1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 47

      Được Tử Lan cho ăn Định Tâm Hoàn, kể từ đêm nay qua, Dương Khang An vốn là có chút buồn bực liền hoàn toàn tiêu tán. Đối với Tử Lan càng thêm đau đến tận xương tủy, việc trong nhà có thể làm giúp đỡ làm, mỗi lần nhìn bận trước vội sau, Tử Lan muốn giúp tay tuy nhiên đều bị ngăn trở.

      "Tướng công, chàng qua đây!" Kêu mấy lần, đều bận rộn, phải vội vàng sửa cái ống khói, là vội vàng sắp xếp lại các thứ trong sân, hoặc là làm gì đó . . . . . . Tử Lan hắc tuyến đầy đầu, mình dù có lười, nhưng cũng là vợ người ta, làm sao có thể cứ như vậy nhìn tướng công mình vội mà mình cái gì cũng giúp được tay đây?

      Tử Lan nghiêm mặt, hét tiếng, Dương Khang An ngoan ngoãn buông xẻng trong tay, đến bên Tử Lan.

      "Ngồi xuống!" Tử Lan chỉ cái băng ngồi bên cạnh mình, Dương Khang An nhìn nương tử cái, nhìn mặt nàng có nụ cười, cảm thấy nàng tức giận, mặc dù biết tại sao nàng tức giận, nhưng vẫn làm theo lời nàng .

      Nhìn ngồi xong, Tử Lan mới rút khăn từ trong ngực, giúp lau sạch mồ hôi mặt, đau lòng : "Việc nhà nơi đó ngày là có thể làm xong sao? Chàng ngày luyện võ còn phải luyện chữ, chàng chỉ biết là thương ta, để cho ta làm việc, chẳng lẽ ta đau lòng chàng? Cũng biết nghĩ chút nếu quá mệt sinh bệnh làm sao bây giờ?"

      "Nương tử, ta rất khỏe, có chuyện gì!" Nhìn Tử Lan phải là tức giận, chỉ là đau lòng mình, Dương Khang An nhếch miệng mà cười cười, để ý . Dương gia phòng ốc cũng coi như tốt, chỉ là nhiều năm như vậy là cùng đệ đệ hai người ở sao, cũng cần dọn dẹp nhiều, cho nên nhìn có chút cũ rách, tại cưới nàng dâu rồi, Dương Khang An muốn sửa cho tốt chút, tuy tại có năng lực khiến nương tử ở phòng ở mới, nhưng là cũng thể khiến nàng ở phòng rách nát a?

      Tử Lan trừng mắt nhìn , nam nhân này quả quá khiêu chiến chịu đựng của mình rồi, thẳng: " được, hôm nay cho phép làm."

      Dương thị ngã bệnh, làm kế nữ, Tử Lan cùng Dương Khang An đặc biệt thăm chút, chỉ là thấy người, bà (Dương thị) ngủ.

      Thạch Hữu Lương với nữ nhi: "Mấy ngày nay để Thạch Lâm đến nhà ngươi học bài , Phu Tử bị bệnh, phải đến học đường"

      Tử Lan gật đầu cái, nếu phải là bởi vì gần đây Trần Văn Thanh tương đối vội, cũng để Thạch Lâm trở lại, Trần Văn Thanh rất để ý việc học của Thạch Lâm, dầu gì cũng là (Trần Văn Thanh) công nhận người thân, tự nhiên hi vọng (Thạch Lâm) về sau trôi qua tốt hơn chút. Cho nên ở lúc trở lại, thương lượng qua, Thạch Lâm được bỏ bê bài tập.

      "Cha, mẹ bị bệnh, trong nhà có cái gì may may vá vá gì đó để cho con làm, muốn ăn cái gì cũng cho con biết, con cho người mang đến đây." Tử Lan nhìn phụ thân từ ái của mình, dịu dàng .

      Thạch Hữu Lương gật đầu cái, sau đó đối với Dương Khang An : "Tử Lan nàng phát mầm đậu, qua ít ngày, ngươi theo ta cùng bán, nay đông ta muốn bày quầy. Chờ ra xuân, ta nghĩ muốn mở cửa hàng."

      Dương Khang An cũng nghĩ tới chuyện sau này, Tử Lan cũng đề nghị qua muốn mở quán cơm , thủ nghệ của nàng cũng tệ lắm, chỉ là Dương Khang An muốn nàng bị mệt, cho nên cự tuyệt, vì vậy Thạch Hữu Lương vừa , liền đồng ý. Mình (Dương Khang An) chỉ có người, có thể giúp nhạc phụ chút, cũng tốt.

      Rốt cuộc đả kích quá lớn, Dương thị lúc này ngược lại bệnh cũng , ra lúc trở về nàng vẫn chưa hết hy vọng, đại y quán trấn cũng nhìn rồi, kết quả cho ra kết luận giống nhau, về phần lúc trước nàng xem bệnh vốn cũng phải là đại phu tốt, nhiều nhất chính là người học hai năm y thuật rồi hồi hương hành nghề, quá tuyệt vọng, Dương thị liền ngã bệnh.

      Thạch Hữu Lương đại nam nhân, chăm sóc cũng tỉ mỉ, vì vậy liền kêu nhạc mẫu tới đây chăm sóc, ra sau khi về nhà, mới từ trong miệng người khác hiểu được Dương thị đối với Tử Lan những lời quá đáng kia, trong lúc nhất thời đối với Dương thị có sắc mặt tốt.

      "Con ngày sau nhớ lấy thể lại như vậy, đối với hai đứa bé kia phải khá hơn chút, mặc dù bởi vì chuyện của con, con rể tất nhiên thể vui vẻ, nhưng rốt cuộc là người phúc hậu, ngàn vạn đừng làm ra chuyện hồ đồ gì, biết ?" Dương vương thị mặc dù đau lòng khuê nữ, nhưng là cũng thể khiến nàng hồ đồ, ngộ nhỡ con rể giận, bỏ nàng, ngay cả lý do đều cần tìm nha!

      Dương thị khóc có chút thở ra hơi, nàng nghĩ ra mình tại sao lại có báo ứng như vậy, Tử Lan, Thạch Lâm hai đứa bé mặc dù nhìn tệ, nhưng rốt cuộc phải là đứa bé của mình, hơn nữa bọn họ cũng lớn như vậy, mình cũng đắc tội Tử Lan, tướng công mình lại thương bọn chúng như vậy, mình thể sinh, vậy sau này cuộc sống phải càng tệ hơn ư? Tướng công thân phận như tại bất đồng với trước kia, nhà mình (Thạch Hữu Lương) cũng thiếu tiền, này về sau ngộ nhỡ có tâm tư khác, mình rốt cuộc nên làm cái gì?

      "Mấy ngày nay con rể tâm tình tốt, con ngàn vạn lần thể hồ đồ, biết ?" Dương vương thị nhìn dáng vẻ của nữ nhi, liếc qua mặt của nàng, chống lại ánh mắt của nàng, vội vàng lại dặn dò. Con rể có đem nữ nhi đưa về nhà, còn cho bản thân mình đến chăm sóc con mình, mình ngàn vạn lần thể để cho đứa ngốc này phá hư chút tình cảm cuối cùng của con rể.

      Dương thị lúc này mới gật đầu cái, so với tình cảnh của nàng tại, nàng càng thêm muốn rời Thạch gia, rời Thạch Hữu Lương.

      Nghĩ thông suốt rồi, chờ qua hai ngày, khi Tử Lan lại đến nhìn bà, bà tốt hơn rất nhiều, chuyện với bản thân mặc dù còn có chút lúng túng, nhưng tối thiểu thái độ khá hơn nhiều. Thấy bà có thể nghĩ thông suốt, Tử Lan cũng yên lòng, mặc kệ như thế nào, nàng đều hi vọng phụ thân mình lại bị giằng co (giữa con và vợ).

      Trời mùa đông ngày càng lạnh, núi lớn có chút tiêu điều, mảng lá cây khô màu sắc ảm đạm, bước chậm ở chỗ sâu trong núi lớn, Tử Lan nhìn tướng công mình mở đường trước mặt, khỏi có chút hài lòng, nàng quấn quít chặt lấy rốt cuộc ép đồng ý mang nàng vào núi.

      Bởi vì Tử Lan mãnh liệt cầu, Dương Khang An lại nhìn ánh mắt khát vọng của nàng, lòng mền nhũn, đành phải đồng ý, mặc dù vừa đến sâu trong núi liền hối hận, muốn vào trong, nhưng là dáng vẻ say mê cuồng nhiệt kia của Tử Lan khiến thể mở miệng ngăn nàng.

      tại mùa này vào núi rất ít người, cho nên cỏ dại cũng rất nhiều, Dương Khang An trước dùng chân, tiện tay dặm khảm đao phát cỏ mở đường cho Tử Lan.

      "Tướng công, có phải hay có thác nước, ta nghe đến tiếng nước chảy là lớn ." Tử Lan tự nhận là mình hiểu nơi này, đó là bởi vì kiếp trước thời điểm nàng thường lên núi hái quả dại, rau dại linh tinh để ăn. Thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng sâu vào bên trong núi như vậy, núi lớn hổ là khối trân bảo trời xanh ban tặng, mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn truyền đến tiếng kêu của động vật , còn có gió thổi qua rừng cây, trong hoàn cảnh như vậy, Tử Lan cảm thấy rất bình lặng, cho nên đột nhiên nghe được tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, vui mừng suy đoán.

      Dương Khang An gật đầu cái ừ tiếng, chính là biết xa nơi này có thác nước , mới có thể mang nàng dâu tới đây, nhìn dáng vẻ nàng vui mừng, Dương Khang An biết mình làm đúng rồi.

      Thác nước cũng lớn, nước chảy trong suốt, nó là những dòng nước từ kẽ núi chảy hội tụ mà thành.

      Thấy trong đầm nước phía dưới thác nước thỉnh thoảng có cá nhảy lên, Tử Lan càng thêm vui mừng, đồng thời cũng hiểu tại sao Dương Khang An muốn mang túi lưới vào núi rồi.

      "Nơi này, nơi này, chỗ này có cá lớn!" Tử Lan nhảy nhót chỉ huy Dương Khang An bắt cá, vốn là định xăn ống quần lên, chuẩn bị xuống nước mò cá, Tử Lan lo lắng bị đông lạnh, nên cho xuống nước, vì vậy dùng khảm đao từ trong núi vót cây côn gỗ, lại bện cỏ dại thành hình tròn, đem túi lưới cột vào phía (đoạn này ta chém!). Cách bắt cá như vậy phải có kỹ thuật, lúc đầu chỉ toàn bắt được cá , may mắn Dương Khang An cũng có chút thiên phú bắt cá, cho nên dần dần nâng tay nghề lên.

      "Nương tử, đủ chưa! mười mấy con rồi, nhiều hơn nữa đựng được." Dương Khang An nhìn Tử Lan ở bên gọi tới gọi lui, hai gò má cười ửng hồng, bất đắc dĩ .

      Tử Lan le lưỡi, nhìn Dương Khang An cầm túi cá còn nhảy lách tách, nhất thời ngượng ngùng, dường như mình chơi quá hưng phấn.

      Mang mẻ cá lớn về nhà, Tử Lan lúc này mới có chút ngây ngẩn cả người, nàng khiến Dương Khang An đưa đến cho nhà bà nội ít, bởi vì ngày hôm qua em dâu của Dương thị sinh con, Dương thị trở về nhà mẹ rồi, trong nhà ai nấu cơm, liền thuận tiện khiến Dương Khang An gọi phụ thân cùng đệ đệ đến nhà mình ăn cơm, nàng tính toán làm cái lẩu đầu cá với cải chua.

      Mùa đông lạnh lẽo, lẩu nóng hầm hập, ra đồ ăn cũng có nhiều, Tử Lan chuẩn bị cải trắng, la bặc, đậu hũ, khoai tây, rau chân vịt, miến, còn có thịt phiến cùng mì sợi, nhưng là người nhà ăn cực kỳ thỏa mãn.

      "Nương tử, cái này có dễ làm ?" Sau khi ăn xong Dương Khang An đột nhiên hỏi.

      Tử Lan chân tướng, cho là thích lại ngại phiền toái, gật đầu : " khó khăn, chỉ cần nắm giữ tốt gia vị là được."

      Thạch Hữu Lương cũng ra chút suy nghĩ của mình: "Vậy chúng ta có thể thử bán xem sao."

      "Mọi người muốn mở quán lẩu ư?" Tử Lan đột nhiên nhớ tới đời sau phố lớn ngõ có thể tùy ý thấy được lẩu điếm, vì vậy : " ra có rất nhiều loại, có đầu cá nấu cải chua, có ma lạt, còn có canh suông, còn có tây hồng Thục . . . . . ."

      "Cái đó quá nhiều, ta chỉ là muốn làm cái nồi lớn, bán món ăn nấu xong, như vậy có thể bán cho từng người." Dương Khang An ước chừng tiền tài trong nhà chút, vì vậy .

      Tử Lan hơi suy tư cái : "Cũng có thể, múc ra tô, đem món ăn cùng thịt hầm xong, để trong canh cho nóng, thêm chút dầu vừng, hạt Tiêu, còn có muối cùng Gà tinh. . . . . . Ừ. . . . . . Lại thêm chút tương vừng, mùi vị tuyệt đối sai, tính tiền cũng dễ dàng, tiền đồng là thức ăn chay, hai tiền đồng là món ăn có thịt. Miến cùng mì sợi thêm hai tiền đồng."

      Thạch Hữu Lương nghe nữ nhi tính toán tốt, vì vậy : "Ngày mai thử làm chút, nếu là ăn ngon, chúng ta bán cái này"

      Ngày kế Tử Lan làm, mọi người cùng nếm, cũng ăn ngon, Dương Khang An dựa theo lời lượng của Tử Lan, rất nhanh liền bắt đầu, làm cũng tồi.

      làm liền làm, trước ngày Tử Lan ở nhà hầm tốt canh xương, giúp đỡ Dương Khang An đem món ăn rửa sạch, ngay cả Dương Dật an cùng Thạch Lâm cũng phụ giúp ít, ngày thứ nhất bán, cộng thêm bởi vì là mùa đông, ít món, nên Tử Lan đem đậu hũ đặt ở ngoài phòng đông lạnh thành đậu phụ đông, lạp xưởng cắt miếng, cộng thêm rau dưa có cùng thịt chuẩn bị coi như phong phú.

      "Như thế nào? Như thế nào? Buôn bán như thế nào?" Ngày thứ nhất lúc chạng vạng, Thạch Hữu Lương cùng Dương Khang An trở lại, Tử Lan vội hỏi.

      Cha vợ và con rể hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu cái, Tử Lan duỗi cổ nhìn, trong nồi món ăn hết? Vậy tại sao còn tốt nhỉ?

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 48

      " biết." Dương Khang An nhìn thê tử giải thích: "Hôm nay ta theo nhạc phụ tới trấn , vừa lúc gặp phải quản trong phủ biểu cữu, ra là biểu cữu ở trấn có quán cơm, nhìn đến chúng ta, kết quả giờ cơm mấy ngày gần đây có món gì mới, cho nên muốn lấy mấy món ăn đặc sắc hôm nay của chúng ta đem bán, còn đợi chúng ta bày quầy, để cho người đem đồ vật cũng tháo , cho ta cùng nhạc phụ tiền, chúng ta có muốn, chỉ coi như gửi bán, được tiền lời phân nửa cho chúng ta cũng được. Thậm chí còn đặt hàng giá đỗ nhà chúng ta, bọn họ toàn bộ đều lấy, ở Ký Thành, Vân Thành to như vậy đều có khách sạn, để cho chúng ta cũng cần bán cho nhà khác. Còn dự chi mười lượng bạc."

      Tử Lan há hốc mồm, biết gì rồi, nghe qua lời của Dương Khang An, Tử Lan liền suy đoán, là cữu cữu cùng Mỗ Mỗ cái gì, nếu quản nhiệt tình như vậy, cũng làm chủ được như vậy, chỉ là bọn thể dựa mãi vào phủ thứ sử a! Cữu cữu ba năm sau mãn nhiệm kỳ, liền vô cùng có khả năng rời , đến lúc đó bọn họ nên làm cái gì? Người vĩnh viễn thể dựa vào người khác, còn phải dựa vào chính mình a!

      "Thôi, chọn đậu nành cho tốt, đem giá đỗ ươm tốt, sau đó bán cho bọn họ, chúng ta cũng coi là chiếm tiện nghi." Tử Lan nghĩ lâu, mới .

      Dương Khang An cùng Thạch Hữu Lương gật đầu cái, biết người ta là có tâm giúp mình, dùng loại phương pháp này chính là tránh cho mình khỏi suy nghĩ nhiều, cho nên tạm thời liền như vậy !

      Dương thị cũng học ươm giá đỗ, nhưng là Thạch Hữu Lương cảm giác nữ nhi làm tốt hơn, bởi vì là phủ thứ sử đặt hàng giá đỗ, Thạch Hữu Lương để cho nữ nhi tới ươm. Dương Khang An ở trong nhà bận rộn rất nhiều ngày, đem tường viện, còn có nóc nhà, có thể thu thập toàn bộ thu thập, còn ở sau nhà chỉnh khối đất , lại đặc biệt mặt đất vây vòng hàng rào xung quanh.

      " để cho ta ?" trời ngày càng lạnh, hai ngày trước bầu trời còn có tuyết rơi , Dương Khang An năm trước lúc này lên núi mấy lần rồi, nhưng là năm rồi đón dâu nên , cho nên mới vừa vào tháng chạp, Dương Khang An liền chuẩn bị lên núi, lần này Tử Lan lâu, cũng trả lời.

      Dương Khang An thu thập xong, liền trấn an đối với Tử Lan cười cười : "Đừng lo lắng, ta mau trở lại."

      Đối với bản lãnh săn thú của Dương Khang An, Tử Lan cũng lo lắng lắm, cho nên chỉ có thể gật đầu cái, nhìn rời , nàng cũng biết nếu là mình còn đòi theo, căn bản là lãng phí thời gian cùng tinh lực của .

      Sau 4, 5 lần vào núi, Dương Khang An tổng cộng bắt được mười con gà rừng, 16 con thỏ hoang, cùng hai đầu lộc. Tử Lan còn chưa được ăn thịt hươu, đời trước từng có cơ hội, nhưng lúc đó bởi vì chuyện trượng phu cưới vợ bé nên trong lòng thoải mái, cho nên cũng chưa có ăn. Bây giờ nhìn này đó trước mặt mình, Tử Lan tưởng tượng trong đầu các kiểu món ăn, chính là thịt hươu kho tàu, thịt hươu nướng than. . . . . .

      Dương Khang An nhìn nàng dâu trong mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm huơu đất, còn nuốt ngụm nước bọt, liền quyết định năm nay con mồi đều bán, để nàng dâu mình ăn đủ !

      Đem thịt con hươu khác cùng với hai con gà rừng, hai con thỏ hoang làm quà tết đưa phủ thứ sử, còn dư lại trừ đưa chút thịt hươu cho Thạch Hữu Lương cùng Thạch gia gia, Thạch nãi nãi, những thứ khác lưu lại.

      Lần đầu tiên sau khi thành thân, Dương Khang An cảm thấy năm nay là năm trôi qua hạnh phúc nhất sau nhiều năm như vậy trừ khi còn bé. Đệ đệ thân thể tốt lên rồi, thê tử dịu dàng xinh đẹp, còn có cái bàn lớn thức ăn ngon, Dương Khang An mềm lòng rối tinh rối mù. Sau khi ăn xong, lúc Tử Lan làm sủi cảo, Dương Khang An thậm chí còn học bao bánh.

      "Tướng công, chàng đừng bao nữa, chàng bao xấu!" Nhìn Dương Khang An dáng vẻ vụng về, cái (rách) chia nửa thành hai thớt, rất buồn bực , sủi cảo như vậy ăn làm sao!

      Dương Khang An ngượng ngùng buông sủi cảo trong tay, sau đó cười ngồi ở bên cạnh nàng dâu, nhìn động tác nàng thành thạo bao cái lại cái sủi cảo, hai năm trước Thạch gia đêm ba mươi cũng đưa sủi cảo cho mình, mỗi lần đến đêm 30, cùng đệ đệ ăn xong cơm tất niên mùi vị cực kỳ lạnh lẽo, mong đợi nhất chính là sủi cảo Thạch gia đưa tới, từng cảm thấy đó là thứ ăn ngon nhất đời.

      "Tướng công, đừng đứng ngốc như vậy, mau tiểu thúc thay bộ đồ mới mà ta may, còn có đem khối giấy đỏ làm mấy bao tiền lì xì, đem phòng dọn dẹp sạch , đem đồ bỏ vứt, từ mùng đến đầu năm là thể từ trong nhà ra bên ngoài ném đồ, nếu hư tài vận. Còn có trời lạnh, để cho ngủ trước khi đốt pháo! Thân thể tuy tốt, nhưng chịu được giày vò." Dù là người da mặt dày, bị người luôn nhìn chằm chằm, Tử Lan cũng phải ngượng ngùng.

      Dương Khang An ‘ai’ tiếng, dựa theo Tử Lan chuyện chuyện làm.

      Tử Lan nhìn bóng lưng Dương Khang An bận rộn, nhịn được lắc đầu cái, chính tướng công a! rất ngây ngô. . . . . .

      Đầu năm mồng buổi sáng đốt pháo, ăn xong sủi cảo, Dương Dật An mặc quần áo mới giày mới đẹp, chúc tết ca ca, tẩu tẩu, còn nhận được hai bao tiền lì xì. . . . . . Dương Dật An hốc mắt có chút hồng, sau đó cúi đầu, cẩn thận đem bao tiền lì xì bỏ vào trong ngực, tiếng liền chạy theo Thạch Lâm cùng nhau chơi đùa.

      "Còn phiền nương tử thận trọng, mấy năm này ta đều quên chuẩn bị hồng bao cho Dật An." Dương Khang An tất nhiên thấy dáng vẻ kích động của đệ đệ, khỏi có chút đau lòng, những năm này cho xem bệnh uống thuốc, lại quên còn là đứa bé, lễ mừng năm mới muốn được mặc bộ đồ mới thu bao tiền lì xì.

      Tử Lan tựa vào người Dương Khang An, ngáp cái : "Về sau cho thêm là được, tướng công, hôm qua buổi tối bên ngoài quá ồn, ta ngủ ngon, chàng ôm ta lại ngủ lát thôi, ta lười nhúc nhích."

      Đầu năm mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ, sáng sớm, Tử Lan liền thu thập xong gì đó để về nhà mẹ đẻ, kết quả cùng Dương Khang An vừa đem cửa mở ra, ở bên ngoài thấy chiếc xe ngựa, cùng bên cạnh xe ngựa là Lưu Quý cùng mấy hộ vệ.

      "Lưu quản , người cái này là?" Tử Lan đối với đến có chút kinh ngạc, vì vậy hỏi.

      Lưu Quý vội vàng hướng Tử Lan làm cái vái, sau đó : "Ngày hôm nay là ngày lại mặt, lão thái thái để cho ta tới đón Tôn tiểu thư cùng Biểu thiếu gia, là Di phu nhân có ở đây ( mất), nên để các ngươi coi phủ thứ sử như nhà ông bà ngoại, trước sớm tụ họp chút. Ta tới đón Tôn tiểu thư, biểu gia cùng Dật An thiếu gia, Lý quản đón gia cùng Tôn thiếu gia, còn có Thạch phu nhân."

      Tử Lan gật đầu cái, bày tỏ biết, sau đó Dương Khang An gọi Dương Dật An, vốn là tự mình về nhà mẹ, Dương Dật An phải , phủ thứ sử mời, thể , bởi vì qua năm, cữu cữu mời phu tử cho Thạch Lâm tới, Tử Lan tính toán muốn Dương Dật An cùng Thạch Lâm cùng nhau học.

      "Lưu quản , vậy ngươi buổi sáng cũng còn chưa ăn đâu, đây là bánh bao nhân đậu, vẫn còn nóng lắm, mấy người các ngươi cũng ăn chút !" Nhìn nhóm người như vậy, đứng ở trong tuyết, Tử Lan cũng có chút đành lòng, vì vậy trở về phòng bếp, đem bánh nhân đậu chưng tốt để trong rổ mang tới đây, đưa lên.

      Lưu Quý vội vàng nhận rổ, luôn miệng tạ, Tử Lan : "Ta trở về phòng thu thập chút, còn có chút quà tặng cho Mỗ Mỗ và mọi người, chờ."

      Lễ vật của mình, nếu là Thạch gia là đủ rồi, nhưng là phủ thứ sử, liền tốt nhìn, Tử Lan vội vàng trở về phòng đem quần áo trước đó vài ngày làm cho Mỗ Mỗ, ông ngoại, cữu cữu mang ra ngoài, lại mang cả quần áo cho mấy người Thạch Hữu Lương. Rồi hướng gương sửa sang lại kiểu tóc mình chút, cắm ngọc trâm mà Mỗ Mỗ đưa.

      Đến phủ thứ sử, xuống xe ngựa, Tử Lan mới biết Dương thị bởi vì bị phong hàn, cho nên tới, chỉ có Thạch Hữu Lương mang theo Thạch Lâm cùng nhau đến.

      "Tới tới, còn mang cái gì vậy? Trong nhà tình nhiều, mệt đến ngươi" Chúc tết, dập đầu, phát xong bao tiền lì xì, Tử Lan tặng quà của mình, Trần La thị rất là hiếm lạ vuốt ve quần áo Tử Lan đưa cho bà, đau lòng .

      Tử Lan cười : "Cháu trong ngày thường cũng thích khác, chính là thích thêu thùa hoa lá, cho nên ít cũng phiền hà, Mỗ Mỗ mau thử chút, có vừa người ?" Vật liệu may mặc cũng là Trần La thị cho lúc trước, dạng thức càng thêm làm cũng là vừa phải mới mẻ độc đáo, thích hợp lão nhân, ống tay áo cổ áo viền lông thỏ, mặc vào cực kỳ thoải mái.

      Trần La thị mặc vào liền trầm trồ khen ngợi, sau đó cởi ra nữa. Mợ Vương thị nghe người còn bệnh, cho nên bất tiện tiếp khách, Tử Lan cùng Trần La thị nắm tay, lời thân mật, Trần lão thái gia mang theo nhi tử cùng Thạch Hữu Lương, Dương Khang An và nhóm nam nhân ở bên ngoài chuyện phiếm.

      "Mỗ Mỗ ngày gần đây có chuyện gì vui? Khí sắc nhìn rất tốt." Trần La thị sắc mặt ràng so với trước đây thấy tốt hơn nhiều, tinh thần cũng tồi, trước mình len lén dùng phấn hạt sen giúp bà điều lý, cũng có thần sắc tốt như vậy, vì vậy cười hỏi.

      Trần La thị nụ cười mặt căn bản là có biện pháp che giấu, bà cười : “hai ngày trước, nhận tin dì ngươi, là lại được đứa con, dì ngươi gả xa, chúng ta cũng lo cho nàng, bây giờ nhìn nàng dưới trướng có hai trai, liền biết nàng ở phu gia cũng coi như đứng chân vững vàng, mặc dù gặp mặt, nhưng là biết nàng trôi qua tốt, ta đây an tâm, nên cũng lo lắng như trước."

      "Vậy là thiên đại chuyện vui, di phu làm quan, nhất định có thời điểm hồi kinh, đến lúc đó ngài cùng dì chắc chắn gặp nhau." Tử Lan cười , trong trí nhớ dì đối với mình rất là hòa ái, Tử Lan đối với bà ấn tượng cũng tệ lắm.

      Trần La thị cười híp mắt mà gật gật đầu, vuốt tay Tử Lan, cười : "Cũng mong chờ ngày đó! Bây giờ tìm đến ngươi cùng Thạch Lâm, vốn là ta tính toán, mợ người tính khí bướng bỉnh nhưng vẫn là người tốt, đến lúc đó nhất định hợp với ngươi, như vậy sau này dù là ta có ở đây, nàng cũng có thể chăm sóc ngươi, nhất định làm cho người ta tùy tiện khi dễ ngươi."

      "Mỗ Mỗ cái gì đó! Ngài chắc chắn sống lâu trăm tuổi, Tử Lan vẫn chờ hiếu kính ngài!" Tử Lan lắc lắc ống tay áo Trần La Thị, nghĩ thầm hai năm về sau, mặc kệ nguyên nhân là gì, khiến Mỗ Mỗ cùng cữu cữu nguy hiểm đến tánh mạng, mình cũng nhất định phải cẩn thận che chở bọn họ.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 49

      "Đứa ngốc, người đều có ngày như vậy. Thôi, cái này. mẹ kế ngươi mấy ngày nay có đàng hoàng ?" Trần La thị cười cười, sau đó đổi đề tài.

      Tử Lan lắc đầu cái, : " có, ra bà trước sau như cũng có làm khó qua tỷ đệ chúng cháu, lần trước đến cùng là bị kích thích quá lớn, Cho nên có chút luống cuống." Dương thị bây giờ căn bản có biện pháp ép buộc ai.

      "Vậy tốt!" Trần La thị vui mừng nhìn Tử Lan, đứa này chỉ có là ngoại tôn nữ của tỷ tỷ, còn là đứa bé ngoan biết tri ân, hợp duyên với mình, dĩ nhiên là nghĩ thay nàng tính toán nhiều chút.

      Tử Lan cùng Trần La thị trong phòng chuyện thân mật, Trần lão thái gia ở bên ngoài cùng đám người Thạch Hữu Lương lại tới chuyện bán món ăn trước đây của bọn họ, Trần lão thái gia bày tỏ mùi vị rất tốt, bán rất tốt, cho nên có thể gửi tiệm bán thời gian dài, cần phải bán bên ngoài bị gió thổi nắng chiếu .
      "Chỉ là gia vị này là cái gì?" Trần Văn Thanh chỉ vào ít cái đĩa đựng vị tinh mà Tử Lan tự chế hỏi.

      Dương Khang An lắc đầu cái, đây là nàng dâu mình làm, nhưng là rốt cuộc là cái gì, biết. Thạch Hữu Lương nhìn chút, : "Đây là Tử Lan tự chế vị tinh, cách làm chỉ có Tử Lan biết."

      "Gia vị này vô cùng tiện dụng, ta thử qua mặc kệ là rang thức ăn hay là nấu canh, bỏ vào chút, mùi vị tốt hơn rất nhiều." lúc quản mang vật này tới hỏi Trần Văn Thanh , cũng có chút để ý, nhưng có tính toán chiếm tiện nghi, chỉ là muốn hỏi câu, nhìn có cần hay mình giúp tay mở rộng.

      Cổ đại có phương pháp bảo quản, cho nên Gà tinh cùng vị tinh cũng thể để lâu, lúc Trần Văn Thanh hỏi Tử Lan, Tử Lan cũng ra, đồ tuy khó chế luyện, nhưng là dễ giữ, cao lắm chỉ được 10 ngày.

      Trần Văn Thanh vừa nghe, nhíu mày cái.

      Tử Lan xem bọn đúng là muốn giúp nhà mình, cộng thêm hai vị gia vị này cũng phải là phức tạp như thế, chỉ cần là đối với người có mùi vị bén nhạy, nghiên cứu đoạn thời gian, cũng có thể đoán ra được đại khái, vì vậy : "Trong nhà chỉ có thể dùng cái này làm vốn buôn bán , nếu là cữu cữu có hứng thú, Tử Lan bán bí phương cho cữu cữu như thế nào?"

      Trần Văn Thanh cười nhìn Tử Lan, cũng biết trong 2 nhà Thạch Dương cháu ngoại đầu óc cơ trí, có thể nhanh như vậy đoán được ý đồ của mình, vì vậy : "Cữu cữu cũng muốn chiếm tiện nghi của cháu, 2 bí phương này cữu cữu mua của cháu, ta nghe phụ thân cháu , cháu có mấy bí phương nấu lẩu, cũng đều cho cữu cữu, ý định của ta ở trong kinh mở lẩu điếm, bí phương này coi như cho cháu nhập cổ phần, đến lúc đó phân cho cháu 2 thành lợi tức, như thế nào?"

      "Vậy cũng cần, Tử Lan cầu giàu có, tiểu Phú tức an." Tử Lan lắc đầu mà cự tuyệt, muốn mở tiệm nhất định phải tự mình mở, cùng người khác kết phường nàng làm.

      Lập tức, Tử Lan liền liên tiếp làm lẩu tê cay, lẩu hương cay, lẩu canh suông, lẩu dã khuẩn, lẩu đầu cá nấu cải chua, thậm chí còn có giấu riêng phương thức điều chế trám tương. Chỉ bằng Mỗ Mỗ hòa ái như bà ngoại, Tử Lan cũng biết bọn họ bạc đãi mình.

      Quả nhiên, Tử Lan đem cái lẩu sau khi làm xong, lúc sai người bưng lên, Trần La thị hung hăng trợn mắt nhìn nhi tử cái, bà tất nhiên biết chuyện tình mấy ngày trước đây phụ thân Tử Lan cùng vị hôn phu bày quầy .

      "Cháu ngoại chính là có khả năng, nếu như thế, cậu liền cùng cháu mua bí phương, này tính như thế nào?" Trần Văn Thanh sau khi ăn xong, trong lòng lại càng hài lòng rồi, chỉ là trám tương điều chế rất khó làm cho người ta bắt chước, cộng thêm Gà tinh cùng vị tinh, có thể thấy được sinh ý lớn sau khi khai trương, vì vậy cười híp mắt đưa ra đầu ngón tay.

      "Này còn sai biệt lắm, vạn lượng cũng coi như công bằng." Trần La thị sau khi nghe xong, đột nhiên .

      Tử Lan khụ cái, nghĩ thầm Mỗ Mỗ đúng là thay mình giá, lắc đầu cái, cười : "Mỗ Mỗ, nhìn từ lập trường kinh doanh, cháu muốn chiếm tiện nghi của cữu cữu, vạn lượng cữu cữu năm nào mới có thể hồi vốn a? Năm trăm lượng như vậy đủ rồi."

      ". . . . . ." Trần Văn thanh có chút nhức đầu nhìn mẫu thân [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 50

      Sau khi dời đến Ký Thành, Tử Lan phát mình luyến tiếc nhất lại là mảnh đất trồng rau mà Dương Khang An vì nàng dọn dẹp, mặc dù mảnh đất này nàng còn chưa kịp trồng cái gì, nhưng là Dương Khang An lật nhiều lần, trải hết phân bón, bọn họ lần này, mảnh đất này cũng bị phế, Tử Lan đau lòng.

      Ở nơi đâu đối với Tử Lan mà cũng có cái gì khác nhau, nàng theo đuổi cuộc sống cao sang, đời trước nàng vô cùng ngây thơ, vô cùng lệ thuộc vào gian, đem lấy chính mình coi trọng lắm, cảm giác mình là nữ chủ xuyên qua, chuyện đương nhiên dễ dàng làm được tất cả, cho nên mới có kết cục như vậy. Nản lòng thoái chí, vô cùng tịch. . . . . . Cho nên cả đời này, Tử Lan ngay từ đầu cầu cũng rất đơn giản, nàng chỉ muốn người nhà khỏe mạnh còn sống, người trong mắt chỉ có chính mình người. . . . . .

      muốn tranh, muốn đấu, chỉ muốn đơn giản còn sống. . . . . . Mặc dù nàng có Bàn Tay Vàng nghịch thiên, nhưng là Tử Lan vẫn khống chế sử dụng nó, trừ thỉnh thoảng giúp người nhà điều lý thân thể, cùng với chứa đựng tài vật quan trọng, Tử Lan sử dụng đến gian.

      Chỉ là kể từ khi dời qua, bởi vì Dương Khang An cơ hồ cả ngày vội vàng luyện võ còn có chuyện tình quán cơm, Tử Lan lúc ban ngày trừ thỉnh thoảng bị Trần La thị tiếp phủ thứ sử, thời gian rãnh rỗi hơn ít. Nhà mình trong tiểu viện trừ mình ra, nên Dương Khang An sợ tự mình người ở nhà đơn, cho nên lại mua phụ nhân trung niên khỏe mạnh Dư thị cùng nữ nhi của nàng mới mười tuổi – Dư Hân. Trong nhà công việc có thể làm, cũng bị họ bao trọn, Tử Lan trừ thêu hoa, viết chữ, cũng có chuyện khác có thể làm, cảm giác mình quá rỗi rãnh, cho nên Tử Lan liền thỉnh thoảng đóng cửa phòng vào gian làm việc.

      Bây giờ gian so với kiếp trước hơn rất nhiều, chủng loại thực vật trồng trọt cũng có nhiều, gian linh lực chỉ căn bản duy trì được ao sen, nhìn đến trăm viên hạt sen mà mình cất giấu trong hộp, Tử Lan đột nhiên cảm thấy chính mình ra vẻ sống cuộc sống an nhàn, làm cho nàng quá mức uể oải, gian tồn tại cũng phải là phương tiện sinh hoạt của nàng, thậm chí có thể bảo đảm người nhà khỏe mạnh. Đời trước nàng quá khinh thường trí tuệ của cổ nhân, cho nên bị thua thiệt nhiều, đời này cuộc sống mới chỉ là bắt đầu, dù là theo đuổi cuộc sống an nhàn, nhưng vẫn phải có ý thức nguy cơ.

      "Nương tử, ta hôm nay để Hùng Đại mang đồ ăn còn dư trong tiệm đưa đến miếu thành hoàng Đông Nhai khẩu cho người ăn xin. . . . . ." Dương Khang An tự chủ trương đem thức ăn tặng ra ngoài, từng thấy qua lão bản cửa hàng bánh màn thầu cho tiểu ăn xin bánh màn thầu rơi xuống đất, kết quả bị nàng dâu lôi lỗ tai mắng lâu, mặc dù biết nương tử mình là người tốt, nhưng là Dương Khang An vẫn còn có chút thấp thỏm.

      Tử Lan khẽ mỉm cười, đưa khăn tay trong tay đưa cho , để cho xoa chút mồ hôi mặt, sau đó : "Chúng ta vốn chính là dựa theo số lượng ngày trước chuẩn bị, cho nên có thể còn dư lại bao nhiêu nha? Theo ta thấy, chính là mỗi ngày nấu canh nhiều chút, sau đó đem cơm cùng món ăn nấu thành cháo, như vậy cũng có thể giúp được những người này, phải sao"

      "Nương tử, nàng oán trách ta?" Dương Khang An mặc dù suy đoán nương tử mình oán mình, nhưng là nghe được lo nghĩ của nàng so với mình còn chu toàn hơn, ánh mắt nhìn về phía Tử Lan càng phát nhu hòa, biết mình cưới nương tử tốt nhất.

      phen túm khăn tay ngây ngốc cầm ở trong tay, giúp lau mồ hôi, bĩu môi giả vờ : "Trong lòng chàng, ta là cái loại người thông tình đạt lý sao?"

      Dương Khang An mỉm cười nhìn động tác của nương tử nhìn như hung ác, nhưng lại rất nhàng, đưa tay khoác lên vai của nàng, dịu dàng : "Ta làm sao lại biết nương tử thiện tâm, chỉ là nương tử cũng biết đầu óc ta linh hoạt, nên muốn thương lượng chuyện trong nhà cùng nương tử chút. . . . . ."

      "Đồ ngốc!" Nhón chân lên, tại mặt hôn cái, Tử Lan nhàng .

      phải Thánh mẫu, nhưng là bản thân từng gặp qua kỳ ngộ, khiến Tử Lan đối đãi người khác nhiều hơn phần tha thứ, tận lực trợ giúp số người, cũng phải chuyện gì xấu, Dương Khang An phải là người nhẫn tâm. Cho nên hai vợ chồng vài ba lời, liền quyết định chuyện này.

      "Đứa bé ngoan, các ngươi làm rất tốt." Trần La thị lặng lẽ dùng khăn lau khóe mắt, cười , đối với biểu ngoại tôn tử Tử Lan, bà vẫn luôn là rất hài lòng, thông tuệ cũng tự mãn, xinh đẹp cũng tự đắc, giúp mọi người làm điều tốt, đứa bé như vậy khỏi làm trong lòng bà đối với Tử Lan càng thêm nhiều mấy phần thương .

      Tử Lan cũng có nghĩ đến chút xíu chuyện , nhanh như vậy cũng bị bà dì biết, rút rút khóe miệng, làm bộ cúi đầu.

      Trần La thị cười yên lặng nhìn dáng vẻ xấu hổ của Tử Lan, đối với tỷ tỷ có con cháu đơn thuần như vậy, thuần lương như vậy, bà là hết sức vui mừng, ngoại tôn tốt như vậy, nghĩ đến tỷ tỷ khi còn tại thế, cũng là rất hài lòng.

      Trần La thị tại rất có tinh thần, so với lần đầu tiên Tử Lan thấy bà, khá hơn nhiều, nhưng là điều này cũng hoàn toàn do Tử Lan thỉnh thoảng dùng hạt sen giúp bà điều lý, mà do tâm nguyện nhiều năm của bà được thực , tại tâm tình so ngày trước khá nhiều, cùng với cuộc sống tại của bà trôi qua quả thư thái hơn.

      "Mỗ Mỗ, canh hạt sen táo đỏ nấm tuyết này là cháu cùng nữ đầu bếp mới học, bà nếm thử chút, có phải mùi vị tốt hơn so với trước kia?" Trần La thị cứ như vậy cười híp mắt nhìn Tử Lan, Tử Lan bị bà nhìn rốt cuộc đúng ngượng ngùng, đột nhiên thấy Huệ bà bà bưng khay vào, vội vàng nhận lấy, cầm chén đưa tới bên tay Trần La thị, mỉm cười .

      Trần La thị cầm chén canh, chưa ăn vội, vui vẻ ha ha mà : "Tốt, vừa nhìn là biết ăn ngon, Tử Lan nhà chúng ta rất khéo tay nha."

      "Huệ bà bà mang cho ông ngoại, cữu cữu bọn họ chưa?" Trong canh này dĩ nhiên là thả phấn hạt sen trong gian, vì điều kiện gia đình thoải mái, Tử Lan liền mua ít hạt sen thường, mặc dù mình đem hạt sen trong gian mài thành phấn, nhưng vẫn nên có hạt sen thường che giấu, Tử Lan trong lòng kiên định chuyện tình gian, nàng cũng có tính toán cho bất luận kẻ nào.

      "Đều đưa rồi, biểu tiểu thư ngươi nấu ít, sau khi tắt lửa, liền chia ra tặng ra ngoài, kể cả Lão Thái Gia, ông ngoại, liền Biểu thiếu gia cùng Dương thiếu gia cũng cùng nhau tặng." Huệ bà bà cười híp mắt tự nhiên , bà vốn xuất thân từ La gia, sau lại trong lúc gian khổ nhất được Trần La thị tìm bà đến bên cạnh, bà vốn là đối với La gia có tình cảm rất sâu, bây giờ chứng kiến Trần La thị bởi vì chuyện tình Tử Lan tỷ đệ, thân thể càng ngày càng tốt, cho nên tự nhiên đối với Tử Lan càng thêm thích phát ra từ nội tâm, hơn nữa mỗi lần Tử Lan làm món ăn, luôn là làm thêm chút, cuối cùng lão thái thái chắc chắn phân cho bà, có câu nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn*. Cho nên đối với Tử Lan liền càng thêm nhiệt tình.
      *Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm

      Trần La thị nhìn bộ dạng Huệ bà bà cười nheo mắt, cười trách mắng: "Nơi đó được ngươi tự mình bưng lại? Trong nhà nha hoàn ma ma nhiều như vậy, cẩn thận tay chân già nhà ngươi, còn mau nghỉ ngơi, Tần ngự y những thứ này tốt cho người già, ngươi cũng nhanh uống chén."

      Huệ bà bà cười gật gật đầu mà : "Chính là muốn nghe những lời này của lão thái thái, cho nên lão nô tài đoạt việc người khác, ngài , đoạn đường này bưng, lão nô muốn tham là được rồi." xong, liền cười rời .

      Lượng hạt sen tuy ít, hiệu quả mặc dù ràng, nhưng là sau thời gian, vẫn có thể nhìn ra được, tối thiểu Trần lão thái gia cảm thấy chính mình mạnh khỏe hơn ít, nhưng biến hóa này chỉ là gia tăng chút xíu, vì vậy mọi người ngược lại có suy nghĩ nhiều, chỉ là càng thân cận hơn với Tử Lan tỷ đệ. Trần Văn Thanh đối với Thạch Lâm cùng Dương Dật An càng nghiêm khắc hơn, cách mỗi hai ngày đều muốn tận lực rút thời gian tới giáo khảo, chỉ điểm chút học vấn cho bọn họ, đối với Dương Khang An cầu cũng càng là hà khắc, Dương Khang An thân thể rất tốt, đối với luyện võ có chút thiên phú, cộng thêm từng sa trường, cho nên bản thân có loại khí chất, Trần Văn Thanh đặc biệt mời người tìm cho sư phụ mới. Tân sư phụ này giao hảo với Tam hoàng tử, được đặc biệt phái tới. Bất luận là võ nghệ, hay là tâm kế cũng càng thêm thích hợp dạy cho Dương Khang An.

      Võ nghệ Dương Khang An tiến bộ, Tử Lan đều có thể nhận thấy, từ dáng người của biến hóa, cùng với cùng sư phụ luyện tập sau, người càng ngày càng ít thương tích, đều có thể nhìn ra được. Dĩ nhiên quan trọng hơn là buổi tối càng có thể ép buộc nàng.

      "Nương tử, Chân sư phụ hỏi ta, lần sau đưa thức ăn cùng nước canh, phân lượng có thể hay thêm chút?" Nghe Dương Khang An hỏi, Tử Lan liền biết tướng công mình an bài thức ăn cho tân sư phụ rất chu đáo, cho nên liền cười gật đầu cái.

      Đưa tay đâm đâm lồng ngực , Tử Lan có chút dở khóc dở cười, nàng tại cũng biết luyện võ, rốt cuộc là tốt hay là tốt. . . . . .

      "Nương tử. . . . . ." Dương Khang An cúi đầu khó nhịn, nịch sủng nhìn nàng, mỗi lần thấy nương tử mình, liền nhịn được đốt người, nắm tay bé của nàng đốt lửa tại bên thân chính mình, thả bên môi mình hôn .

      khí mập mờ như thế, khiến Tử Lan nhịn được trợn mắt cái, rút về tay của mình, ngược lại nắm lên tay của , cắn cái, ngửa đầu hả hê : "Ta hôm nay lại có phương tiện rồi !"

      Dương Khang An cũng hiểu tình huống thân thể của nàng, ôm lấy nàng, đem mặt ở trước ngực nàng cọ xát, hơi khàn khàn mà : "Ta biết, chỉ sờ sờ. Cái gì cũng làm. . . . . ." Thành thục hôn lên thân thể nở rộ của Tử Lan, da thịt nõn nà trơn mềm như tuyết, mỗi lần làm cho càng thích buông tay, cầm giữ được, bộc phát trầm mê.

      Sau khi được Tử Lan dẫn đường chỉ lối hôn môi, Dương Khang An liền loại ma sát da thịt này, cảm giác răng môi tương giao, bản năng nam nhân trời sanh, cộng thêm thỉnh thoảng luyện tập, Dương Khang An bây giờ đối với với hôn càng thành thạo, lúc Tử Lan vừa muốn há mồm ra, liền chận lại môi của nàng.

      Nàng dâu non nớt, kiều, để cho dám dùng khí lực quá lớn, nhẫn nại dịu dàng đòi lấy, dùng miệng chiếm lĩnh mỗi tấc lãnh thổ thân thể Tử Lan . . . . . .

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 51

      Lừa hôn ngày càng nóng, khiến Tử Lan phát giác ra đầu óc có chút lờ mờ, hai gò má đỏ lên, bởi vì biết mình hôm nay có phương tiện, cho nên theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng là bị ôm vào trong ngực, giam cầm chặt, cái ót cũng bị bàn tay to của giữ lấy, duy nhất có thể làm chính là đáp lại nụ hôn của .

      Dần dần, Dương Khang An càng ngày càng chưa đủ, tay của lặng lẽ đưa vào trong quần áo Tử Lan, người chợt lạnh khiến Tử Lan hơi hồi hồn, đùi cách quần áo là có thể cảm nhận được vật kiện cứng rắn nóng rực, Tử Lan cắn răng cái đưa tay chống đỡ lồng ngực của , giọng nhắc nhở lần nữa : "Tướng công, nguyệt của ta. . . . . ."

      Bị Dương Khang An trêu chọc làm cho cả người là hỏa, Tử Lan có chút xụi lơ ngồi ở bên giường, ôm lò sưởi tay tinh xảo khác thường, cái lò sưởi tay này là do biểu di kiếp này còn chưa gặp mặt cho người mang đến, mặc dù Tử Lan trước sau như muốn sống cuộc sống khiêm tốn, giản đơn nhưng đối với lò sưởi tay này, Tử Lan đặc biệt thích, chỉ vì nó tinh xảo, tỉ mỉ, càng thêm bởi vì chất lượng cùng tính thực dụng của nó. Mặc dù đến đầu mùa hè, nhưng khi có nguyệt ôm lò sưởi tay cũng là loại hưởng thụ.

      Xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn Dương Khang An ở trong sân thở hổn hển nhảy lên nhảy xuống vung côn bổng, Tử Lan ngáp cái, nghĩ thầm chẳng lẽ do võ nghệ có tiến bộ, lại bởi vì cầu dục bất mãn, chỗ phát tiết, cho nên tinh lực tràn đầy? Nhìn luyện võ hăng say, Tử Lan lại ngáp cái, sau đó đưa tay thả lò sưởi lên bàn, lặng lẽ chui vào chăn. . . . . .

      Dương Khang An luyện võ xong, lúc trở lại, nhìn thấy chính là dung nhan nàng dâu mình ngủ ngọt ngào, Tử Lan dáng dấp tốt, lúc nàng còn bé, Dương Khang An biết, đến nay còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, nàng tự mình ngã mặt đất, khi đó ràng là rất đau, lại cười cho mình có chuyện gì, từ ngày đó bắt đầu liền in sâu ở trong óc của , lúc đó cảm giác mình bình thường, thế nhưng đối với cái tiểu nương nổi lên tâm tư xấu xa. Mặc dù Tử Lan tuổi còn , nhưng là dần dần càng ngày càng bỏ được, thỉnh thoảng thấy nàng, nụ cười mặt nàng, còn có giọng của nàng, Dương Khang An phát giác trong lòng thể có nữ nhân khác, vốn tưởng rằng chỉ cần đứng xa xa nhìn nàng là tốt, nhưng khi nghe được sau khi nàng cập kê, đính hôn cùng cái tên Vương tú tài tiểu bạch kiểm kia, khi đó Dương Khang An mới biết tim của mình đau đớn như thế nào, nhưng là vô lực ngăn cản, dùng hơn phân nửa tiền bạc của bản thân mua cây ngọc trâm hình hoa lan, nhờ Thạch Lâm đưa cho nàng, sau đó lặng lẽ trốn , muốn nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác đứng chung chỗ. . . . . .

      "Nương tử, nàng là nương tử của ta" Nằm bên cạnh Tử Lan, đưa tay đem Tử Lan say ngủ ôm vào trong ngực, nhìn nàng quen thuộc tìm vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ say, Dương Khang An vuốt mặt của nàng, giọng . Chưa bao giờ từng nghĩ qua có thể lấy được Tử Lan, nhưng là nàng bây giờ ở trong ngực của mình, ngủ ở bên cạnh mình, Dương Khang An nhịn được khúc khích cười vài tiếng, sau đó siết chặt thiên hạ trong lòng, cười nhắm mắt lại, từ đáy lòng lại lần nữa bảo đảm mình nhất định thương nàng cả đời, cố gắng để cho nàng vượt qua những ngày tốt.

      Khi Tử Lan tỉnh lại, Dương Khang An thức, đầu tiên là ở trong sân luyện võ nửa canh giờ, sau đó chợ sáng mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới đưa quán cơm. Lúc Tử Lan rời giường, Dương Khang An vừa lúc trở lại, lúc này Dư thị làm tốt điểm tâm, Tử Lan thói quen ngày ba bữa cơm, cầu này Dương Khang An dĩ nhiên là thỏa mãn.

      "Tướng công, sinh thần của cha sắp đến rồi, chúng ta nên trở về." Điểm tâm xong, Tử Lan đối với Dương Khang An . Dời đến trong thành, ít ít thị phi, nàng vốn cũng giỏi chung đụng với bảy tám bà, càng thích cùng người ta xấu, trước khi lập gia đình ít ra cửa, gả cho người càng thường ra cửa, lần này dọn đến đây ở, cũng cần ứng phó những thứ này.

      Nhưng là duy nhất làm Tử Lan bất mãn chính là phụ thân còn ở lại trong thôn, nàng từng muốn cho Thạch Hữu Lương cùng đến đây, nhưng là Thạch Hữu Lương chỉ giúp tay đến khi quán cơm vào quỹ đạo, trở lại trong thôn, tại cũng làm buôn bán nữa, mà là lại mua mười mấy mẫu đất, làm tiểu địa chủ, đây là niệm tưởng của , Tử Lan cũng tiện miễn cưỡng . Chỉ thường thường đưa chút lương thực tới đây, quán cơm bán cơm này đó tất cả đều do Thạch Hữu Lương đưa tới, Tử Lan vốn định quy ra tiền cho , nhưng là kiên quyết thu, trong nhà vốn là có nửa là của Tử Lan, chỉ là giúp nàng chiếu khán mà thôi, cũng may Tử Lan cũng biết bây giờ trong nhà thiếu ăn, cho nên có có quá mức cường ngạnh.

      Tử Lan cùng người nhà tình cảm sâu đậm, Dương Khang An tất nhiên là biết, chẳng qua Thạch Hữu Lương có giao phó trước cho mình, nữ nhi hàng năm mừng thọ cho mình (Thạch Hữu Lương), Thạch Hữu Lương tự nhiên hiểu hiếu tâm của nữ nhi, nhưng càng hiểu hơn bây giờ Tử Lan đối với người trong thôn mà , chính là khối thịt béo tốt, muốn khiến nữ nhi nơi mà nàng thích, cho nên từ sớm với con rể, năm nay lúc sinh thần, đến nơi này. Vì vậy Dương Khang An liền cười cho Tử Lan biết tính toán của Thạch Hữu Lương.

      Khẽ gật đầu cái, Tử Lan bày tỏ mình biết rồi, suy nghĩ chút còn tới mấy ngày, Tử Lan để cho Dư thị giúp tay cùng nhau dọn dẹp cho Thạch Hữu Lương gian phòng khách.

      "Mau ngồi xuống !" Dương Khang An nhìn bộ dạng nàng nôn nóng, liền đưa tay ấn nàng ở ghế, cau mày : "Nàng hai ngày nay thoải mái, cũng đừng ép buộc bản thân, cách ngày nhạc phụ mừng thọ còn có vài ngày! Chờ nàng khỏe hơn làm cũng muộn."

      Nhìn sắc mặt , Tử Lan tùy ý gật đầu cái, trong lòng cũng tính toán thực đơn mừng thọ cho Thạch Hữu Lương, quà tặng chuẩn bị cho phụ thân là y phục tự mình làm, nàng sớm làm xong, thế nhưng là lần đầu tiên sau khi mình thành thân mừng thọ cho phụ thân, Tử Lan muốn chuẩn bị phong phú chút.

      suy nghĩ, Trần La thị liền sai người tặng chút đào tới đây, đào là loại trái cây mà Tử Lan thích ăn, Dư Hân rửa sạch mâm mang lên, ăn được hai miếng, Tử Lan đột nhiên linh cơ nhất động, nàng nghĩ đến chờ thời điểm mừng thọ cho phụ thân, mình có thể làm chút gì mới mẻ cho rồi, lâu lắm Tử Lan làm mấy chén sữa đào hai lớp đáp lễ cho Trần La thị, Trần La thị dùng xong khen tốt, ngay cả Trần lão thái gia cũng sai người tới đây tiếng tốt, Tử Lan liền khiến Dư thị phủ thứ sử, dạy nữ đầu bếp làm lần. Trong lúc trả lời, Dư thị cẩn thận tiết lộ qua hai ngày là sinh thần của Thạch Hữu Lương. Tuy trưởng bối cần quan tâm đến sinh thần của vãn bối, hơn nữa thể diện của Thạch Hữu Lương cũng lớn, chỉ là Trần La thị rốt cuộc còn chưa thấy nhà mới của Tử Lan, cho nên liền quyết định ngày sinh thần của Thạch Hữu Lương cùng Trần lão thái gia tới đây cùng nhau ăn bữa cơm thường, về phần Trần Văn Thanh bởi vì thân phận vô cùng đặc biệt, cho nên cần tới.

      Thạch Hữu Lương kén ăn, nhưng lúc còn bé từng chịu qua đau khổ nên cùng giống như nhiều người, đối với thịt để ăn đặc biệt là thịt heo vô cùng thích, nhưng là Trần lão thái gia cùng Trần La thị rốt cuộc lớn tuổi, cho nên thể ăn dầu mỡ quá nhiều, Tử Lan suy tính toàn bộ ba ngày mới quyết định được thực đơn. Chờ thực đơn quyết định tốt, Tử Lan khỏi có chút bật cười, mình là nhàn đến hoảng mà, suy tính cái thực đơn mà mất nhiều ngày như vậy.

      Định tốt thực đơn, nguyệt cũng qua, thư thư phục phục tắm nước nóng xong, kết quả mới vừa leo ra thùng nước tắm liền bị Dương Khang An ôm cổ, Tử Lan nhịn được đầu đầy hắc tuyến, trợn mắt cái, yếu ớt mà tóc còn ướt lắm!

      Đem Tử Lan thả đến ghế, Dương Khang An cầm vải bông êm ái giúp nàng đem tóc lau khô nửa, sau đó ôm lấy thùng nước tắm liền hướng bên ngoài .

      Tử Lan con ngươi hơi co lại, thùng nước tắm , hơn nữa bên trong còn có nước nhiều như vậy, nhưng là Dương Khang An tựa hồ cũng có phí bao nhiêu sức lực liền ôm ra ngoài, nhớ tới lúc mới vừa kết hôn, còn phải đem nước đổ trước, sau nữa mới dọn dẹp thùng nước tắm . . . . . . Chẳng lẽ học là cái gì Đại lực thần công? đúng? Nàng cũng từng thấy qua võ công của cái thế giới này, so ra kém với trong sách miêu tả cái gì mà Đao Quang Kiếm Ảnh, hơn nữa khinh công cũng sinh động được như trong truyền thuyết, nàng gặp qua lợi hại nhất đó là có thể nhảy cao đến nóc nhà, đây là người có bản lĩnh phải luyện hai mươi ba mươi năm mới thành, nghe rất hiếm thấy, nhưng là Dương Khang An tại sao trong thời gian ngắn như vậy, lại tiến bộ nhiều như thế?

      "Nương tử, nghĩ gì thế?" Đem thùng nước tắm ôm ra, đem nước đọng trong phòng dọn dẹp sạch , Dương Khang An thấy nương tử mình còn ngẩn người, tóc dài bởi vì chính mình mới vừa lau, có chút rối bù, mùi thơm ngát sau khi tắm xong còn tràn đầy khoang mũi, khuôn mặt tuyệt mỹ cũng bởi vì tắm nước nóng mà phiếm hồng mê người, cả người co rút nhanh, nuốt nước miếng, Dương Khang An có chút phỉ nhổ mình, tựa hồ vĩnh viễn có năng lực khống chế khi bên cạnh nương tử.

      "Tướng công, khí lực của chàng có phải tăng lên ít?" Tử Lan trực tiếp hỏi.

      Dương Khang An gật đầu cái, đàng hoàng : "Chân sư phụ ta có tiềm chất, kinh mạch cả người toàn bộ đều thông suốt, đây là rất khó có được, sở dĩ còn tiến bộ nhiều hơn chút, chỉ là bởi vì rốt cuộc tập chậm, cho nên đời này chỉ có thể luyện được cấp cao, nhưng tuyệt đối đạt tới cao nhất."

      Tử Lan sửng sốt, nàng đối với chuyện tình tập võ cũng phải rất ràng, chỉ là tình huống Dương Khang An như thế hình như tệ? "Tướng công, chàng lợi hại!" Những lời này ngược lại phát ra từ trong tâm, dù sao ôm thùng nước tắm có nước lớn như vậy, thậm chí còn có vẻ có chút nhõm, Tử Lan cười híp mắt tán dương tiếng, có tiến bộ phải khích lệ, đây là thủ pháp giáo dục nàng thường dùng với đệ đệ.

      ". . . . . ." Dương Khang An nhìn cặp mắt sáng lóng lánh của nương tử mình nhìn mình chằm chằm, khen ngợi mình, cúi người ôm lấy nàng, đặt nàng đến giường, mập mờ : "Ta còn có bản lãnh lợi hại hơn!"

      ‘ lại tới! ’ Tử Lan thở dài, mặc dù thân thể mình hoàn toàn đón nhận , nhưng là rốt cuộc nàng vẫn chỉ là nương mười sáu tuổi, nơi nào chống lại được nhiệt tình thương của ? Thêm với lại đau lòng mình, còn phải là sau lần phát tiết, tiếp tục, lại luyến tiếc buông bỏ vòng tay ôm của mình, vì vậy chờ mình ngủ thiếp , chính liền khó chịu được, sau đó chạy tập vài bộ quyền, giảm hỏa rồi mới trở về ngủ, đây là mới vừa rồi mình đột nhiên nhớ tới, nhưng cố tình còn làm biết mệt hứng thú với chuyện như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :