1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đến Lụơt Em Yêu Anh - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (56c Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Đến lượt em

      Hàn Mộ Vân sững sờ, trong lòng có dự cảm xấu, vì sao lại biết chuyện này? ràng là… những đúng là kết hôn, gật đầu cái: “Đúng.”

      Khóe miệng Lâm Cảnh Nguyệt có chút châm chọc, ánh mắt sắc bén giống như có thể làm bị thương: “Thay tôi chuyển lời hỏi thăm đến Hàn phu nhân.” Ném xuống những lời này, liền nhìn đến Hàn Mộ Vân, sải chân bước ra khỏi cửa, vạt áo bị gió thổi nhàng đong đưa, hề vướng bận, giống như buông xuống được tất cả, toàn thân trở nên nhàng, còn chút liên quan đến quá khứ.


      “Đợi nào…!” , mang chút kích động, thể kiềm chế mở miệng gọi : “Đợi chút, Cảnh Nguyệt, đợi nào…!” muốn cứ rời như vậy, giờ phút này bắt đầu đối diện chân với tình cảm bình thường của mình đối với .

      Lâm Cảnh Nguyệt đứng lại nhưng có quay đầu, cố gắng để cho thân hình mình đứng thẳng, chậm rải thoái mái : “Chờ? Hàn Mộ Vân, là chưa có vợ hay là có kết hôn? dựa vào gì để bắt tôi chờ?”

      Thiên ngôn vạn ngữ chỉ vì câu này mà thế thốt ra. kết hôn, trong nhà có vợ, thể kiêng kỵ mà giống như những người độc thân khác theo đuổi thứ mình muôn. Nhưng mà, phải dạng này, còn tự do, cuộc hôn nhân này cơ bản chỉ là tờ hôn ước, và người gọi là vợ kia chút quan hệ cũng có, thậm chí trước khi bọn họ kết hôn còn chưa gặp ta được mấy lần. Hàn Mộ Vân nắm chặt tay, vốn cho rằng cuộc hôn nhân này chỉ là vẻ bề ngoài, cho nên khi cha mở miệng cũng hớn hở đồng ý, cho đến bây giờ vẫn chưa hề có ý nghĩ muốn kết hôn với nào, cho nên vẫn có thể ăn với trưởng bối hai nhà. Nhưng tại sao, cũng chỉ mới mấy tháng, tất cả đều thay đổi, vì sao lại đột nhiên xuất trong cuộc đời của nhưng càng lúc lại càng chệch xa như vậy?

      “Cảnh Nguyệt, nghe tôi giải thích…”

      Lâm Cảnh Nguyệt sớm hết kiên nhẫn, để hết lời cười lạnh mở miệng: “giải thích cái gì? vốn ta? lập tức ly hôn?”

      Thân thể Hàn Mộ Vân cứng đờ, tại sao ngay cả nhìn cũng chưa mà lại biết kế tiếp muốn gì? Nhưng lòng, cho nên cần phải chột dạ: “Đúng, Cảnh Nguyệt, có thể cho tôi cơ hội hay , tôi…” cắn răng, đem tất cả băn khoăn ra: “Tôi thích em.”

      Lâm Cảnh Nguyệt đưa lưng về phía , cười khanh khách, giống như nghe câu chuyện cười. Mặt Hàn Mộ Vân dần đen lại, coi như chấp nhận tâm ý của cũng nên cười nhạo. Lúc này sớm quên thân phận của mình, quên mất mình là người kết hôn, nhất là quên trước mặt là bạn của bạn tốt. “Lâm Cảnh Nguyệt, …”

      “Nghe lời của đàn ông lúc giường thể tin, ngờ cho dù giường cũng thể nào tin.” Lời nhàng của truyền đến lỗ tai Hàn Mộ Vân giống như mang theo sức nặng ngàn cân, đập nát trái tim thành từng mảnh: “ kết hôn lại còn ra ngoài trêu chọc người phụ nữ khác, còn có thể đàng hoàng như vậy, là quá tự tin hay là tôi quá ngu?” Lâm Cảnh Nguyệt quay đầu lại, hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt , ánh mắt hờ hững, mang theo chút tình cảm nào: “ Xin hỏi, tôi là người phụ nữ thứ mấy được thổ lộ sau hôn nhân? Thứ mười? hai mươi?...”

      “Đủ rồi!” Trong mắt Hàn Mộ Vân nhóm lên lửa giận, bàn tay cũng nắm chặt, cơ bắp toàn thân cũng bó lên, dáng vẻ lập tức nhào tới xé xác Lâm Cảnh Nguyệt. Lâm Cảnh Nguyệt chút sợ hãi, vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt : “ trúng tim đen? Thẹn quá hóa giận?” Đuôi mắt hếch lên, khóe môi mỉm cười, nhìn cực kỳ mị hoặc hấp dẫn: “ Được Hàn thiếu nhìn trúng làm tình nhân là vinh hạnh của tôi.”

      Nụ cười xinh đẹp như vậy lại tựa như đóa hoa bỉ ngạn nhuốm máu dưới địa ngục, rực rỡ đầy nguy hiểm, đả thương ánh mắt của Hàn Mộ Vân. khắc đó, trái tim dường như bị ai hung hăng nắm lấy, đau đớn đến thể hít thở. muốn cho biết, thích hợp cười như vậy, thích dáng vẻ cười lộ ra hai chiếc răng mèo ; muốn cho biết, chút cũng có lừa , cùng Trần Mạt Lỵ chút quan hệ cũng có; muốn cho biết ngay từ cái nhìn đầu tiên đối với cảm thấy rất quen thuộc, nhịp tim cũng thiếu nửa nhịp; muốn cho biết buổi tối bắt đầu mất ngủ, mỗi khi nghĩ đến đều thể ngủ, càng cố quên lại càng ngủ được; muốn cho biết… muốn cho biết nhiều nhiều, ngẩng đầu lên còn thấy bóng dáng cao gầy trước mặt.

      Chỉ loáng thoáng nghe câu: Tôi cho cơ hội gạt tôi nữa. Hàn Mộ Vân lắc đầu, khổ sở, mình nghe lầm rồi sao? Nữa? tai sao lại có nữa? bọn họ cơ bản bắt đầu còn chưa có.

      Buổi trưa, tâm tình Hà Tử Nghiệp có chút bất an, nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Lâm Cảnh Nguyệt vừa thấy đáng lại vừa nhức đầu, đống tài liệu bàn cũng muốn xử lý, nhìn sao cũng thấy phiền lòng, giương mắt nhìn căn phòng trống bên cạnh, trong lòng càng thêm bứt bối. Trước kia, mỗi khi ở đây, chỉ cần ngước mắt có thể nhìn thấy bóng dáng của , lúc bận rộn lúc thanh nhàn, sớm quen với việc luôn xuất trong tầm mắt, mây bây giờ bất chợt vắng , cảm thấy trống trải như rơi vào hư .

      Lại ném thêm phần tài liệu, Hà Tử Nghiệp chộp lấy chìa khóa xe bàn, đàng hoàng nghỉ sớm, nếu có tâm tình để làm việc, bằng tìm việc mình thích làm, Hà Tử Nghiệp chưa bao giờ tự bạc đãi mình.

      Trực tiếp chạy xe đến nhà , đường Hà Tử Nghiệp ngừng tưởng tượng đến vẻ mặt của như thế nào khi thấy , là vui mừng hay tức giận? Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần nghĩ đến sinh động của đều khỏi mỉm cười. thương trường thành phố D đều biết Hà Tử Nghiệp còn trẻ tiếp quản công ty, thủ đoạn lại lưu tình, so với người cha chỉ hơn chứ kém. ra tay nhất định thành công, quả quyết lại cứng rắn, tàn nhẫn lại vô tình, bất cứ lúc nào, chỉ cần nhắc đến cái tên Hà Tử Nghiệp, các công ty đều nghĩ đến hoạt động của mình gần đây có chọc đến con sói này .

      Nhưng ai nghĩ người đàn ông này phải vô tình, chẳng qua là chưa để cho gặp được người có thể mở được cánh cửa lòng. Mà lúc này, tươi cười lái xe, nụ cười mặt khiến lòng người say mê, cả người càng trở nên tuấn lãng.

      thế giới này có biết bao nhiêu người, xấu đẹp, cao thấp, toàn bộ đều lọt vào mắt . Chỉ có em, là duy nhất, có thể sâu vào lòng , bao giờ phai nhạt.

      Vừa đến dưới nhà Lâm Cảnh Nguyệt, Hà Tử Nghiệp chờ đợi, liền xuống xe, lúc này mới biết lại nhớ như thế, muốn nhanh nhìn thấy , càng nhanh càng tốt. Mở cửa vào nhà, lại trống vắng có ai. Khuôn mặt mừng rỡ hóa thành thất vọng, vì sao có nhà? đâu? Lấy điện thoại gọi cho , tiếng chuông lại vang lên bên tai, ngạc nhiên nhìn về phía bàn phòng khách, điệnt hoại của vang in ỏi. Bất đắc dĩ tắt máy, nhóc này, ra ngoài lại mang điện thoại.

      Hà Tử Nghiệp buồn chán ngồi sofa, ánh mắt liếc đến điện thoại của , suy nghĩ chút liền cầm đến điện thoại. màn hình là hình vẽ chú mèo, cảm thấy buồn cười, quả nhiên là nhóc. Bài hát trong di động ít, hình ảnh cũng rất nhiều, Hà Tử Nghiệp xem chút, lại mở đến mục tin nhắn. Tim đập hơi nhanh, thậm chí có chút chột dạ, đây có tính là nhìn lén bí mật của ? ngờ lại có ngày làm loại chuyện nhàm chán này.

      Ngón tay vừa mở ra tin nhắn đầu tiên, Hà Tử Nghiệp liền tối mặt, cái gì mà chuyên ? dây dưa? Cái gì cùng cái gì? Đây là có người theo đuổi vợ của sao? Hà Tử Nghiệp càng nghĩ càng giận, chưa từng với chuyện này, còn biết tồn tại tên đàn ông như vậy! Hơn nữa tên này còn rất lớn lối, còn dám đến nhà của vợ ! Hà Tử Nghiệp đấm mạnh xuống ghế sofa, chờ về nhất định phải hỏi ! Nhưng mà… bây giờ ra ngoài cùng tên kia sao? Hà Tử Nghiệp ngồi yên, muốn chạy đến bên kéo trở về, thuận tiện thể quyền sở hữu công khai trước mặt tên kia. Nhưng nhìn đến điện thoại tay, nhất thời lại muốn trút giận, còn biết bây giờ ở đâu.

      chờ, nhìn lại nhìn đồng hồ tay, Lâm Cảnh Nguyệt vẫn chưa trở lại. Hà Tử Nghiệp bụng đầy lửa giận, có gì lại lâu như vậy? mấy câu cự tuyệt được sao? bức bối tới lui trong phòng khách, sắc mặt ngày càng tối. Cuối cùng, khi muốn đứng lên chạy tìm người Lâm Cảnh Nguyệt trở về.

      Sắc mặt có chút tốt, hơi tái nhợt, lòng Hà Tử Nghiệp đau nhói, ở bên ngoài chịu uất ức sao? Lâm Cảnh Nguyệt nhìn thấy Hà Tử Nghiệp liền kinh hãi: “ sao lại ở đây?” Còn nữa, vào nhà bằng cách nào? có chìa khóa nhà sao?

      gì vây? Lời quan tâm trong miệng bị Hà Tử Nghiệp nuốt xuống, mặt đen thui hỏi Lâm Cảnh Nguyệt: “Em đâu vậy hả?”

      Lâm Cảnh Nguyệt đnag cởi áo khoác tay liền dừng lại, sau đó rũ mắt xuống: “ ra ngoài dạo phố.”

      lại dối! Vì người đàn ông khác! Hà Tử Nghiệp bùng nổ lửa giận, cuối cùng còn thể khống chế được mình, bước đến bên cạnh Lâm Cảnh Nguyệt, ra sức làm cho vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thanh trầm lại tiết lộ tâm trạng của lúc này: “Em dối.”

      “Em có.” Lâm Cảnh nguyệt nhàn nhạt đáp lại, sau đó đẩy ra Hà Tử Nghiệp cản trước mắt mình: “Em đau đầu, ngủ trước chút, tùy tiện.” xong liền muốn trở về phòng.

      “Người kia là ai?” thanh của từ phía sau truyền đến, mơ hồ mang theo chút điên cuồng.

      “Em hiểu gì.”

      ! Em rút cuộc gặp người nào?” Hà Tử Nghiệp sải bước đến trước mặt , đôi tay nắm chặt bả vai thon gầy của chất vấn. Hàm răng cắn chặt, đường nét mặt trở nên sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gắt gao Lâm Cảnh Nguyệt, khiến cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.

      Lâm Cảnh Nguyệt, lặng yên đứng tại chỗ trả lời, mặc cho Hà Tử Nghiệp lắc mạnh bả vai mình. Rèm mi thon dài che tầm mắt, thể nhìn thấy mắt của .

      “Nguyệt Nha Nhi, tên kia là ai?” Thái độ của chợt thay đổi, cúi xuống nỉ non dịu dàng bên tai , giống như lời ân ái. Lâm Cảnh Nguyệt nháy mắt bỗng cảm thấy nhói lòng, giống như con ếch bị con rắn theo dõi.
      Pe Mick, tart_trungxixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Tâm ý nguội lạnh

      đâu, tránh ra, em rấtmệt mỏi, có chuyện gì mai chúng ta lại .”Lâm Cảnh Nguyệt day day huyệt thái dương, xế chiều hôm nay cùng Hàn Mộ Vân gặp mặt phí hết tinh lực của , bây giờ khôngmuốn có bất kỳ dính líu gì đến . Bỗng nhiên, nghe được câu này, sức lực tay Hà TửNghiệp liền gia tăng, khiến Lâm Cảnh Nguyệthô đau tiếng, muốn bóp nát bả vai sao? “Tôi biết chỉ ra ngoài chút lại có thể khiến cho mệt mỏi đến như vậy.” thanh của lạnh lẽo đến vô cùng, giống như thổi gió lạnh vào trong xương, khiếnlòng cũng đau đớn. trừng mắt lạnh lùngnhìn như vậy thể cùng so sánh với người mặc dù bá đạo nhưng luôn dịu dàng vô cùng mà vẫn luôn biết kia.

      “Ý là gì?” Lâm Cảnh Nguyệt chặt hất cánhtay giam cầm mình, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào , thanh mangt heo chút tứcgiận. chỉ là ra ngoài chút, vì sao anhlại phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ khôngthấy mệt mỏi sao?

      “Trong lòng tự ” Ánh mắt Hà Tử Nghiệphíp lại: “ , xế chiều cùng tên nào hẹn hò?” Dứt lời còn sợ chưa đủ liền tăng thêm mộtcâu: “Có phải là tên mà thường thầmtrong miệng, Trần Tử Kiện?”

      Lâm Cảnh Nguyệt tức cười, thường thầm? phải chỉ qua lần ư, vẫncòn nhớ như vậy? “ cần cố gây !Hà Tử Nghiệp, em biết lại là người ngây thơ như vậy!”

      “Ngây thơ?!” Hà Tử Nghiệp lạnh lùng hỏi ngược lại, “ tôi ngây thơ?” càng lửa giận càng lớn, cuối cùng thậm chí còn gào lên: “Con mẹ nó, ra ngoài lêu lỏng với đàn ông chẳng lẽ tôi thể hỏi câu sao?”

      “Hà Tử Nghiệp, đem những lời vừa rồi nóilại lần!” Lâm Cảnh Nguyệt gắt gao nhìnchằm chằm vào ánh mắt ánh, hề sợ sựtức giận bao quanh con người , “Lêu lỏng? Tôi trèo lên giường đàn ông hay là thếnào? ràng cho tôi!”

      Sắc mặt Hà Tử Nghiệp xanh mét, cùng đàn ông lên giường? dám . “Tôi là quá dung túng .” nắm chặt quả đấm, tiến gần đến Lâm Cảnh Nguyệt, gân xanh cũng nổi mu bàn tay, giống như đè nén chính mình:“ biến mất buổi chiều, chút giải thích cũng có sao?”

      Lâm Cảnh Nguyệt giễu cợt nhìn dáng vẻ tứcgiận của Hà Tử Nghiệp, chợt nhếch môi cười,nhón chân hôn lên môi , Hà Tử Nghiệp sững sờ, ngay lập tức khách khí hôn ngược lại, đổi góc độ mút vào môi , dần dần liền có chút đắm chìm trong đó, ngay cả biểu tình có chút bình thường của Lâm Cảnh Nguyệt cũng chú ý tới.

      Bàn tay mềm mại của trước lần đưa vàobên trong áo sơ mi của , vuốt ve lồng ngựckiên cố, sau đó trượt dần xuống hông, lục lọi đến thắt lưng, dễ dàng cởi ra thắt lưng, lại tiếp tục trượt xuống, đưa vào bên trong quần lót của .

      Thân thể Hà Tử Nghiệp cứng đờ, sau đó để mặc bản thân chìm trong khoái cảm của mang lại,bàn tay lại ở người thăm dò. “Thoải mái ?” Lâm Cảnh Nguyệt ghé vào bên tai nhàng hỏi , tốc độ tay dần dần nhanh hơn. Hà Tử Nghiệp đáp, nhưng tiếng thở thô dốc bán đứng cảm giác của bảnthân lúc này. Động tác Lâm Cảnh Nguyệt chợt dừng lại, Hà Tử Nghiệp cau mày, có chútbất mãn nhìn , hiểu muốn làm gì.“Đừng ngừng…tiếp tục.”

      Lâm Cảnh Nguyệt lại lưu luyến chút nàođẩy ra, mặt lạnh nhạt, còn nụcười sáng rỡ hồn nhiên như quá khứ: “Qủa nhiên, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.” nhìn chất lỏng trong suốttrên tay , sau đó ngẩng đầu nhìn Hà Tử Nghiệp: “Cút !”

      Lúc này, hông Hà Tử Nghiệp có chút buông lỏng, mặt còn lưu lại dấu evets kích tình, trán rịn tầng mồ hôi mịn. nghĩ lại có thể như vậy, hung hăng nắm lấycằm của , thèm để ý đến bản thân mình quần áo nhếch nhắc, lửa giận hừng hựctrong mắt giống như có thể thêu cháy cả thếgian: “Lâm Cảnh Nguyệt, tự đâm đầu vàochỗ chết sao?” Ánh mắt HàTử Nghiệp sắc bén, áp bức khổng lồ từ người truyền tới,dường như muốn dùng ánh mắt băm nát Lâm Cảnh Nguyệt, nhưng lại hề biết nhưng lời này phạm đến đại kỵ của Lâm Cảnh Nguyệt.

      “Chết? Tôi còn sống chưa đủ, hơn nữa chưa nghe tại họa do trời sao?” Lâm Cảnh Nguyệttrực tiếp hất bỏ tay , chán ghét dùng góckhăn trải bàn chùi bàn tay từng chạm qua : “ cút nghe thấy sao? Chẳng lẽ Đại tổng giám đốc Hà ngày kiếm bạc tỷ nênđầu óc mệt chết rồi, câu đơn giản nghe cũng hiểu?”

      “Được lắm, điên rồi, Lâm Cảnh Nguyệt.” Hà Tử Nghiệp giận qúa hóa cười, khóe môi trái củaanh giơ cao, nhìn hết sức mê hoặc, lửa giận trênngười nhanh chóng thu về, thay vào đó là vẻ uám vô tình, giống như vừa mới bước ra từ địangục, mang theo vẻ khát máu điên cuồng. hề thương tiếc nữa, trực tiếp đè ngã mặt đất, lức tấn công quá lớn khiến phía sau lưng của đau đến chết lặng, sắc mặt tái , lại cắn môi lên tiếng, trái lại tiếp tụckhiêu khích: “Thế nào? Muốn trèo lên tôi?”Lâm Cảnh Nguyệt chậm rãi cười, lại chọc điên người, vươn tay vuốt vẻ gương mặt tuấn dật của Hà Tử Nghiệp: “Dáng dấp tệ, tôi cũng xem là thua thiêt. Muốn xài tư thếnào, quỳ hay nằm sấp? nam nữ dưới? haylà,…” ánh mắt sáng đến đáng sợ, đâm vào con ngươi Hà Tử Nghiệp cũng thấy đau: “Tôiđoán chút, có lẽ thích dùng bằng miệng ?”

      Hà Tử Nghiệp thở hỗn hển mới tiếng mới miễn cưỡng đè nén ý muốn bóp chết ở trong lòng, khuynh hướng bạo lực càng lúc càng lớn tronganh, thậm chí còn kích động muốn hủy diệt tất cả: “ cứ như vậy chờ nổi muốn tôicưỡi sao? Đúng thôi, dù sao lần đầu tiên côngtác nhịn nổi muốn leo lên giường của tôi rồi.” Môi Hà Tử Nghiệp mân thanh mộtđường thẳng, ngay sau đó đưa tay cởi nút trênáo của : “Tôi thỏa mãn , tránh việc khắp nơi quyến rũ đàn ông!” lời miết giọng nhàng như vậy lại hóa thành lưỡi dao sắc bén nhất thế gian, dao cắt vào trái tim củaLâm Cảnh Nguyệt. Chỉ mới sáng hôm nay, còn dịu dàng ôm , từng tiếng từng tiếng gọibên tai Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi, chỉmới qua nửa ngày, tất cả đều thay đổi, chỉ vìcô ra ngoài chuyến mà cùng ràng.

      Khí lạnh từng chút từng chút vào trong lòng , Lâm Cảnh Nguyệt u mê, đột nhiên cảm thấy mình sai lầm rồi, sống lại, vốn muốn sống tốt, cũng vì mục tiêu đó mà nỗ lực, màbây giờ, nhìn ánh mắt khinh miệt lạnh lẽo củaanh, có chút , có lẽ nên đoạttuyệt tất cả những thứ liên quan đến quá khứ, luôn suy nghĩ đến , nhưng kiếp trước biến mất từ khi rơi từ sân thương xuống, bây giờ sống chính là bốn năm trước lượm lại! có thể thoát khỏi số phận định trước ở kiếp trước hay ?

      Trong khi mất hồn, Hà Tử Nghiệp sắpđem bóc sạch , da cảm thấy lạnh lẽo, Lâm Cảnh Nguyệt lấy lại tinh thần, mới phát sắp tháo bỏ áo ngực của mình. Mặc dù làmchuyện thân mật như vậy, nhưng trong mắt chỉ mảnh băng giá, còn nhu tình như trong quá khứ, Lâm Cảnh Nguyệt mở ta mắt.đột nhiên đưa tay đẩy , nhanh chóng ngồi dậy.

      “Sao? muốn? Tôi có thể xem lạt mềm buộc chặt ?” Hà Tử Nghiệp kéo tay đặt lên đó nụ hôn lạnh bạc, chê cườinhìn Lâm Cảnh Nguyệt: “Vậy …còn bày đặt lập bàn thờ trinh tiết!” Câu sau khôngthể độc, chuẩn xác đâm sâu vàolòng Lâm Cảnh Nguyệt, đâm đến đầm đìa máu tươi, cả trái tim cũng vỡ nát thành từng mảnh vụn, thế giới có người như vậy, khi cưng chiều có thể đem cả thế giới dâng lên, lúcchán nản lại có mặt đổi sắc, cầm kiếmđâm vào ngực người? giơ tay lên tát cái, hề lueu tình, dùng hết tất cả sức lực lúc này của mình, Hà Tử Nghiệp bị đánhquay đầu hồi lâu cũng cử động.

      cút , cũng cần tới đây, Tôi đây tiếp nổi con người băng thanh ngọc khiếtnhư Hà đại thiếu gia”. Lâm Cảnh Nguyệt trựctiếp đẩy , đứng lên, thanh yên lặng khônggợn sóng, giờ phút này, như trở về với kiếp trước, cho dù bị mọi người cười nhạo vẫn kiêncường, cho dù bị uất ức vô cùng cũng bao giờ trước mặt người khác rơi giọt nước mắt. biết , có lẽ lúc này chỉ cần rơi vào giọt nước mắt, vài lời giải thích dịu dàng chuyện liền xong, đây là tuyệt chiêu hay nhất mà phụ nữ có thể sử dụng khi cùng người đàn ông gâygỗ, cũng phải là chưa sử dụng. Nhưngmà bây giờ, tuyệt muốn làm như vậy. Nếu muốn giữ người phải sử dụng đến mềm yếu giữa hai người làm sao có thể gọi làyêu? Phụ nữ kiên cường có ai , côbiết, nhưng biết là tại vì sao có mộtngày phải kiên cường trước mặt .

      có thể trước mặt làm nũng, nhưng trướcmặt rơi nước mắt, cho phần ngâythơ được cất giữ sâu trong lòng. Điều kiện đầutiên là phải hiểu , hiểu được cách yêuthương .

      Hà Tử Nghiệp ngồi dưới đất cúi thấp đầu lúc lâu, cuối cùng vẫn quay đầu rời . Lâm Cảnh Nguyệt nháy mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của biến mất sau cánh cửa dày, chợt cười, so với khóc còn khó coi hơn. vào toilet lấy cây lâu nhà, cẩn thận lau sàn nhà lần sạch sau đó yên tĩnh ngồi sa lonxem tivi, giọt nước mắt cũng có, bìnhtĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Là người sống hai kiếp, học được bình tĩnh khi nhìn bóng lưng rời của người đàn ông.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Sau khi cãi nhau

      Ngày thứ hai làm, Lâm Cảnh Nguyệt vẫnkhông có chút nào khác thường. Sắc mặt đỏ thắm, mặc áo khoát màu đen, nhìn vẫn ngọt ngào động lòng người. Vẫn cẩn thận tỉ mỉ xử lý tài liệu công ty, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, có thể bình tĩnh nhìn vào mắt , đối với việc ra lệnh gì nghe nấy, cũng khôngcó mỉm cười tạm biệt với .

      Hà Tử Nghiệp muốn nhìn xem có thể kiên trì bao lâu, chỉ là bên ngoài thể lãnh nghạnh nhưng trái tim bắt đầu thấp thỏm, côgái của giống như thay đổi sau đêm,trở nên tỉnh táo, chu mỏ làm nũng ngàytrước còn tìm thấy, mặc dù có hoảnghốt cũng rất lo lắng, nhưng lại muốn thỏa hiệp, cho dù trước mắt là người , nhưng chủ nghĩa đàn ông thấm ở trong xương lại khiến thể cúi đầu.

      “Thư ký Lâm, cà phê lạnh rồi, pha lại ly khác!”

      “Vâng, ông chủ.”

      “Lên lịch trình cuối tuần cho tôi, tiếng sau tôi muốn nhìn thấy nó bàn.”

      “Vâng, ông chủ.”

      “Đem phòng của tôi dọn lại, quá bừa bộn.”

      “Vâng, ông chủ.”
      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cho dù cầu của có quá đáng thế nào cũng phản kháng, an phận làm côngviệc , khéo léo đến đau lòng, gặp quỷmới đau lòng! Hà Tử Nghiệp đấm đấm lênbàn làm việc, sáng nay câu nghe nhiều nhất chính là: Vâng, ông chủ. phải rất lợi hại sao? Ngay cả cũng để vào mắtmà? Vì sao lại trở nên nghe lời như vậy? Hà Tử Nghiệp hơi mím mooi, nhìn căn phòng trống rỗng bên cạnh, xuống căn tin ăn cơm.

      Ưhm, … cũng giống như đói, vậy thìcũng xuống ăn thôi! Thời tiết bên ngoài cóchút lạnh, hay là đến căn tin công ty ăn, dườngnhư thức ăn ở căn tin cũng tệ. Hà Tử Nghiệp nghiêm mặt chút dô dự đến căntin, cơ bản quên kể từ khi mình tiếp quảncông ty đến nay chưa từng đến căn tin ăn bữa cơm nào.

      Lâm Cảnh Nguyệt ngồi đối diện với Trần Huyễn, dĩa cơm đầy, cầm muốn múcmột chút cơm, thình lình bị Trần Huyễn cướp miếng thịt bò, thể làm khác hơn là cam lòng múc lên miếng khác. ngốc này! Ngay cả cơm của mình cũng khônggiữ được! Khó trách lại gầy như vậy, trậngió cũng có thể thổi bay! Còn cái TrầnHuyễn kia, lại dám giành cơm của vợ con , là to gan lớn mật.

      Trần Huyễn hưởng thụ mỹ vị của miếngthịt bò, chợt cảm thấy sau lưng ớn lạnh, miếngthịt bò trong miệng cũng mất ngon, nhìn quanh chút, thể nào nha, vị trí này của thể bị gió lạnh thổi đến được.!

      “Sao vậy?” Lâm Cảnh Nguyệt thấy hết nhìn đông lại nhìn tây liền mở miệng hỏi.

      “Lạnh.” Trần Huyễn nuốt cơm xuống bụng, run rẩy chữ. Lâm Cảnh Nguyệt liếc cái rồi cúi đầu ăn cơm của mình, lạnh , tốtnhất lạnh chết , cũng biết tự nhiên lạinổi điên cái gì.

      “Này, Cảnh Nguyệt, bạn xem, người đó, người đó…” Trần Huyễn chợt kêu tên Lâm Cảnh Nguyệt, thanh có chút vội vàng, run rẩy chỉ theo hướng cửa sổ căn tin: “Người kia sao lạigiống tổng giám đốc của chúng ta vậy nhỉ?”

      Tay cầm muỗng của Lâm Cảnh Nguyệt dừng lại,cũng nhìn theo hướng Trần Huyễn , cúi đầu nhàn nhạt câu: “Ăn cơm củabạn .”

      “Hả? Thái độ của bạn là sao vậy? Là bạn trai bạn đó.” Trần Huyễn cam lòng thọt LâmCảnh Nguyệt, đối với thái độ của bạn tốt rất là kinh ngạc.

      “Thái độ gì?” tay Lâm Cảnh Nguyệt nắm chặt cái muỗng: “Bạn đối với Vệ Minh Viễn là thái độ gì?”

      Trần Huyễn đỏ mặt, cười ha hả: “Ăn cơm, ăncơm.” Hiển nhiển là muốn Lâm CảnhNguyệt nhắc tới người kia, Lâm Cảnh Nguyệtcũng nhạo báng , chỉ cúi đầu yên lặngăn cơm. Bên này nghĩ muốn ăn ngon, bên kia Hà Tử Nghiệp lại nghĩ như vậy, bưng dĩa, trước ánh mắt soi mói của toàn thể nhân viên thẳng về hướng của Lâm Cảnh Nguyệt, ngồi xuống bên cạnh . Trần Huyễn nhất thời bị miếng cơm trong miệng làm nghẹn,sau khi nuốt xuống trực tiếp bỏ lại câu: “Mình ăn no.” chân liền như bôi dầu biến mất.

      Lâm Cảnh Nguyệt thèm nhìn Hà Tử Nghiệp cái, tự nhiên ăn cơm của mình, mộtchút ánh mắt cũng chia cho , Hà Tử Nghiệp nhất thời buồn bực. biết hôm qua mình có chút quá đáng, nhưng lời ra cũng như hắt nước, muốn cũng thu về được,huống chi, hôm qua là kích , lời theo lời,vết thương cũng theo đó mà tạo thành, tối về, nhớ lại lúc đó, sắc mặt của tái nhợt mới cảmthấy hối hận. Cũng thể bỏ qua thể diện nhận lỗi với . Vốn cho rằng, sáng nay tìm cách gây khó khăn kháng nghị, sau đó có thể tìm được bậc thang, thuận tiện xin lỗivới . Nhưng chỉ im lặng chịu đựng, đem mọi muốn ngăn ở trong bụng. gạt bỏ mặt mũi, làm đến bước này cũng dễ dàng, nhưng đây là thái độ gì, lại thèmnhìn đến ?!

      “Thư ký Lâm, đây là thái độ đối với ông chủsao?” Hà Tử Nghiệp nhìn Lâm Cảnh Nguyệtđang làm gì đó làm, vẫn giữ được, mất tỉnh táo rồi, uy phong khiến người khác sợ hãi trước mặt cũng dùng được rồi.

      Lâm Cảnh Nguyệt cúi đầu cười lạnh, lần nữangẩng đầu lên vẻ mặt bình thản: “Ông chủ, từ từ ăn.” xong trực tiếp bưng dĩa đếnthùng rác, toàn bộ thức ăn có vài loại chưa từngđộng tới toàn bộ đổ vào thùng.

      Con ngươi Hà Tử Nghiệp đột nhiên co rút lại,chợt phát hiểu , tại saokhông biết lại là người ngoan tuyệt nhưvậy, cho rằng ngây thơ, trẻ trung nhưngkhông ngờ, trong xương tủy lại là ngườiquyết tuyệt. Trong lòng vô cùng chua xót, lệ thuộc vào đâu rồi, vì sao lúc này cho dù cái liếc mắt cũng muốn nhìn đếnanh?

      Chiếc muỗng sắt trong tay cũng bị cầm đến biến dạng, sắc mặt Hà Tử Nghiệp càng ngày càng đen, cuối cùng cũng ném dĩa đuổi theo. Cóngười nhạy cảm nhanh chóng đánh mùi được vị nhiều chuyện, nhất thời toàn bộ công ty đều là suy đoán quan hệ giữa Hà Tử Nghiệp và Lâm Cảnh Nguyệt.

      Hà Tử Nghiệp cuối cùng vượt qua cánh cửathang máy sắp khép lại đuổi kịp Lâm Cảnh Nguyệt, lúc này, đứng trong thang máy,sắc mặt có chút tái, đôi mắt đen to tròn bìnhtĩnh, mái tóc dài nhu thuận xõa xuống bờ vai,môi hồng răng trắng, cả người thanh tú, tinh xảonhư búp bê. Lòng Hà Tử Nghiệp mềm nhũn, nếu chịu cúi đầu trước, nhất định so đo chuyện lúc trước, mặc kệ người đàn ông nào, tin mình hơn người tuy tiện, hơn nữa nhìn tin nhắn ngày đó, nhóc nhất định thẳng thắng từ chối tên kia rồi.

      Hà Tử Nghiệp cố làm ra vẻ trấn định bước vào thang máy, đứng bên cạnh Lâm Cảnh Nguyệt, đoán rằng trong lúc này vài lời với , cũng theo lên cao của thang máy qua từng tầng lầu mà lòng trầm xuống, có lẽ, vừa mới bắt đầu sai phương hướng rồi.

      Rốt cuộc, Hà Tử Nghiệp nén được lửagiận: “Lâm Cảnh Nguyệt, có gì với tôi sao?” nghiêng người, giam cầm vào bên trong vòng tay mình, lấy tư thế kẻ mạnh đốimặt với . ngờ, nét mặt cũng khôngbiến đổi, chỉ hơi cuộn mi lên nhìn , khôngmặn nhạt : “Tổng giám đốc, buổi chiềukhông có việc gì đặc biệt.”

      “Còn có cái gì?” Hà Tử Nghiệp cắn răng, tiếp tục kiên trì.

      “Lịch trình cuối tuần làm xong, phòng làmviệc của cũng được dọn dẹp sạch .”

      “Tôi muốn nghe cái này!” Hà Tử Nghiệpgầm thét, chỉ muốn nghe lời dịu dàngtại sao lại khó như vậy?

      “Vậy muốn nghe cái gì?” Nét mặt LâmCảnh Nguyệt đổi, liếc nhìn nút hồngtrong thang máy hiển thị số “46”

      “Tôi…” muốn nghe giải thích chút chuyện hôm qua, muốn nghe chúng ta lại như thường, muốn nghe mềm mại nủ non gọiDiệp Tử, Diệp Tử… Nhưng làm sao kêu ra miệng? Tại sao nhất định làm ngược vớianh? Hà Tử Nghiệp ngẩng người, thang máy đến tầng 48, Lâm Cảnh Nguyệt đẩy ra, bước khỏi thang máy, lần cũng quay đầu lại.

      Có phải dễ dàng có được biết quý trọng? vốn nghĩ thận trọng trong tình cảm thu được quả ngọt, ngờ vẫn là sai lầmrồi, cũng vậy, người thất bại trong tình cảm, làm sao biết được phải như thế nào mới có thể khiến cho tình cảm mới vừa manh nha cóthể trở thành cây đại thụ che trời?

      Chiều hôm đó, Hà Tử Nghiệp cũng tìm gây khó dễ, hai người chỉ làm chuyện ông chủ và thư ký nên làm, mãi cho đến khi tan việc.

      Bình thường hai người là người cuối cùng rời công ty, bởi vì bọn họ muốn né tránh người quen để cùng nhau về nhà. Sắp đến giờ tan tầm,Hà Tử Nghiệp liếc mắt nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, hết sức chuyên chú vào màn hình xử lý số liệu, nhất thời tỉnh táo lại, xem ra bọn họ có thể kéo dài thói quen như trước, nếu vậy có thể có cơ hội đem ba chữ kia ra.

      Hà Tử Nghiệp lắc đầu cái, đem mọi ý nghĩ rối rắm vứt ra khỏi đầu, trước cứ xử lý tốt đống công việc như núi này , những việc kia chờ sau. Cho tới bây giờ, mỗi khi làm việcluôn tập trung 100% tinh lực, cho đến khi tan việc cũng biết, bởi vì mắt có chút mỏi nên ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, mới phát quá 10 phút so với giờ tan tầm.

      Phản ứng đầu tiên của là nhìn về phòng của Lâm Cảnh Nguyệt, lại phát nơi đó trốngkhông, thường ngày tươi cười rạng rỡ, nóicười ríu rít sớm chẳng biết đâu. Đây là lầnđầu tiên sau khi bọn họ qua lại bỏ lại mộtmình rời .

      Hà Tử Nghiệp bình tĩnh nhìn căn phòng trốngkhông, trong lòng đầu tiên cảm thấy sợ. Trong nhận thức của , việc ngày hôm qua ràng là sai, có thể cưng chiều , có thể mang cho toàn bộ thứ muốn, điều tiên quyết là muốn xem là trung tâm. cho phépcô làm nũng thậm chí ăn vạ, lại cho phépcô có chút giấu diếm nào đối với mình, nghĩmuốn nắm hoàn toàn trong tay. vốn cho rằng là người vô tư, vết thương lành nhanhchóng quên nỗi đau, nhưng chưa từng nghĩ trong lòng cái gì cũng đều hiểu biết ràng.

      Hà Tử Nghiệp cảm thấy rất mê man, đếncuối cùng thích ở điểm gì chứ? lần gây gỗ hoàn toàn lật bỏ hình tượng của trong lònganh, nhóc của phải ngây thơ đơn thuần, mà là rất tỉnh táo và cơ trí, như vậy biểu thích trước đó là giả dối sao? Hôm nay,cho dù thể lấy lòng muốn đến gần thếnào cũng chút phản ứng, tỉnh táo đến đáng sợ, chút dáng vẻ là người mới cùng người tranh cãi. Lòng chợt nhói lên, có loại đau đớn bén nhọn từ đáy lòng lan đếntoàn thân, có lẽ sai lầm rồi. , racòn có loại có thể, cơ bản hề !

      Đọc chương thấy nữ chính Lâm Cảnh Nguyệt rất ngu. Đàn ông dám bỏ vợ ngoại tình là thứ đàn ông tồi tệ, cặn bã vậy sao còn phải giành? Chị giành được sao chứ, chị làm vợ gã rồi gã vẫn tiếp tục ngoại tình như gã làm với vợ Mạt Lỵ kia thôi. Chị cũng ở mãi cái vòng luẩn quẩn giữa cướp chồng người -> Bị người khác cướp.

      Ngoại tình ở đàn ông chính là bản chất rồi. Còn phụ nữ chúng ta, sinh ra là khổ, sao lại phải ngu ngốc tiếp tục tổn thương lẫn nhau vì những thứ bỏ như thế??

      Vài dòng tâm của mình sau khi đọc chương 1 của truyện (và mình cũng vừa đọc cái stt của Gào FB về chuyện ngoại tình), nếu có gay gắt quá mong các bạn bỏ qua cho.


      @Bạn editor: Truyện bạn dịch mượt lắm, cảm ơn bạn edit truyện.
      Pe Mickxixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Duyên phận hết

      Quan hệ của hai người kể từ ngày đó bắt đầu trở nên cứng ngắc, Lâm Cảnh Nguyệt cảm thấy chán nản tuyệt vọng, mà Hà Tử Nghiệp lại có cảm giác mê man mất mát. Hai người đều ngồitại chỗ bồi hồi, người đều mang mặt nạ lớn để che giấu, để cho đối phương nhìn thấy cảm xúc chân của mình, giùng giằng,tuyệt vọng.

      Lâm Cảnh Nguyệt càng lúc càng gầy, mặc dù thời tiết chuyển lạnh, áo quần cũng mặc rất dày nhưng vẫn có thể nhìn ra. cao 1m7, gầyđi lại có vẻ xinh đẹp mong manh, đôi mắt to gương mặt trắng noãn nhắn, tinh sảo khiến người thương. Vậy mà, cặp mắt như lưu lý lại mất vẻ sáng rỡ của quá khứ, thườngthường mang theo vẻ trống rỗng mê man, khiếncả người có vẻ ngơ ngác, cũng phù hợpvới cách gọi bé con.

      Phần lớn những nữ đồng nghiệp cùng công ty cótuổi tác khá lớn luôn thích thừa dịp khôngchú ý tới siết chặt mặt của , cực kỳ giống như đối với đứa bé nhà mình, Lâm CảnhNguyệt đối với loại hành vi này là dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại cảm thấythật ấm áp, kiếp trước, vì Hàn Mộ Vândường như đối lập với toàn thế giới, trừ với người nhà chưa từng có được loại tình cảmnhư này, mà nay, lại may mắn khi có thểchính mình tự trải nghiệm tất cả các loại cungbậc tình cảm phong phú của cuộc sống chân chính.

      dần dần nghĩ thông, còn rối rắm cùng mẫu thuẫn với Hà Tử Nghiệp, cùng hòa mình vào với mọi người ở công ty, tất cả mọi ngườicũng rất thương , cảm thấy vui vẻ.Ban đầu, cho rằng có thể quên tất cả, cóthể quên người đàn ông cao cao tại thương kia
      Nhưng ánh mắt lại tự chủ được luôn hướng về phía . Mỗi lần nhìn thấy hắntráitim cũng đều đau đớn mờ mờ ảo ảo, lời khắcnghiệt của ngày đó vẫn vang lên bên tai,những ánh mắt và lời chế giễu ác độc kia, mỗi khi nhớ đến đôi mắt vẫn nổi lên tầng hơi nước.

      Giờ đây còn là Lâm Cảnh Nguyệt khổsở chờ đợi Hàn Mộ Vân, sớm đemtoàn bộ cuộc sống của chính mình vây quanh người đàn ông, cũng còn đem hết tất cả chỉ để người, như vậy, nếu Hà Tử Nghiệp chọn bỏ đoạn tình cảm nàythì cũng cần phải dây dưa nữa, kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng được, có lẽ duyênphận bọn họ có nhiều bao nhiêu cũng mất hếtở kiếp trước, kiếp này còn lưu lại cái gì đây?

      Lòng rất đau, giống như bị kim đâm phải, đauđến hô hấp cũng khó khăn, đau đến toàn thân tê dại, nhưng . Có lẽ, đối với , đau cũng giống như lời nhắc nhở, nhắc nhở cần vì người khác mà trở thành con thiêu thân lao đầu vào lửa. nhắc nhở cuộc sống mới của chỉ mới vừa bắt đầu màthôi.

      Lâm Cảnh Nguyệt từng nghĩ đến việc từ chức,dù sao mắt thấy lòng có thể dễ chịuhơn chút, thế nhưng công việc này sớm quen thuộc, tiền lương cũng rất cao, nếu là công việc khác chắc chắn có được như vậy, mọi ý nghĩ cũng chỉ là thỉnh thoảng lại nghĩ chút, dù có tình , vẫn còncuộc sống, mất người đàn ông, vẫncòn cha mẹ ở nhà trông ngóng. Tất cả rồi qua thôi Lâm Cảnh Nguyệt, đây là câu thường động viên trong lòng, ít nhất còn khôngbị gièm pha, khiinh thường như trước kia, màychỉ là thất tình, vẫn phải đứng thẳng, ưỡn ngực mỉm cười nghênh đón mỗi ngày mới.

      “Cảnh Nguyệt!” Lâm Cảnh Nguyệt cùng Trần Huyễn ăn trưa, chị Lưu ở phòng tài vụchợt bưng đĩa đến, mặt là nụ cười tươi. Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng nuốt xuống ngụm cơm trong miệng đứng lên: “Chị Lưu, có chuyệngì ạ?”

      “Được rồi, được rồi, cần câu nệ nhưvậy!” Chị lưu khoát tay, ngồi xuống đối diệnLâm Cảnh Nguyệt, là quản lý phòng tài vụ,làm việc tại công ty cũng rất lâu, bình thườnglà người nghiêm khắc, Lâm Cảnh Nguyệt lại được sử dụng thái độ như vậy quả có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng có chút nghi ngờ hỏi: “Chị Lưu, rốt cuộc có chuyện gì?”

      Nhìn dáng vẻ thấp thỏm của , chị Lưu nhịn được cười trêu ghẹo : “Sao vậy? chị có thể ăn được em sao? Nhìn dáng vẻ của em kìa!”

      Lâm Cảnh Nguyệt có chút ngượng ngùng, vuốtvuốt mái tóc, mặt cũng có chút hồng: “Nàocó, em chỉ là có chút bất ngờ thôi!”

      Chị Lưu nhìn Lâm Cảnh Nguyệt cười như vậylại càng mừng hơn, ánh mắt lại còn có vẻ hàilòng, chậm rãi gắp miếng măng bỏ vàomiệng từ từ nhai sau đó nuốt vào bụng mới :“Cảnh Nguyệt, em chưa có bạn trai chứ?”

      “Dạ?” Lâm Cảnh Nguyệt đầu tiên là sững sờ,sau đó lại cảm thấy có chút chua xót, cúi đầunhỏ giọng đáp: “ có… có.”

      Chị Lưu nghĩ rằng xấu hổ, vỗ vỗ đầu : “Vừa đúng, cháu chị cũng có bạn , hai người gặp mặt được ?”

      “Khụ khụ…” Trần Huyễn hớp hớp nướcchanh bị sặc, chịu được liền ho khan, Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng lấy lại tinh thần giúp dễ thở: “Bạn sao lại ăn uống gấp như vậy?”

      Trần Huyễn nắm được tay , dùng sức lay, còn ngừng nháy mắt: “Cảnh Nguyệt…CảnhNguyệt, bạn…” Có vài câu tiện ,chỉ có thể ám chỉ với Lâm Cảnh Nguyệt, hi vọngcô có thể nghe hiểu ý mình. ngờ Lâm Cảnh Nguyệt chỉ lắc đầu với cái, khóe miệng mỉm cười có chút khổ sở, Trần Huyễnmặc dù có chút đầu gỗ, nhưng là phụ nữ, đối vớitình cảm luôn nhạy cảm, nhanh chóng hiểu được ý tứ của Cảnh Nguyệt, khiếp sợ trợn to hai mắt: “Bạn…bạn là?”

      Lâm Cảnh Nguyệt gật đầu cái, thanhnhàn nhạt: “Chính là như vậy.” dáng vẻ của cônhẹ nhàng bình thảng, dường như nụ cười chua chát vừa rồi vốn dĩ hề tồn tại, Trần Huyễn lại thấy gượng gạo, vỗ bànmột cái trực tiếp đứng lên, thanh vang dội cả căn tin: “Được lắm, bà đây phế !”

      đợi Lâm Cảnh Nguyệt kéo , chị Lưuđã mở miệng: “Ui, đây là thế nào? Hai ngườiđang làm cái gì bí hiểm thế?” Chị Lưu chuyển sang Lâm Cảnh Nguyệt, mặt có chút vui: “Cảnh Nguyệt, em có bạn trai sao?”

      , em có.” Lâm Cảnh Nguyệt cuống quýt giải thích.

      “Vậy vừa rồi hai người là cái gì?” Chị Lưu nhất quyết tha, đối phương mặc dù là người thích, nhưng dù sao cũng là ngườingoài, cũng hiểu quá lai lịch của Cảnh Nguyệt, chỉ mới hơn nửa năm làm việc chung cảm thấy bé này tệ mới muốngiới thiệu cho cháu mình. Nhưng ngộ nhỡ trong này lại có cái gì cong cong quẹo quẹo, chẳngphải là hại cháu mình sao, dù sao cũng chính làmáu mủ. Hơn nữa, ở công ty làm quản lý nhiều năm, liếc mắt nhìn thấy hai bé này tuyệt đối là giấu giếm chuyện quan trọng.

      “Cái đó…cái đó.” Lâm Cảnh Nguyệt lắp ba lắpbắp muốn giải thích, moi hết ruột gan cũng lý do, nhìn thấy sắc mặt chị Lưu càng ngày càng kém, lòng cũng gấp đến xoay vòng. Lúc này chợt vang lên thanh trầm thấpcủa người đàn ông bên tai , lớn, lại khiến cho mọi người ở căn tin đổi sắc mặt: “Tôi theo đuổi Cảnh Nguyệt, ấy là bạn của tôi.”

      Lâm Cảnh Nguyệt hít hơi khí lạnh, đầu cảm thấy có chút đau, cục diện rối rắm còn chưagiải quyết lại tới thêm , ai có thể cho côbiết tại sao Hàn Mộ Vân lại tới đây? Còn nữa, như vậy là có ý gì? Giongj bá đạodường như chắc chắn là bạn của hắnvậy, tại mới vào công ty, cũng chưa ai biết tình huống của , nhưng lâu sau mọi người biết kết hôn, đến lúc đóphải làm sao? chẳng phải trở thành trò cười sao?

      “Ơ, theo đuổi? Cũng chính là chưa có theo được!” Chị Lưu ưu nhã uống hớp nước, đẩyghế ngồi đứng lên nhìn thẳng vào mắt Hàn MộVân: “Tôi còn tưởng chuyện gì khiến hai bé này thần thần bí bí, hóa ra là như vậy. CảnhNguyệt của chúng ta bây giờ vẫn còn là người tự do, muốn làm gì cũng cần phải chăm nom chứ?” Chị Lưu hổ là người trong ngành lâu năm, chuyện liền trúng timđen, nhưng vẫn mang theo giọng điệu của nữ cường nhân: “Cứ như vậy, Cảnh Nguyệt.” quay đầu nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, trong mắt là ánh sáng cho cự tuyệt: “Sáng thứ bảy, 8 giờ, tại Noãn các gặp lại.” Quẳng xuống câu, cũng quan tâm sắc mặt hàn Mộ Vân biến thành đen nhàng lướt rồi.

      Đến khi chị Lưu rời Lâm Cảnh Nguyệt mớilấy lại tinh thần, nhìn dáng vẻ như bị xâm chiếm lãnh thổ của Hàn Mộ Vân, đột nhiên cảm thấy châm chọc, con người này vẫn cứ tự tin nhưvậy, chút cũng thay đổi, có lẽ nên có người cho biết, thế giới này khôngphải thứ gì muốn đều có thể có được. “Hàn Mộ Vân, tôi sớm , tôi đối với việc làmngười tình của có hứng thú.”

      “Cảnh Nguyệt, tôi chưa từng nghĩ để cho làm người tình.” Hàn Mộ Vân có chút khổ não, này tại sao để cho giải thích?Tại sao mỗi lần thấy đều muốn đưa ra mộtthân gai góc đối chọi, rốt cuộc chọc gì tới chứ?

      “Cứ vậy , cần lại xuất trước mặt của tôi nữa.” Lâm Cảnh Nguyệt nhịn được xoay người, giống như nhìn lâu thêmmột chút cũng muốn: “Tôi cũng khôngmuốn nghe lý do của , nếu như quên tôi thêm lần, tôi chán ghét !Cho dù đàn ông thế giới có chết sạch hết tôi vẫn theo !”

      Con ngươi Hàn Mộ Vân co rút lại, máu toànthân như đông cứng lại, mỗi câu mỗi chữ từ đều giống như hóa thành từng mũi kiếm sắc bén, vừa độc vừa chuẩn đâm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng , mà , chỉ đứng bên nhìn dáng vẻ đầm đìa máu tươi của , cười nhạo tình cảm của . nhìn thấy rồi, ánh mắt khinh thường lại chán ghét của . Vì sao?Vì sao? mong có thể đáp lại mình, nhưng tại sao nhất định phải dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để cự tuyệt ?

      “Lâm Cảnh Nguyệt, tôi lại đến tìm tôichính là người ngu bằng chó.” Sắc mặt Hàn Mộ Vân có chút trắng, gầm thét về phía bóng lưng của Lâm Cảnh Nguyệt, cũng quan tâm đến ánh mắt khác biệt củangười toàn bộ công ty. Hàn Mộ Vân , muốn gì được nấy, cho tới bây giờ chưa có ai từng chà đạp tình cảm của như vậy, vì tại sao hắnlại muốn dùng mặt nóng của mình dán lênmông lạnh của người khác? tiện, chỉ là vì mà bỏ xuống tự ái của mình màthôi!

      Bước chân Lâm Cảnh dừng lại, trong lòng khóchịu, có chút đau đớn lan khắp toàn thân, khinào người dịu dàng lại biến thành nhưvậy? vẫn cảm thấy Hàn Mộ Vân là ngườithích hợp nhảy điệu walt, phong cáchnhanh nhẹn như thân sĩ là mơ ước tronglòng của các thiếu nữ, nếu đứng sàn nhảynhất định hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ có bốn chữ: “Quân tử như ngọc” mới có thể xứng với .

      Mà nay, mặt nạ của bỗng bị xé , có thểthấy được là phẫn nộ đến mức nào, còn có mỗi lần nhắc đến hôn nhân dáng vẻ của lạigiống như muốn rồi lại thôi, giống nhưkiếp trước, lúc đó cũng luôn cảm thấy có gì muốn với mình, nhưng cũng sớm muốn biết rồi. Hiểu quá đôi khi lại làm loạn chính mình, có lúc, hồ đồ mới có thể quađược.

      Cho nên, mặc dù rất muốn quay đầu lại, vẫnnện bước như cũ, lảo đảo về phía trước: “Tùy .”
      Pe Mickxixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: muốn nghỉ việc.

      Lâm Cảnh Nguyệt nghĩ tới việc Hàn MộVân muốn theo đuổi trong đêm lan rakhắp công ty, tại ai nhìn thấy cũng đềulà dáng vẻ mập mờ, thậm chí còn nhạo báng mấy câu, bên ngoài Lâm Cảnh Nguyệt chỉ biếtbất đắc dĩ cam chịu nhưng cũng lén lén quan sát phản ứng của Hà Tử Nghiệp, nhưng vẫn có thái độ gì, cũng có gì khác thường. Tâm tình vốn mang chút hy vọng của nhanh chóng trở nên tĩnh mịch. Từ đó về sau, thậm chí còn nhìn lâu chút, phải muốn nhìn mà sợ khi rời lại càng lún sâu thêm.

      ra nghĩ oan cho Hà Tử Nghiệp,phòng của ở tầng 48, thuộc về tầng lầu củanhững nhân viên quản lý đứng đầu công ty, bọnhọ ai cũng am hiểu kinh doanh, phải ai cũng giống như những nhân viên bình thườngloạn lưỡi lắm lời, cho dù có biết cũng chỉ cườicho qua. Mà khi làm việc Hà Tử Nghiệp cũng chỉ ở tầng 48 ngây ngô, nếu về thị trườngkhứu giác của có thể xem là 10 phần nhạybén khi đến các loại tin đồn tạp nhamcủa công ty có thể xem chút cũngkhông biết gì.

      Nhưng lại cố tình gặp đúng dịp, chuyện vốnkhông nên biết lại để cho biết được, việc này phải tính công cho vòi nước của tầng 48. Theo lẽ thường, thiết bị ở tầng 48 là cao cấp nhất, cũng ít người sử dụng nhất, thiết bị rấtkhó hư hỏng, nhưng cố tình vào lúc này ống nước ở tầng 48 lại có vấn đề, tất cả các vòinước đều thể sử dụng.

      Nếu có nước, nhà vệ sinh tất nhiên thể dùng, tuy báo sửa gấp, nhưng muốn làm tốt trong hôm là chuyện thể, cho nên khi Hà Tử Nghiệp muốn vệ sinh chỉ cóthể xuống tầng dưới. đứng trong thang máy, nghĩ đến thái độ những ngày qua của Lâm Cảnh Nguyệt đối với trở nên càng ngày càngbình thường, trong lòng cảm thấy đau đớn, cần sao? Bọn họ phải chấm dứt như vậy sao? Nghĩ nghĩ lại, khỏi mất hồn, chờ hồi hồn nhìn lại, bản thânđã đến tầng 26.

      Hà Tử Nghiệp xoa xoa huyệt thái dương, tầng 26 tầng 26, dù sao cũng có thang máy. Mới vừa đến khúc quanh vào nhà vệ sinh nghe đám phụ nữ tám chuyện, đối với việcnghe lén có hứng thú, cũng có ý trừng phạt việc bọn họ chuyện trong giờ làm việc, dù sao ở nơi này áp lực công việc cũng rấtlớn, buông lỏng chút cũng có thể điều chỉnhcảm xúc của nhân viên, rất am hiểu đạo quản lý, cho nên đối với việc như vậy cũng liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Vừa muốn qua, bỗng nhiên lại nghe được tên của Lâm Cảnh Nguyệt, bước chân hơi chậm lại, tự chủ ngừng bước, chuyện về đều muốn biết, hơn nữa, biết gần đây có gì để người ta bàn tán, chẳng lẽ quan hệcủa bọn họ bị phát rồi? Nghĩ tới đây, trong lòng Hà Tử Nghiệp có chút chút vui mừng, nếunhư vậy có thể mượn cơ hội này cùng côlàm lành được hay ? còn biết Lâm Cảnh Nguyệt sớm cho rằng bọn họ chia tay rồi.

      “Lâm Cảnh Nguyệt đó, biết à?” Nhânviên A: “Chính là người vừa tốt nghiệp đại học, có bề ngoài xinh đẹp, thư ký Tổng giám đốc.”

      “A, nhớ rồi!” Nhân viên B vỗ đầu bừng tỉnh:“Nhưng ta có năng lực, đầu tiên làlàm thư ký tổng giám đốc, sau lại cùng với Hàn Mộ Vân nhìn có vẻ tốt hơn, chuyện tốt đều để ta chiếm hết rồi.”

      “Ai bảo ta có dáng vẻ xinh đẹp, chậc chậc, khuôn mặt nhắn như vậy, con nhìn còn động lòng cơ mà.” Nhân viên A.

      “Thôi , cũng là dựa vào khuôn mặt thôi, còn biết cùng bao nhiêu người đàn ông rồi,loại phụ nữ như vậy…”

      Lời đồn đãi chính là lời đồn đãi, nhưng khi qua miệng của bọn họ thường thay đổi hoàn toàn thậm chí là hoàn toàn trái ngược.

      nhận tiền lương tháng này!” Như bóng ma,dáng vẻ cao lớn rắn rỏi của Hà Tử Nghiệp bước tới, sắc mặt của trầm, ánh mắt lạnh lẽo,khiến hai người nhân viên rét run. “Ngay lập tứccút ra khỏi công ty!” Cảm giác áp bức mạnh mẽtừ người Hà Tử Nghiệp truyền tới, hai nhânviên nơm nớp lo sợ nhìn , nhất thời mặt còn chút máu.

      Hà Tử Nghiệp xoay người, thèm nhìn haingười kia cái, sải bước vào trong thang máy, ngay cả nhà vệ sinh cũng quên . Đến khithang máy khép lại, toàn bộ gian chỉ cònlại mình , mới hung hăng đấm mộtquyền vào cửa thang máy, vệt máu theo tay rớt xuống, Hà Tử Nghiệp nhắm mắt lại, giốngnhư mất hết hơi sức, toàn thân tựa vào trêntường.

      biết vì sao ánh mắt của dừng lại người càng ngày càng ít, biết vì sao tuyệt quan tâm đến tình cảm giữa họ,hóa ra là như vậy. và Hàn Mộ Vân sao? Là chuyện từ lúc nào? Hà Tử Nghiệp chợt nhớ đến tin nhắn trong điện thoại của , nhất thời hiểu ra, hóa ra là như vậy, giữa họ chi sớm có qualại, chỉ có mình hề hay biết gì! Hà Tử Nghiệp hung hăng cắn răng, dùng sức tưởngchừng như muốn cắn nát hàm, là bạn tốtcủa , là bạn của , tốt! rấttốt!

      Trong thang máy hẹp, khí giống nhưbị đông cứng, Hà Tử Nghiệp thở gấp, cảm thấylửa giận trong lòng từng chút nhen len, cháy sạch lý trí của . Cái gì cũng nghĩ, ban đầu chính là trêu chọc , mọi thứ đều làgiả! Nụ cười của , tình cảm của đều là giả!Nhưng đáng chết, tại sao lại còn thamluyến, tham luyến tất cả những gì thuộc về ,cho dù đó là cái tát kia ở nhà của ! Hà Tử Nghiệp ,Mày tiện! dựa thoe vách tường thở dốc, tay đặt lên ngực, nơi đó đau tê tâm liệt phế, trái tim giống như bị cắt xẻo, đauđến cả người ướt mồ hôi lạnh. Lông mi Hfa TửNghiệp run rẩy, người đàn ông kiên cường ngay tại nơi ai nhìn thấy lộ ra vẻ mặt yếu đuối của mình: “Nguyệt Nha Nhi…Nguyệt Nha Nhi…” cúi đầu nỉ non, tiếng so với mộttiếng lại càng thêm dịu dàng, giống như làm nhưvậy có thể đem người đem về.

      Hôm sau, cả công ty sôi trào, Nguyên nhân làtổng giám đốc mới ra quy định mới cho công ty,tăng thêm cái chính là: Nhân viên công ty được có chuyện đương, khi bị phát lập tức đuổi việc.

      Khi Lâm Cảnh Nguyệt thấy được quy định nàytay cũng run lên, sắc mặt thay đổi trắng bệch,nhân viên được đương…Khôngđược đương… cúi đầu, rốt cuộc cần đè nén nữa, nước mặt nhanh chóng rơixuống nền gạch men trắng loáng.

      rất thông minh, , có lẽ sợ đối với quấn chặt cho nên sau nhiều ngày tìm ra được phương pháp hoàn mỹ cho biết, bọnhọ chia tay rồi. Lâm Cảnh Nguyệt cười có chút quỷ dị, hiểu , làm sao có thể dây dưa với chứ, mộtcâu , uổng phí tâm tư như vậy. LâmCảnh Nguyệt dùng sức lau nước mắt mặt, quật cường ngẩng đầu lên, giờ phút này, đối với còn tia hy vọng. Đúng như mong muốn, ở bên cạnhanh nữa, Lâm Cảnh Nguyệt dựa vào bằng tốtnghiệp Đại học nổi tiếng nhất nước cùng với nửa năm kinh nghiệm chẳng lẽ lại tìmđược công việc. muốn cho biết, vị trí bên cạnh phải thiếu! Tuyệt đối !

      Khi đơn từ chức của Lâm Cảnh Nguyệt đặt bàn của Hà Tử Nghiệp, cảm thấy cả người như rơi xuống vách đá cao ngàn mét. dùng sức nắm lấy đơn từ chức của , gân xanh cũngnổi lên, giống như ngay lập tức mạch máu vỡ ra, ngay cả khớp xương cũng nổi lên ràng. lại thích như vậy? Thích đến nỗi vì tương lai cũng cần sao? Hà Tử Nghiệp trực tiếp xé nát đơn từ chức, bước nhanh qua phòng làm việc của Lâm Cảnh Nguyệt, gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào, đangsửa soạn đồ của mình, phần lớn thu dọnxong, chỉ còn lại chút ít đồ đạc linh tinh đặtở bàn.

      Nhất thời Hà Tử Nghiệp cảm thấy lửa giận dâng trào, bước tới, trực tiếp xách lên Lâm cảnh Nguyệt như xách con gà, nhìn gương mặtkhiến vừa vừa hận nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “ đây là ý gì?”

      Lâm Cảnh Nguyệt nhìn buông thõng mí mát, để mặc lôi kéo mình: “Chính là giốngnhư nghĩ.”

      ngờ lại thừa nhận dứt khoát như vậy, hô hấp Hà Tử Nghiệp căng thẳng, thiếu chút nữa thể khống chế nhào tới xe nát , rốtcuộc xem là cái gì? Bọn họ còn chưa chiatay nhanh chóng vui vẻ với người đàn ông khác, hơn nữa còn là người đàn ông kết hôn rồi!

      có biết Hàn Mộ Vân là người như thế nào hay ?” gầm thét đối với , hậnkhông bổ được đầu ra xem thử bên trong chứa cái gì lại muốn làm tiểu Tam của người khác.

      “Chuyện này liên quan gì đến tôi?” Đối với câuhỏi của , giải thích được, Lâm Cảnh Nguyệt khách khí đáp trả câu.

      Nghe xong lời , lòng Hà Tử Nghiệp cuồn cuộncảm xúc phức tạp, thống hận, ghen tỵ, tức giận…đủ loại dung hợp lại với nhau, đem lý trícủa toàn bộ biến mát: “Mẹ kiếp, sao lạicó thể ti tiện như vậy? À , làm sao cứ ti tiện như vậy!”

      Vừa dứt lời, Lâm Cảnh Nguyệt vốn yên lặngchợt bắt đầu phản kích, dùng hết hơi sứctoàn thân để phản kháng, giùng giằng, dùng sức đánh vào lồng ngực của , thậm chí bắt đầu cắn , hung ác giống như con báo cựtuyệt bất cứ ai đến gần: “ đừng đụng tôi! Đừng đụng vào tôi!”

      Mặc dù bị đánh rất đau, nhưng Hà TửiNghiệp quan tâm nhưng đau đơn nhỏnày, quá tức giận lại trở nên bình tĩnh, cười lạnh, gắt gao đè Lâm Cảnh Nguyệt lên tường,giọng điệu ác liệt, xen lẫn lạnh lùng, thổi qua lỗ tai của , lại làm tổn thương lòng của .

      cho tôi đụng? Là chỉ muốn đụng cóphải ?” Hà Tử Nghiệp bắt được mái tóccủa , ép nhìn thẳng vào mắt mình: “! đụng những nơi nào người ?”

      Mái tóc bị lôi khiến da đầu đau đớn, lòng dạcũng tan nát, Lâm Cảnh Nguyệt cắn môi, thét lên: “Nơi nào cũng đụng! Như thế nào? Có quan hệ đến sao?”

      Nhất thời, lồng ngực Hà Tử Nghiệp kịch liệtphập phồng, thậm chí Lâm Cảnh Nguyệt cònnghe được thanh dư thừa của , biểu hiệncủa giống như dấu hiệu của cơn bãolớn, càng yên lặng sức tàn phá càng nặng nề. “Hà Tử Nghiệp, là đàn ông nhanh buông tôi ra! Chúng ta chia tay rôi! như vậy là làm gì hả? Đừng để cho tôi coi thườnganh!”

      “Có phải là đàn ông hay ?” chợt phát ra chuỗi tiếng cười phù hợp, ngay sau đó thanh lạnh lẽo đến tận xương tủyvang lên: “Có phải đàn ông hay lậptức biết!”

      Vừa dứt lời, nhanh gạt bỏ áo khoát lông bên ngoài, trong hoảng sợ của tiếp tục xénát áo bên trong của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :