1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ám chiến tâm huyền - Huyền Lộng (77/77 + PN5/5)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Truyện hay lắm luôn nàng ơi. :5: ra hồi trc toàn đọc ngược, SE, OE, BE với SM mà giờ vào cung toàn đọc sủng, đọc thể loại này cứ thấy đao tim sao sao ây. :018: Cơ mà nó hay vs cả nàng edit mượt nên ta đọc. :grin:
      Cho ta góp ý tí nha, ở mấy chương đầu, nữ chính nghĩ trong đầu về Giang Triết Tín nàng edit giữ nguyên là "ta" , "ngươi", nàng sửa lại thành tôi cho nó đại nhé!
      Hoang chương mới! :2one:
      Last edited: 13/3/16
      tontonHaruka.Me0 thích bài này.

    2. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 36

      Editor: ton ton

      Làn khói nóng ly trà dần dần biến mất, miệng nuốt vào ngụm trà lạnh, chua sót chịu nổi, hệt như bi ai đau khổ trong lòng tôi.

      Tiểu Phượng vẫn ngồi cùng tôi, cẩn thận nhìn sắc mặt tôi, cũng dám tùy tiện mở miệng.

      Tôi có đáng sợ như thế sao? Tôi còn có tư cách khiến cho người khác sợ sao? Ở nơi này người lẽ ra phải được cẩn thận giúp đỡ phải là tôi hay sao?

      Là Giang Triết Tín méo mó gây hiểu lầm, hay là cha nuôi tôi tiễn hạ tam điêu, tôi cần dành thể gian mới có khả năng làm ràng. Bây giờ tôi cách nào phán đoán nổi, cũng có thể lại tin bất kỳ người nào trong bọn họ. Tôi cam lòng bản thâng chẳng hiểu gì cả liền bị kéo vào trong nợ máu, thậm chí căn bản nguyên do bị đối phương xem như là đối tượng báo thù mà tàn sát. tại mới tỉnh ngộ, chân tướng phơi bày phía trước, nếu có ngày chết thảm trong tay kẻ kia, quả thực tôi có thể so sánh với cổ nhân Đậu Nga(1) rồi.

      (1) Đậu Nga: là nhân vật trong vở kịch "Đậu Nga oan" của Quan Hán Khanh (1229 - 1307). Nội dung về nàng Đậu Nga con ông đồ nghèo Đậu Thiên Chương, lên năm tuổi mồ côi mẹ, bảy tuổi làm dâu nuôi cho bà góa họ Thái để cha vào kinh thi. Sau nàng lấy con bà Thái nhưng chẳng may chồng chết sớm, nàng thủ tiết thờ chồng nuôi mẹ. Trong vùng có bố con nhà Trương Lư ép buộc mẹ con bà Thái phải lấy chúng. Bằng mọi thủ đoạn chúng hãm hại mẹ con bà Thái nhưng thành, Trương Lư kiện lên quan huyện. Thương mẹ chồng đau yếu, Đậu Nga bị bức cung phải nhận tội đánh thuốc độc giết cha Trương Lư mà trong thực chất lại do chính Lư bày đặt. Quan huyện Đào Ngột hồ đồ cho lính đánh đập và cho xử chém Đậu Nga. Trước khi chết, nàng than oan và ước ba điều: khi chém máu nàng rơi xuống mà phun lên tấm lụa trắng treo ở cột cờ; bầu trời sa tuyết phủ lên thi hài nàng, mặc dù là giữa mùa Hè; và đất Sở quê nàng chịu đại hạn ba năm. Từ "oan Đậu Nga" chỉ vô tội và oan ức kể siết của người làm mà phải chịu tội. - Theo bachkhoatrithuc.vn

      , tôi tuyệt đối làm ma quỷ oan ức.

      Lay động chút cơ thể cứng ngắc, chậm rãi nhìn về phía Tiểu Phượng, tuổi tương đương xấp xỉ nhau, gia đình xuất thân bình thường, nhưng bởi có cha mẹ thương che chở, vô tư hạnh phúc nhiều hơn so với tôi.

      "Tiểu thư?" Tiểu Phượng chần chờ gọi tôi.

      Tôi có chút hoảng hốt, nhất thời lên tiếng.

      Có người vào phòng khách, Tiểu Phượng kêu: "Mẹ."

      Tôi nhìn theo phương hướng người tới, là Chu tẩu, trong tay bưng khay vào.

      Tôi xốc lại tinh thần nhìn chị ấy.

      Chu tẩu hơi ngượng ngùng : "Hứa tiểu thư, giữa trưa cũng tại tôi càn bậy, làm hại cơm trưa cũng ăn ngon. Tôi thấy có lỗi, nên hầm chút cháo tổ yến, thừa dịp còn nóng ăn ."

      Người cảm thấy có lỗi hẳn nên là tôi, lúc ấy tôi nhất thời kích động, trực tiếp muốn bỏ chạy trở về, căn bản lo nghĩ đến tâm tình Chu tẩu. Tôi vội vàng đứng dậy, kéo ra gương mặt tươi cười: " phải đâu. Làm phiền chị, ra cần tốn công như vậy."

      " tốn công. nhanh chóng ăn , phu nhân mà về nhất định hỏi tôi, nếu biết bởi do tôi mà giữa trưa ăn uống tốt, tôi cũng làm tốt trách nhiệm."

      " rằng tôi ăn uống rất tốt là được rồi. Phu nhân biết đâu. Chị an tâm." ra làm người làm ở Giang gia cũng phải để ý, cẩn thận như vậy.

      "Hứa tiểu thư mau ăn , tôi trước đây. Tiểu Phượng, đợi chốc nữa con mang khay trở lại phòng bếp nhé."

      "Chu tẩu," Tôi gọi là chị ấy đứng lại, "Phu nhân đối với tôi rất tốt. biết bình thường bà có sở thích gì, tôi có thể làm chút gì đó cho bà ?"

      "Sở thích của phu nhân rất nhiều, thư pháp, hội họa, trồng hoa dưỡng cây cỏ, có khi còn thích tự tay làm mấy món điểm tâm. chỉ cần theo bên cạnh bà ấy, bà ấy liền vui vẻ. Phu nhân thích nhất mà." Chu tẩu cười.

      "Được. Cám ơn chị, Chu tẩu."

      Chia lại Tiểu Phượng hơn phân nửa bát, ép buộc bé giúp tôi uống sạch , sau đó tôi tự mình đem mâm, bát trở lại phòng bếp.

      "Chu tẩu, hôm nay giang phu nhân chắc về dùng cơm chiều. Bà thích nhất ăn gì vậy? Chị dạy tôi làm giống như vậy có được ?"

      Chu tẩu sửng sốt chút, "Chuyện này......, cứ để tôi làm là được, làm sao để xuống bếp được chứ?"

      Tôi cười, hơi ngượng ngùng: "Giang phu nhân luôn đối xử với tôi rất tốt. Vì lễ đính hôn chúng tôi lại bận rộn lâu như vậy, tôi rất muốn làm cho bà chút chuyện. Chị dạy tôi như vậy , được ?"

      "Khó trách phu nhân thích , được rồi. Tôi dạy làm món đơn giản nhất, cũng là món phu nhân thích ăn nhất 'Cải mặn xào măng'. Sáu giờ rưỡi lại đây ."

      Chưa đến sáu giờ rưỡi tôi chạy đến phòng bếp. Chu tẩu : "Măng xé phải giòn mới ăn ngon, sau cùng chính là xào nấu. Đừng nóng vội."

      Tôi gật đầu: "Phu nhân trở lại à?"

      " trở lại. Còn hỏi tôi về nữa, tôi bảo có lẽ về phòng nghỉ ngơi từ lâu rồi."

      là dạy cho tôi làm, kỳ , vẫn là Chu tẩu tự mình động thủ tất cả, chỉ có miệng cho tôi nghe, cho tôi biết điểm mấu chốt và kỹ thuật nắm giữ độ lửa. Tôi công còn chiếm lấy cái tạp dề, thuần túy đứng bên làm ra vẻ cho có nấu.

      Cuối cùng Chu tẩu sạch lưu loát mở nồi múc vào đĩa dọn mâm, sau đó đưa mâm vào tay tôi, "Được rồi, món ăn làm cho Giang phu nhân, mang thôi. Cẩn thận đừng để phỏng." Nghiễm nhiên đem công lao ghi lên người tôi. Tôi xấu hổ.

      Bưng khay vào nhà ăn, ba ánh mắt thẳng tắp nhìn vào tôi. Giang Hoa và Giang phu nhân ngồi bên cạnh bạn, mà Giang Triết Tín dương như mới vừa vào, còn chưa kịp ngồi xuống.

      Giang phu nhân kinh ngạc: "Lăng Tịch? Tại sao cháu......? Chúng tôi còn tưởng cháu vẫn nghỉ ngơi trong phòng, Triết Tín còn gọi cháu nữa đấy."

      Tôi tuyệt đối thể lại cứ đồ ăn do chính mình làm, nhất thời nghẹn lời, đành phải cười cười, trước hết bươc tới cẩn để đồ ra bàn, đặt ở gần bên Giang phu nhân.

      Từ đầu đến cuối, đạo ánh mắt sáng luôn khóa chặt người tôi, sau đó kéo ghế ra, ngồi xuống.

      "Măng xé xào cải mặn? Lăng Tịch......" Giang phu nhân nhìn tôi, trong ánh mắt lấp lánh chớp động.

      "Phu nhân, Hứa tiểu thư người luôn đối rất tốt với ấy, lại vất vả chuẩn bị lễ đính hôn cho ấy, nên mực bảo tôi dạy ấy làm món ăn người thích, tự tay làm cho phu nhân." Chu tẩu bưng bát canh sau cùng bước vào, triệt để đến nơi đến chốn mạch dứt, chút cũng cho tôi cơ hội xen vào giải thích.

      "Lăng Tịch, cám ơn cháu. Mau ngồi xuống ." Giang phu nhân rất vui vẻ, tôi cũng bị vẻ tươi cười của bà cuốn hút, vô cùng hiểu cảm thấy kích động, giống như đây là món ăn chính mình giống nhau vậy.

      Tôi đến cạnh Giang Triết Tín ngồi xuống, nghiền ngẫm từ xuống đánh giá tôi, tôi cúi đầu mới giật mình thấy, ra mình còn mặc tạp dề, liền tức khắc cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ vô cùng. nhất định cho rằng tôi thử địa vô ngân (2) ràng cố ý bày tỏ công lao tự mình làm đồ ăn.

      (2) Thử địa vô ngân: Lạy ông tôi ở bụi này - tự mình tố cáo. Trích từ câu "此地无银三百两" - Nơi này có 300 lạng bạc. Ngày xưa có 1 người tên Trương Tam thích tự cho là mình thông minh lắm. ta tích góp được 300 lạng bạc trong lòng vô cùng vui sướng nhưng cũng vô cùng khổ sở, ta sợ tiền bị kẻ trộm lấy mất biết cất giấu vào đâu mới an toàn. Mang theo bên mình tiện rất dễ bị kẻ trộm phát giác mà cất vào ngăn kéocũng cảm thấy hợp lí cũng rất dễ bị ăn trộm cuỗm mất. ta nhấc đống bạc lên khổ sở nghĩ cả ngày trời,nghĩ nghĩ lại cuối cùng cũng nghĩa ra cách mà ta cảm thấy tuyệt vời nhất. Trương Tam nhân lúc đêm xuống, ở sau căn phòng, góc tường nhà đào 1 cái hố, khẽ khàng chôn đống bạc xuống đó. Sau khi chôn xong trong lòng ta cảm thấy vẫn chưa yên tâm, lo sợ người khác nghi ngờ chỗ này giấu bạc. ta lại suy nghĩ, cuối cùng lại nghĩ ra 1 cách, ta về phòng, viết lên tờ giấy trắng những chữ rất to “Chỗ này có 300 lạng bạc”. Sau đó, ra ngoài dán lên tường phía bên cái hố. ta cảm thấy cách này là an toàn, liền quay trờ về phòng ngủ.
      Dáng vẻ yên của Trương Tam cả ngày hôm nay cứ bồn chồn sớm bị người hàng xóm tên Vương Nhị nhận ra,buổi tối lại nghe thấy tiếng đào hố cảm thấy rất chi là kì lạ, liền nhân lúc Trương Tam quay về phòng ngủ, Vương Nhị ra phía sau phòng mượn ánh trăng, đọc được mảnh giấy dán ở tường, viết rằng: “Chỗ này có 300 lạng bạc”. Vương Nhị vỡ lẽ ra, ta nhàng đào bạc lên rồi lại lấp đống đất nguyên như cũ. Vương Nhị về đến nhà mình nhìn thấy trước mặt mình là những đồng bạc sáng trắng cảm thấy vui sướng tột độ nhưng lại dâng lên 1 nỗi hoảng sợ. ta nghĩ nếu như ngày mai mà Trương Tam phát ra bạc bị mất, nghi ngờ mình làm thế nào đây? Thế là ta trở nên linh hoạt, tự cho mình là thông minh nhấc bút lên viết lên mảnh giấy “Người hàng xóm Vương Nhị hề lấy trộm” rồi cũng ra góc tường phía bên miệng hố dán lên. Sau này mọi người dùng câu chuyện此地无银三百两,隔壁王 二不曾偷" để làm 1 câu thành ngữ để ví những kẻ tự cho mình là thông minh muốn giấu giếm những việc mình làm trái lại lại tự lộ chân tướng. Sau đó thành ngữ được rút ngắn là “此地无银三百两” Thành ngữ để ví những người làm việc ngu muội muốn giấu chuyện nhưng lại bị lộ ra hết. - Theo dantiengtrung.com


      Tôi bối rối cởi dây sau lưng, lại lường trước càng gấp rút càng làm hỏng, kéo sai đầu nút, ngược lại biến nút thòng lọng trở thành nút thắt chết.

      Dường như mọi người đều nhìn tôi cười, mặt tôi nóng đỏ lợi hại, đầu như vội vàng cúi thấp đến dưới mặt bàn. Chu tẩu muốn bước đến giúp đỡ, Giang Triết Tín hòa nhã : "Để tôi."

      Xoay thân mình tôi lại, giúp tôi cở bỏ dây sau lưng, thuận thế cầm tạp dề kéo lên, cuộn qua đầu của tôi cởi ra.

      Chu tẩu bước đến nhận lấy tạp dề, trở về phòng bếp.

      "Ăn ngon lắm, Lăng Tịch, cháu vậy mà làm ra cùng hương vị với Chu tẩu, bác rất thích." Giang phu nhân nuốt xuống ngụm, vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ.

      Tôi vừa muốn mở miệng ra, chính là Chu tẩu làm .

      "Lăng Tịch, em cũng ăn ." Giang Triết Tín gắp đũa thức ăn đặt lên đĩa của tôi.

      Tôi bỏ ý niệm ra trong đầu, cúi đầu ăn. Quả thực cực kỳ ngon miệng, hương vị giòn giòn hợp khẩu vị.

      Toàn bộ bữa tối Giang phu nhân so với bình thường đều vui vẻ hứng khởi hơn, Giang Triết Tín cũng lần lại lần gắp thức ăn cho tôi.

      Tôi từ phòng tắm ra, Giang Triết Tín thoải mái nhàn nhã ngồi ở gần bàn tròn, con ngươi trầm u ám sâu xa nhìn nghiêng bên, tập trung suy nghĩ chuyện gì đấy.

      phải ở thư phòng Giang hoa sao? Tại sao nhanh như vậy tới đây. Bước chân của tôi dừng lại, nếu hàng đêm đều đến giày vò tôi, tôi biết mình có chịu đựng nổi đến cái ngày chân tướng được sáng tỏ hay .

      quay đầu lại, chăm chú nhìn tôi, "Thất thần gì chứ? Lại đây." Ngữ điệu bình thản, nghe ra cảm xúc.

      Tôi cắn cắn môi, cũng ngồi vào chiếc ghế tre.

      "Hôm nay muốn ra ngoài." Ra vẻ hỏi tôi, khẩu khí cũng là kể lại.

      "......Ừ."

      " tìm cha ." Lại câu kể.

      "......"

      "Còn gọi điện đến viện an dưỡng."

      phải nghĩ tới điện thoại có khả năng bị theo dõi, vậy mà đúng là như thế.

      "Tôi tìm được. đưa ông ?" Tôi nhìn .

      "Đêm nay trình diễn tệ, lại suy nghĩ làm cái gì nữa?" đáp hỏi lại, xoay mình chuyển đề tài, mâu quang chợt lóe, còn bộ dáng gì cũng quan trọng nữa, mà đột nhiện hiển lộ vẻ sắc bén.

      Tôi thở dài: " có thể cho rằng tôi chỉ là cố ý lấy lòng bác Giang, để lợi dụng bà. A......" Giang Triết Tín đột nhiên nắm cằm tôi, hung ác nhìn gần tôi.

      Ý đồ giãy ra hiệu quả, tôi chỉ đành phải nhịn đau tiếp tục : "Chính là, tôi muốn hỏi câu, bác Giang biết tất cả mọi chuyện sao? Bà ấy có thể cho tôi biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì ư? Nếu như bà có thể, đây là mục đích của tôi."

      mím môi , hai tròng mắt lộ vẻ tức giận, lát sau có hơi nghiến răng nghiến lợi: " dám ở trước mặt bà nhắc đến chữ thử xem."

      "Như vậy, tôi đề cập tới. Tôi muốn làm cho bác khổ sở, tôi hy vọng bà có thể vui vẻ. Nếu sau này bà mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, có thể hay giảm bớt tra tấn tôi chút ít?"

      Giang Triết Tín sửng sốt, khinh thường cười nhạo: " là ngu xuẩn đến cực điểm. cho là như vậy chính là chuộc tội, tôi tha cho ?"

      Tôi cười khổ, thừa dịp chú ý, đột nhiên giãy ra khỏi bàn tay , sau lưng dựa sát lên lưng ghế, thản nhiên : "Cho tới bây giờ tôi nghĩ đến chuộc tội, bởi vì tôi biết bản thân vì sao phải chuộc tội, thay ai chuộc tội. ai cho tôi biết rốt cuộc Hứa gia nhà tôi thiếu nợ Giang gia nhà cái gì, thậm chí còn ngăn cản tôi gặp cha tôi chứng thực. Như vậy làm thế nào tôi tin tưởng lời , là quả có chuyện đó, hay là tự bản thân suy đoán, tưởng tượng ra? tra tấn người chẳng hề hay biết chuyện gì, cứ như vậy mà cảm thấy yên tâm thoải mái, cứ như vậy là giải được hận thù?"

      lại lộ ra vẻ mặt phẫn hận dữ tợn, trước tiên chồm người tới, đẩy tôi bao phủ dưới thân hình cường tráng của , chậm rãi mở miệng, từng chữ từng chữ lạnh như băng: " cũng biết hiểu chuyện mà bị tra tấn là rất oan ức, như vậy tôi cho biết, có đứa bé tuổi rất rất , lại càng biết hiểu bản thân mình vì sao lại bị tàn nhẫn ngược đãi đến chết."

      nắm tóc tôi, "Đứng lên."

      Da đầu bị vặn kéo đau nhức, tôi bị lôi ngã sấp xuống đất.

      từ cao nhìn xuống tôi căm tức : "Hôm nay vốn nghĩ muốn tha cho phen, lại cố tình biết sống chết. bằng chúng ta tiếp tục trò chơi chưa xong ngày hôm qua?"

      Hết chương 36

      P/s: cám ơn bạn nào làm poster giúp mình:grin:
      thutran, bornthisway011091, ThiênMinh2 others thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      @tonton Hô hô ko có gì, ta là người làm đây. :050:
      Thiệt chứ, đọc mà ghét Giang Triết Tín dã man, kiểu như ảnh là người bị mất lí trí hay sao ấy, cơ mà cái lạ là mình vừa ghét cũng vừa thích dã man, bởi vì mềnh có máu M thích bị ngược đãi sẵn chăng. :018: Chắc mình mất lí trí rồi. :015: Thân tâm cũng thấy tội chị Lăng Tịch nhưng bên nó thấy tội, mỗi bên nó lại gào thét “ngược nữa người ơi!!!” Thôi bệnh nặng quá rồi. :runintears: Giờ cầu mong khoảng thời gian này qua nhanh nhanh, cho chị ngược chơi. :061: Nhưng ngược được hay ko còn là chuyện, ko biết sau này có ngược ta...:dead:
      Nàng đổi Chu tẩu -> Chị Chu nha, đây là truyện HĐ mà nàng, chắc do nàng sót.
      Mà nàng cho ta xin convert được . =D
      tonton thích bài này.

    4. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Mình nghĩ là lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra rồi. Chỉ là muốn biết sau này khi lật lại được tình thế LT đối xử lại vs GTT như thế nào thôi
      Hix. Lần đầu dám đọc SM nha
      :th_4::th_4::th_4:
      tonton thích bài này.

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 37

      Editor: ton ton

      Tôi hề sợ hãi sâu sắc mà nhìn , biết vì sao, bỗng nhiên lại cảm thấy thực đáng thương. Mất em , sau đó vì cảm giác tội lỗi mà mất lý trí, giống y hệt như con chó điên cuồng cắn loạn mọi người. Tôi biết ý nghĩ của mình bây giờ thực buồn cười, nhưng mà quả đây là lần đầu tiên cảm thấy kẻ khốn nạn là đây ngoại trừ thù hận dị thường ra, vẫn rất đáng tội nghiệp. Tôi vô thức vẫy vẫy đầu, tôi đây bị làm sao thế này? Chẳng lẽ ở cùng tên điên hồi lâu bản thân cũng muốn biến thành kẻ điên luôn rồi ư?

      Sau vài giây tôi tự mình đứng lên đến bên giường ngồi xuống.

      có vẻ như hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt giận dữ vẫn hề thay đổi, từng bước từng bước chân mang theo áp lực kinh hãi mà bước tới.

      Tôi vội vàng ngay trước lúc muốn động thủ : "Tự tôi cởi quần áo, cần lại xé nữa. Với cả, tôi cam đoan phản kháng, cần lại xoay trật khớp cánh tay tôi. Sau này tôi đều phối hợp với , chỉ cần cảm thấy như vậy là đúng, làm như thế có thể hoàn toàn hết giận." Trong lúc tôi mở dây lưng áo choàng tắm, cởi ra ném áo lên bên kia giường, nằm thẳng ngửa người xuống giường. Tôi sợ cánh tay mình bị tàn phế, nếu tránh khỏi bị tra tấn, ít nhất, cần phải thử nếu có thể giảm bớt bị thương hại, giảm bớt chút.

      nhất thời có gì động tác, hình như tiêu hóa cử chỉ quái dị và ngôn ngữ khó hiểu của tôi.

      Tôi nín thở chờ đợi, tuy rằng trông cậy vào cứ như vậy mà buông tha tôi, chẳng qua, có thể kéo dài thêm chút xíu thời gian cũng coi như tốt rồi, hy vọng cơn giận của có thể tiêu giảm chút ít. Vừa rồi thời gian dài ngâm nước ấm phải chút tác dụng cũng có, chẳng những để cho tôi có thời gian suy nghĩ rất nhiều chuyện mà còn khiến cho cảm xúc của tôi cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại. Đối tên côn đồ thể khống chế được cảm xúc của , có lẽ dĩ vãng tôi chọn lựa cách đối kháng và quật cường tất cả đều thích hợp, lẽ ra tôi lên phải thử xem xét thay đổi thái độ.

      chỉ nhíu mi trầm ngâm suy nghĩ lúc, sau đó vẫn như cũ nghiến răng lạnh nhạt : "Tốt lắm, tôi ngược lại muốn xem thử chút phối hợp với tôi như thế nào, làm sao để khiến tôi vừa lòng." xong, xoay người nhanh mở cửa ra ngoài.

      Tôi lẳng lặng chờ, đầu óc xoay chuyển qua vô số ý niệm trong đầu, nếu như lời của Tiểu Phượng là , nếu lời Trần Trác phải do lúc tôi hôn mê nghe nhầm, có phải tôi có lý do trong lòng lưu giữ chút may mắn và hy vọng xa vời.

      Giang Triết Tín rất nhanh quay lại, tôi nhìn hộp nhựa quen thuộc trong tay , chút cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, chỉ có thầm nắm chặt bàn tay, cắn chặt khớp hàm.

      Quả nhiên như tất cả uy hiếp hôm qua , phẫn hận đâm kim tiêm chui vào trong da thịt mềm mại nơi hạ thân của tôi, cơn đau đớn mạnh mẽ đánh úp lại, tôi kéo căng toàn bộ thân thể, đôi môi chỉ thoáng liền bị cắn sưng lên, nhưng tôi cực lực nhẫn nại phát ra chút thanh nào, bởi vì tôi muốn bị bịt miệng, tôi muốn giữ lại để có thể có cơ hội được lên tiếng , vẫn còn có công dụng khác.

      Giang Triết Tín hề gấp gáp làm động tác tiếp theo mà chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt của tôi. Mồ hôi lại người ứa ra, tôi dồn dập thở hào hển, suy yếu nhìn vào đôi con ngươi của .

      Lần đầu tiên nhìn ràng như thế vẻ mặt và ánh mắt của ở thời điểm tra tấn tôi, hóa ra tất cả đều phải như trong tưởng tượng trăm phần trăm vẻ sảng khoái và dữ tợn, mơ hồ bên trong còn có dường như là hỗn hợp cảm xúc phức tạp thống khổ và rối rắm.

      Tôi thả lỏng hàm răng, có hơi gian nan : " làm như vậy liền thống khoái sao? tại, có được niềm vui sướng trả thù vui chăng?"

      Ánh mắt Giang Triết Tín hơi lóe chớp lên, sau đó đợi tôi tiếp, tay cầm kim hạ xuống, liên tục đâm vào tôi năm, sáu cây kim.

      Tôi uốn cong cơ thể, trong cơn đau đớn bén nhọn, vừa rơi lệ vừa đứt quãng yếu ớt kêu lên: "Mẹ ơi, mẹ ơi..... Cứu con với......"

      Đau đớn thống khổ và nước mắt làm mờ tầm mắt tôi, khiến tôi còn thời gian lại nhìn kỹ thêm vẻ mặt của Giang Triết Tín, tôi chỉ là trong tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy bàn tay cầm thêm kim tiêm của run rẩy chút, trái tim tôi cũng run lên, bởi vì khả năng ít ỏi của tia hy vọng mỏng manh sắp có.

      Tôi cần càng thêm ra sức làm chút gì đó, dứt khoát nhắm mắt lại quay đầu , giọng khóc thút thít, ngừng cố gắng thào dứt, nhưng cũng phải khiến cho nghe tất cả từng từ từng chữ của tôi: "Mẹ ơi...... Mẹ ơi...... Em muốn mẹ ......" gặp được cha mẹ, nếu chỉ có mình trai suốt ngày ở bên cạnh mình, thân là em tuổi, phải chăng hẳn là đều cũng khóc lóc, làm nũng với trai mình như thế?

      Khác với trước đây, lần này, tôi hề phản kháng hay giãy dụa chút nào. Tôi chỉ phải làm giống như bé yếu ớt, bất lực. Tôi đánh cược phản ứng tiếp theo của , như vậy tôi mới biết được bản thân có hay khả năng nắm bắt được điểm yếu của .

      phút, hai phút,...... Ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, trong lúc tôi ngừng khóc thút thít, nức nở giọng , hạ thân lại là cơn co rút đau đớn, toàn bộ kim tiêm đều lần lượt bị rút ra.

      Tôi nghe thấy thanh Giang Triết Tín thu dọn hộp nhựa, sau đó tiếng đóng sầm cửa gây chấn khiến lòng người phát run vang lên.

      Tôi tiếp tục nghẹn ngào lúc sau nữa, mới dừng thanh lại. Hơi có chút dám tin, cùng với cơn hoảng hốt trong may mắn, chậm rãi ngồi thẳng người dậy, buông tha tôi, hơn nữa cứ như vật trực tiếp đóng sầm cửa mà .

      Tôi ở giường trằn trọc ngớt, đầu óc rối loạn như tơ vò(1). Dường như tôi chạm được đến điểm yếu của Giang Triết Tín, nhưng hoàn toàn chẳng vui vẻ gì cả, bởi lẽ trực giác nghiêm trọng đả kích lên tôi càng làm tôi kinh hãi mãnh liệt, bị người bản thân nhận định là thân thiết nhất vứt bỏ vốn thống khổ, nếu hậu quả giấu đằng sau là hủy diệt và thương tổn càng nặng nề đó là tàn nhẫn cùng cực đến thế nào....

      (1)乱成了一锅粥 - rối nát như nồi cháo, trong tiếng Việt có rối như tơ vò hoặc rối như canh hẹ chắc nghĩa cũng gần như vậy

      Gương mặc của mẹ nuôi và Giang phu nhân thay phiên lên trước mắt tôi, cuối cùng hai người họ hợp lại thành , khuôn mặt tươi cười ấm áp, giọng mềm mại ôn nhu: "Lăng Tịch, xem cái váy này có đẹp này?.... Lăng Tịch, nếm thử xem nào, con chắc chắn thích đấy.... Lăng Tịch, đừng sợ, mẹ ở ngay đây......"

      Bất thình lình tiếng sấm chớp lớn vang lên, hình ảnh các bà ấy thoáng chốc tan biến còn dấu vết. Tôi đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, cảm giác cả người ướt sũng, ngay cả váy ngủ cũng dính hết lên người.

      ngủ vào lúc nào? Tôi xoa trán thở dốc. Bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi rả rích tí tách, trong phòng vẫn mảng u như cũ. Tôi lấy đồng hồ, bật đèn đầu giường, thế mà sắp bảy giờ sáng rồi.

      Tôi ngẩn ngơ lát, lại nhớ nổi trong mộng rốt cuộc còn có cái gì nữa, ngược lại, cơn buồn ngủ sớm biến mất, dứt khoát đứng dậy vào phòng tắm thay quần áo.

      Hiếm khi nào đuổi kịp đến cuối bữa sáng, chỉ có đôi vợ chồng Giang Hoa hai người, tôi cố ý thèm nghĩ đến Giang Triết Tín nữa, hy vọng bọn họ cũng đừng hỏi tôi.

      Giang Hoa ăn xong, vẫn như cũ ngồi bên cạnh xem báo tin tức buổi sáng, Giang phu nhân buông cái chén trong tay, từ ái nhìn tôi cười, "Sao cháu ngủ thêm lát nữa? Chị Chu, nhanh hâm nóng cháo lên nào."

      Tôi cũng mỉm cười: "Bác trai, bác , chào buổi sáng. Hôm qua cháu ngủ ngon lắm ạ. hiểu hôm nay bỗng nhiên sao lại mưa, tiếng sấm kia thực dọa người." Tôi có chút khoa trương làm động tác run run do bị dọa kinh hãi.

      Giang phu nhân ngây ngẩn cả người, ánh mắt mềm mại tựa như dòng nước chảy, khẽ khàng uốn lượn gương mặt tôi.

      Ngay cả Giang Hoa nghe xong lời tôi , lại cũng ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn tôi cái, sau đó nhìn sang vẻ mặt của Giang phu nhân, xoay tay cầm lấy bàn tay Giang phu nhân đặt bàn, tựa hồ như an ủi bà.

      Trong lòng tôi hơi bồn chồn, chắc cái gì sai sót đâu nhỉ. Chỉ có thảo luận chút về thời tiết bình thường thôi mà, chẳng lẽ còn có cái gì kiêng kị nữa?

      "Lăng Tịch,......" Giang phu nhân nhìn tôi, muốn lại thôi.

      "Vâng, bác Giang," Tôi vội vàng đáp lời, thu hồi khuôn mặt tươi cười mà nghiêm túc nhìn bà.

      "Tuy rằng hai con chỉ mới đính hôn, nhưng mà bác rất muốn nghe con gọi bác là 'Mẹ'."

      Tôi ngây ngẩn cả người, hơn nữa tầm nhìn lướt đến góc cửa nhà ăn còn có bóng dáng người cũng vì câu này mà cứng đờ tại chỗ, là Giang Triết Tín.

      Giang phu nhân vẫn tràn ngập hy vọng nhìn tôi, tôi rất khó cũng có lý do cự tuyệt bà, đả kích bà, nhưng mà, cái tên xem tôi như kẻ thù kia, há có thể dễ dàng tha thứ nếu tôi làm như vậy, có thể tưởng tượng được bộ mặt dữ tợn của sau đó, nhất định : xứng, xứng!

      Tôi có chút khó xử, biết nên mở lời thế nào, đành phải cố sức nuốt nước bọt.

      "Em xem em kìa, cứ gấp gáp như vậy. Chung quy em cũng phải cho con bé thời gian thích ứng chứ." Giang Hoa cười khuyên bảo vợ, nghiên người liếc mắt nhìn tôi cái.

      "Có lẽ là em hơi sốt ruột, con à, đừng khẩn trương. Bác chỉ cảm thấy rất hợp duyên với con, hơn nữa món con làm cho bác ăn hôm qua, cả đêm bác đều suy nghĩ, con giống hệt như con bác, lẽ ra nên gọi bác là 'Mẹ'."

      "Triết Tín!" Ngay trước khi Giang phu nhân xong Giang Hoa vô tình quay đầu thấy được Giang Triết Tín đứng đó.

      Giang phu nhân cũng lập tức quay lại nhìn, mặt có chút lo lắng.

      "Cha, mẹ, chào buổi sáng." Giang Triết Tín trái lại lộ ra gương mặt tươi cười thản nhiên, trấn tĩnh, tiêu sái đến bên cạnh tôi kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống, cười với tôi: "Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy? Mẹ thực thích em, chờ kịp bảo em sửa đổi xưng hô rồi. Dù sao sớm hay muộn cũng đều phải sửa, hãy làm cho mẹ vui nào."

      Tôi còn có thể cái gì, lập tức gật gật đầu, nhìn về phía Giang phu nhân tràn ngập cảm kích mở miệng: "Kỳ , cháu từ lâu coi bác như mẹ cháu rồi. Chỉ là, chỉ là bao nhiêu năm qua có gọi ai như vậy, cháu.... cháu... Mẹ." Rốt cục thanh rất cũng ra khỏi miệng.

      Giang phu nhân rất vui vẻ: "Con ngoan."

      Tôi mặt cười, trong lòng lại lo lắng, buổi tối lại phải kính cẩn chờ đợi giáo huấn của Giang đại thiếu gia rồi.

      Hết Chương 37

      @Jupiter Galileo : Cám ơn bạn làm poster, mình cũng sửa lại nhiều điểm như bạn rồi, rất mong góp ý của bạn cho truyện:cute:. Đây là lần đầu tiên edit nên cũng còn rất nhiều sai sót. Còn bản convert bạn cứ search tên truyện là ra thôi, khó tìm đâu;)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :