Bên nhau dài lâu - Hàn Châu Cách Cách (hoàn)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 9: Rốt cuộc giận rồi?

      Tuy rằng mùa đông rất dài, nhưng mùa xuân sắp đến. Khi thời tiết ấm dần là lúc khôi phục lại thần thái như xưa.

      “Cậu đừng đắc ý vênh váo.”

      “Tớ chính là dây thun, cho dù bị kéo thế nào giày vò ra sao, buông lỏng rồi —— lại khôi phục nguyên hình.”

      nhớ ta nữa?”

      “Nhớ ta làm gì —— nữ sinh ưu tú như tớ chẳng lẽ ai thèm? Hừ!”

      cười rộ lên, “Chung Mẫn à ——”

      “Gì thế?”

      “Cậu nên chuyên tâm học hành, bảng điểm của cậu tốt lắm.”

      “Chẳng lẽ phải giống cậu thi chín mươi mấy điểm ư? Haiz cậu lại nữa rồi —— mau mau, tớ chào đón cậu.”

      lấy ra phần tài liệu trong ba lô, “Đây là tài liệu tham khảo của vài trường đại học tại Mỹ, cậu xem thử .”

      “Tại sao?”

      “Những trường này cần điểm TOEFL và bảng điểm đại học, phải là trường tốt nhất nên cầu cũng cao. Chỉ cần điểm TOEFL tốt chút, bảng điểm cũng quan trọng lắm.”

      “Tớ với cậu muốn du học hồi nào?”

      “Vậy cậu muốn làm gì? Tìm việc, thi nghiên cứu sinh, hay là xuất ngoại?”

      biết.” thành trả lời.

      “Giờ là học kỳ sau của năm ba. Nếu muốn thi nghiên cứu sinh có thể bắt đầu chuẩn bị. Thành tích của cậu, hy vọng thi nghiên cứu sinh lớn lắm. Hay là cậu muốn tìm việc làm?”

      “Tớ —— tớ suy nghĩ.”

      “Năm nay ngành thông tin điện tử cũng dễ tìm việc, chỉ là bằng hai năm trước. Công việc tốt cần phải có đủ loại văn bằng. Cho nên tớ nghĩ, cậu đừng tìm việc làm trước.”

      “Thế ư?” còn chưa bắt đầu suy nghĩ về mấy vấn đề này. đề cập vậy, đột nhiên cảm thấy tốt nghiệp gần trong gang tấc. hơi hoang mang.

      “Thi nghiên cứu sinh rất vất vả. Cho nên tớ nghĩ bằng xuất ngoại .”

      “Nhà tớ có điều kiện.”

      “Học bổng, làm thêm —— có rất nhiều cách.”

      tưởng tượng đến cảnh rửa chén là hoảng sợ. đọc rất nhiều bài báo, ban ngày học, buổi tối rửa chén đến 12 giờ đêm, quay về ký túc xá còn phải làm luận văn.

      đáng sợ như cậu tưởng tượng đâu. Tớ giúp cậu.” kiên nhẫn khuyên nhủ.

      “Tớ suy nghĩ mà.”

      “Cậu hãy mau chóng quyết định. Nếu muốn thi TOEFL, bây giờ bắt đầu chuẩn bị. Phải điền đơn rồi gửi . Tớ xin trường rồi, nếu bọn mình ở cùng thành phố, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

      Hả? Cậu ấy lo xa như vậy rồi. Dựa vào gì chứ? Cuộc sống của mình vì sao cần cậu ấy lo lắng chu đáo đến thế?

      Mẹ cũng gọi điện đến, “Mẫn Mẫn à —— nghe lời, con có thể , mẹ còn chưa được qua Mỹ đâu.”

      “Nhà chúng ta lấy tiền đâu ra?”

      “Có, mẹ và ba con sống nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng dành dụm được khoản. Tiểu còn có học bổng mà ——”

      Quả nhiên là cậu ấy! Lại là cậu ấy!!

      “Vì sao ba mẹ luôn nghe lời cậu ấy chứ? Cậu ấy mới là con của mẹ sao? Lúc lên đại học cậu ấy Bắc Kinh đến Bắc Kinh, bây giờ xuất ngoại là xuất ngoại ngay.”

      “Mẫn Mẫn, con đừng nóng giận. Thằng bé có lý mà, phải ? Con hãy bình tĩnh suy nghĩ lại, công việc dễ tìm, thi nghiên cứu sinh khó vậy. Nếu có thể xuất ngoại ——”

      “Mẹ đừng nữa.”

      “Được, được. Mẹ , tự con suy nghĩ lại, nghĩ kỹ đấy nhé ——”

      trưng cầu ý kiến của Lượng Lượng, cũng là thế.

      “Mọi người sao thế hả? Chẳng lẽ tớ nhất định phải nghe theo sắp đặt của cậu ấy sao?”

      “Cậu ấy có đạo lý mà! Cậu nổi loạn muốn trì hoãn.”

      “Cút.”

      “Dù sao tự cậu quyết định . Tớ chắc là thi nghiên cứu sinh, ở đó ba năm trước rồi tính sau.”

      Cúp máy, buồn bực thể phát tiết. Lần nào bọn họ cũng dùng đạo lý trói buộc , đưa vào quỹ đạo định sẵn. Dựa vào gì chứ? thể tự quyết định cuộc đời của sao?

      cầm điện thoại, “Cậu nghĩ xong chưa?”

      “Đúng vậy, tớ quyết định, tớ muốn xuất ngoại. Tớ định tìm việc làm.”

      “Cậu định làm việc ở đâu? Ở lại Bắc Kinh hay là quay về thành phố W?”

      “Ở đâu cần tớ tới chỗ đó. Dù sao tớ cũng ra nước ngoài.”

      “Tại sao?”

      tại sao cả, tớ chỉ là muốn xuất ngoại, tiếp nhận sắp đặt của mọi người. Cậu là nham hiểm nhất, luôn này nọ với mẹ tớ, ép tớ làm chuyện tớ thích."

      “Cậu thích đến Bắc Kinh ư?” Giọng có vẻ đơn.

      “Phải!” Thực ra phải là thích, nhưng giận dữ nên phải vậy.

      “Cậu cũng ghét xuất ngoại ư?”

      “Phải!”

      Điện thoại yên lặng, đoán được vẻ mặt của .

      “Được rồi, nếu cậu muốn quyết định cuộc sống của cậu, tớ còn lời nào để . Vậy chúc cậu may mắn.” cúp máy.

      giống giọng điệu của chút nào, từng chữ êm dịu nhàng, nhưng có vẻ lạnh nhạt. Từ trước tới giờ chưa từng dùng loại giọng điệu này để chuyện.

      Cậu giận tớ cũng giận. Chung Mẫn thầm nghĩ, tớ muốn cậu quyết định thay tớ.

      Sau đó, học, tan học, múc nước, dạo phố. Ở căn tin trông thấy chàng hội trưởng kia và bạn của ta, hình như lại đổi người mới. Trong lòng cười lạnh.

      Hình như thiếu gì đó. Cuộc sống như mặt hồ yên ả, ngay cả gió cũng thổi qua. Cậu ấy sao thế? giận rồi chăng?

      tháng sau, rốt cuộc mất kiên nhẫn. Lúc này di động bắt đầu phổ biến, gọi cho , có người nghe. Gọi tới phòng ký túc xá, thanh đô đô tịch mịch vang vọng, vẫn có người.

      Sao thế? Cậu ấy làm gì? xảy ra chuyện gì? thể nén chịu thêm giây nữa: mình tìm cậu ấy!

      đứng trước ký túc xá của tiếp tục gọi điện thoại, ai nhận máy. sốt ruột nhìn đám người qua lại, muốn tìm khuôn mặt quen biết.

      “Chung Mẫn? Cậu làm gì thế?” nam sinh đeo kính mắt bưng bốn bình nước tới.

      Hồng Minh đâu rồi? Tôi gọi điện cho cậu ấy được, ký túc xá cũng chẳng có ai.”

      “Cậu ta với cậu à? Hôm nay là trận chung kết, vẫn còn đánh đấy. Cậu mau tới sân bóng rổ , nằm đằng sau trường ấy!”

      “Rất cảm ơn cậu!”

      chạy về phía sân bóng. đường đột nhiên nhớ tới, chưa lần nào thấy chơi bóng, mặc dù mời vô số lần. Ba năm nay làm gì? có nhiều thời gian dạo phố, sơn móng tay, đùa, lại có thời gian xem chơi bóng. đột nhiên có chút áy náy.

      Từ rất xa nghe được đám đông ồn ào sôi động, sân bóng nằm ở giữa có chi chít người vây quanh, nhất định ở đó. Nhưng làm sao cũng chen vào được.

      Hồng Minh, cố lên! Hồng Minh, cố lên!” thanh điên cuồng của các nữ sinh, từng đợt vỗ tay ủng hộ. Hình như nghe được tiếng , ngay giữa sân bóng.

      “Mười phút cuối cùng, cố lên! Cố lên!” thanh khuyến khích của các đội viên vang lên.

      rốt cuộc chen vào được.

      nhìn thấy . Quần áo ướt đẫm, khuôn mặt đỏ bừng, tóc nước. nhận nước do nữ sinh đưa qua, uống ừng ực mấy ngụm, rồi giội lên đầu. Sau đó lấy tay áo lau , ánh mắt đỏ ngầu lóe ra tia sáng hung hãn.

    2. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 10: Lại bị lừa rồi

      Tiếp tục chiến đấu!

      Hồng Minh dùng cơ thể bảo vệ bóng, lánh né di chuyển trong đám người. Đột nhiên ném bóng qua bên, đội viên đón được cách chính xác, nghiêng người lùi ra sau, xoay người ném —— lúc này đứng dưới rổ —— nhảy lên, bóng dừng lại trong tay nửa giây, rồi bay vào trong rổ.

      Quá giỏi! Đám đông phát ra tiếng hoan hô. hưng phấn nhảy lên. Đây vẫn là nam sinh cơ thể cứng ngắc, di chuyển khó khăn của năm đó sao? Trong ba năm trời, thay da đổi thịt, mà chưa từng phát .

      Tiếng còi kết thúc vang lên, bọn họ giành chiến thắng.

      giống như hùng, đội viên hai người chân, cùng nâng lên. kích động đến mức quên hết tất cả, kéo áo ra rồi ném , lại còn gào thét. Chiếc áo bay ra ngoài, tiếng hoan hô lại vang lên.

      cười rộ lên, chưa bao giờ thấy hào hứng như vậy.

      Đột nhiên thấy , mau chóng vẫy tay về phía .

      sửng sốt chút, vội vàng vỗ vai của các đội viên. tìm áo mình khắp nơi, chẳng thấy bóng dáng đâu?

      với nam sinh đứng bên cạnh, người kia sảng khoái cởi áo của mình ra.

      nhanh chóng mặc vào. Trải qua mấy năm rèn luyện, còn là chàng trai gầy yếu cứng nhắc của năm đó.

      Chung Mẫn cảm thấy buồn cười.

      “Sao cậu lại tới đây?” Bị thấy màn vừa rồi, cảm thấy hay rồi.

      Hồng Minh, mau tới! Bọn tôi chờ cậu qua căn tin!” đội viên vỗ vai .

      “Các cậu trước , tôi có việc.” nhìn .

      “Hay là cậu , tớ sao đâu. Tớ gọi điện cho cậu được, tưởng có chuyện gì. Chúc mừng cậu —— lại thắng rồi. Tớ về trước đây.”

      có gì sao?” tìm tòi biểu tình của .

      có.”

      “Tớ đưa cậu về nhé.”

      cần, tớ tự về. Cậu ——”

      “Vậy hẹn gặp lại.” kiên trì nữa, vẫy tay rời .

      Cảm xúc trong lòng quay cuồng. sao thế? Hồi trước như vậy. Tuyệt đối để mình rời . ràng có rất nhiều vấn đề, sao nhìn ra?

      Chẳng lẽ —— chẳng lẽ có bạn ? nhớ tới nữ sinh đưa nước cho , cổ vũ rất điên cuồng. Chẳng lẽ là ấy? Trong lòng Chung Mẫn dâng lên cảm giác khó chịu. Đúng rồi, kia cũng theo bọn họ liên hoan, cho nên mời .

      Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? lẩm bẩm trong lòng. chưa có bạn trai, sao có thể có bạn ? Thế sau này càng lạnh nhạt hơn. mất người bạn này.

      Trong lòng dâng lên rất nhiều oán hận đối với kia.

      vẫn gọi điện. đợi cho đến tối, ký túc xá tắt đèn. vẫn gọi điện.

      nằm giường trằn trọc.

      Đột nhiên điện thoại vang lên. Hình như có dự cảm, nhảy xuống giường.

      “Chung Mẫn! Mẫn Mẫn ——” hô to.

      “Sao thế? Cậu sao thế?”

      Đột nhiên nghe được tiếng nôn mửa, “Ngại quá, Hồng Minh uống say rồi —— đừng quậy, đừng quậy nữa.” Có giọng của nam sinh.

      “Đưa di động cho tôi, tôi muốn !” thanh của rất lớn, rồi bỗng nhiên òa khóc.

      “Đừng quậy nữa! Chúng ta trở về thôi —— có chuyện ngày mai hẵng .”

      “Đưa di động cho cậu ấy, cho cậu ấy!” la lên với ống nghe, trái tim muốn nhảy ra ngoài.

      Nhưng bên kia tắt máy, chỉ còn lại tiếng “đô đô”.

      Cậu ấy muốn gì với mình? Nhất định là chuyện quan trọng. Trong lòng hình như có dự cảm muốn gì, nhưng thể tin được, thể tin được. dám gọi điện hỏi, đành phải ôm chặt đầu gối trong bóng đêm.

      Sáng sớm hôm sau vội vã qua tìm .

      Sương mù đầu xuân còn chưa tan, hai người tản bộ dọc bờ hồ.

      “Tớ nhức đầu quá. Ngày hôm qua uống say.”

      “Ừ.” chờ chủ động nhắc tới.

      “Sớm như vậy có việc gì? Tớ vẫn còn buồn ngủ đấy.”

      “Đêm qua cậu gọi điện cho tớ.”

      “Thế à? Tớ gì?” rất kinh ngạc.

      “Cậu nhớ gì hết?”

      mù tịt lắc đầu, “ nhớ, cậu đến tìm tớ là vì chuyện này?”

      Đột nhiên tới phiên làm người xấu hổ, “Tớ —— tớ tưởng cậu muốn ra suy nghĩ của mình.”

      “Lời người uống say cậu cũng tin à? Chính tớ cũng nhớ mình muốn gì.” cười khổ .

      “Tớ có chuyyện gì đâu!”

      bất đắc dĩ , “Chỉ thế thôi phải ? Vậy tớ về ngủ.”

      Hồng Minh!” thở gấp.

      “Rốt cuộc là sao?” nhíu mày.

      “Sao cậu lại biến thành như vậy?”

      “Tớ biến thành thế nào?” Trong mắt xuất vẻ quật cường.

      “Có phải cậu có bạn rồi nên muốn tuyệt giao với tớ ?”

      “Cậu bậy bạ gì đó, cậu nghe ai tớ có bạn ?”

      “Vậy tại sao cậu gọi điện thoại cho tớ? Cả tháng nay cậu chẳng gọi tớ cú nào, cậu trọng sắc khinh bạn!”

      nghiêng đầu gì. thấy hàm răng cắn chặt.

      “Tớ chuyện với cậu đó! Chỉ cần cậu câu, tớ lập tức ngay, tuyệt đối gây trở ngại cho cậu nữa!”

      buồn cười, “ ràng là cậu muốn tớ gây trở ngại —— cậu quên cậu muốn tự mình lập kế hoạch cho cuộc sống sao? Cậu còn bảo tớ cách xa cậu chút.”

      “Tớ ra nước ngoài ngay cả bạn bè cũng làm nữa sao? Cậu là ai chứ! nghe theo cậu cậu tuyệt tình như vậy!”

      “Tớ tuyệt tình?” Hô hấp của còn ổn định, “Tớ tuyệt tình, ha ha —— được rồi, đúng vậy, thế sao nào?”

      “Thế nào? Cậu muốn tuyệt giao phải ?” nhìn ánh mắt , chợt cảm thấy sợ hãi. Chẳng lẽ xuất ngoại quan trọng vậy ư?

      “Tùy cậu.”

      Như bị giội thùng nước đá, cả người lạnh như băng. như là thấy được người ngoài hành tinh.

      “Chung Mẫn, Mẫn Mẫn ——” có chút đành lòng, giọng điệu dịu xuống, “Cho dù cậu ra nước ngoài, tớ vẫn phải . Số phận thể thay đổi.” cụp mắt xuống, “Tới lúc đó, mấy năm gặp, cậu nhanh chóng quên tớ. Tớ suy nghĩ rồi, thà làm bạn với người xa lạ, bằng hoàn toàn làm người xa lạ. Cho nên từ giờ trở bọn mình đừng liên lạc với nhau nữa.”

      ngơ ngác nhìn , hiểu lời có ý gì, “Nếu tớ xuất ngoại thế nào?”

      “Bọn mình vẫn có thể cùng, vẫn làm bạn thân. Tớ còn có thể chăm sóc cho cậu. Chuyện làm thêm, cậu đừng lo lắng, tớ có cách.”

      “Chỉ cần xuất ngoại là được?”

      “Việc xuất ngoại có hại cho cậu. Cậu hãy hay ? Tớ cam đoan lần cuối cùng, sau này can thiệp đến lựa chọn của cậu nữa.”

      bị dọa đến choáng váng, “Vậy xuất ngoại .”

      “Cậu đồng ý?” xác nhận biểu tình của .

      “Đồng ý. Nhưng tớ hiểu, sao cậu nhất định muốn tớ xuất ngoại.”

      “Sau này cậu biết.”

      Thấy lộ vẻ mặt tươi cười, có cảm giác ngờ ngợ hình như mình bị lừa. Mặc kệ , thiếu chút nữa mất !

      Ngày hôm sau, cầm tờ đơn đến, tìm phòng học trống, chỉ điền vào.

      Khôi phục lại quan hệ, trở nên rất phối hợp.

      “Còn phải điền gì nữa?”

      “Điền xong rồi, tớ gửi giúp cậu. Từ hôm nay trở , cậu phải học thuộc từ vựng, chuẩn bị thi TOEFL. Giờ là tháng tư, chuẩn bị nửa năm, tới tháng mười là ổn rồi.”

      “Được.”

      “Cậu nhất định phải chuẩn bị tốt. Thành tích lý tưởng thi lại.”

      “Được.”

      “Rất nghe lời.” vỗ đầu .

      “Tớ muốn hỏi vấn đề.”

      .”

      “Cậu có bạn ?”

      có.”

      đưa nước cho cậu ấy, có phải thích cậu ?”

      đưa nước nào?”

      “Là cái đưa nước cho cậu ở sân bóng đó.”

      lắc đầu, “ biết cậu ai.”

      “Chính là cổ vũ rất lớn tiếng ấy, dáng người cao cao, buộc tóc đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai màu đỏ.”

      “Đó là bạn của Đặng Phong.”

      “À.” thoải mái.

      Suy nghĩ lát, lại hỏi, “Cậu phải là thích con chứ? đáng sợ ——”

      nuốt xuống nước miếng, “Xin đừng vô cớ ác ý suy đoán người khác.”

      mà! tại sao vẫn chưa tìm bạn ? Cậu cho tớ biết , tớ nhất định giữ bí mật.”

      “Lăn .”
      Hale205 thích bài này.

    3. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 11: Du học


      Bảng điểm của Chung Mẫn quả nhiên tốt. Nước Mỹ là thánh địa mà các học sinh du học hướng tới, cầu rất cao. Hồng Minh dùng hết toàn lực, nhưng lúc nào cũng thất vọng thở dài, khiến ngại ngùng.

      Mà đúng ngay năm này, xảy ra kiện 11/9, khiến cho việc xin visa Mỹ trở nên khó khăn. Cuối cùng Hồng Minh vứt bỏ toàn bộ học bổng và trường học liên hệ xong, cùng Chung Mẫn đến thị trấn tại nước tên là Wilton.

      Sau lúc này, mọi việc đều xảy ra theo tự nhiên.

      Chung Mẫn phải rửa chén đĩa. Hồng Minh làm thêm tại phòng thí nghiệm, giáo viên hướng dẫn cho tiền thù lao, hơn nữa học bổng của hai người vừa đủ tiền thuê và sinh hoạt hằng ngày.

      Vì tiết kiệm tiền, hai người cùng thuê nhà trọ . ngủ trong phòng, ngủ ở sofa.

      Thời tiết tại thất thường, nghi ngờ rằng các nữ diễn viên che dù dạo trong phim là thuộc về thế giới khác. có người thân, có bạn bè, kinh tế khó khăn, học hành nặng nề. Cảm xúc của dao động tùy hứng, thường xuyên uể oải thôi.

      “Tớ muốn ăn thịt.”

      “Cuối tuần ăn được ?”

      “Bây giờ muốn, rất rất rất muốn.” giương mắt nhìn , bên trong tỏa ra ngọn lửa.

      lùi ra phía sau bước, “Cậu muốn ăn tớ?”

      “Cánh tay của cậu tệ, rất nhiều thịt nạc.” liếm miệng, “Cạo lông , để nguyên da luôn ném vào nồi nước muối, xắt hành gừng tỏi rau thơm, gừng xắt sợi mỏng, hành tỏi xắt , trộn với giấm chua, lại thêm muỗng sữa tươi, rắc mè lên. Đợi thịt hầm nhừ rồi, lấy dao chặt ra. Sau đó nhúng vào nước sốt. A ——” hít sâu hơi, tưởng tượng ra mùi vị.

      lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

      “Tớ muốn ăn thịt! Xin cậu đấy! Bọn mình ăn thịt nhé!”

      “Trong tủ lạnh có gà.”

      “Tớ muốn ăn gà, ghét gà chết mất! Tớ muốn ăn thịt heo thịt bò thịt dê nướng, cắn miếng còn có mỡ nữa! Đều tại cậu, đưa tớ tới chỗ quỷ quái này!”

      “Được rồi, bọn mình ăn thịt.” bất đắc dĩ .

      Gọi là ăn thịt, chẳng qua là ăn thịt gà tây nướng tại quán ven đường —— thịt gà tây băm, bánh mì mỏng kẹp với thịt.

      “Bây giờ tớ cần giảm béo, còn hy vọng béo lên tí.” ăn bánh mì thịt, đau thương .

      “Kiên trì thời gian nữa thôi, năm qua nhanh lắm.”

      “Tớ đáng thương. Đều tại cậu, kiên quyết muốn tớ đến chỗ quỷ quái này.” sầu muộn nhìn , “Cậu cũng gầy —— tớ lại liên lụy tới cậu.”

      gì đó.”

      hôm về muộn, thấy cuộn người trong góc sofa thầm khóc.

      ngồi xuống bên cạnh , tự nhiên dang hai cánh tay ra. xoay qua chui vào trong lòng . Cái ôm của còn ấm áp hơn trong tưởng tượng.

      “Đừng lo lắng, còn có mà.” thấp giọng , bờ môi hôn lên trán .

      sửng sốt, sau đó càng dùng sức ôm .

      Đây là cả quá trình. lãng mạn mà chờ mong trở thành vô ích, chưa xảy ra mà chấm dứt. khiến người ta chán nản.

      có thích em ?” nhàng hỏi.

      “Thích.”

      “Thích bao nhiêu?”

      hơi trầm ngâm, “Còn nhiều hơn Trương Bá Chi thích Tạ Đình Phong.”

      Lúc đó Tạ Đình Phong rối rắm giữa hai người phụ nữ Trương và Vương, diễn ra đủ trò khôi hài, trở thành đề tài của dân chúng. Lúc này bọn họ vẫn chưa biết, sau này Trương Bá Chi và Tạ Đình Phong cưới nhau, năm sau xảy ra kiện lộ ảnh sex. Bằng có lẽ , “Còn nhiều hơn bạn của Trần Quán Hy.”

      nhàng cười , “Em cũng rất, rất, rất thích . Mùi vị của thơm đấy.” ghé sát vào cổ , tham lam ngửi , “Vì sao sớm? Em chờ rất lâu rất lâu rất lâu, chờ đến cổ mỏi nhừ rồi.”

      tuyệt đối thể sai sót nhầm lẫn, nhất định phải có được em.” Khuôn mặt cách rất gần, thấy biểu tình của , chỉ thấy trong đôi mắt lên chút tia sáng, say mê đắm đuối.

      “Thế tại sao để em ở bên người khác?”

      “Đừng nhắc tới ta.”

      “Nếu sớm, em ở bên ta. bò lên hôn bờ môi . Ấm áp, mềm mại, hai người đều say đắm.

      “Mẫn Mẫn, em.”

      lại lần nữa.”

      rất em, sợ em chạy trốn cùng người khác.”

      “Sao lại thế được?”

      “Sao được chứ? Em biết bản thân mình muốn gì. Nếu kiên trì, chúng ta chia tay từ lâu.”

      hôn lên mặt , “Cho nên ra nước ngoài chia tay? Nếu lúc ấy em đồng ý, chúng ta kết thúc rồi sao?”

      “Nếu em chịu , có lẽ cũng . Nhưng bên phía ba mẹ, hơi khó đối phó chút.”

      ôm chặt hơn, “Em có chỗ nào tốt mà đáng để vứt bỏ mọi thứ?”

      “Có.”

      có!”

      “Có.” hôn lên tóc .

      Chung Mẫn biết mẹ càng vui vẻ hơn mình, rốt cuộc bà có được đứa con trai này. tưởng tượng ra bộ dạng cực kỳ sung sướng của bà, vì thế muốn ba mẹ biết được.

      Nhưng còn chưa kịp cảnh cáo Hồng Minh mẹ gọi điện đến. Trong điện thoại, mẹ dong dài, vui vẻ phấn chấn, cuối cùng ý tứ là —— mau chóng kết hôn.

      “Gì cơ!” thở hổn hển.

      Lại là ! Cảm giác bị lừa lại thổi quét trong lòng. Ghét chết mất! muốn làm gì đây?

      “Đem gạo nấu thành cơm.” vui cười . Từ khi thừa nhận , vẻ ngạo mạn của càng ngày càng cao.

      “Đùa à! Bọn mình vừa mới ở bên nhau, em mới 23 tuổi thôi.”

      “Bọn mình đính hôn trước, sang năm kết hôn.”

      “Bọn mình nên giống như người khác vậy, đương trước, ngộ nhỡ hợp sao?”

      “Vậy càng nên kết hôn ngay. thể để em chạy trốn.”

      gần như khóc ra, “ định ép chết em à! Rốt cuộc thích em cái gì chứ? Em còn chưa sửa xong mà!”

      hơi suy tư, “ thích tất cả khuyết điểm của em.”

      co ro ngồi sofa, “Xong rồi! Nếu bỏ tất cả khuyết điểm, em biến thành người hoàn mỹ —— càng thích em hơn rồi!”

      Tìm người thông minh làm bạn trai, cuộc sống cuộc đấu trí so tài dũng khí.

      Vừa đấm vừa xoa, rốt cuộc ép đồng ý —— tốt nghiệp rồi tính.

      “Sau khi tốt nghiệp bọn mình làm gì?” biết nhất định làm xong kế hoạch.

      “Về nước.”

      muốn ở lại đây ư?”

      “Vì sao phải ở lại? phải về đền đáp tổ quốc.”

      đùa à?”

      “Đùa gì chứ? Em chẳng phải thích nơi này sao? Hơn nữa, ở nước ngoài khó tìm việc làm. Vẫn là về nước tương lai sáng chói.”

      “Cũng đúng. Em thích Trung Quốc hơn.”

      “Em thích thành phố nào? Bọn mình quay về thành phố W được ?”

      ,” kiên quyết lắc đầu, “Em muốn cách ba mẹ xa, để nanh vuốt của bọn họ với tới chỗ của em.”

      cười , “Được, em quyết định .”

    4. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 12: Kết thúc

      Câu chuyện gần kết thúc. Mùa thu năm nay, bọn họ trở lại huyện T cử hành hôn lễ. Từ 17 tuổi đến 25 tuổi, thời gian tám năm, thoáng như mộng xưa.

      đề nghị, “Chúng ta xem tháp nước !”

      “Được!”

      Bọn họ vẫn còn nhớ tối đó. Chuyện này trở thành đề tài chế giễu của .

      “Có buổi tối, có người khóc rất dữ dội.”

      “Còn nữa em bỏ ngay!”

      ngậm miệng, qua chốc lát, nhớ lại lần nữa rồi cười trận.

      Vẫn là cảnh tượng vắng vẻ, hoàn toàn thay đổi so với tám năm trước. Sắc trời vẫn u, giống như cái khăn ướt sũng. Nơi trời đất giao hòa có tia sáng.

      Bên kia thành phố, từng khu chung cư tường đỏ ngói xanh xếp hàng ngay ngắn. Bất động sản mang đến thay đổi mạnh cho đất nước, miền đất này cũng dần dần thay đổi. Trung tâm nơi này càng thêm hoang vắng, gió lạnh thổi qua vang tiếng ào ào.

      chỉ căn nhà ở phía xa xăm, kể với chuyện quá khứ.

      “Lúc ấy em suy nghĩ, khi nào em mới có thể thoát khỏi nơi này, đến chỗ xa. Nếu em là Tôn Ngộ , em cứ thế mà nhảy qua —— từ nơi này, tới đó, đến cuối chân trời.”

      “Bây giờ sao?” vén tóc giúp .

      “Bây giờ em xa như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng mình tới nơi rất xa kia, nhưng mà —— cũng phải tốt gì, dạo quanh vòng, vẫn cảm thấy nơi này thoải mái hơn. Vả lại cam lòng nhất là ——”

      “Hửm?”

      “Em cố gắng như vậy, cũng thoát khỏi năm ngón tay của .”

      cười ha hả.

      “Rốt cuộc thích em lúc nào?”

      từ chối trả lời, nhưng ý cười nơi khóe miệng thể che giấu được. ra sức lắc người .

      “Ngã đấy —— coi chừng ngã đấy —— đừng lắc! Đừng lắc! Rất lâu trước kia ——”

      “Rốt cuộc là bao lâu?”

      “Lúc em ngủ.”

      “Ngủ?”

      “Ừm. ngồi bên cạnh, nhìn em ngủ đến chảy nước miếng ——”

      Á! Vào thời điểm khó coi như vậy? Đàn ông thể lý.

      “Lúc ấy nghĩ —— nếu có thể luôn ngồi bên cạnh nhìn em như vậy, cũng rất tốt.”

      đột nhiên cảm động, nước mắt rưng rưng.

      “Cứ như vậy?”

      “Cứ như vậy. Bên nhau dài lâu.” hôn lên trán .

      -Hết-
      Hale205 thích bài này.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :