1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình ca - Bát Trà Hương (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 31:

      Hai người trốn ở trong phòng dây dưa em, em dây dưa đến cả buổi, cho đến khi Vu Thanh Trừng kêu Cố Trường Tân ở dưới lầu, là đến giờ rồi Bạch Lăng vuốt vết thương trước ngực , nơi đó vẫn còn quấn lụa trắng, dầy. cười bởi vì tay bé của dừng lại ở đó, cúi đầu nhìn mình ngón tay đè lại nới đó, có chút ưu tư :

      "Em biết em khuyên được. . . Chỉ cần vui vẻ là được rồi, từ nay về sau, em chỉ có cầu."

      "Gì thế?"

      "Nhất định phải tự chăm sóc mình tốt, đừng bị thương nữa nhé."

      " bị thương phải có nhiều thời gian ở cùng với em hơn sao?" Cố Trường Tân thấy mũi hồng hồng liền muốn trêu chọc , thích thấy đỏ mặt lại hay xấu hổ.

      " bậy gì đấy? !" Bạch Lăng hung hăng trừng mắt liếc cái: "Bây giờ đính hôn. . ., sau này thời gian ở chung với nhau vẫn còn rất nhiều, cho phép dùng chính thân thể mình đùa như vậy! Có nghe thấy !"

      "Nghe, lớn tiếng như vậy. . ." Cố Trường Tân ôm vào lòng, nhàng ấn nụ hôn ở trán của : " phải . . . Chỉ lo dặn dò , em cũng phải chú ý, bên kia. . . đừng mình nữa, nếu muốn gặp mẹ em và em trai hẹn ra hoặc là đưa tài xế cùng lính cảnh vụ ."

      "Dạ." Bạch Lăng tựa đầu vào trong ngực của buồn buồn trả lời, nghe dưới lầu liên tiếp truyền tới tiếng thúc giục, đẩy ra, khi xoay người chuẩn bị rời , lại chợt ôm lấy, lát sau, lại cực kỳ muốn đẩy ra. Lặp lại nhiều lần như thế, Cố Trường Tân cũng ngăn cản, chỉ rất là phối hợp đưa tay ôm lấy , lại phối hợp lui về phía sau mấy bước, khóe môi vẫn cười. Cuối cùng, vẫn hạ quyết tâm đẩy cái: " , . . ."

      "Bông nhài . . ." vẫn cười, dùng sức sờ mũi của c:, " đâu, phải tự chăm sóc tốt, phải ngoan ngoãn ở nhà, nếu xảy ra chuyện gì với ba mẹ, được khiến lo lắng."

      "Dạ." nhăn mũi lại cái, che lại: " cũng được để cho em lo lắng."

      gật đầu cái, cuối cùng nhịn được, xoay người ôm lấy , cúi đầu chạm xuống môi của , lúc này mới lưu luyến rời .

      Cố Trường Tân và Tiết Nham cùng nhau về, Vu Tinh ở bên cạnh kéo quân trang thẳng tắp của người ta, nước mắt nước mũi khóc đến thảm thương, Cố Trường Tân thấy phải nhức đầu, cuối cùng vẫn tìm tới lính cảnh vệ trong nhà, dùng sức kéo ra mới đưa Vu Tinh về nhà được.

      Thời gian trôi qua hai tháng như vậy, vừa thi tốt nghiệp xong, nhà họ Cố bàn bạc xem có nên thừa dịp hai bé được nghỉ hè cho các đến chỗ Cố Trường Tân chơi mấy ngày hay .

      Hôm nay, Bạch Lăng vừa xuống lầu liền thấy cảnh tượng Vu Tinh nằm hình chữ bát ghế sa lon xoa mũi.

      "Cậu làm sao vậy?"

      "Chị dâu —— chị cần phải làm chủ cho em!" Vu Tinh nghiêng đầu, nhìn thấy là lập tức khóc tiếp.

      Dĩ nhiên Bạch Lăng còn chưa quá thích ứng với danh xưng "chị dâu" của , mặt đỏ lên. ho khan hai tiếng, che giấu lúng túng: " cậu lại ăn hiếp cậu sao?"

      "Em cũng muốn kết hôn!"

      "Kết hôn?" Bạch Lăng nhảy lên từ ghế sa lon: "Cậu bao lớn đâu? Kết hôn cũng phải là chuyện con nít, cậu đừng nghĩ tới là vừa!”

      "Vậy cậu và mình sớm kết hôn! Tại sao đến mình lại được?" Vu Tinh lật người ngồi dậy, bất mãn đẩy Bạch Lăng cái. (xưng hô theo tâm trạng)



      Bạch Lăng bất thình lình bị đẩy cái đầu óc choáng váng, bị kiềm chế được nên ngã xuống ghế sa lon. Vu Tinh thấy thế cũng bị hù dọa, vội vàng đỡ : "Mình có khỏe bao nhiêu đâu? Sao thế? Cậu khó chịu sao?"

      " có sao. . . Có thể là nghỉ ngơi tốt, cho nên hơi chóng mặt." đỡ tay vịn ghế sa lon đứng lên, lên lầu, đồng thời cũng quên an ủi Vu Tinh: " quan trọng, mình lên nghỉ lát là được rồi."

      Vu Tinh cắn ngón tay nhìn bóng lưng của chút, do dự lát vẫn theo. Lúc vào phòng Bạch Lăng nằm ở giường rồi, hơi lo lắng tới bên giường chọc vào lưng Bạch Lăng: "Ngươi ngủ rồi sao?"

      "Đâu dễ ngủ như vậy chứ?" Bạch Lăng cười cười lật người, cười cười với ấy: "Sao rồi? Hôm nay cậu kỳ lạ như vậy?"

      "Tiểu Lăng. . . Lần trước lúc mình bị thương trở về, có phải cậu cùng mình ấy ấy hay ?" Rốt cuộc Vu Tinh vẫn còn là bé đơn thuần, lúc lời này mặt đỏ như trái táo.

      "Hả?" Bạch Lăng hỏi ngược lại câu, chỉ chốc lát sau liền phản ứng lại, có chút xấu hổ rũ mí mắt: "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

      "Cậu cần xấu hổ. . . mau có phải hay ?" Vu Tinh vô cùng lo lắng hỏi lại lần, thấy Bạch Lăng vẫn đỏ mặt cắn góc chăn, trả lời có chút gấp gáp câu, "Có phải cậu mang thai rồi hay ?"

      "Hả?" Bạch Lăng vừa nghe như thế sợ đến đầu đầy mồ hôi lạnh, trực tiếp nhảy lên: "Sao vậy. . . Làm sao lại như vậy được? Lần trước phải quyển sách kia viết vậy sao? dễ dàng mang thai như vậy. . . Bọn mình. . . bọn mình tổng cộng mấy lần. . ."

      " phải dễ dàng nhưng nhất định là có! Sao cậu cẩn thận như vậy. . ."

      "Mình. . . Vậy làm sao bây giờ?"

      " mình cũng là. . . phủi mông chạy lấy người hả? Mình có thể có cách gì chứ?"

      " cậu phải. . . ấy có chuyện ở bên ngoài. . . Mình. . ." Bạch Lăng mạch lạc , sau đó khóc ròng: "Mình nghĩ dễ như vậy . . . Mình cho là hai lần cũng chưa có gì."

      "Cậu cũng đừng gấp. . ." Vu Tinh vỗ vỗ lưng Bạch Lăng, an ủi: "Bây giờ hai người đính hôn, cho dù có con cũng tính là mờ ám gì, giờ chờ dì hai trở về rồi hỏi lại."

      "Hay là gạt trước. . ."

      "Gạt thế nào? Chờ bụng cậu lớn, mình xem gạt thế nào!"

      Bạch Lăng nghe rồi lại cảm thấy Cố Trường Tân là đáng ghét, để lại mình lo lắng ở chỗ này, bất tri bất giác mắng đôi câu. Vu Tinh ở bên cạnh nghe thấy càng ngừng phụ họa: "Đúng rồi, đúng rồi! Nghe Tiết Nham còn cho ấy viết thư cho mình!"

      Bạch Lăng càng nghe càng thấy có gì đúng, định , chỉ nhìn mình Vu Tinh ở đó thao thao bất tuyệt. Lúc đầu Vu Tinh càng càng hưng phấn, sau đó nghe giọng của Bạch Lăng quay đầu đối diện với ánh mắt hài hước của , có chút ngượng ngùng gãi đầu, cười gượng hai tiếng.

      "Cậu có phải nên chủ động thông báo chút ?"

      "Mình thừa nhận có hơi phóng đại chút. . . Nhưng mình đều là . . . Có phải rất lâu chưa tới chu kỳ rồi hay ?"

      Bạch Lăng vừa nghe ngẩn ra, cúi đầu suy nghĩ chút, đưa tay che bụng của mình, kiên định : "Nếu quả là có, mình vẫn muốn sinh ra, đó là đứa con đầu tiên của mình và ấy, sao mình có thể cần? Có lẽ rất khó, nhưng mình cũng cực khổ nhiều năm như vậy, mình tin tưởng mình cũng cố gắng được."

      "Có cần phải bệnh viện khám chút ? Bây giờ chúng ta cũng có kết quả chính xác." Vu Tinh suy nghĩ lát rồi : "Nếu hay là chúng ta cho dì hai tiếng, lỡ như. . . bọn họ cũng sớm có chuẩn bị tốt."

      "Ừ."

      Vu Thanh Trừng tan làm về đến nhà nghe Vu Tinh bị dóa đến cứng ngắc ngồi ghế sa lon. Cho đến khi Vu Tinh kêu nhiều lần mới phục hồi tinh thần, có chút sững sờ hỏi: "Các con. . . Các con xác định rồi sao?"

      " có, chưa tìm được dì mà."

      "Tiểu Lăng. . . Con bé có ý kiến gì?"

      "Xem ra là muốn sinh, nếu là dì và dượng hai muốn bồng cháu sớm chút, nếu gạt ấy nghĩ biện pháp?"

      " bậy bạ gì đó? Dì cũng ngại sớm sao?" Vu Thanh Trừng thở dài, lên lầu khuyên Bạch Lăng xuống lầu, mấy người bệnh viện, thời gian như chớp mắt, kết quả có.

      Bạch Lăng cầm tờ xét nghiệm, khi khóc lúc lại cười, làm cho Vu Thanh Trừng ở bên cạnh luống cuống tay chân dỗ dành, miệng càng ngừng : "Đừng khóc. . . Cẩn thận đứa bé. . . Haizz, ngoan. . ."

      Cố Đống nghe được tin này, đầu tiên là sững sờ, sắc mặt trầm xuống, nhớ tới cảnh cáo lúc đó của ông trong lòng thầm mắng Cố Trường Tân mấy câu. Sau đó nghĩ lại, lại thêm cháu nội rồi, vẫn ở bên cạnh mình, so với con trai ở xa vạn dặm đó trong lòng lại ngọt ngà . Chỉ là tiện biểu ra mặt, trầm mặt dặn dò Vu Thanh Trừng cùng Vu Tinh phải chăm sóc Bạch Lăng tốt, sắc mặt làm Vu Thanh Trừng lườm ông vài lần.

      Trong nhà nghĩ tin tốt này đương nhiên phải để Cố Trường Tân biết mới đúng, Vu Thanh Trừng càng ầm ĩ bảo Cố Đống nghĩ cách gọi con trai về. Lần trước, lúc Cố Trường Tân bị thương là Cố Đống biết ở bộ đội đặc chủng, bây giờ dĩ nhiên thể nào trở lại. Ông chỉ về phòng sách gọi điện thoại cho cấp của Cố Trường Tân để báo chuyện này, hề đề cập tới chuyện cho trở về.



      Cố Trường Tân huấn luyện cát được người gọi vào phòng làm việc, lúc biết được tin này còn ngốc nghếch cười hai cái, lại ngốc nghếch hỏi cấp : "Vợ em có sao chứ? Nghe phụ nữ mang thai rất vất vả. . ."

      "Sao tôi biết?" Chu Vũ cười đá cái: "Tuổi quá trẻ, cũng sắp làm cha rồi!"

      Cố Trường Tân cười "hắc hắc", ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng, có đội lính đặc chủng chạy vòng thao trường, ngay giây phút đó, cảm giác cả cuộc đời mình cũng hạnh phúc. . .
      Last edited: 27/2/16
      huyenlaw68, cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 32:

      Bạch Lăng có em bé, dĩ nhiên người nhà họ Cố vui mừng, nhưng nhức đầu nhất là vấn cũng theo đó mà đến, mới vừa thi đại học, bụng lớn như thế sao học đại học? Tuy thời đại bây giờ thể so với ngày trước rồi, mở hơn rất nhiều, nhưng mang thai mà học nhất định vẫn gặp phải rất nhiều chỉ trích.

      Vu Thanh Trừng suy nghĩ mấy buổi tối, bàn bạc với Cố Đống chừng mấy ngày mới ra cách xử lý trọn vẹn cả đôi đường. Đêm nay lúc ăn cơm tối xong, Vu Thanh Trừng đỡ Bạch Lăng ra cửa, bộ mới có lợi với phụ nữ có thai. Từ sau khi Bạch Lăng mang thai mọi chuyện đều cẩn thận, hết sức lo lắng cho đứa bé này. Bởi vì có kinh nghiệm, cho nên đều là Vu Thanh Trừng làm đó, bây giờ nghe có lợi cho đứa bé nên cũng chút do dự đồng ý.

      Hai người chậm rãi vòng vòng ngoài sân, có người quen biết gặp nên cười chào hỏi. Bởi vì thời gian chưa lâu nên bụng Bạch Lăng còn chưa quá lộ ra, dù là nhìn kỹ cũng rất khó phát . Mà nhà họ Cố vì bảo vệ Bạch Lăng khỏi bị dư luận quấy nhiễu nên cũng tuyên bố tin tức này ra bên ngoài.

      Hai người mấy phút, đêm suy nghĩ nên cũng có vẻ có tâm , rốt cuộc Vu Thanh Trừng mở miệng: "Tiểu Lăng, có mệt hay ?"

      " mệt ạ. . ." Bạch Lăng cười sờ bụng cái, : "Nghe mẹ con sau này bụng lớn rồi, cơ thể rất nặng, đoán chừng đến lúc đó thời gian vòng vòng như này cũng rất ít."

      " sao. . . Sau này mỗi ngày dì đều với con." Vu Thanh Trừng cười cười vỗ cánh tay Bạch Lăng: "Dì hỏi con chuyện, dĩ nhiên cũng phải nhất định phải làm như vậy, nếu con muốn cũng cần tức giận, chúng ta lại nghĩ cách khác là được."

      Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3[becuacon]

      "Chuyện gì ạ?" Mặc dù Bạch Lăng kinh ngạc nửa giây nhưng vẫn cười dịu dàng đáp: "Con hiểu dì và chú Cố vẫn luôn suy tính cho con, cho nên, dù chuyện gì, con đều tin tưởng mọi người."

      "Chúng ta vì muốn tốt cho con là chuyện, con có đồng ý hay lại là chuyện khác. Chúng ta tính thế nào cũng hi vọng con vui vẻ, cho nên tất cả vẫn phải xem ý của con." Vu Thanh Trừng đối xử với rất thân thiết và vui vẻ, dừng lát rồi : "Qua tháng nữa, con phải vào đại học, đến lúc đó đoán chừng bụng vừa nhìn thấy ràng. Dì và chú Cố con bàn bạc chút, trước tiên khoan đến trường, trước tiên sinh đứa bé ra rồi , đến lúc đó con và Vu Tinh trực tiếp ra nước ngoài học, như vậy được ?"

      Bạch Lăng nghe lời của bà rồi chỉ cảm thấy chậu nước lạnh từ trời dội xuống, tưới lạnh tất cả tâm tình kích động của vì đứa trẻ đến. Học đại học là mơ ước từ của , muốn tùy tiện buông tay như vậy, nhưng có con rồi còn học thế nào? Sinh con rồi ở nước ngoài con phải làm thế nào?

      Bạch Lăng cúi đầu nhìn bụng mình, giọng : "Đứa bé làm thế nào?"

      "Mọi người giúp con nuôi nó, cách khoảng thời gian tới thăm con, con muốn gặp nó bay trở về thăm nó cũng được."

      "Nhưng đứa trẻ như vậy. . . có con. . ."

      Vu Thanh Trừng nhìn thấu do dự của Bạch Lăng, nhạy bén dừng đề tài lại, cười dẫn sang chuyện khác, nghĩ tới tối về bàn bạc lại với Cố Đống chút, xem xem còn có biện pháp tốt hơn hay . Bây giờ mẹ chồng nàng dâu theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình, cũng ai tiếp tục tới. Suy nghĩ, chỉ mấy phút rồi xoay người về.

      Bạch Lăng nằm giường, nghĩ tới lời Vu Thanh Trừng , lăn qua lăn lại ngủ được, dứt khoát rời giường đến phòng khách gọi điện thoại cho Cố Trường Tân. Những năm tám mươi, điện thoại cố định ở các gia đình thông dụng, Cố Trường Tân rất lâu có viết thư cho , chỉ là mỗi tuần đều gọi điện thoại cố định về. Điện thoại kết nối, nghe là Bạch Lăng hơi giật mình, đặt cơm tối vừa nhận tay xuống, nghe điện thoại.

      "Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?" chưa từng chủ động gọi điện thoại tới đây, Cố Trường Tân có chút gấp gáp.

      " làm gì đó?” Bạch Lăng nghe thở hổn hển, ràng mới chạy tới, trong lòng ê ẩm, ồm ồm hỏi.

      "Mới diễn tập xong, chuẩn bị ăn cơm tối." Cố Trường Tân ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, hơn mười giờ.

      "Còn chưa ăn cơm sao?" Bạch Lăng nghe thấy, mấy lời vốn định ra lại nuốt xuống: "Vậy ăn cơm trước , em làm phiền nữa."

      "Rốt cuộc sao thế. . . sao, đợi lát nữa ăn cũng giống nhau, em trước , có khó chịu chỗ nào hay ?"

      " có. . ." Bạch Lăng cúi đầu nhìn dây điện thoại, ngón tay quấn lấy, vòng hai vòng lại buông ra, ấp úng lát, vẫn mấy câu Vu Thanh Trừng lúc nãy cho nghe. Sau khi Cố Trường Tân nghe thở ra hơi, chỉ cần phải người nhà tìm tới là an tâm, dù sao tất cả chỉ cần thích giải quyết như vậy là được rồi.

      "Nếu như em muốn học để trong nhà tìm quan hệ để em đến bên học đại học, trước nên làm hồ sơ bảo lưu việc học, chờ sau khi sinh con em học, đưa con cho . . ."

      " nuôi con? bận rộn như vậy. . ." Bạch Lăng nghe cong bĩu môi: " cảm thấy theo cách của dì được chứ?"

      "Em nghĩ thế nào?"

      "Bây giờ em cảm thấy giống như đứng ở bờ song bên này nhìn bờ sông bên kia, ràng rất gần, nhưng chỉ bị cách trở con sông. biết , lên đại học là mong đợi rất lâu của em, nhưng em phải được quan tâm cục cưng, em làm được."

      Cố Trường Tân giọng cười: "Con sông đó là do vất vả cần cù cày cấy mới có đấy. . ."

      Bạch Lăng đỏ mặt: " ràng có hai lần. . . Chắc vất vả cần cù cày cấy nhỉ. . ."

      "Chê đủ nỗ lực? Vậy hai ngày nữa xin nghỉ trở về nỗ lực thêm nhé."

      " nghiêm túc với đáy, cả ngày nghĩ tào lao à? Cũng sắp làm ba người ta đấy. . ."

      "Được rồi, cười là tốt, chuyện đó cần lo lắng, em chỉ cần nhớ rằng tất cả có là được. Đến lúc học còn hơn tháng, cách do người nghĩ ra, thời gian lâu như vậy chẳng lẽ còn nghĩ ra cách tốt sao? Em tốt nhất nên tự chăm sóc mình, hai ngày nữa xin nghỉ trở về chuyến." Cố Trường Tân cười động viên đôi câu.

      "Nếu bận thôi , chạy tới chạy lui rất mệt mỏi." Lòng Bạch Lăng đau xót cho nên mở miệng từ chối.

      "Cũng lâu như vậy rồi, cũng còn chưa gặp qua đứa bé, trở về lần sao. . ." Cố Trường Tân đưa mắt nhìn thời gian, dịu dàng dụ dỗ : " muộn rồi, mau ngủ , buổi tối phải đắp kín chăn, cảm lạnh rồi chịu khổ cũng là em, thấy đau lòng, ngoan, đừng để cho lo lắng."

      "Dạ!" Hốc mắt Bạch Lăng nóng lên, trái tim cũng thế.

      Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3[becuacon]

      Cố Trường Tân cúp điện thoại, buông lỏng sức lực toàn thân, tê liệt ngồi ghế, hồi lâu, có chút phiền não vuốt mặt. Chu Vũ cùng Đường Bằng Trình vào phòng làm việc, Chu Vũ tiện tay ném hộp cơm bàn: "Cơm tối!"

      "Dạ." Cố Trường Tân đáp tiếng, lại chậm chạp hề cử động.

      "Trong nhà xảy ra chuyện gì?" Đường Bằng Trình cau mày hỏi.

      "Có chút chuyện. . . Em xin nghỉ vài ngày được ?" Cố Trường Tân có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

      Chu Vũ nhìn dáng vẻ liều mạng gần đây cũng có chút đành lòng, đồng ý. Lúc này Cố Trường Tân mới ngồi xuống lùa cơm hai cái, uống chút nước rồi trở về ký túc xá. tùy tiện thu dọn mấy bộ y phục, suy nghĩ chút lại lấy cái hộp từ trong ngăn kéo, tấm huy chương lẳng lặng nằm bên trong. cho bất kỳ ai, bao gồm cả Bạch Lăng, tháng trước, ngày hôm sau lúc cho biết có con, ra làm nhiệm vụ, bắt trùm buôn thuốc phiện, lúc trùm buôn thuốc phiện đánh nhau với trực tiếp đâm nhát dao quân đội thường dùng vào bụng của . Lúc nằm bàn phẫu thuật vẫn còn nhớ — đừng cho người trong nhà.

      Miệng vết thương khâu rang như vậy làm sao có thể nhìn thấy, nhớ tới lần trước bị thương những lời đó, đột nhiên cảm thấy bây giờ hơi bất lực.

      Bạch Lăng hoàn toàn nghĩ tới, hôm sau Cố Trường Tân liền chạy về. và Vu Tinh ra cửa tản bộ lát, vừa vào cửa nhìn thấy ngồi ở ghế sa lon nhìn cười. Đầu óc trống rỗng, dáng vẻ ngây ngốc lấy lòng .

      " biết sao?" Cố Trường Tân nhíu mày: " phụ nữ mang thai thay đổi, ngốc hơn, xem ra là . . ."

      "Sao nhanh như vậy?"

      "Nghĩ tới con trai chứ sao. . . Chỉ là sinh con cũng tệ." Cố Trường Tân duỗi tay về phía : "Đến đây, nhìn kỹ con của chúng ta chút."

      "Này. . . Hai người cần xem em là trong suốt có được hay ?" Vu Tinh bên cạnh vuốt cánh tay oán trách.

      Cố Trường Tân cười to, cẩn thận dắt Bạch Lăng trở về phòng. giống như đứa bé tò mò, đưa tay chạm vào bụng của cái, rất nhanh lại dời , giống như là sợ đụng hư vậy. Bạch Lăng cười, kéo bàn tay của phủ lên bụng của mình, cả người tựa vào trong ngực , dịu dàng : "Bây giờ nó còn , cho nên cảm thấy thai đạp. Dì qua mấy tháng nữa, đứa bé ở quơ tay múa chân bên trong rồi."

      "Ừ, lúc nó đạp em khó chịu sao?" Cố Trường Tân sờ sờ bụng của , lại hỏi.

      " biết, chỉ là dì lúc đứa bé đạp thai ở trong bụng, ba mẹ đều rất vui mừng, nếu như là ... vui vẻ ?"

      "Nếu nó chọc cho mẹ của nó khó chịu, vui."

      "Ha ha. . ." Bạch Lăng cười: " vui sao chứ? Cục cưng hiểu chuyện, có thể trách nó sao?"

      "Chờ nó ra hung hăng đánh vào mông mấy cái!"

      "Dữ dội như vậy? thương nó chút nào sao?"

      "Là con , giống như em, đương nhiên bỏ được, là con trai, quá bướng bỉnh phải nghiêm khắc chút, nếu quản được đâu."

      Bạch Lăng cười cười quở trách , dựa vào , hai người chuyện. Phụ nữ có thai luôn mệt rã rời, chỉ chốc lát sau, Bạch Lăng muốn ngủ, Cố Trường Tân đỡ vào phòng tắm, giúp rửa mặt xong cuôi ẳm người trở về phòng ngủ, thả lên giường, cẩn thận vén góc chăn, khom lưng hôn khóe môi cái: "Em ngủ trước , đến phòng sách, ba còn chờ ."

      "Dạ." Bạch Lăng nghe lời nhắm hai mắt lại.

      Trong phòng sách, Cố Đống ngồi ghế chậm rãi uống trà, thấy Cố Trường tân vào gật đầu cái, : "Con tính thế nào?"

      "Con muốn trở về chăm sóc ấy."

      " trở về bộ đội? Con đừng quên lúc trước sao con muốn bộ đội!"

      "Quyết định này do con nghĩ suốt đêm. Tình cảm đối với bộ đội đặc chủng, con ít hơn bất cứ người naog, tháng trước lại bị thương lần, con suy nghĩ, nếu có ngày con còn ở đây nữa, ấy và đứa bé phải làm thế nào? Suy nghĩ như vậy nên lúc huấn luyện cùng làm nhiệm vụ con cảm thấy có chút phân tâm. Điều đó đối với con, đối với cả đại đội đều phải là chuyện tốt." Cố Trường Tân thở dài, tiếp: "Con chỉ muốn ấy trải qua tốt, thế nên, con có thể cho, con đều nguyện ý cho ấy."

      "Con cũng còn , có quyết định của mình, ba thể nào tham dự." Cố Đống đứng dậy vỗ vai cái. "Ở có chính sách chuyển ngành binh sĩ là có thể vào cơ quan nhà nước, ba muốn nghĩ cách giúp con chút."

      "Cám ơn ba. . ."

      Lúc Cố Trường Tân trở về phòng, Bạch Lăng còn chưa ngủ. rửa mặt xong rồi, vừa ngồi lên giường liền mở mắt ra nhìn cười hì hì.

      "Sao chưa ngủ?"

      "Có chút hưng phấn, ngủ được."

      Cố Trường Tân ôm vào lòng, vỗ lưng của , giống như dỗ đứa trẻ: "Ngoan, ngủ sớm chút. . . Mấy ngày nữa trở về bộ đội làm hồ so chuyển ngành rồi về với em. . ."

      " gì?" Bạch Lăng nghe lời của mở mắt nhìn lạ lùng.

      "Cùng với em với con được sao?" Cố Trường Tân hôn tóc của , : "Cuộc đời có em với con chính là chuyện hạnh phúc nhất. Cho nên, em chỉ cần an tâm làm chuyện em muốn làm là được rồi, ở bên cạnh em cùng với em."

      "Cố Trường Tân. . ."

      "Hả?"

      " là ông xã tốt, cũng là ba tốt. . ."

      Năm đố, Cố Trường Tân được Cố Đống sắp xếp vào cơ quan nhà nước, sau khi Bạch Lăng mang thai chín tháng sinh ra bé trai, tên là "Cố Thừa hiên". Năm sau, Bạch Lăng nghỉ học năm lại vào trường đại học. Ban ngày, mẹ học, Tiểu Thừa Hiên theo ba làm, ba họp, cậu nhóc lẳng lặng ngồi dựa vào hành lang, duyệt công văn, cậu nhóc dựa vào phòng làm việc lẳng lặng xem sách thiếu nhi của mình.

      Hơn hai mươi năm sau, Cố Thừa hiên được ba ủng hộ vào bộ đội đặc chủng, chính là đơn vị năm đó Cố Trường Tân tiến vào. . .

      -----HOÀN CHÍNH VĂN-----
      Last edited: 27/2/16

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Truyện rất hay, chúc mừng nàng @michellevn hoàn thành, thanks nàng

    4. Daxanhrauma

      Daxanhrauma New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Truyện hay nhưng kết làm mình hụt hẫng quá TT.TT

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :