1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sinh đồ - Kim Bính (12)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      SINH ĐỒ
      [​IMG]


      Tác giả: Kim Bính

      Số chương: 43 chương chính văn

      Editor: Ciao J

      Nguồn raw: Tấn Giang


      Giới thiệu:

      Đồ lộ II - Sinh Đồ

      mình lẻ loi trong vũng nước tù, vô dục vô cầu.

      Sau đó, có hòn đá rơi xuống.

      Rất lâu sau đó, ôm lên, tùy ý cho những gợn sóng biến thành sóng biển.

      Người đàn ông cẩu thả và trẻ.
      Last edited by a moderator: 28/4/16
      251XYZ, Dion, DingDingDong2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mở đầu

      Đêm đông chí, lớp tuyết dày hơn mét.

      Xe taxi đứng bên cạnh con đê, cửa sau xe mở ra, lái xe nương theo ngọn đèn đếm tiền, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. mặt tuyết lưu lại chuỗi dấu chân và dấu vét vòng lăn của bánh xe, vị khách kia đứng đê, mặc bộ quần áo màu đen, vai có vài bông tuyết.

      Mùa đông năm nay lạnh khác thường, có nhiều trận tuyết lớn. Lái xe hạ cửa kính xe xuống, hít phải vài bông tuyết, giọng như bị gió lạnh hòa tan: “Chàng trai, nơi này là đê đấy, cậu có lộn chỗ hay khôn?”

      Vị khách để ý tới, lát sau, lái xe vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Cậu có lên xe , cậu nữa tôi nhé?”

      Người nọ như cây cọc gỗ, lái xe đóng cửa sổ xe lại, tiện tay lau kính chắn gió, lại đợi thêm lát người ở nhà gọi điện thoại tới, chờ ông trở về ăn bánh trôi, láu xe quay ra nhìn phía bên ngoài, cúp máy rồi nhanh chóng rời .

      Nước sông bình tĩnh gợn sóng, chiếc tàu chuyên chở nhanh chóng bị tuyết bao phủ, ánh đèn đường trầm lặng như bị gió tuyết đánh ỉu xìu.

      Đến khi đầu đầy tuyết trắng, người nọ mới có động tác.

      Cởi áo gió, ném mạnh, nước sông rốt cuộc cũng bị quấy rầy. quăng rương hành lý xuống, lại quăng tây trang, ném caravat, túi tiền, điện thoại cũng bị ném xuống, cuối cùng cởi đồng hồ xuống và ném , lại nghe thấy chút thanh nào.

      vịn lên hàng rào bảo vệ, tay đỏ bừng, ác độc gương mặt khó nén, giống như muốn phá trời hủy đất.

      Qua đêm, gió tuyết ngừng lại, bình tĩnh đứng yên đê, giống như chết.
      251XYZ, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1

      Tháng sáu, mặt trời vừa lặn, chiếc xe đứng đường cái, nối dây điện, dựng sân khấu, ánh đèn đột nhiên sáng lên, ghế nhựa được sắp xếp cẩn thận, phông bạt được mở ra ‘rào rào’, microphone vang lên hai tiếng “Alo Alo”.

      Dân cư xung quanh xúm lại, có chỗ ngồi đứng. sửa đường cho nên trước sau chật kín, chiếc xe chỉ có thể tránh qua bên, các tài xế qua đường cũng dừng xe lại xem náo nhiệt, ba tầng trong ba tầng ngoài, sau bữa cơm chiều mọi người có rất nhiều thời gian.

      Người phụ nữ trung niên đứng sân khấu, cầm microphone, cười tươi như hoa, giọng mở lớn ra bên ngoài.

      “Đoàn nghệ thuật Bách Hoa Ái chúng tôi qua 18 tỉnh, mang đến vô số tiết mục ca múa cho mọi người ở 18 tỉnh, hôm nay, lần đầu tiên chúng tôi tới vùng đất trù phú của mọi người, cũng muốn mang đến cho mọi người những ca khúc vũ điệu chúng tôi tỉ mỉ luyện tập...”

      Sau sân khấu chính là thùng xe, cách cái rèm, bên trong ngọn đèn mờ mịt.

      Người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm lộng lẫy hỏi bé đứng bên cạnh: “Diễm Diễm, váy của chị thế nào?”

      Chu Diễm vừa lau nước mũi, cái mũi đỏ rực, cay cay đau đau. mở mắt, : “Xinh đẹp.” Yết hầu khàn khàn, người khác nghe ra là khen thực hay khen giả.

      Đối phương cao hứng, với : “Haiz, lời dạo đầu này của mẹ em dùng hai năm rồi, sao đổi mới nhỉ, cái gì mà 18 tỉnh chứ, ràng còn chưa qua cả bờ Trường Giang!”

      Chu Diễm nhắc nhở ta: “Chị nên ra sân rồi.”

      Đối phương vừa nghe thấy bên ngoài tiếp: “Tiếp theo, xin mời ngôi sao ca nhạc nổi tiếng của đoàn chúng tôi, tiểu thư Nghiêm Phương Phương biểu diễn bài ‘Mùa xuân’ vì mọi người!”

      Nghiêm Phương Phương hắng giọng cái, vén mành ra ngoài làm việc.

      Rèm lại được xốc lên, tiếng nhạc ‘Mùa xuân’ vang lên, Chu Diễm cẩn thận cầm tờ báo, phủi cho phẳng rồi kẹp vào cuốn sách, yết hầu ngứa ngứa, lại ho khan.

      “Con tránh xa Phương Phương chút, nếu lây cảm cho ấy sao ấy có thể hát được!” Mẹ liếc mắt nhìn quyển sách, còn : “Buổi tối xem sách gì chứ, ra ngoài giúp đỡ chú Ngô .”

      Chu Diễm đóng sách lại chui ra sau xe, người sau lưng vẫn còn chưa xong: “Nuôi con nhiều năm như vậy chỉ biết ăn rồi ngủ, đọc sách là cái gì, tiền cũng kiếm được cái, có lợi ích gì...”

      Cuối đường chân trời ánh sáng còn kéo dài hơi tàn, bao lâu sau nó bị bóng đêm cắn nuốt.

      Chu Diễm vừa ra, xung quanh vang lên vài tiếng huýt sáo, ngồi bên cạnh chú Ngô, nhìn ông điều chỉnh nhạc, chú Ngô tranh thủ : “ cần cháu giúp đâu, trở về , mua thuốc cảm chưa?”

      “Vẫn chưa ạ.”

      “Nhân lúc này mua thuốc , muộn chút nữa tiệm thuốc đóng cửa.”

      cần uống thuốc.”

      “Đừng để sốt, sốt tốt, cháu còn đừng có coi thường cảm mạo.”

      Hai người trò chuyện, sân khấu hát xong bài ‘Mùa xuân’, lại đổi sang ca khúc đứng đầu Internet.

      Xong hai bài hát liền tiến vào chủ đề chính, Chu Diễm thấy đúng thời cơ, ôm cái túi ni lông lên đài, bên dưới lại có vài tiếng huýt sáo vang lên, túi ni lông được người ta lấy , lập tức ngồi trở lại bên cạnh chú Ngô, còn có thể trông thấy vài thằng đứng chỉ trỏ về phía , nháy mắt ra hiệu.

      sân khấu lấy hộp đồ ở trong túi nhựa: “... Chính là loại quần lót này, hút mồ hôi, gạt mùi lạ, mặc ngày cam đoan vẫn có thể cho bạn cảm giác sạch , nhàng khoan khoái, loại quần lót này chỉ có đại lý chúng tôi có hai! Cho dù là nam hay nữa, chúng ta vẫn nên chú ý giữ gìn cho nơi tư mật của mình mới đúng!”

      Ở phía dưới có số người ồn ào, số người xấu hổ nghe, đến khi người bên tặng miễn phí mọi người nhảy lên, Phương Phương thảy bảy tám hộp ra, người tranh ta đoạt.

      Lại biểu diễn thêm lượt nữa, khí vô cùng sôi động, Chu Diễm lại ôm túi áo ngực lên đài, cho , kéo cánh tay : “... muốn tin sao, mọi người nhìn bé này xem, tuổi còn nhưng mặc áo ngực này, cho dù là lớn hay áo ngực này đều có thể biến bạn thành nữ thần gợi cảm!”

      Chu Diễm khó thở, khéo ấy cái, tránh ra rồi bước . Vài chàng trai tới hỏi tên của , muốn số điện thoại của , Chu Diễm mắt điếc tai ngơ, tránh về thùng xe, những người kia cười cười ầm ĩ, hề đứng đắn.

      Qua vài lần như vậy, có người đoạt được rất nhiều, tới mức còn tay cầm, có người cướp được có thể tới bên cạnh sân khấu mua, chín giờ kết thúc công việc, buôn bán cũng lời được mấy trăm.

      Chu Diễm im lặng gì thu ghế lại, Nghiêm Phương Phương tới trêu chọc : “Ôi chào, này, tức giận à? Sao da mặt mỏng thế, ngực em lớn hơn chị, quảng cáo như thế mới có hiệu ứng, hiểu ?”

      Chu Diễm bĩu môi: “Được rồi, để cho em làm.”

      “Em là bà chủ , việc nặng để chị làm là được rồi!”

      Hai người vừa cãi nhau vừa dọn dẹp đồ, lúc trở lại nhà trọ là mười giờ, chú Ngô ngủ xe, ba người phụ nữ ở phòng.

      Trong bóng tối, tiếng ho khan đứt quãng, hai người khác lật qua lật lại ngủ được. Chu Diễm buồn bực vào trong chăn nén khí, mơ hồ trông thấy mép chăn đơn có dấu vết màu đen, biết dính vào cái gì, nhịn, nhắm mắt buộc thôi miên chính mình, hôm sau tỉnh lại đầu càng hỗn loạn.

      Sáng sớm hôm sau, mẹ Chu mua vài quả táo, xách Chu Diễm lên thăm người thân.

      Chu Diễm hỏi: “Người thân nào?”

      Mẹ Chu : “ người họ hàng xa, lúc còn bé con cũng tới uống rượu mừng của người này, lúc đó gặp qua.”

      nhớ .” Chu Diễm buộc mái tóc đuôi ngựa, hỏi: “ nhiều năm như vậy còn có liên lạc sao?”

      “Ngày hôm qua lúc diễn ông ấy đến, cầm vài hộp áo ngực, cho ai mặc hả, còn phải tham món lời , mời chúng ta giữa trưa qua ăn cơm, ăn cũng uổng.” Xong bà nhắc nhở Chu Diễm: “Đúng rồi, nhớ gọi là ông cậu.”

      Hỏi quanh hỏi quắt, phải lúc lâu mới tìm được nhà của ông cậu.

      Nhà đất hai tầng, ông lão gầy còm ra, nhiệt tình : “Còn sợ các con tìm thấy, nhiều năm như vậy tới, cũng nhận ra được!”

      Mẹ Chu cười : “Vâng ạ, mười mấy năm trước làm gì có những con đường lớn thế này, trấn thay đổi nhanh quá.”

      “Cũng đúng thôi! Ôi, đây là bé con hả!” Ông cậu nhìn Chu Diễm: “Thay đổi đâu, lúc đó mới có ba bốn tuổi, thoáng cái trở thành thiếu nữ rồi, đường nhất định nhận ra!”

      Chu Diễm lễ phép : “Con chào ông cậu.”

      “A, ngoan! Nhanh vào trong nhà , còn có hai món nữa thôi!”

      Mẹ Chu vừa vừa hỏi: “Còn mình ông ở đây sao?”

      phải, lão Tam ở đây với ta, hai năm trước trở về, đúng lúc làm bạn với ông.” Ông sợ nhớ , lại gợi ý: “Là cháu ngoại trai của ông, xếp thứ tự là lão Tam. Lúc cháu còn gọi nó là Ba đó, có nhớ ?”

      Chu Diễm cười cười: “Cháu nhớ .”

      “Nó ở nhà đấy, nhìn thấy chừng có thể nhớ ra!”

      chàng trai mang theo hai túi đồ ra, ông cậu chỉ vào ta : “Này, đây là Ba của cháu! Cháu đâu vậy, ăn cơm !” Câu sau là hỏi cháu ngoại của mình.

      Đối phương cầm hai cái bánh bao ăn, cũng lời nào, gật gật đầu, xem như chào hỏi.

      Ông cậu mất mặt, tức giận : “Cái thằng nhóc này, gần ba mươi còn có quy củ!”

      Mẹ Chu cười : “Còn còn .”

      Món ăn đơn giản nhưng ăn cũng ngon, ông cậu còn cho hai mẹ con bọn họ uống vài chén, Chu Diễm dùng đũa chấm giọt rượu trắng nếm vị. Ông cậu cười : “Con bé giống hệt hồi , người lớn trêu bảo uống rượu, con bé vẫn dùng chiếc đũa chấm vào miệng.” Rồi ông lại than: “Khó khăn cho cháu, ngờ hai năm qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc ba nó qua đời sao cho bọn ta biết!”

      Mẹ Chu uống hớp, thiêu cổ họng đau rát: “ có cách liên lạc mà lúc ấy cũng vội.”

      “Tiền cũng trả đủ rồi sao?”

      “Còn thiếu chút, cũng gần rồi.”

      dễ dàng chút nào, cũng phải vài chục vạn đấy!”

      Mẹ Chu đặt ly rượu xuống: “Cho nên, con nghĩ, phải nhà Nhị Tử cũng ở đây sao, năm đó điều kiện gia đình con tốt, cậu ấy thiếu nhà bọn con hơn 8000 đồng, tiền cũng nhiều lắm, nhưng bây giờ nhà con giống như xưa..”

      “Ông hiểu, ông hiểu.” Ông cậu : “Nhà Nhị Tử rời nhiều năm rồi, để ông hỏi thăm chút, có lẽ mất vài ngày, lúc nào con ?”

      Mẹ Chu cười : “ vội, con định ở đây tầm hai, ba tháng, diễn lưu động!”

      Chu Diễm sững sờ, sau đó ăn thấy ngon.

      Buổi tối lại đổi chỗ để biểu diễn. Sau khi kết thúc và dọn dẹp, Chu Diễm gấp phông bạt vào, thấy mẹ ngồi đếm tiền tùy ý : “Cuối tháng tám báo danh học sinh mới, con muốn về sớm chút để chuẩn bị.”

      Mẹ Chu đếm tiền: “Trở về đâu? Nhà cho thuê.”

      Chu Diễm : “Học phí cũng phải nộp.”

      biết làm sao lại chạm vào mẹ Chu, mẹ Chu trừng mắt nhìn : “Tiền tiền tiền, cả ngày chỉ biết tiền, nuôi mày hai mươi năm, ăn của mẹ, uống của mẹ, có chút lợi nhuận nào, trong nhà thiếu nợ vài chục vạn, cả ngày mày chỉ biết giả bộ thanh cao, đọc sách có tác dụng gì! Còn học phí nữa, có!”

      Chu Diễm quăng phông bạt xuống: “Mẹ đồng ý với con!”

      “Mẹ đồng ý cái gì!”

      “Năm nay để cho con về trường!”

      “Trường học chó má, trường học người ta còn cần mày chắc!”

      Chú Ngô và Phương Phương kéo chút, Chu Diễm gạt tay Phương Phương, : “Hai năm qua còn kiếm tiền cho mẹ? Con giúp trả nợ sao?”

      Mẹ Chu : “Mày kiếm được cái gì? Nghĩ kế chính là mẹ, người làm là Phương Phương và lão Ngô, mày chỉ giả bộ làm đại tiểu thư!”

      Chu Diễm tức đỏ mặt: “Vậy mẹ giữ con lại làm gì!”

      “Đỡ cho mày ra ngoài tốn tiền của mẹ!”

      “Con muốn tự mình kiếm việc làm nhưng mẹ cho!”

      “Mày bị người ta bán còn đếm tiền có, còn tìm việc làm sao? Mẹ cũng cảm ơn trời đất!”

      Chu Diễm nghiêng đầu nhìn bà, nhẫn nhịn rồi : “Khai giảng con .”

      Mẹ Chu , vào trong xe, lúc ra cầm túi sách của Chu Diễm, ném xuống đất : “ bây giờ luôn , cái gì cũng đừng lấy, sinh mày ra chưa được cái gì, còn muốn mẹ bỏ điều kiện cho mày học đại học à! Có bản lĩnh tự mình kiếm học phí, đừng lấy của mẹ cái gì, đâu mẹ cũng quản! Cút!”

      Chu Diễm cầm túi sách lên, xoay người rời .

      còn chút lý trí, hẻm vắng vẻ, dọc theo đèn đường đại lộ. Đầu hè gió mát, thổi tung mái tóc, lúc nhìn lên trước mắt là con sông, đứng đê.

      Hồ bơi ở gần đó đóng cửa, người lớn và trẻ con nối đuôi ra, cãi nhau ầm ĩ, đợi tới khi tiếng động lớn rầm rĩ dần dần ngừng, Chu Diễm cũng biết mình đứng bao lâu, chỉ cảm thấy chiếc thuyền cũ ở bờ sông kia cũng đáng thương như , cũ kỹ, vết gỉ sét loang lổ, cửa sổ cũng tả tơi, biết bị chủ thuyền vứt bỏ bao nhiêu năm.

      Chu Diễm xoa xoa con mắt, có chút nhịn được, ma xui quỷ khiến thế nào cầu thang xuống dưới con đê, tới phía dưới, ngửa đầu nhìn chiếc thuyền vận chuyển này. bám lấy cái thang rỉ sắt, từ từ bò lên.

      Mở cửa ra, bên trong là bụi bặm sặc sụa, bờ ngọn đèn mờ mờ, chiếu vào bên trong nhìn cũng ràng.

      Chu Diễm nhìn cái giường lớn gần cửa sổ, rốt cuộc nhịn được mà ngã lên.

      giấc này biết là mình ngủ hay mình ngất .

      Đêm hôm khuya khoắt, mọi tiếng động đều có.

      người dọc đường, quen thuộc xuống đê, nhổ neo, trèo lên thang rồi thu thang lại, thẳng vào khoang điều khiển.

      sông, chiếc thuyền vận chuyển lẻ loi mình.
      Last edited: 4/4/16
      251XYZ, DingDingDong, Chris2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2

      Edit: Ciao

      Chu Diễm tỉnh tỉnh mở mắt ra, muốn đứng dậy nhưng đầu lại ngã xuống giường.

      Kính bị vỡ nửa, ánh mặt trời chính thức xuyên cửa sổ chiếu vào, xuyên thấu qua cảnh vật trong phòng, nhìn thấy trần nhà có hoa văn màu vàng.

      Trần nhà dường như rất thấp, ngồi dậy là có thể với tới, người có chút dinh dính khó chịu, bàn tay dường như chạm được vào lớp bụi, còn có những cục đá hình viên bi.

      Yết hầu ngứa ngứa, ho hai tiếng, ngược lại cũng tỉnh táo vài phần, đột nhiên cảm thấy có điều khác thường.

      Chu Diễm chống ván giường, nhìn về phía cửa ra vào.

      Bên chân người nọ là túi sách của , đồ vật bên trong rơi đầy đất, phần lớn đều là sách vở giấy bút, tay ta còn cầm quyển ‘Tiếng đại học mới biên soạn’, trang bìa mở ra, bên trong có ghi tên của .

      Đối phương liếc nhìn cái, Chu Diễm càng ho nặng hơn, lại lưu loát xuống giường.

      ....”

      ở đâu ra?” Vẻ mặt đối phương vui: “Tại sao lại ở thuyền của tôi?”

      Chu Diễm ho kịch liệt, cho rằng đối phương “Sao lại ở giường của tôi?”, vừa sợ vừa thẹn, lúc ngừng ho nhanh chóng xoay người thu dọn túi sách, lúc ra khỏi cửa còn rút quyển ‘Tiếng đại học mới’, câu ‘Rất xin lỗi’ rồi lập tức cả người như bị điểm huyệt.

      (Thuyền - 船[chuán], giường - 床[chuáng])

      đứng sàn tàu, đập vào mắt là ánh nắng mặt trời mới mọc, đám mây bay bay, xa xa là cảnh Thanh Sơn, hai bờ sông Lục Ấm vô tận.

      Mà thuyền, ở trong nước.

      quên mất, tối hôm qua lên chiếc thuyền.

      con thuyền chắc là thuyền hỏng và bị người bỏ hoang.

      Chu Diễm yên lặng, quay đầu lại nhìn mới phát người đàn ông kia đứng trong khoang thuyền, vẫn cúi đầu, hơi xoay người. Lúc này ra khỏi buồng tàu, ngồi dậy, đứng ở nơi mặt trời chiếu, cao hơn cái đầu.

      Chu Diễm ôm túi sách : “Có thể... cập bờ hay ?”

      Đối phương hơi hất cằm: “Bơi về.”

      Chu Diễm cho rằng mình nghe lầm, mở to hai mắt nhìn .

      Đối phương chỉ vào bờ, : “Chừng trăm mét, bơi về.”

      Chu Diễm : “Rất xin lỗi, ngày hôm qua tôi cho rằng đây là chiếc thuyền bị bỏ. Tôi bồi thường cho .”

      Đối phương xoay người vào khoang thuyền.

      Chu Diễm đuổi vài bước, tới cửa dừng lại, cầu thang hơi cao nên suýt nữa giẫm hụt.

      Vào cửa phòng bếp , người nọ lấy mì sợi, ‘rầm’ cái, đóng chặt cửa lại, cản Chu Diễm ở ngoài cửa.

      Chu Diễm sửng sốt chút, đứng ở ngoài cửa quay đầu nhìn lại, trước mắt là cả con sông trống trải.

      Người trong phòng nhân lúc chờ nước sôi, lên nhà cầu, rửa mặt sau đó ra ngon lạnh bát mì sợi suông, húp vài ngụm cái bát thấy đáy. liếc mắt ra cửa sổ, thấy kia còn ôm túi sách đứng tại chỗ, cũng để ý mà nằm lại giường.

      Chạy suốt đêm nên rất buồn ngủ, nhanh chóng ngủ say.

      ***

      Cho tới bây giờ Chu Diễm chưa từng ngồi thuyền, dưới mắt, bên chân chính là dòng nước chảy biết độ sâu, có chút sợ hãi, chỉ dám ngồi ở giữa boong thuyền.

      Mồ hôi bị gió thổi khô, quần áo ôm sát vào người rất khó chịu. Đầu Chu Diễm hơi choáng váng, rút khăn tay lau nước mũi, lau hết lại phát có chỗ để ném, lại nhét khăn vào trong túi.

      QQ có mấy tin nhắn mới, Nghiêm Phương Phương gửi tới, cho biết bà chủ còn trong cơn tức giận, hôm nay mọi người sang trấn bên cạnh để diễn.

      Chu Diễm gửi cho ấy cái định vị, Nghiêm Phương Phương than thở: Làm sao em lại chạy xa vậy? Đó là cái nơi khỉ gió nào?

      Chu Diễm thất vọng nghĩ, cũng muốn biết điều đó.

      lại mở nhóm lớp ra, bên trong đầu vẫn mơ màng.

      Bạn học cũ lục tục chuẩn bị thi cuối kỳ, hẹn nhau kỳ nghỉ hè Vân Nam hoặc nước ngoài, có rất nhiều chủ đề, lát lại thi thể mới lạ hôm qua giải phẫu, lát sau lại năm sau phải làm sinh viên trao đổi. Lại có người gửi số di động lên, để mọi người thêm WeChat.

      Chu Diễm có WeChat, khóa màn hình, bắt đầu ngắm phong cảnh.

      Buổi sáng ánh mặt trời ấm áp, giữa trưa hơi nắng. Đuôi thuyền có mấy bồn hoa , vừa bẩn lại vừa vỡ, nhưng có thể giữ lại chút ấm áp.

      Chu Diễm ngồi vào bên cạnh chậu hoa, cố gắng nhìn nước sông phía dưới.

      Người trong khoang thuyền tỉnh ngủ rời giường, trông thấy Chu Diễm ngồi khoanh chân ở đuôi thuyền đọc sách, nghĩ thầm nàng cũng là người kỳ lạ, hỏi: “Sao còn chưa ?”

      Chu Diễm ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, lát sau mới hiểu được ‘’ nghĩa là ‘bơi’, : “Tôi biết bơi.”

      Đối phương ngáp cái, bước ra cửa, vào trong khoang điểu khiển.

      Chu Diễm hỏi: “Khi nào có thể vào bờ?”

      “Chờ.”

      Hai người có chuyện gì, người lái thuyền, người lại ngồi xuống giữa boong tàu.

      Chu Diễm đói tới mức ngực dán vào lưng, nghĩ xem có nên kéo trang giấy, ha ha, nhìn thấy thuyền từng chút từng chút sát vào bờ, ý nghĩ ăn giấy trong đầu bị ném ra sau ót.

      Chừng mười phút đồng hồ sau thuyền cập bờ, l.q.đ Chu Diễm thể chờ đợi được chờ ở mép thuyền, người nọ liếc cái, dẫm lên cái cột trụ tròn ở mép thuyền, nhảy lên bờ.

      Mặt đất cao hơn thuyền vài chục cm, cần lấy công cụ. Chu Diễm thấy đối phương vượt qua dễ dàng, đến lượt mình mới phát dùng cả tứ chi cũng khó lên được bờ.

      Người nọ tới rừng cây ven đường, đợi Chu Diễm mất hết nửa sức lực, bò được tới bờ cả người cũng đầy bùn đất. vừa tiểu xong, kéo khóa quần qua người , ngồi xổm xuống quán rau củ.

      Chu Diễm vỗ đất người, muốn tìm nhà trọ đêm, xem qua bản đồ chỉ dẫn, muốn về phải qua vài chuyến xe, chỉ có thể đợi tới sáng mai.

      Đợi tới khi vào khách sạn chuẩn bị móc túi tiền trái tim chìm tới đáy cốc.

      nhớ, túi tiền để trong xe, tối hôm qua mẹ ném bọc sách cho , làm sao có thể tốt bụng đưa tiền cho được.

      Mẹ con nào có thể thù qua đêm, Chu Diễm bấm số điện thoại của mẹ mình.

      “Mẹ.”

      “Làm sao?”

      Giọng điệu bình thản, Chu Diễm nghe ra điều gì, : “Xảy ra chút tình huống, con ở thị trấn Lâm Châu, lái xe chắc mất nửa ngày... Túi tiền con rơi trong xe rồi, thể quay về.”

      Chu Diễm lẳng lặng chờ, sau lát, mới nghe thấy: “Vậy đừng trở lại.”

      Chu Diễm trầm mặc lát, : “Con .”

      “Mẹ cũng .”

      “... Mẹ có ý gì?”

      phải con có chủ ý sao? phải lqđ con muốn đến trường sao? phải con muốn tự mình kiếm việc làm sao, được, .”

      Chu Diễm chịu nhục: “Con sai rồi!”

      xong rồi hả? xong cúp máy.”

      “Mẹ ——”

      Đầu dây bên kia quả cúp máy.

      Chu Diễm có chút tin, trừng mắt nhìn điện thoại, gọi điện thoại cho chú Ngô, cuối cùng vừa vang lên bị dập máy. lại gọi điện cho Nghiêm Phương Phương, cũng bị người dập máy.

      Lễ tân khách sạn kiên nhẫn: “Tiểu thư, rốt cuộc có ở hay ? phòng chỉ 60 đồng, đừng ngay cả 60 đồng cũng có nhé?”

      Chu Diễm xoay người rời .

      ***

      Chạng vạng, rau dưa còn tươi nhưng giá cá lại rẻ.

      Người bán tưới ít nước lên rau, : “Rau tươi rau rươi, buổi chiều vừa ngắt.”

      “Lấy quả bí đao.”

      “A.” Người bán cầm dao, chuẩn bị cắt, so so quả bí đao rồi hỏi: “Thế này đủ chưa?”

      “Lấy cả.”

      “Cả? Ăn hết được sao?”

      “Ăn thuyền.”

      “A, vậy có muốn mua thêm chút khoai tây cà rốt ? Có thể để lâu. Mộc nhĩ và nấm hương của tôi cũng là hàng mới.”

      Vị khách lấy tiền ra, rải rác đống: “Nhân tiện nhiều như vậy, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

      Lấy được mấy túi thức ăn, xa xa có người quát lên: “Lý Chính!”

      cầm đồ ăn đứng lên: “Ôi, tôi sao hôm nay mặt trời lại hanh thế, hóa ra là đuổi tôi rời thuyền để gặp !”

      Đối phương cười ha ha: “Ông mặt trời giúp tôi rồi, mời ăn cơm mời cả tháng, tiền mời khách cũng sắp mốc meo rồi! Hôm nay may mắn, vừa làm việc ở gần đây, ra thấy !”

      Lý Chính chỉ vào bờ sông: “Vừa xong.”

      “Đây là chạy chỗ đó sao?”

      “Nhân vài đơn hàng , sao so được với ông chủ lớn như .”

      Đối phương lại cười lớn, kề vai sát cánh với : “ chút , hôm nay cũng phải thoải mái với tôi, lại gọi vài .”

      Lý Chính : “ mời ăn cơm hay là mời vài ?”

      “Vừa ăn vừa làm, ăn xong rồi làm, tùy cậu! Ha ha ha ha!”

      Lời ồn ào, cùng làn gió thoảng qua tai, Chu Diễm trông thấy người nọ lên chiếc xe, tiếp tục về phía trước.

      Chu Diễm chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng sợ, ven đường có hệ thống cung cấp nước, đón nước uống, thấm mát vào họng, ngay cả tâm tình cũng tốt hơn.

      Chu Diễm lại uống vài ngụm, còn rửa sạch cánh tay và chân, thuận tiện xỉ mũi.

      Sau đó, nên làm cái gì bây giờ, ràng, chỉ có thể dạo lung tung.

      Vào tiệm bán quần áo, nhân viên cửa hàng dùng cơm, rảnh để đón , nhìn giá tiền rồi ra khỏi tiệm quần áo, dọc đường dừng dừng, quanh chóp mũi là mùi thịt, mùi đồ ăn. Quán nướng người Tân Cương rất đông khách, chân ba con dê nướng treo lò, phải thịt chuột, hàng giá , lừa già trẻ.

      Chu Diễm vào bên cạnh cửa hàng sách Tân Hoa, lúc lật sách nghĩ, treo ba cái đùi dê hoàn chỉnh, ai biết trong lò có càn khôn hay , thịt chuột phải thể ăn, còn có nơi chuyên dùng chuột để làm đặt sản, nhưng tóm lại thịt dê rất tốt, sinh bổ dương, hạ thực đông trường.

      Sau khi ra khỏi cửa hàng sách, đập vào mắt là muôn vàn màu sắc, xe tới xe lui. Ở đầu ngõ có người thả cặp lồng đựng cơm bên cạnh chú chó lang thang, chú chó lang thang ăn rất hồn nhiên quên mình.

      Chu Diễm nghĩ, hay là ăn giấy.

      ***

      Ngọn đèn bên bờ tắt.

      Lý Chính cả người đầy hơi rượu trở về, đối phương lái xe tiễn , vừa xuống xe đưa cho ít chân giò hun khói, nhìn thời gian còn chưa tới mười hai giờ, có chút tiếc nuối: “Lãng phí thời gian tốt!”

      Lý Chính uống nhiều, lúc lên thuyền hơi choáng đầu chóng mặt, tiện tay đặt chân giò hun khói lên sàn tàu, quay lưng lại, kéo khóa quần thả nước xuống sông.

      Xa xa là mảnh mênh mông, tiếng nước dưới chân ào ạt, ngàn vạnh chúng sinh như con kiến hôi, nước thả ra từ hướng đông bắc tây nam, quẹo cái nhập vào sông lớn, trong đầu miêu tả bản đồ, nghĩ đến sông Trường Giang.

      Sau khi thả hết nước, run lên hai cái, kéo khóa quần, sau đó nghe thấy giọng khàn khàn, gọi : “ Ba....”
      Last edited: 4/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3

      Đèn trong khoang thuyền mở lên, bụi bặm, đồ đạc, còn có ôm cái túi sách, bóng dáng thanh tú động lòng người đứng trong khoang thuyền, nhìn thấy toàn bộ sót gì cả.

      Lý Chính cầm bình nước ấm, đổ chén nước rồi uống ực cái, nhìn mấy lần, đặt chén xuống bàn bếp, thẳng vào nhà vệ sinh.

      Chu Diễm nhàng thở ra, ngồi xuống mép giường, ngửa đầu nhìn trần nhà.

      Trần nhà rất thấp, phòng bếp bên kia cao hơn chút, vừa rồi người nọ có thể đứng thẳng uống nước.

      Thềm cửa là bậc xuống bậc thang, vào trong dài và hẹp, bên trái phòng bếp, bên phải nhà vệ sinh, vào chính giữa là chỗ ngủ tối hôm qua của Chu Diễm, bên trái góc tường là tủ treo quần áo, bên phải là giường và cửa sổ bị vỡ, hai bên tường còn hai cánh cửa mở được, lúc này cũng đóng lại.

      Chu Diễm ra giường ngồi lát mới đứng dậy, nhìn quanh cửa.

      Bên trong có phòng ngủ, diện tích lớn hơn chút, trần nhà cũng cao hơn, bên tường có bàn học, hai phòng ngủ lại có cửa ngăn cách.

      Cả khoang thuyền đầy bụi bặm, ở góc trường còn có mạng nhện, có bày biện đồ dùng, nhìn vắng vẻ như có người ở.

      Lý Chính tắm ba phút là xong, lúc ra còn cầm khăn xoa đầu, trông thấy bé kia còn ôm túi sách đứng chỗ, quét mắt nhìn chân đối phương, dịch chuyển vị trí sang sáu bảy bước.

      Lý chính chẳng muốn nhảm với bé này, : “Ngủ .”

      ném khăn mặt lên bàn bếp, bước ra cửa.

      Chu Diễm có cách nào, nhanh chóng : “Cả ngày nay tôi chưa ăn gì.”

      Lý Chính dừng chân, quay đầu lại nhìn .

      Chu Diễm : “Hôm qua tôi quên mang tiền.”

      “Tự nấu.”

      Tiếng bước chân về phía khoang điều khiển ở phía sau.

      Chu Diễm thả túi sách xuống, đóng cửa lại, lập tức tìm cái gì đó ăn.

      Thịt chân khò hun khói khô động tới, đống rau dưa mặt đất cũng động vào, lục tung khắp cả phòng bếp mới tìm được mười gói mì sợi. có dưa thừa bát đùa , tất cả chỉ có đúng cái, lúc này nằm cùng nồi ở trong bồn.

      Chu Diễm rửa sạch , thuận tiện rửa sạch cái chén, thời gian đợi mì sôi, rót chén nước mối, nhíu mày gắng gượng nuốt xuống.

      Mì sợi canh suông khó ăn, đói quá mức, ăn vài đũa dừng lại, nghỉ ngơi lát rồi tiếp tục ăn.

      Mười hai giờ rưỡi, mở cửa, nhìn ra ngoài cái, cũng dám tùy tiện về phía khoang điều khiển. cẩn thận nghe ngóng, có động tĩnh gì, đóng cửa lại, vào buồng vệ sinh.

      Phòng dù nhưng lại có đầy đủ toàn bộ, bên tọng thậm chí còn có bồn tắm hình vuông. Chu Diễm có khăn cũng có bàn chải, thoa kem đánh răng lên ngón trỏ, chà vài cái rồi súc miệng vừa rửa mặt.

      Bên trong có máy sấy, trở lại phòng ngủ lấy cái quạt bàn cầm vào buồng vệ sinh, quần jean thể giặt, nếu có cái mặt. giặt sạch quần lót và T-shirt, tắm vội rồi lấy T-shirt làm khăn mặt, rửa lần, sau đó dùng quạt thổi.

      khẩn trương tới mức trái tim như muốn vọt ra ngoài, may mà thuyền vẫn luôn chạy ngừng lại, cũng nhân dịp đối phương chưa về phòng, mặc quần áo ướt trốn vào phòng ngủ.

      Chu Diễm tự động viên mình, tất cả đều rất thuận lợi.

      ***

      Mọi vật đều yên tĩnh, sông chỉ có chiếc thuyền vẫn chạy.

      Lý Chính ngậm điếu thuốc, tiếp tục lái tàu, híp mắt nhìn đường sông.

      Điện thoại được bắt mắt, bên kia giọng già nua lại mơ màng, dường như còn chưa tỉnh.

      mở lớn tiếng lên rồi : “Ông già, bé hôm qua tới nhà ông lạc mất, mẹ của bé có biết ?”

      “Cháu cái gì vậy, mấy giờ rồi còn gọi điện thoại hả? Làm sao lại lái thuyền lúc nửa đêm thế, giữa ban ngày làm cái gì?”

      “Ông quản rộng quá, trả lời trước .”

      bé nào? ... Ngày hôm qua?”

      Lý Chính suy nghĩ, chỉnh lại: “Là hôm trước, có bác với bé.”

      Đầu dây bên kia có vẻ tỉnh táo hơn: “Bé con sao?”

      “Đúng rồi.”

      “Con bé bị lạc sao?”

      Lý Chính gẩy tàn thuốc: “Lúc này cháu vội, ngày mai đến bến tài Thượng Hải, ông bảo mẹ của con bé tới đón người.”

      “Ông có số điện thoại của mẹ nó!”

      “,.. Họ hàng mà có điện thoại sao?”

      “Ôi đừng nữa, cũng biết sai số nào, hôm nay còn muốn gọi điện thoại cho nó, cuối cùng lại lộn số. Chỉ có thể chờ nó tới tìm ông!”

      Lý Chính lười dính vào chuyện bao đồng, thấy thế cũng nhiều. định tắt điện thoại bên kia kịp thời hô lên: “Đúng rồi, có phải cháu cầm nhầm đồ của ông ?”

      Lý Chính nghe ông lải nhải lúc lâu mới có thể cúp máy.

      lâu sau có điện thoại gọi tới, là ông chủ bến tàu Thượng Hải, biết Lý Chính đảo lộn ngày và đêm nên canh thời gian gọi điện thoại cho , hỏi khi nào tới.

      Kết thúc cuộc chuyện, điện thoại báo sắp hết pin, Lý chính ném máy sang bên, mặc nó tự sinh tự diệt, còn tai cũng thanh tinh được ít.

      ***

      Chu Diễm dám ngủ lâu, đặt cái đồng hồ báo thức vào lúc năm giờ sáng, lúc mở mắt ra thấy chân trời váng màu đỏ nhạt, giống như con sống.

      giơ tay lên quờ qua cửa sổ.

      Sờ soạng khí, đầu ngón tay là cảm xúc ướt ướt, bên dưới là thủy tinh bén nhọn, vẫn đắm chìm trong khí bay bổng của gió, có lẽ sơ ý chút bị thủy tinh làm chảy máu.

      suy nghĩ gì đây?

      Chu Diễm lại nhắm mắt thêm vài phút, sau đó đứng lên, rửa mới, uống chén nước muối, rồi mới mở cửa ra, ngồi ở mép giường.

      Lý Chính đẩy cửa ra, chỉ thấy Chu Diễm ôm túi sách đứng ở đó.

      Sáu giờ hơn, trời sáng , đến cạnh bếp chuẩn bị rót nước, quét mắt nhìn, cái chén dường như được rửa sạch .

      uống hết nước, cầm lấy khăn mặt bàn bếp vào nhà vệ sinh.

      Hai người gì, lúc ra, tự giác ra sàn tàu, còn giúp đóng cửa lại.

      Lý Chính lười nấu cả mì, trực tiếp nằm lên giường.

      Chu Diễm gọi cú điện thoại cho Nghiêm Phương Phương.

      Chu Diễm : “Chị tới đón em về.”

      Bên kia giống như ôm lấy điện thoại : “ chủ à, em muốn chị bị xào lên sao?”

      “Chị là vai chính, mẹ em xào em.”

      Nghiêm Phương Phương nở nụ cười, : “Mẹ em rất ác, hôm qua còn thu điện thoại của chị và chú Ngô.”

      “Nghĩ cách .”

      “... Em em lớn như vậy, sao biết làm cái thẻ ngân hàng, gửi nhiều tiền chút.”

      Chu Diễm thoáng tức giân: “Chị thể với mẹ em...”

      còn chưa dứt lời, đầu bên kia hiển nhiên là bị người đoạt mất.”

      cái gì?”

      Giọng điệu bình thản hệt ngày hôm qua.

      Chu Diễm gọi tiếng: “Mẹ.”

      “Tại sao lại gọi điện thoại?”

      “Mẹ tới đón con .”

      Bên kia im lặng trong chốc lát rồi : “Con coi lời của mẹ như đùa à?”

      Chu Diễm ngồi giữa boong tàu, xoa xoa bắp chân : “ người con có chút tiền nào, cả ngày ăn gì, phải xin mới có chỗ ngủ.”

      “Đừng có giả bộ đáng thương, phải con rất ngang ngược sao?”

      “Mẹ!”

      “Mẹ đón con, xăng tốn tiền à? Làm trể nải buổi diễn, cần ăn cần uống sao? Con chạy tới đó làm sao về bằng cách đó .”

      Chu Diễm lớn tiếng: “Con có phải con ruột mẹ thế!”

      “Mẹ lại hi vọng con là đứa mẹ nhặt được!”

      Chu Diễm đảo tròn mắt, cắn môi, tắt máy cũng chuyện, cánh tay hơi run.

      Bên kia cũng im lặng, lúc sau mới : “Chu Diễm.”

      Chu Diễm nghe , giọng điệu này phải là bình thản, mà là có chút tình cảm nào.

      “Con con về trường, được, mẹ cho con cơ hội, trước khi vào học, con tự kiếm được sinh hoạt phí mẹ cho con về trường.”

      Chu Diễm há miệng ra, yết hầu bị chặn lại, cố gắng : “Con có tiền, có chứng minh thư.”

      “Tự nghĩ biện pháp.”

      “... Mẹ thể như vậy.”

      “Con theo đường mẹ chỉ, vậy tự . Con chịu khuất phục, bản lĩnh lớn, vậy đừng ăn đồ của mẹ, tiền của con là mẹ cho, chứng minh thư của con cũng là mẹ làm, quần áo, túi sách của con cũng là của em, điện thoại di động của con cũng thế. Con chịu khuất phục đổi hết những đồ đó , đừng lấy đồng nào của mẹ.”

      Chu Diễm lại lau mắt: “... Con sai rồi.”

      “... Con sao, chỉ là mẹ muốn gặp con.”

      Chu Diễm lên tiếng, dúi đầu vào trong cánh tay, cọ cọ vài cái, lại ngẩng đầu lên, cổ họng như bị chặn lại. miên man suy nghĩ, có nên mời hòa thượng hay đạo sĩ đến, nhìn xem có phải mẹ bị nhập vào người , nếu vì sao hai năm qua mẹ lại đối xử với như thế.

      Bên kia còn : “Mẹ biểu diễn quanh đây đến tháng tám, con kiếm đủ học phí tự về .”

      Chu Diễm cúp máy trước.

      lại dúi đầu vào trong cánh tay.

      Người trong khoang thuyền trở mình, tiếp tục ngủ.

      ***

      Buổi chiều Lý Chính rời giường, vặn eo bẻ cổ mở cửa, nghe thấy bé hỏi : “Khi nào cập bờ?”

      Lý chính : “Buổi tối.”

      Chu Diễm gật gật đầu, trông thấy lại ăn mì sợi do dự chút, : “Ăn cơm trưa sao!”

      Lý Chính liếc nhìn cái, trong nồi lưu lại ít mì, chỉ vào nồi: “Ăn!”

      Chu Diễm vội vàng đứng lên, vỗ vỗ cái mông vào buồng tàu, dùng muôi để ăn.

      người húp sùm sụp, người cố gắng ăn.

      Chu Diễm nhai nhai, liếm môi dưới rồi : “ Ba, khi nào trở về?”

      Lý Chính liếc cái, : “ tháng.”

      Chu Diễm lại liếm môi dưới: “ Ba, có thể... cho em mượn ít tiền ?”

      Lý Chính cũng nhìn , cứ thế ăn mì.

      Chu Diễm quấy nồi : “ chút tiền xe là được rồi, sau này em trả lại cho ông cậu.”

      Lý Chính hừ tiếng, dường như diễu cợt.

      Chu Diễm nóng mặt, cúi đầu.

      Ăn xong, Lý Chính giống như đại gia ném bát vào trong bồn rửa, định ra ngoài, Chu Diễm vội vàng : “ Ba!”

      Lý Chính dừng lại, tay nhét vào trong túi.

      mặc quần rộng thùng thình, màu nâu nhạt, những sợi vải trở nên trắng toát, hai cánh tay lại vouwn ra, rút ra hai cái túi rộng, bên túi trái còn bị rách mảng, miệng vết rách cũng ẩu tả.

      Lý Chính : “ có tiền.”

      ràng là Chu Diễm tin.

      Lý Chính đá đá đống rau dưa mặt đất: “Tiền đều ở đây.”

      quả bí đao, hai củ khoai tây, ba củ cà rốt.

      Lý Chính lại câu: “Tin hay tùy, cho mượn tôi cũng nợ .”

      chuyện, qua ra khoang thuyền, phía trước lái thuyền.

      ***

      Chạng vạng tối, thuyền chạy tới bến tàu Tây Thượng Hải.

      Vô số thuyền xếp thành hàng dựa vào bờ, d.đ.lqđ xe cộ qua lại, từng rương hàng hóa được chuyển xuống, làn người bắt đầu khởi động, đông tiếng thét to, tây tiếng thét to.

      Trời chiều nghiêng nghiêng, khói bếp lượn lờ.

      Lý Chính chào hỏi với mọi người, nhận điếu thuốc đối phương đưa tới, cười rôm rả.

      “Thằng nhóc cậu, hôm nay thế nào cũng phải uống với tôi vài chén! Kệ bọn họ chuyển hàng!”

      Lý Chính cười: “Uống rượu sao lái thuyền được.”

      “Ngày mai !”

      “Chậm trễ hàng!”

      “Làm trễ nải tôi chịu trách nhiệm cho cậu.” Người này , nhìn sau lưng Lý Chính: “Ơ, lâu gặp mà có thay đổi à. Ôi, tìm thấy ở đâu vậy?”

      Lý Chính quay đầu lại, thấy đeo túi sách, đứng nghiêm sau lưng , quay lại, phủi đằng sau rồi : “Sao là sao, tiện đường chứ sao! chút , phải muốn uống vài chén à.”

      Chu Diễm nhìn xa.

      Bến tàu nhiều người, đàn ông nhiều, ánh mắt nhìn vào người , châu đầu ghé tai biết cái gì.

      Chu Diễm xa chút, tìm góc yên lặng ngồi xuống đợi.

      Đợi mặt trời lặn, đợi trăng sáng, đợi sao giăng khắp trời, mọi người đều xa.

      người đàn ông tới, cười hì hì : “Em , em ăn cơm chưa?”

      Chu Diễm đổi chỗ khác.

      Người đàn ông kia lại tới: “Em , có phải là có chỗ ? Ăn cơm với nhé? Nhà ở bên kia.”

      Chu Diễm ôm túi sách chạy trốn, người đàn ông đằng sau đuổi theo , chân như bị rót chì, nặng trịch, chạy tới nơi có nhiều người, người đàn ông kia mới phẫn nộ bỏ .

      Chu Diễm tông phải đứa trẻ cầm bát cơm ăn, bát của đứa trẻ rơi xuống đất, người phụ nữ chạy tới, chỉ vào Chu Diễm lớn tiếng ồn ào, bà ấy tiếng địa phương, nghe hiểu nhưng nghĩ cũng biết đó là lời mắng người.

      Chu Diễm luôn miệng xin lỗi, giọng khàn khàn run run, giống như tiếng của .

      kéo đôi chân tới bến tàu, run rẩy lấy di động, gọi điện thoại cho mẹ, bị cắt đứt, gọi điện thoại cho Phương Phương, bị cúp máy, gọi điện thoại cho chú Ngô, tắt máy.

      Chu Diễm giấu mình vào góc tối lqđ như mực, mực đợi mực chờ, đập vào mắt là thế giới màu đen, màu đen vô tận thấy bến bờ, tâm tình tuyệt vọng xông vào lòng .

      Đột nhiên, xa xa có điểm đen.

      Điểm đen này di động tới, càng ngày càng gần, về phía bến tàu, là hướng tới thuyền.

      Chu Diễm đứng lên, hai chân run lên, chạy về phía .

      Người nọ nhảy lên thuyền, còn khoảng trăm mét, Chu Diễm hô: “ ba ——”

      Người nọ quay đầu lại, nhìn về phía .

      Còn gần 100 mét, người nọ vào khoang điều khiển, Chu Diễm hô: “ ba ——”

      Còn gần 50 mét, thuyền hình như bắt đầu hoạt động, Chu Diễm hô: “ ba ——”

      Còn gần mười mét, cả người Chu Diễm bổ nhào qua, ngã mặt đất, đứng lên, đuổi theo thuyền chạy.

      Trong gió đêm, kêu lên tiếng: “ ba ——”

      “Lý Chính ——”

      “Lý Chính ——”

      “Lý Chính ——”

      Thuyền ngày càng xa, cuối cùng thấy bóng dáng đâu.
      Last edited: 4/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :