1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 18:

      Edit: jessfann

      Lý phu nhân vốn muốn từ chối, nhưng mà Trữ Tư Mã lần này lại làm như lơ đãng nhắc tới buổi yến hội lần này biểu tỷ còn mời cả Lưu đại nhân bên Công bộ. Lý phu nhân khỏi động lòng, bây giờ số tiền đền bù bên công bộ kia quá lớn, nếu có thể cầu nhờ Lưu đại nhân nương tay thời gian chừng cục diện của Lý gia có thể giải quyết được.



      Nghĩ như thế, cũng bắt đầu hơi có ý định muốn dự tiệc. Nên bắt đầu liếc mắt nhìn thêm vị Tư Mã đại nhân nào đó thêm lúc. Ban đầu nhìn lạnh lùng tràn đầy sát khí, nhưng khi gặp mặt vài ba lần thấy mặc dù nhiệt tình, nhưng được cái là nho nhã lễ độ. Mặc dù là ở địa vị cao quý, nhưng lại có nửa điểm kiêu ngạo nên Lý phu nhân cũng dần dần thả lỏng đề phòng.



      Ngay khi Trữ Tư Mã nhắc tới người con lớn của bà, còn có con rể cũng đến Thư thành cũng mất chút do dự cuối cùng: Nếu nữ nhi Nhược Tuệ cũng , Tư Mã đại nhân lại đích thân đến phủ đón tiếp làm gì có đạo lý nào mà cự tuyệt? Hơn nữa khoảng cách từ Thư thành đến Liêu thành tính là quá xa, ngồi xe ngựa hai canh giờ là tới nơi. Cho nên lập tức phân phó nha hoàn chuẩn bị đầy đủ quần áo và vật dụng khi tắm rửa để xuất môn liền lên xe ngựa rời khỏi Liêu Thành.



      Nhược Ngu trước khi ra đến cửa, khi thấy Trữ Kình Phong đứng ở bên xe ngựa, nhất thời vui lại nghĩ tới lần trước ta sai người bắt mình lên xe, thế nên nàng ra sức cúi thấp đầu, giống như chú chuột bị con mèo nhìn chằm chằm, nàng nhanh như chớp kéo mẫu thân chui vào xe ngựa, kéo góc ở màn che, nàng lộ ra ánh mắt tròn xoe nhìn .



      Mà khi quay đầu nhìn sang chỗ màn vén lên làm bánh xe đường hơi run lên, nàng liền che màn lại kín chỗ hở.



      Trữ Kình Phong ngồi ở lưng ngựa, khoé miệng hơi cong lên, lông mi dài, sống mũi cao thẳng tạo thành hình vòng cung.



      được nửa đường, trời lại đẹp, bỗng nhiên mưa như trút nước. Trong lúc nhất thời đường xá lầy lội, bánh xe bị kẹt trong vũng bùn.



      May mắn là khoảng cách với đường lớn xa lắm, có gian khách điếm bằng tranh nho có thể tạm dừng chân, Trữ Kình Phong nhìn vết bẩn to bằng hạt đậu ở trần xe, phía xa mây đen mù mịt thấy chân trời, biết là trận mưa này thể tan ngay được, nên mở miệng mời Lý phu nhân tạm thời mang tiểu thư vào khách điếm trước.



      Khi xe ngựa vất vả thoát ra khỏi vũng bùn Nhược Ngu là người đầu tiên muốn xuống xe ngựa để vào khách điếm trước vì nàng ở trong xe hơn canh giờ nên cảm thấy buồn bực vô cùng.



      Nhưng mà khi chân còn chưa kịp chạm đất bị bàn tay nắm chặt, Nhược Ngu đưa mắt ngước nhìn, bỗng nam tử tóc trắng xoay người cầm lấy bàn chân ngay mắt cá chân của nàng. Mặc dù mưa làm cho thời tiết lạnh lẽo, nhưng mà chỗ bị cầm qua lại nóng lên. Khi xoay đầu ngẩng lên khuôn mặt tuấn tú kia dính giọt mưa, điều đó làm dung mạo trở nên đẹp hơn…



      bướng bình mà Lý phu nhân cố dùng sức kéo lại cũng được nay lại như chú rắn bị bắt trúng điểm yếu, bất lực đứng đờ ra sàn xe, nhìn giọt nước mi nam tử kia đến ngây người.



      Trong lúc đó, Lý phu nhân cũng ngẩng đầu ra ngoài từ góc màn ngay cửa xe. Trữ Kình Phong kịp lúc dang bàn tay to, đem áo khoác người kéo xuống rồi trải trước xe ngựa xong sau đó : “Mời nhị tiểu thư chầm chậm xuống xe.”



      có nha hoàn sớm đứng cạnh xe ngựa mở ô để che đầu tiểu thư, còn đôi chân mang giày thêu tinh xảo giẫm lên chiếc áo khoác làm từ tấm vải quý nên đôi chân dính lấy chút nước bùn.



      Lý phu nhân tuy rằng gì nhưng cách nhìn của bà đối với Tư mã đại nhân hơi có chút thay đổi: Thái độ tuy lạnh lùng ít nhưng lại là người cực kì tỉ mỉ.



      Trèo vào trong khách điếm, từ lâu có thị vệ đốt đèn bão, để xua muỗi nên xông hương trong lò, mang thêm mấy chiếc giường xếp, bàn trà và hoa quả, có tấm mền dùng để đắp lên người cho chống lạnh, ngoài hai người nha hoàn hầu hạ, các vị thị vệ nên đứng ở bên ngoài đụt mưa.



      Lý phu nhân sợ Nhu Ngược cảm lạnh, liền cho nàng nằm giường, cởi giầy, đem tấm chăn khác bọc kín lại, sau đó sai nha hoàn mở thêm chiếc giường xếp khác, ở xe ngựa lắc lư lúc lâu, bà nàng tạm thời buông lỏng sống lưng chút. Trong lúc này, trong gian phòng bằng cỏ tranh đó cực kì yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, và tiếng xì xèo của chiếc bình lò than.



      Nhược Ngu bị mẫu thân quấn trong chiếc giường xếp tự chế bằng da thuộc đó, mắt to chớp chớp, chốc chố lại đưa mắt nhìn màn mưa như trút nước bên ngoài cửa sổ, chốc chốc lại liếc trộm Trữ Kình Phong cách đó xa. giống như mẫu thân ngồi giường xếp nghỉ ngơi, mà chỉ ngồi đó chăn đắp quanh đùi, tay nắm chiếc cọc gỗ và chủy thủ đẽo đẽo khắc khắc, đôi mắt to dần trở nên nặng nề, chỉ chốc lát liền chìm vào đáy hồ sâu mềm mại thấy đáy…



      Trong màn đêm dày đặc đó, nàng mờ mịt tới, trực giác cảm thấy như sắp thở nổi, ngay lúc nàng khó chịu hít thở được dưới chân vấp cái, thân mình lảo đảo bước vài bước trước, mắt đồng thời mở to. Dưới chân dập dềnh, ràng là nàng đứng chiếc thuyền lớn.



      Tiếng sóng vỗ, cùng gió sông thổi phất qua hai má, đúng là cảm giác hết sức quen thuộc, nàng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nương theo gió biển đưa mắt nhìn về phương xa, tự chủ nhìn về phía nước sông cùng đường chân trời nối liền với nhau, dường như nhìn qua vô số lần mặt trời mọc rồi lặn từ đó.....



      Nhưng mà đập vào mi mắt đó chính là màu đỏ của máu tươi đỏ chói hơn cả ánh mặt trời. Còn có nam tử như rồng bay lượn trong vũng máu tươi đó, thân thể vừa nhanh vừa mạnh mẽ, trường kiếm vung lên, máu thịt rơi rụng như lá mùa thu....



      Nhược Ngu thấy bộ dạng của , thân mình cứng đơ, ngơ ngác nhìn nam nhân với đôi mắt đỏ như máu dần dần về hướng nàng. Nhìn lạnh lùng đem kiếm đâm thẳng vào bụng nàng, trong chớp mắt, máu thịt bị rách ra, đau đớn toàn thân. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được sát ý lạnh lẽo độc hề che giấu từ người nam nhân kia.


      Nhược Ngu rốt cuộc chịu được đau, nước mắt chảy ra lại thể phát ra được thanh nào. Ngay khi nàng bật người ngồi dậy khỏi giường có đôi bàn tay vươn ra đón lấy nàng. Có tiếng : “Nhược Ngu, tỉnh lại , làm sao vậy?” Nàng mạnh mẽ mở mắt ra, mới phát mẫu thân vỗ nhè lên vai mình ân cần hỏi mà người lại quấn chăn chặt, hèn chi trong giấc mơ nàng cảm thấy thể thở nổi.



      Mắt Nhược Ngu mờ mịt, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, đột nhiên hất tấm chăn sang bên, nàng muốn xem bụng mình có vết kiếm kia .



      Nhưng mà Lý phu nhân hiểu được là tại sao Nhược Ngu lại hành động như vậy, chỉ coi như nàng bị bệnh phát tác nên cuống quýt đè tay nàng xuống: “Con ngoan, phải là ở trong nhà, thể cởi quần áo!”



      Nhược Ngu mờ mịt nhìn bốn phía, lập tức nhìn thấy đứng sau lưng mẫu thân. Thân thể nàng đột nhiên cứng đờ, lập tức nhớ tới tên ác ma trong giấc mộng đó, ác ma có đôi mắt đỏ như máu.



      Lúc này ngoài phòng mưa dần tạnh, nếu khởi hành ngay, đến Thư thành vào buổi tối.



      Lý phu nhân lại im lặng, lặng lẽ trấn an Nhược Ngu. hồi lâu, lúc này bà mới đứng dậy chuẩn bị tiếp tục .



      Sắp lên ngựa mà Nhược Ngu ở phía sau Lý phu nhân, còn nam tử kia cách mình vị trí xa.



      Đột nhiên đưa tay về hướng nàng, là khúc gỗ, chẳng biết khi nào biến thành chim ưng cỡ bàn tay giương cánh bay lượn, mặc dù có nước sơn nhưng trông rất sống động.





      Nhưng mà Nhược Ngu cũng vui vẻ đưa tay ra nhận lấy giống như nghĩ, mà mặt bỗng dưng lộ ra vẻ chán ghét, dùng sức đẩy bàn tay to ra, tượng gỗ chim ưng bị rơi xuống đất.



      Sắc mặt của Trữ Kình Phong chỉ tối sầm lại, biểu của Nhược Ngu lúc này giống y như lần đầu tiên nàng nhìn thấy mình tóc bạc mắt đỏ, nàng thèm che giấu cái cảm giác chán ghét.



      Lý phu nhân quay đầu lại nhìn thấy màn như vậy, nhưng lại quay mặt làm như hề hay biết: Dáng vẻ giờ của con bà chính là si ngốc giống trẻ con như thế. Nếu Trữ Tư Mã tham luyến nhan sắc của Nhược Ngu, gặp phải nhiều trắc trở như thế chắc chắn bỏ qua ý định của .



      Nhưng người được đồn đại là người giết người chớp mắt đó lại có tính nhẫn nại tốt. Bị nữ nhi nhà mình đối xử như vậy sắc mặt chỉ hơi biến đổi chút, sau đó liền nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường, xoay người nhặt con chim gỗ kia nhét vào trong ngực.



      Nhưng mà nhẫn nại hay tính tình tốt có lợi ích gì cơ chứ? Vị con rể trước đây của bà chẳng phải cũng là người có dáng vẻ khiêm tốn, nho nhã. Dù là ai cũng nghĩ đối với con mình say đắm và thắm thiết, lòng thay đổi, nhưng bên khác lại thầm gian díu với em vợ.



      Lý phu nhân bị Thẩm Như Bách làm tổn thương nên khó tránh khỏi bà có lòng nghi ngờ với nam nhân. Bà cảm thấy với bộ dạng của Nhược Ngu bây giờ ở bên cạnh mình là tốt nhất.



      Chờ lên xe ngựa xong, Lý phu nhân thấy mệt mỏi.



      Mới vừa rồi bởi vì trú mưa, sau đó lại cùng Tư Mã đại nhân lạnh như băng kia chung phòng nên cảm thấy ngay cả khi hít thở cũng thoải mái. Chỉ có nữ như vô lo vô nghĩ kia mới có thể ngủ say giấc. Bởi vậy chút sau Lý phu nhân nằm ngủ ngay trong buồng xe.



      Nhược Ngu ngồi ngây ngốc, thấy mẫu thân ngủ, nhìn xuống y phục của mình rồi vén cái yếm lên quan sát vòng bụng trắng như tuyết. Bụng bằng phẳng trắng noãn, rốn tròn vo đáng , ở kế bên rún, có vết sẹo lớn. Vết sẹo tuy lớn nhưng nhìn miệng vết sẹo cũng đủ biết ban đầu vết thương sâu đến đâu.



      khắc đó, Nhược Ngu cảm thấy yết hầu của mình như bị ai nắm lấy. Hoảng sợ, bất lực, buồn bã lẫn ủy khuất lạ thường ào ào xông đến. Trong lòng ngàn lời muốn nhưng biết phải sao cho hết, nàng nhìn mẫu thân ngủ say sưa bên cạnh, lại dưa mắt ra nhìn nam nhân có đôi mắt màu đỏ cưỡi ngựa bên ngoài.



      Lúc này cảnh trong mơ cùng lại lẫn lộn lần nữa, Nhược Ngu cảm thấy người nam nhân bên ngoài buồng xe chính là đầu sỏ cầm kiếm đâm về hướng mình trong giấc mơ. Vì thế cầm lấy cốc trà trong bàn trà bên cạnh, ném mạnh về hướng nam nhân lưng ngựa.


      Thân hình nam nhân nhúc nhích, đưa tay bắt gọn cốc trà, kinh ngạc nhìn vẻ mặt tức giận của . Nhưng mà ngay sau đó, cái ấm trà lại đánh úp tới.



      Đợi cho gom đủ bộ trà trong xe cũng còn cái gì có thể ném được nữa. Nàng nhìn mọi nơi phen, liếc mắt liền thấy mẫu thân ôm cái gối bằng gốm sứ, nàng dùng sức lôi cái gối gốm sứ dùng sức ném mạnh ra ngoài.


      Lí phu nhân ngủ say sưa, đầu bị hất rơi cái bốp, sợ tới mức cả người giật bắn lên, chờ đến khi bà kịp định thần thấy con đem cái gối sứ ném ra bên ngoài buồng xe.


      Chỉ là lần này Trữ Kình Phong tránh né, gối sứ kia đập tới, tiếng răng rắc, máu đầu chảy xuống…



      Lý phu nhân tuy rằng muốn cho Tư Mã đại nhân gặp trở ngại, nhưng lại bao giờ nghĩ tới là thấy cảnh máu chảy như thế này, bà liền bị doạ cho tay chân mềm nhũn. Tập kích quan to triều đình là tội chết! Bọn họ chỉ là thương nhân bình thường, sao có thể gây ra tai hoạ lớn như vậy? Lý phu nhân ngay lập tức muốn đưa tay ra đánh nữ nhi của mình.



      Nhưng khi nhìn khuôn mặt nhắn, quật cường của nàng, tay bà lại tuyệt đối thể hạ xuống. Đây chính là Nhược Ngu, là đứa con mà từ đến lớn bà chưa từng chạm qua dù chỉ ngón tay! ! Vì vậy cái tát kia liền rơi vào mặt bà: “Tư Mã đại nhân, dân phụ biết dạy nữ nhi, mong đại nhân tha tội!”



      Trữ Kình Phong cũng có lau vết máu trán, cho dù là nó chảy xuống cổ áo trắng như tuyết kia, thản nhiên : “Nhược Ngu mới vừa rồi buồn chán nên chơi đùa cùng vãn bối. Là vãn bối nhất thời né kịp, nếu là người nhà làm sao trách tội nàng, lão phu nhân chớ để ý lễ tiết quá mức như vậy…”



      Nhìn máu chảy, nhưng dáng vẻ lại trầm ổn bình tĩnh như thế, cũng đủ để doạ chết người bên ngoài chi nữ nhân suốt ngày chỉ ở trong phủ?



      Lý phu nhân hiểu được ý nghĩa trong lời của Trữ Kình Phong— Nếu là người nhà tất cả đều dễ ăn , nhưng nếu phải…



      Lý phu nhân đột nhiên hối hận lần này đến Thư thành, bà mơ hồ nghĩ nếu đến Thư thành đó là địa bàn của Trữ Tư Mã, đứa con này của bà, bà dường như muốn giữ cũng được…



      Khi đến Thư thành là buổi tối, Yến hội được tổ chức vào ngày hôm sau, quản của trang viên sau khi sắp xếp cho khách vào phòng của chính họ đều dặn dò là lát nữa nhớ đến đại sảnh tham gia tiệc tối của Hoài quận chúa.

      Bởi vì thấy biểu của Nhược Ngu trong chuyến lần này, Lý phu nhân thể cho nàng mất mặt thêm nên liền đưa nàng ở trong phòng, dặn dòLong Hương và ma ma xem chừng tiểu thư, được để cho nàng ra khỏi cửa.



      Khung cảnh trang viện cực kỳ xinh đẹp, các nàng ở bên ngoài phòng đó là hoa viên . Hoài quận chúa hiếu khách, cho dù là nha hoàn ma ma do khách mang đến nàng cũng mang cho hoa quả thịt nguội xa xỉ để dùng.



      Vì vậy sau khi sắp xếp bữa tối cho tiểu thư xong, thấy nàng nằm yên ổn giường, Long Hương liền ra khỏi phòng, cùng ma ma giữ cửa vừa ăn vừa tán gẫu kiến trúc bên trong hậu viện này.


      Cho nên bọn họ phát phía sau nhà có bóng đen chợt loé lên, nhanh chóng lẻn vào bằng đường cửa sổ.



      Nhược Ngu chơi đùa món đồ chơi trong tay đến mệt mỏi, ngẩng cổ lên đúng thời điểm nhìn Trữ Kình Phong ngồi bên cạnh mình, máu thái dương ngừng chảy, chỉ là tới gần mép tóc có vết sẹo dữ tợn.



      vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi của nàng, hỏi khẽ: "Sao hôm nay lại lấy đồ ném ta?"



      Kỳ khi chảy máu, nàng liền hối hận, nhất là bây giờ khi ngồi trong lòng , ngửi mùi hương thảo dược người , nàng bỗng cảm thấy, có đáng sợ giống như trong mộng.
      cỏ28, Tiểu Ly 1111, nancy198662 others thích bài này.

    2. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      Nhược Ngu "ngươi đâm ta 1 nhát nên ta tặng ngươi bộ ấm trà và...cái gối"
      ặc, k phải chứ, đau lòng quá :yoyo42::yoyo42::yoyo42:
      Sa Mịch Nhi, Ly Vũ, Huyềnpluss6 others thích bài này.

    3. giangktmt

      giangktmt Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      57
      đọc chương lại thấy tình cảm của người ta tăng thêm bậc gato quá.:yoyo15::032::dead:
      Sa Mịch NhiHuyềnpluss thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 19:

      Edit: jessfann

      Nhị nương trong ngực cũng lên tiếng, chỉ dùng ngón tay kia chạm lên trán của , bị gối ném vào đầu nên có chút hơi sưng, sờ lên vẫn còn nóng, nàng sờ sờ vết thương đó…


      Nếu có người Nhược Ngu chỉ có gương mặt là xuất sắc, ấy là họ chưa từng nhin thấy đôi tay của nàng, mười ngón trắng muốt như ngó sen, đầu ngón tay sáng bóng, xinh đẹp giống như được điêu khắc từ ngọc, được trải qua mài giũa cẩn thận.


      Mà bây giờ, cái tay này mặt Trử Kình Phong chọc tới chọc lui nhiều điểm, sau đó liền đường xuống dưới, tới huyệt đan điền đột nhiên ngón tay dùng lực mạnh thẳng tắp nhấn vào…


      (Huyệt đan điền: 1 điểm dưới rốn, cái ấy ấy chút)


      Đau đớn trong giấc mộng đó ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, nàng muốn cho biết cơn đau ở trán thể nào so với cơn đau ở bụng, và đau đến xé lòng là như thế nào?


      Quả nhiên ngoài dự đoán của nàng liền thấy hiệu lực ngay. Cặp mày kiếm đẹp mắt kia bởi vì ngón tay mang theo ý định báo thù của nàng lập tức cau lại chặt, rên khẽ mọt tiếng, tiếng rên đó quái dị cách lạ thường. Vừa mang theo đau đớn lại như tiếng thở dài, thanh ngắn ngủi mà trầm thấp từ đôi môi mỏng phát ra hoá thành luồng hơi nóng phun cổ nàng.


      Nhược Ngu quả thực bị hiệu quả đó làm sợ đến ngây người.


      Mấy ngày trước đệ đệ vụng trộm mang theo 1 quyển sách tranh rách nát đến trường, mỗi lần bị mẫu thân xách lỗ tai kéo đến trường học với phu tử. Đệ đệ ngồi nghiêm chỉnh đợi đến khi mẫu thân rồi liền đem quyển sách rách, lớn bằng chừng bàn tay đó ra khỏi đũng quần và bắt đầu say mê thưởng thức.


      Mấy ngày nay nàng cũng theo đệ đệ học chữ, cũng thường xuyên qua thư phòng, đương nhiên nàng cũng nghiêng đầu qua nhìn ké, sau đó cùng đệ đệ say mê đọc.


      Trong quyển sách tranh rách nát đó kể về đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa trừ gian giúp đỡ người yếu thế. Cứu mỹ nhân trong tay ác bá. Vũ khí của đại hiệp đó rất đặc biệt, là dùng đôi tay cứng như sắt được tôi luyện qua cát nóng nung trong chảo sắt, có thể đấm vỡ núi đá, hai ngón tay dựng thẳng đó là thần khí để điểm huyệt. Ngón tay đến chỗ nào, những tên xấu xa đều ngã lăn ra đất, thể chống đỡ.


      Đại hiệp có bàn tay sắt đó tên là Bạc Vân Thiên. Hai chị em đọc mà nhiệt huyết sôi trào, cực kì muốn đem đôi tay của mình bỏ vô nồi cát nóng để luyện ra thiết sa chưởng.


      Đáng tiếc là muốn xem thử cách thức để luyện quyển sách rách đó hết.


      Trong cái đầu của Hiền nhi vốn đầy ảo tưởng, vẫn còn hăng hái cảm thấy chưa thỏa mãn ném quyển sách tranh xuống, liền thuận miệng bịa đặt vài tình huống kế tiếp.


      Nhị tỷ tuy bị té chấn thương sọ não, nhưng lại rất nghiêm túc nghe câu chuyện tưởng tượng của , nàng cũng cùng theo vào thư phòng học mấy chiêu võ công.


      “Nhị tỷ, về sau phải thận trọng chút, đôi tay này của tỷ giơg giống như lưỡi kiếm sắc bén, nếu khống chế nội lực tùy ý tấn công, làm người ta bị thương, tuyệt đối còn mạng! Nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối phải cẩn thận!"


      Hiền nhi lúc ấy thu lại chiêu thức, gương mặt tròn như chiếc bánh đa đầy vẻ nghiêm túc, học theo dáng vẻ của thuyết thư tiên sinh kia nghiêm nghị dặn dò nhị tỷ si ngốc nhà mình.


      Nàng đem từng câu từng chữ của nhị đệ thầm ghi nhớ kĩ. Nhưng hôm nay bởi vì phẫn nộ, lại đem lời em trai dặn dò quên sạch hết! Vì sao lại tỏ ra vẻ thống khổ thế kia? lẽ vừa rồi nàng dùng sức quá mạnh nên làm bị nội thương nặng?


      Nghĩ lại ban ngày vừa mới ném người ta đến chảy máu đầu, nay lại lỡ tay dùng nội lực quá mạnh....



      Trong lòng vô cùng sợ hãi nên sau đó nàng đưa tay xuống sờ soạng kiểm tra dưới rốn của . Tiếc là nếu luyện qua thần công làm gì có việc thu lại nội lực phát ra? Đôi bàn tay mềm mại mân mê sờ soạng ở 'nơi nào đó' làm cho ai kia lại hít thở từng tiếng nặng nề.


      Nhược Ngu vội vàng đứng dậy, chuẩn bị dựa theo chỉ bảo của đệ đệ nhà mình, sử dụng chiêu thức đứng tấn để đánh tan nội lực, tránh cho vô ý làm bị thương đến tánh mạng của phụ nữ và trẻ em yếu đuối.


      Nhưng mà còn chưa kịp đứng dậy trời đất đảo lộn, thân người bé như bánh rán thoa dầu, bị đè ngã xuống giường.


      “Bé ngốc, nàng có biết mình làm cái gì ?” Trử Kình Phong rốt cục chịu nổi đôi bàn tay trêu chọc mình nữa, nhíu mày khẽ hỏi.


      Nhược Ngu bị đè nặng rất là thoải mái. Hơn nữa nam nhân dán chặt thân mình lên người nàng, điều này làm cho nàng nhớ tới Thẩm Như Bách, ta cũng thích dán sát người vào mình lúc có ai ở chung quanh.


      Nghĩ như vậy nàng liền thấy chiêu điểm huyệt vừa rồi của mình là quá đúng, oan ức cho tý nào. Nhờ quyển sách tranh đó, nên Nhược Ngu đối với chuyện nam nữ hơi hiểu chút chút, ít nhất nàng biết xấu xa nhất là loại nam tử cứ thích dán sát vào nữ nhân xinh đẹp rồi sờ mó vuốt ve là đúng.



      Tuy rằng nàng có ý nghĩ đem mình xếp loại vào ngoại hình nữ nhân xinh đẹp, nhưng nàng cũng biết người mình có chỗ người khác thể đụng vào. Mẫu thân cũng dặn dò nàng nhiều lần là thể cho nam tử đụng chạm thân thể của mình những chỗ như cái miệng nhắn này, tay chân này, còn có ngực, mông nữa, đụng chỗ nào cũng được.



      Nhược Ngu nghe xong lời mẹ dạy, lập tức nhớ lại lúc nam tử tóc trắng ăn cái miệng của mình, nàng cảm thấy chột dạ nên cúi đầu, sau đó liền chui vào trong chăn chịu ra ngoài.



      Lý phu nhân còn cho rằng lời mình quá thẳng thắn làm cho nàng xấu hổ, tiếc rằng dù có cẩn thận mấy cũng xảy ra sai sót, bà chỉ lo dặn dò là nương nhà mình đừng cho người khác chạm vào, mà quên bổ sung thêm câu là nương tốt cũng được chạm vào thân thể nam nhân, ngoài mặt ra còn có bụng và 'vùng cấm' nữa,



      tại ngược lại, đầu ngón tay lại phát huy thần công vận dụng ở nơi vùng cấm, điểm điểm, còn sờ sờ. Trử Kình Phong cảm thấy ở dưới hạ thân như bốc lửa, thực muốn nổ tung.



      Nhưng mà ngay lúc đó, đôi mắt to của Nhược Ngu chực chờ hơi nước, cái miệng mím chặt, lầm bầm ràng: “Đồ xấu xa…Thẩm thiếu gia…”



      Ý của nàng là: Ngươi cùng Thẩm nhị thiếu gia giống nhau, là đồ xấu xa, luôn áp bức Nhược Ngu.



      Nhưng mà vào tai của Trử Kình Phong lại nghe ra ý nghĩa khác, hơn nữa với bộ dạng khóc lã chã thế này ràng lên án mình là đồ xấu xa, nhưng khi nàng sợ hãi như vậy, người nàng kêu phải mẫu thân mà là vị hôn phu trước đây Thẩm Như Bách.



      Nhược Ngu chỉ cảm thấy tay của người kia vốn dĩ nhàng vỗ mặt mặt mình đột nhiên dùng sức xiết chặt nàng, nam nhân trước mắt dường như nổi giận vì ánh mắt đen lại và đôi môi xinh đẹp mím chặt.



      bỗng rũ hàng mi đẹp xuống, trong mắt nhìn thấy được cảm xúc, nhưng thanh lạnh lẽo như băng tuyết vang lên: “ cần nàng, nàng có nhớ cũng vô dụng, từ nay về sau ta là vị hôn phu của nàng, nàng phải học cách tiếp nhận ta.”



      Khi xong, cúi đầu xuống ngậm cái miệng nhắn kia vào. Nữ nhân đáng chết này cho tới bây giờ trong lòng nàng đều có mình. Trước kia là vậy, nhưng bây giờ cũng thế… Chỉ là lần này, để cho kiêu ngạo cản trở mình, bé ngốc này, muốn chắc rồi!



      Ngay lúc này ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng của Long Hương: “Nhị tiểu thư, người chuyện với ai thế?”


      Tựa hồ nghe trong phòng có thanh nên vội vàng đẩy cửa vào phát tiểu thư nằm giường mình, kinh ngạc nhìn màn che đỉnh đầu, lưỡi nhàng liếm đôi môi đỏ mọng.



      Lý phu nhân phải là người chưa từng trải đời, nhưng mà loại nhà vương hầu như của Hoài quận chúa trước đây chưa từng tiếp xúc qua.



      Lần này bà đến chỉ là lòng suy nghĩ muốn gặp được Lưu đại nhân, kéo gần quan hệ chút, Nhưng mà giờ mới phát dù là công bộ có mặt mũi đến đâu cũng đâu có được bước vào trang viện của phủ quận chúa. Phải ngủ bên ngoài viện, hôm sau có tiệc mới có thể dắt người nhà vào.


      Phải biết rằng Tứ đệ Khang Định Vương Triệu Hi Chi của Hoài quận chúa coi như là bá chủ vùng của đại Sở. Nay trong triều đình bị ngoại thích là Bạch gia nắm trong tay, thân là hoàng thất Triệu gia đương nhiên cam lòng. Mà người có năng lực giúp đỡ Triệu gia lúc này chỉ có duy nhất chi của Khang Định Vương này mà thôi.



      Mà Bạch gia ở trong kinh thành tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng thể nhường Khang Định vương ba phần. Đó là nguyên nhân mà tại sao Bạch gia nắm trong tay triều cương nhưng cũng thể cướp quyền đoạt vị. Dù sao ngay cả quỷ kiến sầu Trử Kình Phong của đại Sở cũng là phụ tá đắc lực của Khang Định vương.



      ở thời kì loạn lạc, trong tay có binh quyền có lợi và thiết thực hơn có được hoàng quyền rất nhiều.



      Cho nên những người làm thần tử như bọn họ đương nhiên cân nhắc lợi hại rất cẩn thận, cố hết sức làm cho tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, thể đắc tội với bất cứ bên nào. Dẫu sao ai biết được Khang Định vương mai này có nhòm ngó đến hoàng quyền hay , mà ngày sinh nhật của quận chúa Hoài , Khang Định vương lại đích thân đến dự. Nghe tin vậy nên người đến nịnh bợ rất nhiều, công bộ của kinh thành chỉ là quan viên cai quản vùng đất, đương nhiên làm gì có mặt mũi nên phải cư trú bên ngoài ngoại viện.



      Chờ Lý phu nhân theo quản kia hỏi chuyện, trong lòng liền lập tức sợ hãi. Nên biết rằng bà cùng nữ nhi vừa đặt chân đến đây được mời thẳng đến khu nội viện này, mà nơi bọn họ ở lại còn là khuê phòng của con lớn của Hoài quận chúa lúc chưa xuất giá.



      Được mời ở nơi quyền quý, lại được tiếp đãi chu đáo ân cần làm cho Lý phu nhân lo sợ bất an. Bà biết do quận chúa Hoài bởi vì nể mặt của biểu đệ Trử Kình Phong nên bà mới được nhận đãi ngộ như vậy.



      Lý phu nhân càng lúc càng cảm thấy khó xử, ban đầu vốn hạ quyết tâm là khi gặp được mặt của Lưu đại nhân, bàn bạc xong chuyện khất lại nợ, sau đó bà khước từ hôn này, nhưng mà lại bị quận chúa ân cần tiếp đãi như thế này thực biết dùng lý do gì để từ chối.



      “Lý phu nhân, biểu đệ Kình Phong lo lắng nhị tiểu thư thích ứng được với miền bắc nên tính cho sửa lại phủ Tư Mã, bản vẽ này cũng là mời vị ở Tô Châu chuyên về thiết kế trang viện, đình đài lầu các đều là kiểu dáng Giang Nam, nhà giữ ấm, vườn hoa bốn mùa cũng đều có sẵn, ngài xem trước chút rồi coi còn cái gì muốn bổ sung thêm?” Sau buổi tiệc tối, quận chúa Hoài mời Lý phu nhân vào phòng khách uống trà chuyện phiếm. Lúc chuyện, thị nữ mang đến bản vẽ có khung bằng ngọc cho Lý phu nhân xem qua.



      Chỉ nhìn bản vẽ kia đủ phủ trạch này tinh diệu, thuởng thức cũng phải tầm thường.



      Lý phu nhân nhìn lại đứng ngồi yên, cảm thấy nếu lúc này mở miệng muộn mất. Vì thế bà vội vàng : “Dân phụ rất cảm ơn tấm chân tình của Tư Mã đại nhân dành cho tiểu nữ, chỉ là bệnh tình của con bé nhà dân phụ quá nghiêm trọng, là khó có thể đảm nhận trọng trách làm thê tử, theo ý của dân phụ, hy vọng Nhược Ngu có thể ở bên cạnh dân phụ sống khỏe đủ. Cũng hy vọng Tư Mã đại nhân có thể sớm tìm được mối nhân duyên tốt...."



      Quận chúa Hoài cũng vẫn giảm miệng cười, ngữ khí vẫn ôn hoà: “Lão phu nhân, ngài hiểu hết tính tình của biểu đệ nhà ta rồi, Từ đến giờ vẫn luôn như thế, nếu thích, dù liếc cái cũng thèm. Nhưng nếu thích, dù liều mạng cũng nhất quyết phải nắm được trong tay. Bởi vì tật xấu này nên biết cha mẹ khiển trách bao nhiêu lần, tuy nhiên vẫn thể sửa được… Nay còn cha mẹ, ta mặc dù chỉ là biểu tỷ nhưng lại thương người em trai này, điều mong muốn ta cũng nguyện dốc hết tất cả để giúp đỡ .



      Chuyện Nhị nương đến phương Bắc là ván đóng thuyền, thể sửa đổi, chỉ biết là nàng ấy ngồi kiệu hoa đến đó, hay bằng xe tù đến đó. Lão phu nhân, ngài hy vọng là bên nào?”

    5. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      ặc, ép hôn trắng trợn, mem thích điều này :th_6::th_6::th_6:

      với tốc độ thần tốc này chẳng mấy chốc là được lên xe tù...à kiệu hoa
      saoxoay, Sa Mịch Nhi, meomeoni4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :