1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lãnh đế cuồng thê - Mặc Tà Trần (106/107)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 23: Vợ chính là thiên lý!

      Edit: kaylee

      Cả người Lãnh Thiếu Diệp chấn động: “Hồ Ly, ngươi….”

      Nạp Lan Yên , chỉ nghiêm túc nhìn .

      Lãnh Thiếu Diệp hít sâu hơi, tay gắt gao ôm lấy người vào trong ngực, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng khống chế được mừng như điên, tiếng trầm thấp nghiêm túc: “Hồ Ly ngu ngốc, phải gia vẫn luôn cùng ngươi ở địa ngục sao?”

      Xương cốt của Nạp Lan Yên đều vì bị ôm mà đau nhức, khóe miệng lại nhịn được giương lên, ngẩng đầu ấn đôi môi đỏ mọng lên môi mỏng của , giọng mơ hồ mang theo kiên quyết: “Lãnh Thiếu Diệp , ta phát ta vẫn nhìn ngươi thuận mắt nhất, liền để ngươi ngây ngốc bên cạnh ta.”

      “Hồ Ly, nhớ kỹ lời ngươi .” Đôi mắt đen sâu thẳm của Lãnh Thiếu Diệp lóe ra lửa sáng chói lọi đốt người, giữ chặt cái ót của nàng hôn sâu, đầu lưỡi bá đạo quấn quanh lưu lại chút khí cho nàng.

      lúc dây dưa gắn bó, giọng của Lãnh Thiếu Diệp xuyên qua đầu lưỡi hai người thẳng vào lòng nàng: “Hồ Ly ngu ngốc, gia hối hận….”

      Lúc đủ loại tình cảm phức tạp mấy năm nay trong nháy mắt hóa thành tình , giờ phút này cái loại tư vị này nổ tung trong nội tâm tràn đầy thỏa mãn cùng ngọt ngào, cảm xúc nào làm cho hối hận, hối hận sớm vây chặt chẽ nữ nhân này ở trong ngực, hung hăng hôn nàng.

      Nụ hôn chấm dứt, khuôn mặt nhắn trắng nõn của Nạp Lan Yên nhiễm lên hai rặng mây hồng, trở nên hấp dẫn mê người, nghiêng đầu nhìn nam nhân ôm nàng trong ngực, đầu ngón tay lành lạnh đặt lên lông mày vạch đường thẳng xuống mũi cao cho đến bờ môi khêu gợi, mỗi chỗ đều nhìn chăm chú.

      Lãnh Thiếu Diệp nắm tay Nạp Lan Yên, cười trầm thấp : “Có hài lòng?”

      Nạp Lan Yên khiêu mi: “Ừ, suất ngây người!”

      Lãnh Thiếp Diệp nhịn được tựa đầu vào hõm vai nàng, tiếng vui vẻ: “Hồ Ly, gia nghĩ ngươi cũng nên thẹn thùng chút đó!”

      “Thẹn thùng?” Nạp Lan Yên dùng ngón tay đâm vào vết thương người , hài lòng nhìn Lãnh Thiếu diệp đau đến hít khí lạnh, nở nụ cười dịu dàng thuần lương: “Tam gia thân , có thể dưỡng tốt xương cốt ngươi rồi sau sao?”

      Lãnh Thiếu Diệp chút nghĩ ngợi đáp ứng: “Được.”

      Nạp Lan Yên nhướng mày: “Uống thuốc đúng giờ?”

      Lãnh Thiếu Diệp chút do dự: “Được.”

      “Mặt trời mọc đằng tây?” Nạp Lan Yên vẫn là lần đầu tiên thấy trường hợp Lãnh Thiếu Diệp tự nguyện uống thuốc, sao có thể kinh ngạc?

      Lãnh Thiếu Diệp vẻ mặt đương nhiên: “Vợ chính là thiên lý, vợ đưa dù là độc dược ta cũng uống.” (sến quá =D)

      Tai Nạp Lan Yên hơi nóng lên, giật khóe miệng : “ sợ ngày nào đó ta độc chết ngươi à?”

      “Khẳng định vợ nỡ.” Con ngươi đen của Lãnh Thiếu Diệp lóe sáng, bộ dáng vợ xấu hổ là đẹp!

      Ánh mắt phát sáng kia quả muốn làm mù hai mắt Nạp Lan Yên, ai tới cho nàng, tại sao Tam gia trước sau lại khác biệt lớn như vậy?

      Tiểu Bảo nhe răng, vốn định giương nanh múa vuốt với tên nam nhân dám thân chủ nhân phen, nhưng thấy bộ dạng ngốc nghếch của đối phương, quyết định tạm thời tha cho .

      tại đủ ngu ngốc, nhỡ lại bị nó độc ngu hơn nữa, phải có cách nào bảo vệ chủ nhân nó sao?

      Nạp Lan Yên bĩu môi, còn cầm ngân châm trừ độc trong tay: “Biết ta nỡ bỏ, vậy tiếp đây kiên nhẫn chút. Cởi quần áo!”

      Lãnh Thiếu Diệp vui vẻ gợi lên khóe miệng, sảng khoái cởi hết sạch quần áo, lộ ra lồng ngực màu mật ong: “Vợ chút….”

      Nạp Lan Yên vỗ phát lên bụng , ngón giữa kẹp ngân châm tỏa hàn quang: “Có thể đổi xưng hô ?”

      Lãnh Thiếu Diệp lập tức sửa miệng: “Hồ Ly!”

      Tam gia rơi vào trong ngọt ngào, có thể có chút kiềm chế nào, bị Tiểu Bảo ở bên từ đầu đến cuối khinh bỉ mấy lần.

      “Kiên nhẫn chút.” Nạp Lan Yên thu lại tất cả cảm xúc, vẻ mặt vô cùng chăm chú, cầm ngân châm trong tay đâm vào huyệt vị bụng Tam gia: “Có đau ?”

      đau.” Tam gia nằm ngửa mặt đất, tầm mắt vừa vặn nhìn khuôn mặt của Nạp Lan Yên , chút đều luyến tiếc rời mắt: “Ngươi cứ việc bức độc, cần để ý đến ta.”

      Nạp Lan Yên gật đầu, cổ tay lật nhanh chóng thi châm, tinh thần lực cùng tập trung lực đều ở trạng thái căng thẳng cao độ.

      Độc người Lãnh Thiếu Diệp núp quá lâu, mỗi bước nàng thi châm đều thể có nửa điểm sai lầm.

      Khi ngân châm thứ ba mươi sáu cắm vào huyệt vị, vẻ mặt vốn chút thay đổi của Lãnh Thiếu Diệp lại nhíu chặt mi tâm, đau đớn bắt đầu tăng lên, trong cơ thể giống như đột nhiên xuất con độc xà cắn nuốt máu của .

      Truyện được edit tại *******************!
      Last edited: 14/3/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 24: Chúng ta trở về được.

      Edit: kaylee

      cái trán trắng mịn của Nạp Lan Yên chảy ra mồ hôi lạnh, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, lại tiếp tục thi ba châm.

      Đột nhiên thân thể Lãnh Thiếu Diệp chịu khống chế mà bắt đầu run rẩy, thống khổ giống như có trăm ngàn lưỡi dao đâm vào khắp cơ thể.

      Nạp Lan Yên hít hơi sâu, còn châm cuối cùng.

      châm cuối cùng này cũng là châm thống khổ nhất.

      Tay Nạp Lan Yên run run, Lãnh Thiếu Diệp rất đau, nhìn khuôn mặt trắng bệch của , trong lòng nàng cũng giống như bị kim đâm, đau.

      “Hồ Ly ngu ngốc, gia…. có việc gì.” Khóe miệng Lãnh Thiếu Diệp kéo ra chút tươi cười, chút đau đớn này, vẫn chịu được.

      Nạp Lan Yên cắn chặt răng, nhanh chóng đâm ngân châm cuối cùng vào huyệt vị, trước lúc Lãnh Thiếu Diệp thống khổ, cúi người hôn môi của , đầu lưỡi cạy mở hàm răng đóng chặt xâm nhập vào trong miệng .

      Đột nhiên hôn môi làm cho đầu óc Lãnh Thiếu Diệp trống rỗng trong nháy mắt, ngay sau đó từ lồng ngực trào ra cảm giác ngọt ngào thỏa mãn trước đây chưa từng có, ngây ngô nở nụ cười, Hồ Ly hôn , Hồ Ly chủ động hôn .

      cảm thấy, tiểu Hồ Ly nhà thích ?

      Vui sướng thể ức chế hoàn toàn trấn áp đau nhức truyền đến từ cơ thể, tay Lãnh Thiếu Diệp giữ chặt cái ót của Hạ Lan Phiêu, hung hăng hôn sâu.

      Dây dưa gắn bó, tóc mai quấn quýt.

      Thế nào lại làm thích như vậy, thế nào lại làm luyến tiếc buông tay như vậy!

      Nạp Lan Yên, Hồ Ly ngu ngốc, vợ….

      Năm phút sau, Tam gia hoàn toàn có ý định buông ra.

      Mười phút sau, Nạp Lan Yên có chút cứng ngắc.

      Mười lăm phút sau, Nạp Lan Yên cắn ngụm lên môi người nào đó, ngẩng đầu trừng mắt: “Đủ rồi!”

      Lúc này Lãnh Thiếu Diệp hung hăng nhíu mi: “Vợ, ta đau….”

      Khóe miệng Nạp Lan Yên co rút, chút lưu tình vạch trần người nào đó: “Châm này đau nhiều nhất cũng chỉ bảy tám phút thôi đúng sao?”

      Lãnh Thiếu Diệp nhếch miệng, mặt chút thay đổi : “Vợ, hôn môi trợ giúp giảm béo.”

      Nạp Lan Yên suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc, suy nghĩ của Tam gia đúng là vượt qua da mặt dày của , biết sao?

      Nạp Lan Yên chỉ dáng người lồi lõm kiêu ngạo ở kiếp này của nàng: “Nhìn thấy , dáng người tiêu chuẩn giống hệt kiếp trước.”

      Đương nhiên nhìn thấy vợ nhà mình rộng lớn mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ thấy, ra vừa rồi còn cọ chút, ừ, làm đột nhiên cái mũi lại có chút ngứa….

      Nạp Lan Yên ném chiếc khăn tay lên mặt người nào đó, khẽ cắn môi: “ nên để cho những thủ hạ kia của ngươi nhìn xem bộ dáng Tam gia bây giờ có bao nhiêu ngốc.”

      Lãnh Thiếu Diệp ném khăn tay sang bên, nhướng mày cười vô cùng kiêu ngạo: “Gia cũng muốn để cho bọn họ nhìn xem vợ gia có bao nhiêu lợi hại.”

      Nghe như thế, Nạp Lan Yên có chút buồn cười, lại cười nổi.

      Từ lúc xuyên qua đây đến giờ, bọn họ đều nghĩ đến người nhà, bằng hữu, huynh đệ, chiến hữu ở kiếp trước.

      Nạp Lan Yên trực tiếp nằm bên người Lãnh Thiếu Diệp, nhìn cát đá trong động đỉnh đầu, giọng: “Lãnh Thiếu Diệp, chúng ta trở về được.”

      Lãnh Thiếu Diệp trầm mặc lúc, cười khổ : “Đúng vậy, trở về được.”

      phải giấc mộng Nam Kha (1), càng phải là Trang Chu Mộng Điệp (2).

      (1) Mộng Nam Kha: Giấc mơ hão huyền. Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy mới biết đó chỉ là giấc mơ.
      (2) Trang Chu Mộng Điệp: Giấc mơ thực tế. Dựa theo tích: ngày Trang Chu nằm mơ biến thành con Hồ Điệp (bươm bướm), sau khi tỉnh mộng thấy mình vẫn là Trang Chu, vì vậy biết là trong mộng biến thành Trang Chu Hồ Điệp, hay là trong mộng biến thành Hồ Điệp Trang Chu.

      chết rồi….

      muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, bị Sao Băng nặng ngàn cân đập trúng, khả năng đời trước bọn họ vẫn còn sống có bao nhiêu?

      Lãnh Thiếu Diệp gắt gao nắm chặt tay Nạp Lan Yên, nghiêng đầu nhìn nàng, gằn từng chữ: “Hồ Ly, tốt vẫn có ngươi.”

      Nạp Lan Yên nhìn , chậm rãi nở nụ cười: “Tam gia, may mắn có ngươi ở đây.”

      Ngân châm cắm ở huyệt vị ít nhất phải nửa canh giờ, tại thời gian còn đến nửa, Nạp Lan Yên dứt khoát gối đầu lên tay trái, tay phải vuốt ve tay của Lãnh Thiếu Diệp: “Tam gia, ngươi có cảm thấy trận pháp này xuất rất kỳ lạ hay ?”

      Đáy mắt Lãnh Thiếu Diệp xẹt qua ánh sáng lạnh: “Hồ Ly, ngươi cảm thấy Hoàng tử nước khác có thể lặng yên tiếng động bố trí trận pháp lớn như vậy sao?”

      “Đương nhiên là .” Nạp Lan Yên bĩu môi: “Nếu đơn giản như vậy, Liệt Diễm còn bị tiêu diệt sớm?”

      “Huống chi….” Nạp Lan Yên nhướng mày: “Lúc trước ta nhận nhầm trận pháp, đây phải là Ngũ tuyệt trận, mà là Ngũ hành trận. Bất quá, hiệu quả cũng khác nhau mấy.

      “Ừ?” Lãnh Thiếu Diệp hiểu biết mấy loại trận pháp.

      Nạp Lan Yên giải thích: “Ngũ tuyệt trận là thông qua ảo giác rèn luyện để tăng thực lực trong sinh tử, còn Ngũ hành trận là truyền tống trận, truyền tống đến nơi rèn luyện cố định. Hai loại trận pháp này, bình thường đều là các đại gia tộc dùng để cho các đệ tử dòng chính rèn luyện. Tuy rằng cũng có nhiều người chết trong hai loại trận pháp này, nhưng….”

      Nạp Lan Yên giật khóe miệng: “Nếu Ba Đồ Hoàng tử có thể bố trí trận pháp, sao dứt khoát bố trí tuyệt sát trận? Ngược lại sử dụng cái đồ chơi này?”

      “Ách.” Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày, cười khẽ ra tiếng: “Xem ra chúng ta quá coi thường Liệt Diễm quốc.”

      Nạp Lan Yên giống như nghĩ đến chuyện bất khả tư nghị: “Ngươi là ….”
      Last edited: 14/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 25: Đứng ở cao nên đơn tịch mịch.

      Editor: kaylee

      Lãnh Thiếu Diệp nhàn nhạt gật đầu: “Còn có cách giải thích khác sao?”

      “Điên rồi sao?” Nạp Lan Yên biến sắc, hung hăng nhíu mi: “Tiểu Phượng Vũ mới mười tuổi.”

      Lãnh Thiếu Diệp lập tức khó chịu : “Gia cũng chưa qua sinh nhật hai mươi đâu.”

      Tiểu Phượng Vũ mới chẳng tiểu Phượng Hoàng cái quái gì, cứ chiếm lấy ánh mắt của vợ tất cả đều nên đạp bay hết!

      “Ngươi ghen với tiểu nha đầu cái gì?” Nạp Lan Yên bật cười, nghiêng người hôn cái lên khóe miệng của , Tam gia trước mắt này giống như đứa làm cho lòng nàng mềm đến rối tinh rối mù.

      Lãnh Thiếu Diệp cong con ngươi đen: “Lại hôn cái.”

      Nạp Lan Yên thò tay chọc chọc gương mặt của : “Giữ lại chút khí lực, đợi lát nữa còn có cái cho ngươi chịu đựng.”

      Thi châm chỉ là bước đầu tiên, tiết mục cuối cùng vẫn còn ở phía sau đây này.

      Lãnh Thiếu Diệp thuận theo: “Vợ, ngươi hôn ta cái ta liền có khí lực rồi.”

      Nạp Lan Yên nhìn lên trời, ai có thể trả lại Tam gia ác liệt bá đạo nhà nàng về ?

      Lãnh Thiếu Diệp kéo ống tay áo của nàng, giọng điệu bá đạo: “Tranh thủ thời gian.”

      Nạp Lan Yên hết cách, đành phải lại hôn cái lên khóe môi của nàng, Lãnh Thiếu Diệp hơi nghiêng đầu đôi môi đỏ mọng của nàng, để cho nàng có chút khe hở.

      Trong nhận thức của Nạp Lan Yên, lúc trước, Lãnh Thiếu Diệp đúng là lúc trẻ vô cùng khinh cuồng, nhưng khinh cuồng của giống những công tử con nhà giàu khác.

      Lúc lập nhóm tán , ở trong quân đội đùa giỡn huấn luyện.

      Lúc nhóm thành lập phát triển rực rỡ, buông tha con đường gia tộc an bài tiến vào ngành nghề bí ; mỗi ngày đấu trí đấu dũng với bọn khủng bố, kẻ bắt cóc; mỗi nhiệm vụ đều liều cả mạng sống.

      Thực lực của mạnh mẽ, chỉ số thông minh cao, thời gian ngắn ngủi liền lập ít chiến công.

      Cho nên, lần nào đó lúc nghe muốn bắt vương giả dong binh đoàn – Huyết Hồ, Lãnh Thiếu Diệp xung phong nhận nhiệm vụ!

      Nhưng lần đó, là lần ấn tượng sâu sắc nhất, cũng là cú ngã duy nhất vô cùng tàn nhẫn.

      Huyết Hồ trong truyền thuyết, đúng là hơn 7 tuổi, lại ở lần đầu tranh đấu, suýt nữa bắn nổ đầu của .

      Thua rất thảm.

      Lần đó, Lãnh Thiếu Diệp bị khiêng về Hoa Hạ.

      Từ đó về sau, thu lại tất cả bất cần đời cùng tự cao tự đại, mỗi ngày ngoài thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi cố định, còn lại đều dùng hết để huấn luyện và làm nhiệm vụ.

      Gặp lại sau hai năm, người con năm đó trưởng thành, mặc thân áo khoác màu đen xinh đẹp, dù bị chĩa súng vào đầu cũng chỉ lộ ra vẻ mặt tự tiếu phi tiếu (cười như cười), thản nhiên với : “Hai năm thấy, thiếu chút nữa nhận ra.”

      Chuyện cũ năm đó, nghĩ mình quên rồi, nhưng thực tế mỗi lần nhớ lại đều như mới hôm qua, nhớ rất ràng.

      Thậm chí, nếu súng năm đó của Huyết Hồ, cũng có Lãnh Tam gia được xưng là quân thần (ở đây ý chỉ thần trong quân đội đó) kia.

      Lãnh Thiếu Diệp hồi phục lại tinh thần từ trong trí nhớ, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nhịn được nở nụ cười: “Ta nhớ năm đó lúc chĩa súng vào đầu ngươi, ngươi cũng có bộ dạng này.”

      mười sáu mười bảy tuổi.

      Vốn nên là được cha mẹ sủng ái.

      Mà Nạp Lan Yên lại dạo quanh trong giới lính đánh thuê được 4 năm, chỉ có mỗi ánh mắt này là thay đổi, trước sau như , đàng hoàng chói mắt, sắc bén xinh đẹp.

      Nạp Lan Yên nghe vậy khinh thường nhếch môi: “Ngươi nghĩ năm đó ta thể trốn thoát?”

      phải.” Lãnh Thiếu Diệp , còn nghi hoặc: “Tuy rằng lúc đó ta chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, nhưng Huyết Hồ ngươi muốn chạy trốn, ngay lúc đó ta xác định thể ngăn cản.”

      “Xem ra ngươi vẫn hiểu bản thân.” Nạp Lan Yên hừ tiếng, rũ mắt. “Kỳ năm đó có chút mệt mỏi, ngay cả đối thủ có thể để làm ta sử dụng bảy tám phần lực đều có. Lúc ấy, bị ngươi chỉ súng vào đầu, ta còn rất kích động đấy.”

      Lần này đến lượt Tam gia co rút khóe mắt: “Gia có thể hiểu là vì ngươi đứng ở cao nên đơn tịch mịch hả?”

      #lề: vì tính cách hai ac này, nên lee vẫn để xưng hô là ngươi - ta mặc dù 2 người nỳ bày tỏ t/c rồi nha; cái nữa là do 2 người cùng xuyên nên vẫn để Diệp ca gọi vợ nhá, khi ở trước mặt m.n đổi ^^
      Last edited: 14/3/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 26: Hai vợ chồng đánh quái thú !

      Editor: kaylee

      Nạp Lan Yên thở dài sâu, vỗ vai Lãnh Thiếu Diệp: “Người hiểu ta, là chỉ có Tam gia.”

      “Vậy sao?” Lãnh Thiếu Diệp tức giận nở nụ cười.

      “Nhưng mà về sau ngươi trở nên mạnh mẽ quá nhanh.” Đối với chuyện này, Nạp Lan Yên thể phục.

      trở nên mạnh mẽ làm sao có thể truy đuổi được vợ tốt như vậy?” Giọng của Lãnh Thiếu Diệp mang theo chút kiêu ngạo, nhớ đến Huyết Hồ năm đó toàn cầu vừa nghe sợ mất mật bây giờ là vợ , có thể kiêu ngạo sao?

      Tiêu chuẩn thê nô của Tam gia lại bay cao lên thêm chút.

      Đáy mắt Nạp Lan Yên lộ ra tươi cười, đứng dậy từ dưới đất: “Tam gia, nhanh giải độc, chúng ta ra ngoài rèn luyện.”

      từ ‘chúng ta’ làm cho cả thể xác và tinh thần Lãnh Thiếu Diệp vui vẻ, con ngươi đen cong cong, cười : “Được, giải độc xong hai vợ chồng ta cùng nhau đánh quái thú !”

      Đánh quái thú cái gì.

      Nạp Lan Yên lại nhìn trời, Tam gia nhà nàng như thế nào lại biến thành bộ dạng này? có việc gì phát sinh, tâm mềm rồi.

      Hai người tùy tiện chuyện, nửa canh giờ rất nhanh qua.

      Nạp Lan Yên ấn tay lên huyệt vị người Lãnh Thiếu Diệp: “Đau ?”

      Lãnh Thiếu Diệp khẽ lắc đầu: “ đau, có chút tê.”

      thành công hơn nửa.” Nạp Lan Yên thở dài nhõm hơi, cổ tay lật vài cái, mấy cây ngân châm được lấy ra, bình tĩnh : “Khoanh chân ngồi xuống.”

      Nạp Lan Yên đợi đúng lúc, đánh chưởng vào giữa lưng Lãnh Thiếu Diệp.

      “Phốc….” Lãnh Thiếu Diệp lập tức phun ra ngụm máu đen, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái.

      Nạp Lan Yên lại đánh chưởng vào dưới xương sườn , Lãnh Thiếu Diệp lại phun ra ngụm máu độc.

      Sau đó, Nạp Lan Yên đánh bảy tám chưởng vào các nơi khác nhau người Tam gia, mỗi chưởng đánh vào liền bức ra ngụm máu độc.

      Cuối cùng đánh mạnh chưởng vào đan điền của , hết sức tàn nhẫn, Tam gia suýt nữa bị đánh đến mức ngã nằm xuống, nhưng mà sau khi ngụm máu độc cuối cùng phun ra, sắc mặt trắng bệch dần khôi phục màu hồng, môi cũng còn màu tím dọa người.

      Nạp Lan Yên đặt mấy ngón tay lên cổ tay Tam gia kiểm tra kỹ càng những biến đổi trong người , nhàng thở ra hơi: “Được rồi, độc bị loại bỏ xong.”

      Lãnh Thiếu Diệp hữu khí vô lực ( có sức lực) mở mắt: “Hồ Ly, ngươi xác định phải bạo lực gia đình với gia chứ….”

      Nạp Lan Yên hé miệng cười: “Tam gia, đây là cách bức độc nhanh nhất.”

      trắng ra, chính là đánh cho độc ra.

      Tam gia nhìn như có sức, thực tế độc trong cơ thể được giải giờ phút này rất thoải mái, giống như ngọn núi nặng ngàn cân quanh năm đè nặng bỗng nhiên bị dời .

      Trong cơ thể, từng cổ lực lượng bộc phát ra từ đan điền, điên cuồng xông về tứ chi bách hài (xương cốt tứ chi), cuối cùng tất cả đều hội tụ tại bình chướng (bức thành che chắn), cách nào tiếp.

      Bình cảnh.

      Lãnh Thiếu Diệp hít sâu hơi, trong con ngươi thâm thúy xẹt qua vòng ánh sáng tối tăm: “Hồ Ly, giúp ta thủ.”

      “Yên tâm.” Nạp Lan Yên cười đến sung sướng, Tam gia muốn tiến giai (lên cấp) là vui mừng ngoài ý muốn.

      Nàng cũng muốn biết, bị chất độc áp chế, bây giờ Lãnh Thiếu Diệp cường đại đến mức độ nào.

      Hào quang ra, ý vị bức người.

      Nạp Lan Yên trợn mắt há hốc miệng nhìn hai vòng sáng màu đỏ và cam bao phủ Lãnh Thiếu Diệp, lại trơ mắt nhìn vòng sáng màu vàng từ mơ hồ đến chói mắt, vững vàng vòng quanh người Lãnh Thiếu Diệp, cả kinh đến mức ngậm miệng được trong lúc lâu.

      Biểu tượng của Linh sĩ chính là vòng sáng màu đỏ, Linh sư là màu cam, mà Đại Linh sư chính là màu vàng.

      Nạp Lan Yên buồn rầu sờ đầu Tiểu Bảo, ngay cả nhánh linh mạch thứ hai nàng còn chưa đả thông, người này trực tiếp đạt đến Đại Linh sư?

      Chênh lệch này, đúng là quá lớn !

      “Hồ Ly ngu ngốc.” Tiếng trầm thấp từ tính vang lên bên tai, sau đó cả người liền rơi vào vòng tay ấm áp, Nạp Lan Yên quay đầu lại chọc chọc ngực của Lãnh Thiếu Diệp, khiêu mi : “Đợi đó, rất nhanh ta liền vượt qua ngươi!”

      Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu hôn nàng, giọng mơ hồ: “Gia tin tưởng ngươi.”

      Độc giải, thực lực chẳng những khôi phục lại còn tiến giai, chuyện vui sướng này làm cho thầm nghĩ hung hôn Nạp Lan Yên, giống như hôn thế nào cũng đủ.

      Đôi mắt hồ của Nạp Lan Yên lóe ra chút dịu dàng, ôm cổ nhắm mắt lại, giờ khắc này, nàng cảm thấy mình nhất định là rất thích Tam gia ?

      Nếu sao trong nội tâm lại thấy ngọt như vậy?
      Last edited: 14/3/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 27: Trút giận cho vợ!

      Edit: kaylee

      “Có động tĩnh.”

      Cách đó xa có chút động tĩnh, trong con ngươi Nạp Lan Yên xẹt qua đạo ánh sáng, kéo ống tay áo Lãnh Thiếu Diệp: “Tam gia, xem?”

      Lãnh Thiếu Diệp mấp máy môi mỏng, dừng bước, khó chịu : “ cần nhìn, chính là Bách Lý Phượng Vũ ngươi tâm tâm niệm niệm.”

      Ánh mắt Nạp Lan Yên sáng lên, kiễng chân hôn cái lên mặt người nào đó: “Đừng ghen với tiểu hài tử!”

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tam gia thoáng mềm chút: “Vậy xem .”

      Nạp Lan Yên lập tức kéo tay Tam gia chạy về phía phát ra tiếng động.

      Nàng và Lãnh Thiếu Diệp ra khỏi hang động của mối cái là ba ngày sau rồi, đường ngoài gặp rất nhiều ‘quái thú’, ngay cả bóng người cũng chưa thấy.

      Trong lòng Nạp Lan Yên lo lắng cho Bách Lý Phượng Vũ, kéo Lãnh Thiếu Diệp rèn luyện bên lại để cho Tiểu Bảo tìm hơi thở của Cố Nguyên đan người Bách Lý Phượng Vũ.

      Cuối cùng cũng để cho nàng tìm được.

      Chỉ là, lúc Nạp Lan Yên thấy ràng tình huống Bách Lý Phượng Vũ gặp phải, đáy mắt lóe ra tia tàn ác, vận linh lực xuống dưới chân bay nhanh , cước đạp Nạp Lan Lâm giằng co với Bách Lý Phượng Vũ ra ngoài!

      “Tiểu Phượng Vũ.” tay nàng nắm tay Bách Lý Phượng Vũ, nhìn cả người nàng đều là vết thương hỗn loạn, vết thương bị Nạp Lan Lâm chén mọt nhát cánh tay vẫn còn chảy máu.

      Vẻ mặt Nạp Lan Yên trầm lợi hại, lời lấy ra khăn lụa băng bó vết thương cho Bách Lý Phượng Vũ.

      Bách Lý Phượng Vũ tức giận cùng sát ý ngay lúc nhìn thấy Nạp Lan Yên lập tức hoàn toàn biến mất. Nhìn vẻ mặt Nạp Lan Yên vô cùng khó coi băng bó cho mình, hiểu sao hốc mắt có chút đỏ.

      Giống như đứa bị ủy khuất, gặp được cha nương.

      Nạp Lan Yên cầm máu, nhìn tiểu Phượng Vũ hốc mắt phiếm hồng cắn môi, thở dài kéo người vào trong lòng: “ có việc gì rồi.”

      Nghe được ba chữ kia, tiểu Phượng Vũ cuối cùng cũng nhịn được bổ nhào vào trong lòng Nạp Lan Yên, nước mắt xoành xoạnh rơi xuống, giống như thú con trở về nhà khóc nức nở.

      Lãnh Thiếu Diệp cố nén xúc động đá văng người trong lòng vợ nhà mình ra ngoài, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Nạp Lan Lâm, cũng biết, lúc trước nữ nhân đáng chết này cũng dám dẫn Ngũ Độc Cự Mãng đến trước mặt Hồ Ly, còn định sau đó giết Hồ Ly nhà !

      Mà Nạp Lan Lâm bị Nạp Lan Yên đạp cước bay ra ngoài bốn năm thước, ôm ngực đau đớn cả người run rẩy: “Nạp Lan Yên…. Ta, ta mới là tỷ muội của ngươi.”

      Tỷ muội?

      Hai từ này vừa ra, chỉ Nạp Lan Yên cười nhạo ra tiếng, ngay cả Bách Lý Phượng Vũ mở mắt to ngập nước liếc kẻ ngu ngốc kia, nữ nhân này đầu óc có bệnh sao?

      Nàng ta luôn ước gì Nạp Lan Yên sớm chết , ở trong sơn mạch cũng là nàng ta muốn mạng của Nạp Lan Yên, về đến gia tộc truyền ra tin tức của Nạp Lan Yên cũng là nàng ta, tại lại ở đây xưng tỷ gọi muội à?

      Nhưng có người động tác nhanh hơn các nàng, Lãnh Thiếu Diệp bước nhanh về phía trước, tay bóp cổ Nạp Lan Lâm, khuôn mặt tuấn mỹ như thần tràn đầy sát khí: “Chỉ bằng ngươi cũng dám năm lần bảy lượt khi dễ Vương phi của Bản Vương?”

      Cảm giác tuyệt vọng đập vào mặt, Nạp Lan Lâm nhìn nam nhân trước mắt, từ cổ truyền đến cảm giác đau đớn làm cho nàng hít thở thông, thậm chí thể suy nghĩ xem đối phương cái gì.

      muốn giết nàng.

      Nàng muốn chết.

      Nạp Lan Lâm giãy dụa kịch liệt: “Buông…. Buông….”

      Lãnh Thiếu Diệp lạnh lùng cười, ‘rắc’ tiếng tháo cằm Nạp Lan Lâm, ném người xuống đất, ngay tại lúc Nạp Lan Lâm cho rằng mình sao nữa, cổ tay truyền đến trận đau nhức làm cho nàng thể chịu nổi, cuối hai mắt đảo cái lập tức ngất .

      Lãnh Thiếu Diệp đạp gãy hai chân hai tay Nạp Lan Lâm, hai mắt lạnh lẽo: “Để ngươi ở đây hưởng thụ mấy ngày tốt, đợi lúc gia chuẩn bị ra ngoài lại đến tiễn ngươi về tây thiên (ý giết NLL ý).”

      Lãnh Thiếu Diệp cũng có cái nguyên tắc gì mà đánh nữ nhân.

      Hơn nữa năm đó còn suýt nữa bị Huyết Hồ vẫn còn tuổi bắn vỡ đầu.

      Nữ nhân này lại dám đến trêu chọc vợ , vậy phải chuẩn bị tốt tâm lý bị lọa côn đánh chết, cái kẻ vớ vẩn ở đâu cũng dám gây chuyện làm vợ bực mình?

      Trút giận cho vợ mình xong, Lãnh Thiếu Diệp quay mặt nhìn sang vợ mình, nhướng mày cười: “Hồ Ly, có phải cảm thấy gia vô cùng đẹp trai ?”
      Last edited: 18/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :