1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đuổi Tình Yêu Đi - Hân Hân Hướng Vinh (67+2PN) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      5, Hồi 5:

      Trợ lý Hứa gõ cửa rồi đến trước bàn Tổnggiám đốc báo cáo: “Chu tổng, chuẩn bị chọn gương mặt đại diện quảng cáo cho Âu Phỉ.” ChuTự Hàn ngẩng đầu lên: “Tại sao? hài lòng với Trần Sunny à?”

      Trợ lý Hứa : “Tổng giám đốc khu vực ChâuÁ của Âu Phỉ mới đổi, quan mới nhậm chức phải lấy uy, luôn bới móc những chuyện nhặt, họ gương mặt Sunny quá nhàm rồi, lạicó scandal tốt, năm nay Âu Phỉ tập trung vào đồ mát mẻ, nên cần khuôn mặt mới.”

      Chu Tự Hàn chau mày: “Khuôn mặt mới? Tinh Huy có sao? Chọn trong số nhữngngười mới ký năm nay, trong những năm TinhHuy và Âu Phỉ hợp tác, gương mặt đại diện chưa bao giờ rơi vào tay người khác, Chu Tự Hàn tôi thể nhầm lẫn được, lập tức thu thập tư liệu về chủ tịch mới của Âu Phỉ, gia thế, trình độ, sở thích, tất cả đều điều tra ràng,dựa vào tiêu chuẩn thẩm mỹ của ta tôi sẽchọn người mới đưa sang.”

      Trợ lý Hứa đồng ý xong, liếc nhìn Chu tổng, cấtgiọng chần chờ: “Tư liệu từ tiệm quần áo chuyển tới, Sở tiểu thư làm cho mộtcông ty may mặc , vẫn làm tài vụ, chính làcông ty của Vương Quang Tiêu có lần đưa con trai đến bữa tiệc muốn công ty chúng ta cho nhận vai chính.”

      Chu Tự Hàn nghĩ ngợi lúc mới nhớ ra có việc như vậy, tháng trước từng gặp mộtngười có con mắt như vậy trong bữa tiệc, cũng biết ai mời tới, nhất định muốn đưa con trai mình vào Tinh Huy.

      Chu Tự Hàn nhớ Vương Quang Tiêu vì ấn tượngvới thân hình béo múp cùng đôi mắt híp tịt, lúc ấy còn nghĩ buồn cười, bố như thế này, con trai có thể đâu được, lại còn muốn làm minh tinhtrong giới showbiz, khi giới này là đất hái ra tiền, Tinh Huy lại càng phải công ty từ thiện, thu nạp loại mặt hàng này vào quét bồn cầu cũng thấy khó coi rồi, trợ lý nhắc lại mới nhớ.

      Nhớ đến tập hồ sơ nhân được mang tới đây ngày hôm qua, với trình độ học vấn và kinh nghiệm của Sở Dĩnh mà chịu vùi trong công ty như vậy thực có nhiều phần nổi, chẳng lẽ vì tránh , sau lưng tínhtoán trả thù?

      Lại nhớ ánh mắt lạnh lẽo xa lạ của ở tiệmquần áo hôm qua, Chu Tự Hàn khỏi sa sầm mặt mũi, này căn bản chẳng thèmtránh , quyết định xem như biết , quan hệ năm đó nghĩ cứ cho trôi như chuyện thoáng qua, nghĩ khá lắm.

      Chu Tự Hàn cũng biết mình muốn làm gì, nhưng bị phụ nữ đối xử như vậy là mất mặt, nếu cứ ngậm bồ hòn làm ngọt còn gì là ChuTự Hàn nữa.

      Trợ lý Hứa liếc khuôn mặt sa sầm của Chu tổng, khỏi run sợ trong lòng, vị Chu tổng này của họ phải là nhân vật dễ chọc, hơn nữahôm qua, Chu tổng đưa tay trước, Sở Dĩnh lại ở trước mặt người khác buồn để ý, chẳng cho Chu tổng chút mặt mũi, chuyện này chẳngthể nào cứ như thế là xong.

      Trợ lý Chu mặc dù hôm đó đứng ở ngoài, cũngthấy khuôn mặt sạch xinh đẹp, đầy đặn củaSở Dĩnh, quả người khác, cònnhìn thấy bóng dáng của mặt dầy sonphấn, Sở Dĩnh trang điểm đậm cũng xinh đẹp, chẳng thể lên giường của Chu tổng, Sở Dĩnh mặc sườn xám diễm lệ, có loại phong thái xinh đẹp của Thượng Hải cổ xưa, mặc dù xinh đẹp đó rất hoàn mỹ, đây có lẽ lànguyên nhân có thể ở bên Chu tổng suốt năm, nhưng ràng cùng là người, làm sao lại có hai diện mạo hoàn toàn khác như vậy,nghĩ đến đây thảo nào Chu tổng cũng phải tìm cho ra ngọn ngành.

      “Tiểu Hứa, cậu gặp Vương Quang Tiêu, nóiTinh Huy gần đây chế tác bộ phim điện ảnh nhân tài kiệt xuất tuyển vai bên ngoài,có nhân vật thích hợp với con trai ôngta…” Trợ lý Hứa gật đầu cái, theo ôngchủ nhiều năm, sao lại hiểu ý chứ,cứ để mặc chuyện của Sở Dĩnh như vậy làchuyện thể.

      Vương Quang Tiêu thực ngờ lại có cái bánh bao to đùng từ trời rơi xuống như thế, thiếu chút tự đập mình ngất xỉu, dĩ nhiên hậnkhông được bợ đỡ Tinh Huy, con trai cả ngày la hét muốn vào giới nghệ sĩ, cộng thêm cả bà vợ cả ngày cưng chiều con trai lên tận tời,chỉ thiếu nước gây phiền phức cho đến chết, có bản lĩnh, buôn bán côngbao năm như vậy mà tìm cửa cho con cũngkhông làm được.

      Vương Quang Tiêu phải là làm khôngđược, con trai muốn làm diễn viên, các trường điện ảnh và truyền hình nhiều, cótiền cũng vào được, nhưng con trai hắnnói có học cũng ăn thua, muốn thànhcông phải vào Tinh Huy, Tinh Huy là chỗ như thế nào, Vương Quang Tiêu hèn mọn nhưhắn bợ đỡ được chắc, mất công sức nửa ngàymới được tham gia cùng bữa tiệc với tổng giám đốc Tinh Huy, ngờ vài câu người ta đến cái liếc mắt cũng chẳng cho ông, quay mặt luôn.

      Về nhà thằng con vẫn còn kêu gào muốn làm minh tinh khiến nổi điên dạy dỗ trận, dạy con trai, vợ lại vui, quở trách hắnkhông có bản lĩnh, trút giận lên con, làm cho Vương Quang Tiêu bực bội bao ngày, nằmmơ cũng muốn bợ đỡ được Tinh Huy, nhưng Chu tổng của Tinh Huy là người muốn mànịnh bợ được chắc, người ta căn bản đểhắn vào mắt.

      ngờ cũng có ngày gió xoay chiều về phía , trong bữa tiệc này gặp được trợ lý củaChu tổng, chuyện rất thân thiện, còn tiết lộcho tin nội bộ động trời, Vương QuangTiêu nhân cơ hội chuyện của con trai mình,trợ lý Hứa rất vui vẻ nhận lời, bộ mặt đỏ tưng bừng của Vương Quang Tiêu dần tỉnh táo, bưngrượu lên: “Trợ lý Hứa, ly rượu này cậu nhấtđịnh phải nể tình, chuyện của con trai tôi xin nhờ cậu.”

      Ánh mắt trợ lý Hứa lóe sáng, rất cho mặt mũinhấp hớp, thầm: “Chuyện như vậy dễ là dễ, khó là khó, để cho công tửvào Tinh Huy thành vấn đề, nhưng cơ hộinày còn phải xem Chu tổng của chúng tôi…”Vương Quang Tiêu nghe đến đây là hiểu hàm ý, vội nghe ngóng: “Xin nhờ trợ lý Hứa chỉ bảo.”

      Trợ lý Hứa : “Đâu có, đâu có…” Sau đó láisang chuyện Chu tổng có ý tứ với Sở Dĩnh, lúcSở Dĩnh vừa tới nộp hồ sơ, rất kinh ngạc, cólòng đưa đến phòng tiêu thụ, chỉ với gươngmặt này cũng đủ thông nhiều việc, nhưng Sở Dĩnh ràng, trừ phòng tài vụ làm gì khác, Vương Quang Tiêu cũng đành.

      Vào lúc này nghe Chu tổng coi trọng Sở Dĩnh, mặc dù biết hai người gặp nhautrong hoàn cảnh nào, nhưng cũng thấy có gì quá bất ngờ, gương mặt trái xoan đó khẳngđịnh thể nhầm, nhưng cũng có chút kỳ quái, Sở Dĩnh xinh đẹp nhưng là với đàn ông bình thường, còn người mỹ nhân suốt ngàyvây quanh như Chu Tự Hàn tínhđược, hơn nữa Sở Dĩnh đẹp có đẹp nhưng tính tình cổ quái, mặc dù Chu Tự Hàn là con rùa vàng, nhưng cái danh này cũng đỡ được,chẳng thể ép buộc người ta, khó tránh khỏi cóphần do dự.

      Trợ lý Hứa nhìn sắc mặt , cũng biết bănkhoăn gì, lập tức bóng gió buông câu mậpmờ: “Ông chu Vương, Tinh Huy có kế hoạch quay bộ phim lịch sử trăm tập, cần có đồng phục, vẫn chưa tìm được đối tác thích hợp…” Ánh mắt Vương Quang Tiêu sáng rực, giờ làm gì có cái gì minh bạch, ai biết,làm cái này là kiếm lợi nhất, bình thường đạo cụvà đồ của nhân vật chính đến lượt bọnhọ, nhưng đồ hóa trang cho vai phụ với số lượng lớn cũng là những công ty đảmnhiệm, bao giờ dám nghĩ đây là lĩnhvực có thể chen vào, có người tạo cơ hội dễ dàng như thế, lại từ chối sao? Lại , hắncũng chỉ là tạo cơ hội, được hay cũngkhông liên quan đến .

      Nghĩ kỹ xong, khuôn mặt bị thịt của VươngQuang Tiêu như giật giật: “Ngày mai công ty tôi có bữa tiệc ở Dạ Yến, xin trợ lý Hứa chỉ dẫn xem nên giới thiệu với Chu tổng thế nào?”Trợ lý Hứa cười nắm bả vai .

      Ngày hôm sau, thấy sắp đến giờ tan làm, Sở Dĩnh thu dọn đồ bàn, vừa đứng dậy thấytrợ lý Trương đến chỗ bàn và Ngô VânVân : “Vương tổng gọi các vào.”

      Sở Dĩnh hơi cau mày, Ngô Vân Vân lại : “ Trương, sắp tan làm rồi, chuyện gì à? phải Vương tổng thiện tâm lại tăng lươngcho tôi đấy chứ?”

      Trợ lý Trương lườm cái, trong lòng thầm nghĩ, tôi làm bao nhiêu năm mà lương được cómột dúm kia, đừng có nằm mơ, muốn kiếm nhiều tiền, làm gì có ai ở cái chỗ rách rưới này.

      Ngô Vân Vân ỉu xìu cúi đầu ảo não: “Khôngphải bắt chúng ta làm thêm giờ đấy chứ, tết nhất đến nơi rồi, quá là vô nhân đạo…” Mặc dù lẩm bẩm, nhưng vẫn theo Sở Dĩnh vào phòn làmviệc của Vương tổng.

      Vương Quang Tiêu ngược lại mặt mày hớn hởgọi các : “Ngồi lát…” Sau đó những lời khách sáo, biểu của hai tốt thế nàythế nọ, làm Ngô Vân Vân và Sở Dĩnh bó tay nghĩ ra nổi, cuối cùng mới : “Để khenngợi các , hôm nay tôi muốn mời hai người bữa.”

      Ngô Vân Vân sửng sốt hồi lâu, thận trọng hỏi: “Vương tổng, ngài bị bệnh chứ?” Sở Dĩnhkhông khỏi bật cười, Vương Quang Tiêu lúngtúng ho khan hai tiếng: “Trong mắt , tôi là ông chủ keo kiệt như thế à?” Ngô Vân Vâncười hắc hắc, trong lòng nghĩ lại còn , chẳng có phúc lợi gì, chỉ tranh thủ cơ hội liềumạng trừ tiền, so với nhà tư bản còn ác hơn.

      Sở Dĩnh đứng lên : “Cảm ơn ý tốt của Vương tổng, ăn cơm cần, nhà tôicòn có việc, xin phép về sớm.” Vương QuangTiêu vừa nghe, mồ hôi gáy suýt rớt ra, Sở Dĩnh , vở kịch này còn diễn thế rắm nào, ông chính vì sợ Sở Dĩnh suy nghĩ nhiều mới tiện thể lôi Ngô Vân Vân vào, sắc mặt cau lại,trực tiếp ra lệnh: “Sáu giờ tối nếu thấycác ở Dạ Yến, sáng mai các cần tớinữa.” xong đẩy cửa ra.

      Phải Sở Dĩnh , công ty như thếnày, cũng chẳng sao, tìm việc khác cũng chẳng khó khăn gì, nhưng Ngô Vân Vân…NgôVân Vân hốt hoảng túm tay lắc lắc: “Sở Dĩnh, chị đừng có bỏ lại em, sắp cuối năm rồi, em muốn sang năm mới thất nghiệp, ra cũng chỉ là ăn bữa cơm thôi mà.”

      Sở Dĩnh khẽ thở dài, ăn bữa cơm ư? Khẳng định đơn giản như vậy, Dạ Yến là chỗ nào, đólà nơi nổi tiếng xa xỉ nhất thành phố, trắngra là, tùy tiện ăn bát mì cũng mấthàng trăm ngàn, người vốn keo kiệt như Vương tổng chịu tốn tiền đưa họ tới đó, nhất định phải là bữa ăn thông thường.

      Được phục vụ đẩy cửa dẫn vào, nhìn thấy Chu Tự Hàn nhàn nhã ngồi đó, Sở Dĩnh chẳng còn gì hiểu, những chuyện này đều là do tay người đàn ông này làm ra…
      tart_trung, Mai Trinhlinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6:

      Tư thế ngồi của Chu Tự Hàn khá tự tại, như thể đây là địa bàn của mình, bên cạnh là trợ lý Hứa, Vương Quang Tiêu với thân thể ngồn ngộn điđến gần châm thuốc, mặt là nụ cười hết sứcxu nịnh, như Lý Liên phục dịch thái hậu, khúm núm nịnh bợ. Mặc dù như vậy, Chu Tự Hàn cũng cho cái liếc mắt, đôicon người trầm ngâm chằm chằm nhìn vào Sở Dĩnh.

      Người đàn ông này chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là che giấu, đúng là chẳng buồn chegiấu, Vương Quang Tiêu nhìn thấy bọn họ vội vàng kêu lên: “Sao giờ này mới đến? Khôngphải các sáu giờ đến đây sao?” Ánh mắtxẹt qua trang phục tỉ mỉ của Ngô Vân Vân và bộ quần áo thèm thay đổi người SởDĩnh, bất mãn nhíu mày, nhưng liếc qua Chu tổng cũng biết điều gì.

      Ngô Vân Vân lén lút liếc nhìn Chu Tự Hàn, mới nhớ ra, người đàn ông này hình như chính là người gặp Sở Dĩnh ở tiệm quần áo hôm trước, là loại hình khiến người ta thểdễ dàng quên được, có khí thế, ngũ quan phong độ ràng là người có địa vị, ưu việt, tài trí hơnngười, đó là kiểu đàn ông cả đời này Ngô Vân Vân có cơ hội gặp được.

      Ngô Vân Vân cũng ngu, lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, vừa nhìn ánh mắt của Vương Quang Tiêu cũng đủ biết, mình chỉ là con tốt, nhân vật chính là Sở Dĩnh, mắt chớp chớp ngồi lên ghế Vương Quang Tiêu.

      Sở Dĩnh vừa định ngồi theo , trợ lý Hứa lạinhẹ nhàng kéo cánh tay : “Sở tiểu thư, mời côngồi bên này.” Sở Dĩnh lườm trợ lý Hứa mộtcái, kỹ thuật dắt mối này của ngày càngthuần thục, tới rồi, từ chối cũng buồn cười,trái lại sảng khoái ngồi bên cạnh Chu Tự Hàn.

      Trợ lý Hứa thầm lau mồ hôi, nếu Sở Dĩnh thực vặn lại, thực biết phảilàm sao, Sở Dĩnh sau khi ngồi xuông, Chu Tự Hàn làm ra vẻ vô ý thay đổi tư thế, khoác tay lên thành ghế sau lưng , người ngoài nhìn thấy rất mập mờ.

      Chu Tự Hàn coi ai ra gì quan sát Sở Dĩnh,ánh mắt tĩnh lặng khó lường, nhìn ở khoảngcách gần như vậy, cảm giác trong trẻo sạch sẽnày, càng khiến rung động, rửa sạch son phấn, đến mao mạch nhất mặt cũng nhìn , làn da trắng nõn, gò má hồng hào nhưmột thiếu nữ thập niên trước, có theo tiêu chuẩn Bách Hoa cũng tìm nổi tì vết nào.

      Lông mày rất đẹp, tuy hơi nhạt nhưng nằmtrên đôi mắt sáng long lanh kia trở nên xinh đẹp kỳ lạ, sống mũi thẳng, cái miệng xinh xắn đến chút son nước cũng có, màuhồng tự nhiên, nhìn qua càng thêm mê người,tóc quấn đại lên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ trắng mịn xinh đẹp, Chu Tự Hàn cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa từ đáy lòng mình bùng lên, này quá mê người rồi, căn bản tin nổi, từng cùng với hơn năm, cứ như chiếc bánh ngọt mới ra lò thơm phức, chỉ hận thể lập tức nếm miếng,cho dù luôn thích ăn đồ ngọt, nhưng này khiến chỉ muốn cắn phát, nếm thử mùi vị.

      Mục đích của Chu Tự Hàn thể ràng, Sở Dĩnh có mù cũng nhìn ra, huống hồ còn sángmắt sáng lòng. Nhưng muốn dính dáng gì đến người đàn ông này nữa, chút cũng , hôm nay nể mặt mũi Vương Quang Tiêu chủ yếu cũng là vì Ngô Vân Vân, vẻn vẹn dừng ở đây, Vương Quang Tiêu muốn tính toánvới , phải xem có đủ tư cách .

      Sở Dĩnh ném ánh mắt có phần giễu cợt về phíaVương Quang Tiêu: “Tôi nhớ là Vương tổng , hôm nay mời tôi cùng Vân Vân ăn cơm là để khen ngợi thành tích của hai chúng tôi?”

      Vương Quang Tiêu vội vàng : “Đúng, đúng, khen ngợi, khen ngợi, haha…” Sở Dĩnh gật đầumột cái, quay mặt lại với người phục vụ:“ cần gọi, cứ mang những món cao cấpnhất ở đây lên, ông chủ của chúng tôi rất hào phóng, sợ tốn tiền, ông chủ chúng tôikhông thích rượu tây, rượu trắng, cho trước hai chai quốc lủi, độ cồn mạnh.”

      Mồ hôi Quang Tiêu rịn ra, thầm cắn răng, đồ cao cấp nhất? Đồ cao cấp nhất ở đây mà ít tiềnmà? Hai chai rượu trắng ở đây cũng phải đến hơn bảy nghìn tệ rồi, con nhóc chết tiệt này muốn mượn cơ hội chém dao hung ácđây mà.

      Trợ lý Hứa hơi bất ngờ, chỉ với giá cả các món ăn mà Sở Dĩnh gọi, cũng biệt khẳng định cónhiều va chạm xã hội, nhớ trước đây rất hiếm khi tỏ ra tức giận.

      Chu Tự Hàn chau chau mày nhìn cười,nhưng hề phản ứng, cảm thấy hào hứng, muốn xem này rốt cuộc muốn làm gì,phục vụ cúi người ra ngoài, bao lâu sau, món ăn đựng bưng lên, đều là những mónNgô Vân Vân chưa từng được thấy qua.

      Chờ món ăn được bưng lên gần như xong, SởDĩnh nhận lấy chai rượu trong tay phục vụ, chohắn ra ngoài, xếp hết ly đến trước mặt mình thành dãy, mỗi người hai ly, sáng lấp lánhdưới ánh đèn, chai rượu trắng được rót lần lượtvào đủ mười cái chén.

      quay về hướng Vương Quang Tiêu: “Ngài bảo tôi và Vân Vân đến đây chẳng phải để tiếp rượu hay sao? Cần gì lao lực như vậy, cứ nóithẳng là được rồi.” Chỉ chỉ rượu ban vớiChu Tự Hàn: “Chu tổng, những chén này đều là tôi rót, coi như tôi và Vân Vân tiếp.” xong, ngửa cổ uống cạn chén, để xuống,cầm lên ly khác lại ngửa cổ uống hết, cầm lên,để xuống, để xuống, cầm lên, động tác gọn gànglinh hoạt, căn bản cho người khác thời gian phản ứng, mười chén nhanh chóng uống xong.

      Đặt chiếc ly cuối cùng xuống, thấy saychút nào, với Vương Quang Tiêu: “Sáng mai đơn từ chức được gửi đến hòm thư của ông,chuyện này liên quan gì đến Vân Vân,đừng làm khó ấy, xin lỗi tôi tiếp được.” Cầm túi lên, đẩy cửa phòng ra.

      Vương Quang Tiêu rất lâu sau mới phục hồi tinh thần, nhìn Chu Tự Hàn, biết phải xử lý trường hợp này ra sao, Chu Tự Hàn cũng khôngbuồn đếm xỉa đến , đứng dậy theo SởDĩnh. “Chu tổng, Chu tổng…” Vương QuangTiêu vội vàng muốn gọi ở lại, muốn cứu vãn tình thế, lại bị trợ lý Hứa kéo lại: “Yên tâm, cho ông chuyện tốt.” Nhét danh thiếp vàotay : “Sáng mai bảo con trai ông đến TinhHuy trình diện, chuyện hôm nay ông làm khálắm.” Vỗ vỗ bờ vai ông rồi cũng ra ngoài.

      Vương Quang Tiêu sững sờ, ông làm cái gì, thế nào có càm giác, gậy ông đập lưng ông, nhìnqua Vân Vân , nhìn lại bàn thức ăn chưa hềđộng đũa, lòng đau như thắt, đây đều là tiền cả đấy.

      Sở Dĩnh ra khỏi Dạ yến, gió lạnh ùa vào, lập tứccó cảm giác bụng dạ cuồn cuộn, bước vộisang lề đường, chồng vào gốc cây, ọe ra, nhưng nôn được cái gì.

      Thể chất của rất kỳ quái, uống say có khó chịu đến mấy cũng nôn được, trước kiakhông ít lần theo ba xã giao, ba rất thươngcô, rất nhiều cuộc xã giao đều đưa theo,đại đa số đều uống nước trái cây, sau đó trưởng thành, gặp được rượu ngon hiếm có, cha cũng cho uống chút, cho nên tửulượng của cũng khá.

      Ba thích rượu trắng, càng độ cao càng thích, ba luôn rượu nồng độ thấp chẳng có vị gì,ba đích thị là hán tử Phương bắc, mẹ phụ nữ Phương nam, trước đây vào ngàytụ hội tết, bà cũng thích uống rượu, uống ThiệuHưng Hoàng, rượu Kim Hoa, nhà trước đây có bộ đồ uống rượu đồ sộ, có thể hâm rượu, hàng năm vào tết trung thu, khi mặt trời lặn, mẹ đặt bàn ăn ở ban công, hâm bầu Thiệu Hưng Hoàng, uống rượu, ngắm trăng, ăn cua, nhà ba người vui vẻ hòa thuận, sau có thêm Lăng Chu..

      Sau đó Sở Dĩnh mới biết, Lăng Chu là con trai sếp trực tiếp của ba , lúc đó là thư ký tỉnh ủyLăng Phong, lúc ba gặp chuyện may,người duy nhất thả đá xuông giếng chính là cha của Lăng Chu, lúc ấy Sở Dĩnh rất cảmkích, bởi vì cảm kích này, lúc Lăng Chu cầuxin , cách nào từ chối được.

      Con người luôn sống trong các mối quan hệnhân tình thế thái, tình thân tình bạn đều đángtrân trọng, chỉ có tình phải là cái gì,bởi vì có tình , con người cũng khôngsao, vẫn phải sống, vì chuyện chết, Sở Dĩnhkhông làm được, cho nên Lăng Chu hận , nóicô lạnh lùng căn bản phải là người, chứ đừng là phụ nữ, thứ chảy trongngười phải là máu mà là đá vụn.

      Tại sao lại nhớ tới , vì uống say, cứ say là côsẽ nhớ , nghĩ chút cũng được, tính ra, chỉ có vài lần uống rượu say đều là vì Lăng Chu.

      Lần đầu tiên là do vô tình phát bức thưtình rơi ra từ túi của Lăng Chu, biết rất nhiềungười thích Lăng Chu, rất nhiều người nhét thư tình vào túi , nhưng chưa bao giờ thấy cầm, luôn đưa những lá thư đó cho xử lý, với cách đương nhiên: “Nhìn đấy, thư tình của đều đưa cho em, em cũng phải đưa cho ”. Sau đó tự lấy hếtthư tình của , rồi tự cho là mình thực được mưu kế, ánh mắt sáng lấp lánh.

      Cho nên, thư tình của hai người đều do người kia xử lý, đột nhiên phát tự dấu lá, bắt đầu suy nghĩ lung tung, nổi loạn với mấy ngày trời, sau thêm việc nhà trường thông báo kỳ thi tốt nghiệp phổ thông hai người lại cãi nhau trận, đúng lúc bạn học rủ nhau ăn bữa chia tay, uống hết chai rượu trắng, khiến đám bạn bè sợ hết hồn.

      Cuối cùng Giai Giai phải gọi cho Lăng Chu đến đưa về, Lăng Chu dám đưa về nhànên thông đồng với Giai Giai bảo hôm đó ngủnhà ấy, còn đưa về biệt thự nhà mình, sau đó chẳng nhớ gì, chỉ thấy vô cùng khó chịu, muốn nôn mà được, sau đó LăngChu do cấu tạo cổ họng của nônđược nên từ đó về sau cấm ống rượu.

      Lần thứ hai là khi nào nhỉ? Đúng rồi là lúc bọnhọ chia tay, uống say mèm, chỉ là, sau cũngchẳng có ai phục vụ, thương nữa, khóchịu cũng tự mình chịu đựng, tính ra đây làlần thứ ba, rốt cuộc có liên quan đếnLăng Chu nữa, vì cái tên ghê tởm Chu Tự Hàn, ghê tởm. Nhưng ở bên cạnh năm, giờ nghĩ lại, cảm thấy so với còn bẩn, còn ghê tởm hơn.

      từ từ ngồi xổm xuống, chờ cơn buồn nôn qua , đứng lên, lảo đảo suýt ngã, may có cánh tay sau lưng đỡ mới đứng được.

      Vừa đứng vững quay đầu nhìn lại, giơ tay hấthắn ra, bước về phía trước hai bước, ngồi vàobậc thang bên đường, ngẩng đầu nhìn Chu Tự Hàn đến gần, đầu óc có chút mơ hồ nhưnglý trí vẫn còn khá tỉnh táo.

      cau mày nhìn Chu Tự Hàn, lời thốt ra lại như hề có men say: “Chu tổng, tôi nghĩ là tôi rất rồi, nghĩ rằng Chu tổng thiếu phụ nữ, cần phải lãng phí thời gian quý báu của ngài vào tôi…”

      7, Hồi 7:

      Chu Tự Hàn nhìn ràng say níu lưỡi vẫn cố gắng giữ vững lý trí, cảm thấy tương đốixa lạ, nếu Sở Dĩnh gặp mà dây dưa nhưnhững phụ nữ khác, có lẽ có chút hứng thú, có biết là càng như vậy, anhcàng thể bỏ qua, phải biết , rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

      Trong tiềm thức của , Sở Dĩnh là hiểu chuyện, bình thường, bây giờ lại có vàiphần hiên ngang bất khuất, sang trọng mà phóng túng, phải là muốn từ chối lại có vẻnhư mời chào, hơn nữa, này còn hề che dấu vẻ chán ghét , Chu Tự Hàn cảm thấy thích chút nào, khó chịu, cũng đừng mong được thoải mái.

      Chu Tự Hàn cười lạnh, rất vô lại: “Tôi cảm thấymất nhiều hơn được…” Đưa tay nâng cằm, để đối mặt với mình, khẽ cúi người, môi gần như sắp dính vào mặt Sở Dĩnh, cho dù Sở Dĩnh say có phần mơ hồ, cũng có thể cảm nhận đượchơi thở phả ra từ mũi , mập mờ mà nóng bỏng: “Còn nữa, em xem Chu Tự Hàn tôi là người coi tiền như rác đấy chứ. Định cứ thế mà , tục ngữ chẳng sai, ngàylàm vợ chồng, trăm ngày tình nghĩa, Sở Dĩnh em cảm thấy thế này là quá vô tình haysao?”

      “Vô tình?” Sở Dĩnh khỏi cảm thấy vui vẻ, câu vạch trần : “ chuyện tình nghĩa với Chu tổng, chẳng phải rất nực cười sao, tính toán? Tôi tính thế nào được với , ban đầu là hai bên tình nguyện, rất ràng, đó là cuộc giao dịch, Chu tổng chịu thiệt thòi gì, tôi cũng chẳng có lợi hơn, bây giờ Chu tổng lại quấn lấy người phụ nữ bị quăng như vậy, sợ hỏng danh tiếng của mình sao?”

      Chu Tự Hàn trầm như thể bầu trời mờ mịttrên đầu, đây mới là Sở Dĩnh thực chăng, mộtnăm qua, ngoan ngoãn biết điều đều là diễntrò, cắn răng: “ thể công nhận,em có khả năng diễn xuất thiên phú, so vớinhững minh tinh ở công ty của tôi, trình độ của em còn cao hơn, đáng tiếc, Sở Dĩnh có phải em quên, khi giao dịch bắt đầu, người muốnkết thúc kết thúc phải là em, giữ lại hay là việc của tôi, em có quyềnđó.”

      Sở Dĩnh rất châm chọc: “Thế nào tôi lại nhớ, Chu tổng kết thúc rồi. Chẳng lẽ Chu tổnglớn tuổi, mắc chứng hay quên?”

      Ánh mắt Chu Tự Hàn bắn ra tia sắc bén, chợt cười: “Em đúng, tôi nhớ chia tay lúc nào, cho nên em là người phụnữ của tôi, nếu em thể tự giác, tôi cũng ngại nhắc nhở…” xong, ngón tay bóp chặt hai má , cúi đầu, hôn lên.

      Chu Tự Hàn hôn mãnh liệt bá đạo, căn bản cho cự tuyệt, trước người phát tiết, Sở Dĩnh muốn phản kháng cũng được, huống hồ, cánh tay còn đè vai lại,khiến thể nhúc nhích, đành bị động đểmặc hôn.

      Chu Tự Hàn hiểu sao mùi vị của côgái này lại trở nên ngon lành như vậy, khiến cứ như thiếu niên mười bảy mười tám, hậnkhông thể đặt dưới thân ngay lúc này, có chút hối hận, sao lúc đầu lại cảm thấy phiền, này ràng mê người như thế, thậm chí, lúc Chu Tự Hàn buông ra, còn có chút luyến tiếc, loại cảm giác này có phần kỳ dị nhưng cũng rất thú vị.

      Chu Tự Hàn còn chưa kịp đứng thẳng lên, Sở Dĩnh tránh khỏi kìm kẹp đứng lên, khôngchút nể nang tát cho cái, tiếng chátthanh thúy..

      Cái tát này khiến cho trợ lý ngồi trong xe ở venđường cũng kinh sợ, bao nhiêu năm qua, chưacó ai dám động thủ với Chu tổng cả, thế nàykhác nào muốn chết, phụ nữ cũng thế, trợ lýHứa vẫn nhớ , hai năm trước Chu tổng thực thích phụ nữ, so với Sở Dĩnh thích hơn nhiều, trước kia Sở Dĩnh cũng được coi là người tình, cùng lắm xem như là thứ tình cócũng được sao, người kia cũng sắp phát triển hơn rồi, những buổi xã giao quantrọng, thỉnh thoảng cũng mang theo, ban đầuanh cứ nghĩ kia ngon rồi, nhưng sau lại cứnũng nịu bắt Chu tổng xách túi cho, nên xongchuyện.

      Chu tổng có thể tốn tiền cho phụ nữ, cưng chiềuphụ nữ, nhưng chịu nổi mấy cái tính thíchtỏ vẻ của phụ nữ, bất kể người đó là ai, đều phảithua Chu tổng, bằng đừng mong có quảngon mà ăn, cho nên Sở Dĩnh lại dám động tay động chân, khác nào chạm vào chỗ hiểm củaChu tổng, quả này… trợ lý Hứa cũng đành lòng nhìn.

      Sau khi giáng cho Chu Tự Hàn cái tát, Sở Dĩnh cảm thấy đáng đời , nhưng nhậnthấy nét mặt dữ tợn của của , lùi lại hai bước, đầu óc dường như tỉnh táo ra, quẳng lại câu: “Chúng ta kết thúc rồi…” sau đó vọt thẳng ra đường chặn chiếc taxi nghênh ngang bỏ .

      Trợ lý Hứa ngạc nhiên hồi lâu, có phần dodự, biết có nên xuống xe hay , nếu xuống, sợ Chu tổng bẽ mặt, xuống khác nào bịt tai trộm chuông (biết mà cứ làm).

      Trợ lý Hứa liếc nhìn tài xế Triệu bên cạnh, tiểutử này trông trẻ tuổi thế thôi, nhưng rất biết đối nhân xử thế, sau vụ tát vừa rồi, cậu cúi đầu loayhoay nghịch điện thoại, hề liếc nhìn.

      Trợ lý Hứa rối rắm, Chu Tự Hàn mởcửa cửa xe tự ngồi lên, ra lệnh “Lái xe”. Trợ lýHứa liếc trộm qua gương chiếu hậu, cái tát nàycủa Sở Dĩnh hề tiếc sức, mặc dù trong xe hơi tối nhưng vẫn nhìn vết hằn đỏ mặt, chợt bắt gặp ánh mắt của Chu tổng, trợ lý Hứavội vàng cúi đầu.

      Tự hàn tức giận: “Muốn nhìn nhìn, làm sao phải lấm la lấm lét?” thế, nhưng cái nhìn sắc lạnh khiến trợ lý Hứa vội vàng lắc đầu.

      Chu Tự Hàn giơ tay sờ sờ mặt mình, cười hiểm, tự trong lòng, được lắm. Thế mới tuyệt diệu, thuận lợi quá lại chẳng hấp dẫn, mở miệng với trợ lý Hứa: “Có phải cậu Vương Quang Tiêu bảo mẹ Sở Dĩnh bị bệnh , điều tra xem thế nào?” Trợ lý Hứa vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi ngay”. Thầm nghĩ, Sở Dĩnhcũng cũng mơ thấy mộng đẹp được,khiêu khích Diêm vương Chu tổng, còn muốnthoát thân, đâu có dễ như vậy, nếu trước kia vì tiền, bây giờ cũng cần gì phải chống đối, tính của Chu tổng, càng chống đối càng hỏng.

      Sở Dĩnh chống tay lên bồn cầu ọe vài lần vẫn nôn ra được, Giai Giai tay bưng nước, tay vỗ lưng , ngừng càunhàu: “Sao phải rước vạ vào thân, cùng lắm thìkhông làm nữa, sao phải uống nhiều rượu như thế, cái công ty giẻ rách đó, chả có cái gì, có đáng để cậu phải liều mạng thế ?”

      Sở Dĩnh chờ cho cơn buồn nôn qua , nhận cốcnước súc miệng, thều thào: “Mình phải vì công việc này, cũng bỏ rồi, cùng lắm tìm việc khác, nhưng Ngô Vân Vân được.”

      Giai Giai thở dài, từ trước biết, Sở Dĩnh nhìnngoài mặt có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại mềm yếu, hơn nữa rất có nghĩa khí, thế, SởDĩnh vô cùng tàn nhẫn quyết tâm với Lăng Chu,nghĩa là càng thân cận càng muốn lý lẽ.

      Giai Giai đỡ ra giường ngồi, Sở Dĩnh nhắmmắt lại đưa đặt lên trán, cảm thấy hoa mắtchóng mặt, trời đất quay cuồng, Giai Giai đưa thuốc, lập tức uống, nằm thẳng cẳng trêngiường mấy tiếng.

      Giai Giai đắp chăn cho , nghĩ chuyện thế này về sau tuyệt đối để xảy ra. Chu Tự Hàn tính tình ràng ác liệt, nhìn mặt biết rồi,nhưng việc này nghiêm túc mà , khi nắm Sở Dĩnh trong tay, làm sao có thể từ bỏ, mà có ý định từ bỏ có muốn cũng chẳng ra, thiếu gì phụ nữ sao cần phải quan tâm đến Sở Dĩnh như thế?

      Giai Giai nhìn qua Sở Dĩnh giường, trong lòng thầm nhủ, chẳng lẽ vì khuôn mặt nhắn thanh tú sạch kia sao, phải chứ, tronglàng giải trí dạng gì chẳng có, gầy béo, thanhthuần, rực rỡ, mua hoa đua sắc cần cái gì có cáiđấy, phải phí sức như thế này, chỉ là nhất thời tức giận, độ lượng của người đàn ông này có vấn đề.

      Chỉ là, Sở Dĩnh làm rất đau lòng. Nhớ ngàyđó, được Lăng Chu cưng chiều hơn kiều, bây giờ gánh vai bao áp lực, khiến sắp bị ép nát.

      Lần trước họp lớp Sở Dĩnh , TrươngPhiền lại với là Lăng Chu có đến. Năm đó thi được vào trường số 1 của thành phố B chỉ có 4 bọn họ, vốn quan hệ của bốn người cũng tệ, vào đại học càng trở nên thân thiết gì phải giấu nhau.

      Lúc nhà Sở Dĩnh gặp chuyện may là gầnhết năm thứ 3, Lăng Chu và Sở Dĩnh có kế hoạch cùng du học, Giai Giai biết Sở Dĩnh muốn ra nước ngoài, đến giathế, lại thông minh, đại khái bị ảnh hưởng bởimẹ mình, là rất mực truyền thống từtrong xương tủy, hơn nữa lại lưu luyến gia đình,lúc tốt nghiệp phổ thông, Sở Dĩnh còn định thiđại học trong tỉnh, nhưng Lăng Chu kiên trì muốn cùng học ở thành phố B, vì thế hai người còn cãi nhau trận, cuối cùng vẫn theo Lăng Chu.

      ra bây giờ nghĩ lại, mặc dù bên ngoài có thể thấy Lăng Chu chiều theo Sở Dĩnh, nhưnglúc thực có việc lớn, đều là Lăng Chu địnhđoạt, Giai Giai và Trương Phiền còn cảm thấy,bất luận thế nào hai người cũng thể táchrời, nhưng họ lại chia tay, hơn nữa, lần chia tay là cách xa hẳn sáu năm, khiến cho và Trương Phiền cũng dần dần xa lánh.

      Trương Phiền Lăng Chu tới, Giai Giai tứcgiận trả lời: “ phải sớm về rồi à.” Hai năm trước, Giai Giai công tác ở tỉnh, từng gặp Lăng Chu, khi đó mới biết Lăng Chu theo con đường chính trị, tuổi còn trẻ, lúc ấy làm chức cục phó, nghĩ lại cũng chẳng có gì kỳ quái, chỉ với địa vị của Lăng gia trong giới chínhtrị, Lăng Chu theo con đường đó cũng quá thuậnbuồm xuôi gió rồi còn gì.

      Lúc ấy nghe chừng giọng điệu mình hơi quá, sắc mặt Trương Phiền cũng sầm xuống, hừ tiếng: “Cậu sao phải nổi cáu với mình, hai người bọn họ chia tay, cũng phải vì Lăng Chu, về hỏi xem Sở Dĩnh làm gì? Năm đó LăngChu chỉ có thiếu nước chết vì ấy, đúng là đàn bà lòng dạ độc địa.”

      Mấy câu này khiến Giai Giai nổi đóa, quát lại: “Độc địa sao, con mẹ nó cậu biến cho xa, đừng trách mình phát ra độc khí giếtcậu.” Hai người bỏ trong bực bội, chỉ có điều trước khi Trương Phiền còn cố với theo“Lăng Chu được điều đến thành phố B rồi.”Cho nên Giai Giai vẫn luôn do dự, biết có nên với Sở Dĩnh hay .

      Nhưng hơn nửa năm trôi qua, cũng khôngthấy có chuyện gì, Giai Giai bắt đầu hối hận, tại sao mình phải lắm mồm như thế, hai người chia tay rồi, sao phải lo nghĩ, chỉ có điều ChuTự Hàn là kẻ phiền toái, sau này khôngbiết còn gây ra những chuyện gì, Giai Giai có dự cảm hề tốt lành…

      Hiệu suất làm việc của trợ lý Hứa rất cao, chỉmột ngày tra ra bệnh tình của mẹ Sở Dĩnh, đợi hiến thận, Chu Tự Hàn đột nhiên cảm thấy, mọi chuyện đều có thể giải thích được, rất máu chó, cũng chắc là .

      Sở Dĩnh vì muốn ghép thận cho mẹ với tìm đếnmột đại gia như , cần biết làm sao tìm được, nhưng đích xác là bị tính toán,muốn cứ thế mà hất cẳng , có cửađâu: “Tiểu Hứa, đặt hẹn với viện trưởng Lưu, chuyện quyên góp lần trước…”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      8, Hồi 8:

      “Tiểu Dĩnh, trễ giờ làm rồi kìa.” Nhạc Thu Mạn gõ cửa phòng hai cái, Sở Dĩnh ậm ừ đồng ý ngồidậy, vừa qua cơn ngủ gật, vừa suy nghĩ hôm nay phải đâu để giết thời gian.

      Kể từ hôm từ chức ở công ty Vương Quang Tiêu, muốn cho mẹ biết, tránh cho bà lo lắng, qua đợt cuối năm, Sở Dĩnh định sangnăm mới tìm công việc gần nhà, mấy ngày nay cứ phải cho qua .

      Đứng lên cầm quần áo vào phòng tắm, ăn sáng xong rồi ra ngoài, ra khỏi chung cư, biết nên đâu, vừa đúng xe buýt tới, cứ theodòng người lên xe, rồi theo dòng người xuốngxe, xuống rồi mới phát ra là trung tâm thương mại, còn sớm quá chưa mở cửa.

      Sở Dĩnh đứng ở cửa chờ lát, nhớ sắp đếnsinh nhật mẹ, nên mua chút quà tặng, vì vậykiên nhẫn đứng chờ trung tâm thương mại mở cửa rồi vào, lên thẳng lầu hai, định mua cho mẹ chiếc áo choàng lông dê, cái của mẹ cũ rồi, nhìn qua mấy màu, chọn chiếc đỏ thẫm, là màu mẹ thích, vừa mừng năm mớiluôn, gói kỹ cho vào túi xách.

      Ngồi café ở lầu hai, tìm chỗ gần cửa sổ, gọi ly café đen cùng chiếc bánh phomat, côrất thích cái vị vừa ngọt ngào vừa đăng đăngnày, giống như cuộc sống.

      Cầm quyển tạp chí kệ giết thời gian, mở ra mới phát là tuần san lá cải, ngay trang đầu là hình Chu Tự Hàn cùng minh tinh ở tiệmquần áo hôm trước, Sở Dĩnh khỏi chán ngán, đóng tạp chí lại để bên, sững sờ nhìnra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.

      Ngoài cửa sổ là khu buôn bán sầm uất, ngườiđến người vô cùng náo nhiệt, Sở Dĩnh nghĩ, mình bao lâu rồi chưa nhàn nhã như thế, mấy năm rồi kể từ khi cha ra , ngày nào cũng mệt mỏi, vội vàng xử lý cục diện rối rắm mà cha để lại, vội vã chăm sóc mẹ, vội vã kiếm tiền,cũng sắp quên cái cuộc sống còn có từ nhàn nhãnày, bây giờ đột nhiên rảnh rỗi, chẳng cảmthấy chút nhõm nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

      “Tôi có thể ngồi đây ?” mệt mỏi củaSở Dĩnh bị giọng trầm thấp cắt ngang,Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn sang, rất ghét đànông bắt chuyện, cảm giác, đàn ông như thế tùy tiện, chỉ là người đàn ông bên cạnh, Sở Dĩnhkhông ngờ, tùy tiện có vẻ hợp với ta. Người đàn ông này quá xuất sắc, phong thái nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, nhìn có vẻ ngoài ba mươi tuổi, là độ tuổi phong độ nhất của đàn ông,cao ráo, liếc qua cũng phải mét tám, khoác mộtchiếc áo lông cừu may thủ công, trông dáng người cao lớn, phù hợp với khuôn mặt đẹp trai hiếm có, khiến Sở Dĩnh trong phút chốc thất thần.

      Người đàn ông này thấy phản đối, ngồi xuống phía đối diện, ánh mắt mặc dù nhìn thẳng vào khuôn mặt , khiến Sở Dĩnh có cảm giác bịmạo phạm, người đàn ông này rất lịch đểdanh thiếp của mình bàn đẩy đến trước mặtSở Dĩnh: “Xin lỗi làm phiền , tôi khôngphải là người rảnh rỗi, tôi có chuyện muốn nóivới .”

      Sở Dĩnh cúi đầu nhìn qua danh thiếp, rất đơngiản, nhưng tương đối tinh xảo, quét qua nội dụng danh thiếp Sở Dĩnh khỏi chau màynhìn người đàn ông đối diện, tổng giám đốc điềuhành tập đoàn Âu Phỉ, Hàn Chấn, có phải là quá trẻ tuổi .

      Tập đoàn Âu Phỉ cũng nghe Giai Giai qua, hình như tổng giám đốc điều hành mớinhậm chức là họ Hàn, tên gì nhớ, nghenói xúc tiến chọn đại diện phát ngôn nămnay, chẳng lẽ người này là người đs, SởDĩnh khỏi có chút nghi hoặc.

      Ánh mắt Hàn Chấn lóe cười, cầm danh thiếpviết dòng địa chỉ ra đằng sau, đưa lại: “Đâylà địa chỉ tập đoàn Âu Phỉ, tôi cảm thấy, hình tượng của rất phù hợp với cầu của chúngtôi, nếu đồng ý quay quảng cáo, 9 giờ sáng mai đến đây, về mặt thù lao, chúng ta có thểgặp nhau chuyện.”

      Chờ Hàn Chấn , Sở Dĩnh mới cầm danh thiếp lên nhìn qua, cười khổ, tới giả, nếu cơ hội này đến với năm trước, chắc hẳn đồng ý chút do dự, so với bánmình, dù sao quay quảng cáo cũng sạch hơn nhiều, nhưng bây giờ… Sở Dĩnh ném danh thiếpvào túi xách, chẳng có chút thiện cảm nàovới thế giới muôn màu muôn vẻ đó, cũngkhông muốn thiên hạ soi mói dưới ánh đèn flash, có năng lực chịu đựng tốt như thế, càng muốn thứ danh tiếng đó.

      ra chỉ muốn làm người phụ nữ bình thường, trước kia nguyện vọng lớn nhấtcủa là lấy Lăng Chu, sống cuộc sống êm đềm qua ngày, chỉ tiếc là nguyện vọng đơn giản đó cũng trở nên xa vời.

      Sở Dĩnh cầm túi lên gọi tính tiền, phục vụ kháchsáo với được thanh toán. Sở Dĩnh nhớ tới người đàn ông vừa rồi, bật cười, rất có phongđộ đàn ông.

      Trợ lý Hứa vào phòng làm việc của Chu tổng, hơi chần chừ báo cáo: “Chu tổng, bên Âu Phỉ gửi thông báo, Hàn tổng tự mình chỉ định đạidiện phát ngôn.” Chu Tự Hàn cau mày: “Là ai?Nghệ sĩ của công ty nào?” Trợ lý Hứa lắc đầ: “Cái này trước mắt vẫn chưa biết, đây là trợ lýcủa Hàn tổng vậy, việc chọn lựa chắc cònđang tiền hành, để chính thức quảng cáo tạo thếtuyên truyền, em đoán, có lẽ là người có tên tuổi, lần này Âu Phỉ khá mạnh tay.”

      Chu Tự Hàn trầm ngâm hồi: “Ta xem qua tài liệu quảng cáo quý của Âu Phỉ, chínhxác là lấy trong trẻo tỏa sáng làm chủ đạo,lấy người mới có phần mạo hiểm, nhưng khiđỏ lại có hiệu quả hơn nhiều so với dùngnghệ sĩ, cậu điều tra xem, trước khi công ty khác ký với ấy, cho ấy điều kiện tốt nhất để thu nhận vào Tinh Huy.”

      Sauk hi trợ lý Hứa ra ngoài, Chu Tự Hàn gõ bàn,Hàn Chấn? Tối qua mở tiệc ở công ty, chàomừng chủ tịch mới của Âu Phỉ, thể phủnhận, tên Hàn Chấn này khá lợi hại, câu nào giọt nước cũng lọt, ngược lại là ngườibuôn bán kỳ tài, huống hồ tuổi nhiều đãlàm đến vị trí đó, có thể thấy năng lực tốt đếnmức nào, liên quan đến chuyện côngviệc, hai người coi như gặp nhau vui vẻ, còn có phần hiểu nhau.

      Điện thoại nội tuyến vang lên, là trợ lý Hứa: Chu tổng, địa chỉ của Sở tiểu thư gửi vào di động của ngài.” Chu Tự Hàn liếc nhìn điện thoạidi động bật cười, ra chuyển đến khu Tử Trúc, xem ra năm qua người bên cạnh mình kiếm được ít, mua được cả căn hộ ở đây, cúi đầu nhìn đồng hồ, ra ngoài, vớitrợ lý Hứa: “Hủy bữa tiệc tối.”

      Trợ lý Hứa nhìn Chu tổng vào thang máy,nghiêng đầu nhìn đồng hồ, mới bốn rưỡi, nếu làvì Sở Dĩnh, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.

      Sở Dĩnh vẫn giống mấy ngày trước, lang thang ở ngoài đến năm giờ mới bắt xe về nhà, vừa xuống xe ở cửa chung cư, còn chưa kịp vào trong đãnghe tiếng còi bên cạnh, Sở Dĩnh ngoảnh đầu thấy chiếc Land Rover rất chói mắt đậu bên đường, Chu Tự Hàn đứng bên cạnh cửa xe, thò tay vào trong bấm còi.

      Sở Dĩnh nhíu mày, đột nhiên cảm thấy phiềnlòng, người đàn ông này tại sao lại như kẹo kéo thế, căn bản buồn quan tâm, xem như nhìn thấy Chu Tự Hàn, tiếp tục vào khu chung cư.

      Chu Tự Hàn tâm tình vốn tệ trở nên trầm, chân Sở Dĩnh chưa kịp bước vào cửa bịChu Tự Hàn kéo lại: “Thế nào? nhìn thấy tôi hay là thèm quan tâm đến tôi?”

      Sở Dĩnh hít sâu hơi: “Như nhau”. Chu Tự Hàn bị bộc trực của chọc cười, kéo mạnhcánh tay , ôm vào ngực mình, Sở Dĩnh giãy giụa kịch liệt, Chu Tự Hàn lại cúi đầu rất vô lạithì thầm vào tai : “Đây là chỗ mọi người qualại, giãy giụa như thế, tôi hôn ngay tại đây đấy, muốn thế hay là ngoan ngoãn theotôi lên xe, tôi cho phút lựa chọn.”

      Sở Dĩnh tức giận đỏ bừng mặt, nhìn thù hận,nghiến răng nghiến lợi: “Lên xe”. Chu Tự Hànđưa tay vuốt ve tóc : “Thế mới ngoan chứ.”Rồi kéo tới bên cạnh xe.

      Sở Dĩnh hất tay ra ngồi lên xe, Chu Tự Hàncũng bận tâm, dù thế nào nữa cũngđã đạt được mục đích, Chu Tự Hàn phát ,phụ nữ thỉnh thoảng giận giỗi chút cũng rấtđáng .

      Sở Dĩnh cắn môi suy nghĩ, rốt cuộc Chu Tự Hàncó mục đích gì? Hay là vì cảm thấy bị mình lừa gạt, nên bám chặt lấy, thiếu gì phụ nữ, kể cả bộ dạng mình đến nỗi, cũng tuyệt đốikhông phải tiên trời, Chu Tự Hàn quấn lấycô làm gì?

      Chu Tự Hàn ngược lại tâm tình rất tốt, xe dừnglại, Sở Dĩnh mới phát Chu Tự Hàn dẫn côđến nhà hàng tự mở, đây là người đàn ông rất nặng về hưởng thụ và vô cùng biết hưởngthụ, thích thức ăn ngon, lập tức mở nhàhàng, Sở Dĩnh mới nghe qua, chứ chưa từngtới, trước kia việc phục vụ tiệc tùng cho Chu tổng đến lượt .

      theo Chu Tự Hàn vào căn phòng rất có phong cách, Chu Tự Hàn bắt đầu gọi món ăn, phục vụ mang chai rượu đỏ tới, cười lạnh rót đầy vào ly rượu trước mặt hai người,nhàn nhã nhìn Sở Dĩnh cười.

      Sở Dĩnh biết hao tổn với cũng vô dụng, đứng lên, bưng ly rượu uống hơi cạn sạch, để ly xuống : “Rượu tôi uống rồi, hôm nay chúng ta ràng, rốt cuộc muốn gì?Đường đường là Chu tổng đến nỗi bámchặt lấy người phụ nữ chứ?”

      Chu Tự Hàn cười lạnh, nhàng nhấp mộtngụm rượu: “Tôi rất có hứng thú với Sở Dĩnhbây giờ, kết thúc, chúng ta bỏ qua thờigian trước đây, từ hôm nay bắt đầu lại, em lại ởbên tôi, điều kiện do em chọn.”

      Sở Dĩnh bật cười: “ cảm ơn Chu tổng nâng đỡ, điều kiện hậu hĩnh như thế, đáng tiếc phải để Chu tổng thất vọng…” Chu Tự Hàn nheo nheo mắt, nụ cười mặt cứng đờ: “Sở Dĩnh, tôi phải nhắc nhở , phụ nữ nên biết chừng mực.”

      Sở Dĩnh gật đầu: “Đúng vậy! Chu tổng trongmắt phụ nữ chẳng là cái cóc khô gì, sánhnổi cái áo sơ mi, cứ cho rằng là Chu tổng, chuyện này cũng phải là tình tôi nguyện, tôi cho biết, tôi muốn,bất luận là có điều kiện khiến nhiều người mê cũng vậy, kể cả đưa Tinh Huy cho tôi, tôi cũng muốn, Chu tổng, tôi vậy đủ cho hiểu chưa?”

      Chu Tự Hàn mặt sắc lạnh đến dọa người, môi cong lên: “Xác thực đủ hiểu, nhưng mà, SởDĩnh, có nên nghe vài điều kiện phụ của tôirồi mới quyết định hay …” Sở Dĩnh nhịn được: “Xin lỗi, tôi có hứng thú.” Vừa ra kéo cửa nghe giọng Chu Tự Hànsau lưng: “Tôi nghĩ là việc hiến thận cho mẹ ,điều kiện này có thể đáng cho suy nghĩ chút.”

      9, Hồi 9:

      Sở Dĩnh ngạc nhiên quay đầu lại, mặc dù dâydưa của Chu Tự Hàn như vậy chẳng ra làm sao, vẫn cảm thấy, với địa vị của Chu Tự Hàn, bỉ ổi của cũng phải có giới hạn, nhưng bây giờ chợt hiểu, người đàn ông này chẳng có cái giới hạn rắm nào hết, đây chính là kẻ bạihoại, mặt người dạ thú hơn kém.

      Sở Dĩnh cau mày nhìn : “Chu tổng ra điều kiện như vậy, cảm thấy mất mặt sao, trắng ra là, bây giờ bám lấy tôi, phải đường đường là người đàn ông quấy rối phụ nữ ư, so với những người phụ nữ bên cạnh , Sở Dĩnh tôi có gì hơn, huống hồ, trong năm trước đây, chẳng phải Chu tổng đãnếm trải hết, cho nên, bây giờ dùng thủ đoạnkhông thích hợp này, cảm thấy buồn cười sao?”

      Chu Tự Hàn cũng chau mày: “Tôi thấycó gì buồn cười, bây giờ Sở Dĩnh hấp dẫn tôihơn tất cả những người phụ nữ kia.” Sở Dĩnhnói: “Chu Tự Hàn, có phải quá tự tin rồikhông, kể cả chấp nhận điều kiện của , tôi tin là bệnh của mẹ tôi cũng tốt thôi.”

      Chu Tự Hàn giơ giơ ly rượu trong tay lên: “SởDĩnh, biết là tôi quấy rối , nếu biểuhiện bình thường chút, nghe lời chút,hiểu chuyện chút, như khoảng thời gian năm trước, chừng tôi nhanh chóngchán , đáng tiếc đủ thông mình, biết phụ nữ càng khó khăn, càng khiếnđàn ông bỏ được ư, nếu đây là thủ đọn của , phải cao siêu hơn trước đây.”

      Người đàn ông này quả chính là vô lại, Sở Dĩnh tức giận đùng đùng, cũng kiềm chếnổi nữa, trực tiếp đập túi xách vào người :“Con mẹ nó, có bị bệnh . nhìn lạixem mình qua lại với bao nhiêu người phụ nữ, so với Ngưu Lang còn ghê tởm hơn, ai màthèm giở thủ đoạn với , còn tưởng mình làcây thông non chắc…”

      “Sở Dĩnh…” Mặt Chu Tự Hàn sắc lạnh đen sì như đít nồi, cảnh cáo quát , giơ tay đỡ cái túicô đập tới, này có tật xấu kiểu gì, tức lên là động thủ, ràng trước đây rất dịu dàng hiểu chuyện, Chu Tự Hàn cũng nghĩ ra nếu vẫn ngoan ngoãn biết điều như trước đây, nóikhông chừng cái liếc nhìn cũng buồn cho , cho nên , con người đều có lúc bị coi thường, bất kể đàn ông hay đàn bà.

      Túi của Sở Dĩnh rơi mặt đấy, đồ đạc bêntrong tung tóe ra, Sở Dĩnh thầm hít vào, biếnsự nhẫn bao năm của mình đều thành côngcốc rồi, vốn cũng phải là người tínhkhí dễ chịu, từ ba mẹ cưng chiều, sau đó lạiLăng Chu cưng chiều, được cưng chiều thànhtật xấu, muốn bật là bật.

      Ngày trước gây gổ với Lăng Chu, chộp được cái gì ném cái đấy, có lần tiện tay ném cái cốc thủytinh, thiếu chút đập vào Lăng Chu, Lăng Chutức mình nhào tới đè lại, còn chưa kịp làm gì bị bộ dạng nước mắt lưng tròng của làm cho đau lòng, câu quở trách cũng thốt lên được, thế còn phải dỗ dành cả nửangày.

      Sau đó có cách nào đành kiềm chế tính cách, cha ra , mẹ bị bệnh, Lăng Chu cũngkhông còn bên cạnh, còn ai cưng chiều tính xấu của , vì thế, thể hiểu chuyện, thể trưởng thành, tuy chua xóttrong lòng, nhưng đây là thực tế, bao giờcó thể làm công chúa vĩnh viễn, rơi xuống khỏinơi chống đỡ, phượng hoàng ngay cả gà cũngkhông bằng.

      Ánh mắt Sở Dĩnh tối sầm lại, tới nhặt đồ đạc phủi bụi tống vào túi, thẳng ra bên ngoài, bị Chu Tự Hàn giữ lại: “ phát điên cái gì vậy?”Sở Dĩnh hất tay , xông ra ngoài, đầu cũngkhông thèm ngoảnh lại.

      Chu Tự Hàn lắc đầu cười, cũng phải công nhận Sở Dĩnh có lý, mình phải có bệnh là gì, đầy phụ nữ xinh đẹp ngoan ngoãn động lòng người tìm, lại động phải cục thuốc nổ Sở Dĩnh này, vừa rồi bộ dạng ấy chẳng khác cụcthuốc nổ là mấy, nhưng bây giờ nghĩ lại, SởDĩnh như thế, vô cùng chân sinh động, SởDĩnh trước đây như người giấy cứng nhắc chẳng chút thú vị.

      Chu Tự Hàn đứng lên, vừa định ra ngoài, nhìn qua mặt đất thấy tấm danh thiếp có phần quen thuộc, cúi xuống nhặt lên, là danh thiếpcủa Hàn Chấn, phía sau còn ghi địa chỉ của ÂuPhỉ và số điện thoại di động riêng của ta, trong ánh mắt lạnh lùng của Chu Tự Hàn lóe lêntia sáng, tại sao trong túi xách của Sở Dĩnh lại có danh thiếp của Hàn Chấn, trong đầu lên khuôn mặt sạch xinh đẹp của Sở Dĩnh, chẳng lẽ người Hàn Chấn đề xuất chính là Sở Dĩnh, hai người họ quen nhau thế nào? Gặp nhau ra sao?Những câu hỏi này luẩn quẩn trong đầu khiến thất vọng đau khổ, sao lại khó chịu như vậy,cầm áo khoác ra ngoài.

      Sở Dĩnh muốn bắt xe, nhưng hôm nay là xui xẻo, đứng bên ngoài gần mười phút cóbóng chiếc xe nào, dọc theo dườngdẫn đến ga tàu điện ngầm, tính là nếu cóxe tàu về, khuông muốn nhìn đến chiếc Land Rover đỗ bên đường của Chu Tự Hàn.

      Sở Dĩnh thực có tâm trạng muốn dínhdáng đến nữa, cũng đợi taxi, bước nhanh về phía ga tàu ngầm, nhưng vẫn bị Chu Tự Hàn bắt được, Sở Dĩnh liên tục đập túi vào người nhưng vô dụng, Chu Tự Hàn nhất định buông.

      Mới hơn sáu giờ, đường người qua người lại, hai người đều có ngoại hình thuộcloại ném vào đống người tìm ra, cộngthêm con người vốn trời sinh tò mò, hai người dây dưa ven đường khiến cho số người người ngoảnh lại nhìn đến 200%.

      Sở Dĩnh choáng váng, Chu Tự Hàn tuy là thương nhân, nhưng với đống tin tức bên lề cũng sớm trở thành nhân vật nổi tiếng, có khi còn hơn cả minh tinh, xấu hổ, mình việc gì phải nghĩ, Sở Dĩnh cảm thấy, có lẽ Chu Tự Hàn tựa sát vào quá, cho nên mới sợ.

      Cuối cùng Sở Dĩnh bị túm lên xe, vừa mới ngồi lên, vèo cái xe phi , Sở Dĩnh vội vàngtúm lấy tay cầm đầu.

      Chờ xe dừng lại, Sở Dĩnh mới phát đếnkhuôn viên Lục Thành, hơn nửa năm trước, kết thúc quan hệ với Chu Tự Hàn ở đây, nếu có thể muốn cả đời đừng bao giờ quay lại nơi này, chỗ này khiến nghĩ đến cảnh mình nằm dưới Chu Tự Hàn như thể

      Sở Dĩnh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chẳng còn sức lực đối phó với Chu Tự Hàn nữa, cômuốn cùng mẹ bình yên sống qua ngày, sao lạikhó như vậy, vuốt vuốt cái trán đau buốt:“Chu tổng rốt cuộc muốn gì? Xem như tôi cầu xin , bỏ qua cho tôi được ?”

      Chu Tự Hàn bốc hỏa, lập tức nhào người tới, bên ngoài sắc trời nhá nhem, bên trong xe đèn cũng bật, đèn đường xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của ,càng trở nên trầm khó đoán, Sở Dĩnh sợ , cũng chằm chằm nhìn lại, biếtbao lâu sau, Chu Tự Hàn mới hiểm mởmiệng: “Sở Dĩnh, tôi xem thường rồi,tìm đến nhà nhanh như vậy, để tôi đoán xem có phải Hàn Chấn ?”

      Sở Dĩnh kinh ngạc: “Hàn Chấn là ai?” Sở Dĩnh vốn quên sạch chuyện mấy ngày trước, Chu Tự Hàn lại lý giải thích cố ý giấu giếm, hỏa khí bị kiềm chế lại bùng lên: “Muốn làm minhtinh với tôi chẳng phải nhanh hơn, saophải vòng vo chụp quảng cáo, giờ sao? Trừquảng cáo của Âu Phỉ, Hàn Chấn cho điềukiện gì nữa, hay thấy chàng đó trẻ khỏe, giường tốt hơn tôi…”

      Càng càng hạ lưu, Sở Dĩnh tức giận tận đầu,giơ tay định cho cái tát, nhưng bị Chu Tự Hàn nhanh hơn đè xuống ghế: “Thế nào? Bị tôi trúng thẹn quá hóa giận? Lại còn địnhtặng tôi cái tát?” Sở Dĩnh giãy giụa mấy cái thoát khỏi kiềm chế của : “Chu Tự Hàn, cái quái gì đấy, tôi biết ai là Hàn Chấn? Âu Phỉ…” Đột nhiên, Sở Dĩnh nghĩ ra, có phải người đàn ông gặp ở quán café hôm đó, hai mắt Sở Dĩnh sáng rực, chợt nảy ra ý.

      Sở Dĩnh chin Chu Tự Hàn khẽ nở nụ cười, Chu Tự Hàn cảm giác người phụ nữ này có ý đồkhông tốt, lập tức nghe thấy : “Đúng, nhắc nhở, tôi quên mất, tôi biết HànChấn, tổng giám đốc Âu Phủ, ta muốn tôi làm người đại diện phát ngôn mùa sản phẩm mới của họ, chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, qualại rất tốt đẹp, so với CHU TỔNG tôi thích người đàn ông lịch nho nhã như Hàn Chấnhơn, cho nên quân tử nhất ngôn, hãy chia tay trong vui vẻ, đừng bám riết lấy là tác phong của bọn côn đồ, hợp với thân phận Chu tổng.”

      Sở Dĩnh cảm giác lời này của mình tuyệt đốingoan độc rồi, nhất định có thể khiến Chu Tự Hàn buông tay, dù sao người đàn ông này cũngcó kiêu hãnh trong xương tủy, nhưng sai, những lời này của , lại lộ chân tướng,những người quen biết Hàn Chấn, thậm chínhân viên của Âu Phỉ, đều gọi là Arthur, chỉ người lạ hoặc chưa quen bao lâu mới gọi là tổng giám đốc Hàn, hiển nhiên Sở Dĩnh thuộcmột trong hai đối tượng này.

      Nghĩ được điều này, Chu Tự Hàn ngược lại yên tâm, này cùng Hàn Chấn có quan hệ gì. Ít nhất cũng chưa tiến triển gì. Chu TựHàn bình tĩnh lại, tỉnh táo suy nghĩ, làm sao cóthể khiến Sở Dĩnh nghe lời, trước mắt xem ra, dùng sức mạnh được, người phụ nữ nàyquả như cục đá trong cống ngầm, vừacứng vừa thối, khiến thể nào yên tâm, Chu Tự Hàn nghĩ phải có được lần nữa, ngẫm cho kỹ, Sở Dĩnh nóng nảy, bướngbỉnh, sạch như thế này khiến vui vẻthế nào.

      Bây giờ Sở Dĩnh có thứ như lực hút đối với đàn ông, khiến thể buông được, nếu bỏ nổi phải có bằng được, Chu Tự Hànchưa bao giờ đáp ứng nổi bản thân, dùngthủ đoạn cũng là chuyện thường tình: “Sở Dĩnh, chúng ta lại điều kiện sao?”

      Sở Dĩnh có chút cảnh giác nhìn , người đàn ông này vừa rồi còn trầm, Sở Dĩnh còn sợhắn gây ra chuyện mất trí gì, lúc này bất kể là giọng hay thần thái đều khôi phục thànhChu Tự Hàn trước đây, Chu Tự Hàn tỉnh táo vô tình, nhưng Sở Dĩnh rất ràng, người đàn ông này vô cùng xảo trá.

      Chu Tự Hàn nhìn như mèo xù lông đề phòngmình, bật cười: “Yên tâm, điều kiện của tôi phải bắt lên giường”. Mặc dù hậnkhông thể lập tức đè dưới thân, dọn dẹp sạchsẽ từ trong ra ngoài, nhưng trước mắt khôngđược, Sở Dĩnh này đáng giá để từ từ tínhtoán.

      Sở Dĩnh cắn cắn môi, cuối cùng cũng khôngmuốn bỏ qua cơ hội trị khỏi bệnh cho mẹ, mởmiệng: “Điều kiện gì?” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tự Hàn lóe sáng: “Vào Tinh Huy, dùngthân phận người mới của Tinh Huy ký kết hợp đồng đại diện cho Âu Phỉ, chỉ cần đồng ý điều kiện này, trong vòng tuần, mẹ cóthể biến thành người khỏe mạnh.”

      Điều kiện động lòng người như vậy, trong thếgiới của Sở Dĩnh, bây giờ mẹ là duy nhất, bất kể giá cao thế nào, đều muốn mẹ được khỏe mạnh, cho dù là vào làng giải trí mà luôn căm ghét, thực ra nghĩ kỹ, vào làng giải trí dù sao cũng còn hơn làm công cụ tình dục của Chu Tự Hàn, về phần sau đó, Sở Dĩnh muố nghĩ, bây giờ chỉ biết có tại.

      Cho nên, còn gì phải do dự, Sở Dĩnh gật đầu cái: “Được, tôi vào Tinh Huy.”
      tart_trung, Mai Trinhlinhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      10, Hồi 10:
      “Cậu phải vào Tinh Huy à?” Con tôm Giai Giai vừa gắp lên rơi tõm trở lại nồi, ngồi phía bên kia nồi lẩu bốc khói, tưởng mình nghe nhầm, sao Sở Dĩnh lại vào làng giải trí, mặc dù bây giờ nhà họ Sở tuột dốc nhưng Sở Dĩnh vãn là tiểu thư nhà danh giá, đến việc năm đó cha côlàm đến chức Phó tỉnh trưởng, mẹ cũng là con cháu dòng họ tên tuổi, được ghi trong gia phả.
      Làng giải trí là chỗ như thế nào, chính là cái thùng nhuộm, ban đầu mình vào được Tinh Huy đối đãi hậu hĩnh, nhưng chẳng qua mình cùng lắm cũng chỉ là hậu cung, chính vì đứngsau hậu trường nên nhìn mọi thứ ràng, trắng ra, làng giải trí phải chỗ sạch đểngồi, khắp nơi đều là cạm bẫy, ai muốn giữmình sạch bộ bên bờ sông cũng va phảingười hai chân dính bùn, hơn nữa còn là ngườimới.
      Huồng hồ, Giai Giai hiểu Sở Dĩnh, căn bảnkhông thích làm minh tinh gì cả, thế, lại cònLăng Chu, mặc dù hai người bây giờ liênlạc, nhưng tương lai chẳng biết thế nào, dù sao cùng ở trong thành phố, cũng tin, hai người từng thề non hẹn biển như thế cái là ràng, tình cũng thế, đành thuận theo tự nhiên.
      Sở Dĩnh cầm muôi vớt con tôm cho vào bát Giai Giai, rất bình tĩnh: “Đây là điều kiện của Chu Tự Hàn, có thể tìm thận cho mẹ mình, cậu biết đấy, bệnh của mẹ mình phẫu thuật sớmngày nào tốt ngày ấy, thể kéo dài được.”
      Giai Giai oán hận: “ con mẹ nó khốnkiếp, thế nào, muốn quấn lấy cậu bởi vì bây giờ cậu khác với thời điểm còn dây dưa với . đúng, hai ngày trước chẳng phải ràng muốn dây dưa sao? Thế nào chỉchớp mắt đưa cậu vào Tinh Huy rồi, Sở Dĩnh,mình với cậu ròi, Chu Tự Hàn phải là loại tốt lành gì, cẩn thận mưu gì vớicậu.
      Sở Dĩnh lắc đầu: “Mình còn gì đáng giá để tính toán sao?” “ Nhưng mà, nhưng…” Giai Giai gãi gãi đầu: “ phải cậu ghét làng giải trí sao?” Sở Dĩnh bật cười, có phần tự giễu: “Sựyêu ghét của mình từ lâu chẳng còn quantrọng nữa rồi, Giai Giai, mình còn là đại tiểu thư nhà họ Sở nữa, mình có lựachọn, có thể có cơ hội như vậy, mình cảm thấy thượng đế rất nhân từ rồi. Thôi nóinhững chuyện này nữa, người hôm nay mời cậu ăn cơm, chừng, mấy ngày nữa Sở Dĩnhtrở thành đại danh nổi tiếng, nghĩ mặt tốt, có thể vào Tinh Huy, là ước mơ tha thiết của biết bao người, vì chuyện tốt, cạn chén, về sau hai chúngta có thể làm chung công ty, đây là điềuđáng ăn mừng nhấ.”
      Sở Dĩnh về nhà suy nghĩ hai ngày vẫn khôngbiết phải với mẹ thế nào, nhưng Chu Tự Hànlại làm việc rất nhanh chóng, năm ngày tìmthấy thận, hơn nữa rất phù hợp.
      Cuộc giải phẫu chính thức là ngày mồng támtháng chạp, Nhạc Thu Mạn trước khi vào phòngphẫu thuật còn với Sở Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, chờ mẹ khỏi bệnh làm bánh mật cho con ăn.”
      Bánh mật là món ăn Sở Dĩnh thích nhất khi còn bé, cũng là thứ Sở Dĩnh nhớ nhất mỗi dịp lễ tết đến, mẹ làm bánh mật rất ngon, nghe là bí quyết bà ngoại truyền cho, ăn ngon nhưng mất công, mấy năm nay, trong nhà xảy ra chuyện, mẹ bệnh nặng, đâu còn tâm tư mừngnăm mới, Sở Dĩnh cũng nhớ nổi, mấy năm nay trôi qua thế nào, nhưng mẹ vẫnnhớ, luôn luôn tâm niệm.
      Sở Dĩnh ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật, tronglòng chua chát, lại là cảm giác gì, đời này chỉ còn lại mình và mẹ sống nương tựa vào nhau thôi.
      Trợ lý Hứa ngồi cách đó xa nhìn Sở Dĩnh, việc tìm thận thích hợp chính là trợ lý Hứa làm, vẫn thể quên, cảm giác lần đầu nhìnthấy mẹ Sở Dĩnh, mặc dù có bệnh, nhưng khôngkhó nhận thấy ung dung, khiến liên tưởng đến phu nhân Chu, đúng ra là còn hơn bà Chu chút.
      Hai mẹ con rất giống nhau, dáng dấp tính cáchcủa Sở Dĩnh thừa hưởng từ mẹ, nhưng cũng quá giống, ở Sở Dĩnh có chút gì đó xinhđẹp nhưng góc cạnh, trợ lý Hứa có thể hiểuđược, vì sao Chu tổng lại phải tốn nhiều côngsức và thủ đoạn đển có được Sở Dĩnh bên cạnh như thế.
      Đàn ông phần lớn kháng cự được vẻ đẹp quật cường này, tựa như bông hoa có gai, rất có tính khiêu chiến, nhưng mà công sức bỏ ra cũngcó phần hơi quá, đến bệnh tình của mẹ người ta cũng quan tâm, đây phải là phong cách của Chu tổng, rốt cuộc là muốn gì?
      Trợ lý Hứa quét mắt qua Sở Dĩnh, lén lút nhìn khuôn mặt sạch chút dấu vết hóatrang, tinh khiết mà vẫn xinh đẹp, liếc qua hànhlang, trợ lý Hứa vội vàng đứng lên với Sở Dĩnh nhìn chằm chằm vào cửa phòngphẫu thuật: “Sở tiểu thư, Chu tổng tới…”
      Sở Dĩnh lại như nghe thấy, chẳng hề động đậy, trợ lý Hứa tự nhủ đây chính là điểm khácbiệt, những phụ nữ khác thấy Chu tổng lập tứcvội vàng sán tới, người này lại chẳng coi Chu tổng ra gì, Chu tổng lại càng khó hiểu, đến mẹ người ta làm phẫu thuật cũng mò tới.
      Trợ lý Hưa bỗng chỗng có cảm giác rất vui vẻ, giống như thấy cảnh phục vụ cha mẹ vợ, khôngcần biết về sau thế nào, chỉ riêng chuyện thế này, bao năm bên cạnh Chu tổng chưa từnggặp qua.
      Chào hỏi xong, trợ lý Hứa rất biết điều ra chỗkhác, Chu Tự Hàn ngồi xuống bên cạnh Sở Dĩnhgiải thích: “Công ty có chút việc gấp cần xử lý, nên để cho trợ lý Hứa đến trước.”
      Sở Dĩnh châm chọc: “Tôi biết, quý côngty lại quan tâm tới nhân viên như vậy, đến ngườithân của nhân viên làm phẫu thuật, tổng giám đốc cũng đến hỏi thăm.”
      Chu Tự Hàn lại cười: “ cứ xem như đây là phúc lợi của công ty cũng được.” Sở Dĩnh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chu tổng ngày kiếmtiền tỷ, nếu an ủi xong rồi, cần lãng phíthời gian quý báu ở đây.” Ý ràng là cút nhanhlên, làm gì làm .
      Chu Tự Hàn cũng có cảm giác mình bị coi thường, biết Sở Dĩnh được lời gì tốt lành, vẫn vội vàng xử lý mọi chuyện để sang đây với , chính cũng buồn bực, thế nào cái mồm miệng này, cộng với khuôn mặt lạnhlùng kia lại khiến thấy thuận mắt đến mứccô có xỏ xiên gì cũng có thể bỏ qua.
      Chu Tự Hàn cúi thấp đầu thầm bên tai : “Tôi ở đây vì được sao?” Sở Dĩnhchẳng chút cảm kích nhìn : “ được,điều kiện chúng ta bàn xong, hợp đồng cũngký rồi, phẫu thuật xong tôi đến Tinh Huy trình diện, hai chúng ta thanh toán xong xuôi,trừ công việc, tôi muốn có bất kỳ dínhdáng gì đến Chu tổng.”
      Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Tự Hàn sa sầm, này quả mềm được cứngkhông xong dầu muối vào, nhưng suynghĩ lại, vẫn nở nụ cười dễ chịu, dù sao người trong tay , cũng tin có thể chạy thoát, lập tức rất có phong độ đứngdậy: “Vậy tôi về trước, có chuyện gì gọi điện nhé.”
      Vừa mấy bước, nghe Sở Dĩnh gọi: “Chu tổng…” Chu Tự Hàn cũng có thể cảm giác đượcnhịp tim của mình đập dồn dập, chỉ tiếcvừa dồn dập chút nghe Sở Dĩnh : “Tôi muốn ở mình với mẹ tôi.”
      Chu Tự Hàn nhíu mày, trước kia khôngbiết, tính tình này lại cứng như thế, chút mềm yếu của phụ nữ cũng có, cứng rắn đến mức đàn ông tìm thấy chỗ nào đểthương tiếc.
      Chu Tự Hàn cuối cùng đưa trợ lý Hứa ,cho dù Sở Dĩnh có gì, cũng để mình ở bệnh viện, cứ để cho trợ lý Hứa theo dõi từ xa, có gì cần, còn kịp thời trợ giúp.
      Thời gian phẫu thuật của mẹ rất dài, Sở Dĩnh từng chuyện rất kỹ với y tá trưởng của mẹ,trước khi phẫu thuật bác sĩ : “Bất kỳ cuộcphẫu thuật nào cũng có tính nguy hiểm, hơn nữalà giải phẫu lớn như vậy, thay thận, cho dù cóghép thành công, trước kia xác suất sống cũngkhá thấp, thay thận sau năm tỉ lệ sống sót là 85%, năm năm còn 60%, 10 năm chỉ là 1%. Vớisự phát triển của y học, việc thay thận có thểduy trì khoảng mười năm.
      cách khác, cho dù mẹ phẫu thuật thànhcông, cũng nhiều lắm là sống thêm mười năm, mười năm, và mẹ chỉ còn có mười năm, nghethật dài, nhưng đối với Sở Dĩnh là quá ngắn.
      Rốt cuộc đèn phòng giải phẫu cũng tắt, Sở Dĩnh vội vàng chạy tới, rất sợ, sợ đến mức taychân lạnh ngắt, cả người đổ mồ hôi, cho đến khi nghe thấy bác sĩ cuộc phẫu thuật rất thành công, căng thẳng trong lòng mới như dâycung từ từ chùng xuống.
      Cuộc phẫu thuật của Nhạc Thu Mạn tương đốithành công, câu đầu tiên bà khi tỉnh lại là“Tiểu Dĩnh, yên tâm, mẹ bỏ lại con, thể bỏ được.” Sở Dĩnh ngay lúc đó khôngthể nhịn được nữa nước mắt tôn rơi, nghẹn ngào: “Đây là mẹ đấy nhé, được thất hứa.” Nhạc Thu Mạn lúc ấy nhàng nhưngkiên định gật đầu, khiến cho Giai Giai vừa chạytới cũng cảm động khóc rấm rứt.
      Khôi phục hậu phẫu rất tốt, hai ngày sau ra phòng chăm sóc đặc biệt, bởi vì tiết xuân về sớm nên phải đẩy nhanh mùa sản phẩm mới, Âu Phỉ muốn đưa quảng cáo sản phẩm mới ra thịtrường nước ngoài, Sở Dĩnh với tư cách là người mới của Tinh Huy, tham gia vào vòng tuyển chọn cuối cùng do chính tân tổng giám đốc Âu Phỉ là Hàn Chấn chủ trì.
      Cứ nghĩ người lần trước Hàn Chấn lựa chọnkhông có quá nhiều hi vọng, vì vậy lúc Sở Dĩnh xuất , rất vui mừng, kết quả tuyển chọn hoàn toàn khó đoán thuộc về Sở Dĩnh.
      John là người đại diện cho Tinh Huy dẫn SởDĩnh đến, ngoài Sở Dĩnh Tinh Huy còn có hai nghệ sĩ tham gia khác, là người phát ngôncũ của Âu Phỉ Trần Sunny, hai là Hứa Nhã Thi từng gặp qua trong tiệm thời trang.
      So với Sở Dĩnh, hai người kia đều tương đối nổitiếng, hơn nữa, ba người bọn họ đều từng làngười tình của Chu Tự Hàn, rất châm chọc,trong thời gian 1 năm Sở Dĩnh có quan hệ với Chu Tự Hàn, danh bạn Chu Tự Hàn thuộc về Trần Sunny, so với Sở Dĩnh, Trần Sunny có địa vị vững chắc hơn, còn Hứa Nhã Thi là ngườiđược ưu ái mới của Chu Tự Hàn.
      Sở Dĩnh cũng bắt đầu nghi ngờ có phải tất cảminh tinh lớn của Tinh Huy đều dính dángđến Chu Tự Hàn, cả Tinh Huy quả là hậu cung của Chu Tự Hàn, nghĩ mình là Hoàng đế cổ đại, có thể ba cung sáu viện, bảy mươi haiphi tần thay phiên nhau phục vụ.
      Tuy là người mới vào công ty, nhưng Sở Dĩnh lại được đối xử quá mức đặc biệt, có thể để cho John vốn mang theo người mới phải rat ay, cũng cho thấy công ty coi trọng trình độ thếnào, tự nhiên cũng khiến Trần Sunny và Hứa Nhã Thi ghen tị bất mãn.
      Hứa Nhã Thi liếc Sở Dĩnh cái, quở trách trợ lý kiểu ném đá giấu tay: “Mượn quần áokiểu gì đây, cả ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông danh tiếng, cũng soi mặt vào nước tiểucủa mình mà xem, công việc làm khôngxong, muốn làm cái gì?” “ Hứa tiểu thưbảo tôi mượn của nhà này mà” trợ lý uất ứccãi lại.
      Hứa Nhã Thi điên tiết ném quần áo lên ngườicô, trợ lý này có lẽ là người mới, uất ức, nướcmắt lã chã, đây là chuyện thường gặp trong giới giải trí, người thành công tức lên bắt nạt trợ lýcủa mình mà thôi.
      Sở Dĩnh coi như nhìn thấy, để quần áo thay ra ở bên, với John: “Nếu khôngcòn chuyện gì nữa, tôi về trước đây.” John sửngsốt, vội vàng : “Hàn tổng của Âu Phỉ đặt phòng ở Cảnh Phúc Hiên, muốn mời cơm, tôi thay đồng ý rồi.”
      Sở Dĩnh nhíu nhíu mày: “Có nhất thiết phải ?” John cũng là lần đầu gặp ngườimới như vậy, đây là cơ hội khó có được, hơn nữa Hàn tổng là loại đàn ông kim Cương như thế, nếu câu được, sau này chẳng còn gì lo lắng, căn bản ngờ là Sở Dĩnh từ chối, vì thế vô cùng kinh ngạc.
      Trần Sunny đứng bên kia lắc lắc mông vô cùngphong tình tới: “John, là càng ngàycàng mở nổi mắt rồi, Sở tiểu thư là sợChu tổng của chúng ta ghen, Hàn tổng có tốt đến mấy cũng phải có thứ tự đến trước đến sau,suy nghĩ của Sở tiểu thư như vậy rất sáng suốt, đừng để thịt trong mâm còn chưa vào miệng, thịt trong nồi chạy mất, đúng Sở tiểu thư?”

      11, Hồi 11:

      John nhìn Sở Dĩnh, , hai mươi tám tuổi mới vào làng giải trí là quá muộn, thành côngmuộn phải có nhưng xác suất khá thấp, lúc Chu tổng giao nhiệm vụ cho dẫn Sở Dĩnh , John còn hơi miễn cưỡng, chỉ có điều Chu tổng mở lời vàng ngọc, cũng thể từ chối, cũng nghe vài lời đồn đại, có thể phải chuyện .

      Mặc dù cuộc sống riêng của Chu tổng rất đặcsắc nhưng vẫn có điểm tốt, công tư ràng, mặc dù Sở Dĩnh có quan hệ với Chu tổng , nhưngcũng thấy được đặc biệt ưu đãi ở Tinh Huy, nếu Chu tổng là loại thấy phụ nữ mà quêntất cả, đâu còn có Tinh Huy ngày hôm nay, chỉlà trường hợp của Sở Dĩnh hơi phá lệ.

      Mấy ngày nay John cũng biết rốt cuộc quan hệ giữa Chu tổng và Sở Dĩnh là cái gì, có lẽ là người tình. Thái độ của Sở Dĩnh khônggiống lắm, Chu tổng lại rất để ý, thấy thế nào mà như kiểu bên lạnh nhạt, bên cứ hừng hực, cái Sở Dĩnh này cũng có phần kỳ quái, điều kiện bên ngoài cũng tương đối khá,nhưng người mới xinh đẹp đâu có ít, có thể là có khí chất như nhiều lắm, so với con át chủ bài Hứa Nhã Thi gần đây còn có phần đặc sắc hơn.

      Trong làng giải trí ai cũng biết, xinh đẹp quantrọng, nhưng quan trọng hơn là khiến cho khángiả nhớ mình, Sở Dĩnh có đặc sắc đó, phong cách cộng với khuôn mặt có nét đẹp cổ điển, có thể dẫn dắt nhưng cũng phải tínhtoán cho , người phát ngôn của Âu Phỉ khôngphải chỉ có , sau khi kết thúc đợt quảng cáo,Sở Dĩnh có thể tiếp tục có được cái tiếp theo, thìkhông cần phải lo gì nữa, đây là đường tắt, hơnnữa John có thể nhìn ra, vị Hàn tổng khó tính kia rất xem trọng Sở Dĩnh, cho nên buổi xã giao này thể bỏ được.

      “Sở tiểu thư là do tổng giám đốc Hàn lựa chọn, nể mặt mũi ông ấy.” SởDĩnh suy nghĩ chút, gật đầu: “Vậy ”.Vì Giai Giai lăn lộn nhiều năm trong ngành giải trí, cho nên Sở Dĩnh cũng biết chút quy tắctrong nghề này, nếu vào phải nhập gia tùy tục, có lựa chọn khác, cũng hơi đâu để ý đến chê cười mà đúng ra là ghen tịcủa Trần Sunny và Hứa Nhã Thi.

      Hơn nữa, Sở Dĩnh có ấn tượng tốt với Hàn Chấn, phải loại phú hào quần áo lụa là, càng phải loại tiểu Vương phách lối thíchgây rối, Hàn Chấn giống Chu Tự Hàn, có nhonhã từ trong xương tủy, khiến Sở Dĩnh thể đánh đồng với loại đàn ông xấu xa, chỉtiếc là bữa cơm này cuối cùng cũng thành.

      Xe của Sở Dĩnh và John vừa tới bên ngoài CảnhPhúc Hiên điện thoại của Sở Dĩnh đổ chuông, vừa nhìn lướt qua khỏi nhíumày, Chu Tự Hàn đáng ghét, thẳng tay dậpmáy, vừa vào trong phòng, lập tức điện thoại của John lại vang lên.

      John vừa nhận, bên kia vọng đến giọng củaChu Tự Hàn: “Bảo Sở Dĩnh nghe điện thoại.”John nghi ngờ nhìn Sở Dĩnh cái, đưa điệnthoại cho : “Chu tổng tìm .” Sở Dĩnh khôngcó ý muốn nghe: “Chuyện công việc cứ xửlý, tôi chỉ là nhân viên sao dám khôngcó chừng mực với sếp lớn.”

      Bên kia Chu Tự Hàn nghe rất ràng, nàythật tính giữ khoảng cách với , mà suy nghĩ, kể từ khi lên giường với ,hai người thế nào, John hơi khó xử với Chu Tự Hàn: “Sở tiểu thư nhận điệnthoại.”

      Chu Tự Hàn hừ tiếng : “Lúc nào hai người về công ty?” John cúi dầu nhìn đồng hồ: “Hàn tổng mời Sở tiểu thư ăn cơm, chúng tôiđang ở Cảnh Phúc Hiên…” Còn chưa dứt lờiChu Tự Hàn chen ngang: “John, là ngườiđại diện phải má mì, cơm nước cái rắm gì, làm như nhân viên công ty chúng ta là gáitiếp rượu, đưa về công ty ngay cho tôi, trong vòng nửa giờ thấy và Sở Dĩnh, anhkhông cần làm nữa…” Chu Tự Hàn tức vãi linh hồn, thiếu điều hộc máu, ngờ mất baocông sức như thế, Hàn Chấn lại muốn hưởng lợi,đừng mơ.

      John bị Chu Tự Hàn đầu cuối quởtrách trận xong, trong lòng thầm than đen đủi, bọn họ khôi phải bao rượu nhưng tiếpkhách hàng ăn cơm, uống rượu, thậm chí hai bên tình nguyện lên giường với nhau cũng làchuyện thường, thế nào đến Sở Dĩnh lại khác rồi, chuyện này cũng khó xử, đồng ý với Hàn tổng rồi, cũng thể vì câu của Chu tổng mà thả chim bồ câu của nhà người tađi.

      Giọng Chu Tự Hàn , Sở Dĩnh cũng nghe thấy ràng, muốn John phải khóxử: “ ở đây lát, tôi vào với Hàn tổng tiếng.” Lúc này John mới thở phào nhõm, nếu cứ bỏ bom Hàn tổng, sau này cũng đừng mong làm gì nữa.

      Phục vụ dẫn Sở Dĩnh lên tầng hai, vừa đẩy cửaphòng vào, Hàn Chấn nhìn được cười, giống những người phụ nữkhác, vốn tưởng rằng, cho dù Sở Dĩnhkhông ra sức chau chuốt trước khi đến ít nhất cũng phải thay đổi quần áo, nhưng Sở Dĩnh mực vô cùng đơn giản, thậm chí cả tóc cũng như lần trước, thả xõa đơn giản mang lại vẻđẹp hết sức thuần túy, đây cũng là nguyên nhânlúc đầu Hàn Chấn xem trọng , Sở Dĩnh có vẻ đẹp tự nhiên, tựa như nữ hoàng tuyết, đẹp lạnh lùng, khiến cũng có phần bị mê hoặc.

      Sở Dĩnh vào cũng ngồi, mà khẽ cúi người thành khẩn : “Rất xin lỗi tổng giámđốc Hàn, tôi có chút việc gấp phải quay lại côngty ngay, tôi đến để tiếng với , nếuHàn tổng ngại, lần sau tôi xin phép được mời ăn cơm.”

      Mặc dù tiếc nuois, nhưng Hàn Chấn vẫn tỏ ra rất phong độ: “Nếu Sở tiểu thư có việc gấp, sao, vậy lần sau tôi chờ Sở tiểu thưmời.” Sở Dĩnh cười, thái độ của người đàn ông này khiến người ta rất thoải mái.

      Sở Dĩnh và John vừa về tới tòa nhà Tinh Huy đãthấy trợ lý Hứa vô cùng lo lắng đứng chờ ở cửathang máy, nhìn thấy bọn họ ràng bày ra bộmặt tức giận.

      Trong lòng trợ lý Hứa tự nhủ, bà này mà quay lại biết Chu tổng còn phát hỏa đến thế nào nữa, tính khí Chu tổng tuy là tốt lắm, nhưng bình thường cũng khôngmấy khi phát tác, ai ngờ hôm nay vừa nghe SởDĩnh ăn cơm cùng Hàn tổng của Âu Phủ, đãkhông kìm được lửa giận, gọi trợ lý Hứa vàomắng trận té tát.

      Đối với trợ lý Hứa, mấy chuyện oan uổng thế này chẳng kể hết, cũng sắp thành Đậu Nga rồi, chỉ e ngại nhất là, những chuyện như vậy sẽthường xuyên xảy ra, Sở Dĩnh sớm ràng muốn dây dưa với Chu tổng, nhưngChu tổng lại cố tình quan tâm, lòngmột dạ muốn chiếm được .

      Trợ lý Hứa cảm thấy, nhiệt tình của Chu tổngchẳng khác gì sốt cao, vì Sở Dĩnh mà khôngcó ý định tìm người phụ nữ nào khác, ngườiđàn ông trước đó có thịt vui, những ngày vừa rồi lại như đồ đệ Thanh giáo (sống sạch ), trợ lý Hứa băn khoăn, Sở Dĩnh có sức quyến rũ lớn như vậy sao? Khiến cho Chu tổng cải tà quy chính, đừng , ngaycả Chu phu nhân mẹ Chu tổng cũng tin nổi.

      Trợ lý Hứa ném cho John cái nhìn xemthường, trong bụng nghĩ, bình thường cơ trí làthế, sao lúc này lại vô ý vô tứ như vậy rồi nóivới Sở Dĩnh: “Sở tiểu thư, Chu tổng chờ .” xong nhìn Sở Dĩnh với đôi mắttrông ngóng.

      Nhớ tới việc giúp ở bệnh viện, SởDĩnh cũng muốn làm khó , theo vào thang máy lên tầng cùng, Sở Dĩnh làmở Tinh Huy hơn năm, đây là lần đầu có vinh dự được tổng giám đốc cho gọi.

      Sở Dĩnh biết Chu Tự Hàn chẳng có lòng dạ tốt lành gì, nhưng còn vô cùng ghê tởm , có quan hệ năm với , Sở Dĩnh đến giờ vẫn cảm thấy ghê tởm, mặc kệ Chu Tự Hàn muốnlàm gì, bây giờ cũng muốn theo.

      Sở Dĩnh vừa bước vào ngửi thấy mùi thuốc lá, Chu Tự Hàn ngồi ở bàn làm việc hútthuốc, ánh mắt nhìn thâm trầm.

      Từ lúc đến Sở Dĩnh đứng ở ngay cửa có ý định vào, vô cùng công thức mở miệng: “Chu tổng tìm tôi có chuyện gì ạ?” Chu Tự Hàn dập tắt điếu thuốc cháy dở, đứng dậy tới, mở mồm lời chẳng ra sao: “ chọn gương mặt đại diện hay quyến rũ đànông?”

      Sở Dĩnh cau mày nhìn : “Tôi xin phép nhắc nhở Chu tổng, mặc dù tôi là nhân viên công ty , nhưng cũng có những quyền cơ bản của con người.” “Nhân quyền?” Chu Tự Hàn tức giận muốn phun trào, này tự kiểm điểm bản thân lại còn cái gì mà nhân với chẳng quyền: “Đàn ông có thể vô duyên vô cớ mời ăn cơm à, chẳng qua là muốn đưa lên giường, giả ngốc hay thực coi trọngcái tên Tiểu Bạch Kiểm Hàn Chấn đó, cóthể cho cái gì tôi cũng cho được cái đấy, cái gì tôi thể cho Hàn Chấn cũngđừng hòng, kết hôn có vợ có con, định làm bồ nhí à?”

      Sở Dĩnh bị Chu Tự Hàn chọc cho buồn cười, bộ dạng người đàn ông này cứ như ông chồng bắt gian tại trận, quên mất là chẳng là chó má gì của .

      Sở Dĩnh cười lạnh: “Chu tổng cần phảisuy nghĩ cho người khác, chỉ có thấy đàn bàlập tức muốn đưa lên giường, phải tất cảđàn ông đều xấu xa như thế, còn nữa, tôi và Hàntổng thế nào liên quan gì đến ? Đây là chuyện riêng của tôi, từ khi nào trở thành phạmvi quản lý của Chu tổng thế?”

      Chu Tự Hàn hít sâu vài cái, này quyết muốn tranh luận với mình, Chu Tự Hàn cũng biết, hôm nay là chuyện bé xé ra to, nhưngvừa nghĩ tới, Sở Dĩnh ở cạnh mình lạnh lùng lại cười ăn uống với người đàn ông khác, kiềm chế nổi, hơn nữa, Sở Dĩnh cho là vì sao lại đưa vào Tinh Huy, khongphải là gần quan được ban lộc sao, tốt rồi, mới vài ngày cám dỗ đàn ông, coi Chu Tự Hàn chết?

      Chu Tự Hàn cười trầm: “Sở Dĩnh, có phải côđã quên rồi , là nghệ sĩ của tôi, cuộcsống riêng của nghệ sĩ cũng nằm trong phạm viquản lý, cuộc sống riêng của ảnh hưởng đếnhình tượng của công ty, lúc ký hợp đồng, đọc kỹ các điều khoản sao, hơn nữa quan hệ với đàn ông cũng phải cẩn thận, là ngườimới của Tinh Huy, hình tượng được ấn định làngọc nữ, phải dâm nữ, hiểu chưa?”

      Gương mặt Sở Dĩnh cũng đỏ bừng như Chu TựHàn, rốt cuộc hiểu, vào Tinh Huy, Chu TựHàn cái gì là cái đó, căn bản thể chống cự, nhưng ít ra có thể giữ mình, để cho ta được như ý.

      Nghĩ đến đây, Sở Dĩnh lại bình tĩnh, tranh cãi với Chu Tự Hàn chẳng có ý nghĩa gì: “Nếu Chu tổng vậy tôi biết rồi, về sau cứ theo sắp xếp của công ty, nếu Chu tổng còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài.”

      ra Chu Tự Hàn cũng muốn thànhra như vậy, cảm thấy, trước mặt Sở Dĩnh biểu của vô cùng thất bại, đúng kiểuphàm phu tục tử, nếu cứ tiếp tục như vậy thể đưa Sở Dĩnh ngoan ngoãn vào khuôn khổ được.

      Chu Tự Hàn phiền não nghĩ, làm sao mới có thểthu phục Sở Dĩnh, buổi tối chơi bài với KiếnQuốc vẫn canh cánh chuyện đó. Lòng khôngyên thua liên tục, cuối cùng đẩy bài ra đứng lên : “ chơi nữa.”

      Kiến Quốc cười xấu xa: “Mấy đồng chí có nhìnra Chu tổng của chúng ta hôm nay ràng chưa thỏa mãn dục vọng , minh tinh bé bỏnghôm nọ đâu rồi, cậu hiếm gì, lần trước chơi bóng cậu còn đưa cùng đấy, hai người nóng hổi nhiệt tình, ngay trước mặt mấy thiếuchút nữa trực tiếp diễn cảnh khiêu dâm, ngánrồi à…”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      12, Hồi 12

      Kiến Quốc ngồi bên cạnh Trần Bân cười ha ha: "Cậu đúng là cổ lỗ sĩ, thay đổi rồi, mình nghenói công ty của Hàn vừa thu nạp con nhóc, thấy bảo là người mới được Tinh Huy nâng đỡ, Hàn, vẫn chưa tóm được trongtầm tay hay là thu phục rồi mà cảm thấykhông đủ sức, em đoán xem, có phải làm được, có tình thú..." Còn chưa xong, Chu Tự Hàn giơ tay cho cáitát: "Cút đê, lăng vớ vẩn".

      Trần Bân bị đánh cái, gãi gãi đầu, bình thường em cũng vẫn trêu trọc phụ nữ bên cạnh lão Chu, thậm chí còn sau nhặt lại chơi mấy vòng, phải người , cũng phải vợ danh chính ngôn thuận, ai mà quan tâm,chẳng hiểu sao lúc này lại chọc vào lão Chu rồi.

      Thấy mặt mũi Chu Tự Hàn cũng sa sầm, dám đùa nữa, mấy ông vô cùng kinh ngạc, cũng hiểu ra, chuyện giống nhau, bọn họ phảimở mắt chút, đừng có rước họa vào thân,lão Chu này hề dễ chọc.

      Kiến Quốc đằng hắng cái, bỏ bài trong tay xuống, lại gần, bộ mặt ra vẻ tri , nghe ngóng: " Hàn, bọn nó hiểu chuyện, cho em xem, để ý hả?"

      ra Chu Tự Hàn cũng hiểu rốt cuộcmình bị làm sao, Sở Dĩnh càng muốn gặphắn, lại càng buông được, nghe em trêu chọc, Chu Tự Hàn thấy rất ngứa tai, tâm tình bất ổn, cũng có tâm trạng đùa cợt,đứng lên : "Mọi người tiếp tục, tôi về trướcđây." Đẩy cửa ra.

      Mấy em sửng sốt hồi, Kiến Quốc :"Thấy , có vẻ như chuyện có tiếntriển, mấy ông à lần sau có gặp, ăn cẩn thận tí, đừng có lộn xộn như trước kia."
      Chu Tự Hàn ra khỏi công ty, lái xe chủ đích đến bệnh viện, biết tối nào Sở Dĩnh cũng ở bệnh viện, này cùng Sở Dĩnh trongtrí nhớ của khác nhau hoàn toàn, Chu Tự Hàn nghĩ lại Sở Dĩnh dã tâm, tầm thường,khiến chán ốm đó, hoài nghi liệu tiềmthức về thời gian đó có thực đúng hay , người phụ nữ hiểu chuyện, thể như Sở Dĩnh được, lúc đó Sở Dĩnh tham lam, hề biểu chút nào ghen tuông, chỉhận thể tìm mọi cách moi hết tiền củaanh, rồi vội vàng biến mất, chính là mộtthằng ngốc sờ sờ, để cho người phụ nữ này tính toán, tách khỏi mình lập tức muốn dâydưa, thế là thế nào?

      Chu Tự Hàn càng nghĩ càng cam lòng, lấy điện thoại ra trực tiếp gọi, điện thoại vừa đổ mộttiếng chuông bị từ chối thẳng thừng, cứ gọi là bị từ chối.

      có điều kiện nên Sở Dĩnh để cho mẹ ở phòngbệnh riêng, phòng bên ngoài có giường, tối có thể ngủ lại, ra mẹ vẫn càu nhàu: " làm đủ mệt rồi, tối về nhà ngủ cho thoải mái, ở đây có người trông, con ở lại cũng làm gì."Sở Dĩnh nghe, Nhạc Thu Mạn cũngkhông có cách nào với con tính tình bướng bỉnh lại, quyêt gì phải làm bằng được,mười đầu bò cũng kéo lại.

      Sở Dĩnh cũng chưa với mẹ việc thay đổi chỗlàm, muốn đợi mẹ xuất viện rồi từ từ , nằm ởgiường phòng ngoài trằn trọc ngủ được,nghĩ đến việc Chu Tự Hàn dây dưa cảm thấyphiền chết được, ký hợp đồng năm năm với Tinh Huy, trong vòng 5 năm chịu khốngchế của Chu Tự Hàn, biết lúc nào ta mới mất hứng với mình.

      mơ màng bị tiếng chuông điện thoạiđánh thức, liếc nhìn cái thẳng tay từ chối, cứ gọilà từ chối, nhận được tin nhắn, đọc qua thiếumức tức chết, kẻ này trông đàng hoàng thế,thực chất chỉ là tên vô lại.

      Tin nhắn của Chu Tự Hàn rất đơn giản: "Trongvòng mười phút xuống, tôi thẳnglên." Sở Dĩnh vừa bước ra khỏi hành lang bệnh viện thấy chiếc Landrover hênh hoang của Chu Tự Hàn, chẳng thể nào tình nguyện mở cửa được, Chu Tự Hàn phải đẩy từ trong ra: "Lên xe"

      Sở Dĩnh tức giận trợn mắt: "Chu Tự Hàn, cứ như kẹo kéo thế, khiến tôi bắt đầu thấy khinh bỉrồi." Chu Tự Hàn cười ha ha: "Khinh bỉ thìkhinh bỉ, bị phụ nữ khinh bỉ có cảm giác gì, tôi cũng chưa thử qua, đúng lúc thử chút, có định lên xe hay là để tôi nửa đêm lênthăm dì chút." Sở Dĩnh sợ lên ,đành ngồi lên xe, cửa vừa đóng, xe lao .

      Sở Dĩnh cảm thấy người đàn ông này đúng là bị điên, bây giờ là mấy giờ rồi, còn ăn thịtnướng, cả nhà hàng đồ nướng to đùng chỉ có hai người, như phòng hóa trang, mà người đàn ôngnày lại yên tâm thoải mái ngồi ăn.

      Lúc ăn uống xong đưa về đến viện cũng sắp ba giờ sáng, xe dừng lại, Sở Dĩnh độngđậy, ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tự Hàn lóe sáng:"Thế nào, nỡ xuống xe, hay là chúng tađến nơi đó..." Sở Dĩnh cắt luôn lời nhảm tiếptheo của : " cần biết trước kia chúng ta có quan hệ gì, bây giờ cũng qua, có thói quen ăn thứ ăn xong, tôi cũngthế, tôi tự biết mình phải mỹ nữ nghiêngnước nghiêng thành, có sức quyến rũkhiến Chu tổng phải nhớ mãi quên, thay vì lãng phí thời gian với tôi, nên tìm người khác nhanh hơn."

      Tâm trạng Chu Tự Hàn đêm nay tốt bị mấycâu của Sở Dĩnh khiến cho sa sầm mặt mũi:"Sở Dĩnh muốn gì? lấy tiền, thế là muốn danh phận rồi, muốn gả cho tôi sao?"

      Sở Dĩnh bình tĩnh nhìn lâu rồi bật cười,rất châm chọc, khiến Chu Tự Hàn có khóchịu được thành lời, "Chu tổng, cóphải đề cao mình quá , nếu có muốndanh phận, tôi cũng muốn với , nghĩ tôi ngu sao mà làm vợ , đời này tôi nghĩ quẩn như vậy, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, đàn ông phải giữ lời, đừng miễn cưỡng quấn lấy phụ nữ làm gì." xongđẩy cửa xe, vừa tính bước xuống bị Chu TựHàn tóm lại: "Sở Dĩnh, nếu muốn tôi buông tay,rất đơn giản, biết đấy, chỉ cần theo tôi thời gian, chừng tôi nhanh chóng buông ra."

      Sở Dĩnh hất ra, ánh mắt lạnh lùng: "Vô cùng xin lỗi, tôi có hứng thú với ." Đóng sầm cửa xe cái rồi bỏ . Chu Tự Hàn cười ha ha, trong lòng thầm nghĩ, vậy chờ xem, có người phụ nữ nào thoát khỏi tay , Sở Dĩnh cũng ngoại lệ.

      Sở Dĩnh chụp quảng cáo vô cùng thuận lợi, John đúng, đối với người mới, cảm giác trước ống kính của Sở Dĩnh rất tốt, rất ăn ảnh, hình ảnh Sở Dĩnh cao quý xinh đẹp còn có phần thần bí,quảng cáo rất thành công, trước tết lịch, têntuổi Sở dĩnh tỏa sáng thành ngôi sao mới chói lọi của Tinh Huy, các hợp đồng ký kết bay đếntới tấp, John cũng nhận mỏi cả tay.

      Đối với người mới mà , Sở Dĩnh là trường hợp may mắn hiếm thấy, nhờ đó mà giành được vị trí gương mặt đại diện của Âu Phỉ.

      Lúc Nhạc Thu Mạn xuất viện, biết chuyệnSở Dĩnh vào làng giải trí, bà gì, chỉ vuốt ve gương mặt con , dịu dàng hỏi: "Côngviệc có vất vả ?" Cho dù mẹ gì, Sở Dinh cũng biêt là mẹ vui, mẹ từ trong xương tủy là người phụ nữ truyền thống,hơn nữa được hun đúc từ gia đình truyềnthống. bảo đảm với mẹ, khi hợp đồng nămnăm kết thúc, lập tức rời bỏ, cho dù có ởtrong cái vòng này cũng giữ mình trong sạch.

      Tên tuổi Sở Dĩnh nhanh chóng bay xa, những tin đồn của cũng đến tới tấp, phần lớn đều đồncô lên giường của Chu Tự Hàn và Hàn Chấnmới giành được vị trí gương mặt đại diện của Âu Phỉ, lời đồn như , như thể bọn họ tận mắtnhìn thấy trèo lên giường hai người kia.

      Cá tính của Sở Dĩnh cũng khiến trở thành đốitượng bị xa lánh trong nhóm người mới ở Tinh Huy, Giai Giai từng khuyên , ít nhất ngoài mặt cũng đối phó, nhưng biết là khuyên chẳngđược, Sở Dĩnh cứ như vậy, bao nhiêu năm nay sửa đổi được, hơn nữa làng giải trí khôngphải chỗ muốn vào, John cũng có cáchnào, vì vậy bắt gặp những lời đồn đại vớ vẩn, SởDĩnh cũng chẳng cảm thấy gì, tham gia lànggiải trí là khó tránh khỏi những điều này.

      Hôm nay có đạo diễn chọn vai, lúc nhậnđược lời mời, John vô cùng kích động, lượn lòngvòng quanh Sở Dĩnh vài lần: "Sở Dĩnh, là đạo diễn Lý Xuyên đấy! có biết ta nâng bao nhiêu người thành ngôi sao lớn , anhta tự mình gửi thư mời tới, Sở Dĩnh, cơ hội này mà nắm được, có thể vững vàng ở tronggiới này rồi, quá tuyệt vời."

      Sở Dĩnh cũng nghe qua vị đạo diễn này, mẹ rất thích phim của ta, từng trong những thước phim đó có cuốn hút kỳ lạ. Lầnnày phim mới của đạo diễn Lý Xuyên lấy bốicảnh Thượng Hải cũ, về hưng thịnh rồisuy tàn của người đời gắn bó với bộ môntuồng Côn Sơn, bảo thử vai nữ thứ hai, thực chất là bảo diễn vai chính, Sở Dĩnh cũngkhông lấy gì làm kích động.

      Thái độ bình thản của Sở Dĩnh khiến John vô cùng bất mãn: "Sở Dĩnh, có thể phản ứnggiống người bình thường chút được ?"Tiếp xúc lâu, Sở Dĩnh cảm thấy ra John rất đáng , đàn ông hơn ba mươi tuổi, có lúc ngây thơ, có lúc lại cực kỳ lão luyện.

      Sở Dĩnh nhìn lại mình chút rồi đứng lên: " phải 10h sáng sao, bây giờ chín rưỡi rồi, có ?" John bỏ qua thái độ rối rắm của Sở Dĩnh, vôi vàng: ", , đạo diễn lý tính tình rất cổ quái, nếu tới trễ, hậu quả rất khólường."

      Hai người vừa ra khỏi thang máy đụng phải đám người Chu Tự Hàn, từ lễ mừng năm mới đến giờ, Chu Tự Hàn liên tục ra ngoài, các hoạtđộng liên tiếp, cũng giúp Sở Dinh được nghỉ ngơi vài ngày.

      Hôm kia Sở Dĩnh đọc được scandal của Chu Tự Hàn và ngôi sao lớn báo, thở phào nhẹnhõm, người đàn ông này rốt cuộc cũng thả côra rồi, lúc này gặp mặt, Sở Dĩnh chỉ muốn làm như nhìn thấy qua, nhưng Chu Tự Hàn lại hỏi John: "Hai người đâu?"

      John cực kỳ kích động muốn báo cáo việc thử vai phim của đạo diễn Lý Xuyên, Chu Tự Hàn nhìn qua Sở Dĩnh, tháng gặpthật rất nhớ thương , nhưng này vô tình, ngay cả cái liếc mắt cũng buồn nhìn , cúi đầu giả bộ.

      Vận đỏ của Sở Dĩnh tốt, bắt đầu quaythử phim rồi, lúc đầu ngờ ảnh quảngcáo của lại đẹp đến thế, khiến hận thể giấu người , Sở Dĩnh chính là diễn viên trời sinh, sinh động trước ống kính của bức người, đây chính là tư chất nghệ sĩ dấu trong .

      Lý trí với Chu Tự Hàn, đào được bảobối, đợi thời gian nữa, chừng Sở Dĩnh trở thành nhân vật chính của Tinh Huy, nhưng ở góc độ riêng tư mà , Chu Tự Hànkhông muốn để lộ ra trước ánh mắt công chúng chút nào, cúi đầu với John đôi câu, nhìn Sở Dĩnh đắm đuối rồi mới vào thangmáy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :