1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuôi Heo Trong Hậu Cung - Mộ Thủy Dao (Update C.49)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 14: Tiểu nương bị lăn qua lăn lại đến thảm.


      Qua nửa đêm, Đào Nguyệt An cũng kéo được thân thể mệt mỏi, tay đỡ lấy bờ tường khập khiễng ngã trước Cảnh Đức Cung. Vương ma ma cùng Thúy Lan thắp đèn lồng, qua lại ở hành lang, vừa thấy thân ảnh nho của Đào Nguyệt An, gấp gáp chạy tới, “Tiểu tổ tông của ta, tiểu thư đâu, muộn như vậy mới trở lại, hại lão nô lo muốn chết.”

      Khuôn mặt nhắn của Đào Nguyệt An trắng bệch, đôi môi khô nứt, mũi ê ẩm rất muốn khóc, vừa muốn cất tiếng khóc lại cảm thấy cổ họng đau rát.

      Thúy Lan ôm nàng về phòng, Vương ma ma bưng trà lạnh tới, dựa vào ánh nến mới phát Đào Nguyệt An khác thường, “Đại tiểu thư, mặt của người…” như là có người đâm mạnh vào tim của bà, Vương ma ma tin được sờ vào khuôn mắt từ trước đến nay luôn trắng noãn của Đào Nguyệt An. Mới đụng vào, Đào Nguyệt An liền bị đau mà tránh qua bên, câm lấy chén trà liều mạng uống vào miệng, ngay cả Vương ma ma ở trước mặt nàng cũng thèm quản.

      “Ma ma, ở thái y cục có thái y vẫn trực đêm.” Thúy Lan nhìn thấy bộ dạng thảm thương của Đào Nguyệt An liền đau lòng, “Nô tỳ mời thái y tới xem đại tiểu thư chút.”

      “Đồ chậm chạp, sao còn mau .” Vương ma ma trong lòng khổ sở, lớn tiếng vẫy lui nàng. Đào Nguyệt An ngừng uống nước, giống như chết khát, bình trà chỉ trong chốc lát hết. Vương ma ma dám khiển trách, nhìn nàng cầm ly nước lên uống, bà vội vàng đưa tay ra cản, “Đại tiểu thư, uống nữa làm miệng bị thương.”

      Đào Nguyệt An che lấy miệng bị phỏng, lại bị sặc nước, bên vẫn kiên trì , “Ma ma… khát…”

      “Tiểu thư làm nên tội gì chứ.” Vương ma ma vỗ vỗ sau lưng để nàng thuận khí, “ nửa đêm rồi, nha hoàn, cung nữ đều ngủ, Thúy Lan lại thái y cục có người nào nấu nước. Lão nô đến chỗ quý phi nương nương tìm vài cung nữ gác đêm qua đây.”

      Lúc Vương ma ma lấy lại bình trà lài, Đào Nguyệt An để ý mà cầm tách trà nóng uống, uống xong đầu lưỡi nàng cảm giác bỏng rộp lên.

      Cuối cùng hết khát rồi, Đào Nguyệt An lại đói bụng đến đau, nàng ngửa khuôn mặt đáng thương vì phơi nắng mà lột cả da lên, đôi mắt to ngập nước sáng ngời, “Ma ma.. ta đói, ta ngày vẫn chưa ăn cái gì hết.”

      “Cái gì? Lúc Thúy Lan , Trịnh Tông Hi còn …” Vương ma ma nhận ra mình bị lừa, bà phẫn nộ đứng lên, “Đồ công chúa bỏ kia lại dám gạt chúng ta. Quả thực coi trọng tướng phủ, cũng nghĩ rằng mình là công chúa trong hoàng thất, tương lai chuyện mai mối còn phải dựa vào quý phi nương nương.”

      Đào Nguyệt An mặc kệ là tốt hay xấu, nàng quan tâm, bụng của nàng đói đến mức co lại, đau đến mức ngồi thẳng được, nàng đứt quãng, “Ma ma… đói…”

      “Đại tiểu thư chờ chút, chờ Thúy Lan quay trở lại, ta liền lập tức làm đồ ăn cho tiểu thư.” Vương ma ma ôm Đào Nguyệt An đến giường nằm nghỉ, càng nhìn càng đau lòng, “Buổi tối Thúy Lan có đến Sở Hi cung tìm tiểu thư, những cung nhân to gan kia lại còn tiểu thư trở về. tại hậu cung này là do ai làm chủ, ngay cả điều này mà cũng hề biết, là vô dụng.”

      Lúc Thúy Lan vội vàng dẫn thái y đến Vương ma ma đứng rủa Trịnh Tông Hi cùng các vũ cơ ở Sở Hi cung trận, bà lập tức tới mở cửa nhường đường cho thái y đến bắt mạch cho Đào Nguyệt An.

      “Đại nhân… đây chính là trưởng nữ quý giá nhất của tướng gia, ngài phải xem bệnh cẩn , được sơ xuất nửa điểm.” Thúy Lan tới phòng bếp lấy đồ ăn, Vương ma ma đứng bên canh chừng Đào Nguyệt An, đối với thái y thầm uy hiếp.

      “Ma ma cần , ta hiểu.” Lưu thái y bị bắt đến thầm toát mồ hôi lạnh, may hôm nay lại là phiên trực đêm của mà Đào đại tiểu thư thân thể lại bệnh, là xui xẻo.

      Lưu thái y cẩn thận khám lúc, “Mặc dù mạo muội nhưng ta muốn biết hôm nay đại tiểu thư đâu? Tại sao lại bị thương thành như vậy?”

      “Chuyện này…” Vương ma ma bắt đầu kể, hồi nước mắt bắt đầu chảy, “Đại tiểu thư của chúng ta ngoan ngoãn, tất cả đều là do ngũ công chúa bắt nạt. Đại nhân ngài xem, đại tiểu có làm sao ? Nếu như nghiêm trọng, ta nhanh chóng cho tướng gia đón tiểu thư trở về nghỉ ngơi, miễn cho sau này sinh bệnh.”

      phải bệnh gì nghiêm trọng.” Lưu thái y , “Đại tiểu thư bị lột da nặng, chân sưng mụn nước, đầu choáng váng, sắc mặt tái nhợt, đau bụng, chân tay nhức mỏi, vô lực, hẳn là do thời gian dài được ăn uống gì cộng với việc đứng dưới ánh mặt trời nắng chói chang nên mới thành ra vậy. Chỉ cần nghỉ ngơi tốt vài ngày liền sao.”

      “Lột da…” Vương ma ma lo lắng nhìn mặt Đào Nguyệt An, “Lột da mà còn có thể sao à? Sau này có thể để lại sẹo ?”

      “Ở thái y thực có lọ thuốc mỡ chuyên dụng, mỗi ngày bôi ba lần đúng giờ, qua vài ngày là lành hẳn. Ma ma người yên tâm, mặt trở lại như ban đầu để lại chút sẹo nào.” Lưu thái y nâng hòm thuốc ngồi vào cạnh bàn, “Ta đưa cho đại tiểu thư ít thuốc, sáng mai người sai cung nữ vào thái y thự bốc thuốc, lấy theo đơn thuốc này của ta.”

      “Được, đa tạ đại nhân.” Vương ma ma mang giấy bút tới cho , vừa mài mực vừa thầm hơi, may mắn là mặt có bị thương.

      Thúy Lan đem đồ ăn chuẩn bị trước hâm nóng lên, Đào Nguyệt An ngửi thấy mùi thơm, lập tức từ người bệnh như sắp chết ngồi dậy, duỗi tay ra hướng tới dĩa thịt kho tàu thích, cổ họng dù đau cũng ngừng , “Thịt kho tàu… Thúy Lan tỷ tỷ, thịt kho tàu…”

      “Đại tiểu thư đợi chút.” Thúy Lan cẩn thận cầm cái mâm, Lưu thái y vừa xem mạch cho nàng xong, nhướn mày nhìn đồ ăn trong mâm, cau mày , “Đại tiểu thư vừa mới bị hư giọng, đầu lưỡi cũng bị phỏng, ít ăn đồ dầu mỡ, cũng đừng ăn đồ cay, bây giờ nên ăn chút cháo trắng .”

      “Thúy Lan, người còn khồn đem mấy thứ này bưng xuống, đổi thành đồ ăn thanh đạm… Đại tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?” Vương ma ma phân phó xong, Thúy Lan đành phải bưng đĩa đồ ăn rời , Đào Nguyệt An vươn tay trơ mắt nhìn đĩa thịt kho tàu mọc cánh bay . Trong chốc lát cả người như bị mất hết khí lực, so với vẻ mặt tươi cười lúc nãy , nàng lại “đùng” tiếng vô lực ngã xuống giường, tuyệt vọng nhìn lên trần nhà,

      Thịt kho tàu… thịt kho tàu… thịt kho tàu của nàng…

      Dầu béo ngậy, hương thịt kho thơm phức.

      Nhưng may mắn là Vương ma ma sợ mặt của nàng để lại sẹo, mấy ngày nay cho nàng đến Sở hi cung luyện múa, chỉ ở trong Cảnh Đức Cung chuyên tâm dưỡng mặt. Trong lúc đó, quý phi nương nương cũng qua thăm nàng lần, Trịnh Tông Hân ngày ba bữa đều đến, còn đem mấy thứ đồ chơi dân gian làm lễ vật. Càng làm cho nàng kinh ngạc hơn là thái giám tổng quản bên cạnh bệ hạ cũng tự mình chạy đến hỏi han ân cần hồi còn quên thưởng cho ít xiêm y, châu báu.

      Đào Nguyệt An mặc dù đứng bất tiện, Vương ma ma cũng hề buông tha nàng. Chỉ cần có việc gì làm, bà liền cầm quyển “Nữ Giới” giảng, bắt nàng thêu hà bao cho thái tử điện hạ, làm chút thủ công, khâu vá.

      Đào Nguyệt An dưỡng bệnh kéo dài tới bảy ngày, sau bảy ngày liền khôi phục hoàn toàn, Vương ma ma sợ nàng lại có việc nên để cho nàng nghỉ ngơi thêm ba ngày. Cho đến khi người ở thái y cục vỗ ngực đảm bảo, xác nhận nàng chỉ cần hết sức cẩn thận, lúc này mới cho Đào Nguyệt An đến Sở Hi cung.

      đường tới Sở Hi cung, Đào Nguyệt An sợ Trịnh Tông Hi tức giận lại muốn chỉnh nàng nên sống chết chịu đem theo Vương ma ma theo.

      “Đại tiểu thư yên tâm, lão nô xin chỉ thị của tướng gia, tuyệt đối gây phiền phức cho ngài.” Vương ma ma chỉ đơn giản với nàng, nếu như thẳng ra, việc Trịnh Tông Hi bắt nạt Đào Nguyệt An đối với lão ma ma bồi dưỡng ra đời sủng phi mà , nếu gương mặt của Đào Nguyệt An bị thương thế nào cũng được, nhưng nếu khuôn mặt đấy bị thương, Vương ma ma liền phát điên lên, “Lão nô muốn đến Sở Hi cung thay tiểu thư ra uy, từ Đào phủ của chúng ra, cho dù chỉ là nha hoàn cũng thể để cho người khác khi dễ, càng đến hòn ngọc quý tay tướng gia.”

      Đào Nguyệt An cõi lòng tràn đầy thấp thỏm vào chỗ luyện múa trong Sở Hi cung, Liễu sư phụ có ở đây, nàng thở hơi. ngụm khí chưa có thở ra, Trịnh Tông Hi liền dẫn người tới hướng này.

      “Tại sao lại có lão ma ma ở đây?” Trịnh Tông Hi chống nạnh, bất mãn nhìn nàng, “Bổn công chúa phải được phép đem theo cung nữ hay ma ma đến. Ngươi làm trái ý ta như vậy là nghe theo bổn công chúa sao?”

      “Ta…”

      “Ngũ công chúa hiểu lầm rồi.” Vương ma ma giành trước, “Sở dĩ lão nô đến đây là cũng vì muốn tốt cho công chúa.”

      Trịnh Tông Hi nhếch mày, cười khinh thường, “Ngươi chút xem, như thế nào là tốt. Nếu được liền cùng tiểu thư nhà ngươi chịu phạt.”

      “Vài hôm trước thái giám tổng quản của bệ hạ đến Cảnh Đức Cung hỏi thăm đại tiểu thư của chúng ta sống trong cung có tốt hay , vui hay ? Kết quả vừa vào khuê phòng của đại tiểu thư, công công còn tưởng là đại tiểu thư của ta phải Sở Hi cung mà là đến Hình Bộ nhận phạt nữa.” Vương ma ma cười ôn hòa, ấn Đào Nguyệt An ngồi xuống, “Ngũ công chúa người thử chút xem, lão nô nên với bệ hạ như thế nào đây?”

      Trịnh Tông Hi là người mềm nắn rắn buông, nhưng rốt cuộc vẫn là gừng càng già càng cay, trước mắt bị chặn ra được lời nào.

      Vương ma ma nhìn cái liền chuyển hướng công kích sang mấy vũ cơ đứng phía sau, lần nữa nở nụ cười, “Quý phi nương nương hiểu nhất là đại tiểu thư nhà ta, còn muốn sau này làm thân với nàng. Ta thấy các ngươi nhìn vẫn còn trẻ, lớn lên cũng xinh đẹp, con đường phía trước con dài…”

      Vũ cơ đứng sau lưng Trịnh Tông Hi nghe vậy, người người đều bị hù dọa tái mặt, ngũ công chúa tính ra là người của hoàng thất nhưng đến cùng tuổi vẫn còn nhỏm có thực quyền gì. tại người được sủng ái nhất là quý phi nương nương, nắm giữ tất cả hậu cung đều là quý phi nương nương.

      “Quý phi nương nương , vài vị nương thích lấy Sở Hi cung làm nơi chuyên nhận phạt, nương nương cũng phá lệ ân chuẩn, thưởng cho các ngươi được nhận hình phạt lần, miễn cho người khác tưởng rằng là treo đầu heo bán thịt chó, đến lúc đó lại là nương nương biết trị?”

      “Nô tỳ sai rồi, quý phi nương nương tha mạng…” “Bịch” vài tiếng, vũ cơ đứng sau lưng Trịnh Tông Hi tất cả đều quỳ xuống, “Về sau nô tỳ nhất định đối đãi với đại tiểu thư tốt, cầu xin quý phi nương nương khai ân…”

      “Tất cả đứng lên hết , quý phi nương nương phải là người thấy tình đạt lý như vậy. Huống chi người biết sai có thể sửa, thiện lớn lao yên*” Vương ma ma cười nhàng nâng các nàng đứng dậy, còn kéo Đào Nguyệt An theo, đem bàn tay tròn trịa bé giao cho các nàng, “Chất nữ của quý phi nương nương còn phải phiền các ngươi chăm sóc nhiều hơn. Nếu các ngươi chăm sóc tốt, tương lai trong cung chuyện tốt nay xấu đều phải dựa vào câu của nương nương?”

      “Vâng… nô tỳ tuân chỉ, nô tỳ nhất định chăm sóc đại tiểu thư tốt.” mấy vũ cơ run lẩy bẩy, cảm thấy như trong tay mình đặt tòa thái sơn, nặng đến đáng sợ.

      [​IMG]

    2. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 15: Nàng ngồi dưới tàng cây ăn bánh ngọt, ta ngồi cây im lặng nhìn nàng.

      Cũng may là lần này Vương ma ma ra mặt, mấy vũ cơ ở Sở Hi cung đều thay nhau giành phần, ai dám bắt nạt Đào Nguyệt An, trịnh tông hi chính là cam lòng, nhưng mà nàng ta hết cách nên bất đắc dĩ tạm thời chấm dứt chiến tranh.

      Liễu sư phụ thân thể khỏe, thường ở đây, Đào Nguyệt An mỗi ngày đúng giờ thin đến Sở Hi cung, chưa tới trưa trở về Cảnh Đức Cung. Mặc dù cùng quý phi nương nương chuyện đến quên trời đất, quý phi nương nương vẫn có chút quen nhưng vẫn thường xuyên để Thúy Hoa lấy ít bánh ngọt, trà mứt, hoa quả cho Đào Nguyệt An. Cộng thêm việc quý phi có con, nàng đối với Đào Nguyệt An ôn hòa hơn những người khác, so với ở chung chỗ với trịnh tông hi Đào Nguyệt An nguyện ý ở cùng với quý phi nương nương.

      Hôm nay sau khi dùng qua bữa trưa, Đào Nguyệt An giống như thường ngày cùng Đào quý phi chuyện, cung nữ vào bẩm báo Đức phi nương nương tới thỉnh an quý phi nương nương.

      Đào quý phi ban đầu còn cười liền ngừng lại, sắc mặt vui, “Nàng ta phải là thân thể quanh năm khó chịu sao, yên lành như thế nào lại đến thỉnh an ta?”

      “Nương nương, trước hết người để cho nàng ta vào đây chút rồi tính sau.” Vương ma ma đứng ở bên, hai con mắt như xà tinh đầy mưu.

      “Truyền nàng vào.” Đào quý phi ban đầu còn chuyện nhà, tướng ngồi thoải mái. xong liền đặt chén trà men sứ trong tay xuống, chắp tay trước ngực ngồi ngay ngắn lại, nhất thời trở nên nghiêm trang hơn thường lệ.

      “Nô tì thỉnh an quý phi nương nương.” Vương đức phi được cung nữ dắt vào, Đào Nguyệt An ngồi ghế lén lút quan sát nàng, Đức phi thân thân thể yếu, giống như chỉ cần gió thổi có thể đổ, có vài phần tư thái của “mỹ nhân bệnh”

      “Muội muội đứng lên , Thúy Hoa thưởng ghế cho đức phi nương nương.” Đào quý phi ung dung chuyển cây quạt tròn trong tay, lạnh nhạt mở miệng, “Muội muội xưa nay thân thể yếu ớt, bệ hạ miễn cho ngươi vấn an. Hôm nay sao lại tới chỗ này của tỷ tỷ?”

      “Vừa rồi nô tì đến đưa thức ăn trưa cho Tông Ngạn ở thái học viện, vô tình nghe được thái giám ở đấy là bệ hạ đổi sư phụ khác cho các hoàng tử, hình như là do ý chỉ của Hoàng thái hậu , sư phụ mới rất là nghiêm khắc, biết là có cho bọn họ nghỉ ngơi dùng bữa hay .” Vương đức phi là nữ tử điển hình của đất Giang Nam, chuyện cũng nhàng uyển chuyển, “Nô tì thân thể yếu ớt, gió thổi chịu nổi cho nên mới mạo muội tới đây nghỉ ngơi chút, quấy rầy nương nương rồi.”

      “Có câu ngọc mài thành hình. Sư phụ nghiêm khắc, trò mới có thể tiến bộ.” Đào quý phi nghe tới thái hậu liền bắt đầu khó chịu trong lòng.

      “Nương nương đúng.” Vương đức phi dùng khăn che miệng, ho hai tiếng, “Nô tì vừa ở thái học viện về, còn gặp được Sở vương thế tử…”

      “Muội muội hàng năm vẫn ở thâm cung dưỡng bệnh nên có điều biết. Bệ hạ ban đặc ân cho thế tử, để cho được ở thái học viện học cùng các hoàng tử khác.” Quạt tròn trong tay Đào quý phi cũng dừng lại, giống như nàng mơ hồ đoán ra được mục đích của chuyến này.

      “Vâng, là do nô tì hiểu biết nông cạn.” vương đức phi đột nhiên quay sang nhìn Đào Nguyệt An, mở miệng hỏi, “Đây là trưởng nữ của Đào tướng quân, tên là Nguyệt An phải ?”

      Đào Nguyệt An thừa dịp các nàng chuyện lén lút lấy bánh đậu xanh nhét vào miệng, còn chưa kịp từ từ nhai vội vàng hấp tấp gật đầu.

      “Lớn lên trong xinh đẹp.” vương đức phi khen nàng loạt những câu từ trau chuốt, Đào Nguyệt An nghe hiểu, chỉ có thể ngâu ngốc cười gật đầu, bên thừa dịp cúi đầu lén nuốt xuống mấy miếng bánh ngọt trong miệng, bên lặng lẽ quan sát nàng có bị người khác phát hay .

      tới, thái tử điện hạ hẳn cũng nên nghỉ trưa, Nguyệt An đem đồ ăn trưa cho điện hạ sao? Đứa này sống tình cảm, được dạy dỗ tốt từ , lớn lên mới có thể nước chảy thành sông.” Vương đức phi xong câu này, Đào Nguyệt An liền thầm cảm thấy nàng ta nhiều chuyện. tại bên ngoài thời tiết oi bức, mặt trời lại nắng gắt, lúc trước nàng bị trịnh tông hi phạt phơi nắng đến lột da, vì thế nên có chút ít ám ảnh, vừa nhắc tới phơi nắng liền cảm thấy sợ.

      Vương ma ma ngược lại tỉnh trí, với Thúy Lan, “Ngươi mang đại tiểu thư đến đưa đồ ăn trưa cho thái tử điện hạ, đương nhớ che ô, đừng lại để mặt trời làm hư da của tiểu thư.”

      Vương ma ma lên tiếng, Đào Nguyệt An đành tình nguyện ngồi dậy, lui xuống.

      Đào quý phi nhìn Vương đức phi, nụ cười mỉm mặt biến mất lập tức, ngay cả bộ dáng ôn hòa cũng còn duy trì được, ném quạt tròn lên bàn, “Đức phi, ngươi tới chỗ này của bản cung là muốn cái gì? Bản cung cũng có nhàn rỗi để cùng ngươi quanh co.”

      Vương đức phi vẫn bộ dáng cười ôn hòa, tư thái khiêm tốn, “Nếu nương nương cầu, nô tì liền sơ qua. Lần này nô tì đến đây là muốn cùng người chút về chuyện của Sở vương thế tử.”



      Thúy Hoa sau khi tiễn Vương đức phi , Đào quý phi hỏi Vương ma ma, “Người xem lời nàng ta có tin được hay ?”

      “Vương đức phi là người thông minh, nếu do xuất thân ti tiện, tử thông phòng của thái tử lên thẳng hàng tứ phi.” Vương ma ma im lặng gật đầu, “Nô tỳ cho người bẩm báo với tướng gia.”

      Thái học viện được xây ở trong cung để có thể tiện cho việc giáo dục các hoàng tử, thư đồng cùng hầu tước và thế tử của các vương gia.

      Trước kia Liêu sư phụ từng là môn khách của Đào thừa tướng, thời thái hậu đổi lại thành Triệu sư phó, khó trách quý phi an tâm.

      Đào Nguyệt An ngồi ở dưới bóng cây ngoài học viện, Thúy Lan giúp nàng quạt, “Tiểu thư kiên nhẫn chờ chút, nô tì mới hỏi qua vị công công, điện hạ sớm ra lớp thôi.”

      “Ừ.” Đào Nguyệt An nhìn qua song cửa sổ mà chán đến chết, bên cạnh học viện là ngự hoa viên, bên trong mới có bụi cây màu hồng nhạt rất đẹp, còn có ong vàng bay quanh để hút mật.

      “Là tiểu thư ở phủ nào thế?” Triệu sư phó cuối cùng cũng cho nghỉ, ít người ra ngoài để hóng mát. Trang Mục Hầu thế tử tên Chu Bân dùng cùi chỏ thọc Thục Vương thế tử bên cạnh, “Lớn lên trông cũng tệ lắm, ngươi xem nếu ta qua đây hẹn nàng, nàng có đáp ứng ta hay , ra khỏi học viện theo ta chơi chút.”

      Tần Sở Minh nghiêng đầu, im lặng duỗi chân phải ra, Chu Bân chuyện vui vẻ, mặt mày hớn hở. bị vấp chân, té mạnh xuống thềm đá, toàn bộ răng cửa đều gãy hết.

      đau đến phát điên, quỳ rạp đất đứng dậy nổi, Tần Sở Minh im lặng chào sư phụ, nhất thời làm như thấy thái tử ở bên kia, ra vẻ đạo mạo ngẩng đầu góc bốn mươi lăm độ, nhìn lên tầng tầng lớp mây bầu trời bao la.

      Tôn Thư giả làm thư đồng của Tần Sở Minh yên lặng hướng bóng lưng của thiếu chủ mà lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

      Chu Bân che lấy miệng đầy máu, ánh mắt sát khí tìm kiếm tên đầu sỏ gây chuyện, thấy bên cạnh là thái tử điện hạ, lập tức mềm nhũn ra, khắp người oán niệm có chỗ để phát tiết.

      Thái tử điện hạ thèm quan tâm. Lúc Chu Bân nhìn thấy thái tử là lúc hờ hững ngang qua người Chu Bân thẳng về phía Đào Nguyệt An.

      Các quý công tử khác trong lòng liễn . Chu Bân tính đổ tội cho thái tử, kết quả là bị thái tử điện hạ ra tay trước, vì vậy bọn họ rối rít cho nhanh, vừa vừa tán gẫu đủ mọi chuyện, kế hoạch, mưu lược của mình.

      Lúc này Tần Sở Minh cũng lên, đưa tay ra cho , làm vẻ hết sức quan tâm, “Ngươi có khỏe ? Như thế nào lại nghiêm trọng như vậy? Để ta Tôn Thư tới thái y cục tìm thái y xem cho ngươi chút được ?” lời này làm cho thiếu niên Chu Bân mới trải mùi đời đột nhiên cảm nhận như mình được tắm gió xuân quan tâm.

      “Sao ngươi lại tới đây?” Trịnh Tông cáo từ Triệu sư phó cùng mọi người, lúc ra lại trở nên im lặng, lạnh lùng.

      “Thần nữ đến đưa đồ ăn trưa, điện hạ… dùng ở kia…?” Đào Nguyệt An ngoan ngoãn cầm theo hộp cơm, nhìn quanh bốn phía làm bộ như là công tử nhìn trời ngâm thơ.

      Thái tử điện hạ lớn đến như vậy còn chưa bao giờ gặp tình huống khó xử trước mặt mọi người, mặt mũi thể kiềm chế được nữa, lúc này chỉ muốn tìm nơi vắng vẻ. im lặng. Vì vậy, tùy tiện chỉ tay vể phía ngự hoa viên, “Trong vườn mát mẻ, chỗ đó.”

      “Vâng.”

      “Diệp ca ca sao lại tới?” Thúy Lan cầm hộp cơm mở ra, lấy ra từng món ăn, Đào Nguyệt An tức bị bàn đầy thức ăn thu hút ánh mắt.

      “Diệp phu nhân thân thể khó chịu, trở về phủ trước.” Trịnh Tông cầm lấy đôi đũa, bị hai con mắt sáng quắc của Đào Nguyệt An nhìn chằm chằm bèn cảm thấy lúng túng, mặt khẽ ửng hồng, “Ngươi nhìn cái gì?”

      “Điện hạ, món điểm tâm này tên là gì vậy?” Đào Nguyệt An cố gắng nuốt xuống nước miếng, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào đĩa điểm tâm. Đếm đếm cách vô ích, nào là hạt sen, mứt tao, hạch đào, có mùi thơm thơm, còn có vị hoa hồng nhàn nhạt.

      “…” thái tử điện hạ tự mình đa tình xụ mặt, gì, “Là món bánh dầu heo trăm quả.”

      Thúy Lan thấy tình thế ổn, bệnh thèm ăn của đại tiểu thư lại tái phát, nàng liều mạng hướng Đào Nguyệt An nháy mắt.

      “Điện hạ… món điểm tâm mứt táo này là nho khô nha, nhất định là ăn rất ngọt. Ma ma từng , ăn ngọt quá nhiều tiêu được, còn có thể bị sâu răng. Nếu bị sâu răng, rất đau nhức, cả đêm đều ngủ được, thể đọc sách, viết chữ. Điện hạ bận việc triều đình, trong lòng còn lo nhiều việc, là minh quân tương lai của Đại Trịnh, thể bị món điểm tâm này làm trễ nải công chuyện. Thần nữ mặc dù là thân nữ nhi nhưng vẫn nên vì tương lai của Đại Trịnh mà tận lực giúp đỡ.” Đào Nguyệt An vắt hết óc, cuối cùng cũng ra được, nàng nhìn chờ đợi, “Nếu thần nữ giúp người ăn được ?” xong hai mắt nàng sáng lên, ra vẻ hết sức vui vì giang sơn xã tắc, nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng.

      Ánh mắt của nàng như vậy là sao, đôi mắt sáng ngừng chờ đợi, nụ cười khéo léo đẹp làm sao. đúng là coi thái tử là phu quân, đầu tiên là lo lắng tiêu hóa được, sợ bị sâu răng. Cái gì mà làm trễ nãi triều chính, miệng đầy răng sâu, đau đến lăn qua lộn lại thể ngủ được. Tần Sở Minh ngồi ở nhánh cây to, hai hàm răng mài vào nhau ken két, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng như là mũi tên săn con thỏ.

      Tôn thư trốn ở bên, rợn cả tóc gáy, lén lút lấy lá cây che mình, bước từng bước lui về phía sau, suy nghĩ muốn nhanh chuồn khỏi cái nơi thị phi này.

      Tần Sở Minh im lặng bỗng nhiên nhếch môi cười, răng mèo phản chiếu ánh sáng mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh mắt hung ác. thầm nghĩ, ai chết tay ai còn chưa có trước được đâu.

      Tôn Thư bị dọa đến rớt mông ra khỏi nhánh cây, may mắn giật mình ôm chặt thân cây, mới có té xuống đất.

      Trịnh Tông nghe thấy tiếng vang, nghi hoặc ngẩng đầu lên, “Là tiếng gì?”

      “Đại khái là mấy con mèo đùa nhau cây.” Đào Nguyệt An có được đáp án, nàng vẫn tâm tâm niệm niệm nhìn món điểm tâm, lại hỏi lại lần nữa, “Điện hạ… ta có thể ăn giúp ngươi ?”

      “Ăn , ăn .” Trịnh Tông bất đắc dĩ phất phất tay, đem điểm tâm đẩy tới trước mặt nàng.

      “Tạ thái tử điện hạ, thần nữ lúc chưa tiến cung liền nghe người khác về điện hạ, quả nhiên giống như trong truyền thuyết, điện hạ là người tốt.” Đào Nguyệt An khoái chí cầm đũa lên, thuận miệng tán dương. Thúy Lan yên lặng đứng ở bên chẳng mấy chốc cảm thấy khinh khỉnh.

      Tần Sở Minh ngồi cây ngừng cười lạnh, Tôn Thư bị bầu khí thấp bao trùm mà run lẩy bẩy, Trịnh Tông đắm chìm trong buổi luyện tập ban nãy, chỉ có Đào Nguyệt An vui vẻ ăn bánh dầu heo trăm quả, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía bát canh hoa quế tươi kia.

      Nàng nghe , canh hoa quế tươi dùng loại hoa quế ở Tây hồ, hoa quế của cây dẻ, bột củ sen làm ở Tây hồ, nhìn hấp dẫn, nước canh trong vắt vừa miệng. Bột củ sen đều được chọn từ đầu ngó sen, ít lỗ, thịt dày, vị ngọt, hương thuần.

      “Thái tử điện hạ…” Đào Nguyệt An lại đem lời lúc nãy lại lần nữa, chủ yếu là canh hoa quế tươi quá ngọt, ăn nhiều sâu răng, xin cho nàng được tận tâm tận ý vì giang sơn xa tắc.

      Trịnh Tông phiền càng thêm phiền, dứt khoát đem hết đồ ăn của mình đẩy tới trước mặt nàng, tức giận , “Muốn ăn cái gì ăn , đừng nữa, giống như tiểu lão bà.”

      Đào Nguyệt An nghe thấy, nàng tin ngẩng đầu lên, trong tích tắc nàng như thấy dưới chân Trịnh Tông ra đóa sen bảy sắc, toàn thân lóe ra ánh sáng phổ độ chúng sinh.

      Tần Sở Minh suýt chút nữa té từ cây xuống, rớt ở đầu Trịnh Tông .

      [​IMG]
      Jo Ponyo, Phong Vũ Yên, lk ngân32 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Bo tay toan tap voi muc do tham an cua nguyet An. Thanks nang
      pqthaolyythuyt thích bài này.

    4. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 16: Sau tất cả mưu lại là ngọt ngào.


      Ban đêm, Tần Sở Minh xoay người lần thứ chín. Tôn Thư Tôn Hổ canh giữ ở ngoài phòng khách khi ngủ. Bên ngoài song êm gió lặng, có tên thích khách nào, việc trực đêm là nhàm chám, bọn liền bắt đầu xì xào chuyện.

      Tôn Thư vừa kể chuyện ghen tuông ban ngày xong, khỏi thêm vào câu chốt hạ, “ phải muốn là thiếu nam ôm ấp tình cảm trong lòng lúc nào cũng thơ thẩn.”

      Tôn Hổ lắc đầu: “Ngươi biết, thiếu chủ là muốn thông qua việc lần này chia rẽ đính ước của thái tử cùng nữ nhi của Đào Tương. Ngoài mặt thiếu chủ đối việc chuyện này thờ ơ, nhưng lại mưu tính sâu xa, giấu lộ ra, quả là cao nhân. Ta nhất định hợp cùng với thiếu chủ làm chuyện đại này, chấn chỉnh lại huy hoàng của Đại Trịnh.” Lời dõng dạc, giọng cao lên quãng tám.

      Tần Sở Minh trở mình trằn trọc mãi cuối cùng cũng chịu nổi, đẩy cửa phòng ra, toàn thân phát ra khí phách áp bức người khác, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, “Có nhớ chuyện lần trước làm ồn lúc ta ngủ hay ?”

      Tôn Hổ kìm nén bực bội, lén lút chọt Tôn Thư hướng cầu cứu.

      Tôn Thư tự thân còn khó bảo toàn, rảnh mà bảo vệ chiến hữu của mình, lập tức cách xa nửa cái mông, cúi đầu giả chết.

      Hai người bị ánh mắt của Tần Sở Minh ép đến thở nổi, rất lâu sau mới chậm rãi , “Trả lời vấn đề của ta.”

      “Xin thiếu chủ , thuộc hạ biết nhất định , hễ hết.” Tôn Thư lập tức hướng về phía trước, lấy công chuộc tội, bị Tôn Hổ tội lỗi đầy mình liếc cái.

      Nếu như gặp phải tiểu nương, ngươi vừa nhìn thấy nàng liền nghĩ tới chuyện bắt nạt nàng, nhìn thấy nàng lại nhớ nàng, nhìn nàng chuyện với người khác liền vui, đối với người vừa cười ngươi liền muốn đem đối phương đè xuống đất đánh. Còn có… người khác cho nàng ăn, muốn bẻ gãy tay người đó.

      Nàng vẫn còn như vậy, cũng phải năm năm nữa mới tới tuổi cập kê, bọn họ gặp nhau được mấy lần, chính giữa còn bị ngăn cách bởi Đào Tương, Đào quý phi, thái tử, Sở vương, , Trịnh Tông Hi… tòa liên tiếp tòa núi lớn. Tần Sở Minh nhìn ánh trăng sáng, bỗng nhiên cảm thấy mình như thiếu nam đầy tâm muốn lại thôi.

      Tôn Hổ nhìn thấy Tần Sở Minh chỉ mặc đồ ngủ đơn bạc, dưới ánh trăng đứng ngẩng đầu lên nhìn, lâu cũng điều gì, tựa như suy nghĩ nên trừng phạt bọn họ như thế nào.

      khỏi nghĩ tới lúc trước từng quấy rầy giấc ngủ của thiếu chủ.

      Đó là lúc trịnh tông hi sai người từ ngàn dặm tới tặng cho con thỏ, trong thư có dặn phải để Tần Sở Minh tự tay nuôi.

      Ban đầu Tần Sở Minh cảm thấy chơi thú vị, ngày ngày cho nó ăn. Con thỏ dần tạo ra thói quen, trở nên ỷ lại, ngày ngày đều phải tự tay Tần Sở Minh đút củ cải mới bằng lòng ăn.

      Kết quả sáng sớm ngày nọ, con thỏ đói chờ tới giờ cơm liền thèm để ý đến người hầu ở quý phủ mặc sức ngăn cản nhảy vào trong phòng Tần Sở Minh, giơ móng vuốt lên hướng về phía mặt của mà cào đường dài, sâu đỏ máu.

      Tiểu vương gia bị đánh thức rời giường sinh khí, hung hăn mở mắt ra, con mắt sâu chớp cũng chóp nhìn chằm chằm nó, sát khí nồng nặc cuồn cuộn sôi trào.

      Đối mặt lát, Tần Sở Minh bỗng nhiên cười tiếng, hết sức ôn nhu ôm lấy con thỏ, để nha hoàn lần lượt lấy củ cải cho nó ăn, vừa đút vừa xoa lỗ tai, lời ra ôn nhu như lời nỉ non giữa tình nhân, “Ăn nhiều chút, từ từ thôi, còn rất nhiều, coi chừng bị nghẹn.”

      Bé trai ôn như thích động vật, dễ dàng làm tạo hảo cảm cho thiếu nữ. Tiểu nha hoàn mặt đỏ hồng, hảo cảm đối với tiểu vương gia lập tức bay lên thêm vài bậc.

      đút hết cà rốt, lại vuốt long nó, con thỏ thoải mái lăn lộn ở chăn bông, còn chơi chưa đủ, nó đột nhiên bị Tần Sở Minh nắm lấy lỗ tai, tròng mắt đen nhàng nheo lại, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, trong miệng lại phát ra thanh triền mien, “No rồi sao? Ăn no rồi nên .”

      Đột nhiên trận gió thổi qua, cảm giác mát mẻ quanh người, Tần Sở Minh khỏi hắt xì cái, nhanh chóng khoác áo lên người, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ cao lãnh, mắt nhìn bọn họ.

      “Thiếu chủ…”

      đợi Tôn Thư tiếp, Tần Sở Minh liền nghiêng đầu sang chỗ khác, cửa “ầm” cái đóng lại, thầm , vừa rồi chưa có tổn hại đến hình tượng chỉ vì tiếng hắt xì nho .

      Dù sao lại, còn chưa thấy qua vẻ hắt xì của tiểu Hạ Nguyệt, Tần Sở Minh trầm tư nằm giường, xoay người lần thứ mười.

      Chỉ chốc lát, Tôn Thư Tôn Hổ dán tai vào cánh cửa, nghe thấy từ bên trong truyền ra trận tiếng cười trầm.

      Đào phủ, đêm khuya.

      Đào Tương cũng ngủ được, thần sắc ngưng trọng vừa đọc xong thư mật từ bộ binh, đứng dậy lấy đèn cầy bén lửa góc thư.

      Đào Cát lấy cái chậu nâng lên, Đào Tương ném vào, tờ giấy trắng trong chốc lát biến thành tro tàn.

      “Trong cung có tin gì mới ?” Đào Tương cầm tờ giấy vo tròn, ném vào khu rừng trúc.

      “Vương ma ma sai người , Vương đức phi nguyện hợp tác với chúng ta.” Đào Cát nhận lấy cái chậu trong tay Đào Tương.

      “Vương đức phi?” Đào Tương ngồi lên ghế, suy nghĩ hồi lâu nhưng nhớ ra người này, đột nhiên cảnh giác , “Hoàng thượng phong Đức phi khi nào?”

      “Vương đức phi xuất thân nô tì, nguyên lai là thông phòng của thái tử, sau khi thái tử đăng cơ đại phong lục cung, chỉ cho nàng làm người giặt giũ. Những năm đấy nàng ta mặc dù được bệ hạ sủng hạnh, lại an phận thủ thường, ru rú trong nhà. Sau lại dính đến chuyện của tiên hoàng hậu, thân lâu nên hoàng thượng liền cho nàng ta làm quý nhân.” Đào Cát đem chuyện mình tra ra trước đó .

      “Vậy tại sao nàng ta lại lên được chức Đức phi?” từ quý nhân lên đức phi, bước .

      “Lúc trước Tưởng mỹ nhân cáo bệnh chỉ ở trong cung, tới lúc nàng ta gạt chuyện mang thai, đến lúc sinh mới biết được. Mặc dù vì khó sinh mà chết, vẫn còn giữ được đứa bé trai, trước khi chết nàng ta thỉnh bệ hạ đáp ứng chuyện để Vương quý nhân thay nàng ta nuôi nấng đứa bé. Hoàng thượng niệm tình nàng ta sinh ra hoàng tử, Vương quý nhân lại im lặng trong cung lâu, tính tình ôn hòa sinh , liền chấp nhận. Sau hoàng thượng lại cảm thấy để phi tần địa vị quá thấp nuôi dạy hoàng tử hay liền thăng phi vị cho Vương quý nhân. Bởi vì có làm lễ sắc phong chính thức, chỉ là qua loa viết đạo thánh chỉ, còn lại có động tĩnh gì.”

      Đào Cát giải thích hồi, Đào Tương nhàng gõ lên mặt bàn, rất lâu mới hỏi “Vương ma ma có là Vương đức phi có thể tin được ?”

      “Vương ma ma ngại thử lần.” Đào Cát lấy trong người ra vật chiết ánh sáng gì đó nâng lên, “Đại nhân, Vương đức phi dù sao cũng là phi tần tầm thường trong hậu cung, có nàng ta cũng được có cũng sao. Nếu muốn nghĩ lật đổ Sở vương thế tử, có nàng ta như hổ thêm cánh.”

      Đào Tương nửa kinh hỉ tiếp nhận, khó tin hỏi lại, “Đây đúng là , ngươi lấy được ở đâu?”

      “Là môn khách của đại nhân dâng tặng.”

      Gần đây Đào Nguyệt An đặc biệt thích đến thái học viện đưa đồ ăn trưa cho thái tử điện hạ, Đào quý phi cùng Vương ma ma cảm thấy chuyện tình cảm của hai người rất tốt vì thế hết sức vui mừng.

      Chỉ có Thúy Lan gì mà nhìn điện hạ dung túng tiểu thư nhà mình, mỗi lần mở hộp cơm ra, Đào Nguyệt An lấy điểm tâm mình thích ăn lựa ra, còn những thứ thích ăn đẩy cho Trịnh Tông . Cuối cùng lại ra cho oai là vì Đại Trịnh, vì .

      Trịnh Tông do được Đào quý phi chiều quen nên có chút ít ỷ lại, những ngày qua bị Triệu sư phó mới đến hành hạ nên có chút thành thúc, so với lúc trước tính tình có điềm tĩnh chút.

      cố gắng hít sâu hít sâu, là thái tử của Đại Trịnh, thể tính toán với tiểu nương mới mười tuổi, mất khí thế phong nhã.

      Đúng , chính là như vậy. Mỉm cười, tiếp tục mỉm cười.

      Trịnh Tông co quắp khóe miệng ăn cơm, Tần Sở Minh ngồi cây răng mài đến độ có thể cắn được băng, thầm mắng Trịnh Tông cười như hoa loa kèn.

      Vương ma ma muốn thừa dịp nhiệt tình, lại thêm dầu vào lửa, suốt ngày thúc giục Lưu ma ma dạy nữ công tăng nhanh tiến độ, thêu cho thái tử điện hạ cái túi thơm.

      Lưu ma ma tay nghề cực tốt, lúc trước có cửa hàng y phục, ở kinh thành có rất nhiều quý phủ tranh nhau mời đến nhà mình để dạy cho các tiểu thư. Ban đầu bà vốn là ở trong quý phủ của Lưu thượng thư, dạy riêng tài nữ có danh xưng là Lưu Mục may vá, nhưng lại bị Vương ma ma dùng tiền lớn đem về, bà cũng ngây ngốc cho rằng trình độ của Đào Nguyệt An giống Lưu Mục .

      Ngay từ đầu tiến cung, Lưu ma ma dạy nàng thêu cẩm tú sơn hà, hùng vĩ, bao la rất hợp với thân phận của thái tử.

      Nhưng thấy Đào Nguyệt An dùng vải bọc mười đầu ngón tay, ngón trắng ngón đen, ngón xanh ngón tím, lung tung tay. Đại tiểu thư lúc thêu có để ý, nàng cực lỳ nghiêm túc cầm kim châm xỏ chỉ lụa sang quý đâm xuống, kết quả đâm trúng vào tay, đau đến nhăn mặt.

      Lưu ma ma chảy mồ hôi lạnh đành phải thỉnh cầu nàng đừng có lãng phí vải vóc nữa, những tấm vải này đủ để người bình thường ăn được cả năm.

      Tự biết mình cầu quá cao, Lưu ma ma liền muốn đổi lại cái dễ hơn, đôi uyên ương ấm áp, nàng còn cố ý để uyên ương nhắm mắt lại nằm cát ngủm khung cảnh đẹp đẽ sông cùng mặt trời đều bỏ hết, chỉ để lại mảnh cát vàng. Màu long của đôi uyên ương cũng là màu đó…

      Nhưng cuối cùng vẫn bị Vương ma ma thúc giục, Lưu ma ma nội tâm suy sụp quyết phải buông tha những thứ này, liền chỉ thêu thanh trúc, loại màu sắc, ràng, sáng sủa, đơn giản, ngụ ý khắc sâu.

      “Ma ma.” Đào Nguyệt An ngón tay bị đâm thành cái sàng, nàng nhìn về phía Lưu ma ma khiếp sợ, sờ cái túi thơm hình tranh trúc trong tay, vui vẻ , “Cái này thêu tệ chút nào, so với hai cái trước còn đẹp hơn, ngày mai ta cầm cho thái tử điện hạ.”

      Đào Nguyệt An đại công cáo thành nhảy xuống bang ghế, chuẩn bị ăn tối, Lưu ma ma nghe vậy hoảng sợ vạn phần, bà ôm cổ nàng, “Tiểu tổ tông, van cầu tiểu thư đừng đưa, ngàn vạn lần đừng đưa.”

      “Vì sao nha? Vương ma ma phải đưa cho thái tử nhanh chút.” Đào Nguyệt An ngốc quay đầu lại nhìn bà, lòng cảm thấy mình thêu đẹp. Dù sau cũng ăn nhiều đồ ăn trưa của thái tử điện hạ như vậy, cũng nên hồi báo lại.

      Lưu ma ma cắn răng cái, kéo nàng ngồi bang ghế, nhanh tay cầm lấy kim chỉ, ở trong ánh mắt ngây ngốc của nàng, động tác nhanh nhẹn làm xong cái túi thơm hình thanh trúc.

      “Đừng với Vương ma ma, cầm cái này đưa cho điện hạ.” Lưu ma ma cầm túi thơm nhét vào trong tay nàng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu phải do ham tiền, ai lại muốn làm chuyện khổ sai này chứ.

      Đào Nguyệt An cầm cái túi thơm Lưu ma ma vừa thêu bên tay trái, còn cái của mình cầm bên tay phải, nhìn hai cái chút.

      Nàng thấy cái của mình thêu rất đẹp, lá cây ra lá cây, thân cành ra thân cành, măng ra măng. Cứ theo như Lưu ma ma là thêu đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thêu, thêu như vậy tốt lắm rồi.

      Buổi trưa hôm sau, Đào Nguyệt An cùng Trịnh Tông dùng bữa trưa xong, chuẩn bị đưa túi thơm do Lưu ma ma thêu Tần Sở Minh đột nhiên đặt mông ngồi xuống.

      mở miệng, cười nguy hiểm , “Thái tử điện hạ, bên kia nhiều người quá, có thể cho phép tiểu vương ngồi dùng bữa cùng bàn được ?”

      Trịnh Tông trong lòng muốn, lại thể nhẫn nại hòa khí , “Xin thể tử cứ tự nhiên.”

      Tôn Thư lấy gói giấy bọc thịt dê để lên bàn, làm cho Trịnh Tông cùng Đào Nguyệt An nhìn qua.

      Đào Nguyệt An mặc dù còn nhớ cùng trịnh tông hi ghi thù, ngửi thấy mùi, nàng vẫn như cũ nhịn được mà hỏi, “Tiểu vương gia, ngài ăn cái gì thế?”

      “Thịt dê Tây vực.” Tần Sở Minh lấy ra xiên thịt cho nàng, trong mắt chứa ý cười, nho nhã, khiếm tốn, giống như công tử ngọc quý.

      Đào Nguyệt An nhìn thấy gò má liền nóng lên, vô thức đưa tay tiếp nhận, đưa vào miệng. Còn chưa kịp cắn, Tần Sở Minh đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, để cho nàng ăn. Đào Nguyệt An ngẩng đầu nghi ngờ, chống lại cặp mắt thâm trầm nhu hòa kia, cười ôn hòa, khuôn mặt thanh tú sạch tỳ vết, trong tay cầm bình vung về hướng sâu thịt, “Phải ăn cùng với chút tiêu mới ngon.”

      “Kia chúng ta cùng nhau ăn , cám ơn.” Đào Nguyệt An cúi đầu, nhìn xiên thịt to đan xen nhau phủ lớp bột, dầu nhìn hấp dẫn.

      Rắc hạt tiêu xong, Tần Sở Minh thừa dịp nàng chảy nước miếng cầm xâu thịt lại gần, lặng lẽ lộ ra răng mèo, hít vào hơi rồi dùng sức thổi ra, toàn bộ lọ tiêu bay ra ngoài.

      “Hắt xì, hắt xì.” Đào Nguyệt An bị đánh lến vội vàng dùng khăn bụm miệng lại, lại hắt hơi thêm cái nữa, muốn dừng cũng được.

      “Tiểu thư có sao ?” Thúy Lan lấy khăn ra, Trịnh Tông giúp nàng rót chén nước, con mắt hẹp dài của Tần Sở Minh có chút hăng hái chăm chú nhìn nàng, đến hắt hơi mà cũng đáng .

      Đào Nguyệt An hắt hơi hết cái này đến cái khác, lúc hoàn toàn hết hẳn, Tần Sở Minh đem xâu thịt đến bên miệng nàng, vẫn như cũ cười như tắm gió xuân, “ rắc tiêu rồi mau ăn .”

      Bị thức ăn cùng Tần Sở Minh dụ hoặc, Đào Nguyệt An nhất thời có truy cứu chuyện nàng thế nào lại ngửi thấy mùi vị kỳ quặc rồi hắt xì, nàng ngây ngốc cắn miếng thịt dê, cười cong mắt khen, “Ăn ngon .”

      “Ăn nhiều chút, còn rất nhiều.” bởi vì bị xiên thịt dê của Tần Sở Minh hấp dẫn, Đào Nguyệt An cuối cùng cũng quên đưa chiếc túi thơm thanh trúc cho thái tử đen mặt lời nào.


      [​IMG]
      Tần biến thái quả rất... biến thái = ))))))
      Jo Ponyo, Phong Vũ Yên, lk ngân31 others thích bài này.

    5. ngkh8599110

      ngkh8599110 Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      47
      Hóng chương mới
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :