Đoạt Vị - Tô Tiểu Lương (113c) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      nàng ơi "tâm tử"nàng cứ để là lòng của cho chó ăn là xong
      Nhìn số độ tiến trình edit tr của nàng ta choáng quá :yoyo39: cám ơn nàng nhé, tr hay, t nhảy hố :yoyo40:

    2. Thanh Ngân04

      Thanh Ngân04 Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      107
      @Nước xanh Vì ta muốn mau hoàn để ta còn cày nữa . Mà tình hình này chắc phải đổi lại tiến độ quá :031::031:
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Thanh Ngân04

      Thanh Ngân04 Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      107
      Chương 3: Quỳ gối cầu hôn.

      Mặt trời chiều ngã về tây, sắc trời dần tối, cửa lớn Diệp Công Phủ có hai tòa thạch sư uy vũ ngồi ở đó, bảng hiệu do tiên đế ban tặng được sơn màu đỏ sậm, ba chữ Diệp Công phủ sáng chói mắt dưới ánh chiều tà.

      Trước cửa phủ là đường cái rộng lớn, quan lại quyền quý đều ở nơi nay, vì vậy đường cũng có bao nhiêu người bán hàng rong, đa phần là xe ngựa tới lui.

      Bất quá hôm nay lại như vậy, từ buổi trưa nơi này liền bắt đầu náo nhiệt, Tiêu gia đại thiếu gia mang số lượng lớn sính lễ đến trước cửa Diệp Công Phủ cầu hôn Diệp gia nhị tiểu thư, nhưng bị từ chối ngoài cửa. Vì vậy Tiêu gia đại thiếu gia liền ở ngoài cửa lớn Diệp Công Phủ mà quỳ xuống cầu hôn.
      Đến bây giờ quỳ hơn hai canh giờ.

      Mọi người lúc nào cũng thích tham gia náo nhiệt, sợ làm phiền người khác mà trong hai canh giờ này phát sinh những chuyện gì . Mà Tiêu gia ở Kiến An thành cũng coi như là có danh vọng, Tiêu gia đại thiếu gia cũng được coi là nhân trung chi long*, mười sáu tuổi vượt qua kì thi , có tài văn chương còn hiểu chút ít võ nghệ, là người trầm ổn, trí tuệ hơn người.

      *Đại loại là người tài giỏi. Rồng trong người.

      qua hai vị tiểu thư của phủ Diệp quốc công. Đại tiểu thư tướng mạo xinh đẹp lại hiền lương, về phần này nhị tiểu thư cũng ngang bằng, nhưng bên ngoài tướng mạo đẹp bên trong lại kiêu căng xảo trá, tính tình tốt lăm, rất khó chung đụng.

      Hai người như vậy lại muốn ở cùng chỗ, gia thế môn đăng hộ đối, tính tình kia Tiêu gia đại thiếu gia lại tốt hơn chút, mà giờ phải quỳ bên ngoài thể vào cũng là Tiêu gia đại thiếu gia. Điều này làm cho những người vây xem bên ngoài khỏi thổn thức, nhị tiểu thư của phủ Diệp Quốc công này là sinh cái mệnh gì a, thế nhưng lại có thể làm cho Tiêu gia đại thiếu gia lại phải hạ mình cầu hôn!

      "Đây cũng quỳ có hơn canh giờ ." Người vây xem bên ngoài thấp giọng .

      "Cái gì hơn canh giờ, ta thấy hơn hai canh giờ rồi, buổi trưa nhìn thấy đến cửa thăm hỏi."

      Phía sai có thanh người : "Vậy cũng là đủ lâu, bên trong Diệp phủ lại người ra, ta thấy lần này Tiêu gia đại thiếu gia chỉ sợ là tay mà về."

      "Có đủ bản lãnh, nhưng Diệp quốc công phủ xem như là cho Tiêu phủ tí mặt mũi, nếu lâu như vậy sao còn mở cửa." Người đằng trước quay đầu lại năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Theo ta thấy hôn này liền thành, mà quan hệ hai nhà cũng vào bế tắc."

      Mọi người đều cảm thấy có lý, người trong đó thấp giọng : "Ta nghe , Nhị tiểu thư Diệp gia này cùng Tiêu gia đại thiếu gia là hai bên tình nguyện."

      Bỗng chốc mọi người liền hiểu : " như vậy chẳng phải là muốn nhiều thêm cái hôn ."
      ---------------------------------------------------------------------------------------------
      Phía trước thảo luận nóng bỏng, phía sau Diệp Lan Yên mặc trang phục người làm nghe toàn bộ, tầm mắt của nàng từ trong đám người hướng tới cửa lớn liền nhìn thấy Tiêu Cảnh Minh quỳ ở đằng kia, vẻ mặt nghiêm túc, giống như ngồi thiền, có tí nào phiền muộn càng có mất kiên nhẫn.

      "Tiểu thư, bọn họ sao có thể chuyện của người và Tiêu đại thiếu gia như vậy." Bảo Châu ở phía sau nghe hết sức tức giận, cái gì mà Nhị Tiểu thư thích Tiêu gia đại thiếu gia, thích cực kỳ khủng, cái gì gọi là người ra tiểu thư ai cũng gả, đây phải là bại hoại danh tiếng của tiểu thư sao!

      Diệp Lan Yên thèm để ý những lời nghị luận của bọn người kia, mà chỉ nghiêng người nhìn Tiêu Cảnh Minh. Ánh mắt tĩnh mịch, trong đôi mắt tất cả đều là hình dáng của .

      "Yên nhi, ta Tiêu Cảnh Minh cuộc đời này nhất định phụ nàng. Chỉ cần ta còn sống ngày hết thảy của ta đều thuộc về nàng."

      "Yên nhi, tương lai chúng ta sinh nhiều con, đều là nữ nhi cũng sao, chỉ cần giống nàng."
      "Thiên hạ này là nàng giúp ta giành lấy, nửa giang sơn này là của nàng, vị trí hoàng hậu của ta, trừ nàng ra ai cũng có tư cách ngồi."

      "Nàng vì trẫm sinh ba đứa con, Diệp gia giúp trẫm chiến công hiển hách, nàng yên tâm, trẫm tuyệt đối bạc đãi nàng."

      "Diệp Lan Yên! Trẫm chưa từng gặp qua nữ nhân nào ác độc như ngươi, ngươi ngoan độc, lại muốn đứa Nguyệt nhi và hài tử trong bụng nàng vào chỗ chết!"

      "Trẫm nhìn lầm ngươi, nhìn lầm Diệp gia, Diệp Lan Yên, trẫm hối hận khi cưới ngươi, lòng dạ ngươi là lòng dạ rắn rết, sinh hài tử cũng ác độc giống như ngươi!"

      "Tỷ tỷ, ngươi ngàn vạn lần thể chết được, nếu như ngươi chết, ai chứng kiến ta cùng bệ hạ vinh hoa phú quý ân ái đời."

      Hình ảnh mạnh mẽ quay vòng, lại quay trở về nơi cửa lớn Diệp quốc công phủ, đôi mắt Diệp Lan Yên đột nhiên co rút lại, giống như lưỡi dao sắc bén hướng về phía Tiêu Cảnh Minh quỳ. Sau lại nhướng mày, quay đầu nhìn về hướng đám người vây xem, cũng phát nàng ở phía sau.
      "Tiểu thư."

      Thiền Kiều nhàng hô tiếng, Diệp Lan Yên cúi đầu xuống, dấu hận ý trong đáy mắt. Hời hợt hỏi Thiền Kiều: "Ngươi , cho cái đệm như thế nào?"

      "Tiểu thư là lo lắng Tiêu đại thiếu gia quỳ bị thương chân?"

      "Đúng vậy." Diệp Lan Yên lần nữa nâng mắt lên, lúc này đáy mắt còn chút nào rung động. Nàng khẽ nhếch miệng, cực kỳ lãnh đạm : "Nếu hôm nay chân vì quỳ mà bị thương, ngày mai làm sao có thể quỳ nữa."

      Bảo Châu cùng Thiền Kiều hai mắt nhìn nhau, sau gật gật đầu, : "Ta phải chuẩn bị ngay."

      "Nếu có hỏi liền là ta phân phó, chuẩn bị ít thuốc mỡ mang đến cho ."

      Diệp Lan Yên xong, Thiền Kiều liền từ cửa sau trở về Diệp quốc công phủ, Bảo Châu ở lại bồi nàng nhìn. lâu sau, bên phía cửa lớn có động tĩnh.

      Cửa lớn Diệp quốc công phủ đóng chặt vừa vang lên tiếng động, Tiêu Cảnh Minh cùng với đoàn người vây xem đều nhìn chằm chằm, liền nhìn thấy người sau khe hở. Cửa chính mở ra, người ăn mặc giống nha hoàn, cầm trong tay cái nệm êm ra, trong đám người lại bắt đầu vang lên tiếng nghị luận.

      Tiêu Cảnh Minh nhận ra là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Lan Yên, thấy nàng ngồi xổm xuống, đem nệm êm đưa cho mình, liền há hốc mồm: "Đây là tiểu thư nhà ngươi phân phó?"

      Thiền Kiều gật đầu, lại từ trong tay áo lấy ra bình sứ đưa cho Tiêu Cảnh Minh: "Tiểu thư sai nô tỳ đưa cho ngài, đây là trị ứ máu, giúp máu lưu thông."

      Tiêu Cảnh Minh nhận lấy bình sứ, trầm giọng : "Tiểu thư nhà ngươi còn ."

      "Tiểu thư ......." Thiều Kiều hướng chỗ đám người kia liếc mắt qua, đem lời Diệp Lan Yên phân phó trước đó lần: "Tiểu thư ngài vất vả rồi, nàng cầu Quốc công gia, chỉ cần có thành ý, Quốc công gia nhất định đồng ý."

      Ánh mắt Tiêu Cảnh Minh chợt lóe, đồng ý sao. Rất nhanh ngẩng đầu lên nhìn Thiền Kiều phân phó cực kỳ nghiêm túc: "Chiếu cố tốt tiểu thư nhà ngươi, đừng để nàng mệt mỏi."

      "Ân" Thiền Kiều thấp giọng trả lời, liền đứng dậy xoay người rời , ở lâu khắc.

      Sau khi cửa lớn đóng lại hoàn toàn, những người vây xem xung quanh đồng thời than thở "Xem cuộc vui đủ.", còn tưởng rằng người ra thân phận có thể là Quốc công gia, lại nghĩ chỉ là nha hoàn, đem cái đệm ra cho Tiêu gia đại thiếu gia là có ý gì.

      Diệp Lan Yên nhìn Tiêu Cảnh Minh đem cái đệm Thiền Kiều đưa tới để dưới gối, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngoài dự liệu của nàng, nếu dùng, vậy liền phải là Tiêu Cảnh Minh.

      "" Diệp Lan Yên xoay người hướng cửa sau đến, Bảo Châu vội vàng theo nàng, cẩn thẩn nhìn tiểu thư nhà mình cái, trong đầu thầm: "Tiểu thư quả đau lòng vì Tiêu gia đại thiếu gia? Nàng ràng cảm thấy, tiểu thư rất thích nhìn Tiêu gia đại thiếu gì quỳ như vậy."
      ---------------------------------------------------------------------------------------------
      Lúc chạng vạng bên trong Lan Hương Uyển, Minh Thúy mang theo vài nha hoàn tiến vào cầm theo cặp lồng, Diệp Lan Yên nhìn thấy Trân Bảo Cá được lấy từ trong cặp lồng ra, ánh mắt khỏi bị hấp dẫn, hít mũi cái: "Thơm quá a."

      Nhìn bộ dáng trẻ con của nàng, Diệp Lan Hân nở nụ cười: "Tất cả đều là của ngươi."

      Diệp Lan Yên khẽ hừ tiếng, kéo tỷ tỷ ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa khách khí ăn trước miếng. Vừa vào miệng là thịt cá ta ra mang theo chút chua ngọt, còn mùi tanh của thịt cá, hương liệu lại vừa đủ, làm cho răng môi miệng nàng đều là mùi thơm.

      "Đừng kén ăn."

      Bên tai truyền đến thanh của Diệp Lan Hân bất đắc dĩ khuyên, tay Diệp Lan Yên run lên, chiếc đũa liền từ mình con cá đẩy hết củ cải ra.

      đợi nàng phản ứng, Diệp Lan Hân cầm lấy đũa, đem củ cải nàng vừa đẩy xuống gắp vào chén của nàng. Đáy mắt Diệp Lan Yên thoáng cái rối rắm, ngẩng đầu có chút đáng thương nhìn tỷ tỷ.

      Diệp Lan Hân lắc lắc đầu, đồng ý nhìn nàng. Hồi lâu, Diệp Lan Yên nhận lệnh cúi đầu, gắp củ cải trắng nhét vào trong miệng, vội vàng cắn hai cái, còn chưa kịp nếm mùi vị gì liền cấp tốc nuốt xuống.
      Thấy nàng ăn được xong, Diệp Lan Hân nở nụ cười: " phải là ăn hết sao."

      Diệp Lan Yên mím mím môi, dám gì, sợ tỷ tỷ lại giúp mình gắp thức ăn, liền cầm lấy đôi đũa, hướng chỗ kia gắp thêm chút ít thức ăn, ân cần thúc giục: "Tỷ tỷ người mau lại ăn, ăn liền nguội lạnh!"

      Nhị tiểu thư từ kén ăn như thế, dưới Diệp Công Phủ cũng chỉ có Đại tiểu thư mới trị được nàng. Bán Hạ ở bên chứng kiến cảnh tiểu thư nhà mình nhíu lông mày nhưng vẫn ăn những món do Đại tiểu thư gắp cho, liền cùng Minh Thúy đối mắt nhìn, mím môi cười cho nàng thêm chén nước.
      ---------------------------------------------------------------------------------------------
      Mãi ăn cho tới khi đại nha hoàn Hồng Chi bên cạnh Diệp Lan Hân tiến vào, thấp giọng bẩm báo: "Tiểu thư, Tiêu gia đại thiếu gia ."

      Diệp Lan Yên dừng lại đôi đũa cũng có ngẩng đầu lên, Diệp Lan Hân nhìn nàng cái, giọng lãnh đạm: " là tốt rồi, hôm nay phụ thân gặp , ngày mai trở lại."

      Diệp Lan Hân cố ý lời này cho Diệp Lan Yên nghe, Diệp Lan Yên để đũa xuống, cầm lấy khăn lau miệng ngẩng đầu lên nhìn Hồng Chi : "Đều ?"

      "Đúng, Nhị tiểu thư, xe ngựa của Tiêu gia tới đón , lúc lên xe ngựa Tiêu thiếu gia được hai người đỡ lên." đến nửa câu sau giọng chút. Diệp Lan Hân chú ý vẻ mặt của muội muội, gật đầu : "Quỳ buổi trưa thôi, lại được."

      "Kia Tiêu thiếu gia còn nhắn lại." Hồng Chi nhìn hai vị tiểu thư, : " ràng còn đến nữa, nhất định dùng thành ý khiến Quốc công gia động lòng."

      Vẻ mặt Diệp Lan Hân nghiệm lại, tức giận : "Chê cười, nếu quỳ bị thương, lại đổ lỗi cho Diệp phủ."

      Diệp Lan Yên lau miệng xong, cầm lấy chén trà của Bán Hạ đưa tới, tỏ ra lạnh nhạt : "Muốn quỳ liền quỳ, Tiêu gia cũng ngăn cản , chúng ta việc gì phải ngăn cản."

      "Hồ nháo." Diệp Lan Hân quay đầu nhìn nàng: "Sau hôm nay ngươi trở thành đề tài tán gẫu của mọi người, ngươi thời còn chưa hứa hôn, người khác nghe chuyện này nghĩ sao."

      Có thể nghĩ như thế nào? Diệp Lan Yên than tiếng. Đây là Tiêu Cảnh Minh diễn trò, tính cuối cùng nếu phụ thân đồng ý, như cũ có thể khiến cho Kiến An Thành nhận biết cùng Nhị tiểu thư Diệp gia là hai bên tình nguyện, chỉ là Quốc công gia đồng ý.

      Kể từ đó vừa ngăn cản được người khác cầu hôn nàng, lại trì hoãn thời gian, lại ngừng cố gắng. quỳ ba ngày có bao nhiêu tổn thất, đời trước nàng chính là bị kế này của làm cho cảm động, cùng với ở trung Diệp phủ quỳ ba ngày, cầu xin phụ thân đồng ý gả nàng cho Tiêu Cảnh Minh.
      Last edited: 12/5/16
      tart_trung, KisaragiYue, honglak9 others thích bài này.

    4. Thanh Ngân04

      Thanh Ngân04 Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      107
      Mấy bạn thông cảm cho mình nha, gần đây mình thi cử kiểm tra nhiều quá, có thời gian post truyện. Mọi người thông cảm cho mình nha. Để qua kỳ thi này rồi mình hoạt động lại. Xin lỗi mọi người nhiều lắm ạ:yoyo51:

    5. Thanh Ngân04

      Thanh Ngân04 Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      107
      Chương 4: Chén Hoa Quế

      Vào đêm cuối mùa thu ở đình viện, ở bên ngoài vang lên tiếng kêu của những con côn trùng bám chặt lấy vách tường, khiến cho trong phòng lại càng yên tĩnh hơn.

      Diệp Lan Yên ngủ được, đối với nàng mà khuê phòng này trở nên xa lạ, mười năm qua , rồi lại trở về những nơi quen thuộc cũng trở thành xa lại. Nàng nghiêng người chuyên tâm lắng nghe tiếng côn trùng kêu vang, ở trong lãnh cung vài năm, bốn mùa chúng đều kêu to bồi nàng qua nhiều ngày, trước kia nàng cực kì chán ghét thanh này, bây giờ lại cảm thấy thân thiết.

      Diệp Lan Yên nhắm mắt lại, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên trận gió, tựa như muốn cuốn thứ gì đó trong sân, Bảo Châu canh giữ bên ngoài liền chạy đến trong viện nhìn xem, phòng ngoài Bán Hạ cũng bị đánh thức , dè dặt hướng tới phòng trong nhìn xem, sợ tiểu thư bị đánh thức.

      Hồi lâu trôi qua, bên ngoài có tiếng mưa rơi, Diệp Lan Yên cũng có mở mắt nhìn, bên tai nghe tiếng côn trùng kêu vang, cùng với tiếng mưa rơi, dần dần chìm vào giấc ngủ.

      ---------------------------------------------------------------------------------------------

      Mưa rơi suốt nửa đêm đến sáng ngày hôm sau ngừng lại, trong khồn khí lộ ra cảm giác mát lạnh, so với hôm qua còn lạnh hơn mấy phần. Thiền Kiều mang theo Tiểu Trúc vào phòng, Tiểu Trúc đến trước giường chuẩn bị dọn dẹp, Bán Hạ đứng lên nhàng kéo ra chút màn: "Tiểu thư, nên dậy rồi."

      Bên trong màn có động tĩnh, qua hồi, cánh tay mảnh mai trắng thuần đưa ra ngoài, Bán Hạ kéo màn trường ra, cầm tay Diệp Lan Yên đỡ nàng đứng lên.

      Thiền Kiều đưa chén nước muối súc miệng qua cho nàng, bên cạnh đặt vài lá bạc hà, Thiền Kiều lần lượt đưa cho Diệp Lan Yên hai lá để nàng ngậm, nhai vài lần trong miệng liền có mùi hương mát lạnh nhàn nhạt.

      Sau khi nhả ra lại súc miệng bằng nước ấm, hai người đỡ nàng xuống giường. Bán Hạ cầm bộ quần áo được làm từ gấm hoa treo giá, cười : "Trước đó vài ngày vừa đưa tới, đêm qua mưa trận, nay có thể mặc rồi."

      " hồithu mưa hồi đông lạnh." Diệp Lan Yên đưa tay cho cá nàng mặc quần áo vào, nền gấm màu tối được thêu hoa văn thập phần tinh xảo, điểm xuyết chỉ hồng xen lẫn kim tuyến, vừa điểm tô thêm nét xinh đẹp nhưng cũng quá mức rực rỡ đoạt nét đẹp vốn có của hoa văn, cho dù gả lâu nhưng đây vẫn là thói quen mỗi khi nàng đặt y phục bên Cẩm Tú lâu.

      Mặc quần áo rồi bắt đầu dùng bữa sáng, bàn bày mười tám món ăn sáng phong phú, ngoại trừ món cháo với mười hai món điểm tâm, còn lại đều là món nàng thích ăn. Thời điểm nàng cầm lấy chiếc đũa, trong phòng cũng chỉ còn lại người là Thiền Kiều ở lại hầu hạ nàng, bên ngoài Bán Hạ mang theo Tiểu Trúc chuẩn bị vài điểm tâm đưa đến Phụng Tường Viện.

      Tiểu Trúc theo phân phó của Bán Hạ đem quả Quế ngâm mà lão phu nhân thích ăn chọn lấy mười mấy viên đặt trong đĩa sứ trắng được lau sạch , có chút tò mò, "Tiểu thư phải là tính hoàng hôn chỗ lão phu nhân thỉnh an chứ."

      Bán Hạ lưu loát đem điểm tâm do Thôi mụ mụ mới vừa sai người đưa tới bỏ vào trong cặp lồng, đưa tay gõ cái lên đầu Tiểu Trúc : "Ngươi như thế nào còn có tiến triển, chuẩn bị xong chưa."

      Tiểu Trúc bị oan uổng, nàng đây phải là còn chưa có kịp phản ứng sao, tiểu thư trước đây rất tham ngủ, đến giờ Tỵ dậy, đâu giống như hôm nay, giờ Thìn liền dậy , còn muốn chỗ lão phu nhân thỉnh an, đây thực là phá lệ.

      ...

      Bên này Bán Hạ cẩn thận chuẩn bị xong cặp lồng, bên trong nhà chính Diệp Lan Yên ăn xong bữa ăn sáng, sau khi sửa sang lại y phục liền mang theo Bảo Châu cùng Bán Hạ hướng Phụng Tường Viện . đường trong hành lang, tất cả nha hoàn nhìn thấy nàng đều cúi đầu thỉnh an, có vài người kịp phản ứng , mặt tất cả đều lên vẻ kinh ngạc, Nhị tiểu thư khi nào lại dậy sớm như vậy?

      Ở Phụng Tường Viện, Diệp Lão Phu Nhân và Hà thị đùa vui vẻ nghe người hầu đến bẩm báo Nhị tiểu thư đến thỉnh an vẻ mặt liền có chút kinh ngạc, nhưng phản ứng lại rất nhanh, "Mau mời vào."

      chỉ có Diệp lão phu nhân, những người khác ngồi trong phòng đều mang bộ dáng kinh ngạc, chỉ là mặt có biểu lộ ra. Diệp Lan Yên được mời vào trong, ngồi phía bên trái là nhị phu nhân Hà thị che miệng, "Khó có khi được nhìn thấy Yên nhi, là đúng dịp."

      "Đúng vậy, ta mỗi ngày đến thỉnh an tổ mẫu, cũng là lần đầu gặp được Nhị tỷ tỷ đó." Phía bên phải Diệp Lan Nghi ôn hòa cười tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh Diệp Lan Nhân cùng Diệp Lan Thanh nãy giờ vẫn lên tiếng, : “Tam tỷ tỷ cùng Lục muội chỉ sợ cũng là lần đầu thấy Nhị tỷ tỷ vào buổi sáng ."

      Diệp Lan Nhân tỏ ra hết sức thong dong, nhàn nhạt hướng về phía Diệp Lan Yên gật đầu , "Nhị tỷ tỷ."

      Trái lại lá Diệp Lan Thanh, hai tay níu lấy khăn gương mặt lộ ra chút căng thẳng, chỉ cúi đầu yếu ớt hô tiếng tỷ tỷ, rồi gì nữa.

      Diệp Lan Yên khóe miệng nhếch lên, hướng Diệp lão phu nhân thỉnh an, sai người đem cặp lồng mang lên đưa cho mụ mụ hầu hạ bên cạnh lão tổ mẫu, cười thập phần thản nhiên, "Xác thực là lần đầu, mấy ngày trước đây Thôi mụ mụ có lấy ít quả quế vừa ra năm nay để ngâm, sáng nay con mang theo chút đến cho tổ mẫu nếm thử."

      Lão mụ mụ bên cạnh Diệp lão phu nhân đem cặp lồng bên trong đựng quả Quế ngâm lấy ra, để năm viên ở trong đĩa bưng đến bên cạnh Diệp lão phu nhân, Diệp lão phu nhân cầm lấy nếm viên, khuôn mặt nghiêm cẩn liền thoáng lộ ra chút vui vẻ, " tệ, A Tố, phân cho mọi người nếm thử."

      Lão mụ mụ mang theo nha hoàn rất nhanh đem quả Quế ngâm bên trong cặp lồng phân cho mọi người ngồi trong phòng. Diệp Lan Yên ngồi xuống, Diệp Lan Nghi ở bên cạnh, liền quay đầu nhìn nàng cái, trực tiếp đứng dậy đến bên cạnh Diệp lão phu nhân, thân mật ngồi xuống, kề bên tay lão phụ nhân làm nũng, "Tổ mẫu, ngài cũng thể ăn nhiều đồ ngọt như vậy, mấy ngày trước Cao đại phu đến có , ngài nên ăn thanh đạm chút, đặc biệt là bây giờ là mùa thu thiếu nước, quả này ngâm đường ngọt béo thể ăn nhiều đâu."

      "Nhờ có ngươi nhắc nhở, ta quên mất!" Diệp lão phu nhân cười, sủng ái ôm nàng, Hà thị cũng cười theo, "Nương, trong lòng hài tử này rất lo lắng cho người, kể từ lần Cao đại phu tới nàng liền sai người tìm sách y thuật đến, mỗi ngày đều xem."

      Diệp lão phu nhân bị dụ dỗ cao hứng, nhìn Diệp Lan Nghi ánh mắt là tất cả đều thích, nhiều cháu như vậy nhưng chỉ có đứa cháu thứ năm này khiến bà vừa ý, tuy tuổi còn nhưng có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại là đưa thân thiết nhất có hiểu biết.

      "Tốt tốt tốt, ngươi nha đầu này, xem y thuật làm cái gì, sau này nếu bị ngươi xem hiểu hết, bọn Cao đại phu kia sau này còn làm nghề y như thế nào, thể cho ngươi giống với bọn họ được?" Diệp lão phu nhân tới lui, kéo tay Diệp Lan Nghi lại chưa buông ra, có thể thấy bà rất vui vẻ, Diệp Lan Yên nhìn ở trong mắt, chỉ bưng chén trà nhấp miếng, gì.

      Diệp Lan Nghi dáng vẻ ấm ức, "Tổ mẫu, con cũng chỉ xem hiểu chút thôi, chính là Nhị tỷ tỷ đưa tới cho ngài những thứ Quế ngâm này ngài thể ăn nhiều, mùa thu thiếu nước , ăn nhiều đồ ngọt như vậy vốn cũng tốt, ngài thời nên ăn chút ít thanh đạm , nếu ngài thích, ngày khác Nghi nhi cùng Nương học nấu cháo cho ngài, thêm chút ít Tân Quế."

      Diệp Lan Nghi xong dừng chút, quay đầu nhìn Diệp Lan Yên, ánh mắt nghiêm túc, "Nhị tỷ tỷ, ngươi lúc trước biết , lần tới phải nhớ kỹ đó."

      Tốt cho câu 'Lúc trước biết ', ý Diệp Lan Yên là hài tử có bao nhiêu hiếu thuận, Cao đại phu là bốn năm ngày trước đến , chỉ là lời dặn của đại phu than làm cháu thế nhưng nhớ , còn đưa những thứ ngọt béo gì đó đến.

      Hà thị cười thay nữ nhi đáp lời , "Nhị tỷ tỷ ngươi giờ chỉ bận việc vặt, nàng làm sao nhớ được chứ."

      Hai mẹ con kẻ xướng người hoạ, quá khứ là như thế, thời ít cũng thay đổi.

      Bên trong Diệp quốc công phủ, mặc dù chủ nhà là Đại phòng, nhưng lão phu nhân lại là Nhị phòng, hiển nhiên cưng chiều đứa con của thị thiếp nhiều hơn chút , Diệp Lan Yên nhìn Nhị thẩm nở nụ cười mặt, trong đáy lòng hừ lạnh. Kiếp trước Tiêu Cảnh Minh tha, nàng cho rằng cho dù nàng bị biếm vào lãnh cung chỉ cần nàng khai ra Diệp gia liền có chuyện gì, cuối cùng lại làm liên lụy tới nhị thúc cả nhà bị táng thân biển lửa.

      Nghĩ xong, Diệp Lan Yên nở nụ cười.

      Diệp Lan Hân thấy nàng có tức giận, hừ , "Nhị tỷ tỷ ngươi cười cái gì, chẳng lẽ là xem thường chúng ta đọc sách thuốc?"

      Nụ cười mặt Diệp lão phu nhân phai nhạt vài phần, Diệp Lan Yên lại vui vẻ càng sâu, chậm chạp buông chén trà xuống: "Ta là bội phục Ngũ muội, khó có thể có hiếu tâm, như thế nào lại coi thường muội ấy, những thứ trái cây này hái từ phía Nam sông Tùng, đặc biệt sai người chở về đây , vốn là có công hiệu thanh nhiệt giải béo, hoa quế tiến hành ngâm dưa muối lúc đó cũng bỏ đường, ăn vào giọng càng thêm thanh, thế nào lại ngọt ngấy chứ.”

      "Quả ướp ngọt làm sao lại ngấy." Diệp Lan Nghi giọng nghi ngờ, dễ nhận thấy cũng có chút ít ủy khuất. Nhưng Diệp Lan Yên làm sao để ý những chuyện này, cười nghênh tiếp nàng, "Xem ra Ngũ muội tuổi còn , vẫn cần phải đọc nhiều sách chút, phải tất cả vật đều là ngọt ngấy, ta cũng là nghĩ tới mang cho tổ mẫu thay đổi khẩu vị, như thế nào ta lại biết việc kiêng kỵ này chứ.”

      ...

      Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, gương mặt bé của Diệp Lan Nghi đỏ lên, đáy mắt đều chứa đầy nước mắt.

      Đổi lại là bình thường, nàng sớm bị vài câu kia chọc giận nổi lên tâm cao khí ngạo của Nhị tiểu thư , nhưng hôm nay nàng lại phản kháng chỉ trích lại. Diệp Lan Nghi hướng chỗ Hà thị nhìn thoáng qua, ngồi kề bên Diệp lão phu nhân ủy khuất hô tiếng tổ mẫu.

      tiếng hô này cũng làm cho Diệp lão phu nhân đau lòng, vỗ vỗ lưng nàng, "Đều hiếu thuận, ngươi a làm đau lòng tổ mẫu nhất."

      Diệp Lan Nghi bỏ xuống nụ cười mặt, mà nhìn thẳng xem xét Diệp Lan Yên, giọng sâu kín , "Nhị tỷ tỷ hôm nay làm những thứ này, đưa đến đây phải là vì muốn cầu tình cho chính mình đó chứ."

      Diệp Lan Yên cúi đầu điềm nhiên như có chuyện gì xảy ra, nhìn xem bông hoa màu tối ống tay áo, "Ta lại làm sai việc gì, cầu tình cái gì chứ."

      "Ngày hôm qua bên trong phủ đều truyền tin, Nhị tỷ tỷ cùng Tiêu gia đại thiếu gia vụng trộm tự định chung thân, Tiêu gia đại thiếu gia kia liền ở cửa lớn Diệp Công Phủ quỳ cả buổi trưa, sáng sớm hôm nay lại tới cầu kiến đại bá, chẳng lẽ Nhị tỷ tỷ phải là vì chuyện này đến cầu tình tổ mẫu?” Diệp Lan Nghi lời còn chưa dứt sắc mặt Diệp lão phu nhân liền trầm xuống , mọi người đều biết lão phu nhân cực kì thích cùng Tiêu gia quan hệ thông gia, nhưng biết vì sao Nhị tiểu thư lại thích Tiêu gia đại thiếu gia, lão phu nhân vì chuyện này ít lần sinh khí cùng Nhị tiểu thư.

      Hà thị trừng mắt liếc Diệp Lan Nghi cái, cười thay Diệp Lan Yên , "Chuyện như vậy đều là hồ truyền, thể làm tổn thương danh tiếng của tiểu thư Diệp phủ chúng ta, ta nhớ hôm qua cũng có ai ra mở cửa."

      Chỉ còn kém đốt lửa nữa thôi, Diệp lão phu nhân nhìn Diệp Lan Yên cái, " phân phó của ngươi, ngày hôm qua Thiền Kiều làm sao dám ra ngoài đưa cái đệm cho ta."

      "Nhị thẩm sai, chuyện như vậy xác thực cùng Lan Yên có quan hệ gì." Diệp Lan Yên , nhìn về phía Diệp Lan Nghi sắc mặt cũng trầm xuống, thanh lạnh dần, "Ai trong phủ truyền ta cùng Tiêu gia đại thiếu gia vụng trộm tự định chung thân, đều là người huyên thuyên nên loạn côn đánh chết ném ra khỏi phủ , Ngũ muội ngươi cũng phải cẩn thận chút, nên người khác cái gì ngươi liền nghe cái đó."

      Diệp Lan Yên đáy mắt kia chợt lóe lên tia tàn khốc khiến Diệp Lan Nghi khỏi kinh hãi, nàng nắm chặt tay áo, "Ngươi có, vậy vì sao Tiêu đại thiếu gia kia còn quỳ gối ở cửa lớn, ngươi còn sai người đưa cho đưa cái đệm, chẳng lẽ phải vì đau lòng."

      "Trò cười, chẳng lẽ còn là ta bảo quỳ , đưa cái đệm bất quá là vì sợ quỳ hư thân thể, đến lúc đó người ngoài lại Diệp phủ chúng ta có tình người ." Diệp Lan Yên khẽ cười tiếng, "Ngũ muội, bên trong phủ bên trong đến tột cùng người nào lớn gan dám bịa đặt những này, ngươi cho Nhị tỷ biết, người bàn lộng thị phi như vậy sao có thể giữ lại được, thời Đại tỷ tỷ còn chưa xuất giá, tung tin vịt như vậy ảnh hưởng phải chỉ là mình ta."

      Diệp Lan Yên nghiêm nghị quát lớn vẻ mặt khiến Diệp Lan Nghi triệt để thở dài tiếng, chỉ là vẻ mặt nàng càng ủy khuất, bên Hà thị cười tiếng đánh vỡ yên lặng, "Lan Nghi cũng là quan tâm ngươi, ngươi cần gì phải tức giận, những chuyện này có đương nhiên là tốt, chỉ là tại bên ngoài truyền như vậy…"

      Hà thị ngữ khí dừng chút, mặt là vẻ mặt là muốn lại thôi.

      "Được rồi, tiểu Ngũ cũng là quan tâm ngươi." Diệp lão phu nhân trầm giọng, "Ngươi than là tỷ tỷ , như thế nào có thể trách móc nàng."

      "Tổ mẫu, đừng trách tỷ tỷ, hai ngày nay trong lòng tỷ tỷ cũng có thể vì chuyện này mà ưu buồn." Diệp Lan Nghi cầm lấy tay Diệp lão phu nhân, ôn nhu , vành mắt đỏ như thỏ trắng vừa mới bị kinh hãi, vô tội lại ủy khuất.

      Diệp lão phu nhân vỗ vỗ tay của nàng, ngước mắt nhìn Diệp Lan Yên, suy nghĩ lại chuyện từ đầu đến cuối, trong lòng khỏi dâng lên bực bội, " phải tốt là được, mấy ngày nay ngươi thành thành lưu lại trong viện Hành Vu, nửa bước ngoại viện cũng cho phép ra!"

      "Vâng."

      Vốn nghe lời này nên tức giận cùng lung túng nhưng Diệp Lan Yên lúc này lại thuận theo đồng ý, giống như người vừa mới đối với Diệp Lan Nghi hung ác chỉ là ảo giác mà thôi, càng có nửa điểm tình nguyện, Hà thị vốn nghĩ thừa dịp nhân cơ hội lúc này nhiều lời hơn mấy câu cũng thể gì hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :