1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu có duyên trọng sinh - Nhất Niệm (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47: Gặp lại

      Edit: Nhisiêunhân

      Biết được thân phận kết hôn của An Lai, các bạn cùng phòng tò mò hỏi đủ thứ vấn đề. Ví dụ như, quan hệ mẹ chồng nàng dâu có bốc lửa như trong phim truyền hình hay ? Làm ** tạo em bé có cảm tưởng gì tâm đắc? Vì sao lại quyết định kết hôn sớm như vậy, bao lâu nữa mới muốn sinh? Đương nhiên, có vài vấn đề quá bạo dạn khiến An Lai mặt đỏ tai nóng, chống đỡ được. Nhưng nhờ vậy mà quan hệ giữa mọi người lại thân cận thêm ít, chuyện này ngoài dự kiến của An Lai.

      Sau đó bọn họ lập tức thích thân phận kết hôn của An Lai, bởi vì ở cạnh trường, thường xuyên mang thức ăn đến cải thiện bữa cơm của bọn họ.

      Tháng Mười , thời tiết chuyển lạnh. Viên Thanh Cử phải công tác ở Nhật Bản, nhanh nhất cũng phải hai tuần mới có thể về. Trước khi , yên tâm dặn dò đủ chuyện, An Lai nghe đến tai muốn mọc vết chai mới bước từng bước đăng ký. Đối với chuyện này, An Lai ngược lại còn vô cùng sung sướng vẫy tay chào từ biệt . Kết quả, ban đêm ngủ mình giường lớn của bọn họ lại mất ngủ. Ngày hôm sau mang đôi mắt thâm quầng rời giường, bắt đầu lo lắng có nên chuyển về ký túc xá ở thời gian hay .

      Chuyện dược thiện cũng thành vấn đề, bác Hách mỗi ngày đều gọi điện thoại nhắc nhở An Lai, và Viên Thanh Cử ở nhà, đám người giúp việc có đối tượng phục vụ rảnh rỗi đến mức mỗi ngày lập bàn mạt chược. chỉ cần ra lệnh tiếng, ông tuyệt đối có thể bao tá người tới giúp nấu cơm quét nhà, lái xe đưa đón.

      Buổi trưa sau khi tan học, An Lai và Tú gia cùng căn tin ăn cơm. Lục Viên với Tú gia quán cà phê gần đó tuyển người, có hứng thú muốn làm hay . Hoa Linh và Lục Viên tỏ vẻ có thời gian. An Lai nghĩ dù sao Viên Thanh Cử cũng ở đây, mình tan học rồi cũng có ai trò chuyện, lập tức hỏi: “Có cầu gì ?”

      cầu đặc biệt nào, chỉ cần nhan sắc phụ lòng người xem, thông minh nhanh nhẹn chút là được. Thế nào, cậu có quen người muốn làm thêm à?”

      “Mình chẳng lẽ được?”

      “Stop ngay…!” Tú gia cắt: “Cậu làm thêm, người kia nhà cậu xử lý làm sao?”

      An Lai nhìn thân cây trơ trọi bên đường, giọng điệu vô cùng hiu quạnh: “Người kia nhà mình công tác ở nước giặc rồi, còn biết bao giờ mới trở về.”

      Đôi mắt u oán này làm Tú gia nổi hết da gà: “Được rồi, đừng nhìn mình như vậy. Mang cậu là được chứ gì?”

      Buổi chiều có lớp, bọn họ ăn cơm xong liền trực tiếp qua đó.

      Quán cà phê nằm trong khu xí nghiệp cách trường xa, qua năm trạm tàu điện ngầm là tới. Người chủ quán phỏng vấn An Lai rất hài lòng với điều kiện bề ngoài của , hỏi thêm vài vấn đề là thông qua. Sau đó sắp xếp người hướng dẫn.

      Quán cà phê lớn, trang trí theo phong cách Bắc Âu. Có ba ca làm việc sáng trưa chiều, mỗi ca gồm hai người. Hai người kia kiêm chức pha chế, thu ngân và phục vụ. Thu ngân, phục vụ khó, rất dễ bắt đầu làm việc, quan trọng là pha chế. Cửa tiệm chỉ bán cà phê, trà và điểm tâm ngọt. Các món điểm tâm ngọt do đầu bếp điểm tâm làm sẵn phân lượng của ngày đặt trong tiệm, cần quan tâm. Thứ An Lai cần học là pha trà và pha cà phê.

      Lúc học tập có tiền lương, chỉ khi nào pha ra được cà phê và trà được chủ quán thông qua mới có thể bắt đầu làm việc. Vì để mau chóng học xong pha cà phê, buổi tối An Lai gọi điện thoại cho Bác Hách để ông cho lái xe đến trường đón về nhà. định trực tiếp học từ đầu bếp trong nhà.

      Vừa cúp điện thoại của bác Hách, Viên Thanh Cử gọi đến: “Vừa rồi chuyện với ai vậy?”

      “Là bác Hách, bây giờ em định về nhà chuyến.”

      “Sáng mai em có tiết sao?”

      Lúc này An Lai mới nhớ còn chưa báo với Viên Thanh Cử chuyện mình làm thêm, thuận tiện nhắc tới.

      Viên Thanh Cử ngược lại cũng phản đối, chỉ dặn dò: “Đừng để quá mệt mỏi, nếu thấy khổ đừng làm. Còn nữa, mấy giờ em mới xong việc?”

      “Chín giờ tối.”

      “Quá muộn, lát nữa bác Hách sắp xếp tài xế đón em, đến lúc đó em nhớ đưa bác Hách lịch học trường.”

      cần, ngồi tàu điện ngầm mấy trạm là…”

      “Ngoan, đừng để lo lắng, được ?” An Lai tựa như nhìn thấy bộ dáng khẽ nhíu mày của khi những lời này.

      sao mà, em còn cùng bạn học nữa, chính là Tú gia, cũng biết. Từ quán cà phê năm mươi mét là tới trạm xe rồi.”

      Bên kia im lặng lát: “Sau khi tan tầm, về nhà nhớ gọi điện thoại cho .”

      “Thành giao. Yên tâm , em sao hết. Chín giờ đường vẫn còn rất náo nhiệt mà.”

      Trở lại nhà ở núi Nghiệp, nghe thấy nguyên nhân An Lai trở về, bác Hách vô cùng đồng ý, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò đầu bếp dạy dỗ cho tốt. Trong ánh mắt đau lòng của đầu bếp và bác Hách, An Lai lãng phí ít loại cà phê rốt cục cũng pha ra được cà phê bác Hách khen.

      An Lai còn chưa kịp vui mừng nghe bác ấy cảm thán: “Ly cà phê đầu tiên phu nhân nấu ra lại phải là cậu ba uống. Aiz!”

      ╮ (╯▽╰ )╭

      Hôm sau bắt đầu làm việc, An Lai làm ra ngô ra khoai, hương vị cũng xem như tệ. Ông chủ chuyển lên chính thức sớm, tiền lương mười đồng giờ. Ca làm việc là sau khi bọn họ học xong, vì và Tú gia có lịch học như nhau nên được sắp xếp làm cùng ca.

      Viên Thanh Cử rời tuần lễ, An Lai sống ngày bằng năm. Giữa trưa nhận được điện thoại bên kia đại dương, tình huống có chút phiền toái, có thể thời gian công tác phải kéo dài.

      Hôm nay, thời tiết u, gió nổi, quán có khách nào. An Lai ngồi trước quầy, ngón tay gõ gõ lịch bàn, buồn bã ỉu xìu tính tính ngày về của Viên Thanh Cử.

      Tú gia dọn dẹp xong quay lại ngồi cạnh An Lai, phàn nàn: “Chắc lát nữa mưa, cũng cuối thu rồi, năm nay thời tiết khác thường.”

      Đúng là khác thường, chẳng những có mưa mà còn mưa . Trong tiệm thoáng cái tràn vào ít khách tránh mưa, náo nhiệt hơn nhiều. Hai người nhất thời có chút bận kịp thở.

      ly cà phê, cám ơn.” Giọng nam thanh nhuận ấm áp.

      An Lai bận rộn, cũng ngẩng đầu: “Vâng, tiên sinh, xin hỏi muốn mùi vị gì? Có cần dùng điểm tâm ngọt ?”

      Hồi lâu nghe thấy tiếng trả lời, An Lai ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt thâm thúy.

      Vẻ kinh ngạc và kích động còn chưa rút khỏi gương mặt của ta, thấy ngẩng đầu, mở miệng thào: “Lai Lai…” thanh đến mức như tiếng gió thoảng qua.

      Người đàn ông trước mặt dáng người cao gầy, như gốc cây tùng đứng thẳng. ta mặc trang phục thoải mái, áo khoác vắt tay. Tóc có chút ướt, nhưng chật vật.

      Sau lưng mưa gió mịt mù, lại tự mang vẻ đẹp riêng.

      An Lai lại gặp người này. Lần thứ nhất là ở phố hoa ngoài sân vận động, lần thứ hai là hiệu thuốc của lão Trần ở trấn Thanh Hà. Viên Thanh Cử người này tên là Thẩm Dự Chương.
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      ly sắc, Chris, dhtt2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Khách quen

      Edit: Nhisiêunhân

      “Thẩm tiên sinh, cần cà phê gì?” Sau khi trố mắt nhìn, An Lai nhoẻn miệng cười.

      Tiếng gọi này như đánh thức Thẩm Dự Chương xuất thần: “Em…”

      Người xếp hàng phía sau thúc giục: “Tiên sinh, có thể nhanh chút được ?”

      Thẩm Dự Chương nghiêng người xin lỗi, rút tiền trong ví ra đặt lên quầy: “Cà phê đen, cám ơn!” Tầm mắt chưa từng dịch khỏi An Lai.

      “Vâng, xin chờ, phiếu của đây, qua bên phải nhận cà phê ạ.” An Lai thuần thục đưa phiếu.

      “Người kế tiếp… Chào , xin hỏi cần gì?”

      Mưa to chừng giờ, sau cơn mưa, mây đen tán , ánh sáng rực rỡ bừng lên từ chân trời.

      Quán cũng thưa thớt dần, chỉ còn vài tốp năm tốp ba. Thẩm Dự Chương ngồi ở vị trí gần cửa sổ, dựa lưng vào cửa sổ, chính là góc độ có thể dễ dàng nhìn đến quầy hàng.

      An Lai cũng xong việc, cầm bình cà phê nóng qua: “Thẩm tiên sinh, tôi rót cho thêm ly.”

      Sắc mặt Thẩm Dự Chương có chút kỳ quái, nhìn An Lai rót cho đầy ly, “Có vô số người gọi là Thẩm tiên sinh, nhưng lại ngờ có ngày cũng nghe thấy em gọi như vậy.”

      An Lai biết đáp lời thế nào, đành phải cười cười. ngồi xuống chỗ đối diện Thẩm Dự Chương, ngẫm lại, tuy có trí nhớ, nhưng người trước mặt cũng coi như là nửa quen biết, “ dùng điểm tâm ngọt , tôi mời.” chắc chắn , rất nhiều đàn ông thích đồ ngọt, chỉ là trong tiệm còn món nào khác.

      Thẩm Dự Chương lắc đầu: “Em làm như là em vậy, ngày cách đồ ngọt cũng được.”

      Lời này có chút thân mật, An Lai cười gượng: “Ai cũng có sở thích riêng.”

      “Em… tại có ổn ?” Bên kia tiếp lời mà chần chờ hỏi.

      “Rất tốt.”

      Nụ cười mặt phải giả, khiến ai nhìn thấy đều có thể cảm nhận được hạnh phúc tràn đầy trong đó. Thẩm Dự Chương tự giễu: “Xem ra là hỏi nhiều rồi.” nhìn thoáng qua quán cà phê: “Sao em lại có thể tới nơi này?”

      “Việc làm thêm sau giờ học thôi, có áp lực gì.”

      Thẩm Dự Chương nhấp ngụm cà phê, chất lỏng nóng hổi trôi vào cổ họng, vị đắng lan tràn khắp miệng: “ lại quên rồi, em còn học. Thanh đại?”

      “Ừ, cách nơi này rất gần.”

      “Em học ngành gì?”

      An Lai có cảm giác bị trưởng bối hỏi thăm, “Tiếng Trung.”

      Sau đó lại tẻ nhạt, An Lai cúi đầu giả vờ vuốt vuốt nếp may tạp dề, nghĩ xem có nên đứng dậy rời hay .

      Thẩm Dự Chương nhìn bé nghiêm túc vuốt đều toàn bộ các đường may tạp dề, còn vô thức lộ vẻ ảo não mặt. khẽ cười, lát sau lại thấy khổ sở. là An Lai lớn lên cùng nhau từ , nhưng lúc này lại khiến cảm thấy xấu hổ.

      “Nghe … em mất trí nhớ, vẫn còn chưa nhớ ra được sao?”

      Rốt cục cần vuốt nếp may nữa, An Lai thở phào cái, thờ ơ lắc đầu: “Kỳ thực cũng ảnh hưởng gì, giờ tôi rất tốt. Vận mệnh an bài cho tôi mất trí nhớ, vậy đều có ý nghĩa của nó. Ít nhất cũng có thể quên những chuyện vui trước kia.”

      Sắc mặt Thẩm Dự Chương chợt biến trắng, miễn cưỡng : “Đúng vậy, vui vẻ là được rồi.”

      Chuông gió ở cửa rung lên, có khách vào quán. An Lai nâng bình cà phê lên, hai mắt tỏa sáng, : “Tôi tiếp khách.” Rốt cục cũng có thể cáo từ.

      Thẩm Dự Chương nhìn bóng dáng vui sướng rời kia, ngực có chút đau xót. Cũng đúng thôi, quên những chuyện cũ vui, cũng quên ký ức mười tám năm của bọn họ.

      Sau có thêm vài khách lục tục vào quán, An Lai đến tiếp Thẩm Dự Chương nữa, chỉ có Tú gia qua rót cà phê hai lần. trở về thầm với An Lai: “Lại tên giả vờ. Bức nam.”

      “Cái gì?” An Lai tính toán sổ sách, lát nữa ông chủ qua quán.

      “Người ngồi bên cửa sổ kia kìa, mình để ý ta mấy tiếng rồi. Rót cà phê ba lần, có tiền mà cứ ngồi đó giả vờ thâm trầm.”

      An Lai biết Thẩm Dự Chương, trong tiệm chỉ còn mình là khách. Mỗi lần nhìn sang, ta đều có thể đối diện với tầm mắt của ba trăm sáu mươi độ góc chết, bất luận đứng ở đâu. cứng rắn dời mắt, “Cũng phải tốn cà phê của cậu, cậu đau lòng cái gì?”

      “Chỉ là xem vừa mắt màn diễn này thôi. Tuy vẻ ngoài tốt, nhưng ai ngờ là quỷ bủn xỉn đâu.”

      An Lai tính toán xong: “Trước kia ta có tới sao?”

      có, bằng sao mình lại ấn tượng với nhan sắc bậc này chứ.”

      An Lai nhìn đồng hồ, gần chín giờ. giao sổ sách cho Tú gia, “Mình nhắc nhở ta.”

      “Thẩm tiên sinh, chúng tôi sắp đóng cửa rồi. xem…”

      “Em sắp tan tầm?”

      “Còn mười phút nữa. Chín giờ.” Thần kinh An Lai hơi đông lại, phải cố ý đợi chứ?

      Cũng may Thẩm Dự Chương đứng lên, khoác áo, cất bước ra ngoài.

      Cuối cùng cũng tiễn được, An Lai nhàng thở ra. Nào ngờ sát thần vừa hai bước dừng lại: “Trước kia em cũng gọi bạch tuột.”

      “Hả?” nào dám gọi vậy, Viên Thanh Cử trở về còn chụp chết sao!”

      “Vậy ư? Tôi nhớ .”

      Trong mắt Thẩm Dự Chương thoáng vẻ thất vọng: “Ít nhất cũng đừng gọi Thẩm tiên sinh, gọi tên .”

      “Thẩm Dự Chương?”

      Người đàn ông gật đầu: “Dễ nghe hơn nhiều.”

      Chín giờ, ông chủ tới thu sổ sách xong là tan làm. ra khỏi quán, vì ban ngày có mưa nên khí cũng lạnh hơn chút. Tú gia lấy cái áo khoác lớn trong túi ra, vây kín cả hai, “Thế nào thế nào, có phải mình có khả năng tiên đoán đặc biệt .”

      “Quả thực rất đặc biệt.”

      “Ha ha… cái này mới là ân ái.” rồi mở điện thoại, “Nhìn đây nhìn đây.”

      Áo choàng rất rộng, vạt áo bao kín nửa người của hai , cái này khiến tạo hình thoạt nhìn hết sức kỳ quái, tựa như hai con quái vật đầu xù.

      Đèn đường mờ vàng khiến tấm ảnh của hai người nhìn rất nhu hòa. cao cao cầm di động nhìn thấy ảnh chụp kêu lên.

      nhắn hơn tiến tới: “ sáng sao?”

      “Cái gì chứ, mỗi lần chụp với cậu đúng là tức chết được, cậu quá đoạt ống kính rồi.” Khiến nhắn kia liên tục xin khoan dung.

      Thanh xuân tốt đẹp như giấc mộng, giấc mộng này từng thuộc về mình. Mà nay…

      Thẩm Dự Chương dụi thuốc, khởi động xe chạy đến cạnh bọn họ, gọi người dạy bỏ lỡ là ngu ngốc thế nào: “An Lai.”

      An Lai ngờ vẫn còn chưa , người giật mình hơn là Tú gia, lý giải theo logic của là: Người đàn ông lái chiếc xe sang trọng này cả chiều liên tục rót cà phê hóa ra là vì muốn tiếp cận An Lai. hoàn toàn ngờ tới, nếu như họ quen từ trước sao ta có thể gọi tên An Lai được.

      Người đàn ông bị định nghĩa là tiếp cận tán tỉnh kia lên tiếng: “Trời tối rồi, đưa các em về.”

      Điều này càng làm Tú gia có ấn tượng tốt, bóp An Lai cái: “Cám ơn, chúng tôi cần.”

      Thẩm Dự Chương cũng nhìn ra địch ý của , “Đừng hiểu lầm, chỉ là thấy trời tối rồi, hai em ngồi xe về tiện thôi.”

      An Lai lại bị bóp ~~~

      cần, cũng mau về . Phía trước chính là trạm xe rồi.”

      Thẩm Dự Chương còn muốn kiên trì thêm, nhưng lại bị An Lai lên tiếng cắt đứt.

      “Được rồi, hẹn gặp lại!”

      Đêm đó về nhà, An Lai báo bình an cho Viên Thanh Cử theo thông lệ. Vốn định cho nghe chuyện gặp Thẩm Dự Chương hôm nay, nhưng nghĩ lại phản ứng của Viên Thanh Cử mỗi lần thấy Thẩm Dự Chương nên lại thôi. Dù sao cũng phải chuyện lớn gì, chờ trở về cũng được.

      Chỉ là ngờ, sau đó Thẩm Dự Chương như hồn bất tán. Được rồi, đây là Tú gia hình dung. Thực tế là có thể thường xuyên gặp Thẩm Dự Chương ở quán cà phê. Đôi khi mang theo laptop, đôi khi mang gì cả, chỉ an tĩnh ngồi như vậy.

      lần Tú gia cố ý hỏi An Lai lúc Thẩm Dự Chương đến quầy chọn đồ uống, “An Lai, chồng cậu bao giờ trở về? Thời gian này mình chăm sóc cậu lâu như vậy thế nào cũng phải mời mình bữa cơm mới được.”

      An Lai biết dụng ý của , tuy cảm thấy buồn cười nhưng vẫn phối hợp : “Sắp rồi.”

      Thẩm Dự Chương làm như nghe thấy, chọn đồ uống rồi đến chỗ dành riêng cho mình.

      Theo Tú gia quan sát , loại đàn ông này biết nữ thần có chồng rồi rút lui nhanh thôi, nhưng ngày hôm sau ta lại tới đúng giờ khiến hận thể ném khăn lau vào mặt ta. với An Lai: “Lão nương thấy là sơn dương lạc đường, có lòng tốt dẫn dắt đừng để lầm được lỡ bước. Ai ngờ vẫn cứ khăng khăng mực, còn muốn thông đồng với phụ nữ có chồng nữa.”

      An Lai loay hoay lấy cà phê, nghe vậy buồn cười: “Đừng như vậy, sao cậu biết người khác phải chỉ đơn thuần đến uống cà phê thôi chứ?”

      Hành động của Thẩm Dự Chương ban đầu cũng làm An Lai thấy rất phức tạp, nhưng mỗi lần đều chỉ đến chọn cà phê rồi yên tĩnh ngồi, có làm thêm chuyện gì, lời dư thừa gì. Dần dần An Lai cũng thả lỏng, cười thầm mình quá tự kỷ. Khi rảnh rỗi còn có thể tán dóc với , lâu dần cũng trở thành bạn bè bình thường.

      Cách nhìn của Tú gia lại là: “ ta muốn cậu thả lỏng cảnh giác, cậu ngàn vạn đừng bị mắc lừa.”

      “Mình kết hôn rồi.” An Lai lại cường điệu lần nữa.

      “Cho nên ta mới đáng giận!”

      “…” An Lai đành phải nghe theo , xem ra Thẩm Dự Chương bất luận thế nào cũng chạy thoát khỏi sổ đen của nàng rồi.

      Hôm nay lại làm ca tối. Ca tối của quán cà phê là từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối. Khoảng thời gian này là bận rộn nhất. Tú gia có việc phải , ông chủ sắp xếp nữ sinh khác làm cùng . đến hơi trễ, có chút vội vàng. Vừa mới ra cửa trạm xe điện ngầm bị ăn Kanto đụng vào người, nước mì hồng cay giội lên quần áo An Lai.

      Hôm nay mặc chiếc áo khoác cổ lật màu trắng, dầu mỡ rất ràng trước ngực. bé đụng phải sợ đến choáng váng, ngừng xin lỗi, mắt hồng hồng sắp khóc. Nữ sinh làm cùng ca với lại vừa gửi tin nhắn hỏi tới chưa. An Lai trấn an bé, còn suy nghĩ xem phải trả lời tin nhắn thế nào. Ngay lúc bực bội, chợt nghe thấy giọng quen thuộc vang lên: “Phòng trọ của ở gần đây, em qua xử lý chút .”

      Là Thẩm Dự Chương.

      An Lai vô thức muốn tránh đề nghị này.

      “Đừng cự tuyệt vội, tại cho dù em thuê xe chạy về thay quần áo cũng kịp. Phòng của ở ngay sau tiểu khu.” chỉ chỉ tòa nhà cao tầng đằng sau.

      An Lai nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là giao ban. cắn răng cái, gật đầu.

      Nhà trọ của Thẩm Dự Chương gồm hai phòng ở, phòng ngủ, thư phòng. An Lai vừa vào cửa cởi áo khoác ngoài, lên tiếng hỏi toilet ở đâu rồi vội vàng chạy . Lúc ngang thư phòng, cửa khóa, vừa hay nhìn thấy bức hình treo tường đối diện.

      Ngày xuân vui vẻ ấm áp, vạn hoa nở rộ. Thiếu nữ váy trắng ngồi bàn đu dây đu rất cao, tươi cười sáng lạn… Chính là bộ quần áo nhìn thấy tại bảo tàng mỹ thuật lúc trước. Khi ấy các bạn cùng phòng còn hỏi có phải là thiếu nữ đó .

      Mà bây giờ, An Lai quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đổi giầy trước cửa. tin đây là trùng hợp.
      Last edited by a moderator: 23/3/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49: An Vãng

      Edit: Nhisiêunhân

      Lúc này cũng nghĩ nhiều, đẩy cửa toilet ra rửa vết dầu mỡ. Thẩm Dự Chương vào phòng ngủ, chốc lát sau ra, đứng trước cửa phòng toilet : “Đừng rửa nữa, em mặc cái này trước .”Tay trái cầm áo khoác kiểu nữ, tay phải còn cầm giá áo.

      Vết mỡ áo cũng thể rửa ra, hơn nữa quần áo ướt hong khô cũng dễ, có sẵn quần áo sẵn vừa hay. trì hoãn thêm, rửa tay xong liền nhận lấy, thuận miệng hỏi: “Của bạn sao?”

      Thẩm Dự Chương nhìn , câu làm cả kinh: “Của em.” Rồi quay người về phòng cất giá áo, để lại mình An Lai tiêu hóa loại tình tiết thần kì này.

      Áo khoác trong tay màu lam nhạt, cổ áo và vạt áo đều có đường viền lá sen, rất có cảm giác thiếu nữ.

      Thẩm Dự Chương: “Là quần áo nhiều năm trước của em, nhưng em cũng có cao thêm, hẳn là mặc được.”

      câu kéo hai người vào bầu khí vô cùng tế nhị. An Lai thở ra hơi, gượng gạo sang chuyện khác: “Bức hình này là sao vậy?”

      Thẩm Dự Chương phối hợp tiếp tục đề tài kia nữa. đẩy rộng cửa thư phòng ra: “An Vãng vẽ, nó rất có thiên phú.”

      Đôi mắt An Lai mờ mịt. An Vãng? Dường như đó là em trai cùng cha khác mẹ của mà Viên Thanh Cử từng nhắc đến, nghe trước đó quan hệ giữa hai người cũng tệ lắm. Những chuyện khác biết được bao nhiêu.

      “Phải rồi, em cũng quên.” Thẩm Dự Chương cười chua chát: “ thôi, em sắp muộn rồi.”

      An Lai giờ muốn để ý đến chuyện trễ hay trễ nữa, “Tôi từng thấy bức họa này ở viện mỹ thuật, nghe là tác phẩm của sinh viên. An Vãng học ở đó sao?”

      “Ừ, năm nay là năm thứ tư.”

      An Lai muốn gặp lại người em trai quên này, trước đây chỉ nghe Viên Thanh Cử theo mẹ tái giá. Nhưng biết hai người họ sống cùng thành phố.

      An Vãng có lẽ là người duy nhất có cùng huyết mạch với đời này.

      Thẩm Dự Chương nhìn ra vẻ chờ mong của : “Em muốn gặp nó? Hôm nay hơi trễ rồi, ngày mai , sắp xếp.”

      Lần này An Lai cự tuyệt ý tốt của : “Cảm ơn.”

      “Lai Lai, cần phải với hai chữ này.” Nhẫn nhịn lát, cuối cùng Thẩm Dự Chương vẫn ra.

      “Cần. Lần sau tôi mời đến quán uống cà phê.” làm như phát sắc mặt cứng ngắc của Thẩm Dự Chương khi tận lực giữ khoảng cách người xa lạ, “ trễ rồi, tôi phải .”

      “Ừ.” miễn cưỡng cười cười, tiễn ra cửa.

      Hôm nay Thẩm Dự Chương lần đầu tiên đến quán cà phê, An Lai cũng nhàng thở ra. Qua chuyện sáng nay, An Lai có thể cảm giác được Thẩm Dự Chương vẫn còn tình cảm với . cũng muốn dây dưa với quá nhiều, lại hơi hối hận đồng ý để hỗ trợ tìm An Vãng. hẳn là nên trực tiếp nhờ bác Hách làm giúp.

      Tuy ảo não, nhưng hôm sau điện thoại của Thẩm Dự Chương vẫn tới đúng hẹn. Chuyện tìm An Vãng xem như thuận lời, Thẩm Dự Chương nghe An Vãng ở phòng ngủ, bọn họ trực tiếp lái tới dưới lầu ký túc xá. Kết quả phòng ngủ có ai, lại nghe An Vãng đến phòng học mỹ thuật, cả hai hỏi thăm đường mới qua tới.

      An Lai xuống xe, phát Thẩm Dự Chương vẫn còn ngồi bất động trong xe. gõ gõ cửa: “ sao?”

      “Vì… có chút chuyện, An Vãng hẳn là muốn gặp .” rồi lại lắc đầu: “Thôi, cùng em.”

      An Lai cũng hỏi thêm, xoay người vào khu nhà học. Phòng mỹ thuật nằm tầng cao nhất, lấy ánh sáng tốt nhất. chần chừ ngoài cửa phòng, dám thẳng vào.

      Thẩm Dự Chương hỏi: “Cận hương tình canh khiếp*?”

      (*) Cận hương tình canh khiếp: Người xa quê lâu ngày khi về lại quê thấy sợ hãi 1 cách khó hiểu, ý An Lai gặp lại người nhà cảm thấy bồn chồn lo lắng.

      An Lai lắc đầu: “Lúc trước vẫn muốn được sớm gặp mặt, giờ gặp biết phải đối mặt thế nào. Tôi còn nhớ gì cả.”

      Trong phòng mỹ thuật chỉ có người, nam nữ đầy đủ, đều vẽ tranh, nhưng có giáo sư. Thẩm Dự Chương kéo An Lai đến gần cửa sổ: “Em đoán thử xem người bên trong ai là An Vãng?” sinh viên ngồi gần cửa sổ ngước lên nhìn bọn họ cái rồi lại tiếp tục vẽ tranh sơn dầu.

      An Lai đảo mắt vòng, tầm mắt cuối cùng rơi vào lưng nam sinh đứng. Cậu ta khoảng mét bảy lăm, mặc áo len cao cổ và quần thường. nhìn thấy gương mặt nhưng có thể thấy nội dung bức tranh cậu vẽ, là bức hai con cún con màu vàng chưa vững, loạng choạng dựa vào nhau dùng ánh mắt tò mò ngắm nhìn thế giới. Bức họa sắp hoàn thành rồi, An Lai hiểu nghệ thuật, nhưng bức họa này làm lòng cảm thấy ấm áp.

      Thẩm Dự Chương nhìn theo tầm mắt , cười cười: “Có lẽ đây chính là sức mạnh của huyết mạch tương liên.”

      “Đó là An Vãng sao?”

      “Hiển nhiên rồi, cho dù em quên, nhưng trong nhiều người như vậy em vẫn có thể tìm thấy cậu ta từ ánh mắt đầu tiên. Cho nên em hoàn toàn phải lo lắng gì cả.” gõ cửa sổ: “Bạn học, xin gọi An Vãng giúp tôi.”

      Người nọ nhìn cái, giương giọng hô: “An Vãng, có người tìm.”

      An Vãng nhìn sang, giận tái mặt ra ngoài.

      An Lai cũng ngờ câu đầu tiên An Vãng với lại là: “Sao chị vẫn cùng ta?”

      Ách, đổ ập xuống câu như vậy, An Lai cả kinh biết phải phản ứng làm sao. bị An Vãng kéo cái ra sau lưng, cậu nhìn chằm chằm Thẩm Dự Chương cao hơn mình nửa cái đầu, khuôn mặt xanh mét. An Lai lo lắng cậu nổi bão, nhưng cuối cùng cậu chỉ dùng giọng mệt mỏi : “Nếu vẫn còn nhớ đến tình cảm trước kia với chị tôi, buông tha chị ấy .”

      Thẩm Dự Chương đáp, chuyển hướng sang An Lai: “Hai người trò chuyện, lát nữa tới đón.”

      An Lai hoàn toàn có cơ hội chen vào, An Vãng trực tiếp từ chối: “Lời của tôi nghe thấy sao? Chị tôi cần .” Dứt lời cũng quản Thẩm Dự Chương, kéo An Lai thẳng vào phòng học trống. An Lai nhân cơ hội quay đầu lại, vừa lúc thấy Thẩm Dự Chương vẫy tay với .

      An Lai tìm cái ghế ngồi xuống, An Vãng trực tiếp ngồi lên mặt bàn đặt đối diện. Lúc này An Lai mới có cơ hội nhìn cậu kỹ hơn. Bọn họ có năm phần tương tự, chỉ là An Vãng đen hơn chút, tóc hơi dài, thỉnh thoảng cậu đưa tay lên cào cào tóc. Đúng là mỹ thiếu niên suất khí tuấn dật, An Lai hơi cảm thấy tự hào, cười .

      “Cười cái gì?” An Vãng thấy bật cười, cậu lấy hộp thuốc trong túi ra, châm điếu.

      An Lai nhìn động tác thuần thục của cậu, cũng nhận ra cậu nghiện thuốc: “Em còn vị thành niên.”

      “Thôi, hút trước mặt chị.” An Vãng bỏ thuốc lại vào hộp.

      “. . .” Bằng mặt bằng lòng như vậy có thể chứ?

      “Nghe trước đây chị bị thương ở đầu?”

      Giọng điệu này! Ngữ khí này! Em xác định em là em chị mà phải cha chị sao?

      An Lai ấm ức: “Đúng đó, nhớ chuyện trước kia nữa, nhưng cũng ảnh hưởng đến cuộc sống.”

      “Em thấy cũng được, chỉ bằng đầu óc này của chị, bị thương hay cũng ảnh hưởng gì lớn.”

      “. . .” Lời tráo phúng hiển nhiên này có thể dùng để chuyện với chị sao?

      An Lai cũng biết làm thế nào mà đối thoại lại trở nên kỳ quái như vậy. Chị em cung kính đâu? Rưng rưng gặp lại đâu?

      An Vãng cắt đứt vẻ ngẩn người của : “ phải mất trí nhớ à, sao chị lại chung với họ Thẩm rồi? rể đâu?”

      rể?” An Lai chậm nửa nhịp mới nhớ tới rể trong miệng An Vãng là chỉ Viên Thanh Cử, nghe tự nhiên mà. Thằng nhóc đáng chết, lâu gặp vậy cũng gọi tiếng chị mà thăm hỏi ân cần rể trước. thuận miệng trả lời: “ ấy công tác rồi.” (mình giải thích 1 tí, ở đây AV xưng với AL là “ta-người” chứ xưng “tỷ-đệ”, mình biết đổi thành xưng hô nào cho phù hợp nên để là “chị-em”, chứ thực ra AV vẫn chưa gọi AL là chị nha.)

      Sắc mặt An Vãng cổ quái: “Cho nên chị tìm họ Thẩm?”

      phải, em hiểu lầm cái gì rồi vậy?” An Lai nhìn chằm chằm cậu, nửa ngày mới ra kết luận: “ phải em cho là chị thừa dịp rể em công tác mà vượt tường chứ?”

      An Vãng tuy thừa nhận, nhưng cũng phủ nhận.

      An Lai nghẹn ngụm máu ở ngực: “Là ngẫu nhiên gặp phải, đúng, chị sao phải giải thích với em chứ. Chị mới là chị em, chị lớn hơn em!”

      An Vãng cho là đúng: “Chỉ bằng em hơn chị hai tuổi nhưng sắp tốt nghiệp đại học rồi, mà chị mới tới năm hai.”

      Lúc này An Lai mới phản ứng ra: “Đúng vậy, vì sao?”

      An Vãng đồng tình nhìn , lúc sau mới giật mình tỉnh ngộ ra cậu nhóc thương cảm cho chỉ số thông minh của . che mặt, còn để cho người tốt làm chị nữa đây?

      An Vãng nghiêm mặt: “ rể tệ, chị dừng có ngốc nghếch bỏ lỡ lần nữa. Cách người họ Thẩm xa chút .”

      An Lai nhíu mày: “Em hiểu ấy?”

      ấy thường xuyên đến trường gặp em, gửi em chút dụng cụ vẽ với quần áo gì đó. Có đôi khi cũng mang ít món ăn vặt chị làm.” An Vãng thờ ơ .

      An Lai hơi tỉnh táo lại: “Hai người vẫn giữ liên lạc, em cũng biết chị ở đâu, vậy sao em liên lạc với chị?”

      “À. . .” Cậu nhóc nghiêng người, nhìn ra cửa sổ: “Có mặt mũi nào tới gặp chị? Lúc chị gả đến nhà họ Viên, nửa phần đồ cưới cũng có. May mà người ngốc có phúc của ngốc, rể đối xử với chị tệ.” Cậu thở ra hơi: “Hai năm này hai người huyên náo ầm ĩ, em càng thêm dám gặp chị. Để em nhìn thấy chỉ thảm bao nhiêu sao?”

      An Lai biết, bầu khí đột nhiên trở nên thương cảm, “Em còn , những chuyện này phải chuyện em nên lo lắng.”

      “Chị.” Cậu nghiêng khuôn mặt ướt nước mắt: “Nhà họ An tan tác, cũng chỉ còn lại hai chúng ta. Em cũng muốn để chị khi bị nhà chồng ức hiếp còn có nơi trở về, có người dựa vào. Huống chi chị còn dùng phương thức khuất nhục như vậy gả vào nhà họ Viên!”

      An Lai lần đầu tiên được nghe nhắc đến chuyện này, khàn khàn hỏi: “Cái gì gọi là ‘chị dùng phương thức khuất nhục như vậy gả vào nhà họ Viên’?”

      “Chẳng lẽ khuất nhục sao? Ba tin tưởng Thẩm Dự Chương như vậy, tin tưởng nhà họ Thẩm, cho nên sau đó mới phó thác chị cho bọn họ. Ở thành phố Thanh Yển này người nào biết chị và Thẩm Dự Chương định chuyện kết hôn rồi chứ. Chị là con dâu chưa qua cửa của nhà họ Thẩm. Nhưng bọn họ sao? Bọn họ làm cái gì?” Cậu rốt cục bạo phát, gân xanh cổ nổi lên: “Bọn họ ngay lúc hài cốt của ba còn chưa lạnh đưa chị đến nhà họ Viên, để đổi lấy tiền đầu tư của rể vào công ty họ Thẩm!”
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      ly sắc, Chris, dhtt 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50: Ngoài ý muốn

      Edit: Nhisiêunhân

      biết… Ừm.” An Lai nghe vậy, cố gượng cười: “Chị nào có ngốc như vậy. Tụi chị có giấy hôn thú, nếu chị muốn, ai có thể ép chị gật đầu được chứ. Em nhất định là nghe tin đồn nhảm rồi.” An Lai cũng biết bản thân mình thế nào, nhưng tiềm thức lại khiến bài xích muốn tin lời An Vãng chỉ phản bác theo bản năng thôi.

      An Vãng kéo tóc , kéo tới phát đau. Cậu rất bất đắc dĩ với ngây thơ của , nhưng hết là vui mừng, ít nhất giờ Viên Thanh Cử bảo vệ tệ: “Chị ngốc như vậy, tùy tiện dụ dỗ là có thể lừa chị cam tâm tình nguyện hi sinh vì tình rồi.” Mấy chữ cuối cùng cậu gằn rất mạnh.

      Sắc mặt An Lai trắng bệch, cứng ngắc ngồi ghế. Lượng tin tức thu được hôm nay có hơi lớn…

      rể cho chị biết là do cảm thấy chị quên những chuyện phiền lòng này, nên chủ động nhắc tới làm chị thương tâm nữa. Chỉ là, chị, em muốn chị có quan hệ với người họ Thẩm lần nữa!”

      An Lai ôm đầu, khoác khoác tay: “Đừng nữa, để chị bình tĩnh lại.”

      An Vãng ngồi xổm xuống, đau lòng ôm đầu vai An Lai: “Chị, đừng ngây người nữa, hãy sống tốt cùng rể .”

      “Tụi chị rất tốt.” An Lai dở khóc dở cười. Nhưng mà nếu phải cậu hoài nghi và Thẩm Dự Chương gương vỡ lại lành cũng nhiều với như vậy. An Lai đập cậu: “Được rồi, vừa hay hôm nay thứ Sáu, về nhà dùng cơm với chị . Em cũng còn chưa biết chị ở đâu.”

      An Vãng muốn lắm, nhưng cuối cùng vẫn đứng thẳng dậy: “Em thu dọn trước.”

      An Lai nhân cơ hội nhắn tin cho Thẩm Dự Chương: Hôm nay làm phiền rồi. về trước , tôi gọi tài xế trong nhà đến đón.

      Bên kia đáp lại rất nhanh: Được.

      An Lai gọi điện thoại cho bác Hách để ông bảo tài xế tới.

      Bác Hách vô cùng nhiệt tình với thông báo của An Lai, vui vẻ chuẩn bị cái này cái nọ, còn nhiệt tình hơn là chị ruột là nữa. An Vãng ở lại hai ngày, hai chị em dùng phương thức điên đảo thành em ở cùng nhau, bác Hách thấy vậy còn khen khiến An Lai mặt đầy vạch đen.

      Nghe được An Lai tìm đến cậu là vì bức họa trong nhà Thẩm Dự Chương, An Vãng trầm mặc.

      “Em mang về.”

      “Trước đó em biết người mua tranh là ta sao?”

      An Vãng làm vẻ mặt chị quá đần độn: “Nếu biết em còn bán cho ta sao?”

      “…” Ở chung với em trai kiêu ngạo như vậy quá mệt mỏi mà, bất cứ lúc nào cũng sỉ nhục chỉ số thông minh của .

      Tuy An Lai cũng muốn chân dung của mình đặt tại nhà người đàn ông khác, nhưng tiền bạc giữa An Vãng và Thẩm Dự Chương thanh toán xong cả rồi.

      “Có thể lấy về được sao?”

      “Chuyện này chị phải quan tâm!”

      Té ngã! Em cho rằng chị muốn quan tâm sao!

      Kết quả là ở lần An Lai đến quán cà phê làm việc lần nữa, An Vãng tiện đường đưa đến tiệm. Dù sao nhà trọ Thẩm Dự Chương cách đây cũng xa.

      Hôm nay An Lai làm ca sáng, An Lai cũng tới sớm, lúc hai người đến Tú gia vừa mở cửa được lâu. Lúc và Tú gia vào phòng thay quần áo đồng phục, Tú gia túm lại: “Được lắm đó, Tiểu An An, vừa thông đồng mỹ nam này ở đâu vậy, lần này còn là miếng thịt tươi nữa.”

      “Ngừng! Đó là em trai mình, mấy tháng nữa mới tròn mười tám. Con trâu già cậu đừng hòng gặm.”

      “Em trai cậu sao. A… đúng là có chút giống.” Tú gia bụm mặt An Lai nhìn nhìn: “Gen nhà cậu khiến người khác phải đố kị.”

      Hai người cười vui lát rồi bắt đầu làm việc.

      Người khách đầu tiên, ngoài dự đoán của mọi người, là Thẩm Dự Chương. Lúc đó An Lai ở sau bếp, là Tú gia tiếp. An Lai vừa ra thấy An Vãng và Thẩm Dự Chương ngồi cùng bàn, bàn đặt vài cọc tiền.

      Thẩm Dự Chương uống ngụm cà phê: “ phải cậu muốn du học sao?”

      “Vậy cũng cần tiền của ! Tôi chịu trách nhiệm chữa trị lương tâm bất an cho .” An Vãng thấy An Lai từ phòng bếp ra, tiếp: “ đến đây là có ý gì, lại muốn lừa gạt đồ ngốc kia sao?”

      An Lai: “An Vãng, em đừng nhảm.”

      Thẩm Dự Chương uống hơi hết cà phê còn lại, đứng lên: “Cậu ta nhảm.”

      An Vãng hừ lạnh tiếng, chợt nghe Thẩm Dự Chương : “Lai Lai, em có thể cho cơ hội nữa được ?”

      An Lai ngờ ta lại phát rồ như vậy: “Tôi kết hôn rồi!”

      quan tâm!”

      “Tôi quan tâm!” An Lai thở ra hơi: “Tôi hỏi , năm đó, dùng tôi để đổi lấy tiền đầu tư của Viên Thanh Cử sao?”

      Thẩm Dự Chương cũng trả lời, nhưng nỗi hối tiếc mãnh liệt trong mắt ta lên hếtthảy.

      ! Về sau đừng bao giờ đến nữa.”

      Thẩm Dự Chương bước lên hai bước: “Lai Lai. . .”

      “Rầm!” Cửa tiệm bị lực lớn đẩy ra, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

      Người đến là xinh đẹp rực rỡ, hơn hai mươi tuổi. Dáng người ta cao gầy, mặc tây trang già dặn thêm vẻ ý nghị. ta nhìn thoáng qua tình hình trong tiệm lát, cuối cùng đến trước mắt An Lai: “An Lai, đúng là hồn bất tán!”

      An Lai: “ là ai?”

      “Ơ, chẳng những bản lĩnh thông đồng với nam nhân tăng mà còn biết đóng kịch nữa. giả vờ cái gì.”

      An Vãng tiếp lời: “Lâm tiểu thư, xin chú ý cách dùng từ của .” xong cậu thầm bên tai An Lai: “ ta tên Lâm Lạc, là con dâu được nhà họ Thẩm lựa chọn, chẳng qua Thẩm Dự Chương chưa từng thừa nhận với người ngoài.”

      Bên kia, Thẩm Dự Chương vui : “ tới đây làm gì?”

      “Hừ,” Lâm Lạc tìm chỗ trống, tùy ý ngồi xuống: “ làm gì cả, chỉ tới thăm chút làm gì khoảng thời gian này mà tìm khắp nơi thấy bóng dáng thôi.”

      theo dõi tôi?”

      khó nghe như vậy làm gì? Em chẳng qua chỉ quan tâm .”

      Thẩm Dự Chương xoay người: “Tôi cần quan tâm của , cũng còn tư cách quản chuyện của tôi nữa, về !”

      “Ha ha,” Lâm Lạc vẫn bình thản, cười lạnh tiếng: “Tôi về để cho hai người thông đồng với nhau sao? Tôi này, An Lai, còn biết xấu hổ hay ? Viên Thanh Cử coi chư là nhân vật cao cấp ở Thanh Yển này rồi, còn giữ thể diện cho ta nữa.”

      Tú gia hiểu gút mắc của bọn họ, nhưng cũng hiểu được đại khái. giờ nghe kia vậy, tính tình nóng nảy lập tức bộc phát, đợi An Lai gì An Vãng văng tục với Lâm Lạc: “Con bà nó, đồ bệnh thần kinh này lúc sinh để quên não trong bụng mẹ sao? chút đạo lý được ? Là An Lai nhà chúng tôi bị tên đàn ông rắp tâm bất lương này quấy rầy. Bản thân giữ được đàn ông lại tới cửa khóc om sòm có năng lực gì? Có bản lĩnh buộc người vào dây lưng quần của cho ta xuất môn gây họa . chẳng qua nhìn như vậy, cho dù có đẻ lại mấy lần cũng biết được kỹ năng này đâu.”

      Lâm Lạc giận quá hóa cười: “ sai, nhưng tôi giả vờ đáng thương dụ dỗ đàn ông, ai bảo tôi trời sinh có mệnh gây tai họa chứ!”

      An Lai nghe ta vừa cười vừa , giống như là mắng người đơn thuần: “ có ý gì?”

      “Chị, đừng để ý ta, đuổi ra ngoài là được rồi. Thẩm Dự Chương, là có lỗi với chị tôi trước, giờ chị tôi sống rất an ổn, lại dẫn người tới gây náo loạn là có ý gì? Nếu còn là đàn ông, có chút trách nhiệm tranh thủ thời gian dẫn người đàn bà chanh chua này của , đừng để tôi xem thường thêm nữa! Nếu , tôi thể đảm bảo là đánh phụ nữ đâu!” An Vãng hung hăng .

      Lâm Lạc hất tay Thẩm Dự Chương kéo ra: “Ai có lỗi với ai hả? Lúc trước nhà họ Viên đổi lấy tiền đầu tư là tự gật đầu, cũng ai ép . Hơn nữa năm đó công ty nhà họ Thẩm gần như phá sản là do ai làm hại? phải do ông chồng Viên Thanh Cử giờ của tay tạo thành sao? Ha ha, chừng lúc đầu chuyện ba rớt đài cũng là do Viên Thanh Cử bày ra hết đây.”

      thể nào!”

      “Có gì thể? Sau khi ba xuống ngựa, Viên Hồng Uy lên đài, Viên Thanh Cử lại cưới . công đôi việc, nhà họ Viên là được lợi lớn nhất, có gì mà thể! Cho nên, tôi đúng là muốn hủy gương mặt hại nước hại dân này của !” rồi ta nhấc bình cà phê quầy lên.

      Bên trong là cà phê An Lai vừa nấu ban nãy, còn rất nóng. Thấy Lam Lạc hất về phía , vội vàng tránh . Nhưng mà cà phê rất nhiều, nhất thời thể tránh hết được. An Vãng đứng cách gần nhất thấy vậy, quay đầu che cho , đẩy ra phía sau. Đằng sau là chiếc bàn vuông , An Vãng dùng sức quá mạnh, An Lai đụng lưng vào bàn. Bình cà phê cuối cùng đập vào lưng An Vãng, ướt mảng lớn.

      Tú gia cũng sợ choáng váng, lúc này mới phản ứng kịp, “Tiểu An An, cậu sao chứ?”

      An Lai đỡ lưng chậm rãi ngồi xuống, eo đau nhức, bụng như sung huyết. Chỉ đụng chút thôi sao có thể đau như vậy? An Lai kéo kéo An Vãng bên cạnh: “ biết đụng vào đâu rồi, hình như ổn, đưa chị bệnh viện .” Chỉ mới chốc lát mà đổ đầy mồ hôi lạnh.

      An Vãng cũng bị dọa, ôm An Lai chạy ra ngoài. Tú gia lấy điện thoại run rẩy gọi cho ông chủ.

      Lâm Lạc vẩy vẩy cánh tay dùng sức quá mạnh: “Hừ, đúng là giả bộ đáng thương.”

      Thẩm Dự Chương trầm mặt rống tiếng: “ câm miệng!”

      Bây giờ là chín giờ sáng, là giờ làm cao điểm, dễ gọi xe. An Lai chôn mặt trước ngực An Vãng, tay siết chặt áo cậu.

      Thẩm Dự Chương dừng xe trước mặt ba người: “Ngồi xe tôi .”

      Lúc này An Vãng cũng bất chấp, ôm An Lai vào ghế sau. Cũng may bệnh viện nhân dân ở ngay gần đó, mười phút tới. Sau khi kiểm tra sơ bộ, bác sĩ đều đều : “Có dấu hiệu sinh non, chuyển khám gấp.”

      An Lai ngẩn ra, ngay cả đau đớn cũng quên, trong đầu lặp lăp lại lời bác sĩ: Dấu hiệu sinh non. . . Dấu hiệu sinh non. . .

      cách khác, mang thai. Nhưng đứa bé này còn chưa kịp biết nó tồn tại phải rời khỏi nó rồi. Trong đầu lên khuôn mặt của Viên Thanh Cử, An Lia chậm rãi xoa bụng. chưa từng sợ hãi như hôm nay.

      Tú gia và An Vãng cũng choáng váng, sau khi kinh ngạc, thay vào đó là phẫn nộ. An Vãng xoay người, hung hăng đấm quyền vào mặt Thẩm Dự Chương, nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Dự Chương, thằng khốn!”



      An Lai có giữ được đứa bé đây. . .
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      ly sắc, Chrisdhtt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51: Vị Ương*

      Edit: Nhisiêunhân

      (*) Vị Ương: Là từ đa nghĩa, trong đây (có lẽ) nó mang nghĩa là “vẫn chưa hết, chưa tận, chưa dừng lại. Có thể hiểu thoát ý rằng là “vĩnh viễn”. Do mình cũng rành lắm chữ nghĩa tiếng Trung nên chỉ có thể giải thích đại khái vậy thôi. ^^!

      Thẩm Dự Chương bị đánh hơi lảo đảo, khóe miệng dính tơ máu, ta cũng lau. Vừa mới đứng vững quyền thứ hai của An Vãng đến, lần này rất nặng, Thẩm Dự Chương bị đánh ngã xuống đất.

      An Vãng dừng tay, thở hổn hển: “ thỏa mãn chưa?”

      Thẩm Dự Chương ngồi nền hành lang ẩm ướt, tay chống đất, tay bụm mặt, hai vai khẽ run.

      An Vãng cũng quản ta nữa, lấy điện thoại ra lướt đến số gọi . Điện thoại vang hai tiếng có người nhận. An Vãng tận lực làm giọng mình run rẩy: “Bác Hách, chị tôi ở trong bệnh viện…”

      Trong phòng cấp cứu, nữ bác sĩ sau khi bận rộn hồi, thấy nằm giường hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà. Đều là phụ nữ, đại khái có thể đoán được giờ bệnh nhân của mình nghĩ gì. tháo bao tay bẩn xuống, đẩy đẩy nữ bệnh nhân: “Aiz, thai nhi tạm thời được bảo vệ rồi.”

      Câu này lập tức làm An Lai tỉnh lại từ trạng thái trống rỗng, hai tay vô thức bảo vệ bụng, dùng giọng chân thành nhất liên thanh : “Cám ơn, cám ơn .”

      “Đừng yên tâm quá sớm, thai này của ổn lắm đâu. Trước ba tháng rất dễ sảy thai. chọn làm mẹ, phải phụ trách với thai nhi. Từ giờ về sau chú ý dinh dưỡng nghỉ ngơi ăn uống cho tốt. Tình huống lần này chỉ là nguyên nhân, chủ yếu còn do thể chất của có vấn đề, mặt khác có cả dấu hiệu mệt nhọc nữa, với lại dinh dưỡng đầy đủ.”

      “Tôi chú ý, bác sĩ.” An Lai cảm ơn lần nữa.

      Bác sĩ xem chừng là gặp nhiều bệnh nhân như vậy, nên cũng có phản ứng gì nhiều. phân phó y tá chuyển An Lai sang phòng bệnh thường.

      Ngoài phòng cấp cứu, An Vãng và Tú gia theo y tá đưa An Lai đến phòng bệnh đơn. Thẩm Dự Chương chậm bước, bị An Vãng “rầm” tiếng nhốt ngoài cửa: “ cút ngay !”

      “Cám ơn trời đất.” Tú gia nắm chặt hai tay, mười ngón giao nhau. vọt tới trước mặt An Lai, có chút vui mừng phát khóc: “May mà cậu có việc gì.” rồi lại kích động: “Sinh mạng thần kỳ, Tiểu An An cậu làm mẹ rồi.”

      vậy sao? Ngay cả An Lai tại cũng chưa tìm được đúng trạng thái sắp làm mẹ nữa.

      An Vãng vui lắm bước lên, dùng ngón tay chỉ vào người đứng trước giường bệnh: “Này! Bác sĩ chị cần phải nghỉ ngơi.”

      “Biết rồi nhóc con, làm như chỉ nhóc mới quan tâm đến An Lai vậy.”

      Dựa vào nguyên tắc nam đấu với nữ, An Vãng bỏ qua lời phàn nàn của Tú gia, nhìn nhìn đồng hồ với An Lai: “Vừa rồi em gọi điện cho bác Hách, chị nghỉ ngơi , bác ấy cũng sắp đến rồi.”

      Bác Hách nhận được điện thoại đương nhiên là “ngựa ngừng vó” chạy tới bệnh viện. Nghe An Lai mang thai, ông còn chưa kịp vui mừng được cho biết có thể sinh non, đây quả thực quá khảo nghiệm trái tim già cỗi của ông mà. Nhà họ Viên rất trông mong cháu trai, nếu đánh mất, ông làm sao công đạo với cậu ba, với nhà họ Viên đây? Trước khi lên đường ông gọi điện thoại sang nhà chính tình huống, loại chuyện liên quan đến mạng người này, cậu ba có mặt ở đây cần người nhà họ Viên đứng ra làm chủ.

      Ông vội vàng vậy mà lại chậm hơn ông nội Viên bước, vừa đến thấy phu nhân nhà mình ôm tay ông nội khóc rồi, khóc rất uất ức. Trong lòng ông rớt lộp bộp, đứa bé này rốt cục có giữ được hay ?

      *

      An Lai biết ông nội trông mong cháu trai bao nhiêu, thấy ông vừa vào cửa, trước khi ông mở miệng khóc thành tiếng: “Ông nội…”

      Thứ nhất là sợ bị ông nội mắng. Thứ hai là cảm thấy rất uất ức, lúc trước biểu ra ngoài với An Vãng tuổi còn và Tú gia, bây giờ thấy trưởng bối lại khống chế nổi mềm yếu và nước mắt của mình.

      Quả nhiên, ông nội thấy như vậy thở dài, cũng biết là hôm nay bị dọa, ông vỗ đầu , ôn hòa an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, ông nội tới rồi, để con bị bắt nạt nữa.”

      Nghe xong lời này, An Lai càng cảm thấy xấu hổ hơn: “Ông, đều là con tốt, để ông lớn tuổi còn phải đến thăm con, quan tâm chúng con.”

      có việc gì là tốt, có việc gì là tốt rồi. giờ con an tâm nghỉ ngơi mới là chuyện chính, đừng suy nghĩ linh tinh gì nữa.” Lão gia tử thấy bác Hách thập thò ngoài cửa, quát tiếng: “Đến rồi còn đứng ngoài đó làm gì?”

      Bác Hách vừa vào phòng bị lão gia tử ném trang giấy tới, ông vội vàng xem, là giấy chẩn đoán. Nhìn thấy thai nhi được chẩn đoán có việc gì, ông còn sợ mình nhìn lầm, chăm chú xem xem lại, sau khi xác nhận mới có cảm giác hồi sinh.

      Còn chưa vui mừng bao lâu nghe thấy giọng tức giận của lão gia tử: “Xem chưa?”

      rồi rồi.” Bác Hách cười đến mức thấy răng thấy mắt: “Chúc mừng lão gia.

      “Có cái gì mà chúc mừng.” Lão gia vung gậy chống: “Xem rồi ông cho tôi biết, cái gì gọi là mệt nhọc quá độ? Cái gì gọi là dinh dưỡng đầy đủ?”

      Tú gia nghe vậy rúc người lại, đến khi áp vào tường thể lùi được nữa mới dừng, cúi đầu cật lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình xuống. Ông nội của An Lai hung dữ! Dữ cũng đáng sợ, đáng sợ là lôi kéo An Lai làm thêm; là lôi kéo An Lai giảm béo ăn uống điều độ; là lôi kéo An Lai ăn hàng quán hợp vệ sinh; là lôi kéo An Lai nấu mì tôm ăn khuya những khi làm ca tối… Càng càng thấy tệ.

      Lão gia còn nổ súng với bác Hách: “Bọn tuổi trẻ hiểu chuyện, cho nên mới nhờ ông qua giúp đỡ chăm sóc. Đây là kết quả đó hử?”

      Bác Hách cũng chừng năm mươi tuổi rồi mà còn bị lão gia giáo huấn như vậy, An Lai đứng ngồi yên: “Ông nội đừng trách bác Hách nữa, đều do con. . .”

      có chuyện của con.” Lão gia chuyển sang bác Hách: “Cháu dâu nhà họ Viên ta ràng vì mệt nhọc quá độ và dinh dưỡng đầy đủ mà suýt nữa sinh non. Nhà họ Viên này là thiếu người làm hay thiếu gia dụng? Con bé mình ở bên ngoài mà ông cũng biết cho thêm vài người theo?”

      “Vâng vâng vâng, lão gia giáo huấn phải, là tôi suy tính chu đáo.” Bác Hác theo lão gia từ rất sớm, cũng để lời này vào lòng. Ông biết lão gia cũng bị dọa, cần tìm người phát tiết. giờ lòng ông chìm đắm trong tin vui cậu ba sắp có con rồi.

      Lão gia thấy ông như vậy, cũng mất hứng, quay sang với An Lai: “Lát nữa về nhà ở với ông nội.”

      An Lai hoàn toàn có lý do để phản đối, đương nhiên đồng ý. Mà bác Hách lại bị đả kích, đứa bé của cậu ba nhà ông sao ông thể tự tay chăm sóc được đây? Chỉ là lão gia vẫn nổi nóng, cũng thể phản đối ngay mặt. Cái này cần bàn bạc kỹ hơn, lòng ông thầm suy nghĩ như vậy.

      Lão gia thấy phản ứng của ông mới cảm thấy dễ chịu chút ít. Ông cho rằng ông ra vẻ hiền lành lão tử trị được sao? Cho ông đắc ý! Hừ!

      Phòng bệnh lúc này mới an tĩnh lại, An Lai thở phào cái. lấy điện thoại ra muốn báo tin vui này cho biết.

      “Gọi cho thằng ba?” Lão gia hỏi, An Lai gật đầu.

      Điện thoại hồi lâu mới có người nhận, có lẽ bên kia bận.

      “Lai Lai.”

      “Ừm. bận sao?”

      họp, có chuyện gì em?” Trong khoảng thời gian công tác, biết bận, An Lai hiểu chuyện gọi cho vào buổi sáng.

      An Lai nghĩ lại, cho ấy biết cũng có tác dụng gì, ngược lại còn khiến phân tâm. có chút hối hận với lỗ mãng của mình. Vì vậy : “ có gì đâu.” Giọng điệu rầu rĩ.

      “Ha ha, nhớ rồi hả? Mấy ngày nữa là về rồi, em ngoan.”

      “Ừ. nhớ chú ý sức khỏe.”

      Ông nội Viên tuy nghe được nội dung bên kia điện thoại, nhưng theo lời An Lai cũng đoán ra được thằng ba tạm thời thể về. Ông đưa tay: “Cho ông. Ông với nó.”

      An Lai ngoan ngoãn giao điện thoại.

      Lão gia đưa điện thoại bên tai, chợt nghe Viên Thanh Cử : “Này. Alo. Bà xã? Em con nghe ?”

      “Mày còn biết mày có bà xã ở nhà hả!”

      “Ông nội?” Viên Thanh Cử tuyệt đối ngờ tới An Lai lại ở cùng ông nội, nghe lời này hình như có chuyện gì xảy ra. vội hỏi: “Ông, có phải An Lai có chuyện gì ?”

      “Còn biết xấu hổ mà hỏi vậy. Vợ mày mang thai, mày còn bỏ nó ở nhà mình. Còn mau chạy về đây cho lão tử!” Ông nội Viên gần như là rít gào với cái điện thoại.

      Bên kia vang lên tiếng lách cách loảng xoảng, tiếng hô hấp chần chờ của Viên Thanh Cử truyền đến: “Ông nội, là sao? Lai Lai mang thai?”

      Lão gia tử chẳng muốn dông dài với cháu trai ngốc này nữa, tít tiếng cúp điện thoại. Nhớ năm đó ông cưỡi Kim Qua, xông vào làn mưa bom bão đạn, cũng coi như mình đời. Nào ngờ lại sinh ra đống tiểu tử này.

      Điện thoại nhanh chóng vang lên, An Lai thấy ông nội có chỉ thị gì mới, cẩn cẩn thận thận nghe máy: “A lo.” giờ ai dám trêu chọc lão gia cả.

      Bên kia im lặng chốc lát, sau mới : “Lai Lai.”

      “Em đây.”

      “Là sao?” Viên Thanh Cử đè thấp giọng, An Lai biết chỉ khi khẩn trương mới như vậy.

      An Lai có chút buồn cười, nhưng lại rất hạnh phúc. nhàng đáp: “Ừm.”

      Bên kia im lặng hồi lâu, im đến mức An Lai cũng cho là nghe được lời vừa . Đột nhiên nghe thấy mộ tiếng cười cất cao: “Ha ha ha. . .” Giọng người đàn ông khôi phục vẻ trong sách ngày thường, tăng thêm vài phần vui sướng: “Bảo bối ngoan, nhớ chăm sóc mình, chờ trở lại. Đỗ Liễm, đặt vé mấy bay về nước gần nhất cho tôi. . .”

      An Lai muốn kỳ cần vội như vậy, nhưng bên kia cúp. đành bất đắc dĩ tắt điện thoại.

      Ông nội an ủi : “Đừng lo lắng, no nuôi nhiều người như vậy cũng phải ngồi .”

      Lão gia lớn tuổi, tinh thần được tốt, sau khi chị dâu cả Triển Hoa đến khuyên ông và bác Hách về trước.

      An Lai vốn sợ bác Hách chịu , nào ngờ vừa khuyên bác ấy vô cùng vui vẻ về rồi.

      Ở bệnh viện ông cũng giúp được gì, về nhà ngược lại còn có đống chuyện chờ ông làm. Kế hoạch dinh dưỡng cho phu nhân, kế hoạch ăn uống ngày ở cữ, huấn luyện khôi phục hậu sản. Phòng trẻ cho tiểu thiếu gia, quần áo trẻ em, đồ chơi. . . . Mỗi chuyện đều cần ông phải lo. Ông đương nhiên là rất vui sướng.

      Sau đó cậu năm Viên Đông Hành và cậu sáu Bàn Bàn cũng tới thăm An Lai. Buổi chiều sau khi tình hình của An Lai ổn định, mấy người chuẩn bị đón về nhà họ Viên.

      Ở bãi đỗ xe, bọn họ gặp Thẩm Dự Chương, biết có phải cố ý chờ hay . Chẳng qua An Lai đến tiếp chuyện, mấy người kia cũng ai để ý ta. An Lai vào sau xe, Viên Đông Hành với Tiểu Bàn: “Lái cho cẩn thận, có nghe ? đằng sau.”

      Bàn Bàn kiên nhẫn phất tay: “Còn cần nhắc sao!”

      Xe khởi động, Viên Đông Hành lùi lại, vào xe mình ngay mà về phía Thẩm Dự Chương, lại giả vớ như ngang qua, đứng ở chỗ cách ta ba bước. Viên Đông Hành nhìn ta mà cúi đầu vuốt vuốt cúc áo làm bằng đá trắng tinh xảo của mình: “Tôi bất kể trước kia xảy ra chuyện gì, chỉ là giờ chị ba gả vào nhà họ Viên, cũng có thai.” dừng chút, giọng lạnh dần: “Thẩm Dự Chương, đừng tưởng nhà này có người, họ Viên có tới sáu em trai.”

      Dứt lời, Viên Đông Hành thản nhiên bỏ , cũng quản Thẩm Dự Chương có phản ứng gì.
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      HaYen, ly sắc, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :