Phượng khuynh thiên lan - Thiên Hạ Quy Nguyên (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      [​IMG]

      ☆ 12: Kê vs quốc công.
      "..... "

      Thái Sử Lan nhìn chằm chằm.

      Cực khổ.

      Quả nhiên là cực khổ, vừa uống rượu vừa xem hỏa, vai nghiêng mặt nửa, phong tình lơi lả, lại còn tranh thủ cả luyện cơ tay.

      Sung sướng.

      Quả là rất sướng, bị người bàng quan, treo ngược đám cháy, bị uy hiếp đe dọa, còn tra tấn bức cung.

      Thấy người bị nạn, chân bình như vại, chẳng chút đếm xỉa lại còn dở giọng thương lượng cầu hôn?

      Trong từ điển của , nhất định ngoài có hai từ " Mặt dày " , " Bỉ ổi " ra, chắc chẳng còn gì hết.

      "Răng rắc " thanh xà ngang cuối cùng đổ xuống, nửa bên nóc nhà cũng sập theo, cách chỗ Dung Sở đúng ba mét, chẳng buồn liếc mắt lấy cái, ló mặt xuống nhìn Thái Sử Lan cười như cười, " Thế nào, chuyện này cũng phải lấy cái chết để đấu tranh sao?"

      " Thành giao."

      còn chưa dứt câu, Thái Sử Lan đáp lời, nhanh đến mức Dung Sở cũng phải giật mình.

      Dung Sở nhướn mày, tay vừa thu lại, ' Vù' cái, Thái Sử Lan bay như siêu nhân rời khỏi nóc nhà bốc lửa.

      ----

      Ngoài am, mắt thấy lửa bùng dữ dội, mọi người đành buông tay chịu trận, bỗng thấy hai điểm đen vụt từ trong đám cháy lên trời.

      Vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy luồng ánh sáng tráng bạc như sao băng vụt qua, lúc lúc , vượt qua ngọn lửa nhảy múa bập bùng, nháy mắt thấy dáng người phong tư trác tuyệt , tay áo bồng bềnh lay động theo chiều gió ,lại thanh thoát tựa ánh mây - Dung Sở chứ ai.

      Đương nhiên, bất kể người nào bây giờ đứng cạnh Thái Sử Lan đen xì, lôi thôi như quạ, tóc tai nham nhở giống hệt chó gặm, cũng đều phát ra ánh sáng lung linh huyền ảo, chứ đừng đến Dung Sở khuynh đảo Nam Tề!

      Khuôn mặt Thai Thế Trúc kinh ngạc tới cực điểm, giống hệt như gặp ma giữa ban ngày vậy. Nàng ta tính đêm nay phong ba ngừng, vốn nên ra tay nhưng kỳ đây mới là cơ hội tốt nhất, những dịp thế này thường rất hiếm, ra tay lúc này ít người để ý, chỉ là vạn vạn lần nghĩ tới Tấn quốc công tôn quý rời rồi thế nào lại quay trở lại?!!!!

      Thái Sử Lan thản nhiên liếc Thai Thế Trúc vừa vặn bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của nàng ta.

      " Vị hôn thê ." Dung Sở thầm bên tai nàng, " Trong phủ này có vẻ lắm lang sói rình mò, có cần tới biệt quán của vi phu ở tạm ?"

      Thái Sử Lan hờ hững liếc cái, " Ngươi á?"

      " dám quỵt nợ?" Dung Sở hơi sửng sốt.

      " Ta trước giờ chẳng quỵt của ai cái gì." Thái Sử Lan miệng chân bước về phía trước, " Ta đáp ứng làm vị hôn thê của ngươi, nhưng đâu có nghĩa ta thừa nhận ngươi là hôn phu của ta?"

      " có nghĩa?" Dung Sở chau mày.

      "Đúng, có nghĩa!" Thái Sử Lan gật đầu.

      " Ừm?" Sắc mặt Dung Sở bắt đầu có chút hứng thú, " Vậy nam nhân thầm mến mộ là loại người nào?"

      Thái Sử Lan để ý từ đầu đến cuối đều gọi mình là Thai tiểu thư, gã đàn ông này, rốt cuộc nhận ra nàng là ai sao?

      " Ta thích...." Thái Sử Lan híp mắt, nhớ đến con chó Kê của mình, ánh mắt dịu dàng mấy phân, " Lông trắng như tuyết...."

      Đám hộ vệ phủ quốc công theo tiếp ứng gấp gáp ngó sang chủ nhân cao quý, tóc dài đen như thác mực, mượt mà hơn gấm vóc...

      " Khi chạy nhanh, quanh thân tỏa ra thứ ánh sáng bàng bạc, tựa như những tia nắng lung linh phản xạ băng tuyết...."

      Đám hộ vệ ngắm nhìn tóc đen vũ lộng trong gió của chủ nhân cao quý, dưới ánh trăng mái tóc như được phết thêm lớp nhũ bạc, cũng có tí xanh xanh, u thăm thẳm.... Ấy... nhưng mà xanh bạc và bàng bạc... khoảng cách có hơi xa phải....

      " Mũi sư tử miệng rộng, hàm răng sắc bén....."

      Bọn hộ vệ lại ngó ngó chủ nhân, mũi như huyền đảm* so với mũi sư tử ,thanh tú hơn nhiều. Môi có vân, hai môi cân xứng, cánh môi hồng nhuận, nhưng miệng có vẻ được rộng cho lắm!!

      Hàm răng.... ấy, chủ nhân mím môi chặt như thế nhìn làm sao được đây?

      " Tứ chi cường tráng bật lên có lực, chân trước nhảy lên, chân sau đứng thẳng ấy là mừng rỡ...."

      Bọn hộ vệ lại dòm... tay vượn eo ong, đùi dài mông vểnh, tuyệt chút nữ tính!

      Bật lên có lực.... khinh công thượng thừa cũng có thể coi là bật lên nhỉ?

      Chân trước bật lên, chân sau đứng thẳng..... Chân sau....

      Tiểu hộ vệ ngốc ngếch theo bản năng thò tay sờ sờ chân Dung Sở....

      " Á á...." tiếng kinh hãi vang vọng bốn bề, Dung Sở bỗng hất mạnh góc áo choàng, đá văng tiểu hộ vệ liều lĩnh bay đúng thành đường cong tuyệt đẹp rồi đáp xuống đất với tư thế đo đường rất tiêu chuẩn..

      Đám hộ vệ hẹn mà cùng thốt lên tiếng, lại lén nhìn chủ nhân với ánh mắt đồng tình.

      Ngu ngốc..quả thực chúng ta kém hơi xa chút ...Khó trách chủ nhân lại nổi đóa ...

      cũng phải lại, sở thích của vị Thai nương này ...thiệt tình là có chút được bình thường mà...

      Ài ài.... Quả thực đặc biệt mà.

      Thái Sử Lan mặc kệ sắc mặt khó coi của Dung Sở, xoay người nhìn am ni bị thiêu cháy rụi, trong lòng bỗng quyết định đâu nữa.

      siêu sao chơi <Chiến Thần 3> < Hiệp khách săn ma> là những game bạo lực đẫm máu nổi tiếng nhất nay, Thái Sử Lan luôn cảm thấy thế giới đại chính là cái hố lừa bịp mà chính mình bị vây hãm trong cái sở nghiên cứu chết tiệt, hàng ngày chỉ có thể dựa vào mạng mẽo ,mấy trò chơi gây cảm giác mạnh để khuấy động khí cho bớt tẻ nhạt . Bây giờ có cơ hội xuyên đến đây, tạm thời cũng có chỗ để , chi bằng dứt khoát ở nơi bốn bề thọ địch, càng thuận lợi trải nghiệm gian nan,nguy hiểm của cuộc sống dị thế, gia tăng tích lũy kỹ năng kinh nghiệm về sau mới thăng cấp đánh quái ,giết BOSS cũng chưa muộn.

      Càng quan trọng hơn là ...nàng lọt vào tầm mắt của Dung Sở. Hết lần này đến lần khác tiếp xúc với càng cảm thấy kẻ này nguy hiểm hơn nhiều so với trí tưởng tượng của nàng, so với việc sống với Dung Sở ở biệt quán bằng ngây ngốc ở Thai gia còn tự do hơn!

      " Thế Lan....." Hai huynh đệ bận rộn nhất Thai gia đêm nay chạy tới nơi, Thai Bách kinh hoảng nhìn nàng, " Con sao chứ?"

      " sao." Thái Sử Lan khoanh tay trước ngực, mắt liếc nhìn mấy gã sai vặt bấy giờ mới bắt đầu hăng hái hô hào dập lửa, mà ở nơi xa, dưới cổng tròn phía hậu trạch loáng thoáng bóng đám người Thai Thế Trúc trong đêm đen.

      " Ta còn chỗ để ở." Nàng nhìn về phía Thai Thế Trúc, khóe môi khẽ nhếch lên giảo hoạt, quả nhiên... nụ cười này của nàng càng khiến cho ánh mắt đối phương thêm hoảng loạn.

      "Người sắp xếp chứ?" Giọng điệu có vẻ như thăm dò nhưng ngữ khí lại rất quả quyết, ngón tay nàng chỉ về phía Thai Thế Trúc, " Ta ở cùng muội muội cũng được, dù sao muội phu cũng ở tiền trạch, ta và muội muội tạm thời ở chung chờ đến khi am ni sửa xong chuyển về sau vậy."

      " Cũng được." Thai Bách gật đầu, sắp xếp như vậy cũng hợp tình hợp lý, ông ta đâu có lý gì để cự tuyệt, chỉ có điều....

      Ông ta lần nữa nhìn lại nữ nhi của mình...

      Tính tình đứa này... đột nhiên lại thay đổi rất nhiều. trước kia đâu có quyết đoán như vậy, loại phong thái bình thản giữa đất trời, ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng như nhìn thấu vạn vật thế gian, lại tựa đao mũi nhọn đảo qua khiến cho lòng người run rẩy!

      Lại nhìn kỹ lần nữa dung mạo của Thái Sử Lan, ông cũng cảm thấy bản thân có chút hồ đồ, nữ nhi vừa mới từ trong cung trở lại, thân phận cũng khác, vừa trở về lập tức được lớn già trẻ trong nhà quỳ nhận đón tiếp, điều này vô tình vạch tấm vách ngăn máu mủ mất rồi. Mới gặp ,lại phải đưa nữ nhi đến am đường sau hậu viện, nơi đó dù sao cũng là nơi thanh tu, nếu được tuyên triệu ông cũng đâu có thể tùy ý tiến vào. Cho nên gộp cả thời gian nữ nhi vào cung hai năm, ông cũng gần ba năm nhìn thấy nha đầu này rồi. Ài....

      Lúc này xem dung mạo nữ nhi, ngoài mặt đại khái khác biệt là mấy, nhưng trừ điểm này ra, cái gì cũng được đúng lắm phải...

      Ài... chốn hậu cung...nơi tường sâu tựa biển, có biết bao nhiêu mưu quỷ kế, huyết lệ oan khuất...ngây ngốc trong đó hai năm cũng khiến cho nha đầu này thoát thai hoán cốt rồi ?

      Thai Bách cứ mơ mơ hồ hồ nhưng có cho ông ta vạn lá gan cũng dám nghĩ đến, nữ nhi của mình thực thoát thai thoát cả cốt luôn rồi!

      Nha hoàn vội vã chạy đến báo với Thai Thế Trúc là nàng ta sắp có người đến ở cùng... loáng thoáng bên kia cổng tròn truyền tới tiếng rú cao vút như sói hú đêm trăng.... ngay sau đó thấy Thai Thế Trúc bất chấp tất cả liều lĩnh chạy đến bổ nhào trước mặt Thai Bách, nàng ta hốt hoảng lắc đầu quầy quậy, " Phụ thân, nữ nhi muốn!"

      Thai Bách vỗ vào tay nàng ta, ánh mắt ôn hòa, " Trúc nhi, làm sao vậy?"

      Thái Sử Lan đanh mặt nhìn----- Thai đại nhân này cũng phân biệt đối xử với nữ nhi của mình quá ! Nhìn xem, nhìn xem... giọng điệu kia, đến băng còn phải chảy đấy!

      " Con muốn cùng...." Thai Thế Trúc cố bình tĩnh, con ngươi đảo tới đảo lui tìm cớ cự tuyệt, còn chưa nghĩ ra lý do, Thái Sử Lan nhanh chân tiến lên bước.

      " muốn ở với ta sao?"

      Thai Thế Trúc kích động nhìn nàng, trước mắt vẫn là vị tỷ tỷ trước giờ bị nàng ta tính toán ám hại, bỗng nhiên hôm nay tính tình lại thay đổi đột ngột... lãnh liệt tuyệt tình, dứt khoát ngắn gọn, mỗi câu lời như búa đập vào tim khiến cho nàng ta muốn thổ ra máu!

      "Ta.... "

      " Sợ ngươi giết ta sao?"

      " Ngươi....." Thai Thế Trúc nhanh mồm nhanh miệng lần đầu tiên trong đời cũng bị lắp.

      " Hay sợ ta giết ngươi?"

      " A...." Thai Thế Trúc muốn cãi lại, nhưng dưới bao nhiêu cặp mắt nhìn vào, lời này đâu có thể tùy tiện ra?

      " Vậy còn á ớ cái gì nữa." Thái Sử Lan vung tay, kết thúc cuộc chuyện.

      Bầu khí im lặng cách quỷ dị, ai ai cũng đều dõi mắt nhìn chằm chằm Thái Sử Lan.

      Ngược lại có người vẫn dửng dưng như , nàng cần gì phải nỗ lực đóng giả thành kẻ khác, nàng chính là nàng, muốn cũng phải chấp nhận!

      " Ta mệt rồi, muốn ngủ." Nàng vươn vai cái, chân bước về phía hậu trạch, lúc ngang qua người Dung Sở nãy giờ vẫn tủm tỉm xem kịch, nhìn bộ dáng hưng phấn muốn dời của , Thái Sử Lan thản nhiên , " À... còn có điểm nữa, ta thích... cái đó....khi ngủ nằm dưới gầm giường, nửa đêm sưởi ấm chân ------ ngươi thực muốn học sao?"

      "...... "

      -------------------

      Quốc công tôn quý rốt cuộc cũng chịu , trước khi vẫn nhìn Thái Sử Lan cười tủm tỉm, dùng khẩu hình : " Chờ ta ấm chân nhé...." Khiến cho đám tiểu thư Thai gia đứng sau cổng vòm nhìn lén hít khí lạnh kinh diễm phen. Thái Sử Lan liếc cánh môi đào hoàn mỹ nhất thiên hạ, bụng bảo dạ , Kê miệng rộng còn xinh hơn gấp vạn lần!!

      Dung Sở phong lưu tiêu sái, trong lòng cực kỳ yên tâm ----- nếu đoán lầm, rất nhanh gặp lại.

      Thái Sử Lan đưa mắt nhìn rời mới chú ý đến mảnh xiêm y rách của Dung Sở vẫn còn trong tay mình, toan ném chợt dừng lại, đưa góc vải dệt lên nhìn kỹ hơn chút.

      góc vải dệt có hoa văn thêu chỉ vàng hết sức quen mắt, chỉ tiếc chỉ có góc nên cũng chẳng nhìn ra là cái dạng gì.

      Thái Sử Lan nhìn theo bóng lưng Dung Sở, tròng mắt híp lại, có chút lạnh lẽo.

      Tiện tay vứt tấm vải vụn, rảo bước về nơi ở của Thai Thế Trúc.

      Phóng khoáng tiêu sái, trong lòng cũng rất yên tâm.

      Từ đây hòa nhập chung với sinh hoạt của Thai Thế Trúc...

      Mở đầu 'kiếp đại nạn' của Thai gia khi ' đại ma đầu' bỗng nhiên tỉnh giấc....

      -------

      * Cổng tròn

      [​IMG]
      Last edited: 11/3/16

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Thai gia, ăn ở thế, đâu thai là vừa
      Nước xanh thích bài này.

    3. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      [​IMG]

      ☆13, Tân ma vương Thai gia.



      Đêm đầu tiên.

      Thai Thế Trúc mặt mũi u oán như goá phụ lúc xế chiều miễn cưỡng đưa Thái Sử Lan về Thính Trúc Hiên, sắp xếp cho nàng ở tại Thiên Sương.

      Từ chối.

      " thích ." Thái Sử Lan dửng dưng.

      Theo sau, nàng ta lại cầu Thái Sử Lan chia giường ngủ.

      Tiếp tục bị từ chối..

      " Chẳng cần thiết ." Thái Sử Lan gạt phắt .

      Thai Thế Trúc nín thở, nghiến răng, hai bàn tay nắm thành nắm đấm, tức muốn nổ đom đóm mắt, nàng ta vừa gọi thị nữ vừa hung hăng dẫm mạnh chân xuống sàn phát ra thanh thùng thùng, tựa như muốn đạp thủng mặt đất dưới chân vậy.

      " Đêm hôm ầm ĩ cái gì." Thái Sử Lan ngáp.

      Thai Thế Trúc muốn hét, muốn mắng chửi người, muốn vần vò xé nát, chỉ hận thể dùng bình gốm đập chết ả mỹ nhân có biểu tình như xác chết kia ngay lập tức!

      Mỗi tội ...là nàng ta có cái gan đó.

      Từ lúc chứng kiến tận mắt người tự tay mình giết chết giờ vẫn lù lù trước mặt, Huống chi... ba lần bốn lượt lập mưu mà vẫn giết được ả ... Trong lòng có nghi đến mấy cũng khiến cho nàng ta sợ rúm cả người.

      Cộng thêm ' cương thi ' từ lúc sống lại lúc nào cũng bày ra cái vẻ mặt hung ác. Đâm ra lại càng làm nàng ta bủn rủn tinh thần, đáy lòng lạnh lẽo, càng dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Thai Thế Trúc hít hơi sâu, mắt ngước nhìn trời ba giây, hai tay nắm chặt, rằng tự mình trải chăn đệm, đoạn chuẩn bị giang rộng tay chân ngã xuống chăn ấm..

      đôi tay túm lấy áo nàng ta, nhấc bổng lên....

      Từ bé Thái Sử Lan rất hiếu động, nhờ việc chịu khó rèn luyện cùng với tố chất dẻo dai cho nên thân thể cực nhàng ,khí lực tráng kiện, chuyện nâng Thai Thế Trúc chỉ cũng đơn giản như xách con gà con mà thôi.

      Mắt hạnh trừng trừng khiến Thai Thế Trúc thêm chột dạ, tầm mắt rũ xuống, ngay cả việc hỏi lý do cũng quên phéng mất.

      Thái Sử Lan dùng nửa mắt liếc nhìn, tay vung lên cái...

      Thai Thế Trúc rơi bịch xuống đất..

      " Á Á... " Tiếng thét đau đớn vang vọng bốn bề.. chờ đến khi thị nữ dìu nàng ta từ dưới đất bò lên Thái Sử Lan chăn ấm nệm êm, còn thuận tay ném chiếc ga gường xuống trước mặt Thai Thế Trúc.

      Thai Thế Trúc chống tay xuống đất, ngước mắt nhìn nữ ma đầu giang bốn cẳng chiếc giường rộng rãi của mình, tức khí đến mức phổi cũng muốn nổ tung.

      Nàng ta phải ngủ cùng nữ nhân này đủ uất ức lắm rồi, nghĩ ả lại mặt dày dám đuổi chủ nhân của căn phòng này xuống đất như vậy...

      " Ngươi ----- "

      " Trả ngươi, hôi nách." Thái Sử Lan trở mình, ném bộp cái gối lên người Thai Thế Trúc, tiện tay rút ngay mấy quyển sách từ giá sách bên giường, đập bạch bạch mấy cái, xếp chồng lên thành gối ,kê đầu ngủ.

      Thai Thế Trúc trợn trắng mắt, thiếu chút ngất xỉu.

      Đó ... Đó là các loại sách độc bản quý giá lắm đấy...

      Sau khi nghe Tấn quốc công tới An Châu du ngoạn, dò hỏi mãi mới biết thích các loại điển tịch cổ, nàng ta phải nhờ rất nhiều người, tiêu ít bạc mới có được từng ấy lễ vật vừa trân quý lại phong nhã, cũng chỉ mong được Tấn quốc công nhấc phu quân đến vị trí tốt chút ở trong triều.

      Bây giờ.... bây giờ.... cư nhiên lại bị ả ma đầu này đập bộp bộp như đống giấy lộn thế kia....

      Cổ nhân giận quá thường hay mất lý trí... Thai Thế Trúc môi khô miệng đắng, ôm ngực thở phì phò hồi lâu mới trấn tĩnh lại.

      Nàng ta nâng mắt nhìn kẻ chiếm giường mình chìm sâu vào giấc ngủ, ánh mắt toát ra sát khí, lời ôm gối ra cái sập bên cạnh giường. Nàng ta nằm sập, toàn thân căng cứng, hai mắt trợn trừng, trong đầu tính toán đợi lát nữa tìm cách giết ả ta sau đó tìm nha hoàn thế tội cho mình...

      Thái Sử Lan ngủ ngon lành, giống như ngày mai trời có sập cũng kệ thây hết cả!

      ...

      Lờ mờ sáng, ánh trăng nghiêng nghiêng qua cửa sổ, chiếu rọi bóng người kéo dài rón rén từ sập bước lại gần.... chân trần giẫm lên nền gạch lạnh như băng.... tiếng động..... năm ngón tay mở ra, đầu các ngón gập xuống....

      " Á...."

      Tiếng hô khẽ vang lên ngắn ngủi, nhưng chẳng phải Thái Sử Lan.

      Thai Thế Trúc khựng lại bên giường, bóng trăng chênh vênh đậu người nàng ta, đầu bù tóc rối, năm ngón tay mở ra, đầu ngón tay gập xuống y như quỷ dạ xoa...

      Chỉ có điều hai mắt nàng ta trống rỗng, đờ đẫn.

      giường Thái Sử Lan xoay người tự lúc nào, góc bạc Nhân Gian trong tay nàng sáng lấp lánh.

      Thai Thế Trúc lần nữa chìm trong ' Quên lãng'.

      Bỗng Thái Sử Lan vung mạnh lòng bàn tay " Bốp " cái, in năm dấu hoa văn xinh đẹp má Thai Thế Trúc.

      Tiếng tát tai lanh lảnh vang dội, Thái Sử Lan huơ huơ tay thấy ánh mắt nàng ta vẫn mờ mịt như cũ, yên tâm xoay người, nằm vật xuống giường dạo với chu công.

      Mãi đến hừng đông đột ngột bị tiếng rít chói tai mới bừng tỉnh, nàng vừa mở mắt thấy Thai Thế Trúc vừa hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm vừa nhìn vào khuôn mặt sưng húp của mình trong gương, run rẩy : " Mặt... mặt của ta...chuyện gì xảy ra...."

      Có lẽ nàng ta còn rất nhiều câu muốn hỏi nhưng đối diện với Thái Sử Lan mặt than lạnh lùng cái gì định cũng quên hết.

      Thái Sử Lan đứng dậy, gấp chăn cuộn đệm phẳng phiu mới rời giường , đến bên cạnh tủ, lật qua lật lại hồi tìm được bộ y phục bằng vải bông màu đen thuần thêu hoa điểm ngọc ngoài váy, chẳng ngần ngại xé toang đoạn tay áo lùng bùng sau đó mới mặc vào người, đoạn cúi xuống thấy đôi giày vải mới liền xỏ vào, đứng tại chỗ nhảy thử mấy cái xong mới hài lòng gật đầu.

      Thai Thế Trúc nghẹn họng, sắc mặt tái mét, trán vã mồ hôi, uất hận nhìn nữ nhân kia tự tiện chọn đồ của nàng ta như đồ của mình, xong xuôi đâu đó mới bình tĩnh đến cạnh Thái Sử Lan, giữ chặt tay áo của nàng.

      " Ai đánh ta? Có phải tỷ ? "

      Thái Sử Lan bất thình lình đưa tay ra.

      Thai Thế Trúc cả kinh nhảy giật người về phía sau.

      Thái Sử Lan tách năm ngón tay, vút cái qua mặt nàng ta, tiếp lại chỉ chỉ vào mặt, sau đó xô nàng ta sang bên, bước ra sân tập thể dục buổi sáng.

      Thai Thế Trúc đờ đẫn như phỗng tại chỗ, sờ sờ má mấy cái, rồi lại soi gương, ngẫm nghĩ mấy động tác cuối cùng của Thái Sử Lan, cả hồi lâu mới hiểu------

      Ý ả ma đầu đó kêu nàng so dấu tay .

      Thai Thế Trúc uất đến mức muốn nôn ra máu.

      đời này, sao lại có ả nữ nhân phách lối như vậy chứ!

      --------------

      Mấy ngày này.

      Thai Gia phát sinh mấy chuyện nho .

      kiện thứ nhất: Trong lúc Thái Sử Lan chạy bộ qua hồ nước nhân tạo phía sau hậu viện đụng phải nữ nhân lai lịch bất minh cố gắng tiếp cận, tìm cách đưa nàng đến bờ hồ.

      Kết quả là: Kẻ lai lịch bất minh ngã tỏm xuống nước, Thái Sử Lan ngồi xổm bờ nghiêm túc xem nàng ta ngoi lên ngụp xuống khoảng chục lần mới bắt đầu kêu cứu, sau đó bỏ .

      kiện thứ hai: Nàng mới chạy được nửa đường bỗng có người ở đâu nhảy ra ngăn lại, phía trước là vườn hoa, mời nàng chạy sang đường vòng qua ngọn núi giả, nàng cũng vòng lại chạy theo chỉ dẫn, bỗng bên trong núi giả bị sụp xuống.


      Kết quả là: Thái Sử Lan bình yên từ trong hòn núi giả ra ngoài, ngay sau đó,người kia nghi ngờ vào phát thấy chỗ động tay động chân vẫn nguyên vẹn như cũ ,trong lòng ngạc nhiên vạn phân lạ lùng, kìm được lay lay thử vài cái .... chính vào lúc này... lại sập!

      kiện thứ ba: Hạ nhân tới truyền lời kế mẫu mời nàng tới uống trà, nàng cũng , nước sôi bốc khói, trà thơm lừng lừng, thấy nàng thích, kế mẫu vui vẻ tặng nàng thêm gói mang về.


      Kết quả là: Mama mang trà cho nàng bỗng nhiên mặt mũi đờ đẫn hét ầm lên, kêu trà này bị hạ dược, người trúng độc chết nhưng dần dần mất ý trí, ngây ngây dại dại. Phu nhân giận dữ, chờ ma ma xong lập tức gọi người tới kéo bà ta ra ngoài đánh chết. Sau lại lệnh cho người an táng trọng thể, nghe đâu mama đó là nhũ mẫu bên người phu nhân từ hồi ở nhà mẹ đẻ, theo phu phân được hai mươi năm rồi.

      Mọi người biết chuyện đều gật gù ca ngợi phu nhân hiền huệ, công tư phân minh, từ ái đại độ!!

      Thái Sử Lan cũng gật đầu tỏ ý tán thành, sau mới ăn hết sạch sanh tất cả điểm tâm ở đấy.

      ---------------

      Đêm đó, nàng kê cao gối ngủ, số người lại trằn trọc yên.

      -----

      Ngày thứ ba...

      Ngày thứ ba sóng yên gió lặng, bình bình an an, đám tiểu thư Thai gia người nào người nấy mặt như trái cà héo, lòng tấm tức cũng dám nửa câu.

      Thái Sử Lan liên tiếp bước qua sóng gió cách quỷ dị khiến cho đám nữ nhân độc ác càng nhấp nhổm đứng ngồi yên. Trong phủ bắt đầu lan truyền những tin đồn thất thiệt, Thai Thế Lan chết, Thai Thế Lan tại chính là do ma quỷ mượn xác hoàn hồn!

      ...

      Trí tưởng tượng rất phong phú, ai cổ nhân đần độn nào? Thái Sử Lan chép miệng.

      Cũng rất nhanh nàng lập tức vỡ vạc mọi chuyện, đám tiểu thư này đâu tự nhiên an phận như thế, nguyên nhân thứ nhất chính là do nhiều lần ám hại bất thành , cần phải có thời gian nghĩ ra phương pháp mới mẻ hơn, nguyên nhân thứ hai cũng bởi vì Thai phủ nhận được bái thiếp.

      ----

      Ba ngày sau phủ An Châu tổ chức yến tiệc đưa tiễn Tấn quốc công hồi kinh, đúng vào ngày ' mùng hai tháng hai , ngày Rồng ngẩng đầu '*, đặc biệt tổ chức lễ hội lớn như " Nghìn hoa khoe sắc " với hàng loạt các trò chơi dân gian, còn gửi thiếp mời tới tất cả các phủ, địa điểm chính là chân núi Lộc Minh Sơn ngoài thành An Châu.

      -----------

      * Mồng 2 tháng 2, Rồng ngẩng đầu: mồng 2 tháng 2 lịch, xuân về, vạn vật hồi sinh, giun dế tỉnh giấc, các loài động vật càng năng động hơn, nhà nông bắt đầu bận rộn với công việc đồng áng. Nhân dân các khu vực miền Bắc Trung Quốc, gọi mồng 2 tháng 2 là ngày Rồng ngẩng đầu, hay còn gọi là Tết Xuân Long.

      Ngày xưa, người Trung Quốc cho rằng, Rồng là con vật cát tường, chủ quản về mây mưa, cho rằng mồng 2 tháng 2 là ngày Rồng ngóc đầu bay lên trời. Xét từ tiết khí trong năm, đầu tháng 2 lịch là quãng thời gian nằm giữa các tiết khí " Vũ Thủy", "Kinh Chập" và "Xuân Phân", nhiều vùng miền Trung Quốc bắt đầu bước vào mùa mưa., đây là quy luật tự thiên, thế nhưng người xưa Trung Quốc cứ cho rằng, mưa rơi là nhờ công lao của rồng gọi mưa. Hơn nữa, Rồng có ̣a vị rất cao trong lòng người Trung Quốc, rồng những được coi là loài động vật tượng trưng cho điềm lành, mà còn có thể làm cho mưa thuận gió hòa. Do vậy mà có cách nói "Mồng 2 tháng, Rồng ngóc đầu".

      Trong dân gian Trung Quốc còn có cách nói rằng "Rồng ngóc đầu, thì trời mưa", cho nên đến ngày này mọi người cầu mong cho Rồng ngóc đầu, để nước mưa tưới nhuần vạn vật.

      - Baidu.
      Last edited: 22/4/16

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      [​IMG]

      Chương 14: Kẻ nào muốn lấy mạng ta, ta nhất định giết .


      Edit: Bóng gió

      Beta: Mẹ Chíp (Cá)


      Hàng năm cứ đến ngày mùng hai tháng hai cũng là lễ Rồng ngóc đầu, đánh dấu bắt đầu vụ mùa mới, An Châu đều tổ chức rất nhiều hoạt động chúc mừng. Năm nay còn vinh hạnh được đón Tấn quốc công cao quý, lễ tiết đương nhiên càng long trọng gấp bội.

      Nghe đâu năm nay, chỉ các nương tham gia lễ hội ' Nghìn hoa đua sắc' mà nhóm thiếu gia phủ đệ cũng muốn đóp góp thêm tiết mục tỉ văn đọ võ cho thêm náo nhiệt, bởi thế riêng chỉ có hoàng hoa khuê tú dốc sức chuẩn bị, hi vọng tiếng thơm vang dội xa gần, mà nhóm thiếu gia gần đây cũng tất bật tìm gia sư giúp cho mình có được những thi từ tuyệt diệu, tới ngày đó, gáy tiếng người người kinh ngạc, Tấn quốc công nhất định chú ý mà trọng dụng bọn họ.

      Thái Sử Lan cho rằng đại khái vị Tấn quốc công này ngày nào còn chưa rời , nhóm bà tám kia cũng chẳng rảnh tâm trí đâu mà ' chơi ' với nàng.

      nhàm con mợ nó chán..

      Hết ăn rồi nằm, nằm chán lại dạo loanh quanh trong vườn, có lẽ tin tên ẻo lả kia sắp cút khỏi An Châu mới là tin nàng mong ngóng nhất trong tuần vừa rồi..

      Nàng lượn tới lượn lui biết vòng thứ bao nhiêu mà trong vườn vẫn thấy xuất bóng người. Thái Sử Lan nào có hay, mọi người né còn kịp chứ làm gì có ai dám lởn vởn gần nàng, người ta chỉ sợ yên lành rơi tõm xuống hồ hay bỗng dưng lại lên cơn điên... toi.

      Chợt có người gạt hoa rẽ lá bước tới trước mặt Thái Sử Lan, trong phủ những ngày này vô cùng nhộn nhịp nhưng người này phong thái so với nàng còn thảnh thơi hơn rất nhiều, Thái Sử Lan vừa nhìn, ánh mắt cũng nhu hoà mấy phần.

      Ngoài Thai Thế Đào làm gì còn ai trồng khoai đất này nữa đây.

      Người này có thể xem như đệ đệ thân nhất với Thái Sử Lan, trong Thai phủ cũng là chàng thiếu niên này đem lại nàng cảm giác ấm áp nhất, cho nên thái độ của Thái Sử Lan cũng tốt hơn nhiều, "Sao lại rảnh rỗi dạo đến tận đây?"

      "Tỷ tỷ." Thai Thế Đào kinh ngạc mừng rỡ, sờ sờ đầu cười hi hi, " Phu tử , kiến thức văn vở trong sách cũng dạy hết cho đệ rồi, giờ chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm và từng trải, mà những cái này phải bôn ba vạn dặm, kết giao học hỏi với nhiều kẻ sĩ trong thiên hạ mới mong hoàn thiện được. Sư phụ cũng cuộc tỉ thí võ vẽ ở An Châu cần phải bận tâm."

      "Thiếu gia chúng ta là thần đồng đệ nhất An Châu, làm sao có thể đánh đồng với mấy vị thiếu gia chỉ đợi gặp thời mới ôm chân Phật được." Thị nữ bên cạnh cậu mím môi cười duyên.

      "Mặc Hà, đừng như vậy để các huynh đệ khác nghe thấy nhất định chê cười chúng ta." Thai Thế Đào quát tiếng, bờ môi lại mang ý cười, xem bộ dáng có vẻ rất thích thị nữ xinh đẹp này.

      Thái Sử Lan liếc mắt nhìn nha đầu tên gọi Mặc Hà này cái, trong lòng thích cho lắm. Ăn mặc so với thị nữ bình thường khác cũng thôi, câu vừa rồi cũng chẳng phải lời hoa mỹ, là ngây thơ bộc phát hay là cố ý đây? Huống chi lúc , trong mắt nàng ta có tia sáng lóe lên rồi vụt tắt rất nhanh, tuy cười nhưng nom dáng vẻ chất chứa khá nhiều tâm , cũng chỉ có Thái Thế Đào đầu óc đơn giản mới nhìn ra thôi.

      Tất nhiên Thái Sử Lan bao giờ vì người qua đường giáp mà nhọc lòng, ngược lại nàng cảm thấy hứng thú với vị 'phu tử' trong miệng Thai Thế Đào hơn, "Vị phu tử này hiểu biết nha."

      "Đương nhiên." Thai Thế Đào cười đến kiêu ngạo nhưng lập tức lại sụ mặt, "Chỉ có điều Lý phu tử cũng phải là gia sư trong phủ, là do đệ vô tình gặp được tiên sinh ấy bên ngoài thư quán, người rất tốt, tính cách điềm đạm, nho nhã lại học thức rộng. Nhưng năm nào tiên sinh cũng ngao du thiên hạ tới nửa năm mới trở về đếm xỉa tới đệ, aizz."

      Cậu bước đến gần Thái Sử Lan thầm, "Trong đám huynh đệ, đệ vốn dĩ chỉ là kẻ tầm thường, nếu chỉ dạy của phu tử đệ làm sao có được hôm nay."

      Thái Sử Lan nhìn hai mắt sáng ngời, vẻ mặt sùng bái của cậu, trong lòng khẽ động, nghe qua vị Lý phu tử kia rất giống sĩ nơi thôn dã, chỉ có điều người như vậy cớ gì lại xuất ở An Châu? Cơ duyên, phải đó? Nếu chỉ bằng Thai Thế Đào tư chất tầm thường, tính tình nổi trội, ban đầu dựa vào điều gì mà xem trọng cậu ta?

      "Tỷ tỷ, đệ mới được phu tử tặng cuốn sách rất hay, đệ còn chưa kịp đọc, nếu tỷ đến đây chúng ta cùng nhau xem ha." Thai Thế Đào kéo kéo tay áo nàng, lôi bằng được đến sân viện của cậu ta xem của quý .

      Thái Sử Lan thể theo, khóe mắt lia về phía Mặc Hà, khuôn mặt có chút biến hóa .

      Theo Thai Thế Đào vào trong sân, sau khi bước vào cửa Thái Sử Lan chú ý đến hành động kỳ lạ của Mặc Hà khi cho gã sai vặt lui ra ngoài chỉ để mình nàng ta theo vào cùng.

      "Tỷ tỷ." Thai Thế Đào cao hứng đến kệ sách lấy sách quý, cuốn sách kia được đặt trong cái hộp bằng gấm khắc hoa văn cổ cực tinh xảo, thoạt nhìn liền biết đó nhất định phải là vật tầm thường, lại có vẻ như rất nặng nên khi Thai Thế Đào lấy xuống dường như tốn ít sức.

      Thái Sử Lan định tiến lên giúp đỡ, bỗng nhiên nhìn thấy Mặc Hà.

      Ả thị nữ xinh đẹp đứng gần cửa cách bọn họ đoạn, cả người cứng ngắc, hai môi mím chặt, ánh nắng loang lổ chiếu khuôn mặt của nàng ta khẩn trương đến mức trắng bệch.

      Thái Sử Lan đột ngột xoay người.

      Nhưng muộn.

      Mặc Hà bỗng nhiên giơ tay giựt tung búi tóc, xé rách y phục hé lộ mảng da thịt tuyết trắng trước ngực, sau đó rất nhanh vọt tới bên này, nhào lên bàn sách làm đổ giá bút liểng xiểng, vang lên tiếng động rầm rầm.

      Nàng ta lăn lộn đống giá bút vỡ vụn dưới đất, khuôn mặt tỏ ra hoảng sợ thét chói tai , "Thiếu gia! Người thể đối xử với nô tỳ như vậy! Người thể bán nô tỳ vào kỹ viện! Thiếu gia.. cầu xin người! Cầu xin người!"

      Thai Thế Đào giật mình xoay nửa người,duy trì tư thế lấy sách cứng đờ , chiếc hộp kia mới được rút khỏi kệ sách phân nửa, lúc này bắt đầu nghiêng nghiêng xuống phía dưới như sắp rơi xuống đất.

      ai nhìn thấy Thai Thế Đào đứng bên dưới vô tình hít phải bột phấn từ trong chiếc hộp phiêu tán trong trung.

      Thái Sử Lan cũng phát ra ,bởi lúc này nàng cũng đứng cạnh bên Thai Thế Đào hồn xiêu phách lạc, mắt thấy cậu chỉ sợ chiếc tráp nặng nề kia rơi xuống đập vào chân Thái Sử Lan, theo bản năng thuận tay nâng chiếc tráp lên , ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Mặc Hà.

      Chiếc hộp đóng lắp đưa về chỗ cũ, đám bột phấn còn sót lại chỗ giá sách lập tức bị gió thổi tung.
      ...

      Những chuyện này cùng lắm chỉ là đoạn nhạc đệm nho , nào phải chuyện gì quan trọng! Cuộc đời tựa như dòng sông, cho dù là khi êm đềm chảy qua những cánh đồng vàng rực mênh mông, hay dữ dội những mạch sóng ngầm cuồn cuộn dưới đáy, hay mênh mông hòa vào đại dương bất tận, chung qui vẫn là quy luật vận động ngừng của sống. có bắt đầu mà cũng có kết thúc, có dừng lại, cuộc đời giống như sân khấu lớn mà trong đó mỗi người đeo mặt nạ đóng những vai diễn khác nhau. Phía sau tấm màn sân khấu vô hình, vở kịch lớn dường như được sắp đặt, chỉ còn chờ lên sàn diễn.
      ...

      "Thiếu gia!" Mặc Hà kêu tiếng thê lương, nhào tới gắt gao ôm chặt chân Thai Thế Đào "Người thể đối với nô tỳ như vậy, thể đối với đứa của chúng ta như vậy!"

      Thai Thế Đào trợn trắng mắt, Thái Sử Lan suýt sặc nước miếng.

      Thôi rồi mình ơi, máu chó quá ~

      Nhìn Mặc Hà nháo ,rốt cục nàng cũng phản ứng kịp, tám phần là do Thai Thế Đào quá ưu tú, đám con cháu Thai gia lại sợ danh tiếng của cậu ta nổi trội hơn mình nên mới ra tay tìm cách bôi nhọ danh dự, chỉ có điều cách thức này...

      Được rồi, được rồi, nhà người ta cao sang quyền quý, kế này kỳ cũng có gì thích hợp. Chẳng qua là nàng hiểu được Mặc Hà sau này phải làm sao để chứng minh đứa trong bụng nàng ta chính là của Thai Thế Đào đây? Lại thêm màn thấm đẫm máu chó ' trích máu nhận cha ' nữa sao?

      Vừa rồi bốn phía còn vô cùng im ắng, lúc này Mặc Hà huyên náo, tựa như trời đất trở mình tỉnh giấc, toàn bộ thai phủ náo nhiệt hẳn lên, xa xa mơ hồ còn nghe thấy loạt tiếng bước chân vội vã chạy về phía này .

      Đáng thương cho mấy thân già Thai gia, trong khoảng thời gian ngắn, chịu giày vò ít nha.

      ..

      Mặc Hà khóc thêm vài tiếng, khi đảm bảo chắc chắn người tới bên ngoài nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của nàng ta liền lập tức nín bặt ,cúi thấp đầu.

      "Rầm."

      Đầu nàng ta đập vào cột nhà nghe giòn giã, trong nháy mắt Thái Sử Lan liên tưởng ngay đến quả dưa hấu mùa hè rơi nát bét.

      Đến lúc nàng cúi đầu nhìn, nước dưa quả nhiên rất đỏ.

      Thái Sử Lan ngồi xổm xuống, đặt tay lên mũi nàng ta, nhịn được nhíu mày —— nằm ngoài dự liệu! Có những chuyện nàng biết được quá trình lại đoán ra kết cục, ngờ Mặc Hà thế nhưng lại dễ dàng tìm cái chết đến vậy.

      Quyết tâm ghê gớm .

      Lại " Rầm" tiếng, Thai Thế Đào hôn mê ngã xuống.


      "Rầm" thêm tiếng nữa, cửa phòng bị đạp tung.

      Ba tiếng động đồng thời vang lên lúc, trong khoảnh khắc tựa ánh chớp, Thái Sử Lan chỉ kịp làm chuyện.

      Nàng lấy Nhân Gian trong tay áo, dùng góc nhọn màu vàng đâm thẳng vào động mạch của Mặc Hà.

      "Đào Nhi!" Người mới vào cửa, tiếng rống giận long trời lở đất.

      An Châu tổng quản, chủ nhân Thai gia Thai Bách, lúc ở bên ngoài nghe thấy tiếng Mặc Hà kêu thảm thiết sắc mặt xanh mét, chờ đến khi ông vội vã chạy đến nhìn thấy thi thể Mặc Hà nằm dưới đất, qua lớp áo bị xé ,đầy rẫy vết hôn ứ đọng, nhất thời cơn tức giận như thủy triều dâng lên cuồn cuộn.

      Thai Bách trợn mắt nhìn chằm chằm Thai Thế Đào, đoạn vung tay ra hiệu, ma ma lập tức tới sờ sờ bụng Mặc Hà, sau đó bà ta yên lặng nhìn ông gật gật đầu.

      Cả người Thai Bách chấn động.

      "Cái đồ nghịch tử... nghịch tử này..." Cả người ông run run, trợn mắt nhìn chằm chằm Thai Thế Đào vừa bị tiếng rống như sấm rền làm cho thức tỉnh, hai mắt vẫn còn mờ mịt, "Trói nó lại cho ta!"

      Lập tức gã sai vặt cao to vạm vỡ bước lên, xách Thai Thế Đào như xách con gà con.

      "Phụ thân! Phụ thân!" Thai Thế Đào vừa thấy thi thể Mặc Hà suýt ngất thêm lần nữa, cậu liều mạng cắn mạnh môi dưới, cố gắng duy trì tỉnh táo, gào thét thê lương, " phải con! phải con! Nàng ta vu oan cho con! Người nghe con giải thích! Hãy nghe con trước —— "

      " Đồ súc sinh!" Thai Bách vì quá tức giận mà mặt mũi co rúm lại chỗ " Ngươi có phải muốn ngươi bị oan? Mặc Hà là thị nữ bên cạnh ngươi, theo ngươi nhiều năm, êm đẹp tại sao lại muốn vu oan cho ngươi? Nàng ta nguyện ý lấy cái chết đễ giữ gìn trong sạch, ngươi còn dám chối?"

      Thái Sử Lan xoa xoa cằm -- quả nhiên là nơi hang hùm nọc rắn cạm bẫy giăng giăng, theo lý ,cái chết đối chứng của Mặc Hà mới chính là mưu kế máu chó nhất, chiêu này dường như chỉ có kẻ ngớ ngẩn mới dùng, nhưng giờ phút này khi " Tang chứng, vật chứng rành rành " lại rất hiệu dụng, bất kể là ai cũng đều thể tin những câu cuối cùng của Mặc Hà —— con người ta chỉ có thứ quý trọng nhất là mạng sống, mưu quỷ kế gì cũng phải sống mới có thể thực được, nàng ta dùng mạng để tố cáo, làm sao có thể là giả được đây?

      "Phụ thân! phải con! phải con!" Vẻ mặt Thai Thế Đào thê lương bi ai, mặc cho cậu liều mạng giãy dụa thế nào, hai gã hộ vệ vẫn hề nhúc nhích, tay cậu bám chặt vào thành bàn, máu từ kẽ móng bắt đầu rỉ ra.

      Thai bách hơi dao động, thiếu niên gương mặt trắng nõn đứng cạnh ông ta buồn bã lên tiếng: "Tam ca, Mặc Hà kia mực chân tình với huynh, lúc trước còn với nha hoàn Du nhi của đệ rằng huynh hứa hẹn với nàng ta ,khi có cơ hội nâng nàng lên làm di nương. Thực ra đây cũng là chuyện tốt.. huynh cầu phụ thân, vạn nhất được cho phép... cớ gì lại nháo thành như vậy..." Y ưu sầu thở dài hơi, "Nghe lời đệ khuyên, huynh vẫn nên nhận , chỉ là nô tỳ cũng phải chuyện gì lớn, huynh cứ chống chế như vậy , ngược lại càng chọc đại bá bá tức giận thêm, tội gì phải thế chứ?"

      "Thế Thành!" Thai Thế Đào gầm lên giận dữ, bỗng nhiên quay đầu, mắt long lên nhìn chằm chằm thiếu niên trắng nõn kia, " Ngươi bậy! hèn hạ!"

      Thai Thế Thành cười lạnh, lui về phía sau bước, lắc lắc đầu,dáng vẻ chỉ hận rèn sắt thành thép.

      "Ngươi còn mặt mũi mắng người khác sao?!" Cơn giận của Thai Bách bốc lên ngùn ngụt, ông ta hất mạnh tay áo, "Lôi ra ngoài! Trước tiên đánh cho nó trận! Đánh tới khi nào nhận thôi! Sau đó đuổi về thôn trang ở Cổn Châu! Đời này ta muốn nhìn thấy nó nữa!"

      "Vâng!" Hai tên hộ vệ ầm ầm thưa tiếng kéo Thai Thế Đào ra ngoài, Thai Thế Đào giãy dụa , cố gắng bám cái bàn, ôm cái ghế, bám lấy tất cả những gì có thể, rồi lại tuyệt vọng phát ra tất cả đều chỉ là những động tác dư thừa.

      phòng đầy người, ai lên tiếng, người khuyên giải, vẻ mặt hờ hững, đáy mắt thoáng lên vui sướng khi người gặp họa.

      Toàn bộ đều là người thân của mình.

      Chàng thiếu niên bé ngây thơ vào giờ khắc này bỗng trưởng thành—— cuối cùng cũng hiểu được, thế gian này cái gọi là tình thân cũng chẳng thể tin tưởng mà dựa dẫm.

      Vào lúc phẫn nộ và tuyệt vọng vô tận, thiếu niên bỗng nhiên ngửa đầu hét lớn, "Nương! Tỷ tỷ!"

      "Suỵt.. chớ kêu, người chết rồi, người nữa cũng sớm phải chết thôi." Thai Thế Thành nở nụ cười quỷ dị, gã cúi xuống thầm bên tai Thai Thế Đào.

      Hộ vệ lôi xềnh xệch Thai Thế Đào tới gần đến cửa.

      Bất chợt xuất cánh tay chắn ngang người hai tên hộ vệ.

      Là tay của Thái Sử Lan.

      Nàng vẫn chờ tới tận bây giờ mới ra tay, mặt còn đợi Nhân Gian phát huy tác dụng hồi hồn, mặt khác, là nàng muốn cậu thiếu niên này hôm nay đối mặt với thực, nhìn bản chất cái mà cậu vẫn gọi là "tình thân" kia.

      Thái Sử Lan có ý định ở lại đây lâu dài, nhưng Thai Thế Đào còn phải sinh sống cả cuộc đời, nếu vẫn cứ ngây ngô ấu trĩ như vậy, có lẽ giờ này sang năm chắc tính ra cũng được giỗ rồi cũng nên.

      Lạnh lùng quyết tuyệt hoặc công kích trí mạng, lòng người như những mạch nước ngầm lạnh lẽo từ từ đóng băng. là thuận theo để bản thân chìm sâu xuống đáy, hoặc tự mình phá kén chui ra.

      Cuộc đời vốn dĩ chẳng còn lựa chọn nào khác.

      "Thế Lan!" Thai bách nghiêm khắc quát lớn, " Mau tránh ra! Đây phải là việc con có thể quản!"

      " đám đần độn." Thái Sử Lan hừ lạnh.

      "..."

      ai nghe hiểu đầy đủ câu hàm ý này nên quay sang trố mắt nhìn nàng.

      Thái Sử Lan có hơi thất vọng, thực là trình độ mắng chửi của nàng vẫn chưa đạt đến cảnh giới cao nhất, nghĩ vậy càng thêm mất hứng, tay chỉ chỉ xuống đất , " Người còn chưa chết đâu, gào thét nỗi gì?"

      Mọi người quay đầu lại nhìn thấy, Mặc Hà nằm bất động đất bỗng dưng mở mắt.

      Bầu khí lặng ngắt như tờ.

      "Chưa chết sao?" Thai Thế Thành cười khẩy, " Chẳng lẽ lại có thể đổi trắng thay đen?"

      Thái Sử Lan để ý tới , vỗ vỗ mặt Mặc Hà, " chuyện."

      Mặc hà rên rỉ tiếng, yếu ớt đưa mắt nhìn về phía Thai Thế Thành, sắc mặt Thai Thế Thành hơi thay đổi, ngay sau đó lại cười lạnh.

      Thái Sử Lan lười nhìn bản mặt tự đắc của y, cứ đợi đấy chờ lát nữa bà đây thưởng thức luôn cả thể.

      "Ngũ thiếu gia..." Mặc Hà thều thào suy yếu nhưng từng chữ rất ràng, "... Nô tỳ nghe lời người mà vu oan cho tam thiếu gia... Người có thể buông tha cho người nhà của nô tỳ được rồi chứ..."
      ...
      Thế gian lặng câm.

      lúc lâu sau, Thái Sử Lan mới ngẩng mặt cười mỉa mai, qua dắt tay Thai Thế Đào, hai gã hộ vệ muốn ngăn cản, lại bị Thái Sử Lan lạnh lùng liếc cái, vội cuống quít rút tay về.

      "Thế Đào." Giọng Thái Sử Lan lớn nhưng rất mạch lạc, "Đệ hãy nhớ lấy! Đây chính là cái đệ gọi là ' người thân ' cũng còn chưa thể qua được ải vụ lợi ,những kẻ mỏng tình cạn nghĩa, nhân cách hẹp hòi, tuyệt đối bao giờ phép tin tưởng dựa vào. Thứ duy nhất tin được chỉ có thể là bản thân đệ mà thôi."

      Thai Thế Đào trầm mặc, suy nghĩ cả nửa ngày mới lên tiếng: " Lời tỷ tỷ dạy bảo, Thế Đào đời này nhất định quên."

      Ngữ điệu điềm nhiên bình thản, biểu tình hờ hững, lúc này quả thực giống Thái Sử Lan đến mấy phần, dáng người hơi khom khom lúc trước rốt cục cũng khôi phục vẻ hiên ngang thẳng tắp, chàng thiếu niên ngây ngô thưở nào, giờ phút này phong tư lỗi lạc, khí chất bất phàm.

      Trưởng thành, phải tính bằng thời gian, mà tính bằng trải nghiệm. Cũng có thể phải mất thời gian rất lâu nhưng cũng đôi khi chỉ cần trong cái chớp mắt.

      Mang vẻ mặt khó xử tính rời - Thai Bách bỗng dừng lại, khuôn mặt già nua găng lên xanh mét.

      "Đám bị thịt này muốn làm chuyện xấu còn ra hồn, vậy cũng dám mơ tưởng đến vị trí đứng đầu trong hội thi sắp tới?" Thái Sử Lan dắt Thai Thế Đào rời , để lại những ánh mắt hoặc kinh ngạc, hoặc xấu hổ, hoặc hoảng sợ, người , chỉ còn lại thanh giòn giã, vang vọng tới tận chân trời.

      "Kẻ nào muốn lấy mạng ta, ta nhất định giết !"

      ---

      P.s: Dn công việc t hơi bận, thời gian edit tr cũng ít , các nàng thông cảm nhé (-。-;
      Last edited: 22/4/16

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :