1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Có vẻ hay đấy

    2. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Nằm vùng nơi này chờ chương 1 :v :v

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Sao em đọc cái văn án mà cứ nhớ tới truyện Nuôi heo trong hậu cung. :th_54:

    4. Phương Thảoo

      Phương Thảoo New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Chương 1 chương 1 :yoyo51: hóng hóng :yoyo44: editor hwaiting :yoyo45:

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 1: Đêm dài đăng đẳng.
      Edit: Nguyen Thi


      Cố Thiền ngồi dựa vào ghế đọc sách, tay lật sách nhanh như gió nhưng lại đọc vào 1 chữ nào.

      Nội dung trong quyển sách đó gì, nàng chữ cũng đọc vào. Thực ra mượn việc đọc sách để tự giảm bớt lo âu trong lòng, làm sao biết những chữ xinh đẹp đoan trang kia lại giống như mọc ra cánh, ở trước mắt nàng chuyển động lung tung, ngược lại còn thêm vài phần phiền não.

      Dựa vào tháp gỗ hoa Lê điêu khắc tượng La Hán bên cửa sổ, Cố Thiền chỉ cần xoay người có thể nhìn khung cảnh xa xa từ cửa sổ. Đêm nay, có trăng cao chiếu sáng, cũng có ánh sao lấp lánh bầu trời, chỉ có từng trận lửa đỏ rực từ phương xa bay lên trời, ánh lửa đỏ đậm đem 1 góc trời chiếu sáng như ban ngày.

      Tĩnh vương lấy danh Cần vương mà khởi binh, đánh thẳng về hướng nam, khí thế như chẻ tre, hôm nay vào buổi tối dẫn hơn 5 vạn tinh binh thân thiết đồng thời tấn công từ 13 cửa thành vào trong kinh thành.

      nay người mà hoàng thượng phái ra lãnh binh chống lại Tĩnh vương, là Chỉ huy sứ của Kim ngô vệ. Người này họ Cố tên Phong, tên chữ là Đồng Lâm, là đệ đệ song sinh của Cố Thiền.

      Cố Thiền mỗi lần hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lần, tâm liền nặng xuống thêm phần, nàng biết đệ đệ nhà mình là thiếu niên hùng, năng lực siêu phàm, nhưng Tĩnh vương Hàn Thác là ai chứ?

      Người nọ dũng mãnh thiện chiến, giảo quyệt nhiều mưu, từ lúc thống soái quân đội cho tới bây giờ đánh đâu thắng đó gì cản nổi, bách chiến bách thắng, ngay cả hãn vương Thát Đát hung mãnh dị thường cũng bị thu thập dễ bảo, dám đến xâm phạm biên giới.

      Đồng Lâm lần này vâng mệnh lãnh binh, có được bao nhiêu phần thắng?

      Chỉ mong Hàn Thác cũng hung tàn như lời đồn đãi, có thể lưu lại Đồng Lâm mạng, Cố Thiền còn dám mong mỏi gì hơn.

      Bích Lạc bưng khay vào nhìn thấy Cố Thiền nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày ủ dột, thầm thở dài hơi, bước nhanh tới trước tháp, giọng khuyên nhủ:“Tiểu thư, ăn chút cháo táo đỏ lót dạ .”

      Đêm dài đằng đẵng, bất luận ngày mai như thế nào, lúc này nếu còn có mệnh, tất nhiên là phải tích tụ ít khí lực.

      Cố Thiền tiếp nhận bát cháo, múc 1 muỗng đưa vào trong miệng, ràng là đồ ăn ngày thường thập phần thích, nay ăn đến lại nhạt như nước ốc, cháo giống như bùn lầy trong hồ dính đầu lưỡi, khó có thể nuốt xuống.

      “Dì cùng bệ hạ bên kia sao rồi?” Cố Thiền đem bát bỏ xuống, thản nhiên hỏi.

      “Tiểu thư đừng vội, Bích Linh qua hỏi.” Bích Lạc kính cẩn đáp, bỗng nhiên hỏi chuyện khác,“Tiểu thư, chúng ta đâu có cần cùng Thái hậu Hoàng thượng ở lại nơi này, ra khỏi cung chẳng phải là tốt hơn nhiều sao? Dù sao...... Dù sao vẫn chưa làm lễ thành hôn......”

      Cố Thiền liếc nhìn nàng cái, nhíu mi hỏi:“Ra cung? đâu? Cho dù chúng ta có thể rời cung, làm sao ra được khỏi thành?”

      “Vậy tạm lánh ở trong thành, miễn cho bị Hoàng thượng liên lụy......”

      được bậy!” Cố Thiền vội vàng cắt ngang lời của nàng ấy, vì quá vội, liền ho khan ngừng.

      Bích Lạc leo lên tháp, ngồi xổm ở sau lưng Cố Thiền giúp nàng thuận khí, trong lúc nhất thời hai người lặng im chuyện.

      Mẹ đẻ của Cố Thiền là Ninh Ngọc muội muội ruột của Thái hậu,5 năm trước Ninh Ngọc bệnh chết, lúc ấy Ninh thái hậu vẫn là Hoàng hậu, đau lòng cháu tuổi phải để tang cho mẹ, liền đem Cố Thiền vào trong cung sống. Đợi Cố Thiền cập kê, cầu tiên hoàng là Nguyên Hòa đế hạ chỉ tứ hôn, đem nàng hứa gả cho thất hoàng tử Hàn Khải con ruột của Ninh hoàng hậu, nay là Gia Đức đế.

      Chỉ tiếc, tứ hôn lâu Cố Thiền liền nhiễm bệnh nặng, bệnh hoài dứt, Ninh thái hậu lòng nhận định muốn Cố Thiền làm con dâu, cho nên đến nay Hàn Khải vẫn chưa chính thức đại hôn sắc lập Hoàng hậu.

      Cố Thiền cũng có tham muốn gì đối với vị trí hoàng hậu, nhưng trong lòng lại chân thành cảm động và nhớ nhung tấm lòng thương tiếc trân trọng của dì, tất nhiên là chịu làm chuyện khi lâm nguy, mạnh ai nấy chạy được.

      Sau tiếng trống canh tư vang lên, Cố Thiền rốt cục miễn cưỡng vào giấc ngủ, Bích Lạc đứng bên canh chừng, trong tay cầm thêm cây quạt tròn, ở bên cạnh Cố Thiền chậm rãi quạt.

      Cố Thiền mặc nguyên quần áo nằm tháp ngủ cũng an ổn.

      Bích Lạc thấy trán nàng thấm ra mồ hôi, buông quạt tròn, mang tới khăn thấm ướt nước ôn nhu lau trán cho nàng. Ai ngờ khăn mới đặt trán Cố Thiền, nàng liền đột nhiên mở hai mắt, rồi ngồi bật dậy.

      Bích Lạc bị nàng hù nhảy dựng, hỏi:“Tiểu thư, gặp ác mộng sao?”

      Cố Thiền ngồi đờ người ra, ước chừng nửa khắc cũng chưa hề cử động, Bích Lạc liên tiếp gọi vài tiếng cũng thấy nàng hưởng ứng, kinh hồn táng đảm đẩy nàng phen, mới nghe được Cố Thiền mở miệng :“Đồng Lâm xảy ra chuyện.”

      Tĩnh vương cho đại quân ở lại ngoài thành, chỉ cho năm trăm hộ vệ vào trong kinh thành duy trì trật tự, trong đó trăm người theo vào hoàng cung.

      Bên trong điện Phụng Thiên, Hàn Thác giơ tay chém xuống, tự mình chém đầu của Gia Đức đế.

      Máu tươi đỏ sẫm phun tung toé lên phía trước, cứ chảy ngừng.

      Ninh thái hậu ngồi ngay ngắn ghế phượng ở phía tay phải đại điện, đặt riêng cho bà, từ đầu đến cuối vẫn chưa hề ngước mắt lên nhìn, chỉ là mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, môi hơi chuyển động, tay lần chuỗi phật châu chuyên tâm tụng niệm.

      Hàn Thác ném Yển Nguyệt bảo đao vẫn còn máu sang bên, bước từng bước lên bậc thang, ngồi long ỷ cao cao phía .

      Thị vệ tức khắc đưa lên khăn sạch màu trắng, Hàn Thác đón lấy, tỉ mỉ lau chùi vết máu dính tay.

      Cố Thiền cùng các cung phi cùng nhau quỳ gối ở phía Tây đại điện, nàng ngoan ngoãn cúi đầu, đôi mắt lại dè dặt giương lên, cẩn thận dò xét nhìn Hàn Thác.

      Người long ỷ mặc chiến bào màu đen thêu chỉ kim tuyến, gương mặt hồng hào đẹp như thiên tiên, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tao nhã tự nhiên. Giống như phải nghịch tặc mưu phản, phải người thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, dùng máu nhuộm đỏ hoàng cung, mà là 1 quý công tử phong hoa tễ nguyệt, chỉ thích thảnh thơi ngâm thơ vẽ tranh, vui sướng với vẻ đẹp thế gian. Cố Thiền từng tưởng tượng rất nhiều về diện mạo của Tĩnh vương, nhưng thể nào tưởng tượng ra khuôn mặt như trước mắt này, trong bụng nàng kinh ngạc, nhất thời đề phòng, kịp đúng lúc thu hồi ánh mắt, bị Hàn Thác vừa lau tay xong ngước mắt lên bắt gặp.

      Chống lại đôi mắt phượng sắc bén thâm thúy kia, Cố Thiền hồi hộp trong lòng, đầu cúi xuống thấp hơn, dám lỗ mãng nữa.

      Cận vệ Lý Vũ Thành vào điện xin chỉ thị, xem qua Gia Đức đế vừa mới “Băng hà” Cả nhà của trong những tên nịnh thần ra lệnh cắt giảm quân nhu, làm cho 2 vạn binh lính ở Lương châu đại bại chết thảm quỳ ngoài điện, cần xử lý như thế nào.

      Hàn Thác hé đôi môi mỏng lạnh như băng phun ra ba chữ:“Giết tha.”

      Cố Thiền giật mình, rùng mình cái, giọng Hàn Thác lại vang lên nữa:“Mẫu hậu cần lo lắng, tuy rằng Thất đệ còn, nhưng bổn vương tất nhiên tận đạo hiếu, phụng dưỡng mẫu hậu, sau này hết thảy đều thay đổi. Nhưng phi tần của Thất đệ......”

      Ánh mắt của quét về phía tây của đại điện, Hàn Khải đăng cơ quá ba năm, phi tần có phẩm cấp trong cung hơn mười mấy người, lúc này đều quỳ cúi thấp đầu, run rẩy chờ đợi vận mệnh tương lai.

      “Trần Vĩnh An, ngươi tới .”

      Bị điểm danh, Trần Vĩnh An tiến lên bước, cất giọng the thé :“Ấn theo quy chế của tổ tiên, có tần phi nào có thể lưu lại trong hậu cung, tuẫn táng, thủ lăng hoặc là vào Từ Ân tự cầu phúc đều là chỗ về vô cùng tốt.”

      Trần Vĩnh An là tâm phúc Hàn Thác xếp vào ở trong hoàng cung, khi nhậm chức tư lễ giám, đối với điều này tất nhiên là biết quá .

      Hàn Thác :“Tổ chế nên tuân theo, nhưng cũng cần câu nệ, bổn vương cho các ngươi lựa chọn ba chỗ ở này, tuyệt miễn cưỡng.”

      Chủ tớ hai người, người đáp người xướng, nghe hay, kỳ đơn giản cho các nàng hai loại kết quả, tử vong cùng với nhà tù chung thân.Các nữ tử ở đây, lớn tuổi nhất cũng chỉ vừa mới hai mươi tuổi, ít nhất mới được mười bốn, nếu bị bức bách, ai cam nguyện sống già cả đời như thế.

      Nhất thời có người đáp, do dự lúc, người quỳ gối bên cạnh Cố Thiền là Giang quý phi dẫn đầu mở miệng: “Hậu cung do hoàng hậu làm chủ, hoàng hậu đâu chúng nô tỳ theo đó."

      Hàn Thác nhếch khóe miệng, ánh mắt cũng là mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, hề có ý cười:“Nga, Thất đệ lập Hoàng hậu khi nào, sao bổn vương lại biết chút nào?”

      Giang quý phi nghiêm nghị :“Dù chưa chính thức cử hành đại điển lập hậu, nhưng năm đó tiên hoàng hạ thánh chỉ tứ hôn, thiên hạ đều biết, cũng có Bất Ngộ đại sư của Hộ Quốc tự từng phê mệnh của tỷ tỷ chính là mệnh mẫu nghi thiên hạ......”

      Hàn Thác tựa hồ có hứng thú, thong thả bước sang đây, cực kì chuẩn xác bước đến trước nguời Cố Thiền, nắm cái cằm tinh xảo của nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu lên:“Đúng lúc bổn vương cũng thiếu vị Hoàng hậu, nếu ngươi có mệnh Hoàng hậu, như vậy liền chọn ngươi cho đỡ việc.”

      Cố Thiền bình thản :“ Thần thiếp mang bệnh hiểm nghèo biết chết lúc nào, sợ mang điềm xấu đến cho ngài. Mong ngài hãy chọn người khác làm Hiền Hậu. Thiếp nguyện lấy thân......”

      cần,” Hàn Thác cắt ngang lời của nàng, cho nàng ra lựa chọn của chính mình,“ Chọn người khác quá mức phiền toái, bổn vương sợ phiền toái. Về phần bệnh hiểm nghèo, bổn vương có biết vị thần y, có biệt danh là 'Tức Chết Diêm Vương' ta tin chắc rằng người này có thể trị ngươi khỏi bệnh.”

      Hàn Thác làm việc mạnh mẽ nhanh gọn, vị thần y có biệt danh là Tức Chết Diêm Vương kia hôm sau liền vào trong cung, quả y thuật của tinh diệu, vừa bắt mạch qua tay liền chẩn ra nguyên nhân mà mọi người trong thái y viện tìm hiểu nhiều năm vẫn chưa từng tìm ra bệnh, sau đó đúng bệnh hốt thuốc, chữa bệnh của nàng như việc khó.

      Kinh thành bị công phá ngày thứ ba, Hàn Thác đăng cơ làm đế, sửa niên hiệu là Tĩnh Minh, sắc lập đích trưởng tôn nữ của Vĩnh Chiêu hầu Cố thị làm hậu.

      Chín chín tám mươi mốt cây nến hỉ long phượng chiếu sáng cả Phượng Nghi cung, Cố Thiền mặt hướng ra cửa cung, ngồi ở chính giữa giường rồng có 8 trụ làm từ gỗ long tử đàn, người mặc quần áo mềm mại được thêu tỉ mỉ, màu đỏ tươi như máu càng làm nổi bật nhan sắc xinh đẹp của nàng nhưng khuôn mặt lại ra chút tái nhợt.

      Hàn Thác từ tịnh phòng ra, ngồi bên giường, giọng :“Nàng cần sợ, trẫm lập nàng làm hoàng hậu, tất nhiên là đối đãi tốt với nàng.”

      Cố Thiền cúi đầu , tay phải nắm chặt trâm cài lui vào trong tay áo.

      Hàn Thác lại :“Tiêu Hạc Niên nàng trúng độc kỳ hoa của Nam Hải, nàng có nghĩ ra là người nào xuống tay hay ?”

      Cố Thiền lắc đầu, nếu có thể biết ai có lòng dạ xấu xa làm sao lại bị hạ độc.

      Hàn Thác liếc nhìn nàng cái, lại : “Ta nghe được tin Giang quý phi của tiền triều là người rất có tài trong việc trồng hoa cỏ......”

      "Lúc nàng ấy còn sống chưa chắc có thể tự biện hộ cho mình. Nay người mất, bệ hạ muốn thế nào chẳng được.” Cố Thiền chỉ nghe mở đầu liền cắt ngang, ngữ khí rất cường ngạnh.

      Hàn Thác cười lạnh :“Nàng quả đúng là tỷ muội tình thâm, nhưng nhớ đến ngày đó điện Phụng Thiên, nàng ta là người đầu tiên mang nàng ra làm lá chắn."

      Cố Thiền muốn cùng tranh cãi nhiều, nhưng rốt cuộc trong lòng vui, khẽ xoay mặt .

      Hàn Thác nắm cằm nàng, đem gương mặt nàng quay lại đây:“Biết nàng thích nghe, nhưng làm hoàng hậu của trẫm cũng thể mơ hồ biết nhìn người. Thí dụ như nữ nhân kia, cho nàng làm hoàng hậu chẳng qua vì Bất Ngộ đại sư phê đoán mệnh số của nàng như thế, nếu nàng ta muốn con nàng ta làm hoàng đế đương nhiên thể để nàng gả cho nam nhân khác, bằng nàng bệnh nhiều năm như thế, nàng ta lấy mạng nàng lâu rồi...."

      Cố Thiền phản kích :“Bệ hạ lập ta làm hậu cũng chỉ để chọc tức thái hậu di di, bệ hạ có tốt hơn nàng ta ở chỗ nào?"

      Hàn Thác giận mà cười, bàn tay đặt đầu Cố Thiền, nhàng vuốt ve, ngữ khí ái muội:“Như vậy, Hoàng hậu cho là ta có thể làm thêm chuyện gì để chọc tức Thái hậu lão nhân gia này đây?”

      Cố Thiền để ý tới trêu chọc của , nhanh tay lưu loát đem trâm cài đưa tới cổ họng chính mình.

      Hàn Thác vung tay giữ chặt cổ tay nắm trâm cài của nàng, gạt sang bên.

      Nhưng Cố Thiền quật cường, vẫn nắm chặt chiếc trâm cài chịu buông tay, trong lòng nàng biết mình chỉ là nữ tử yếu đuối, thể báo thù cho biểu huynh Hàn Khải, cũng cứu được dì khỏi chịu nhục, chỉ cầu tự sát bảo toàn trong sạch.

      Hàn Thác hừ lạnh :“Kiên cường như thế, giống y như huynh đệ song sinh của nàng.”

      câu này đánh trúng tâm của Cố Thiền, nàng run giọng :“Đồng Lâm, ......” Muốn hỏi lại dám, chỉ sợ đáp án làm người ta đau lòng.

      “Buông tay,” Hàn Thác ra lệnh,“Buông tay ta cho nàng biết.”

      Tiếng trâm cài rơi xuống đất như câu trả lời.

      Hàn Thác :“Trẫm xưa nay luôn thưởng thức người tiết liệt trung nghĩa, tất nhiên là đưa hậu táng long trọng.”

      giọt nước mắt lặng lẽ rơi mu bàn tay của .

      Thanh Hàn Thác vang lên lần nữa nhu hòa rất nhiều:“ Cha và huynh của nàng vì phản đối việc cắt giảm quân nhu bị cắt chức đuổi ra ngoài kinh thành, trẫm nhanh chóng an bài bọn họ trở lại kinh thành, cho nhà các người đoàn tụ.”

      Cố Thiền giương mắt nhìn , mắt hạnh mới khóc xong, xứng với dung mạo vốn tinh xảo vô song của nàng, vừa thê lương chọc người thương tiếc.

      Hàn Thác đem nàng nằm xuống, mái tóc đen dài tản ra giường hỉ đỏ thẫm, khi hôn lên, liền cởi trung y của nàng.

      Cố Thiền nhắm hai mắt, bàn tay Hàn Thác nóng như lửa, chạy da thịt non mịn của nàng, mang theo ôn nhu lạ thường, lại tránh khỏi triền miên đau đớn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :