1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 56
      Edit: Ngân Nhi

      Lúc ăn trưa, Nhan Họa sớm đặt đũa rồi, tay chống má nhìn hai người con trai ngồi đối diện.

      Nhan Lãng như thể muốn chứng minh rằng cơ thể mình phát triển cho nên có thể ăn hết đống đồ ăn này, rất nhẫn nại ăn, miệng nhai ngừng.Kỳ Trạch cầm bát chậm rãi uống canh, cậu rũ mắt xuống, lỗ tai hơi đỏ lên khi thấy Nhan Họa nhìn mình, trong lòng lo lắng biết có phát ra điều khác thường gì ở cậu nữa.

      Nhan Họa đương nhiên là nhạy cảm đến mức đó, chỉ hứng thú nhìn lúc rồi : “Được rồi, A Lãng, ăn được đừng có cố, cẩn thận vỡ bụng ra.”

      Nhan Lãng nhét vào miệng khối đậu hũ, tuy là món ngon nhưng vì bụng no quá rồi nên chả thấy mùi vị gì nữa.Nghe thấy lời của chị, cậu liền mừng rỡ đặt đũa xuống luôn.

      Lúc Kỳ Trạch gọi phục vụ tới để tính tiền, Nhan Lãng cầm đũa chỉ vào đống bát đĩa hầu như trống rỗng bàn, đắc ý : “Lực chiến đấu của chúng ta coi như tệ, nếu phải chị ăn như mèo bỏ lại phần của mình chúng ta có thể xử lý sạch chỗ này rồi.”

      ra chỗ thức ăn thừa lại cũng nhiều lắm, thể coi là lãng phí, chẳng qua là vẫn còn cách xa với mấy lời khoác lác lúc trước của Nhan Lãng.Lúc này nghe thấy cậu em ngốc vì mình ăn ít nên mới còn thừa lại, Nhan Họa lập tức khách khí, trực tiếp đưa tay ra véo cánh tay nhóc con cái.

      Tính tiền xong, Nhan Họa lại ngồi vào xe lăn, Kỳ Trạch đẩy , vì ăn quá no nên Nhan Lãng sau cùng, còn hoạt bát dẫn đầu như trước nữa.

      Nhan Lãng xoa bụng, lười biếng : “Chị, Trạch, chúng ta dạo phố chút , cho tiêu cơm.” Ăn nhiều quá nên bụng thoải mái, Nhan Lãng tạm thời chưa muốn về nhà ngay.

      Lúc này đến lượt Nhan Họa khinh bỉ : “Lúc trước đứa nào là mình phát triển nên phải ăn nhiều thế?”

      khó chịu nên Nhan Lãng gì.

      “Có cần mua men tiêu hóa ?” Kỳ Trạch quan tâm hỏi.

      Nhan Lãng trả lời mà hỏi lại: “ thấy khó chịu sao?” Thấy Kỳ Trạch lắc đầu, cậu từ chối : “Vậy thôi ạ, chút là tiêu ngay ý mà.Chị, chúng ta ra bờ sông nhé, bờ sông gió mát rất thoải mái.”

      Bờ sông đúng là gió thổi rất mạnh, Nhan Họa cảm thấy hơi lạnh, vội vàng kéo chặt áo khoác người mình, đầu tóc hơi rối.Bởi vì trời nóng nên Nhan Họa buộc tóc lên mà để xõa cho thoải mái, nhưng ai biết vì gió thổi mạnh quá nên tóc bị rối tung hết cả.

      Lúc Nhan Họa luống cuống chỉnh lại đầu tóc Kỳ Trạch bỗng ngồi xuống trước mặt nhìn , thấy vậy có chút thẹn quá hóa giận.

      “Cậu nhìn gì vậy?”

      Kỳ Trạch chuẩn bị trả lời, ai ngờ Nhan Lãng từ xa chạy tới, cùng cậu đứng ở đằng trước xe lăn.

      Kỳ Trạch: =__=! muốn thổi bay cái bóng đèn này chỗ khác.

      “Chị, chị thấy lạnh sao? Lạnh trở về thôi.” Nhan Lãng tỏ ra rất quan tâm chị, tay còn cầm tóc chị : “Tóc chị dài quá rồi, nên cắt bớt thôi! Nếu lúc xõa tung ra nhìn còn tưởng là xà nữ đấy.”

      “Xà cái đầu em ý!” Nhan Họa có hiền lành đến mấy cũng bị tên em trai ngốc này làm cho giận đến mức phải gào thét lên, vốn rất muốn giữ hình tượng trước mặt người khác phái, vậy mà cứ bị cậu em trai làm cho kìm chế được.Mặc dù đây là phương thức giao tiếp rất bình thường của hai chị em , nhưng bây giờ còn có người ngoài ở đây mà.

      Bởi vậy có thể thấy được điều là, Nhan Lãng hoàn toàn coi Kỳ Trạch là người ngoài.

      Kỳ Trạch bị hai chị em làm cho buồn cười, Nhan Lãng ngốc nghếch trêu chọc chị, mà chị kìm nén dám bùng nổ, cảm thấy có chút đáng thương, cậu liền vỗ đầu Nhan Lãng rồi : “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”

      về khu phố tập nập vừa nãy, ngang qua cửa hàng KFC, Nhan Họa đột nhiên : “Mình muốn ăn kem.”

      Kỳ Trạch chuẩn bị mua nghe thấy Nhan Lãng : “Chị, mẹ cho chị ăn đồ lạnh mà.”

      “Ăn ít sao đâu, chẳng mấy khi được ra ngoài mà.” Nhan Họa xong liền quay đầu nhìn Kỳ Trạch, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

      Kỳ Trạch cau mày, tới mua ba cây kem rồi chia cho hai chị em Nhan Họa, thấy cười híp mắt trong lòng rất vui, nhưng cảm thấy hình như có gì đó đúng.

      Cho nên sau khi về nhà, Kỳ Trạch liền kéo Nhan Lãng ra hỏi: “Tại sao bác lại cho Nhan Họa ăn đồ lạnh vậy?”

      “Dạ, cái này à, mẹ em chỉ là con nên ăn đồ lạnh, em cũng hiểu lắm.” Cậu bé 14 tuổi ngây thơ , “Chẳng qua nếu như chị ăn lạnh đến ngày nào đó trong tháng bị đau bụng.”

      Kỳ Trạch: “… hiểu rồi.”

      Trạch, hiểu cái gì ạ?” Nhan Lãng mở tròn mắt, cảm thấy Kỳ Trạch chỉ học giỏi, mà các kiến thức thông thường cũng biết rất nhiều, nếu chuyện với nhất định học hỏi được nhiều thứ.

      Kỳ Trạch nhìn Nhan Lãng ngây thơ, tự nghĩ xem biết hồi 14 tuổi mình có như vậy hay nữa.Hình như cũng thế , vì dù sao trong nhà cũng chỉ có ông và cậu, rất ít tiếp xúc với phái nữ, nếu phải cậu đọc mấy cuốn về sinh lý ở thư viện chắc đến giờ vẫn hiểu được.Còn về môn Sinh học lớp sao ư? Chẳng có tác dụng gì hết, thầy giáo chỉ rất mơ hồ chứ chỉ ra cụ thể, như là con đến kỳ có biểu như thế nào, phải kiêng kị ra sao…

      Chẳng trách Nhan Lãng hiểu được.

      “Cứ nghe lời mẹ em là được.” Kỳ Trạch đáp.

      Nhan Họa vẫn chưa hề hay biết rằng mình bị em trai bán đứng, về đến nhà, liền rửa mặt rồi lên giường ngủ trưa.Lúc tỉnh lại, ra mở cửa liền nghe thấy tiếng của hai người con trai trong phòng khách, cùng với đó là những tiếng động trong game phát ra.

      Hai người này khỏe đấy, ngồi chơi đến tận bây giờ.

      Nhan Họa đứng hành lang tầng hai, Kỳ Trạch tuy chơi game nhưng nhanh chóng nhìn thấy , ngay lập tức bỏ đồ trong tay xuống, để cho Nhan Lãng chơi mình, sau đó tiện tay cầm lấy bình nước rồi lên lầu.

      “Cậu dậy rồi à, có muốn uống chút nước ?” Kỳ Trạch cúi đầu nhìn khuôn mặt mới ngủ dậy của , thoạt nhìn có chút tinh thần nào, ánh mắt mơ mơ màng màng, khiến cho cậu nhịn được mà muốn vuốt ve mặt , lúc đầu ngón tay chạm vào, cậu bỗng cảm thấy hơi tê dại.

      Đáng tiếc là thể hành động quá mức được.

      Mới ngủ trưa dậy nên Nhan Họa vẫn chưa ổn định tinh thần, ngơ ngác nhìn Kỳ Trạch lát rồi mới phản ứng lại, gật đầu hỏi: “Cậu chơi game với A Lãng từ lúc về đến giờ đấy à? phải ngủ trưa sao?” Lúc hỏi vẫn hồn nhiên để ý đến việc đối phương sờ mặt mình.

      “Mình cần ngủ trưa.”

      Mãi đến lúc Nhan Họa được Kỳ Trạch bế xuống phòng khách mới phục hồi được tinh thần, có chút ngây ngốc tự sờ mặt mình, vừa rồi hình như cậu ấy sờ lên mặt mình phải? Đúng nhỉ? Vừa nghĩ vừa nhìn cậu con trai rót nước cho mình, nhìn cậu ấy vẫn rất bình thường mà, có phải vừa nãy chưa tỉnh ngủ nên sinh ra ảo giác rồi ?

      “Chị, có muốn cùng chơi ?” Nhan Lãng nhiệt tình rủ rê.

      Nhan Họa lắc đầu, “Thôi, chị có hứng.” Thấy bọn họ chơi khiến cũng vui theo, muốn lên thư phòng nữa, bèn nhờ Kỳ Trạch lên thư phòng lấy hộ sách giáo khoa và đề thi xuống nhà cho .

      Buổi chiều, mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều tà từ sân thượng chiếu vào phòng khách, khiến cho căn phòng trở nên rực rỡ.

      Nhan Họa ngồi làm đề thi, đột nhiên nghe tiếng em trai kêu lên, bèn ngẩng đầu nhìn thấy Nhan Lãng vẫn mải chơi từ trưa đến giờ bỗng vứt phăng tay cầm chơi game xuống.

      “Thôi chết, sắp đến giờ cơm tối rồi, tối qua mẹ trong tủ lạnh chỉ còn mấy trái cà chua và trứng gà thôi, phải mua thức ăn.” Nhan Lãng vừa vừa tắt trò chơi , sau đó hỏi hai người ngồi ghế salon làm bài tập và đọc sách: “Chị, Trạch, buổi tối hai chị muốn ăn gì?”

      “Gì cũng được.” Nhan Họa lại cúi đầu xuống viết.

      Kỳ Trạch liếc nhìn Nhan Họa, đặt sách xuống, cậu đứng lên : “ em mình mua thức ăn .”

      “Trời ơi trời ơi trời ơi?” Nhan Lãng giật mình nhìn Kỳ Trạch, “ Trạch biết nấu ăn ? Em biết nấu đâu, hay là gọi đồ ăn ngoài .”

      nấu, cần em lo.”

      Trạch có tài, em xin bội phục!”

      “…”

      Nghe đến đó, Nhan Họa lại ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, hề nghi ngờ gì với lời Kỳ Trạch , bởi vì nhìn thấy hình ảnh tháo vát của Kỳ Trạch tương lai lúc ở nhà rồi, mọi công việc nhà có thể làm đâu ra đấy, chút việc xào nấu có đáng là gì.

      chứng minh là Nhan Họa đoán đúng, bữa tối có món trứng chưng cà chua, cá hấp, thịt bò xào rau củ, khoai tây trộn, canh bí nấu xương, tất cả đều do Kỳ Trạch làm, thoạt nhìn hề tệ, ăn vào tuy khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng rất vừa miệng, phải là kiểu trông ngon mà ăn được.

      Ăn miếng trứng chưng cà chua, Nhan Lãng liền giơ ngón cái với Kỳ Trạch, “ Trạch, quá tuyệt vời luôn!”

      Kỳ Trạch múc cho Nhan Họa bát nước canh, nét mặt vẫn rất bình thường : “Chỉ là mấy món đơn giản thôi, hai người thích là tốt rồi.Trong nhà chỉ có mình và ông nội, dì Lâm còn có gia đình của mình nên thể ngày nào cũng đến được, hai ông cháu lại thích ra ngoài ăn nên chỉ còn cách tự mình nấu thôi, mấy món này đều là dì Lâm dạy mình.”

      Nhan Họa uống ngụm canh, nghĩ đến chuyện bố mẹ Kỳ Trạch ly hôn, trong lòng khỏi có chút cảm thông, cười : “Ngon lắm, cậu có thể theo nghề đầu bếp rồi đó đầu bếp Kỳ.”

      Kỳ Trạch bật cười, sau khi thân nhau, cậu mới biết rằng nàng điềm đạm hiền lành này ra cũng rất nghịch ngợm, đôi lúc còn biết trêu ghẹo người ta, thỉnh thoảng cũng có phần ngốc nghếch giống hệt em trai mình.

      Cơm nước xong, Nhan Lãng nhận được điện thoại mẹ gọi về.

      “Dạ? Tối nay công trường phải đẩy nhanh tiến độ nên bố mẹ về được ạ?” Nhan Lãng quen với chuyện này rồi, cậu liếc nhìn cái chân của chị, : “Mẹ, mẹ và bố ở bên đó nghỉ ngơi tốt nhé, cần trở về gấp đâu ạ, con chăm sóc tốt cho chị…Mẹ yên tâm, còn có Trạch ở đây mà, hôm nay ấy nấu cơm đấy mẹ, ăn ngon lắm…Con có làm phiền đâu ạ, con cũng giúp đấy, con rửa rau thái thức ăn cho , còn rửa bát nữa…”

      Nghe giọng điệu của Nhan Lãng cũng có thể đoán được là đầu dây bên kia mẹ Nhan phàn nàn rằng bọn họ làm phiền người ta rồi, Nhan Họa quay đầu với Kỳ Trạch: “Hôm nay làm phiền cậu rồi.”

      xong, thấy Kỳ Trạch cau mày nhìn mình, Nhan Họa cho là gì phạm đến cấm kỵ của cậu ấy rồi, nhưng rất nhanh lại nghe thấy cậu đáp: “Mình thấy phiền chút nào, ngược lại còn rất vui.”

      Nhan Họa: =a=! Câu này…Là ý gì vậy? Có phải nghĩ sai rồi ?
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you25 others thích bài này.

    2. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      truyện ngày càng hay >:O, cố gắng ra chương đều đều nữa nha @Ngân Nhi , tết về nhà ko có lap nên ko thể đăng nhập để like hay cmt ủng hộ e được hì hì
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 57
      Edit: Ngân Nhi

      Nhan Họa thể hiểu nổi ý tứ trong lời của Kỳ Trạch là gì, nhưng giọng điệu của cậu ấy ràng là ám chỉ điều gì đó, làm cho thể suy nghĩ.Tuy nhiên nghĩ mãi mà vẫn chẳng luận ra được, bằng trực tiếp hỏi thẳng cho rồi.

      Nhan Họa trong lòng có phần hồi hộp và kích động, nếu phải vì Kỳ Trạch tương lai kia luôn mấy lời tẩy não cũng sinh ra ý nghĩ táo bạo như vậy đâu. Nhìn biểu bình thản của người con trai đối diện, mặc dù khiến cảm thấy hơi chùn bước, nhưng muốn xác nhận chuyện này.

      Kỳ Trạch cũng rất hồi hộp, lúc ra câu kia, hô hấp của cậu vẫn rất bình thường, chẳng qua là vì theo thói quen muốn giấu cảm xúc trong lòng.Điều này đối với cậu mà cực kỳ dễ dàng, kể từ sau khi cha mẹ ly hôn, xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho cậu có thói quen che giấu tâm trạng của mình.

      Cho nên, mặc dù giờ trong lòng rất căng thẳng, nhưng cậu hề biểu ra bên ngoài.

      Thấy ngồi cạnh kinh ngạc nhìn mình, Kỳ Trạch thầm nghĩ biết có nên thêm điều gì đó để cho hiểu hay

      lúc hai người đều muốn lên tiếng Nhan Lãng nghe điện thoại xong, lập tức chạy tới làm bóng đèn.

      “Chị, bố mẹ tối nay về, chỉ có hai chị em mình thôi, yên tâm, em chăm sóc chị tốt.” Nhan Lãng rất có phong thái của đàn ông nhà họ Nhan, chị bị thương tiện lại, bố mẹ lại có ở đây, cho nên cậu phải đứng ra gánh vác mọi việc rồi. xong với chị, cậu lại quay sang với Kỳ Trạch: “ Trạch, chúng ta tiếp tục chơi game .”

      Nhan Họa: “…”

      Kỳ Trạch: “…”

      Nhan Họa rốt cục cũng nhịn được mà đấm vào đầu em trai ngốc cái, : “Chơi cả chiều còn chưa đủ sao? học ! Với lại bây giờ muộn rồi, Kỳ Trạch phải về nhà, nếu ông nội lo lắng.” Nhan Họa còn lo đến việc bây giờ chỉ có mình ông Kỳ ở nhà, sao có thể giữ cháu trai người ta ở lại lâu như vậy được?

      Kỳ Trạch: “… sao đâu, ông nội biết mình đến nhà cậu mà, về muộn chút cũng được.”

      “Yeah, vậy ở lại đây chơi thêm lát .Nếu như muộn quá có phương tiện về nhà cứ ở lại nhà em qua đêm cũng được, nhà em có phòng dành cho khách mà.” Nhan Lãng thoải mái , hề khách khí chút nào.

      Nhan Họa bẹp miệng, thèm quản hai người này nữa.

      Kỳ Trạch sau khi giải quyết xong bóng đèn liền tới trước mặt Nhan Họa, hỏi có muốn về phòng , sau khi nhận được đồng ý liền cúi xuống bế lên.

      Cả ngày hôm nay cậu ấy bế lên bế xuống ba lần rồi, Nhan Họa vẫn hơi mất tự nhiên, nhưng bố có ở đây, em trai gầy nên Nhan Họa sợ nó bế ngã mất, chỉ có thể nhờ vào Kỳ Trạch thôi.Hai lần trước lần quá bất ngờ, lần vừa mới tỉnh ngủ nên cảm giác quá ràng, giờ có thể cảm nhận mồn rồi.

      Quả nhiên vẫn chưa thấy quen chút nào!

      Nhan Lãng hỗ trợ bê xe lăn lên, lúc Kỳ Trạch đặt ngồi xuống xe lăn, Nhan Lãng đột nhiên thăm dò chút, thấy chị sắc mặt được tự nhiên, Kỳ Trạch vẫn bình thản, bỗng nhịn được mà phồng miệng nhìn chị .Mặc dù cậu rất thích người trai Kỳ Trạch này, nhưng vẫn cảm thấy nếu như chị cậu mà có gì đó với cậu vẫn rất khó có thể tiếp nhận.

      17 tuổi có phải là quá sớm ? Huống hồ năm sau chị còn phải thi tốt nghiệp, nhỡ phân tán tư tưởng biết làm sao?

      Nhan Lãng lo lắng nghĩ, sau khi đẩy chị về phòng, liền cho Kỳ Trạch có cơ hội chung đụng với chị mình, dứt khoát đẩy , “ Trạch, chúng ta ra ngoài chơi .”

      Kỳ Trạch: “…” Cậu muốn lôi cái bóng đèn béo mập này ra đánh trận quá.

      Nhan Họa nhìn hành động của em trai, mặc dù bình thường nhóc con này rất vô tư, nhưng đến thời điểm mấu chốt cứ như được cài đặt rada vậy, trong nháy mắt là có thể phát ra điều bất thường, rất nhanh đưa ra quyết định để giải quyết, căn bản cho người khác có cơ hội phản kháng.

      Nghe thấy thanh từ lầu dưới vang lên, Nhan Họa nhịn được lắc đầu, thôi, sau này có dịp hỏi vậy.

      sờ lên khuôn mặt mình, sau đó cầm lấy cái gương bên cạnh rồi đưa lên soi mặt, là nhìn nhìn lại cũng thể thấy được có cái gì khiến cho Kỳ Trạch thích, trừ phi là vì dạo này gặp nhau hơi nhiều nên cậu ấy mới nảy sinh tình cảm với mà thôi.

      Nhan Họa luôn tin vào chuyện từ cái nhìn đầu tiên, cảm thấy đây là chuyện rất phi thực tế, ít nhất từ trước đến giờ chưa từng bị sét đánh với bất cứ ai cả. chỉ tin vào việc hai người nếu hàng ngày gặp gỡ, chuyện tìm hiểu rồi dần dần nảy sinh tình cảm với nhau mà thôi.

      biết được suy nghĩ của Kỳ Trạch, nhưng biết nếu cứ tiếp tục gặp gỡ nhau như vậy có thể thích cậu ấy mất.Bỏ qua việc đôi lúc miệng lưỡi cậu rất độc, ra cậu là người rất biết quan tâm, chỉ biết làm việc nhà mà học hành cũng rất giỏi, bề ngoài lại đẹp trai…

      Sao càng nghĩ càng thấy cậu ấy có nhiều ưu điểm hơn là khuyết điểm nhỉ?

      Sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, Nhan Họa trong lòng rối bời, bèn quyết định đọc sách nữa mà lôi vở vẽ ra, đặt chân lên cái ghế , sau đó cầm bút bắt đầu vẽ tranh.

      Đây là cách mà hay làm để thư giãn, mỗi lần tâm trạng ổn định là lại lấy giấy ra vẽ.

      Đáng tiếc, Nhan Họa còn chưa hoàn thành bức vẽ lại có tiếng gõ cửa.

      Nhan Họa nhìn bức vẽ hoàn thành đến 80%, người trong tranh tuy chưa vẽ ra ngũ quan mặt, nhưng nhìn đường nét có thể nhận ra được đó là ai, khiến cho khỏi có chút chột dạ, vội vàng giấu bức vẽ rồi mới : “Vào .”

      Lúc Kỳ Trạch bước vào, Nhan Họa liền kín đáo để cuốn vở vẽ ra bên, ra vẻ tự nhiên nhìn cậu.

      “Nhan Họa, cũng muộn rồi, mình nên về nhà thôi, vào đây với cậu tiếng.” Kỳ Trạch khẽ nhìn lướt qua phòng , sau đó tới trước mặt Nhan Họa, từ cao nhìn xuống .

      Nhan Họa bị cậu nhìn khiến cho áp lực càng tăng thêm, miễn cưỡng : “Ồ, vậy hả…Cũng mười giờ rồi, đúng là cậu phải về thôi, ông nội cậu lại lo.”

      Kỳ Trạch thờ ơ đáp tiếng, tâm tư hiển nhiên đặt ở lời , mắt chỉ nhìn vào cuốn vở vẽ mà lại lấy tay đè lên, : “Cậu vừa vẽ tranh à? Cậu vẽ gì vậy? Mình nhớ là cậu phụ trách vẽ tranh cho câu lạc bộ văn học đúng ?”

      Nhan Họa hiểu sao cậu lại hỏi vậy, trong lòng thầm nghĩ đánh chết cũng thể để cậu ấy nhìn thấy, đáp: “Đúng rồi, vừa rồi nhàm chán quá nên mình mới tùy tiện vẽ bức thôi.Cậu về nhà cẩn thận nhé, sau khi về gọi điện thoại cho em trai mình.”

      “Ừ.”

      “…”

      Nếu xong rồi sao còn mau ! Cậu cứ đứng nhìn mình như vậy là có ý gì? Có biết là mình bối rối lắm hả?

      lúc Nhan Họa rất bấn loạn Kỳ Trạch rốt cục cũng lên tiếng.

      “Nhan Họa, mình cảm thấy…Cậu là tốt, mình…”

      Lời còn chưa xong từ xa bị giọng cắt đứt, “ Trạch, có trong đó ? Em tiễn về!” Kèm theo tiếng là tiếng bước chân chạy đến, bóng đèn Nhan Lãng lập tức xuất , như thể nhìn thấy trong phòng có điều gì khác thường, trực tiếp xông tới kéo Kỳ Trạch .

      “Chị, em tiễn Trạch ra ngoài, chị có gì cần giúp đỡ đợi em lát nhé, em quay lại ngay.”

      Nhan Họa: “…”

      Nhan Họa mắt đăm đăm nhìn ra hướng cửa, phải vài phút sau mới thu hồi lại tầm mắt, bối rối nghĩ, vừa nãy Kỳ Trạch muốn gì nhỉ? Nhìn dáng vẻ của cậu ấy giống như muốn thổ lộ vậy.Lời của cậu ấy có phải là ngầm ám hiệu cho hay ?

      Chẳng lẽ Kỳ Trạch thích ? Hay là vì chuyện của ông nội, cậu ấy cảm động nên muốn lấy thân báo đáp? Chắc đâu, chuyện này quá vô lý, Kỳ Trạch thông minh như vậy, sao phải làm chuyện đấy để đền ơn…

      Càng nghĩ càng có căn cứ gì, Nhan Họa muốn lôi tên em trai ngốc kia về rồi đánh cho mấy cái, đúng là đồ chuyên phá rối mà, rốt cục là có ý gì biết?

      lúc bấn loạn muốn chết cậu em trai chuyên phá hỏng chuyện quay trở lại.

      “Chị, hai chị vừa làm gì vậy? phải là thích nhau rồi đấy chứ?” Nhan Lãng , “Sang năm chị phải thi tốt nghiệp rồi đó, nếu bị chuyện này làm cho phân tâm khiến cho kỳ thi thất bại chị phải chịu khổ sở, mà em cũng muốn nhìn thấy chị khóc đâu.Chị hiếu thắng như vậy, đầu óc lại phải quá thông minh, đều phải dựa vào việc cần cù bù thông minh mới giữ được thành tích tốt trong lớp, lẽ chị muốn sau này phải hối hận à?”

      Nhan Họa khẽ há miệng nhìn Nhan Lãng tức giận, vốn còn rối bời lại bị cậu em 14 tuổi làm cho dở khóc dở cười.

      “A Lãng, em suy nghĩ nhiều rồi, có những chuyện phải như em nghĩ đâu.”

      “Chuyện gì như em nghĩ chứ?” Nhan Lãng hậm hừ , “Em cảm thấy Kỳ Trạch là người tệ, ưu điểm có thừa, sau này nhất định tỏa sáng trong lĩnh vực nào đó.Nhưng con trai và con giống nhau, con trai mất tuổi xuân sao, còn con mà mất tuổi xuân hao phí cả đời rồi, thời báo đài suốt ngày nhan nhản mấy tin tức về những sa chân lỡ bước, em hy vọng sau này chị cũng trở thành người như thế đâu.Nếu hai chị có tình cảm với nhau đợi đến lúc thi tốt nghiệp xong được à? Chẳng lẽ có tí thời gian mà cũng đợi được chắc?”

      “…”

      Nhan Họa ngạc nhiên nhìn cậu em trai, đây là lần đầu tiên cảm thấy em trai ra cũng ngốc như vẻ bề ngoài, thậm chí còn rất biết suy nghĩ cho nữa.

      Nhan Họa bị Nhan Lãng làm cho mềm lòng, rất vui mừng mà cười tươi, nhịn được mà kéo cậu em trai về phía mình rồi ôm chặt, sau đó dùng sức xoa đầu cậu nhóc.

      “Em nghĩ nhiều quá rồi! A Lãng, em có tin chuyện có người sau khi tỉnh dậy lại phát ra mình bay tới tương lai mười năm sau, sau đó nhìn được hết những việc xảy ra lúc đó ?”

      Nhan Lãng mặt đầy vạch đen, : “Chị chuyện ma quỷ gì vậy? Đọc tiểu thuyết mạng nhiều quá à?”

      Quả nhiên là tin, nếu cậu nhóc tin ngay Nhan Họa mới thấy lạ đấy, mà cũng có cách nào để chứng minh chuyện này là , tuy nhiên nó vẫn cứ tiếp tục xảy ra, thậm chí còn ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của .

      “Em cần phải lo lắng, chị biết mình làm gì, sau này khóc đâu.Em tiểu tử thối này, lại dám dọa chị thi trượt tốt nghiệp hả? Muốn chết đúng !” Nhan Họa hung hăng véo cậu nhóc cái.

      Nhan Lãng có chút bất lực, cảm giác là chị cậu chẳng đem lời của cậu để ở trong lòng, chẳng lẽ chị lún sâu quá rồi sao? Nhan Lãng vuốt cằm, đứng ở góc độ con Kỳ Trạch đúng là người rất hấp dẫn, cho nên chị cậu có thích ta cũng là điều rất bình thường thôi.Nhưng là người em trai, cậu muốn thấy loại chuyện này chút nào, chỉ sợ chị mình sớm thành tích học tập giảm sút, sang năm thi trượt lại khóc ầm lên cho mà xem.

      Là em trai nên Nhan Lãng rất hiểu tính chị mình, đừng thấy vẻ ngoài chị ấy điềm đạm nho nhã mà lầm, ra chị là người rất quật cường, từ đến lớn rất coi trọng việc học, nếu đạt được cầu mình đề ra cho dù có phải ngồi đọc sách cả đêm chị cũng làm.Cho nên suy ra, nếu vì đương mà làm ảnh hưởng đến thành tích sau này chị chắc chắn hối hận.

      Nghĩ đến thôi mà thấy đau đầu rồi.

      “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, về phòng ngủ , chị còn phải đọc sách nữa.” Nhan Họa đẩy cậu nhóc ra.

      “Làm sao mà nghĩ cho được cơ chứ?” Nhan Lãng lẩm bẩm.

      Sau khi Nhan Lãng bị đuổi ra ngoài lâu nhận được điện thoại của Kỳ Trạch, về đến nhà.

      Nhan Lãng với mấy câu, lúc thấy định cúp máy đột nhiên : “ Trạch, thấy chị em thế nào?” Nhận được im lặng ở đầu bên kia, Nhan Lãng có thể hình dung được là nhíu mày nghe cậu tiếp.

      “Chị em ấy à, là người trong ngoài giống nhau, đừng để dáng vẻ ngoan hiền bên ngoài của chị ấy đánh lừa, chị ấy tuyệt đối ngoan ngoãn chút nào đâu, lúc giận lên còn có thể cầm ghế đánh người nữa đấy.Hơn nữa chị ấy lại rất chú trọng đến thành tích học tập, từ đến lớn vậy rồi, chỉ cần bị điểm kém chút là chị yên lặng dành gấp mấy lần thời gian ra để ôn tập nâng cao thành tích, mẹ em luôn nghĩ chị gầy như vậy chính là vì phải chịu nhiều áp lực, mặc dù em thấy hai cái đó chẳng liên quan đến nhau, chẳng qua là chị ấy ăn quá ít mà thôi…”

      Kỳ Trạch nghe cậu nhóc cứ liên miên về Nhan Họa lập tức hiểu được ý của cậu nhóc, nghe được lúc, cậu liền tự tin : “A Lãng, em phải lo, chuyện đó xảy ra đâu.”

      Nhan Lãng sửng sốt, sau đó có phần nóng nảy nghĩ, ý của Kỳ Trạch là ấy ra hề có hứng thú với chị mình, là do tự cậu suy diễn rồi nghĩ lung tung đó hả?

      Sau khi cúp máy, cậu bé 14 tuổi bỗng cảm thấy hơi có lỗi với chị mình, liền chột dạ đến trước cửa phòng chị, bối rối biết phải làm thế nào để an ủi chị.

      Cậu bé hoàn toàn biết là mình hiểu sai ý của người ta, lúc này chỉ biết buồn bã than thở, cảm thấy mấy chuyện này đúng là phiền toái muốn chết mà.
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, Anhdva, tart_trung25 others thích bài này.

    4. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      Bóng đèn nhan lãng sáng ngàn watt
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 58
      Edit: Ngân Nhi

      Trời sáng.

      Nhan Họa mơ màng ngồi dậy, nhìn người đàn ông giỏi giang lau mặt cho con trai cũng mới thức giấc.

      Khuôn mặt của phải công nhận là ngắm mãi chán, dễ dàng khiến cho phái nữ mặt đỏ tim đập, trong lòng nhộn nhạo.Mặc dù Nhan Họa thích mẫu đàn ông có nét đẹp dịu dàng, nhưng thể phủ nhận điều rằng người đàn ông này dễ hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ hơn, đến cũng tự chủ được mà sa vào mị lực của .

      Nhìn , lại khỏi nghĩ đến cậu nam sinh Kỳ Trạch, cậu ấy thoạt nhìn rất ngây ngô, khí chất lại toát lên tươi mát của tuổi thanh xuân, mặc dù cũng vẫn điềm đạm như vậy, nhưng so sánh với Kỳ Trạch tương lai vẫn còn thiếu chút quyến rũ được tạo thành qua năm tháng.

      Nhưng mà, cứ đối mặt với Kỳ Trạch lại suy nghĩ lung tung, tâm hoảng ý loạn, còn đối mặt với Kỳ Trạch lớn lại giống như ở trước mặt người lớn vậy, khó để giao tiếp cách thoải mái.

      “Em sao vậy? Nhìn có chút tinh thần nào hết, ở bên kia có gì tốt à?” Kỳ Trạch hỏi, giọng biểu lộ quan tâm, “Hay là…cậu nhóc kia làm gì khiến em phải phiền não rồi hả?”

      Nhan Họa: =.=! đừng có nhạy cảm như vậy được ?

      Thấy nét mặt của , Kỳ Trạch có phần hứng thú, đặt con trai thay quần áo tử tế xuống rồi đưa cho con món đồ chơi, còn mình ngồi xuống giường nhìn chăm chú.

      Nhan Họa mặc dù bị nhìn khiến cho nhụt chí, nhưng nghĩ đến biểu của Kỳ Trạch ngày hôm qua, thầm thấy nếu cả hai đều là người, vậy nên nghe phân tích xem sao, chừng có thể giúp được.Nghĩ xong, liền thoải mái kể chuyện hôm qua cho nghe, ai ngờ sau khi nghe xong, lại dùng ánh mắt rất khó hiểu nhìn , thấy vậy Nhan Họa đứng ngồi yên, tâm trí trống rỗng, lúng túng : “ nhìn em vậy là có ý gì?”

      có gì, chỉ cảm thấy rất khó tin thôi, ngờ chuyện lại theo chiều hướng khác hoàn toàn với quá khứ của như vậy.Nếu như hồi đó ông nội …”

      Nét mặt tỏ ra buồn bã, cần Nhan Họa cũng biết chuyện này gợi lên nỗi bi thương trong lòng .Dù sao ở thế giới này, ông nội mất vì tai nạn xe cộ, còn chuyển trường đến thành phố S ngay trong học kỳ II lớp mười hai, mãi đến khi trưởng thành mới quay lại thành phố N làm ăn.Còn ở thế giới của bây giờ, ông nội vẫn sống tốt, Kỳ Trạch hình như cũng có ý định chuyển trường, thậm chí còn có chút tình cảm với nữa…

      Nghĩ vậy, trong lòng bỗng có cảm xúc nên lời, muốn áp mặt xuống gối quá.

      Kỳ Trạch chỉ thất thần lát rồi mau chóng bình tĩnh lại, cười : “Nếu em muốn biết nó nghĩ gì ngủ dậy hỏi nó là được thôi. vẫn câu cũ, hi vọng các em có thể ở bên nhau, lẽ sau này em muốn sinh Duệ Duệ nữa à?”

      Nhan Họa đỏ mặt : “Em, em mới mười bảy tuổi, với em chuyện đó có phải là quá sớm ?” Mặc dù rất thích Duệ Duệ, nhưng cũng thể nào bình tĩnh chuyện này với người đàn ông được.

      “Về phần A Lãng em phải lo, chỉ cần em đương đến mức mù quáng, vẫn giữ vững được thành tích học là được, nó can thiệp đâu.” Kỳ Trạch phân tích, “Người làm cha mẹ cũng chỉ mong con cái được vui vẻ, tuổi trẻ biết cân bằng giữa chơi và học là được. biết tuy mẹ có phần bảo thủ, nhưng tư tưởng nhiều khi cũng rất tiến bộ, chỉ cần các em làm ra chuyện gì xấu là được.”

      Nhan Họa lập tức hiểu được từ “mẹ” mà là mẹ của , ngờ để ủng hộ sớm mà còn lôi cả tính cách của mẹ ra để phân tích.

      “Sao lại muốn em và Kỳ Trạch ở bên nhau sớm như vậy?” Nhan Họa khó hiểu nhìn .

      Kỳ Trạch đáp: “ và A Họa có thể đến bây giờ cũng dễ dàng gì, sao có thể làm ngơ dâng vợ mình cho người khác được? Cho dù phải cùng thế giới cũng được, nên đương nhiên là phải giúp đỡ cậu nhóc Kỳ Trạch kia rồi.” Kỳ Trạch liếc nhìn Nhan Họa, thầm nghĩ có khi chẳng cần đến mưu kế của đâu, ở bên đó cậu nhóc kia chắc cũng gấp rút hành động rồi.

      Kỳ Trạch biết tính cách của bản thân, nếu cơ hội lớn như vậy bày ra ngay trước mắt mà còn hành động đúng là ngu ngốc.

      Nhan Họa còn lời nào để , người đàn ông này bao giờ có những hành động mập mờ với , thậm chí còn luôn giảng đạo lý với như đối với đứa trẻ vậy, nhưng đây là lần đầu tiên mà thấy chuyện thẳng thắn đến thế.

      *

      Nhan Họa tỉnh dậy, quay trở về mười năm trước.

      Sau khi thất thần, liền lấy cuốn sổ ghi chép ra rồi ghi mấy số vào.

      ngờ người đàn ông kia lại cho biết số vé xổ số sắp tới cho biết, chẳng lẽ muốn lúc trở về mau mua vé số để kiếm khoản tiền sao? gia đình của cũng thuộc dạng bậc trung, tiền nong dư dả phải lo nghĩ, cho nên chưa từng muốn lợi dụng chuyện xuyên để kiếm tiền này nọ.

      Người đàn ông kia rất thông minh, thể nào có chuyện muốn làm những chuyện vô dụng như vậy đâu nhỉ? Song cũng thể bỏ qua giả thiết là muốn đào hố để nhảy vào, dù sao ta vẫn luôn muốn và Kỳ Trạch có thể nhau càng sớm càng tốt, như thể muốn bù đắp tiếc nuối của mình vậy.

      biết điều khiến nuối tiếc là gì nhỉ?

      Đáng tiếc vì bị gãy chân nên Nhan Họa lâu trao đổi tin tức với Nhan Họa tương lai rồi, cho nên chẳng moi được thông tin gì mới.

      Lúc ngẩn người Nhan Lãng đẩy cửa vào.Thoạt nhìn cậu nhóc có vẻ rất uể oải, như là tối qua ngủ ngon vậy.

      “Nếu mệt ngủ thêm chút , chỉ cần mang bữa sáng vào cho chị là được.” Nhan Họa nhận lấy khăn em trai đưa để lau mặt, sau đó với cậu nhóc ủ rũ mặt mày.

      Nhan Lãng mệt mỏi vâng dạ, nhìn nét mặt chị thấy chị vẫn bình thường, trái lại chỉ có cậu là tối qua ngủ ngon giấc, cả đêm nghĩ chuyện của chị và Kỳ Trạch, kết quả nhận ra hình như mình hiểu lầm rồi.

      Cho nên lúc Kỳ Trạch tới, cậu liền thấy cậu nhóc vốn rất hoạt bát lúc này lại uể oải mất tinh thần, lập tức hỏi: “Sao vậy? Trông em được khỏe lắm.”

      Nhan Lãng u oán nhìn , nhưng lại thể thẳng, bèn qua loa đáp: “ sao ạ, tối hôm qua em ngủ ngon thôi.”

      Kỳ Trạch gật đầu đáp, kế tiếp liền thẳng lên thư phòng tìm Nhan Họa, Nhan Lãng thấy vậy có phần lo lắng nên vội vàng theo luôn.

      Hôm nay hầu như khác gì với hôm qua, điều bất đồng duy nhất chính là Nhan Lãng cứ luôn dính lấy hai người họ, căn bản để cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau, khí vô cùng gượng gạo, mãi đến tối hai bố mẹ Nhan trở về, Kỳ Trạch rời , Nhan Họa cũng chưa có cơ hội để chuyện riêng với Kỳ Trạch.

      Nhan Họa trong lòng vô cùng buồn bực, muốn treo ngược cậu em trai lên rồi đánh cho mấy cái.

      Tối trước khi ngủ, Kỳ Trạch có gọi điện đến, lúc đó tâm trạng của mới khá lên được chút.

      “Bác hai ngày nữa phải đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, hôm đó mình xin nghỉ để cùng cậu.” Giọng của cậu ấm áp truyền đến.

      Nhan Họa nằm giường nghe vậy liền đáp: “ cần đâu, để mẹ đưa mình là được, làm phiền cậu quá.”

      phiền, mình hỏi rồi, hôm đó hai bác phải gặp khách hàng nên có thời gian.Dù sao cũng chỉ mất ngày thôi mà, có đến trường học hay đối với mình cũng có gì khác nhau cả.”

      “…”

      Cuối cùng lúc mẹ vào giục ngủ, Nhan Họa mới hỏi: “Mẹ, hai ngày nữa đến viện kiểm tra, mẹ bảo Kỳ Trạch đến đây giúp đấy ạ?”

      “Đúng rồi, thằng bé kia nhiệt tình lắm, biết bố con bận nên ngay là đến giúp.Mặc dù là vì con cứu ông nội nó nên nó mới vậy, nhưng mọi hành động của thằng bé hay của gia đình nó đều rất chân thành, thể tìm ra chút khuyết điểm nào cả.”

      Nghe mẹ mình khen ngợi Kỳ Trạch, Nhan Họa khóe miệng khẽ co giật. ràng mẹ vốn là người thích làm phiền người khác, thế mà biết Kỳ Trạch thuyết phục mẹ thế nào, điều này quả rất thần kỳ.

      Kỳ Trạch làm vậy…Lẽ nào giống như lời của Kỳ Trạch tương lai , cậu ấy có tình cảm với ?

      Nhan Họa nghĩ xong liền kéo cao chăn lên, che gương mặt đỏ bừng của mình.

      cũng cảm thấy lúc ở với Kỳ Trạch, hai người liền có thứ tình cảm nào đó mập mờ thể , chẳng qua vẫn chưa có cơ hội để xác nhận mà thôi. giờ có phần thể tin được, tâm hoảng ý loạn, thậm chí trong đầu bây giờ cũng chỉ nghĩ đến hình ảnh của cậu ấy.

      được rồi, sang năm phải thi tốt nghiệp, nên nỗ lực học tập mới phải.

      Nhan Họa cố gắng thuyết phục mình, sau đó cầm lấy cuốn từ vựng tiếng lên đọc.

      *

      biết bây giờ cậu ấy làm gì nhỉ?

      Kỳ Trạch dựa vào cửa sổ, tay cầm bút, mắt tuy nhìn lên phía thầy giáo và tấm bảng đen, nhưng tâm hồn bay đến nhà họ Nhan rồi.

      Nhan Họa khống chế được tâm trí mà nghĩ đến cậu, mà cậu cũng cách nào ngừng nghĩ đến Nhan Họa, đây cũng là trong những nguyên nhân mà người lớn luôn phản đối chuyện sớm, sợ rằng tự chủ của người trẻ quá kém, sa vào đương mà bỏ bê học tập.

      Tuy nhiên đối với Kỳ Trạch mà đó là chuyện rất bình thường, cho dù thế nào cũng làm ảnh hưởng đến việc học của cậu được.Với lại cậu cũng thầm người ta gần hai năm rồi, trong hai năm qua lúc nào cậu cũng nghĩ đến người ta, lúc gặp nhau thầm quan sát xem mình thầm mến làm gì, dần dần trở thành thói quen rồi, chẳng ảnh hưởng gì đến việc học hết.

      Nếu quyết phải làm, đó chính là tính cách của cậu, vì chú trọng việc này mà bỏ qua việc khác, cậu có tự tin là làm tốt được tất cả.

      Trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giảng bài của thầy giáo bục giảng.

      Sau khi thầy giảng xong để cả lớp tiếp tục ngồi làm bài, Kỳ Trạch liền liếc nhìn bảng cái, rất nhanh ghi nhớ xong, lập tức cầm bút bắt đầu làm bài, lúc làm xong tâm hồn lại bay đến nhà họ Nhan.

      Mặc dù dạo này Nhan Lãng theo dõi rất chặt, nhưng Kỳ Trạch cảm thấy, cơ hội của cậu lại sắp tới rồi.
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :