123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai - Diệp Hề Lương (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      chậm đến sân cao 223 mét. Gió lạnh thổi từng cơn, Hứa Vi Mộ tay nắm lấy tay , tay nắm chặt dây bảo hiểm, từ từ. Dưới chân chính là toàn cảnh Macau, trừ sợ hãi ra cũng lãng mạn vô cùng.

      - Cảnh quang rất đẹp đúng ?

      - Ừm – mặt rạng rỡ nét vui mừng, sáng lấp lánh.

      - vừa rồi nhảy bungee vả lại đứng ở đây bây giờ vẫn có chút sợ hãi.

      Úc Cẩn nghe vậy, vô ý thức siết chặt tay . Hứa Vi Mộ xoay người, nhìn sâu vào đáy mắt Úc Cẩn, mủi lòng :

      - Nhưng muốn chứng minh với em điều, dù là độ cao nào cũng sợ. Điều duy nhất sợ đó chính là em thuộc về .



      ---------

      (**) Ba trò mạo hiểm ở tháp Macau

      Bungee Jump
      [​IMG]
      Skywalk
      [​IMG]
      Tower-climbing

      [​IMG]
      Last edited: 19/12/15

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 41 Chân tướng
      Editor: Haruka234

      Tuy rằng trước giờ Hứa Vi Mộ ít khi nào gọi là tiểu Cẩn, nhưng mà Úc Cẩn rất thích cách xưng hô đó, cũng như cách gọi ‘đồ ngốc’, ‘người nào đó’…

      Nhiều người thích được gọi là bảo bối, nhưng thích mấy biệt danh này hơn. Nếu Hứa Vi Mộ gọi hai chữ bảo bối này ra, nhất định nổi hết da gà, chắc phải cẩn thận suy nghĩ xem ấy bình thường ở chỗ nào.

      Mỗi lần Hứa Vi Mộ bất đắc dĩ sờ sờ đầu hoặc thấp giọng gọi ‘ đồ ngốc’, Úc Cẩn đều cảm thấy cả người vô cùng thư thái, ấm áp.

      Cả hai nắm tay nhau quan sát cảnh đẹp, Úc Cẩn hạnh phúc đến cười ra nước mắt, lau mặt, thẳng:

      - ràng là em sợ hơn .

      - Đồ ngốc – Hứa Vi Mộ giúp lau nước mắt, dịu dàng dỗ dành .

      nhàng gọi:

      - Vi Mộ.

      - Hả?

      - Em chỉ gọi vậy thôi – Úc Cẩn cười lắc đầu, ngây ngô mà đáng như vậy.

      - Đồ ngốc.

      - Hả?
      Last edited: 28/12/15

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Em chỉ là người post hộ :th_18::th_18:

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 43: Lâm gia


      Lâm Khê nhận được điện thoại của Lâm Diệu Kiến, ông hiếm khi có dịp cả nhà tụ họp lại chỗ, muốn về nhà ăn cơm. Trong mắt Lâm Chấp, nơi đó đâu phải là nhà của ta, ta dựa vào cái gì mà phải giả vờ đóng vai đứa con ngoan, đứa em tốt.


      Lâm Khê từ chối:


      - Con muốn về đâu, con ở mình như vậy rất ổn.


      Nhưng Lâm Diệu Kiến lại có thái độ cương quyết trước giờ chưa từng thấy, Lâm Khê nghĩ nghĩ lại, chắc đây cũng là cơ hội để ta gặp Nhan Tập Ngữ, vì thế miễn cưỡng đồng ý. Chỉ là bữa cơm thôi mà, bị chế giễu cười nhạo tệ hơn nữa cũng chịu qua rồi, có nhiều hơn vài lần cũng chả là bao.


      Buổi tối tại nhà họ Lâm.


      Nhan Tập Ngữ và Tôn Uẩn ngồi sofa vừa vừa cười, còn Lâm Diệu Kiến và Lâm Chấp từ đầu đến cuối đều im lặng, tiếng nào.


      Tôn Uẩn cầm tay Nhan Tập Ngữ để đùi mình vỗ vỗ:


      - Tiểu Ngữ, hai đứa kết hôn cũng hai năm rồi, khi nào cho mẹ bồng cháu đây hả?


      Lúc trước khi mẹ chồng nhắc đến những chuyện này Nhan Tập Ngữ đều tránh né, phải muốn mà là Lâm Chấp muốn có thế giới riêng của hai người, cho nên vẫn luôn kế hoạch hóa.


      Có điều thời gian gần đây bọn họ cũng xác định là muốn có em bé, rất thích trẻ con. Tháng trước tham dự tiệc đầy tháng của con trai Từ Ngạn Ninh, ôm đứa trắng nõn nà, cảm thấy bé con đáng , khiến người ta mến thôi.


      Lâm Chấp vừa mắt Từ Ngạn Ninh, cũng yên lòng để Nhan Tập Ngữ mình, thế nên chịu khó với . Nhìn Nhan Tập Ngữ ôm đứa con trai của Từ Ngạn Ninh, nét mặt dịu dàng, miệng còn ríu rít chuyện với đứa . tựa vào tường, thấy cười vui vẻ như vậy, đảo mắt bước đến ôm đứa bé thử. Đứa vô cùng , giống như có xương, khiến sợ dám có chút lỗ mãng nào.


      Nhan Tập Ngữ lo lắng lên tiếng:


      - cẩn thận chút.


      - Ôm con của Từ Ngạn Ninh nên em cũng muốn có con sao?


      Nhan Tập Ngữ vội vàng phản bác:


      - phải, phải vì ấy đâu… Chỉ là… em vẫn luôn muốn có con của hai chúng ta.


      - Được.


      Nhan Tập Ngữ vốn nghĩ mọi cách để thuyết phục Lâm Chấp, ai ngờ lại đồng ý nhanh như vậy. ngạc nhiên hỏi:


      - chịu ư? – Hình như vẫn thấy khó tin.


      - Em nhàng cầu xin như vậy, sao có thể đồng ý chứ?!


      Lâm Chấp cười khẽ vuốt mái tóc , gương mặt của Nhan Tập Ngữ đều là mãn nguyện, lời tiếp theo của càng khiến lòng của mềm nhũn


      - Tập Ngữ, thay đổi, còn là Lâm Chấp lúc trước vô lý muốn em phải nghe toàn bộ mọi chuyện. Em muốn cái gì cứ ra, cho em.


      Nét mặt Lâm Chấp vô cùng dịu dàng, khó có dịp thấy tỏ ra thâm tình đến vậy. tuy nhiên lại khiến Nhan Tập Ngữ bĩu môi, giống như bị uất ức chuyện gì. hôn lên mắt , dịu dàng hỏi:


      - Bảo bối, em sao vậy?


      Nhan Tập Ngữ cũng để ý gọi là ‘bảo bối’, nước mắt chợt rơi lã chã mặt:


      - Bởi vì em muốn nên mới miễn cưỡng đồng ý đúng ? ra căn bản là muốn có con đúng ?


      Đến lúc này Lâm Chấp mới chợt tỉnh ngộ:


      - Đồ ngốc, em muốn gì đều đồng ý… còn về con… em biết là rất muốn có đứa con trai đâu…


      - ngờ cũng trọng nam khinh nữ đó! – Nhan Tập Ngữ cười cười mắng .


      Lâm Chấp cầm tay , hôn lên cái chụt:


      - và con trai thương em nhiều, như vậy tốt sao?


      Nhan Tập Ngữ đỏ mặt bừng bừng, gì thêm.


      - Vậy … bà xã à, chúng ta bắt đầu liền .


      ***


      Nhan Tập Ngữ nhớ lại cảnh tượng , gương mặt ửng hồng. Tôn Uẩn là người tinh mắt, vừa nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của con dâu, liền biết ngay thái độ này khác với thái độ ỡm ờ lúc trước của là có hy vọng rồi.


      Quả nhiên, Nhan Tập Ngữ cúi đầu, như tiếng muỗi kêu:


      - Mẹ, tụi con cũng chuẩn bị có em bé.


      - ư? Vậy tốt quá!!


      Lâm Diệu Kiến nghe thấy, trong mắt cũng lóe lên tia sáng. Ánh mắt Lâm Chấp vừa rời khỏi Nhan Tập Ngữ, dịu dàng trong mắt của mất hêt, nhìn sang đối diện, thấy Lâm Diệu Kiến dễ gì tìm được đề tài để nhưng cũng lên tiếng nào.


      - Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư về.


      Ngoại trừ Tôn Uẩn, ba người còn lại sofa đều quay đầu nhìn về phía Lâm Khê.


      - Chào ba, dì, … chị dâu – Lâm Khê chào hỏi mọi người, thời điểm ta nhìn Nhan Tập Ngữ, ánh mắt ràng ngừng lại.


      Từ lúc con trai và con dâu vào cửa đến giờ, Lâm Diệu Kiến câu đầu tiên:


      - Lâm Khê về rồi, mọi người đến đông đủ, dọn cơm .


      bàn ăn, ngoại trừ im lặng ra vẫn là im lặng.


      Lâm Diệu Kiến cố gắng tìm đề tài để :


      - Chuyện con sắp xếp công việc cho em con thế nào rồi.


      Và tất nhiên đề tài ông tìm có thích hợp chút nào, Lâm Chấp dừng đũa chút, tỏ thái độ chhán ghét trả lời:


      - sắp xếp cho nó đến bộ phận nhân , có gì tổng thành ra tìm nó.


      - Cảm ơn .


      Lâm Chấp giật giật khóe miệng, nữa, tiếp tục ăn cơm.


      Tôn Uẩn hắng giọng cái, với Lâm Khê:


      - chị cháu chuẩn bị có em bé, Lâm Khê, cháu cũng 26 tuổi rồi, có bạn trai chưa? Nếu có dẫn về ra mắt cho ba cháu, cẩn thận kẻo nhìn lầm người.


      Lâm Khê cũng phản ứng gì nhìu, hời hợt đáp:


      - Dì yên tâm, dù có nhìn lầm người, dù con có chọn lầm người cũng chọn người có vợ.


      Tôn Uẩn bị tức nghẹn, đâm trúng chỗ đau này, phát tác cũng phải mà phát tác cũng phải.


      Trước kia khi gặp tình huống này, Nhan Tập Ngữ đều ít nhiều đỡ cho Lâm Khê, lại an ủi Tôn Uẩn. Nhưng lần này cũng chịu nổi tính cách của Lâm Khê, hừ lạnh tiếng:


      - Cũng hẳn, đến lúc muốn quay đầu dễ như vậy đâu.


      Ngụ ý là gì tất cả mọi người đều hiểu .


      ngờ mới hai năm, Nhan Tập Ngữ cũng thẳng tính rất nhiều, trước kia bị Lâm Chấp huống luyện thành con mèo ngoan ngoãn, bây giờ cũng biết cắn người đấy. Xem ra hai năm qua Lâm Chấp phí ít tâm tư.


      Lâm Diệu Kiến có uy nhất nhà lên tiếng hòa giải:


      - Người cùng nhà, chuyện đừng có cầm thương cầm đao như thế, ăn cơm mà cũng yên nữa!


      Lập trường của ông ra đứng về bên nào cả. Lời này ra là để thể địa vị làm chủ gia đình của mình mà thôi, chí ít cũng để bình an ăn hết bữa cơm.


      Nhưng Lâm Chấp nghe những lời này lại cảm thấy ông muốn dạy dỗ Nhan Tập Ngữ, nặng đặt đũa lên bàn:


      - Muốn bình yên an cơm tốt nhất đừng gọi con và tiểu Ngữ trở về.


      Lâm Chấp bực bội:


      - Con!!!


      Nhan Tập Ngữ len lén níu góc áo Lâm Chấp, ra hiệu chho đừng cãi nhau với ba. Lâm Chấp cảm thấy bất đắt dĩ, ra mặt như vậy là vì ai chứ?! Bất quá nhìn vẻ mặt đáng thương của , cũng thôi.


      Lâm Khê cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Lâm Chấp và Nhan Tập Ngữ, ngờ Lâm Chấp lại nghe lời Nhan Tập Ngữ như vậy.


      ***


      Lâm Diệu Kiến tìm Lâm Chấp đến phòng sách chuyện, Lâm Chấp biết ông muốn gì nên cho Nhan Tập Ngữ theo.


      Nhan Tập Ngữ mới ra khỏi toilet, thấy Lâm Khê dựa vào tường ngay ngưỡng cửa, Nhan Tập Ngữ căn bản muốn để ý Lâm Khê, xoay người đến phòng khách.


      - gặp hai năm, thay đổi ít nhỉ?


      Nhan Tập Ngữ dừng chân, quay đầu nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Lâm Khê, cảm thấy châm biếm:


      - cũng vậy, thay đổi đến mức tôi cũng chẳng nhận ra .


      Lâm Khê cố kiềm chế hơi thở, bỉnh thản cãi lại:


      - muốn có con với Lâm Chấp? Xem ra quan hệ của hai người tệ.


      - Chúng ta còn là bạn bè, tôi nhất thiết phải với điều này.


      Lâm Khê cũng tức giận. cười ha hả tiếng, tiếp:


      - Cha nào con nấy, sợ ta cũng giống như ba mình, chán ghét vợ con ra ngoài tìm hứng thú

      mới sao? Huống chi cũng đâu thèm quan tâm đến hành tung của ta.


      Nhan Tập Ngữ cũng bị lời của ta đả kích, cong khóe miệng, cười ôn hòa:


      - Trước giờ tôi cần phải lo lắng chuyện này, những đóa hoa cỏ bên ngoài người nào mà muốn có quan hệ với ấy? Tôi rất may mắn, người đàn ông của tôi rất chung thủy – Sau đó lại bổ sung – Đúng rồi, trí nhớ của chắc vẫn dừng lại ở hai năm trước, cho biết, tôi bây giờ chỉ biết, ấy còn trân quý tôi gấp trăm lần lúc trước.


      Nhan Tập Ngữ xong, nhàng xoay người rời , che miệng cười trộm, trong lòng reo hò: Ha ha ha! Nhan Tập Ngữ, mày làm rất tốt!!


      Lâm Chấp vừa ra khỏi phòng sách, thấy Nhan Tập Ngữ và Lâm Khê trước sau tới, lòng rung lên cái. Có điều… nhìn Nhan Tập Ngữ giống như cố nén cười đến khổ sở, còn ngược lại vẻ mặt Lâm Khê trông rất kinh ngạc.


      nhìn Lâm Khê cái, quăng lại câu:


      - Ba kêu lên phòng, có việc muốn với – Sau đó ôm vai Nhan Tập Ngữ nhàng – Chúng ta về nhà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :