1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vẻ đẹp quyến rũ - Điểm Tâm Sáng (27) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16:

      Mấy ngày kế tiếp, Phạm Đông Ly quả vô cùng rảnh rỗi. ấy hỏi tôi có muốn chơi mấy ngày , tôi từ chối.

      ấy sống chậm rãi theo tôi, ngày ngày giống như trở về lúc ban đầu. Phần lớn thời gian chúng tôi đều có chuyện làm, cũng chuyện nhiều với nhau. Lúc tôi xem sách mệt rồi, dựa vào vai ấy nhắm mắt lại.

      nhớ lại mấy ca khúc tôi thích mà tôi thường , sau khi ăn xong hát cho tôi nghe. Tôi cũng đem mấy ca khúc cấp 7 gảy cho ấy nghe, để ấy cho ý kiến.

      Ba bữa cơm, người đầu bếp như ấy lại phải cầm muôi lần nữa, có chút thay đổi, làm cho tôi rất nhiều món ăn ngon, giống như bồi thường cho tôi khi làm cơm cho ấy ăn.

      Tôi tháo rèm cửa sổ và mền gối xống, đem tới tiệm giặt ủi, nếu quyết định ở đây tôi phải tổng vệ sinh phen.

      Tối hôm qua trời mưa, hôm nay cả ngày u. Phạm Đông Ly ra mở cửa. Tôi treo rèm cửa sổ lên, thay xong ra giường, ủi xong quần áo treo vào tủ.

      Trước khi ra ngoài, Phạm Đông Ly về ăn cơm. Trong tủ lạnh hoành thánh chúng tôi cùng nhau làm mấy ngày trước còn dư mấy đĩa, thịt bò và súp lơ cũng có sẵn, vậy cần phải tốn thời gian chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tôi tiếp tục xem mấy cuốn sách tối qua chưa kịp xem, chờ ấy về.

      Chạng vạng trời tối, bầu trời cũng còn ủ dột mà xuất màu lam nhạt. Tôi mở cửa sổ ra, ánh đèn xa xăm cũng sáng chằng chịt.

      ấy về rất muộn, tôi cầm sách nhìn chằm chằm cánh cửa, cửa mở ra tôi liền nhìn xem ấy có còn nhìn tôi cười như bình thường hay .

      Tôi ngồi nhúc nhích, ấy lén lút ruốt cuốn sách tôi cầm ra, ngồi cả buổi chiều, ra cuốn sách này tôi cũng chẳng đọc mấy. ấy ôm tôi vào ngực mình, tôi yên lặng dựa vào đó.

      "Ba em tìm hả."

      " gặp rồi."

      "À." Mắt tôi khép hờ.

      " và ông ấy chuyện gì vậy?"

      "Muốn chúng ta chia tay sao?"

      ấy nắm cằm tôi, suy nghĩ: "Vậy em muốn chia tay sao?"

      "Tiền chia tay, phí tổn thất tuổi thanh xuân, mua bán có lợi em làm." Tôi giơ tay đếm tiền trước mặt ấy.

      "Oh, nhìn giống tên tiểu nhân bội bạc à."

      "Nếu làm sao em tìm được người coi trọng mình đây...." Tôi kéo tay ấy xuống: "Sắc? Lang?"

      "Chịu?"

      Tôi khẽ mỉm cười: " chịu em đành phải chịu thôi."

      "Vậy cả đời này em cũng có ngày hối hận sao?" ấy vẫn nhìn tôi ôn hòa như cũ, nhàn nhạt .

      Tấm lòng thiên lương của tôi hình như chợt tỉnh lại, tôi nhìn vào mắt ấy, : "Ba có chuyện nhà cửa ?'' ấy vỗ vỗ đầu tôi.

      "Có."

      " giúp em thu xếp đồ đạc nha."

      "Đồ của em nhiều lắm, để tối lấy ." Tôi nắm tay chặt, ngẩng đầu nhìn ấy: "Tối nay em muốn ăn sủi cảo."

      "Được, mèo ham ăn." ấy cạo cạo mũi tôi.

      "Muốn đóng hộp."

      "Được."

      Cái gọi là phản đối tôi và Phạm Đông Ly quen nhau là có điều kiện, hôm đó trong điện thoại ông rất ràng. Chuyện đầu tiên cũng là chuyện quan trọng nhất, chính là tôi phải chuyển ra khỏi nhà Phạm Đông Ly, kí túc xá trong trường ở được, ba tôi sắp xếp nhà cho tôi ở ngoài.

      Thứ hai là ba tôi tìm Phạm Đông Ly chuyện, tôi cũng biết cụ thể nội dung hôm nay họ chuyện là gì.

      Chỉ là tuy ông biết Phạm Đông Ly, nhưng vừa bắt đầu có thành kiến. Nhưng mà người đứa con ông tìm, cũng phải người vô cùng gian ác, chơi bời lêu lổng lo làm ăn. Hơn nữa dường như ông sắp tuyệt vọng nên mới mặt dày bám lấy ấy tha.

      Như vậy cuối cùng mặc dù ông có vui bao nhiêu chăng nữa, người thắng cuối cùng nhất định là tôi.

      Chẳng qua tôi cũng phải giả bộ yếu đuối, nếu liệt nữ giang hồ quá cũng tốt.

      Chuyện phòng ốc này, nhường chút, tôi cũng mất gì.

      Mấy ngày kế ngày quốc khánh, căn bản tốn đồng phí di dời của tôi. Nhà ở trong chung cư trong thị trấn, ba phòng ngủ phòng khách, dư ở cho tôi, lạc là may. Chỗ này tôi cũng khá thích, ngồi hướng bắc nam, còn có cái ban công.

      va li
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17:

      Trở lại chỗ tôi ở, ~lqđ~ chúng tôi cùng nhau đem những thứ mua được buổi chiều mang lên lầu. Tôi lôi kéo Phạm Đông Ly vào nhà, thấy bảo mẫu ngồi xếp bằng ghế sofa đan len. Tôi chào hỏi bà ấy mấy câu, Phạm Đông Ly cũng lễ phép chào hỏi.

      Bà ấy giúp tôi mang đồ cất vào nhà, sau đó bà ấy lại ngồi đan len tiếp. hay biết hình như sắp buông sợi len trong tay ra, bà ấy hỏi chúng tôi: "Hai người muốn uống trà ?"

      Tôi ngăn bà lại, : "Bà ngủ ."

      Nhưng bà ấy chỉ cười và đứng im.

      Tôi nhíu mày, thản nhiên : "Làm hai ly trà hoa cúc bưng ra đây ."

      Tôi ngồi xuống ghế salon, tựa đầu vào vai Phạm Đông Ly.

      "Phạm Đông Ly." Tôi nhàng gọi tên ấy.

      "Sao vậy?"

      "Tối nay em muốn đến chỗ kia."

      ấy kéo tay tôi đặt đùi mình, năm ngón tay lần theo khe hở ở cúc áo tôi: " chờ em ở dưới lầu."

      Tôi cong khóe miệng, gật đầu.

      Ngồi lâu trong phòng ngủ, sau khi thấy bên ngoài hoàn toàn yên lặng. Tôi mới khóa kĩ cửa phòng mình, đứng hồi bên căn phòng khác, sau đó yên lặng ra ngoài.

      Phạm Đông Ly tựa vào xe hút thuốc, khi tôi đến đó ấy nhìn tôi, sau đó tắt thuốc .

      Lái xe được chút ấy rẽ góc, tôi ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, khi nhìn thấy xe cũng dừng lại.

      "Xuống xe."

      Tôi khó hiểu tháo dây an toàn ra, hơi nghi ngờ nhìn ấy.

      ấy vỗ đầu tôi, cười : " thôi."

      Tôi theo sau lưng ấy, nhìn ấy vào khách sạn, lấy thẻ phòng, rồi cầm chìa khoá.

      "Tối nay ở đây sao?'' Tôi nhìn ấy trong thang máy.

      "Nơi này gần chỗ em ở, sáng mai em có thể ngủ trễ chút.''

      Tôi nghiêng đầu cười, kéo tay ấy.

      Chờ sau khi chúng tôi tắm xong, nằm giường.

      Tôi nghiêng đầu nhìn Phạm Đông Ly, sau đó từ từ tiến lại hôn ấy, cả người nhổm lên ngồi lên người ấy. ấy gì, chỉ dùng tay nâng mông tôi lên, tay khác lần theo lưng tôi, từ từ vuốt xuống.

      Tôi dừng lại, hai tay ôm lấy mặt ấy, rèm cửa sổ đóng, ánh trăng chiếu vào làm căn phòng sáng rực, tôi nhìn ánh mắt của ấy, có dịu dàng và nhàng. Tôi vùi mặt mình vào vai ấy, ôm chặt.

      "Tết nguyên đán này Macao, dẫn em cùng nha."

      "Có làm trở ngại công việc của ?" Giọng của ấy nghe hơi ồm ồm.

      '' phải là chuyện quan trọng gì, xong rất nhanh thôi.'' ấy vỗ mông tôi, hôn vào trán tôi, giọng : '' Ngủ .''

      Tôi nhắm mắt lại, ~lqđ~nỗi lo lắng của tối nay, bình tĩnh lại.

      Vào ngày đó, ba tôi tới trường. Buổi chiều thứ tư có lớp. Khó có lúc ông hăng hái muốn dạo Đại Học Thành.

      Tôi biết ông ấy có chuyện, cũng hỏi gì, chỉ làm hết phận của người hướng dẫn viên du lịch.

      "Tiểu Cẩn à."

      Tôi gật đầu, nhìn ông, nét mặt của người nghe nghiêm túc.

      "Nếu con có nghe được lời nghe tiếng vào nào, cũng đừng tin."

      ''Rảnh rỗi? Chuyện gì? Từ gì?'' Tôi lặp lại từng từ.

      "Đặc biệt là mẹ con, con cũng biết mẹ con là người tối ngày cứ nghi ngờ nghi quỷ. Người nhà quê, có ánh mắt nên mãi thể làm nên chuyện gì, thích người khác may mắn hơn mình, sau khi khích bác người ta xong, mẹ con y như .''

      Nhìn ông tôi vẫn yên lặng tỏ thái độ gì, ông vỗ vỗ bả vai của tôi, thở dài : "Làm người, chính là phải có tiếng , để cho người khác xem thường. Ba làm tất cả chỉ vì con và mẹ con thôi, chỉ vì để cho con có cuộc sống tốt, cho nên ba mỗi ngày đều xã giao với người ta, mặt dày lấy lòng người ta, nhưng chỉ cần nghĩ tới con, bất kể ba làm việc gì đều có động lực. Ba bây giờ còn vài năm nữa tới 40 tuổi, thừa dịp mấy năm này phấn đấu thêm, cũng có chút tiếng tăm! Tất cả những phấn đấu của ba, đều để dành cho con. Tiểu Cẩn, con phải ủng hộ ba, tin tưởng ba nha.''

      Tôi kéo tay ông, gì, tâm trạng hơi phức tạp.

      Ba tôi già rồi, khi tôi lớn lên, hay biết có dấu vết thời gian in hằn mặt ông.

      Sau khi tới chuyện của tôi, ba tôi hơi thở dài, hình như là ông mệt mỏi: "Nếu như con thích đứa con trai của nhà họ Phạm vậy quen ta cho tốt, ta là người đàn ông tệ, ánh mắt của con cũng tệ."

      Tôi hơi kinh ngạc vì ba tôi thay đổi thái độ và lời bây giờ của ông.

      Tôi cong khóe miệng: ''Con biết mà.''

      Ba tôi cười ha ha mấy tiếng, trêu ghẹo : ''Rốt cuộc con cũng cười rồi? Ai, con lớn......."

      Tôi bất đắc dĩ cong môi, ba tôi cũng càng ngày càng hớn hở.

      "Tiểu Cẩn à, con phải cười nhiều hơn, ba thích nhìn con cười, lúc con cười rất đẹp.'' Ba tôi nhàng .

      Tôi ngẩn ra, cúi đầu nhìn
      [​IMG]
      sanone2112, ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18:

      Phạm Đông Ly hỏi tôi tính khi nào làm thủ tục xuất cảnh, tôi mới lần đầu, nên cần báo trước mười ngày để làm thủ tục. Tôi biết ấy biết tôi gần đây tâm trạng tốt, tôi giải thích, ấy cũng hỏi tôi nguyên nhân.

      Lần này, ấy muốn mang tôi Macao chung, hy vọng tôi có thể vui vẻ hơn.

      Tôi có thể tưởng tượng được tình hình trong nhà tôi bây giờ, ba tôi nhất định đồng ý ly hôn. Ông là người sống đầu sóng ngọn gió, vốn trong thôn phân ra hai phe lớn, ông làm sao có thể để bản thân bị người khác chê cười, mất mặt.

      Nhưng nhìn thái độ của mẹ tôi lần này, bà quyết tâm muốn rời bỏ ba tôi.

      Trận chiến khói lửa này, có thể tưởng tượng được.

      Tôi về nhà, tham gia vào quyết định cuối cùng của bọn họ, cái gia đình này, mặc dù tôi cũng có quyền phát ngôn trong gia đình. Nhưng đúng như lời của mẹ tôi, tôi lớn tới mức có thể tự lo cho cuộc sống của mình.

      Tôi hy vọng cha mẹ vì tôi, mà ảnh hưởng đến ý muốn của họ.

      Mặc kệ cuối cùng họ quyết định gì, tôi đều chấp nhận, cũng hiểu.

      Chúng tôi tới Thâm Quyến trước, chuẩn bị ngồi thuyền qua Châu Hải, đến cảng Cửu Châu đổi thuyền ra bắc. Tôi quen mấy cái này, nên giao cho Phạm Đông Ly quyết định hết. ấy làm, tôi rất yên tâm.

      Còn chưa lên thuyền, tôi nhận được hai cuộc điện thoại.

      Tôi tiếng với Phạm Đông Ly, bảo muốn toilet.

      Từ bên trong ra ngoài, đến khi ngồi lên thuyền, tôi vẫn đeo kính mát.

      Mấy ngày nay, khí lạnh lẽo xuôi về phương Nam. Tôi hơi bị cảm......được bọc bởi cái áo khác của Phạm Đông Ly.....tôi hơi say tàu, tiếng trôi qua, tôi đều nằm đùi Phạm Đông Ly lim dim.

      Khi xuống thuyền, bên ngoài trời đổ mưa phùn, bầu trời trở nên u. Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khác biệt, gió lạnh như băng thổi vào mặt tôi, khiến tôi còn chưa tỉnh ngủ rùng mình cái, Phạm Đông Ly ôm tôi vào ngực mình, đội mũ giúp tôi.

      Sau khi qua cửa khẩu Bắc, ngồi xe buýt rất nhanh tới khách sạn đặt trước.

      Chỉ là sau khi thuyền ngồi xe, cũng động tay động chân. Sau khi về phòng, tôi cảm thấy bản thân còn chưa thăng bằng lại.

      " pha nước nóng rồi, em tới tắm , em khó chịu nữa."

      Tôi mở va li ra, cầm quần áo vào phòng tắm.

      Lúc cởi đến khi chỉ còn lại cái áo, tôi quay đầu lại nhìn Phạm Đông Ly còn tựa vào bồn rửa mặt.

      "Sao?" ấy nhướng mày hỏi tôi.

      "Em muốn tắm."

      ấy tiến lên ngồi thành bồn tắm, tay đẩy đẩy nước nóng: "Nếu em tắm, nước lạnh mất."

      Nhìn tôi phồng mặt, ấy buồn cười vỗ đầu tôi, sau đó kéo tôi tới trước mặt ấy, cởi quần áo tôi ra.

      "Phạm Đông Ly......." Tôi bất đắc dĩ.

      ấy vứt quần áo sang bên, nhanh chóng ôm tôi vào bồn tắm: ''Tắm cho tốt , ra ngoài chút, về nhanh thôi, sau đó chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm."

      Sau khi thấy tôi ngoan ngoãn gật đầu, ấy nâng cằm tôi lên, hôn môi tôi cái, sau đó mới ra ngoài.

      Tôi nghe tiếng cửa đóng xong, trong phòng yên tĩnh lại. Tôi từ từ nhúng chìm cơ thể, đắm mình trong dòng nước nóng, ấm áp thoải mái làm cho người ta thoải mái.

      Tôi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy khuôn mặt tôi trong nước, đôi mắt tôi còn hồng hồng, chắc vừa nãy ấy cũng nhìn thấy.

      Hồng Kông là hòn đảo , trong dòng chảy lịch sử từng oanh liệt phân chia với Trung Quốc. Tuy là cùng nước, nhưng mà đối với người Trung Quốc mà , vượt qua biển rộng, đặt chân tới nơi này, tới lui, tôi vẫn có cảm giác tốt.

      Mà ấn tượng của tôi đối với Macao, rất thiển cận, chính là đánh bạc.

      Phạm Đông Ly dường như rất quen thuộc Macao, ngày thứ hai đưa tôi dạo, cũng giảng giải cho tôi về
      [​IMG]
      ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18.2:

      Tôi lại nằm xuống đùi ấy cách miễn cưỡng, ~*******************~nhắm mắt hồi tưởng. Những cảnh vật trước mắt là kí ức của mấy hôm nay, các tòa nhà khác nhau, màu sắc ấm áp, xen kẽ nhau, quanh quẩn trong đầu tôi.

      hay biết lại quay lại giáo đường, miếu thờ, cuối cùng là đám khói mờ, lượn lờ quanh quẩn, hình như trong đám khói ấy hình như còn có mẹ tôi, ba tôi và tôi, nắm tay nhau, khuôn mặt tươi cười....

      Mơ mơ màng màng, tôi lại ngủ thiếp .

      Chương 19;

      tháng được nghỉ, tôi đều ở nhà. Ba tôi thường về nhà ăn cơm, nên đến giờ cơm, tôi về nhà cũ ăn với mẹ.

      Sau khi hai người họ chia tay, tính tình của mẹ tôi ngày càng bình tĩnh. Ngược lại, ba tôi dù trải qua chuyện như vậy, ông vẫn xã giao bên ngoài, chuyện trò, cười vui vẻ.

      Nhưng tôi lại có cảm giác như ba tôi già nhanh chóng, giống như bức tượng trước đây còn cao lớn, chợt thấy nó xuất chấm xanh, bức tượng cũng chầm chậm nứt ra vì chịu nổi gánh nặng nữa.

      Đêm giao thừa, lâu lâu mới được thấy tuyết rơi, pháo hoa nổ lộp bộp ngoài cửa, tôi nhìn pháo hoa tỏa ra rực rỡ ngoài cửa sổ, giống như đủ loại khuôn mặt tươi cười khác nhau.

      "Cẩn à, có gì để mai làm, tám giờ rồi.'' Từ xa truyền tới giọng ba tôi.

      Tôi đáp lại, vỗ vai mẹ tôi, kéo bà tới phòng khách.

      ''Cẩn à, để mẹ làm xong mấy cái này , con trước , mẹ sau cho.''

      Tôi thấy bà kiên trì, nên cũng nghe theo. Tối nay tôi gọi điện kêu mẹ tới, để ăn cơm chung, bà cũng từ chối.

      Tới phòng khách, ba tôi ngồi xem tiết mục cuối năm, tôi ngồi xuống kế ông.

      ''Mẹ con đâu?''

      "Mẹ lên liền.''

      Ba tôi nhìn tôi, rồi lại nhìn ra ngoài cửa, sau đó vặn ti vi lại, : "Cẩn à, cái này khi nào con thấy được, đưa cho mẹ nha.''

      "Đây là cái gì?" Tôi nhìn cuốn sổ tiết kiệm mà ba đưa cho mình.

      ''Ở trong có ít tiền, ra ba vốn muốn cho mẹ con căn nhà này, nhưng bà ấy kiên quyết nhận.~*******************~'' Khi ông tới đây, vẻ mặt có hơi u buồn: "Căn nhà cũ mặc dù tệ lắm, nhưng con biết mà, mỗi khi đông tới, dù nó có gắn máy sưởi, cũng được ấm áp. Mẹ con là người sợ lạnh, lúc sinh con ra xong, bà ấy bệnh triền miên, con tìm cách khuyên bà ấy, gọi thợ sửa nhà lại, nếu bà ấy đồng ý, con cho ba biết, công ty Khang cũng được lắm, tới lúc đó, ba gọi mấy người thợ tới giúp đỡ."

      "Mẹ ngay cả nhà cũng cần, sao có thể nhận số tiền này.''

      "Bà ấy muốn làm ba áy náy mà, mà ba cho con mấy thứ này làm gì." Ông thở dài, vỗ vỗ tay tôi: "Mẹ con vẫn nghe lời con, bây giờ con cũng thường qua bên kia,
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20:

      Ngoại truyện hai của Phạm Đông Ly.

      Sau khi thay quần áo xong, tôi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. ~*******************~ ấy từ phòng bếp ra ngoài, đặt hai cái chén lên bàn.

      ra tôi bị cảm, chỉ bị chút triệu chứng thôi. Lúc trước dù hơi có triệu chứng, tôi cũng thích thăm bệnh viện.

      Tôi nhìn ấy nghiêm túc nghe bác sĩ , chân mày đôi lúc còn nhíu lại, đáng .

      Về phòng ngủ, ấy lại tiếp tục vùi đầu vào mấy quyển sách, tôi kéo ấy vào lồng ngực, tay của ấy lành lạnh.

      Trước kia sống mình sao, bây giờ bên cạnh có thêm người, nhà cửa chắc phải mua thêm số đồ gia dụng rồi.

      Tôi cầm cuốn sách của ấy lên, bất chợt nhíu mày.

      Năm thứ hai đại học tôi cũng chọn chuyên ngành tài chính kế toán, nên biết khi học năm nhất, còn chưa tới lúc học tới mấy quyển sách này.

      Tôi mới nêu số ví dụ nho thử ấy, ấy phản ứng rất nhanh, hơn nữa còn suy ra ba, cũng phải kẻ tay mơ.

      Vừa rồi nhìn ấy thất thần, tôi còn biết kiến thức nghiệp vụ của ấy lại vững vàng như vậy.

      Chẵng lẽ khi ấy học cấp 3, bắt đầu tự học môn này sao?

      Tôi ôm ấy vào lòng, sau đó hôn ấy, đặt tay ấy vào hạ bộ* của tôi, ngoài dự đoán mặt ấy chuyển từ trắng, xanh, sang đỏ.

      Tôi cười cười, mặc kệ người khác suy nghĩ gì, em là của .

      kì nghỉ hè trôi qua, ở trạm xe tôi thấy ấy vẫn trùm từ đầu đến chân, chỉ lộ ra hai con mắt.

      Tôi kéo tay ấy, lâu gặp nhau, tôi rất muốn ấy.

      Cha ấy ám chỉ tôi quan tâm nhiều hơn vấn đề cá nhân của ấy ở trường, tôi tất nhiên đồng ý, bảo vệ ấy trong vòng tay của mình, để người khác thể đụng tới.

      Thời gian là gió, đuổi từ ngày này qua ngày khác.

      Chung sống nửa năm với ấy tôi cũng hiểu ấy hơn so với mấy năm trước hề quan tâm tới.

      là người rất tự lập, có mù mờ như những sinh viên mới nhập học khác, tự mình lo liệu cho tất cả chuyện của bản thân, chưa từng làm phiền tôi.

      ấy rất được đàn ông thích, lần đó ở xe, dù cậu nhóc kia vẫn trò chuyện với tôi, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn nhìn ấy.

      Tôi cũng lo lắng gì, ấy còn quá , có nhiều bạn bè, hơn nữa tính tình hướng ngoại, rất dễ giữ gìn.

      Bọn nhóc trong lớp gần đây, vô cùng hăng hái.

      Lần trước bụng ấy thoải mái, tôi cõng ấy đoạn đường, bị nhóc Mao thấy được. Thứ hai lên lớp, vỗ bàn ồn ào bắt tôi phải giải thích ràng chuyện này.

      Những lúc nghỉ ngơi, tôi tựa đầu vào vai ấy, cười cười.

      ấy mặc chiếc áo len màu xanh biển, làm nổi bật làn da của ấy. Bộ áo sơ mi hôm qua ấy mua cho tôi, tôi rất thích.

      này, hôm qua khóc như mưa, cảm xúc buồn rầu như thế, lại vội vàng hôn tôi, như muốn nhận định thứ gì.

      Tôi thích ấy mềm yếu như vậy, nhưng cũng thích tính lo được lo mất của ấy, rất cẩn thận, cho dù ngủ thiếp , đôi tay vẫn còn ôm eo tay rất chặt.

      Tôi bế ấy lên, lấy cuốn sách tay ấy xuống, sau đó hôn ấy.

      phải muốn "", chỉ đơn thuần là muốn ôm hôn ấy.

      Mắt ấy hơi sưng, tôi hôn vào hai hàng lông mày của ấy.

      Nếu điều đó có thể làm ấy yên tâm, vậy tiếp tục ôm ấy, phải là thể.

      Cách đối nhân xử thế vốn là oan gia nên gỡ nên kết, có thể mỉm cười trước mọi chuyện trong đời, cũng nên vạch mặt kẻ địch của mình, dùng cái giá thấp nhất để lấy được lợi ích lớn nhất.

      Được thăng lên làm phó giáo sư, thầy của tôi cũng ngoài sáng trong tối tới. Ông bây giờ là viện trưởng học viện, lúc trước khi ông còn chưa lên chức tôi đưa những trang bản thảo lốm đốm cho ông đọc.

      Nhiều năm qua quan hệ cũng được củng cố, ngày lễ ngày tết tôi cũng nhất định phải tới nhà thăm. Bây
      [​IMG]
      Chris, Phong Vũ Yêntrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :