1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【050】 Đấu với chó dữ của tam quốc.

      Cho đến sau khi đạt cao triều, Vô Ưu đau lưng, vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, thầm mắng, nhàng, dịu dàng chút mà, bị chó ăn rồi sao?

      Bổ nhào lên người nàng, bộ dạng giống như mấy chục năm có chạm qua nữ nhân, hận được bóp nát nàng, nuốt vào bụng.

      "Ưu nhi. . . . . ."

      "È hèm!"

      Vô Ưu lười biếng, vô lực châm chọc.

      Trong lòng Cung Ly Lạc áy náy, "Ưu nhi, phải ta cố ý, ta chỉ kìm chế được!"

      Tư vị của nàng tốt đẹp như vậy, rất thơm ngọt, dính vào, dừng lại được.

      Trong đầu, mảnh trống , chỉ muốn, nàng tốt, thương nàng, có được nàng.

      Vô Ưu là của Cung Ly Lạc , là của mình Cung Ly Lạc .

      Đời đời kiếp kiếp đều như vậy.

      "Ca ca, sắc trời còn sớm, ngủ !"

      "Ưu nhi, tức giận?" Cung Ly Lạc cẩn thận hỏi.

      Vô Ưu thở dài, "Ca ca, có tức giận, ta, đặc biệt thích ngươi kìm chế được!"

      Chỉ có như cốt tủy, mới nàng say sưa như vậy, phải sao?

      Nếu , có lẽ, đầu ngón tay nàng cũng muốn đụng.

      "Ưu nhi. . . . . ."

      Vô Ưu giơ tay lên, chặn đôi môi của Cung Ly Lạc, "Ngủ, nếu ngủ, buổi tối ngày mai, cho ngươi ngủ giường!"

      Cung Ly Lạc bật cười.

      Nhưng trong lòng ấm áp.

      Chỉ có Vô Ưu của , hung dữ, dùng biện pháp tốt với .

      "Ngủ!"

      Dịch quán. l!ê quý đ!ôn

      Thái tử tam quốc đều ngủ được, thầm phái người thăm dò Lạc vương phủ, nhưng mà, phái năm người , người trở lại.

      Trong lòng bọn họ biết, những người này là về được.

      Thái tử Bắc quốc Hoàn Nhan Cảnh ngồi ở ghế, vẫn gì, Hoàn Nhan Tiên tiến lên, "Ca ca, nếu , ta gặp Vô Ưu Quận chúa vậy!"

      Hoàn Nhan Cảnh nhìn Hoàn Nhan Tiên, "Tiên nhi, ngươi có chắc chắn thắng được Vô Ưu Quận chúa hay ?"

      Hoàn Nhan Tiên cười, "Ca ca, nếu dung mạo, có lẽ bằng, nhưng mà Cầm Kỹ (kỹ thuật đánh đàn), hừ. . . . . ."

      Gảy được khúc Bách Điểu Triều Phượng, là gì.

      "Bây giờ ngươi, khúc thứ ba, như thế nào rồi?" Hoàn Nhan Cảnh hỏi.

      "Ca ca, ngươi yên tâm, ta cố gắng luyện tập, mau chóng thuần thục khúc thứ ba!"

      Hoàn Nhan Cảnh mừng rỡ, "Ý của ngươi là?"

      Hoàn Nhan Tiên cười, "Ca ca, ta tìm được cách rồi, có thể thuần thục rất nhanh!"

      "Được, tốt lắm, Tiên nhi, chúng ta tỷ thí với Vô Ưu Quận chúa, đến lúc đó, lấy vị trí chính thê của Cung Ly Lạc làm tiền đặt cược, nếu như ngươi thắng, khi Tứ Quốc thống nhất, nhất định là thiên hạ của Bắc quốc!"

      Hoàn Nhan Cảnh nhìn dung mạo của Hoàn Nhan Tiên, mặc dù bằng Vô Ưu, nhưng mà tuyệt sắc khuynh thành, cộng thêm tiếng đàn câu hồn đoạt phách của Hoàn Nhan Tiên, về sau muốn Cung Ly Lạc toàn tâm toàn ý vì Bắc quốc, hẳn là thể.

      Nghĩ đến việc thống nhất thiên hạ. . . . . .

      Dung mạo của Cung Ly Lạc như tiên giáng trần, Hoàn Nhan Tiên mở cờ trong bụng, cúi đầu cười yếu ớt.

      Cung Ly Lạc, nàng liếc cái nhìn trúng vị hôn phu này, nhất định phải đoạt lại từ trong tay Vô Ưu.

      Hoàng cung.

      Kim Loan điện.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn thái tử tam quốc ở phía dưới, di chuyển thân thể, "Ý của thái tử tam quốc. . . . . ."

      "Hồi bẩm Đông Hoàng, ý của chúng ta là, rất ràng, chính là muốn cùng Vô Ưu Quận chúa của Đông quốc tỷ thí!"

      Đông Hoàng Cung Diệu cười, "Trẫm đồng ý!"

      Thời điểm thánh chỉ đến Lạc vương phủ, Vô Ưu còn ngủ, Cung Ly Lạc nhận thánh chỉ, nhìn Thôi công công, Thôi công công lắc đầu cái.

      Con ngươi Cung Ly Lạc híp lại, "Muốn chết!"

      Thôi công công vội vàng khuyên nhủ, "Vương Gia, bằng để Vô Ưu Quận chúa ứng chiến, nếu Vô Ưu Quận chúa thắng, đâu chỉ có mấy Công chúa mất mặt!"

      Cung Ly Lạc vẫn đồng ý.

      Vô Ưu của , cần gì phải xuất đầu lộ diện, cũng cần phải hùa theo những người này.

      Vô Ưu xiêm áo xốc xếch, đứng ở cửa, "Ca ca, đáp ứng bọn họ, thuận tiện cho bọn họ biết, ta thua, hai tay dâng Đông quốc lên, nếu ta thắng, ta muốn ba thành trì gần nhau của tam quốc, còn có tính mạng của Công chúa Tam quốc!"

      "Ưu nhi. . . . . ." Cung Ly Lạc kêu lên.

      Vô Ưu cười, cầm tay Cung Ly Lạc, nắm chặt, "Ca ca, thiên hạ, ta nhất định muốn!"

      Nàng nhất định phải đứng kẻ khác, cả đời này, ai cũng thể coi thường nàng.

      Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, cởi xiêm áo mỏng màu tím ra, khoác lên người Vô Ưu, "Ưu nhi, dù là lên trời, hay xuống hoàng tuyền, ta đều theo ngươi!"

      Cứ như vậy.

      Nàng còn cầu mong gì nữa.

      Còn có gì đáng sợ.

      Mặc kệ mưu của bọn họ là gì, hay là quỷ kế gì, cứ việc xuất hết ra .

      Dịch quán.

      Thái tử Công chúa Tam quốc nhận được câu trả lời của Vô Ưu hoảng sợ.

      Ba thành trì, tính mạng Công chúa, phải chuyện .

      Nhưng, điều kiện của Vô Ưu, cũng mê người.

      Hai tay dâng Đông quốc lên.

      "Các ngươi thấy thế nào ?" Hoàn Nhan Cảnh hỏi.

      Bùi Ngọc gì.

      Vân Sở trầm tư lát, mới lên tiếng, "Điều kiện của Vô Ưu Quận chúa, thực khó có thể quyết định!"

      "Nếu cộng thêm chuyện, nàng thua, nàng và Cung Ly Lạc làm nô tỳ sao?" Vân Yên Nhiên dịu dàng xong, chậm rãi tới.

      Thái tử Tam quốc gật đầu.

      Cung Ly Lạc chống đỡ vạn binh, chứ chi là, thế lực phía sau Cung Ly Lạc.

      "Như thế vừa vặn!"

      Tây quốc, Vô Ưu, Cung Ly Lạc, là đủ rồi.

      Hoàng cung.

      Đông Hoàng Cung Diệu bị chọc tức.

      Vô Ưu Quận chúa nho , lại dám lời như thế, nhưng, trong đầu, bỗng dưng nhớ tới, đêm hôm ấy, Vô Ưu chém giết.

      chưa bao giờ thấy qua nữ tử, lợi hại như vậy.

      Nhưng mà, hôm nay, mở miệng, nếu đổi ý. . . . . .

      Thở dài tiếng, "Đồng ý!"

      Đây là trận đánh cược.

      chỉ đánh cược mặt mũi, bên trong, còn đánh cược cả thiên hạ, quê nhà.

      Sau khi thánh chỉ được hạ xuống, trong nháy mắt dân chúng Đông quốc ầm ĩ.

      Cũng biết là người nào, lại bày trang (nhà cái để đánh bạc, giống lần trước), mặc kệ là đặt bên nào thắng, đều là so .

      Dân chúng Kinh Thành, thậm chí là dân chúng Đông quốc, đều đặt Vô Ưu thắng, gần như là đập nồi bán sắt, cũng muốn đặt Vô Ưu thắng.

      Tam quốc tự nhiên cũng cam tâm bị rơi ở phía sau, cũng đặt ít bạc.

      Sau khi Hoàng đế Tam quốc biết được cũng đặt cược, lại càng có thêm nhiều đại thần mang vàng bạc châu báu đến, Công chúa tam quốc ra tay, chỉ cần lần là đánh bại Vô Ưu.

      Đông quốc, tất cả mọi người đều lo lắng.

      Ngay cả Thái tử Cung Thịnh, Hằng Vương, Thạc vương, Minh vương cũng gấp, tới cửa hi vọng tìm ra biện pháp giúp Vô Ưu.

      Chỉ có Vô Ưu và Cung Ly Lạc, hai người cự tuyệt tất cả những người đến quấy rầy, ở Lạc vương phủ, đánh đàn, luyện khúc, điêu khắc thân cầm.

      Vô Ưu đánh đàn, hi vọng gợi lên tương thông với đàn.

      Vô Ưu rất tin tưởng, gỗ cây ngô đồng vạn năm, có linh tính, nàng càng làm cho cầm trấn định, nàng đối với nó, là có tình cảm và mong đợi.

      Tiếng đàn lượn lờ, ba ngày tiêu tan.

      Ngày đó, bầu trời nắng ráo, phố dài mười dặm, lụa đỏ bay lượn, hai bên đường phố, mỹ tỳ (nô tỳ xinh đẹp) tay cầm giỏ hoa, trong giỏ hoa, là cánh hoa hồng.

      Thảm đỏ này, từ Lạc vương phủ kéo dài đến nơi so tài.

      Khi mặt trời mọc, cửa chính của Lạc vương phủ rốt cuộc cũng được mở ra.

      Vô Ưu, Cung Ly Lạc xiêm áo đỏ thẫm, Vô Ưu lại trang điểm cẩn thận, sau lưng, Hồng Sa (lụa mỏng màu hồng) lướt dưới đất, Thúy Thúy ôm cầm của Vô Ưu, theo sau lưng Cung Ly Lạc và Vô Ưu.

      Cung Ly Lạc dắt tay Vô Ưu, từ từ lên xe ngựa, dọc theo thảm đỏ, về phía trước.

      Cánh hoa bay trong trung, trong lòng dân chúng ngừng run sợ.

      Nhà nghèo và mất nước, có khác biệt rất lớn.

      Nơi so tài, rất rộng rất lớn. d d LQĐ

      Cũng có rất nhiều người đến.

      Trận đấu hôm nay, liên quan đến sống còn của Đông quốc, gần như có thể tới, đều tới, khiến nơi so tài, nhiều người đến mức nước chảy lọt.

      Vô Ưu và Cung Ly Lạc đến, mọi người ngước mắt nhìn.

      Nàng, cả người khoan thai tự đắc, vẻ mặt bình tĩnh, hề gợn sóng.

      tay mang đôi bao tay mỏng như cánh ve, xiêm áo đỏ thẫm, mi cong, khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc tao nhã vô song.

      Nam tử bên cạnh, cũng mặc xiêm áo đỏ thẫm, dung mạo như tiên giáng trần, bổ sung cho nhau.

      Đó là hỉ phục khi thành thân mới được mặc.

      Cung Ly Lạc cầm tay Vô Ưu, phi thân lên đài cao.

      Trận đấu bắt đầu...
      Last edited: 14/3/16
      thienbinh2388PhongVy thích bài này.

    2. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Mog tran dau bat dau.

    3. thanhthu

      thanhthu New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【051】 Trận đấu thêm khó khăn.

      Nếu là trận đấu, rất khắc nghiệt. Khắc nghiệt đến mức, họ biết, nhưng Vô Ưu lại . Họ quen thuộc, nhưng Vô Ưu lại cảm thấy xa lạ, họ nắm chắc, nhưng Vô Ưu lại .

      Chẳng hạn như Công chúa Tây quốc Bùi Diệu Nguyệt rất dẻo dai.

      Ở Tây quốc, nổi tiếng cả nước. Dưới đài nhiều người xem như vậy, trừ Đông quốc, còn có người của tam quốc, rất nhiều người xem trận đấu này, kinh ngạc lại kinh ngạc.

      ràng chính là khi dễ người khác.

      Cung Ly Lạc nhìn dáng vẻ đắc chí của tiểu nhân (kẻ ty tiện bỉ ổi) tam quốc, nắm chặt tay Vô Ưu, "Ưu nhi. . . . . ."

      Vô Ưu cười nhạt, nắm lại tay Cung Ly Lạc, "Ca ca, ta tự có biện pháp!"

      chỉ có biện pháp, nhất định dành thắng lợi. . . . . .

      Trận đầu, là thân thể vượt qua cây gậy trúc cột giá, cột càng thấp, coi như thắng.

      Trận thứ hai, là gấp thân thể, xem ai có thể thu mình vào trong thùng gỗ.

      Trận thứ ba, vô số dây chỉ đỏ, kết lại, người phải xuyên qua những dây chỉ đỏ đó, mà mắc vào chúng.

      cho cùng, chính là so tính dẻo dai của thân thể.

      Vô Ưu cúi đầu, cười nhạt.

      Thân thể này của nàng, từng, xương cốt đều bể nát, từ từ lắp ráp, vì có thể lại, nàng nếm trải bao nhiêu cay đắng, chảy bao nhiêu mồ hôi, mới có thể chậm rãi lại.

      Vì kéo duỗi cho thân thể dẻo dai, lão già xem đến đỏ hốc mắt.

      Bùi Diệu Nguyệt.

      Hôm nay, chính là ngày chết của ngươi.

      Vô Ưu đứng lên, thản nhiên, chút để ý , "Người đâu, những dây chỉ đỏ, cây gậy trúc, toàn bộ bôi thuốc độc lên chỉ cần dính vào da khiến da thịt thối rữa!"

      "Hít. . . . . ." lê | quý | đôn

      Từng tiếng hít khí vang lên bốn phía.

      Cũng có rất nhiều người cho là Vô Ưu điên rồi.

      Chỉ có Phong Thành Quang cúi đầu mà cười, nha đầu này, quỷ kế đa đoan, hôm nay ba người Công chúa kia, sợ là sống được.

      Cho dù thân thể Bùi Diệu Nguyệt có độ dẻo dai rất cao, cũng kinh hãi hít vào hơi, nhìn Bùi Ngọc, chân mày Bùi Ngọc nhíu lại, đứng dậy.

      "Đông Hoàng, chuyện này quá hợp quy củ!"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng quét tới, "Bổn vương cảm thấy, rất hợp quy củ, tam quốc các ngươi khinh người quá đáng, như vậy, Vô Ưu nhà ta, có bất kỳ lời gì, bất kỳ cầu gì, cũng hợp quy củ!"

      "Cung Ly Lạc, ngươi. . . . . ."

      Cung Ly Lạc hừ lạnh, "Bổn vương sao, từng người bụng dạ hẹp hòi, chỉ xứng làm tiểu nhân, còn vọng tưởng làm quân tử!"

      " làm, phải có dũng khí thừa nhận!"

      Bùi Ngọc tức giận, vừa định mở miệng, Vô Ưu cười híp mắt trước, "Đúng vậy, điều kiện, phải trước!"

      "Giống như, trận đầu, phía dưới cây gậy trúc, phải đặt bàn đinh, trận thứ hai, tính dẻo dai của thân thể, tốt nhất chuẩn bị cái vòng tròn bằng đồng, loại rất ..., người có thể đứng, lại thể cuộn toàn bộ thân thể vào đó, ca ca, ngươi thấy thế nào?"

      Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu.

      Tin tưởng, Vô Ưu dám như vậy, nhất định có chuẩn bị.

      "Ừ, như thế cực tốt!"

      Phía dưới cây gậy trúc, đặt bàn đinh, cái vòng tròn bằng đồng, chỉ đỏ, bôi thuốc độc, ngay cả mặt đất, cũng phát ra thanh xoạt xoạt xoạt.

      Chói tai, chú ý.

      chỉ có Bùi Diệu Nguyệt so tài bị dọa sợ, ngay cả người xem cũng bị dọa sợ.

      Chỉ có Vô Ưu mình lẳng lặng nhìn, thèm để ý chút nào, giống như để ý đến Sinh và Tử, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, bộ Hồng Y, tuyệt diễm khuynh thành, diễm quang vô song.

      Dưới đài, dân chúng sợ hãi.

      Bao nhiêu người ở đây đều sợ hãi.

      Vô Ưu lạnh nhạt xoay người, soạt cởi xiêm áo người ra, bên trong là áo lót quần lót vừa người trắng như tuyết.

      tới bên cạnh Bùi Diệu Nguyệt, "Công chúa Tây quốc, Bùi Diệu Nguyệt, là ngươi trước, hay là ta trước!"

      Bùi Diệu Nguyệt sợ, lui về phía sau, "Ta...ta. . . . . ."

      "Ngươi còn đường lui, nếu như vậy, ta trước, Công chúa Tây quốc, hi vọng ngươi làm chính ngươi mất mặt, mất mặt của Tây quốc, nếu , phải mất mạng!"

      Vô Ưu xong, dẫn đầu cất bước, tới nơi diễn ra trận đấu thứ nhất.

      Dưới đài, nín thở yên lặng. . . . . .
      Last edited: 14/3/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【052】 Đại thắng Tây quốc Bùi Diệu Nguyệt.

      Sau khi Vô Ưu mấy bước, xoay người nhìn Công chúa Tây quốc Bùi Diệu Nguyệt, từng bước từng bước về phía Bùi Diệu Nguyệt, "Công chúa là khách, Công chúa nên trước!"

      Bùi Diệu Nguyệt nhìn cây gậy trúc, cây gậy trúc, bàn đinh bôi thuốc độc, nuốt ngụm nước bọt, mồ hôi giọt lại giọt chảy xuống, ướt tóc, ướt đẫm xiêm áo.

      "Vô Ưu Quận chúa. . . . . ."

      Vô Ưu nhíu mày, nhìn Bùi Diệu Nguyệt, "Thế nào, Công chúa, muốn đổi ý sao?"

      ", phải. . . . . ." Bùi Diệu Nguyệt vội vàng .

      Đến giờ phút này, tên lắp vào cung, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại.

      Làm gì còn có đường lui.

      Cắn răng, "Vô Ưu Quận chúa xin mời!"

      Vô Ưu cười, "Vậy ta bắt đầu trước!"

      Vô Ưu xong, tới trước cây gậy trúc, thân thể từ từ nghiêng về phía sau, nhàng, rất đơn giản, chui qua.

      "Tốt!"

      biết người nào khen tiếng, vỗ tay.

      Dân chúng Đông quốc, nhất thời tạo ra tiếng vỗ tay như sấm, Cung Ly Lạc cũng kích động siết chặt nắm đấm, người cũng rịn ra mồ hôi lạnh.

      Mà Vô Ưu, chỉ lạnh nhạt đứng ở đó, áo lót quần lót màu trắng, lại kiêu ngạo mà đứng.

      Tuyệt sắc phong hoa (sắc đẹp tuyệt trần, phong thái tài hoa).

      Vô song (có hai) mà đứng.

      Vô Ưu nhếch miệng lên cười nhạt, đưa tay ý bảo Bùi Diệu Nguyệt, "Công chúa, xin mời!"

      Bùi Diệu Nguyệt cắn răng, từ từ tới trước cây gậy trúc, tim thình thịch đập, thân thể từ từ nghiêng về phía sau, mồ hôi rơi bàn đinh, phát ra thanh tích tách chói tai.

      Bùi Diệu Nguyệt nhàng xuyên, xuyên qua.

      Lại cảm thấy, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất, Bùi Ngọc là người đầu tiên hoan hô tiếng, "Tốt!"

      Hai nước khác, Thái tử Công chúa, sứ thần cũng cười.

      Vô Ưu ở bên, nhìn, lạnh lùng cười.

      Hôm nay, chỉ muốn Danh Dương Đông quốc, mà là muốn Danh Dương Tứ Quốc, Vô Ưu nàng, xứng với Cung Ly Lạc.

      "Công chúa, trận thứ hai!"

      Thu thân thể lại, bỏ vào trong thùng gỗ.

      Bao nhiêu người có thể làm được, Bùi Diệu Nguyệt nghĩ, chắc chắn Vô Ưu cũng làm được.

      Cho nên. . . . . .

      "Vô Ưu Quận chúa xin mời!"

      Vô Ưu cười, dày đặc hàn ý.

      Giang hai cánh tay, lay động đầu óc, mở rộng tứ chi, xương cốt người tạch tạch tạch vang dội, người khác nghe thấy đều hoảng sợ.

      Cung Ly Lạc ồn ào muốn đứng lên, Phong Thành Quang bắt được Cung Ly Lạc.

      Cung Ly Lạc căm tức nhìn Phong Thành Quang, Phong Thành Quang khẽ lắc đầu, "Nha đầu này, so với tưởng tượng của chúng ta, còn thâm bất khả trắc (sâu lường được)!"

      "Nhưng. . . . . ."

      "Lo lắng bị loạn, yên lặng theo dõi biến hóa!"

      Cung Ly Lạc nghiến răng, "Sau ngày hôm nay, nhất định tiêu diệt tam quốc!"

      Phong Thành Quang cười, "Nha đầu này ở nơi nào, lão già ta đây ở nơi đó!"

      có nhà để về, chỉ cần nha đầu này ở đây, ở đây.

      Tam quốc, gì phải sợ hãi.

      Cung Ly Lạc nhìn đài, hai mắt đỏ bừng, Vô Ưu cũng nhìn Cung Ly Lạc, trong con ngươi, là vô hạn an ủi.

      Cung Ly Lạc nhìn, bỗng dưng an lòng.

      Ưu nhi, Ưu nhi.

      Nếu ta vô cùng mạnh mẽ, ai dám bôi nhọ ngươi.

      Vô Ưu nhìn Cung Ly Lạc, đột nhiên nở nụ cười.

      nhàng bỏ chân vào trong thùng gỗ, sau đó cái chân khác, từ từ co lại trong thùng gỗ.

      Yên tĩnh tiếng động.

      Cho đến khi. . . . . .

      "Trời ạ. . . . . ."

      "Ông trời ơi. . . . . ."

      "Đây là mơ sao?" lê q đôn

      " thể tưởng tượng nổi!"

      Dưới đài, dân chúng kêu lên.

      Ai cũng thể nghĩ đến, Vô Ưu lại có thể cuộn cả thân thể vào trong thùng gỗ, chỉ lộ ra cái đầu.

      Ai cũng dám vỗ tay, ai cũng dám lên tiếng.

      "Ưu nhi. . . . . ."

      Cung Ly Lạc thất thanh (nghẹn ngào) hô to, thanh khàn khàn.

      Vô Ưu cười, từ từ đứng lên, hoàn hảo chút tổn hại.

      "Trời ạ. . . . . ."

      Mọi người thể tin được những gì mắt mình thấy, đơn giản như vậy, thể tưởng tượng nổi.

      Nữ tử kia, lại có thể, lại có thể. . . . . .

      Vô Ưu cười nhìn Cung Ly Lạc, ném đến chỗ Cung Ly Lạc nụ hôn gió nóng bỏng, lớn mật, nhiệt tình.

      Lại có từng tiếng hít khí vang lên.

      Nữ tử này thực biết xấu hổ, nhưng, vì sao, cảm thấy, cho dù nàng làm cái gì, cũng giống như chuyện đương nhiên!

      Vô Ưu đối với mọi thứ, đều làm như thấy, nhìn sắc mặt Bùi Diệu Nguyệt trắng bệch, "Công chúa, đến phiên ngươi!"

      "Vô Ưu Quận chúa, ta. . . . . ."

      Bùi Diệu Nguyệt luống cuống.

      Quay đầu lại nhìn Bùi Ngọc, mặt Bùi Ngọc, cũng hoảng loạn. Trong con ngươi, cũng hoảng sợ.

      Bùi Diệu Nguyệt há miệng muốn gọi, Bùi Ngọc lại nghiêng đầu sang chỗ khác.

      Bùi Diệu Nguyệt nhắm mắt, cực kỳ khó chịu.

      Hôm nay, hôm nay. . . . . .

      Cái thùng gỗ này, nàng cuộn vào được.

      Cửa thứ ba, cửa thứ ba, chỉ cần Vô Ưu thua, bằng nhau, dù sao tuyến trận đó, nàng xuyên qua vô số lần.

      "Trận này, ta chịu thua!"

      Thử cũng chưa từng thử.

      Vô Ưu cười lạnh, "Công chúa, phải ngươi nên thử chút sao? chừng, ngươi cũng có thể, hay là Công chúa đối với trận đấu thứ ba, tin tưởng mười phần!"

      "Ta. . . . . ."

      Đột nhiên Vô Ưu nhíu mày, "Ngược lại ta nghĩ, nếu như, lấy thêm mấy cây trúc, khiến bố cục trước mắt, xáo trộn chút, khẳng định càng thú vị!"

      xong, đến gần Bùi Diệu Nguyệt, "Tuyến trận này, ngươi nhất định xuyên qua rất nhiều lần, ha ha, ha ha!"

      thanh rất lớn, chỉ Bùi Diệu Nguyệt nghe thấy ràng, dân chúng, bao gồm người của Tứ Quốc, đều nghe ràng, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

      Ma quỷ, nữ nhân trước mặt này, là ma quỷ.

      Nàng thông minh, tất cả, đều tính toán.

      Tất cả, bọn họ tự cho là mưu, quỷ kế, đều nằm trong kế hoạch của nàng.

      " công bằng, công bằng. . . . . ."

      Dưới đài, dân chúng Đông quốc hô to.

      "Tại sao nàng xuyên qua rất nhiều lần, mà Vô Ưu Quận chúa của chúng ta lần cũng chưa xuyên qua, thêm tuyến, thêm tuyến!"

      "Đổi tuyến trận, đổi tuyến trận!"

      Dù sao, Vô Ưu Quận chúa cũng chưa từng xuyên qua, chỉ cần trận này, Công chúa Tây quốc xuyên qua được, Vô Ưu Quận chúa thắng.

      Dân chúng hô to, lần lại lần.

      Bùi Diệu Nguyệt câu cũng ra, chỉ cảm thấy thanh đao nhọn mắc kẹt trong yết hầu, nuốt vào được, rút ra được.

      Nuốt xuống, chết, rút ra, cũng chết.

      Chưa bao giờ cảm thấy, cái chết, cách nàng gần như vậy.

      Gần, gần sát thân thể của nàng, ngấm vào linh hồn của nàng.

      Đó là sợ hãi.

      Dân chúng hô to, Cung Ly Lạc đứng lên, "Bổn vương đồng ý đổi tuyến trận, thêm tuyến!"

      Bùi Ngọc chỉ cảm thấy, hôm nay, mặt mũi của Tây quốc, muốn mất hết.

      Nhắm mắt lại, cắn răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng nặn ra câu , "Bổn cung cũng đồng ý!"

      Tuyến trận thể thay đổi, nhưng, tăng thêm rất nhiều tuyến, rậm rạp chằng chịt, gần như có lối để xuyên qua.

      Bùi Diệu Nguyệt nhìn, hai tay nắm chặt.

      Móng tay bấm vào tay, cũng cảm thấy đau.

      Cả người đều tê dại.

      Vô Ưu cười nhìn Bùi Diệu Nguyệt, "Công chúa, vẫn là ta lên trước sao?"

      trước, mở đường.

      Chỉ là, Vô Ưu tin tưởng, nàng nhất định dùng tốc độ nhanh nhất, làm Bùi Diệu Nguyệt nhìn thấy .

      Hôm nay, Bùi Diệu Nguyệt hẳn phải chết thể nghi ngờ.

      Bùi Diệu Nguyệt nuốt ngụm nước bọt, mạnh mẽ chống đỡ để té xỉu, "Vô Ưu Quận chúa xin mời!"

      Nghĩ thầm, chỉ cần lát nữa nàng, thấy con đường Vô Ưu , nàng nhất định có thể qua.

      Nhất định có thể.

      Chỉ là, chỉ là, Bùi Diệu Nguyệt quên mất, cho dù nàng qua, nàng vẫn thua.

      Vô Ưu cười lạnh, "Vậy ta liền bắt đầu, Công chúa phải nhìn cho kỹ!"

      xong, Vô Ưu xuyên qua tuyến trận.

      Mỗi sợi dây, đều có thuốc độc, được dính vào da, xiêm áo cũng thể chạm vào.

      Bùi Diệu Nguyệt mở to hai mắt, nhìn từng cử động của Vô Ưu.

      Nhưng. . . . . .

      Động tác của Vô Ưu, quá nhanh, nhanh đến mức Bùi Diệu Nguyệt cũng kịp nhìn thấy , Vô Ưu bình yên vô xuyên qua tuyến trận, sau đó như con bươm bướm vui sướng, lao vào trong ngực Cung Ly Lạc.

      "Ca ca, ta thắng!"

      Tiếng hô to này, thiên chân vô tà (ngây thơ), vui sướng.

      Nhưng, Bùi Diệu Nguyệt biết, Vô Ưu là ma quỷ, ma quỷ.

      Quay đầu lại, nhìn Cung Ly Lạc, lại thấy Cung Ly Lạc ôm chặt lấy Vô Ưu, tóc trắng Hồng Y.

      Sau đó, Cung Ly Lạc khóc.

      giọt nước mắt, rơi tóc Vô Ưu.

      Là đau lòng, là kiên quyết, là căm hận.

      "Ưu nhi. . . . . ."

      Vô Ưu nghe vậy ngẩng đầu, giơ tay lung tung gạt lệ cho Cung Ly Lạc, " cho khóc, sau ngày hôm nay, ngươi hiểu!"

      "Ta hiểu, Ưu nhi, ta hiểu, lần này. . . . . ."

      Tuyệt nương tay.

      "Công chúa Tây quốc, xin mời!" Cung Ly Lạc lớn tiếng mở miệng.

      Lạnh lùng, mang theo chút tình cảm.

      Cầm xiêm áo mặc vào cho Vô Ưu, cùng Vô Ưu ngạo nghễ mà đứng.

      Phía sau bọn họ, Thúy Thúy cúi đầu, nước mắt ngừng rơi, giọt lại giọt rơi đàn ngô đồng.

      Nàng đau lòng cho Vô Ưu.

      Căm hận những người xấu xa kia ỷ thế hiếp người, nhưng cũng làm được gì.

      Tiểu thư, tiểu thư, Thúy Thúy nhất định mạnh mẽ, cầu đuổi kịp bước chân của người, chỉ cầu, có thể có tư cách đứng ở bên cạnh người.

      Mạc Cẩn Hàn đứng nghiêm bên, nắm tay nắm chặt.

      Như thế, cũng tốt.

      Phong Thành Quang ngồi thản nhiên, nâng chung trà lên, thản nhiên thưởng thức.

      đài. d|đ|lê|q|đôn

      Bùi Diệu Nguyệt nhìn Cung Ly Lạc.

      Rất muốn với Cung Ly Lạc, nàng chỉ, chỉ mà thôi.

      Vì sao lại độc ác như vậy, trong mắt, chỉ người độc địa kia, nữ nhân giống như ma quỷ.

      "Công chúa, xin mời!"

      Cung Ly Lạc mở miệng lần nữa.

      Thân thể Bùi Diệu Nguyệt mềm nhũn, ngã nhào đất, cầu cứu nhìn Bùi Ngọc.

      Bùi Ngọc đứng lên, vừa định mở miệng.

      thanh Cung Ly Lạc lạnh nhạt : "Thế nào, Thái tử Tây quốc, thua, muốn đổi ý sao?"

      "Hừ, chỉ là, chuyện hôm nay, ai cũng đừng mơ tưởng được đổi ý, Bổn vương tuy chỉ là Vương Gia nho , nhưng, Bổn vương quyết định để cho ái phi của Bổn vương, chịu chút vũ nhục nào, mà những tiện nhân kia, người cặn bã kia phải hoàn toàn rút lui!"

      "Hôm nay, Công chúa Tây quốc, phải xuyên qua tuyến trận!"

      "Cung Ly Lạc. . . . . . , ngươi dám uy hiếp Bổn cung!" Bùi Ngọc hô to.

      Cung Ly Lạc cười lạnh, "Uy hiếp ngươi như thế nào!"

      "Hôm nay Bổn vương chỉ uy hiếp ngươi, càng muốn ngươi mang câu này trở về cho Tây Hoàng, ba tòa thành trì của Tây quốc, Bổn vương cần, Bổn vương muốn toàn bộ Tây quốc, đền bù lại những sỉ nhục hôm nay ái phi của Bổn vương phải chịu!"

      Bùi Ngọc nghe vậy, kinh hãi ngã ngồi ở ghế.

      câu cũng được.

      Thái tử Nam quốc, Thái tử Bắc quốc, sắc mặt càng thay đổi.

      Hôm nay, bọn họ quá đáng.

      Chọc giận Cung Ly Lạc. . . . . .

      Ánh mắt Cung Ly Lạc lạnh lùng nhìn Bùi Diệu Nguyệt, "Người đâu, đưa Công chúa Tây quốc lên đường!"

      "Dạ!"

      Cung Nhất tự mình dẫn người tiến lên, nhấc Bùi Diệu Nguyệt tê liệt mặt đất lên, ngây ngốc, quên mất phải giãy giụa, sau khi kinh hô, liền ném vào tuyến trận.

      "A. . . . . ."

      Sau khi xiêm áo bị lửa đốt, là da thịt thối rữa, phỏng.

      "A, cứu mạng. . . . . ."

      Bùi Ngọc đứng lên, "Diệu Nguyệt. . . . . ."

      Bốn phía lập tức có người bịt mặt giơ tên nỏ, nhắm ngay Bùi Ngọc, cùng với sứ thần Tây quốc.

      "Thái tử Tây quốc, Bổn vương khuyên ngươi, cần hành động thiếu suy nghĩ, nếu . . . . . ."

      Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, hôm nay, Cung Ly Lạc sớm có chuẩn bị.

      Vân Sở nhìn sắc mặt Vân Yên Nhiên bên cạnh trắng bệch, "Yên Nhiên, ngươi xem. . . . . ."

      Trong lòng Vân Yên Nhiên cũng sợ hãi.

      Bởi vì, tiếp đó, chính là trận đấu của nàng và Vô Ưu.

      Làm sao bây giờ, tâm tư loạn, lát nữa phải làm thế nào để tĩnh tâm, bị bên ngoài quấy nhiễu.

      Mà Bùi Diệu Nguyệt trong tuyến trận dần dần ngưng thét chói tai, kinh hãi.

      Cho đến khi cả người thối rữa, da thịt còn, để lại bộ xương trắng.

      người sống sờ sờ, cứ như vậy chỉ trong khoảng thời gian, nhanh như vậy, biến thành bộ xương trắng.

      Kinh sợ đâu chỉ có người của Tam quốc, ngay cả dân chúng Đông quốc, đối với Vô Ưu, đó là từ nhân cách, bắt đầu e ngại.

      Mới vừa rồi, Vô Ưu Quận chúa, từ tuyến trận kia, bình yên vô , xuyên qua.

      Tiếp đó, cùng Nam quốc đấu trận thứ hai. . . . . .
      Last edited by a moderator: 3/5/16
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :