Đó Chỉ Là Cố Sự - Neleta (Đam Mỹ) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tước gia

      Tước gia New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      20
      Đó Chỉ Là Cố

      (Na Chích Thị Cố )

      Tác giả: Neleta.

      Editor: Linh miêu.

      Thể loại: đại, np, sinh tử.

      Số chương:89 chương.

      Văn án:

      Vương tử chỉ có thể bé lọ lem?


      Tổng tài bá đạo chỉ có thể em nhân viên?


      Thiếu gia giàu có chỉ có thể thiếu nữ nghèo khó?


      Nha,đó chỉ là truyện xưa mà thôi.


      Mặc dù đem nữ chủ đổi thành nam chủ.


      Nhưng cũng chỉ là cái truyện xưa mới phát sinh từ truyện cũ thôi.


      Vương tử


      Tổng tài


      Thiếu gia…..


      Trong mắt số người,


      Đó chỉ là những “người nguyên thủy” mang gien phổ thông.


      Nhân vật chính: Thư Phàm Chân, Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn, Đào Hiển Long.


    2. Tước gia

      Tước gia New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      20
      Chương 1:

      Edit: Linh Miêu


      Học viện tư thục Thịnh Hoa Đức là học viện tư thục lớn nhất củ người Hoa đất Mĩ. Theo số người Hoa nhập cư ngừng tăng lên, từ sau thế kỉ 21, số lượng người Hoa đất nước Mĩ sớm trở thành đồng tộc lớn mạnh trong nhóm những đại gia tộc ở Mĩ.theo đó, địa vị của người Hoa cũng như những tài phú đa dạng mà họ mang tới đạt đươc những thành tích đáng nể trong xã hội nước Mĩ, có thể dự đoán tổng thống tiếp theo của nước Mĩ có thể là người Hoa Kiều.


      Nước Mĩ là như vậy, chênh lệch giữa các cường quốc ngày càng , những nước dù là bé nhất cũng cố gắng phát triển thành những quốc gia lớn mạnh, lịch sử nhân loại ngừng phát triển, mọi thứ đều thoát khỏi qui luật này.


      Bất quá đối với nhóm học sinh tại học viện Thịnh Hoa Đức mà , đó phải vấn đề bọn họ cần suy tính tới. Với chúng học sinh này, việc họ cần làm là hưởng thụ tuổi thanh xuân tốt đẹp khi còn học. Thịnh Hoa Đức là học viện người Hoa lớn nhất nhưng phải duy nhất, nên phải người Hoa nào cũng có thể tiến vào đây để học tập.


      Học việnThịnh Hoa Đức là học viện do ba vị phú hào người Hoa có ảnh hưởng rất lớn đất Mĩ sang lập nên, vì muốn cho con cái của bọn họ có thể tiếp thu văn hóa giáo dục Trung Hoa chính thống.Sau đó, học viện này dùng điều kiện hà khắc nhất, học sinh phải có bối cảnh hung hậu nhất mới có thể nhập học trở thành học viện tư thục nổi tiếng nhất của người Hoa nước Mĩ.


      Bên trong học viện Thịnh Hoa Đức, Hoa kiều chiếm 90%, còn lại 10% là những học sinh từ những tộc dệu khác. Những học sinh này bối cảnh trong nhà giàu cũng vô cùng cao quý, cũng có học sinh nhà nghèo, nhưng thành tích của những học sinh này phải xếp top 10 trong lớp. Thịnh Hoa Đức có cấp độ học từ nhà trẻ cho tới đại hoc, toàn bộ học viện chia thành khu nhà trẻ, khu tiểu học, khu trung học, khu cao trung và khu đại học chiếm gần mấy ngàn hec-ta đất.


      Bên trong học viện phương tiện vô cùng đầy đủ, nơi này nghiễm nhiên trở thành cái tiểu xã hội độc lập với bên ngoài.Thời điểm ban đầu, trương học chỉ thu nhận những học sinh là ngươi Hoa kiều, sau đó theo phát triển của trường, cổ đông cũng phải cân nhắc tới việc hòa nhập của học sinh với người bản địa, dần dần Thịnh Hoa Đức cũng chấp nhận cho các tộc dệu khác tiến vào học chung.Bất quá điều kiện cũng phi thường hà khắc.


      Ở đây, phần lớn học sinh theo học chỉ là thứ yếu, chủ yếu là lợi dụng cái bình phong này làm chỗ kết giao với các học sinh có bối cảnh ngang nhau, vì việc làm ăn của gia tộc mình mà kết giao với nhiều bạn bè có bối cảnh. Những học viên nghèo tiến vào đây phải vì tìm thêm cơ hội cho chính mình sao? Gả vào hào môn, kết hôn với tiểu thư giàu có, cần phải phấn đấu thậm chí cần mất 30 năm tuổi thanh xuân đẻ kiếm tiền cực khổ, phải làm công trường để kiếm tiền đóng học phí, hà tất chi phải tới nơi này chịu đủ khinh thường của mọi người, oan ức thấp kém mà ở đây mà đọc sách qua ngày . Những gia tộc có thể xếp hạng bảng phú hào đều cho con cái họ vào đây học tập, cho nên nơi này đều tụ tập những học sinh có bối cảnh giàu có bậc nhất.( edit: cảm giác như dịch truyện Hàn vậy)


      Thịnh Hoa Đức ban đầu là do Doanh gia, Cổ gia và Đào gia thành lập. Tương truyền , trong 3 gia tộc này, Doanh gia là đời sau của vua Tần Thủy Hoàng Doanh Chính. Thái tử Phù Tô sau bị ám hại, thị vệ trung thành của thái tử liều chết hộ tống thái tử chạy trốn khỏi truy sát, như vậy Phù Tô mới có thể bảo toàn nhân mạch xuống dưới.


      Sau đó, theo dòng lịch sử cuồn cuộn chảy, nhóm con cháu này vẫn nhớ tới dòng tộ của mình. Thời điểm mọi người nghị luận khai quật lăng mộ Tần Thủy Hoàng , bọn họ dựa vào bản thảo tổ tiên đời trước lưu lại, lúc chiến loạn yên lặng dời bảo tàng bên trong lăng mộ. Lúc nhóm người đời sau naỳ đến nước Mĩ, những tài phú này cũng bị giấu , nếu để tổng thống Mĩ biết được cũng nhịn được mà đánh cướp.


      Mà Cổ gia, Đào gia tương truyền chính là nhi tử của những hộ vệ năm đó trợ giúp Phù Tô chạy trốn. Thời gian chuyển dời, giới hạn chủ tớ từ lâu tở nên ràng. Cổ gia cùng Đào gia bây giờ có thể cùng Doanh gia sánh ngang gia tộc lớn, là khách quen bảng tài phú thế giới.


      Thế nhưng, so với đám tài sản thể nào đếm hết này, nhân số của 3 gia tộc này lại vượng như thế. Doanh gia, Đào gia, Cổ gia thế hệ này, đều dùng hết mọi biện pháp,tìm kiếm người mang thai , vất vả mới có được đứa con trai kế thừa gia nghiệp, trong học viện Thịnh Hoa Đức học sinh có chị em cùng cha mẹ có thể là hiếm như lá mùa thu. Sinh dục luôn là vấn đề nan giải của các nước thế giới nay.Dù có nhiều tiền hơn nữa, tìm nhiều nữ nhân hơn nữa, sinh dược chính là sinh được.Do vậy, mấy đứa trẻ kế thừa trong gia tộc từ đến lớn luôn sống trong sủng ái vô hạn của các trưởng bối.


      Người kế thừa của Doanh gia, Cổ gia Đào gia đời này đều học cao trung tại Thịnh Hoa Đức hoc viện. Ba người họ đều là học sinh lớp A thuộc năm hai. Thân là đổng của trường, ba người kế thừa này căn bản cần phải vượt qua kì thi để lên lớp, ba người họ có thể trực tiếp vào học lớp tốt nhất trong ban, có thể vì ngủ nướng mà cần thi, đây là đặc quyền của ba người đó. Hoặc là, Thịnh Hoa Đức vì bọn họ mà lập nên, nơi này, chính là lãnh địa của tam gia tộc.


      Tại góc vườn trường, tấm thảm trải đầy món ăn mĩ vị, còn có các loại rượi. vị trẻ tuổi ngồi dưới tán cây chơi trò chơi máy chơi game, vị khác nằm bãi cỏ, lười biếng nghe nhạc, còn vị trẻ tuổi khác nhận điện thoại. Người nhận điện thoại căn bản có mở miệng, dù có cũng chỉ “Ừ” tiếng đối phó, chờ khi kết thúc cuộc trò chuyện, chỉ câu, “Cuối tuần con muốn Ma Rốc”, sau đó liền cúp.


      Tùy tay vứt chiếc di động kiểu mới nhất lên tấm thảm, vị trẻ tuổi tự rót cho mình 1 ly whisky, lại gắp 2 khối băng bỏ vào, mặn nhạt mở miệng, “Cái người Thư gia kia mướn tới đây học”


      vừa xong, người nghe nhạc kia lập tức tỉnh lại, chơi game vị kia cũng ngẩng đầu lên. Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của 2 người kia, , “Chính là cái Thư gia kia. Cha tôi vừa gọi tới, Thư gia muốn tới đây học.” Vị trẻ tuổi kia chính là con cháu của Tần Thủy Hoàng, người kế nghiệp của Doanh gia, Doanh Tông Lân.


      “Thư gia đổi tính sao?” Gỡ ống nghe từ tai xuống, Đào Hiển Long tỏ vẻ rất ngạc nhiên.


      Cổ Tuấn thả máy chơi game xuống, đồng dạng hiếu kì , hỏi, “Bọn họ đây là chợt nhớ tới học viện danh nghĩa của bọn họ này sao?”


      Doanh Tông Lân đối với cái Thư gia thần bí khiêm tốn kia có chút hứng thú , “Bọn họ muốn tới tới, cùng chúng ta quan hệ”


      “ ‘Bọn họ” “?


      là tam bào thai.”


      Cổ Tuấn bĩu môi, Đào Hiển Long tay chống cằm, suy nghĩ sâu xa, “Thư gia này lợi hại a. Thời đại này còn có thể tìm ra nữ nhân sinh được tam bào thai”


      Cổ Tuấn cười hỏi, “Cậu muốn có thêm 2 người em sao?”


      “Mới cần. Nhà tôi tất cả đều là của tôi, tôi cũng muốn thêm mấy cái ca ca đệ đệ đến cướp a”. Đào Hiển Long rất trực tiếp, hoặc là , ba người bọn họ đều nghĩ như vậy.


      Cổ Tuấn nhìn về phía Doanh Tông Lân, “Tôi nhớ Thư gia phải chỉ có song sinh thôi sao, thế nào giờ lại biến thành tam rồi?”

      Bắt đầu uống ly thứ hai, Doanh Tông Lân vẫn giữ giọng điệu gợn sóng, , “Cha tôi , tam bào thai là mặt khác”


      Đào Hiển Long huýt sáo, “Lợi hại”


      Thư gia ở trong xã hội thượng lưu nước Mĩ được biết đến là đại gia tộc thần bí nhất. Đương gia Thư gia Thư Thiên Ngao cưới nam nhân làm vợ, lễ cưới khi đó được tổ chức vô cùng trang trọng, nhưng cũng truyền ra bên ngoài, chỉ là thả ra tin tức. Đến nay, ngoại giới cũng biết nam nhân mà Thư Thiên Ngao cưới lớn lên là cái bộ dạng gì, tên gọi là gì. Cũng kể từ khi đó, Thư gia vốn kiêu căng trở nên càng ngày càng thấp điệu, cho tới bây giờ truyền thông rất khó để có được tin tức liên quan đến Thư gia.


      Ở thời đại này, chuyện cưới nam nhân còn là chuyện mới mẻ, nhưng đối với đại gia tộc, chuyện người thừa kế lấy nam nhân, vẫn là vô cùng hiếm thấy. Chớ chi Thư Thiên Ngao là độc đinh sáu đời của Thư gia, mấy gia trưởng của Thư gia lại vô cùng tán thành. Thư Thien Ngao từng là đại thiếu gia phong lưu khắp chốn, kết quả sau khi kết hôn liền biến mất thấy tăm hơi, hơn nữa, trừ phi là xã giao quan trọng, Thư Thiên Ngao tuyệt lộ diện. Thư Thiên Ngao thay đổi biết kinh động bao nhiêu người.


      Thư Thiên Ngao kết hôn năm thứ hai, liền truyền ra tin tức Thư gia sinh ra đôi song sinh, nhận được tin đó mọi người đều cho rằng Thư gia tìm cái nữ nhân mang thai hộ. Thư gia xếp thứ năm bảng tài phú thế giới, nhưng vì luôn luôn thấp điệu nên mọi người hầu như quên mất bọn họ. Chuyện Thư gia có tam bào thai, vốn là bí mật trong giới thượng lưu, nhưng ba vị thiếu gia kia lại hề biết.


      16 năm trước, Thư gia chủ động cùng Cổ gia, Đào gia và Doanh gia bàn bạc, góp vốn cùng xây dựng hạng mục mua bán sao Hỏa, sau đó, Thư gia liền góp số lợi nhuận có được từ phi vụ đó vào học viện Thịnh Hoa Đức, trở thành đổng lớn thứ tư của học viện. Mọi người cho rằng , Thư gia đưa con cái của mình đến Thịnh Hoa Đức học tập, vậy mà, mãi tới sau này cũng hề có tin tức. Rất nhiều người nghĩ Thư gia là quá phung phí. Mà hôm nay, Thư gia lại có ý định đưa con cháu của mình đến đây học, cũng khó trách Đào Hiển Long và Cổ Tuấn lại hiếu kì như vậy, đến cả Doanh Tông Lân, người lãnh đạm cũng bị tin tức này hấp dẫn.


      Đào Hiển Long hỏi, “ Bọn họ định học ở đâu?”


      “Cao trung năm


      Đào Hiển Long huýt sáo, “vậy chúng ta trở thành học trưởng của tam bào thai đó à?”


      “Cậu làm.” Doanh Tông Lân tung thêm câu.


      Đào Hiển Long cười hì hì , “Nếu người kia gọi cậu là học trưởng, cậu định đáp lại thế nào?”


      quan tâm”


      “Đó chính là Thư gia a”


      “Cùng chúng ta có quan hệ sao?”


      Cũng phải, xác thực có quan hệ nha. Đào Hiển Long gãi đầu cũng xoắn xuýt vấn đề này nữa, Cổ Tuấn hỏi câu, “Ba người kia là nam hay nữ?”


      “Nam.”


      “Ồ”


      Thông tin cần đều biết, Đào Hiển Long liền tiếp tục chơi game của , Cổ Tuấn tiếp tục nghe nhạc, tiện thể ngủ gật, Doanh Tông Lân lấy điện thoại chơi game.


      Tiếng chuông tan học vang lên, ba người quan tâm vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.Rất nhanh sân trường trở nên ồn ào. Bắt đầu có tốp nam nữ tới , phàm là nữ sinh qua khu vực của ba người đều đứng lại xem bọn họ, con nam sinh qua, đều rất muốn tới vài lời với ba vị thiếu gia.


      Cách đây lâu, bọn họ từng xem bộ phim truyền hình gọi là vườn sao bang, về 4 chàng đẹp trai giàu có, được gọi là f4 chính là flower 4. Trong Thịnh Hoa Đức học viện, Doanh Tông Lân, Đào Hiển Long, Cổ Tuấn hiển nhiên chính là f3 phiên bản vườn sao băng, bất quá nếu để họ nghe được , kẻ đó nhất định bị diệt khẩu.


      Nhóm người đứng vây xem ai có can đảm đến quấy rối 3 người kia, ngọa tào, bọ họ chính là muốn chết sớm đâu, còn thấy 3 vị kia “ bận rộn “ sao?


      Đột nhiên tiếng “A” vang lên làm mọi người chú ý, 3 vị nghỉ ngơi kia cũng ngẩng đầu nhìn qua. đường, nữ sinh mặc đồng phục cao trung hốt hoảng nhặt sách vở bị rơi xuống đất, mái tóc được tết thành bím lộ ra gò má ửng hồng.


      Đào Hiển Long thu hồi tầm mắt, Cổ Tuấn tiếp tục nhắm măt, chỉ con Doanh Tông Lân vẫn nhìn vị nữ sinh kia, đồng phục kia chắc là học cấp ba . Nhặt xong sách vở, nữ sinh kia ngượng ngùng nhìn về phía 3 người kia, chỉ thấy đối phương sắc mặt thay đổi nhìn mình chằm chằm, nữ sinh nhất thời sợ hết hồn, vội vã ôm đồ chạy mất.


      “A Lân”, Cổ Tuấn nhắm hai mắt, giọng mũi mang đầy buồn ngủ, “ Nữ sinh kia giống nữ đấu vật nha”


      “Có thể bảo ta làm thử cho chúng ta xem” Đào Hiển Long ngẩng đầu .


      Doanh Tông Lân hé răng, Đào Hiển Long cùng Cổ Tuấn nghe thấy đáp lại đều ngẩng đầu nhìn.


      Cổ Tuấn nháy nháy mắt, “A Lân, lẽ cậu động tâm?”


      “ Thiếu gia nhà giàu thiếu nữ “ngu xuẩn” ?” Đào Hiển Long trêu ghẹo.


      Doanh Tông Lân lạnh lùng phun ra, “ Tôi muốn gặp đứa ngu này nữa”


      Úc, xem ra có người sắp xui xẻo


      Cổ Tuấn rất thích xem Doanh Tông Lân trở mặt, buông tha , “ Người ta chỉ là cẩn thận ngã thôi, cậu cũng cần hẹp hòi vậy chứ”


      Doanh Tông Lân quăng cho cái liếc mắt, tôi thế nào lại ngu vậy chứ?


      Đào Hiển Long sờ cằm, “ bằng nhân cơ hội này vui chơi chút? Ngược lại rất đúng lúc a”


      “Bẩn”


      Doanh Tông Lân khách khí đánh giá, triệt để hủy cái vị nữ sinh biết là vô tình hay cố ý kia.


      “Chắc còn là xữ nữ ?” Tuy rằng, rất khó. Thời đại này, mấy người như vậy rất hiếm? Học sinh tiểu học đều trưởng thành rất sớm .


      “Cậu muốn sao?”


      Đào Hiển Long khong tiếp lời, cúi đầu tiếp tục chơi game.


      Chuông vào học vang lên, ba vị đại thiếu gia kia vẫn tiếp tục làm ổ ở đó. Tới khi chuông tan học vang lên, nơi đó chỉ còn lại mấy món ăn cùng với rượ, băt quá ai dám tới ăn trộm, bọn họ muốn chết. Sau khi ba người lâu, nhân viên quản lí liền cho người tới dọn dẹp .
      Mẹ Mìnhonglak thích bài này.

    3. Tước gia

      Tước gia New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      20
      Chương 2:

      Edit: Linh Miêu.

      Ba người trở lại biệt thự của mình,đó là kí túc xá tọa lạc phía sau của học viện, vì là chổ ở của đám con nhà giàu nên được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Ba người bình thường rất it về nhà, chỉ có cuối tuần mới chịu vè nhà chút, bất quá cuối tuần này ba người quyết định Ma Rốc nghỉ ngơi chút.


      Trong ba người, Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long bằng tuổi nhau, Doanh Tông Lân tuổi nhất nhưng nhìn từ dáng dấp cùng khí thế, lại giống như lão đại hơn. Doanh Tông Lân là người cao nhất trong ba người, 194 cm, dáng người to cao, thích tập thể hình, tính cách cũng cao ngạo nhất, da dẻ màu đồng, 2 mắt sâu, thoạt nhìn có phần giống người Âu Mĩ , nhưng lại là người Hoa chính thống.


      Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long cao 190cm, Đào Hiển Long da rất trắng, phơi nắng thế nào cũng đen được, cho nên ghét nhất là người khác trắng. Cổ Tuấn là loại ăn thế nào cũng thể mập được, đứng cùng Doanh Tông Lân so đều hơn vòng, cho nên 2 người rất đố kị với Doanh Tông Lân, luôn lấy việc kích thích làm niềm vui.


      Doanh Tông Lân nổi tiếng khó tính, nhưng đối với 2 người huynh đệ chơi chung từ này tuyệt đối là nặng lời. Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long chính là em ruột của mình, 2 người kia cũng coi như vậy. Đào Hiển Long với Cổ Tuấn tính tình tốt hơn chút, nhưng cũng chỉ là chút mà thôi. Cổ Tuấn người nhiều thịt, cho nên đặc biệt thích ăn, chỉ ‘ăn’ mà còn ‘làm’. Cũng do sở thích đó mà 3 người hợp tác mở 1 chuỗi nhà hàng 5 sao, tất cả đều nằm những con đường phồn hoa của New York.Mà cái này cũng chỉ là sở thích nho mà thôi.


      Cổ Tuấn thích nấu ăn, bữa cơm của 3 ba người đều do nấu. Lúc Cổ Tuấn nấu xong bữa tối, Đào Hiển Long chơi game còn Doanh Tông Lân xem chương trình “kinh tế toàn cầu”.

      Bỗng điện thoại của Cổ Tuấn vang lên, Đào Hiển Long liếc cái, hô to, “A Tuấn, điện thoại của cậu”


      bận, nghe giúp tôi” Cổ Tuấn rán sườn bò đáp lại.


      Đào Hiển Long với tay lấy điện thoại, nhấn nút nghe.


      “Xin chào, a Tuấn bận , tiện nghe điện thoại.”


      “Là tiểu Long à.”


      “ Là con, Cổ thúc.”


      “Ừm, mấy đứa biết tam sinh đôi của Thư gia ngày mai tới Đức Hoa học phải ?”


      Đào Hiển Long nhíu nhíu mày, “Biết ạ. Doanh thúc thúc với qua với a Lân”


      Doanh Tông Lân nghe thấy tên mình liền cau mày, ánh vẫn rời màn hình TV.


      5 phút sau, Đào Hiển Long cúp máy, vừa muốn mở miệng chuông điện thoại của vang lên.


      thể nào.”


      Nhìn màn hình hiển thị số của nhà , Đào Hiển Long có chút phiền bắt máy, “Xin chào.”


      “Long Long a, con vui à.”


      “Đừng gọi con là Long Long”


      “Ai nha, nhưng mẹ thích gọi con là Long Long mà.”


      “Mẹ gọi tới chỉ để gọi tên con thôi hả?’


      “Dĩ nhiên là phải.”

      Đầu bên kia, mẹ của Đào Hiển Long hắng giọng, , “Là thế này, Thư Thiên Ngao thúc thúc hẳn con biết ?”


      “Ngài có phải muốn chuyện con trai của ông ta đến chỗ con học ?”


      “A, con biết rồi sao?”


      “Mẹ, coi như con trai họ có là tổng thống nữa cũng liên quan đến bọn con !”


      “Ai nha, sao lại thế a. Mẹ phải muốn mấy đứa chăm sóc bọn họ, là thế này, Thien Ngao thúc thúc , con trai ông ấy có chút hướng nội. Nếu như sau này mấy đứa có gặp, có gì nên bỏ qua cho. Ba đứa con trai nhà ông ấy có thể tự chăm sóc lẫn nhau, chính là mong mấy người trong học viện đừng có phiền tới bọn họ a.”


      “Bọn họ chỉ có chút bản lãnh như vậy nên thuê gia sư về nhà dạy kèm.”


      “Long Long, lời này thể trước mặt bọn họ a. Thiên Ngao thúc thúc như vậy, chỉ là ba mẹ cảm thấy chúng ta đều là bạn cũ, mấy đứa lại học chung trường, về tình về lý nên chăm sóc nhau chút, đúng ? Có rảnh mấy đưa nên mời bọn họ đến uống trà trò chuyện chút nha.”


      “Con muốn ăn cơm, còn muốn bảo mẫu bọn họ tự nghĩ cách .”


      Đào Hiển Long khách khí cúp máy, nghĩ có chút tức giận. Doanh Tông Lân câu hỏi, Cổ Tuấn từ nhà bếp ra, hỏi, “Làm sao? Muốn chúng ta làm bảo mẫu hả?”


      thừa, chỉ mẹ tôi, còn có ba cậu và a Lân nữa, phiền muốn chết!”


      “Hừ! Chúng ta phải bảo mẫu, nếu bọn ho còn gọi nữa tôi liền chuyển trường.”


      Cổ Tuấn lắc đầu trở lại phòng bếp, Đào Hiển Long bị 2 cú điện thoại làm cho tức giận, đạp bàn trà , , “Cái tam song sinh kia đúng là chưa cai sữa a, thiết, chưa cai sữa còn muốn đến trường.”


      liên quan đến tôi.”


      Doanh Tông Lân lên lập trường của mình.


      “Cũng liên quan tới tôi! Bọn họ tốt nhất là tránh xa tôi ra!.” Đào Hiển Long đem tam song sinh chưa gặp mặt kia liệt vào sổ đen của mình.


      “Ăn cơm.”


      Cổ Tuấn trong phòng bếp hô lên.





      Cũng trong ngày đó, tin tam song sinh nhà Thư gia muốn đến Thịnh Hoa Đức học được lan truyền khắp nơi. Nghĩ đến Thư gia có quyền lực ngang ngửa Tam đạ thiếu gia kia, mấy nam sinh nữ sinh đều kích động thôi. Cùng với đó, ba đại thiếu gia nhà Đào, Cổ, Doanh lại lạnh nhạt để ý tới. Cha mẹ ba nhà định ngày hôm sau tới, mấy người cũng từng gọi bảo mấy đứa con cùng, nhưng hơn 7 giờ, mấy vị thiếu gia còn ngủ đâu, điện thoại đều tắt máy, còn rút cả dây điện thoại bàn. Mấy người hầu đứng bên ngoài cũng dám tiến vào.


      8 giờ kém 10, trong ánh mắt mong đợi của đám học sinh, mười mấy chiếc xe xa hoa từ từ tiến vào sân trường, trong đó có 4 chiếc là nổi bật nhất. Hiệu trưởng , phó hiệu trưởng cùng mấy bộ trưởng của mấy khu đều đứng đợi bên ngoài khu cao trung.


      Chờ lúc xe dừng hẳn, mọi người đều tới tiếp đón. Học sinh trong mấy tòa nhà cùng có đọc sách, toàn bộ đều nhìn ra bên ngoài.


      Phu thê của Doanh gia, Cổ gia cùng Đào gia đều từ ba chiếc xe dài nhất kia bước xuống, còn lại chiếc cuối cùng, đương gia của Thư gia Thư Thiên Ngao chờ bảo tiêu mở cửa sau, bước xuống, sau đó, quay đầu đỡ phụ thân, đại gia trưởng của Thư gia xuống xe. Theo sau ông là mẫu thân của ông, Thư lão thái thái. Còn đại quản gia đỡ Thư lão thái gia cùng Kiền lão thái gia xuống sau cùng.


      Lão gia tử của Thư gia này lai lịch cũng , cùng lão gia tử Kiền gia là huynh đệ kết bái.Thư gia có địa vị như ngày hôm nay, lão thái gia này cũng bỏ ít công sức. Kiền lão thái gia có con cháu, muốn nhận con nuôi, liền đơn giản nhận con trai của em kết bái làm con thừa tự. Sau khi Thư Thiên Ngao sinh được 2 vị trưởng tử song sinh, là Thư Văn Hoa cùng Kiền Văn Khải (edit: cùng cha mẹ nhưng khác họ?). Từ tên của 2 đứa con cũng có thể thấy được quan hệ của 2 nhà này. Cả Thư gia đều đến đủ nhưng lại thiếu vị nam thê của Thư Thiên Ngao.


      Nhìn người nhà họ Thư đến, mọi người thầm líu lưỡi, tam gia Doanh Tuấn, Đào nhìn nhà Thư gia thiếu ai này chỉ thầm lắc đầu. Nhà bọn họ coi như là rất sủng hài tử rồi, nghĩ tới Thư gia khiêm tốn này còn đáng sợ hơn. Nhìn 2 vị trẻ tuổi có gương mặt giống nhau bước xuống kia, chắc hẳn là 2 trong số tam song sinh.Bất quá người cuối cùng trong tam song sinh vẫn chưa bước xuống. Thư Thiên Ngao đến bên cửa xe, tay hướng vào bên trong, dùng giọng ôn nhu đến mức nổi da gà, “Lạc Lạc, xuống đây , đừng sợ.”


      Mấy giây sau, cánh tay trắng nõn từ trong xe vươn ra, cổ tay đeo chiếc vòng bạch kim. Thư Thiên Ngao nắm chặt tay con trai, dìu xuống xe, mọi người nhìn thấy cảnh này đều giật mình, Thư lão phu nhân đứng bên cạnh cằn nhằn, “Nơi này nhiều người quá, vẫn nên về nhà thôi, làm gì nhất định phải tới trường a, nơi này có gì tốt đẹp chứ.”


      Chậc chậc! Thư gia này ruốc cuộc là thương đứa con này bao nhiêu a. Lại nhìn hai vị song sinh xuống trước kia a, chút ghen tị cũng có a, thậm chí còn có người khuyên, “Bà nội, chúng con chăm sóc Lạc Lạc tốt, nếu em ấy thích, chúng con liền dẫn em ấy về nhà.”


      “Chính là bà muốn Lạc Lạc tới trường học a.”


      Thư lão gia tử hé răng, nhưng xem vẻ mặt của ông chính là tán thành lời vợ , Kiền lão gia tử càng quá phận hơn, thẳng, “Trước cứ mang Lạc Lạc đến chỗ phòng học xem thử, nếu nó thích, chúng ta liền về nhà.”


      Thư lão gia tử cùng lão phu nhân lập tức gật đầu.


      Lạc Lạc này rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối nha! Thư Thiên Ngao tay nắm chặt tay con trai, tay vội che mép của cửa xe, bộ dạng lão cha hai tư chữ hiếu, giọng dịu dàng , “Chậm chút, cần vội.”


      “Ba, con tự được mà.”


      “Cẩn thận, chậm chút.”


      Người bên trong xe cuối cùng cũng ra. Y vừa bước xuống, tam phu nhân lần đầu nhìn thấy ba em đứng cùng chỗ đều kinh ngạc , đây là tam song sinh sao? Thiếu niên này hoàn toàn có nét gì giống với hai người trước cả! Khuôn mặt, dáng dấp, vóc người kia đều toát lên vẻ “ yếu đuối” nha. Khuôn mặt quá thanh thuần, dáng dấp xinh đẹp, vóc người gầy yếu, cũng thấp hơn người khác nữa cái đầu, còn có thanh kia, mềm mại nho nhã, có chút khí phái nam nhân. Này nếu là con , tuyệt đối mê chết nhiều nam nhân a, nhưng tiếc lại là con trai a.!


      Nếu đứa này sinh ra trong Tam gia kia , cha mẹ hài tử này bất hạnh a, con trai yếu đuối như vậy sao có thể kế thừa gia nghiệp đây? Mà nhìn thái độ của Thư gia kia, Doanh đương gia Doanh Chiến Thắng thái dương giật giật. Gọi cho con trai được, đoán chừng con trai còn tức giận đâu. Muốn con nhìn đứa bé yếu ớt này? Nó còn ghét bỏ sao, chỉ cần sau này hai nhà đừng trở mặt với nhau, liền cám ơn thượng đế. Mà Thư gia này sao lại cưng đứa bé này như bảo bối vậy? Còn cho đeo vòng tay, trời ạ, này là sinh được con nên muốn đem con trai nuôi như con sao?


      Doanh Chiến Thắng nghĩ gì, 2 nhà Doanh , Cổ cũng nghĩ như vậy. Mặc kệ người ngoài nghĩ như thế nào, Thư gia này quan tâm, hơn nữa lại càng trầm trọng thêm.


      Thư Thiên Ngao đỡ con trai xuống xe, Kiền lão gia tử liền , “Lạc Lạc, tới ông nội đỡ con.”


      Thiếu niên gọi Lạc Lạc tới nắm tay thái gia gia, bên này, Thư lão phu nhân liền nắm tay khác của đứa cháu, thương , “Lạc Lạc, nếu con thích phải với bà nội a, chúng ta liền về nhà.”


      “Ừm.”, Lạc Lạc hôn lên má bà nội cái, “Bà nội, bà cần lo lắng, còn có đại ca, nhị ca ở đây cùng con mà.”


      xong, quay người hôn lên má thái gia gia cái.


      “Bà nội, chúng con chăm sóc tốt cho Lạc Lạc.”


      Bị gọi là đại ca, nhị ca cùng trăm miệng lời . Thư lão phu nhân được tôn tử hôn nhất thời cười tươi như hoa, Kiền lão thái gia được cháu trai hôn cười to đến nổi mặt đầy nếp nhăn. Mọi người nhìn muốn rớt cả cằm, mà người của Thư gia đều tỏ vẻ đó là đương nhiên, mọi người càng thêm khó hiểu.


      Thư Thiên Ngao có tổng cộng 5 người con, trước đến đứa con út yếu ớt kia, 4 người con trai trước đó của ông đều là người tài giỏi hiếm có. Thư Văn Hoa cùng Thư Văn Khải hai con trai trưởng của ông đều xuất thân từ đại học Yale, người học kỹ thuật điện tử, người học kinh tến, mới 21 tuổi đat học vị tiến sĩ xuất sắc. Thư Văn Dục cùng Thư Văn Chiêu, hai vị song sinh sau này cũng là học sinh vô cùng ưu tú, bọn họ đối với chương trình trung học học xong từ lâu nhưng biết tại sao bây giờ lại chuyển sang Thịnh Hoa Đức học.


      Thịnh Hoa Đức chương trình học giống với mấy trường đại học lâu đời của Mĩ, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu chuyển vào đây học này là vô cùng lãng phí, đại học Yale bên kia thông báo , hai người sau khi học xong ở Thịnh Hoa Đức liền có thể vào học ngay lập tức. Mà khác với 4 vị ca ca của mình, “Lạc Lạc” cũng chính là Thư Phàm Chân, trước đó hề có bất cứ hồ sơ học tập nào. Thư Phàm Chân chính là đứa con thứ 5 năm của Thư Thiên Ngao, cũng là người duy nhất có nhũ danh trong nhà.


      Dẫn đầu là hiệu trưởng, phía sau là hai vị tiểu ca, cuối cùng là hai vị đại ca, Thư Phàm Chân nắm tay hai vị thái gia gia tới khu học cao trung. đường , mấy vị gia trưởng ngừng căn dặn bảo bối, nếu thích liền trở về nhà, cần miễn cưỡng.Còn có, nếu có người dám bắt nạt y, liền gọi điện cho gia gia nãi nãi, gia gia nãi nãi nhất định xử lí kẻ đó.


      Thư Phàm Chân từ đều đến cuối thủy chung đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng ngừng động viên mấy vị gia gia, cho họ biết y có thể tự mình lo được, hơn nũa còn có tiểu ca chăm sóc y đâu.


      cùng với Thư Thiên Ngao, Doanh Chiến Thắng cười khan hai tiếng, , “Thư lão đệ là thương cậu con trai này a.’


      Doanh Chiến Thắng lớn hơn Thư Thiên Ngao vài tuổi, nhìn Thư Thiên Ngao có tới 5 người con, nhà mình vất vả lắm mới có được đứa, Doanh Chiến Thắng nhìn đến nỗi ứa nước mắt.


      Thư Thiên Ngao liếc nhìn tam đương gia, lại nhìn đến con trai út, cười cười, “Tôi ngàn trông vạn trông mới có được đứa, tất nhiên phải là bảo bối a.”


      A? Doanh Chiến Thắng khó hiểu, “ Đó phải là tam song sinh sao?”


      Thư Thiên Ngao nghe vậy lập tức ghét bỏ, , “’Văn Dục và Văn Chiêu là thêm vào thôi.”


      “….”


      Thư Văn Dục , Thư Văn Chiêu nghe cha về mình như vậy, vô cùng bất lực, tuy rằng đó là . Thư Phàm Chân nghe được, quay đầu , “ Ba ba, sao người lại vậy, nếu có 2 ấy, con thương tâm a.”


      Thư Thiên Ngao nháy mắt liền trở thành lão cha hai bốn chữ hiếu, cười ôn nhu , “Phải phải, Lạc Lạc nhà chúng ta có tiểu ca ca thương, ca ca càng nhiều càng tốt.”


      “Ca ca người cũng thể thiếu.”



      Văn Hoa cùng Văn Khải nghe được đều cười tươi, Văn Dục , “Ba ba, có con cùng Văn Chiêu, ai chăm sóc Lạc Lạc đây.”


      “Được, được, hai đứa phải là thêm vào.”


      Nhất thời, mọi người liền té xỉu.


      Bây giờ là thời gian học, có học sinh lung tung. Đến cửa phòng học, Thư Phàm Chân muốn thả tay hai vị gia gia ra nhưng hai lão nhân gia càng nắm chặt hơn.


      “Bà nội ( ông nội nuôi) vào cùng con.”


      “Để con tự vào.”


      đươc!.”


      Thầy giáo ra, trong phòng học tất cả học sinh đều nhìn ra cửa. Thư Phàm Chân mím chặt miệng, nụ cười mặt cũng tắt hẳn. Thư Văn Dục cùng Thư Văn Chiêu trước tiên với thầy giáo, “Thưa thầy, chúng em là học sinh mới chuyển vào.”


      Tiếp thu ánh mắt của hiệu trưởng, thầy giáo lập tức thân thiện , “Chào các em, mau vào .”


      Thư Văn Dục , Thư Văn Chiêu cùng thầy giáo vào phòng học, trong phòng lập tức xôn xao bàn tán, đẹp trai a!


      Thư lão phu nhân cùng Kiền lão thái gia mang tôn tử bảo bối của mình vào phòng học, Thư Phàm Chân hơi cúi đầu, tránh ánh nhìn của bạn học. Thư Văn Dục lên tiếng trước, “Tôi là Thư Văn Dục, đây là em trai tôi Thư Văn Chiêu.” xong, hỏi thầy giáo, “ Thầy à, chúng em ngồi chỗ nào ạ?”


      “A, ở bên kia.”


      Thầy giáo lập tức đưa tay chỉ 3 vị trí để trống, 3 bàn học cạnh cửa số. Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu nhanh chóng tới chỗ ngồi của mình, Thư Văn Dục ngồi bàn đầu tiên, Thư Văn Chiêu ngồi bàn cuối cùng, vị trí ở giữa tất nhiên là để cho Thư Phàm Chân.


      Kiền lão thái gia buông tay cháu trai ra, Thư lão phu nhân thân quý khí nắm tay cháu mình dẫn y đến chổ ngồi, làm cho ngồi xuống, sau đó sờ đầu y, “Lạc Lac, bà nội cùng gia gia đều ở tại phòng đổng , nếu cháu thích, lúc nào cũng có thể gọi điện cho bà.”


      “Vâng.” Thư Phàm Chân ngẩng đầu, “Bà nội, thái gia gia, ông nội, ba ba, ca ca, mọi người mau trở về thôi.”


      Kiền lão thái gia ho khan hai tiếng khiến mọi người chú ý, ông chậm rãi , “Thầy giáo à, Lạc Lạc nhà chúng tôi hơi hướng nội, khi học có vấn đề, hoạt động gì có thể tham gia cần an bài cho nó. Các bạn hoc, nếu các người cảm thấy thể ở chung với Lạc Lạc nhà ta , cũng tuyệt được bắt nạt nó. Kiền Thiếu Đường ta chịu được chính là để cho Lạc Lạc chịu oan ức, nhỡ kĩ.”


      Kiền Thiếu Đường, học sinh ở Thịnh Hoa Đức chỉ cần trong nhà có chút giàu có liền thể biết người này. Kiền gia lập nghiệp từ hắc đạo, tuy nghiệp của Kiền gia bây giờ đều do Thư Thiên Ngao quản lí, nhưng đằng sau vẫn có liên quan sâu xa đến nó. Kiền lão thái gia lời này ý tứ ràng. Cháu trai nhà ta hướng nội, các người thể chơi với y, cũng được trêu chọc y. Đó cũng là ý tứ của Thư gia, ai cũng thể tới gần bảo bối của nhà họ được, nếu , hậu quả khôn lường a.


      Kiền lão thái gia xong, Thư lão phu nhân, cùng Thư Lão gia và Thư Thiên Ngao cũng phát biểu tương tự. Thư Phàm Chân vẫn luôn cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng, y có chút ngượng ngùng. Y biết mọi người như vậy đều vì tốt cho , đối với hoàn cảnh xa lạ như vậy, y xác thực có hơi sợ hãi.
      Mưa ảo vọng, song ngưhonglak thích bài này.

    4. Tước gia

      Tước gia New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      20
      Chương 3.


      Edit: Linh miêu.


      Cả tiết học, mọi người đều lấy việc nhận thức học sinh mới để vượt qua. Cho tới khi hết tiết, Thư gia mới chịu rời khỏi, mà cũng phải , bọn họ đều tới văn phong đổng ngời nhìn xem bảo bối của họ có thích ứng được với sinh hoạt học tập nơi này .


      Tiết kế tiếp, Thư Phàm Chân rất chú ý nghe giảng, nhưng y quả rất hướng nội đâu. Gìơ giải lao, y chỉ chuyện với các trai, tiếng cũng lớn, ngay cả vệ sinh cũng cùng với trai. Phòng vệ sinh riêng khu phía Đông vốn là phòng vệ sinh chuyên dụng của ba đại thiếu gia kia, nhưng hôm nay ba người họ học, cho nên hai bên cũng có chạm mặt nhau. Như vậy có thể thấy, mấy cậu chủ của Thư gia chút cũng sợ ba vị thiếu gia kia, ngay cả phòng vệ sinh của người ta cũng chiếm lấy. Khi học, Thư Phàm Chân chưa bao giờ giơ tay trả lời câu hỏi của thầy giáo hay tự đặt câu hỏi. Ngược lại Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu lại biểu rất bình thường. Thư Văn Chiêu còn tìm ra được lỗi sai trong bài giảng của thầy giáo, khiến ông đỏ cả mặt.


      Trưa, người nhà họ Thư bồi Thư Phàm Chân ăn cơm trưa. Thư lão phu nhân luôn hỏi cháu mình có chỗ nào khỏe hay có mệt , cho tới khi xác nhận bảo bối của họ sao, cả mấy người mới lưu luyến rời . Nhà chính của Thư gia quá xa, ở ngoại trú bọn họ lại lo sợ an toàn của Thư Phàm Chân, cuối cùng mấy người lớn quyết định để 3 đứa ở lại nhà trọ trong trường học. Đương nhiên, phải là ở chung với mấy học sinh bình thường, chính là ở trong khu biệt thự riêng trong trường. Cuối tuần, Thư gia phái người tới đón.


      Kết thúc buổi học ngày thứ nhất, Thư Phàm Chân cùng hai trai trong ánh mắt tò mò của mọi người trở lại kí túc xá của họ. Bên trong sắp xếp xong mọi thứ. Vừa vào cửa, Thư Phàm Chân liền thở ra hơi, Văn Dục và Văn Chiêu lập tức lo lắng hỏi, “Có muốn về nhà ?”


      muốn.” Cho hai trai nụ cười yên tâm, Thư Phàm Chân , “So với em tưởng tượng tốt hơn nhiều. Trước đây, em cho là tới đây rồi sợ đến muốn khóc, nhưng bây giờ có a. Chính là có chút quen bọn họ cứ nhìn em như vậy thôi.”


      ba sau này trị bọn họ.” Thư Văn Dục ôm lấy em trai, hôn lên tóc y cái, “ ba làm cơm, em xem ti vi .”


      muốn, ba làm cơm khó ăn.” Nằm trong ngực hai, Thư Phàm Chân còn vẻ hướng nội khi ở phòng học nữa.


      “Được thôi.” Thư Văn Dục đầu hàng, “ Kia hai xem ti vi, Lạc Lạc làm cơm.”


      “Đương nhiên rồi.”


      Đem cặp sách nhét vào trong tay hai, Thư Phàm Chân vào trong bếp.


      Điện thoại di động vang lên, Thư Văn Dục lấy ra, là trong nhà gọi tới.


      “Văn Dục nghe.”


      “Văn Dục, Lạc Lạc hôm nay có khỏe ?”


      “Có chút căng thẳng, nhưng sau khi trở về kí túc xá hết rồi.”


      “Vậy tốt. Vừa bắt đầu thích ứng được là chuyện thường.”


      Đầu bên kia, là thanh ôn nhu mang theo nhu nhuyễn vô cùng dễ nghe. Thư Văn Dục nghe thanh ôn nhuận vang bên tai, khó chịu cả ngày hôm nay đều tan biến hết.”


      “Con và Văn Chiêu sao?”


      “Chúng con bình thường. Tụi con khi học đều mang theo sách đại học để đọc.”


      “Để hai đứa đến Thịnh Hoa Đức oan ức cho hai con quá. Cha thấy để cho Lạc Lạc học ở chỗ của hai đứa cũng sao mà.”


      được.”


      Thư Văn Dục chút nghĩ ngợi từ chối. tới ghế sô pha đem cặp sách của em trai để qua bên, còn chính mình ngồi xuống, , “Nơi này là địa bàn của Thư gia chúng ta, những học sinh kia dám động tới Lạc Lac, còn ở bên kia, con và Văn Chiêu thể xác định được an toàn cho em. Cha, người phải chúng còn cần phải được hưởng thụ sinh hoạt ở trường học sao, con và Văn Chiêu lại có ý muốn nhảy lớp, bằng cứ bồi Lạc Lạc học sinh cấp ba .”


      Thư Văn Chiêu lấy điện thoại trong tay trai, , “Cha, con là Văn Chiêu.”


      “A, Văn Chiêu a, ngày đầu tiên học vui ?”


      có gì đặc biệt a. Cha, con và ở chỗ nào học cũng giống nhau thôi, chuyên này cần nữa. Lạc Lạc vẫn còn căng thẳng đâu, chúng con muốn chăm sóc cho em a. Cha cần lo lắng, cha bây giờ thân thể là quan trong nhất.”


      “Được, cha biết. Cha nhất định chăm sóc tốt cho mình, cacs con cần lo lắng. Vậy cha chờ các con cuối tuần trở về.”


      “Cha có muốn chuyện với Lạc Lạc ? Em ở nhà bếp.”


      “Được. Con cho cha chuyện với Lạc Lạc.”


      Văn Chiêu đem điện thoại đưa cho em trai bận rộn trong nhà bếp.


      Để điện thoại xuống, Thư Thiên Ngao ôm lấy người , “ vẫn yên lòng a.”


      Cho chồng mình cái hôn, Ngu Phàm Nhạc vỗ vỗ tay , “Yên tâm, em thấy như vậy sao đâu, Lạc Lạc có chuyện gì đâu.”


      Thư Thiên Ngao sờ cái bụng hơi nhô lên của người , “ yên lòng để Lạc Lạc ở chỗ xa lạ, càng yên lòng đám tiểu học sinh kia, bọn họ tốt nhất là cách xa Lạc Lạc chút.”


      Ngu Phàm Nhac bị chọc phát cười, “ cũng là cướp bảo bối từ tay của cha em nha. Chúng ta còn có Hàm Hàm cùng Ân Ân đâu, phải tập làm quen thôi.”


      Thư Thiên Ngao lập tức , “Kia giống nhau a. tuyệt tuyệt đối là đàn ông tốt, cha đương nhiên yên tâm đem em giao cho . Hôm nay trường học xem chút, mấy đứa nam sinh đó lại được, ba đứa nhà Doanh, Cổ , Đáo ngay cả mặt mũi đều thấy đâu, chút lễ phép cũng có. xem, vẫn là để Hàm Hàm và Ân Ân ở nhà .”


      Ngu Phàm Nhạc cười vài tiếng, , “Nếu như tất cả đều thuận lợi, Thịnh Hoa Đức cũng chỉ là nơi để Lạc Lạc tập thích nghi, bọn họ có lễ phép hay quan hệ, chỉ cần Lạc Lạc từ chổ này có thể thích nghi với bên ngoài là tốt rồi. Hàm Hàm cùng Ân Ân sau này cũng phaỉ trải qua tình huống tương tự, phải học buông tâm a. Chỉ cần làm ông chồng tốt là được…” Ngu Phàm Nhạc nhéo mặt chồng mình, “Thế nào mà tuổi càng lớn, càng hẹp hòi vậy a?”


      “Em dám chồng em như vậy hả, xem trị em như thế nào!”


      Thư Thiên Ngao giả bộ tàn bạo muốn kéo quần áo Ngu Phàm Nhạc, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng rống to, “Thiên Ngao! được táy máy tay chân với tiểu Phàm! Con biết nó bây giờ như thế nào à! Dám làm cháu ta bị thương, coi chừng ta dùng gia pháp.”


      Ngu Phàm Nhạc lúc này nụ cười cứng đờ, Thư Thiên Ngao đỡ trán, “Mẹ, con biết đúng mực mà.”


      “Biết cái gì, con chú ý chút cho mẹ.” Thư lão phu nhân rất ghét bỏ đánh con trai cái, sau đó ngồi xuống cạnh “con dâu”, quay cái trở thành mẹ chồng ôn nhu.


      “Tiểu Phàm à, bây giờ con là dựng phu cao tuổi a, ngàn vạn ngàn vạn phải chú ý nha, điểm sơ sót cũng được, càng thể cứ chiều theo tên nhóc kia, cái gì cũng biết năng a.”


      Thư Thiên Ngao méo miệng, bây giờ mình là người thừa trong nhà rồi.


      Ngu Phàm Nhạc vẫn ôn nhu cười , “Được rồi, mẹ, con sé chú ý mà. Hàm Hàm và Ân Ân đâu rồi mẹ?”


      Lão phu nhân thở dài, giả bộ thương tâm , “Vừa nãy còn cùng ta chuyện vui vẻ, Văn Dục cùng Văn Chiêu mới gọi điện cái, hai đứa liền bỏ ngay bà nội này.”


      Thư Thiên Ngao rất quá đáng , “Mẹ, ngăn cản vợ chồng son ân ái là có đạo đức a.”


      Ngu Phàm Nhạc nín cười, lão phu nhân nổi giận nghiêng người đánh con trai, “Mày là sợ mẹ quấy rối các người ân ái sao?!”


      “Vốn là vậy a!”


      “Mày đứa con bất hiếu này!”


      Đại bảo bối trường học đọc sác, thể trở về. Hai tiểu bảo bối ở nhà lại cùng các trai chuyện đương, lão phu nhân chịu nổi thương tâm, lập tức ồn ào muốn gọi điện cho cháu trai “đại” bảo bối. Cũng may có “đại” bảo bối an ủi, lão phu nhân liền hết thương tâm. Lão phu nhân hi vọng con dâu mang thai lần này có thể sinh cho bà cháu trai bảo bối nữa, bà hi vọng khi mình còn sống, có thể thấy được con cái của mấy đứa , cuộc đời bà coi như viên mãn a.


      Dọn dẹp xong nhà bếp, Thư Phàm Chân ở trong phòng mình làm bài tập. Thư Văn Dục cùng Thư Văn Chiêu cũng ở trong phòng của mình cùng vợ tương lai chuyện “hôn ”. Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu đều phải ở trường, chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà.


      Bên này, Văn Dục dỗ Hàm Hàm, Thư Phàm Kỳ.


      “Cuối tuần về nhà, dẫn em dạo phố, em có thể nghĩ trước xem có cái gì cần mua ?”


      cần dẫn em dạo phố, em chỉ muốn trở về thôi.”


      Hàm Hàm hướng môi lên màn hình điện thoai, hôn cái, “, tối thứ sáu nhất định phải trở về nha.”


      “Tối thứ sáu, Hàm Hàm phải chờ cửa cho nha.”


      “Nhất định chờ !”


      “Em làm bài tập chưa xong sao?”


      “Vẫn chưa.”


      “Vậy để cùng làm bài tập với em.”


      muốn, chuyện a.”


      “Vậy được!”


      thể ở nhà buổi tối, Thư Văn Dục đều cố gắng dùng phương thức chuyện như lúc ở nhà với Hàm Hàm.


      phòng khác, Thư Văn Chiêu kiểm tra Ân Ân, Ân Ân đưa vở tới gần màn hình để xem, Văn Chiêu gật đầu, cậu liền lật sang trang kế tiếp.


      , trường học kia có được ?”


      Gật đầu bảo Ân Ân lật sang trang kế tiếp, Thư Văn Chiêu , “ chú ý, Ân Ân muốn đến sao?”


      Ân Ân có chút do dự, “Muốn, muốn đến xem cùng Lạc Lạc học chút, nhưng có chút sợ.”


      bảo lái xe chạy đến chổ nhà trọ, Ân Ân có thể xem nơi ở của trước.”


      Ân Ân đôi mắt sang lên, “Vậy em hỏi Hàm Hàm chút, Hàm Hàm cũng muốn thăm Dục.”


      “Được nhưng phải kiểm tra xong bài tập .”


      “Vâng!”


      Làm xong bài tập hôm nay, Thư Phàm Chân tắm lát, sau đó cầm quyển sách bò lên giường. Nếu là trước đây, y phần lờn thời gian đều ở bên người nhà, cho dù là đâu, cũng đều là nơi y quen thuộc. ngày học tập, tinh thần của y đều luôn căng thẳng, phải là chương trình học khó, mà là do gien của y quyết định ở nhũng nơi xa lạ y khẩn trương hơn. Bất quá, so với trước đây, y hôm nay xem như là rất tốt rồi. Đợi đến lúc học xong cấp ba, y như người “ bình thường”, sợ hãi hoàn cảnh xa lạ nữa, gặp người lạ, nhiều nhất là thích mà thôi.


      nhớ cha, nhớ b aba, ông nội bà nội. Thư Phàm Chân cầm lấy ảnh chụp cả gia đình dầu giường, màu vàng nhạt vòng tay dưới ánh đèn tỏa ra vô cùng dịu . Y biết, trong mắt “người bình thường”, y rất quái dị, cả về hình dáng lẫn giọng , đều toát đầy vẻ nhu. Trước khi đến trường ngày, cha cùng y chuyện rất lâu, cha muốn cho y biết, những người như bọn họ làm thế nào để hòa nhập được với xã hội, cách giao tiếp với người bên ngoài.


      Cái nhìn của y và người bên ngoài giống nhau, bởi vì y biết, y cùng với những người bên ngoài cùng loại người. quan hệ với hoàn cảnh sinh trưởng của y, y giống vời bọn họ, là thế giới của y, cùng với họ giống nhau. Đến nơi này, chỉ là vì muốn học tập cách thích ứng với thế giới bên ngoài, là muốn để cho mình trưởng thành hơn.


      “Cộc cộc cộc”


      “Lạc Lạc, ngủ chưa?”


      có.”


      Thư Phàm Chân để khung ảnh xuống, bước xuống giường đến mở cửa, ngoài cửa là trai Văn Dục.


      Thư Văn Dục , “Hàm Hàm cùng Ân Ân muốn chuyện với em, họn họ sợ em ngủ rồi.”


      “Để em gọi cho hai em ấy.”


      nên tán gẫu quá khuya a.”


      “Vâng, chúc ngủ ngon.”


      “Ngủ ngon.”


      Cho em trai cái hôn ngủ ngon, Thư Văn Dục ra mất. Thư Phàm Chân đóng cửa phồng lại, lấy điện thoại gọi cho hai em trai .


      Ngày đó học sinh mới chuyển tới rầm rộ nhu vậy, tất nhiên có người đem tin tức truyền tới tai ba vị thiếu gia, Đào Hiển Long là ngừi đầu tiên phản ứng lại “Quả nhiên là còn chưa cai sữa a.”


      Cổ Tuấn nhìn bức ảnh máy tính bạn học gửi cho mình, lắc lắc đầu, “ ba người này là em song sinh cũng quá giả dối a.”


      Đào Hiển Long tò mò, “Thư gia phải bọn họ là tam song sinh sao?”


      biết” Cổ Tuẩn để điện thoại di dộng xuống, hỏi người im lặng nãy giờ, “Tông Lân, ba của tôi chúng ta phải cùng mấy người đó gặp mặt cùng ăn bữa cơm, cậu thấy thế nào?”


      ”.


      “Mẹ tôi vẫn luôn làm phiền tôi, lần đầu tiên phát mẹ tôi dài dòng a.” Đào Hiển Long biểu tình đầy chán ghét, nhìn Cổ Tuấn, “Nếu cậu đại biểu cho chúng tôi .”


      “Nằm mơ.” Cổ Tuấn giơ ngón giữa với Đào Hiển Long, “Đừng nghĩ đẩy tôi ra ngoài, tôi muốn .”


      “Nhưng bọn họ ở rất gần với chúng ta a.” Đào Hiển Long chỉ chỉ căn biệt thự gần đó .


      Đột nhiên Doanh Tông Lân đứng lên, nhàn nhạt , “ học thôi.”


      học?”’ Đào Hiển Long dại ra, Tôi hôm nay chỉ muốn ở nhà thôi?”


      “Chán ngắt.”


      Doanh Tông Lân lên lầu thay quần áo, Đào Hiển Long bất đắc dĩ đứng lên, “Thôi được, nếu chán rồi học.”


      Thầy giáo bục giảng bài, học sinh ở dưới hơn nửa nghe giảng tâm tư luôn chú ý tới ba em song sinh kia. Thưu Phàm Chân tay phải che mặt làm bộ suy nghỉ, ngăn cách mấy ánh mắt ngừng quét tới người mình. Thư Văn Dục long mày nhíu lại, để bút xuống, nhân lúc thầy giáo dừng lại, giơ tay , “Thưa thầy, học sinh nghe giảng trong giờ học phải phạt như thế nào ạ?”


      “Ây….” Thầy giáo có hơi bối rối, xử phạt? Gọi ông xử phạt học sinh nơi này sao?!


      chờ ông nghĩ ra có người trước, “Căn cứ theo nội qui nhà trường, quầy rối lớp học, phạt ra đứng góc tường.”


      “A!”


      Nội qui nhà trường? Cá nội qui chỉ dành cho đám học sinh nghèo kia sao!


      Thư Phàm Chân nhàng đẩy trai y cái, đừng lo cho y. Thư Văn Dục nghe theo em trai mình, nghiêm trọng nhìn mấy kẻ luôn quấy nhiễu em trai mình, “Các người muốn ra ngoài đúng phạt như thế , tôi liền khách khí.”


      Thầy giáo thầm lau mồ hôi trán, quả nhiên, con cháu mấy vị đổng ai cũng thể trêu chọc a.


      em Thư gia đến trường ngày thứ hai, liền đem hai mươi ba học sinh trong lớp đuổi ra ngoài. Cổ Tuấn, Đào Hiển Long nhìn thấy tin tức này đều nhíu mày, khóe miệng nhếch lên cười sâu xa. Doanh Tông Lân mặt chút cảm xúc, có hung thú với chuyện này, cùng quan tâm. em Thư gia kia muốn quậy như thế nào cũng được, miễn là đừng quậy đầu là được.


      Tại Thịnh Họa Đức, ba nhà Doanh, Cổ Đào là lãnh chúa nơi này, tại lại xuất thêm hai người nữa, còn muốn chen chân vào lãnh địa của bọn họ, rất nhiều người mong chờ xem hai bên đấu nhau như thế nào, nếu là như vậy đối với mấy người có tâm tư là vô cùng có lợi. Nhưng ngờ, phát triển sau này lài nằm ngoài dự đoán của bọn họ.


      Thư Văn Dục cùng Thư Văn Chiêu cũng như cha họn họ vậy, rất biết điều.Chỉ cần chọc tới bọn họ, hoặc chính xác hơn, chỉ cần chọc tới Thư Phàm Chân, hai người này gây phiền phức cho ai cả. Ba người họ nghiêm túc lên lớp, nghiêm túc làm bài, thậm chí là bao giờ trốn học, làm bài tập đầy đủ, bắt nạt bạn học, thậm chí trong giờ tự học nếu thầy giáo có ở đó, ba người họ cũng học bài rất nghiêm túc, hề giống với con cháu nhà giàu, trái lại vô cùng giống học sinh nghèo nơi này.


      Ba đại thiếu gia học năm thứ hai, Thư gia lại học năm nhất ở tầng trệt. Ba vị kia thường rất ít khi lên lớp, sau khi Thư gia đến đây học bọn họ cũng chưa đến lớp lần nào, bai bên dĩ nhiên có gặp mặt nhau.Thư Văn Dục cùng Thư Văn Chiêu mỗi buổi trưa đều mang em trai về kí túc xá, hai người này làm và việc nghỉ có qui luật đến mức đọ nhàm chán. Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu đều cao to đẹp trai, so với Đào Hiển Long đẹp trai nhất trong ba vị thiếu gia kia còn muốn dễ nhìn hơn, hơn nữa hai người này lại vô cùng thấp điệu và ôn hòa ___ so với ba người kia____ rất nhanh, đám nữ sinh trong trường đại bộ phận đều muốn làm quen với hai người này. Chỉ có điều đối mặt phương diện “ đương” , Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu lại rất lạnh nhạt, đối với ánh mắt ái mộ của nữ sinh đều ngoảnh mặt làm lơ, thậm chí còn them nhìn người cái, cho dù đối phương có ăn mặt đẹp cỡ nào, hai người họ cũng rung động.
      Last edited: 7/3/16
      song ngưhonglak thích bài này.

    5. Tước gia

      Tước gia New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      20
      Chương 4:


      Edit: Linh miêu.


      Giữa giờ chuyển tiết của hai tiết học, Thư Phàm Chân cho trai với y, mình y đến phòng vệ sinh rửa tay. Có Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu, lại là con cháu Thư gia, trong trường học này quả ai dám chọc tới Thư Phàm Chân. Còn mấy học sinh có ý định muốn làm quen với y, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu bảo vệ, bọn họ rất khó để tiếp cận được với y. Thư Phàm Chân trong lớp chỉ chuyện với hai trai của mình, giống như biểu của y ngày đầu tiên học, vô cùng hướng nội.


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu yên tâm, rốt cuộc vẫn theo em trai, hai người họ đứng canh ở cầu thang phía tây, chỉ cần quẹo trái chính là phòng vệ sinh. Thư Phàm Chân đẽ dàng vào phòng vệ sinh, vứa liếc mắt, y ngây ngẩn cả người. Trước bồn rửa mặt, vị nam sinh rửa tay kia cũng ngẩng đàu lên, đôi mắt màu đen thâm thúy mà phóng đãng.


      Tâm run lên cái, bị ánh mắt của đối phương làm cho sợ hãi. Thư Phàm Chân nhếch miệng, hơi gật đầu cái, tới phòng vệ sinh riêng, đẩy cửa vào, kéo chốt, khóa cửa lại.


      Tắt vòi nước, cầm lấy khăn tay được gấp gọn lại, Doanh Tông Lân mặt thay đổi lau tay mình, lau xong liền ném qua bên, nhấc chân rời . Người Thư gia vào phòng vệ sinh chuyên dụng của mình, Doanh Tông Lân thích, bất quá cũng vì chuyện này mà gây hấn với họn họ. Dù sao Thư gia vẫn là đổng của trường học, gian phòng này bọn họ có dùng tới cũng thể trách được.


      Xuống lầu, nhìn thấy Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu, Doanh Tông Lân giống như Thư Phàm Chân hồi nãy, hơi gật đầu cái, câu cũng qua mặt hai người. Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu cũng gật đàu chào lại, ai cũng lên tiếng. Chờ Doanh Tông Lân qua, hai người liền chạy lên lầu, Doanh Tông Lân nhấc mí mắt.


      vào phòng vệ sinh, Thư Văn Dục gọi, “Lạc Lạc, em ở đâu?”


      “Em ở đây, chờ em chút.”


      Chỉ lát sau, Thư Phàm Chân ra, Thư Văn Dục lập tức hỏi, “Em có thấy Doanh Tông Lân ?”


      Thư Phàm Chân gật đầu cái, “Có gặp, nhưng ta làm gì cả.”


      Thư Văn Dục và Văn Chiê thở phào nhõm, Thư Phàm Chân nở nụ cười, “ cần lo như thế, mấy người đó cũng phải thích cố ý làm khó dễ người khác a.”


      “Vẫn là nên cách xa bọn họ chút.” Thư Văn Chiêu lo nghĩ .


      Thư Phàm Chân rửa sạch tay, cùng trai trở về phòng học. đường , Thư Phàm Chân , “, hai người cần lúc nào cũng phải theo em đâu. Chỗ này chương trình hoạt động phải rất nhiếu sao, hai người nê tham gia cái cho vui .”


      “Chúng ta đến đây là để bảo vệ em, cần tham gia mấy cái đó.”


      “Nhưng, hai người thể theo em cả đời a.”


      Thư Phàm Chân nhìn hai người, “, em muốn tự thích ứng a. Em tại cám thấy tốt lắm. Nơi này cũng có người gây với em. Em còn chưa quen được với ai ở chỗ này đó. Em còn muốn bất đầu làm với nơi này nha.”


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu cau mày, hai người có chút lo lắng.


      “Em từ từ làm được. Có chuyện gì liền cho hai biết.”


      Tại Thư gia, Thư Phàm Chân, Thư Phàm Kỳ và Thư Phàm Ân đều cần phải trải qua thử nghiệm này, cha của bọn họ cũng từng trải qua như vậy.


      , hồi nãy thấy Doanh Tông Lân, cũng có phản ứng đặc biệt gì, em cảm thấy nơi đây nguy hiểm gì đâu.”


      cần miễn cưỡng, Lạc Lạc, chúng ta có đầy đủ thời gian cho em thích ứng.”


      Thư Phàm Chân cười cười, “Em có miễn cưỡng, chỉ là, có chút ngạc nhiên thôi.”


      Thư Văn Chiêu ôm vai em mình, “Vậy am cứ từ từ khám phá, đây luôn bên cạnh em.”


      tư lừa người. mà ở mãi với em, Ân Ân phải làm sao đây?”


      Thư Văn Chiêu nhéo mặt em trai, “Dám chế nhạo , em xong đời rồi.”


      “A, dám bắt nạt em, em liền cho ông nội, bà nội biết a.”


      “A, thôi thôi, đây chịu thua.”


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu nắm tay em trai, họ biết, bọn họ bắt đầu học buông tay. Thư Phàm Chân nắm chặt tay hai người, y tổng muốn học bay lượn mình. Y muốn trai vì mình mà lãng phí bốn năm ở đây.


      Thư Văn Duucj và Thư Văn Chiêu muốn “bỏ” em trai mình để tham gia các hoạt động trường, tin này truyền ra lập tức gây nên náo động cho mọi người. Hai vị thiếu gia này phải là luôn là bảo mẫu của em trai sao, họ như thế nào lại đổi tính nha. Bất quá, quản mọi người nghĩ thế nào, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu đều đăng kí tham gia câu lạc bộ bóng rổ trong trường. Còn Thư Văn Chiêu hề tham gia câu lạc bộ nào cả, tiết thể dục y cũng chỉ ngồi nhìn. Sau khi kết thúc buổi học ban chiều, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu câu lạc bộ, Thư Phàm Chân mình rời , có đôi khi là trực tiếp trở về kí túc xá, có lúc biết trốn đâu. Rất nhiều bạn học muốn thừa dịp này muốn làm quen với Thư Phàm Chân , chỉ có điều Thư Phàm Chân rất hướng nội, thái độ bài xích rất ràng, mọi người sợ vì nóng lòng tiếp cận đưa tới hai vị kia trả thù, nên mọi người chỉ có thể chậm rãi tiếp cận.


      Tại nơi khác trong trường, ba vị đại thiếu gia trốn học nghỉ ngơi tại đây. em Thư gia tới đây học sắp được hai tháng, ngoại trừ lần gặp mặt Doanh Tông Lân ở phòng rửa tay kia, song phương sau đó hề chạm mặt lần nào, tựa hồ hai bên đều cố ý muốn gặp nhau. Bất quá Thư gia bên kia rất yên tĩnh, nhưng ba vị đại gia bên kia lại sát khí tràn ngập.


      “Tôi xem, chúng ta mà cùng người Thư gia ăn bữa cơm, cả năm được yên tĩnh a.” Đào Hiển Long sắc mặt trầm, từ khi ba kẻ kia đến đây, trong nhà từ ông nội đến mẹ mình, ai cũng muốn và Thư gia gặp mặt ăn bữa cơm, Đào Hiển Long tức tới mức muốn giết người.


      Cổ Tuấn săc mặt cũng tốt chút nào, sắp bị trong nhà làm phiền muốn chết. Hoặc là, nhiều lần phát giận, nhưng ba vẫn chịu từ bỏ a.


      “Tôi với ba tôi, nếu còn đề cập tới vấn đề này lần nữa, đừng trách tôi khách khí với mấy người Thư gia kia !”


      Doanh Tông Lân chơi điện thoại di động, cũng biết nghĩ gì. Cổ Tuấn đá đá , “A Lân, cậu nên làm thế nào a. Doanh thúc thúc cũng giục cậu .”


      Doanh Tông Lân ngẩng đầu , “Tôi , còn nữa, tôi liền cùng bọn họ trở mặt.”


      Cổ Tuấn nhíu mày, “Xem ra tôi còn chưa đủ dứt khoát a.”


      Đào Hiển Long cười xấu xa, “Mẹ tôi mà gọi đến nữa tôi liền như vậy luôn.”


      Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long lúc vì muốn tìm cách giải quyết mà buồn bực, tại phụ cận đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại di động, hai người sắc mặt lập tức trầm xuống, Doanh Tông Lân để điện thoại xuống thảm.


      “Cút ra đây!” Cổ Tuấn gầm lên tiếng.


      “Hello, ba ba.”


      Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long mặt xuất kinh ngạc, sau là ảo não, Doanh Tông Lân mặt trầm.


      đọc sách. trai ở câu lạc bộ.”


      “…..”


      “Ân, chỉ mình. Con tìm được chỡ rất yên tĩnh.”


      “……”


      xem “Khái quát kiến trúc thời kỳ phục hưng”, ba ba có ở nhà ?”


      “…”


      “Cha có khỏe ạ?”


      “….”


      “Hàm Hàm cùng Ân Ân muốn tới sao, được, con lập tức với trai, con bây giờ về kí túc xá.”


      “….”


      “Được, con với hai ấy, ba ba tái kiến.”


      Cúp điện thoại, đem di động cùng sách để vào trong cặp, Thư Phàm Chân mang theo túi nhấc chân rời . ra khỏi bụi cây, y cúi đầu ngang qua ba người kia, y nỗ lực làm lơ sáu ánh nhìn nóng rực kia, mãi cho tới khi ra khỏi tầm mắt của ba người đó, Thư Phàm Chân mới dám thở ra hợi, chân cũng bươc nhanh hơn.


      Cho tới khi thấy Thư Phàm Chân khỏi, Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long mới quay đầu lại, Đào Hiển Long mím môi cái, cũng biết phát giận chỗ nào, cầm lấy ly rượu tàn nhẫn ném ra ngoài. Cổ Tuấn sắc mặt vô cùng khó coi. Dùng địa vị và thân phận của họ, bọn họ hồi nãy giống với kẻ chuyên xấu sau lưng người khác, kết quả còn bị đối phương nghe được. Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long tức giận đến muốn giết người.


      “Sh**!” Đào Hiển Long ném thêm cái ly nữa.


      Doanh Tông Lân đứng lên, cước đá bay tấm lót thảm, mang theo tức giận rời , Cổ Tuấn và Đào Hiển Long chửi thề tiếng tức giận rời . Dùng gia thế và tính cách của Thư Phàm Chân, y tuyệt đối cần tạo ra lần cố ý “gặp mặt” này.


      Gọi điện thoại báo cho trai biết, Thư Phàm Chân trở lại kí túc xá liền bấm điện thoại gọi cho ba ba.


      “Lạc Lạc, về kí túc xa chưa con?”


      “Ừm, ba ba con có việc……”


      “Xảy ra chuyện gì! Có người bắt nạt con phải ?!”


      Thư Thiên Ngao lập tức cuống lên, Thư Phàm Chân vội vàng , “ phải, phải. Ba ba, ân, Doanh Thúc Thúc họn họ, ân, muốn con và hai , cùng Doanh Tông Lân ăn cơm, ân, con muốn .”


      “Há, chuyện này sao, Doanh Chiến Thắng có với ba ba rồi, ba cần phiền như vậy đâu. Bọn họn tìm con sao?”


      “A, ân, vừa nãy có gặp đường, bọn họ , con tiện từ chối, nhưng con muốn .”


      “Được, để ba ba với bọ họ, ăn cơm gì đó miễn , bọn họ chỉ cần quấy rầy con là tốt rồi. Có phải bọn họ làm cái gì với con ?”


      đâu. Bất quá, ba à, b aba thể trực tiếp như vậy với Doanh thúc thúc nha.”


      “Con còn tin ba ba sao, được rồi cứ giao cho ba .”


      “Cám ơn ba ba.”


      “Lạc Lạc sao lại cám ơn với ba ba a.”


      Thư Phàm Chân nỏe nụ cười, tâm tình vì chuyện hồi nãy cũng tốt lên rất nhiều. Hàm Hàm và Ân Ân muốn tới đây, Thư Phàm Chân nhà bếp xem tủ lạnh còn có gì , nếu đủ bảo quản gia tiện đường mang tới luôn.


      Nhìn thấy tin nhắn của em trai, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu liền rời khỏi câu lạc bộ chạy về kí túc xá. Tại lúc ba em Thư gia vô cùng vui vẻ, Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn , Đào Hiển Long nhận được điện thoại của nhà nhưng vô cùng vui. Doanh cha còn chưa hết, Doanh Tông Lân liền cúp điện trực tiếp ném luôn. Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long cũng ném luôn di động của mình, cái loại lúng túng, mất mặt lại thể cùng đối phương phát giận kia khiến ba đại thiếu gia vô cùng khó chịu.


      “A, vốn là muốn gặp y, nghĩ tới y lại trước như vậy……” Đào hiển Long híp híp mắt, “Tôi đây lại muốn gặp y chút.” Là y, chứ phải bọn họ.



      Cổ Tuấn cười lạnh , “Tôi cám ơn y vì giúp chúng ta giải quyết phiền phức đâu.”


      Doanh Tông Lân mặt rất thối, biết là nghĩ gì.


      Thư Phàm Chân chuyện này với trai. Hai an hem Hàm Hàm và Ân Ân vừa đến, trong kí túc xá liền rộn ràng hơn nhiều. Hàm Hàm và Ân Ân giống với người Thư gia, Hàm Hàm mắt xanh, còn Ân Ân toac màu nâu đỏ. Hàm Hàm 12 tuổi còn Ân Ân 13 tuổi, hai người tuy rằng cách nhau tuổi, nhưng chương trình học ở nhà lại giống nhau. Đợi đén khi Hàm Hàm tròn 16 tuổi, họn họ đén trường học tập. Đương nhiên, có người bồi họ. Đừng xem Hàm Hàm và Ân Ân tuổi là lầm, hai người và Lạc Lạc giống nhau nấu ăn rất ngon.


      Ba người đúng trong bếp nấu cơm, cười rất vui vẻ. Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu ngồi trong phòng khách vẻ mặt thỏa mãn. Khác với nhũng chàng trai vội vàng tiêu xài tuổi trẻ của mình bên ngoài. Thư gai thế hệ này, ngoại trừ Thư Phàm Chân, bốn người trai đều có cưới vợ từ lâu,chỉ có điều người bên ngoài biết thôi.


      Thức ăn bàn rất phong phú, Thư Văn Dục ăn món Hàm Hàm nấu, Thư Văn Chiêu ăn món Ân Ân nấu, Hàm Hàm, Ân Ân ăn món ăn do Lạc Lạc làm. Sau bữa cơm, Văn Dục cùng Văn Chiêu dọn dẹp bát đũa, Thư Phàm Chân trở về phòng mình học bài, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu làm xong tất cả mỗi người mang theo người của mình trở về phòng mình.


      Ngồi đùi , Hàm Hàm ngửa đầu hỏi, “, em sau này cũng tới nơi này học sao?”


      Thư Văn Dục hỏi, “Em thích nơi này sao?”


      Hàm Hàm lắc đầu cái, “ biết. Nơi này lớn, cũng nhiều người, em sợ tới lúc đó sợ hãi.”


      “Nếu như vậy cần đến đây.”


      “Nhưng cha , chúng em cần phải ra ngoài đọc sách, còn học đại học nữa, như vậy sau này sợ người lạ nữa.”


      “Hàm Hàm cùng đính hôn rồi, chờ em tới 18 tuổi liền cùng kết hôn, sau khi cưới liền sinh cho nhiều bảo bảo, Hàm Hàm còn có thời gian học đại học sao?”


      Hàm Hàm mặt đỏ bừng, “ là, có a.”


      Thư Văn Dục vuốt tóc Hàm Hàm , “Chờ em lớn lên, từ từ sợ người lạ nữa. cảm thấy em nhất định phải học đại học. Bên ngoài kẻ háo sắc nhiều lắm, sợ Hàm Hàm bị người ta đoạt mất a.””


      “Mới có nha.” Hàm Hàm điều chỉnh thư thế chút, ô lấy cổ , “Bọn họ đều là người nguyên thủy, sánh được với nha. , cũng là của Hàm Hàm, được thíc người khác nha.”


      “Em đúng, bọn họ đều là người nguyên thủy, thíc bọn họ.”


      “Nhưng còn người khác đâu.”


      “Đó cũng phải là Hàm Hàm a.”


      Hôn Hàm Hàm cái, Thư Văn Dục , “Hàm Hàm vẫn nên chờ làm vợ của .”


      , là của Hàm Hàm nha.”


      “Ân, Hàm Hàm cũng là của .”


      So với Thư Văn Dục bên này, Thư Văn Chiêu bên kia an tĩnh hơn nhiều. Thư Văn Chiêu dựa vào giường, Ân Ân nằm sấp lên ngực , hai người tựa sát vào nhau, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh và hạnh phúc.


      .”


      “Hả?”


      “Chỗ này nhiều “Nữ nhân”.”


      chư ý tới.”


      “Em ngồi xe thấy.”


      “Em hung thú với họ?” Thư Văn Chiêu mở mắt ra.


      Ân Ân lắc đầu, “ hứng thú. hứng thú sao?”


      để ý.”


      Ân Ân nở nụ cười, ôm chặt .


      “Ân Ân ghen tị sai?”


      “Ừm. Các ấy dễ nhìn hơn em nhiều.”


      “Nơi nào dễ nhìn hơn?’


      Ân Ân sờ ngực , các ấy có cái kia.


      “Các ấy nơi đó có lớn hơn nữa cũng liên quan đến . cho phép em nhìn các ấy! Mấy người đó đều là người nguyên thủy, quá cấp thấp.”


      Ân Ân cười, gật đầu , “Em biết. , đêm nay phải ôm em ngủ nha.”


      “Tất nhiên là vậy nè.”


      Thư Phàm Chân ở trong phòng có vì mình đơn mà khổ sở. Trong thế giới của bọn họ, có rất nhiều người theo đuổi y, chỉ là có ai có thể làm y động tâm. Cha kiên trì muốn y trường học, khả năng cũng vì cái này . Nếu như phải cha ba ba, với thân phận “người nguyên thủy” của ba ba , còn lâu mới biết được thế giới kia.


      Có tin nhắn tới, Thư Phàm Chân lấy ra xem.


      [ Lạc Lạc, mang Ân Ân ngủ trước, em nên ngủ quá muộn nha.]


      [Bye .] Thư Phàm Chân nhắn lại.


      Chỉ lát sau, y cũng nhận được tin nhắn tương tự của người khác, cũng căn dặn y phải ngủ sớm.


      Hai trai ngày mai phải bồi người ở kí túc xá, Thư Phàm Chần cầm quyển sách lên giường.
      song ngưWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :