1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Thiên hạ vô nhị - Lão Thạch Đầu ( Hoàn - 57c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5
      Edit: Song Tử (LTTU)

      Hai ngày nay người chăm sóc Hoa Thanh Vũ chính là nha Mộng Điệp bên người Mạnh Hoài Cẩn, Mộng Điệp rất xinh đẹp, nhưng cũng đẹp bằng Hoa Trảm Nghiên tỷ tỷ và Đại tướng quân Mạnh Hoài Cẩn, cho nên Hoa Thanh Vũ rất thích nàng.

      “Mộng Điệp tỷ tỷ, cảm ơn ngươi chăm sóc ta mấy ngày hôm nay.”

      “Đừng khách sáo!”

      nhiều ngày nay trong phủ đồn rằng Hoa Thanh Vũ là người trong lòng của Đại tướng quân, vì nàng ấy tướng quân còn ầm ĩ trận với Hình công tử, trong lòng Mộng Điệp coi Hoa Thanh Vũ như nửa chủ nhân rồi, nàng làm nha hoàn, chăm sóc phu nhân đại tướng quân đó là bổn phận!

      Mộng Điệp chỉ cái khay bàn dịu dàng : “Đây là mấy bộ quần áo tướng quân dặn dò đưa cho nương, nương xem có thích .”

      Cho nàng quần áo?

      Hoa Thanh Vũ cúi đầu nhìn bản thân, nhiều ngày nay nàng vẫn mặc bộ quần áo, nàng cười híp mắt với Mộng Điệp: “Mộng Điệp tỷ tỷ, ta hôi quá...”

      nương chờ chút, ta cho người nấu nước tắm.”

      Ngâm mình trong bồn tắm lớn, Hoa Thanh Vũ vô cùng thoải mái hận thể ngủ luôn, sau khi rời nhà trốn , lâu rồi nàng chưa được tắm nước nóng thoải mái giống như bây giờ.

      Bất quá ở nhà cũng được tốt giống như ở đây, từ đến lớn, mọi chuyện đều do nàng chủ động mở miệng, mới có hạ nhân nhớ ra vội vàng tới làm cho nàng, khi còn bé nàng rất hay xấu hổ, quần áo bị chật cũng dám . Lâu ngày da mặt của nàng cũng dần dần dày lên, lúc ăn cơm, nàng chủ động đến nhà ăn chờ, khi tắm rửa, đến sớm kêu hạ nhân trong hoả phòng xách nước, đến mùa mua thêm quần áo, thường xuyên với mẹ được quên áo bông của mình.

      Đâu có giống như ở đây, cần mở miệng có người đưa cho nàng quần áo mới, người trong phủ tướng quân là rất tốt, xem ra vận khí của mình tồi.

      Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, vừa rồi Mộng Điệp lại bước vào đổ thêm cho nàng sô nước, là vô cùng thư thái, thoải mái đến mức Hoa Thanh Vũ vô tình ngủ thiếp , ngay cả khi có người tiến vào cũng phát ra...

      Mạnh Hoài Cẩn vừa mới hạ triều, nhớ lại dáng vẻ kinh ngạc của Hình Nhạn Lai hôm nay, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      mở cửa phòng chỉ thấy hơi nước tràn ngập, trong lòng cảm thấy nha đầu Mộng Điệp kia, là càng ngày càng hiểu , muốn tắm rửa, nàng cũng chuẩn bị xong!

      cởi triều phục tới sau bình phong, vừa mới cởi áo lót chỉ thấy trong bồn tắm có cái đầu lắc lư, dần dần trượt xuống, mắt thấy hoàn toàn chìm vào trong nước...

      Nàng quả nhiên là phiền toái lớn!

      Mạnh Hoài Cẩn bước đến, hề nghĩ ngợi nắm lấy cái mũi của Hoa Thanh Vũ kéo nàng hướng lên , làm Hoa Thanh Vũ hoàn toàn tỉnh ngủ, giãy dụa vỗ nước, vất vả mới ngồi vững được. Chưa kịp hoàn hồn thấy có người đàn ông ở trần đứng bên cạnh bồn tắm của nàng...

      “A a a a!” Tiểu Hoa muội muội vội vàng cầm lấy khăn tắm lớn để bên cạnh thùng nước khoác lên che kín mình, vừa đỏ bừng mặt, vừa kêu to: “Đồ lưu manh! được nhìn!”

      “Ai nhìn ngươi !” Mạnh Hoài Cẩn sau khi nghe Hoa Thanh Vũ như vậy, lúng túng đỏ mặt, vội vàng lui về phía sau mấy bước, cách tiểu Hoa rất xa, hổn hển : “Ta.. Bản tướng quân mới thèm nhìn ngươi, người khác mà biết khẳng định chê cười ta mắt mù!”

      Mặt Hoa Thanh Vũ càng ngày càng hồng, kéo chặt khăn tắm : “Ta tắm rửa! Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngươi có thể ra ngoài được !”

      Thấy Hoa Thanh Vũ mặt đỏ, trái lại Mạnh Hoài Cẩn hề đỏ mặt, giống như người chiến thắng kéo băng ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, cười tủm tỉm : “Đây là phòng của ta, tại sao ta phải ra ngoài?”

      Mạnh Hoài Cẩn đắc ý dào dạt dùng khóe mắt liếc Hoa Thanh Vũ, chỉ thấy nàng vỗ nước cái mạnh cho hả giận, sau đó cắn môi cúi đầu, thở hổn hển gì.

      biết điều, Mạnh Hoài Cẩn nghĩ.

      Hoa Thanh Vũ chán nản, lại thể làm gì, chỉ có thể ngồi thấp xuống chút, chỉ lộ ra cái đầu, sau đó cúi đầu giả vờ chơi đùa đóa hoa trong thùng nước, thường xuyên chú ý đến hành động của Mạnh Hoài Cẩn.

      Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy mình báo được thù chuyện bị gọi là con lừa, tâm trạng rất tốt, nhìn tiểu Hoa nữa, đến bên cửa sổ : “Ta thấy sức khỏe của ngươi tốt hơn rồi, có phải nên bắt đầu trả nợ hay ?”

      “Muốn như thế nào?” Hoa Thanh Vũ giọng hỏi.

      “Ngươi muốn làm gì? Nha hoàn?”

      biết, chưa làm nha hoàn bao giờ...”

      “Nếu giặt quần áo?”

      “Thể chất của ta tốt, ngâm nước lạnh lâu bị ngất...”

      “Vậy đến phòng bếp làm việc vặt!”

      “Ta có sức khỏe, gánh được nước, biết làm đồ ăn, biết chặt củi..”

      “Vậy nhóm lửa có được ?”

      “Ta bị sặc khói...”

      Lông mày Mạnh Hoài Cẩn co giật, lạnh lùng hỏi: “Mặc quần áo, mài mực, bưng trà, rót nước ngươi có làm được ?”

      Hoa Thanh Vũ gật gật đầu.“Được.”

      “Được rồi, vậy ngươi là nha hoàn bên người ta, hầu hạ bổn đại gia cho tốt!”

      Hoa Thanh Vũ nghĩ thầm cần phải lo lắng, với cái thân hình của nàng muốn tìm công việc cũng dễ dàng, ở lại tướng quân phủ ăn mặc lo...

      Ôi, hiểu mình như thế nào nữa, ràng là có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, lại hết lần này đến lần khác có cái bệnh đa sầu đa cảm, đây phải là muốn gặp họa sao?

      Kỳ cũng bất công cho Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, mười mấy năm nàng làm tiểu thư chưa bao giờ hầu hạ người khác, ăn lại nhiều, cũng biết khi nào mới có thể lấy lại số tiền nàng nợ , thực là có chút cảm thông với .

      “Hắt xì!”

      “Nước lạnh, ngươi còn đứng lên?”

      “Ngươi xem tại sao ta vẫn chưa đứng lên...”

      Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ đẩy cửa ra ngoài, vừa ra ngoài lại gặp ngay Mộng Điệp chuẩn bị thêm nước cho Hoa Thanh Vũ.

      “Ôi chao? Thiếu gia mặt của ngài sao lại đỏ như thế?”

      Cứ như vậy Hoa Thanh Vũ ở lại phủ Đại tướng quân, phòng của hạ nhân sạch nhàng khoan khoái, nàng ở cách vách với Mộng Điệp, có thể chăm sóc lẫn nhau, những ngày này nàng cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn so với khi còn làm tiểu thư.

      Nhưng ngày đầu tiên làm nha hoàn, Hoa Thanh Vũ thể dậy nổi

      phải Mộng Điệp cố ý gọi nàng, mà là nàng ta cảm thấy tướng quân rất quan tấm đến Hoa Thanh Vũ, là khách quý, vẫn nên đối đãi tốt, mà từ đến lớn Hoa Thanh Vũ đều ngủ thẳng đến khi tự mình thức dậy...

      Có đôi khi nàng nghĩ, người nhà quan tâm đến mình cũng là chuyện tốt, sáng sớm mẫu thân bắt nàng học cầm kỳ thư họa, cho nên nàng có thể hưởng thụ tuổi thơ vô cùng tự do thoải mái, say sưa chìm vào giấc ngủ.

      Kết quả là, sáng sớm Tướng quân đại nhân của chúng ta đen mặt, phải tự mình mặc quần áo, thế nhưng chuyện khiến càng thêm tức giận là hạ triều rồi, mà Hoa Thanh Vũ còn chưa thức dậy!

      đẩy của phòng hạ nhân ra, nhìn thấy Hoa Thanh Vũ vẫn ngủ ngon lành, miệng vẫn ngừng chóp chép, thào : “Bánh ngọt phù dung...”
      Thích ăn như vậy!

      “Đại tướng quân là con lừa...”

      Lần này Mạnh Hoài Cẩn tức giận, bước đến bên giường, hung hăng nắm lấy cái mũi Hoa Thanh Vũ.

      Lại lần nữa Hoa Thanh Vũ bị nghẹn mà tỉnh dậy, nàng thở hổn hển trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn, xoa cái mũi của mình : “Tại sao ngài luôn bóp cái mũi của ta!”

      “Ngoại trừ ngủ chính là ăn.” Mạnh Hoài Cẩn ghét bỏ nhìn thoáng qua Hoa Thanh Vũ, : “Ta hỏi ngươi, ngươi có phải nha hoàn là của ta ?”

      “Đúng vậy”

      “Vậy tại sao hôm nay ngươi đến hầu hạ ta mặc quần áo rửa mặt?”

      Hoa Thanh Vũ nhìn ánh mặt trời, chột dạ hỏi: “ tại là giờ nào?”

      “Giờ Tỵ !”

      “Hì hì... đến giờ này rồi cơ à...” Hoa Thanh Vũ tự biết mình đuối lý, cúi đầu : “Xin lỗi, ngày mai ta nhất định dậy sớm.”

      Mạnh Hoài Cẩn dùng ánh mắt “Tin ngươi còn bằng tin con heo” nhìn thoáng qua Hoa Thanh Vũ, sau đó : “Quên quên , nhanh lên thay quần áo theo ta ra ngoài.”

      Hôm nay Đại tướng quân hẹn người săn thú, thiếu gia săn thú dĩ nhiên là mang theo hạ nhân, trong đám công tử cùng nhau, chỉ có mình Mạnh Hoài Cẩn là dẫn theo nha hoàn ra ngoài. Mọi người đều vây xung quanh Hoa Thanh Vũ, hỏi nàng có quan hệ như thế nào với Mạnh Hoài Cẩn, tại sao Mạnh Hoài Cẩn lại coi nàng như bảo bối vậy, ngay cả săn thú cũng đưa nàng theo.

      Tiểu Hoa vừa định chuyện lại bị Mạnh Hoài Cẩn cắt đứt: “Lát nữa Hình Nhạn Lai đến, các ngươi hỏi biết.”

      Vừa dứt lời Hình Nhạn Lai cùng gã sai vặt tới, vừa nhìn thấy Hoa Thanh Vũ, hừ lạnh tiếng, cười nhạt : “Ô, đây phải là Mạnh đại tướng quân nhà Lừa muội muội sao?”

      “Ngươi mới là con lừa!” Hoa Thanh Vũ bỉu môi .

      “Lừa muội muội?” Có người dường như đoán ra, nghi hoặc hỏi: “Trước đó vài ngày, phải Nhạn Lai huynh từng đường có nương tìm con lừa ngốc Đại tướng quân sao?”

      “Cũng phải như thế?” Hình Nhạn Lai đắc ý dào dạt : “Đại tướng quân là con lừa vừa già lại vừa xấu, ngươi có phải , Lừa muội muội?”

      “Ha ha ha ha!”

      Đám công tử cười to trận, khiến Mạnh Hoài Cẩn tức giận đến mặt đỏ tai hồng, sao vẫn còn giữ chiêu phía sau.

      Mạnh Hoài Cẩn cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Hoa muội muội, ngươi phải , cho Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, có phải là hái hoa tặc ngươi từng với ta ?”

      Tuy rằng Hoa Thanh Vũ rất sợ Hình Nhạn Lai, nhưng lại cảm thấy mình nên dối trước mặt nhiều người như vậy, chỉ gật gật đầu : “Dạ Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm.. chính là hái hoa tặc!”

      bậy!” Hình Nhạn Lai tức giận đến đỏ mặt, chỉ vào Hoa Thanh Vũ : “Ngươi.. Ngươi, nha đầu vong ân phụ nghĩa này!”

      Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy Hình Nhạn Lai tức giận, là vô cùng vui vẻ, tiếp tục truy vấn : “Vậy sau đó hái đóa hoa nào?”

      Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ, nếu theo đường nàng chỉ...

      hái bà vú 50 tuổi nhà ta.”
      Hale205, DionKisaragiYue thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 6:

      Edit: Song Tử (LTTU156)

      “Ha ha ha!” Rốt cục Mạnh Hoài Cẩn nhịn được nữa ngửa mặt lên trời cười dài, tất cả các công tử đứng xung quanh cũng cười to ngừng, Mạnh Hoài Cẩn vỗ vỗ bả vai Hình Nhạn Lai : “Nhạn Lai huynh, nhìn ra phẩm vị của ngươi lại như thế.. Độc đáo..”

      được cười! Cười cái gì mà cười!” Hình Nhạn Lai nổi giận, đỏ mặt : “Ngươi.. Ngươi được vu khống ta!”

      “Ta thèm vu khống ngươi!” Hoa Thanh Vũ chán nản, vốn làm hái hoa tặc phải là người tốt, còn kiêu ngạo phách lối như vậy, nàng trừng mắt nhìn Hình Nhạn Lai : “Chiết Hoa công tử cái quái gì, ta cứ gọi ngươi là Hái Hoa công tử đó! Chuyên môn hái bà vú 50 tuổi!”

      “Ha ha ha!” Mạnh Hoài Cẩn cười lớn vỗ Hình Nhạn Lai : “ sai, phong hào này rất tốt, Hái Hoa công tử Hình Nhạn Lai!”

      “Các ngươi!” Nhìn thấy mọi người cười nghiêng ngả, rốt cục Hình Nhạn Lai thể nhịn được nữa.

      đổi sắc mặt, phẫn uất lên ngựa chỉ vào Hoa Thanh Vũ : “Ta vào trong rừng tìm bẫy toàn bộ hồ ly!”

      xong cưỡi ngựa chạy .

      Hình Nhạn Lai lúc lâu rồi mọi người vẫn còn cười, đến khi Diêu gia công tử mở miệng chuyện, thở dài : “Ôi, từ đến lớn phải Hái Hoa huynh đệ dốc lòng muốn kết hôn với tiểu thư Hoa Trảm Nghiên của Hoa gia ở thành Cẩm Quan sao? Xưa nay ngay cả nữ sắc cũng dính, vì Hoa gia nương thủ thân như ngọc, tại sao lại chạy hái bà vú chứ? Chẳng lẽ là tương tư lâu nên thành bệnh?”

      “Cái gì?” Hoa Thanh Vũ kinh ngạc hỏi: “.. phải là hái hoa… hái hoa tặc sao?”

      “Đương nhiên phải.” Mạnh Hoài Cẩn chẳng hề để ý : “ ta là Lễ bộ Thị Lang trẻ tuổi nhất của triều ta.”

      “Xong rồi..” Hoa Thanh Vũ vẻ mặt đưa đám, lập tức hiểu ra, ra ngày đó Hình Nhạn Lai phải hái hoa, thích tỷ tỷ mới muốn tìm tìm tỷ ấy...

      có lừa nàng, là vì theo đuổi tình và cái đẹp!

      “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, có phải ta đắc tội với bằng hữu của ngươi ? Ta hiểu lầm là hái hoa tặc, còn chỉ đường cho vào phòng của bà vú...”

      phải.” Mạnh Hoài Cẩn vò đầu Hoa Thanh Vũ, cười bí hiểm: “Ngươi làm rất tốt!”

      Khi Hoa Thanh Vũ còn nghi ngờ rốt cuộc mình làm được việc tốt gì, Mạnh Hoài Cẩn cùng vài vị công tử còn lại leo lên ngựa, bọn họ đuổi theo sau Hình Nhạn Lai, đắc ý lớn tiếng kêu lên: “Hái hoa! Chờ chúng ta!”

      Hôm nay mấy vị công tử thu hoạch tương đối khá, Hoa Thanh Vũ theo mấy người hầu khác, cùng nhau nhóm lửa chuẩn bị nướng thỏ.

      Đây là lần đầu tiên Hoa Thanh Vũ dã ngoại, mười lăm năm trước nàng bị nhốt trong nhà cao cửa rộng, làm sao có được cơ hội như vậy. Nàng cầm đá đánh lửa nóng lòng muốn thử, thừa dịp mọi người chú ý, Hình Nhạn Lai ngồi xổm xuống bên cạnh Hoa Thanh Vũ, cau mày nhìn nàng.

      “Hái hoa công tử, ngươi tìm ta có việc sao?”

      được gọi ta là hái hoa! Gọi ta Hình công tử!”

      Trong lòng Hoa Thanh Vũ vẫn còn áy náy với ta, mở miệng : “Hình công tử, ngươi tìm ta có việc gì sao?”

      Vốn Hình Nhạn Lai rất tức giận với Hoa Thanh Vũ, nhưng mấy ngày nay bị trêu ghẹo nhiều, tức giận cũng dần dần tiêu tan, hơn nữa còn chuyện quan trọng hơn chờ làm, cho nên quyết định tạm thời gác lại oán hận tha cho Hoa Thanh Vũ...

      “Mấy năm nay tỷ tỷ của ngươi.. khỏe ?”

      “Khỏe.” Hoa Thanh Vũ nghe đến tỷ có hứng thú, tiếp tục chuyên chú đánh lửa, yếu ớt : “Tỷ ấy sống rất tốt, người như tỷ tỷ, cho dù lấy được cả thiên hạ cũng là lẽ tự nhiên .”

      Nghe thấy Hoa Thanh Vũ như vậy, vẻ mặt của Hình Nhạn Lai như có điều suy nghĩ, suy nghĩ chút lại hỏi: “Chuyện của tỷ tỷ ngươi, ngươi biết được bao nhiêu?”

      ít.”

      “Nàng có tình lang ?”

      Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ : “ có, sau này tỷ tỷ muốn gả cho đại nhân vật, cho nên tuy rằng có rất nhiều người tới cầu hôn, những cha mẹ ta vẫn chưa đồng ý ai.”

      “Vậy nàng ấy có thích ai ?”

      “Chắc là có.”

      Nghe Hoa Thanh Vũ như vậy, Hình Nhạn Lai vô cùng vui mừng, cười tủm tỉm hỏi: “ tại ngươi là hạ nhân của Mạnh gia?”

      “Ừ.”

      tháng cho ngươi bao nhiêu tiền công?”

      Hoa Thanh Vũ cúi đầu đùa nghịch đá đánh lửa, : “Bị khấu trừ hết rồi.”

      sao?” Hình Nhạn Lai cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Hoa Thanh Vũ, với nàng: “Ta thấy ngươi rất là thông minh, nếu ngươi đến quý phủ của ta làm việc, tháng ta cho ngươi mười lượng bạc? Mỗi ngày ngươi chỉ cần chuyện của tỷ tỷ ngươi cho ta nghe là được rồi!”

      “A!”

      Cuối cùng Hoa Thanh Vũ nhìn thấy những đốm lửa phát ra từ giữa hai hòn đá mà nàng chờ mong lâu, nàng càng ngừng cố gắng!

      “Này! Có nghe ta ?” Hình Nhạn Lai lại sáp đến, tóc bay vào mặt Hoa Thanh Vũ, kiên nhẫn : “Xem ra ngươi còn định lên giá, thôi được rồi, tháng cho ngươi 20 lượng bạc, ngươi có tới ?”

      “A! Được rồi !” Hoa Thanh Vũ hưng phấn kêu lên.

      Kêu lên đồng thời còn có người khác.

      “A! Tóc của ta!” Lần này Hoa Thanh Vũ đốt chính là tóc của Hái hoa công tử...

      Hình Nhạn Lai vừa la hét vừa nhảy dựng lên, quả nhiên sai hoàn toàn rồi, và Hoa Thanh Vũ thực thể hòa hợp được!

      đống củi nướng con thỏ, Hoa Thanh Vũ ôm gối ngồi bên cạnh Hình Nhạn Lai, vẻ mặt xấu hổ. Mà Mạnh Hoài Cẩn ngồi bên nhịn cười đến nội thương.

      tại Hình Nhạn Lai là bên tóc dài bên tóc ngắn, người còn tỏa ra mùi khét, đường đường là Chiết Hoa công tử, chưa bao giờ thảm hại như vậy!

      “Bông cải bông cải, ngươi đừng giận ta, ta cố ý...”

      “Ngươi mới là bông cải!”

      Diêu Cảnh Hành con trai Tể tướng đương triều, nhịn được cười : “Nhưng mà Nhạn Lai huynh, dáng vẻ tại của huynh là có vài phần giống bông cải.”

      “Câm miệng!” Hình Nhạn Lai trợn mắt.

      Mạnh Hoài Cẩn đưa cho Hoa Thanh Vũ cái đùi thỏ : “Đây, phần thưởng cho ngươi.”

      “Ngươi còn thưởng cho nàng! Ngươi nhìn , hạ nhân của ngươi đốt tóc ta thành cái dạng gì này?”

      Mạnh Hoài Cẩn vỗ vỗ đầu Hoa Thanh Vũ : “Đùi thỏ này thưởng cho nàng vì bị ngươi dụ dỗ, trung trinh như . Hừ, ngươi chạy tới lôi kéo nha hoàn của người khác, bụng dạ khó lường, bị thiêu là xứng đáng. Đây!” Mạnh Hoài Cẩn lại đưa cho Hoa Thanh Vũ cái thỏ chân : “Đây mới là phần thưởng cho ngươi đốt tóc , giúp chủ tử trút giận.”

      Hoa Thanh Vũ tỉnh tỉnh mê mê, nhận lấy đùi thỏ thấp giọng : “Cám ơn Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm.”

      Hoa Thanh Vũ nhìn hai cái đùi trong tay, lại nhìn thoáng qua bông cải hờn dỗi bên bên cạnh, đến gần :“Bông cải bông cải, nếu ta cho ngươi cái đùi, ngươi đừng giận ta...”

      Bông cải thèm nhìn Hoa Thanh Vũ lấy cái, đoạt cái đùi trong tay nàng, xoay người bắt đầu cắn. Thỏ là do săn, đương nhiên là muốn ăn!
      Thấy bông cải vẫn còn tức giận với mình, Hoa Thanh Vũ vô cùng bất đắc dĩ, kỳ trong lòng nàng rất áy náy, từ đến lớn nàng chưa bao giờ bắt nạt người khác, bỗng nhiên bắt nạt người ta như vậy, mặc dù cảm thấy rất vui, nhưng sau đó lại rất hối hận.

      “Nếu ta thổi cho ngươi nghe khúc nhé? Ta thổi sáo đặc biệt dễ nghe!” Hoa Thanh Vũ nghĩ ra phương pháp gì khiến vui vẻ.
      “A?” Ngược lại Mạnh Hoài Cẩn hứng thú : “Ngươi còn có thể thổi sáo?”

      Hoa Thanh Vũ gật đầu : “Mấy năm nay hầu như mỗi năm ta ở lại chùa núi tháng, trụ trì là người tốt, thấy ta nhàm chán nên dạy ta thổi sáo.”
      “Vì sao hàng năm ngươi lại ở chùa tháng?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi.

      Hoa Thanh Vũ biết nên trả lời như thế nào, cũng thể là mình bị người nhà bỏ quên ở núi được, đành phải : “Ta nghe thấy Phật tổ vẫy gọi...”

      Mọi người im lặng.

      “Chỉ tiếc cây sáo của ta mất, Bông Cải, nếu hôm khác ta thổi cho ngươi nghe, trước cho ta nợ, bây giờ ngươi đừng giận ta nữa có được ?”
      Hình Nhạn Lai hừ lạnh tiếng : “ chút thành ý cũng có.”

      ra ta có mang theo bên người cây sáo, Hoa nương nếu chê, tại hạ có thể cho ngươi mượn dùng chút.” Diêu công tử Diêu Cảnh Hành ở bên cạnh chủ động , lập tức tháo cây sáo người xuống đưa cho Hoa Thanh Vũ.

      “Vậy cám ơn!” Hoa Thanh Vũ đánh giá cây sáo trong tay, đúng là cây sáo tốt.

      “Bông cải bông cải, ta thổi xong ngươi cũng đừng giận ta nữa!”

      “Thổi xong rồi hãy !” Hình Nhạn Lai gặm đùi thỏ .

      Hoa Thanh Vũ thổi khúc ca trong vắt, khiến mọi người như mê như say.

      “Từ khúc này tên là gì?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi: “Sao ta chưa bao giờ nghe qua?”

      “Gọi là “Phạn xướng”*.”

      *Phạn xướng: Từ Ấn Độ có nghĩa là “sạch”.

      Khi còn bé Hoa Thanh Vũ có quen biết đại ca ca, là ca ca ấy dạy cho nàng từ khúc này, người sáng tác ra từ khúc này là mẫu thân của đại ca ca. Ngoại trừ Hoa Thanh Vũ, đại ca ca dạy cho bất cứ kẻ nào khác, tâm tư Hoa Thanh Vũ thuần khiết, chỉ có nàng mới có thể thổi khúc sáo này.

      Mọi người tranh nhau hỏi Hoa Thanh Vũ chuyện về ca khúc này, Hình Nhạn Lai vẫn nhúc nhích nhìn Hoa Thanh Vũ, dường như hóa thành đá...

      “Nhạn Lai huynh? Ngươi đây là nghe đến ngây người sao?”

      Mạnh Hoài Cẩn đẩy Hình Nhạn Lai cái, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhưng vẫn là dáng vẻ kinh ngạc, khỏi làm Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy có chút kỳ quái.

      ra là ngươi...” Hình Nhạn Lai tự giễu cười, giống như độc thoại thấp giọng : “Sao ta lại nghĩ đến điều này chứ, cũng có thể là ngươi...”
      “Cái gì mà ngươi ngươi ta ta?” Hoa Thanh Vũ nghi hoặc nhìn Hình Nhạn Lai hỏi.

      Hình Nhạn Lai lần nữa nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, giống như thay đổi thành người khác, ánh mắt dịu dàng đến chảy nước.

      có gì, chỉ là bỗng nhiên hiểu được cái gọi là “Chúng lý tầm tha thiên bách độ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử”(1), còn hiểu được cái gọi là “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu”(2).”

      (2) mòn gót giày tìm được, đến lúc tìm ra lại chẳng phí công, ý là lúc dụng tâm dùng sức tìm kiếm tìm được, sau vô tình để ý lại đột nhiên tìm ra.

      (1)Hai câu thơ trong bài thơ Thanh ngọc án – Tân Khí Tật thời Nam Tống:

      青玉案
      東風夜放花千樹, 更吹落、星如雨。 寶馬雕車香滿路。 鳳簫聲動, 玉壺光轉, 一夜魚龍舞。
      蛾兒雪柳黃金縷, 笑語盈盈暗香去。 眾裡尋他千百度, 驀然回首, 那人卻在、 燈火闌珊處.
      Phiên :

      Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
      Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
      Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
      Phụng tiêu thanh động,
      Ngọc hồ quang chuyển,
      Nhất dạ ngư long vũ.

      Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
      Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
      Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
      Mạch nhiên hồi thủ,
      Na nhân khước tại,
      Đăng hoả lan san xứ.

      Dịch thơ:

      Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
      Rụng như mưa, sao rực rỡ.
      Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
      Phụng tiêu uyển chuyển,
      Ánh trăng lay động,
      Suốt đêm rồng cá rộn.

      Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
      Phảng phất hương bay, cười rộ.
      Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
      Bỗng quay đầu lại,
      Người ngay trước mắt,
      Dưới lửa tàn đứng đó.


      Mọi người khó hiểu nhìn Hình Nhạn Lai, chỉ có Mạnh Hoài Cẩn bình tĩnh kéo Hoa Thanh Vũ lại gần mình, sau đó lạnh lùng : “ phải chỉ là thổi sáo thôi sao, thổi tiếp.”

      “Ừ, cũng đúng, ta thổi thêm bài nữa, bài vừa rồi đủ vui!” xong, Hoa Thanh Vũ bước đển trước mặt Hình Nhạn Lai : “Bông cải, nếu ta thổi cho ngươi nghe bài nữa?”

      “Được!” Thái độ của Hình Nhạn Lai hoàn toàn thay đổi, đắc ý với mọi người: “Tiểu Hoa muội tử thổi sáo cho ta nghe, ta cho phép các ngươi dự thính chút.”

      Sau đó Hoa Thanh Vũ thổi khúc vui tươi hơn, giai điệu hoạt bát đáng , lòng người nghe được tự chủ vui vẻ hơn, vừa thổi xong khúc Hình Nhạn Lai lập tức hỏi: “Từ khúc này ta chưa nghe bao giờ, tên là gì vậy?”

      “ Tên là “Hoa dại ven đường tùy tiện hái.”

      Hình Nhạn Lai cuối cùng vẫn tức giận...
      Hale205, Abby, midnight2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 7

      Edit: Song Tử (LTTU156)

      Hôm nay Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy Hoa Thanh Vũ có biểu vô cùng tốt, quyết định thưởng cho nàng, ngày mai có thể tiếp tục ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh. Nhưng mà Hoa Thanh Vũ rất biết thân biết phận, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, làm người tốt nhất nên đòi hỏi quá đáng, cho nên ngày hôm sau, sáng sớm Mộng Điệp gọi nàng dậy.

      Thời điểm Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy Hoa Thanh Vũ có chút sửng sốt : “ phải cho ngươi ngủ sao?”

      Hoa Thanh Vũ đến bên giường, theo bản năng giơ tay lấy quần áo treo ở bên : “Hầu hạ Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm thay quần áo.”

      ngoan...

      Mạnh Hoài Cẩn cười tủm tỉm đứng lên, nhìn đầu của Hoa Thanh Vũ lúc lúc trước mặt mình, quyết định khen ngợi nàng chút.

      Hoa Thanh Vũ vô cùng buồn ngủ, cố gắng khiến tinh thần tỉnh táo mặc triều phục cho Mạnh Hoài Cẩn.

      Mặc triều phục xong, Mạnh Hoài Cẩn vẻ mặt khoan khoái vui vẻ, hoàn toàn đối lập với Hoa Thanh Vũ buồn ngủ đứng bên cạnh.

      Mạnh Hoài Cẩn bật cười, vỗ vỗ đầu nàng : “Mệt mỏi quay về giường ngủ , chờ ta hạ triều cho ngươi món quà.”

      Hoa Thanh Vũ mơ hồ nghe được mệnh lệnh, đột nhiên xoay người cắm đầu ngã xuống giường Mạnh Hoài Cẩn, lật người cái lập tức ngủ thiếp .

      Mạnh Hoài Cẩn thấy thế trợn mắt há hốc mồm, bảo nàng trở về phòng của mình ngủ, phải bảo nàng ngủ giường của

      Mạnh Hoài Cẩn nghĩ, chắc chắn là vì quá mê người, ở trong mộng Hoa Thanh Vũ cũng khát khao hơi thở của , mới có thể trực tiếp ngủ thẳng giường như vậy...

      Ôi, đây cũng phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, cũng nhẫn tâm tổn thương mối tình đầu của Hoa Thanh Vũ như vậy, để nàng ngủ giường lát là được...

      Nhìn Hoa Thanh Vũ ngủ say sưa, Mạnh Hoài Cẩn vui vẻ đắp chăn cho nàng rồi vào triều. Ra cửa còn đặc biệt dặn dò hạ nhân, được quấy rầy Hoa Thanh Vũ ngủ.

      Kết quả là, đến canh giờ, tin tức Hoa Thanh Vũ ngủ trong phòng thiếu gia đêm, truyền khắp phủ Đại tướng quân, lão quản gia cảm động đến rơi nước mắt, đến Từ Đường bái tế lão thái gia và lão thái thái phen.

      Cuối cùng thiếu gia còn là xử nam nữa rồi! Thiếu gia trưởng thành rồi! Mạnh gia có người nối dõi rồi !

      Món quà Mạnh Hoài Cẩn tặng cho Hoa Thanh Vũ là cây sáo ngọc , Hoa Thanh Vũ ngồi trong viện, lật qua lật lại nhìn cây sáo , vô cùng thích.
      “Sao ngài tìm được cây sáo như thế này?”

      Mạnh Hoài Cẩn cười đắc ý, đâu có dễ tìm như vậy, đây là vật mà phụ thân tặng cho mẫu thân, dù sao bọn họ cũng mất, đặt ở nơi đó rất lãng phí.

      “Dĩ nhiên là mất rất nhiều công sức và thời gian, ngươi nên cảm ơn ta !”

      “Cám ơn Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm!” Hoa Thanh Vũ thực chân thành cảm ơn .

      Thấy nàng vui vẻ, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy rất hài lòng : “Nếu ngươi thổi cho ta nghe bài này ?”

      “Được. Ngài muốn nghe bài gì?”

      “Bài “Phạn xướng” lần trước được đấy.”

      Khi thổi sáo Hoa Thanh Vũ có vẻ đặc biệt chuyên chú, bị bất cứ chuyện gì quấy rầy, Mạnh Hoài Cẩn cẩn thận nhìn nàng, cảm thấy gương mặt bình thường của nàng dần trở nên xinh đẹp.

      Bất quá nhìn kỹ chút, hình như so với thời gian mới tới đây nàng xinh đẹp hơn ít, xem ra vẫn là Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm này nuôi dưỡng tốt.

      Thổi xong khúc “Phạn xướng”, hai người còn chưa kịp chuyện, nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên, Hoa Thanh Vũ nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy vị công tử áo tím nhàng bước đến, mặt là nụ cười hào hoa phong nhã.

      Đây phải là vị công tử thần tiên, lần trước ở đường mua “Mũi hếch lên trời” đây sao?

      Hoa Thanh Vũ nhịn được nhíu mày, lẽ ra người gặp qua lần Hoa Thanh Vũ nhớ được, chẳng qua là vị công tử áo tím này khi cười rộ lên vô cùng hào hoa phong nhã, dáng dấp lại đẹp mắt, là làm cho Hoa Thanh Vũ thể quên được..

      Khi thích ai đó ta đặc biết nhớ kỹ họ.

      Thấy Hoa Thanh Vũ nhíu mày Mạnh Hoài Cẩn cũng quay đầu lại, nhìn thấy người mới tới, Mạnh Hoài Cẩn lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, lập tức đứng dậy : “Cửu Vương gia, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến phủ ta thế này.”

      Vừa tôn quý vừa đẹp mắt, Hoa Thanh Vũ cảm thấy vị công tử áo tím này càng thêm đáng ghét.

      “Vương gia đến đây, tại sao thông báo tiếng?” Mạnh Hoài Cẩn trách cứ hạ nhân.

      “Là ta bảo bọn họ được thông báo, sợ phá hỏng tiếng sáo hay, quý phủ của Mạnh huynh là tàng long ngọa hổ*, ngay cả tiểu nha đầu cũng có bản lãnh như vậy.”

      *Tàng long ngọa hổ: Nhân tài dật, rồng núp hổ nằm…

      Mạnh Hoài Cẩn nhìn Hoa Thanh Vũ liếc mắt cái : “Nàng cũng chỉ có bản lãnh như vậy mà thôi.”

      Lườm! Hoa Thanh Vũ thầm trợn mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn cái, tuy rằng điều hoàn toàn là , nhưng mà cũng quá thẳng thắn...
      “Lui xuống trước , ta và Vương gia có chuyện cần .”

      “Vâng.”

      Hoa Thanh Vũ theo đám người làm cùng nhau lui xuống, lại phát đôi mắt vẫn chăm chú nhìn theo nàng, cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất.

      “Cửu Vương gia nhìn cái gì vậy?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi.

      “Hoa đường mòn trong Tướng quân phủ rất đẹp, khiến ta nhớ đến ít chuyện cũ năm xưa.”

      Hoa Thanh Vũ chuẩn bị trở về phòng, ngờ nhìn thấy Hình Nhạn Lai vội vội vàng vàng chạy đến, muốn chào hỏi , nhưng Hình Nhạn Lai hoàn toàn nhìn thấy nàng, vội vội vàng vàng biết định chỗ nào, còn cẩn thận đụng vào nàng.

      nương, xin lỗi, ta vội...” Hình Nhạn Lai còn chưa dứt lời ngây ngẩn cả người, thấy người mình đụng vào là Hoa Thanh Vũ, lập tức khẩn trương cầm lấy tay nàng : “Tiểu Hoa! Ta tới tìm nàng! Nàng... Tại sao nàng vẫn có cảm giác tồn tại như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa ta nhìn thấy nàng!”

      “Ha ha, cám ơn khen ngợi...” Hoa Thanh Vũ giãy dụa tránh khỏi ma trảo của Hình Nhạn Lai, sau khi ổn định mới hỏi : “Bông Cải ngươi tìm ta có chuyện gì ?”

      “Ta nghe cửu Vương gia đến phủ Tướng quân?” Vẻ mặt Hình Nhạn Lai khẩn trương hỏi.

      “Ừ, đến rồi.” Hoa Thanh Vũ nhíu mày : “ ở trong vườn với Tướng quân, ngươi có chuyện gì qua bên kia, là có thể tìm được.”

      “Ta đến phải để tìm !” Hình Nhạn Lai lại kích động bắt lấy Hoa Thanh Vũ : “Nàng đồng ý với ta, trăm ngàn lần đừng để cho cửu Vương gia biết nàng là Hoa Thanh Vũ, là nữ nhi của Hoa gia ở thành Cẩm Quan, biết ?”

      “Tại sao?”

      Nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên của Hoa Thanh Vũ, Hình Nhạn Lai hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết tâm dối...

      giúp cha mẹ nàng tìm nàng đó, sau khi tìm được nàng đưa nàng về gả cho tên thiếu gia kia!”

      muốn muốn muốn đâu!” Hoa Thanh Vũ sợ tới mức liên tục xua tay: “Ta nhất định để cho biết ta là ai, ngươi đừng cho biết có được ?”

      “Ừ, thành vấn đề.” Hình Nhạn Lai nhàng thở ra : “Tốt lắm, ta đến chỉ để với nàng chuyện này thôi, bây giờ nàng có chuyện gì ? Có muốn chơi với ta ?”

      muốn.” Hoa Thanh Vũ dứt khoát cự tuyệt.

      “Tại sao?” Hình Nhạn Lai có chút thương tâm hỏi:“Nàng ghét ta? Còn ghi hận ta?”

      phải phải” Hoa Thanh Vũ cười híp mắt xua tay : “Ta thích nhìn thấy mặt của ngươi, ta muốn ở mình trong chốc lát.”

      Hôm nay nhìn thấy quá nhiều vị công tử tuấn, sắp vượt qua giới hạn chịu đựng của Hoa Thanh Vũ rồi, đầu tiên là suốt ngày nhìn Đại tướng quân, ngay sau đó là cửu Vương gia, nếu lại chơi với Hình Nhạn Lai, hôm nay nàng phải vất vả đến chết mất.

      Hoa Thanh Vũ với Hình Nhạn Lai xong lập tức xoay người rời , cũng biết chỉ câu của nàng làm tổn thương sâu sắc trái tim của Hình Nhạn Lai, người luôn theo đuổi tình và cái đẹp...

      “Hóa ra.. Nàng thích.. Mặt của ta..”

      Lập tức Hình Nhạn Lai hiểu ra mọi chuyện, khó trách khi còn bé ở Tĩnh An tự, tiểu Hoa nhìn cũng thèm nhìn mình lấy cái, khó trách nàng chỉ thích chơi với “Thổ Bao ca ca” của nàng, hóa ra mọi chuyện đều có nguyên nhân !

      “Nàng chê ta dáng vẻ đẹp trai!”

      Trở lại phòng, Hoa Thanh Vũ có việc gì ngắm ngía cây sáo Mạnh Hoài Cẩn đưa cho nàng, bỗng nhiên phát cây sáo có khắc chữ -- " bộ dưới mưa chỉ cho phép mình Quân nhìn, ràng mưa gió mà thanh tịnh".

      *Nguyên văn là “只许此君看, 风清雨娟净.”

      Thế nhưng có tên của mình?
      风清雨: # 花清雨: Hoa Thanh Vũ

      Hoa Thanh Vũ cười hì hì, bỗng nhiên cảm thấy Mạnh đại công tử cũng có đáng ghét như vậy, ít nhất trong lòng nàng còn là kẻ đáng ghét nữa.

      “Sao lại cười đến vui vẻ như vậy?”

      Nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn đến đây, Hoa Thanh Vũ lập tức đứng dậy, ngồi bên mép giường vung chân hỏi: “Vương gia rồi sao?”

      “Mấy ngày nữa là mười lăm, tới mời ta đến quý phủ của dự tiệc Trung thu.”

      Hoa Thanh Vũ híp mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn : “Thoạt nhìn ngài chỉ là nhân vật lớn bình thường thôi. Vậy mà Vương gia lại tự mình đến mời ngài.”
      “Đó là dĩ nhiên, ta là chủ tử của ngươi, cũng là Đại tướng quân!”

      Nghe trong Trung thu yến có rất nhiều món ăn ngon, ánh mắt Hoa Thanh Vũ bắt đầu tỏa ánh sáng, cầu xin Mạnh Hoài Cẩn cho nàng theo.

      “Ngươi cũng được ăn.” Mạnh Hoài Cẩn : “Ngươi là nha hoàn chỉ có thể đứng bên hầu hạ thôi, ngồi xuống ăn uống phù hợp. Nếu ngươi muốn ăn cái gì, ta bảo hạ nhân làm cho ngươi, làm gì để bị tra tấn?”

      Mạnh Hoài Cẩn luôn chán ghét những bữa tiệc Trung thu gò bó như thế này, muốn Hoa Thanh Vũ cũng theo để chịu tội.
      được ăn, nhìn chút cũng tốt!”

      Hoa Thanh Vũ rất dễ dàng thỏa mãn, có thể nhìn thấy thức ăn của hoàng gia, phải là chuyện vui sao?

      “Hơn nữa, ngài có thể thừa dịp người khác chú ý, cho ta ăn hai miếng thôi!”

      Mạnh Hoài Cẩn nghĩ, chừng mình nhặt về đóa hoa lạ cũng nên...

      CHƯƠNG 8

      Edit: Song Tử (LTTU156)

      Trong trung thu yến, ánh mắt của Hoa Thanh Vũ, hề rời khỏi vị trí trung tâm của bữa tiếc, vẫn ngừng nhìn phía bàn của Vương gia, điều này làm cho Mạnh Hoài Cẩn có chút thoải mái..

      “Thỉnh nhớ kỹ bổn phận của nha hoàn, nên nhìn đông nhìn tây.”

      “Ta có nhìn đông nhìn tây!” Nàng vẫn nhìn Vương gia bên kia..

      Mạnh Hoài Cẩn xiết chặt nắm tay, bỗng nhiên rất muốn dùng sức bóp mặt nàng cái, tốt nhất là khiến nàng đau đến gào khóc! mới là kinh thành đệ nhất mĩ nam có hiểu ! Bình thường Hoa Thanh Vũ muốn ngẩng đầu nhìn mặt , ánh mắt cũng chỉ dừng lại vị trí trước ngực , vốn cho rằng nàng cảm thấy quá tuấn nên dám nhìn, tại mới biết được, hóa ra nàng cho rằng tên Vương gia kia đẹp hơn!

      “Vương gia soái như vậy sao?” Mạnh Hoài Cẩn khinh thường : “Nữ tử các ngươi, luôn bị những thứ ở bên ngoài lừa gạt, nhìn người nam nhân, muốn nhìn ..”

      “Ai ta nhìn Vương gia!”

      Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, phải nhìn Vương gia sao? Nhưng mà nơi này ngoài ta ra, còn nam nhân nào có thể so sánh với ?

      Hoa Thanh Vũ cực kỳ khinh thường : “Đại tướng quân, vì sao ngài lại cho rằng người ta nhìn là Vương gia chứ? ràng ta nhìn thái giám bên cạnh ..”

      “Phụt!”

      Mạnh Hoài Cẩn thiếu chút nữa phun hết rượu trong miệng ra.

      “Ngươi nhìn thái giám kia làm gì?”

      “Ta hâm mộ ..” Hoa Thanh Vũ nuốt nước miếng cái : “ có thể giúp Vương gia thử thức ăn.. Mỗi món ăn có thể ăn miếng, là rất hạnh phúc, nếu ta có thể vào cung làm thái giám thử thức ăn, là chết cũng tiếc!”

      Hoa Thanh Vũ làm cho Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy xấu hổ, tại sao nàng lại có ánh mắt thiển cận như vậy chứ, chỉ vì cái ăn…!

      “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài là người quan trọng như vậy, chẳng lẽ cần hạ nhân thử thức ăn sao?”

      Mạnh Hoài Cẩn biết Hoa Thanh Vũ nghĩ ra chủ ý gì, bất đắc dĩ : “Ta là bề tôi, cửu Vương gia là nhi tử hoàng đế sủng ái nhất, ta sao có thể được hưởng đãi ngộ như ? Ngươi chờ , sau khi trở về ta bảo đầu bếp nấu những món ăn ở đây cho ngươi ăn, được ?”

      “Hì hì, ta chỉ chút thôi, ngài cần tốt với ta như vậy..” Hoa Thanh Vũ có chút ngượng ngùng cười cười, mình chỉ là nha đầu sao có thể cầu nhiều như vậy, thế này là đúng .

      Người khác tốt với Hoa Thanh Vũ, đương nhiên Hoa Thanh Vũ trả ơn cho người ta hàng ngàn hàng vạn lần, Mạnh Hoài Cẩn tốt với nàng như vậy, nàng có thể yên tâm làm nha hoàn. Cho nên nàng ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm ở bên, cúi đầu im lặng rót rượu chia thức ăn cho Mạnh Hoài Cẩn, hề chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào thái giám kia nữa.

      Tiệc Trung thu của Vương gia là nơi các vị tiểu thư tranh tài khoe sắc, Hoa Thanh Vũ nhìn cảm thấy rất thú vị, mấy vị đại tiểu thư đó quả nhiên đa tài đa nghệ, đầu năm nay muốn gả con cho lang quân như ý dễ..

      “Nếu ngươi thổi sáo, nhất định có thể hạ được những người này.” Mạnh Hoài Cẩn nhìn Ngự Sử gia tiểu thư đánh đàn .

      “Ta so cái gì với người ta..” Nàng cũng phải mỹ nhân, nàng lại thích những công tử tuấn kia.

      Đúng lúc này, nữ tử mặc váy màu hồng hấp dẫn toàn bộ chú ý của Hoa Thanh Vũ, nhìn thấy phản ứng của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn cũng nghi hoặc nhìn về phía nhảy múa..

      “Chậc chậc, cũng nhìn đến ngây người..” Mạnh Hoài Cẩn lắc đầu : “Nhìn thấy quốc sắc thiên hương chân chính, mới thấy mình tư chất thô bỉ đúng ?”

      Lời này nếu lúc bình thường, Hoa Thanh Vũ chẳng thèm cãi lại , nhưng hôm nay nàng lại cúi đầu lời nào, dáng vẻ nơm nớp lo sợ, khiến Mạnh Hoài Cẩn còn tưởng rằng nàng bị ủy khuất gì.

      “Này, ngươi giận à..” Mạnh Hoài Cẩn cho rằng mình sai, vội vàng bổ sung : “ ra ngươi cũng có lỗi, chúng ta cũng nhất thiết phải so sánh với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân có phải ? Ngươi xem ta tuấn như vậy cũng chỉ là đệ nhất kinh thành mĩ nam, ngươi so với nàng kém chút cũng sao, có phải ?”

      Nào có ai an ủi như vậy, Hoa Thanh Vũ hung hăng lườm Mạnh Hoài Cẩn cái : “Nàng là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, ta so với nàng đâu chỉ kém chút.”

      ra ..” Mạnh Hoài Cẩn nghĩ Hoa Thanh Vũ tự ti, trái lương tâm : “Kỳ ngươi nhìn cũng rất được..”

      “Ngươi nhìn đẹp quá ha!” Mắng ai đó!

      Hoa Thanh Vũ nóng nảy, Mạnh Hoài Cẩn biết tại sao, nghi ngờ hỏi: “Hôm nay sao ngươi lại kỳ quái như thế, tiểu Hoa, ngươi ghen tị với dáng vẻ xinh đẹp của người ta à?”

      “Ta thèm ghen tị!”

      Khi Hoa Thanh Vũ muốn nàng ghét nhất những người có dáng vẻ xinh đẹp, chỉ thấy Hoa Trảm Nghiên thân hồng y nhảy múa hướng về phía bọn họ. Nếu như bị tỷ tỷ phát , Hoa Thanh Vũ lập tức xong đời, tỷ ấy chắc chắn cho mẫu thân biết, muốn mẫu thân bắt mình trở về! Lúc trước người muốn nàng gả cho Vương viên ngoại*, chính là của tỷ tỷ thiên hạ đệ nhất mĩ nhân của nàng?

      “Đoạn này mình hiểu lắm lúc đầu tác giả viết tiểu Hoa bị gả cho là thiếu gia bị bệnh lao, bây giờ lại là Vương viên ngoại???”

      Hoa Thanh Vũ xoay người bỏ chạy, Mạnh Hoài Cẩn muốn đuổi theo, nhưng lúc này vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia vừa vặn nhảy múa trước mặt , nhất thời mọi người đều nhìn về phía này, đột ngột rời như vậy rất phiền phức, chỉ đành chờ mỹ nhân múa đến chỗ khác, mới đứng dậy đuổi theo.

      Hoa Thanh Vũ thích những người có dáng vẻ xinh đẹp, ra là có nguyên nhân, nguyên nhân chính là vị tỷ tỷ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hoa Trảm Nghiên của nàng..

      Hoa Thanh Vũ nhớ lại, tỷ tỷ giống như ma quỷ vậy, ràng nàng ta hề thích Hoa Thanh Vũ, phá hỏng đồ chơi xong, lại muốn cướp chúng ; ràng chính nàng làm rách quần áo mới, lại là Hoa Thanh Vũ vì ghen tị với nàng ta nên làm rách, ràng thơ là do Hoa Thanh Vũ viết, lại là nàng ta viết, ràng là nàng ta đẩy Hoa Thanh Vũ xuống hồ nước, lại là Hoa Thanh Vũ cẩn thận ngã xuống ..

      Tóm lại chỉ cần tỷ tỷ đứng bên cạnh, trong lòng Hoa Thanh Vũ vô cùng sợ hãi.

      Dần dần khi nhìn thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này, trong lòng nàng sinh ra nỗi sợ hãi, thói quen này lớn lên cũng hề thay đổi.

      Hoa Thanh Vũ mục đích dưới ánh trăng, vừa rồi vì muốn tránh tỷ tỷ, nàng sơ xuất chạy vào trong vườn, được lát Hoa Thanh Vũ phát mình lạc đường. Nàng dứt khoát tiếp tục chầm chậm bước , tìm được ngọn núi giả nằm lên ngắm sao.

      Hoa Thanh Vũ nhìn lên bâu trời, nghĩ về cuộc sống, nghĩ về tình , nghĩ về những chuyện tốt đẹp, sau đó nhịn được thở dài.

      Vẫn là những ngày bị bỏ quên ở núi tốt, có coi thường, ban đêm phải đơn như thế này, có mỹ nhân tỷ tỷ được toàn thiên hạ thích..

      Hoa Thanh Vũ hiểu, nàng và tỷ tỷ chỉ khác nhau về ngoại hình, cũng đều có xương có thịt, vì sao vận may lại kém xa như vậy chứ?

      Quả nhiên dáng vẻ xinh đẹp mới là phẩm chất lớn nhất..

      “Ai trời sinh tính trời sinh mệnh, cùng là máu thịt cùng là da.” Hoa Thanh Vũ cười khổ thở dài.

      Ùng ục..

      tiếng vang lớn cắt đứt suy nghĩ nàng, là bụng của nàng phát ra tiếng vang..

      Hoa Thanh Vũ thở dài, ôi.. Quả nhiên làm nha hoàn dễ, chăm sóc người ta cả đêm, còn mình lại đói bụng, nhìn sắc trời phỏng chừng lúc nữa Trung thu yến mới có thể kết thúc, nàng đành phải tiếp tục chịu đựng.

      Hoa Thanh Vũ thở dài, sau đó lật người..

      “A!”

      Vừa nghiêng người sang, nàng lập tức nhìn thấy đôi giầy xuất trước mắt mình! Hoa Thanh Vũ bật dậy kêu to, nhưng lại bị người ta bịt kín miệng
      Hale205, AbbyKisaragiYue thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 9

      Edit: Song Tử (LTTU156)

      “ Giật mình, ta đáng sợ như vậy sao?”

      Hoa Thanh Vũ trợn to mắt nhìn Cửu Vương gia, tuy rằng dáng vẻ của tuấn như Mạnh Hoài Cẩn, nhưng so với Đại tướng quân có khí chất hơn nhiều, tỏa ra khí chất tuấn phi phàm khiến cho Hoa Thanh Vũ phiền lòng.

      “Bái kiến cửu Vương gia.” Hoa Thanh Vũ cung kính thỉnh an Vương gia : “ quấy rầy Vương gia ngắm trăng nữa, ta lập tức ngay.”

      Thấy Hoa Thanh Vũ muốn chuồn , Vương gia gọi nàng lại hỏi: “Ngươi là nha hoàn của Hoài Cẩn?”

      Hoa Thanh Vũ đành phải quay lại, thành cúi đầu đáp: “Vâng.”

      “Tên gì?”

      “Hoa Thanh Vũ.”

      “Tại sao dám nhìn bổn vương?”

      phải dám nhìn..”

      Trầm Ký Ngôn nở nụ cười, nhướng mày hỏi: “ phải dám?”

      Đương nhiên là muốn, nhìn rồi trong lòng buồn phiền!

      “Vâng, vì Vương gia quá rực rỡ chói sáng!”

      Trầm Ký Ngôn nhịn được cười lạnh tiếng, nghĩ thầm quả nhiên tiểu nha hoàn này cũng giống như những nữ nhân kia.

      “Tại sao lại mình đến đây nằm núi giả?” Trầm Ký Ngôn lại hỏi.

      Câu này phải trả lời như thế nào đây, Hoa Thanh Vũ thầm bĩu môi xem thường, cũng thể nàng mắng chủ tử của mình xong, lập tức bỏ chạy, sau đó lạc đường..

      Nhìn vẻ mặt bối rối của Hoa Thanh Vũ, dường như Trầm Ký Ngôn nhớ tới cái gì đó, cười cười thản nhiên ngồi lên núi giả, vỗ vỗ vị trí bên cạnh cười tủm tỉm với Hoa Thanh Vũ: “Ngồi.”

      “A?” Hoa Thanh Vũ cười gượng : “Này đúng..”

      Đối diện với gương mặt mình chán ghét, nàng cảm thấy thoải mái ..

      “Ghét bỏ bổn vương?”

      Đúng vậy!

      “Nô tỳ dám.”

      Hoa Thanh Vũ lập tức ngồi xuống bên cạnh Vương gia.

      Hoa Thanh Vũ cảm thấy Cửu Vương gia và Mạnh Hoài Cẩn giống nhau. Mạnh Hoài Cẩn nhiều, ở cùng vui vẻ hơn nhiều, Cửu Vương gia này là hũ nút*, nhìn gương mặt này thời gian dài cảm thấy cực kỳ vô vị, đáng ghét ..

      *Hũ nút; bí ; khó hiểu (ví với những lời hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, làm người ta phát bực)

      Nàng muốn cúi đầu nhổ ngọn cỏ để chơi đùa, nhưng lại phát ra ngọn núi giả này trụi lủi cọng lông cũng có, đành phải đem lực chú ý chuyển tới mặt trăng.

      Đúng lúc này, Trầm Ký Ngôn quay đầu nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Hoa Thanh Vũ, nhìn ánh trăng bầu trời, dáng vẻ vô cùng thích thú, cũng ngẩng đầu lên nhìn : “Có gì đẹp?”

      Kỳ Hoa Thanh Vũ muốn chuyện với Cửu Vương gia, nhưng người ta là Vương gia, đành phải có lệ : “Ngắm trăng.”

      “Người ta ngắm trăng là gửi gắm tâm tư tình cảm, hai là khi cảm thấy đau buồn, ba là nâng cốc hỏi trời xanh, suy nghĩ về thế , vì sao ngươi lại vui vẻ như thế?”

      “Đương nhiên là vì cảm thấy thú vị.”

      “Thú vị chỗ nào?”

      Tại sao lại hỏi nhiều vấn đề như vậy! Quấy rầy người ta thư giãn! Hoa Thanh Vũ liếc mắt cái, nhưng vừa nghĩ đến là Vương gia, lập tức cúi đầu ngoan ngoãn giải thích : “Bởi vì ta nghĩ rất nhiều người miêu tả mỹ nhân là Hằng Nga hạ phàm, nên cảm thấy rất buồn cười..”

      “Có gì buồn cười ?”

      “Lúc trước người ta lừa Hằng Nga, ăn thuốc bất tử sau này nàng ta có thể sinh được rất nhiều con cái, nàng ta tin, kết quả bay lên cung trăng biến thành con cóc, phải loài cóc có thể sinh rất nhiều con cái sao? Cho nên khen mỹ nhân là Hằng Nga hạ phàm, chính là , nàng ta là con cóc chuyển thế..”

      tới chỗ này Hoa Thanh Vũ vui vẻ nở nụ cười.

      Dáng vẻ xinh đẹp sao, người khác cảm thấy đẹp sao, ở trong mắt nàng tất cả đều là con cóc!

      biết từ khi nào, Hằng Nga lại bị truyền thành tiên tử, cóc tốt sao? Nếu nàng là con cóc, tình cảm giữa nàng và Hậu Nghệ cảm động lòng người như vậy. Nhưng ra ta cảm thấy nếu con cháu sau này nhớ đến con cóc, ngược lại cảm động hơn chút..”

      “Cách này ở đâu ra?”

      “Xem trong sách!” Sau đó thêm chút trí tưởng tượng của chính nàng!

      Bỗng nhiên Cửu Vương gia nở nụ cười, thử thăm dò : “Vốn dĩ ta cũng từng nghe người, giảng qua chuyện xưa này.”

      “Ai?” Hoa Thanh Vũ kích động hỏi.

      “Nữ nhi của Hoa gia, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Hoa Trảm Nghiên con của Hoa gia thành Cẩm Quan.”

      Tỷ tỷ..

      Hoa Thanh Vũ liếc mắt xem thường, nghĩ thầm biết tỷ tỷ trộm chuyện xưa của nàng từ khi nào..

      “Đúng rồi, còn chưa biết tên của ngươi?” Trầm Ký Ngôn bí hiểm nhìn Hoa Thanh Vũ, dường như hoài nghi cái gì đó, mỉm cười hỏi: “Chỉ nghe người khác gọi ngươi là tiểu Hoa muội tử, ngươi cũng họ Hoa à?”

      “Ừ.. Là họ Hoa..”

      “Ô?” Trầm Ký Ngôn mắt sáng rực lên: “Hoa gì?”

      “Hoa..” Hoa Thanh Vũ nghẹn họng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe : “Hoa Tiểu Lư*!” (tiểu lư: lừa )

      “Tiểu Lư?”

      “Ừ, Lư Lư!”

      Trầm Ký Ngôn cười gượng hai tiếng : “ là cái tên độc đáo..”

      “Cám ơn Vương gia khích lệ!”

      Hai người lại gì, Hoa Thanh Vũ bất đắc dĩ ngáp cái.

      “Cửu Vương gia, phải người tổ chức Trung thu yến sao? Tại sao lại rời chỗ chạy đến núi giả này?”

      Cho nên ngươi mau trở về , ngươi là chủ nhân, như vậy cũng tốt, đúng lễ nghi!

      “Ngươi đoán xem?”

      “Hì hì, tâm tư của Vương gia tiểu nha hoàn như ta đây, sao có thể đoán được ..”

      Trầm Ký Ngôn tự chủ nở nụ cười dịu dàng, nhìn cách đó xa : “Ngươi lập tức biết thôi.”

      Lập tức? Hoa Thanh Vũ nhìn theo Trầm Ký Ngôn, nhưng đúng lúc này Trầm Ký Ngôn bỗng nhiên nắm lấy nàng, kéo nàng đến sau tảng đá lớn núp vào.
      Hoa Thanh Vũ nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng có hai người cực kỳ xinh đẹp chậm rãi tới, vị là Mạnh Hoài Cẩn thiếu niên đại tướng quân danh chấn kinh thành, vị là Hoa Trảm Nghiên thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

      Mạnh Hoài Cẩn trong lòng bực bội, ra ngoài tìm Hoa Thanh Vũ, sao lại gặp phải đại mỹ nhân này đây?

      Hoa Trảm Nghiên rất đẹp, bên cạnh cảm thấy mệt mỏi, điều này khiến Mạnh Hoài Cẩn lại nghĩ tới Hoa Thanh Vũ, ở cùng với nàng vẫn là thoải nhất, bởi vì Hoa Thanh Vũ hề có cảm giác tồn tại, có thể tự do tự tại muốn làm cái gì làm cái đó.

      ngờ lại lạc đường, là làm phiền Tướng quân đại nhân.” Giọng của Hoa Trảm Nghiên mềm mại ngọt ngào giống như mật ong vậy, vừa ngọt vừa mềm lại vừa xốp.

      Mạnh Hoài Cẩn có chút được tự nhiên, thanh thanh cổ họng : “Gia phụ và phụ thân ta có quen biết, Hoa tiểu thư cần gì khách khí như vậy.”

      Hả? Hoa Thanh Vũ đứng sau núi giả nghe lén vô cùng sửng sốt, hóa ra cha của Mạnh Hoài Cẩn có quen biết với cha nàng sao? Tại sao nàng biết? Nhà nàng phải chỉ là nhà giàu bình thường sao? Sao lại có quen biết với phủ Tướng quân?

      “Ôi..”

      Chỉ nghe Hoa Trảm Nghiên khẽ thở dài hơi, nam tử bình thường chỉ sợ bước đến an ủi nàng..

      Hoa Thanh Vũ nhìn Mạnh Hoài Cẩn, lại quay sang nhìn Trầm Ký Ngôn, chỉ thấy vẻ mặt của hai người này rất bình tĩnh.

      Chậc chậc, hổ là đám công tử có dáng vẻ đẹp mắt, quả nhiên là siêu phàm xuất chúng!

      “Vì sao Hoa tiểu thư lại thở dài?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi.

      Hoa Trảm Nghiên dừng bước, vô cùng thẹn thùng cúi đầu.

      đến xấu hổ, kỳ lần này ta theo gia phụ tới đây để tìm muội muội đào hôn của ta..”

      “Muội muội?” Mạnh Hoài Cẩn biết nàng tới Hoa Thanh Vũ, vẻ mặt lại cố tỏ ra mê muội hỏi: “Hình như ta chưa bao giờ nghe Hoa gia còn có nữ nhi? Hóa ra nàng còn có muội muội?”

      Hoa Trảm Nghiên nở nụ cười : “Muội muội kia của ta tính tình có chút kỳ lạ, cha mẹ rất là xấu hổ, cho nên xưa nay chưa bao giờ để nàng gặp người khác, thời gian lâu rồi, người ngoài quên mất ta còn muội muội .”

      Tiểu Hoa ngoại trừ thích ăn chút, tính tình nào có cổ quái! Tâm tư của đệ nhất mỹ nhân này là xấu! Mạnh Hoài Cẩn nhịn được hừ lạnh tiếng ở trong lòng.

      “Chẳng qua là loại chuyện đào hôn như này, dù sao cũng vẻ vang gì, là lỗi xấu hổ của gia tộc, phụ thân cũng dám gióng trống khua chiêng tìm kiếm, chỉ có thể thầm tìm manh mối.”

      Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu : “ biết ta có thể hỗ trợ cái gì?”

      “Đại tướng quân nguyện ý giúp tay là quá tốt, chúng ta chỉ biết Thanh Vũ đến kinh thành, nhưng kinh thành rộng lớn như vậy, muốn tìm người là mò kim đáy bể. Hơn nữa muội tử kia của ta bởi vì bộ dạng vô cùng xấu xí cho nên tính tình có chút u, được người khác chú ý, muốn hỏi thăm được tin tức cũng rất khó.”

      Mạnh Hoài Cẩn nghĩ tới Hoa Trảm Nghiên về em của mình như thế, trước mặt người ngoài còn cay nghiệt như vậy, có thể tưởng tượng ra những ngày Hoa Thanh Vũ sống ở Hoa phủ trôi qua như thế nào!

      Hoa Trảm Nghiên đợi lúc, phát Mạnh Hoài Cẩn đáp lời, chỉ cúi đầu lời nào, dường như là suy nghĩ cái gì đó.
      “Mạnh đại tướng quân?” Hoa Trảm Nghiên thử kêu.

      Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới phục hồi lại tinh thần, híp mắt nhìn Hoa Trảm Nghiên, mỉm cười : “Hoa đại tiểu thư cần phải lo lắng, tại hạ nhất định dùng hết toàn lực giúp nàng tìm muội muội.”

      Hai người xa rồi, Hoa Thanh Vũ mới phát lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, Mạnh Hoài Cẩn nhất định giúp tỷ tỷ tìm nàng, cho nên nhất định bắt mình trở về!

      Sau khi trở về nàng lập gia đình, gả cho cái tên vốn quen biết kia, nhưng nghe là thiếu gia trẻ tuổi lại rất tuấn..

      Làm sao bây giờ, nàng muốn trở về!

      “Sao vậy?” Trầm Ký Ngôn nhìn Hoa Thanh Vũ vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Ngươi nhìn ngươi , mặt cắt còn giọt máu, ngươi sợ cái gì?”

      Hoa Thanh Vũ luống cuống, vẻ mặt giống như sắp khóc, sắc mặt tái nhợt : “ có gì.. Vương gia, ta còn có việc, phải trước !”

      Hoa Thanh Vũ xoay người bỏ chạy, nàng lập tức trở về thu dọn hành lý chạy lấy người! Nếu chờ Mạnh Hoài Cẩn trở về chắc chắn bắt nàng giao cho cha mẹ!

      Liệu Tiểu Hoa muội muội có bị bắt trở về nhà , chuyện gì xảy ra với Tiểu Hoa muội muội đây mọi người hãy cùng đón chờ chương sau nhé!
      KisaragiYueTôm Thỏ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 10

      Edit: Song Tử (LTTU156)

      Tìm vòng chung quanh cũng nhìn thấy bóng dáng Hoa Thanh Vũ đâu, Mạnh Hoài Cẩn có chút sốt ruột, lập tức quay về phủ tướng quân, nghĩ biết nàng trở về chưa.

      “Hoa nương trở về được lúc, sau đó cầm hành lý chạy rồi.”

      “Chạy!” Mạnh Hoài Cẩn tức giận.

      Mộng Điệp hoảng sợ, vội hỏi: “Nô tỳ sợ có chuyện gì, lập tức dặn dò thủ vệ cho nàng cho , nhưng mà Hoa nương chưa quay lại phòng, chắc là vẫn còn ở trong phủ.”

      Nghe Mộng Điệp như vậy, Mạnh Hoài Cẩn mới yên lòng, lập tức sai người tìm kiếm, lại tự mình chạy đến vườn hoa đào thường ngày nàng thích ngẩn ngơ nhất tìm.

      Nhưng mà nghĩ tới, vừa vào trong sân lại được nhìn thấy trò hay.

      Hoa Thanh Vũ trèo tường!

      ra trước khi quyết định chạy trốn, Hoa Thanh Vũ rất do dự .

      Mạnh đại công tử đối với nàng rất tốt, nàng vẫn muốn được ăn nhiều bánh ngọt Phù Dung. Nhưng mà cứ nghĩ đến chuyện bị gả cho tên công tử đó, nàng sợ tới mức phát run.

      “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ân tình của ngài, sau này ta trả lại..”

      Hoa Thanh Vũ vung móc câu lên, kéo dây thừng, cảm thấy sợi giây vẫn còn rất chắc chắn lập tức nắm lấy leo lên . Nhưng ràng Hoa Thanh Vũ quá đề cao mình, vừa leo được vài bước ngã xuống..

      “Ôi!”

      Mạnh Hoài Cẩn vốn muốn đỡ nàng, lúc chuẩn bị ra tay, lại nghĩ đến nàng muốn trèo tường làm việc xấu, trong lòng nhịn được tức giận, dứt khoát ôm cánh tay nhìn nàng tiếp tục lăn qua lăn lại.

      Hoa Thanh Vũ xoa xoa mông, nhe răng trợn mắt đứng dậy, sau đó lại tiếp tục cầm lấy dây thừng leo lên .

      Cứ như vậy lặp lại đến mấy lần, rốt cục Mạnh Hoài Cẩn nhìn nổi nữa, nắm lấy cổ áo của Hoa Thanh Vũ, xách nàng đặt lên bức tường, sau đó lấy móc câu quay lại trong viện.

      “Ôi chao! Ngươi thả ta xuống !” Hoa Thanh Vũ nóng nảy, bức tường này cao thấp, nhưng dù sao cũng nên để nàng nhảy xuống chứ!
      Mạnh Hoài Cẩn ôm tay đứng dưới chân tường, vứt móc câu trong tay xuống, trừng mắt với Hoa Thanh Vũ: “Tại sao ngươi lại trèo tường, ngươi muốn xù tiền của ta?”

      “Ai muốn xù tiền của ngươi!” Nhưng mà Hoa Thanh Vũ nghĩ đúng là mình vẫn chưa trả tiền cho Mạnh Hoài Cẩn, cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu : “ xin lỗi, đại tướng quân, ngài thả ta , coi như chưa từng nhìn thấy ta, được ?”

      “Tại sao ta phải giả vờ quen biết ngươi, ràng ta biết ngươi.”

      “Vậy là ngươi nhất định phải giao ta cho tỷ tỷ!”

      Tỷ tỷ? Sao nàng biết mình chuyện với Hoa Trảm Nghiên? Chẳng lẽ nàng nghe thấy hết rồi sao?

      Thấy Mạnh Hoài Cẩn lời nào, Hoa Thanh Vũ nghĩ mình trúng tâm tư của . Nhìn nhìn bức tường này, rất cao! Nhưng nàng có chết cũng muốn quay về nhà, khẽ cắn môi, quan tâm bức tường này cao bao nhiêu, nhảy xuống rồi sau!

      Mạnh Hoài Cẩn nghĩ tới Hoa Thanh Vũ nhảy xuống, vội vàng nhảy lên tường kéo nàng xuống nhưng chậm, vừa cúi đầu thấy Hoa Thanh Vũ nằm dưới đất, ôm cái chân bị đau lăn lộn mặt đất, dường như sắp khóc.

      “Ngươi nhảy cái gì? Ngươi cho là nhảy xuống ta đuổi kịp sao?”

      “Vậy cũng thể chờ ngươi đuổi theo nha, nhỡ đâu xuất kỳ tích sao! Tỷ như võ công của ngươi bỗng nhiên hoàn toàn biến mất..” Hoa Thanh Vũ càng thanh lại càng thấp, cảm thấy mình là khờ.

      “Tại sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy!” Nhìn bộ dạng này của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn dùng sức vỗ đầu nàng tức giận : “Đầu óc của ngươi thông minh lên chút có được , nếu ta muốn bán đứng ngươi, trong Trung thu yến gặp được tỷ tỷ ngươi trực tiếp với nàng, sao có thể giúp ngươi lừa gạt nàng ta?”

      Hoa Thanh Vũ suy nghĩ, cái này có vẻ đúng, nhưng vẫn yên tâm hỏi: “Ngài thực bắt ta trở về?”

      Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu, sao có thể để nàng trở về, để bị người khác bắt nạt chứ.

      Hoa Thanh Vũ nhìn gương mặt thành khẩn của Mạnh Hoài Cẩn biết mình hiểu lầm , nàng nương xấu xa, biết tri ân báo đáp, còn hiểu lầm người ta, còn muốn trốn nợ, còn vay tiền trả..

      “Ngươi sao chứ?” Thấy Hoa Thanh Vũ cúi đầu lời nào, Mạnh Hoài Cẩn có chút lo lắng.

      Thấy Mạnh Hoài Cẩn những trách mình chạy trốn, mà còn quan tâm đến nàng, bỗng nhiên Tiểu Hoa muội muội cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nhưng lại cảm thấy có chút tủi thân : “Hôm nay ta nhìn thấy ngài và tỷ tỷ của ta chuyện .”

      “Ta biết.”

      Hoa Thanh Vũ hấp hấp cái mũi : “Kỳ ta muốn làm nương xấu xa, tuy rằng ta đào hôn, nhưng mà ta muốn làm nương xấu xa đâu.. Ta chỉ là muốn gả cho cái tên thiếu gia kia thôi, vì sao tỷ tỷ muốn gả cho người ta, lại bắt ta phải gả cho người ta chứ.. Ta cũng có thói xấu nào tính tình cũng u.. Là bọn họ thích quan tâm ta.. Ta chưa bao giờ tìm cách làm hỏng quần áo của tỷ tỷ, ta cũng có ghen tị với tỷ tỷ, nhưng mà bọn họ ai tin tưởng ta..”

      “Ta biết, Hoa Thanh Vũ là nương tốt, là bọn họ bắt nạt ngươi.”

      Hoa Thanh Vũ dùng sức gật gật đầu, lại liều mạng lắc đầu, lệ trong mắt theo đó cũng rơi xuống.

      “Bọn họ thích ta.. Bởi vì ta khó coi.. Bởi vì ta phải là nương tốt..” Nàng khóc thút thít : “Ta cũng muốn bỏ nhà ra .. Ta muốn làm nương xấu xa..”

      “Bộ dạng của ngươi hề xấu, ngươi cũng xấu xa.”

      Hoa Thanh Vũ lắc đầu, đau thương buồn bã : “Ta xấu xí .. Ta hư hỏng ..”

      “Ta bộ dạng khó coi, còn có ích, cũng biết làm người khác vui vẻ. Cũng bởi vì ta như vậy, nên cha nương ta mới vội vàng ta gả ra ngoài.. Tỷ tỷ ngoại trừ tên thiếu gia kia, căn bản có ai cưới ta.. Ta còn đào hôn, nghe lời bọn họ, khiến bọn họ mất mặt..”

      Mạnh Hoài Cẩn biết nên an ủi nàng như thế nào, trong lòng vô cùng sốt ruột, chỉ có thể lúng túng giúp nàng lau lệ : “Bản tướng quân ngươi xấu, ngươi chính là xấu! ngươi xấu, chính là xấu!”

      Hoa Thanh Vũ vẫn lắc đầu, : “Ta biết ta tốt chút nào, nếu ta tốt mẫu thân và phụ thân ghét ta. Nhất định là do ta tốt ..”
      Mạnh Hoài Cẩn thở dài : “Ngươi tốt cũng sao, ta chê ngươi.”

      Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu lên, thành khẩn : “Thực xin lỗi, Đại tướng quân ngài tốt như vậy, ta nên hoài nghi ngài, còn muốn quỵt nợ chạy trốn.”
      có việc gì, ta giận ngươi.”

      Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm quả nhiên là người tốt, Hoa Thanh Vũ cảm thấy rất xấu hổ, lúc trước nàng nên vì dáng vẻ đẹp mắt của , mà thích , về sau nàng bao giờ như vậy nữa!

      Thấy tâm tình của Hoa Thanh Vũ bình tĩnh, Mạnh Hoài Cẩn thở phào nhõm : “Ngươi an tâm ở lại phủ của ta , làm tốt bổn phận nha hoàn, ta cam đoan có ai dám đối xử với ngươi như thế.”

      Cuối cùng Hoa Thanh Vũ cũng vui vẻ ra mặt, lau lệ nơi khóe mắt, cười tủm tỉm : “Cái đó, Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ta có chuyện quan trọng muốn với ngài.”

      “Chuyện gì?”

      Hoa Thanh Vũ chỉ chỉ chân mình : “Vừa rồi khi nhảy xuống, chân của ta giống như bị gãy..”

      Nha đầu kia quả phiền toái!

      Hôm nay thanh nẹp chân Hoa Thanh Vũ có thể lấy xuống, Mạnh Hoài Cẩn nghĩ Hoa Thanh Vũ lâu rồi xuất môn, mỗi ngày đều sống trong tiểu viện phỏng chừng buồn bực đến hỏng rồi, muốn mang nàng ra ngoài dạo. Hoa Thanh Vũ nghe thấy đề nghị này vô cùng vui vẻ, cẩn thận tính toán, nàng ở kinh thành lâu rồi cũng chưa chơi lần nào, vô cùng cao hứng theo Mạnh Hoài Cẩn ra cửa.

      Bất quá rất nhanh, Hoa Thanh Vũ cảm thấy hối hận với quyết định của mình..

      Đây mà là dạo phố sao? Nếu tại sao đường, lại có nhiều ánh mắt nhìn mình chằm chằm như vậy chứ?!

      đúng, chính xác là nhìn chằm chằm vào Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, sau đó hai mắt thuận tiện nhìn nàng..

      “Ngươi xem, ngươi xem! Kia phải Đại tướng quân sao?”

      “Làm sao bây giờ, cái áo mặc người chính là áo lông chồn thượng hạng, là vô cùng tuấn ..”

      “Người phía sau là ai? Nha hoàn mới sao?”

      “Ta thích nha hoàn này!”

      “Ta cũng vậy!”

      “Đúng vậy đúng vậy, trước đó có Lục Diên kia thắt lưng quá ánh mắt quá sáng!”

      “Còn có Bạch Lộ ta cũng thích, khuôn mặt nhắn ngực lại rất lớn, là kẻ thù của phụ nữ mà!”

      này bình thường, giỏi!”

      Mạnh Hoài Cẩn mắt điếc tai ngơ với những lời bàn tán xung quanh mình, còn lộ ra dáng vẻ rất hưởng thụ.

      Hoa Thanh Vũ cẩn thận suy nghĩ chút, trước lúc xuất môn Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm còn đặc biệt thay bộ đồ khác, cho nên hôm nay có vẻ đặc biệt phong lưu phóng khoáng, phong thái như vậy đường hoàn toàn là tiêu điểm chú ý của mọi người, hơn nữa người dân ở kinh thành rất cởi mở, nhóm nương, bác kia ánh mắt nhìn thẳng tắp, khiến Hoa Thanh Vũ cảm thấy da đầu tê dại ..

      Đây quả nhiên là dạo phố!

      Hoa Thanh Vũ vốn có chút sợ người lạ, vừa vặn chân lại bị thương, đường vốn thể nhanh được, hơn nữa có rất nhiều nương cố ý đụng vào Mạnh Hoài Cẩn, nhưng biết vì sao lại luôn đụng vào Hoa Thanh Vũ!

      Vì thế suốt quãng đường Hoa Thanh Vũ nghiêng nghiêng ngả ngả ngã trước lộn sau, đụng vào người khác cũng bị người khác đụng vào, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy nàng phiền toái muốn chết, kiên nhẫn kéo tay nàng bước .

      “Mạnh đại tướng quân tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài kéo ta làm chi?”

      “Đỡ phải nhìn ngươi cũng xong, chọc cho mọi người đường ai cũng nhìn chúng ta.”

      ràng là nhìn ngươi! Ta vô tội bị liên lụy, còn luôn bị các nương muốn dụ dỗ ngươi va vào!

      Hoa Thanh Vũ rút tay mình về : “Ta tự ! Chỉ cần ngài cách ta xa ra chút, ta cam đoan bị ngã!”

      “Ngươi nha hoàn là của ta, vì cái gì ta phải cách ngươi xa chút?” Mạnh Hoài Cẩn hừ lạnh tiếng, chỉ chỉ cửa hàng bên đường : “, chúng ta vào y phường (cửa hang may quần áo) này nhìn chút, ngươi chọn mấy bộ quần áo mình thích .”

      Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, mím miệng : “Quên , ta mặc bộ này cũng được..”

      Nàng có tiền mua, còn thiếu Đại tướng quân rất nhiều tiền chưa có trả được đây!

      “Ta , ngươi cảm thấy bản tướng quân có tiền giúp ngươi mua hai bộ quần áo sao!”

      Sau thời gian nén nhang, Hoa Thanh Vũ vui vẻ mặc quần áo mới ra , hôm nay biết vì sao Mạnh đại công tử đặc biệt hào phóng!

      Bất quá Hoa Thanh Vũ là nương rất thức thời, chỉ chọn quần áo kiểu dáng mộc mạc đắt tiền. Nàng có muốn cũng thể bởi vì người ta hào phóng với nàng, mà quá đáng có phải ?

      “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài là người tốt! Còn cho ta quần áo.. ra ta hiểu lầm ngài, ngài người tốt vô cùng hào phóng!”

      “Ai ta cho ngươi ?” Mạnh Hoài Cẩn quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, hề xấu hổ : “Ta chỉ là trả tiền cho ngươi mà thôi, chưa cho ngươi, ngươi muốn trả tiền lại, ta ghi ràng từng mục vào sổ, ngươi muốn trả nợ tốt nhất, nên làm thân trâu ngựa báo đáp cho Mạnh gia biết ?”

      “..”

      Hoa Thanh Vũ bỗng nhiên cảm thấy, quả nhiên nàng vẫn hiểu cái gì gọi là lòng người khó lường, thế gian nguy hiểm..

      Hai người dạo đến chạng vạng, Hoa Thanh Vũ nghĩ tới Mạnh đại tướng quân lại thích mua đồ như vậy, nàng mang theo bao lớn bao về nhà, chân mệt muốn đứt lìa, muốn chạy nhanh vào phủ nghỉ ngơi, vừa vào cửa lập tức có gã sai vặt báo lại.

      “Lão gia phu nhân và tiểu thư của Hoa gia đến quý phủ chờ tướng quân rất lâu rồi.”

      Cha mẹ còn có tỷ tỷ!

      “Làm sao bây giờ! Có phải bọn họ tới bắt ta trở về ?”

      “Chắc là phải..” Mạnh Hoài Cẩn đuổi gã sai vặt , nhận lấy đồ trong tay Hoa Thanh Vũ, sau đó với nàng: “Trước tiên ngươi chờ ở đây, ta gặp người của Hoa gia, đuổi bọn họ rồi ta tìm ngươi.”

      “Được!” Hoa Thanh Vũ lập tức trốn sau sư tử đá, phất tay với Mạnh Hoài Cẩn : “Ngài nhanh về nhanh!”

      Mạnh Hoài Cẩn như lâm đại địch, gật đầu cái xong lập tức bước vào phòng, nhưng Hoa Thanh Vũ nghĩ tới, nàng đợi cho đến khi trời tối cũng thấy Mạnh Hoài Cẩn quay về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :