1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu phải một mảnh tuyết - Cuồng Thượng Gia Cuồng (18/50)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 15:

      Ngày hôm sau tỉnh lại, trong nháy mắt, dù Hách Diêu Tuyết còn chưa mở mắt nhưng trí nhớ về màn hôm qua bản thân nằm trong ngực Nhạc Ân Trạch ngủ liền ào ào chảy vào trong đầu.

      Cảm giác say rượu hết, thân thể khống chế được run nhè chút. giây này làm Hách Diêu Tuyết cứng người lại, đợi cho đầu óc dần dần thanh tỉnh, thân thể liền giống như mảnh băng đầu mùa xuân dần dần mềm nhũn tan chảy.

      Hít sâu hơi, lúc hơi nghiêng người, nhìn bên cạnh có người nào liền thở phào nhõm. biết Nhạc Ân Trạch rời giường lúc nào, bên cạnh còn người.

      đứng dậy đến trước cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xuống, mấy chiếc xe hơi đậu trước sân nhà, nhìn Diệp Khai cùng Đổng Khải rời khỏi. Nhưng mà ngoại trừ mấy người đàn ông ngoài xe, còn có chiếc xe thể thao màu đỏ. tóc dài xõa vai bước ra từ trong xe, về phía Diệp Khai gọi tiếng trai, sau đó liền mỉm cười chuyện với Nhạc Ân Trạch.

      kia dáng người cao gầy, giơ tay nhấc chân đều có bộ dáng phong tình.

      Lúc này, Nhạc Ân Trạch vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hách Diêu Tuyết bên cửa sổ, ánh mắt sáng lên chút. Em của Diệp Khai cũng theo ánh mắt của nhìn về phía .

      Hách Diêu Tuyết hiểu vì sao người bên dưới khi nhìn thấy đều hơi sững sờ. Bởi vì người còn mặc váy ngủ màu trắng, quá lịch , liền vội vàng tránh xa khỏi cửa sổ.

      tự nhiên biết vì sao vừa rồi mọi người lại kinh diễm.

      Mới vừa Hách Diêu Tuyết mặc chiếc váy trắng đơn thuần, tóc dài rối tung, ánh mắt buồn ngủ khẽ nhếch, là mang nét phong tình khác. Tuy rằng chỉ là cái nhìn thoáng qua cũng làm cho người ta lấy lại được thần trí.

      Đổng Khải nhìn bộ dáng còn chưa lấy lại được tinh thần của Diệp Khai, lại nhìn em Diệp Khai, Diệp Mân, trong đáy mắt chứa ghen tỵ, khẽ thở dài tiếng.

      Từ xưa hồng nhan đa bạc mệnh, cũng bởi vì bộ dáng quá đẹp nên rất dễ dàng trêu chọc ham muốn, lại thể so cùng thời gian.

      Chỉ mong vị Hách tiểu thư này có thể giữ lấy trái tim Ân Trạch, nếu , nhà cửa tan nát, thủ phạm lại tìm đượ…… Dù rằng biết đoán mệnh, cũng dám chắc rằng. Tuổi còn trẻ, bộ dáng lại xinh đẹp như vậy, làm tốt vận mệnh trệch đường ray…….

      Khi Hách Diêu Tuyết súc miệng rửa mặt xong xuống lầu, mới phát bọn họ chuẩn bị dụng cụ câu cá. Độ dài cần câu còn rất khoa trương, ước chừng dùng để câu ngoài biển.

      Quả nhiên Nhạc Ân Trạch : “ hồi chúng ta du thuyền câu cá, tôi phân phó dì giúp việc chuẩn bị áo tắm còn có kem chống nắng, hồi em nhìn xem còn thiếu cái gì, với dì ấy tiếng là được.”

      Lúc đoàn người lái xe đến hải cảng, liền thấy du thuyền của Diệp Khai sớm neo tại bên bờ.

      Chờ thêm du thuyền, phong cảnh ven biển mê người, từng trận gió biển thổi qua, nhất thời làm cho trong lòng mọi người rộng mở rất nhiều. Hách Diêu Tuyết ở trong khoang thuyền cằm áo tắm ra, phát là loại áo tắm bảo thủ mảnh, chỉ thế, còn phối hợp thêm cái áo khoác chống nắng khác.

      Hách Diêu Tuyết thay quần áo xong, lúc đẩy cửa khoang thuyền ra, vừa vặn chạm phải Diệp Mân cùng lúc cũng thay đồ xong.

      So với thân hồng nhạt bảo thủ của Hách Diêu Tuyết, Diệp Mân mặc bộ bikini đỏ rực, bộ ngực được miếng vải bao lấy miêu tả sinh động, cộng thêm đôi môi được tô son đỏ như lửa cùng nhau hô ứng.

      “Diêu Tuyết, thay quần áo xong rồi hả?” Diệp Mân vừa thấy chính là bộ dáng như nhóc của Hách Diêu Tuyết. Tuy rằng vừa mới quen Hách Diêu Tuyết chưa bao lâu nhưng lại có thể thân thiết gọi thẳng tên của rồi.

      Hách Diêu Tuyết gật đầu, muốn lên phía boong tàu “Thế nào? nhận ra tôi?” Đột nhiên Diệp Mân lại mỉm cười, hỏi.

      Hách Diêu Tuyết nghe vậy nghi hoặc lại nhìn ta.

      "Tôi là học tỷ hồi trung học cơ sở của , vẫn nhận ra tôi sao?”

      Sau khi được Diệp Mân nhắc nhở, Hách Diêu Tuyết mới chợt nhớ ra ta là ai.

      Lúc còn học trung học cơ sở, học tỷ vốn là hoa hậu giảng đường năm đó.

      Nhưng Hách Diêu Tuyết vừa vào trung học, toàn bộ nam sinh đều giật nảy mình, vì thế danh hiệu hoa hậu giảng đường kia liền đổi chủ, Hách Diêu Tuyết trở thành tiểu nữ thần thế hệ mới trong trường. Ngày đó mọi chuyện Hách Diêu Tuyết đều nghe được từ bạn thân. Lúc đó chăm chỉ học tập, đối với danh xưng thần bí này nọ thèm để ý.

      Nhưng mà đối với vị tiền hoa hậu giảng đường trong truyền thuyết kia vẫn có nghe đến.

      tại Hách Diêu Tuyết đột nhiên nhớ tới vị học tỷ kia chính là Diệp Mân trước mắt, cũng đột nhiên nhớ lại tin đồn về gia đình trước kia của vị học tỷ này. Nghe cha của Diệp Mân lai lịch ràng, nhưng mà mẹ của ta làm vợ ông ta, sau đó mang theo con ở lại An Hải buôn bán, là nữ cường nhân có tiếng ở địa phương này. Nhưng mà Hách Diêu Tuyết nghĩ tới, vật chuyển dời, lại gặp được vị học tỷ này ở đây.

      " ngờ. . . . . .
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 16:

      Bầu trời xanh bát ngát phía , từng đám mây trắng lớn, ánh nước cất giấu bóng núi rừng, ngàn hình vạn dạng. trận gió biển thổi đến, cuộn sóng co lại, tiếng sóng biển làm cho con người ta mê muội.

      Mấy người đàn ông móc mồi thuyền, sau đó chuẩn bị buông lưỡi câu.

      Có thể thấy được ngoại trừ Nhạc Ân Trạch, hai người đàn ông còn lại đều là người học nghề, bị dây câu làm luống cuống tay chân.

      Mà Nhạc Ân Trạch nhìn có vẻ bình tĩnh, cánh tay dài giãn ra vuốt dây câu cá, trong lúc quăng cần câu, có thể nhìn thấy các cơ bắp tràn đầy lực lượng. Tuy là tổng giám đốc tập đoàn lớn, nhưng tại càng nhìn càng thấy giống như thủy thủ tuấn nhổ neo ra khơi.

      đến điểm này, Nhạc Ân Trạch trái lại thừa hưởng ưu thế của chú Nhạc, sức lực rất mạnh, dù cho có ném tới hoang đảo cũng chết đói.

      Diệp Mân xem ra cũng bị khả năng quăng cần câu của Nhạc Ân Trạch khuynh đảo, thân thể luôn cố ý vô ý tới sát bên người . Tuy rằng tính là rất thân mật nhưng cũng vượt qua giới hạn của nam nữ bình thường.

      Mà Nhạc tiên sinh luôn đối với người khác lạnh lùng, đối với vị ân nhân ngày xưa, em của bạn thân lại biểu bất kỳ dáng vẻ kiêu ngạo nào, rất ấm áp.

      Khi Nhạc Ân Trạch xoay người liếc thấy Hách Diêu Tuyết cũng lên boong tàu, nhưng chỉ lạnh nhạt với “Qua bên kia , ngồi xa chút.”

      Loại thái độ giữa ân nhân cùng kẻ thù phân biệt rất ràng. là đáng khen ngợi, chỉ có trải qua lễ rửa tội mạnh mẽ, mới có thể giác ngộ trắng đen ràng như vậy.

      Hách Diêu Tuyết ước gì cách xa chút, cũng đến gần phía trước, mà ngồi xuống ghế nằm ở bên khác của boong tàu, đón nhận ánh nắng mặt trời ấm áp vuốt ve da thịt, nhàng khép hai mắt lại.

      Tính tình cổ quái của người đàn ông này từ lĩnh giáo qua. Lúc vui vẻ như tắm gió xuân, lúc tốt liền giống như trời giáng mưa đá.

      Chỉ là thời điểm còn nghèo, cả ngày treo bộ mặt lạnh băng bị gọi là quái gở. Khi có tài sản hàng tỉ làm nệm liền biến thành cá tính mê người. Xem ra học tỷ thời trung học của cũng bị mê muội rồi.

      Từ lúc bóng lưng hai người sóng vai nhau ở chỗ đó, nhìn cũng rất xứng đôi, như vậy sâu xa. Nếu có phát sinh đoạn giai thoại làm cho người ta đến say sưa kia……. làm cho người ta tiếc nuối.

      Nhưng có người đẹp làm bạn, lại cố tình chạy đến trêu chọc . Nhớ tới trước đó bắt buộc thay quần áo, rất tức giận, khí lạnh theo lòng bàn chân xông thẳng lên.

      Trong lúc miên man suy nghĩ, chỉ nghe boong tàu thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười sang sảng của Diệp Mân “ Ân Trạch, nhìn em kìa! Lưỡi câu đều bị ấy móc ngược…..”

      "Em cũng đứng cách xa chút , lưỡi câu này sắc bén vô cùng……” Người đẹp ở bên cạnh, giọng Nhạc Ân Trạch vẫn nhàn nhạt như cũ, cắt ngang tiếng cười duyên của Diệp Mân.

      Nhưng đối với quan tâm của Nhạc Ân Trạch, biểu của Diệp học tỷ đủ khiến cho người khác cảm động “Em . Em ở lại đây cùng các .”

      lúc này, Diệp Khai đột nhiên hưng phấn la to, cần câu của đột nhiên bắt đầu kịch liệt chuyển động. Diệp Khai ngậm điếu thuốc bắc đầu kéo dây câu.

      Diệp Khai câu lên chính là cá Lư, loại cá này sống ở vùng nước mặn song Trường Giang, tính cách hung hãn, cái đầu dài rộng. Nhất là con cá Diệp Khai câu được lần này ít nhất cũng mười lăm kg. Sau khi mắc câu con cá giãy dụa cực kỳ mãnh liệt, dù cho cơ bắp Diệp Khai buộc chặt cũng mất sức hồi.

      Đổng Khải giúp đỡ cùng nhau kéo cần câu lên. Con cá giãy dụa kịch liệt trận boong tàu, đột nhiên con cá mạnh mẽ vẫy đuổi xoay người búng lên mặt Diệp Mân.

      Con cá lớn như vậy vung lên mặt, thua gì bị tuyển thủ quyền cho quyền.

      Bên này Hách Diêu Tuyết chỉ nghe tiếng Diệp Mân hét lớn tiếng liền thấy động tĩnh gì nữa. Đợi lúc đứng dậy qua, chỉ thấy Diệp Mân ngã nhào vào trong lòng Nhạc Ân Trạch, vểnh cao cái mũi chảy máu xuống bộ ngực tuyết trắng. Màu đỏ máu cùng màu đỏ bikini hợp lại càng thêm kích thích, bộ dáng nhìn bất lực.

      Hách Diêu Tuyết nhìn xem gì: Kiên định cũng phải dùng máu tươi đúc thành.

      Lúc này Đổng Khải cũng vội vàng lấy cái hòm y tế từ trong khoang thuyền đến, nhanh chóng lấy bông gòn cầm máu cho Diệp Mân.

      Sau khi cầm máu, lại đổ chút nước lạnh mặt Diệp Mân. Có thể là do bị hoảng sợ quá độ, Nhạc Ân Trạch ôm ta đến ghế dựa, định đứng dậy, Diệp Mân lại thừa cơ
      [​IMG]

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Xé tem

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 17:

      Lưu Giai Gia hưng phấn kéo cổ tay Cung Kiện: " xem! Đó phải là Hách Diêu Tuyết sao? Người đàn ông lôi kéo bạn ấy là ai?”

      Lưu Giai Giai nghĩ là Cung Kiện đá Hách Diêu Tuyết, vì giúp cho học trưởng xác định: Người vứt bỏ là kẻ đáng giá, cố tình chỉ cho Cung Kiện xem.

      Vốn nghĩ rằng Cung học trưởng lộ ra bộ mặt chán ghét như nuốt phải ruồi bọ, sau đó bắt đầu quý trọng thuần khiết trước mắt là đây. ngờ Cung Kiện lại như con thỏ hìn thấy con cọp mà nhuyễn chân, khuôn mặt sợ hãi, sau khi ấp úng vài câu liền bỏ lại mà xoay người rời khỏi.

      Phản ứng của Cung Kiện là ngoài dự đoán của Lưu Giai Giai. có chút nghẹn họng nhìn trân trối bong lưng chạy trối chết của Cung Kiện.

      Chẳng lẽ. . . . . . Cung học trưởng đối với loại con đắm mình trong trụy lạc này còn nhớ mãi quên? Thần kinh Lưu Giai Giai liền có chút buộc chặt. nghĩ nghĩ, lén lút giơ tay lên, liên tục bấm nút chụp lại hình ảnh của hai vị tuấn nam mỹ nữ cách đó xa……

      Chủ nhật kết thúc, lúc Hách Diêu Tuyết trở lại trường học, cảm thấy khí bên người có chút quỷ dị. Rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm . Chờ đến khi lại chỗ ngồi, Lục Minh Bình đen mặt nhìn .

      "Sao thế? lẽ trách mình cùng cậu đến xem trận đấu của cậu? Mình là có số chuyện bận……”

      "Bận chuyện này sao?” Lục Minh Bình hỏi, cũng đưa di động qua.

      Hách Diêu Tuyết vừa nhìn điện thoại, ra là forum của trường học. Tất cả đều là ảnh chụp của cùng Nhạc Ân Trạch ở hải cảng.

      Người chụp hình cực kỳ dụng tâm, tiến hành đánh giá từng thứ từ quần áo, giày dép, trang sức người Hách Diêu Tuyết giống như bát quái của ngôi sao nổi tiếng, chẳng những có xuất xứ, còn có giá tiền.

      Kết quả mọi người phát , vốn là tiểu thư nghèo túng, đồ người tất cả đều là xa xỉ phẩm của quý mới nhất. Nhất là lắc chân kim cương ở mắt cá chân, là sản phẩm mới chỉ mới đưa ra tin tức nhưng còn chưa tung ra thị trường.

      Về phần những tiêu đề này, càng thẳng vào vấn đề hơn: “Tuyên bố phá sản, tiểu thư mắc nợ ngập đầu khi xưa vì sao trở nên xa hoa như ngôi sao?”

      Mặc dù chủ thớt còn chưa câu nào, nhưng những tài khoản giấu tên bên dưới giúp hoàn thiện công tác còn lại.

      " lẽ là ba của ta có tài khoản bí mật ở nước ngoài? Nếu chuyện này để cho chủ nợ phát , thân hàng hiệu cũng chỉ có thể đem cầm rồi?”

      "Chú tôi tham gia tang lễ của ba mẹ Hách Diêu Tuyết, nghe lúc ta từ công viên tưởng niệm ra là ngồi xe taxi của tài xế cũ mượn tới. là nghèo túng, như thế nào tại đột nhiên lại trở mình rồi?”

      "Mấy đứa, mọi người đúng trọng điểm rồi. phát người đàn ông bên cạnh Hách Diêu Tuyết hay sao? Tuyệt đối là người giàu có giấu mặt. Hách Diêu Tuyết chính là bắt được cọng cỏ cứu mạng này thôi.”

      “A! Hoa hậu giảng đường thế mà lại “xuống cấp”, biết giá trị con người của ta là bao nhiêu. Ngày mai tôi phải xin chút tiền của ba tôi, cũng muốn nếm thử chút tư vị của nữ thần….”

      Kế tiếp còn có càng nhiều lời bình luận khó nghe, Hách Diêu Tuyết nhìn tiếp được nữa, dời ngón tay đóng trang web lại.

      Ngày ấy, thời điểm Hách Diêu Tuyết xuống du thuyền, liền nhìn thấy đám bạn học kia, nhưng cũng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, vốn nhìn kỹ trong đám người đó có những ai liền tiến vào xe. Nhất định là trong đám người đó có người nhận ra và chụp lại những bức ảnh này. Nhưng người dụng tâm lập ra topic cùng đăng ảnh, ác ý chứa bên trong khỏi cũng biết.

      Lúc ngẩng đầu lên, Hách Diêu Tuyết nhìn thấy mấy nam sinh nhìn mình, cười xì xào bàn tán, những ánh mắt kia làm cho người ta đặc biệt thoải mái.

      Hách Diêu Tuyết nhàng hít vào hơi, lấy sách vở trong cặp sách ra, bắt đầu cúi đầu làm bài tập.

      Bên cạnh Lục Minh Bình nhìn bộ dáng im lặng tiếng động của Hách Diêu Tuyết, mặt trầm xuống, bấm dãy số gởi tin nhắn .

      lát sau, điện thoại di động lại vang lên, Lục Minh Bình lấy di động nhìn, sắc mặt rốt cục dịu lại chút, xoay người với Hách Diêu Tuyết “Đừng sợ, mình tìm cao thủ máy tính đánh sập cái forum đó rồi, còn thuận tiện điều tra ID tạo topic, đến lúc đó giết chết người này.”

      Cũng chỉ có Lục Minh Bình, có tính cách thế này mới có thể ra lời mười phần khí thế như vậy.

      Hách Diêu Tuyết nghĩ tới Lục Minh Bình lại nghĩ ra cách như thế này, có chút dở khóc dở cười.

      ra tại forum của trường lập nên cái topic đê tiện kỹ xảo này, cũng quá để ý. Chuyện này so với những tin tức mà báo chí đưa tin về chuyện mắc nợ của công ty của ba Hách, là gặp sư phụ. Đoạn thời gian tích lũy kinh nghiệm chịu đựng áp lực lúc trước
      [​IMG]
      Phong nguyet, Chrisjamie95 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18:


      Tan học về nhà, Nhạc Ân Trạch vẫn chưa trở về. Hách Diêu Tuyết nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ấn dãy số của Nhạc Ân Trạch.


      Tiếng nhạc chuông vang lên vài tiếng, bên kia rốt cục bắt máy “Alô” Giọng lạnh lùng của người đàn ông truyền đến, có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt của buổi tiệc xung quanh .


      "Hôm nay trường học. . . . . ." Hách Diêu Tuyết có chút biết làm sao mở miệng. Nhạc Ân Trạch theo lời của nàng tiếp hỏi: “Thế nào? tại muốn với tôi chuyện trường học rồi? Tôi hơi bận, chờ trở về rồi hãy ….”


      Ngay tại thời điểm Nhạc Ân Trạch ấn nút tắt máy, Hách Diêu Tuyết nghe được tiếng nũng nịu của Diệp Mân truyền ra từ điện thoại bên kia “ Ân Trạch, chúng ta khiêu vũ …”


      Hách Diêu Tuyết trở lại phòng ngủ của mình, mở máy tính ra lướt trang web vòng. Bài viết về thiên kim nghèo túng bị xóa sạch , forum trang web trường học về vụ việc vây bắt oanh động buổi chiều cũng tìm được chút dấu vết gì.


      Mặc dù người trẻ tuổi lòng hiếu kỳ rất cao, nhưng việc lớn như vậy, lại ai lên mạng thảo luận. Xã hội thượng lưu vốn có rất nhiều bí mật, cái gì nên , cái gì nên . Chuyện chị em cùng cha khác mẹ cũng chỉ bàn tán chút, trong lòng mọi người đều có tính toán.


      Nhưng Hách Diêu Tuyết lại thấy nhức đầu. phải là thánh mẫu mà đau lòng cho Lưu Giai Giai, mà là trong lòng ngừng suy nghĩ về lời lúc sáng của Nhạc Ân Trạch. Trong lời kia ràng có hai tầng ý nghĩa, hơn nữa… Làm sao Nhạc Ân Trạch biết được chuyện xảy ra ở trường?


      Nhưng mà chờ đến gần nửa đêm, vẫn thấy Nhạc Ân Trạch trở về, Tiểu Đậu cọ xát đôi dép lê của chủ hồi, sau đó ngoan ngoãn ngậm miếng xương đồ chơi dành cho chó trở về ổ của bản thân mà ngủ.


      Hách Diêu Tuyết cảm thấy có chút mệt mỏi, liền khép máy tính lại, rửa mặt xong chuẩn bị lên giường ngủ. lúc này, nghe thấy trong sân truyền ra tiếng mở cổng, sau đó là tiếng ô tô chạy vào.


      lâu sau, truyền đến tiếng bước chân vững vàng bước lên cầu thang. Hách Diêu Tuyết nghe thấy ràng, tiếng bước chân đến trước cửa phòng , dừng chút, sau đó là tiếng vặn khóa cửa.


      Mặc dù mở đèn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bóng đen bao phủ phía người .


      “Em chưa ngủ.” Giọng điệu khẳng định, đều đều giống như trần thuật. Tiếp theo, đèn đầu giường bị người đàn ông bật lên.


      Hách Diêu Tuyết chậm rãi ngồi dậy. nhìn người đàn ông trước mắt mặc thân lễ phục phẳng phiu, bên trong là áo sơ mi tuyết trắng, nơ áo được tháo ra. Mấy cọng tóc đen rơi tán loạn trước trán, khuôn mặt trắng nõn bởi vì uống rượu mà có hơi chút ửng đỏ. như vậy xuất trước giường , có điểm giống với tư thế ma cà rồng hút máu phá cửa sổ mà vào.


      "Hôm nay chuyện trong trường học, là làm sao?” Hách Diêu Tuyết thẳng vào vấn đề hỏi.


      Nhạc Ân Trạch nghe xong câu hỏi của , chậm rãi cởi bỏ áo khoác tây trang màu đen người, điều chỉnh tư thế chút ngồi xuống giường, sau đó chậm rãi cởi khuy áo kim cương.


      " phải tôi làm vậy là ai đây? Minh Phong của em?” Hách Diêu Tuyết bị hỏi sửng sốt. biết Nhạc Ân Trạch vì sao đột nhiên lại nhắc tới Lục Minh Phong.


      ". . . . . . ấy? Chuyện này liên quan gì đến Minh Phong?” Hách Diêu Tuyết khỏi nhíu hai chân mày.


      Người đàn ông nghe vậy cười “Xem, tôi giống Minh Phong của em tin tức nhanh nhẹn. Nếu phải thủ hạ của đến cục công an tìm người xem tài liệu IP của máy chủ, tôi cũng biết em mời vị tài ba như vậy hộ giá rồi.”


      Vừa nghe như vậy, Hách Diêu Tuyết có chút hiểu . Nhất định là Lục Minh Bình nhờ cao thủ máy tính dưới trướng của trai ấy tìm đọc địa chỉ IP của đám người Lưu Giai Giai tụ hội….Nhưng mà, làm sao Nhạc Ân Trạch lại biết được?


      Giống như nhìn thấu nghi vấn của , người đàn ông tiếp: “ Trang mạng là do tôi mở, tuy rằng quản lí đồng ý cầu cá nhân của nhân viên cục công an, nhưng lại sợ bị liên lụy, liền đưa địa chỉ IP cùng thờigi an chuyển phát, tự nhiên phát ảhn chụp cùng danh thiếp của tôi. Mà tôi chỉ gọi cú điện thoại cho Diệp Khai, về phần cậu ta khai báo với cha của cậu ta ở cục công an như thế nào, tôi cũng lắm…


      Chuyện kế tiếp dĩ nhiên chính là làm hết phận của quản lý trình bày cho đại boss rồi.


      đến đây thân thể người đàn ông hơi hơi nghiêng về phía giường chút, hỗn hợp mùi nước hoa cùng mùi rượu nhàn nhạt đánh tới. híp mắt lại, nhìn co rúm ở trong chăn, cười : “Công chúa chính là công chúa. Dù xu dính túi, vẫn có hộ hoa sứ giả tình nguyện ngã dưới chân. Người trước ngã xuống người sau tiến lên, thế nào? Coi trọng Lục Minh Phong rồi hả?” Lúc chuyện, Nhạc Ân Trạch đứng dậy chậm rại tớig ần Hách Diêu Tuyết “Nhưng mà em có muốn nương nhờ tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, cũng phải nhìn xem chủ nhân tại của em có đồng ý hay .”


      Tuy rằng vẫn còn biểu cảm nửa sống nửa chết, nhưng Hách Diêu Tuyết có thể cảm giác được người đàn ông trước mặt cố gắng kiềm chế tức giận. Chính là cảm thấy người đàn ông này có chút biến thái đến cực đoan. Chỉ vì kịp thời với ta những lời đồn đãi ở trường học hay sao?


      Xảy ra màn ở trườgn học hôm nay, Hách Diêu Tuyết xác định quyết định của bản thân lúc trước là chính xác. Người đàn ông này chính là phiên bản chủ nghĩa phát xít. màn mặc cảnh phục đến bắt người ở trường học, sau đó đổi lại tây trang đến tiệc rượu cùng bạn bè, quả là mang hơi thở tạo phản những năm sáu mươi.


      “Nhạc Ân Trạch, cám ơn giải vây giúp tôi, nhưng mà chuyện này kết cục hình như có chút được tốt…”


      “Kết cục? Đứa gia đình có tiền còn sợ có kết cục tốt sao?” Nụ cười của người đàn ông đặc biệt lạnh lẽo.


      đến đây, Hách Diêu Tuyết đột nhiên dừng lại đoạn cuối. chợt nhớ tới tình cảnh thiếu niên bị người ta bắt tại trường học lúc trước.


      “Đối với những đứa trẻ ăn qua đau khổ mà , loại giáo dục này rất có lợi. Tin tưởng người cha kinh doanh than đá của kia để cho con mình chịu khổ. Sau hồi khiển trách giáo dục, đón trở về căn nhà ấm áp, uống canh nóng an ủi người làm nấu. Nhưng tin tưởng sau này khi kia mở miệng rộng hãm hại người, nhất định kìm lòng đâu nhớ đến kinh nghiệm giáo dục hôm nay….”


      đến đây Hách Diêu Tuyết rung động. Người đàn ông trước mắt cũng là dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người mà bị bắt , hơn nữa bên trong còn bị bạo lực hiến đáp… Khi đó tâm tình của hẳn cũng thay đổi rất lớn … Về phần người khởi xướng Hàn Vĩ, cuối cùng cục cảnh sát cũng có vì hành vi vu hãm của mà truy cứu trách nhiệm…


      Nhạc Ân Trạch tiếp tục : “ xem, em luôn có thói quen dối tôi, có thói quen tìm người đàn ông liên quan, tôi nên làm thế nào để em nhớ kỹ lần giáo huấn này đây?”


      Hách Diêu Tuyết nghĩ giải thích , nhưng mà ánh mắt của Nhạc Ân Trạch lúc này lại lạnh như băng rất dọa người, chỉ có thể giọng : “Tôi tìm Minh Phong…”


      Đáng tiếc lúc này người đàn ông vốn muốn nghe giải thích. Từ buổi sáng liền tích góp từng chút lửa giận, rốt cuộc đè nén được. Nhạc Ân Trạch đột nhiên vươn tay xốc chăn lên, chân sau quỳ ở giường, đưa tay bắt giữ mắt cá chân trơn bóng của Hách Diêu Tuyết, bỗng chốc liền túm lấy đến cạnh giường.


      Hách Diêu Tuyết có phòng bị, nhịn được “a” tiếng sợ hãi. Tư thế bị kéo chân này thập phần bất nhã, váy ngủ tơ lụa màu trắng người đều bị cuốn đến tận bắp đùi, lộ ra nội y viền tơ hồng nhạt.


      Hách Diêu Tuyết chỉ có thể ngượng ngùng túm lấy làn váy che lại chỗ kín.


      Nhạc Ân Trạch vươn ngón tay nhàng hoạt động tên cặp đùi bóng loáng trắng nõn, cảm giác chỗ đùi truyền đến chút tê dại run rẩy.


      Đột nhiên, cánh tay hơi dùng sức, đảo ngược thân hình của Hách Diêu Tuyết tại giường lớn, vươn tay lên kéo nội y tinh xảo của xuống, lộ ra cái mông tuyết trắng như ngọc, lại như thạch hoa quả.


      Hách Diêu Tuyết chôn mặt vào trong chăn, chỉ cảm thấy phía sau chợt lạnh. biết, mặt sau của mình hề che đậy bại lộ trước mặt , chỉ có thể gắt gao kẹp lại hai chân, ý chống đỡ tầm mắt của .


      Ngay lập tức, cho rằng Nhạc Ân Trạch muốn giở trò đối với m ình, bàn tay nặng vỗ vào cái mông mềm mại, phát ra tiếng bốp giòn vang.


      Hách Diêu Tuyết cả kinh hít vào ngụm khí lạnh, ngưng ngay sau đó cái thứ hai, thứ ba… giống như mưa từng hạt từng hạt nối gót rơi xuống. Bàn tay to giống như quạt hương bồ đánh vào da thịt đàn hồi, rất nhanh làn da trắng nõn bị đánh thành ửng đỏ.


      Lúc ban đầu khó có thể tin, sau đó khi khiếp sợ biến mất, Hách Diêu Tuyết bị đặt trong chăn bông tức giận đến mức huhu la to: “Khốn khiếp! Buông tôi ra! Khốn khiếp…”


      Loại chuyện bị đánh như thế này, đối với Hách Diêu Tuyết mà quá mức xa lạ. Từ đến lớn, ba Hách Diêu Tuyết đều chạm đầu ngón tay đến . Chỉ có lần bởi vì cẩn thận giẫm nát hoa non mẹ Hách tỉ mỉ gây trồng, mẹ Hách đau lòng nên nặng phát vào mông cái. Lần đó khóc trở về phòng tuyệt thực ngày, đến cuối cùng vẫn là ba Hách thay mẹ Hách xin lỗi , mới xem như cho con có lòng tự trọng cực lớn này cái bậc thang.


      Loại đánh mông này chỉ nhìn thấy phim truyền hình, đây là phương pháp giáo huấn thô lỗ, riêng đánh thân thể mà còn đánh vào lòng tự trọng của .


      Lúc Nhạc Ân Trạch rốt cục dừng tay, Hách Diêu Tuyết khóc ướt toàn bộ cái chăn. Thân thể co rúm, cái lưng tuyết trắng thon dài cùng cặp mông như thạch trái cây bị đánh đến đỏ ửng nhàng run rẩy.


      Nhìn giống như hai trái đào phấn hồng, ánh mắt Nhạc Ân Trạch trầm xuống như đầm nước sâu thấy đáy, đột nhiên áp đến người Hách Diêu Tuyết, vùi mặt vào…


      Bị đánh đến có chút chết lặng, thần kinh nhất thời bị luồng điện kích thích, trong nháy mắt liền theo xương cùng chạy thẳng đến vỏ đại não.


      Hách Diêu Tuyết giống như con cá bị ném ra khỏi mặt nước, thân thể bị giật mình co rút trong phạm vi lớn, phát ra tiếng thét chói tai “Aaaaaaaaa…” Tiếng thét bén nhọn chói tai quả có thể xuyên thủng tường.


      Cho tới bây giờ chưa từng cho người khác xem chỗ cấm kị kia, lại liên tiếp bị vô lễ đối đãi. Hách Diêu Tuyết cho rằng bản thân thiết kế phòng tuyến tâm lý rất tốt, tại mới phát ra bản thân lại yếu đuối đến nổi chịu được kích.


      chỉ có thể kẹp chặt hai chân, ngón chân trắng nõn như ngọc cũng co rút vặn vẹo.


      Ngày ấy, Nhạc Ân Trạch giốgn như là bị chất cồn giải khai phong ấn của ác ma dưới đáy lòng, khoản thời gian duy trì phong độ thân sĩ bị cắn nuốt còn sót lại chút gì.
      Last edited by a moderator: 20/5/16
      Phong nguyetChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :