1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm ( Hoàn - 6 quyển - 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 24: Hắc ám song tuyệt

      Độc Thiên Diệp để ý tới động tĩnh Xuy làm ra, chỉ chuyên chú đàn tấu Mị, từng đạo ba khuếch tán đánh ra, tiêu diệt toàn bộ khô lâu binh xung quanh.

      Vừa mới tiêu diệt hết khô lâu binh, mấy người còn chưa kịp nhả khí ra, mặt đất bắt đầu kịch liệt dao động, sau đó vỡ ra, đầu cháy đen lớn, chân vươn ra trước, chỗ bị nó sờ qua liền bị ăn mòn thành hố sâu lớn. Sau đó đầu cháy đen xông ra giống như là cự nhân bị đốt trọi, có da mặt, nhìn ra ngũ quan, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt. Sau đó thân hình cực đại xấu xí chút chút lên. Số lượng nhiều như lúc nãy nhưng vừa nhìn thấy thực lực cường bao hơn vừa rồi ít.

      "Đến đây , bảo bối đáng của ta, đến nhấm nháp mỹ vị thế gian !" Sau khi Xuy nhìn thấy quái vật kia ra, liếm miệng mình, hưng phấn .

      Sát lạnh lùng liếc mắt nhìn Xuy cái, : "Đều là vài đồ vô dụng! Nhiều vậy mà còn đối phó được mấy người bọn họ."

      Xuy cười liền dừng lại, : "Đại nhân, lần này nhất định bọn họ trốn thoát. Cự nhân của ta sợ công kích này của bọn họ, hơn nữa tính ăn mòn rất mạnh, vừa rồi bọn họ tiêu hao nhiều tinh lực, lần này khẳng định bọn họ xong đời."

      "Nắm chặt thời gian." Sát thúc giục .

      "Dạ, Đại nhân." Xuy trả lời .

      Sau khi cự nhân ra, trong khí tràn ngập mùi thối nồng đậm, giống như các chất cặn bã sinh vật thải ra. Bọn Độc Thiên Diệp nhịn được muốn nôn.

      "Ta dựa vào, đây là cái gì vậy, sao thối quá vậy? !" Thất Nguyệt gầm .

      "Quả nhiên vô cùng hôi thối." Vẻ mặt Tử Tiêu cũng khó chịu.

      "Thoạt nhìn cái này giống như còn lợi hại hơn lúc nãy chút." Hắc Tử .

      "Chắc là lợi hại hơn nhiều." Độc Thiên Diệp .

      Cự nhân về phía mấy người Độc Thiên Diệp và nhóm thú, công của Độc Thiên Diệp vì luyện tập thời gian dài, cấp bậc cao lắm, đánh ra ba tuy rằng làm tốc độ chúng nó chậm lại, nhưng cũng thể đạt tới hiệu quả giống như vừa mới đánh khô lâu binh.

      Lần này Độc Thiên Diệp và mấy người Tử Tiêu kêu tất cả khế ước thú của mình ra, tất cả công kích đều đánh về phía chúng nó, nhưng vẫn thể ngăn cản cước bộ của chúng nó vây quanh bọn họ lại.

      Mấy người Độc Thiên Diệp từng bước bị ép sát, cuối cùng thể tựa lưng vào nhau.

      "Vì sao công kích của chúng ta có hiệu quả với chúng nó?" Thất Nguyệt hỏi.

      "Chúng nó giống như phải sinh vật bình thường, cho nên e ngại linh lực của chúng ta?" Hắc Tử đoán.

      "Chắc là cấp bậc của chúng ta quá thấp, chúng nó cũng phải linh thú bình thường, cho nên linh lực công kích mới có hiệu quả." Độc Thiên Diệp phân tích .

      Tử Tiêu là người bình tĩnh nhất, nhích lại gần Độc Thiên Diệp, : "Nếu chúng ta nghĩ ra biện pháp bị chúng nó ăn luôn."

      "Tử lão đại, ngươi còn nhanh nghĩ biện pháp? Lòng ta rất loạn rồi đây!" Thất Nguyệt đáng thương .

      Tử Tiêu nhún nhún vai, : "Ta có biện pháp nào chứ? Ta còn muốn dựa vào Tiểu Diệp Nhi nhà ta bảo hộ đó."

      Cho dù tại thời điểm này, vẫn quên chiếm tiện nghi của nàng, nếu thời cơ thích hợp, nàng nhất định thảo luận nhân sinh với !

      "Làm sao bây giờ, tại càng ngày càng gần." mặt Hắc Tử còn nụ cười của ngày thường, mím môi nhìn chằm chằm cự nhân trước mặt.

      có cách nào, tại nàng chỉ có thể dùng kim hỏa của Tiểu Hỏa, nếu bị người khác nhận ra, cũng có cách nào.

      Lúc Độc Thiên Diệp vừa mới phóng xuất kim hỏa, đạo kiếm khí đánh úp phía sau cự nhân, lập tức đánh rớt đầu cự nhân.

      "Phanh!"

      Cái đầu bị rơi xuống cự nhân lập tức ngã xuống đất, sau đó dần dần hóa thành bãi nước mủ.

      "Dọa, ai lợi hại như vậy? !" Thất Nguyệt khỏi lớn tiếng.

      Đột nhiên xuất tình huống này khiến mọi người kinh ngạc thôi, bọn họ làm sao cũng đánh chết được cự nhân, thế nhưng lại lập tức bị đánh rớt đầu!

      bóng dáng xuất phía sau cự nhân, váy dài hắc sa, khuôn mặt đẹp, dáng người lung linh, vẻ mặt sát khí nhìn cự nhân trước mặt, tay phải cầm cây đại đao.

      Độc Thiên Diệp nhìn chằm chằm người mới xuất , trong lòng đột nhiên khẩn trương. Đúng lúc nàng ấy cũng nhìn lại đây, hai người cứ nhìn nhau như vậy.

      "Như Yên."

      "Thiên Diệp."

      Hai người đồng thời mở miệng, sau đó nhìn nhau cười. Cho dù cách thiên sơn vạn thủy, cho dù dung mạo thay đổi, chỉ cần ánh mắt, chúng ta liền có thể nhận ra đối phương trong biển người mênh mông!

      "Nàng là ai?"

      Xuy và Sát đều cau mày nhìn người đột nhiên xuất .

      "Sao nàng ta lại đến đây?" Sát nhìn chằm chằm Bách Lý Như Yên, biểu tình ngưng trọng.

      "Đại nhân, nàng ta là ai?" Xuy chưa từng gặp Bách Lý Như Yên, thấy đao của nàng liền đánh rớt đầu cự nhân của , hỏi.

      "Bách Lý Như Yên, công chúa từng háo sắc." Sát giải thích đơn giản chút.

      Mặc dù rất đơn giản nhưng Xuy biết nàng ta là ai, vì danh tiếng của nàng ta rất vang dội!

      "Sao nàng ta lại đến đây? Chẳng lẽ tới bắt chúng ta sao?" Xuy hỏi.

      Sát , chỉ nhìn Bách Lý Như Yên phía dưới.

      Bách Lý Như Yên bước nhanh xông lên, bước vào giữa đám cự nhân, sau đó vung đao, mỗi lần vung đao là đánh rớt cái đầu, cự nhân vừa mới còn dũng mãnh vô địch thế nhưng ở trước mặt nàng chính là đám dưa hấu bình thường.

      Máu đen phun ra, cước đạp lên, đá bay đầu cự nhân!

      "Ta lau, rất dũng mãnh!" Thất Nguyệt hét lớn.

      Bách Lý Như Yên từng bước từng bước đánh rớt đầu cự nhân, tính ăn mòn này có nhiều thương tổn với nàng. Nàng đường tới bên cạnh Độc Thiên Diệp.

      "Thiên Diệp."

      "Như Yên."

      Kiềm chế tâm tình kích động, hai người chỉ thản nhiên gật gật đầu.

      "Sát, người của ngươi, vẫn chỉ biết làm chuyện ghê tởm!" Bách Lý Như Yên nhìn Sát đứng giữa trung, trào phúng . Những thứ tạp nham chết tiệt đó thiếu chút nữa là lấy tính mạng của Độc Thiên Diệp, nghĩ tới đó, sát khí trong mắt nàng tỏa ra bốn phía.

      "Công chúa đại nhân, lâu gặp. Đây là ngươi tính vì người khác đối nghịch với tộc nhân của ngươi sao? Cho dù thực lực của ngươi khá mạnh, nhưng chúng ta có nhiều người, cũng nhất định ngươi có thể thắng." Sát .

      "Những thứ ghê tởm này đó của các ngươi, bản cung còn cảm thấy chướng mắt! Trở về với Quỷ dạ xoa, bản cung đến lấy tính mạng của , muốn ra ngoài, nằm mơ!"

      "Ta nhất định lại, hy vọng lúc ngươi gặp chủ nhân của ta còn có thể như vậy." Sát , "Chúng ta ."

      "Đại nhân, chúng ta đối phó những người đó nữa sao? Trận cự nhân của ta vẫn rất lợi hại." Xuy cam lòng .

      "Trận đó của ngươi đối phó ngoại tộc sai biệt lắm, cho dù lại đến gấp đôi, cũng đủ mình nàng ta luyện tập." Sát xong, hóa thành khói đen biến mất.

      Xuy thấy Sát cũng rời khỏi, đành phải triệu tất cả cự nhân trở về, sau đó oán hận trừng mắt liếc nhìn bọn họ cái, biến mất trong khí.

      "Liền rời khỏi như vậy?" Thất Nguyệt nhìn đám cự nhân trở về dưới đất, bóng đen cũng biến mất trong khí, sửng sốt .

      "Sao hả, ngươi còn luyến tiếc?" Hắc Tử đánh vào đầu Thất Nguyệt, .

      Chờ tất cả quái vật đều biến mất, Bách Lý Như Yên xoay người nhìn Độc Thiên Diệp, tay phải đưa ra, lòng bàn tay hướng về phía Độc Thiên Diệp. Độc Thiên Diệp cười cười, vươn tay phải ra đánh, đánh hai cái, sau đó làm động tác hình hoa xinh đẹp, nắm chặt tay nhau.

      " tốt." Độc Thiên Diệp .

      Ngươi còn sống, tốt!

      "Quá tốt!" Bách Lý Như Yên .

      Còn có thể tìm được nhau, quá tốt!

      "Ha ha." Hai người nở nụ cười, sau đó ôm chặt nhau. Sau hai phút, hai người thoát ra.

      "Ta này, các ngươi ôn chuyện cũng phải tìm hoàn cảnh tốt chút chứ?" Giọng của Tử Tiêu truyền đến từ phía sau Độc Thiên Diệp.

      "Khụ khụ, ta giới thiệu chút, đây là Bách Lý Như Yên, đồng bọn tốt của ta, đây là Tử Tiêu, Hắc Tử và Thất Nguyệt. Như Yên, chúng ta rời khỏi chỗ này trước ." Độc Thiên Diệp .

      Bách Lý Như Yên gật gật đầu, cùng Độc Thiên Diệp ngồi lưng Tiểu Hỏa rời khỏi. Tử Tiêu, Thất Nguyệt và Hắc Tử ngồi khế ước thú của Hắc Tử.

      Mấy người tới đỉnh núi xa, bên cạnh có hồ nước, sau đó hạ trại nghỉ ngơi. Bởi vì đại chiến, mọi người rất chật vật, đều tự rửa mặt rồi mới ra.

      Độc Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên sử dụng chung lều trại. Lúc trước hai người các nàng ra ngoài làm nhiệm vụ đều là ngủ chung trong lều trại, tại có thể ôn lại vài chuyện trước kia, hai người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Sau khi rửa mặt xong, Độc Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên nằm giường chuyện phiếm, chuyện trước kia, thỉnh thoảng cười khẽ.

      "Ngươi vào thế giới này như thế nào?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      "Ca ca ta ta vốn chính là người của thế giới này, nhưng lúc sinh ra, linh hồn tốt, mẫu thân vì ta có thể sống sót liền tách nửa linh hồn của ta ra, đầu thai vào thế giới khác, sau khi ta chết ở thế giới kia, ca ca ta dùng bí pháp triệu hồi trở về. Ngươi sao?" Bách Lý Như Yên xong tình huống của mình, hỏi.

      "Hồn phách của ta ở vô tận hư Chương 24: Hắc ám song tuyệt

      Độc Thiên Diệp để ý tới động tĩnh Xuy làm ra, chỉ chuyên chú đàn tấu Mị, từng đạo ba khuếch tán đánh ra, tiêu diệt toàn bộ khô lâu binh xung quanh.

      Vừa mới tiêu diệt hết khô lâu binh, mấy người còn chưa kịp nhả khí ra, mặt đất bắt đầu kịch liệt dao động, sau đó vỡ ra, đầu cháy đen lớn, chân vươn ra trước, chỗ bị nó sờ qua liền bị ăn mòn thành hố sâu lớn. Sau đó đầu cháy đen xông ra giống như là cự nhân bị đốt trọi, có da mặt, nhìn ra ngũ quan, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt. Sau đó thân hình cực đại xấu xí chút chút lên. Số lượng nhiều như lúc nãy nhưng vừa nhìn thấy thực lực cường bao hơn vừa rồi ít.

      "Đến đây , bảo bối đáng của ta, đến nhấm nháp mỹ vị thế gian !" Sau khi Xuy nhìn thấy quái vật kia ra, liếm miệng mình, hưng phấn .

      Sát lạnh lùng liếc mắt nhìn Xuy cái, : "Đều là vài đồ vô dụng! Nhiều vậy mà còn đối phó được mấy người bọn họ."

      Xuy cười liền dừng lại, : "Đại nhân, lần này nhất định bọn họ trốn thoát. Cự nhân của ta sợ công kích này của bọn họ, hơn nữa tính ăn mòn rất mạnh, vừa rồi bọn họ tiêu hao nhiều tinh lực, lần này khẳng định bọn họ xong đời."

      "Nắm chặt thời gian." Sát thúc giục .

      "Dạ, Đại nhân." Xuy trả lời .

      Sau khi cự nhân ra, trong khí tràn ngập mùi thối nồng đậm, giống như các chất cặn bã sinh vật thải ra. Bọn Độc Thiên Diệp nhịn được muốn nôn.

      "Ta dựa vào, đây là cái gì vậy, sao thối quá vậy? !" Thất Nguyệt gầm .

      "Quả nhiên vô cùng hôi thối." Vẻ mặt Tử Tiêu cũng khó chịu.

      "Thoạt nhìn cái này giống như còn lợi hại hơn lúc nãy chút." Hắc Tử .

      "Chắc là lợi hại hơn nhiều." Độc Thiên Diệp .

      Cự nhân về phía mấy người Độc Thiên Diệp và nhóm thú, công của Độc Thiên Diệp vì luyện tập thời gian dài, cấp bậc cao lắm, đánh ra ba tuy rằng làm tốc độ chúng nó chậm lại, nhưng cũng thể đạt tới hiệu quả giống như vừa mới đánh khô lâu binh.

      Lần này Độc Thiên Diệp và mấy người Tử Tiêu kêu tất cả khế ước thú của mình ra, tất cả công kích đều đánh về phía chúng nó, nhưng vẫn thể ngăn cản cước bộ của chúng nó vây quanh bọn họ lại.

      Mấy người Độc Thiên Diệp từng bước bị ép sát, cuối cùng thể tựa lưng vào nhau.

      "Vì sao công kích của chúng ta có hiệu quả với chúng nó?" Thất Nguyệt hỏi.

      "Chúng nó giống như phải sinh vật bình thường, cho nên e ngại linh lực của chúng ta?" Hắc Tử đoán.

      "Chắc là cấp bậc của chúng ta quá thấp, chúng nó cũng phải linh thú bình thường, cho nên linh lực công kích mới có hiệu quả." Độc Thiên Diệp phân tích .

      Tử Tiêu là người bình tĩnh nhất, nhích lại gần Độc Thiên Diệp, : "Nếu chúng ta nghĩ ra biện pháp bị chúng nó ăn luôn."

      "Tử lão đại, ngươi còn nhanh nghĩ biện pháp? Lòng ta rất loạn rồi đây!" Thất Nguyệt đáng thương .

      Tử Tiêu nhún nhún vai, : "Ta có biện pháp nào chứ? Ta còn muốn dựa vào Tiểu Diệp Nhi nhà ta bảo hộ đó."

      Cho dù tại thời điểm này, vẫn quên chiếm tiện nghi của nàng, nếu thời cơ thích hợp, nàng nhất định thảo luận nhân sinh với !

      "Làm sao bây giờ, tại càng ngày càng gần." mặt Hắc Tử còn nụ cười của ngày thường, mím môi nhìn chằm chằm cự nhân trước mặt.

      có cách nào, tại nàng chỉ có thể dùng kim hỏa của Tiểu Hỏa, nếu bị người khác nhận ra, cũng có cách nào.

      Lúc Độc Thiên Diệp vừa mới phóng xuất kim hỏa, đạo kiếm khí đánh úp phía sau cự nhân, lập tức đánh rớt đầu cự nhân.

      "Phanh!"

      Cái đầu bị rơi xuống cự nhân lập tức ngã xuống đất, sau đó dần dần hóa thành bãi nước mủ.

      "Dọa, ai lợi hại như vậy? !" Thất Nguyệt khỏi lớn tiếng.

      Đột nhiên xuất tình huống này khiến mọi người kinh ngạc thôi, bọn họ làm sao cũng đánh chết được cự nhân, thế nhưng lại lập tức bị đánh rớt đầu!

      bóng dáng xuất phía sau cự nhân, váy dài hắc sa, khuôn mặt đẹp, dáng người lung linh, vẻ mặt sát khí nhìn cự nhân trước mặt, tay phải cầm cây đại đao.

      Độc Thiên Diệp nhìn chằm chằm người mới xuất , trong lòng đột nhiên khẩn trương. Đúng lúc nàng ấy cũng nhìn lại đây, hai người cứ nhìn nhau như vậy.

      "Như Yên."

      "Thiên Diệp."

      Hai người đồng thời mở miệng, sau đó nhìn nhau cười. Cho dù cách thiên sơn vạn thủy, cho dù dung mạo thay đổi, chỉ cần ánh mắt, chúng ta liền có thể nhận ra đối phương trong biển người mênh mông!

      "Nàng là ai?"

      Xuy và Sát đều cau mày nhìn người đột nhiên xuất .

      "Sao nàng ta lại đến đây?" Sát nhìn chằm chằm Bách Lý Như Yên, biểu tình ngưng trọng.

      "Đại nhân, nàng ta là ai?" Xuy chưa từng gặp Bách Lý Như Yên, thấy đao của nàng liền đánh rớt đầu cự nhân của , hỏi.

      "Bách Lý Như Yên, công chúa từng háo sắc." Sát giải thích đơn giản chút.

      Mặc dù rất đơn giản nhưng Xuy biết nàng ta là ai, vì danh tiếng của nàng ta rất vang dội!

      "Sao nàng ta lại đến đây? Chẳng lẽ tới bắt chúng ta sao?" Xuy hỏi.

      Sát , chỉ nhìn Bách Lý Như Yên phía dưới.

      Bách Lý Như Yên bước nhanh xông lên, bước vào giữa đám cự nhân, sau đó vung đao, mỗi lần vung đao là đánh rớt cái đầu, cự nhân vừa mới còn dũng mãnh vô địch thế nhưng ở trước mặt nàng chính là đám dưa hấu bình thường.

      Máu đen phun ra, cước đạp lên, đá bay đầu cự nhân!

      "Ta lau, rất dũng mãnh!" Thất Nguyệt hét lớn.

      Bách Lý Như Yên từng bước từng bước đánh rớt đầu cự nhân, tính ăn mòn này có nhiều thương tổn với nàng. Nàng đường tới bên cạnh Độc Thiên Diệp.

      "Thiên Diệp."

      "Như Yên."

      Kiềm chế tâm tình kích động, hai người chỉ thản nhiên gật gật đầu.

      "Sát, người của ngươi, vẫn chỉ biết làm chuyện ghê tởm!" Bách Lý Như Yên nhìn Sát đứng giữa trung, trào phúng . Những thứ tạp nham chết tiệt đó thiếu chút nữa là lấy tính mạng của Độc Thiên Diệp, nghĩ tới đó, sát khí trong mắt nàng tỏa ra bốn phía.

      "Công chúa đại nhân, lâu gặp. Đây là ngươi tính vì người khác đối nghịch với tộc nhân của ngươi sao? Cho dù thực lực của ngươi khá mạnh, nhưng chúng ta có nhiều người, cũng nhất định ngươi có thể thắng." Sát .

      "Những thứ ghê tởm này đó của các ngươi, bản cung còn cảm thấy chướng mắt! Trở về với Quỷ dạ xoa, bản cung đến lấy tính mạng của , muốn ra ngoài, nằm mơ!"

      "Ta nhất định lại, hy vọng lúc ngươi gặp chủ nhân của ta còn có thể như vậy." Sát , "Chúng ta ."

      "Đại nhân, chúng ta đối phó những người đó nữa sao? Trận cự nhân của ta vẫn rất lợi hại." Xuy cam lòng .

      "Trận đó của ngươi đối phó ngoại tộc sai biệt lắm, cho dù lại đến gấp đôi, cũng đủ mình nàng ta luyện tập." Sát xong, hóa thành khói đen biến mất.

      Xuy thấy Sát cũng rời khỏi, đành phải triệu tất cả cự nhân trở về, sau đó oán hận trừng mắt liếc nhìn bọn họ cái, biến mất trong khí.

      "Liền rời khỏi như vậy?" Thất Nguyệt nhìn đám cự nhân trở về dưới đất, bóng đen cũng biến mất trong khí, sửng sốt .

      "Sao hả, ngươi còn luyến tiếc?" Hắc Tử đánh vào đầu Thất Nguyệt, .

      Chờ tất cả quái vật đều biến mất, Bách Lý Như Yên xoay người nhìn Độc Thiên Diệp, tay phải đưa ra, lòng bàn tay hướng về phía Độc Thiên Diệp. Độc Thiên Diệp cười cười, vươn tay phải ra đánh, đánh hai cái, sau đó làm động tác hình hoa xinh đẹp, nắm chặt tay nhau.

      " tốt." Độc Thiên Diệp .

      Ngươi còn sống, tốt!

      "Quá tốt!" Bách Lý Như Yên .

      Còn có thể tìm được nhau, quá tốt!

      "Ha ha." Hai người nở nụ cười, sau đó ôm chặt nhau. Sau hai phút, hai người thoát ra.

      "Ta này, các ngươi ôn chuyện cũng phải tìm hoàn cảnh tốt chút chứ?" Giọng của Tử Tiêu truyền đến từ phía sau Độc Thiên Diệp.

      "Khụ khụ, ta giới thiệu chút, đây là Bách Lý Như Yên, đồng bọn tốt của ta, đây là Tử Tiêu, Hắc Tử và Thất Nguyệt. Như Yên, chúng ta rời khỏi chỗ này trước ." Độc Thiên Diệp .

      Bách Lý Như Yên gật gật đầu, cùng Độc Thiên Diệp ngồi lưng Tiểu Hỏa rời khỏi. Tử Tiêu, Thất Nguyệt và Hắc Tử ngồi khế ước thú của Hắc Tử.

      Mấy người tới đỉnh núi xa, bên cạnh có hồ nước, sau đó hạ trại nghỉ ngơi. Bởi vì đại chiến, mọi người rất chật vật, đều tự rửa mặt rồi mới ra.

      Độc Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên sử dụng chung lều trại. Lúc trước hai người các nàng ra ngoài làm nhiệm vụ đều là ngủ chung trong lều trại, tại có thể ôn lại vài chuyện trước kia, hai người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Sau khi rửa mặt xong, Độc Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên nằm giường chuyện phiếm, chuyện trước kia, thỉnh thoảng cười khẽ.

      "Ngươi vào thế giới này như thế nào?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      "Ca ca ta ta vốn chính là người của thế giới này, nhưng lúc sinh ra, linh hồn tốt, mẫu thân vì ta có thể sống sót liền tách nửa linh hồn của ta ra, đầu thai vào thế giới khác, sau khi ta chết ở thế giới kia, ca ca ta dùng bí pháp triệu hồi trở về. Ngươi sao?" Bách Lý Như Yên xong tình huống của mình, hỏi.

      "Hồn phách của ta ở vô tận hư

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 25: Cứu đám người

      Thứ Hồn né tránh công kích của Tử Tiêu, trong tay còn bưng chén cháo. tới ngồi xuống đối diện Tử Tiêu, : "Làm khế ước thú của ngươi, ta hại ngươi thành sao? Ta đều là lời !"

      "Tiểu Diệp Nhi, nàng phải tin tưởng ta, ta có làm những chuyện này, tuy rằng ta có khế ước thú háo sắc nhưng bản thân ta giữ mình vô cùng trong sạch." Tử Tiêu giải thích với Độc Thiên Diệp.

      Bách Lý Như Yên nhìn chủ nhân và khế ước thú bôi đen lẫn nhau, trong lòng có chút buồn cười, lại phụng phịu : "Thiên Diệp, người này sạch , thể."

      Độc Thiên Diệp gì, ràng mặc kệ bọn họ. Cúi đầu ăn cháo của mình, coi bọn như là khí.

      lát sau, Thất Nguyệt và Hắc Tử ra ăn điểm tâm. ràng Thất Nguyệt là bị Hắc Tử gọi dậy, vì mặt đen có thể bằng với đáy nồi mà Độc Thiên Diệp vừa mới nấu cơm.

      "Thơm quá." Hắc Tử ngửi mùi, tới, : "Ngửi mùi thơm. Thất Nguyệt, nếu ngươi còn chưa ngủ đủ có thể trở về lều ngủ giấc."

      Lúc ngửi thấy mùi, sâu gây mê trong người Thất Nguyệt cũng thành công lui. trắng mắt liếc mắt nhìn Hắc Tử cái, tự lấy ra cái chén, múc chén xong liền chạy lấy người.

      Bách Lý Như Yên nhìn mấy người tranh cãi ầm ĩ, ngày hôm qua Độc Thiên Diệp cho nàng những chuyện trải qua ở Huyền Nguyệt đại lục, đương nhiên là có nhắc tới chuyện thần điện, thân phận của những người này xuất cùng với Độc Thiên Diệp. So sánh với cuộc sống của mình, Độc Thiên Diệp trải qua những ngày phấn khích hơn nhiều. Nhưng lúc nàng vừa mới đến nơi đây, công chúa kia cũng đủ kỳ ba khiến nàng bỏ ra rất nhiều thời gian để xử lý những chuyện này.

      Lúc Thứ Hồn và Tử Tiêu đánh nhau, còn lại chút điểm tâm, Thất Nguyệt và Hắc Tử thưởng thức ăn hết. Cơm nước xong, mọi người tiếp tục về hướng tây. đường lúc gặp sinh vật kỳ quái này, cho dù nhóm bọn có giấu trong thân cây, thậm chí thân trong khí, Bách Lý Như Yên đều có thể tóm ra rồi giải quyết.

      " nghĩ tới bọn họ giám thị chúng ta cả đường ?" Độc Thiên Diệp thấy Bách Lý Như Yên giải quyết tiểu quỷ, cảm thán , " đường chỉ có trăm đúng ?"

      "Tuy Quỷ dạ xoa dám ra đây, nhưng tại lại sợ ta tìm được ổ của ." Bách Lý Như Yên , "Nhưng biết, lúc ta đến đây ca ca cho ta khối ngọc thạch tìm tung tích, chỉ cần ở nơi đó của chúng ta đều trốn được. Chúng ta tiếp tục , lâu nữa trận đại chiến."

      Bách Lý Như Yên xong, mọi người tiếp tục .

      Trước mặt là rừng cây, mấy bóng đen quỳ mặt đất. Vương ngồi ghế nổi lơ lửng giữa trung, hắc vụ bao phủ, làm người ta thấy người ở bên trong.

      "Chủ nhân, ta hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, thỉnh chủ nhân trách phạt." Sát quỳ mặt đất, dập đầu.

      "Như Yên nha đầu kia đến đây sao? !" Bóng đen nhìn người quỳ đầu tiên phía dưới, chậm rãi mở miệng, nghe ra là tức giận tức giận.

      "Đúng vậy, chủ nhân!" Sát trả lời.

      " làm xong chuyện chịu trừng phạt, biết ?" Quỷ dạ xoa sâu kín , "Nhưng tình huống tại khá đặc thù, chờ chúng ta rời khỏi nơi này, ngươi lại tự nhận xử phạt. Ngươi đứng lên trước ."

      "Tạ chủ nhân." Sát đứng dậy.

      Quỷ dạ xoa lại nhìn về phía người quỳ mặt đất, : "Các ngươi cũng như thế, tự mình đến chỗ Sát lĩnh phạt. Như Yên nha đầu, chúng ta lâu gặp, ngươi còn nhớ Quỷ dạ xoa thúc thúc ta ?"

      Quỷ dạ xoa vừa vừa tiêu tán trong khí.

      "Các ngươi giám thị chặt chẽ động tĩnh của Bách Lý Như Yên, có dị động gì lập tức báo lại. Lần này lại làm xong, chúng ta chờ chủ nhân trừng phạt ." Sát xong, cũng biến mất trong khí.

      "Dạ, đại nhân." Xuy và Mạnh đồng thanh .

      Chờ Quỷ dạ xoa và Sát biến mất, Xuy và Mạnh mới đứng lên. Nhìn chỗ Sát biến mất, xuy nhịn được nhổ ngụm, : "Đức hạnh gì chứ! Chờ thực lực của ta mạnh hơn ngươi, xem ngươi còn túm như thế nào!"

      Mạnh kéo Xuy, : "Chúng ta nhanh , nếu chuyện lần này làm xong, ta phải khó khăn đó."

      Sau đó hai người biến mất ở rừng cây.

      Cùng lúc đó, ở chỗ khác, đám người bị bóng đen vây quanh. Từng đạo linh lực ngừng phát ra, nhưng bóng đen này bị đánh tan rồi lại ngưng tụ lại.

      "Đây là quái vật gì?" Đồ đệ tuổi nhất của Hội trưởng Công hội Luyện dược sư Tinh Phong nuốt viên Hồi linh đan, nhìn quái vật này .

      " biết, linh lực công kích hoàn toàn có tác dụng với chúng nó, nhưng chúng nó phát ra tử khí làm rất nhiều người trong chúng ta đều xụi lơ vô lực. Cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn chúng ta chết." người của Công hội Luyện khí sư .

      Cấp bậc của người trong Công hội Luyện đan sư và Công hội Luyện khí sư cũng cao, rất ít người đạt tới thần vương. Đối phó quái vật này, càng thêm cố hết sức. người trong Công hội Thuần thú sư cẩn thận bị bóng đen lôi kéo, bóng đen xung quanh ùa lên, chỉ chốc lát sau liền biến thành thây khô.

      "A..."

      Mọi người có mặt ở đây đều bị dọa sợ, người yên lành thế nhưng lại bị hấp thành như vậy, vài người nhát gan run rẩy, ngay cả linh lực cũng ngưng tụ được. Điều này làm bóng đen càng thêm hung hăng.

      "Kiệt kiệt, ngoan ngoãn làm đồ ăn của chúng ta !" bóng đen phát ra thanh khó nghe, cứ như là đầu gỗ chết vậy, kích thích màng tai của mọi người.

      "Hỏa hệ linh thú, vây quanh chúng ta nhanh lên!" người trong Công hội Thuần thú sư lớn tiếng kêu linh thú.

      Chỉ có hỏa hệ linh thú và hỏa hệ linh sư mới có hiệu quả, trong chiến đấu bọn họ phát ra điểm này.

      "Phanh..." Người vừa mới chuyện bị tha ra ngoài, nằm mặt đất, sợ hãi tràn ngập trong lòng .

      "Cứu, cứu mạng!" ngừng la lên, nhưng người của Công hội Luyện đan sư và Công hội Luyện khí sư lại giống như nghe thấy, tiếp tục chiến đấu với bóng đen này. Thế gia đệ tử muốn , nhưng thấy người của Công hội Luyện đan sư và Công hội Luyện khí sư đều động, bọn họ vốn có ý nghĩ gì hết.

      Người của Công hội Thuần thú sư gặp bọn hai ngày trước, lúc bọn họ đến đây rồi liền cảm thấy mình tài trí hơn người, luôn sai sử những người khác làm cái này làm cái kia. Bộ dáng vênh váo tự đắc của bọn họ làm mọi người vô cùng chán ghét! Nếu phải vài lần mọi người phát ra thây khô, cảm giác Linh bí cảnh lần này bất đồng, vì tập hợp lực lượng, mọi người mới miễn cưỡng đồng ý cùng với bọn họ.

      Ai cũng nhìn thấy tình cảnh tại, ra ngoài chính là mất mạng, ai còn phải người của mình mà phiêu lưu mạo hiểm chứ. Cho nên tiếng kêu thê thảm của người kia mọi người làm bộ như nghe thấy.

      Rất nhanh, người kia cũng bị hấp thành thây khô, thi thể còn bị ném trở về, lúc rớt xuống mặt đất, bể vài khối, nhìn rất ghê tởm.

      Bóng đen tiếp tục vây quanh, làm bọn họ lên trời được xuống đất cũng xong!

      Lúc mọi người tuyệt vọng, đạo hỏa diễm nóng cháy thiêu hủy toàn bộ quỷ mị , lộ ra đám người bị vây quanh.

      Vốn còn tưởng rằng phải chết thể nghi ngờ, nghĩ tới được người khác giải cứu, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiểu Hỏa chở mấy người Độc Thiên Diệp bay nhanh đến đây.

      "Là Thiên Diệp tiểu thư." Người của Công hội Luyện đan sư nhận ra Độc Thiên Diệp, kích động kêu lên.

      Độc Thiên Diệp nhìn người phía dưới, trừ Công hội Luyện đan sư, người cũng biết, nhưng sư phó và Tinh Mị có chút giao tình, nàng cũng thể bỏ bọn họ lại. Cứu người cũng là cứu, cứu đám cũng là cứu, vậy cùng nhau .

      Độc Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên nhìn thoáng qua, sau đó đồng thời đứng dậy bay đến giữa trung, Độc Thiên Diệp chọn hỏa hệ thần cấp, hỏa cầu hỏa vũ hỏa long thay nhau ra trận, thiêu hủy rất nhiều quỷ mị.

      Bách Lý Như Yên thân hắc y bay giữa trung, tóc đen bay trong gió. Nàng ngưng ra đoàn linh khí màu đen, hình thành cái roi dài, sau đó quất ra, nhiều quỷ mị đều hồn phi phách tán, dấu vết.

      Lúc quỷ mị nhìn thấy Bách Lý Như Yên, đều sợ tới mức động cũng dám động. Chúng nó là quỷ mị cấp thấp nhất, hơi thở người Bách Lý Như Yên cũng đủ để cho chúng nó cúi người cúng bái. Ở nơi đó của bọn họ, cấp bậc cũng rất nghiêm khắc.

      Bách Lý Như Yên nhìn hai người phía dưới bị hấp thành thây khô, cơn tức trong mắt lớn hơn. Nếu để bọn họ ra bên ngoài, vậy người bên ngoài bị chúng nó hấp sao!

      "Vốn các ngươi có thể sống tốt ở nơi đó, nhưng các ngươi lại lựa chọn tới nơi này chịu chết." Bách Lý Như Yên , roi trong tay vung càng thêm linh hoạt.

      Hành động của Độc Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên làm mọi người phía dưới sợ ngây người, đây là hai người trâu bò cường hãn cỡ nào! Còn Tiểu Hỏa, hai người Độc Thiên Diệp thú rất nhanh liền giải quyết hết đám quỷ mị này. Nhìn người phía dưới trợn mắt há mồm, sợ hãi than ngừng.

      "Thiên Diệp tiểu thư quá lợi hại!"

      "Thiên Diệp tiểu thư uy vũ!"

      " nương ở cùng với Thiên Diệp tiểu thư là ai? Sao chưa từng gặp qua."

      "Nàng cũng lợi hại giống như Thiên Diệp tiểu thư!"

      Lúc giải quyết điệu xong hết đám quỷ mị, Độc Thiên Diệp xuống phía dưới. Người được cứu đều hành lễ cảm ơn Độc Thiên Diệp.

      "Cảm ơn ngươi." Tinh Phong mang theo mọi người .

      Độc Thiên Diệp đưa tay ra đỡ, : " cần khách khí, mọi người đều cùng vào, tại gặp tình huống như vậy, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau."

      "Thiên Diệp, ngươi có biết chúng nó là gì ?" Tinh Phong hỏi.

      Độc Thiên Diệp lắc đầu, : "Ta cũng biết, nhưng đánh qua vài lần rồi. Biết vài phương pháp đối phó. Lúc nãy ta thấy các ngươi triệu hồi hỏa hệ huyễn thú ra, vậy cũng hiểu biết chút ít rồi."

      "Phanh!"

      đệ tử thế gia đột nhiên ngã xuống, cả người trở nên đen thui.

      "Đại ca, đại ca làm sao vậy?" Người nọ ngồi xỗm bên cạnh , thân thể loạng choạng kêu lên.

      "Làm sao vậy?"

      "Xảy ra chuyện gì?"

      Mọi người vây quanh, Độc Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên cũng qua, kiểm tra chút.

      "Vừa rồi bị tử khí của quỷ mị xâm nhập thân thể, tại cắn nuốt cơ năng thân thể . may vẫn chưa qua lâu, ta có thể cứu ." Bách Lý Như Yên .

      Có lẽ vừa rồi Bách Lý Như Yên ra tay cứu bọn họ, bọn họ theo bản năng đều tin Bách Lý Như Yên. Nàng có biện pháp, vậy là sao. Vì thế mọi người đều thối lui, chừa ra khoảng gian.

      Độc Thiên Diệp nhìn Bách Lý Như Yên, Bách Lý Như Yên biết nàng lo lắng, cười : "Rất dễ dàng với ta, mới lâu nên sao."

      Bách Lý Như Yên vừa như vậy, Độc Thiên Diệp gật đầu, thối lui qua bên, cũng lui xa như những người đó.

      Bách Lý Như Yên tới bên cạnh người nọ, với người phía sau: "Người nào nhát gan nên nhìn."

      xong cũng quản những người khác phản ứng thế nào, tay phải nắm chặt cổ tay phải của người nọ, tay trái đặt bụng của người nọ. Hai chỗ đều là cửa mạch, đệ đệ của người nọ ở bên nhìn, muốn mở miệng gì đó nhưng vẫn kiềm chế lại. tại cũng có biện pháp khác, chỉ có thể tin tưởng nàng!

      Lúc Bách Lý Như Yên cứu người cũng chú ý tới biến hóa của người đệ đệ, nếu mở miệng ngăn cản, nàng cứu người. Nàng cũng phải người tốt gì, có thời gian và tâm tình làm những chuyện này. Cũng may vẻ mặt của người nọ chỉ biến hóa chút, cũng gì thêm.

      Bách Lý Như Yên thế này mới chính thức bắt đầu cứu người. Tay đặt bụng dùng sức nhấn cái, đánh đạo bí quyết, sau đó chế trụ cửa mạch thay đổi vài cái thủ thế, dùng móng tay đâm lỗ hổng chỗ cổ tay, tuy rằng rất sâu, nhưng có máu chảy ra. Cuối cùng nàng lấy tay đè cánh tay lại, nhàng dẫn đường ra bên ngoài.

      Vẻ mặt người nọ ngừng biến hóa, giống như rất thống khổ, răng nanh cắn môi chặt, môi đều bị cắn nát. Độc Thiên Diệp phát , máu chảy ra là màu đen.

      Chỉ chốc lát sau, còn có đoàn sương khói màu đen chui ra từ lỗ hỏng nơi cổ tay , hóa thành bóng dáng màu đen có diện mạo cực kỳ xấu, nhưng nó chưa kịp có động tác gì, bị Bách Lý Như Yên hấp vào trong cơ thể. Rất nhanh, màu đen mặt người nọ thối lui, trở lại màu da bình thường, nhưng thống khổ như vậy, mặt hơi tái nhợt. Mà máu chảy ra môi biến thành màu đỏ.

      "Tốt rồi." Bách Lý Như Yên đứng lên .

      Đệ đệ của người nọ chạy tới, phát ca ca tốt rồi, liên tục cảm ơn. Tuy quá trình nhìn có chút ghê tởm, nhưng nàng cứu ca ca của mình, đó là .

      Bách Lý Như Yên đứng dậy quay đầu lại, phát mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nhưng nàng gì hết. Nàng cứ như vậy, mọi người đều biết nàng giống bọn họ.

      "Ngươi sao rồi?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      " sao." Bách Lý Như Yên , nghĩ nghĩ, chuyện đó quả là vì sơ sẩy ở nơi đó của nàng mới dẫn tới Quỷ dạ xoa mang thuộc hạ quái quỷ quái ra ngoài, vì thế với những người đó: " tại trong cơ thể của các ngươi đều có chút tử khí, nếu nguyện ý, ta có thể giúp các ngươi khai trừ. Nếu muốn cũng miễn cưỡng." Chính bọn họ muốn sống, nàng đương nhiên miễn cưỡng!

      Sắc mặt mọi người đều có chút xấu hổ, nàng vừa mới cứu bọn họ, bây giờ còn nghĩ khai trừ tử khí trong cơ thể cho bọn họ, mà bọn họ lại dùng ánh mắt ngoại tộc nhìn nàng, quả đúng lắm.

      Người của Công hội Luyện đan sư dẫn đầu : "Vậy làm phiền nương."

      Thấy quan hệ giữa nàng và Độc Thiên Diệp tầm thường, cho dù cùng loại nhưng cũng là nhân vật vô cùng lợi hại. Hơn nữa nếu nhìn kỹ, khí chất của hai người giống nhau. Người ta giúp ngươi, chính là mình được thơm lây.

      Người của Công hội Luyện khí sư cũng ra, : "Cảm ơn nương." Sau đó đứng cùng với người của Công hội Luyện đan sư.

      Sau đó những người khác đều lục đục đứng dậy, chỉ có hai người của Công hội Thuần thú sư vẫn qua.

      "Nhìn bộ dáng của nàng ta , chừng cùng với quái vật này đó, bằng làm sao có thể hấp thu khói đen này." người .

      người khác phụ họa : "Đúng thế. Thấy quan hệ của nàng ta và Độc Thiên Diệp tệ, Công hội Thuần thú sư chúng ta lại có cừu oán với nàng, chừng nàng ta giúp Độc Thiên Diệp đối phó chúng ta. Hơn nữa tại ta cũng cảm thấy có gì đó khó chịu."

      Bách Lý Như Yên liếc mắt nhìn hai người kia cái, xoay người với những người khác: " tại các ngươi ngồi xếp bằng, sau đó ta hút tử khí trong cơ thể của các ngươi ra, đến lúc đó cơ thể của các ngươi có chút khó chịu. Nhưng các ngươi được kháng cự, để tử khí theo chỉ dẫn của ta mà ra."

      Những người đó nghe lời toàn bộ ngồi xuống, Bách Lý Như Yên xuyên qua đám người, tạo lỗ hổng cổ tay của mỗi người. biết nàng dùng phương pháp gì mà cổ tay của mọi người chảy máu ra.

      Tử Tiêu tới bên cạnh Độc Thiên Diệp, nhìn Bách Lý Như Yên xuyên qua ở trong đám người, Thất Nguyệt nhịn được : "Tiên nữ khởi vũ, tiên nữ màu đen."

      "Phốc ——" Lời của Thất Nguyệt chọc Độc Thiên Diệp cười.

      Hai ngày ở chung, mọi người đều nhận ra Bách Lý Như Yên cũng phải là người nhiệt tình, trái lại còn có chút lạnh nhạt. Đương nhiên, đây đều là lúc đối với bọn họ, đối với Độc Thiên Diệp, vạn năm tuyết đọng đột nhiên liền còn. Hơn nữa thủ đoạn mà Bách Lý Như Yên dùng đối phó quỷ mị luôn luôn ngoan tuyệt, cho nên đối với Bách Lý Như Yên, bọn họ đều thể cảm giác, tại câu này của Thất Nguyệt chính là cảm giác trong lòng bọn họ.

      Sau khi Bách Lý Như Yên làm xong, vào giữa đám người, hai tay chụm lại, ngón tay thủ thế vài cái bí quyết, đoàn sương mù màu đen thoát ra.

      Hai người của Công hội Thuần thú sư ở bên nhìn thấy Bách Lý Như Yên đánh sương mù màu đen vào trong cơ thể của những người đó, hét lớn: "Ngươi xem ngươi xem, quả nhiên nàng muốn hấp mọi người thành thây khô!"

      Độc Thiên Diệp nghe thấy tiếng kêu của người nọ, đạo linh lực đánh tới, đánh bay hai người ra xa, lạnh lùng quát: "Câm miệng!"

      Hai người kia nghĩ tới Độc Thiên Diệp đột nhiên công kích bọn họ, ngã nặng nề xuống mặt đất. Tuy trong lòng hận Độc Thiên Diệp muốn chết, nhưng bọn vẫn dám gì nữa, sau khi đứng lên ngoan ngoãn đứng ở đó.

      "Tiện nhân, sau khi ra ngoài nhất định phải thu thập nàng tốt chút!" người giọng thầm.

      "Cũng biết bây giờ tiểu thư ở đâu, tại hai người chúng ta phải là đối thủ của nàng ta." người khác phun máu tươi trong miệng ra, .

      Rất nhanh, sương mù liền chui ra từ lỗ hổng chỗ cổ tay của bọn họ, độ dày kia, ràng là nhiều hơn Bách Lý Như Yên cho vào trong cơ thể của bọn họ. vài người nghiêm trọng, sắc mặt hơi chuyển màu đen, tại đều khôi phục bình thường.

      Bách Lý Như Yên thu hồi đoàn sương mù, : "Tốt rồi."

      Những người đó lúc này mới mở to mắt, cảm giác xụi lơ vô lực vừa nãy còn tồn tại nữa, biết Bách Lý Như Yên thành công khai trừ sạch tử khí trong cơ thể của bọn họ, đứng dậy cảm ơn.

      Bách Lý Như Yên gật gật đầu, trở lạ bên cạnh Độc Thiên Diệp.

      "Các ngươi có kế hoạch gì tiếp theo chưa?" Độc Thiên Diệp hỏi mấy người Tinh Phong.

      Tinh Phong nghĩ nghĩ, : "Chúng ta nghĩ theo ngươi, biết có thể được ?"

      "Đúng vậy, Thiên Diệp tiểu thư, chúng ta nghĩ theo ngươi, ngươi mang theo chúng ta ." đệ tử thế gia .

      Tuy lần này bọn họ được cứu, nhưng ai biết lần sau là bộ dáng nào đây, vẫn là cùng Độc Thiên Diệp mới an toàn chút.

      "Ta muốn về hướng tây tìm kiếm Ngát hương hoa, các ngươi cùng ta, chỉ sợ gặp được đồ tốt nào." Độc Thiên Diệp .

      "Mạng cũng có, còn muốn bảo bối này làm cái gì?" Có người .

      Ngẫm lại cũng đúng, lúc trước làm sao cũng nguyện ý cùng Độc Thiên Diệp, mọi người đều : "Thiên Diệp tiểu thư, xin ngươi mang theo chúng ta được ? Lần này chúng ta có thể an toàn ra ngoài, ngày khác nhất định báo đáp ngươi."

      Độc Thiên Diệp muốn gì đó, bị hai tiếng kêu thảm thiết hấp dẫn lực chú ý.

      Tất cả mọi người nhìn về phía có tiếng kêu thảm thiết, hóa ra là hai người của Công hội Thuần thú sư bị tử khí ăn mòn, chịu nổi đau đớn, kêu lên.

      Bộ dáng thảm thiết làm mọi người ở đây đều nhịn được chảy mồ hôi lạnh. Nếu lúc nãy bọn họ đứng ra, tại kết cục liền giống như hai người đó.

      Nhìn thấy bộ dáng của hai người đó, mọi người càng thêm kiên định theo Độc Thiên Diệp.

      "Các ngươi muốn cùng chúng ta cũng có thể, nhưng sau đó chúng ta chống lại lão đại của đám quỷ mị này, đến lúc đó phỏng chừng trận chiến đấu." Bách Lý Như Yên .

      Nghe Bách Lý Như Yên , có mấy người bắt đầu dao động. Nếu như vậy, chắc chắn gặp đám quỷ mị này, đến lúc đó các nàng thể bảo vệ bọn họ làm sao bây giờ?

      "Thiên Diệp tiểu thư, chúng ta nghĩ lại nên tới chỗ khác nhìn xem." Có người uyển chuyển đề suất.

      Có người đầu, những người khác cũng dễ hơn. Nhưng người lựa chọn rời vẫn ít.

      Với những người rời , Độc Thiên Diệp cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao theo mình và Như Yên, chiến đấu là thể tránh khỏi, nếu chính mình ra ngoài, cố gắng né tránh, có thể gặp được kỳ ngộ gì đó cũng chừng. Nàng nhìn những người đó : "Lần sau lúc các ngươi gặp quái vật này nên dùng hỏa hệ linh lực công kích. Chỉ có hỏa hệ linh lực mới có hiệu quả với chúng nó, những cái khác đều là lãng phí linh lực."

      "Đa tạ Thiên Diệp tiểu thư cho biết. Chúng ta rời khỏi trước đây." người ôm quyền với Độc Thiên Diệp, sau đó mang theo thuộc hạ của mình phía ngồi tọa kỵ bay .

      Độc Thiên Diệp nhìn những người còn lại, : "Vậy các ngươi cùng ta . đường chúng ta có thể gặp được cái gì cũng nhất định. Hơn nữa đến lúc giải quyết những thứ tạp nham này, các ngươi cũng có thể tìm kiếm kỳ ngộ."

      "A —— "

      Tiếng kêu thảm thiết bên kia vẫn tiếp tục, rất nhanh hai người liền biến thành hai khối than đá. Kết quả như vậy mọi người cũng ngoài ý muốn, ai khiến bọn họ lựa chọn như vậy chứ!

      Rất nhanh, hai người kia chết, Độc Thiên Diệp qua, đánh đạo hỏa diễm thiêu hủy thi thể của hai người này. Lúc thiêu còn có thể nhìn thấy đoàn sương mù giãy dụa bên trong, cuối cùng biến mất.

      " thôi." Bách Lý Như Yên tới bên cạnh Độc Thiên Diệp, : "Cũng sắp tới ổ của bọn họ rồi. Sau đó trận đại chiến chờ chúng ta."

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Thần thoại của chúng ta được tiếp tục trình diễn!"
      Last edited by a moderator: 30/7/16
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiênthuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 26

      OANH TRA CŨNG CHỪA


      Càng về phía tây càng có nhiều quỷ mị, mọi người dần dần tìm ra cách tốt nhất đối phó với quỷ mị. Nhìn từng đàn quỷ mị thỉnh thoảng xuất , mọi người biết, bọn họ càng lúc càng gần ổ của đối phương.

      Vài ngày sau, rốt cuộc họ cũng đến được khu rừng phía tây. Nơi này tử khí dường như rất nặng, vừa tiến vào cảm giác được cơn lạnh thấu xương.

      “Như Yên, bọn họ ở nơi này sao?” Độc Thiên Diệp nắm tay Tiểu Hỏa và Như Yên, cùng nhau dẫn đầu đội ngũ.

      Bách Lý Như Yên gật gật đầu, : “Chính là nơi này. Quỷ dạ xoa chính là như thế, cho dù biết tình huống cũng biến thành người nào khác, bởi vì cảm thấy mình là người chiến thắng cuối cùng.”

      “Như Yên nha đầu vẫn hiểu biết ta như trước.” đạo thanh vang lên, như được truyền từ bốn phương tám hướng.

      Mọi người khẩn trương nhìn nhìn chung quanh, nhưng lại phát ra người nào.

      Bách Lý Như Yên rất quen thuộc với thanh này. Lúc trước Bách Lý Như Yên trở nên như vậy, thể liên quan tới .

      “Quỷ dạ xoa thúc thúc vẫn luôn tự tin như vậy. Có lẽ la nhiều năm nay oai phong cõi, quên rằng, ngươi luôn luôn thể chế tất cả.” Bách Lý Như Yên .

      “Chỉ cần có thế lực, tất cả đều có thể, phải sao? Như Yên nha đầu, thúc thúc thương ngươi nhiều năm như vậy, ngươi muốn đối đầu với ta sao?”

      “Quỷ dạ xoa thúc thúc, trước kia ngươi đối xử với ta như thế nào, trong long ta đều biết . Nếu nhờ người, mấy năm trước ta cũng thể nào chút danh hào nào. Nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, chỉ cần ngươi trở về cùng với ta, chúng ta cần động đao động kiếm. Nếu ngươi có ý như vậy, ta cũng chỉ có thể xin lỗi ngươi.” Bách Lý Như Yên nhún vai bàng quan .

      “Ha ha… Còn mười lăm ngày, chỉ cần mười lăm ngày, chúng ta có thể ra thế giới bên ngoài. Nơi đó có nhiều tài nguyện, nhiều nhân loại mỹ vị như vậy, giống như nơi đó, cái gì cũng có. Ca ca ngươi dựa vào thân phận của mình, muốn đâu , còn chúng ta sao? Chỉ có cái nơi đen tối đó?” Quỷ dạ xoa xong liền kích động, “Vì muốn rời khỏi đó, ta suy tính nhiều năm, bắt đầu kế hoạch từ lúc ngươi vừa mới được sinh ra. Ta biết, chiều hư ngươi, ngươi gây chuyện, đến lúc đó giải quyết, đó là cơ hội tốt cho ta rời . Ha ha… nghĩ tới ngươi phụ kỳ vọng của ta, náo loạn nơi đó tới trời long đất lở, còn khiến cho bế quan lâu như vậy. Thời cơ, thời cơ của ta đến rồi !”

      Bách Lý Như Yên lời nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe, giống như cái người ta nhắc tới phải là mình. ra cũng phải là nàng làm, nhưng cũng coi như là nàng làm, dù sao cũng là cùng người, chỉ là bây giờ linh hồn của nàng kiện toàn, còn ngây ngốc háo sắc như trước kia nữa.

      “Mặc dù ngươi ra ngoài, vậy sao?” Bách Lý Như Yên lạnh lung .

      “Nơi này có hoa tươi cây xanh, có rất nhiều linh thú, lại có thịt người thơm ngon. Ngươi ra đây rồi, định về lại góc tối kia chứ?! Ta ra đây lâu, ngây người trong bí cảnh này nhiều năm như vậy, bây giờ cần mười lăm ngày, mười lăm ngày sau ta có thể đưa chúng nó ra thế giới bên ngoài tham quan rồi. Nha đầu, ngươi , ta trở về với ngươi sao? Ha ha…”

      Bách Lý Như Yên giật giật thanh đao trong tay, noi: “Quỷ dạ xoa thúc thúc, có trở về hay , phải chỉ dựa vào ngươi là định đoạt được. các ngươi muốn trở về, vậy tất cả ở lại đây cũng rất tốt.”

      Bách Lý Như Yên vừa xong, liền phóng đạo kiếm khí ra ngoài, loạt quỷ mị mình trong khí đột nhiên xuất , bị kiếm khí của nàng chặt đứt ngang eo.

      “A!” loạt tiếng kêu thả thiết vang lên.

      Quỷ dạ xoa nhìn hành động của Bách Lý Như Yên, cũng tức giận, : “ nghĩ tới chỉ thời gian gặp, công lực của ngươi tang cao! tệ, tệ! Nhưng dù ngươi phát bọn chúng, cũng nhất định phát ra ta. Thời gian của ngươi còn nhiều phải ? Hy vọng ngươi có thể tìm ra toàn bộ bọn chúng.”

      Bách Lý Như Yên vung đao, : “Ta nhất định tìm ra ngươi, chỉ cần ngươi chết, chúng nó tự nhiên biến mất. Nhưng ta biết, nếu chúng nó muốn ra với ngươi, nhất định phải khế ước với ngươi.”

      Quỷ dạ xoa nấp trong khí bỗng nhíu mày, nghĩ tới cái này mà nàng cũng biết.

      “Ta chờ ngươi.” Quỷ dạ xoa câu, liền lên tiếng nữa. ai biết ở nơi nào, có lẽ ngay trong rừng cây, cũng có thể là ở đỉnh núi rất xa.

      Quỷ dạ xoa thèm nhắc lại, đám người Độc Thiên Diệp nhanh chóng bị bao vây. Quy mô lần này lớn, ngàn vạn quỷ mị, khô lâu cùng cự nhân chờ lệnh, còn có vài chủng loại bọn họ chưa từng gặp qua.

      “Trời, nhiều vậy sao?!” Có người kêu to lên.

      Ngay khi bọn họ tin chắc rằng mình chết ở đây, Bách Lý Như Yên bay lên giữa trung, hay tay khởi quyết, miệng đọc chú ngữ. Rất nhanh, sau lưng nàng cũng xuất vô số quỷ mị.

      Nhìn binh đoàn của Bách Lý Như Yên, Độc Thiên Diệp đau đớn trận. Nàng muốn thu phục đám quỷ mị này, chắc chắn ăn ít khổ. Bởi vì Như Yên từng , ngươi phải đả bại đám, thu phục đám, trừ phi là giống như quỷ dạ xoa, lấy ích lợi ra dụ hoặc. Bách Lý Như Yên khẳng định làm chuyện như vậy, cho nên tất nhiên đả bại hết tất cả.

      Sau khi quỷ mị của Bách Lý Như Yên xuất , liền trực tiếp xông lên đối đầu với đám quỷ mị của quỷ dạ xoa. Cùng chủng loại, tấn công mới có quả.

      Tiểu Hỏa hóa thành nguyên bản, Độc Thiên Diệp triều hồi khế ước thú rồi phi thân lên lưng Tiểu Hỏa, đến bên cạnh Bách Lý Như Yên, : “ lát nữa ta chế bọn chúng, ngươi thừa cơ tìm kiếm .”

      Bách Lý Như Yên gật đầu, thu hồi đại đao, sau đó ra roi, đánh về phía khô lâu và cự nhân.

      Độc Thiên Diệp ngồi lưng Tiểu Hỏa, bay vào trung. Nàng lấy Mị ra, lần này hề đàn khúc tiến công, mà là khống chế tâm trí đối phương, khiến cho đối phương giảm tốc độ, có thể khống chế thân thể của chúng nó. Mà Tiểu Hỏa ngoài trừ chở Độc Thiên Diệp, cũng nhân cơ hội phun ra hỏa diễm, trực tiếp thiêu hủy những thứ ghê tởm đó.

      Độc Thiên Diệp đánh đàn, mọi người đều hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng rất nhanh, Độc Thiên Diệp liền nắm bắt tiết tấu, khống chế luật của mình chỉ có tác dụng với quỷ mị.

      Bách Lý Như Yên khi chạy đất, vung đao chém đầu quái vật, khi bay lên trung, vung roi, roi liền đánh nát đoàn. Hai thứ này vốn là cực hạng của nàng, tại có tiếng đàn của Độc Thiên Diệp trợ giúp, làm cho quái vật hành động chậm chạp, nàng mới cần tốn sức tiêu diệt được nó.

      Nhìn Độc Thiên Diệp cùng Bách Lý Như Yên lợi hại như vậy, những người bên dưới cũng cam lòng yếu thế, đều dung linh kỹ hệ hỏa đối phó kẻ địch trước mắt. Trước khi tiến vào rừng rậm, những người có tu luyện linh khí hệ hỏa hay có linh thú hệ hỏa đều bị Độc Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên cấm vào. Những người đó dù có tiến vào cũng thể giúp gì được, có khi còn liên lụy đến người khác. ra đây cũng là vì suy nghĩ cho họ nên mới làm vậy.

      Chiến đấu liên tục trong thời gian dài, đám quỷ mị này dường như thể tiêu diệt hết, cứ giết đám lại xuất thêm đám, có nhiều người xuất tình huống đủ linh lực. Cũng may Độc Thiên Diệp cùng Công hội Luyện đan sư cho bọn họ rất nhiều Hồi linh đan, khiến cho bọn họ nhanh chóng hồi phục linh lực khi cạn kiệt.

      Độc Thiên Diệp nhìn đám người bên dưới càng ngày càng cố sức, : “Tiểu Hỏa, ngoại trừ kim hỏa, dung hỏa diễm mạnh nhất.” Sau đó nàng thu hồi mị, bắt đầu sử dụng linh lực tấn công.

      Độc Thiên Diệp từng trải qua lôi kiếp, lực công kích của nàng đối với quỷ mị đả kích lớn nhất, mang theo hương vị thiên phạt. Nghĩ đến thiên phạt, Độc Thiên Diệp đội nhiên nhớ đến linh kỹ hệ lôi mình từng học. Đây là phương pháp tốt nhất đối phó với vật hắc ám. Lúc trước vì thiếu kinh nghiệm nên nàng nghĩ tới chiêu này.

      Nghĩ là làm, Độc Thiên Diệp đứng lên, bắt đầu chậm rãi dẫn động nguyên tố trong thiên địa, rất nhanh, trân trung bị mảnh mây đen che phủ. Nhìn thấy mây đen, quỷ mị bên dưới đều run sợ.

      “Ầm ầm !”

      Từng đạo sấm sét nổ vang trung, phóng thẳng xuống vật hắc ám bên dưới.

      Bách Lý Như Yên nhìn thấy Độc Thiên Diệp triệu hồi thiên địa, liền thu hồi quỷ mị trở về. May mà nàng làm kịp, nếu phản ứng chậm, có vô số quỷ mị bị đánh đến hồn phi phách tán. Còn lại nơi này cũng chỉ là hơi tàn.

      “Bảo bối của ta!” Xuy nhìn thấy bảo bối của mình bị mấy đạo lôi điện của Độc Thiên Diệp giải quyết, liền đau lòng, bất chấp Mãnh lôi kéo, ngưng tụ tử khí phóng về phía Độc Thiên Diệp.

      “Mơ tưởng tổn thương tỷ tỷ của ta!” Tiểu Hỏa nhìn thấy công kích của Xuy, phun ra tia lửa. Đây là hỏa diễm mạnh nhất ngoài kim hỏa, Xuy bất quá chỉ là quỷ mị nho , sao có thể ngăn cản, còn chưa đến gần Độc Thiên Diệp mười thước bị ngọn lửa bao vây, hai ba giây liền hồn phi phách tán.

      Sát và Mãnh nhìn thấy Xuy chết cháy như vậy, cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dù phía sau còn thiên quân vạn mã cũng dám gọi ra. Thiên lôi, là khắc tinh của bọn họ !

      Bách Lý Như Yên cũng có chút kiêng kỵ với thiên lôi, đó là loại sợ hãi theo bản năng. Nhưng vì đây là do Độc Thiên Diệp triệu hồi, cho nên nàng cũng lo lắng nó đánh lên người mình. Song phương giằng co liền cứ như vậy mà dừng lại.

      “Các ngươi tệ.” thanh quỷ dạ xoa lại vang lên, nhưng còn thoải mái tự tin như vừa rồi, ngược lại còn nghe ra giọng điệu nghiến răng nghiến lợi.

      “Chúng ta đương nhiên là tệ.” Bách Lý Như Yên , “Ta và Thiên Diệp hợp tác, chưa bao giờ thất bại, cho dù là lần này, cũng .”

      “Phải ?” Thân ảnh quỷ dạ xoa dần dần xuất trước mặt họ, ngồi vương tòa khô lâu, khói đen ngập tràn, khiến cho người khác nhìn bộ dạng của .

      “Quỷ dạ xoa thúc thúc vẫn thể gặp người như vậy sao?” Nhìn thấy quỷ dạ xoa xuất , Bách Lý Như Yên .

      “Ngươi vẫn làm cho người khác thích được.” Quỷ dạ xoa , sau đó vung tay lên, khói đen bao phủ chung quanh tiêu tán, “Thúc thúc chỉ sợ bộ bạng của ta khiến cho ngươi nỡ ra tay.”

      Quỷ dạ xoa rất đẹp, nhưng cũng thể coi là đẹp lên trời xuống đất. Có lẽ, ở nơi của bọn họ, được coi là đệ nhất mỹ nam, nhưng mà ở trong này…

      “Tiểu Diệp Nhi, người này còn đẹp chút nào. Nàng xem, còn đẹp bằng ta.” Tử Tiêu biết leo lên lưng Tiểu Hỏa từ lúc nào, nhìn Độc Thiên Diệp, tự kỷ .

      “Ừm, quả thực xinh đẹp bằng ngươi.” Độc Thiên Diệp gật đầu . Nhưng mà nàng lại dùng từ ‘xinh đẹp’, đem tuấn nhan cương dương của Tử Tiêu hóa thành nhu mỹ, đó là hình dung nữ hài tử.

      Tử Tiêu có thể mang theo Ám các chống lại toàn bộ Thần điện, sao có thể nghe ý trong lời đó. Nhưng lại tức giận, dù sao, chỉ cần là nàng , cũng tức giận.

      “Xấu như vậy, còn biết xấu hổ mình đẹp, ngươi cho rằng chủ nhân ta là người chết à?” Thứ Hồn nhìn quỷ dạ xoa, .

      “Phốc !” Cho dù biết là thời gian địa điểm trường hợp đúng, nhưng mọi người vẫn nhịn được mà bật cười.

      Khóe miệng Bách Lý Như Yên cũng nhịn được nhếch lên, : “Quỷ dạ xoa thúc thúc, cái này cũng có chút đạo lý.”

      Lời của Thứ Hồn là cho sắc mặt quỷ dạ xoa trầm xuống, tuy rằng chỉ là biến hóa rất , nhưng Bách Lý Như Yên từng thường xuyên tiếp xúc với , biết đây là điềm báo khi tức giận.

      “Nếu các ngươi vội vã muốn chết như vậy, ta thành toàn cho các ngươi.” Quỷ dạ xoa xong, từ vương tòa khô lâu phi thân , tấn công Thứ Hồn.

      Quỷ dạ xoa lợi hại hơn đám quỷ mị chỉ bậc tí tẹo, bởi vì đặc thù chủng tộc, tại Thứ Hồn tuyệt đối phải là đối thủ của , cho dù Thứ Hồn là Thụy thú Kỳ Lân ! Bách Lý Như Yên nhanh chóng bay đến trước mặt Thứ Hồn, đón nhận chưởng tứ khí của quỷ dạ xoa.

      Bách Lý Như Yên bị đánh lui về sau liên tục, phun ra ngụm máu đen, mắt thấy sắp ngã xuống, Độc Thiên Diệp vội vàng phóng tới, đỡ lấy nàng.

      Thần sắc quỷ dạ xoa đổi ngồi xuống vương tòa khô lâu, chỉ là bàn tay giấu trong tay áo ngừng run rẩy. Tiếp đó, làn khói đen lại bao vây lấy .

      Thực lực của Bách Lý Như Yên, trước kia biết , biết nàng có thiên phú, nên mới có thể giả vờ đối tốt với nàng, sủng nàng chiều nàng, khiến cho nàng gây chuyện làm chậm trễ tu luyện, cho nên khi rời , rất ràng thực lực của nàng.

      nghĩ tới chỉ thời gian ngắn gặp, thực lực của Bách Lý Như Yên lại tiến bộ nhiều như vậy?!

      “Như Yên, ngươi sao rồi?” Độc Thiên Diệp đỡ Bách Lý Như Yên, lấy đan dược ra cho nàng ăn.

      Bách Lý Như Yên nuốt vào đan dược của Độc Thiên Diệp, nhanh chóng điều tức, để cho đan dược sớm phát huy tác dụng. Quỷ dạ xoa rất mạnh, so với trước kia còn mạnh hơn ít. Nếu như nàng còn giống như trước, chưởng này của trực tiếp lấy mạng nàng.

      “Tiểu Hỏa, Lam Mân.” Độc Thiên Diệp gọi.

      Tiểu Hỏa cùng Lam Mân lập tức đến bên cạnh Độc Thiên Diệp, mỗi người tiếp nhận cánh tay của Bách Lý Như Yên. Thứ Hồn đứng sau lưng Bách Lý Như Yên, ngây ngốc nhìn bóng dáng màu đen kia.

      Bách Lý Như Yên cũng được coi như là sinh vật hắc ám, là Thụy thú, đối với nàng có bản năng bài xích. Bởi vì có Độc Thiên Diệp, mới đối nghịch với nàng, nhưng trong tâm tư vẫn thích nàng.

      Khi quỷ dạ xoa đánh chưởng, cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng nghĩ tới nàng cư nhiên vì mà nhận chưởng kia!

      Thời khắc đó, đầu có trống rỗng, cho đến khi nhìn nàng hộc máu lui về sau, mới có phản ứng. Vốn muốn đỡ lấy nàng, nhưng lại bị cảm xúc trong lòng do dự chút. Đúng vào lúc do dự, Bách Lý Như Yên được Độc Thiên Diệp đỡ lấy.

      tại nhìn thấy Tiểu Hỏa và Lam Mân mỗi người bên, muốn lên cũng có vẻ dư thừa.

      Độc Thiên Diệp để cho Tiểu Hỏa và Lam Mân đỡ lấy Bách Lý Như Yên lùi về sau, chữa thương cho nàng.

      lâu rồi chưa thấy tỷ tỷ tức giận như vậy. Lần trước hình như là lúc mạc Phong ca ca bị đánh gãy kinh mạch phải ?” Tiểu Hỏa đỡ Bách Lý Như Yên ngồi xuống sau đó cùng Lam Mân bảo hộ hai bên người nàng.

      Kim hỏa của Tiểu Hỏa đốt cháy tất cả vật hắc ám, Lam Mân có thực lực mạnh nhất, để cho hai người họ bảo vệ Bách Lý Như Yên, Độc Thiên Diệp mới có thể an tâm đối phó với kẻ trước mắt.

      “Tử Tiêu, những người khác giao nho ngươi, quỷ dạ xoa này, để ta.” Độc Thiên Diệp với Tử Tiêu đứng bên cạnh. Nàng vẫn biết cấp bậc của Tử Tiêu, nhưng nàng cảm giác, thực lực của kém, thậm chí còn lợi hại hơn nàng ít.

      Về phần Thứ Hồn cùng Thủy Hóa kia, chắc chắn thời gian tu luyện nhiều hơn người khác gấp bội. Nghĩ đến đây, Độc Thiên Diệp liếc mắt nhìn Thứ Hồn cái.

      Thứ Hồn bị Độc Thiên Diệp nhìn, có chút được tự nhiên, nghĩ đến quan hệ của nàng và Bách Lý Như Yên, chắc là tức giận với mình. Khụ khụ… Từ sau khi đến hạ giới mình sơ sẩy tu luyện.

      Tử Tiêu vốn muốn đối phó với quỷ dạ xoa, dù sao thực lực của quỷ dạ xoa cũng rất mạnh, nhưng khi nhìn thấy bọ dạng lãnh khí mạo hiểm của nàng, liền : “Được, cái khác chúng ta đối phó, nàng chuyên tâm vào là được rồi.”

      Độc Thiên Diệp nghĩ tới Tử Tiêu lại đồngý như vậy, nhìn qua, vừa vặn nhìn thấyánh mắt mâu thuẫn vừa lo lắng vừa tin tưởng của , hoảng hốt chút, theo bản năng : “Ta sống sót. Ta còn nhiều việc chưa làm, để mình có chuyện.”

      Tử Tiêu nghĩ tới Độc Thiên Diệp lạiđáp lại lo lắng của , khóe miệng nhếch lên, : “Ta tin nàng !” Nếu có nguy hiểm, cho dù làm bất cứ biện pháp nào, cũng khiến nàng bình an vô .

      Ta tin nàng !

      Ba chữ ngắn ngủi, lại khiến cho Độc Thiên Diệp chấn động. Nàng gật đầu, nhìn Bách Lý Như Yên cái, thấy Bách Lý Như Yên bắt đầu chữa thương, lòng nàng liền thả xuống.

      Ở trong này, tử khí còn chưa tiêu tán, là trợ lực chữa thương tốt nhất, hơn nữa với thân thể đặc thù của nàng, lâu sau liền có thể khôi phục.

      “Cẩn thận ! Chờ ta!” Bách Lý Như Yên đột nhiên mở to mắt, với Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp gật đầu, xoay người nhìn quỷ dạ xoa. Quỷ dạ xoa cũng giống như biểu của , cho nên trước khi Độc Thiên Diệp tấn công, cũng khởi xướng công kích.

      “Ngươi cũng bị thương?” Độc Thiên Diệp nhìn quỷ dạ xoa, .

      Quỷ dạ xoa nhíu mày, ràng là ăn đan dược ở bên trong làn khói, làm sao nàng biết được?

      “Ta phát ngươi có cái gì, nhưng ta tin tưởng thực lực của Như Yên. Nàng làm chuyện có lợi, thà rằng mình bị thương chút, cũng muốn đối phương bị thương, đây luôn là tác phong của nàng.” Độc Thiên Diệp . Bách Lý Như Yên bị thương nặng như vậy, quỷ dạ xoa chắc cũng dễ chịu gì.

      Quỷ dạ xoa càng nhăn mặt hon, từ khi nào mà nha đầu mình quen thuộc lại trở nên sát phạt quyết đoán như vậy?

      “Nhưng mà, mặc kề như thế nào, ngươi khiến nàng bị thương, ta thể tha thứ !" Độc Thiên Diệp xong, bay tới trước quỷ dạ xoa.

      Đồng thời, Tử Tiêu cùng Thất Nguyệt cũng tấn công Sát và Mãnh, bức họ tới bên.

      Khi Độc Thiên Diệp bay tới, quỷ dạ xoa bật dậy khỏi vương tòa, đồng thời ngưng ra tử khí, hóa thành tấm lưới đánh về phía Độc Thiên Diệp. Độc Thiên Diệp xoay người, tránh được, lại phát tấm lưới đuổi theo nàng.

      Người bình thường, khi lịnh lực thoát ra khỏi thân thể chủ nhân, liên hệ với chủ nhân giảm bớt, nhưng nàng vẫn chưa gặp qua linh lực còn chịu khống chế của quỷ dạ xoa. Xem ra quỷ dạ xoa này thực lực thể xem thường.

      Độc Thiên Diệp bên tránh né, bên ngưng tụ linh lực, sau đó hóa thành từng đọa hỏa vũ phóng tới lưới bay. Khi hỏa vũ cùng tử khí chạ vào nhau, phát ra thanh “xuy xuy xuy” rất . Độc Thiên Diệp mới phát , quỷ dạ xoa phát ra phải tử khí đơn thuần, mà là tinh khí thân thể của những người đó luyện hóa ra.

      Lưới bị Độc Thiên Diệp thiêu hủy, quỷ dạ xoa vung roi đánh Độc Thiên Diệp. Tiên pháp này có chỗ tương tự với Bách Lý Như Yên, có lẽ tiên pháp của Bách Lý Như Yên là do quỷ dạ xoa dạy.

      Linh thú của Độc Thiên Diệp cùng những người khác nín thở nhìn trận chiến, mạo hiểm thôi. Nhìn thấy Độc Thiên Diệp lâm vào hoàn cảnh xấu, bọn họ đều lo lắng thôi, nhất là đám Tiểu Hỏa.

      Tiểu Hỏa thậm chí muốn tiến lên cùng Độc Thiên Diệp chiến đấu, nhưng lại thể để mặc Bách Lý Như Yên ở đây.

      “Tỷ tỷ, thiêu chết !” Tiểu Hỏa ở bên dưới hét to.

      Độc Thiên Diệp ngưng ra hỏa diễm bao trụ bàn tay, sau đó bắt lấy dây roi phóng tới. Roi dù sao cũng là do tử khí ngưng tụ, chạm vào hỏa diễm liền cháy rụi. Nhưng ta Độc Thiên Diệp cũng bị tử khí ăn mòn, nhất thời huyết nhục mơ hồ, bất quá cũng có cơ hội phản thủ thành công.

      Độc Thiên Diệp cùng quỷ dạ xoa đấu xong trận, giằng co giữa trung.

      “Vừa rồi còn Như Yên, ra ngươi cũng đủ ngoan độc !" Quỷ dạ xoa .

      “Chỉ cần có thể giải quyết được ngươi, cho dù bị thương, cũng đáng !” Độc Thiên Diệp hồi đáp.

      tệ ! Đủ quyết đoán, Đáng tiếc !” Quỷ dạ xoa xong, đợt tấn công thứ hai lại tới. Lần này là ngưng ra làn khói đen, sau đó đem chúng hóa thành đám quỷ mị, đánh úp về phía Độc Thiên Diệp.

      Trong lúc đối thoại, Độc Thiên Diệp có chuẩn bị trước, lần này, nàng dung linh kỹ hệ lôi đối phó với đám quỷ mị này.

      Quỷ dạ xoa nhìn đám mây đen trời, : “Nếu là hai tram năm trước, cách này của ngươi còn có thể dung được. Nhưng là tại, linh kỹ hệ lôi bình thương thể nào đối phó được ta.”

      Cấp bậc tại của có thể chống lại lôi điện ở trình độ nhất định, linh kỹ hệ lôi bình thường, đối với có sức uy hiếp.

      Độc Thiên Diệp dẫn đạo lôi điện thứ nhất, : “Đây có phải là linh kỹ hệ lôi bình thương hay , ngươi biết ngay.”

      “Oanh…” Lôi điện đánh xuống, đánh vào giữa quỷ mị, vốn tưởng rằng bình an, nhưng ngờ lại chết hơn phan nửa.

      Quỷ dạ xoa nhìn tình cảnh trước mắt, kinh hãi: “Đây là chuyện gì?”

      Công kích hệ lôi bình thường căng bản thể nào tạo ra thương tổn lớn như vậy, nhưng tình huống bây giờ là sao?

      Linh kỹ hệ lôi của Độc Thiên Diệp, bởi vì lần trước trải qua lôi kiếp, khiến cho nàng lĩnh ngộ được quy tắc thiên phạt, phát ra công kích có hương vị thiên phạt, cho nên đám quỷ mị này đương nhiên là chịu nổi, hồn phi phách tán.

      “Lúc trước Thiên Diệp tiểu thư cũng dùng linh kỹ hệ lôi.” đệ tử thế gia đột nhiên lên tiếng.

      Mọi người đều chú ý vào trận đấu, nghe được thanh của người nọ, : “Đương nhiên, chúng ta đều nhìn thấy mà !”

      “Nhưng mà… nàng cũng dùng linh kỹ hệ hỏa.” Người nọ tiếp tục .

      “Oanh…” Lời của người nọ khiến cho mọi người giống như bị sét đánh. Bây giờ, mọi người mới có phản ứng, Độc Thiên Diệp sử dụng linh kỹ hệ lôi hai lần, nhưng vì mọi người tập trung vào chiến cho nên đều xem việc này.

      “Thiên Diệp tiểu thư là Linh sư song hệ !”

      “Trờiơi, Thiên Diệp tiểu thư cư nhiên là Linh sư song hệ ! Linh đại lục xuất Linh sư song hệ lâu lắm rồi nha!”

      “Lại còn xinh đẹp như vậy, thực lực mạnh mẽ như vậy, Thiên Diệp tiểu thư quả thực là nữ thần trong lòng ta!”



      Ngồi bên chữa thương, Bách Lý Như Yên nghe thấy thanh nghị luận của mọi người, khẽ cười. Nàng biết, bất luận đến đâu, Thiên Diệp vẫn luôn là tiêu điểm của mọi người.

      Tử Tiêu vừa mới thu thập Sát xong, vừa vặn nghe thấy câu nữ thần kia, sắc mặt lập tức thay đổi. ngẩng đầu nhìn Độc Thiên Diệp chiến đấu, : “Ừm, nàng quả thực luôn gây chú ý.”

      Vì thế, trong lòng mỗ nghiêt lại tính toán.

      Thực lực của quỷ dạ xoa quả thực tầm thường, cho dù là linh kỹ hệ lôi cũng chỉ có thể khiến bị thương, thể giết chết. Hơn nữa, vì khiến cho lực công kích càng mạnh, nàng thể dùng nhiều linh lực dẫn động thiên địa, qua thời gian, nàng liền đuối sức.

      “Linh lực của ngươi sắp cạn phải ? Đến lúc đó để xem ngươi còn có cái gì đến nàng cản nhóm Tử Minh của ta xuất . ha ha…!” Quỷ dạ xoa nhìn tình trạng Độc Thiên Diệp, cười to .

      ra, với thực lực của nàng, trong nhóm người trẻ tuổi có thể xem là mạnh nhất, cư nhiên có thể đối kháng với mình lâu như vậy, bất luận là độ phản ứng, độ nhạy bén của nàng đêu rất lợi hại, giống như người từng trải qua vô số trận chiến. nhưng dù sao tuổi tác của nàng cũng còn quá , cấp bậc thấp, linh lực lại hùng hậu, bằng chính mình hôm nay

      Độc Thiên Diệp biết tại mình thể tiếp tục miễn cưỡng duy trì lôi kỹ. Nàng dùng tiểu lôi thu hút lực chú ý của quỷ dạ xoa, rồi lại dùng đại lôi đánh vào chính diện .

      “Phốc…” Quỷ dạ xoa phun ra ngụm máu đen, cả người bị lôi điện đánh tới vương tòa khô lâu của .

      nghĩ tới Độc Thiên Diệp lại ra kích như vậy, ngay cả thời gian chống trả cũng có. Lau vết máu nơi khóe miệng, đột nhiên nở nụ cười quái gở, thanh trở nên khô khốc chói tai.

      “Tốt, tốt, tốt ! lâu rồi chưa có ai có thể đánh ta tới nổi hộc máu,: Quỷ dạ xoa nhìn Độc Thiên Diệp, “Nhưng người khiến ta đổ máu, đều bị ta lột da rút gân biến thành khăn choàng cổ. Khà khà… Xem ra, hôm nay, ta lại có thêm khăn choàng cổ mới rồi.”

      Bách Lý Như Yên nghe quỷ dạ xoa vậy, mở to mắt, chữa thương xong. tại vết thương của nàng bởi vì nhờ có thân thể đặc thù cùng đan dược nên tốt lên bảy tám phần, nhìn bộ dạng quỷ dạ xoa như vậy, nàng nhanh chóng đến bên cạnh Độc Thiên Diệp.

      Bộ dạng này của quỷ dạ xoa, trước kia Bách Lý Như Yên từng thấy qua hai lần, cả hai lần đều là lúc tàn bạo. lần là giết sạch toàn bộ cư dân trong tòa thành, lần khác là khi giết chết đối thủ, sau đó lột da rút gân người đó. Lúc ấy, thực lực của người còn cao hơn ít.

      tại, tiến vào trạng thái điên cuồng, phát ra toàn lực đến mức cao nhất. Độc Thiên Diệp lại khô kiệt linh lực, cho dù ăn Hồi linh đan, cũng có hiệu quả nhanh như vậy, nếu mình đối phó , chắc chắn duy trì nổi nửa hiệp.

      “Như yên, ngươi cũng đến sao? Hôm nay ta có thể có hai tấm da mỹ nhân, khà khà… Khi ngươi còn bé, ta còn nghĩ sau khi ngươi trưởng thành, làn da nhất định là tinh mỹ nhất, nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội lột nó xuống. Khà khà… các ngươi ngoan ngoãn lột da ra !”

      Quỷ dạ xoa xong, đột nhiên thân thể xuất ra tử khí, chậm rãi hình thành con quái thú diện mạo ghê tởm, cao hơn con người gấp mấy lần, cái miệng rộng mở lớn. Quái thú vừa hình thành tấn công hai người các nàng.

      Độc Thiên Diệp lấy ra Mị, tấu lên khúc tiến công, công đánh tới quái thú. Mà Bách Lý Như Yên bấm tay niệm chú ngữ, rất nhanh liền ngưng ra con quái thú, bất quá diện mạo tốt hơn con kia nhiều. cần chỉ huy, quái thú vừa hình thành liền bay thẳng tới đánh quái thú của quỷ dạ xoa. Sau đó nàng rút ra đại đao, tấn công quỷ dạ xoa.

      “Như Yên, đao pháp và tiên pháp của ngươi là do ta dạy cho ngươi, bây giờ ngươi lại lấy ra đối phó ta, cảm thấy là chịu thiệt sao?” Vẫn là thanh khô khốc như cũ, trong lòng là khinh thường Bách Lý Như Yên và Độc Thiên Diệp.

      Nhìn thấy Bách Lý Như Yên vào cuộc, khế ước thú của Độc Thiên Diệp đồng loạt bay lên, tấn công quái thú của quỷ dạ xoa.

      “Khà khà… Các ngươi muốn lấy nhiều khi ít sao?” Cho dù chỉ là mấy con linh thú, quỷ dạ xoa cũng yên tâm, lại nổi lên ý trêu đùa.

      “Mặc kệ có phải là lấy nhiều khi ít hay , chỉ cần tiêu diệt được ngươi là được.”

      “Vừa rồi ngươi đả thương Như Yên tỷ tỷ, giờ lại đả thương chủ nhân của ta, ngươi đáng chết!” Tiểu Hỏa nhìn quỷ dạ xoa, , “Còn nữa, ngươi cũng giống với quái thú của ngươi, quá xấu!”

      Tiểu Hỏa xong, liền phun ra đạo hỏa diễm hướng tới quỷ dạ xoa. Ngọn lửa lớn dần theo gió, bao lâu sau liền hóa thành đoàn lớn. Nhưng mặc dù ngọn lửa hung mãnh như thế, vừa tiếp xúc với tử khí liền trở nên suy yếu, sau đó dần, gần như lụi tàn.

      “Ha ha… Chỉ với ngọn lửa nhoi đó mà muốn tiêu diệt tử khí chi vương của ta sao?” Quỷ dạ xoa phi thân ngồi lên lưng quái thú, cười to.

      Mọi người cũng phát , tại hỏa công cungx chỉ đủ để gãi ngứa cho , quái thú Bách Lý Như Yên ngưng ra bị quái thú của quỷ dạ xoa nhanh chóng xé rách, Bách Lý Như Yên cũng bị ảnh hưởng, bị thương. Nếu phải nhờ Độc Thiên Diệp đúng lúc kéo nàng ra, chỉ sợ ngay cả nàng cũng chết dưới tay quái thú.

      “Hừ, vậy để xem tử khì chi vương của ngươi lợi hại, hay hỏa diễm chi vương của ta lợi hại!” Tiểu Hỏa bị quỷ dạ xoa chọc giận, trực tiếp phun ra kim hỏa.

      Độc Thiên Diệp nhìn người bên dưới, rồi lại nhìn kim hỏa do Tiểu Hỏa phun ra, đột nhiên nhắm hai mắt lại.

      “Tại sao Thiên Diệp tiểu thư lại nhắm mắt?”

      “Đúng vậy, nguy hiểm!”

      “Chẳng lẽ nàng chịu thua?”

      “Sao có thể?! Thiên Diệp tiểu thư nhận thua!”

      “Chẳng lẽ là Thiên Diệp tiểu thư còn bí pháp chưa dùng?”

      Người bên dưới nhìn Độc Thiên Diệp nhắm mắt, đám đều khẩn trương. Tử Tiêu hô hấp căng thẳng, nếu nghĩ tới Độc Thiên Diệp muốn tự mình giải quyết quỷ dạ xoa, sớm ra tay rồi, sao còn có thể im lặng đứng nhìn ở dưới này.

      Ngay lúc những người đó thảo luận ngớt, mấy người trời đột nhiên biến mất.
      Last edited by a moderator: 30/7/16
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiênthuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 27

      HÔN TRỘM


      Mấy người Độc Thiên Diệp biến mất thấy dấu vết khiến cho những người bên dưới trợn mắt há hốc mồm.

      “Có chuyện gì vậy?”

      “Bọn họ đâu mất rồi?”

      “Sao rồi, sao đột nhiên biến mất rồi?”

      Thất Nguyệt cùng Hắc Tử cũng kinh ngạc biết họ đến nơi nào, đến bên cạnh Tử Tiêu, : “Lão đại, họ đâu mất rồi?”

      Tử Tiêu nhìn khoảng trước mặt, : “Vẫn còn ở đây.”

      “Ở chỗ này?” Thất Nguyệt kêu to, “Vậy sao thấy họ đâu?”

      Tử Tiêu trả lời, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm phía trước. Nhưng bên cạnh , người lên tiếng với vẻ dám tin: “Lĩnh vực ! Các nàng tiến vào lĩnh vực !”

      Lĩnh vực !

      Lời giải thích này nhanh chóng được mọi người công nhận, có thể khiến cho người ta biến mất, ngoại trừ lĩnh vực, bọn họ thể nghĩ đến trường hợp khác.

      “Nhưng mà… đó là lĩnh vực của ai?” Có người hỏi.

      “Chắc chắn là của Thiên Diệp tiểu thư rồi, phải là trước lúc biến mất nàng nhắm mắt lại sao? Chắc chắn là nàng khởi động lĩnh vực.”

      “Ôi trời đất của ta ơi, Thiên Diệp tiểu thư đúng là nghịch thiên a!”

      “Là sao?”

      “Hai năm trước, Thiên Diệp tiểu thư đến từ đại lục Huyền Nguyệt. Có biết đại lục Huyền Nguyệt ? Chính là từ gian thấp. Lúc mới đến, nàng chỉ mới là Huyễn tôn, bao lâu sau, khi đấu với Công hội Thuần thú sư, nàng là Thần vương trung cấp. tại, nàng có thể khởi động lĩnh vực, bao nhiêu người mấy tram tuổi còn chưa chạm đến cửa lĩnh vực đâu !”

      Nghe như vậy, những người này càng thêm sùng bái Độc Thiên Diệp. Thất Nguyệt cùng Hắc Tử nghe thấy, chậc chặc cảm thán, tiểu nương này có bản lĩnh. Bây giờ Hắc Tử vẫn còn nhớ, khi Tử Tiêu sai đến tặng quà cho Độc Thiên Diệp trong yến hội sinh nhật mười bảy tuổi của nàng, tiểu nương non nớt kia, tại biến hóa khôn lường, vượt qua độ cao tưởng tưởng.

      Lúc này, đám người Độc Thiên Diệp quả thực tiến vào lĩnh vực của nàng, khí nóng cháy, mỗi nơi đều là mảnh lửa đỏ, hỏa diễm như vui mừng mà kêu gào.

      Lúc trước, khi nàng giết chết Kim gia lão tổ, nàng chạm đến cửa lĩnh vực. Hơn năm sau, nàng chậm rãi hiểu được, hình thành lĩnh vực thuộc tính hỏa cho riêng mình. Đều rằng mỗi người chỉ có lĩnh vực, nhưng sau khi lĩnh vực thuộc tính hỏa hình thành, nàng cảm giác được, dường như mình lại hiểu được thêm lĩnh vực khác, nhưng vẫn còn rất mông lung, nàng biết là cái gì.

      “Lĩnh vực?” Quỷ dạ xoa nhìn vị trí hoàn cảnh của mình, kinh ngạc .

      Bởi vì nguyên nhân chủng tộc, nên bọn họ thường có nhiều thuộc tính đặc thù hơn người bình thường, tỷ như thân thể Bách Lý Như Yên nhanh chóng hồi phục như cũ, tỉ như bọn họ có thể thông qua tử khí hấp thu từ con người mà tu luyện. Cũng bởi vì bọn họ có nhiều lợi thế như vậy, nên bọn họ thể tu luyện linh lực, thể hình thành lĩnh vực của chính mình. Đây chính là nguyên tắc công bằng của thiên địa.

      Độc Thiên Diệp khống chế hỏa diễm, khiến cho hỏa diễm xung quanh Bách Lý Như Yên thể chạm đến nàng.

      “Ngươi phải sợ lửa sao, vậy cảm thụ tốt lĩnh lực của tỷ tỷ ta .” Tiểu Hỏa , “Để xem tử khí chi vương của ngươi lợi hại hay hỏa diễm chi vương của ta lợi hại !”

      Thời điểm Độc Thiên Diệp thi triển lĩnh vực, kim hỏa cũng được xuất ra. Theo thực lực của Độc Thiên Diệp và Tiểu Hỏa ngày càng tang, kim hỏa càng ngày càng có linh tính. Tiểu Hỏa đặt tên cho nó là Viêm.

      “Viêm, thiêu chết tên dư thừa kia cho ta !” Tiểu Hỏa .

      Viên bay qua bay lại bên cạnh Tiểu Hỏa, như gật đầu, sau đó bay về phía quái vật của quỷ dạ xoa.

      Ngay khi Viêm bay tới, quỷ dạ xoa liền cảm giác được nguy hiểm kề cận. Dựa vào thực lực của bọn họ, cảm giác nguy hiểm rất sâu sắc. Lúc ấy vốn muốn đào tẩu, đợi bí cảnh mở ra liền chạy thoát. Nhưng lại nghĩ tới Độc Thiên Diệp lại cư nhiên mở ra lĩnh vực, giam ở nơi này.
      Viêm chậm rãi bay đến, dọc đường , nó còn thu hút ít lửa, hình thành chọn phượng hoàng lửa bệ nghễ. Bay được nửa nó còn quay đầu lại nhìn, nhìn đuôi phượng của mình, lắc lắc vài cái rồi tiếp tục bay về phía trước.

      Độc Thiên Diệp nhìn bộ dạng của Viêm, ngay tại nơi nóng bức thế này còn nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh. Cái này là học ai vậy?!

      Viêm mặc kệ ý tưởng của mọi người, bay đến trước mặt quái vật, sau đó, ngừng lại, như trao đổi cái gì với nó. Quái vật còn thỉnh thoảng gầm rú hai tiếng. Chẳng lẽ là làm quen thành? (Em phục ý nghĩ của tỷ (_ _") )

      Nhìn biểu tình của quỷ dạ xoa cũng giống như biết Viêm và quái thú làm gì, muốn khống chế nó tấn công đối phương, nhưng quái vật lại lùi sau hai bước.

      Dường như trao đổi ổn, Viêm liền nóng nảy, đột nhiên tăng thêm nhiều hỏa diễm, lập tức cao thêm vài thước, hóa thành bộ dáng của Tiểu Hỏa, bao phủ quái vật.

      Phượng hoàng kim hỏa, hỏa diễm chi vương, đốt cháy tất thảy vật dơ bản, uy lực của nó chẳng lẽ có thể so với hỏa diễm bình thường sao. Quái vật nhìn Viêm đánh tới, để ý mệnh lệnh của quỷ dạ xoa, xoay người bỏ chạy, ở phía sau, Viêm ngừng đuổi theo. màn này khiến cho chúng thú mừng rỡ thôi.

      Bởi vì mở ra lĩnh vực khiên Độc Thiên Diệp tiêu hao ít linh lực, nàng vốn chiến đấu lâu nên cũng mệt mỏi, tại cũng chỉ gắng sức. Nhìn Viêm còn có tâm tình đùa giỡn, Độc Thiên Diệp : “Viêm, tốc chiến tốc thắng.”

      Độc Thiên Diệp vừa mở miệng, Bách Lý Như Yên liền biết tình trạng của nàng. Nhìn thoáng qua hỏa diễm chung quanh, nàng ngưng ra trường tiên, phi thân tấn công quái thú.

      Cùng lúc đó, Độc Thiên Diệp vận dụng lực khống chế trong lĩnh vực, hết sức khống chế khiến cho quái vật và quỷ dạ xoa thể động đậy. Bách Lý Như Yên vung roi siết chặt yết hầu quỷ dạ xoa, ngay sau đó Viêm cũng bay tới, bao phủ lấy quái vật và quỷ dạ xoa còn hơi sức động đậy. Tử khí còn muốn phản kháng, nhưng cho dù có là tử khí chi vương, dưới uy lực của Viên, chốc lát sau liền bị thiêu cháy còn mảnh.

      Độc Thiên Diệp nhìn Viêm tiêu diệt đối phương, thân thể cố chống đỡ rốt cuộc cũng nhàng thở ra, thể chống đỡ nổi lĩnh vực, liền thu hồi nhóm thú. Còn chưa kịp thu hồi lĩnh vực, nàng liền hôn mê bất tỉnh. Mà Bách Lý Như Yên bởi vì bị đợt hỏa diễm cuối cùng kia chạm tới, dương như cùng hôn mê bất tỉnh với Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp hôn mê, lĩnh vực liền biến mất, vì thế mọi người liền nhìn thấy hai đạo thân ảnh đen trắng từ cao hạ xuống.

      “Tiểu Diệp Nhi!” Tử Tiêu vẫn nhìn chằm chằm nơi các nàng biến mắt, khi Độc Thiên Diệp vừa xuất , liền nhìn thấy. Nhìn thấy nàng rơi xuống, liền phi thân ôm lấy nàng.

      Mà ở bên kia, Thứ Hồn cũng nhìn chằm chằm nơi Bách Lý Như Yên biến mất, dường như đồng thời phi thân cùng Tử Tiêu, ôm lấy Bách Lý Như Yên bất tỉnh.

      “Thắng lợi rồi sao?” Liên Phong nhìn thấy chỉ có Độc Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên, nhìn thấy quái vật và quỷ dạ xoa kia, liền .

      “Thắng rồi !” Những người khác .

      Lúc này, vài bóng dáng nấp trong khí, còn có bóng đen quỷ mị ở nơi khác trong bí cảnh đột nhiên hóa thành khói đen, tiên tán. Mọi người nhìn thấy quỷ mị tự động chết , trong rừng cây còn bộ dạng trầm, rốt cuộc cũng tin tưởng Độc Thiên Diệp cùng Bách Lý Như Yên đánh bại quỷ dạ xoa, bọn họ cần lo lắng bị con quái vật kia hút còn lại thây khô nữa.

      Tử Tiên ôm lấy Độc Thiên Diệp, : “ tại nguy cơ giải trừ, còn hơn mười ngày nữa, các ngươi tự tìm hạnh ngộ của mình .”

      xong, liền ôm Độc Thiên Diệp, Thứ Hồn ôm Bách Lý Như Yên, cùng Thất Nguyệt, Hắc Tử, ngồn khế ước thú của Hắc Tử, rời .

      “Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Có người hỏi.

      “Giải tán , mọi người vốn tiến vào tìm kỳ ngộ, bởi vì đám quỷ mị mà kéo dài tới bây giờ. Ta đề nghị mọi người tách ra .” Liên Phong .

      “Được.”

      “Được.”

      Những người khác cũng đồng ý. Bây giờ bọn họ nhiều người, nếu gặp được bảo bối gì, chắc chắn xảy ra tranh chấp. Còn bằng mọi người đều tự tìm, ai nhiều ai thiếu, phải xem cơ duyên.

      “Nhưng mà ta đề nghị, sau khi mọi người ra ngoài, nên đến Công hội Linh sư cảm tạ Thiên Diệp. Dù sao mạng của chúng ta, thậm chí là mạng của thế giới này, đều do nàng và bằng hữu của nàng cứu lấy.” Liên Phong .

      “Đúng vậy. Thiên Diệp tiểu thư rồi, chúng ta cũng thể quên như vậy.” đệ tử thế gia .

      Những người khác cũng sau khi ra ngoài đến Công hội Linh sư tìm Độc Thiên Diệp, đưa chút lễ mọn cảm tạ. Tiếp đó, mọi người ngồi lên tọa kỵ của mình rời bốn hướng.

      Bên này, đám người Tử Tiêu vẫn bay về hướng tây. Bây hồi lâu, liền hạ xuống đỉnh núi. Bởi vì Tử Tiêu ôm Độc Thiên Diệp, Thứ Hồn ôm Bách Lý Như Yên, chỉ có hai người Thất Nguyệt và Hắc Tử dựng lều. Rất nhanh, lều trại liền dựng xong, vì bọn họ có thói quen mang theo giường, chỉ có Thất Nguyệt mang theo giường lớn, Tử Tiêu và Thứ Hồn phải đặt Độc Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên nằm cạnh nhau.

      Nhìn hai người nằm ngủ song song, cái người từ đến lớn nhìn gương mặt nghiệt của Tử Tiêu vẫn nhịn được cảm than hai người là tuyệt thế tao nhã.

      “Mỹ nữ a!” Thất Nguyệt chậc chậc hai tiếng .

      “Chính xác.” Hắc Tử đồng ý.

      Luôn luôn thích mỹ nữ, lần này Thứ Hồn lại yên lặng . Bọn người Thất Nguyệt nhìn qua, phát vẻ mặt rối rắm của nhìn Bách Lý Như Yên.

      “Này này, Thứ Hồn, ngươi sao vậy? Khó có khi im lặng vậy nha.” Thất Nguyệt ngồi bên cạnh Hắc Tử, .

      Nếu là trước kia, Thứ Hồn nhất định nhìn mỹ nữ đến ngây người, nhưng lần này lại biểu gì, nhìn Thất Nguyệt cái, xoay người ra khỏi lều trại.

      Thất Nguyệt bị coi , : “Thứ Hồn sao vậy?”

      Hắc Tử vỗ vai Thất Nguyệt: “Bách Lý Như Yên cứu , trong lòng rối rắm.

      “Rối rắm gì?”

      Hắc Tử vỗ đầu Thất Nguyệt: “Thứ Hồn là Thần thú gì?”

      Thất Nguyệt vẫn cón phản ứng lại, : “Kỳ Lân a! Nhưng có liên quan gì?”

      “Sao trước giờ ta biết chỉ số thông minh của ngươi lại thấp như vậy chứ?” Hắc Tử lần này đánh Thất Nguyệt, lại vỗ vỗ trán mình, : “Kỳ Lân là Thụy thú, Bách Lý Như Yên cùng chủng tộc với quỷ dạ xoa, Thứ Hồn luôn bài xích nàng. tại được Bách Lý Như Yên cứu, ngươi xem trong lòng có thể rối rắm sao? Ngốc ! Theo ta ra ngoài xem !”

      Hắc Tử xong, liền lôi kéo Thất Nguyệt ra ngoài, chỉ còn lại mình Tử Tiêu trong lều trại.

      Tử Tiêu lấy khăn và nước, định lau mặt và tay Độc Thiên Diệp chút. Khăn mặt vừa lau qua mặt nàng, nhìn dung nhan tái nhợt, bạc môi khiêu gợi khẽ nhếch, hồi lâu : “Ta nên làm gì nàng bây giờ đây? Ta muốn cho nàng sống dưới cánh chim của ta, nhưng lại muốn khiến nàng vui. Nàng có suy nghĩ của nàng, có hoài bảo của nàng, ta thích bộ dạng tùy ý của nàng, nhưng lại lo lắng nàng giải quyết được những phiền toái. Cho nên ta vẫn luôn theo nàng. Nàng phải tin tưởng ta khiến cho nàng ta như ta nàng.”

      xong, liền cuối xuống, hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng, cảm giác mềm mại kia khiến thể khống chế được.

      Đột nhiên, cảm nhận được có người tới, đứng dậy, cầm lấy khăn lau tay cho nàng.

      thân ảnh xuất trong lều trại.

      Tử Tiêu xoay người nhìn Đinh .

      Đúng vậy, người đến chính là Đinh . Mộng Thiên Quân cảm nhận được Bách Lý Như Yên bị thương, nên sai Đinh đến đón nàng về.

      Đinh nhìn Tử Tiêu lau tay cho Độc Thiên Diệp, thất thanh kêu: “Tiêu đại nhân, sao lại là ngài?” Sao ngài lại làm việc này? Những lời này bị nuốt xuống đúng lúc.

      Tiếp đó, nhìn Độc Thiên Diệp được lau sạch , rồi nhìn Bách Lý Như Yên bẩn hề hề nằm bên cạnh, khóe miệng co rút. Tuy rằng ngươi gần nữ nhân, nhưng cũng nên keo kiệt như vậy chứ?

      nghĩ tới lại là ngươi. Ta còn tưởng rằng đích thân đến đây.” Tử Tiêu .

      Đinh tới bên cạnh Bách Lý Như Yên, : “Vương có việc phải ra ngoài nên sai ta đến đón công chúa trở về.”

      Tử Tiêu gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết.

      Sau đó Đinh lấy ra cái hộp, : “Đây là do Vương giao cho nàng. Bên trong là thông tin thạch liên hệ với công chúa, thỉnh cầu Tiêu đại nhân giao lại cho nàng.”

      Tử Tiêu nhận lấy, : “Được.” biết Độc Thiên Diệp cùng Bách Lý Như Yên tình cảm thắm thiết, quy củ ở nơi đó cũng biết, cho nên vui vẻ tiếp nhận chuyện chuyển giao.

      Đinh xong, cúi người hành lễ với công chúa, rồi ôm lấy Bách Lý Như Yên, đúng lúc bị Thứ Hồn thấy được. Nhìn thấy Bách Lý Như Yên ở trong lòng Đinh , đột nhiên cảm thấy chói mắt, thực thích, còn chán ghét hơn so với việc bài xích Bách Lý Như Yên!

      Đinh nhìn thấy Thứ Hồn, gật gật đầu xem như chào hỏi, sau đó với Tử Tiêu: “Ta mang công chúa về trước. Tiêu đại nhân, Vương sai ta nhắn với ngài, có rảnh xuống dưới chơi.”

      Tử Tiêu : “Được. Có thời gian ta nhất định tới.”

      Đinh gật gật đầu, sau đó mang theo Bách Lý Như Yên biến mất giữa khí.

      “Nàng cứu ngươi, ngươi có vẻ cảm tạ gì người ta.” Tử Tiêu , “Ngươi có muốn mang ân cứu mạng gì báo đáp, nên lấy thân báo đáp ?”

      Thứ Hồn nghe thấy Tử Tiêu vậy, liền nhảy dựng, quát: “Ngươi muốn ta lấy thân báo đáp người của chi tộc hắc ám? Ta là Kỳ lân, Thụy thú Kỳ lân, bài xích loài này nhất, ngươi biết sao?”

      Tử Tiêu ngoáy ngoáy lỗ tai, : “Ta muốn thay y phục cho Tiểu Diệp Nhi, ngươi có rảnh tránh ra .”

      “Ngươi mới rảnh rỗi !” Thứ Hồn tiếp tục rống, “Ngươi có tin là khi nàng tỉnh lại tát ngươi phát hay ?”

      “Ta là người của Tiểu Diệp Nhi, thay quần áo cho nàng là chuyện bình thường, vì sao muốn đánh ta? Chẳng lẽ ngươi muốn thay?” Tử Tiêu , “Bây giờ , ta liền nhốt ngươi vào gian linh thú a! Đến lúc đó, bộ ngực lớn mông lớn…”

      Tử Tiêu còn chưa xong, Thứ Hồn liền chạy ra ngoài. Bây giờ nghe thấy bộ ngực lớn mông lớn liền thích, nghĩ phải khéo léo như Bách Lý Như Yên mới gọi là đẹp !

      Khi Độc Thiên Diệp tỉnh lại cũng là lúc Bách Lý Như Yên rời được ba ngày. Nàng mơ thấy mình cùng Bách Lý Như Yên chiến đấu, sau đó bị mình liên lụy, tới thế giới này, lại thường xuyên bị người người khi dễ.

      Nàng ngồi dậy, xoa xoa trán, vừa định xuống giường liền thấy Tử Tiêu tiến vào.

      “Nàng tỉnh rồi? Đến đây uống chút cháo .” Tử Tiêu bưng chén cháo tiếng vào, ngồi xuống bên cạnh giường.

      Nhìn bát cháo, Độc Thiên Diệp nhớ tới khi còn ở Mạc gia Bồ thành, vì nàng mà nấu bữa cơm, lúc ấy cũng có bát cháo.

      Nàng nhận lấy bát cháo, nhưng uống, ngẩng đầu nhìn Tử Tiêu, hỏi: “Như Yên đâu?”

      “Nàng được người ở nơi đó đón rồi.” Tử Tiêu , rồi lấy ra cái hộp Đinh giao: “Cái này là do Đinh để lại, là có thể liên lạc với Bách Lý Như Yên.”

      “Được đưa ? Khi nào?”

      “Ba ngày trước. Nàng hôn mê ba ngày rồi.” Tử Tiêu , “Nàng vẫn có thể gặp lại nàng ấy, bây giờ mau ăn chút gì đó .”

      Độc Thiên Diệp thu hồi cái hộp, cúi đầu ăn cháo.

      Lần này nàng hôn mê lâu như vậy, là do ngày đó tiêu hao quá nhiều linh lực, vì khởi động lĩnh vực, khiến chó tinh thần lực của mình cạn kiệt, vì muốn khôi phục tinh thần lực tiêu hao nên mới hôn mê lâu như vậy.

      “Cám ơn ngươi.” Độc Thiên Diệp uống xong cháo, .

      Tử Tiêu tự nhiên nhận lấy bát, : “Bây giờ còn đến mười ngày nữa bí cảnh mở ra, chúng ta nhanh chóng tìm hương thơm ngào ngạt .”

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, chuẩn bị xuống giường, mới phát quần áo của mình được đổi. cần nghĩ cũng biết vì sao, nàng nhìn Tử Tiêu vẫn ngồi bên giường như cũ, : “Ta muốn thay quần áo, ngươi ra ngoài .”

      Lần này, Tử Tiêu đứng dậy rời , đến cửa lều trại xoay người lại, : “Ta thấy nàng mặc quần áo của ta rất tốt, rất gợi cảm.” xong liền chạy nhanh.

      Độc Thiên Diệp nắm lấy gối ném Tử Tiêu, may mà nhanh chân, bị nàng ném trúng rồi.

      Thay xong quần áo, Độc Thiên Diệp ra khỏi lều, nhìn thấy chỉ có mình Tử Tiêu nghịch nghịch cái gì đó.

      “Đám Thất Nguyệt đâu?” Độc Thiên Diệp hỏi.

      ra ngoài tìm linh thú trong này hỏi xem tìm hương thơm ngào ngạt ở đâu rồi.” Tử Tiêu thu thập xong đồ ăn, .

      “À.” Độc Thiên Diệp gật đầu, đây cũng là biện pháp tốt, so với việc tự mình tìm loạn tốt hơn nhiều. Linh bí cảnh này cũng quá lớn, muốn tự mình tìm lãng phí rất nhiều thời gian. Mà thời gian của họ còn nhiều lắm. Bây giờ họ ở phía tây của bí cảnh, linh thú nơi này chắc biết hương thơm ngào ngạt ở đâu.

      Chỉ chốc lát sau, Thất Nguyệt và Hắc Tử trở về.

      “Thế nào?” Độc Thiên Diệp tiến lên hỏi.

      “Chúng ta hỏi con diều hâu, nó về hướng tây khoảng hai ngày, thấy thảo nguyên. Giữa thảo nguyên có mấy ngọn núi, vách núi đen có hương thơm ngào ngạt hoa. Nhưng đó cấm bay.” Hắc Tử .

      “Chúng ta thu dọn xong liền xuất phát.” Tử Tiêu .

      “Được.”

      Rất nhanh mọi người liền thu dọn xong, bốn người ngồi lưng Lam Mân, bay về phía tây. Bay được ngày, mọi người liền nhìn thấy thảo nguyên, xa xa có vài ngọn núi, bình nguyên rất cao.

      Quả nhiên, Lam Mân vừa đến gần thảo nguyên liền thể bay được, vì thế mọi người đành phải xuống dưới bộ. Mà mấy ngọn núi kia, nhìn như rất gần, nhưng nghĩ tới bọn họ phải cưỡi huyễn thú chạy ba ngày mới đến.

      Lên đến đỉnh núi, Độc Thiên Diệp cúi người nhìn xuống, vách núi đen hơn trăm thước, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng hương thơm ngào ngạt hoa.

      “Cao vậy sao?!” Thất Nguyệt nhìn vách núi đen thẳng tắp, .

      “Phải làm thế nào?” Hắc Tử cũng hỏi.

      Độc Thiên Diệp nhìn khoảng cách, : “Chỉ có thể buộc dây thừng leo xuống. May mà nơi này chỉ cấm bay, nếu ngay cả nhẫn gian cũng bị cấm nữa thảm rồi.”

      Độc Thiên Diệp lấy ra sợi dây thừng, nhìn nhìn chung quanh, buộc đầu dây lên tảng đá, sau đó vòng lên thân cây vách núi mấy vòng.

      “Để ta ?” Tử Tiêu nhìn thấy Độc Thiên Diệp tự mình muốn leo xuống, .

      “Ngươi biết cách hái.” Độc Thiên Diệp : “Nếu bị hỏng, chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm. Trước kia ta dã từng làm việc này, sao đâu.”

      “Vậy được rồi.” Tử Tiêu . quả thực biết cách hái thuốc, chỉ có thể để nàng tự làm.

      Độc Thiên Diệp buộc dây thừng xong, muốn để cho bọn Thất Nguyệt hỗ trợ leo xuống, phát Tử Tiêu lấy dây thừng quấn mấy vòng lên cánh tay.

      Nàng nhìn tay , muốn gì đó, cuối cùng liền xoay người đến vách núi, : “Ta xuống từ đây, hai người giúp ta giữ dây thừng, thả dây theo tiến độ của ta.”

      “Được.” Thất Nguyệt mở miệng, Hắc Tử cũng gật đầu.

      Độc Thiên Diệp dặn dò xong, bắt đầu leo xuống từng chút . Khi vừa bắt đầu liền khá tốt, bởi vì có nhiều tảng đá nhô ra, trợ lực cho nàng rất nhiều, càng xuống dưới, tảng đá càng ít, nàng chỉ có thể để họ từ từ thả dây ra.

      Hồi lâu sau, nàng liền tới bên cạnh hương thơm ngào ngạt hoa.

      “Rất tốt !” Nàng la lớn.

      Nàng lấy trong nhẫn gian ra cái xẻng , chậm rãi xúc bùn đất chung quanh, bùn đất liền bị xới tung, nàng thu hồi cái xẻng, sau đó nắm lấy gốc hoa lấy ra, tận lực làm tổn thương bộ rễ. Vài phút sau nó liền được hái xuống.

      Nàng đưa hương thơm ngào ngạt hoa vào Luyện hồ giao cho Đô Đô, để nó gieo trồng. Bọn người Tử Tiêu chỉ nghĩ nàng chỉ cần gốc hoa, thực ra gốc đủ, nhưng vì có Luyện hồ, gốc là đủ.

      Chuẩn bị tốt hết thảy, Độc Thiên Diệp kéo dây, bọn người Thất Nguyệt liền kéo dây lên. Tốc độ nhanh hơn lúc xuống, chỉ chốc lát sau, Độc Thiên Diệp liền leo lên vách núi đen.

      “Chuẩn bị xong rồi?” Tử Tiêu bương dây thừng trong tay, hỏi.

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, sau đó liền cởi bỏi dây thừng người. Bởi vì an toàn, nàng buộc dây rất chặt nên dễ cởi ra.

      Tử Tiêu tiến lên: “Nàng đừng động đậy.” Sau đó liền cúi người giúp nàng tháo dây.

      Đầu vừa vặn tới trước mặt Độc Thiên Diệp, Độc Thiên Diệp nhìn mái tóc đen dài của , mơ hồ ngửi thấy mùi hương. Chỉ cần nàng nâng tay, liền có thể ôm vào lòng .

      Khụ khụ… Độc Thiên Diệp vì ý nghĩ của mình mà đỏ mặt.

      “Xong rồi.” Cởi hồi lâu, dây thừng liền bị cởi bỏ.

      “Ừm.” Độc Thiên Diệp gật gật đầu, thu hồi tâm tư của mình.
      Last edited by a moderator: 30/7/16

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ban sao moi cuoi chuong co pic la it khi doc dc pic vay ban

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :