1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 322+323

      Chờ đến khi Trầm Ninh ăn xong bít tết, Lãnh Tiểu Dã cũng uống hết bình rượu.

      Đứng lên, vẫn tỉnh táo như thường, trừ khuôn mặt đỏ bừng ra, còn lại, dường như chẳng thấy dấu vết uống rượu nào.

      Ra khỏi nhà hàng, Lãnh Tiểu Dã kéo Trầm Ninh tới KTV đông khách.

      Chọn phòng lớn, lại lựa thêm nước trái cây và rượu, vừa vào cửa, lập tức chọn bài hát.

      "Trầm Ninh, tớ này... Tớ cho cậu biết tâm trạng của tớ rất tốt... Đầu tiên, tớ hát hôm nay rất vui, sau đó hát tiếp bài tự do vạn tuế..."

      Ngồi ghế salon, tay cầm rượu, tay cầm micro, chọn bài hát.

      Hát hết cậu, lại uống hớp.

      Trầm Ninh ngăn được, đành ngồi ghế salon uống nước suối.

      Lúc trước, Lãnh Tiểu Dã muốn làm lính, nhưng bị mẹ ngăn cản, lúc đó, cũng cười hì hì đồng ý, nhưng sau lại kéo Trầm Ninh ca hát uống rượu.

      Trầm Ninh hiểu , biết đây là cách phát tiết của , có ngăn cản cũng chẳng được gì, cứ để mặc phát tiết hết lần.

      Lãnh Tiểu Dã hát mười hai bài, uống hết hai chai rượu dinh dưỡng, hai chai Lafite... Lần thứ N toilet, còn thuận tay cầm theo hai bình rượu xái vào phòng, Trầm Ninh biết, bây giờ say rồi.

      Buồng chai nước suối trong tay, Trầm Ninh đưa cho chai nước chanh chuẩn bị sẵn.

      Lãnh Tiểu Dã nhận lấy, uống hớp to, chỉ uống được hai ngụm, đau khổ nhổ ra.

      "Tiểu Ninh thúi, cậu giỡn với tớ sao?"

      Biết bị nước chanh kích thích tỉnh táo, Trầm Ninh ngồi dậy, cầm lấy túi của salon.

      "Tiểu Dã, chúng ta phải về thôi."

      Đôi mắt Lãnh Tiểu Dã say lờ đờ, mông lung nhìn xung quanh, "Mấy giờ rồi?"

      "Gần mười giờ khuya rồi."

      "À... Vậy phải về thôi, ngày mai cậu còn phải học!" Lãh Tiểu Dã đứng dậy, "Nhưng mà, tớ sợ ngày mai tiễn cậu được rồi, tớ muốn ngủ nướng..."

      Giọng ràng có chút lơ mơ, hai chân lảo đảo bước .

      Trầm Ninh vội vàng đỡ , mang ra tới bãi đỗ xe.

      Hai người vừa tới cạnh xe, chợt có vài người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ hai chiếc BMW gần đó, nhìn thấy Trầm Ninh và Lãnh Tiểu Dã, bọn chúng lập tức dừng bước.

      tên cầm đầu tới, "Người đẹp, đâu thế, có muốn chúng tôi đưa hai người đoạn ?!"

      " cần, cám ơn." Trầm Ninh lạnh lùng đáp lại, lấy chìa khóa mở cửa xe.

      "Đừng !" Mấy tên đàn ông trẻ tuổi uống rượu say lập tức xông tới, vây quanh hai người, "Gặp được nhau là duyên phận, hay là chúng ta ở lại chơi chút ?"

      Trầm Ninh vừa định mở miệng, Lãnh Tiểu Dã ngồi thẳng lễn, bảo vệ ở phía sau.

      "Chơi? Tôi thích chơi nhất đó?! Các người ai muốn... Chơi... Chơi với tôi?!"

      Trầm Ninh nhìn , biết bọn súng lên họng súng, vội vàng giữ chặt tay , "Tiểu Dã, đừng."

      " đây chơi với em được ?!" Đứng trước mặt , ta nhìn Lãnh Tiểu Dã.

      " sao?" Lãnh Tiểu Dã cười, "Được thôi!"
      Vừa dứt lời, nhấc chân đá cước vào giữ hai chân ta, đối phương kêu rên tiếng, ngã văng ra nòoài.

      Lãnh Tiểu Dã đứng thẳng dậy, híp mắt liếc bọn chúng cái.

      "Còn ai muốn chơi nữa... Hả? ... Chơi tiếp ... Tôi vẫn chưa mà..."

      "Tiểu Dã, đừng làm rộn nữa, thôi!" Trầm Ninh giữ chặt tay , dùng sức kéo vào xe.

      "?!" tên đàn ông đối diện hùng hùng hổ hổ tới, "Mẹ kiếp, nha đầu chết tiếp, đủ rồi đó, mấy , mang ta cho tôi, tối nay, nhất định tôi phải chơi được ta!"

      duỗi tay về phía Lãnh Tiểu Dã.

      "Tiểu Ninh... Tránh ra..."

      Lãnh Tiểu Dã đẩy Trầm Ninh ra, duỗi tay phải ra, khẽ bóp tay, chế trụ cổ tay đối phương.

      Lôi mạnh cái, nghiêng người về phía trước, nâng đầu gối lên, đánh mạnh vào mặt đối phương cái.

      cảm thấy sóng mũi đau sót, máu mũi chảy ròng ròng.

      Lãnh Tiểu Dã uống say, sức lượng bị giảm rất nhiều, đầu gối đánh vào đối phương cái, khiến chính bản thân mất cân bằng, lùi về phía sau vài bước, dừng trước xe.

      "Tiểu Dã!"

      Trầm Ninh nhào tới dìu .

      Đột nhiên, bóng người lao tới nhanh như gió, kịp thời đỡ lấy lưng Lãnh Tiểu Dã, để ngã vào người mình, rồi ôm chầm lấy thân thể gầy gò của trong lòng.

      Trầm Ninh định thần lại, vừa thấy người mới tới, ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.

      Hoàng Phủ... Diệu Dương?!

      "Lên cho tôi!"

      Đối diện vốn có năm người, hai người bị thương, ba người còn lại đồng loạt cầm vũ khí xông lên, trong đó, có tên run rẩy lấy con dao từ trong người ra.

      "Tiểu Ninh... Cậu mau buông tớ ra..."

      Lãnh Tiểu Dã từ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương vươn người dậy, nhấc chân vào thân người phía trước.

      Nhìn bộ dáng say đến nỗi mơ mơ màng mang của , Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng đau long.

      Đưa tay ôm , nhấc chân đá bay tên phía trước.

      "Cẩn thận, dao!"
      Trầm Ninh vội vàng hô lên.

      tay ôm Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người bảo vệ trong ngực, duỗi tay ra, bắt lấy cổ tay tên cầm dao.

      Dùng sức vặn, thanh giòn giã vang lên, cổ tay của tên kia bị bẻ gãy.

      Buông con dao trong tay ra, tên kia kêu la thảm thiết như heo bị giết.

      Hoàng Phủ Diệu Dương tùy tiện đá văng như bao tải.

      đám khác lập tức chạy vọt tới gần Hoàng Phủ Diệu Dương, tiếp nhận ánh mắt liếc nhìn của , bọn chúng sợ tới mức run người, hoảng loạn chạy .

      "Tụi bây cẩn thận chút, về sau đừng để gặp lại tôi..."

      Mấy tên nằm đất hoảng loạn ôm tay đứng dậy, dưới uy hiếp của tên đầu trọc cầm đầu, bọn chúng nhanh chóng nhảy lên xe, vội vàng rời .

      "Đứng lại... Bọn bây... Bọn bây được chạy..." Lãnh Tiểu Dã bật dậy từ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương, thấy giãy giụa muốn đuổi theo, liền vội vàng ôm lấy , "Tiểu Dã, đừng đuổi theo..."

      Nghe được giọng của, Lãnh Tiểu Dã ngước mắt nhìn .

      "... phải là Tiểu Ninh... Oa...."

      Trong ngực bỗng cuồn cuộn lên trận, nhịn được liên tục nôn mửa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng vỗ lưng , Trầm Ninh cầm hai bình nước đưa cho .

      Nhận lấy bình nước cho sức miệng, lấy ra khăn tay, cẩn thận lau sạch mặt và miệng cho , Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay ôm .

      " thể mang cậu ấy được!"
      Trầm Ninh chắn ngang trước mặt .

      Hoàng Phủ Diệu Dương để ý tới , tiếp tục bước , ngồi vào ghết sau xe Passat.

      " lái xe, tôi đưa mấy về."

      Trầm Ninh thở phào nhõm, vội vàng chạy tới, giúp đóng kỹ cửa xe, còn mình ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

      Lái xe về nhà trọ, Trầm Ninh liếc nhìn kính chiếu hậu.

      "Mau nghĩ cách đút nước cho cậu ấy , nếu dạ dày cậu ấy chịu nổi đâu."

      Ghế sau, Hoàng Phủ Diệu Dương ôm Lãnh Tiểu Dã như đứa trẻ, cẩn thận đưa bình nước đến miệng .

      "Tiểu Dã, uống nước."

      Lãnh Tiểu Dã mơ mơ màng màng, chịu phối hợp, ngụm nước tràn hết ra khóe miệng .

      Hoàng Phủ Diệu Dương vứt cái khăn tay bẩn từ lâu, đành vội vàng dùng tay áo mình lau nước miệng cho .
      Chris, Winter, B.Cat 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      P/S: Tác giả viết thiếu chương 324 và có ý định bổ sung (Tác giả bảo có nội dung gì nên viết chương đó nữa :v), chương 324 ở đây là mình tự đề vào, chương 326 bị trùng với chương 325 nên mình chỉ ghi cho đủ chương thôi :3.
      _____________________________________________________________


      Chương 324+325

      Vươn tay lên, sửa lại mái tóc rối bời của Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu dương cúi đầu hôn lên trán , rồi đứng dậy.

      Liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã nằm gối, xoay người ra cửa.

      Trầm Ninh ra ngoài, tiễn tới của.

      "Hoàng Phủ diệu Dương, hi vọng sáng mai đến đây quá sớm, tốt nhất nên để cậu ấy có chút thời gian tỉnh dậy... Theo hiểu biết của tôi, chắc giữa trưa mai cậu ấy mới tỉnh dậy."

      Xoay người nhìn Trầm Ninh, Hoàng Phủ Diệu Dương khách sáo .

      " Trầm, tôi nợ nhân tình, sau này, nếu cần gì cứ mở miệng."

      Trầm Ninh nhún vai, "Tôi chỉ giúp Tiểu Dã thôi, phải giúp ."

      Nhìn chằm chằm mặt lát, Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng gật đầu, phun ra hai chữ.

      "Cảm ơn."

      Trầm Ninh dương môi cười, vẫy tay với, "Tạm biết, bá tước tiên sinh."

      "Tạm biệt."

      hai chữ, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người rời .

      Xuống lầu, đứng dưới lầu trọ của Lãnh Tiểu Dã.

      Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, nhìn chằm chằm vào tầng trệt nhà .

      giơ ngón tay lên, nhàng sờ vào chiếc bông tai tai.

      Từ đó tới giờ chưa từng đeo những loại trang sức thế này, đây là lần đầu tiên bấm lỗ tai, có chút đau lại hơi ngữa, cần phải có thời gian để thích ứng.

      Xoay người, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy điện thoại từ trong túi tiền ra, gọi cú điện thoại.

      "Tới đón tôi."

      Rất nhanh, chiếc xe xuất , đậu dưới nhà trọ Lãnh Tiểu Dã, lão quản gia và tài xế cùng nhau xuống xe.

      Thấy ngồi vào ghế sau, lão quản gia đứng ngoài nhìn căn nhà trọ chút.

      "Ngài có muốn... Để cận vệ ở lại ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa mắt nhìn những người sống xung quanh tiểu khu.

      " cần."

      ...

      ...

      Giữa trưa hôm sau.

      Hoàn thanh xong buổi xét nghiệm, Trầm Ninh lập tức xách túi về.

      Lúc này, chắc hẳn Lãnh Tiểu Dã tỉnh rồi, hôm qua chưa ăn gì cả, nhất định dạ dày rất khó chịu, tốt nhất nên cho ăn bát cháo hay những món gì đó dễ tiêu.

      Trong lúc Trầm Ninh nghĩ nên đâu mua đồ ăn cho Lãnh Tiểu , đột nhiên, dưới bậc thang, người đàn ông nước ngoài, mặc tây trang đeo bao tay trắng bước tới.

      "Ngài chính là Trầm tiểu thư?!"

      "Là tôi." Trầm Ninh cẩn thận nhìn đối phương, "Ngài là... Người của Hoàng Phủ tiên sinh?"

      "Đúng, tôi chính là quản gia của bá tước tiên sinh." Lão quản gia khách sáo khom người xuống trước mặt , đưa túi giấy trong tay cho , "Đây là cơm trưa mà bá tước tiên sinh chuẩn bị cho ngài và tiểu thư, phiền ngài đưa cho tiểu thư giùm."

      Cái tên Hoàng Phủ Diệu Dương này chu đáo đấy.

      Trầm Ninh nhận lấy túi giấy, "Giúp tôi cảm ơn với bá tước tiên sinh."

      "Nhất định chuyển lời." Lão quản gia xong, liền lấy lá thư từ trong người ra, dùng hai tay đưa cho , "Cái này, cũng nhờ ngài chuyển cho tiểu thư..."

      Ngẩng đầu nhìn Trầm Ninh, lão quản gia tiếng, "Bá tước tiên sinh , chờ tiểu thư ăn cơm xong, ngài mới được gửi lá thư này cho ấy."

      Trầm Ninh nhận lấy lá thư, nhìn con dấu hoa tường vy đỏ phong thư.

      biết vị này sợ khi Tiểu Dã biết phong thư này ăn ngon hay muốn ăn đây?!

      "Được."

      "Cảm ơn ngài."

      Lão quản gia khách sáo chào hỏi rồi xoay người .

      Trầm Ninh lịch gật đầu với lão, cầm túi giấy ngồi vào xe.

      Chạy xe về nhà trọ, xách túi to vào, đặt đồ ăn bàn, về phía phòng của Lãnh Tiểu Dã.

      giường, Lãnh Tiểu Dã vừa ngáp vừa dụi mắt.

      Trầm Ninh mở cửa ra, ôm cánh tay, liếc , "Tỉnh?"

      Híp mắt nhìn Trầm Ninh, Lãnh Tiểu Dã quay đầu lại, áy náy cười cười với , "Tiểu Ninh, sorry!"

      Trầm Ninh khẽ cười tiếng, "Được rồi, đứng dậy ăn gì !"

      "Cậu đúng là con giun trong bụng tớ, chỉ có cậu mới hiểu tớ nhất!"
      Lãnh Tiểu Dã kéo chăn ra, đứng lên, nhìn động tác nhanh gọn của , cũng đủ biết tỉnh rượu rồi, Trầm Ninh yên tâm vào phòng khác.

      Mở túi to ra, chỉ thấy bên trong có hai phần cơm tách biệt.

      phần là bữa chính, phần còn lại là cháo và chút thức ăn cho bữa sáng.

      "Cháo của khách sạn Cẩm Giang, vị bá tước tiên sinh này tán cũng đầy đủ vốn liếng ."

      Trầm Ninh cười nhạt, đặt đồ ăn lên bàn.

      Lãnh Tiểu Dã rửa mặt xong, thay bộ đồ sạch, tới cạnh bàn, ngồi vào ghế, khách sáo, bắt đầu há miệng ăn.

      "Tối qua vất vả cho cậu rồi!" Ăn ngụm cháo, Lãnh Tiểu Dã vươn tay kéo giãn gân cốt, " ói lên người cậu đó chứ?"

      " người tớ có." Trầm Ninh ngồi vào chỗ đối diện , " Nhưng người vị bá tước tiên sinh có."

      Khụ!
      Lãnh Tiểu Dã phun hết cháo trong miệng ra.

      Trầm Ninh sớm đề phòng, cầm lấy khăn giấy bên cạnh, ngăn phun ra ngoài.

      "Bình tĩnh chút, đừng phá hư bữa trưa của tớ."

      Đưa tay ra, Lãnh Tiểu Dã cầm lấy túi khăn giấy trong tay Trầm Ninh, "Cậu ... Hoàng Phủ Diệu Dương?!"

      Trầm Ninh cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng, chậm chạp nuốt xuống, "Nếu còn ai nữa, chẳn lẽ cậu lại quen thêm vị bá tước tiên sinh khác?"

      " ta..."

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua.

      mơ hồ nhớ, hình như nằm mơ thấy mình đánh tên khốn Hoàng Phủ Diệu Dương kia trận, chẳng lẽ...

      " ta tới đây?!"

      "Tớ có dũng khí đánh lại ba tên lưu manh, ôm cậu lên tới lầu 10 đâu." Trầm Ninh thản nhiên nhìn , dương càm tự đắc, "Cậu ăn, tớ !"
      Lãnh Tiểu Dã thở dài, bưng chén cháo lên.

      ăn từng miếng cháo, nghe Trầm Ninh kể lại mọi chuyện của ngày hôm qua.

      "Chuyện là vậy đó, tớ dối cũng chẳng che giấu gì đâu. Xét theo tình huống lúc đó, Hoàng Phủ Diệu Dương tuyệt đối phải là đối thủ của tớ, tớ thể đánh ta ngất xỉu rồi giành lấy cậu được... Nên, tớ mới đưa ta vào nhà, đây cũng đâu phải là bán đứng cậu đâu."

      "Tớ biết!" Lãnh Tiểu Dã buông chén cháo xuống, "Tớ trách cậu!"
      Người mạnh mẽ như Hoàng Phủ Diệu Dương, làm sao Trầm Ninh có thể ngăn cản lại được.

      Nếu Trầm Ninh để mang về, chừng, bị dẫn lâu rồi.

      Nhưng, đúng?!

      Làm sao tên kia biết được bí mật của chiếc bông tai đó chứ, cho nên mới dễ dàng gài bẫy như vậy.

      Để lầm tưởng rời khỏi Thượng Hải, thả lỏng cảnh giác, chờ cơ hội tiếp cận .

      Dựa theo tính cách của Hoàng Phủ Diệu Dương, phải trực tiếp dẫn mới đúng chứ, sao lại trả lại, rồi mình rời ?!

      Biểu này... giống phong cách của ?!

      Lãnh Tiểu Dã cúi đầu nhìn chén cháo trước mắt, "Nhưng thứ này... Là cậu mua?"

      "Tất nhiên là phải rồi." Trầm Ninh dùng đũa gắp đồ ăn, "Đây là thức ăn của khách sạn Cẩm Giang, từ trường của tớ qua tới đó phải mất khoảng hai tiếng, tớ đâu có ý định tán tỉnh cậu, nên cũng rảnh rỗi tới cậy."

      "Có phải ta ở dưới lầu?" Lãnh Tiểu Dã lập tức hỏi.



      Chris, Winter, Dunghyt972 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 326+327+328+329

      "Bá tước tiên sinh có ở dưới hay tớ biết, tớ chỉ biết, những thứ này đều là do quản gia của ta mang tới trường cho tớ." Trầm Ninh để chén đũa trong tay xuống, đưa cho cái lá thư kia, "À, còn cái này nữa, bá tước tiên sinh nhà cậu muốn tớ chờ cậu ăn cơm xong mới được đưa."

      phong thư chẳng có gì cả, Lãnh Tiểu Dã mở ra, lấy lá thư bên trong.

      tờ giấy viết thư xinh đẹp chỉ có vỏn vẹn câu tiếng Trung, mỗi nét bút đều rất cứng cỏi nghiêm túc, vừa nhìn biết đây là chữ của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Tối này, 8 giờ, tôi chờ em ở Cửu Trọng Thiên."

      Phía dưới là chữ ký bằng tên tiếng của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Xem xong lá thư, Lãnh Tiểu Dã nhếch mày.

      "Cửu Trọng Thiên là ở đâu vậy?!"

      Trầm Ninh tới gần, nhìn lá thư trong tay , "Quán rượu Cửu Trọng Thiên mà cậu cũng biết, đây chính là nơi vừa được bình chọn là trong những nơi đáng nhất ở Châu Á, ở đây chỉ có những loại rượu ngon, mà còn có thể nhìn thấy cả cảnh đêm Thượng Hải này, mạng bình chọn, đây là nơi lãng mạn nhất Thượng Hải đó... Bá tước tiên sinh nhà cậu biết chọn địa điểm ?! Sao, có muốn tớ mua vài bộ đồ với cậu ?"

      "Mua làm gì?" Lãnh Tiểu Dã nhíu mày.

      "Chẳng lẽ cậu muốn mặc đồ thể thao hẹn hò sao?"

      "Ai tớ muố ?"

      "Cậu ?!"

      "Cậu hiểu ta đâu, đây chỉ cái bẫy của ta thôi, tớ cho cậu biết, bây giờ, nhất định ta ở dưới lầu, chỉ cần tớ bước chân ra khỏi nhà, ta lập tức nhào tới, bắt tớ, sau đó đắc ý với tớ, 'Lãnh Tiểu Dã, em thua rồi'."

      " thể nào?"

      "Cái gì mà thể nào, bây giờ tớ tìm ta cho cậu xem."

      Lãnh Tiểu Dã chạy vào trong, lấy chiếc kính viễn vọng to tướng ra, tới ban công, tỉ mỉ quan sát dưới lầu, nhưng phát được bất cứ dấu vết nào.

      lại chạy ra cửa, đứng cạnh cửa sổ, nhìn dưới lầu lượt, vẫn có gì cả.

      Kỳ , chẳng lẽ tên kia phái người theo dõi sao?!

      Trầm Ninh thấy cứ qua lại cũng để ý làm gì, thoải mái ăn cơm của mình, rồi tới, đặt chìa khóa vào trong tay .

      "Đây... Chìa khó xe của cậu, tối nay tớ có buổi họp mặt cùng với vài bạn học, cậu tự mình xử lý bữa tối ."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn chìa khóa xe trong tay, "Cậu lái xe sao?"

      "Tớ gọi xe là được rồi, còn xe đó để lại cho cậu hẹn hò!"

      "Tớ !"
      "Mặc kệ cậu có hay , tóm lại!" Trầm Ninh nháy mắt với , "Có làm chuyện gì đặc biệt cũng đừng quên nhắc ta biện pháp an toàn đó nha!"
      Lãnh Tiểu Dã nhấc chân lên đá , Trầm Ninh nghiêng người né qua, cười cười ra cửa.

      Từ ngoài ban công vào, nhìn chiếc chìa khóa xe và lá thư trong tay, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày vào phòng mình, ném hết những thứ đó lên bàn, bỏ dép ra leo lên giường nằm.

      "Ai thèm hẹn hò với chứ, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ giấc ngon thôi."

      Uống nhiều rượu quá, tới bây giờ đầu vẫn còn hơi đau.

      Vốn định nằm chết dí giường, nhưng làm thế nào cũng ngủ được, hai tên tiểu nhân trong lòng bắt đầu đánh nhau.

      "Lãnh Tiểu Dã, vậy, có nghĩa là nhận thua rồi?"

      "Đây chính là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi ta, chỉ cần qua đêm nay thôi, ta nhất định thất vọng rời , tới lúc đo, hoàn toàn tự do rồi."

      "Lãnh Tiểu Dã, nếu lần này bỏ lỡ, nhất định sau này hối hận đó."

      "Lãnh Tểu Dã, nỡ lòng nào lần sảy chân hối hận cả đời sao, dù sao cũng biết tên kia bá đạo thế nào rồi mà, thưa dịp vẫn còn chưa ta hãy thu tay lại , đau dài bằng đau ngắn."

      Trong đầu, cuộc tranh cãi của hai tên tiểu nhân vào tình trạng vô cùng gay cấn.

      Lãnh Tiểu Dã buồn bực bò dậy, ngồi giường suy nghĩ hồi, nhưng cuối cùng cũng chưa quyết định được.

      "Bây giờ vẫn còn sớm, để buổi tối rồi , làm chút chuyện ."

      bò dậy, cầm lấy giấy bút bắt đầu thiết kế, có điều, mãi mà vẫn chưa vẽ được gì.

      Nhìn đồng xu trong ống đựng bút, Lãnh Tiểu Dã cầm lấy đồng xu.

      "Nếu chữ mình , còn nếu là hình mình !"

      Cầm tiền xu, dùng ngón tay đè lại, nhàng tung lên, đồng xu lập tức chuyển động bàn.

      Lãnh Tiểu Dã hồi hộp nhìn chằm chằm đồng xu, hai tay tự chủ được nắm chặt.

      Tiền xu quay trong, quay tròn....

      Lăn tới cạnh bàn, tiền xu rớt xuống.

      vội vàng chạy theo, thấy tiền xu lăn tuốt vào trong gầm giường, đứng yên ở góc giường.

      Lãnh Tiểu Dã cầm đèn pin, quỳ rạp đất, chỉ thấy đồng xu hơi tựa vào góc tường, chữ cũng hình.

      "Có lầm vậy?!"

      Cúi người vói lấy đồng xu nửa ngày, nhưng vẫn chạm vào đồng xu được, Lãnh Tiểu Dã tức giận đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ.

      Nhìn bó hoa bàn ăn mà Trầm Ninh vừa mang về hôm qua, đôi mắt Lãnh Tiểu Dã chợt sáng ngời.

      Có rồi!

      qua, tùy tiện rút cành hoa.

      "Nếu số lẻ mình , số chẵn di!"

      Ngắt cánh hao, thả xuống bàn.

      ", , , ..."

      Vừa lẩm nhẩm vừa ngắt từng cánh hoa.

      ", , !"
      vút cánh hoa trong tay xuống, rồi lại vươn tay ngắt cánh khác.

      Cả những cành hoa cũng bị ngắt hết.

      " phải sao?!" Lãnh Tiểu Dã nhìn cành hoa trơ trọi trong tay mình, " , ai sợ ai, phải chỉ là bữa cơm thôi sao?!"

      Ném cành hoa vào thùng rác, cầm lấy chìa khóa xe, ra cửa.

      Tới của, cầm đôi giày, dừng lại chút, xoay người nhìn mình trong tấm gương ở phòng khác.

      Trong gương, tóc tai rối bời, mí mắt hơi sưng, quần áo nhăn nhúm vì mới vừa lăn qua lăn lại giường, người đầy bụi bẩn...

      "Chẳng lẽ cậu định mặc đồ thể thao hẹn hò sao?!"

      Giọng của Trầm Ninh lại vang lên bên tai.

      "Tắm rửa rồi thay đồ khác thôi."

      Lãnh Tiểu Dã nhùn vai, xoay người về phòng mình.

      Lấy khăn tắm vào, cẩn thận tắm rửa, sấy khô tóc... Rồi mới khoác khăn tắm ra, mở tủ quần áo ra xem, vừa nhìn thấy ạập tức nhíu mày.

      Lần này tới Thượng Hải, chỉ mang theo hai bộ đồ.

      Hôm qua thang bộ cẩn thận làm bẩn rồi, cả bộ khi nãy cũng vậy..

      Chẳng lẽ chỉ vì bữa cơm với phải tốn tiền mua đồ mới sao?!

      phải chỉ là bữa cơm thôi sao, dù sao cũng từng thấy bộ dạng của rồi.

      Nhưng, như vậy quá mất mặt?!

      Lãnh Tiểu Dã nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bây giờ mới bốn giờ chiều, còn lâu lắm mới tới giờ hẹn.

      Được rồi, nể tình hôm qua đưa về nhà, mua bộ đồ mới.

      Mặc lại bộ đồ cũ khi nãy, Lãnh Tiểu Dã cầm lấy ví tiền, ra khỏi nhà.

      Lái xe ra khỏi tiểu thu, tìm khu trung tâm thương mại gần đây, đậu xe xong, thẳng tới tầng đồ nữ.

      vốn là người quan trọng quần áo.

      Nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay nhìn món này được món kia thích nữa.

      Cái này đắt quá, cái đó lại già quá rồi...

      thích màu này, hình như hình vẽ áo có chút vấn đề.

      Nhìn qua nhìn lại, do dự lâu, cuối cùng chẳng chọn được gì.

      Lãnh Tiểu Dã lại nâng tay nhìn đồng hồ, hơn năm giờ rồi.

      " còn nhiều thời gian nữa!" nhíu mày nhìn hết vòng, đột nhiên, nhìn thấy chiếc váy màu trắng sữa, đôi mắt sáng bừng lên, "Đúng là cái đó rồi, nhiều lời nữa!"

      "Nếu thích, có thể mặc thử." nhân viên tới, nhiệt tình giới thiệu: "Đây chính là những sản phẩm mới nhất cho mùa Noel năm nay, chỉ vừa mới đến ngày hôm qua thôi."

      Lãnh Tiểu Dã cẩn thận dánh giá cái váy kia, "Cả cái áo khoác bên ngoài luôn."

      nhà thiết kế nổi tiếng, đương nhiên biết mình phù hợp với quần áo nào.

      Thanh toán xong, thẳng vào phòng thử đồ thay quần áo, nhìn đôi giày chân, lại vội vàng chạy xuống khu giày nữa.

      Chọn trước chọn sau, cuối cùng chọn đôi dày cao cổ màu da, mang thử vào, xác định số giày vừa chân, lập tức thanh toán.

      giày cao gót tới trước kính, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhìn lại lượt, đột nhiên, cười khẽ tiếng.

      "Lãnh Tiểu Dã ơi là Lãnh Tiểu Dã, ngờ, cũng có ngày, mày lại vì tên đàn ông đó mà trang điểm?!"

      Cổ váy trễ xuống, được gắn thêm vài viên kim cương, lúc này, dưới ánh đèn, viên kim cương ngừng tỏa sáng.

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi lừa lần, gạt tôi lần, chúng ta huề nhau rồi. Bây giờ, tôi giữ lời, cho cơ hội, cũng như cho chính tôi cơ hồi. Đây là con đườngmà tôi chọn, dù thế nào tôi cũng để ai phải chịu trách nhiệm." Nhét chiếc nhẫn vào cổ áo, xoay người tới bàn thành toán, "Cho tôi hỏi chút, gần đây có thẩm mỹ viện hay phòng trang điểm nào ?"

      "Tầng bảy có." Thu ngân cười đáp.

      "Cảm ơn." tiếng cảm ơn xong, Lãnh Tiểu Dã thẳng tới thang máy.

      Tới phòng trang điểm tầng bảy, sửa tóc, làm mặt chút, Lãnh Tiểu Dã mới rời khỏi ghế.

      Đứng trước tấm gương, thấy mình ổn hơn, mới cầm túi đồ cũ xuống.

      nhìn đồng hồ trong thang máy, bây giờ là 7 giờ 30 phút tối.

      30 phút, vậy cũng đủ giờ lái xe rồi.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, phải biết, đây là lần đầu tiên, tôi trang điểm để gặp người đấy nhé!"
      Nghe thang máy 'ting' tiếng, Lãnh Tiểu Dã lập tức bước ra, tới xe mình, ngồi vào ghế lái.

      Nhìn bản đồ xe, xác định phương hương, Lãnh Tiểu Dã nổ máy rời khỏi bãi đậu xe.

      Vì sợ muộn, chạy xe hết tốc độ, nhưng lại vô tình trúng giờ cao điểm, chiếc xe chậm chạp nhích tới.

      Nhìn chẳng khác gì con ốc sên đường, nhìn thấy bên cạnh có con đường , Lãnh Tiểu Dã lập tức quẹo vào.

      Lấy điện thoại ra, nhìn lưu lượng giao thông, Lãnh Tiểu Dã tìm được con đường khá dễ , tuy phải đường vòng, nhưng dù sao cũng ít kẹt xe hơn.
      Liếc mắt nhìn đồng hồ, đoán chừng thời gian, Lãnh Tiểu Dã ném di động tới gần thiết bị chắn gió, tiếp tục lái xe về phía trước.

      qua con hẻm , rốt cuộc cũng tới được con đường tương đối rộng.

      Vừa quẹo qua, lập tức nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ gào thét đường.

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày nhìn con đường trước mắt.

      Con đường này rất nhiều xe, cũng có rất nhiều người đậu xe bừa bãi lung tung, đều là những siêu xe, trai đều có đủ.

      Rất ràng, đây chính là cuộc đua xe.
      Chris, Winter, hirari3 others thích bài này.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Hic. Mình chụp ảnh màn hình r nhưng ko gửi đc đây. Bạn có mail hoặc kênh liên lạc khác có thể gửi ảnh đc như Facebook, zalo,... với mình, mình gửi nha @Jupiter Galileo ☺️
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Thông báo:
      Do mình và bé Ju đều bận việc riêng, nên có thể truyện được đăng đều như trước, nhưng bọn mình drop, tới khi bọn mình có nhiều thời gian rảnh đăng đều như cũ. Cảm ơn các bạn :yoyo42:
      B.Cat, Winter, JupiterGalileo2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :