1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71: Hoàn toàn làm tức giận.(2)

      Editor: sammie

      Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cửa bị mở mạnh ra, sau đó Tô Song Song cảm thấy cỗ áp lực trước người mình nhanh chóng biến mất.

      vội vàng quay đầu mở hai mắt ra, liền thấy Âu Dương Minh bị nguồn sức mạnh kéo ra phía sau, sức lực quả rất lớn, trực tiếp lôi Âu Dương Minh về phía sau vài bước, cho đến khi đụng vào tường mới dừng lại được.

      định thần nhìn lại thấy Tần Mặc đứng ở cửa, hơi thở dốc, mặt đen lại nhìn chằm chằm Âu Dương Minh, ánh mắt kia giống như muốn xé nát gã.

      Âu Dương Minh bởi vì bị Tần Mặc xông vào, khẽ cau mày, nhưng sau đó lại lộ ra dáng vẻ tươi cười bất cần đời, cơ thể lười biếng lảo đảo tựa vào chiếc tường phía sau giống như người xương, hơi ngẩng đầu nhìn Tần Mặc.

      Khí thế của Tần Mặc lúc này bức người, dường như xung quanh cơ thể cũng bao trùm loại sát khí dày đặc, vừa đến, nhiệt độ của toàn bộ gian phòng dường như giảm đến vài độ.

      Ngay cả Tô Song Song cũng cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập, khí thế bức người của khiến khẩn trương, thế nhưng Âu Dương Minh tựa tường chút cũng sợ, gã liếc mắt lười biếng nhìn Tần Mặc.

      “Ôi, đến nhanh đấy, chặc, thiếu chút nữa là tôi có thể thân mật rồi, đúng là mất hứng!” Âu Dương Minh ngả ngớn , đưa ngón tay sờ lên môi của mình, động tác cực kì nghiêm túc, đáng giận!

      Tần Mặc cũng phải là người bị khích bác mà có thể mất lí trí, tuy rằng tại hận thể xé nát gương mặt lỗ mãng của Âu Dương Minh, thế nhưng biết nếu gã có thể sợ hãi như vậy, nhất định là có chiêu tiếp theo.

      Tần Mặc nhìn thoáng qua Tô Song Song lúc này còn chưa hoàn hồn, hơi nhếch môi, dự định dây dưa với Âu Dương Minh ở chỗ này nữa, để tránh khỏi phát sinh chuyện gì cần thiết khiến Tô Song Song bị liên lụy.

      lạnh lùng liếc nhìn Âu Dương Minh rồi xoay người đến bên cạnh Tô Song Song, đỡ vai , tay phải giữ lấy mông của , tay trái cầm nạng, bước ra ngoài.

      Đến bây giờ Tô Song Song cũng chưa phản ứng được với những chuyện xảy ra, chỉ cảm thấy thân thể hơn tí, ngay sau đó bừng tỉnh, trong nháy mắt đại não như bị ứ máu, khiến càng choáng váng đến hoa mắt.

      Âu Dương Minh thấy Tần Mặc rời làm gì liền thẳng người dậy, đuổi theo về phía trước, cười ha ha : “Xem ra Tần tổng phải là để ý tới tiểu nha đầu này nha, nếu có ý gì, vậy hãy để cho tôi !”

      Tần Mặc vừa nghe lời này liền mạnh mẽ quay đầu lại liếc nhìn Âu Dương Minh, ánh mắt kia lạnh lùng đến xương tủy, nụ cười mặt Âu Dương Minh bỗng chốc đông lại, cho dù gã muốn cũng bị khí thế bức người của Tần Mặc uy hiếp.

      Tô Song Song nghe hai người ở trong gì, chỉ cảm thấy máu ứ trong đầu từ bên phải dần chuyển sang bên trái, sau đó lại bị ném về bên phải, cuối cùng hoàn toàn hôn mê.

      Đợi đến lúc Âu Dương Minh lấy lại được tinh thần Tần Mặc mang Tô Song Song mất, chỉ còn lại hai người nhân viên phục vụ mê trai, đứng ngây ngốc tại chỗ nhìn theo bóng dáng đẹp trai của Tần Mặc.

      Âu Dương Minh hiểu được chính bản thân bị Tần Mặc uy hiếp, gã khinh thường hừ lạnh tiếng, đưa tay về phía sau vuốt tóc của mình.

      Đột nhiên vẻ mặt của gã trong nháy mắt trở nên méo mó, chỉ là nhanh chóng bị đè xuống, gã cười lạnh tiếng, trong lòng châm chọc : Tên Âu Dương Minh bất lực kia, đừng nghĩ ra ngoài nữa!

      Đợi đến lúc Tô Song Song lấy lại được tinh thần, bị Tần Mặc quăng giường trong nhà trọ, đưa tay xoa xoa cái đầu sắp thiếu oxy đến chết của mình.

      Còn chưa phản ứng kịp hai tay Tần Mặc chống giường, bao vây vào trong ngực mình.

      Tô Song Song chớp chớp mắt nhìn gương mặt gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Tần Mặc, mê mẩn!

      Tần Mặc cứ nhìn như vậy, thế nhưng ánh mắt bình thường, dường như nổi lên nỗi căm hận ngút trời, Tô Song Song cảm thấy được điều gì đó, đột nhiên có chút sợ hãi.

      giật giật khóe miệng, qua giây mới nghe thấy giọng của mình: “Việc kia... cảm ơn ... Boss.”

      Bởi vì quá khẩn trương nên lắp, chỉ là xong, trong lòng thở phào cái, cuối cùng cũng ra được lời trong lòng mình, sau đó nhìn vào ánh mắt của Tần Mặc, hiểu tại sao dường như rất tức giận.

      Tần Mặc trả lời Tô Song Song, hơi khom về phía trước, tới gần mặt của , đôi mắt đào hoa chút cảm tình nhìn chằm chằm , Tô Song Song hơi nổi da ốc.

      ra trong đầu vẫn nhớ đến cảnh tượng lúc vừa đẩy cửa ra.

      Tô Song Song ngồi ghế, Âu Dương minh khéo léo cầm chân dán người gã thân mật, tay kia cầm lấy tay đưa lên đỉnh đầu, ghê tởm lúc miệng gã suýt chút nữa là đặt lên môi .

      Tư thế mập mờ như vậy, lần rồi lần xuất trong đầu . Nếu như phải tự chủ tốt, trong giây phút đó, chừng xé nát tên Âu Dương Minh kia!

      lát sau, Tô Song Song sợ hãi xê dịch cơ thể về phía sau, động tác này khiến Tần Mặc lấy lại tinh thần, đưa tay bắt lấy tay .

      “Vì sao nghe lời tôi?” Rốt cuộc Tần Mặc mở miệng, chỉ là giọng điều này quả thực quá lạnh lùng, khiến Tô Song Song sợ hãi.

      tại đầu óc trống rỗng, căn bản hiểu câu của , hé miệng, màu hồng nơi đầu lưỡi giật giật, mãi mới tìm được giọng của mình, khàn khàn : “Lời nào?”

      Tần Mặc vừa nghe Tô Song Song quên lời dặn của mình càng tức giận hơn, cặp mắt đào hoa vốn dĩ lạnh lùng có tình cảm trong nháy mắt nhuộm lớp màu đỏ.

      Tô Song Song vừa thấy, hận để cắn đứt đầu lưỡi của mình, sớm biết là thể mở miệng giả vờ ngây ngốc được rồi! hiểu vì sao luôn có cảm giác xấu, hôm nay nhất định chọc giận Tần Mặc!

      “Ai cho ở lại văn phòng làm việc nên làm?” Tần Mặc từng chữ từng chữ ra, Tô Song Song vừa nghe, người da ốc liền nổi lên.

      nuốt nước bọt, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong nháy mắt hơi thở của ôm trọn lấy , Tô Song Song biết tại sao lại hít thở được.

      “Việc đó... Tôi...” Tô Song Song định là bởi vì nghe Âu Dương Minh muốn gây bất lợi cho nên mới , thế nhưng lời vừa đến khóe miệng, nhanh chóng nuốt xuống.

      Hết chương 71.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72: Hoàn toàn quyết liệt (P1)

      Editor: Rinn lùn

      Tô Song Song cảm thấy nếu người khác biết suy nghĩ này, nhất định mình bị cười nhạo, nhất là Tần Mặc, cho nên Tô Song Song muốn .

      ít nhiều gì cũng nhận ra Tần Mặc đối với mình rất đặc biệt, nhưng lại giống như con rùa đen rụt đầu vào vỏ, muốn thừa nhận rằng bản thân cũng bối rối trốn tránh.

      Bởi vì ngay từ khi bắt đầu, Tô Song Song biết, và Tần Mặc kém nhau quá nhiều, khoảng cách xa như vậy đủ can đảm vượt qua.

      Hơn nữa cũng hiểu ông chủ như Tần Mặc làm sao có thể coi trọng người bình thường như mình, muốn ôm kỳ vọng để rồi sau đó thất vọng nhiều.

      vẽ manhua, những chuyện tình lãng mạn sớm nhìn thấu, mà cũng viết chán rồi, cho nên căn bản cũng tin tưởng có bé lọ lem trong truyện cổ tích.

      Từ lúc Tô Song Song bắt đầu viết truyện, liền tin chắc, tình lãng mạn đến hoàn mỹ chẳng qua chỉ để lừa gạt bé .

      Tô Song Song cúi đầu xuống, muốn nhìn thẳng vào mắt Tần Mặc, rất sợ nhận ra suy nghĩ tầm thường của mình: "Chuyện đó... Tôi cảm nhận được Âu Dương Minh có chút kỳ quái, ta cho tôi biết chân tướng việc."

      Tô Song Song ngập ngừng, lè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, tiếp tục : "Tôi thấy quán cà phê cũng khá an toàn, chắc hẳn ta làm được chuyện gì nguy hiểm nên mới , nghĩ tới... Rất xin lỗi, tôi lại gây phiền toái cho rồi!"

      Tần Mặc trầm mặc nghe, càng nghe càng nhíu mày sâu hơn, biết Tô Song Song lại ngu ngốc tới mức này.

      nhắm mắt lại hít hơi sâu, nhưng toàn ngửi được mùi sữa tắm đặc trưng nhàn nhạt người Tô Song Song.

      Mùi hương chỉ duy nhất Tô Song Song có này càng làm lòng thêm phiền muộn, căn bản cũng chẳng còn cách nào hạ quyết tâm làm theo kế hoạch ban đầu, chợt mở to hai mắt ra.

      Nhìn cái lại vừa vặn thấy Tô Song Song vươn đầu lưỡi mềm mại ra liếm môi của mình, màn này là quá kích thích thần kinh của Tần Mặc.

      Đầu hơi nghiêng về phía trước, ngay tại lúc bờ môi mỏng của gần sát môi Tô Song Song. Đột nhiên nhìn thấy hoảng sợ trong mắt , vội đứng dậy, xoay người lại, đưa lưng về phía Tô Song Song, thở hắc ra.

      Mà Tô Song Song vẫn chẳng biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Tần Mặc như tức giận, muốn Tần Mặc hiểu lầm mình.

      Tô Song Song cũng điều chỉnh hô hấp, sau đó chống hai tay lên giường, ngồi dậy, nhìn bóng lưng Tần Mặc, định mở lời Tần Mặc lại đột nhiên chủ động lên tiếng.

      "Lời của tôi hề quan trọng với ?" Tần Mặc lạnh lùng hỏi.

      Tô Song Song sững sờ, còn chưa kịp phản bác, Tần Mặc lấn tới, tiếp tục : "Lúc trước cũng vậy, để ở lại nhà trọ, cũng đến công ty, lần này vẫn là..."

      Tần Mặc hồi, chợt quay đầu, cặp mắt đào hoa càng lạnh hơn, Tô Song Song giật giật môi, cảm thấy lời giải thích ngay tại khóe môi, nhưng khi mở miệng lại phát mình được gì cả.

      Bởi vì quả chưa từng nghe lời Tần Mặc dù chỉ lần, mặc dù dự tính ban đầu khá tốt, nhưng hiểu hành động lần này chạm tới lòng tự ái của Tần Mặc.

      Huống chi đây là lần thứ hai tự ý quyết định, còn xảy ra chuyện tốt như vậy, vẫn đem tới phiền phức cho Tần Mặc.

      "Cái đó..." Mặc dù Tô Song Song dám chuyện với Tần Mặc, nhưng cảm thấy quan hệ bây giờ của và Tần Mặc cũng tốt vô cùng, có thể ngày ngày nhìn thấy , cho nên Tô Song Song muốn mất cơ hội gặp mặt Tần Mặc, định giải thích chút gì đó.

      Nhưng giờ phút này Tần Mặc lại rất kỳ quái, hề cho Tô Song Song cơ hội, trầm mặc bỗng tuôn ra tràn câu hỏi:

      " Quan hệ của và Âu Dương Minh rất tốt? Tô Song Song, phải từ đầu đến cuối vẫn luôn đùa cợt tôi chứ? Hai người muốn làm gì? Tìm hiểu chuyện cơ mật của tập đoàn Tần Thị?"

      Những lời này của Tần Mặc hoàn toàn làm Tô Song Song bối rối, mắt trợn to lên, nhìn chòng chọc vào Tần Mặc, lắc đầu theo bản năng.

      Nhưng Tần Mặc xong liền trực tiếp xoay người, nhìn nữa, sau đó sãi bước ra ngoài, ngay cả cơ hội giải thích cũng cho , ràng nhận định đây chính là !

      Tô Song Song ngồi giường, bỗng ý thức được Tần Mặc hiểu lầm mình, đưa tay ra liền muốn nắm vạt áo , kéo lại để ràng.

      Nhưng Tần Mặc cũng cho cơ hội này, trong nháy mắt Tô Song Song vươn tay ra, Tần Mặc sãi bước tới cửa.

      Giây phút Tần Mặc đặt tay lên chốt cửa, Tô Song Song đột nhiên quát to: "Tần Mặc! phải như vậy!"

      Tay Tần Mặc cứng đờ lại lúc, đôi mắt đào hoa đầy cảm xúc khó , bước chân ngập ngừng nhưng vẫn mở cửa ra ngoài.

      Tô Song Song nhìn cánh cửa đóng lại, tầm mắt chuyển động, căn phòng trống rỗng, nỗi bất an trong lòng từ từ dâng lên.

      Đột nhiên Tứ gia kêu tiếng, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức cả người run lên, lấy lại tinh thần suy nghĩ.

      Tô Song Song ngồi giường, bây giờ vẫn còn có chút mông lung, đợi kịp phản ứng, Tần Mặc hiểu lầm và Âu Dương Minh thông đồng, xem như gián điệp thương mại, cúi người xuống nhặt cây nạng đất lên.

      Tô Song Song vội vã chống nạng ra ngoài, tới cửa phòng Tần Mặc, dùng sức gõ cửa nhưng bên trong có động tĩnh gì.

      hốt hoảng đưa tay sờ chìa khóa trong túi, lấy chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa, nhưng rồi lại thu tay về, nghĩ mình vẫn là nên tự tiện vào phòng Tần Mặc.

      Tô Song Song cứ đứng ở ngoài cửa như vậy, muốn làm gì đó, tay chống giữ cây nạng hết sức mệt mỏi.

      Sau đó Tô Song Song dứt khoát ngồi dưới đất, dựa vào cửa phòng Tần Mặc, suy nghĩ chút rồi : "Tần Mặc, tôi biết ở bên trong, cũng có thể nghe được tôi mà!"
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Vyvyan

      Vyvyan New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      hay lắm, típ đêêêê....

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72: Hoàn toàn quyết liệt (P2)

      Editor: Rinn lùn

      " tôi và Âu Dương Minh có gì cả, tôi cũng chẳng phải là gián điệp thương mại mà chỉ là người vẽ manhua, tin hỏi Tô Tô, là Tô Mộ đó, ấy hiểu tôi rất !"

      Lần đầu tiên Tô Song Song gặp phải chuyện này, lòng rất rối loạn, hề biết đến việc giải thích đầu đuôi với Tần Mặc, chỉ nghĩ gì cái đó.

      Đột nhiên Tô Song Song nghe được chút động tĩnh từ trong phòng, lập tức giật mình quay đầu lại nhìn, nhưng đợi lúc vẫn có tiếng động gì như cũ, Tô Song Song mất mác xoay người lại rồi cúi đầu xuống.

      Tô Song Song cắn môi, mất hết hồn vía, từ thích bị người khác hiểu lầm, tính tình của rất mạnh mẽ, cho nên chuyện ngày hôm nay rất muốn giải thích với Tần Mặc.

      Nhưng lần này, Tô Song Song lại cảm thấy có chút giống bình thường, bởi vì phá lệ muốn Tần Mặc hiểu lầm mình.

      Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới việc Tần Mặc xem như gián điệp thương mại, làm những chuyện kia đều có mục đích tiếp cận , lòng khó chịu thể nào .

      Tô Song Song chẳng giải thích được, vuốt lồng ngực nhẫn đau của mình, trái tim tựa như co quắp lại.

      bĩu môi, vội vàng ngửa đầu bốn mươi lăm độ, bộ dạng ưu thương cố làm cho nước mắt sắp trào khỏi bờ mi nghẹn trở về.

      Trong lòng Tô Song Song bực bội, chẳng cần biết Tần Mặc có chịu nghe hay , nhưng muốn thẳng thắn với Tần Mặc, che dấu hay sợ mất mặt nữa.

      "Tần Mặc, ra tôi là bởi vì Âu Dương Minh rằng ta đối phó với , ta bảo cho tôi biết mình sắp làm gì, vì vậy tôi phải là gián điệp đâu!”

      Tô Song Song dừng lại, giật giật lỗ tai, bên trong cửa vẫn chẳng hề có tiếng động, mếu máo, lúc này kìm nén được nước mắt của mình rồi.

      Bị người mình quan tâm hiểu lầm, quả thực phải chuyện tốt đẹp gì, Tô Song Song cúi thấp đầu, ủ rũ tiếp: "Tôi quan tâm , dù sao quan hệ giữa hai chúng ta cũng rất sâu đậm, làm sao tôi có thể hại chứ!"

      Tô Song Song xong câu đó liền trầm mặc, lát sau, thấy Tần Mặc vẫn có động tĩnh gì, nhất thời cảm thấy mất hết ý chí.

      Tô Song Song duỗi người, chống nạng đứng lên, nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, lại gõ tiếp: "Tần Mặc, có chuyện gì chúng ta cứ thẳng thắn với nhau! Chưa gì chẳng thèm tin tưởng tôi, có tình nghĩa gì cả!”

      Bên trong căn phòng vẫn hề có động tĩnh như cũ, lúc này Tô Song Song rất tuyệt vọng, nước mắt ngay lập tức chảy ngừng nhưng cố gắng ra vẻ bình thường lau mặt mình .

      Sau đó Tô Song Song cúi đầu trở về phòng, vừa bước vào, liền nhào tới giường, cảm xúc uất ức tuôn ra như lũ quét thể ngăn lại.

      Tô Song Song bắt đầu gào khóc, vẫn cảm thấy mình và Tần Mặc trải qua nhiều chuyện, dù phải là người của nhau nhưng ít gì cũng là bạn bè thân thiết!

      Tại sao giờ phút này cho cơ hội giải thích mà vội cắt đứt với như vậy?!

      Tô Song Song nhịn được nghĩ, chẳng lẽ là tự mình đa tình, ra Tần Mặc hề quan tâm , cho nên cuộc sống sau này, có gặp hay cũng chẳng còn quan trọng?

      Tô Song Song càng nghĩ càng thấy thấy đau lòng, ôm chăn khóc to hơn, dường như gặp chuyện quá sức chịu đựng, chẳng thể nào dừng được.

      Giờ phút này, Tần Mặc ngồi ngay cửa, dựa vào tường, nhắm mắt lại, vuốt tóc lòa xòa trán, trán nhíu lại, mi tâm cũng lộ ra vẻ kiên nhẫn.

      lúc sau, Tần Mặc chống đôi chân hơi tê đứng lên, tiện tay tắt đèn trong phòng rồi sãi bước về phía mặt trời.

      Giây phút mở cửa sổ, Tần Mặc do dự chút, ngay sau đó thò đầu ra, nhìn sang ban công phòng Tô Song Song, nhưng với góc độ này nhìn thấy gì, chỉ có tiếng khóc xíu truyền đến tai .

      Tay Tần Mặc đặt lên bệ cửa nắm thành đấm, mắt lóe lên vẻ hung ác, yên lặng thề trong lòng của: Mấy người đứng sau lưng đó, nhất định mau xử lý xong, để Tô Song Song phải lâm vào nguy hiểm nữa.

      Tô Song Song biết mình ngủ từ lúc nào, mê man bị tiếng gõ cửa đánh thức, xoa xoa đôi mắt sưng đỏ của mình rồi đứng dậy.

      "Tô Song Song, làm gì vậy, phải muốn tự sát chứ? Nhanh mở cửa cho chị đây, nếu chị gọi cảnh sát xông vào!"

      Tô Song Song vốn còn hơi mơ hồ, nhưng nghe tiếng Tô Mộ như sói tru, nhất thời liền thanh tỉnh, sợ Tô Mộ phá cửa xông vào.

      tại là người hai bàn tay trắng, vẫn còn nợ nần bên ngoài, đủ sức gánh thêm cánh cửa nữa. Vì vậy Tô Song Song vội vàng lăn vòng cầm lấy cây nạng, đứng dậy mở cửa.

      Trong nháy mắt cửa được mở ra, Tô Mộ cau mày nhìn. Khi thấy được Tô Song Song, lập tức bị dọa sợ đến mức trợn to mắt, ngay sau đó tiếng thét chói tai vang vọng quanh nhà trọ.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Vyvyan

      Vyvyan New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      Típ đêêêê, hay mà....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :