1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nơi nào đông ấm [hiện đại]- cố tây tước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hhaha

      Hhaha New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Giới thiệu
      Nếu bạn từng biết đến tác phẩm "Bức Thư Bị Lãng Quên " Nơi nào đông ấm là tác phẩm bạn thể bỏ qua. Câu chuyện được bắt đầu ở vùng đất xa xôi nước Pháp làm nên câu chuyện tình đầy lãng mạng .... 6 năm cách biệt, nước Pháp xa xôi trui rèn nên Giản An Kiệt lạnh lùng, thờ ơ. Từ khi nào môi luôn thường trực nụ cười mỉa mai, từ khi nào miệng lưỡi trở nên độc địa và cay nghiệt? Hay đúng hơn, từ khi nào mà An Kiệt trang bị được cho mình vỏ bọc xù xì và thô ráp như thế để che đậy tâm hồn chẳng thể lành sẹo. Ngày hôm ấy, cái ngày định mệnh chẳng hề mong nhớ lại. An Kiệt hoảng sợ và run rẩy, cầu mong có người đến bên vỗ về và an ủi mình. đến, giáng cho cái tát, nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ và phẫn nộ. Sau đó sang Pháp, 6 năm trời luôn bị ám ảnh vì sinh mạng bị kết thúc, ám ảnh về ánh mắt đó, cái tát đó… An Kiệt sợ, thừa nhận bản thân mình thực sợ hãi… Nhưng nếu An Kiệt biết, 6 năm trời đơn nơi đất khách quê người cũng là 6 năm trời có người chỉ dám bất lực dõi theo từ xa. Nếu biết… Còn rất nhiều điều An Kiệt chưa biết… khi biết sao chứ? Liệu kết cục có thể thay đổi?


    2. Hhaha

      Hhaha New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Chương 1 : Về nước, hồi ức

      Chiếc máy bay từ từ lăn bánh đường băng. Phía xa xa, những ánh đèn rực rỡ tháp Eiffel vẫn lung linh tỏa sáng. Tôi quay người tựa lưng vào thành ghế, khép bờ mi lại và từ từ hít thở, thường là để nén chịu số chuyện như khi máy bay cất cánh, như khi phải về nước.

      Rất lâu sau đó, dường như tôi nghe thấy có ai đó gọi mình.

      “ơ?” Thẩm Tinh Du đẩy cửa bước vào, “An Kiệt, con ở nhà à?”

      “Vâng"

      “Ở trong thư phòng suốt à? ăn cơm trưa chưa?”

      “Ăn tạm chút rồi.” Tôi tiện miệng trả lời cho xong chuyện, do dự biết nên về phòng trước hay nán lại đợi bà ta rời .

      Thẩm Tinh Du lôi từ trong ngăn kéo tủ sách ra tập tài liệu, “Bây giờ dì phải ra ngoài có chút việc, có thể dì và bố con ăn tối ở nhà.” Bà ta liếc nhìn tôi, “Vậy con xem sách , buổi tối nhớ ăn uống cẩn thận nhé!"

      Tôi gật đầu, bà ta mở cửa bước ra.

      “Hy Thần, cháu cũng ở nhà à...” Thoáng nghe thấy tiếng vọng lại từ bên ngoài thư phòng, như gần như xa, làn gió thu mát rượi thổi vào mơn man cơ thể như ru người ta chìm vào giấc ngủ.

      biết lúc này Diệp Lận làm gì? ấy muốn đánh cầu với bạn bè, cuối tuần nào cũng bận rộn đến mức thấy mặt mũi đâu.

      Dưới ánh đèn mờ tỏ, tôi nhìn thấy rất Thẩm Tinh Du đứng trước mặt.

      “Xin lỗi làm con thức giấc, An Kiệt, dì muốn hỏi con, con có đụng vào tập tài liệu của dì ? Tập tài liệu có bìa màu vàng gần giống như thế này, để ở ngăn kéo tủ đằng kia ấy.”

      ạ.”


      “Thế lạ , ràng để ở đó, mà sao giờ tìm thấy?”


      Tôi lúng túng cúi xuống nhặt quyển sách ở dưới đất lên và định quay về phòng.

      “An Kiệt, con thử nghĩ lại xem, liệu con có cầm để đâu đó rồi quên mất ?”

      Tôi lắc đầu, “Con chưa từng động vào.”

      thể thế được, hôm nay chỉ có mình con trong thư phòng thôi mà.”


      thể thế được, hôm nay chỉ có mình con trong thư phòng thôi mà".

      Tôi mở cửa bước ra bị bà ta kéo trở lại, “Đợi , cái con bé này, sao mà... Aiz, dì cần nó gấp, con nhìn thấy cũng nên tìm giúp dì chứ".


      Tôi thấy hơi khó chịu khi bị bà ta lôi lại, “Đừng có kéo con nữa!"

      “Dì nhàng sao con lại tỏ thái độ như thế với dì?”


      “Dì bỏ tay ra trước ...”

      “Có phải con cố tình giấu tập tài liệu để làm khó gì ?"


      Vì cảm thấy mình vô tội nên tôi cố tình rút tay ra mà cảm thấy vô lí

      “Đợi , con đừng lại cho dì!"


      Bà ta đuổi theo, lấy hết sức giữ tôi lại. Từ tôi rất sợ những động tác mạnh đột ngột như thế này, nên vô thức dùng hết sức đẩy bà ta ra. việc xảy ra đúng là trở tay kịp,
      Thẩm Tinh Du bị ngã về phía sau, đằng sau là cầu thang, tôi sợ hãi, “Cẩn thận!” Tôi muốn kéo tay bà ta lại nhưng còn kịp nưa!

      Tôi nhìn thấy bà ta té xuống dưới, nghe thấy tiếng gọi của bà ta, nhưng đôi chân dường như bất động, sao nhúc nhích được.


      Tôi nghe thấy có người chạy đến.


      “Rốt cuộc em làm cái gì thế?! Em làm gì dì thế hả?!”


      Tôi làm gì? Hai tay tôi run rẩy, mơ hồ nhìn bóng dáng trước mặt, tôi nhìn người ấy là ai, nhưng... có thể giúp tôi tay ? Tôi cố ý, muốn làm tổn thương bà ta...

      “Bốp!"

      “Chị ơi, chị!” Vẳng bên tai có tiếng gọi khẽ, tôi khó nhọc từ từ mở mắt.


      tiếp viên hàng cúi xuống, “Chị, chị thấy khó chịu ở đâu à? Sắc mặt chị tái quá!”


      “Tôi sao.”


      biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi nằm mơ thấy giấc mơ này? Mười lần, mười lăm lần, hay là nhiều hơn nưa?


      Tôi giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay tướp mồ hôi và hơi run rẩy.


      Nhân chứng duy nhất tận mắt chứng kiến nhận định tôi là hung thủ...


      Đúng thế, tôi làm cho bà ta mất đứa bé trong bụng, tôi giết chết đứa em cùng cha khác mẹ của mình. Song tôi cũng bị trừng phạt, cậu cháu trai đẹp mã của bà ta giáng cho tôi cái tát. Đó là lần đầu tiên tôi bị người ta tát, chỉ cảm thấy rất đau. Thế rồi, bố tôi tống cổ tôi sang Pháp, sáu năm...


      Cuối cùng cũng đến lúc trở về.

      Tôi hít hơi sâu, ngoái nhìn khung cảnh lạnh giá của ngày đông qua khung cửa sổ xe taxi, đây là Trung Quốc, là quê hương của tôi.

      Tôi từng nghĩ bao giờ đặt chân về chốn này nữa, nhưng mẹ tôi đề nghị tôi quay lại.


      Bà hy vọng tôi trở về nhà họ Giản.


      Từ chối lời mời đến nhà dùng cơm của người bạn tên Mạc Gia Trân, tôi thẳng về tư gia nhà họ Giản.


      Trang viên nhà họ Giản, tường thạch cao màu trắng kết hợp với màu mái ngói đỏ tươi, từ cổng vòm tiếp nối dãy hành lang uốn lượn gấp khúc, khu vườn theo lối u châu xanh um tươi tốt cùng với hồ bơi vô cùng xa hoa, lộng lẫy.

      Mọi thứ vẫn vậy, nhưng dường như tất cả đều trở nên xa lạ.


      Tôi bấm chuông vì có chìa khóa.

      Ra mở cửa là bà cụ luống tuổi, bà cụ đưa mắt nhìn tôi lượt rồi hỏi: “Xin hỏi, muốn tìm ai?”


      Tôi chắc chắn là mình nhầm nhà, “Cháu tìm... ông Giản.”


      “Ông ấy có nhà.”


      Bà cụ định đóng cửa.


      “Vú Lâm, ai đấy?”


      Trong nhà vọng ra giọng trầm thấp.


      Cơ thể tôi bất chợt rùng mình.


      Bàn tay bổng run lên, song khóe môi lại bất giác nhếch lên cười.


      bóng dáng thanh mảnh bước ra cửa, tôi vẫn đứng đợi, cho đến khi ta ngẩng lên nhìn tôi.


      Kinh ngạc! Cặp mắt sắc lạnh dường như che giấu nổi nỗi kinh ngạc, đúng, cú sốc, cuối cùng tôi cũng trở về.


      “Giản An Kiệt?”

      Tôi bỏ chiếc mũ đầu xuống và xách hành lý thẳng vào trong.


      “Cậu Tịch?”


      Người giúp việc bối rối nhìn tôi tự tiện xách đồ bước vào.


      ấy là con của chú Giản.”

      Con ...

      Tôi nheo nheo mắt, trong lòng khỏi có chút kiêu ngạo.


      Cảm giác đôi tay bẫng, Tịch Hy Thần tới xách hành lý giúp tôi.


      Tôi cúi xuống nhìn bàn tay hơi trắng quá so với tay của người đàn ông, “Tay của rất đẹp”, tôi .


      Ánh mắt hướng về phíaường như mang chút hoài niệm, tôi mỉm cười bước lên lầu.


      Còn nhớ rất phòng thứ ba ở lầu hai là phòng của mình, cánh cửa mở ra dội lại thuần sắc đen, chỉ có điều ở giữa xen lẫn ít những thứ đồ lẽ ra nên có: xe ô tô đồ chơi, đồ chơi xếp gỗ, sơn màu, bảng vẽ... dưới nền nhà, giường, cả mặt bàn cũng có.


      Tôi đứng dựa vào khung cửa, ngước mắt nhìn người phía sau.


      “Ngọc Lân có vẻ rất thích phòng của em.”

      “Ngọc Lân?”


      “Em trai của em.”


      Đột nhiên lồng ngực có cảm giác khó thở, tôi thấy mình như sắp gặp bà cố tổ đến nơi.


      “Hay em có muốn ngủ ở phòng dành cho khách ?”


      Giọng lạnh lùng vang lên.


      “Phòng dành cho khách?”


      Tôi cười cười, quay người xách hành lý rồi xuống lầu.


      Tịch Hy Thần từ đằng sau kéo tay tôi lại, động tác đó khiến toàn thân tôi run rẩy

      “Buông ra!”

      “Muốn đâu, quay lại Pháp à?”


      Giọng ta có vẻ gấp gáp.


      Tôi giằng tay ra, “Yên tâm, tôi Pháp, mặc dù phải lúc này, nhưng cũng nhanh thôi.”


      ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng trĩu nặng.


      Tôi đầu hàng, “Ngày mai tôi đến tìm .”


      “Bố em chắc cũng sắp về rồi.”


      Giọng ta giấu nổi vẻ nôn nóng, “Em có thể đợi lát.”

      cần.”

      Cuộc đối thoại này khiến tôi ý thức được rằng, cho dù tôi có sống ở trang viên này suốt mười bảy năm trời bây giờ cũng chỉ là khách vãng lai mà thôi, “Với lại bây giờ cũng muộn rồi, tôi phải kiếm chỗ nào trú chân chứ, đúng ?”


      ta im lặng ba giây rồi : “Nếu ý của em là chỉ cần có chỗ nào để ngủ tạm, vậy cho người dọn dẹp.”


      “Sao cơ? Lời của tôi khiến nghĩ như vậy à?”

      Tôi khẽ “hừ” tiếng, “Hãy thu lại cái suy nghĩ tự cho là đúng của !”


      Đột nhiên, ta tiến thêm bước về phía tôi, tôi cũng vô thức lùi lại phía sau bước dài. “Em... sợ .” Đây là câu khẳng định. Tôi liếc mắt nhìn ta, “ quả có khiếu hài hước đấy, Tịch ạ!” Tôi lướt qua vai ta ra, chút do dự. “À đúng rồi, Tịch Hy Thần...” Ra đến cửa, tôi còn quay đầu lại cười : “ có nhất thiết phải khoe mẽ như thế ?” Bước ra khỏi cửa, tuyết lại bất ngờ lất phất rơi. Tôi đội chiếc mũ len ở sau lưng áo lên đầu, tiến đến trạm xe buýt mà hồi học trung học vẫn thường đứng chờ xe, rồi leo luôn lên chiếc xe đầu tiên dừng lại mà cần biết nó về đâu. xe có mấy hành khách, tôi liền đến hàng ghế sau cùng rồi ngồi xuống. Phía trước xe yên ắng, chỉ phát ra những thanh đặc trưng vốn có. Trời về chiều, những bóng đèn cao áp hai bên đường bắt đầu được thắp sáng, từng vệt sáng loang loáng lướt qua cửa sổ xe. Những bông tuyết từ bên ngoài bay vào, táp vào da mặt, lành lạnh. Tôi cậu em trai, thế mà trước nay chưa từng có ai cho tôi biết, là vì thấy cần thiết hay muốn trốn tránh tôi như thể tôi là loài rắn rết? “ ơi, đến trạm cuối cùng rồi.” Tiếng bác tài như kéo tôi ra khỏi mớ suy tư miên man, hỗn độn. Phủi những bông tuyết bám người rồi bước xuống xe, ngước mắt nhìn lên là nơi đồng mông quạnh, ngờ thành phố A mà cũng có những chỗ hoang sơ thế này, nghĩ lúc, tôi bấm máy gọi cho Phác Tranh. Đầu dây bên kia vang lên hồi chuông rồi có người bắt máy, sau đó dội lại tiếng hú vang, “Giản An Kiệt!” “Em bị lạc đường, Phác Tranh.” Ngâm mình trong bồn nước nóng, cơ thể tôi cuối cùng cũng tìm lại được chút ấm áp, các dây thần kinh sau ngày căng thẳng cũng dần dần chùng xuống, phảng phất chút mơ hồ xa xăm. Nghe tiếng gõ cửa rầm rầm mới phát ra mình ngủ thiếp từ lúc nào, tôi leo ra và khoác lên mình chiếc áo choàng tắm rồi bước ra ngoài. “Cứ nghĩ em chơi trò tự sát trong phòng tắm rồi chứ!” “Cuộc sống tươi đẹp thế này, cho em lý do để tự sát !” Câu đùa khiến bộ mặt căng thẳng đứng trước cửa của Phác Tranh xẹp lép, “Em buồn ngủ, mệt rồi!” “Biết là mệt rồi mà còn chạy đến cái nơi quỷ quái đó nữa. ra”, tôi nghiêm túc , “Em thấy môi trường ở đó cũng tồi, nên tranh thủ mua lấy vài mảnh, đợi ngày nào đó thành phố mình “đảo” cho bảy, tám vòng, biết đâu lại thành triệu phú, mà dù thành triệu phú ít nhất cũng phải thành địa chủ.” “Em lảm nhảm vừa thôi!” Phác Tranh dở khóc dở cười, “ phải buồn ngủ sao? thay cho em toàn bộ chăn ga mới trong phòng ngủ rồi đấy!” Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Phác Tranh liền liếc xéo tôi cái, “Này, em cần thuốc chữa ấm đầu đấy chứ?” “Có cần.” Tôi mặt mày rạng rỡ, giơ tay biểu thị đồng tình, giống như đồng tình việc gì đó đáng tự hào. được hai bước, tôi quay đầu lại hỏi: “ có câu gì khác để với em à?” Cơ thể cường tráng dựa vào lan can cầu thang, “Khi nào check out đừng có quên trả tiền phòng, chỗ ăn, chỗ ở đấy...” Phản ứng của tôi là quay người rời . Trong mơ, những thanh bên ngoài phòng khách truyền đến khiến đầu tôi hơi đau nhức, nó vang dội, chỉ lầm rà lầm rầm, nhưng với tôi, chỉ cần tiếng động như lật giở trang sách cũng có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ. thể chịu đựng được nữa, tôi mở cửa phòng ngủ, bước xuống lầu, bỗng chốc sững sờ, choáng váng! Trước mắt tôi là khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, da dẻ nhẵn nhụi, mái tóc hơi dài, bộ trang phục màu cà phê nguyên chất, so với hình tượng chàng bạch mã hoàng tử của bốn năm về trước chàng hiệp sĩ bây giờ có phần quyến rũ hơn: tự tin, bướng bỉnh, mạnh mẽ... tướng mạo dễ uy hiếp người khác! Lúc này, mọi người ở phòng khách cũng phát ra tôi. Bàn tay của Diệp Lận run rẩy, tài liệu rơi tung tóe xuống đất. Tôi và chỉ cách nhau căn phòng khách chưa đầy ba mươi mét vuông. Tôi và Diệp Lận, chúng tôi bắt đầu quen biết, sau đó hiểu nhau, thân nhau rồi nhau suốt sáu năm ròng. từng có thời, mỗi câu gọi “Giản An Kiệt” của cũng khiến tim tôi loạn nhịp, mỗi câu đều cho tôi cảm giác như sống trong truyện cổ tích. Nhưng giờ đây, tôi lại hy vọng còn khả năng đó nữa. Diệp Lận định thần lại, “về nước khi nào thế?” Lấy lại nụ cười bỡn cợt vốn có, bắt đầu cúi xuống nhặt đống giờ rơi vãi dưới đất lên. “Hôm qua.” Tôi , hy vọng có vẻ tự nhiên chút. “ chẳng xứng là bạn bè gì cả, về nước mà với câu.” “Căn bản phải là bạn bè.” “ sao?” Giọng thản nhiên, mang chút mỉa mai. Phác Tranh lúc này cũng định thần trở lại, bước đến hỏi: “An Kiệt, em dậy rồi à, sao ngủ thêm chút nữa?” Tôi thở dài tiếng, biết phải làm sao. Câu quan tâm của Phác Tranh khiến Diệp Lận hết nhìn ấy lại quay sang nhìn tôi, đôi mắt ánh lên tia dò xét khác thường, “ ngờ mối quan hệ giữa em và Phác Tranh thân thiết đến mức này rồi, xem ra cập nhật thông tin.” “Hình như việc này liên quan gì đến .” Tôi bình thản , những người biết mối quan hệ giữa tôi và Phác Tranh nhiều, phải vì cố tình che giấu, chỉ là hơi đâu mà hết ra thôi. Còn như tình huống bây giờ, tôi biết rằng mặc bộ đồ ngủ xuất trong nhà của người đàn ông có ý nghĩa thế nào, chí ít cũng đến chín mươi chín phần trăm số người nghiêng theo ý này. Phác Tranh chen vào: “À này, An Kiệt...” “Phác Tranh, em đói rồi, có gì ăn ?” Phác Tranh liếc nhìn tôi, “Có, đợi chút”, giải thích gì thêm, ấy liền quay người vào nhà bếp. ấy luôn là người hiểu ý tôi. “Sao em lại ở đây?” Diệp Lận nhìn theo bóng của Phác Tranh, hỏi. “ có chỗ ở.” Tôi bước đến trước bàn ăn, rót ly nước uống. “Đừng có với là dinh thự rộng lớn của nhà họ Giản có lấy căn phòng trống cho em trú ngụ đấy nhé!” Ngón tay tôi hơi run lên, suýt chút nữa đánh rơi ly nước. “ khát cần phải uống quá nhiều nước.” chau mày, sau đó nở nụ cười gượng gạo, “ Pháp sáu năm, cuối cùng cũng biết đường quay về rồi.” Tôi chỉ uống nước mà gì. “ còn tưởng em ở bên đó luôn cơ. Sao? Sau nhiều năm tu nghiệp ở nước ngoài, cuối cùng đại tiểu thư nhà họ Giản công thành danh toại về phục vụ quê hương đấy à?” Thấy tôi phản ứng gì, khẩu khí của có vẻ hài lòng. “Em còn chưa tốt nghiệp, sao dám đến chuyện phục vụ quê hương.” trả lời lép vế, cho nên tôi chọn câu vô thưởng vô phạt để trả lời lấy lệ. “Em lại sang bên đó chứ?” “ừ.” liếc nhìn tôi, rồi bồng nhiên ném tập tài liệu xuống bàn trà, “ với Phác Tranh trước đây.” “Được.” Tôi chẳng để ý đến phản ứng bất thường của , cũng chẳng có ý định đứng lên tiễn biệt. “Được ư? Ờ, cũng phải được thôi. Đúng rồi, có thời gian qua ăn bữa cơm, Á Lợi rất nhớ em đấy!” rồi mở cửa, rời . Chiếc cốc thủy tinh trong tay tôi cuối cùng cũng rớt xuống đất, vỡ tan tành. “ và cậu ấy thỉnh thoảng cũng liên lạc với nhau. Cậu ấy muốn mua nhà, vừa hay là lĩnh vực chuyên môn của , nên gần đây có qua lại thường xuyên hơn.” Phác Tranh từ phòng bếp bước ra, đặt đồ ăn sáng xuống, rồi lấy chổi và xẻng quét dọn những mảnh vỡ sàn nhà. “ cứ nghĩ em ngủ đến chiều, xin lỗi, An Kiệt.” “Làm vỡ mất chiếc cốc thủy tinh của rồi, Phác Tranh.” Tôi kéo khay đồ ăn lại, bắt đầu “nạp năng lượng”. “ ra, nếu xét đến cái tính hay bỡn cợt của Diệp Lận,” Phác Tranh có vẻ lòng, “ cậu ấy là người tốt.” Tôi mỉm cười gì, Diệp Lận thế nào, đối với tôi bây giờ còn quan trọng nữa, thời gian sáu năm làm lắng dịu tất cả. Có gọi tên Giản An Kiệt nhiều hơn nữa... cuối cùng cũng chỉ tốn thêm câu “chia tay ” cay nghiệt mà thôi. Tháng Chín năm đó, mẹ đưa tôi đến nhập học ở trường trung học, thời tiết mùa hè ngày ấy quá nóng nực như bây giờ, những cơn gió thổi qua tán cây mang lại cảm giác mát mẻ. Trong ký ức của tôi, mẹ khi đó đẹp, cũng bình thản. hành lang dài của phòng giáo vụ, tôi đứng ngoài cửa sổ đợi mẹ ra Thành tích học tập của tôi được tốt lắm vì lý do sức khỏe. Từ , số lần lên lớp của tôi luôn ít hơn các bạn, thi cử cũng thường xuyên vắng mặt, có thể vào được trường trung học tầm cỡ nhất, nhì thành phố A cũng là nhờ sức mạnh của đồng tiền, nhưng tôi chẳng bao giờ để tâm đến mấy chuyện ấy, mà có quan tâm cũng chẳng được, đến bố mẹ tôi còn chẳng bận tâm nữa là... “ ra nữ sinh cũng mua chổ để vào trường cơ đấy!” giọng ràng mang vẻ giễu cợt dội vào tai tôi. Tôi quay đầu sang nhìn, là cậu con trai rất tuấn, mái tóc mềm mại, da dẻ nhẵn nhụi, khuôn mặt điển trai và đôi mắt đen láy long lanh. “Mình chuyện với cậu đấy, nghe thấy gì à? !” “Cậu bị điếc à?!” Thấy tôi quan tâm, cậu ta lập tức hét lên, giọng điệu thiếu kiên nhẫn. thực là tôi nghĩ xem nên trả lời cậu ta thế nào, nhưng cậu ta quá thiếu kiên nhẫn. “Cậu cười cái gì?!” “Cậu ồn ào.” Tôi , tuy giọng cậu ta nghe rất hay nhưng khi hét lên cũng quái dị. “Cậu cái gì?!” Tôi quét ánh mắt qua cậu ta rồi nhìn về phía phòng giáo vụ, “Tạm biệt!” “ thôi, An Kiệt.” Mẹ bước ra từ phòng giáo vụ và nhàng vẫy tay với tôi. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Diệp Lận, tùy tiện, cũng hung hăng, càn quấy. Sáu năm tiếp sau đó, cậu con trai có tên Diệp Lận này làm xáo trộn toàn bộ cuộc sống của tôi. Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mù mịt, tôi đứng trước gương, lấy tay lau lau những mảng hơi nước bám đó, nhìn thấy khuôn mặt có chút nhợt nhạt của mình, sau đó lại dần dần mờ . Nếu thời gian có quay trở lại, liệu tôi có còn muốn trải qua sáu năm như thế nữa ? Câu trả lời là . Tâm hồn thuần khiết và chung thủy khó lòng tưởng tượng nổi trong chuyện tình cảm khiến tôi dễ dàng tiếp nhận người khác, nhưng khi tiếp nhận bao giờ chấp nhận phản bội, nếu bị phản bội mãi mãi bao giờ gặp “An Kiệt, điện thoại đổ chuông mãi kìa, có cần đưa cho em ?” Phác Tranh gõ cửa. “ cần đâu, em ra ngay đây.” Xâu chuỗi lại mớ ký ức dường như có từ kiếp trước, khoác lên mình chiếc áo choàng tắm, tôi mở cửa bước ra. Bảy cuộc gọi nhỡ, của cùng người, hiển thị tên. Phác Tranh đưa điện thoại cho tôi xong liền ăn mì, chàng này mỗi ngày phải ăn sáu bữa. lần nữa, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số máy đó, tôi lưỡng lự lát rồi đưa máy lên nghe. “Giản An Kiệt.” Giọng ở đầu dây bên kia có chút mệt mỏi, xen lẫn vẻ tùy tiện quen thuộc. Quả nhiên là ấy, Diệp Lận. “Vừa nãy sao nghe máy?” Mặc dù có ý chất vấn, nhưng khẩu khí hẳn rất khó chịu. “Tìm em có việc gì?” Tôi muốn lãng phí thời gian, với lại, trong lòng sớm quyết định để tâm đến bất cứ thứ gì liên quan đến nữa, vậy nên mọi thứ đều còn quan trọng. “ có việc thể gọi cho em à?” vẫn còn làm ra vẻ thân mật đến thế cơ đấy... “ tiện chuyện hay sao? Phác Tranh ở bên cạnh em à?” Giọng điệu có vẻ hơi chùng xuống và mang vài phần thăm dò. Hỏi những câu liên quan gì như thế này thà đừng hỏi còn hơn. “Nếu có việc gì, em tắt máy đây.” “Em tắt máy thử xem! Giản An Kiệt, nếu em dám tắt máy, lập tức xuất trước mặt em, đập vỡ chiếc điện thoại của em đấy!” còn bông đùa nữa, giọng điệu phẫn nộ quá mức khiến tôi phát hoảng, mặc dù ngay từ đầu biết giọng điệu mềm mỏng ban nãy chỉ là kìm nén bất mãn, nhưng ngờ lại trở nên cuồng loạn như thế. Tôi bất giác nhếch môi cười nhạt, dường như quen rồi, mỗi khi cao giọng điều gì tôi đều cảm thấy đặc biệt thân quen, “Vậy muốn gì?” thể trốn tránh cuộc điện thoại này được nữa, nếu đời tôi chưa từng gặp Diệp Lận có lẽ tinh thần tôi thể bình thản như thế này. Nhưng thực là xuất , mà còn diện suốt sáu năm trời. Sau khi chấp nhận, gần gũi, thân quen đó khiến làm tôi thay đổi, thay đổi cả những cái tưởng chừng như thâm căn cố đế trong tôi. Đầu dây bên kia dường như nhận ra vô lý của mình, “Xin lỗi, vừa nãy... nghĩ có lẽ là do quá mệt mỏi.” Ngữ điệu lại trở nên thờ ơ như trước, “Em có thể ra ngoài lát ?” “ được.” muốn dây dưa lằng nhằng, hơn nữa, cũng giỏi kiếm cớ này nọ, tôi bèn từ chối thẳng thừng. Giọng điệu của lại trở nên giận dữ: “Được, được lắm! Giản An Kiệt, em luôn biết cách khiến cảm thấy bị coi thường!” đợi tôi trả lời, điện thoại bị ngắt. Bàn tay nắm chặt chiếc di động giờ thấy hơi đau, tôi biết tính dễ dàng chấp nhận bị từ chối, như vậy cũng tốt.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :