1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 26: Lấy lòng " vợ"!

      Tiếng vừa dứt, thị vệ liền dẫn hắc y nhân bị trói lên. quỳ ở giữa sân, người bên cạnh dùng tay đè , tay kéo cái khăn che mặt xuống! Dưới khăn chen mặt, khuôn mặt mày rậm mắt to, mặt còn có vết sẹo do đao chém. hung tợn trừng mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Chung Ly Thành, đột nhiên sợ hãi kêu lớn: "Đại hoàng tử điện hạ, cứu thuộc hạ, cứu thuộc hạ!"

      Chung Ly Thành ngu ngơ, hoàn toàn quen biết người trước mặt này, cho nên tuyệt đối có khả năng đó là người của mình! Chỉ thoáng hiểu , tử sĩ kia của mình, chắc chắn tự sát, mà Đạm Thai Kích chỉ dùng người khác giả mạo. cũng hành động giống mình, phái người dối!

      Nghĩ thông suốt, lớn tiếng mở miệng: " bậy, bản cung hoàn toàn biết người này! ăn lung tung!"

      vừa xong, hắc y nhân kia liền lộ ra vẻ mặt dám tin, thất vọng nhìn Chung Ly Thành: "Đại hoàng tử điện hạ, ngài..."

      tới đây, dường như còn được gì, cắn răng, dùng sức đẩy thị vệ ra đứng dậy, xông tới cây cột phía đối diện! Làm ra vẻ hy sinh vì chủ tử!

      Chung Ly Thành khẩn trương lớn tiếng : "Ngăn lại, ngăn lại!" Nếu ngăn lại, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng sạch tội!

      Mà ám vệ dẫn hắc y nhân kia lên, cũng làm cho Chung Ly Thành thất vọng, nhanh vài bước kéo người lại !

      Ngay lập tức, Đạm Thai Hoàng cười hì hì mở miệng đánh giá: " đúng là chủ tớ tình thâm a!"

      Chủ tớ tình thâm?! Nếu những lời này là , chẳng khác nào thừa nhận với người trong thiên hạ hắc y nhân kia chính là người của mình! Chung Ly Thành trừng mắt nhìn Đạm Thai Hoàng, trong mắt như bắn ra vô số phi đao, ý muốn giết người! Sau khi trừng mắt nhìn lúc lâu, lạnh giọng mở miệng: "Xin tam công chúa Mạc Bắc ăn cẩn thận! Người này phải là ám vệ của bản điện hạ, ràng có người cố tình hãm hại ta!"

      " là có người cố tình hãm hại, xin đại hoàng tử Đông Tấn hãy đưa ra chứng cứ ràng! Giải thích cho bản cung chút, vì sao hắc y nhân này ai cũng hãm hại, lại cố tình chỉ hãm hại ngài? Đại hoàng tử Đông Tấn nên cho chính xác, muốn bản điện hạ cho quận chúa Đông Tấn các ngươi bị đánh tàn nhẫn công đạo, vậy Đông Tấn ngươi phái thích khách ám sát, giải thích thế nào? Đông Tấn hưng thịnh, nhưng Mạc Bắc ta cũng chẳng phải ngồi , nếu đại hoàng tử cố ý, bản cung nguyện ý tự mình lãnh binh đánh trận!" Đạm Thai Kích vừa dứt lời, liền hung hăng đập cái chén trong tay lên bàn!

      cú đập này, khiến cho toàn bộ xung quanh nháy mắt yên tĩnh tiếng động! Đạm Thai Kích như vậy, xem ra là nổi giận rồi!

      Đạm Thai Hoàng cũng nhịn được, lặng lẽ quay đầu nhìn nhìn khuôn mặt trông nghiêng của , gương mặt xinh đẹp nhưng tràn đầy lãnh ý và sát khí nồng đậm, có nửa phần ý tứ đùa giỡn! Xem ra, vương huynh xác định người đêm qua là Đông Tấn phái tới, chỉ là có chứng cớ xác thực. Mà cũng là vì mình bị người ám sát, nên mới tức giận như thế. Nghĩ nghĩ, trong lòng nàng cảm thấy thân thiết với hơn.

      Chung Ly Thành trong thời gian ngắn được gì, quá ràng, hôm nay tất cả mọi chuyện đều là do gây ra, dĩ nhiên mất hết mặt mũi, sau khi về nước phụ hoàng trừng phạt là khai ân, càng cho phép mang binh vượt qua Nam Hải đến gây chiến với Mạc Bắc! Nếu Đạm Thai Kích mang binh đến, người chịu thiệt nhất định là mình!

      Mắt thấy mọi chuyện phát triển đến nỗi này, Hoàng Phủ Hiên làm chủ nhà, tự nhiên phải ra mặt hoà giải: "Được rồi! Lần này các vị tới đây, là để tham gia đại điển đăng cơ của trẫm, nên nháo đến chiến tranh chứ? Xin hai vị hoàng tử bớt giận, xem như cho trẫm chút thể diện!"

      Ý cười mặt Hoàng Phủ Hiên vô cùng thân thiện, nhưng trong đôi mắt vàng lại tràn đầy sát ý. lễ mừng đăng cơ, đều bị nữ nhân chết tiệt này làm rối tinh rối mù! Nếu phải là ở Đông Lăng, mình thể động thủ, sớm phái người xé nàng thành tám mảnh! Bởi vì nàng, mà thành công trở thành hoàng đế có lễ đăng cơ thảm hại nhất trong lịch sử!

      "Nếu Đông Lăng Hoàng vậy, bản điện hạ còn gì để !" Chung Ly Thành lúc này lập tức thuận theo.

      Đạm Thai Kích cũng : "Đông Lăng Hoàng, phải bản cung nể mặt ngài, chỉ là xưa nay, vương muội là bảo vật trong lòng phụ vương, nay đến Đông Lăng bị người ám sát, vì vương muội báo thù này, bản cung trở về thể giải thích với phụ vương!"

      Đạm Thai Kích người này, nội tâm hay bao che khuyết điểm! mặc kệ ai đúng ai sai, cũng quản Đạm Thai Hoàng động thủ đánh người trước, chỉ cần biết, có người muốn khi dễ muội muội , chính là gây chuyện với ! tuyệt đối bỏ qua!

      Đạm Thai Hoàng cười cười, nhìn về phía Hoàng Phủ Hiên: "Kỳ bản công chúa cũng muốn hỏi Đông Lăng Hoàng vấn đề, vì sao trong viện bản công chúa xảy ra động tĩnh lớn như vậy, mà Ngự Lâm quân của Đông Lăng Hoàng tiến vào cứu người? Là Ngự Lâm quân của Đông Lăng vô dụng, hay là..."

      Nàng còn chưa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên xanh mặt! Khó trách nữ nhân này biết sống chết dám trộm giấy bản của , hóa ra là biết đêm qua để cho thuộc hạ thấy chết mà cứu! Nhưng nữ nhân này có thể ở trước mặt mọi người Ngự Lâm quân của mình thấy chết mà cứu, còn mình lại thể lên tiếng phê phán chuyện bị trộm giấy bản, giờ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Đây là Đông Lăng chu toàn, trẫm chắc chắn hạ lệnh tra , trả lại công bằng cho Mạc Bắc!"

      "Vậy Đông Lăng Hoàng nhất định phải bắt được thủ phạm đứng sau a, nếu coi chừng hôm nay sứ thần của các quốc gia lại nhận được lệnh bàn việc cơ mật đấy!" Đạm Thai Hoàng tràn ngập ý tứ ám chỉ cười .

      Hoàng Phủ Hiên vừa mới xanh mặt lại lập tức đen lại, đôi mắt vàng nén giận nhìn nàng, gằn từng chữa: "Đa tạ công chúa nhắc nhở!"

      Sứ thần các nước nhíu mày, chẳng lẽ đêm qua cái gọi là "bàn việc cơ mật", có liên quan tới chuyện này?

      "Hừ, Đại hoàng tử Mạc Bắc, ngài nên biết, công chúa quý quốc chỉ đánh Hàm nhi, còn đánh Triêu Hà thành cái dạng này! Hoàng thúc của ta, chắc chắn bỏ qua chuyện này, ngài nên ép người quá đáng!" Chung Ly Thành xong, chỉ chỉ quận chúa Triêu Hà nằm mặt đất rầm rì.

      vất vả lắm mới tìm lại được cảm giác mình vẫn tồn tại, Triêu Hà suýt nữa khóc lớn, nàng đau muốn chết! Vậy mà chẳng có ai lo lắng mang nàng trị chữa trị, cuối cùng mới chú ý tới nàng ! Muốn sống thực vất vả a!

      Hoàng Phủ Hiên lúc này mới lên tiếng: "Mang quận chúa Triêu Hà chữa trị !"

      Ở đây người duy nhất nhận lệnh đến, vẫn là ngự y ban nãy bị kiện chất độc liên lụy, lắc đầu: "Khởi bẩm hoàng thượng, lão thần y thuật tinh, nên mời đại nhân khác tới xem hơn!" muốn cùng người Đông Tấn phân giới hạn, để tránh gặp phải phiền toái!

      Vì thế, quận chúa Triêu Hà được nâng xuống. Nhưng nghe , các ngự y đều lo lắng rước họa vào thân, nên đều cự tuyệt khám bệnh, làm cho Triêu Hà phải chịu khổ trận. Đương nhiên, đây là sau.

      Liên quan đến phụ vương của quận chúa Triêu Hà, Đạm Thai Kích thể nể mặt, muốn lui bước, nghe thấy tiếng cười lười biếng tà tứ vang lên: "Nghe quốc sư Đông Tấn tìm kiếm thất thải tuyết liên nhiều năm, vừa hay bản thái tử có cây, bằng ta đưa cho vương huynh?"

      Lời này, tất nhiên là với Đạm Thai Kích.

      Tiếng vừa dứt, Chung Ly Thành trắng mặt! Nắm quyền Đông Tấn là phụ hoàng, nhưng quốc sư Tiếu Vô Ngữ phụ hoàng đều nghe theo, mà chuyện Tiếu Vô Ngữ tìm kiếm thất thải tuyết liên, cũng phải là chuyện bí mật, các vị hoàng tử khác đều tranh nhau tìm kiếm để lấy lòng , ngờ nó lại ở trong tay Quân Kinh Lan! Nếu thất thải tuyết liên bị chuyển tặng đến tay Đạm Thai Kích, Đạm Thai Kích đưa cho Tiếu Vô Ngữ đổi lấy nhân tình, chỉ cần sau lưng mình hai câu, mình và ngôi vị thái tử…!

      Nghĩ xong, quay đầu với Quân Kinh Lan: "Thái tử Bắc Minh, thất thải tuyết liên là bảo vật trăm năm khó gặp, bản cung nguyện ý dùng bất kỳ giá nào để đổi!"

      Cam kết như vậy, rất là xem trọng a!

      Quân Kinh Lan cười cười, vô cùng nhàn nhã buông chén rượu trong tay, thản nhiên : "Ánh mắt của đại hoàng tử Đông Tấn tốt, bản thái tử lo lắng trí nhớ của ngài cũng tốt, cho nên vẫn là thôi ! Có lẽ nên đưa cho vợ tương lại của bản thái tử !"

      vừa xong, Chung Ly Thành liền hiểu! Là Quân Kinh Lan nhớ kỹ thù mình từng trừng mắt nhìn . Lúc nãy, Quân Kinh Lan đưa ra nghi vấn vì sao Hàm nhi trúng độc, ngự y của Đông Lăng lại phát ra, hủy mưu kế hãm hại Đạm Thai Hoàng của mình, mình nhịn được trừng mắt nhìn .

      Đột nhiên nhớ lại lúc ấy mình trừng mắt , mặt là nụ cười lạnh. Trực tiếp làm cho Chung Ly Thành hối hận chỉ muốn tát mình hai bạt tai! Sao lại quên mất, hoàng thái tử Bắc Minh Bắc là người chưa bao giờ chịu thiệt, mình trừng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

      Mà Đạm Thai Kích cười cười, cũng từ chối, trong lòng tương đối vừa ý vị em rể này: "Vậy nếu bản điện hạ từ chối bất kính!" Cũng thèm so đo đối phương mở miệng tiếng "Vương huynh", tiếng " vợ".

      Sau đó, Đạm Thai Kích nâng chén, Quân Kinh Lan cũng nâng chén, hai người nhìn nhau cười, rượu trong ly uống hơi cạn sạch.

      Đạm Thai Hoàng nhìn hai người này hình như đạt được hiệp nghị nào đó, khóe miệng run rẩy! được, đêm nay chắc chắn phải trốn thôi, vương huynh đứng về phe nghiệt kia rồi!

      Mà ngay tại lúc này, Chung Ly Hàm thể nhịn được nữa, liền rút chùy thủ trong tay áo ra, hung hăng đâm về phía Đạm Thai Hoàng...
      Dunghyt97, Zenny Ngok, Hương Thảo6 others thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Truyện hay lắm nàng, thanks editor và hóng chương mới.
      tuần bao nhiêu chương vậy nàng?
      bóng gió thích bài này.

    3. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      @Jupiter Galileo, thanks nàng ủng hộ! :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Khoảng 2 chương/tuần nha bạn!
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 27: Ngươi có thể cút!
      Chủy thủ xẹt qua lóe lên ánh sáng lạnh, sát khí xé gió truyền đến!

      Đạm Thai Hoàng vẫn điềm nhiên ngồi tại chỗ, coi như nhìn thấy, nhưng mắt phượng lóe lên.

      Lúc Chung Ly Hàm tới gần, Đạm Thai Kích định ra tay, cái chén trong tay Đạm Thai Hoàng bay ra ngoài! Chén bạch ngọc dưới ánh nắng chiếu rọi phản xạ ra ánh sáng nhàng, vẻ đẹp ấm áp, nhưng toát lên sát ý lạnh thấu xương!

      "Phịch!"

      Chén bạch ngọc đánh trúng cổ tay Chung Ly Hàm, lực đạo nặng cũng , nàng ta rên tiếng, chủy thủ trong tay rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy!

      Nhưng trong mắt Chung Ly Hàm lại có ý cười cổ quái, khiến cho sắc mặt Đạm Thai Hoàng trở nên nghiêm túc, bất quá kịp! Chỉ thấy sau khi chủy thủ rơi xuống đất, trong tay Chung Ly Hàm chợt phát ra hào quang năm màu, năm hạt kim châu từ trung bay thẳng về phía Đạm Thai Hoàng!

      Ngay lúc này, thân ảnh màu bạc xẹt qua làm mọi người hoa mắt, Quân Kinh Lan ở cách đó xa vọt đến trước mặt Đạm Thai Hoàng. vung tay lên, đoạt mệnh thiên châu cổ tay bị nội lực đẩy ra, từng hạt phật châu tản ra, đón lấy kim châu ngũ sắc kia!

      Nhưng mà do cách Đạm Thai Hoàng quá xa, cho nên đoạt mệnh thiên châu ngăn đỡ được viên kim châu! Thấy vậy, trong chớp mắt mọi người đều nín thở, kim châu đánh trúng vào cơ thể, sợ là thần tiên cũng cứu được!

      "Xoẹt!", tiếng kim châu cắt qua da thịt vang lên! Sau đó kim châu cũng dừng lại rơi mặt đất, mặt khác bốn hạt kim châu còn lại bị đoạt mệnh thiên châu vây quanh xoay chuyển sau lúc lâu thể động đậy được, rốt cục cũng dừng lại rơi xuống đất!

      "Thái tử, ngài sao chứ?" Đạm Thai Kích là người đầu tiên đứng dậy.

      Hoàng Phủ Hiên cũng nhanh chóng đứng lên. vung tay, thị vệ liền tiến lên bắt lấy Chung Ly Hàm!

      Thứ mà Chung Ly Hàm ném ra chính là ám khí đứng thứ tư trong bảng ám khí - ngũ sắc kim ly. Thứ này, hoặc là gặp phải ám khí lợi hại hơn nó, hoặc là nhất định phải dính máu mới có thể ngừng!

      Mà viên kim châu duy nhất bị đoạt mệnh thiên châu cản lại, chính là bị Quân Kinh Lan lấy cánh tay chắn trước người Đạm Thai Hoàng cản lại, kim châu xuyên qua cánh tay chảy máu, mới ngừng lại! Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, như muốn tình cảm của thái tử Bắc Minh dành cho công chúa Mạc Bắc sâu đậm!

      Quân Kinh Lan dưới ánh mắt soi mói, nhiều chuyện của mọi người vén tay áo lên, cánh tay trắng ngọc, có dòng máu đỏ tươi tuôn ra, trắng đỏ đối lập, rất chói mắt. Tiểu Miêu Tử đứng tim, vội vàng phân phó người lấy dược và băng vải đến.

      Đạm Thai Hoàng bối rối, dù nàng thông minh, cũng thể ngờ được nghiệt này chắn ám khí cho nàng, là do thần kinh nàng bị rối loạn dẫn đến cảm giác sai, hay là do não bị chuột rút rồi?

      "Lấy thương tích để đạt được hiệu quả tốt nhất, vốn làm ăn này, có lời!" Quân Kinh Lan để ý cười cười, nhìn Đạm Thai Hoàng, ý cười như có như , thoạt nhìn chứa chan tình ý nồng đậm.

      Tiểu Miêu Tử vội vã bưng khay đến, thái tử gia nhàn nhã nghiêng đầu nhìn lướt qua cái khay lại quét mắt nhìn Đạm Thai Hoàng mập mờ : "Công chúa, bản thái tử vì nàng mà bị thương, vết thương này phải là nàng nên giúp bản thái tử băng bó lại sao?"

      Đạm Thai Hoàng đờ mặt, tuy lúc trước nàng và nghiệt này có thù riêng, nhưng lần này tốt xấu gì người ta cũng giúp mình, mình giúp băng bó cũng phải thôi! Nàng phân vân do dự đứng lên, muốn đến cầm lấy cái khay, còn chưa đụng tới, nghiệt kia chợt nở nụ cười, đưa tay lấy thuốc tự mình băng bó! Đạm Thai Hoàng tối sầm mặt, bị chơi xỏ! nghiệt, quả nhiên tính cách biến thái đến cực điểm!

      Đợi băng bó xong, Đạm Thai Kích xoay người chắp tay, : "Đa tạ thái tử Bắc Minh ra tay ứng cứu, đại ân này, Mạc Bắc vĩnh viễn quên!" Lúc nãy đến ngăn cản, nhưng chỉ vừa đứng lên, đoạt mệnh thiên châu của Quân Kinh Lan bay tới đây, cho nên mới đứng im. Nếu đứng dậy cản, dưới sức công phá của năm viên kim châu, phải chết, cũng là vương muội chết. Quân Kinh Lan vì vậy mà bị thương, ân tình này, tự nhiên phải cảm tạ!

      Quân Kinh Lan để ý lắm cười cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Hiên, : "Bản thái tử cũng phải là vì Mạc Bắc, mà vì thay Đông Lăng Hoàng giữ gìn trật tự, nếu hoàng tử hay công chúa của Mạc Bắc mất mạng ở đây, Đông Lăng Hoàng thể ăn với Mạc Bắc hoàng! Mà đại hoàng tử Đông Tấn sau khi về nước chỉ sợ cũng thể với Đông Tấn hoàng! Có điều lại bị đổ máu, làm bản thái tử cũng bất ngờ!"

      Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên liền đen mặt! Quân Kinh Lan ràng là ra tay giúp nữ nhân kia, nhưng lại kéo mình vào, tới lui phải là vì muốn mượn chuyện bị thương để làm khó mình sao?

      Đạm Thai Hoàng im lặng, nghiệt này, chỉ giỏi lấy việc bị thương nhất để đạt tới hiệu quả tốt nhất, mà còn am hiểu lấy cái giá thấp nhất để đổi lấy lợi ích cao nhất! Hôm nay ra tay giúp đỡ, Mạc Bắc thiếu ơn huệ lớn bằng trời, Đông Tấn và Đông Lăng cũng thiếu nhân tình lớn . Chẳng lẽ là vì cái này mới ra tay?

      nghĩ ngợi, Hoàng Phủ Hiên ngoài cười nhưng trong cười mở miệng: "Vậy đa tạ thái tử Bắc Minh, trẫm nhất định hậu tạ!"

      Quân Kinh Lan nhếch môi, lười biếng cười : "Cái gì mà hậu tạ, bản thái tử xưa nay trí nhớ tốt lắm, việc hôm nay chỉ sợ ngày mai quên. Chỉ hy vọng Đông Lăng Hoàng có thể xem chuyện bản thái tử hôm nay vì ngài mà bị thương, cũng nên quên ít chuyện tốt, thí dụ như chuyện đêm qua."

      Chuyện đêm qua?! Sứ thần các quốc gia có chút ngu ngơ, nhưng ba người Hoàng Phủ Hiên, Đạm Thai Kích, Đạm Thai Hoàng trong lòng lại sáng như gương!

      Đôi mắt màu vàng của vị đế vương lên vài tia hoang mang, tưởng rằng vốn dĩ Quân Kinh Lan muốn mượn chuyện mình bị thương để tính toán , lại nghĩ rằng mục đích là muốn mình quên chuyện thù oán đêm qua với Đạm Thai Hoàng? Lần này, hiểu Quân Kinh Lan có ý đồ gì, ràng lúc trước nhìn ra được với nữ nhân này có sát ý, sao giờ thái độ lại chuyển biến nhanh như vậy!

      "Đông Lăng Hoàng?" Thấy lên tiếng, Quân Kinh Lan mở miệng nhắc nhở.

      Hoàng Phủ Hiên nghiến răng : "Đương nhiên! Trí nhớ Trẫm xưa nay cũng tốt lắm!" So với việc để Quân Kinh Lan đưa ra điều kiện khác, điều kiện này còn có thể chấp nhận được! Nữ nhân đáng chết, lần này tha cho nàng lần vậy!

      Chung Ly Hàm nghĩ tới ám khí của mình thể giết chết tình địch, còn làm bị thương người mình mến, cả người choáng váng. Chung Ly Thành sau lúc lâu cũng được câu! Trong lòng chỉ còn lại hai chữ, xong rồi, xong rồi! tới thất thải tuyết liên, chuyện hôm nay mà bị truyền về nước, cũng mất cơ hội với ngôi vị hoàng đế!

      "Chuyện còn lại, xin Đông Lăng Hoàng hỗ trợ xử lý, bản thái tử muốn trở về dưỡng thương!" Mục đích đạt, thái tử gia hài lòng nở nụ cười.

      Đạm Thai Hoàng thấy đưa ra điều kiện như vậy với Hoàng Phủ Hiên, càng thêm kinh ngạc. Coi như nam nhân này giúp nàng tay, nhưng cũng biết được trong bụng có chủ ý xấu xa gì!

      Những người khác thấy vậy, cũng đều đứng dậy cáo từ.

      Đạm Thai Kích mang theo Đạm Thai Hoàng và Quân Kinh Lan cùng nhau rời . Đạm Thai Kích muốn chuyện, Quân Kinh Lan mở miệng trước, lời mang ý cười: "Công chúa, cảm ơn ta sao?"

      Đạm Thai Hoàng cũng biết làm sao, nhìn giống như cười mà phải cười, bộ dạng bí hiểm, nhíu mày cao giọng : "Đại ân lời nào cảm tạ hết được!"

      "Công chúa nghĩ tới báo đáp bản thái tử?" Ánh mắt vụt sáng, hào quang lưu chuyển.

      Đạm Thai Hoàng khóe miệng giật giật, ngoài cười nhưng trong cười : "Chẳng lẽ thái tử chưa từng nghe qua câu 'thi ân cầu báo đáp'?"

      Nghe đoạn đối thoại này, Đạm Thai Kích có chút nhíu mày, ánh mắt chỉ trích liếc nhìn Đạm Thai Hoàng. Đạm Thai Hoàng thè lưỡi, quay đầu nhìn trời!

      Quân Kinh Lan nghe vậy, cũng tức giận, khẽ cười : "Bản thái tử chỉ nghe qua, ‘tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo’!" (có ơn chỉ như giọt nước báo đáp phải như sông lớn)

      "Vậy biết thái tử hy vọng bản công chúa báo đáp ngài như thế nào?" Đạm Thai Hoàng quay đầu nhìn , thế nào cũng là mình thiếu nhân tình người ta, nếu cầu của đối phương quá đáng, nàng đáp ứng!

      "Lấy thân báo đáp, được ?" hứng thú mở miệng. Trực giác cho biết, đáp án của nữ nhân này chắc chắn rất bất ngờ.

      Quả thực, là rất bất ngờ !

      Tiếng vừa dứt, Đạm Thai Hoàng bỗng nhiên cười như điên: "A ha ha ha... A ha ha ha ha!" Giống y chang tiếng cười kinh điển của Châu Tinh Trì.

      Cười đến khi tất cả mọi người ở đây như lọt vào trong sương mù, hiểu, đầu óc cũng suýt hỏng mất, nàng mới ngậm miệng! mặt ý cười nháy mắt biến mất, lười biếng : "Ngươi có thể cút!"
      Last edited: 17/3/16
      Dunghyt97, Zenny Ngok, Hương Thảo6 others thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Quân Kinh Lan ràng ra tay giúp kia nữ nhân
      Chỗ phải là nữ nhân kia mới đúng chứ nàng! :dao chich:
      bóng gió thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :