1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Zinnysweetie

      Zinnysweetie New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      5
      Truyện hot quá, cảm ơn bạn dịch giả nhé. Đoạn cuối chương này có câu "em có đến ?" Mình nghĩ hẳn trong bản gốc là chữ "come" phải bạn? Hồi trước mình đọc fanfic thấy lúc abcxyz đến cao trào các nhân vật thường "I'm coming" (như kiểu /em ra đây/bắn đây), chứ để chữ "đến" như vậy rất tối nghĩa, chưa chắc độc giả hiểu được. Góp ý nho mong bạn phật ý nhé ^^
      bornthisway011091, Dianringring thích bài này.

    2. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      @Zinnysweetie có gì phật ý đâu bạn, mình còn trông mấy bạn cmt góp ý cho mình nữa kia mà. Đầu tiên, cảm ơn bạn vì theo dõi truyện. Tiếp theo, mình xin giải thích tại sao mình dùng từ "đến" thay vì dùng các từ khác. ra từ "đến" tối nghĩa đâu bạn, nếu bạn đọc văn học phương Tây dịch nhiều thấy, dịch giả khi dịch đến các đoạn thế này đều dùng từ "đến" chứ dùng từ như "bắn ra" hay "ra", vì đấy, bản thân những từ đó khi đưa vào nghe rất thô và giống ngôn ngữ hơn là viết, vậy nên theo cảm giác của mình, mình thấy dùng "đến" là OK nhất :) Hi vọng bạn tiếp tục ủng hộ mình, cảm ơn lần nữa :yoyo14:
      Mi mũm mĩm, BichPham, ringring2 others thích bài này.

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 6.5
      “Làm ơn dừng lại ,” tôi van nài. “Làm ơn hãy dừng lại, tôi xin lỗi. Thề có Chúa, tôi xin lỗi.” Nhân từ có lẽ là thứ cuối cùng Caleb có trong đầu. gập người xuống cơ thể quằn quại của tôi, đè nặng lên hai vai tôi để có thể đánh dễ dàng hơn trong lúc tôi vùng vẫy trong điên cuồng khiếp sợ. “Làm ơn…làm ơn , Chủ Nhân,” Tôi khóc dứt giữa những tiếng rền rĩ phát ra từ yết hầu. Tôi muốn xoa mông chết được, nhưng khóa chặt tôi rồi.

      “Đau đớn khiến mọi chuyện dễ dàng hơn với em sao, Mèo Con? Niềm kiêu hãnh buộc em phải ăn đòn mới chịu nghe lời à?” Giọng trầm thấp, thô ráp - khuấy động. Bên dưới bụng tôi, nơi cương cứng của đập rộn. Hay đó chỉ là do tim tôi thôi? đét mông tôi thêm lần nữa, đòi hỏi câu trả lời tôi từ chối đưa ra. lại đét tôi và bất chợt, tôi nhận ra cứ sau mỗi lần đánh, lại xoa cơn nhức nhối đó. Tôi tự hỏi tại sao, kể cả khi nhiều cú đánh nữa giáng xuống.

      Những suy nghĩ bắt đầu vụn vỡ khi tôi tìm cách thoát khỏi tình huống diễn ra với mình. Cứ cho điều muốn . dừng lại thôi. Tôi làm gì mà phải chịu cảnh này chứ? “Cứ cư xử như con điếm và mày bị đối xử y như thế…” Lúc nào cũng là những từ đó, luôn luôn ám ảnh tôi, đày đọa tôi. Bỗng dưng nhõm khi biết rằng khi Caleb trừng phạt tôi xong, cũng tha thứ cho tôi. bám mãi vào những tội lỗi tưởng tượng kia. tha thứ cho tôi. Tôi muốn được tha thứ.

      Rồi có gì đó rất hay ho xảy ra. cơn rùng mình chạy dọc xuống cơ thể và tâm trí tôi bỗng dưng trống rỗng. Tôi chẳng nghĩ gì nữa. gì hết. đau đớn, hay nhục nhã, hay khát khao, hay buồn bã. Chỉ có tiếng bàn tay Caleb đập chan chát lên mông tôi, tiếng kêu la của tôi, hơi thở đầy kiểm soát của . Những cú đánh còn đau nữa; mông tôi tê liệt, ấm nóng. Dần dần, tôi nằm rũ ra trong lòng . kì lạ, nhưng tôi thấy…bình yên.

      Rồi Caleb dừng tay, vẫn còn ôm tôi rất chắc dù tôi có thể cảm nhận được cơ thể thả lỏng ra. Khoảnh khắc đó yên ắng, chỉ có tiếng hít thở phát ra từ chúng tôi. Của tôi nhanh và thô, của chậm và sâu. lặng lẽ vuốt ve lưng tôi, xoa xoa như cách người ta thường làm với chú ngựa. Tôi thả lỏng nhiều hơn nữa. Sau rất nhiều phút, nhàng phá vợ yên lặng, “Tên em là gì?”

      “Mèo Con,” tôi đáp lại từ đâu đó bên ngoài bản thân mình. Với dịu dàng, xoa cặp mông nhức nhối và sưng đỏ của tôi. Hơi thở của tôi chậm lại, cả cơ thể râm ran.

      dễ dàng hơn rất nhiều khi em chịu đầu hàng, Mèo Con ạ,” nhàng , “dễ dàng hơn rất nhiều.” Đáp lại chỉ là tiếng rên rỉ hời hợt. Lợi dụng mệt mỏi của tôi, chầm chậm nhấc tôi lên đặt vào lòng. Đám tóc rối bám mặt, cổ và lưng tôi. Caleb kéo chúng ra.

      Lý trí vẫn chưa quay trở lại. Tôi thấy mừng. Thông thường, lý trí ra lệnh cho tôi phải sợ sệt, tức giận hoặc những dạng cảm xúc thuộc phạm trù kia. tốt khi thiếu những điều như thế. Mắt Caleb lang thang xuống môi, sau đó trở lại với ánh nhìn vô định của tôi. lấy chiếc chìa từ trong túi ra và mở khóa cho hai cánh tay bị trói phía sau của tôi. Tôi nhàng đặt chúng vào trong lòng, nhận thức bắt đầu len lỏi trở lại. Tôi thích điều đó.

      “Hôn tôi ,” . “Và trước khi em …” Tôi cắt ngang bằng cách chạm đôi môi mặn chát của mình lên khuôn miệng mượt mà, mềm mại của . hơi né ra trước táo bạo bốc đồng của tôi. Nhưng rồi tôi nghe thấy thở dài và nghiêng người trở lại. Tôi hít vào sâu, lờ thúc ép của mọi loại cảm xúc cố thâm nhập qua tình trạng tê liệt của mình.

      Tôi cố làm cho nụ hôn có vẻ tự nhiên, gắng chống lại thôi thúc quay mặt . Thái độ của dịu dàng. chưa từng dịu dàng lúc hôn tôi. Có vẻ kì lạ, nhưng tôi cảm thấy có gì đó bên trong thay đổi. rên rỉ rất khẽ khàng, thanh tôi chưa nghe thấy từ bao giờ. với tay lên ngực tôi, nhưng rồi rụt mấy ngón tay lại. lần nữa, cố kiềm chế bản thân. hề báo trước, tôi cảm thấy cơn sóng nhoi nhất của điều gì đó từa tựa kiểm soát. Tôi luôn là kẻ vô lực trong những lần đối đầu với , nhưng vào giây phút này, tôi biết điều muốn. muốn tôi. chỉ về thể xác, mà là tôi. Và dù cho thống trị tôi ở khoảnh khắc đó, trong khi điều khiển tương lai của tôi, với nụ hôn này…tôi sở hữu . Thình lình, đẩy tôi ra.

      ngoan,” dịu dàng , nhưng vẻ nao núng trong giọng cho thấy dấu hiệu của bối rối nơi . đứng dậy, nhìn xuống và nhận ra tôi nhìn chằm chằm. mỉm cười và nắm lấy túm tóc tôi. “Em nên nhìn tôi trừ khi được bảo, Mèo Con ạ, chỉ tổ hại thân thôi.”

      Khoảnh khắc đó chấm dứt. lại nắm kiểm soát lần nữa, nhưng rất tức giận. Vì đánh mất bản thân, dù chỉ trong phần của giây thôi sao? Tôi thể ngăn mình mỉm cười và kịp giấu nó đủ nhanh. Với nụ cười khinh bỉ, kéo tóc đưa tôi vào phòng tắm và tắm rửa nhanh cho tôi trong im lặng.

      Sau khi lau khô người và chải tóc cho tôi, lại trói hai cổ tay tôi lại với nhau, lần này là ở phía trước. “Giơ hai tay lên,” lạnh lùng . Sức mạnh thình lình trong giọng khiến tôi nhảy nhổm. đặt hai bàn tay quanh eo tôi rồi nhấc hai cổ tay bị trói qua cột giường. Tôi thấy hơi đau ở tư thế này, cả cơ thể bị căng ra đầu ngón chân. Run rẩy vì lo lắng, tôi chờ đợi trận đòn tàn ác khác xảy ra. Nỗi hoang mang của tôi dâng lên đến cực điểm khi đặt dải bịt mắt bằng da dày cộm lên mắt tôi.

      “Làm ơn đừng, thưa Chủ Nhân, làm ơn. Đau lắm.” lướt tay qua ngực tôi, siết lấy đôi nhũ hoa cho đến khi chúng trở thành hai hòn đá cuội xíu giữa những ngón tay . Tôi nhăn mặt, cố di chuyển trọng lượng của mình để thoát ra.

      “Tôi thích làm đau em, Mèo Con ạ…nó khiến tôi thỏa mãn.”

      Tôi đờ ra, gì, chỉ chờ đợi điều tồi tệ nhất. “Tôi bịt miệng em, nhưng nếu em giữ im lặng, tôi nhét vào miệng em cái giẻ to đến độ em quên hết mọi đau đớn trước đó.” Tôi cắn môi dưới. Vẫn đứng đó, tâm trí trống rỗng, rất lâu sau khi rời khỏi phòng.

    4. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 7.1
      Nếu đủ tập trung, tôi có thể đứng vững các đầu ngón chân, việc đó giúp làm giảm sức căng khó chịu hành hạ vai và lưng tôi. Đau đớn chính là tôi, chẳng có gì khác nữa. suy nghĩ, cảm xúc, chỉ có thân xác đòi được giải phóng. Hai bắp chân tôi xoắn lại đau nhói và cơn chuột rút thành hình. Tôi dồn hết sức nặng xuống mặt sàn để xoa dịu cơn bỏng rát hai chân mình. Vặn người hết bên này sang bên kia, tôi hi vọng tìm được tư thế ít đau hơn tư thế trước đó. Nhiều phút kéo dài lê thê thành nhiều giờ vô tận. Cơn đau thấm vào từng thớ cơ cơ thể bị kéo căng của tôi. Tôi bắt đầu rên rỉ khe khẽ, rồi từ từ lớn hơn với mỗi nhịp thở. Hoảng loạn hít vào, hoảng loạn thở ra. Tôi rất sợ bị đánh. Nhưng bây giờ tôi để đánh miễn là thả tôi ra.

      ý nghĩ kinh khủng tràn qua tôi. Lỡ như thậm chí ở đây sao? Lỡ như quay lại trong thời gian dài nữa thế nào? Làm sao tôi có thể chịu được loại tra tấn này thêm giờ đồng hồ nữa, chứ đừng đến cả đêm? Nếu lúc này là ban đêm.

      Tôi cố kiềm nén cơn đau, cố để cho tâm trí chế ngự thể xác. Chỉ tập trung vào thanh chiếc còng da cổ tay ma sát kẽo kẹt với cột giường. Nhịp thở của tôi. Cái cách hơi nóng cơ thể tôi làm cho khung giường bằng sắt rèn phía sau lưng ấm lên. Tôi cố tìm kiếm cảm giác bình yên bên ngoài nỗi đau, bên ngoài khổ sở. Giống như lúc đét mông tôi vậy - chỉ có điều lần này cách đó hiệu quả.

      Mỗi lần tôi hít thở, dây trói dường như lại siết chặt hơn. Tôi kêu lên. Ban đầu thầm, sau đó trở thành những tiếng rên rỉ nỉ non. Dạ dày tôi lộn ngược và thình lình tôi hiểu ra tại sao bịt miệng mình… tôi nôn. Cố gắng hít thở đều, tôi nghĩ về những điều êm dịu để giữ cho cơn co thắt dạ dày tránh xa mình. Câu chuyện đời tôi đấy - giữ cho những điều thể tránh khỏi cách xa mình.

      Mồ hôi giọt chảy dài xuống khe ngực và tụ lại nơi rốn của tôi. Việc đó khiến tôi bị kích động, cảm giác mồ hôi nhớp nháp khắp người. Tóc tôi bết lên mặt, lưng và hai bên hông. Cơn mê sảng gần sắp xâm chiếm lấy tôi. Tôi lắc người dữ dội vì thất vọng, mỗi thớ cơ đều biến thành đau đớn bị nung chảy. Rồi tôi nghe thấy thanh cuối cùng mình muốn nghe.

      Trong giây, tôi giũ bỏ nó vì nghĩ là do trí tưởng tượng của mình bịa ra. Tôi thể nhớ bao nhiêu lần tỉnh dậy trong bóng tối, nghĩ rằng mình nghe thấy tiếng gì đó. Mình chỉ tưởng tượng thôi. Tôi đứng im và chăm chú lắng nghe thanh xung quanh mình. Việc thể nhìn thấy giúp cho khả năng nghe của tôi trở nên sắc bén hơn, nhưng tôi lại thể xác định nguồn cơn của tiếng động kia. Nó ở khắp mọi nơi. Tôi miễn cưỡng thở nông để bị sao nhãng khỏi cuộc tìm kiếm. Tôi lại nghe thấy nó lần nữa. Chắc chắn là phụ nữ. khóc sao? , là gì đó khác. Có tiếng thét, phải, phần trong đó gợi nhắc đến đau đớn, nhưng nó lại nằm cơn sóng của chuỗi thanh nguyên sơ hơn nữa. Mồ hôi đọng thành giọt to hơn da thịt nóng rẫy của tôi và chảy dài xuống đường viền quanh cơ thể. Tôi căng tai nghe ngóng, nhưng gắng cảm nhận. Lắng nghe kĩ hơn nữa, tôi bắt được tiếng nện thình thịch liên tục rất ràng từ vật gì đó va vào tường, hoặc vật dụng cố định.

      Tôi đứng bất động, hít thở nhanh trong khi cố tiếp nhận tất cả những thứ xung quanh mình.

      Ai đó giao cấu.

      Có phải là…Caleb ? Với ta, người phụ nữ đó? Kể cả khi tự hỏi lòng, tôi biết câu trả lời. Dĩ nhiên rồi. Caleb giao cấu.

      Tên.Đê.Tiện. Hơi nóng bùng lên khắp cơ thể. Tôi thở được. Tôi hét được. Nhưng cảm xúc quay trở lại. trói tôi - trần trụi – vào cột giường. Phải chịu khổ sở. Còn ở đâu đó trong nhà, phang phập con điếm đến đời. đâu nghĩ về tôi. Về nỗi đau mà tôi phải hứng chịu vì . Đơn giản là . Quan.Tâm. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy thành dòng mặt tôi.

      Tôi thể tự hỏi liệu có tử tế với ta . Gương mặt có vùi giữa hai chân ta như làm với tôi ? Ý nghĩ đó gây ra nhiều điều bất thường với tôi. Tôi chưa từng đạt cực khoái trước đây. Chưa bao giờ. Nhưng cưỡng đoạt nó từ tôi. Thế có nghĩa là sao? Tôi hoảng loạn, kinh hãi và cố dùng chút sức tàn còn lại để thoát thân…vô dụng.

      Tiếng kêu la của người phụ nữ kia trở nên lớn hơn, khàn đục hơn. ra, trong lúc tôi lắng nghe - kĩ, thanh ta phát ra là xen kẽ giữa tiếng rên ừ ừ khẽ khàng, trầm thấp và tiếng la hét lớn, chói tai. , rồi lớn, ngừng nghỉ. Trong giây, tôi quên mất đau đớn, sững sờ trước tiếng kêu rên của người phụ nữ. Càng nghe kĩ, tôi càng phân biệt được ràng hơn. ta dường như rất hưởng thụ. Bất chợt, tràng những tiếng rên rỉ sâu hơn, nặng nề hơn ngấm ngầm lan rộng ra.

      Tôi nhớ lại thanh đó vừa nãy phát ra khi liếm láp tôi bằng lưỡi của . Hơi nóng bùng cháy khắp cơ thể tôi trước kí ức đó - nhiều mồ hôi hơn, choáng váng nhiều hơn, rền rĩ nhiều hơn. Hổ thẹn, khoái lạc, và tôi thể thôi nghĩ về nó. Tôi nhắm mắt lại. Sao tôi cứ bất tỉnh cho xong nhỉ? Tiếng của hơi khác chút, giận dữ hơn và nặng nề hơn, như vận động viên điền kinh cố hoàn thành cuộc đua. Tôi nghiến chặt răng và nghiêng về trước vì nhiều lý do hiểu được. Hai vai tôi bỏng rát. Vùng vẫy chẳng giúp tôi được gì.
      chau007153, Hướng Dương, Lemonade4 others thích bài này.

    5. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 7.2
      Người phụ nữ kia thét lên, giọng khàn , thanh the thé có vẻ đến từ sâu trong cổ họng. ta hét cái gì đó. Tôi tự hỏi liệu có phải là tên hay . Vì lý do nào đó, ý nghĩ kia khiến tôi cực kì bực tức. Tôi ở đây, ở ngay đây, tại chốn này, bị trói vào cái cột giường chết giẫm giống món đồ trong khi phụ nữ khác lại la hét tên . Chẳng nghi ngờ gì là do những cơn cực khoái mãnh liệt. Vậy mà tôi phải gọi là Chủ Nhân. Tôi được quyền kêu tên . Thậm chí ngay cả lúc lên đỉnh, mà nếu có tôi cũng làm, vấn đề nằm ở đó.

      ta lại hét và lần này tôi thể ngăn mình rền rĩ tên lớn, phải trong sung sướng tột độ như ta, mà là trong đau đớn. Tôi chưa từng gọi tên trước đây, và hề nhận ra điều đó cho đến tận bây giờ. Kể từ khi tới đây, tôi luôn nhớ về từng ngày trôi qua. Trong đầu tôi, chính là Caleb, lúc nào cũng thế, nhưng tôi chưa bao giờ để cho tên thoát khỏi môi mình. Tôi lại lên tiếng lần nữa, tự thách bản thân phải gọi tên to hơn chút, buộc mình phải vượt lên trong cuộc thi này. Thêm nhiều cơn nhức nhối nữa xộc đến, chúng nặng nề, nóng ấm và ẩm ướt giữa hai chân tôi.

      “Caleb,” Tôi rên rỉ.

      “Caleb!” ta kêu thét.

      Tôi đẩy người về trước dưới dây trói, lờ đau đớn, lờ bỏng rát hai chân, bất cứ điều gì ngăn tôi nghe ngóng kĩ. Tôi có thể nghe thấy . “Caleb…” Tôi dấn về trước. thở hổn hển, trầm đục và nặng nề. thanh đó tăng dần lên dẫu tiếng rền rĩ của người phụ nữ lạ mặt giãn ra và trở nên lạ lẫm. Hoảng loạn dâng trào trong tôi. Mồ hôi. Thứ mồ hôi chết giẫm, dính dớp người tôi, khiến tôi bực, đẩy tôi về phía cơn điên loạn chưa từng xuất trước đây. Nếu tôi nghĩ được có chút thành công nào, có lẽ tôi cố nhai đứt tay mình như con chó hoang để thoát thân rồi.

      “Thả tôi ra!” Tôi hét. “Thả tôi ra!” tôi kêu gào cách đáng thương, hổn hển thở, hít vào nhanh và sâu hết sức có thể. Tôi thào tên . Các bắp cơ co thắt. Tiếng thét của tôi hòa lẫn với ta, với , tất cả chúng tôi cùng tham gia vào khúc giao hưởng của khoái lạc và đau đớn. Tôi nghe thấy ta đạt đỉnh với tiếng thét đinh tai gần như át cả tiếng của tôi. Cuối cùng. Tôi ngất .

      Tôi biết mình ở tư thế đó bao lâu, treo lủng lẳng, dễ bị tấn công, bất tỉnh với thế giới xung quanh.

      Điều tôi nhớ đó chính là việc tỉnh dậy với sức nặng ấm áp ngồi giạng hai đùi mình. Thậm chí chút đau nhức cũng có. Tóc tôi ướt nhẹp, nhưng sạch , có mùi oải hương quen thuộc. đôi tay mạnh mẽ ấn vai tôi lên tấm đệm mềm bên dưới, thể cưỡng lại, tôi vừa rền rĩ vì nhõm, vừa thút thít trước kí ức về cơn đau. Tôi biết đó là tay của , cần biết trong tương lai có ai đó chạm vào tôi, tôi luôn nhận ra đôi tay của . Điều tôi biết đó là, phải làm gì với nó.

      Hai ngón cái của ấn lên hai bên cột sống ở giữa vai tôi và miết lên đến cổ. Những ngón tay xuyên qua mái tóc ướt của tôi rồi nhàng kéo. Da đầu tôi râm ran, cả cơ thể cũng thế.

      Tôi cảm thấy mình nên gì đó, làm gì đó. Mắng chửi , đấm , đá , la hét vào mặt , làm gì đó ghê gớm để gây ra đau đớn tả nổi thể xác của , nhưng đôi tay có cảm giác quá tuyệt mà cơ thể của tôi cần chúng vô cùng. Thêm nữa, dù sao tôi cũng thể thắng được. Đôi bàn tay to lớn của ấn lên hai vai. Tôi thở ra hơi dài. . chống cự .

      Rồi, chỉ vì thể ngăn được mình, tôi hỏi, “Sao lại làm thế này? Sao lại là tôi?” đột ngột hít vào sau đó thở ra. hề dừng xoa bóp cho tôi, cũng hề giả vờ như hiểu điều tôi hỏi.

      “Sao phải là em hả, Mèo Con? Em chọn ai khác thế chỗ mình à?” Dịu dàng bắn đầu chuyển thành thô bạo. “Nếu tôi đồng ý thả em ra để đổi lại khác, thế có tốt hơn ?” Tôi muốn hét lên là có.

      Im lặng.

      Chỉ có đôi tay miết da thịt tôi.

      “Chuyện gì xảy ra với tôi?” Tôi khẽ hỏi, gần như hi vọng nghe thấy. Tôi chắc mình muốn có câu trả lời.

      Chẳng có hồi đáp – và rồi, “Bất kì điều gì tôi muốn.” Trước khi tôi có thể lên tiếng lần nữa, những ngón tay của lại thực động tác vừa nãy với tóc tôi. Chỉ có điều lần này nhàng nghiêng đầu tôi sang, ấn ngón cái dọc theo đường cong phía sau tai tôi. Khuôn miệng tôi đờ ra. Tôi nhắm mắt, thể nghĩ được gì khác ngoài những cảm giác lan tràn khắp cơ thể mình. Tôi luôn đói khát được đụng chạm đến vậy sao? Câu trả lời ra.

      “Người phụ nữ ở cùng là ai vậy?” Những ngón tay dừng lại và tôi nguyền rủa chính mình vì quá…là chính tôi. Ấy vậy mà, tim tôi vẫn đập nhanh trong lúc háo hức chờ đợi hồi đáp.

      Tôi tránh hết sức để rên ừ ừ và duỗi người bên dưới như chú mèo khi những ngón tay kia lần nữa lướt da đầu và phía sau tai. “Chà, chà, Mèo Con, tai em to quá nhỉ.” bật cười và thanh đó truyền cơn rùng mình mơ hồ xuyên suốt cơ thể tôi.

      “Này!” Tôi căm phẫn , “Tai tôi hề lớn. chút cũng .” là thế mà! Tiếng cười của thúc đẩy tôi tiếp tục, “Cũng đâu phải ta cố im lặng đâu. ‘Caleb! Ôi, Caleb!’’ Bỗng dưng, tiếng cười của chấm dứt và cái siết tay của tóc tôi trở nên ít dịu dàng hơn, dẫu cho phản ứng đó có vẻ chủ tâm mấy. Tôi nằm im, cắn môi muốn bật máu. ngu ngốc của tôi có điểm dừng chứ? “Tôi xin lỗi, thưa Chủ Nhân,” tôi thào.

      Mọi chuyện kết thúc quá nhanh, có vẻ việc trò chuyện tiếp tục nữa. Bất chợt, vào phòng tắm rồi quay trở ra với xô nước và miếng bọt biển, sau đó đặt chúng xuống sàn. nhấc tôi dậy mà lời nào. Bản thân tôi cũng im thin thít, vì sợ khiêu khích dẫn đến kiểu tra tấn khác. đặt tôi xuống đất. Cạnh vệt ướt lớn.

      “Em tiểu ra sàn rồi,” , che giấu hết thảy mọi cảm xúc sau vẻ lãnh đạm. Tôi quay nhìn , vì xấu hổ lẫn sợ hãi. bước về phía cửa rồi dừng lại, tay nắm lấy quả đấm. Lưng quay về phía tôi, lên tiếng, “Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó lần nữa, Mèo Con. Em hiểu tôi. nhiều vậy đâu.” rời và đóng lại cánh cửa phía sau mình. Lúc tôi nhìn vào vết bẩn lớn trước mặt, tiếng khóa cửa vang lên. Mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ. Sao lồng ngực tôi lại đau đến vậy? Tôi chớp mắt xua dòng lệ chực trào.

      Tôi biết phải coi Caleb như thế nào nữa, nhiều lúc quá dịu dàng và tử tế, nhiều lúc lại khiến tôi sợ đến thất kinh hồn vía. Người phụ nữ kia là kẻ quái nào chứ? Sao ta lại được gọi là Caleb?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :