Hi mấy bạn. Mình lần đầu edit truyện, nên có gì sai sót m.n cứ góp ý nhiều vào, mình tiếp nhận tất cả những gì các bạn góp ý. . Rất cảm ơn các bạn ủng hộ mình. Loveyou. Chúc mấy bạn đọc truyện vui vẻ
@Thanh Ngân04 ta ghét thằng tra nam kiếp trc' rồicố lấp hố nha nàng à mà nàng có thể sửa "thủ" là "tay" được ko? làm t chợt nhớ tới thủ lơn
Chương 2: Bạch Gia tam tiểu thư Diện Lan Hân ngẩn ra, được nửa ngày cũng kịp phản ứng, nhìn muội muội phải là bộ dáng đùa, tâm tình có ít phức tạp: "Muội vẫn là bỏ được ." Diệp Lan Yên bất lực, nàng biết cho dù nàng có giải thích thế nào nữa tỷ tỷ cũng khó có khả năng tin tưởng mình nhanh như vậy để xuống Tiêu Cảnh Minh, nàng càng để xuống, tỷ tỷ càng tin. Vì thế nàng cúi đầu, nhìn vòng tay Hương Châu cổ tay buông xuống dưới, cho là đúng : "Muội đúng sao, có thành ý lớn như vậy, nhất định có thể ở ngoài kiên trì lâu, Diệp gia tiểu thư chúng ta há lại dễ dàng cầu hôn như vậy." xong, Diệp Lan Yên hướng về phía Diệp Lan Hân nhếch miệng cười tiếng, vẻ mặt kia còn có chút dáng vẻ đắc ý. Tâm tình Diệp Lan Hân càng phức tạp hơn, nhưng lại giống như cảm thấy có chỗ nào thích hợp lắm, thế nào lại ra được là cảm giác gì. Sau cùng, Diệp Lan Hân chỉ giơ tay lên nhàng vuốt ve khuôn mặt của muội muội: "Muội a." Nhìn dáng vẻ tỷ tỷ muốn lại thôi, Diệp Lan Yên trong lòng lại dâng lên chua xót. Bắt đầu từ khi nào mà người trong nhà cũng dám với nàng quá nhiều lời, Liên tỷ tỷ cũng dám ở trước mặt nàng nhắc tới Tiêu Cảnh Minh, năm đó nàng lòng dạ vì Tiêu Cảnh Minh, đến cuối cùng nhìn thấy được tâm tử của ra bị chó ăn ( biết sao X.X) Trong phòng yên tĩnh chốc lát, Bán Hạ canh giữ bên ngoài đến: "Tiểu thư, Bạch gia tam tiểu thư đến muốn gặp người." Diệp Lan Yên vẻ mặt tạm ngừng, lập tức liền hiểu : "Mời nàng đến Thư Họa Các, gọi Thiền Kiều tới hầu hạ." Phân phó xong, Diệp Lan Yên xoay đầu tiếp tục bồi tỷ tỷ chọn tranh thêu . "Bạch gia tam tiểu thư tới thăm ngươi, muội tiếp đãi nàng?" Diệp Lan Hân thấy nàng nhanh chậm còn bồi bên cạnh mình chọn tranh thêu, cười nhắc nhở: "Muội phải cùng nàng rất tốt sao." "Ta đối với rất nhiều người đều tốt." Diệp Lan Yên câu ràng, ngón tay chỉ cho thuộc hạ bức tranh thêu , : "Cái này đẹp mắt, thêu ở gấu váy." Diệp Lan Hân cúi đầu nhìn lại, thấy đó là bức tranh khóm hoa Điệp, được thêu theo kiểu để hậu thượng thiển*. Nếu như được thêu gấu váy lúc cảm thấy những màu Điệp kia tựa như nhảy múa, xác thực rất đẹp mắt. *Là kiểu kỹ thuật khi thêu, càng về sau càng mỏng, tạo ảo giác như cánh bướm chập chờn (dịch nghĩa: Hằng Lê) "Còn có cái này." Diệp Lan Yên lại chỉ bộ, Diệp Lan Hân chỉ cười gì, liền nhìn nàng chọn, chờ nàng xem xong bốn năm bản tập tranh thêu dày, lệnh cho Minh Thúy giúp nàng đổi chén trà khác: "Tốt lắm, đừng để cho Bạch gia tiểu thư chờ lâu, nàng đến đây để gặp muội, muội cũng nên ra tiếp đãi." Diệp Lan Yên gật gật đầu, đứng dậy ra tới cửa, chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền quay đầu lại làm giọng nũng : "Buổi tối muội muốn ăn Trân Bảo Ngư." Diệp Lan Hân đáng cúi đầu nhìn tranh thêu do muội muội vừa mới lựa chọn, nghe được muội muội vậy rốt cuộc nhịn được cười ra tiếng, thanh kéo dài , tốt. ( chết hai chị em nhà này). Minh Thúy thấy Nhị tiểu thư vừa lòng thõa mãn ra ngoài, liền giúp tiểu thư nhà mình thu thập những bức tranh thêu kia, mặt thu thập mặt : "Tiểu thư tâm tình Nhị tiểu thư hôm nay có vẻ tốt nhỉ." Tính tình bỗng chốc thay đổi tốt như vậy. Diệp Lan Hân làm sao lại biết trong lòng Minh Thúy nghĩ cái gì, đem những thứ muội muội mới vừa chọn qua đều giao cho Minh Thúy. " Ngươi khố phòng chọn vài xấp vải đến." --------------------------------------------------------------------------------------------- Bên này Diệp Lan Yên đến bên ngoài Thư Họa Các, từ xa đến nàng nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đứng bên cửa sổ, khóe miệng thoáng cái gợi lên nụ cười châm chọc. Bạch Gia Tam Tiểu thư, thiện lương xinh đẹp, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, đặc biệt nàng đánh đàn rất tốt, lão sư giỏi nhất của thành Kiến An là thầy giáo của nàng. Người nào gặp qua cũng có thể bị dung nhan tựa như hoa sen mới nở của nàng làm cho kinh diễm. Ở Kiến An thành có rất nhiều tiểu thư thế gia còn có khí chất duy chỉ có nàng là vừa có khí chất vừa có tài năng. Đáng tiếc duy nhất chính là, mẹ đẻ của nàng là di nương. Mặc dù từ nàng được nhận làm con nuôi dưới gối của chủ mẫu Bạch gia cũng được coi là con vợ cả, mặc dù thân phận nữ tữ cao hay thấp là theo phụ thân phải theo mẫu thân. Nhưng chỉ có điểm ấy khác biệt, nhất định nàng cùng hai vị tiểu thư chính thất có phân biệt. Trước đây lâu Diệp Lan Yên cũng hiểu ít đồ vật có đáng gì, ở vài năm cuối cùng kia, nàng cũng triệt để hiểu ra. Lúc này chẳng qua đối với nàng "Tình chàng ý thiếp" còn người ở giữa trù tính. Mà hai người này đến tột cùng là lúc nào thông đồng cùng chỗ với nhau. Nghĩ được như vậy ánh mặt Diệp Lan Yên trở nên căng thẳng. Vậy lần này hướng nàng giống trống khua chiên cầu hôn là mục đích gì. --------------------------------------------------------------------------------------------- Bạch Tinh Nguyệt đứng bên cạnh cửa sổ trông thấy nàng, liền từ bên cửa sổ dời bước đến cửa, cất bước ra trực tiếp kéo tay Diệp Lan Yên. Diệp Lan Yên vừa lên bậc thang liền có đôi tay trắng nõn, mềm mại như cây cỏ nhàng nắm lấy hai tay Diệp Lan Yên, bộ dạng tươi cười cùng dịu dàng thân mật : "Lan Yên ngươi tới rồi." Bộ dáng thân thiết, mềm mại cùng vui vẻ phản chiếu vào mắt của nàng, trong đầu dần hồi tưởng lại chuyện năm kia, Tiêu Cảnh Minh mang theo quả phụ Bạch Tinh Nguyệt vào cung. Lúc ấy Bạch Tinh Nguyệt vừa mới thủ tiết năm, người vẫn còn quấn áo trắng còn chưa rút , ở trước mặt nàng, Tiêu Cảnh Minh muốn lập Bạch Tinh Nguyệt làm quý phi. Lúc ấy, Bạch Tinh Nguyệt kêu nàng tiếng tỷ tỷ. Vẻ mặt vui vẻ của Bạch Tinh Nguyệt lúc đó, cùng thời cũng có khác biệt quá lớn, ân ân thiết thiết*, nhu nhu nhược nhược. Năm tháng cũng lưu lại dấu vết nào ở mặt Bạch Tinh Nguyệt, cho dù là quả phụ, nàng như cũ vẫn tồn tại trong suy nghĩa trong nội tâm của tất cả nam tử ở thành Kiến An. *thân thiết (thân mật) "Trẫm cưới ngươi trước sau chưa từng nạp qua hậu cung, hoàng hậu còn ghen tị, còn tha cho Nguyệt nhi." nàng suy nghĩ quá hạn, đây là lần đầu Diệp Lan Yên bị biếm vào lãnh cung. Tức giận cùng phẫn hận đột nhiên tăng vọt, ánh mắt Diệp Lan Yên chợt lóe, liền mạnh mẽ đè ép trở về, mặt biến sắc rút tay trở lại. Bạch Tinh Nguyệt tựa hồ phát giác được cái gì, rất cao hứng vào trong lầu các, chỉ cặp lồng đặt mặt bàn, cười quay đầu nhìn nàng: "Ngươi đoán ta mang gì cho ngươi." Mắt nàng sáng lên là Hoa Đào Tô. Hoa Đào Tô này mỗi ngày buổi trưa canh ba mới khai lò, nhưng đến nửa canh giờ liền bán xong, mỗi ngày đến lúc này liền có thể chứng kiến chuỗi người xếp hàng dài để mua, Diệp Lan Yên cũng thường xuyên phái người mua, đều phải xếp hàng chờ. Thiền Kiều tiến lên hộp ra, bên trong ngoại trừ Hoa Đào Tô còn đặt vài cái đĩa, Diệp Lan Yên rất thích ăn điểm tâm, nàng tiện tay cầm lên khối thả tới trong miệng. Bạch Tinh Nguyệt ở đối diện nhìn nàng ăn, cười đến động lòng: "Cũng biết ngươi thích ăn." Diệp Lan Yên nhàng "Ân" tiếng, cũng chạm vào khối thứ hai, cầm cái ly trước mặt nhấp ngụm trà, giọng tỏ ra hết sức tùy ý: "Lúc này ngươi phải là ở chỗ Quan sư phụ học đàn sao." "Hôm nay Quan sư phụ tạm thời có việc." Bạch Tinh Nguyệt che miệng cười tiếng, tựa hồ là chế nhạo miệng thèm ăn của nàng: "Mấy hôm trước ngươi lẩm bẩm muốn ăn, hôm nay ta tiện đường liền mang cho ngươi." Bán Hạ ở bên cười đổi trà cho Bạch Tinh Nguyệt, thay Diệp Lan Yên tiếp lời : "Tiểu thư sáng sớm hôm nay cũng có nhắc tới, Bạch tiểu thư là đến kịp lúc." "Biết ngươi thèm ăn." Bạch Tinh Nguyệt vẻ mặt vốn là cười, nhưng lại từ từ ngưng trọng xuống, nhìn qua Diệp Lan Yên thở dài :"Vừa mới đến liền nhìn thấy Tiêu gia đại thiếu gia quỳ trước cửa phủ, Lan Yên, chuyện này ngươi cũng biết?" Khóe miệng Diệp Lan Yên nhếch lên, đây mới là mục đích của nàng khi đến Diệp Công Phủ. Diệp Lan Yên cúi đầu nhìn chén trà, thanh đơn giản nhàng: "Biết a, nhưng có thể làm sao đây, cha ta để ta ra ngoài nhìn , cũng được phép mở cửa cho vào." Từ góc độ nhìn của Bạch Tinh Nguyệt, chỉ thấy lông mi Diệp Lan Yên nhíu lại thoạt nhìn rất lo lắng khổ sở, vì vậy Bạch Tinh Nguyệt cũng phụ họa theo thấp giọng : "Vừa mới nãy khi ta tới bên ngoài liền thấy ít người nhìn xem, Tiêu đại thiếu gia có thể làm được như vậy đúng là hiếm có, ngươi cùng Tiêu gia đại thiếu gia cũng là hai bên tình nguyện, lại là môn đăng hộ đối, Quốc công gia như thế nào lại phản đối như vậy." Đó là bởi vì mắt cha ta có mù a. Diệp Lan Yên ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt đáng thương ủy khuất: "Cha ta chính là đồng ý, ngươi Tiêu đại ca ở bên ngoài quỳ lâu như vậy, có thể hay mệt mỏi." " bằng ngươi lại cầu xin cha ngươi." Bạch Tinh Nguyệt nhàng cầm tay Diệp Lan Yên đặt tay của mình, trong ánh mắt tràn đầy ân cần đối với nàng: "Bọn họ thương ngươi như vậy, chỉ cần ngươi kiên trì nhất định thuận theo tâm ý ngươi, còn nữa Tiêu gia thiếu gia là dụng tâm, tin tưởng quốc công gia bọn họ nhìn thấy." Nàng đương nhiên biết Tiêu Cảnh Minh dụng tâm, nàng còn biết Bạch Tinh Nguyệt cũng rất dụng tâm. Đời trước Tiêu Cảnh Minh quỳ ở đây ba ngày, Bạch Tinh Nguyệt vì giúp các nàng thúc đẩy hôn , cũng vì nàng bày mưu tính kế ít. Ánh mắt chống lại Bạch Tinh Nguyệt, Diệp Lan Yên cắn môi gật đâu : "Kia, ngươi nếu ta đến cầu xin cha ta đồng ý, phải làm sao bây giờ." Bạch Tinh Nguyệt nắm tay nàng chặt, nở nụ cười: "Làm sao có thể, Tiêu gia thiếu gia thành ý có thể thấy được, cha ngươi thể chút động lòng, chỉ cần ngươi kiên trì, đời này làm gì có cha mẹ nào đau lòng vì đứa con của mình chứ. Thấy ngươi ăn ngon, ngủ yên ổn đến cuối cùng vẫn là thuận theo tâm ý của ngươi thôi, còn nữa, thứ nhất Tiêu gia gia thế kém, thứ hai Tiêu thiếu gia được đồn đãi đánh giá là người tốt, ngươi xem có nhà ai cầu hôn được thành ý như ." Diệp Lan Yên thể mím mím môi (mình nghĩ là chị ấy kìm nén chế giễu )))) ), lời này ngược lại sai, ở Kiến An thành trong ngoài, có người như Tiêu Cảnh Minh, có thể bỏ được tư thái, ở trước cửa Diệp Công Phủ dưới con mắt bao người mà quỳ ba ngày, thẳng thắn vô tư còn biết chuyện như vậy có bao nhiêu mất mặt, chỉ vì muốn cầu hôn người mình thích. vẫn luôn là người có thể nhẫn nhịn. Diệp Lan Yên rút tay trở lại, chống ở bên tai, ngón trỏ va chạm đến gần bên nốt rùi son, thần sắc biến đổi đột nhiên hỏi Bạch Tinh Nguyệt: " Ngươi tin hay vào mệnh định." Bạch Tinh Nguyệt sững sờ: "Cái gì mệnh định." "Ta nghe trước kia trong miếu đạo cổ ở Nam Sơn có đại sư tiên đoán Đại Nghiệp triều vận sắp hết, có người hoàng mệnh xuất , rất nhanh có thay đổi," Diệp Lan Yên nhíu nhíu mày: "Còn người hoàng mệnh này, có đế tướng*." *Đại loại như là có tướng làm vua ấy. Đáy mắt Bạch Tinh Nguyệt chợt lóe thoáng cái mất tự nhiên: "Đây đều là hồ truyền*, cũng thể lung tung, mấy năm trước triều đình đem đạo sĩ tung tin vịt trong miếu cổ đạo bắt lại, hỏa hình xử trí." * lời đồn đại vô căn cứ. Diệp Lan Yên đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu tùy ý chơi đùa nắp chén: "Ngươi sợ cái gì, trong phòng này lại có người ra." Trong phút chốc Bạch Tinh Nguyệt cảm thấy Diệp Lan Yên là giễu cợt mình, vừa hoàn thần lại, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, kịp che dấu vẻ lúng túng chợt thoáng, Bạch Tinh Nguyệt chỉ có thể giận Diệp Lan Yên cái: " nhăng gì đấy, ta đây là khuyên ngươi đừng tin những lời đồn đãi bên ngoài." "Ân." Diệp Lan Yên nhàn nhạt đáp ứng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ nhắc nhở Bạch Tinh Nguyệt: "Sắc trời còn sớm, ngươi còn quay về?" "Là nên rồi." Bạch Tinh Nguyệt đứng dậy, quay đầu nhìn nàng chân thành : "Lan Yên các ngươi từ quen biết, tình cảm này người khác cũng thể so sánh, chỉ cần ngươi kiên trì, cha ngươi nhất định đồng ý." Diệp Lan Yên cố gắng muốn nhìn thấy được tia tình nguyện trong đáy mắt Bạch Tinh Nguyệt, nhưng đáy mắt Bạch Tinh Nguyệt đều là đối với nàng cùng Tiêu Cảnh Minh chúc phúc, pha tia tạp niệm. "Ân, cha ta nhất định đồng ý ." Diệp Lan Yên cười tiễn nàng ra lầu các, lệnh Thiền Kiều đưa người từ cửa sau ra ngoài, quay đầu lại bộ dáng tươi cười biến mất, phân phó Bán Hạ: " chuẩn bị vài bộ y phục đến."