1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê tử lười biếng của nam nhân hung hãn - Tiếu Giai Nhân (Full- sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 30: Ngoại truyện .

      Editor: Aq_scents

      Hỏi: Vì sao Thư Lan sợ Tiêu Lang như vậy, sao phải trốn tránh như vậy?

      Đáp: Băng dày ba thước.

      Mùa hè lúc năm tuổi, thời tiết vô cùng nóng bức, mỗi khi chạng vạng tối, người trong thôn đều ngồi dưới tàng cây hóng mát, tán chuyện đông tây, cho tới khi màn đêm buông xuống, mới tốp năm tốp ba về nhà ngủ.

      Tần thị ngồi tán gẫu với Lam thị dưới tàng cây hòe lớn bên bờ sông, Thư Uyển mười tuổi phe phẩy cây quạt ngồi cạnh mẫu thân, bộ mặt nghiêm túc nghe hai người tới mẹ chồng bắt nạt con dâu như thế nào, thiếu phu nhân nhà nào đó thu thập tiểu nha hoàn bòlên giường ra sao, sau đó lời lại chuyển tới bây giờ ở trấn lưu hành loại váy gì. . . . . .

      Sắc trời vẫn chưa tối hẳn, Thư Mậu Đình ngồi đối diện Tiêu Thủ Vọng bên cây hạnh trong sân, vừa tán gẫu, vừa đánh cờ, thỉnh thoảng nhắc đến Thư Triển học ở trấn .

      Đúng lúc đó, Tiêu Lang từ cửa vào.

      “Bá phụ, A Lan có ở nhà ạ? Con hái được hai quả đào trong núi. . . . . .”

      Thư Mậu Đình ngẩng đầu, “Ở trong phòng đó, con xem xem nàng tỉnh dậy chưa.”

      “Ồ!” Tiêu Lang ôm túi xách chạy vào trong.

      Trong phòng, ánh sáng mờ mờ, Tiêu Lang vén màn trúc lên, nhìn thấy Thư Lan nằm quay đầu phía tây, giường đặt gần lò sưởi, hai chân dang ra hình chữ bát (八) mặc cái quần tơ lụa màu trắng, phía chỉ mặc cái yếm hồng thêu hoa mẫu đơn, hai cánh trắng nõn tựa củ sen khoác lên đầu, loại tư thế này, biết nàng làm thế nào mà ngủ được!

      lặng lẽ tới, cởi giày lên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn đỏ bừng ngủ của nàng lát, đưa tay nắm cái mũi nàng.

      “Uhm. . . . . .” Thư Lan uốn éo vặn vẹo cái đầu, cố gắng tránh thoát thứ làm nàng cánh nào hô hấp, nhưng quay mấy lần cũng thành công, càng lúc càng khó chịu nàng đành phải mở mắt, mơ hồ, nhìn thấy bóng đen ngồi ở bên cạnh.

      Nàng mở to hai mắt, sau khắc mới thấy bóng đen kia là ai, há mồm muốn hét to.

      Tiêu Lang sớm có chuẩn bị liền che miệng nàng, cười : “A Lan, đừng sợ, lần trước là ta đúng, ngươi yên tâm, về sau ta bao giờ bắt nạt ngươi nữa.”

      Thư Lan ô ô kêu lên hai tiếng, tất cả mờ mịt trong mắt đều là tin, ngày đó nếu phải vận khí nàng tốt, chắc bị dìm chết đuối rồi!

      Tiêu Lang liền lấy ra hai trái cây màu xanh, thấy Thư Lan nhìn trái cây chằm chằm, từ từ buông tay ra, đem trái cây đưa tới trước người nàng: “Ngươi xem, chính ta tìm được cây đào núi, phía kết hai trái đào, ta cố ý hái về cho ngươi ăn, đủ tốt chưa?”

      Thư Lan nuốt ngụm nước bọt, chống tay ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lang, có chút xác định hỏi: “ là cho ta ăn?”

      Tiêu Lang dùng sức gật đầu, đem đồ vật đưa tới, “Hai ta mỗi người quả, ngươi chọn trước!”

      Thư Lan lập tức ngon lành bật cười ra tiếng, để cho nàng chọn trước, vậy nhất định là , liền ngọt ngào làm nũng: “Lang ca ca tốt.” Đưa tay ra lấy trái vừa to vừa tròn, trong lúc ấy còn len lén nhìn nét mặt Tiêu Lang, thấy thủy chung đều là bộ dáng cười mị mị, hoàn toàn yên tâm rồi, nắm lên trái cây liền cắn xuống.

      Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, trong miệng tràn ngập tư vị vừa chua vừa chát.

      “Phù!” Nàng khom lưng nhổ ra miếng đào vừa cắn, oa oa khóc lên, “Ngươi là tên lừa gạt. . . . . .”

      Nghe tiếng động, Thư Mậu Đình bước nhanh đến, thấy Thư Lan vừa lau miệng vừa khóc, đau lòng vội ôm lấy nữ nhi vào trong lòng, “ yên lành sao lại khóc, phải ca ca tới đưa cho con quả đào ăn sao?” Cúi đầu nhìn Tiêu Lang, thấy mờ mịt luống cuống nhìn vật trong tay, hiển nhiên cũng vì sao nữ nhi khóc.

      Thư Lan ôm cổ Thư Mậu Đình tố cáo: “Cái gì mà đào rừng, đắng chết , cố ý!”

      Sao quả đào lại đắng?

      Thư Mậu Đình càng cảm thấy nghi ngờ, khom lưng nhặt lên trái cây bị nữ nhi cắn phát vứt mặt đất, chỉ liếc mắt cái, ông liền nhịn được cười lên ha hả: “ Hai cái đứa đần này, quả đào gì chứ, đây là hột đào, vỏ màu xanh bên ngoài này cũng thể ăn!”

      Tiêu Lang “A” tiếng, hết sức ngượng ngùng cúi thấp đầu xin lỗi: “Bá phụ, làm hại A Lan ăn đồ linh tinh, vậy, nàng ăn cái đó liệu có sao ? Có thể bị đau bụng ?” Biểu cảm lo lắng lời nào có thể miêu tả được.

      Thư Mậu Đình xoa xoa đầu , ôm nữ nhi ra ngoài, vừa vừa : “ có việc gì có việc gì, súc miệng là hết thôi.”

      Sắp bước ra ngưỡng cửa Thư Lan quay đầu nhìn lại phía Tiêu Lang, ra cũng biết là hột đào. . . . . .

      Kết quả đúng lúc nhìn thấy Tiêu Lang hướng nàng quơ quơ trái cây trong tay, khóe môi nhếch lên cười hả hê.

      “Cha, cố ý!” Thư Lan tức giận quát lớn trong ngực Thư Mậu Đình.

      Thư Mậu Đình vỗ vỗ lưng múp míp của nàng, ôn hòa trách mắng: “Đừng nhảm, A Lang đối với con tốt nhất, có cái gì ngon cũng chia cho con ăn, tại chỉ là nhìn nhầm thôi. . . . . .”

      Tác giả có lời muốn : người ta bữa ăn liền đói tới hoảng, ta ngày ăn gì càng hoảng hơn!

      Từ sau khi quyết định ngưng số 17, ta đây liền khó chịu cả người.

      Vừa muốn tồn cảo vừa muốn cập nhật, hết cách rồi, ta đành cho ra tiểu ngoại truyện điều hòa chút.

      Số chữ nhiều lắm, mọi người nhét kẽ răng trước, ngày mai có thể đọc chương mới rồi!

      Mọi người cảm nhận được ta sao?

      Có cảm giác vui mừng sao?

      Người qua đường Giáp, sinh nhật vui vẻ!
      A fang, Phong Vũ Yênsanone2112 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31: Thu hoạc lúa mạch (hai )

      Editor: M.Nyoko

      Cho dù là hiểu tình , họ cũng ghen ghét, ghen tỵ nhìn người khác tốt hơn chính mình, đáng hơn so với mình, so với mình tốt số hơn. . . . . .

      Thư Lan có nhiều váy tơ lụa thịnh hành trong trấn cùng đồ trang sức kim ngọc, gương mặt ngây thơ nhiều người thích, còn có người nhà của nàng thương nàng cưng chiều, cùng Tiêu lang.

      Cũng chỉ có lễ mừng năm mới mới ăn mặc bộ đồ mới, công việc trong nhà phải giúp tay hết thảy làm Liên Hoa ghen tỵ.

      Cho nên, trong nháy mắt ném đá ra, nàng lòng hi vọng hòn đá kia có thể đập trúng Thư Lan, tốt nhất nện ở mặt của nàng, nhìn nàng biến dạng còn có sau này có người thích!

      Nguyện vọng tốt đẹp thế nhưng, thực tế cũng là tàn khốc.

      cho cùng, nàng chỉ là tiểu nương tám tuổi, muốn trúng còn phải luyện tập, vì vậy, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hòn đá kia"Bùm" tiếng đập trúng cây khô, sau đó bắn ngược rơi mặt đất.

      Cây khô chấn động khiến Thư Lan tỉnh táo lại, nàng mê mang nháy nháy mắt, phát Thư Uyển bọn họ ra rất xa, trong ruộng lúa mạch từng bó múa mạch dựng lên cao, tựa như từng dãy người , phía là bông mạch rậm rạp rối bù, cột thân lúa mạch thành cọng dây thừng, phía dưới nhìn như vững vàng cắm mặt đất, ra nhàng cái, là có thể đẩy nó tới.

      Bên tai có tiếng bước chân dần dần xa, Thư Lan tùy ý nghiêng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy hai bóng lưng cao thấp. mở miệng ngáp, nàng dụi mắt, xốc cái rổ bên, đứng dậy tới mẫu đất của Thư Mậu Đình, khom lưng nhặt bông lúa mạch lên. Mẫu thân rồi, nhặt rổ lúa mạch, là có thể đổi hai trái cam vàng và quả hạnh, nàng muốn tranh thủ nhiều nhặt chút.

      Trong ruộng lúa mạch có hơi thở bùn đất mát mẽ, trộn đều nhàn nhạt hương mạch, rất là dễ ngửi.

      Nghĩ đến khuya về nhà là có thể ăn quả hạnh rồi, tâm tình Thư Lan rất tốt, động tác cũng càng nhanh, chỉ chốc lát sau liền đuổi theo Thư Mậu Đình. Nàng để ý đến phụ thân trước mặt làm, giơ rổ bên cạnh lên trước mặt Tần thị, lớn tiếng : "Nương, ngươi xem ta lượm nhiều như vậy!"

      Tần thị ngồi thẳng lên, dùng khăn lau mồ hôi hột theo khuôn mặt chảy xuống, quay đầu lại nhìn về phía Thư lan cầm cái rổ trong tay, thấy bên trong gần nửa bông mạch, cười khen nàng: "Hôm nay động tác A Lan rất nhanh nha, tốt lắm, ngươi lại nhặt , rổ đầy liền đổ bông mạch xuống sọt." Cúi đầu lại bận rộn.

      Thư Lan , nàng sững sờ nhìn Tần thị.

      Khuôn mặt nàng trắng nõn bị phơi đỏ bừng, dưới mũ tóc rơi dính vào cái tráng sáng bóng lên, nhìn qua hết sức khổ cực. Nàng khom người, buổi tối đôi tay ôm nàng ngủ kia ghìm chặt đám thân mạch, sau đó dụng lực nhổ ra ngoài, làm động tác này gân xanh cổ tay nàng có thể thấy . Thân mạch nhổ ra ngoài, trước nàng chia làm hai bó chụm lại buộc dây thừng đặt ở đất, đặt than lúa mạch mới nhổ ra ở mặt, đợi đến khi tích góp từng tí nhiều hơn, trói thành bó, dựng đứng trong đất. Cũng chỉ có vào lúc này, nàng mới có cơ hội đứng thẳng người, trong nháy mắt lúc nàng buông bó mạch ra, Thư lan phát lòng bàn tay của nàng đỏ bừng, đặc biệt là ngón tay, giống như bị sợi dây ghì chặt.

      Nhìn lại chút động tác Tần thị đỡ eo lau mồ hôi, Thư Lan đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.

      "Nương. . . . . ." Nàng nhịn được hô tiếng.

      Tần thị vừa nhổ ra lúa mạch vừa quay đầu lại nhìn nàng: "Làm sao rồi?"

      Thư Lan buông rổ trong tay, chạy chậm tới, cầm tay của nàng nhìn chút, ngẩng đầu nghiêm túc : "Nương, ngươi dạy cho ta nhổ lúa mạch , ta giúp ngươi làm tiếp, ngươi nghỉ lát." Con ngươi hết sức trong trẻo khẳng định nhìn Tần thị.

      Đây là lần đầu tiên nữ nhi chủ động mà ra giúp tay.

      Lời mềm nhũn an ủi hơn bất cứ điều gì khác, Tần thị cảm thấy mệt mỏi cả người tựa như đều biến mất. Nàng ngồi chồm hổm xuống dùng sức ôm Thư lan xuống, ôm hôn khuôn mặt trắng hồng của nữ nhi, mới cười : " cần, A Lan giúp nương nhặt bông mạch là đủ rồi, thay nương tiết kiệm ít chuyện đấy."

      Người chính là như vậy, càng có được đồ, lại càng muốn lấy được, khi có, tất nhiên thể coi trọng. Tần thị vẫn hy vọng tiểu nữ nhi hiểu chuyện, hôm nay Thư Lan hỗ trợ, nàng lại muốn nữ nhi bảo bối từ trước đến giờ ăn sung mặc sướng chịu khổ. Cũng phải nàng thiên vị Thư Lan, chỉ cam lòng lại để cho Thư Uyển làm việc, mà Thư Uyển làm trưởng nữ, Tần thị thể dựa vào Thư Uyển giúp nàng chia sẻ việc nhà chăm sóc đệ muội, sau đó dần dần là thói quen, huống chi bản thân Thư Uyển là người hiểu chuyện. Mà lúc này cần thiết để cho Thư Lan động thủ, dĩ nhiên Tần thị để cho nàng chịu khổ, vậy tất cả cũng là phúc lợi của con út thôi.

      Thư Lan có chút tin, nhặt bông mạch rất đơn giản, có thể đến giúp mẫu thân cái gì?

      "Mau , tỷ tỷ của ngươi bọn họ bên kia vẫn chờ ngươi nhặt!" Tần thị thấy nữ nhi ngửa đầu nghi ngờ nhìn mình, cố ý thúc giục.

      "A, vậy ta nhặt hết trở lại giúp nương!" Thư Lan thanh thúy , lấy tốc độ nhanh hơn nhặt lên bông mạch . Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như có thể để cho mẫu thân nhỏm chút, nàng coi như mình mệt mỏi cũng còn quan hệ, trách được tỷ tỷ ưa thích giúp mẫu thân làm việc như vậy đấy.

      Chờ Thư Lan xa, Thư Mậu Đình vẫn nghe lén động tĩnh bên này lập tức quay đầu, nhìn thấy bộ dạng thê tử mặt nở nụ cười tư mỹ, có chút ghen ghét ai oán : "Đều nhi tử thân mẹ ruột nữ nhi thân cha ruột, A Lan có thể biết thương nương nàng, trong mắt căn bản có ta đây, cũng nghe nàng muốn giúp ta chút!"

      Tần thị mặt tràn đầy mỉm cười liếc cái, giọng sẳng giọng: "Đừng lắm lời, cũng sợ bị đứa bé nghe chuyện cười ngươi, hừ, nữ nhi thân cận cha, nhưng A Uyển làm cho ngươi tận mấy đôi giày đâu rồi, chưa từng nghe nàng thầm làm cho ta!" Về phần đứa con trai kia, hai năm qua mới thấy chững chạc chút, khi còn bé trêu tức nàng ít!

      Thư Mậu Đình lập tức tìm được lời , mỗi lần A Uyển làm giày cho mình, sau lưng thê tử cũng đổ nước chua cho , nàng cũng đúng, nếu muốn, phải là được, phải đợi A Uyển chủ động làm cho nàng. . . . . .

      Chỉ sợ thê tử tiếp tục tại đây dây dưa đề tài này, Thư Mậu Đình buồn bã nhìn chút tiểu nữ nhi khom lưng nhặt bông mạch, quay đầu lại tiếp tục ngoan ngoãn mà vận động.

      Có động lực, Thư Lan rất nhanh nhặt xong bông mạch sau lưng mấy người rồi.

      Đổ bông mạch vào trong sọt, nàng ngẩng đầu nhìn coi, thấy bọn họ cách đầu ruộng rất xa, nghiêng đầu suy nghĩ chút, liền dòi đến ruộng lúa mạch chưa làm, nhớ lại động tác Tần thị nhổ lúa mạch ra, mình thử nhổ .

      Dùng sức nhổ ra, động, lại dùng sức, tay cũng siết thấy đau rồi, lúa mạch non vững vàng sinh trưởng ở trong đất như cũ, chỉ có phía ngoài cùng bị nàng lôi ra ngoài, cố tình hay là gảy mất nửa đoạn.

      Thư Lan tức giận cắn cắn môi, cúi đầu mà xem xét, lòng bàn tay đều đỏ!

      Như vậy cũng làm cho lòng tay nàng đau xót, cha mẹ bọn họ nhiều khổ cực lắm!

      Thư Lan khó khăn đứng tại đầu, đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, cũng nhổlúa mạch ra được.

      Nhưng vào lúc này, Thư Uyển chợt đứng dậy, xa xa phất tay: "A Lan, đem bình nước tới, tỷ tỷ khát nước!"

      "Nha. . . . . ." Thư Lan phờ phạc mà đáp tiếng, tìm được bình nước đặt ở bên cạnh sọt, giơ lên tới trong đất.

      Tiêu Lang cùng Thư Uyển đều dừng lại, ngồi dưới bóng của những bó lúa mạch, chờ Thư Lan lấy nước tới đây.

      "Đây, cho ngươi." Thư Lan đưa bình nước cho Thư Uyển, liền quay đầu muốn trở về.

      Thư Uyển kéo tay nàng lại, lôi người trở lại, trước đưa bình nước cho Tiêu Lang, mới cười hỏi nàng: "Dáng vẻ gục đầu ủ rủ là làm sao? Là ngại nhặt bông mạch quá mệt mỏi sao? Chờ, để tỷ giúp ngươi nhặt." Bởi vì nàng ngồi, thể làm gì khác hơn là ngửa đầu nhìn Thư Lan, sống mũi hai bên cao thẳng nổi tầng mồ hôi mịn, còn có hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ thái dương chảy xuống.

      Thư Lan bĩu môi, bộ dạng muốn khóc lên lại muốn khóc, cúi đầu móc ra tiểu khăn tay của mình lau mồ hôi giúp Thư Uyển, "Tỷ, ngươi mệt lắm rồi chứ? Đều là ta đần, gì cũng làm, cũng nhổ lúa mạch được. . . . . ." tới chỗ này cũng được nữa, nước mắt trong suốt khống chế được tràn mi.

      Thư Uyển sợ hết hồn, êm đẹp, làm sao đột nhiên lại khóc đây?

      Suy nghĩ lời Thư Lan lần, tựa như đoán được cái gì, bắt được bàn tay của muội muội nhìn chút, khỏi cười mà : "Nha đầu ngốc, ngươi mới mười tuổi, nào có hơi sức nhổ lúa mạch? Còn phải qua hai năm mới có hơi sức, tỷ tỷ cũng là mười hai tuổi mới nhổ được đấy!"

      Ánh mắt Thư Lan sáng lên, lập tức nước mắt liền dừng lại, xác định hỏi: "Có ?"

      " tin ngươi hỏi A Lang!" ánh mắt Thư Uyển lom lom nhìn.

      Thư Lan thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Tiêu Lang, lại thấy tay nhấc bình nước, ngước đầu uống nước, chuỗi nước trong suốt từ bình chảy xuống miệng, giọt rơi ra khi mở miệng lớn, cổ họng nơi đó càng ngừng động, gò má màu lúa mạch cực kỳ đẹp mắt, đặc biệt là đường cong gương mặt gầy gò, cằm đôi so với Chu Nguyên Bảo dễ nhìn hơn nhiều.

      lâu Thư Lan dám nghiêm túc quan sát bộ dáng Tiêu Lang, mỗi lần gặp mặt, chỉ cần chống lại ánh mắt sâu thẳm, nàng đều sợ phải lập tức cúi đầu, đối với ấn tượng duy nhất về dung mạo , chính là rất đen.

      Bên kia Tiêu Lang uống hết nước, thấy Thư Lan đăm đăm mà nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt còn có che giấu kinh ngạc, tựa như lúc nàng nhìn thấy con vẹt kia, trong lòng khỏi có ba phần đắc ý, ba phần vui vẻ, bốn phần cũng là tức giận, hai người ở chung chỗ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng mới phát dung mạo rất khá sao? So với Trình Khanh Nhiễm mặt trắng cùng Chu Nguyên Bảo đầu heo mập kia tốt hơn nhiều!

      Nghĩ như vậy, trong mắt khỏi toát ra vẻ hung ác.

      người Thư Lan run lên, lập tức tỉnh táo, bĩu môi, cũng truy cứu rốt cuộc mấy tuổi Thư Uyển mới có thể nhổ ra lúa mạch rồi, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn .

      Tình huống có Chu Nguyên Bảo, hàng ngày Tiêu Lang thích xem bộ dáng Thư Lan xinh đẹp chu mỏ tức giận.

      "A Lan, tới đây, ta cho ngươi xem đồtốt , bảo đảm ngươi thích!" giao bình nước cho Thư Uyển, thẳng kéo Thư Lan, kéo nàng vào trong ruộng lúa phía trước.

      Thư Lan vừa muốn hô to, chỉ thấy tỷ tỷ hướng nàng gật đầu cái, giống như Tiêu Lang !

      Nhưng trong ruộng có thể có thứ gì tốt à?

      Tâm Thư Lan rất hiếu kỳ bị câu ra ngoài, ngoan ngoãn mặc cho Tiêu Lang dẫn nàng .

      Tiêu Lang mang theo Thư Lan tới mảnh lúa mạch non cố ý chừa lại, ngồi xổm xuống, sử dụng ánh mắt ý bảo Thư Lan ngồi xổm xuống ở bên cạnh, sau đó mới đẩy lúa mạch non trước mắt ra, khóe môi tươi cười nhìn tới Thư Lan: "Ngươi xem!"

      Thư Lan tò mò châu đầu nhìn, đợi thấy tổ chim rối bù cùng với mấy trứng cút xinh xắn bên trong khỏi vui mừng nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Lang, "Đây là chim cút. . . . . ."

      Tiêu Lang cười khẽ tiếng, nhanh ở gần ngay trước mắt rơi xuống nụ hôn môi, động tác nhè như chuồn chuồn lướt nước, chờ Thư Lan kinh ngạc trợn to hai mắt, lui về, giọng hỏi: "Thích ?" :) "> http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif ta thích ta thích nha )

      Cũng biết là hỏi nàng thích những thứ trứng cút kia, hay là ưa thích thân cận. . . . . .

      Tác giả có lời muốn : A Lang hỏi A Lan: thích ta đây hôn ngươi, thích , thích . . . . . .

      Hắc hắc (*^__^*)

      Vào v Chương 1, cám ơn tất cả ủng hộ bản chính, hoan nghênh nhắn lại a ~

      p. s. Ngày hôm qua 1ynZ hôn lại ném địa lôi, vui vẻ, sao này.

      Đúng rồi, lần trước Tư Vũ hôn cũng ném địa lôi á..., vẫn quên , ngại, ╭(╯3╰)╮

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 32: Vấn đề nuôi dưỡng
      Editor: M.Nyoko

      Bận rộn ngày, từng bó lúa mạch được Thư Mậu Đình đẩy xe chở về, chất đống cao đất trống ở sau nhà.

      Mảnh đất trống này chừng nửa mẫu lớn , mặt đất chắc chắn bằng phẳng, Tần thị liền xử lý phía sau để có thể trải lúa ra. Chỉ là hai ngày sau phải vội xới đất để trồng bắp muộn, trước tiên chất lúa thành đống ở bên, cũng may mấy ngày nay mặt trời gay gắt, sợ bên trong bông lúa ẩm ướt.

      Cơm tối Tần thị làm cháo nước, đậu xào thịt, dĩa cà pháo muối, lại trộn dĩa dưa chuột non, lại them trứng cút luộc, bày đầy bàn vuông .

      Bàn cơm đặt ở trong sân, Tần thị thu thập đồ xong, hướng sát vách hô: "A Lang, tới dùng cơm!"

      "Đến rồi!" Tiêu Lang mới vừa tắm xong, vặn khăn lông thành dây thừng chà lau thân thể, nghe được Tần thị gọi, ở trong phòng lớn tiếng trả lời.

      Mặc dù đến buổi tối, thời tiết vẫn nóng nực, liền đổi áo choàng ngắn vải thô có tay, đóng cửa tới.

      Tần thị cùng Thư Mậu Đình ngồi đối diện, Thư Uyển ngồi bên, để Thư Lan ngồi chung chỗ cùng Tiêu Lang.

      Bởi vì Thư Lan rất thích trứng cút, hơn nữa hai ngày nay Tiêu Lang có khi dễ nàng, hơn nữa còn rất đáng thương, cũng cự tuyệt, ngoan ngoãn ngồi băng ghế ở bên cạnh bàn.

      ngày mệt nhọc, lúc ăn cơm cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, còn có gió đêm thổi qua nhàng khoan khoái, trong sân hương quả hạnh phiêu tán mê người.

      Thư Lan cúi đầu vội vàng bóc trứng cút, tay bé dính đầy lòng trắng trứng, đợi nàng bóc xong, lòng trắng trứng cũng còn dư lại bao nhiêu, nhìn trong tay trứng lồi lõm, nàng bĩu môi, ảo não thở dài.

      Thư Uyển giọng cười khẽ, đưa trứng mình mới vừa bóc tốt tới, "Há mồm!"

      "A. . . . . ." Thư Lan cười híp mắt hướng tỷ tỷ há cái miệng nhắn, tiếp nhận trứng cút nho , ăn xong rồi mới : "Ta ăn hai cái, tỷ tỷ ăn hai cái!"

      Tổng cộng tám trứng cút, Thư Mậu Đình cùng Tần thị chia ra ăn cái, còn dư lại cho ba đứa hài tử người hai cái.

      Hôm nay tiểu nha đầu rất hiểu chuyện, mấy người Tần thị nhìn chăm chú cái, dùng ánh mắt biểu đạt ý tứ như nhau.

      Thư Uyển chỉ ăn cái, đẩy cái đĩa tới Tiêu Lang bên kia, "A Lang ăn nhiều chút, ngươi bây giờ chính là thời điểm cao lớn."

      Tiêu Lang lắc đầu cái, rất tự nhiên tùy ý : "Ta thích ăn trứng, Uyển tỷ cũng đừng miễn cưỡng ta." Cầm cái thả vào cái chén bên cạnh Thư Uyển, lại lưu loát bóc tốt cái thả vào cái thìa trong chén Thư Lan, sau đó mới là người ăn cuối cùng.

      Thư Lan nhìn chút, lại cúi đầu nhìn lòng trắng trứng trơn bóng trong thìa, do dự chút, trả trứng trở về, "Ngươi ăn , ngươi làm nhiều việc như vậy, ăn nhiều chút!" Có lúc, nhìn việc rất đơn giản, chỉ có đích thân làm mới biết khó khăn, ngay cả nàng đám nhổ lúa mạch cũng được, thế nhưng lại khom lưng liên tục nhổ vài lũng. . . . . . Hừ, nàng cũng phải là người biết điều, Tiêu Lang giúp mình làm việc, nàng mới tham ăn trứng của .

      ràng câu rất đơn giản, Tiêu Lang lại cảm thấy ngực giống như bị cái gì đụng vào phát, ấm áp, vẫn ấm đến đáy lòng.

      "A Lan biết nghe lời !" cười với nàng, chút do dự ăn.

      Tần thị mắt chứa dịu dàng nhìn ba đứa hài tử, trong lòng hết sức thỏa mãn.

      Sau khi ăn xong, Thư Mậu Đình tản bộ bờ sông, Tần thị cùng Thư Uyển ở phòng bếp trong cọ nồi, Thư Lan theo Tiêu Lang tới cây hạnh, muốn hái quả hạnh ăn.

      Cây hạnh cũng phải là cao, nhưng bây giờ chỉ có mấy quả hạnh ở cao chín hoàn toàn, đều là Thư Lan với tới .

      Tiêu Lang cúi đầu hỏi nàng: "Có muốn tự mình hái hay ?"

      Thư Lan gật đầu cái, chợt cười tiếng, "Vậy ta mang cái băng ghế trong nhà ra ngoài, đến lúc đó ta đứng hái ở phía !" Xoay người chạy .

      Tiêu Lang tay kéo người trở lại, lúc Thư Lan khiếp sợ chậm rãi ngồi xổm xuống, quay đầu lại cười : "Lên đây , ta cõng ngươi."

      Trong mắt của còn che giấu dịu dàng khiến trong nháy mắt Thư Lan ngây ngẩn cả người, nàng sững sờ nhìn ở bóng dáng trước mặt, đầu cao, coi như ngồi cạnh, đầu cũng ngang hàng cùng ngực nàng. Nhìn lưng đơn bạc ưỡn rất thẳng, hai cánh tay loã lồ đưa về phía sau, chờ nàng nằm lên, vòng chắc chân của nàng.

      Quỷ thần xui khiến, nàng lui về phía sau hai bước, cảnh giác : "Ngươi phải là tính toán lát để cho ta rớt xuống chứ?"

      Tâm Tình Tiêu Lang lập tức biến mất hầu như còn.

      bỗng chốc đứng lên, trầm mặc nhìn nàng cái, nhấc chân phải rời khỏi.

      "A, ngươi đừng , ta muốn ăn quả hạnh!" Thư Lan chút nghĩ ngợi níu lại cánh tay của , vừa mềm mềm mà : " cho ngươi ném ta xuống đất đấy!"

      Tiêu Lang nhất thời hiểu vì sao nàng hỏi như vậy rồi, nghĩ đến trước kia mình trêu cợt nàng, lập tức tha thứ Thư Lan tin tưởng, nghiêm túc nhìn nàng : "Ngươi yên tâm, từ nay về sau, ta cũng khi dễ ngươi, được là làm được."

      Những lời này Thư Lan nghe biết bao nhiêu lần!

      Nàng nghi ngờ ngửa đầu hỏi "Vậy nếu là ngươi khi dễ ta phải làm gì đây?"

      Tiêu Lang thích tiểu bộ dáng nàng tại hơi khiêu khích, nhàng hỏi ngược lại trở về: "Ngươi nghĩ làm thế nào?"

      Thư Lan nghiêm túc suy nghĩ chút, chợt ánh mắt sáng lên, như tên trộm mà cười : "Vậy nếu ngươi lại khi dễ ta, ngươi phải học chó sủa, còn phải liếm đầu ngón chân của ta!" Tiểu Cẩu cũng người, vốn là nàng muốn liếm đầu ngón tay, nhưng lại cảm thấy quá dễ dàng, liền đổi thành ngón chân, đến lúc đó mấy ngày nàng rửa chân, cố ý xông chết !

      Ở trong đầu Tiêu Lang tưởng tượng.

      Lười nha đầu ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, hai bắp chân trắng noãn, đầu ngón tay béo múp míp mượt mà vô cùng là đáng . Nàng rất sợ nhột, nếu là liếm , nhất định nàng chịu nổi rút về, sau đó té ở giường gạch, khuôn mặt bé đỏ bừng, mắt hạnh long lanh mở to xin khoan dung mà nhìn . . . . . .

      "Được, về sau nếu ta lại khi dễ ngươi, học chó sủa, còn phải liếm đầu ngón chân của ngươi." Tiêu Lang chút do dự cam kết, ở trong lòng lại yên lặng tặng thêm câu: đến lúc đó ngươi cũng đừng đổi ý để cho ta liếm!

      Thư Lan hài lòng gật đầu cái, hừ : "Vậy ta tin ngươi lần nữa, nếu về sau ngươi giữ lời, ta cũng để ý tới ngươi nữa!"

      Có lẽ là thái độ Tiêu Lang quá tốt, có lẽ là gần đây xác thực có khi dễ nàng, hoặc có thể là là Tiêu Lang thay nhà nàng rất ra sức làm việc, dĩ nhiên cũng có thể là mơ ước gấp gáp muốn ăn được quả hạnh rất lâu rồi, nhất thời Thư Lan quên nàng từng sợ cỡ nào, cũng quên coi như nàng nghĩ để ý Tiêu Lang, chẳng lẽ Tiêu Lang ngoan ngoãn trêu chọc nàng sao?

      Tiêu Lang căn bản xem uy hiếp của nàng để ở trong mắt, lần nữa khom lưng ngồi xổm xuống, " lên nhanh chút , lát trời tối."

      Mới vừa xong, đôi tay trắng liền từ phía sau vòng cổ của , ngay sau đó lưng ấm áp, thân thể lười nha đầu nho liền ngoan ngoãn nằm ở lưng , lập tức nhốt chặt khuỷu chân của nàng, thoáng dùng sức liền đứng lên.

      cái tay Thư Lan chống bả vai Tiêu Lang, cái tay trung quơ múa: "Qua bên kia qua bên kia. . . . . . A, nơi đó có quả lớn. . . . . ."

      Tiêu Lang sợ người khác làm phiền theo nàng chỉ huy, nàng nơi đó chỗ đó.

      Bận rộn hồi lâu, Thư Lan mới hái được sáu quả hạnh chín muồi, bị nàng túm trong quần, chân hơi dính , kịp chờ đợi người liền chạy vào phòng bếp, vội vã rửa quả hạnh ăn.

      Tiêu Lang đứng ở cây hạnh , nghĩ đến mới vừa rồi nàng thân mật nằm ở lưng , bao giờ kháng cự giống như kiểu trước đây, đột nhiên có loại cảm giác thành tựu mãnh liệt, ra khiến lười nha đầu để xuống phòng bị dễ dàng như vậy.

      đêm kia, cho dù người ngủ ở trong phòng trống rỗng, Tiêu Lang cũng ngủ được cực kỳ an ổn.

      Mấy ngày kế tiếp, xới đất gieo giống, phơi lúa xay lúa, cả Thanh Sơn Thôn cũng bận rộn vui vẻ , người lớn mồ hôi đầm đìa làm công việc, đứa bé vây quanh sân phơi lúa chơi đùa đùa giỡn, cũng ngại mặt trời nóng hừng hực.

      ngày kia, Tiêu Lang bồi Thư Lan đập hạt hạnh nhân, Trương thị dẫn Liên Hoa tới.

      Liên Hoa là trong số ít người Thư Lan nhớ, nàng biết Liên Hoa là muội muội Tiêu Lang, liền đoán được thân phận của Trương thị, chủ động cúi đầu cho Tiêu Lang: "Lang ca ca, đại bá nương của ngươi đến rồi!"

      Mấy ngày này Tiêu Lang rất hài lòng, vì vậy bất mãn trong lòng bởi vì hai người Trương thị tới cũng phai nhạt chút, cũng ngẩng đầu lên : "Tới tới, cần để ý họ, cho ngươi!" đưa ba hạt hạnh nhân mới vừa đập ra tới.

      Thư Lan nhận lấy, hơi cũng bỏ vào trong miệng, nhai giòn giã.

      Lúc này mẹ con Trương thị chạy tới cửa Thư gia.

      Vừa lúc Liên Hoa nhìn thấy màn kia, bất mãn hô: "Ca ca, nương ta tìm được ngươi rồi, chúng ta đến nhà của ngươi thảo luận!"

      Tiêu Lang ra vẻ nghe, ngược lại nghe tiếng động Tần thị nhanh ra ngoài, đối với Trương thị vui : "Ngươi tìm A Lang làm gì?" Nàng vốn cũng ưa nhà Tiêu vĩnh Giang, quá khứ gặp mặt còn có thể giả bộ để sống, trải qua chuyện tang lễ, nàng ngay cả mặt mũi cũng lười phải giả bộ, căn bản trong lòng che giấu muốn gặp.

      Trương thị hừ lạnh tiếng, liếc nhìn Tần thị : "Đại muội tử, ngươi là người chuyện với ta? Ta là đại bá nương A Lang, người, ta tìm chuyện còn nhất định cho ngươi biết hay sao? Ta người chưa nghe qua còn có loại đạo lý này, chẳng lẽ là quy củ Tần gia các ngươi? Cũng đúng, cha ngươi có tiền, thông gia đều để ở trong mắt, khi ngươi là khuê nữ tự nhiên cũng xem thường phụ nhân chúng ta ở nông thôn!"

      Tiêu Lang lập tức đứng lên, lạnh lùng nhìn Trương thị: "Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?" ghét nhất loại quấy nhiễu này, nữ nhân chuyện vòng vo!

      Trương thị hả hê liếc Tần thị cái, nhìn về phía Tiêu Lang mặt nhanh chóng đổi lại bộ vẻ mặt ôn hòa, lôi kéo Liên Hoa tự vào, cười : "A Lang, mấy ngày này chúng ta vội vàng gặt lúa mạch, nhất thời để ý tới ngươi, dưới mắt việc trong đất cũng giúp xong, gia gia ngươi để cho ta cho ngươi biết, về sau ngươi theo chúng ta ở, ăn mặc do chúng ta chăm sóc, chờ ngươi lớn lên cưới vợ rồi, rồi bàn lại!"

      "Ta cần các ngươi chăm sóc!" Tiêu Lang lạnh lẽo , mắt hung ác trợn nhìn Liên Hoa tiếp cận.

      Tần thị hình như nghĩ tới điều gì, cau mày nhìn chằm chằm Trương thị, bọn họ biết xấu hổ như vậy chứ?

      Lại thấy Trương thị chút nào kinh ngạc, giống như sớm dự liệu Tiêu Lang trả lời như vậy, vẫn như cũ cười : "Cái này thể được, ngươi mới mười tuổi, cha mẹ , chúng ta là người thân duy nhất, phải chăm sóc ngươi, thể trơ mắt nhìn mình ngươi nhi sống, Tiêu gia chúng ta cũng làm cái loại chuyện để ý máu mủ thân tình đó. sao, bá nương biết có phải ngươi muốn rời nhà các ngươi, như vậy, bá nương liền dời qua ở với ngươi, chừng hai nhà rời xa, dù sao mặc kệ gì, bá nương cũng bỏ ngươi lại đứa bé ai chăm sóc!"

      "Trương Xuân Kiều, rốt cuộc các ngươi còn biết xấu hổ hay , thế nhưng đánh chủ ý gia sản A Lang?" Tần thị cũng nhịn được nữa, cất bước ngăn ở trước Tiêu Lang, tức giận nhìn chằm chằm Trương thị.

      Cái gia đình người này, thế nhưng ỷ vào bọn họ là huyết thân A Lang, tính toán lấy danh nghĩa chăm sóc cháu buộc theo chân bọn họ ở cùng chỗ, đến lúc đó coi như Trương thị đoạt phòng ốc hoặc bạc A Lang, nàng đều có thể lấy cớ thay bảo quản nuốt riêng, coi như người khác ưa, cũng có lập trường can thiệp!

      Tác giả có lời muốn : A Lang quá sắc. . . . . .

      ra , gần đây ta đây có việc gì liền suy nghĩ địa điểm lần đầu tiên ăn thịt, mặc dù biết chuyện vậy lâu về sau. . . . . .

      Nhiều địa điểm như vậy, khó có thể chọn địa điểm đặc sắc, mọi người có đề nghị tốt gì sao?
      A fang, Phong Vũ YênPhương Lăng thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 33: Chuyển nhà (bắt côn trùng)

      Editor: Aq_scents

      Thư Lan hiểu tại sao đột nhiên mẫu thân nổi giận, nhưng nàng biết, tức giận là bởi vì đối phương làm chuyện xấu, mẫu thân tức giận với bá mẫu của Tiêu Lang, nhất định bà ta phải người tốt!

      Nàng đặt hột hạnh chưa kịp đập lên đất, khéo léo trốn sau lưng Tần thị, hai mắt mở to căm tức nhìn Trương thị.

      Liên Hoa vào sau viện liền nhìn chằm chằm vào hột hạnh mặt đất, nhà nàng nghèo, bình thường ăn nổi thứ đào hạnh này, tại nhìn thấy, tự nhiên thấy thèm, cho dù là hạnh nhân nho , nàng cũng muốn nếm thử. Nhìn thấy bộ dáng hẹp hòi bảo vệ đồ ăn của Thư Lan, nàng bĩu môi, bắt chước dáng vẻ nũng nịu thường ngày của Thư Lan, đưa tay phải ra túm tay áo Tiêu Lang: “Ca Ca, ta cũng muốn ăn hạnh nhân. . . . . .”

      Tiêu Lang cơ bản là để cho nàng gần mình.

      ngẩng đầu nhìn về phía Trương thị: “Bà muốn ta chuyển đến nhà các người sao?”

      Trương thị hé miệng cười cười, lười biếng dùng khăn quạt gió : “Xem lời của con kìa, như thể bá mẫu ép buộc con vậy, còn phải là bá mẫu chào đón con. Còn nữa, phải bá mẫu rồi sao, nếu con muốn tới nhà chúng ta, bá mẫu chuyển đến chỗ con cũng được, tất cả dựa vào con. . . . . .”

      “Vậy tới nhà các ngươi .” Tiêu Lang nhịn được ngắt lời nàng, “Hôm nay trời tối rồi, sớm ngày mai ta chuyển qua, nhà các ngươi .”

      “A Lang!” Tần thị tán thành quay đầu lại nhìn , sợ hiểu mấu chốt trong chuyện này, vội vàng giải thích: “A Lang, con thể đến ở cùng bọn họ, đến lúc đó nàng ta đoạt tiền của con. . . . . .”

      Lời còn chưa dứt, nghe Trương thị cất cao giọng kêu lên: “Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi đem Trương Xuân Kiều ta là người nào? Ta chính là bá mẫu của A Lang, A Lang giao tiền cho ta, ta cũng đưa kém xu, sao có thể tham tiền của đứa bé? Huống chi đứa bé như làm gì có tiền? Còn phải chúng ta nuôi ăn mặc? Ngược lại là ngươi, nhiều lần lặp lặp lại ngăn trở A Lang theo ta, rốt cuộc là có mưu ma chước quỷ gì? Hừ, ngày đó chúng ta có thể thấy được, các ngươi bức A Lang gặt lúa mạch, đứa như thế, thua thiệt chịu đựng mấy người!”

      Tần thị giận đến sắp ra lời, “Ngươi. . . . . .”

      Tiêu Lang kéo tay Tần thị, dùng ánh mắt ý bảo nàng nên tức giận, mặt đổi với Trương thị: “Các người , sáng mai tới khuân đồ hộ ta.”

      Rốt cuộc chỉ là đứa trẻ mười tuổi, cho dù người khác thẳng ra với , cũng nghe hiểu.

      Trương thị hài lòng cười, vứt cho Tần thị ánh mắt đắc ý, khom lưng dịu dàng giơ tay lên muốn xoa xoa đầu Tiêu Lang, lại bị Tiêu Lang tránh thoát, nàng cũng tức giận, dẫn Liên Hoa .

      Liên Hoa nhìn chằm chằm vật trong tay Thư Lan, vặn vẹo cánh tay muốn : “Nương, con muốn ăn hạnh nhân! Con muốn ăn hạnh nhân!”

      Ánh mắt kia quá mức khiếp người, Thư Lan chỉ sợ nàng tới đây cướp, ngừng bận rộn giấu tay ra phía sau.

      Nếu là đứa nhà khác, đừng là hạnh nhân, chính nàng muốn ăn hạnh nhân, Tần thị cũng tiếc, nhưng đối mặt với nữ nhi nhà Trương thị, đứa trẻ thích cậy mạnh giành đồ ăn với khuê nữ, Tần thị coi như nghe thấy, chỉ lo cau mày nhìn Tiêu Lang, trong lòng cũng rất buồn bực, A Lang trưởng thành sớm hiểu chuyện, nàng như vậy rồi, thể nào hiểu?

      Trương thị cảm thấy hết sức mất thể diện.

      Trước kia nàng mang theo nữ nhi đến nhà người ta, nếu thấy đồ ăn ngon, Liên Hoa cũng la hét đòi, người ta cho dù luyến tiếc, sợ mất thể diện của nàng, cũng chia cho Liên Hoa chút, dần dà, nàng cũng bắt nữ nhi từ bỏ tật xấu này, dù sao nữ nhi cũng chiếm tiện nghi. Hôm nay Tần thị để ý tới làm nũng của Liên Hoa, tiếng khóc của nữ nhi như tát cái mạnh mặt nàng, làm hại nàng mất mặt trước Tần thị.

      Lửa giận ập tới đầu, nàng hung hăng đánh Liên Hoa, vừa lôi nàng ra ngoài, vừa lớn tiếng chửi mắng: “Ngươi là cái đồ quỷ thèm ăn đầu thai, có phải là chưa từng ăn hạt hạnh nhân đâu, mà lại thèm đến mức như vậy sao? Người ta luyến tiếc cho ngươi liền khóc, ngươi có chút cốt khí nào hay ? Cũng phải cái thứ gì quý giá, đối xử với ngươi như là bảo bối, ngươi chính là ăn nhiều hơn nữa mặt có thể mọc ra hoa nhi sao? Còn phải là nha đầu hạ tiện ở nông thôn! coi mình là thiên kim tiểu thư chắc!” Thanh the thé vang lên cực kỳ đột ngột trong hoàng hôn yên tĩnh, cơ hồ cả nửa thôn cũng có thể nghe được.

      Đây ràng chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe.

      Tần thị hận thể đuổi theo đánh cho nàng trận, nhưng dù sao nàng cũng là xuất thân hương dã, giống Trương thị mặt dầy so đo từng tý như vậy, vì mấy hạt hạnh nhân mà cãi vã, nàng đều ngại mất thể diện!

      “Bá mẫu, người đừng nóng giận, vì loại người như vậy mà tức giận đáng!” Tiêu Lang cúi thấp đầu , chỉ có như vậy, mới có thể che giấu hung quang trong mắt .

      Nghe được thanh của , Tần thị lập tức xị mặt xuống, “Cái đứa này, chuyện gì xảy ra vậy chứ? Chẳng lẽ ta vẫn chưa sao? Nếu ngươi đến nhà bọn họ, về điểm này tiền của nhà các ngươi bị nàng lấy , trừ phi ngươi mang người cả ngày! Ngươi đừng thấy nàng ta bây giờ cười tít mắt với ngươi, chờ lấy được đồ, ngươi xem nàng ta đối xử với ngươi như thế nào!”

      Tiêu Lang gì, nhìn nàng cái, xoay người chạy ra ngoài.

      “A Lang!” Tần thị đuổi theo hai bước, thấy Tiêu Lang như làn gió chạy về nhà mình, tức giận mắng câu: “Đứa này, tính tình càng lúc càng lớn!”

      “Nương, muốn dọn đến ở cùng Liên Hoa à?” Thư Lan liếc mắt nhìn sân nhà Tiêu gia cái, biết nên buồn hay vui.

      Nếu chuyển đến bên kia, về sau nếu như muốn bắt nạt nàng cũng có biện pháp, nàng nên vui mùng mới phải, có thể tưởng tượng về sau bên cạnh Tiêu Lang có cái đuôi nho Liên Hoa theo, nghĩ đến cõng Liên Hoa chơi, sau đó Liên Hoa lưng tựa như khoe khoang nháy mắt với nàng, Thư Lan cũng hi vọng Tiêu Lang chuyển , đặc biệt là hai ngày nay đối với nàng tốt như vậy. . . . . .

      suy nghĩ, khóe mắt dư quang chợt lóe lên, chỉ thấy Tiêu Lang ôm cái lon chạy tới.

      “Bá mẫu, chúng ta vào trong nhà chuyện.”

      Tiêu Lang ngừng bước chân, trực tiếp vào nhà.

      đợi Tần thị gọi đến, Thư Lan chạy trước vào, đứng bên cạnh Tiêu Lang, có chút nhăn nhó nhìn : “Lang ca ca, ngươi muốn tới ở cùng Liên Hoa sao?” xong, tựa hồ lại muốn cho thấy nàng cũng để ý hay , nhanh thu hồi tầm mắt, thân thể nho nửa nằm mép giường, đem đồ trong tay ném giường gạch, từng viên từng viên nghiêm túc đếm, chân trái đàng hoàng nâng lên hạ xuống, đấm đá mặt đất.

      Nếu như phải nghe thấy tiếng bước chân của Tần thị, Tiêu Lang muốn túm nàng vào trong ngực, buộc nàng nhìn mình, nhìn sâu trong mắt nàng rốt cuộc bên trong cất giấu cảm xúc gì.

      Tần thị vào, còn chưa lên tiếng, Tiêu Lang liền đem cái lon trong ngực đưa cho nàng: “Bá mẫu, đây là tiền cha con để dành được, ngày mai con phải chuyển rồi, người trước cầm giúp con!”

      Tần thị khẽ kinh ngạc, ngay sau đó nụ cười thoáng qua trong mắt, đứa này, còn chưa ngu đến thế, đưa tay ra tiếp nhận lon, ngờ ngoài dự đoán cái lon đặc biệt nặng, làm hại nàng thiếu chút nữa lỡ tay đánh rơi mặt đất!

      “Làm sao lại nhiều như vậy?”

      Tần thị cúi đầu nhìn bên trong cái lon, chỉ thấy bên trong màu trắng bóng của bạc, có năm mươi lượng, cũng có hai ba lượng bạc vụn, hình như phía dưới còn đè mấy tờ ngân phiếu, nàng thể tin nhìn Tiêu Lang, “Cái này phải đên mấy trăm lượng ?”

      Tiêu lang tùy ý gật đầu cái, cũng cụ thể có bao nhiêu, trước kia kiếm được tiền liền ném vào bên trong, có tiền liền lấy ra tiêu, dù sao nhà tiêu dùng nhiều, cần lo lắng có cơm ăn. “Bá mẫu, người cần lo lắng, tiền này đều la cha con kiếm được, trước kia hai cha con đánh được quá nhiều con mồi hiếm lạ, sợ bị bọn họ nhìn thấy dây dưa, cố ý đem tới trấn Bạch Thủy bán.”

      Trong mắt , đám người Tiêu Vĩnh Giang tất cả đều là người có chút liên quan nào hết, luôn luôn dùng “Bọn họ” thay thế.

      Tần thị bừng tỉnh hiểu ra, đừng , nếu Tiêu Thủ Vận biết hai cha con có nhiều bạc như vậy, chừng dùng thủ đoạn tới đoạt lấy!

      “A Lang, rốt cuộc có bao nhiêu? Con con số, bá mẫu nhớ kỹ.” Tần thị để lon xuống, làm bộ muốn tìm giấy bút, sổ sách ghi lại ràng, loại vật tiền bạc này, ghi lại ràng tốt hơn, mặc dù nàng chắc chắn động tới tiền của Tiêu Lang, nhưng là có cái đo đếm lại, trong lòng yên tâm.

      Tiêu Lang cúi đầu, giọng trầm thấp : “Bá mẫu, con tin người, người đừng khách khí với con, nếu con biết còn có thể tin vào ai. . . . . .”

      Tần thị lập tức bất động, đôi mắt đỏ lên, “ Được, được, bá mẫu khách khí với con, vậy trong nhà còn vật gì đáng tiền ? Đều đem ra đây, bá mẫu thay con giữ!” Nàng cũng nhìn ra, chủ ý lớn của Tiêu Lang, muốn vào núi báo thù liền người ngựa , tại nếu quyết ý chuyển , sợ rằng nàng ngăn trở cũng vô ích, chẳng bằng thay bảo quản đồ, chờ tương lai trưởng thành có thể tự ra sống mình, trả lại cho .

      Tiêu Lang ngẩng đầu lên, mặt mang theo nụ cười tươi tắn, nhàng : “Đều là chút đồ vụn vặt, chuyển đến dọn đáng giá. Vậy bá mẫu người làm , con đưa A Lan đập hạt hạnh nhân đây!” xong, đưa tay kéo tay áo Thư Lan.

      Thư Lan vẫn nghiêng tai lắng nghe hai người chuyện, biết Tiêu Lang là muốn chuyển qua đó rồi, trong lòng có chút khó chịu, mặc dù trước kia Tiêu Lang vẫn bắt nạt mình, cho dù mỗi ngày đều gặp, hôm nay khi thời điểm bắt đầu thay đổi tốt lên, thế nhưng lại muốn . . . . . .

      Thấy Tiêu Lang kéo nàng, nàng cúi đầu ngoan ngoãn theo ra ngoài.

      Tần thị để ý hai đứa bé, động não đem bạc trong lon đổ ra, cẩn thận kiểm kê. Tiêu Lang mới mười tuổi, chí ít sau khi cưới vợ mới có thể ra sống mình, nhiều năm như vậy, ai biết trong khoảng thời gian ấy xảy ra chuyện gì? Vẫn là đem số lượng nhớ kỹ, ràng.

      Trong sân, Tiêu Lang rất nhanh đập xong số hạt hạnh còn lại, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát nha đầu lười nghiêng đầu nhìn .

      nhịn được véo véo khuôn mặt nhắn của nàng: “Sao ăn?”

      trận gió thổi tới, Thư Lan ngơ ngác nhìn khăn trùm đầu của Tiêu Lang bị gió thổi, nhìn ánh mắt dịu dàng mỉm cười, nghĩ đến sau này được nhìn thấy nữa, nước mắt rơi xuống ngừng, “Lang ca ca, đừng được ? Nếu ngươi sợ ở mình, vậy ngươi chuyển đến nhà chúng ta cũng tốt lắm, phòng ca ca để trống!”

      Tiêu Lang bắt nạt nàng, nàng liền tìm tất cả các biện pháp lẩn trốn , nhưng Tiêu Lang đối tốt với nàng, hay là tốt, nàng liền muốn cùng chơi, lưu luyến muốn .

      Nghe nha đầu lười lời lưu luyến, từ trước đến nay Tiêu Lang chưa từng được an ủi như vậy.

      lau nước mắt cho nàng, cười : “Yên tâm , ca ca nhanh trở lại, ngoan ngoãn chờ ta!”

      Tác giả có lời muốn : nữa nữa nữa, chương thứ 3 đưa lên, nếu ngày nào cũng có thể bộc phát chương 3 tốt biết mấy, mộng đẹp a!

      Lần đầu tiên vào v, , rất là lo lắng, sợ có ai thích. . . . . .

      Chỉ là, mặc kệ như thế nào, ta vẫn viết tốt câu chuyện xưa này!

      Lại , mọi người thích điểm cập nhật nào? cho ta , tiết kiệm cho ta nửa đêm làm việc. . . . . .

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 34 Gặp riêng bên bờ sông

      Editor: M.Nyoko

      Trương thị về đến nhà, liền nhìn thấy Thúy Hà ra từ tây sương phòng, nàng mặc cái quần màu lục mới thêu hoa bảy phần, đầu cắm cây trâm mộc đào nàng tốn ba văn tiền mua về ở quán ven đường, đêm tối dạ quang mờ ảo, lại ra ba phần thùy mị , đặc biệt là dáng người có lồi có lõm, so với nàng lúc còn trẻ còn đầy đặn hơn.

      "Ngươi mặc như vậy muốn đâu à?"

      Thúy Hà tới cửa, chợt nghe thấy thanh chua ngoa của Trương thị, sợ tới mức giật mình cái, nhưng nàng rất nhanh trấn định lại, buồn buồn : "Trời nóng, ta muốn bờ sông, nương, ngươi về rồi, bên kia xong chưa?" Tự nhiên dời đề tài.

      Trương thị đúng là có suy nghĩ nhiều, thuận miệng mà đáp: "Dĩ nhiên xong rồi, nhi cha mẹ, nhà chúng ta nguyện ý chứa chấp , ước gì sớm chút dời qua đấy. Đúng rồi, trước ngươi thu thập đông sương phòng chút, cả ngày cũng đừng ngây ngô, trong mắt có làm việc!"

      Trong mắt Thúy Hà chợt lóe lên do dự, nàng dám cự tuyệt, chỉ sợ Trương thị nổi lên lòng nghi ngờ, dù sao thời khắc nàng cùng Triệu đại lang ước định còntốn chút tâm tư, động tác lưu loát chút, vẫn có thể vượt qua .

      "Nương, đông sương phòng cho A Lang ở, đặt cái gì ở trong đó đây?" Thúy Hà trở về đổi xiêm áo cũ, đợi nàng mở cửa đông sương phòng ra, mới phát bên trong đầu giường đặt gần lò sưởi bày hàng bao bố chứa lương thực, bên cạnh chất đầy quần áo cũ, dưới đất đống tạp nham, có mấy đôi giày rách ai mặc, cái cuốc cũ nát thể sử dụng, thậm chí trong góc còn ném ra chén cơm nấm mốc, khỏi nhíu mày mà hỏi, loạn như vậy, biết phải dọn dẹp bao lâu.

      Trương thị mang băng ghế đặt ở trong sân, cùng Liên Hoa hóng mát và cắn hột dưa, vốn muốn cho Thúy Hà tùy tiện dọn dẹp chút là được, nhưng nghĩ thoáng qua Tiêu Lang đánh con sói kia trở về, liền : "Ngươi nên dọn dẹp cho gọn, đồ vô dụng ném tới phía đông , cần phải quét sạch , giường chiếu dùng nhiều nước lau mấy lần, đợi ta kiểm tra."

      Nếu muốn Tiêu lang ngoan ngoãn nghe lời, nhất định trước phải giao ra chút, đứa bé có nương, nàng hơi quan tâm chút, sinh lòng cảm kích. Nghĩ đến trong nhà thêm người làm việc, nghĩ đến Tiêu Lang thường thường có thể đánh sói về, tiếp theo nghĩ đến có thể bán từng mảnh da sói kiếm nhiều bạc, Trương thị cảm thấy ngày tốt sắp đến rồi!

      Thúy Hà bất mãn xem chút muội muội ngồi ở đó cắn hạt dưa, khỏi : "Nương, nơi này rất loạn, ngươi để Liên Hoa giúp ta làm chút, nếu trước khi trời tối cũng sạch được!"

      "Ta làm! Ngươi đồ lười biếng, đó là nương để cho ngươi làm!" Liên Hoa trợn mắt nhìn chằm chằm Thúy Hà, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến, giống như Thúy Hà là nha hoàn nhà nàng.

      Trương thị nhíu nhíu mày, giả bộ tay lấy hạt dưa, nhìn chằm chằm Liên Hoa : ", giúp tỷ ngươi làm việc, cả ngày chỉ có biết ăn thôi, hôm nay cũng bởi vì ngươi, ta mới mất mặt trước mặt hồ mị tử kia, còn đứng ngây đó làm gì, nhanh !"

      Trương thị cùng Tần thị đến Thanh Sơn Thôn cùng năm, người trong thôn nhàn rỗi chuyện gì, thích nhất bình phẩm tân nương tử từ đầu đến chân. Trương thị xinh đẹp, lại nghĩ rằng người khác cũng khen Tần thị đẹp mắt, mặc dù lúc nhắc tới nàng cũng khen đôi câu, cuối cùng luôn luôn cộng thêm" bằng nàng dâu Thư Mậu Đình nhìn hào phóng, gương mặt cũng trắng" lời như thế, ngay cả Tiêu Thủ Vận cũng len lén liếc Tần thị nhiều lần, Trương thị tức nhịn nổi, bí mật vẫn gọi Tần thị là hồ mị tử.

      Liên Hoa thấy nương của nàng vẫn thiên vị thế nhưng để cho nàngdọn dẹp đống bản thỉu đó, giận đến nước mắt cũng chảy ra, nhưng nàng dám già mồm cùng Trương thị, liền giọng mắng Thúy Hà, lát nàng vừa đen vừa xấu ai muốn, lát nàng muốn gả cho nam nhân vừa già lại nghèo nàn làm vợ, tương lai về nhà mẹ đẻ nàng đều ngại mất mặt, đợi chút, tóm lại những câu ác độc.

      Thúy Hà sớm chết lặng, nàng sanh ra được chính là mệnh nha hoàn, Tiêu Thủ Vận chê nàng là tiền lỗ vốn, Trương thị chê nàng xấu xí đổi được nhiều nhiều sính lễ, nàng giống như là cỏ đuôi chó trong góc tường u, ai liếc mắt nhìn. Mà muội muội Liên Hoa ra đời, nàng càng bi thảm, cũng bởi vì Liên Hoa trắng sạch đẹp mắt, Trương thị liền cho nàng ăn sung mặc sướng, tất cả công việc đều là nàng người tỷ tỷ này làm, ăn ngon y phục đẹp mắt đều là Liên Hoa. Trước kia Thúy Hà còn mong đợi Liên Hoa lớn lên dụ dỗ nàng chia sẻ công việc, ở trước mặt cha mẹ giúp nàng tốt chút, nào nghĩ tới trong nhà này ai coi sóc nàng, chính là như rồng leo, muội muội bị nuông chìu lại lười lại ngu xuẩn. Còn cả ngày cùng người ta so với Thư Lan, nàng cũng suy nghĩ chút mình có điều kiện gì!

      Đối với Liên Hoa chửo rủa, nàng tựa như nghe thấy. Chờ xem, đợi nàng cùng Triệu đại lang thành thân, nhìn xem nàng còn dám mình hay !

      Qua gần nửa canh giờ, đông sương phòng mới miễn cưỡng dọn dẹp có thể để người ở, Thúy Hà lấy cớ bờ sông giặt quần áo, lần mò ra cửa.

      Người trong thôn thuần phác, có lúc bộ ra ngoài đều cần khóa cửa, Trương thị cũng lo lắng nữ nhi gặp phải nguy hiểm gì, hơn nữa, tại chính là trước lúc ngủ trưa tốt, dưới tàng cây hòe lớn ở bờ sông khẳng định ngồi đống nàng dâu, theo bản năng nàng cho là Thúy Hà phải nơi đó giặt quần áo rồi.

      Thúy Hà đến bờ sông, cũng nơi nhiều người, ngược lại chạy tới thượng du, ước chừng thời gian đốt nén hương, mới đến khúc sông vắng vẻ, chính là nơi lần đó nàng quyến rũ Triệu đại lang.

      "Đại Lang, ngươi đến rồi sao?" Nàng đặt chậu gỗ ở bờ, giọng hướng bên cạnh rừng cây kêu, lúc này trời sắc hoàn toàn tối xuống, bóng cây loang lổ, nhìn hơi doạ người. Nàng tới trễ lâu như vậy, chẳng lẽ Triệu Đại Lang chờ đến nhịn được về nhà trước chứ?

      Yên lặng đợi trong chốc lát, chậm chạp người nào trả lời, Thúy Hà thất vọng thở dài, lần trước nàng có là tháng sau, tin là nửa tháng trước nghe mấy ngày nay là dễ dàng mang thai đứa bé nhất. . . . . .

      muốn rời , sau lưng chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó đợi nàng xoay người, liền bị người từ phía sau ôm chặt lấy, "Sao tại mới đến? Ta cho hơn mười con muỗi ăn no!" thanh Triệu Đại Lang thô cát truyền vào trong tai.

      Thúy Hà lập tức nhảy cẩng, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Triệu Đại Lang, đơn giản giải thích chuyện trong nhà, mặc cho Triệu Đại Lang thuần thục cởi vạt áo nàng.

      Nghe được Tiêu Lang muốn dời đến nhà Thúy Hà, tay Triệu Đại Lang có chút dừng lại, "Nương ngươi kia tốt bụng sao?"

      Hai người lén lén lút lút gặp riêng tư nhiều lần, đúng như ngày đó Triệu Đại Lang từng , xác thực Thúy Hà nếm được chuyện kia ngon ngọt, cho nên tay Triệu Đại Lang mới vừa sờ thân thể nàng, nàng cũng động tình, giờ phút này nghe Triệu Đại Lang tò mò chuyện Tiêu Lang, khỏi sẳng giọng: "Ngươi quản khỉ gió làm gì? Người ta vất vả mới chạy ra ngoài, ngươi muốn coi như xong phải !" Làm bộ mặc quần áo phải .

      Triệu Đại Lang vội vàng đặt nàng tại cỏ, giạng chân ở eo nàng, bên vừa cởi quần áo cười : "Ta quản khỉ gió làm gì? Còn bởi vì là đường đệ ngươi? Tương lai hai ta thành thân, cũng chính là thân thích ta, chỉ cần có chuyện liên quan đến ngươi, ta đều để ở trong lòng!" bộ giọng thân mật vô cùng.

      Thúy Hà len lén bĩu môi, nàng nếu là tin lời của giường, nàng chính là kẻ ngu!

      oán thầm, đột nhiên hai chân bị Triệu Đại Lang nhắc tới khoác lên đầu vai , Thúy Hà thất kinh, mặc dù nơi đó của nàng có chút xuân thủy, lại chịu nổi chút cũng làm tiền diễn, vừa định cầu xin chút, Triệu Đại Lang hung hăng vào.

      "A, ngươi người chết, nhất định vội vã như vậy sao?" Thúy Hà khổ sở nắm thảm cỏ hai bên, cắn răng mắng.

      Triệu Đại Lang cười rất là vô lại: "Ta gấp, còn phải là bị ngươi câu đấy!" Sau đó thêm gì nữa, lục mạnh ra vào , chỉ chốc lát sau, khiến Thúy Hà kêu nha nha, xuân thủy chảy đầm đìa.

      Nghe Thúy Hà bởi vì thoải mái phát ra tiếng thở gấp, Triệu Đại Lang nhưng có chút ăn biết ngon.

      Vật kia của lớn so với người thường, sau mấy phen thân thiết, nơi đó Thúy Hà sớm khít khao như lúc ban đầu, hơn nữa nàng động tình nước nhiều, mặc dù vào thuận, cũng thoải mái giống như lần đầu tiên. Triệu Đại Lang thầm nghĩ ngợi, đợi đến đùa nàng mấy lần, liền nữa để ý đến nàng, sớm đổi lại nha đầu chơi. Chưa từng nghĩ, cái ý niệm này mới vừa lên, trước mắt chợt ra Thư Uyển mặt phấn y hệt hoa đào tháng ba, Triệu Đại Lang giật mình cái, chừng bóng đêm tràn ngập, liền muốn Thúy Hà trở thành Thư Uyển như thế nào?

      ngừng tưởng tượng thấy mặt của Thư Uyển, vốn là ít hăng hái lập tức dâng cao, xếp đặt cặp mông, đưa Thúy Hà vào tới trầm giọng gọi.

      biết trải qua bao lâu, động tác Triệu Đại Lang đột nhiên tăng nhanh , cái sâu so cái, đồng thời lanh lẹ, Thúy Hà biết tới, nghĩ đến lúc cuối cùng luôn là lui nhanh ra, ra bên ngoài, mình lại mực có mang thai, nàng mơ hồ đoán được cái gì, liền lúc lần cuối cùng Triệu đại lang xâm nhập chợt hung hăng co bụng lại, bên trong cũng cau chặt .

      "A!"

      Triệu Đại Lang ngờ từ trước đến giờ Thúy Hà máy móc đột nhiên hạ xuống như vậy, chợt khít khao để cho khống chế được phát ra tiếng gọi thoải mái, chờ từ cực hạn sảng khoái lấy lại tinh thần, muốn lui ra ngoài cũng chậm, phần lớn tinh hoa cũng ở trong cơ thể Thúy Hà.

      "Đáng chết!"

      ảo não chửi tiếng, dứt khoát ở lại bên trong Thúy Hà trút hết, tứ chi mới bủn rủn té ở bên, miễn cưỡng : "Ngươi nhanh tắm sạch sẻ trong sông, nhất định phải lấy ra, nếu có em bé." Gặp dịp chơi, cũng muốn khiến Thúy Hà mang thai, chuyện như vậy dễ dàng làm lớn.

      Lời vô tình, ở nơi này đêm tối yên tĩnh mát mẻ hết sức ràng.

      Thúy Hà có chút đau lòng nào, nàng sớm biết Triệu Đại Lang chỉ là đùa bỡn nàng mà thôi, nhưng nàng quan tâm, nàng cũng phải là lợi dụng sao?

      Làm bộ như có hơi sức, nàng tiếp tục nằm lát, đợi đến khi Triệu Đại Lang thúc giục lần thứ ba mới nhu thuận đáp tiếng, đứng dậy bờ sông. Mượn bóng đêm che giấu, Thúy Hà chỉ tùy ý rửa sạch bên đùi, sau đó liền trở lại bên bờ, bắt đầu mặc quần áo.

      Triệu Đại Lang đột nhiên kéo tay của nàng, " Rốt cuộc vì sao nương ngươi thu dưỡng Tiêu Lang?"

      Thúy Hà cau mày, tại sao lại nhắc tới câu chuyện này? Lại ngoan ngoãn mà đáp: "Còn có thể vì sao, khẳng định nhà bọn họ còn chút tiền bạc, nương ta muốn tới tay đấy. Mới có, A Lang ở tại nhà chúng ta, cũng thể ăn uống chùa, cha ta rồi, muốn cho tiếp tục săn thú trong núi, thời điểm ngày mùa giúp làm việc trong nhà."

      ra là muốn sai bảo lao lực, Triệu Đại Lang tâm tình tệ mà nghĩ, chỉ là, chỉ là để cho làm công việc, hình như có chút tiện nghi a!

      "Thúy Hà, chờ đến nhà ngươi, ngươi phải đối xử tốt, dù là ngại vì nương ngươi mặt nổi được, sau lưng cũng đối xử tốt, nhất định phải làm cho cảm thấy ngươi là lòng quan tâm đấy!"

      Thúy Hà nghe, hiểu hỏi: "Vì sao à?" Nàng cũng tin đột nhiên Triệu Đại Lang phát thiện tâm.

      Triệu Đại Lang cười thần bí, ôm nàng hung hăng hôn cái: "Cái này ngươi cũng cần hỏi, tương lai tự nhiên ta cho ngươi biết!"
      A fang, Phong Vũ Yên, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :