1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu có duyên trọng sinh - Nhất Niệm (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Nhà mới

      Edit: Nhisiêunhân

      Sáng hôm sau bọn họ có tiết, An Lai rề rà trong chăn thêm lát, thấy mấy người khác đều dậy mới chậm rì rì đứng lên. Nhưng mà toilet chỉ có , còn rất , vào phải thay phiên. Đợi hồi lâu cuối cùng mới đến lượt An Lai, động tác vốn chậm, ngại ba người khác chờ nên cố ý nhanh hơn chút, nhưng khi sẵn sàng chỉ còn cách thời gian lên lớp hai mươi phút thôi. kịp ăn sáng, cũng may hôm qua có mang ít điểm tâm do đầu bếp trong nhà làm, còn có thể phân cho mấy người kia.

      Tú gia cầm điểm tâm trong tay, suýt rơi lệ: “ bao nhiêu năm, rốt cục cũng được ăn sáng rồi!”

      An Lai hiểu những lời này là có ý gì, nhưng vài ngày sau . Chỉ cần có tiết đầu hoàn toàn kịp ăn bữa sáng, khi chuẩn bị xong muộn. Mấy người bọn họ vội vàng chạy đến phòng học, hổn hển gặm bánh bao rồi bắt đầu lên lớp. Nếu buổi sáng có tiết, vậy càng đơn giản hơn, ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy ăn cơm.

      An Lai nhanh chóng thích ứng nhịp sống như vậy, hai ngày đầu còn có điểm tâm mang theo, ăn hết mọi người cùng nhau chịu đói. Đương nhiên An Lai dám cho Viên Thanh Cử nghe, bằng nhất định là ăn mắng.

      để Viên Thanh Cử phát , còn cố ý hỏi thăm người khác những món điểm tâm đặc sắc ở căn tin. Mỗi khi Viên Thanh Cử hỏi đến cho nghe. Ngày trôi qua cũng coi như hài hòa.

      Lúc Viên Thanh Cử bận việc, buổi chiều tới đón ăn cơm, hoặc mang mấy món ăn vặt trong nhà đến cho .

      Tiết cuối chiều hôm đó vừa tan nhận được điện thoại của Viên Thanh Cử, tạm biệt mấy người khác, nhàng từng bước ra cổng trường, từ xa nhìn thấy bóng người cao thẳng.

      Vào trong xe, An Lai oán giận: “Sắp tới còn có tiết Maogai*, chỉ có tiếng để ăn thôi.”

      (*) “Maogai” là “Giới thiệu về Mao Trạch Đông và hệ thống lý luận của chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc”, từ đồng nghĩa.

      “Biết, làm trễ giờ của em, đặt chỗ trước, mang thức ăn lên sẵn rồi.” Từ khi bắt đầu lên lớp, Viên Thanh Cử cầm thời khóa biểu từ chỗ An Lai, biết thời gian nghỉ ngơi của .

      Còn chưa thắt dây an toàn xong bị giữ đầu hôn, nụ hôn bá đạo nồng nhiệt này khiến An Lai hiểu từ, tiểu biệt thắng tân hôn. Hôn xong, Viên Thanh Cử tựa trán vào trán , giọng hơi khàn khàn: “Nhớ ?”

      Mặt An Lai đỏ ửng, dựa vào Viên Thanh Cử thở dốc: “ phải định ăn cơm sao?”

      “Aiz. . .” Viên Thanh Cử buông ra, nổ máy.

      Ăn cơm cũng khá thuận lợi, đều là món An Lai thích. Chỉ là lúc trở về có chút biến cố. Xe được đỗ dưới bóng cây trước khu lầu học, Viên Thanh Cử quay đầu nhìn : “Hôn tạm biệt?”

      An Lai chủ động kề lại, hôn cái, kết quả lại bị Viên đại lang lừa gạt, đôi tay khô nóng mò vào quần áo , lưng ghế dựa bị chậm rãi hạ thấp xuống. An Lai đẩy : “Em còn phải lên lớp!”

      Viên Thanh Cử kéo caravat than thở: “Maogai có gì tốt chứ.” vọt tới cởi nút quần jeans của An Lai.

      Nhưng cuối cùng cũng được toại nguyện, vì điện thoại An Lai reo lên, màn hình tên Tú gia, An Lai vội đẩy Viên Thanh Cử ra nhận điện thoại.

      Vĩnh viễn đừng bao giờ trông cậy vào cái giọng biết gì là thục nữ kia: “Bà xã, sao em còn chưa lên? Hôm nay sư thái muốn điểm danh đó.”

      An Lai nhìn Viên Thanh Cử, vội vàng che ống nghe lại: “Sắp lên rồi, giữ chỗ giúp mình.”

      Cúp điện thoại, thấy Viên Thanh Cử híp mắt nhìn mình, xuất phát từ bản năng cảm giác được nguy hiểm, rụt rụt người: “ làm sao vậy?”

      Viên Thanh Cử mềm vỗ về khuôn mặt , ngữ điệu hơi lên : “Bà xã?”

      An Lai rên thầm dưới đáy lòng, tiếng của Tú gia gây chuyện xấu rồi.

      đáng thương tội nghiệp : “Là nữ.”

      Viên Đại Lang bá đạo cắn chóp mũi ngay trước mắt: “Nữ cũng được, em chỉ có thể làm bà xã của mình !”

      “Keo kiệt, chỉ là đùa giỡn thôi mà.”

      Viên Đại Lang như cười như , hơi nghiên người: “Được, như vậy, tìm vài tên đàn ông gọi là ông xã cho em nghe.”

      An Lai lập tức nghĩ đến cảnh mấy nam sinh yếu ớt gọi Viên Thanh Cử ông xã, lập tức kinh sợ chịu được. vội lắc lắc đầu hất hình ảnh này ra.

      Viên Đại Lang thấy hiệu quả đạt được, thưởng cho nụ hôn, cẩn thận sửa sang lại quần áo lộn xộn của , miệng vẫn quên uy hiếp: “Đừng để nghe được lần nữa, bằng . . .”

      tiếp, nhưng An Lai lại run lẩy bẩy theo phản xạ.

      Di chứng của chuyện An Lai ở lại ký túc xá là làm con sói được thỏa mãn dục vọng, ngày thứ Sáu đầu tiên về nhà, bị ép buộc đến sắp tan xương, hôm sau ngủ tới ba giờ chiều mới dậy nổi.

      Khi rời giường, Viên Thanh Cử còn có lòng tốt đề nghị: “Bảo bối, em chuyển về nhà ở .”

      An Lai khẽ cắn môi, nhất quyết cự tuyệt. bình nứt sợ bể nghĩ, cho dù có chút tàn nhẫn tuần cũng chỉ lần mà thôi, có thể đổi lại được năm ngày vui vẻ, sao lại làm chứ.

      Nhưng xem năng lực chấp hành của Viên Thanh Cử rồi, thứ Sáu tuần sau về. Viên Thanh Cử vẫn tới đón như thường lệ, nhưng về nhà mà đưa đến tiểu khu cách trường xa.

      Viên Thanh Cử dẫn lên lầu lấy chìa khóa mở cửa, quen thuộc cứ như là nhà mình. đợi An Lai nhìn kỹ căn phòng bị đè lên tường, bắt đầu làm hành vi thiếu nhi nên xem.

      “Đừng, em muốn ở bên ngoài.”

      “Ha ha, bảo bối, đây là nhà của chúng ta. Về sau em chuyển qua đây ở được , chỗ này cách trường rất gần.”

      “Trước khi vào học sao .”

      Viên Thanh Cử giữ chặt móng vuốt làm loạn của , bế thẳng vào phòng ngủ: “Vừa mua hôm qua.”
      Last edited by a moderator: 27/2/16
      ly sắc, Dion, thuyt2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Chân dung

      Edit: Nhisiêunhân

      Thân thể rơi xuống giường lớn mềm mại, mềm đến mức An Lai bật lên cái nào. Viên Đại Lang tiện đà nằm xuống cạnh , nâng mặt lên hôn. Biết lần này An Lai làm thế nào cũng chạy thoát nên vội, chậm rãi chơi đùa.

      An Lai đẩy cái đầu tác quái ra, thở : “Cái gì gọi là mua hôm qua? mua củ cải trắng sao?”

      Viên Thanh Cử liên tục chiến đấu ở những nơi khác, chậm rì rì : “Núi đến với đến với núi*. Chẳng phải là lo bảo bối em bị mệt sao. Về sau buổi tối ở đây cùng em, lên lớp rất gần.”

      (*) Câu gốc là Sơn bất tựu ngã ngã tựu sơn.

      An Lai giận chết được, ra công tác tư tưởng làm với trước khi vào học đều là công. Hơn nữa ở chuyện này, Viên Thanh Cử quá phân phải trái, làm sao cũng thông. buồn bực vô cùng nhưng cũng còn cách nào khác, chỉ có thể im lặng phản kháng chịu phối hợp với màn vận động kế tiếp. Nhưng vẫn nhớ , tại hạng chiến đấu trong phòng này hoàn toàn phải đối thủ của Viên Thanh Cử, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm thế nào, tạm thời nhắc tới.

      Dù trong lòng khó chịu, nhưng đụng phải chuyện liên quan đến phúc lợi của Viên Đại Lang An Lai hết cách. Cuối cùng đành bắt đầu những ngày làm học sinh ngoại trú “đêm về” của mình.

      hề ngạc nhiên, khi tỉnh lại lần nữa là trưa ngày thứ Bảy rồi, bị đói đến tỉnh. Điều hòa trong phòng hơi thấp, làm tổ trong chăn lát nữa mới đứng lên. Viên Thanh Cử mất tăm, cửa tủ lạnh có dán tờ giấy nhớ: Bảo bối, có việc ra ngoài lát, chiều về. Em ngoan ngoãn ăn cơm, ở trong tủ lạnh.

      An Lai bĩu môi, lấy bút vẽ cái mặt quỷ ở cuối tờ giấy.

      Trong tủ lạnh có sandwich làm sẵn và cháo loãng, sữa đậu nành, ngoài ra còn gì khác. An Lai kỳ thực thích, nhưng đói bụng rồi cũng bất chấp, mặt còn chưa rửa ngồi xuống bắt đầu ăn. ăn liền hai cái sandwich và chén cháo loãng mới cảm thấy bụng là của mình. Rửa sạch bát xong, lúc này mới có sức lực đánh giá viên “củ cải trắng” Viên Thanh Cử thuận tay mua về.

      căn phòng rất đơn giản, có ban công. tìm thấy quần áo ngày hôm qua ở ngoài đó, giặt sạch, phơi khô.

      Vì ở lầu mười lăm nên có thể nhìn thấy sân thể dục của trường, nhưng giờ nơi đó bóng người.

      Thu quần áo vào, nếu muốn ở đây cũng cần phải về nhà mang thứ gì qua nữa, trực tiếp lấy vật dụng hằng ngày từ trường sang là được. Dù sao tại Viên Thanh Cử cũng ở nhà, chuẩn bị sang đó lát, nhưng có chút phiền biết phải với mấy người cùng phòng thế nào.

      Lúc khai giảng Viên Thanh Cử đưa đến trường, mấy người họ biết có bạn trai, cũng biết là người địa phương, Chủ Nhật có người nhà đến đón về. Mà lúc này nếu cả tuần về rất khó .

      Nhưng vẫn dây dưa chút rồi ra cửa.

      Tuy rằng chỉ mất hơn mười phút đường, nhưng An Lai thấy mình sắp bị nướng chín rồi. là thất sách, ra ngoài ngay giữa trưa.

      Về phòng, Tú gia mở cửa cho , nhìn thấy cả kinh: “Bà xã, em bị người nhà đuổi hay là bỏ nhà ra ?”

      An Lai nhíu mày nhìn chằm chằm viên mụn ruồi cực bắt mắt nằm trán Tú gia lát: “Cậu mong là cái nào?”

      Tú gia hào khí khoát tay qua cổ An Lai: “ mong là em nhớ .”

      “Chúc mừng, kỹ thuật chọc của cậu lô hỏa thuần thanh (điêu luyện) rồi.” An Lai chà chà da gà nổi tay, cúi người vào phòng. Lỗ chân lông khắp người sảng khoái kêu gào, điều hòa đúng là phát minh vĩ đại.

      Vừa quay sang thấy Hoa Linh và Lục Viên dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, An Lai khiếp sợ: “Làm sao vậy?”

      Hoa Linh và Lục Viên liếc nhau, thả gương và bút kẻ mi xuống, đánh giá An Lai từ xuống dưới lượt, rồi lại gần bóp bóp mặt hỏi: “Tụi mình tương đối cảm thấy hứng thú với đề tài cậu bị đuổi hay là bỏ nhà ra ?”

      “Gấp đến độ nắng như vậy cũng mang dù, ngay cả kem chống nắng cũng thoa.” Lục Viên bổ sung.

      An Lai hơi há hốc, xông vào tổ trinh thám rồi hay sao?

      “Ách… Cái này… Tối qua mình về nhà, sau đó kỳ thực mình…” Tuy rằng rất muốn cung khai ra “mất mặt” là mình kết hôn, nhưng sớm chiều ở chung cùng bọn họ, muốn gạt họ thêm nữa.

      chuẩn bị cung khai, nào ngờ điểm chú ý của bọn họ lại là chuyện khác!

      “Cắt, còn tưởng chuyện lớn gì, ra là ra ngoài quấn quít với người đàn ông nhà cậu.” Bọn họ ngừng quan tâm, bắt đầu ai làm chuyện nấy.

      Các tỷ tỷ, đừng đùa như vậy chứ?

      Tú gia vỗ vỗ vai An Lai, giọng điệu có chút thẫn thờ: “Aiz, mỹ nhân của ta còn thuần khiết nữa rồi.”

      An Lai: ╮( ̄▽ ̄\\\\\\\" )╭

      chơi với mấy tỷ tỷ .”

      “Trời nóng vậy mà đâu?” Bọn họ cũng giống người biết chịu khó.

      Lục Viên bò ra khỏi giường, vừa thu dọn sách vừa : “Học viện my thuật, thời gian này bọn họ có tiết mỹ thuật tạo hình, chúng mình quyết định đến đó cho người khác hun đúc. Cậu ?”

      Cứ như vậy, An Lai tạm thời bị bọn họ túm ra ngoài, cho đến khi đứng trước cổng học viện, mới tỉnh ngộ ra là mình đến đó để lấy đồ.

      Mà tiết mỹ thuật tạo hình lại là Chủ Nhật, có rất nhiều du khách, nắng gắt giữa hè hoàn toàn đánh vỡ được nhiệt tình của họ. Mấy người An Lai vừa đến thẳng vào khu trưng bày mỹ thuật tạo hình, phải là do có nhiệt tình với nghệ thuật, mà quan trọng là bên trong mát mẻ hơn.

      An Lai phải loại người tao nhã, khu điêu khắc, khu chụp ảnh, khu công nghệ, khu sáng tạo, đống thứ nhìn qua nhìn lại chỉ cảm thấy thú vị.

      Để lại cho ấn tượng sâu sắc nhất chính là căn phòng của khu sáng tạo, trong phòng chỉ có tác phẩm, nội dung tác phẩm chính là căn phòng đó. Tác giả chỉ dùng mấy đoạn lụa mỏng để trang trí phòng, nhìn như tùy ý nhưng chất lại mang cảm giác mây mù lượn lờ như tiên cảnh.

      Đến chiều, An Lai nhận được điện thoại của Viên Đại Lang, sau khi báo cáo vị trí, Viên Đại Lang đến đón ăn cơm chiều. sắp đến năm giờ, chỉ còn khu chưa .

      Khu cuối cùng là khu hội họa, nghĩ dạo xong Viên Thanh Cử cũng vừa đến, nên bàn với mấy người còn lại cùng nhau ăn cơm, để Viên Đại Lang mời. An Lai cảm thấy, chuyện kết hôn phải phòng bị trước mới được, bằng nhất định tốt lành gì.

      Hoa Linh trêu ghẹo: “Tụi mình thành vấn đề, chỉ sợ hai người chê mấy cái bóng đèn này quá sáng thôi.”

      Tú gia gào khóc, khiến người xung quanh liên tục liếc nhìn. : “Mình có vấn đề nha! Em là bà xã của , sao em có thể trắng trợn ân ái với người đàn ông khác trước mặt chứ!”

      “Lát nữa cậu đừng như vậy, ấy để ý, trước kia cảnh cáo mình rồi. Lén gọi sao, nếu gặp mặt mà cậu gọi, mình bị giáo dục rất thê thảm.” An Lai rất bất đắc dĩ với cái miệng của bạn.

      “Ôi, còn là bình dấm chua nữa. Biết rồi ~ lát nữa nhất định nể mặt cậu.” Tú gia vỗ vỗ bộ ngực cao ngất của mình.

      An Lai cuối cùng cũng thở phào nhõm. Lục Viên đứng cách bọn họ khoảng bỗng ồ lên: “Mau đến đây xem .”

      Bọn họ chạy tới, Lục Viên chỉ vào bức tranh sơn dầu trước mắt, : “Các cậu xem, bé trong tranh này có giống An Lai hay ?”
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      ly sắc, sanone2112, Chris3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Bất đồng

      Edit: Nhisiêunhân

      Đó là bức tranh sơn dầu, vẽ chơi đu dây trong vườn hoa, đu lên cao nhất. bé mặc váy trắng, cười rạng rỡ, mái tóc hơi rối bị gió thổi càng thêm hỗn loạn.

      Bối cảnh là bầu trời xanh và nhiều loài hoa khoe sắc tươi đẹp, càng tôn lên vẻ đẹp của người trong tranh.

      Bức tranh ấm áp này hoàn toàn hợp với các tác phẩm đè nén, hắc ám, phản loạn khác xung quanh.

      “Đúng rồi, lúc cậu cười lên rất giống với bé này.” Hoa Linh tấm tắc, lấy làm kỳ lạ.

      An Lai cũng thấy giống, xoay người nhìn tên người vẽ trong phần giới thiệu vắn tắt. Bức họa này được đặt là “Nữ diều hâu”. Tác giả là sinh viên năm ba ngành tranh sơn dầu, tên Hà Vãng. Trong ký ức An Lai có cái tên nào như vậy. nhìn kỹ hơn mới biết được bức họa này có người mua, giờ chỉ trưng bày thôi, hết triển lãm cũng được đưa .

      “An Lai, cậu từng làm người mẫu cho người ta sao?”

      nhớ .” An Lai lắc đầu.

      chừng chỉ là người giống người thôi, Lai Lai, mình chụp cho cậu với bức tranh này tấm.” Lục Viên cầm di động lên, .

      An Lai rất phối hợp, làm dáng.

      Dạo đến năm giờ chiều, ra khỏi khu triển lãm, ánh nắng mặt trời vẫn gay gắt như vậy, ai cũng nóng bừng bừng. Cũng may Viên Thanh Cử nhắn tin qua đến, bãi giữ xe ngầm dưới khu triển lãm hết chỗ nên dừng cách đó xa hơn chút.

      May mà xa lắm, dưới bóng cây trước cửa thư viện đằng sau khu triển lãm thôi.

      An Lai từ xa nhìn thấy người đàn ông sặc sỡ lóa mắt kia. chờ trong xe mà là dựa vào đầu xe chơi di động. Hôm nay hiếm khi mặc tây trang, chỉ mặc áo thun màu bụi và quần thoải mái. Theo tư thế dựa của , dưới lớp áo mỏng chẳng những lộ đường cong cơ bắp mà hai chân càng như thon dài thêm. Mặc dù đeo kính che hết nửa mặt nhưng vẫn tôn lên đường viền gương mặt nét, quả thực đẹp trai vô cùng.

      Nữ sinh ngang qua xung quanh đều dùng đủ cách tự cho rằng ai biết để thay đổi lộ trình vòng qua người , có thậm chí còn lấy di động trốn sau lưng chụp ảnh, nhưng có ai dám tiến lên.

      An Lai nhìn cảnh này, trong lòng chua chua như ăn phải chanh, mùi chua dâng lên tận mũi khiến muốn nghiến nát răng.

      Nghĩ chút, đứng thẳng, cũng quản mấy người còn lại mà lập tức bước từng bước xinh đẹp về phía người đàn ông kim quang lấp lánh kia.

      Viên Thanh Cử như có cảm giác, ngẩng đầu lên, hứng thú nhìn vợ mang đầy cảm xúc của mình. Váy áo đoan trang, phối với động tác của cảng thêm có vẻ kỳ quái.

      An Lai đến trước mặt , để ý nụ cười càng lúc càng của , ngăn lại ý định muốn đứng thẳng dậy của Viên Thanh Cử. đặt tay lên ngực , hơi hơi cúi người: “ chàng đẹp trai, trời nóng thế này, có tiện cho em nhờ xe lát hay ?”

      Viên Thanh Cử tháo mắt kính xuống, nhét di động vào túi quần, đưa tay đỡ eo An Lai, giả vờ : “Mỹ nữ, em xác định sao? Xe rất đắt tiền nha.” Rồi như hơi liếc về phía ngực An Lai.

      Xung quanh có tiếng xì xào bàn tán, An Lai thèm để ý quẳng thêm mồi lửa nữa. ưỡn ưỡn ngực, bất ngờ áp phần mềm mại vào ngực Viên Thanh Cử, thuận thế đá lông nheo: “Tiên sinh, nhìn em giống người trả nổi tiền xe lắm ư?”

      “Ha ha ha ~” Viên Thanh Cử rốt cục nhịn được ôm vợ mình cười ra tiếng, vô cùng thoải mái. Còn quên thơm cái lên gương mặt đỏ bừng kia: “Bảo bối, em quá đáng !”

      Tình thú vợ chồng của bọn họ, quần chúng xung quanh đương nhiên biết, đều khiếp sợ than thở, cảm khái thói đời bạc bẽo gì đó.

      Viên Thanh Cử ôm An Lai đưa vào xe, lại mở cửa sau chờ mấy người Hoa Linh Lục Viên đều lên đủ mới ngồi vào chỗ lái của mình.

      “Tối nay mấy mỹ nữ muốn ăn gì?”

      Tú gia thấy rất mát mẻ sảng khoái, nghe vậy : “ ngại quá, em rể An.”

      Khuôn mặt Lục Viên co quắp: “Tú gia cậu lại hưu vượn.”

      “Mình bậy hồi nào. gọi em rể An, chẳng lẽ gọi là ‘người đàn ông của bà xã’ hay sao?”

      Viên Thanh Cử nghe vậy, như cười như liếc An Lai cái, An Lai vội ngắt lời Tú gia để phòng nàng lại lời khác người gì nữa: “Được rồi, mấy cậu đừng phô trương, mau nghĩ muốn ăn gì .”

      Cuối cùng mọi người chọn quán buffet gần khu triển lãm. Viên Thanh Cử ăn, chỉ lo lấy đồ ăn cho bọn họ, làm tăng độ hảo cảo của các em lên ít. Hoa Linh nhân lúc toilet cùng An Lai, với : “Tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng đối xử với cậu tệ, hai người quen nhau thế nào?”

      An Lai nghĩ nghĩ, đáp: “ ấy là bạn của ba mình.”

      Hoa Linh chậc hai tiếng: “Khẩu vị cậu quá nặng. Nhưng mà ấy rất đẹp trai, nếu cậu gả cho ta cũng chịu thiệt.”

      Kỳ thực đăng ký kết hôn luôn rồi, An Lai thầm trong lòng.

      Sau khi ăn xong, Viên Thanh Cử đưa bọn họ về trước rồi hai vợ chồng mới trở về căn nhà ở thủy uyển Hoa Đô.

      Kết quả, thang máy hỏng, may mà phòng của họ ở tầng cao lắm, leo cầu thăng cũng mất công nhiều. Mang giầy cao gót cả ngày, An Lai dựa vào lưng Viên Thanh Cử muốn cõng. dán mặt lên lưng cọ hai lần, cọ hết dầu mỡ vào áo , miệng cười trộm.

      Viên Thanh Cử dùng tay nâng mông , nhéo cái: “Đừng cho là biết em làm gì.”

      “Cắt ~~ (﹁﹁) ~~” An Lai cọ loạn lên lưng , khiêu khích: “Biết rồi có thể làm gì?”

      Viên Thanh Cử lắc đầu, có biện pháp với tính trẻ con của .

      “Nào dám làm gì. Bà xã đại nhân, tọa giá ngồi có thoải mái an toàn ?” (*tọa giá: ghế ngồi, cách kiểu cổ, trang trọng)

      “Khụ khụ… Ừm, cũng bình thường.” An Lai cầm hai tai Viên Thanh Cử, “Đồng chí tiếp tục nỗ lực , tôi tin cậu có thể làm rất tốt.”

      “…”

      An Lai xong cười rộ lên khanh khách.

      Trong hành lang trống trải vang vọng tiếng bước chân và tiếng cười thanh thúy của .

      Tiếng cười ngừng lại, người lưng cũng yên tĩnh, nữa, biết có phải ngủ hay . Người đàn ông thả chậm bước chân.

      “Em cảm thấy mình rất hạnh phúc.” An Lai khẽ mở miệng.

      “Ừ, cũng vậy.” bất giác mỉm cười, khẽ xốc lại cục thịt lưng.

      “Em nặng ?”

      “Vẫn được.” Bọn họ leo tám tầng, nhịp thở của Viên Thanh Cử hơi nặng hơn trước chút.

      “Vẫn được là cái dạng gì?”

      “Vẫn được chính là bình thường, đồng chí cứ tiếp tục nỗ lực , tin em có thể làm được.”

      “…”

      “A! A! A! Viên Thanh Cử dám ghét bỏ em béo sao!” Hai lỗ tai của tiếp tục bị thở phì phì tra tấn, vai còn bị cắn ngụm.

      “…” Được rồi, đùa quá trớn rồi. Cân nặng quả nhiên là địa lôi của phụ nữ, để đạp vào dù chỉ bước. phải cứu vớt lại: “ em béo đâu.”

      “Vừa rồi ràng em cần tiếp tục nỗ lực.”

      “Đó là muốn em béo thêm chút nữa.”

      dối, mau khai ra, có mục đích gì?”

      “Béo là dinh dưỡng tốt, quá gầy mang thai rất vất vả.”

      Người lưng im lặng tiếng động. Viên Thanh Cử đợi lát thấy đáp, lòng mất mát, thở dài: “ chọc em thôi, em vẫn còn , nào dám cho em nuôi thêm đứa nữa.”

      “Ừm…”

      Người đàn ông chỉ đành cười khổ.
      Last edited by a moderator: 23/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Con

      Hai người ai gì nữa, có chút tẻ nhạt. Cũng may lâu sau đến phòng của bọn họ. Viên Thanh Cử thả An Lai lên sofa, xoay người rót nước cho .

      An Lai nâng ly nhấp ngụm , để hòa dịu khí xấu hổ, định kể chuyện hôm nay ở khu triển lãm mỹ thuật cho nghe.

      Trước khi mở miệng, Viên Thanh Cử cởi giầy cao gót cho , xoa xoa bàn chân hơi đỏ, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa nghiêm cẩn. An Lai thoáng chốc quên chuyện mình muốn là gì.

      Xoa lát, Viên Thanh Cử hỏi : “Em nhìn gì vậy?”

      An Lai lo lắng chuyện lúc này làm tức giận, khom người ôm tay lấy lòng: “Nhìn người đàn ông nhà em làm sao có thể hiền lành như vậy.”

      “Người đàn ông nhà em chỉ hiền thôi sao?” Viên Thanh Cử nâng đầu, rút tay ra tiếp tục xoa chân cho .

      “Đương nhiên phải, ấy rất được.” An Lai bắt đầu đếm: “ ấy đẹp trai này, dịu dàng, săn sóc, còn biết nấu ăn!”

      “Tiếp tục.”

      “Ừm… ấy còn rất biết kiếm tiền nuôi gia đình, chưa bao giờ tức giận với em, thương vợ, là ông xã tốt nhất thế giới.” rồi mỉm cười, người đàn ông hoàn mỹ có đốt đèn cũng tìm ra này sao có thể để gặp được vậy.

      “Còn gì nữa?”

      Còn có… còn có rất tự kỷ nữa!”

      “Ha ha…” Viên Thanh Cử nắm cằm An Lai, nhàng hôn: “Bảo bối, sao em lại nhớ biểu tuyệt vời giường của chứ. Xem ra trí nhớ vẫn chưa khắc sâu…”

      An Lai hất tay , tránh : “ dám dùng tay xoa chân sờ mặt em sao!”

      “Ghét bỏ cái gì, là chân em mà.”

      “Tránh ra , rửa sạch tay rồi mới được sờ em.” Nghĩ lại thấy đúng, thêm: “ phải, là được sờ em.”

      , làm xong rồi rửa!” Viên Thanh Cử dễ dàng đánh xuống.

      “Viên Thanh Cử, hỗn đản!”

      “Vừa rồi em kể ra nhiều ưu điểm của như vậy. Chẳng ai hoàn mỹ, nếu hỗn đản chút ông trời ghen tị. Ngoan, đừng nháo.”

      An Lai trơ trụi: Ngoan em ! giỏi! Lần nào cũng dùng chiêu này!

      Nhưng mà hôm nay dường như quên mất chuyện gì đó.

      Trước khi ngủ giây, An Lai mệt mỏi rốt cục nhớ ra quên chuyện gì… định trở về phòng ngủ đóng gói hành lý mà! Bằng ngày mai mặc cái gì?

      Nằm tào*! Đều do nam sắc quá mê người. Sau cùng cũng cưỡng lại nổi mà rơi vào vòng ôm của thần ngủ.

      Nhìn vợ mang sắc mặt tức giận bất bình nghiêng đầu ngủ, Viên Thanh Cử nhịn được cười ra tiếng. vén tóc ướt mồ hôi dán trán ra, in lên đó nụ hôn an ủi.

      Thấy mệt như vậy, cũng muốn ôm tắm đánh thức nữa. chỉ vắt khăn nóng lau toàn thân cho lần để ngủ thoải mái hơn rồi mới tự mình tắm lát, sau đó ôm vợ ngủ ngon.

      Thứ đánh thức An Lai là tiếng chuông điện thoại của Viên Thanh Cử, vang mãi có người nhận. An Lai bị làm ồn, mơ mơ màng màng sờ soạng nửa ngày mới ấn được nút nghe.

      “Chú ba, Chủ Nhận cũng bận đến vậy sao?”

      Điện thoại truyền đến giọng khiến An Lai tỉnh táo ngay lập tức: “Chị cả, em là An Lai. Cái đó… ấy ở đây, có lẽ chạy bộ rồi.”

      sao, cho em cũng giống vậy. Tối nay hai em bận gì chứ? Nếu bận về nhà ăn bữa cơm . Ông nội nhớ mấy em.”

      An Lai sao có thể đáp ứng, chuyện phiếm với chị cả thêm vài câu nữa mới cúp điện thoại.

      lát sau Viên Thanh Cử quay về, mang theo bữa sáng và mấy bộ quần áo An Lai thường hay mặc.

      về nhà rồi hả?”

      có, là nhờ bạn cùng phòng tên Lục Viên của em dọn giúp.”

      “Đúng rồi, chị cả vừa gọi điện thoại, em nhận, chúng ta về nhà ăn cơm.”

      “Được, ăn cái gì trước .”

      Buổi tối về nhà chính, cậu năm Đông Hành và cậu sáu Bàn Bàn đều ở đây. Tất cả mọi người quan tâm đến cuộc sống vườn trường của An Lai. An Lai chọn những chuyện thú vị để kể, cậu năm cậu sáu phối hợp thổi phồng lên, khiến ông nội vô cùng vui vẻ.

      Nhưng vẫn thể tránh được lại về vấn đề sinh con.

      Chị cả Triển Hoa : “Chú ba cũng trưởng thành rồi, hai em định khi nào sinh?”

      đến đề tài này, ông nội lập tức phụ họa: “Đúng đúng, phải mở bàn nghị mới được.”

      An Lai biết mở miệng thế nào, Viên Thanh Cử lại nhàn nhạt : “Em chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người đâu, có con sớm rất phiền. Mọi người cũng đừng quan tâm, em tự có chừng mực.”

      “Chừng mực cái rắm!” Ông nội lão gia trực tiếp quăng đũa, nếu mày có chừng mực ông sớm ôm chắt trai rồi.

      bé Viên Ái chen vào bên người ông nội, đổi đôi đũa mới cho ông: “Ông cố thương con! Con phải là chắt trai của ông sao? Ông vậy con rất buồn, Con quyết định tuyệt thực!”

      Lão gia thở phì phì quay lưng lại: “Quỷ gây , giống hệt bảy của con, làm ta phiền thêm.”

      Viên Thanh Cử còn ngại lửa cháy đủ, đổ thêm dầu: “Ông cũng biết là quỷ gây mà cònbảo con sinh. Với lại bây giờ An Lai còn học, mang thai tiện.”

      Ông nội lại chuyển qua vứi Viên Thanh Cử: “Mang thai tạm nghỉ học sinh con phải được rồi sao, cái này có là vấn đề gì! Các con nếu sợ phiền ba mẹ từ Kyoto chạy về đây mang lại về đây mang thai giúp cho!”

      Ông nội đừng chạy theo trào lưu vậy chứ! An Lai nghĩ thầm. hơn nũea sao lại liên lụy đến ba mẹ chồng, quá bạo lực rồi.

      Viên Thanh Cử cũng bị tư tưởng của ông làm nghẹn, “Ông vẫn nên quan tâm những người người khác nhiều hơn . Tốt xấu gì con cũng kết hôn rồi, hai hơn con nửa tuổi mà còn chưa kết hôn kìa.”

      “Thằng hai... thằng hai có thể giống con sao?”

      Viên Thanh Cử đảo mắt: “Vậy hai tên này sao?” Viên Đông Thành và Bàn Bàn luôn giả bộ: “Em rất đói bụng, em cần ăn cơm.” Nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình cũng bị điểm danh.

      ba trượng nghĩa!” Bàn Bàn vô cùng đau đớn.

      Ông nội chỉ tiếc rèn sắt thành thép liếc hai người cái, đứng lên chống gậy về phòng: “ có đứa nào hiếu thuận hết.”

      Viên Thanh Cử xoa xoa tóc An Lai: “ sao đâu, ông nội cứ như vậy thôi, vừa đến việc con cái là kích động, tốt lên ngay. Em ăn thêm , vừa rồi ăn được bao nhiêu cả.”

      Nháo thành như vậy, An Lai sao có thể nuốt trôi nữa: “Em xem ông nội.”

      “Cũng được, ông nội thương em, em qua dỗ ông .”

      An Lai gật gật đầu, gnhĩ rồi lại xuống phòng bếp nấu chút cháo xương dễ tiêu hóa.

      Chị dâu cả Triển Hoa cũng vào theo: “Nấu cho ông nội ạ?”

      “Vâng.”

      Nhận ra bất an của An Lai, Triển Hoa vỗ vỗ vai cco: “ sao, ông nội nhắm vào em. Mấy năm nay tính tình ông ngày càng trẻ con, phải dỗ. Thằng ba là dùng đúng phương pháp.”

      “Nhưng mà các em đúng là nên sinh con.” Triển Hoa kéo An Lai ngồi xuống, nắm tay , nhấn mạnh: “Tính tình chú ba cáu kỉnh, nhưng mà chú ấy nghe em, em khuyên nhủ tốt hơn tụ chị nhiều!”

      An Lai bị chị làm đỏ mặt.

      “Em thể từ chối chú ấy, nó ba mươi hai rồi, nữa. lại , giờ em còn , chức năng cơ thể ở trạng thái tốt nhất, sinh xong rồi cũng khôi phục nhanh.”

      An Lai rũ vai: “Em chưa từng thấy trọng trách nặng nề như vậy.”

      “Ha ha... Em cũng đừng áp lực, chuyện này gấp, các em chỉ cần đề vào lòng là được. Về nhà nó nhiều hơn chút.”

      An Lai chột dạ đáp lời, căn bản dám ra là chính muốn.

      Ông nội nâng chén cháo An Lai nấu, sắc mặt ôn hòa nhìn , mở miệng khen bé ngoan, An Lai càng thêm dám phản bác.

      Viên Thanh Cử gõ cửa vào: “Ông nội, con tới đưa An Lai về nhà.”

      Ông thèm để ý tới , chỉ với An Lai: “Nó là đứa hư, con đừng học nó!”

      An Lai kiên trì gật đầu, dỗ dành: “Được, chúng ta để ý tới ấy.”

      Viên Thanh Cử vui vẻ: “Ông tự mình mâu thuẫn rồi, nếu cháu dâu ông để ý con, làm sao sinh chắt cho ông đây?”

      Lão gia tử quơ đại thứ ném , bị Viên Thanh Cử thoải mái tiếp được, cười hì hì thả lại chỗ cũ.

      Ông nội lão gia vỗ vỗ tay An Lai: “ đường chú ý an toàn, về nhà gọi cho ông cuộc báo bình an. Về sau có lớp đến nhiều chút, nếu xú tiểu tử rảnh, gọi cho ông, ông bảo tài xế qua đón con.”

      “Con biết rồi, ông nghỉ sớm ạ.”

      Viên Thanh Cử nắm tay An Lai: “Chúng con đây.”

      “Hừ!”

      Lên xe, An Lai : “Em, kỳ thực em chỉ là chuẩn bị tốt, em sợ đảm đương nổi trách nhiệm làm mẹ.”

      Viên Thanh Cử bớt chút thời gian nắm tay : “Đừng áp lực, cứ mặc bọn họ . Muốn sinh con trai nhập khẩu nhà họ Viên cũng chỉ dựa vào mình , chúng ta chơi thêm vài năm nữa.”

      An Lai nắm tay , đèn đường nhàn nhạt lần lượt lướt qua người , ánh sáng loang lổ. im lặng lâu, cuối cùng lấy dũng khí mở miệng: “Em biết muốn có đứa con, chúng ta thuận theo tự nhiên .”

      Két - - - Tiếng thắng xe chói tai.

      Viên Thanh Cử dừng xe bên đường, quay đầu nhìn An Lai, mặt là vẻ vui sướng và ngạc nhiên rệt.

      “Em là, chúng ta thuận theo tự nhiên. Nếu con đến, chúng ta sinh con ra, sau đó nuôi nấng nó tốt/”

      Viên Thanh Cử kéo An Lai vào ngực, ôm chặt. Cũng biết có nghe lầm hay , giọng của hơi nghen ngào: “Lai Lai, chúng ta nhất định hạnh phúc! Em đừng ghét bỏ ngốc, nỗ lực trở thành người chồng tốt, người cha tốt.”

      An Lai ngờ quyết định của mình lại khiến phản ứng lớn như vậy, đành phải vòng tay ôm : “Ừ, em tin mà.”

      Nhưng biết thế nào, trong lòng vẫn cảm thấy có chút trống trải.

      Từ đó hai người liền tích cực tạo người, ở hạng vận động nào đó Viên Đại Lang cần cù thêm bao nhiêu tạm thười đén. Nhưng ngày hôm sau, Viên Thanh Cử lôi kéo An Lai trốn học rồi.

      “Thứ Hai em có môn chuyên ngành, muốn lôi em đâu vậy.” An Lai rất bất macn với hành động của Viên Thanh Cử.

      “Chúng ta đến hiệu thuốc ở trấn Thanh Hà, em điều dưỡng thuốc bắc lâu như vậy rồi, lát nữa để thầy thuốc Trần khám lại cho em xem sao.” Viên Thanh Cử vừa vừa nhét An Lai vào trong xe.

      An Lai dở khóc dở cười, oán trách câu: “Có ai gấp như ?”

      Viên Thanh Cử đóng cửa xe, lấn người qua thát dây an toàn cho : “Bảo bối, tối qua em đáp ứng rồi, được đổi ý.”

      An Lai lầu bầu: “Em cũng gì cả.”

      “Vậy được, em ngoan, đừng nháo. Lát nữa nếu khám tốt, ông xã mang em ăn khoai môn sữa tươi em thích nhất.” Viên Thanh Cử vỗ đầu vợ mình.

      An Lai hết cách, xem ra khóa này phải trốn rồi. nhắn tin cho bạn cùng phòng, nhờ bọn họ giúp che dấu lúc điểm danh, còn ký tên giùm.

      Tin nhắn về rất nhanh, Lục Viên nhắn chữ “Thu”, ngắn gọn hết mức. Tú gia càng đơn giản hơn, trực tiếp làm cái mặt khóc. An Lai hiểu, nhưng vẫn yên tâm, hỏi nguyên nhân giống như trước. nhắn lại: “Các cậu quan tâm mình.”

      Lúc này tốt hơn, thu được ba tin “Ha ha” của cả ba người.

      An Lai vô cùng khó hiểu.

      Xe đỗ ngoài trấn Thanh Hà, ven bờ sông, dắt An Lai bộ đến hiệu thuốc.

      Hiệu thuốc vẫn giống như trước, xanh tươi, ý xuân dào dạt. Trong góc là thiếu niên thanh tú nghiền thuốc, bên cạnh là bé mập mạp khoảng hai ba tuổi líu ríu ngừng, cũng biết là gì. Thiếu niên mỉm cười nghe, đôi khi đáp lại hai tiếng, bảo vệ để tới gần thuốc được nghiền. Thầu thuốc Trần phe phẩy quạt hương bồ, nằm ghế trúc dưới mái hiên chợp mắt lát.

      Tùy tính, an nhiên. Đây là mỗi ngày ở trấn Thanh Hà, lần nào đến cũng khiến người ta lưu luyến quên về.

      Nghe thấy tiếng bọn họ bước vào, thầy thuốc Trần đứng dậy: “Đến đây.”

      Viên Thanh Cử cung kính hơi cúi đầu: “Lại quấy rầy rồi.” An Lai cũng theo chào hỏi.

      “Ha ha, sao sao. lại đây.”

      An Lai nghiêng đầu nhìn Viên Thanh Cử, thấy ý bảo cứ tới , “Làm phiền ông rồi, ông Trần.”
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      ly sắc, Chris, sanone21122 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Phản ứng

      Edit: Nhisiêunhân

      Lão Trần đưa An Lai vào trong sảnh bắt mạch, Viên Thanh Cử đương nhiên theo.

      Thiếu niên ngồi nghiền thuốc trong góc đứng dậy, dường như cũng muốn vào nhà, nhưng lại bị bé kia giữ chặt vạt áo, cậu phải dừng lại bế bé lên. Đạt được ước muốn, bé tròn mũm mĩm ôm cổ cậu cười khanh khách. Thiếu niên bất đắc dĩ, mỉm cười chỉnh tư thế ôm để bé được thoải mái hơn.

      Cảnh tượng này khiến Viên Thanh Cử dừng chân lại. Thiếu niên rất ngại ngùng, phát ánh mắt Viên Thanh Cử có chút mất tự nhiên: “Trẻ con nghịch ngợm, để Viên tiên sinh chê cười rồi.”

      Viên Thanh Cử nghe vậy qua: “Cậu biết tôi?” Cũng chờ thiếu niên trả lời, : “ đáng , cho chú ôm nhé?”

      rất to gan, sợ người lạ, nhìn thẳng vào Viên Thanh Cử, dùng giọng mềm mại của trẻ con nghiêm trang trả lời: “ cho! Chú là con được tùy tiện để con trai ôm.”

      Lời này khiến khuôn mặt thiếu niên lại ửng hồng thêm tầng.

      Viên Thanh Cử thấy như người lớn, bỗng nhiên hiểu ra. Tiếp tục đùa: “Chú ôm con là chú của con đó hả?”

      Thiếu niên trả lời: “Cát Sinh là cháu của ông Trần, tôi theo ông ấy học nghề nên gọi chơi vậy thôi.”

      ra con tên Cát Sinh, Tiểu Cát Sinh, chú của con cũng là con trai, sao chú ấy lại ôm con được?”

      Cát Sinh dường như nghĩ tới điểm này, hôm nay bị Viên Thanh Cử vạch trần có hơi buồn rầu. bé nhìn Viên Thanh Cử lại nhìn thiếu niên, sau đó rất nhanh nhướng mày, khí phách hiên ngang, thẳng thừng rống với Viên Thanh Cử: “Chú là chú , phải con trai.”

      “Ha ha ha…” Thế giới của trẻ con luôn đơn giản như vậy, Viên Thanh Cử nghĩ, nếu và An Lai có con, nhất định nó cũng đáng như thế. … đáng hơn mới đúng.

      lấy viên đường An Lai nhét vào quần tây mình ra, để tới trước mặt Cát Sinh: “ cho chú ôm sao? Chú cho đường ăn nè!”

      Cát Sinh nhìn chằm chằm viên đường trong tay Viên Thanh Cử, hiển nhiên rất động tâm với đề nghị của “con trai lớn” đối diện. Nhưng mà, đấu tranh tâm lý mười giây đồng hồ, bé nhắm mắt lại, vùi mặt vào đầu vai thiếu niên quyết định kiên trì nguyên tắc.

      Bé con tuy tuổi nhưng lại được giáo dục rất tốt, điều này khiến Viên Thanh Cử càng thêm thưởng thức thiếu niên kia.

      Thiếu niên sợ Viên Thanh Cử xấu hổ, kéo Cát Sinh từ trong ngực ra : “Để chú ôm em cái được ? Chú phải cắt dưa hấu, tiện ôm em.”

      Cát Sinh suy nghĩ lúc: “Là dưa hấu lạnh phải ?”

      được, hôm nay em ăn cây kem rồi, thể ăn dưa hấu lạnh nữa.”

      Cát Sinh tiếp tục mè nheo: “Em muốn ăn hai miếng!” rồi duỗi móng tay mập mạp ra làm dấu chữ V.

      “Thành giao.”

      Có được đáp án hài lòng, mới giang tay ý bảo Viên Thanh Cử ôm. Cục thịt vừa mềm vừa thơm mùi sữa, là rất động lòng người.

      Thiếu niên vòng ra sau nhà. Cát Sinh há miệng, Viên Thanh Cử mờ mịt.

      bé thấy con trai lớn này quá đần, lúc này mới ban chỉ thị: “Đường, đút con.” Vô cùng kiêu ngạo.

      Viên Thanh Cử buồn cười đút đường vào miệng bé, khuôn mặt nhắn nhanh chóng nhăn lại ngọt ngào.

      Bên kia lão Trần xem xong mạch cho An Lai, ghi lại phương thuốc. Thấy Viên Thanh Cử ôm đứa bé vào nhà ngừng bút, tháo kính mắt xuống: “ hiếm có, Cát Sinh rất ít khi cho người lạ động vào mình.”

      “Chú có cho đường.” Cát Sinh xong lại lờ mờ cảm thấy lý do này tốt, bổ sung thêm: “Chú cắt dưa hấu, ôm Cát Sinh rất mệt.” Lúc này mới thấy hợp lý, còn gật gật đầu như ừ, chính là như vậy.

      Mấy người cùng mỉm cười, An Lai chưa từng thấy Viên Thanh Cử ôm trẻ con, cũng rất hài hòa. Trong mắt lóe vẻ dịu dàng và chút vui mừng. An Lai nhớ đến câu từng thấy trong sách: Người đàn ông đến độ tuổi nhất định rất mong có đứa con. vì gì khác, chẳng qua chỉ là cảm giác sứ mạng muốn kéo dài tông đường của bọn họ.

      đứng dậy đến cạnh Viên Thanh Cử. Viên Thanh Cử ngước mắt nhìn , tràn đầy nhu tình: “Chúng ta cũng sinh nhé.”

      “Cái này thể tự quyết định được.”

      “Cũng phải.” Viên Thanh Cử có chút nản lòng, thoáng sau lại kiên định : “Chúng ta sinh thêm mấy đứa, rồi có con thôi.”

      Ở đây còn có người ngoài, An Lai hơi mất tự nhiên.

      Lão Trần nghe vậy cao giọng cười to: “Sinh nhiều bị phạt tiền.”

      “Trước năm ba mươi tôi gom đủ tiền phạt, tại chỉ chờ tin tốt từ bà xã thôi, cái này còn phải nhờ vả thầy thuốc Trần.”

      “À…” Ông Trần cười , biết nghĩ tới điều gì lại đột nhiên thở dài hơi: “Phụ nữ đều là nợ, tùy duyên thôi.”

      Cát Sinh nghe hiểu lời người lớn , nhưng bị bỏ mặc lâu lập tức muốn có ý kiến. bé giơ tay với An Lai: “Chị ơi, ôm.”

      Viên Thanh Cử vui vẻ: “Chị này có đường, sao con lại cho chị ôm?”

      Cát Sinh chuyển ổ thành công, cười nheo mắt: “Chị xinh đẹp.”

      Ông Trần cười mắng: “Nghịch ngợm.”

      Trong tiếng cười đùa, thiếu niên bưng mâm dưa hấu bỏ hạt lên: “Cái này của trấn mình, nếm thử .”

      Nhìn thấy chú , Cát Sinh đương nhiên lại muốn chuyển ổ. Thiếu niên ôm Cát Sinh qua, đút dưa hấu cho bé từng muỗng , bản thân mình lại ăn.

      Ông Trần nhìn bọn họ chốc lát rồi : “Có trẻ con là tốt, náo nhiệt, nhưng nháo lâu cũng thấy phiền.”

      An Lai cười : “Cát Sinh thông minh đáng , sao lại phiền được.”

      “Ha ha, con cũng biết, nháo lên rồi là muốn mạng người luôn đấy. Tôi già, tinh thần đầu óc tốt, toàn bộ đều phải nhờ Ngọc Hằng chăm sóc.”

      Thiếu niên thấy nhắc tới tên mình, ngại ngùng cười cười rồi chuyên tâm đút dưa hấu, thỉnh thoảng lại lau nước dưa ở khóe miệng cho Cát Sinh.

      Ông Trần : “ bé đây cũng cần uống thuốc Đông y nữa, nhưng phải tiếp tục ăn dược thiện điều dưỡng. Ta viết lại phương thuốc khác ôn hòa hơn, vừa vặn mang thai. Bình thường kỵ ăn đồ lạnh, chú ý giữ ấm. Lát nữa ăn dưa xong, Ngọc Hằng con đưa bọn họ bốc thuốc nhân tiện lượng dùng luôn.” Nửa câu sau là với thiếu niên.

      Thiếu niên tên Ngọc Hằng đáp lời.

      Viên Thanh Cử vội cám ơn: “Thầy thuốc Trần phí tâm.”

      Ông Trần khoát khoát tay.

      Cơm trưa là dùng tại tiệm ăn ở trấn Thanh Hà, trước khi bọn họ còn qua nhà hàng bên cạnh đóng gói phần canh nấu bằng nồi đất mang về.

      An Lai gấp, mang chìa khóa, đành phải gõ cửa. Là Lục Viên ra mở, thấy An Lai khiếp sợ hỏi: “Sao chị lại quay về?”

      An Lai đẩy nàng ra vào, để đồ ăn lên bàn: “Lời này cứ như mình trở về là chuyện đúng gì vậy.”

      Tú gia từ giường nhìn xuống: “Còn gạt tụi mình, tụi mình biết hết rồi.”

      “Biết cái gì?”

      “Còn gì nữa ~ đương nhiên là chuyện cậu ở chung với Viên đại soái ca.”

      Ách… Tuy đây là , nhưng nghe bọn họ sao lại thành kỳ quái vậy chứ. An Lai nhớ đến việc Viên Thanh Cử có tới đây lấy quần áo: “Hôm qua ấy có ?”

      gì, chỉ có lúc bọn họ hỏi cậu ở đâu ấy ở nhà. Coi tụi mình là đồ ngốc sao, ở nhà còn có quần áo mặc?”

      “Với lại,” Lục Viên tiếp: “Chiều hôm nay tụi mình ra ngoài trường ăn cơm, nhìn thấy hai người mang đồ ăn vào tiểu khu thủy uyển Hoa Đô.”

      “Kỳ thực mình sớm muốn rồi, mình…” An Lai chưa xong bị ngắt lời.

      Hoa Linh luôn thờ ơ trước sau như cũng mở miệng: “Cậu nghĩ kỹ? Dù sao hai người kém nhau quá nhiều tuổi, nhưng chuyện này quan trọng, quan trọng là người ra xã hội như ấy, tuổi lớn như vậy mà có kinh nghiệm đương ai tin. Cậu xác định ấy cậu sao? cùng cậu kết hôn? Tuy lời này dễ nghe, nhưng mình vẫn muốn , mấy tinh ngoài xã hội thích nhất là đùa giỡn với nữ sinh đại học đơn thuần.”

      Tú gia và Lục Viên gật đầu phụ họa.

      Thấy bọn họ như vậy, An Lai cũng ấm lòng. ngờ bọn họ lại nghĩ thay cho mình.

      “Kỳ thực, vừa rồi mình muốn là, bọn mình kết hôn rồi.” An Lai trấn an bạn: “ lĩnh chứng nhận, cho nên, tình huống các cậu tồn tại. Nhưng mà mình vẫn rất cám ơn các cậu.”

      Ầm! Ba người ngã gục. Sau đó là ba tiếng ma thét to thủng lỗ tai.

      An Lai uống hớp nước, chờ bọn họ bình phục tâm tình. Kết quả, ba người ba phản ứng.

      Lục Viên: “Gạt bọn mình sao, mình tin.”

      Tú gia: “Mình phải kìm nén! Quá tàn bạo rồi!”

      Hoa Linh: “Đầu óc cậu có bệnh hả? Còn trẻ như vậy vùi mình vào mộ phần hôn nhân!”

      An Lai: “…”
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      ly sắc, Chrisdhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :