1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 23: Đưa kim sang dược!

      Chung Ly Thành lạnh lùng ở phía trước, còn Chung Ly Hàm dùng tấm lụa mỏng màu tím che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt xếch tràn đầy cay nghiệt!

      Phía sau Chung Ly Hàm là nữ tử mặc trang phục cung nữ, nhưng mặt mũi nàng bị đánh bầm dập, xanh tím mảng. Tất cả mọi người nhìn thấy vậy đều nhíu mày, biết Đông Tấn lại muốn giở trò gì.

      Để lại mấy người phía sau, Chung Ly Thành chỉ mang theo Chung Ly Hàm đến hành lễ với Hoàng Phủ Hiên: "Bản cung tới chậm, xin Đông Lăng Hoàng thứ lỗi!"

      Khóe miệng Hoàng Phủ Hiên lạnh như băng giương lên: "Đại hoàng tử là khách, trẫm là chủ, nếu tới chậm, trẫm cũng thể chất vấn đúng ?"

      Lời này vừa xong, trong nháy mắt bốn phía đều yên tĩnh. Câu này của Hoàng Phủ Hiên so với chất vấn còn sắc bén hơn! Vì thế, mọi người đồng loạt nhìn thoáng qua đám người Quân Kinh Lan và Đạm Thai Kích, sau khi xem xong, ánh mắt lại tiếp tục phóng tới vị trí ngồi của Sở quốc vẫn trống , còn có người trễ hơn a!

      Hoàng Phủ Hiên trong lòng vui, đêm qua người ám sát Đạm Thai Hoàng là từ đâu tới, tất nhiên qua được mắt . Tuy rằng cũng muốn mạng của nữ nhân kia, còn cố ý dặn bọn thị vệ cần vào nghĩ cách cứu viện, nhưng thích có người ở địa bàn của mình hô mưa gọi gió! Nếu Đạm Thai Hoàng chết, nợ này nhất định bị ghi đầu Đông Lăng, tin Chung Ly Thành lại biết điều này!

      Mặt Chung Ly Thành hơi cứng lại, gắng gượng cười mấy tiếng, : "Đông Lăng Hoàng, chúng ta tới chậm là có nguyên nhân!"

      Vừa xong, giọng phong lưu, thiếu đứng đắn từ xa truyền đến: "Nguyên nhân? Chẳng lẽ cũng ngủ quên giống bản điện hạ sao?"

      Dứt lời, xuất trong tầm mắt mọi người. Tóc buộc lụa tím, trong tay cầm quạt ngọc phong lưu, bên môi tràn đầy ý cười phóng đãng bất cần đời, đôi mắt sáng chói, đúng là nam tử tuyệt mỹ. đến trước mặt Hoàng Phủ Hiên, lớn tiếng mở miệng: "Đông Lăng Hoàng, Sở Trường Ca ngủ quên, tới chậm, xin hãy thứ lỗi!"

      Lời này vừa ra, trong lòng mọi người đồng loạt ra hai chữ -- lãng phí! ra người này chính là Sở Trường Ca? Thiên hạ đệ nhất ăn chơi trác táng, làm cho người ta xấu hổ khi nhắc tới hoàng tộc. thiếu nợ phong lưu khắp nơi, vậy mà lại biết nhục, lấy đó làm vinh. Người như vậy, lại có tấm da tốt, phải lãng phí là cái gì?

      "Sở hoàng tử thẳng thắn thành khẩn! Mời ngồi!" Hoàng Phủ Hiên cười mở miệng.

      Sở Trường Ca lắc lắc cây quạt tay, đến chỗ ngồi của mình, vừa vừa : "Thẳng thắn thành khẩn có gì tốt, có thể ngủ chứng minh thân thể bản điện hạ rất khỏe mạnh!"

      "Phụt..." Vài đại thần phun nước. Đạm Thai Hoàng cũng ôm miệng, suýt nữa cười ra tiếng. Cái tên Sở Trường Ca này, tối hôm qua nàng cảm thấy rất hứng thú, hôm nay trước mặt nhiều vương công quý tộc như vậy, mà vẫn là cái đức hạnh này, thực thú vị!

      Trạng thái này của nàng rơi vào trong mắt Quân Kinh Lan, híp mắt nhìn lướt qua Sở Trường Ca, lại nhìn nhìn Đạm Thai Hoàng, rồi nâng chén uống, hứng thú càng đậm.

      Sở Trường Ca vừa ngồi xuóng, liền thấy đối diện là Đạm Thai Hoàng! Đạm Thai Hoàng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua hai người gặp qua, rất nhanh cúi đầu, nhưng kịp rồi.

      Lập tức, tâm tình Sở Trường Ca vô cùng tốt. nở nụ cười, ha ha, nửa đêm hôm qua biết nữ nhân kia có ý nghĩ xấu xa gì...

      Nụ cười này của khiến Đạm Thai Hoàng buồn bực thở dài, lại chọc phải người phiền phức rồi.

      Chung Ly Thành bị Sở Trường Ca chen miệng, vốn bụng chuẩn bị lý do, thoáng chốc cũng biết ngẩng đầu lên như thế nào, xấu hổ đứng ở giữa sân.

      Hoàng Phủ Hiên dừng lại trong chốc lát, tựa như lúc này mới nhớ tới Chung Ly Thành, mở miệng : " biết đại hoàng tử Đông Tấn..."

      "Đông Lăng Hoàng, bản cung tới chậm, là vì sáng nay phải xử lý chút chuyện! Đêm qua thị tỳ của hoàng muội bị người ta đánh, ít người nhìn thấy là do tam công chúa Mạc Bắc động thủ. Mà sau khi hoàng muội trở về, ngự y đến khám tra ra hôm qua hoàng muội ở yến hội bị đánh, tay đối phương lại có độc, nếu phải là phát sớm, gương mặt hoàng muội của ta bị phá hủy! Bản cung mạch truy hỏi, rốt cục cũng phụ lòng người, tra được đêm qua bên trong đại điện, có cung nữ Đông Lăng nhìn thấy người dưới màn sân khấu động thủ chính là tam công chúa Mạc Bắc! Hoàng muội của ta và nàng thù oán, vậy mà Khuynh Hoàng công chúa lại hạ độc thủ như vậy, xin đại hoàng tử Mạc Bắc cho chúng ta lời giải thích hợp lý, cũng xin Đông Lăng Hoàng làm nhân chứng!" Chung Ly Thành xong, vỗ tay cái, liền có cung nữ lên.

      Nhìn quần áo, cách ăn mặc nàng đúng là thị tỳ của Đông Lăng, sắc mặt cự kỳ trấn định.

      Đạm Thai Hoàng chỉ nhìn trong chốc lát cũng minh bạch. Căn bản là đối phương tự biên tự diễn tuồng kịch! Tối hôm qua là nàng đánh Chung Ly Hàm sai, nhưng nàng có dùng độc hay sao nàng có thể biết? Huống chi nếu là có độc, vì sao hôm qua ở đại điện độc lại phát, nàng vừa trở về độc liền phát ra? Về phần cái gọi là đả thương tỳ nữ của Chung Ly Hàm, tối hôm qua nàng hại Hoàng Phủ Hiên, còn thời gian rỗi làm chuyện này sao?

      "Trưởng công chúa Đông Tấn cũng quá xem trọng chính mình, bản công chúa đánh trưởng công chúa, còn muốn đánh thị tỳ của trưởng công chúa? Chỉ là thị tỳ mà cần bản công chúa tự mình động thủ? Đại hoàng tử Đông Tấn thấy rất hoang dường sao?" Đạm Thai Hoàng cười lạnh mở miệng.

      Vừa xong, tất cả mọi người đều gật gù, giáo huấn thị tỳ, chỉ cần Đạm Thai Hoàng trực tiếp bảo thị tỳ của mình động thủ, cũng phải cái gì to tát, dù sao cũng chỉ là hạ nhân thôi, cần công chúa của nước tự hạ thấp địa vị của mình để động thủ. Xem ra, vấn đề là ra ở Đông Tấn!

      Vẻ mặt Chung Ly Thành đổi, tựa hồ sớm đoán được Đạm Thai Hoàng như vậy, lạnh lùng : "Nếu chỉ là thị tỳ, bản cung tự nhiên cũng để bụng, nhưng thị tỳ này chính là quận chúa Triêu Hà của Đông Tấn. Lần này vì muốn biết thêm về phong cảnh Đông Lăng, nên nàng ăn mặc thành cung nữ, lén lút theo Hàm nhi tới. Công chúa Mạc Bắc tự mình động thủ, tất nhiên là vì biết thân phận của Triêu Hà!"

      "Hí!" Mọi người bất giác hít phải ngụm lãnh khí, nghĩ tới ra là Triêu Hà quận chúa! Phụ vương của nàng, chính là Thân vương của Đông Tấn, tính tình trung hậu, thận trọng, nên trong thiên hạ được xem là người đức cao vọng trọng. Cũng vì nguyên nhân này, mọi người khắp quốc gia đều nể mặt ba phần, cho nên nghiêm túc mà , quận chúa Triêu Hà còn tôn quý hơn công chúa do cung phi cấp thấp sinh.

      Đạm Thai Hoàng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, nghĩ tới Đông Tấn vì muốn đối phó nàng, tiếc đánh quận chúa thành như vậy để hãm hại nàng, đúng là dụng tâm lương khổ! Nhưng, Đạm Thai Hoàng nàng dễ đối phó như vậy sao? Cười lạnh tiếng, muốn mở miệng...

      Lại bị giọng quần áo lụa là ngắt lời: "Lòng dạ của Đại hoàng tử Đông Tấn làm cho bản điện hạ cảm thấy trơ trẽn, phải chỉ đánh người nào đó trận thôi sao? Bản điện hạ lúc có việc gì làm cũng thường xuyên lôi kéo, khoa tay múa chân với vương công quý tộc của các quốc gia, thường bị đánh đến bầm dập mặt mũi, nhưng trở về chỉ cần bôi thuốc hai ngày là khỏi rồi, chưa bao giờ tới cửa hỏi chuyện. Đại hoàng tử Đông Tấn vì cớ gì, sao chịu bỏ qua? Có phải Đông Tấn có kim sang dược tốt hay ? Nếu có, bản điện hạ có thể đưa cho ngài mấy bình!"

      ----------
      Nụ trở lại!
      :hoan ho::hoan ho::hoan ho: *bung lụa chào mọi người!*
      Dunghyt97, Zenny Ngok, Huyềnpluss9 others thích bài này.

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Mừng nàng trở lại:yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Huyềnpluss, vvanhbóng gió thích bài này.

    3. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 24: Đúng vậy, ta đánh ngươi!
      Vừa xong, mọi người muốn cười nhưng lại dám cười. Đại hoàng tử Sở quốc đúng là kẻ dở hơi, thường xuyên bị người ta đánh bầm dập mặt mũi, chuyện như vậy mà cũng e dè ra! Có điều như vậy, Đông Tấn cũng nên so đo mới đúng, quận chúa có thể tôn quý hơn hoàng tử sao? Hơn nữa người ta còn là đại hoàng tử của nước Sở!

      Chung Ly Thành bị làm cho nghẹn lời biết gì cho phải! vất vả mới ổn định bản thân, chống lại ánh mắt "ngươi nên so đo" của mọi người, miễn cưỡng nghiến răng nặn ra mấy chữ: "Sở hoàng tử rộng lượng, nhưng người bị đánh là quận chúa Triêu Hà, bản cung trở về còn phải giải thích với hoàng thúc! Chưa kể mặt hoàng muội của ta còn bị trúng độc!"

      Hoàng Phủ Hiên cảm thấy rất tốt! Tuy thích Chung Ly Thành, nhưng có người giúp trừng trị nữ nhân đáng chết kia, cũng là chuyện tốt! Đầu độc công chúa, đánh quận chúa, phải là chuyện , lần này sống chết mặc bay, nhìn nàng bị xui xẻo cảm giác sảng khoái!

      Nhưng còn chưa kịp cao hứng, giọng cười như cười lười biếng vang lên: " kỳ quái, trưởng công chúa Đông Tấn bị trúng độc, tối hôm qua thái y Đông Lăng phát ra sao?"

      vừa xong, Đạm Thai Hoàng khó hiểu liếc nhìn Quân Kinh Lan cái. Vừa nãy, nàng cũng muốn những lời này để kéo Hoàng Phủ Hiên xuống nước. Bởi vì sau khi xong, Hoàng Phủ Hiên hoặc là phải giúp đỡ nàng đêm qua Chung Ly Hàm bị trúng độc, vì ngự y của xem bệnh, trúng độc cũng phát ra, ai tin? Hoặc là im lặng thừa nhận đêm qua Chung Ly Hàm trúng độc, vậy chẳng khác nào trước mặt người trong thiên hạ thừa nhận chính là đồng lõa, Chung Ly Hàm trúng độc, ngự y của cũng giúp đỡ giải độc!

      Vấn đề là, tại sao Quân Kinh Lan lại giúp nàng? Là muốn giúp nàng hay là muốn kéo Hoàng Phủ Hiên xuống nước, để xem náo nhiệt? Dựa theo tính cách xấu xa của nam nhân kia mà vế sau chiếm đa số. Quả nhiên, lúc nàng nghĩ như vậy, Quân Kinh Lan cười như cười quét mắt lại đây, hứng thú xem cuộc vui mười phần.

      Xung quanh, các sứ thần nhìn về phía Quân Kinh Lan, ánh mắt hậm hực. Cứ như vậy dễ dàng câu, liền kéo Hoàng Phủ Hiên xuống nước, người này đúng là sâu lường được! Bọn sau khi trở về nhất định phải quốc vương đề phòng cẩn thận, tốt nhất là dâng sớ từ chối qua lại với ! Duy chỉ có Sở Trường Ca thảnh thơi phe phẩy quạt, tựa như căn bản nhìn ra huyền cơ trong đó...

      Hoàng Phủ Hiên nhất thời đen mặt, mắt thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều quét về phía , chờ mở miệng! muốn chửi bậy, cái này mắc mớ gì tới ?! Ho tiếng, bất dắc dĩ : "Người đâu, truyền thái y đêm qua chữa trị cho trưởng công chúa Đông Tấn!"

      Chung Ly Thành nhíu mày, mục đích của là Đạm Thai Hoàng, phải là Hoàng Phủ Hiên! Chuyện phát triển thành như vậy, đừng là trừng phạt Đạm Thai Hoàng được, mà trước mắt phải đối đầu cùng Đông Lăng! Chọc giận Hoàng Phủ Hiên, mình có thể còn sống để về nước cũng chưa biết chừng. Nghĩ nghĩ, lại nhịn được trừng mắt nhìn Quân Kinh Lan xen vào việc của người khác!

      Cái trừng mắt này khiến Quân Kinh Lan nhíu mày nhìn ta. Sau lát, bỗng nhiên nở nụ cười, nốt chu sa giữa mi đỏ bừng như máu, xinh đẹp động lòng người. Nụ cười này làm cho Chung Ly Thành trong lòng hồi hộp, khẩn trương dời mắt.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, Lý ngự y đến!" Tiểu thái giám ở cửa bẩm báo.

      "Truyền!" Thanh lạnh như băng mang theo hơi thở chết chóc, như là điềm báo giông tố.

      Lão ngự y đường nghe được chuyện gì xảy ra, ông vì sao mình lại đen đủi như vậy, giúp đỡ cứu người được thưởng thôi, còn gặp phải phiền toái! Ông đến trước mặt Hoàng Phủ Hiên, nhanh như chớp liền biểu đạt những lời muốn bụng oán khí: "Khởi bẩm hoàng thượng, tối hôm qua mặt của công chúa Đông Tấn chỉ bị thương ngoài da, cựu thần dám lấy tính mạng đảm bảo nàng tuyệt đối trúng độc, nhất định là có người rắp tâm muốn hãm hại lão thần!"

      Dứt lời, lão thái y hung hăng trợn mắt liếc nhìn Chung Ly Thành Và Chung Ly Hàm! Đám người Đông Tấn này vong ân phụ nghĩa, vô liêm sỉ, cảm tạ mình thôi, còn dám vu khống mình là đồng lõa của tam công chúa Mạc Bắc! Hôm nay nếu lão có thể tránh khỏi kiếp này, nhất định báo thù chuyện này!

      "Đại hoàng tử Đông Tấn, người giải thích thế nào?" Đôi mắt màu vàng của Hoàng Phủ Hiên sáng rực nhìn Chung Ly Thành, mặt cười, nhưng trong mắt lại tìm thấy chút độ ấm, giống như băng mùa đông rét lạnh, ý tứ cảnh cáo.

      Chung Ly Thành phải người ngu xuẩn, khẩn trương mở miệng: "Nếu như vậy, có lẽ là sau khi hoàng muội trở về bị nhiễm độc. Như vậy hiểu lầm tam công chúa! Nhưng chuyện nàng động thủ đánh người..."

      Đạm Thai Hoàng cười lạnh tiếng: "Chuyện bị trúng độc là giả, biết còn mấy chuyện là !"

      Nàng xong, sứ thần các quốc gia đều than thở. Đúng vậy, Đạm Thai Hoàng phạm phải chuyện lớn nhất, đứng mũi chịu sào chính là chuyện đầu độc Chung Ly Hàm. Nhưng chuyện lớn nhất này là giả, vậy tính chân thực của những chuyện khác....

      Dứt lời, Đạm Thai Hoàng đứng dậy, chắp tay với mọi người xung quanh: "Thanh danh bản công chúa xưa nay dù tốt, nhưng tuyệt đối dám làm mà dám nhận! Đông Tấn vu khống bản công chúa dùng độc mưu hại Chung Ly Hàm, còn đánh quận chúa Triêu Hà, tâm tư đáng sợ! Mà chuyện hạ độc là giả, nhân chứng vật chứng ràng, các vị đại nhân cũng đương nhiên có thể nhìn thấy! Xin các vị hãy thay bản công chúa lời công bằng, giúp bản công chúa giải oan!"

      rất hay, chút cũng giống công chúa ra thể thống gì trong lời đồn đại. Thần thái quang minh chính đại, nghiêm nghị lại hàm chứa oán hận, giống như chịu nhiều oan khuất. Vì thế, ít đại nhân có tinh thần trọng nghĩa lớn tiếng : "Đại hoàng tử Đông Tấn nên điều tra lại chuyện này !"

      " đại nam nhân, còn đường đường là hoàng tử của quốc gia, vậy mà lại suy nghĩ nhiều biện pháp như vậy để hãm hại nữ nhân, bản điện hạ cảm thấy xấu hổ thay !" Sở Trường Ca coi ai ra gì, quay đầu nhìn tên đầy tớ sau lưng, nghiêm túc mở miệng.

      "Sở Trường Ca, ngươi...." Chung Ly Thành tức giận, sắc mặt đỏ bừng. Người trong thiên hạ đều biết Sở Trường Ca mới là người trơ trẽn nhất của hoàng tộc trong bảy nước, nay lại xấu hổ thay mình, vậy mình thành cái gì?

      Ngươi có thể tưởng tượng được cái loại cảm giác phượng hoàng mà bị quạ đen khinh bỉ ? Ngươi có thể tưởng tường được cái loại cảm xúc rồng mà bị con giun xem thường ? Trong lòng Chung Ly Thành bây giờ đều tràn đầy cảm thụ như vậy!

      Sở Trường Ca nghe thấy vậy, phe phẩy cái quạt liếc mắt nhìn cái: "Thế nào? phục? Muốn khoa tay múa chân?"

      Chung Ly Thành nhất thời ngậm miệng! Tuy Sở Trường Ca thanh danh tốt, nhưng thường xuyên mang theo vương công quý tộc đánh nhau khắp nơi, võ công cao, thể trạng cũng kém. Mình là người đọc tứ thư ngũ kinh, chưa bao giờ động thủ với người khác, vì thế cũng động thủ. Nếu khoa tay múa chân, mất mặt hoàng tộc!

      Chung Ly Hàm, giờ phút này giám tin, thất vọng, đau khổ, ánh mắt căm hận nhìn Quân Kinh Lan. Chỉ câu, câu liền làm cho mưu của bọn họ chuẩn bị buổi tối tan tác! Bốn năm, nàng gặp qua nhiều lần, tựa như lần này cũng vì muốn nhìn thấy mà đến. Trong ấn tượng của nàng, cho tới bây giờ đều chỉ đứng ở đỉnh núi, câu đầu tiên liền có thể xoay chuyển thế cục, lật tay có thể thay đổi Càn Khôn. Nàng vẫn cho rằng, nam tử như vậy có ai có thể lọt vào được mắt .

      Vậy mà có ngày, nàng nhìn thấy trong mắt thấp thoáng có bóng hình xinh đẹp, giai nhân thướt tha. rót cục cũng ra mặt lên tiếng vì người khác, thậm chí còn tuyên bố lăn lộn vạn lần để hỏi cưới nàng, mà người nọ phải là mình. Nàng vì che giấu được tâm tư đố kỵ của mình, mới khiến hoàng huynh và đường muội lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy. Tất cả kế hoạch của bọn họ, thế nhưng lại thua bởi câu của , chỉ câu!

      "Thế nào, trưởng công chúa Đông Tấn trúng độc, tối hôm qua, thái y Đông Lăng nhìn ra sao?"

      Nàng thở dài hơi, muốn câu gì quận chúa Triêu Hà lại phát điên chỉ vào Đạm Thai Hoàng: "Bản quận chúa mặc kệ, chính nàng đánh bản quận chúa! Đường huynh, nếu huynh vì bản quận chúa báo thù, bản quận chúa trở về với phụ vương!"

      xong, nàng hung hăng trừng mắt Chung Ly Thành. Là bọn , chuyện này nhất định thành công, sau khi xong chuyện nàng là hoàng hậu Đông Tấn tương lai! nay mắt thấy thua, làm hoàng hậu cũng sao cả, nhưng chẳng phải là nàng bị đánh công?

      Này....Mọi người ồ lên!

      Đạm Thai Hoàng cười lạnh tiếng. Xem ra những người này đúng là cho rằng nàng dễ bị bắt nạt! Chỉ tự vệ, phản kích, bọn họ liền muốn tấn công lần nữa! Nghĩ nghĩ, nàng liền nhấc băng ghế của mình lên, bước mấy bước đến trước mặt quận chúa Triêu Hà!

      Quân Kinh Lan thấy vậy, khóe môi gợi lên ý cười nghiền ngẫm, ngón tay dài như ngọc nhàng gõ lên mặt bàn, trong mắt ý cười nồng đậm. Trực giác cho biết, hành động của nữ nhân này nằm ngoài dự đoán của .

      Sở Trường Ca phe phẩy cây quạt, ý cười bất cần đời càng ràng, chớp mắt nhìn Đạm Thai Hoàng. Ừm, tam công chúa Mạc Bắc chớ phụ mình hôm nay giúp nàng chuyện a!

      Đôi mắt màu vàng của Hoàng Phủ Hiên cũng nhìn Đạm Thai Hoàng. Nữ nhân này, chỉ qua thôi là được, cầm theo băng ghế làm cái gì? Là muốn hù dọa người ta sao?!

      Kỳ , ngoại trừ Quân Kinh lan, mọi người cũng cho là vậy! Cả Đạm Thai Kích cũng cho rằng Đạm Thai Hoàng cầm băng ghế qua là để dọa người!

      Nhưng Đạm Thai Hoàng bỗng nhiên đối diện với khuôn mặt bị đánh nhìn ra nguyên dạng của quận chúa Triêu Hà, cười lạnh tiếng: "Quận chúa Triêu Hà, là ta đánh ngươi sao?"

      Quận chúa Triêu Hà nhìn thoáng qua băng ghế trong tay nàng, trong lòng có phần hoảng hốt, nhưng vẫn cắn răng mở miệng: "Đúng vậy!"

      "Được!" Tiếng vừa dứt, "ầm!" tiếng động vang lên. Đạm Thai Hoàng hung hăng cầm băng ghế phang vào quận chúa Triêu Hà. Lần này đánh xong, nàng lại nhặt băng ghế lên, hung hăng đập tiếp!

      "A!", "A!", "Cứu mạng a! A--" Tiếng quận chúa Triêu Hà hét chói tai!

      Lúc này, mọi người mới lấy lại phản ứng, lên ngăn cản. Chờ bọn ngăn được Đạm Thai Hoàng, quận chúa Triêu Hà nằm mặt đất, nhúc nhích! Ôm đầu của mình, toàn thân run rẩy....

      "Phịch!", Đạm Thai Hoàng ném băng ghế .

      Bỏ mọi người qua bên, nàng bước , cước hung hăng dẫm nát mặt Triêu Hà, lạnh lùng : "Ngươi phải là ta đánh ngươi sao? Ừ! Đúng vậy, ta đánh ngươi! Nếu ngươi muốn bị ta đánh như vậy, làm sao ta có thể thành toàn cho tâm ý của ngươi, ngươi có đúng ?"

      --------------

      P/S: Tính đăng luôn 2 chương mà mạng nhà ta quá yếu upload nổi! Hẹn mai nhé!
      Chúc mọi người ngủ ngon! :-*:-*:-*


      Last edited: 6/3/16
      Dunghyt97, Zenny Ngok, Huyềnpluss8 others thích bài này.

    4. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 25: Vui sướng khi người gặp họa, tình thế nghịch chuyển!
      màn này, dù bình tĩnh, cơ trí như Quân Kinh Lan, cũng nhịn được nhếch môi cười. chợt cúi đầu uống rượu để che lại ý cười bên môi. Nữ nhân này, quả thực rất thú vị! Nàng hành động bất ngờ, nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng lại có tình có lý.

      Khóe môi Hoàng Phủ Hiên lạnh lẽo, hung hăng run rẩy vài cái, nữ nhân điên! đời này còn chuyện nào nàng dám làm ? đánh là đánh, còn đánh người ta thành cái dạng kia, biết có cứu được nữa!

      bên, Sở Trường Ca sửng sốt hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Ha ha ha... thẳng thắn!" xong, đứng lên vỗ tay!

      Mọi người im lặng nhìn , có cần thể thái độ vui sướng khi người gặp họa ràng như vậy ? Tốt xấu gì người ta cũng là quận chúa, làm người thể nể mặt a! Hơn nữa Sở Trường Ca này, cũng biết là ngốc hay giả ngốc, tất cả mọi người đều ngậm miệng lời nào, đều muốn giao du với kẻ xấu, chế giễu, khiến Sở quốc gây thù chuốc oán. Cũng biết tại sao Sở Hoàng lại phái tới, đây phải là tự tìm phiền toái sao?

      "Tính tình công chúa Mạc Bắc mạnh mẽ! Bản điện hạ sâu sắc bội phục!" Sở Trường Ca cười xong, lại thấy đủ, còn bổ sung thêm câu.

      Chung Ly Thành vốn bị hành vi của Đạm Thai Hoàng làm cho vừa sợ vừa giận, bụng tức giận có chỗ trút, nay Sở Trường Ca lại công khai vui sướng khi người gặp họa, khiến cho trong lòng tức giận bay lên đến đỉnh! Mặc cho ai giận ngút trời, cũng thể tha thứ cho người hả hê khi mình gặp họa! Rất nhanh, quay đầu gầm lên với Sở Trường Ca: "Đại hoàng tử Sở quốc, Đông Tấn ta và ngươi thù oán, vì sao ngươi lại như vậy?"

      Sở Trường Ca giống như bị rống tỉnh, sửng sốt lúc, mới quơ quơ cây quạt trước ngực, buồn bực : "Bản điện hạ chỉ xem náo nhiệt, cao hứng vỗ tay, có vấn đề gì à?"

      "Sở Trường Ca, có phải Sở quốc các ngươi muốn tuyên chiến với Đông Tấn chúng ta?" Chung Ly Thành tức giận , vẻ mặt đủ mọi màu sắc, vô cùng rực rỡ.

      "Chung Ly thành, ngài suy nghĩ nhiều rồi, những lời này chỉ là ý kiến cá nhân của bản điện hạ, liên quan gì đến Sở quốc. Làm người nha, sức tưởng tượng phong phú là tốt, nhưng quá phong phú tốt lắm đâu!" chẳng thèm để ý phe phẩy cây quạt, còn kính ly với Quân Kinh Lan cách đó xa.

      Quân Kinh Lan và nhị hoàng đệ là nhân vật nổi tiếng. Hôm nay vừa thấy, quả thực danh bất hư truyền.

      Quân Kinh Lan thấy vậy, môi mỏng khẽ nhếch, nâng chén cười yếu ớt, xa xa kính lại.

      Chung Ly thành bị hai người này coi ra gì, tức giận suýt hộc máu! Hai người này, hoặc là để Đông Tấn trong mắt, hoặc chính là đặt Chung Ly thành ở trong mắt, mặc kệ thế nào, đều khiến tức phun máu!

      Bên kia ầm ĩ xong, lúc này Đạm Thai Hoàng mới thu chân. Nhìn quận chúa Triêu Hà, lạnh lùng : "Đời này bản công chúa ghét nhất là bị người khác vu oan. Ngươi khẳng định là ta đánh, đánh hay đánh ta đều mang tiếng. Nếu vậy, ta động thủ chẳng phải là lỗ vốn sao?"

      Quận chúa Triêu Hà nằm mặt đất, sau lúc lâu vẫn thể được câu. Nàng bị đánh mất nửa cái mạng, còn đâu khí lực để chuyện nữa!

      Đạm Thai Hoàng dứt lời, lại quay đầu nhìn Chung Ly Hàm che lụa mỏng, mặt lộ ra nụ cười của sói, thoạt nhìn rất hòa ái, dễ gần. Bộ dáng này của nàng dọa Chung Ly Hàm sợ tới mức rút lui từng bước.

      "Trưởng công chúa Đông Tấn, nghe là ta hạ độc ngươi? Có thể làm ngươi bị hủy dung? Bây giờ ngươi có muốn bản công chúa thưởng cho ngươi lọ độc hay ?" Nàng vừa vừa bước từng bước đến gần Chung Ly Hàm.

      Chung Ly Hàm nhớ lại cảnh đối phương mới vừa đánh Triêu Hà, trong lòng biết nữ nhân này được làm được, liền vội vàng chạy tới trốn sau lưng Chung Ly Thành, cao giọng thét chói tai: "Hoàng huynh, cứu mạng!"

      Đạm Thai Hoàng thấy vậy, nở nụ cười khinh thường, nhanh trở về chỗ ngồi của mình.

      Chung Ly Thành hít sâu mấy hơi, ném chuyện Sở Trường Ca lên chín tầng mây, nhìn gương mặt vẫn dại ra của Đạm Thai Kích mở miệng: "Đại hoàng tử Mạc Bắc, nay người nhìn thấy chứ? Công chúa của quý quốc ở trước mặt mọi người đánh quận chúa của Đông Tấn ta, quả thực coi trời bằng vung! Nếu Mạc Bắc cho Đông Tấn ta công đạo, vậy trở về chờ chiến tranh !"

      "Chờ Đông Tấn xuất binh, bản điện hạ liền vụng trộm dẫn quân tập kích hoàng thành Đông Tấn, phụ hoàng nhất định tán thưởng bản điện hạ! Đồng Tiễn, ngươi đúng ?" Sở Trường Ca chen miệng .

      Phía sau , bạn học Đồng Tiễn dưới con mắt thà, soi mói của mọi người, suýt khóc nấc lên! Hôm nay điện hạ làm sao vậy, lại để Sở quốc tìm phiền toái! Tam công chúa Mạc Bắc đẹp đẹp đấy, nhưng chưa tới mức làm cho điện hạ điên cuồng chứ?

      Đồng Tiễn còn chưa lên tiếng, chân của Chung Ly Thành lảo đảo, suýt ngã! Sau đó nhìn Sở Trường Ca, ánh mắt như nhìn kẻ thù giết cha mình! "Sở Trường Ca, ngươi làm như thế, sợ Sở Hoàng biết?"

      "Ngươi muốn tìm phụ hoàng ta cáo trạng?" Sở Trường Ca cười cười, chân mày cong cong, giống như tâm tình rất tốt, rồi tiếp, "Cáo ! Bản điện hạ nhiều năm quen bị cáo trạng, cùng lắm bị cấm đoán tháng, phạt bổng lộc nửa năm! Nếu ngươi biết viết thư cáo trạng, bản điện hạ có thể dạy cho ngươi!"

      vừa xong, các sứ thần quốc gia chỉ biết nhìn trời. Ai chẳng biết vị đại hoàng tử Sở quốc này, từ đến lớn chính là tai họa. Sở Hoàng cấm đoán, cũng có thể trèo tường trốn ra.

      Nghe đồn Sở Hoàng bị tức hôn mê biết bao nhiêu lần, nhưng lại nỡ giết . Vì vậy ngày càng quần áo lụa là, vô pháp vô thiên. Cho nên cái gọi là cáo trạng tám phần là vô dụng, cũng khó trách sợ hãi, còn muốn hỗ trợ viết thư cáo trạng... !

      Ngược lại, Quân Kinh Lan nghe vậy cười cười, ánh mắt lóe lên. Nhị hoàng tử Sở quốc - Sở Ngọc Ly, là người nổi danh trong thiên hạ. Tam hoàng tử Sở quốc - Sở Trường Phong chính là chiến thần. Mà Sở Trường Ca tiếng xấu vang xa, nhưng hôm nay xem ra là cùng hai người kia bù trừ.

      Nếu Sở quốc khởi binh Đông Tấn và Nam Tề lâm nguy!

      Chung Ly Thành bị chọc tức, sau lúc lâu vẫn chưa ra được câu. Cãi nhau với kẻ phá gia chi tử, có thể chiếm được tiện nghi? Cùng lắm phái người ám sát là được! Nghĩ xong, cười lạnh tiếng: "Cáo trạng? Bản cung có nhàm chán như vậy!"

      xong, chịu đựng bụng lửa giận, quay đầu nhìn về phía Đạm Thai Kích: "Đại hoàng tử Mạc Bắc Đại, nay các ngươi còn chối quanh nữa ?"

      Trầm mặc hồi, bỗng nhiên Đạm Thai Kích hừ lạnh tiếng, ngước mắt nhìn Chung Ly Thành, đôi mắt đào hoa mị tràn đầy lãnh ý: "Đại hoàng tử Đông Tấn nhiều như vậy, mệt chưa? Vậy có phải nên đến phiên bản cung hay ?"

      Lời này vừa xong, Chung Ly Thành liền cười lạnh: "Mời !"

      "Đêm qua, hoàng muội bị người ta ám sát, bản cung bắt được tên, nghiêm hình bức cung nửa đêm, tặc nhân cuối cùng cũng nhận tội. Đại hoàng tử Đông Tấn có muốn biết người đứng sau là ai ?" Đạm Thai Kích nâng mắt, rét lạnh nhìn .

      Chung Ly Thành nhíu mày, có khả năng, người đêm qua phái đều là tử sĩ, nếu bị bắt, chúng nhất định tự sát, quyết để cho Đạm Thai Kích tra ra! Nhưng lời của đối phương, đây là ...

      Hoàng Phủ Hiên nghe vậy cũng nhíu mày, Chung Ly Thành tuy rằng thông minh, nhưng tuyệt đối ngu xuẩn đến mức tìm người ám sát dễ dàng khai ra! Tử sĩ của hoàng tộc, có người như vậy. Chẳng lẽ...

      Đạm Thai Hoàng cũng sửng sốt, sáng sớm hôm nay, vương huynh ràng với nàng tử sĩ kia tự sát, đây là...?

      Chỉ có Quân Kinh Lan là cười yếu ớt . Đạm Thai Kích, rốt cuộc cũng làm cho thất vọng.

      "Người đâu, dẫn thích khách lên!" Đạm Thai Kích nén giận cất lời!

      Dunghyt97, Zenny Ngok, Huyềnpluss7 others thích bài này.

    5. noair

      noair New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      7
      Siêu siêu thích truyện này luôn. Đọc mà cười muốn rớt giường. Cám ơn các editor và beta nhiều ^^
      Huyềnplussbóng gió thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :