1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đuổi Tình Yêu Đi - Hân Hân Hướng Vinh (67+2PN) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      13, Hồi 13

      Tới thử vai phim của Lý Xuyên, ngoài Sở Dĩnh còn có Hứa Nhã Thi, Hứa Nhã Thi thành công chính là nhờ bộ phim điện ảnh cổ trang và bộ phim thần tượng truyền hình kinh điển, huống hồ còn xuất thân chính quy, có ưu thế hơn Sở Dĩnh nhiều.

      Hứa Nhã Thi lần đầu vào vai nữ thứ, vì nghĩ phim của Lý Xuyên liên tục chiến đấu cácchiến trường màn ảnh lớn, cho nên rất coi trọngcơ hội lần này, Lý Xuyên nổi tiếng là ngườikhông nể tình trong giới giải trí, đừng tưởng cóthể dựa vào quan hệ với ai, chỉ cần vừa mắt ông, con trai Thiên Vương cũng đừng mong,thế cũng đủ hiểu chất lượng phim của ông ra sao.

      Lúc Sở Dĩnh đến, thử vai nữ thứ, cho dù làvai phụ, nhưng cũng ít minh tinh, danh tiếng của Hứa Nhã Thi cũng chưa là gì.

      Vì còn khoảng thời gian trống, Sở Dĩnh và John ngồi chờ phía sau, tuy là trường quay tạmthời, nhưng cũng tương đối hoành tráng, oan gia ngõ hẹp, lúc Sở Dĩnh đến cũng vừa đến phiênHứa Nhã Thi.

      Hứa Nhã Thi đến cùng người đại diện chưathấy bao giờ, nhân viên đưa cho các bộtrang phục Côn Sơn để hóa trang, đừng những cái khác, riêng tay áo dài thườn thượt,Hứa Nhã Thi thử thử lại vẫn ra bộ dạnggì, đừng đến tư thái mà đạo diễn Lý cầu,soi gương bắt chước mấy lần, cũng qua nổi.

      Hứa Nhã Thi tốt nghiệp khoa diễn xuất, khả năng khiêu vũ ca hát đều tốt, nhưng hát tuồngCôn Sơn từ cũng biết, vốn nghĩ, mìnhkhông đến thử vai nữ chính, cần phải cónhững đồ chuyên nghiệp này, ngờ nữ thứ cũng phải như vậy.

      Hứa Nhã Thi tỏ ra lợi hại thầm: "Được rồi lên , chúng ta ra dáng, người khác cũng thể hơn, dù sao cũng chỉ là thử, sau này có người dạy bổ túc vài ngày là ổn, cái đạo diễn Lý muốn nhìn là hóa trang thôi."

      Hứa Nhã Thi nhắm mắt vào, Lý Xuyên ngồisau ống kính nhìn hồi bắt đầu : "Xoayngười, phất tay áo..." Hứa Nhã Thi làm sao biết mấy thứ này, hất mấy lần, cái tay áo dài ngoằng vẫn giũ nổi ra.

      Đạo diễn Lý đẩy ống kính ra nhíu mày nhìn : "Chỉ có việc phất tay áo cũng làm được,làm sao diễn nổi vai của tôi, tiếp theo." Hứa NhãThi ngờ lão Lý Xuyên này nể chútmặt mũi nào như vậy, thể nào hôm nay côđến cũng có chút danh tiếng, trách mắng như người mới như vậy, nhất thời đờ ngườikhông thể xuống được, hơn nữa nhiều nghệ sĩ ngồi dưới nhìn cười, mặt đỏ bừng, xổ toẹt câu: "Đạo diễn Lỹ muốn tìm người chuyênnghiệp đến thẳng đoàn kịch Côn Sơn mà tìm."

      Người đại diện đứng sau sân khấu toát mồ hôi, nghĩ bụng, người tính khí nóng nảy như Lý Xuyên, hiểu phát tác thế nào, vội lén lút đưa mắt nhìn đạo diễn Lý, đắc tội Lý Xuyên,con đường chiến đấu các chiến trường màn ảnh lớn sau này cũng gập ghềnh rồi.

      Lý Xuyên lại nổi giận mà rất nghiêm túc: "Tôi muốn diễn viên Côn Sơn, căn bản nhập vai, diễn bằng còn chó,cái tôi cần là linh hồn, linh hồn có hiểukhông..."

      Sở Dĩnh đương nhiên có lợi, lần đầu đối địch vớiHứa Nhã Thi, hai người đều quang minh chínhđại, Sở Dĩnh vừa xuất nhận được haiquảng cáo của Âu Phỉ, trở thành người mới chạm tay có thể bỏng của công ty, rất nhiều vụ đụng độ giữa hai người sau này, Sở Dĩnh đều được chọn, Hứa Nhã Thi sắp phát điên rồi,nếu giành vai diễn này, chỉ thuận lợitiến vào cuộc chiến màn ảnh lớn, ít nhất có thể hạ thấp Sở Dĩnh trong Tinh Huy, giọng điệu này thế nào cũng nuốt trôi được.

      Nhìn lượt phía dưới, đúng lúc chạm phảiánh mắt Sở Dĩnh, ra ánh mắt hề có ý cười nhạo, nhưng trong mắt Hứa NhãThi, ánh mắt Sở Dĩnh vô cùng lạnh nhạt khinhbỉ.

      Hứa Nhã Thi đầu nóng lên lầm bầm câu:"Chẳng qua là diễn trò, cũng phải là ,linh hồn cái gì, chẳng qua là những lời xã giao."Người đại diện tím mặt, bình thường Hứa NhãThi rất biết điều, hiểu sao hôm nay như trúng tà.

      Lý Xuyên nhíu mày, cúi đầu nhìn lại lý lịch HứaNhã Thi: "Tôi nghi ngờ hiểu làm sao tốt nghiệp được khoa diễn xuất, dám ra những lời có chuẩn mực như vậy, hôm nay tôi thay mọi người dạy khóa."Quay đầu nhìn lướt qua, chỉ tay về phía Sở Dĩnh: " qua đây"

      Sở Dĩnh hơi sửng sốt, John thào: "Đạo diễn Lý chỉ đấy, cơ hội khó có được." Sở Dĩnhnghĩ ngợi lúc rồi tới, đến gần, Lý Xuyên mới phát đó phải là nhân viên làm việc, vừa rồi nhìn hơi xa, Sở Dĩnh lại ăn mặc quá bình thường, ông cứ tưởng là nhân viên, lúc này nhìn thấy mặt , Lý Xuyên mới nhận ra, đó là người phát ngôn của Âu Phỉ mới nổi, cũng ngờ, lại xinh đẹp như thế.

      Lý Xuyên thầm vài động tác và bối cảnh muốn Sở Dĩnh biểu đạt, sau đó cho thay đồhóa trang của Hứa Nhã Thi để lên sân khấu diễn.

      Sở Dĩnh ngỡ ngàng, thù hận trước đây chồng chất, quan hệ giữa và Hứa Nhã Thi ra gì, làm thế này, chẳng phải Hứa Nhã Thi cànghận hơn sao.

      Lý Xuyên nhìn thấy do dự, kiềm chếnổi: "Thế nào? hiểu?" John vội vàng cườinói: "Hiểu hiểu, dạo diễn Lý ngài yên tâm, SởDĩnh nhất định làm tốt." xong lôi Sở Dĩnh ra sau sân khấu.

      Hứa Nhã Thi hầm hừ cởi đồ hóa trang trênngười ra ném xuống đất, hung hăng nhìn Sở Dĩnh: " có bản lĩnh, chỗ nào cũng có thể tung được cùng chiêu."

      Nhân viên làm việc vội vàng nhặt đồ hóa trang đưa cho Sở Dĩnh, Sở Dĩnh thờ ơ liếc qua HứaNhã Thi, quan tâm tới người phụ nữ hẹphòi này, mặc đồ, thu ống tay áo lại, vừa nhìnthấy Sở Dĩnh, John cũng sững sờ, ngờ SởDĩnh rất có dáng, vừa định hỏi, vào.

      đứng, xoay người, vung tay áo, ánh mắt lướt theo tay áo, như sóng nước lay động, đẹpkhông gì tả xiết, Lý Xuyên cũng có chút kinhngạc, sân khấu như có linhhồn, sinh động như khiến ông thất thần, chođến khi Sở Dĩnh thu hồ lại ống tay áo, hoànthành loạt động tác, ông mới phục hồi tinhthần, im lặng chút rồi vỗ tay: "Tốt, tốt lắm,chính là , người tôi muốn chính là ."

      John sửng sốt nửa ngày mới phục hồi, nhât thời vui mừng thiếu chút nhảy cẫng lên, chẳng đùa,nữ thứ trong phim của Lý Xuyên, đối với ngườichưa lần đóng phim như SỞ dĩnh mà làmột bắt đầu quá kỳ tích, bảo sao Chu tổngcủa họ thưởng thức trăm hoa vẫn thểrời nổi Sở Dĩnh, thực là bảo bối, là câu đố, vừa rồi biểu diên sân khấu, Johnnhư lạc vào cảnh giới khác.

      Sau hồi kích động, John vẫn thể tin vào lỗ tai mình, vui vẻ chạy đến chỗ Lý Xuyênhỏi lại: "Cái đó, Lý đạo diễn, ý ông là muốn SởDĩnh đóng vai nữ thứ?"

      Lý Xuyên nhìn cái: ", phải nữ thứ, tôi muốn ấy đóng nữ chínhThanh Liên, bộ phim này quả chính là chếtác riêng cho ấy, ánh mắt của Chu tổng cácanh càng ngày càng tốt, người mới như thế, cónhiều đến mấy, cũng tiết kiệm được khối so với đống cát lẫn vào ngọc.

      John trợn ngược mắt, há hốc mồm lắp bắp: "Lý,đạo diễn Lý, ý của ngài là nữ, nữ, nữ...chính...Sở Dĩnh..." Lý Xuyên gật đầu: " ấy rất ổn, tưthái, phong cách, cảm giác, linh tính, đều là thứtôi muốn, ngày mai ký hợp đồng, tháng sau chính thức bấm máy."

      đường trở về Tinh Huy, John vẫn cảm thấynhư mơ, dừng đèn đỏ, còn liếc Sở Dĩnhqua gương chiếu hậu, như hề vì chuyện được Lý Xuyên chọn làm vai chính mà có gì khác, với cái mác nữ chính được LýXuyên chỉ định, bất luận là danh tiếng hay thù lao đóng phim, Sở Dĩnh đều được lên cấp, tuy là n gười mới nhưng so với rất nhiều nghệ sĩ lão luyện khác, còn mạnh hơn nhiều, đây quả thựclà chuyện đáng mừng phát điên, nhưng lúc này nét mặt lại có chút mệt mỏi, bộ dạng đókhông phải chỉ là vẻ ngoài, mà là từ trong lòngtoát lên.

      John cũng biết qua chút hoàn cảnh gia đình Sở Dĩnh, nghĩ kỹ , mặc dù phải xuất thân chính quy, nhưng Sở Dinh rất có bản lĩnh, người tốt nghiệp diễn xuất ở trường danh tiếng cũng ítcó được, khuôn mặt xinh đẹp, phong cách cá tính, khả năng thích nghi cao, qua thời giannữa, John cảm thấy, nhất định trở thànhmột đại minh tinh lẫy lừng trong giới giải trí.

      chỉ nặng nề mệt mỏi này của từ đâu mà tới, có lúc nhìn nét mặt mất hồncủa , John cảm thấy như người già trongchiều hôm thăm thẳm, ràng là tươitrẻ xinh đẹp như thế.

      Sở Dĩnh cảm thấy mệt mỏi, giới văn nghệ phải con đường dễ , mọi nời cảm thấy dưới ánh đèn sân khấu là minh tinh vinh quang, có biết sau lưng phải bỏ ra những gì, mấyngày nay chạy sô hết hợp đồng này đến hợpđồng khác, mỗi ngày chỉ được ngủ bốn nămtiếng, hết sức mệt mỏi, vừa bước vào đãmuốn thoát ra: "John, nếu từ chối, có hậuquả gì?"

      John sững sờ, lập tức nhìn bằng con mắt cảnhgiác: "Có phải công ty khác lén lút liên lạc vớicô ? Sở Dĩnh, Tinh Huy là công ty có thực lực nhất trong làng giải trí, có thể nếu lànggiải trí là biển lớn, Tinh Huy chính là con tàu vững mạnh, những chỗ khác chỉ là những chiếc thuyền , có thể vào Tinh Huy là mơước của bao nhiêu người, cho nên, đừng có ngớ ngẩn, tiếp tục phát triển ở Tinh Huy, theo tìnhthế trước mắt, nhanh chóng trở thành mộtngồi sao lớn."

      Sở Dĩnh ấn huyệt thái dương đau đớn: "Tôi là muốn rút hẳn, tôi muốn sống nhưng ngày bìnhthường John ạ..." John ngạc nhiên, nghĩ trăm ngàn lý do, ngờ là lý do này, nhưng nghĩcho kỹ nếu người khác những lời này, John khẳng định làm trò, nhưng có thểnhận thấy, thích làng giải trí, như bị ép buộc tiến vào con đường này.

      "Mặc dù có tiền lệ, nhưng nếu bây giờ hủy hợp đồng, mất khoản tiền kếchsù, nếu hợp tác với công ty khác, công ty đó có thể đầu tư khoản này, nhưng nếu rút lui hẳn, phải chịu toàn bộ."

      Sở Dĩnh thở dài: "Ý là trừ khi hợp đồng hếthạn, tôi còn lựa chọn nào khác?" John rấtnghiêm túc: ", còn lựa chọn, chính làsự đồng ý Chu tổng, cả Tinh Huy đều là củaChu tổng, chỉ cần ấy gật đầu hợp đồngcũng quan trọng."

      Trong lòng Sở Dĩnh tự than, ban đầu là Chu Tự Hàn bắt vào Tinh Huy, mục đích của chính là muốn buộc vào với , thà rằng như vậy cũng còn hơn là xảy ra quan hệ với anhta, cảm thấy ghê tởm.

      Xe dừng trước nhà hàng quen thuộc, SởDĩnh thò đầu ra cửa sổ liếc nhìn, cau mày: "Saolại đến đây?" John thở dài: "Sở Dĩnh, có thểkhông quan hệ gì với đồng nghiệp nhưng Chutổng là ông chủ của Tinh Huy, trắng ra, là người có thể nâng lên, cũng có thể đạp côxuống, cho nên, ít nhất ngoài mặt cũng nên giữchút xã giao, lùi bước, cho dù nghĩ đến tiền đồ cũng nghĩ cho tôi chút, đắctội với ông chủ, tôi sao có thể giữ được việc mà nuôi sống gia đình."


      Vì có bạn làm hộ bộ Quyên Tử nên mình lại túc tắc edit tiếp bộ này cho xong nghen!

      Chương 14:

      Sở Dĩnh đẩy cửa xe bước xuống, cuộc sống luôncó rất nhiều điều bất đắc dĩ cần thỏa hiệp, aicũng vậy, cũng ngoại lệ, khôngcòn là đại tiểu thư nhà họ Sở muốn gì làm nấy nữa, giống mọi người, vật lộn trong mười tầng hồng trần, thể tự thoát ra được.

      Trong lòng Sở Dĩnh rất ràng, kể từ lúc tiến vào làng giải trí đến giờ, có thể thuận lợi nhưvậy, ngoài vận số ra còn nhờ mối quan hệ vớiChu Tự Hàn, cần biết ta duy trì vì muc đích gì, ít nhất cũng giúp tránh được rấtnhiều phiền toái, cạm bẫy, mặc dù mục đích củaChu Tự Hàn cũng xấu xa kém, nhưng ít ra đến tại, cũng bức bách vào khuôn khổ cách thô bạo, đây là chỗ đàn ông nhất của .

      Ở đây là nhà hàng của nhà họ Chu, Sở Dĩnh vừa vào cửa chính, quản lý trực tiếp nghênh đón: "Sở tiểu thư mời lối này" Sở Dĩnh theo ta lên tầng.

      Giây phút đẩy cửa phòng ra, Sở Dĩnh cũng kiềm chế nổi xúc động, đập vào mắt là đại dương xanh thắm, màu xanh thanh lịchtao nhã phủ rộng đẹp rung động lòng người..

      Forget me not, Sở Dĩnh cũng quên mất là mìnhthích nhất hoa Forget me not, trước kia thích hoa, mẹ luôn chắc nhầm giớitính của , vừa nhìn tiểu nương xinh đẹp, ra bên trong là tên nhóc con, lại thích hoa.

      Khi còn bé, trong nhà luôn ngập tràn các loại hoa, mẹ thích làm vườn, khi gia đình họ cònở nhà tầng, mẹ chỉ trồng Quân tử Lan trênban công, sau đó khi họ có nhà riêng, mẹ bắtđầu chăm sóc mảnh vườn , đến cuối xuân, nhà có muốn nghìn sắc hoa lộng lẫy.

      Mẹ trồng hoa tường vi hàng rào trắng,vào mùa hạ, những dây leo màu xanh nhạt xen lẫn mới những bông hoa hồng, lan theo bờ rào quấn lên xích đu màu trắng, đứa rất thíchxích đu như , người lúc nào cũng cóhương tường vi thoang thoảng.

      Bên trong nhà, mẹ lại thích Hoa nhài vàMilan, sau đó chẳng biết từ đâu có thêm bụi Nguyệt quế ở trong sân, đến mùa thu hươngnguyệt quế lan tỏa, đứng rất xa vẫn ngửi thấy được.

      Mẹ rất thích rủ chăm sóc hoa cỏ, nhưng SởDĩnh lại chẳng có hứng thú, bảo nhổ cỏ, phần lớn làm hỏng rễ hoa, bảo cắt xén chắcchắn trở thành đống lộn xộn, cuối cùngmẹ thở dài tức giận: "Con đúng là khắc tinhcủa hoa"

      Đại khái vì lúc ở nhà nhìn quen hoa hoa cỏ cỏ cho nên Sở Dĩnh thích hoa như nhữngcô khác, nhưng vì Lăng Chu, lại thích Forget me not.

      Lúc học lớp 12, bọn họ vì việc chọn trường đại học mà cãi nhau trận, Sở Dĩnh muốnrời khỏi cha mẹ, thích cái thành phố yên bình này, cảm thấy đó mới là nhà mình, Lăng Chu lại muốn đến thành phố B, rất kiên quyết.

      Lăng Chu giống như tất cả những người đàn ông khác, có mơ ước trọn đời muốn thực , khiđó Lăng Chu muốn trở thành kiến trúc sư, luôn : " muốn đến từng ngóc ngách tế giới để rồi thiết kế ra ngôi nhà có linh hồn Lăng Chu, sau đó cùng với Dĩnh Nhimà nhất ở đó, sinh con đẻ cái sinh sống qua ngày." Cho nên muốn đến thành phố B học, sau đó ra nước ngoài.

      Sở Dĩnh rất thích Lăng Chu thời điểm đó, tuổi trẻ ngông cuồng nhưng vẫn có hoạch định chotương lai, kiêu ngạo ra mặt, ra sau nàynghĩ lại, Lăng Chu cũng là người đàn ông có tâmkế, theo ý nghĩa nào đó, vì mục đích chừa thủ đoạn cũng oan.

      Lăng Chu lên kế hoạch ràng cho tương laimười năm tới, trong kế hoạch này, có cả cuộcsống của Sở Dĩnh. Năm đó Sở Dĩnh muốnđi thành phố B, rất tức giận, hai người gâygổ trận, Sở Dĩnh cũng khuất phục, cuối cùng Lăng Chu tặng bó forget me not rồi ôm : "Người nước ngoài nếugiữ hoa for get me not bên mình, khắc người mình trong tâm khảm, trọn đời quên,Dĩnh Nhi em chính là for get me nót của , sao có thể bỏ lại em."

      Lúc ấy Sở Dĩnh bị làm cho cảm động rối tinh rốimù, ngoan ngoãn theo Lăng Chu đến thành phố B, từ đó về sau, loại hoa khiến Sở Dĩnh vuivẻ nhất là forget me not.

      Lăng Chu mới tặng bó, ngu quá chừng nhào vào lòng , hận thể cùnganh đến chân trời góc biển, bây giờ Sở Dĩnhkhông khỏi hoảng hốt, cả mảng lớn forget me not như vậy, phải khắc cốt ghi tâm thế nào đây.

      "Có thích ? Từ giờ trở , những bông hoa này là của em, khiến chúng nở mãi khôngthôi." Chu Tự Hàn vẫn luôn đứng ở bên, bố trí tỉ mỉ những thứ này, chính là muốn lấy lòngSở Dĩnh.

      Để lấy được lòng Sở Dĩnh cũng chẳng dễ dàng, bởi vì biết thích gì, thích đồ trang sức, thích túi ví, cái gì cũng thích, hỏi John, John khó xử với , lần trước qua tiệm bán hoa, Sở Dĩnh nhìn chằm chằm bó forget me not rất lâu, chắc là thích cái này.

      Chu Tự Hàn cũng cầu mọi người bắt tay vào bố trí, forget me not là tốn khoản tiềnkhổng lồ để vận chuyển hàng về, thấy phản ứng của Sở Dĩnh lúc này, Chu Tự Hàn cảm thấy vô cùng xứng đáng, chưa từng thấy Sở Dĩnh như thế bao giờ, lúc nhìn thấy đám hoa forget me not như bất động, nhưng ánh mắtấy, vẻ mặt ấy, lại chứa đựng dịu dàng, như thể chìm đắm trong giấc mộngđẹp muốn thoát ra.

      Sở Dĩnh bình thường luôn xa cách ngàn dặm, hờ hững với mội người, đột nhiên như được điểm thêm chút tình, trở nên có hồn, Chu Tự Hàn phát , muốn ôm Sở Dĩnh như vậy vào lòng mà thương nhiều, suy nghĩ bình thường như thế cũng khiến Chu Tự Hàn khỏi cau mày.

      phủ nhận những chuẩn bị công phunày chỉ là để cuối cùng Sở Dĩnh lên giường với , nhưng lúc này lại muốn hôn hơn,cũng thể hành động thiếu suy nghĩ, chẳng dễ dàng Sở Dĩnh mới mềm chút, muốn kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      Sở Dĩnh như thể lúc này mới phát ra Chu Tự hàn, nghiêng đầu nhìn , lâu mới : "Chu tổng hao tâm tổn sức, ngay cả loạihoa mà tôi thích cũng nghe ngóng ra, số lượnglớn như vậy, chắc phải chỉ là muốn mờitôi ăn cơm ?"

      Chu Tự Hàn cười lạnh: "Nếu Dĩnh nhi nhà ta muốn tiến triển thêm bước, ta cũng khôngphản đối." Sở Dĩnh chợt cau mày lạnh lùng: "Đừng có gọi tôi là Dĩnh nhi."

      Chu Tự Hàn sững sờ, trong lòng nghĩ nàytính khí tệ, nhưng hôm nay lại thích như vậy: "Được, được, gọi là Dĩnh nhi, gọi là Sở Dĩnh, tôi chỉ muốn mời bữa cơm ngon, cứ xem như ông chủ khao mìnhmột bữa được ! Dù sao có thể giành được vai nữ chính của Lý Xuyên, cũng xem là lập công cho Tinh Huy. Nào, chúng ta ăn cơmthôi."

      Hôm nay tâm tình Chu Tự Hàn hiển nhiên là tốtquá mức, món ăn bưng lên cũng nhiều,nhưng món nào món nấy đều tinh xảo, mùi vị rất thơm ngon.

      Sở Dĩnh cũng rất đói bụng, nửa đêm hôm qua mới về nhà, ăn vài miếng tạm lăn ra ngủ, sáng sớm vừa quảng cáo, vừa quay phim thử, ăn tạm mấy cái bánh quy, dù sao cũng là ăn cơm, ăn cũng uổng, nên buồn bực cũng ăn.

      Chu Tự Hàn bật cười, Sở Dĩnh như vậy rất đángyêu, lại có chút đau lòng, lần đầu tiên lại đau lòng vì người phụ nữ, mắt quầng thâm nhàn nhạt, thích trangđiểm đậm, cho nên tinh thần tốt xấu thế nào đềudễ dàng nhìn ra.

      Xem ra thực rất mệt: "Sở Dĩnh, nếu mệt quá, em có thể bỏ" Sở Dĩnh sửng sốt ngẩng đầu,có phần tin nổi: "Ý là, đồng ýcho tôi rời khỏi công ty vô điều kiện?"

      Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tự Hàng lóe sáng, gật đầu cái: "Đồng ý, điều kiện tiên quyết là em phải làm bạn của tôi."

      "Bạn ?" Sở Dĩnh bật cười to: "Chu Tự Hànanh khôi hài, van xin , đừng làm nhục hai chữ bạn này được , biết thế nào gọi là bạn ?"

      Bị Sở Dĩnh phản đối nhiều, Chu Tự Hàn cũng còn cảm thấy châm chọc của khó lọt tai nữa, thờ ơ : "Vậy em giải thích giúptôi, thế nào là bạn ?"

      Sở Dĩnh bỏ đũa, tựa lưng vào ghế mở miệng: "Bạn là nam nữ thích nhau, là nghiêm túcqua lại, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết,nguyện bên nhau cả đời, mới có danh hiệu đó, Chu Tự Hàn, định nghĩa bạn là cái gì? Cùng lên giường, vui mừng dỗ dành vài câu, mất hứng quăng cho ít tiền đuổi ,xin thứ lỗi cho tôi tán thưởng, bạn gáinhư vậy, xin ngài thỉnh cao minh khác tốthơn."

      Chu Tự Hàn có suy nghĩ chút, đột nhiên hỏi: "Sở Dĩnh, em tin tưởng có chuyện đời như vậy sao? Giữa nam nữ chodù có thích nhau , có thể kiên trì cả đời dài như vậy? Có thể bảo đảm cả đời thủy chung chán ghét nhau? Cái này có khoa học, theo quan điểm khoa học, cho dù có tìnhyêu, nhiều lắm là kéo dài mười lăm tháng, cái cả đời của em từ đâu mà ra?"

      Sở Dĩnh chợt cảm thấy mình và Chu Tự Hànthật buồn cười, hai bọn họ lại có thể bình thản ngồi đây mà thảo luận về tình , Sở Dĩnh biếttrong từ điển của Chu Tự Hàn có hai chữtình này, có chỉ là dục vọng, để lấy đượcdục vọng, những hành động tại của mớixấu xa như thế.

      Có lẽ bởi vì có, cả đời này Chu Tự Hàncũng hiểu nổi thế nào là tình , nhưngcô từng trải qua, mặc dù cuối cùng bị ruồngbỏ, nhưng trải qua, cho nên côtin vào tình , tin là trong cuộc đời này, cho dù kiên trì đến cùng, vẫn tin có tìnhyêu vĩnh cửu, nhưng cần thiết phải thảo luận những thứ này với Chu Tự Hàn.

      Sở Dĩnh cầm khăn ăn lau khóe miệng rồi đứng lên: "Cơm ăn rồi, tôi có thể được chưa? Buổi chiều còn có hai quảng cáo phải quay."Chu Tự Hàn nhìn : "Em vẫn chưa trả lời tôi."Sở Dĩnh cầm túi đến cửa mới quay lại : "Chu tổng thứ cho tôi mạo phạm, tình thuộc về loại người như ." Chu Tự Hàn gần như lập tức hỏi lại: "Vậy còn em?" Sở Dĩnh cười nhạt, trả lời, xoay người bỏ .

      Chu Tự Hàn cảm giác, nụ cười ấy của Sở Dĩnhcó chút chua chát, cúi đầu mở video John vừa gửi vào điện thoại, là đoạn quay thử của SởDĩnh, con mắt của Lý Xuyên rất độcđáo, Sở Dĩnh sân khấu như được tiếp thêmlinh hồn, thứ tình đó, cảm hứng đó, những độngtác xoay người, vung tay áo, cái ngoảnh đầu nhìn lại, thực tao nhã có hai.

      Chu Tự Hàn biết, khi hoàn thành bộ phim này, Sở Dĩnh trở nên nổi tiếng, vang dậy đất trời,tâm tình có chút phức tạp, vẫn muốn lấy lòng nhưng hình như có chút giốngnhư trước.

      Chu Tự Hàn nghĩ lại những điều Sở Dĩnh vừa : "Nghiêm túc qua lại, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết, cả đời thương..." Lúc nóinhững lời này, vẻ mặt đó... khiến Chu Tự Hànrung động, vô cùng chắc chắn, đến mức khiến nóng chảy, bắt đầu nghĩ liệu từng có người đàn ông như vậy trong quá khứ, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết muốn làm bạn với cả đời sao?

      Ý nghĩ này vừa lóe ra khỏi đầu, khuôn mặt lạnhlùng của Chu Tự Hàn nháy mắt trở nên trầm,tốt nhất là khong có, nếu có, phải biếtmột chút...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15:

      Lúc cầm kịch bản trong tay, Sở Dĩnh lại có hứngthú với vai diễn, Lý Xuyên quả là danh bấthư truyền, Sở Dĩnh dành được vai Thanh Liênnày, là nhân vật trung tâm duy nhất của kịchbản, cả cốt truyện đều xoay quanh cuộc sống của , nam chính, nữ hai, nữ ba, chẳng qua là phối hợp để tạo nên nhân vật Thanh Liên.

      Thanh Liên là diễn viên Côn Khúc (tuồng Côn Sơn) nổi tiếng, năm đó mang theo gánh hát đến Đại Thượng Hải, chỉ với vở Mẫu Đơn Đình mà nổi tiếng khắp nơi, làm cho thế lực khắp nơi nhảy vào tranh đoạt, có quân phiệt, xã hội đen, ông trùm thương giới, Thanh Liên lại luôn bảovệ tình cảm của mình với thanh mai trúc mãcùng lớn lên là Lưu Văn

      Hai người từng cùng nhau trải qua gian khổ,cùng bị đói, cùng học cùng đùa, để nuôi sống cả già lẫn trẻ trong gánh hát mà cùng đến ĐạiThượng Hải, sau khi gánh hát thành danh, LưuVăn sinh ra e ngại với các thế lực tranh đoạtThanh Liên khắp nơi, cuối cùng rời bỏ ThanhLiên lựa chọn em là Thanh Đường, còn thông đồng với ông trùm thương giới à Sở LậpNhân lừa Thanh Liên ra ngoài biệt thự để cưỡnghiếp. Thanh Liên thất vọng, ở sau công viên Kinh Mộng lớn nhất Thượng Hải giương súngbắn chết tên đàn ông phụ lòng Văn Sinh, sau đó tự sát, đúng như cái tên Thanh Liên của , gầnbùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nếu phảivì , Thanh Liên diễn viên đờinổi tiếng, nhưng dùng máu mình để nóicho mọi người kiên định của mình.

      Sở Dĩnh bị câu chuyện làm lay động, chính xácmà , bị chính nhân vật Thanh Liên rung động, mặt khác cảm thấy, mình và ThanhLiên có đồng điệu về tâm hồn, họ giống nhau ở trái tim tinh khiết, nhưng giữa cuộc sống xô bồ mà bị vấy bẩn, bất đắc sĩ, uồn, nhưngcô cực đoan như Thanh Liên thôi, có dũng khí như ấy, trắng ra, làmột người phụ nữ thế tục sợ chết.

      Sau nghi thức mở máy, Thời gian ngủ của Sở Dĩnh ít càng ít hơn, Lý Xuyên là đạo diễn tương đối nghiêm túc, cảnh nào hài lòng,có khi quay quay lại cả ngày, thậm chí cảđêm, cho đến khi ông hài lòng mới thôi, có lúc tức giận còn mắng chửi, Sở Dĩnh bị ông mắng dãman nhất, cũng thể khác được, là nhânvật chính duy nhất, 70-80% cảnh quay đều là của , rất nhiều đặc tả, Lý Xuyên cầu phảilột tả được cảm xúc, đối với người khôngđược huấn luyện chính quy như Sở Dĩnh, nóichung là khó, vài lần được, Lý Xuyênliền nổi điên mắng mỏ, vẫn chưa là gì, còn bị những diễn viên khác gây khó khăn.

      Lúc Chu Tự Hàn đến xem, vừa đến đoạn SởDĩnh chia tay với Văn Sinh. Văn Sinh là do namtài tử rất có thực lực Tôn Tiểu Bằng thủ vai, vốnđã bất mãn vì Sở Dĩnh là người mới, hơn nữa Sở Dĩnh lại còn bằng những người mớikhác, ngày đầu tiên gặp ngoài chào hỏi ra chẳngcòn biểu gì khác, Tôn Tiểu Bằng mời uống rượu cũng bị từ chối, nể mặt mũi đương nhiên cũng phối hợp với .

      những phối hợp mà có lúc còn cốý gây khó khăn cho , Sở Dĩnh cũng ngu, có thể nhận thấy Tôn Tiểu Bằng chơi mình, hơn nữa, đúng là oan gia ngõ hẹp, kể từ lúc NhãThi bị Lý Xuyên loại, Trần San Ny cũng tranhvào vai nữ hai, ân oán giữa Sở Dĩnh và Trần SanNy còn sâu hơn Nhã Thi, chưa đến Chu Tự Hàn, còn vụ đại diện phát ngôn của Âu Phỉ, giữahai người có hiềm khích, trong bộ ThanhLiên này, Sở Dĩnh đắc tội với hai người, có thểthấy, cảm xúc của khó mà nảy sinh được.

      Hôm nay là cảnh Văn Sinh và Thanh Liên chiatay trong mưa, dưới màn mưa, Thanh Liên bày tỏ tâm ý với Văn Sinh, trái tim rực lửa trongmưa lạnh, Văn Sinh có chút cảm động, hai ngườiôm nhau trong mưa, sau đó Văn Sinh nghĩ đến nhân vật lớn theo đuổi Thanh Liên mấy năm liền đẩy ngã xuống đất, xoay người bỏ , Thanh Liên mình ngồi dưới mưa rất lâu mới đứng lên.

      Cảnh quay này khó ở chỗ lạnh, bây giờ mới vào táng ba, nhiệt độ luôn tầm 6,7 độ, Sở Dĩnh chỉmặc chiếc sườn xám mỏng, đứngtrong mưa cũng lạnh run rồi, huồng hồ lại còn phun mưa nhân tạo, cộng thêm Tôn TiểuBằng hề phối hợp, cảnh quay cả nửangày chưa xong.

      Lúc Chu Tự Hàn đến, môi Sở Dĩnh tím bầm, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, dáng dấp bé như vậy khiến Chu Tự Hàn vô cùng đau lòng, này bị hành hạ như vậy cũng thốt lời nào.

      Chu Tự Hàn biết, chờ Sở Dĩnh nhờ giúp đỡ,chắc đến lúc chết cũng , nhưng tức chịu được, tức Sở Dĩnh, giận cả chínhmình, tức vì Sở Dĩnh tính tình cứng nhắc, nhưng lại giận chính mình hơn, thế nào vừa đến chỗ SởDĩnh, tự nhiên lòng lại mềm như phụ nữ vậy,nhưng thể đứng nhìn người khác bắt nạt Sở Dĩnh, là người phụ nữ của , mặc kệ có thừa nhận hay , vui hay , quyết định chuyện này là ván đóngthuyền, bắt nạt người của Chu Tự Hàn , mẹnó chán sống rồi.

      Sắc mặt Chu Tự Hàn tối sầm nhìn chằm chằm vào máy quay, xe tưới nước từ xối xả phunvào người Sở Dĩnh, khiến cho cả bộ sườn xámđều dính chặt vào người, đường cong lộ ra hấp dẫn nhưng nét mặt của khiến người ta thể nghĩ được cái gì khác, nét mặt đau buồn như vậy, giống như màn mưa này đều là nước mắt .

      Vì lạnh nên khi mưa rơi xuống, xung quanh côcó tầng sương mù, càng khiến cho cảnh nàyđẹp và thê lương vô cùng, cắt... rốt cuộc LýXuyên cũng hài lòng thốt lên tiếng.

      Chu Tự Hàn cầm cái chăn trong tay John đến choàng lấy Sở Dĩnh ôm vào lòng, động táckhông chút e dè này của đừng là đámdiễn viên ngay cả Lý Xuyên cũng phải sửng sốt,mặc dù cũng nghe đến scandal của Sở Dĩnhvới Chu tổng của Tinh Huy và Hàn Tổng của ÂuPhỉ, nhưng cũng quá để ý, scandal trong làng giải trí giả giả, chả biết thế nào, Lý Xuyên nghĩ rằng có lẽ đây là chiêu lăng xê của Tinh Huy, cũng phải chuyện gì mới lạ,nhưng Chủ tộng tự thân đến trường quay, thậtđúng là chuyện xưa nay chưa từng có, hơn nữanhìn hành động của , có ý định che giấu, nghĩa là khẳng định với mọi người, Sở Dĩnh là người của .

      Lý Xuyên khỏi nhìn Tôn Tiểu Bằng mộtcái, khóe miệng giật giật, tất nhiên cũng đãnghe scandal của Sở Dĩnh với Chu tổng Tinh Huy, nhưng scandal của Chu tổng với nữ diễnviên nhiều lắm, biết ai là , mà có , cũng được dăm bữa, chưa thấy ai lâu dài, vì thế mới dám mượn cơ hội gây khó khăn cho Sở Dĩnh, lúc này thấy hành động của Chu Tự Hànkhông khỏi chột dạ.

      Trở lại khu nghỉ ngơi, người đại diện của cũng khẽ trách móc: "Vừa rồi tôi nhắc nhở cậu, cần gì làm khó Sở Dĩnh, cảnh quay, làm làm lại đến mười lần, Sở Dĩnh là người mới, nhưng Chu tổng đứng sau lưng ta khôngthể đắc tội, nếu Chu tổng cố tình gây khó khăn, chén cơm này của chúng ta coi như vỡ."

      Tôn Tiểu Bằng : "Ai gây khó khăn cho ta, ta đội mưa tôi cũng phải chịu, ta bị lạnhtôi lạnh chắc?" Người đại diện của lạinói: "Cái này giống nhau à, bên trong cậu còn bồ đồ giữ ấm thấm nước đấy..." Tôn Tiểu Bằng lên tiếng, trong lòng cũng cóchút hối hận, phải vì nghe Trần San Ny xúi giục, cũng cần phải làm khó người mới làm gì.

      Trần San Ny đến bên cạnh ngồi xuống nhỏnhẹ cười : "Thế nào? Đường đường là mộtngôi sao lớn lại sợ người mới như Sở Dĩnh sao, chẳng phải hiểu , trông hành độngcủa Chu tổng có vẻ dọa người thế chứ thực ra hai người họ có gì, chỉ là để lăng xê thôi."

      Tôn Tiểu Bằng hừ cái: "Sunny, tôi khôngphải đầu óc con nít, đừng có xiên xẹo cả nhữngchuyện này, lăng xê có đến lượt tổng giám đốcTinh Huy phải tự lấy lòng , bây giờ tôi mới nghĩ ra, là muốn tranh đoạt với Sở Dĩnh, muốn lợi dụng tôi nhổ chướng ngại vật cho ."

      Trần Sunny cười ha ha: " Tôn gì thế, tôi đâu có tranh đoạt gì với ai" xong, ghé sátvào tai đổi giọng điều mềm mại hấp dẫn: "Tối nay đến chỗ em nhé."

      Tôn Tiểu Bằng cười ha ha đứng lên, trong lòng nghĩ, Trần Sunny này tưởng mình là ai, côta biết người khác quay vòng bao nhiêu lần rồi, vẫn nghĩ mình đắt giá, thực ra nhàunát, Tôn Tiểu Bằng cũng phải là phếphẩm mà phải động đến ta, mắt liếc qua Sở Dĩnh được Chu Tự Hàn ôm trong lòng, khuôn mặt nhắn thanh tú đáng , vừa rồi chẳng qua mình mềm lòng mới tha cho , nếukhông có mà giày vò đến tối, con nhóc này chắc vào thẳng bệnh viện, mặc dù mình là người khởi xướng, nhưng cũng sợ Chu Tự Hàn gây cản trởnên đành giả bộ đến quan tâm.

      Sở Dĩnh bị đông cứng rồi, cái lạnh thấuvào xương tủy, sắp mất hết cảm giác, vì từ lớn lên ở phương nam, đối với cái rét củaphương bắc, Sở Dĩnh vẫn thích ứng nổi, cho nên lúc học đại học, tuyệt đối khôngnghĩ đến thành phố B, nhưng lúc đó Lăng Chunói: "Thành phố B tuyệt đối lạnh, nếu có lạnh cũng sợ, rồi."

      Cơ thể Lăng Chu luôn rất ấm áp, bàn tay to ấm,cho dù lúc lạnh nhất cũng vẫn khô ráo ấm nóng,Sở Dĩnh ngược lại, vừa vào thu, tay chân bắt đầu lạnh, lúc hai người với nhau, LăngChu đều ôm , nhét tay vào bụng, cởi giày tất để chà xát đôi chân lạnh lẽo của

      Khi đó luôn : "Lăng Chu, là lò lửa của riêng em." Lăng Chu cười: "Là lò lửa tuyệt đốitiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường, nhưng nếu Dĩnh nhi nhà ta mà hôn cái, năng lượng gia tăng gấp bội..." Sau đó hôn tới tấp khiến hai người khó mà dứt nhau ra.

      ấm áp ấy lúc đó Sở Dĩnh cảm thấy, đến khi mất , mới biết, mình lại nhớ nhiều đến vậy, cho nên lúc Chu Tự Hàn ôm vàolòng, rất giống với cái ấm áp kia, khiến lưu luyến muốn rời, dù chỉ lát cũng được nên nhắm mắt lại, mặc cho Chu Tự Hàn xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của mình, cả buồnnhúc nhích.

      Khó có lúc Sở Dĩnh lại dịu dàng ngoan ngoãnnhư thế, khiến Chu Tự Hàn càng thương đến tậnxương tủy, chưa có lúc nào, lại mềm lòngnhư vậy, mềm như muốn tan ra đến mức tronglòng sinh ra ý tưởng kỳ quái là cứ ôm nàngnhư vậy, cả đời cũng buông.

      John cũng muốn quấy rầy ông chủ khókhăn lắm mới có được giai nhân trong lòng, nhưng thực cảm thấy Sở Dĩnh khôngbình thường, từ nãy đến giờ, hai mắt nhắmtịt, hề có ý định mở ra, bị cảm mấy ngày ròi, lúc đến trường quay hơi sốt, vì muốn làm trễ nải lịch quay mà cố gắng,hôm nay lại dầm mưa như vậy, trong cái rét tháng ba năm nay, nhiệt độ cực thấp, đúng làhọa vô đơn chí.

      Nhìn thấy lúc này Sở Dĩnh khép nép trong lòng Chu Tự Hàn, John cảm thấy nhất định là nằm mơ, thể có , vì vậy mới nhắc nhở: "ừm, Chu tổng, Sở Dĩnh sáng nay hơi sốt, bây giờ có khi nào nặng hơn rồi ?"

      Lúc này Chu Tự Hàn mới tỉnh táo lại, đưa tay áp lên mặt , sợ hết hồn, trừ đôi tay lạnh lẽo,khuôn mặt nóng muốn bỏng, cau mày ôm Sở Dĩnh đứng dậy, thẳng về xe mình.

      John sửng sốt đuổi theo : "Chu tổng, vẫn còn cảnh quay..." Chu Tự Hàn trừng mắt liếc :"Mọi người như vậy, còn quay cái rắm gì, trợ lýHứa với đạo diễn Lý tiếng, để Sở Dĩnh quay sau.." xong ôm Sở Dĩnh ngồi vàoxe.

      Lúc Tôn Tiểu Bằng chạy lại, xe của Chu Tự Hàn ra khỏi trường quay, vội vàng nghe ngóng từ trợ lý Hứa: " Từ, Chu tổng và Sở Dĩnh là...?"

      Trợ lý Hứa nhìn cái, mặn nhạt buông câu: "Thế này còn chưa hiểurõ?" Chỉ câu này khiến cho lòng Tôn Tiểu Bằng trở nên lạnh lẽo...

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16:

      Sở Dĩnh được Chu Tự Hàn ôm vào lòng, trong lúc mơ màng cảm giác Lăng Chu ôm mình, ấm áp đó càng làm thêm mơ hồ, khôngphân biệt nổi cũng muốn phân biệt, tham lam muốn rời vòng ôm này, quá lạnh, quá mệt mỏi, để cho nghỉ ngơi chút , chốc lát là tốt rồi.

      lát của Sở Dĩnh kéo dài mười mấy tiếngđồng hồ, lúc tỉnh lại nắng ban mai chiếu vàocửa sổ, nhìn quanh chút lại nhắm mắt, nhấtthời nghĩ ra được đây là đâu, phòng ngủ bố trí tương đối có phong cách, mặt cửa kính sát đất, tấm rèm dày bịch được vén gọn haibên, chỉ buông lớp lụa mỏng, đập vào mắt là hồ nước xanh thẳm, dưới cái nắng ban mai ánh lênlàn nước vào tận trong cửa sổ, lăn tăn màu vàng nhạt sàn nhà, rất ấm áp. Nơi này rấtđẹp, đẹp đến mức .

      Lăng Chu từng nhìn rất giống Giang Nam, trong xương tủy cũng là phương Bắc, tính tình cứng rắn nhưng Sở Dĩnh thíchnước, thích mặt hồ xanh biếc phẳng lặng như gương.

      Lăng Chu từng hứa hẹn, đến lúc bọn họ trăng mật New Zealand, vì nơi đó có nhiềuhồ nhất, mở mắt ra là có thể nhìn thấy hồ, khi đó bọn họ tính rất nhiều chuyện cho tươnglai, nhưng rốt cuộc chuyện cũng thực được, cho nên kế hoạch này cũng đổ bể, tình cũng là thứ dễ dàng mất nhất.

      Sở Dĩnh ngồi dậy, người là chiếc áo tắm đàn ông rộng, mềm mại, phảng phất mùi vị rất quen thuộc, là nước hoa On Ice mùa hè sốlượng có hạn, trừ mùi nước hoa còn có mùi thuốc lá thoang thoảng, đây chắc chắn là thuộc về Chu Tự Hàn.

      Chu Tự Hàn? Sở Dĩnh tỉnh cả người, day tráncẩn thận suy nghĩ, thể nhớ nổi, chỉ nhớhôm qua ở trường quay bị dầm mưa, lạnh đến mức sắp mất hết cảm giác, cũng biết phải quay quay lại bao lần, cuối cùng đạo diễn kêu cắt, cũng nhớ , có ai đó ôm mìnhvào lòng, vòng tay rất ấm áp, rất quen thuộc,vòm ngực ấm áp ấy lẽ nào là Chu Tự Hàn...

      Lúc Chu Tự Hàn đẩy cửa bước vào, Sở Dĩnhtheo bản năng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn , chỉ trong chốc lát mà ánh nắng ban mai bịánh sáng gay gắt thay thế, xuyên qua cửa sổchiếu lên người Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh đột nhiêncảm thấy, hóa ra người đàn ông này lại cao lớnđến thế.

      Sở Dĩnh nheo mắt, biết có phải vì ánh nắng , Sở Dĩnh cảm giác mơ hồ nhìn thấy ấm áp thể nào thuộc về Chu Tự Hàn.

      Chu Tự Hàn cầm chiếc khay màu bạc trong tay, bên là trứng opla, sandwich, còn mộtbát cháo trắng, mặc 1 bộ đồ rất bình thường, quần tây vàng nhạt, áo sơ mi trắng, vừavận động xong, trán vẫn lấm tấm mồ hôi,với Chu Tự Hàn như vậy, Sở Dĩnh rất xa lạ,xa lạ như thể chưa từng biết , Chu Tự Hàn như vậy vừa đẹp trai, ôn hòa lại tỏa sáng.

      Chu Tự Hàn trong trí nhớ của Sở Dĩnh, là mộttên đàn ông ngựa đực, mưu, xảo trá, bá đạo, thiếu đạo đức, khác hẳn Chu Tự Hàn lúc này,khiến Sở Dĩnh có phần hoa mắt.

      Chu Tự Hàn đặt cái khay lên tủ đầu giường, tự nhiên đưa tay sờ trán Sở Dĩnh: "Cũng may thểchất em kém, truyền nước, ngủ giấc tốt lên nửa, trước tiên dậy ăn sáng ,nghỉ ngơi thêm 2 ngày nữa chắc là ổn."

      Sở Dĩnh sững sờ nhìn lâu, hỏi lại: "Đâylà đâu vậy?" Chu Tự Hàn cười, cũng trảlời ngay, mà sờ sờ mặt : "Sở Dĩnh, em tốt nhấtđừng dùng sức với tôi, cũng dưỡng bệnh cho tốtđã rồi hãy , đây là đâu quan trọng,quan trọng là em cần nghỉ ngơi, em quá mệtmỏi, bác sĩ em bị suy nhược cộng thêm cảm lạnh, thiếu chút nữa là viem phổi, tổ làm phim yên tâm, tôi qua, các cảnh quay củaem cũng sắp xong rồi, còn mấy cảnh nữa tôi đãbảo Lý Xuyên chuyển đến cuối cuồi, em cứ ở đây nghỉ ngơi mấy ngày tốt."

      Ánh mắt Sở Dĩnh lấp lánh: "Chu Tự Hàn, cho dù tôi nhận chăm sóc của cũng có nghĩa là tôi đồng ý với cái gì." Chu Tự Hàncảm thấy, này vô cùng đáng , làm đến thế rồi, có cần thiết phải với những lời rành rẽ cái gì có cái gì khôngnhư thế .

      Nhưng cứ nghĩ tới tối qua, ôm , cái miệng xinh lầm rầm gọi , tim cũng thểcứng rắn nổi.

      ra hôm qua Sở Dĩnh rất mơ hồ, lơ mơ đếnmức Chu Tự Hàn ôm ra khỏi bệnh viện, vềđến biệt thự cũng tỉnh lại.

      Ngày hôm qua Sở Dĩnh rất đáng , Chu Tự Hàn ôm đến biệt thự, định để người GV tắm cho cũng được, cứ ôm chặt lấy , như con nhóc nũng niu, cứ ôm lẩm bẩm rất nhiều, thầm nhưng rất nhanh, cố gắng nghe cẩn cũng nghe ra cáigì, mơ mơ hồ hồ như gọi tên .

      Lúc ấy Chu Tự Hàn tim đập loạn xạ, nhìn lầm, trong lòng Sở Dĩnh vẫn có , tục ngữ chẳng sai, nhất dạ phu thê bách nhật ân ( ngày chồng vợ, ân nghĩa trăm ngày), và Sở Dĩnh đâu chỉ dừng lại ở ngày,trước kia thả , vì biết lại tốt đẹp đến thế, bây giờ thích chết được, cho nên nhất định phải là của .

      Chu Tự Hàn nhận định là Sở Dĩnh thích ,trong lòng cũng có chút thỏa mãn, tâm trạng cũng tốt lên, đối với hành động vừa tỉnh lại đãvạch ranh giới của Sở Dĩnh, cũng đại lượngbỏ qua.

      Chu Tự Hàn nghĩ bụng, này thích kiểucách, ràng trong lòng thích mà miệng nhất định thừa nhận, theo cũng sao, phụ nữ đều thích cưng chiều, hơn nữa Sở Dĩnh của , thích bộ dáng hề ưỡn ẹo này của .

      Nghĩ đến những điều này, thái độ Chu Tự Hàntrở nên nhã nhặn: "Được, được, tôi biết rồi, emlà nhân viên của tôi, tôi là ông chủ, hai chúng ta ràng..." ra những lời này, Chu Tự Hàncũng cảm thấy hơi buồn cười.

      Sở Dĩnh chẳng có chiêu nào với Chu Tự Hàn,người đàn ông này nếu muốn chơi xỏ lá , thìcô thể ứng phó nổi, huống hồ hôm nay côcòn nợ ta.

      Bất luận thế nào trước tiên cần phải có sức rờikhỏi đây rồi tính, Sở Dĩnh xuống khỏi giườngrửa mặt, chợt nhớ ra quần áo của mình là ai thay, phải Chu Tự Hàn chứ. Suy nghĩ mộtchút lại lắc đầu, bảo Chu Tự Hàn phục vụ phụ nữ, quả là ngày tận thế.

      Sở Dĩnh ăn sáng trong phòng ngủ, côkhông quen ở chỗ ngủ có mùi thức ăn, trước kia Giai Giai luôn chê có nhiều tật xấu, đúng làkhông phải tầng lớp bình dân, ra SởDĩnh hi vọng nhất là có thể giống Giai Giai, cómột gia đình ấp áp với cha mẹ, thứ hạnh phúc bình thường này đối với lại là loại xa xỉ.

      Trước đây Sở Dĩnh cũng từng nghe đến biệt thự của Chu Tự Hàn ở ngoại ô, ở đây có thể xem là nhà chính thức của ta, bởi vì ở đây, Chu Tự Hàn hoàn toàn trong trạng thái thả lỏng.

      Nơi này thiết kế độc đáo, tinh xảo nhưng lấy thoải mái là điều kiện tiên quyết, gian rấtđẹp, bên cạnh hồ nhân tạo, bên kia hồ làsân Golf nổi tiếng của thành phố B, cỏ xanh nhưnệm, trời xanh mây trắng chiếu xuống mặt hồ, khiến nơi này như bức tranh phong cảnh.

      Chu Tự Hàn có vẻ có tất cả những thứ mà ngườiđời mơ ước, có tiền, có quyền có thế, có năng lực, nhưng thể , rất biếthowngr thụ cuộc sống, trừ phụ nữ, những phương diện khác, là người đàn ông rất cóphẩm chất, cho nên mới khiến phụ nữ chạy theo như vịt, nhưng trở thành mộttrong số đó.

      Sở Dĩnh đặt dao dĩa xuống, ngẩng đầu nhìn lướtqua Chu Tự Hàn ở phía đối diện, vẫn khôngkhỏi tò mò hỏi câu: "Đây là làm?" Chu Tự Hàn cười khẩy: "Làm sao có thể, đây là do người giúp việc nấu."

      Sở Dĩnh gật đầu, cũng biết Chu Tự Hàn phải mẫu người đàn ông biết nấu nướng, đối vớitài nấu nướng, Sở Dĩnh cũng là kẻ ngu ngốc, từ đến lớn, cũng bước chân vào phòngbeeos, trước kia là mẹ, mẹ nấu ăn rấttuyệt vời, sau đó trong nhà có người GV, sau đólại lên bắc học, bên cạnh có Lăng Chukhông gì làm được.

      Bây giờ nghĩ lại, Lăng Chu khi đó rất đúng, còn có thể đâu tìm được Lăng Chu thứ hai, "Suy nghĩ gì, mất hồn thế?" Giọng ChuTự Hàn kéo hồn Sở Dĩnh trở về.

      Sở Dĩnh nhìn đồng hồ đeo tay hỏi: "Quần áo củatôi đâu?" Mặt Chu Tự Hàn sầm xuống: "Em nghĩxem" Sở Dĩnh đứng lên : "Cho dù ông chủ có thương cảm với nhân viên, tôi cũng thấy đỡ rồi, muốn làm trễ nải đoàn làm phim, ThanhLiên phải quay theo thời tiết, thời gian gấp rồi,tôi phải trở về trường quay.

      Tâm trạng tốt lành của Chu Tự Hàn chớp mắtbiến mất, này biết tốtxấu, cho nên cứng rắn cảnh cáo : "Sở Dĩnh, đừng có ỷ vào việc bây giờ tôi thích em mà làm quá, Chu Tự Hàn tôi có nhiều kiên nhẫnđể chơi với em đâu."

      Sở Dĩnh bật cười, đây mới là Chu Tự hàn, dịudàng thắm thiết vừa rồi chỉ là giả tạo: "Chu tổng, có phải có được phụ nữ quá dễ dàng, tình sửquá huy hoàng, khiến ngài mất sức phán đoán rồi, tôi nhớ, tôi rất ràng, tôi có thời gian chơi đùa với đường đường Chu đạitổng ngài, ban đầu chúng ta thỏa thuận , tôi đến Tinh Huy để thực cam kết, baogồm gì khác, thiết nghĩ Chu tổng thiếu gìphụ nữ, nên đừng có lãng phí thời gian với tôi.

      Lời của Sở Dĩnh vô cùng chặt chẽ, làm mặtChu Tự Hàn đỏ bừng rất khó coi, giật lấy cánh tay lạnh lùng : " Sở Dĩnh, tôi lạilần nữa, kiên nhẫn của tôi có hạn, xác định định ở bên tôi? Tôi cho thêm mộtcơ hội..." Sở Dĩnh cau mày hất thẳng ra: "Tôi chưa bao giờ nghĩ có quan hệ gì vớianh."

      Ánh mắt Chu Tự Hàn gần như muốn phun ra lửa: " ư. Sở Dĩnh, chắc chưa quên chúngta ở bên nhau hơn 1 năm chứ."

      Sở Dĩnh nhìn châm chọc: "Chu tổng, khôngcần tôi phải nhắc nhở ngài, nếu tính như vậy,ngài biết có bao nhiêu phụ nữ, trong mộtnăm đó, ngài đồng thời có mấy người phụ nữ, tôi nhớ ngài hơn tôi, chẳng qua tôi chỉ là kẻ lấpchỗ trống, ngài hứng lên gọi tới, xong việcthì đuổi , ngài trả tiền, tôi phục vụ ngủ, chỉ làmột cuộc giao dịch, tôi vẫn nhớ, cuối cùng Chutổng quăng tôi mất dạng như cái khăn rách,tôi đối với Chu tổng, thậm chí bằng mộtbộ quần áo, đời này, Chu tổng ngài diễnđược vai tình thánh, cho nên đừng uổng phí thời gian với tôi, tôi có thể kiên quyết tỏ thái độ, đờinày, đời sau, tôi đều muốn dây dưa gì đếnngài."

      Mặt Chu Tự Hàn xanh mét, Sở Dĩnh vàothay quần áo ra, thẳng phía cửa chính, ChuTự Hàn tức nổ phổi, trầm mở miệng: "SởDĨnh, hôm nay dám bước ra khỏi cánh cửa này, tôi với còn quan hệ gì nữa, có thể tưởng tượng được, Chu Tự Hàn tôi, nóiđược là làm được."

      Sở Dĩnh ngay cả đầu cũng quay lại, thẳng ra cửa, thể ước gì chỉ cần dao chặt đứt quan hệ với Chu Tự Hàn.
      Mai TrinhXu trần thích bài này.

    4. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      chàng đào Hoa Chu tự Hàn này em trai của Chu tự hoành trong Sủng hôn, k theo nghiệp gia đình mà rẽ sang làm ông chủ trong giới showbiz, thay người tình như thay áo, đào hoa. Nhưng gặp phải Sở dĩnh mọi việc k phải như định liệu của ý. Sở dĩnh tuân thủ đúng quy tắc Hàn công tử đề ra, ấy chỉ cần tiền của Chu công tử thôi, k phải là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. mình thích nữ chính này, k phải tiểu bạch, biết mình biết người, k ảo tưởng viển vông, là thực tế. Vậy nên khi phát ra ý đồ của Chu công tử buồn bực k thôi, bản chất trong người luôn là kẻ săn nên chàng ta đuổi theo là điều tất nhiên, Sở dĩnh gq ntn còn phải hóng các chap sau của nàng. Cảm ơn nàng chia sẻ truyện này, lâu quá rồi k thấy chap mới , k phải nàng định drop đấy chứ, đừng thế nhé. Nàng cố gắng lên. Thanks
      Tiểu tiểu o0 thích bài này.

    5. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 17:

      Người phụ nữ này kiêu ngạo có giới hạn rồi, cho rằng giới giải trí tốt như vậy sao, nếu phải có che chở cho ,sao có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, xem ra nên dạy dỗ Sở Dĩnh tốt, nếu vĩnh viễn cũng học ngoan.

      Chu Tự Hàn cầm điện thoại gọi tới: "Kiến Quốc, hôm trước cậu cục phó Cục Văn Hóa cái gì kia, muốn ăn bữa cơm với Sở Dĩnh có phải hay ?"

      Sáng sớm, Kiến Quốc còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hôm qua uống hơi nhiều, vào lúc này đầu còn mịt mờ, nửa ngày sau mới phản ứng được,Chu Tự Hàn cái gì.

      Nhắc tới chuyện này là có chút phiền toái, nghề này của bọn họ, cơ quan quản lí đỉnh đầu chính là Cục Văn Hóa, ra bằngbối cảnh của mấy người bọn họ, đúng là có nhìn mọi việc trong mắt, chỉ là muốn gây phiền toái, cũng phải là chuyệnlớn gì, là đàn ông ai thích đẹp chứ, hơn nữa trong ngành giải trí, đừng mời ngôi sao ăn cơm xã giao, làm chút gìcũng kì lạ, cục phó Lưu này là lão già, biết làm sao lại coi trọng Sở Dĩnh rồi, nếu là người khác, cũng câu chuyện, ăn cơm uống rượu hưởng thụ cũng có gì, nhưng Sở Dĩnh là ai chứ, mấy ràng trong lòng lắm, đó là quả tim của Chu lão đại, vì Sở Dĩnh này hao hết tâm tư, cũng biết có cách thu vào tay hay .

      Ngày đó Kiến Quốc mới thử ra, gương mặt Chu Tự Hàn đó liền rớt xuống, cáu gắt ngay trước mặt mấy người bọn họ, lời vô cùngkhó nghe: "Kiến Quốc nếu cậu là Quy Công dẫn mối, mình ngăn cản, muốn có suy nghĩ cắm sừng cho lão tử, tiểu tử cậu chán sống rồi."

      Trần Bân vội cười hắc hắc hoà giải: "Vậy làm sao, Kiến Quốc cũng chỉ đùa thôi, sao lão đại lại nóng nảy như vậy, ra nóimột cách thẳng thừng, chính là chuyện ăn bữa cơm mà thôi, tìm người khác cũng giống vậy." Chuyện như vậy mới coi là qua .

      Sau đó, Kiến Quốc lầm bầm với Trần Bân: "Trước kia chính là để cho mấy người tình mặn nồng với lão đại ra ngoài xã giao, cũng thấy như thế nào, làm sao tới Sở Dĩnh này lại khác biệt." Trần Bân : "Được rồi, còn chưa nhìn ra hả! Sở Dĩnh này chính là khối thuốc nổ, thể đụng vào, cậu nên nghĩ biện pháp khác !"

      Kiến Quốc cũng biết, Chu Tự Hàn xem trọng Sở Dĩnh, cũng muốn tìm phiền toái, nhưng cục phó kia lén lút với , cụctrưởng mới điều tới lại coi trọng Sở Dĩnh rồi, người ta cũng đùa.

      Kế hoạch nâng cấp hội sở Ôn Tuyền kia của Kiến Quốc gặp khó khăn, hôm nay còn chờ công văn phê chuẩn, thể đắc tội được, lại , Chu Tự Hàn -Tinh Huy rất kiêu ngạo, cũng sắp xếp người khác trông nom, phải chỉ ăn bữa cơm sao, cũng thiếu khối thịt nào, nhưng Chu Tự Hàn ngăn cản, cũng dám tiếp, vắt óc tìm mưu kế khác đấy, ai ngờ đột nhiên ChuTự Hàn lại đổi ý, cần biết bởi vì sao, dù sao vấn đề được giải quyết ngay trước mắt .

      Kiến Quốc lập tức tỉnh, còn có chút tin hỏi thêm câu: "Hàn ca, cậu chứ? Đừng để đến lúc đó động đến tâm can củacậu, cậu trách mắng người em này đó!"

      Chu Tự Hàn nhíu mày : " phải cậu chỉ ăn bữa cơm sao, cậu còn đắn đo gì, còn muốn mình dạy cho cậu hả?" Chu Tự Hàn rất sảng khoái, trong lòng của Kiến Quốc có chút tê dại: "Việc đó, cậu nên cho em hiểu chứ! Người khác đắn đo đều tốt, Sở Dĩnh này phải là giống nhau sao?"

      Chu Tự Hàn hừ tiếng: "Mình muốn cho ấy hiểu ràng, có mình che chở có hậu quả gì, nổi nóng với mình cái gì chứ,mình bị ấy sai khiến lần là đủ rồi."

      Quẳng điện thoại xuống, Kiến Quốc thiếu chút nữa có cười phá lên, cần phải , rất ràng là ở Sở Dĩnh kinh ngạc ở nơi đórồi, chỉ là Sở Dĩnh cũng có chút kiêu ngạo hơi quá, Kiến Quốc suy nghĩ, Chu lão đại muốn mượn lí do này để kích thích tính tình củaSở Dĩnh, mặc dù ra miệng, nhưng cũng thể làm ra chuyện , ra lần đầu ăn cơm, cũng thể làm chuyện gì, lạinói, còn có mình và Trần Bân cũng ở đấy.

      Nghĩ đến chỗ này, vội vang gọi điện thoại cho lão Lưu: " Cục phó Lưu, tôi là Kiến Quốc, chuyện ông kia làm được, tối mai, em tôibày bữa tiệc vây cá, ông phải đên dự!"

      Bên kia cục phó Lưu : "Có tổ chức tiệc hay quan trọng, Sở Dĩnh phải làm như thế nào?"

      Kiến Quốc : " Cục phó Lưu giao phó chuyện này, tôi còn có thể hiểu sao? Gần đây ấy đóng phim điện ảnh, dễ gì có được giờ rảnh sáng mai, tôi đây vội vàng gọi điện thoại cho ông sao, ông yên tâm, ấy nhất định đến. . . . . ."

      Để điện thoại di động xuống, Kiến Quốc khỏi suy nghĩ, người cục trưởng mới tới này biết là thần thánh phương nào, nghe Lưu lão đầu vẫn chưa tới 30, còn trẻ như vậy làm đến cấp bậc cục trưởng, được rồi, đoán trừ năng lực ở bên ngoài ra, bối cảnh trong nhà cũng thể khinh thường.

      Hôm đó Sở Dĩnh liên lạc người đại diện Jhon trở về studio, thời điểm Jhon nhận được điện thoại của , trong lòng còn buồn bực, hôm qua Chu tổng dùng sức mạnh ôm Sở Dĩnh , còn tưởng rằng có mấy ngày về được đâu, tổ diễn kịch bên này cũng đãchào hỏi tốt rồi, ngờ mới đêm, Sở Dĩnh chạy về tới.

      Jhon này sớm thói quen thích nghe bát quái, có chút nhịn được lửa bát quái hừng hực trong lòng, lừa gạt nghe ngóng mấy câu, cũng nghe ngóng ra cái gì, Sở Dĩnh còn làm ra dáng vẻ bình tĩnh, giống như ấy và Chu tổng căn bản quen biết, làm cho Jhon cũng có chút sờ được bát quái.

      Nhận được điện thoại của trợ lí Từ gọi tới, càng mơ hồ hơn, tuy Jhon là người đại diện của Sở Dĩnh, nhưng cũng là người của Tinh Huy, lần trước bởi vì ăn bữa cơm cùng Hàn tổng của Âu Phỉ, để cho Chu tổng có lỗ mũi trách mắng bữa, Jhon còn có thểkhông hiểu sao, phàm là bữa tiệc xã giao, có thể từ chối liền từ chối, điệu bộ của Chu tổng hôm qua kia, rốt cuộc hai người cũng có chúttiến triển, thế nào hôm nay lại thay đổi.

      Để an toàn, Jhon còn cẩn thận hỏi câu: "Cậu chắc chắn để cho Sở Dĩnh đến bữa tiệc tối mai chứ? Lão Từ, tôi cũng phải là người ngoài, cậu với tôi câu lòng , chuyện này là hay giả? Đừng để đến lúc đó Sở Dĩnh , Chu tổng nơi đó lại mắng tôi ngừng."

      Trợ lí Từ giọng : " với , chuyện này tôi cũng được, bữa tiệc là Chu tổng tự mình giao phó xuống, tính tình của Sở Dĩnh đó quá cứng rắn, lúc có chuyện gì làm cũng khuyên nhủ chút, mềm chút, chúng ta đều tốt, gay gắt vớiChu tổng như vậy, ai cũng muốn yên tĩnh." Jhon trong lòng: tôi khuyên? Chu tổng cũng có cách gây khó dễ cho Sở Dĩnh, tôi có thể khuyên mới là lạ.

      Jhon về tới nhìn chằm chằm Sở Dĩnh đài, hôm nay diễn ở bên trong phòng, chụp đoạn dạo chơi trong công viên gặp phải kinh sợ ở sân khấu, còn mời Triệu Phân Phương ở đoàn kịch Côn Khúc tiếng tăm đích thân tới chỉ đạo, thời gian eo hẹp, Sở Dĩnh chỉ học được nửa ngày, liền quay phim, cho dù mới học nửa ngày, lại tương đối có dáng điệu, trang điểm cũng xinh đẹp, giọng hát uyển chuyển, đàn sáo dễ nghe, sinh động ra được.

      Lý Xuyên câu kia đúng, nhân vật Thanh Liên này quả chính là dành riêng cho Sở Dĩnh, cái loại say mê hấp dẫn đó, hứng thú đó. . . . . . như hoa xinh đẹp quyến rũ, như nắng hạn gặp mưa, làm cho người ta xúc động, thở dài.

      Jhon nhịn được với Triệu Phân Phương bên cạnh: "Triệu lão sư ông dạy tốt!" Triệu Phân Phương lại lắc đầu cái: "CônKhúc phải có thể học cấp tốc gì đó, tôi có dạy cái gì? Sở Dĩnh vốn biết, bất kể là hát hay động tác cũng tương đối quenthuộc, tôi chỉ uốn nắn chút thôi, tôi hỏi ấy, làm sao hát được Côn Khúc, người trẻ tuổi bây giờ ai còn tiếp xúc với những thứ này, ấy mẹ của ấy thích, khi còn bé học qua ít, đáng tiếc, đây là hạt giống tốt."

      Jhon khỏi mỉm cười, đáng tiếc sao, Sở Dĩnh xinh đẹp dưới tên kia trình độ học vấn cũng phải là người bình thường có thể có, nhất là trong giới giải trí, nhìn Sở Dĩnh xinh đẹp dưới ống kính, Jhon cảm thấy ấy giống như kho báu phong phú, thủ chi bất tận, dùng hết, Jhon có lúc luôn muốn, hoàn cảnh lớn lên của Sở Dĩnh nhất định vô cùng tốt, người ấy có loại khí chất cũng phải sớm chiều là có thể có được, đó là lắng đọng ở trong xương, cần bồi dưỡng lâu dài mới được.

      Chụp được tuồng kịch, Sở Dĩnh cảm thấy mình nhanh mệt mỏi, dù sao cũng phải diễn viên Côn Khúc chuyên nghiệp, cũng chỉ là Mẫu Đan Đình dạo chơi trong công viên gặp phải kinh sợ, chịu giáo dục hun đúc của gia tộc, mẹ có loại thích đặc biệt đối với Côn Khúc, thích nghe, hơn nữa từng là diễn viên nghiệp dư nổi danh nơi quê hương trong thành .

      Giống như tất cả bậc cha mẹ khác, cha mẹ của cũng mong con trở thành phượng hoàng, chỉ là cha tương đối dân chủ, thời điểm banđầu để cho học tài nghệ, cũng có bức bách, mà là để cho tự lựa chọn cái, lúc ấy chọn đàn cổ, cũng phải bởi vì thích, mà do biết loại này rất khó tìm được giáo viên phù hợp dạy cho , trong lòng luôn cho là tìm được giáo viên, mẹ sẽbuông tha, đáng tiếc thành công.

      Côn Khúc là do lúc có chuyện gì làm học chơi cùng mẹ, khi đó vĩnh viễn cũng nghĩ đến ngày cần dùng, rất nhiều việc cũng như vậy, dù sao con người cũng có cách nào biết trước được tương lai.

      "Sở Dĩnh, ngày mai có bữa tiệc, phải . . . . . ." Sở Dĩnh dừng tay tháo trang sức chút, gật đầu cái: "Biết rồi." Sở Dĩnh đồng ý sảng khoái như vậy, ngược lại Jhon có chút băn khoăn: "Việc ấy, chính là ăn bữa cơm cùng lãnh đạo Cục Văn Hóa, có việc gì khác. . . . . ." Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn : "Cám ơn , Jhon."

      Sở Dĩnh rất ràng, đại khái đây là thủ đoạn của người đàn ông Chu Tự Hàn kia, tính nhẫn nại của người đàn ông kia dùng hết rồi, Sở Dĩnh khỏi cười cười, luôn tin câu muốn lại được (cái này ta chém, nguyên văn convert: vô dục tắc cương, aibiết chỉ cho mình nha http://***************.com/images/smilies/icon_blahblah.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_blahblah.gif), hôm nay còn sợ gì, ăn cơm xã giao, lúc trước vì chuyện của cha , bữa tiệc nào mà chưa từng tham dự qua, những ông chú kia trước đây thân thiết gọi là cháu , tất cả cũng là loại đàn ông diện mạo xấu xa, sớm nhìn thấu rồi, trắng ra là, về điểm này làm việc, sớm để mình đạt được mục đích bằng bất cứ giá nào, còn sợ bữa tiệc nào.

      Chỉ là Sở Dĩnh ngờ, người phải tiếp trong bữa tiệc là Lăng Chu, người cho là cả đời này cũng gặp lại nữa, phục vụvừa mở cửa phòng ra, Sở Dĩnh liền bị người ở trong làm cho sững sờ, cứng ngắc đứng ở cửa.

      Phòng tiệc cao cấp nhưng cũng sánh ngang với 'phòng cho tổng thống' của khách sạn năm sao, phòng lớn như vậy lại chỉ có bốn ngườingồi, bốn người trong đó Sở Dĩnh chỉ biết mình Lăng Chu.

      Thiếu niên tuấn lãng trong trí nhớ, giờ trở thành người đàn ông trầm ổn xuất sắc, Sở Dĩnh vẫn biết, Lăng Chu rất xuất sắc, vẫnmạnh mẽ hơn , có lý tưởng, có khát vọng, giống với , chỉ muốn lấy chồng sinh con, sau đó bình thường sống qua ngày, từng hỏi Lăng Chu: "Em phải là đặc biệt có tiền đồ chứ?"

      Lúc ấy Lăng Chu cười, hôn lâu rồi : "Đây mới là Dĩnh Nhi của , em chờ làm vợ , sau đó ở nhà sinh con, trước tiên sinh đứa con trai, sau đó lại sinh đứa con , như vậy chúng ta liền có nam nữ song toàn rồi. . . . . ."

      tại suy nghĩ lại chút, khi đó khờ, vội vàng vạch kế hoạch cho tương lai, vội vàng thề non hẹn biển, lời thề tin tưởng son sắt, những việc kia nhất định thực , chưa bao giờ hoài nghi nửa phần.

      Thời gian mới là tàn nhẫn nhất, lừa dối chút, tất cả kế hoạch đều trở thành bọt nước, Lăng Chu ngồi ở trước mặt , trước kia trànngập tình trong mắt, bây giờ cặp mắt ấy hàm chứa giễu cợt, hàm chứa hận ý lạnh lẽo, ta hận chết ! Nếu hận chết , tại sao còn muốn gặp , cả đời qua lại với nhau, phải rất tốt sao. . . . .
      tart_trung, Mai TrinhXu trần thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :