1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lãnh đế cuồng thê - Mặc Tà Trần (106/107)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 18: Gia nhưng là liều mình cứu giúp.

      Edit: kaylee

      “Cửu đệ!” Sắc mặt Lãnh Thiếu Khuynh đột nhiên thay đổi, ôm lấy Lãnh Thiếu Phong thống khổ, khuôn mặt tuấn dật trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn đầy lửa giận: “Còn mau dẫn Ngự y tới?!”

      Mà lúc này, sau Lãnh Thiếu Phong, Bách Lý Phượng Vũ, Cung Vô Khuyết, Nạp Lan Lâm cùng vài vị Hoàng tử đều lộ ra thần sắc thống khổ, lục phủ ngũ tạng giống như bị vô số kim đâm, thống khổ vô cùng.

      Lãnh Thiếu Lân cảm giác được trong cơ thể mình đột ngột xảy ra đau đớn, ôm bụng sắc mặt trắng bệch, phải hạ độc, cũng phải Nhị đệ, về phần Lãnh Thiếu Diệp cùng Nạp Lan Yên căn bản là có thời gian đụng vào điểm tâm, là ai, là ai?

      Lãnh Thiếu Diệp nắm bàn tay lạnh lẽo của Nạp Lan Yên, giọng có chút run rẩy: “…. Nạp Lan Yên!”

      Nạp Lan Yên chịu đựng đau đớn truyền đến từ lục phủ ngũ tạng, cười khổ: “Sơ suất.”

      xong nhìn Bách Lý Phượng Vũ: “Phượng Vũ, đến chỗ ta.”

      Bách Lý Phượng Vũ khó khắn nhấc chân bước đến bên người nạp Lan Yên, khuôn mặt nhắn tinh xảo vì đau đớn mà nhăn lại thành đoàn: “Bằng hữu….”

      Nạp Lan Yên đầu ngõn tay vừa động liền nhét cái gì đó vào miệng Bách Lý Phượng Vũ, sau đó tay giữ chặt cổ tay lqd Bách Lý Phượng Vũ, truyền linh lực vào cơ thể nàng, mặc dù thể giải độc nhưng cũng có thể giảm bớt thống khổ của nàng lúc này.

      Bách Lý Phượng Vũ nuốt viên đan dược, cảm giác có dòng nước ấm theo mạch môn hòa vào trong cơ thể, dần giảm bớt thống khổ kia, nhìn sắc mặt tái nhợt lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng của Nạp Lan Yên, lại làm cái mũi của Bách Lý Phượng Vũ dù đau cũng đỏ mắt có chút chua xot, giống như có cái gì đó vọt tới hốc mắt, làm nhòe tầm mắt.

      Nàng thích hơi thở người Nạp Lan Yên, cho nên vừa mới gặp liền nhận định muốn làm bằng hữu với nàng, sau đó biết được nàng có thể là Nạp Lan Yên quá tin tưởng nhưng là dấu được chờ mong.

      Cho nên hôm nay biết được Nạp lan Yên đến, nàng liền vụng trộm chạy tìm biểu ca Lãnh Thiếu Nhàn dẫn nàng đến đây, gặp bằng hữu vừa xinh đẹp vừa lợi hại nàng thích.

      Nhưng đồng dạng như vậy.

      Loại thích trước kia, cùng tại nhìn Nạp Lan Yên cũng bị trúng độc lại nhìn đau đớn chuyển linh lực cho nàng, là giống nhau.

      Lãnh Thiếu Diệp vung tay áo muốn ném Bách Lý Phượng Vũ ra ngoài, nhưng lại chạm đến ánh mắt của Nạp Lan Yên, động tác bỗng dừng lại giữa trung.

      Giống như nàng hiểu gần hết tất cả về , cũng hiểu từng sở thích của nàng.

      thích trẻ con.

      biết Nạp Lan Yên thích trẻ con.

      Giờ phút này Nạp Lan Yên trong lòng cười khổ thôi, lần này nàng sơ ý, trong cơ thể nàng dung hợp nọc độc của Xà Vương là Tiểu Bảo, gần như có độc dược nào có thể ảnh hưởng đến cơ thể nàng.

      Độc ở trong điểm tâm, nàng nhìn ra.

      Mãi đến khi độc phát tác, nàng mới ý thức được lần này cái gì đánh ngã mình.

      Độc bọ cạp.

      Từ đuôi bọ cạp châm lấy chất độc, hòa tan độc bọ cạp vô sắc vô vị vào trong điểm tâm, chê vào đâu được.

      Mà độc bọ cạp, đúng là khắc tinh của Ngũ Độc Cự Mãng, cho nên giờ phút này, Nạp Lan Yên thừa nhận thống khổ lqđ ít nhất là gấp hai lần người khác.

      đúng.” Lãnh Thiếu Khuynh chống bàn đứng dậy, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng lộ ra vài phần cẩn thận cùng trấn tĩnh: “Vương phủ, bị thanh lọc rồi.”

      Lúc này cả Vương phủ đều im lặng đến quỷ dị tiếng động, giống như chỉ còn lại những người trúng độc trong đình viện.

      Lãnh Thiếu Diệp giống như nghe thấy, còn có ý định buông tay Nạp Lan Yên, con ngươi tối sầm lại, mạnh mẽ kéo cánh tay đặt cổ tay Bách Lý Phượng Vũ của Nạp Lan Yên về, giận dữ mắng tiếng: “Ngươi muốn sống nữa!”

      Nạp Lan Yên lắc đầu, khó khăn thở ra hơi, mắt nhìn vách tường, lại nhìn mặt đất, bài trí bốn phía đình viện từng cái lên trong đầu, con ngươi đột nhiên co rụt, kêu lên: “Ngũ tuyệt trận!”

      Bọn người Lãnh Thiếu Khuynh còn chưa kịp phản ứng, nghe thấy trận tiếng cười to: “Ha ha ha, thể tưởng tượng được Liệt Diễm quốc cũng có người tinh thông trận pháp!”

      Lãnh Thiếu Lân kinh hãi, nhìn bóng dáng mặc hắc y (quần áo đen) đứng đầu tường, trong mắt tuôn ra vô tận lửa hận, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Ba Đồ Nhị hoàng tử.”

      Đứng ở đầu tường, đúng là Nhị Hoàng tử của nước lánh giềng Ba Đồ đế quốc với Liệt Diễm, cũng là người ngày mai hẹn cùng nhau săn bắn.

      Lãnh Thiếu Lân làm sao cũng nghĩ đến, lá gan của Ba Đồ đế quốc to bằng trời, lại dám ở địa bàn của Liệt Diễm quốc động thủ!

      Mặt của Ba Đồ Nhị Hoàng tử u thấy vẻ mặt, lại có thể nghe thấy tiếng đầy kiêu ngạo cuồng vọng của lqđ : “Bổn Hoàng tử mới đến, thuận đường tặng các ngươi phần hào lễ (lễ lớn), nhưng xem hôm nay, các ngươi có còn mạng xông ra Ngũ tuyệt trận….”

      Oanh!

      Mặt đất đột nhiên bắt đầu rung chuyển kịch liệt!

      Chấn động ‘ầm ầm’ cùng với tiếng cười to điên cuồng của Ba Đồ Nhi Hoàng tử: “Ôi chao! Trận pháp bắt đầu mở ra. Bổn Hoàng tử dùng mạng đổi lấy mạng của tất cả tinh Liệt Diễm quốc, đáng giá! Ha ha ha!”

      “Shit!” Lãnh Thiếu Diệp chửi tiếng, tay lấy ra ba cây ngân châm bỗng dưng bắn về phía Ba Đồ Nhị Hoàng tử, tay lqd bảo hộ Nạp Lan Yên, cắn răng thấp giọng khiển trách: “Sao lại thế này?”

      Từ lúc mới đầu định dẫn người chạy trước sau, cố tình bị Nạp Lan Yên dùng sức kéo tay, nay nhìn trận chiến này muốn chạy cũng được rồi!

      Nạp Lan Yên lần nữa trở tay cầm chặt tay Lãnh Thiếu Diệp, chưa kịp giải thích, cuồng phong nổi lên, xoay tròn bốn phía, dưới chân đột nhiên trống rỗng, thân thể lập tức mất trọng lượng hung hăng ngã xuống đất!

      Phanh!

      Nạp Lan Yên bị hơi thở quen thuộc bao vây lấy nặng nề ngã xuống đất!

      Nhưng thân thể của nàng có chạm đất, thậm chí ngay cả mũi chân đều có đặt mặt đất, mà toàn bộ bị thân hình cao lớn của Lãnh Thiếu Diệp ôm trong lòng, từ đầu đến chân nằm người của .

      Nạp Lan Yên nhìn thấy trán Lãnh Thiếu Diệp chảy máu cùng với đôi mắt nhắm chặt của , trong mắt lộ ra kinh hoảng cùng chút sợ hãi: “Lãnh Thiếu Diệp!”

      có việc gì!” Lãnh Thiếu Diệp từ từ mở mắt, nhìn thấy Nạp Lan Yên trước mặt kinh hoảng sợ hãi, khóe môi giương lên nụ cười xấu xa, bởi vì bị thương cổ họng có chút khàn: “Hồ ly, lần này gia thế nhưng là liều mình cứu giúp.”

      “Câm miệng!” Nạp Lan Yên khó khăn phun ra hai chữ, run rẩy lấy ra Cố Nguyên Đan từ trong ngực, vài lần suýt chút nữa làm rơi đan dược khỏi tay, lung tung nhét vào trong miệng Lãnh Thiếu Diệp, hung hăng nắm chặt nắm đấm mắt đỏ hồng: “Lãnh Thiếu Diệp, ai mẹ nó cho ngươi cứu ta như vậy?!”

      Cả người Nạp Lan Yên đều phát run.

      Sau khi đến thế giới xạ lạ này cho tới bây giờ, mấy quyển sách cổ năm đó sư phụ ép nàng nghiên cứu như cưỡi ngựa xem hoa giống như trở nên ràng, cho nên nàng biết Ngũ tuyệt trận, cũng ràng tình huống bên trong Ngũ tuyệt trận, vì ràng, cho nên mới ngăn lại Lãnh Thiếu Diệp lúc trận pháp mở ra.

      Bởi vì Ngũ tuyệt trận phải chỉ là tuyệt sát chi trận, mà là ảo cảnh trận pháp có sát cơ cùng kỳ ngộ cùng tồn tại!

      Trong ảo cảnh có rất nhiều nguy hiểm, lại càng có những cơ hội bây giờ bọn họ cần nhất, cơ hội tăng thực lực, trở nên cường đại!

      Cho nên nàng mới có thể nghĩa vô phản cố (1) giữ chặt Lãnh Thiếu Diệp, huống chi tình huống lúc ấy, căn bản là thích hợp để chạy trốn.

      (1) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa chùn bước.

      Nhưng….

      khắc kia khi bị bảo hộ trong ngực nặng nề nện xuống đất, Nạp Lan Yên ràng nghe được tiếng rên thống khổ của Lãnh Thiếu Diệp.

      khắc kia giống như có cái gì đó nặng nề đụng vào trái tim nàng, lại giống như có cái gì đó ‘ba’ tiếng vỡ vụn.

      Trong nháy mắt đó, nàng sợ, nàng sợ.

      Sợ nam nhân này từ nay về sau biến mất thấy, sợ nam nhân này cả người lạnh như băng nằm mặt đất, sợ nam nhân này …. Sợ, sợ, vô tận khủng hoảng quét qua lục phủ ngũ tạng của nàng.

      đối với nàng, giống như tấm gỗ duy nhất giữa biển rộng , ánh mắt nàng đột nhiên có chút mơ hồ, cái thế giới này cái gì nàng cũng có, cái gì cũng đều có….

      Ai xuyên qua về sau có thể bình tĩnh lần nữa sống sót? Ai tâm lý tố chất vững vàng của thủ lĩnh dong binh đoàn có thể tiếp nhận tất cả xa lạ?

      Nạp Lan Yên phải là người yếu đuối hèn nhát bỉ ổi, nhưng có nghĩa là nàng có thể bình tĩnh tiếp nhận tất cả!

      Giả, có đôi khi nàng cảm thấy tất cả người bên cạnh mình đều là giả, cái gì cũng giả, ngay cả chính nàng cũng giả!

      Chỉ có người trước mặt này là , chỉ có Lãnh Thiếu Diệp, cũng chỉ có Lãnh Thiếu Diệp.

      Cho nên làm sao dám, làm sao có thể!

      ***** Đề với người xa lạ *****

      Hồ Ly là trúng độc…. Sau đó, Hồ Ly cũng là sợ hãi, đột nhiên cảm thấy thế giới này có người như vậy, người như vậy cũng đủ rồi….
      Phong Vũ Yên, thuytWinter thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 19: Trực tiếp khiêng lên!

      Edit: kaylee

      Lãnh Thiếu Diệp kinh ngạc nhìn Nạp Lan Yên, giống như lần đầu tiên quen biết nàng.

      Trong trí nhớ Huyết Hồ, vĩnh viễn đều là cuồng vọng, tùy ý, phô trương, chói mắt.

      Chưa bao giờ khống chế được như tại, chưa bao giờ giống như tại, sụp đổ thành từng mảnh .

      Trong nội tâm thê lương trống vắng lập tức bị thứ gì đó lấp đầy, con ngươi đen thâm thúy của Lãnh Thiếu Diệp giờ phút này sáng kinh người, môi mỏng khẽ mở, vừa muốn gì….

      “Rống!”

      tiếng mãnh thú gào rú nổ vang bên tai hai người, Nạp Lan Yên phản xạ có điều kiện ôm Lãnh Thiếu Diệp ở bên cạnh bổ nhào về phía trước, ánh mắt thoáng nhìn về sau, chỉ thấy con mãnh thú lớn chạy như điến đến chỗ bọn họ!

      “Đáng chết!” Nạp Lan Yên chửi câu, Tiểu Bảo cổ tay phát nguy hiểm, ‘vụt’ tiếng nâng đầu lên, “Tiểu Bảo, lên!”

      “Tê!” Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, Tiểu Bảo trượt xuống từ cổ tay Nạp Lan Yên, nháy mắt liền khôi phục chân thân, Cự Mãng dài bảy tám thước cao khoảng tám thước trong nháy mắt liền nghênh đón con mãnh thú kia!

      Cát bay tóe lên, cuồng phong cuồn cuộn!

      Nạp Lan Yên thấy Tiểu Bảo đánh bay cự thú, cũng bỏ lỡ thời cơ, tay khiêng Lãnh Thiếu Diệp lên vai, bước như bay, bỏ chạy nhanh về phía sau!

      tại nàng bị trúng độc, Lãnh Thiếu Diệp vừa bị thương nặng vừa trúng độc, liều mạng cùng cự thú kia ràng là tìm chết.

      Lãnh Thiếu Diệp bất ngờ kịp đề phòng bị nữ nhân khiêng ở vai, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra biểu cảm biết là gì: “Móa, Hồ Ly, gia còn chưa bị phế đâu.”

      “Câm miệng!” Nạp Lan Yên nóng nảy mắng: “Xương sườn đều gãy ba cái, sắp mẹ nó chui vào phổi rồi, còn có phế đâu? Trước tìm nơi an toàn rồi sau!”

      Lãnh Thiếu Diệp thử giãy giụa, lại phát cả người đều bị Nạp Lan Yên giữ chặt trừ vai có thể động những bộ phận khác cũng thể động: “Hồ Ly, ngươi thả ta xuống, ngươi mẹ nó cũng trúng độc đó.”

      “Độc tiêu tan, ngươi lại động nữa lão nương trước liền độc chết ngươi!” Nạp Lan Yên cắn chặt răng, lúc này nàng áp chế huyệt vị của Tam gia này khó khăn lắm rồi, còn nhích tới nhích lui, “ thấy chạy trối chết sao, lúc này sao có thể lề mề?!”

      Lãnh Thiếu Diệp trong lòng cảm động, là cảm động, tuy rằng bị khiêng vai tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của đại nam nhân, nhưng lại cảm động khi nghe lời tức giận đến lệch mũi của Nạp Lan Yên: “Ngươi chạy lung tung như vậy có lợi gì?”

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn bốn phía xung quanh vòng, biết Ngũ tuyệt trận, nhưng chỗ này mênh mông toàn là cát, chính là sa mạc: “Chạy theo hướng gió, phía trước hẳn có nguồn nước.”

      Nạp Lan Yên chỉ trả lời câu: “Lúc ngươi vẫn còn ở quân đội chơi lão nương qua sa mạc bốn năm lần rồi.”

      Nơi này nàng nhắm hai mắt cũng có thể tìm được chỗ thân an toàn.

      Tam gia tức lệch mũi.

      Nữ nhân này lại để cho bù lại chút tự trọng của nam nhân ư?!

      phút sau, Nạp Lan Yên đứng đồi cát , xoay người liền đặt Lãnh Thiếu Diệp ở , cũng giải thích cái gì, hai tay cố sức đào bới đồi cát, khoảng bốn năm phút sau, Nạp Lan Yên ánh mắt sáng ngời: “Thành công!”

      “Ừ?” Lãnh Thiếu Diệp hơi sửng sốt, nhìn bên dưới chỗ đồi cát bị đào lên là cửa động đường kính khoảng mét, bên trong sâu thấy đáy, “Đây là động gì?”

      vào sau.” Nạp Lan Yên lại khiêng Lãnh Thiếu Diệp đưa vào bên trong động, bản thân cũng chui vào, lại dùng cát lấp cửa động lại, sau lưng Lãnh Thiếu Diệp nằm mặt đất, lúc này mới có thời gian giải thích chút với , “Loại động đất này là nơi mối cái đẻ trứng, trong sa mạc này những vật khó chơi cũng dám trêu chọc đến tộc mối. Mối cái tính tình ôn hòa, chỉ cần làm hại con của nó, nó chủ động công kích con người.”

      Lãnh Thiếu Diệp mơ mơ hồ hồ lên tiếng, kỳ nghe Nạp Lan Yên cái gì, chỉ là nháy mắt nhìn thiếu nữ bước đến gần, hơi thở nhàn nhạt mùi thơm đúng là từ người Nạp Lan Yên, giống như hơi thở cỏ xanh bừng bừng sức sống, lại giống như hơi thở thiên nhiên ấm áp thoải mái.

      Trong đầu lên đủ loại hình ảnh hai người truy đuổi ở kiếp trước, là chấp niệm trong lòng khi sao băng rơi xuống, là rung động cùng may mắn trong nháy mắt khi biết ở thế giới xa lạ này có người quen, là chung sống khác biệt trong khoảng thời gian này so với kiếp trước.

      Vừa rồi, vừa rồi bộ dáng Nạp Lan Yên suy sụp vẫn còn lên trước mắt đuổi cũng , dần dần dung hợp với trước mắt này.

      Lãnh Thiếu Diệp cười, tấm gỗ nổi sao?

      Ở thế giới xa lạ này, tiểu Hồ Ly đối với , là tấm gỗ nổi duy nhất giữa biển khơi mênh mông.

      Nàng sợ gặp chuyện may, làm sao cảm nhận được?

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn khuôn mặt có chút chật vật của , con ngươi đen sắc bén thâm thúy dần nở rộ vòng sáng nhàn nhạt.

      Hồ Ly ngu ngốc, nếu nơi này là địa ngục, vậy cùng gia vĩnh viễn ở lại nơi này !

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 20: Tam gia nhộn nhạo!

      Edit: kaylee

      “Được rồi.”

      Nạp Lan Yên khoảng phút đồng hồ, đứng tại chỗ thở phào nhõm, cẩn thận đặt Lãnh Thiếu Diệp xuống đất, ngón tay nhàng sờ soạng chỗ xương sườn của , : “Tam gia, trước tiên ta giúp ngươi nối xương.”

      “Ừ.” Lãnh Thiếu Diệp thu lại ánh sáng trong mắt, nâng khóe miệng : “Hồ Ly, chút.”

      “Đau cũng chết được ngươi.” Nạp Lan Yên bĩu môi, tuy thế, nhưng động tác tay rất nhiều, nàng rũ mắt xuống nên nhìn thấy dịu dàng chết người trong mắt Tam gia trong lúc này.

      Tam gia cảm thấy, làm sao lại ngốc như vậy.

      Kiếp trước sống đến hai mươi bảy tuổi, nữ nhân có thể làm cho đặt ở trong mắt, ngoài lão mẹ nhà mình cùng hai lão tỷ bên ngoài ra, chỉ còn Hồ Ly trước mắt này.

      biết nữ nhân này bước chân vào dong binh đoàn trải qua như thế nào, nhưng hiểu Nạp Lan Yên, kiên định, chấp nhất, kiêu ngạo, tùy ý lại tiêu sái đến mức làm cho người ta thể hâm mộ ghen tỵ.

      Nếu hình dung, giống như gió.

      Bắt được, đoán ra, cầm được, cũng bắt được.

      Địa vị của Lãnh Thiếu Diệp trong cảnh sát hình quốc tế, đều là bởi vì muốn bắt giữ Nạp Lan Yên, mới mình làm cho đám cảnh tư quốc tế kia sợ đến mức sửng sốt.

      Người ta thường , trước khi chết mới thấy mọi chuyện.

      Tam gia vẫn cảm thấy lời này vớ vẩn, luôn biết mình muốn cái gì, muốn làm gì.

      Nhưng mãi đến lúc Sao Băng rơi xuống, lúc đó trong đầu của chỉ có ý nghĩ duy nhất, còn chưa bắt được nữ nhân này trừng trị, làm sao có thể để cho nữ nhân này chết?

      Lãnh Thiếu Diệp cảm thấy, trước kia mình thế nào lại giống như kẻ ngốc.

      thể lại bắt người giam vào ngục, làm sao lại nghĩ tới bắt người về nhà làm vợ?

      Có thể làm cho chấp nhất là nàng, có thể làm cho liều mình che chở là nàng, có thể làm cho cảm thấy tim đập rộn lên là nàng, có thể làm cho muốn giữ người bên cạnh mình là nàng, có thể làm cho bởi vì nàng nhìn người khác nhiều hơn ánh mắt cảm thấy toàn thân khó chịu là nàng, có thể làm cho hận thể làm cho người này thân tao nhã chỉ vì mình mà nở rộ cũng là nàng.

      Đây còn phải là thích? Vậy cái gì mới gọi là thích?

      Tam gia nhìn Nạp Lan Yên bận rộn chăm chú vì mình, nhịn được kéo khóe miệng, khóe mắt đuôi lông mày đều là cổ nhộn nhạo nhiệt tình: “Hồ Ly ngu ngốc…. Hít!”

      Động tác tay Nạp Lan Yên hết sức nhàng, nghe tiếng hít đau đớn, giọng có chút lo lắng: “Kiên nhẫn chút, còn hai khúc xương cần phải nối.”

      Tam gia đau khổ hít khí lạnh, lại nhếch môi cười vui vẻ: “Gia đau, ngươi tùy ý.”

      xong còn thuận tiện cử động tám khối cơ bụng kiêu ngạo của mình, Hồ Ly ngu ngốc, nhìn thấy , cho dù đổi khối thân thể khác gia vẫn hoàn hảo tuyệt mỹ!

      Nạp Lan Yên lòng nối xương, phân tâm chút, làm gì còn tâm tư thưởng thức cơ bụng gì đó, ngón tay đâm xuống cơ bắp kia: “Chớ lộn xộn!”

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn khuôn mặt chút thay đổi của Nạp Lan Yên, thất vọng nhìn qua tám khối cơ bụng của mình, nhưng nghĩ lại Hồ Ly này lo lắng nối xương cho mình, tất cả thất vọng liền bị quét sạch, mở to đôi mắt đen chớp mắt nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên, trước kia lòng mình, bây giờ là càng nhìn càng thấy đẹp mắt.

      Làn da trắng mềm, lông mi dài, đôi mắt sáng , môi đỏ mọng.

      Nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

      Nhìn xem xương cốt Tam gia đều nối tốt rồi, còn làm cho hồi phục tinh thần từ trong suy nghĩ.

      Nạp Lan Yên mệt mỏi lau mồ hôi trán, giương mắt chỉ nhìn thấy vẻ mặt nhộn nhạo của Tam gia, lập tức cả người đều có cảm giác ra lời: “Tam gia, hôm nay ngươi lại chưa uống thuốc?”

      #lề: edit đoạn này thấy Tam gia buồn cười, vừa edit vừa cười sặc sụa, hắc hắc, Tam gia định sẵn là thua tay Huyết Hồ rồi.
      Last edited: 5/3/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 21: Trước sau gì gia cũng hầm ngươi!

      Edit: kaylee

      Cái gì gọi là quên chưa uống thuốc?

      Lãnh Thiếu Diệp im lặng nhìn vẻ mặt vô tội của Hồ Ly ngu ngốc trước mặt, đột nhiên lộ ra nụ cười đặc biệt tiêu sái tuấn: “Gia uống hay chưa, ngươi còn biết?”

      Nạp Lan Yên thầm nghĩ đánh tát lên mặt cái người tùy thời tùy chỗ phát ra hoóc-môn, nâng tay ném quần áo lên cơ bụng màu mật ong trần truồng của : “Tam gia, đừng động kinh nữa, mặc quần áo tử tế chính .”

      Gia động kinh chỗ nào?!

      Lãnh Thiếu Diệp yên lặng oán thầm câu, nhàng cử động thân , ngoài chút đau đớn bên ngoài, còn chỗ nào khó chịu, địa vị Hồ Ly ngu ngốc nhà mình ở trong lòng mình ‘vụt vụt’ bay lên lượng lớn.

      Khoác lung tung quần áo lên người, Tam gia trở tay giữ chặt vai Nạp Lan Yên mạnh mẽ ôm Nạp Lan Yên vào lòng: “Hồ Ly, độc người ngươi làm sao bây giờ?”

      Lúc này đến phiên Nạp Lan Yên bất ngờ kịp đề phòng bị ôm vào trong lòng, mới vừa rồi để ý bây giờ đau đớn lại lần nữa kéo đến: “Ta….”

      Tê tê….

      Tiểu Bảo biến thân bằng ngón tay cái chui vào từ cửa động, chớp mắt liền chui vào ngực Nạp Lan Yên, cái đuôi hung hăng đánh vào tay Tam gia, nhe răng uy hiếp trừng mắt nhìn Tam gia cái.

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn con rắn vùi trước ngực Nạp Lan Yên, đáy mắt liền tràn ngập lửa giận, phát bắt được thân thể Tiểu Bảo ném ra ngoài, cái thứ vớ vẩn này cũng dám chạm vào Hồ Ly ngu ngốc của ? Chính còn chưa có chạm qua đâu!

      “Tiểu Bảo!” Nạp Lan Yên nhìn đại công thần vừa cứu mạng của mình bị ném bay, lập tức liền tức giận: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi phát điên cái gì?”

      Tiểu Bảo hung hăng nhe răng với Lãnh Thiếu Diệp, nhanh chóng bò lên vai Nạp Lan Yên tạo ra hình dáng kỳ quái, ngẩng cao đầu, đôi mắt lãnh có ý tốt nhìn thẳng Lãnh Thiếu Diệp.

      Mơ ước chủ nhân của Tiểu Bảo nó? Chờ xem !

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn vật vùi vai Nạp Lan Yên, đụng đến da thịt trắng như tuyết cổ Hồ Ly, trong máu liền có đoàn lửa giận sôi trào, gia nhớ vật nhà ngươi, chờ Hồ Ly ngu ngốc trở thành vợ gia, việc đầu tiên gia làm là xử lý ngươi!

      Nạp Lan Yên gõ đầu Tiểu Bảo, cau mày với Tam gia: “Đây là Tiểu bảo, là huyền linh thú ta khế ước bên trong sơn mạch. Vừa cứu chúng ta chính là tiểu gia hỏa này!”

      Nghe hai chữ chúng ta, lửa giận trong lòng Lãnh Thiếu Diệp thoáng dịu chút: “A, gia còn tưởng là con rắn hoang dã từ đâu chạy đến.”

      Tiểu Bảo lập tức dựng thẳng người, giương răng nanh màu đỏ tươi giống như ngay sau đó nhào tới cắn chết chết Lãnh Thiếu Diệp!

      Ngươi mới là rắn hoang dã, cả nhà ngươi đều là rắn hoang dã!

      Lãnh Thiếu Diệp làm như thấy, khiêu mi cười thân mật: “Tiểu Bảo? Gia là Lãnh Thiếu Diệp, lần đầu gặp mặt chiếu cố nhiều hơn.”

      Dám chiếm lấy vợ , trước sau gì cũng hầm nó!

      “Tê tê….” Tiểu Bảo ngẩng cao đầu, chút yếu thế nhìn lại, dám mơ ước chủ nhân của nó, trước sau gì cũng nuôt !

      Khóe miệng Nạp Lan Yên co rút, gõ đầu Tiểu Bảo, đưa cổ tay đến bên miệng nó: “Trước cắn hai cái, để ta bức độc ra.”

      Hưởng Vĩ Ma Bọ Cạp cùng Ngũ Độc Cự Mãng đúng là thiên địch (kẻ thù) của nhau, tại trong cơ thể nàng có hai loại độc tố đánh chiến, chỉ cần Tiểu Bảo lại thêm phần lực, bức ra độc bọ cạp cũng phải là khó.

      Tiểu Bảo nhe răng, nỡ cắn xuống.

      Tiểu Bảo giằng co trong chốc lát, tâm hung hăng, ngao ô cắn ngụm lên động mạch chủ cổ tay chủ nhân nhà mình, độc tố theo răng nanh tiến vào trong máu Nạp Lan Yên.

      Sắc mặt Nạp Lan Yên trắng bệch như tờ giấy, giọng có chút run run với Lãnh Thiếu Diệp: “Tam gia, để Tiểu Bảo cắn ngươi cái, ta bức độc xong liền giải độc cho ngươi.”

      Nàng vốn muốn để Lãnh Thiếu Diệp điều trị thời gian mới giải độc, nhưng tại căn bản có nhiều thời gian như vậy, nếu thân thể hai người tốt, muốn từ nơi này tìm được lối ra khác gì người si mộng ( chuyện hoang đường viển vông).

      Ngũ tuyệt trận xuất quá ly kỳ, Hoàng tử nước láng giềng nếu có thể lẻn vào phủ Hoàng tử, còn lặng yên tiếng động bày ra trận pháp như vậy, quả thể làm cho người ta hoài nghi.

      Còn có tiểu Phượng Vũ, cũng biết tại tiểu nha đầu này như thế nào.

      Nạp Lan Yên lấy ra ngân châm, thủ pháp như nước chảy mây trôi đâm phát vào huyệt vị của mình, hít sâu hơi nhắm mắt lại.

      Nghi hoặc gì đó ít, chuyện lo lắng cũng thiếu.

      Nhưng những thứ này đều đợi điều kiện tiên quyết, trước giải độc rồi sau!

      Lúc Tiểu Bảo cắn Nạp Lan Yên có chút nỡ, cắn Lãnh Thiếu Diệp có thể tàn nhẫn, ngụm cắn cánh tay của , đôi mắt màu máu đỏ tươi lãnh tràn ngập cảnh cáo tránh xa chủ nhân của ta ra, bằng liền trực tiếp độc chết ngươi!

      Lãnh Thiếu Diệp giận quá hóa cười, phen nhấc lên cái đuôi của Tiểu Bảo, trong con ngươi thâm thúy lộ ra sắc bén cùng lửa giận, Nạp Lan Yên là người của gia, từ đầu đến chân mỗi sợi tóc đều như vậy, còn dám chạm vào địa phương nên chạm, gia liền hầm ngươi!

      Tiểu Bảo kéo thẳng người, răng nanh sắc nhọn chỉ hận thể ngụm cắn chết nam nhân đáng giận trước mặt này!

      Lãnh Thiếu Diệp trừng mắt lạnh nhìn thẳng, nghĩ đến vật này mới vừa rồi vùi người Nạp Lan Yên cả người tức giận kiềm chế được mà phát ra.

      người xà giằng co hồi lâu, sát khí rất nhanh lật tung động của mối cái.

      “Ừ….” Trong miệng Nạp Lan Yên tràn ra tiếng rên thống khổ, lập tức người sát khí ngút trời hung hăng ném cho đối phương ánh mắt lạnh, sau đó thu hồi hơi thở!

      Vì đây là nơi nguy hiểm, trước độc chết ngươi!

      Vì ngươi vừa cứu Hồ Ly mạng, gia tạm thời hầm ngươi!

      người xà đều dán chặt mắt vào phía trước, nhìn Nạp Lan Yên lộ ra vẻ mặt thống khổ, tâm đều thắt lại….

      Hỗn Độn đại sư tôn nhìn toàn bộ quá trình, càng nhìn càng ghét bỏ, ràng là đại nam nhân thiên phú dị bẩm, Ngũ Độc Cự Mãng thân hóa rồng, nhìn thế nào cũng giống hai con chó lớn!

      Chỉ thiếu hai lỗ tai cái đuôi thôi.

      Hỗn Độn đại sư ghét bỏ hai con chó lớn kia xong, lại bắt đầu ghét bỏ đồ đệ nhà mình: “Yên nhi ngốc, độc bọ cạp bổ như vậy lại muốn bức ra ngoài, làm sao Bổn tọa lại thu đồ đệ ngốc như ngươi?”

      Tiếng của đại sư tôn đột ngột vang lên trong đầu, giống như có bàn tay túm áo Nạp Lan Yên, kéo nàng ra từ trong vô tận thống khổ.

      Mỏi mệt cùng đau đớn trong cơ thể Nạp Lan Yên nháy mắt tan biến: “Sư tôn?”

      “Yên nhi ngốc, Bổn tọa giúp ngươi tiêu hóa độc bọ cạp.”

      Giọng điệu kiêu ngạo lại ác liệt trước sau như của đại sư tôn, chính là….

      Yên nhi ngốc là cái gì, là vật gì?

      Trán Nạp Lan Yên chảy xuống mấy đường hắc tuyến: “Sư tôn, có thể hay ….”

      thể!” Đại sư tôn nghe cũng nghe, liền cự tuyệt dứt khoát. “Yên nhi ngốc, ngay cả Ngũ tuyệt trận cùng Ngũ Hành trận đều phân biệt được, trở về học lại toàn bộ trận pháp.”

      Ầm tiếng, cái ót phát đau.

      Nạp Lan Yên chỉ cảm thấy trong đầu mình lại xuất đống vật lớn, lật qua vài món, lập tức liền choáng váng.

      Trận pháp toàn ký, Ngự thú đại pháp, Phù triện đại toàn, Luyện khí đại toàn…. (toàn tên sách hướng dẫn tu luyện các lĩnh vực nha mọi người )

      Nạp Lan Yên nuốt ngụm nước miếng: “Sư tôn, ngài thuận tay ném nhiều hơn?”

      Hỗn Độn đại sư tôn hừ tiếng: “Yên nhi ngốc, ngươi có biết cái gì gọi là người chậm cần bắt đầu sớm ?”

      “….” Yên nhi ngốc cũng hiểu được mình có chút ngốc.

      “Được rồi, những thứ này đợi ra ngoài rồi xem cũng muộn.” Hỗn Độn đại sư tôn cũng biết thể luôn đả kích tiểu đồ đệ, vì thế từ bi : “Nơi này vừa vặn thích hợp cho ngươi tu luyện, chuyên tâm đả thông tám nhánh linh mạch .”

      Nạp Lan Yên hít mũi: “Sư tôn, ngài đúng là Bồ Tát sống đời.”

      Hỗn Độn đại sư tôn hừ tiếng, ý bảo nàng nhanh chóng làm .

      Nạp Lan Yên tỉnh lại từ trong ý thức, vừa mở mắt, bên hông căng thẳng, liền hung hăng đụng vào cái lồng ngực cứng rắn ấm áp, sức lực kia mạnh đến mức như muốn dung nhập nàng vào trong xương cốt.

      Ngay sau đó, cảm xúc lạnh lẽo đè ép xuống môi….

      ***** Đề với người xa lạ *****

      Ai nha nha…. Đây chính là hôn! Ha ha ha….
      Last edited: 9/3/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 22: Toàn thân cao thấp, gia đều phụ trách!

      Edit: kaylee

      Nạp Lan Yên ngơ ngác ngồi dưới đất, môi đỏ mọng khẽ nhếch, còn chút kiêu ngạo tùy hứng từ trước đến nay.

      Trong đầu chỉ có giọng lặp lặp lại ngừng.

      Bị hôn.

      Bị nam nhân trước mặt này hôn.

      Bị đối thủ mất còn trước mặt này hôn.

      Chuyện này rất kỳ lạ, kỳ lạ hơn nữa chính là thế nhưng nàng tức giận, ngược lại còn nhàng liếm đôi môi đỏ mọng vừa bị hôn, trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ ngừng lan tràn.

      Ê ẩm, chát chát, đau khổ, trướng trướng, lại ngọt ngào.

      Nàng cư nhiên lại cảm thấy loại tư vị này cũng tệ lắm, Nạp Lan Yên hồi phục tinh thần, nghiêng đầu bốn mươi lăm độ nhìn mặt đất, nhất định là nàng điên rồi.

      Lãnh Thiếu Diệp thấy động tác liếm môi mờ ám của nàng, đáy mắt xẹt qua tia u ám, hình như có cái gì đó trào dâng.

      Lãnh Thiếu Diệp nuốt ngụm nước bọt, thân thể rời sang bên trái, thân hình cao lớn mặc dù ngồi vẫn có thể che khuất tầm mắt của Nạp Lan Yên, làm cho nàng nhìn mình, môi mỏng khẽ mở, : “Nụ hôn đầu.”

      lần nữa Nạp Lan Yên lại sửng sốt: “…. À?”

      Lãnh Thiếu Diệp hơi cúi người, khí thế lại lần nữa tăng mạnh: “Nụ hôn đầu của gia.”

      Nạp Lan Yên lập tức có chút suy yếu, được tự nhiên dịch về sau, kiên trì : “Cũng là nụ hôn đầu của ta đó!”

      ràng là nàng bị hôn có được , nam nhân trước mắt này lại làm ra bộ dáng bị người đoạt trinh tiết là sao?

      Lãnh Thiếu Diệp lại tiến lên từng bước: “Phụ trách.”

      Nạp Lan Yên lại lui về sau mấy bước, trợn to mắt: “Cái quái gì vậy?”

      Lãnh Thiếu Diệp bình tĩnh lặp lại lần nữa: “Phụ trách!”

      Nạp Lan Yên lập tức nổi giận, túm cổ áo người nào đó, nổi giận dùng dùng : “Con mẹ nó người bị cường hôn là ta phải sao? Phải phụ trách cũng là ngươi phụ trách ta có đúng hay ?”

      Lãnh Thiếu Diệp vẻ mặt chính khí nghiêm nghị: “Được!”

      Nạp Lan Yên sửng sốt: “À?”

      Đôi con ngươi đen thâm thúy sắc bén của Lãnh Thiếu Diệp lộ ra mấy phần ý cười, đầu ngón tay thon dài nâng cằm của nàng, lại nhàng hôn lên môi nàng, giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Từ nay về sau, toàn thân cao thấp từ trong ra ngoài cả trái tim của ngươi, gia đều phụ trách!”

      Nạp Lan Yên trừng mắt, rồi lại cảm thấy thú vị: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi là thổ lộ với ta?”

      Lãnh Thiếu Diệp khoát tay lên vai nàng, con ngươi đen thâm thúy lộ ra tình cảm nóng bỏng, đưa ngón tay che môi nàng, : “Hồ Ly, ta ép ngươi đáp ứng ngay bây giờ, cứ suy nghĩ kỹ.”

      Giọng của rất bình tĩnh, mà trong lòng bàn tay giấu dưới váy dài chảy đầy mồ hôi lạnh.

      Lãnh Tam gia sợ trời sợ đất, giờ phút này chỉ sợ nữ nhân trước mặt ra hai chữ ‘từ chối’.

      Cho nên, dứt khoát cho nàng thêm gì nữa.

      Lãnh Thiếu Diệp trước mặt, ánh mắt tràn đầy lửa nóng, nhưng ngón tay lại giống như môi , lành lạnh.

      Nạp Lan Yên khiếp sợ, làm sao nàng Tam gia thổ lộ với mình?

      Đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Lãnh Thiếu Diệp ở kiếp trước, đó là lần nàng thực nhiệm vụ vô tình làm lộ tung tích, cùng đồng bạn chia đường chạy trốn truy đuổi điên cuồng của cảnh sát hình quốc tế.

      Người phụ trách truy đuổi nàng chính là Lãnh Thiếu Diệp.

      Lúc đó, Tam gia đeo kính đen, khóe miệng cười vô lại, đúng là lúc tuổi trẻ tùy ý, chút để ý huýt sáo, vẻ mặt vừa khinh thường vừa trào phúng nhìn Nạp Lan Yên, toàn thân đều tỏa ra hơi thở đứng đắn.

      ràng là lần truy đuổi sống chết, lúc đo lại làm cho Tam gia phấn khích giống như đua xe.

      Năm đó Nạp Lan Yên trải qua hai năm dài đằng đẵng trong thời khắc sinh tử, liếc mắt nhìn biểu tình khinh thường lại trào phúng kia của Lãnh Thiếu Diệp, nhịn được muốn dạy cho tiểu tử này bài học.

      chứng minh, năm đó Tam gia đúng là tuổi trẻ khinh cuồng, nên suýt chút nữa bị Huyết Hồ bắn phát súng vào đầu.

      Từ đó về sau, Nạp Lan Yên lâu chưa gặp lại Lãnh Thiếu Diệp, cũng chưa bao giờ để ý qua, dù sao năm đó đối với nàng Tam gia chỉ là người khách qua đường trong cuộc truy đuổi sinh tử đến thể hơn.

      Lần thứ hai gặp mặt, là hai năm sau.

      Nạp Lan Yên phát súng xử lý xong mục tiêu của nhiệm vụ, giáy sau lại bị người chĩa súng vào ót.

      Đó là lần đầu tiên Nạp Lan Yên tung hoành trong giới linh đánh thuê 4 năm bị người dùng súng chỉ vào đầu.

      Lúc quay đầu lại, thấy đôi mắt lạnh như băng làm người ta sợ hãi, lúc ấy trong lòng nàng còn huýt sáo, đúng là đôi mắt xinh đẹp.

      Người chỉ súng vào đầu nàng là thanh niên nhìn có vẻ lớn tuổi lắm, đường cong lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh lùng, hình dáng ràng, ngũ quan (*) sâu sắc, nhất là đôi mắt lăng lệ ác liệt (sắc bén) khiếp người kia.

      (*) ngũ quan: năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình.

      Khóe miệng thanh niên nhàng nhếch lên, nở nụ cười khinh thường trào phúng có chút quen thuộc: “Huyết Hồ, sau hai năm thân thủ thụt lùi nhiều.”

      Nạp Lan Yên đột nhiên nhớ tới trương dương công tử ca suýt chút nữa bị nàng súng đưa về tây thiên (**), bị súng chỉ vào đầu cũng chỉ nhún vai, chậc chậc lên tiếng: “ nghĩ tới hai năm thấy, suýt nữa nhận ra. Xem ra năm đó khẩu súng kia có ảnh hưởng rất sâu sắc đến cậu.”

      (**): ý chỉ chị suýt nữa bắn chết á. ( nghĩ về lúc ở đại nên mình để xưng hô là cậu).

      Nếu phải chàng trai này ra, nàng thể liên tưởng người con trai lạnh lùng thuần thục trước mặt với vị công tử kia.

      Sau đó sao?

      Sau đó Nạp Lan Yên bị thanh niên giam ở Hoa Hạ, sau đó nữa chính là loạt thẩm vấn cùng đánh ‘thái cực’, cuối cùng ký bản hiệp định có lợi, nàng liền trở thành người ngoài nhân viên bước ra khỏi nhà giam.

      Cũng biết thanh niên kia có thân phận vô cùng tôn quý.

      Ba năm tiếp đó, nàng cùng Lãnh Thiếu Diệp giống như trở thành đôi oan gia chết ngừng.

      Mỗi khi nàng làm nhiệm vụ, tên kia liền chạy đến ngăn chặn.

      Mỗi khi có nhiệm vụ, nàng cũng chen vào hai chân để cho nam nhân kia thể dễ chịu.

      Tranh giành, đấu đá, cũng thành thói quen.

      Cho đến lần bọn họ đua xe đuổi bắt, lại xuất cảnh Sao Băng rơi xuống bình thường, cho đến khi Lãnh Thiếu Diệp nghiêng thân bảo vệ.

      Lúc Sao Băng rơi xuống, cảm xúc bị cái ôm ấm áp gắt gao bảo vệ dưới thân, đến bây giờ nàng vẫn quên.

      Ngoài ý muốn nàng xuyên vào cùng tên cùng dung mạo ở dị giới, trong lòng phải kinh sợ, nhưng may mắn là nam nhân trước mặt này cũng ở đây.

      Rơi vào trần pháp, là lần thứ hai Lãnh Thiếu Diệp nghiêng thân bảo vệ.

      Nạp Lan Yên biết cảm giác của nàng đối với Lãnh Thiếu Diệp có phải là tình hay , nhưng có điểm nàng hiểu .

      Nàng cách nào tưởng tượng người nam nhân bên cạnh mình biến mất thấy, giống như trong nháy mắt nhìn nhắm chặt hại mắt, trái tim như bị ai đó cầm dao hung hăng đâm vào, đau đến mức thể hít thở.

      Nạp Lan Yên nghĩ, nếu thể để rời , vậy dứt khoát giữ chặt bên người !

      Thu lại tất cả suy nghĩ, trong đôi mắt hồ xinh đẹp của Nạp Lan Yên loại bỏ mờ mịt, lộ ra vòng hào quang kinh diễm, tay ôm lấy cổ , nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thùy của Lãnh Thiếu Diệp, gằn từng tiếng : “Lãnh Thiếu Diệp, nếu ngươi dám phụ ta, ta nhất định kéo ngươi cùng nhau xuống địa ngục!”

      ***** Đề với người xa lạ *****

      Kỳ năm đó Tam gia cũng khác nhau quá! Ha ha ha….

      Thổ lộ á! Cùng chỗ á! Ha ha ha….
      Last edited: 9/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :