1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 93: Sợ sao?


      Lục phủ ngũ tạng bị lấy ra ngoài, vẫn còn nóng hổi nằm trong lòng bàn tay, cảm giác như vậy Lưu Thanh Quân thấy vô cùng bài xích, nhưng loại y thuật này với lại có lực hấp dẫn trí mạng.


      Nhịn lại nhịn, Lưu đại phu cuối cùng cũng nhịn được , "Về sau Trang đại phu chẩn bệnh có thể mang lão hủ theo hay . Những công việc khác tuy thể giúp, nhưng về phần bắt mạch lão hủ có thể làm tốt."


      Đây chính là lời Trang Thư Tình muốn nghe nhất, những nàng cũng lập tức gật đầu, mà chỉ hói, " sợ sao?"


      "Sợ, nhưng càng nhiều hơn là cảm thấy thần kỳ." Thân thể hơi dựa ra sau, Lưu Thanh Quân ngẩng đầu nhìn những đám mây trôi trời, "Ta mười tuổi nhập môn bái sư, cả đời cơ hồ đều chìm đắm trong thảo dược, y thuật, càng tìm hiểu càng cảm thấy nó mênh mông vô tận, từng năm từng năm trôi qua nghiên cứu các loại bệnh, năm trước trị được, chừng năm nay có biện pháp, hàng năm luôn có đại phu tìm ra được những loại phối phương mới, nhưng những chứng bệnh kia chúng ta vẫn bó tay tìm được cách chữa trị, y thuật của Trang đại phu tuy có chút đặc thù nhưng càng nhiều hơn là thần kỳ."


      Nhìn về phía Trang Thư Tình vẫn lắng nghe nghiêm cẩn, Lưu Thanh Quân cười đến ôn hòa, "Chỉ là, phải đại phu nào cũng có thể tiếp thu loại phương pháp chữa bệnh này. Loại việc mổ bụng người để chữa bệnh phải ai cũng có thể tiếp thu. Sau này sợ là nhận ít chê trách. Nhưng thời gian lâu dần, Trang đại phu có thể khẳng định được y thuật của chính mình, thể cho bọn họ thấy phương pháp này là dùng để cứu người, nhìn thấy mệnh người được cứu về ai còn có thể tin? ai dám rằng bản thân mình có thể khỏe mạnh an khang, có bất kỳ bệnh tật nào sống tới trăm tuổi? Trong lòng bọn họ có kiêng kị nên dám làm quá đáng, lời của bọn họ, chủ yếu chỉ nghe cho vang, chứ ra có tính uy hiếp là mấy."


      Vì sợ nàng chịu được áp lực nên mới khuyên giải sao?


      Trang Thư Tình mới chữa bệnh xong nên có chút mỏi mệt, nhưng bây giờ tinh thần của nàng lại như được kích thích, cả người đều bừng sáng. "Lúc trước đúng là có chút sợ, sợ người khác coi ta là phù thủy, trói ta lại đem lên dàn hỏa thiêu, nhưng sau này có Bạch công tử làm chỗ dựa, ta mới dám dè dặt từng bước , tại có những lời này của Lưu đại phu. Tâm của ta cảm thấy an tâm hơn nhiều, ngài thể đại biểu cho mọi người, nhưng ít nhất là nhóm người cũng đủ khiến cho lá gan của ta lớn hơn."


      Lưu Thanh Quân bật cười, thế nhưng vị công tử trẻ tuổi cũng có thể làm chỗ dựa lớn như vậy cho nàng, biết là lá gan nàng lớn hay là quá làm càn, nhưng mà nếu có lá gan ấy, cũng có người được cứu nhờ phương pháp mổ bụng đặc biệt này.


      "Lão hủ phải về tiêu hóa hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay, có chuyện gì Trang đại phu cứ tùy thời cho người đến truyền lời. Ta lập tức đến."


      "Được."


      Lưu Thanh Quân vừa , bên kia, Bạch Chiêm và Liễu Gia Hồng trước sau tới.


      Bạch Chiêm dắt tay nàng, "Phòng thu thập xong. nghĩ trước lát."


      "Quả là mệt mỏi." Trang Thư Tình nhìn về phía Liễu Gia Hồng, "Nghe lão gia tử từng là lễ bộ thượng thư, mong ngài bỏ qua cho ta nếu có chỗ nào thất lễ, chính ta cũng cảm thấy mình có chút thất lễ."


      "Ngươi so với bất kì ai đều làm rất tốt." Liễu Gia Hồng rất có cảm tình với vị tiểu nương trước mắt, mặc dù nàng chỉ hơn tam nha đầu tuổi nhưng rất có tự tin và lễ độ, ngữ khí của gia chủ Liễu gia rất ôn hòa khiến mọi người đều ghé mắt. "Nhanh nghĩ ngơi. có ai dám gây khó dễ cho ngươi."


      Cho dù ở trong nhà người khác, Bạch Chiêm cũng có bất kỳ cố kị, vẫn tự nhiên cùng Trang Thư Tình trình diễn ân ái. Yên bình phảng phất cũng chỉ cần như thế.


      Người Liễu gia tuy rằng cảm thấy chó chút hoang đường, nhưng mỗi khi Liễu tam tiểu thư có chút tình hướng, Trang Thư Tình đều sửa lại quần áo chỉnh tề từ phong khách chạy qua chẩn trị, hai buổi tối liên tiếp đều như thế, cho dù số người nhìn vừa mắt nhưng thể ngậm miệng, dám tiếp tục bình luận sau lưng.


      Chân tâm hay giả ý, là người có mắt đều có thể thấy được.

      "Vẫn có chút nóng, đây chỉ là tình huống bình thường, cần vì vậy mà phải lo lắng hãi hùng."


      Tình thần Liễu Tri Quỳnh còn tinh thần như khi mới tỉnh dậy, chỉ có thể mệt mỏi gật đầu.


      Nhị phu nhân biểu còn khẩn trương hơn so với nữ nhi, "Trang đại phu, ngài thể lưu lại hai ngày nữa sao? Lúc trước máu còn chảy ra từ ống này..."


      "Ta cẩn thận nhìn qua, tình huống của tam tiểu thư tại xem ra ổn định, sau khi giải phẫu, trong vòng nửa tháng đều có khả năng xuất những vấn đề khác, nhưng ta thể ở lại Liễu gia nữa tháng." Trang Thư Tình cười cười, đối với tâm lý của người nhà bệnh nhân nàng có thể hiểu được, "Nhà của ta rất gần Liễu gia, nếu có gì ổn Nhị phu nhân chỉ cần phái người đến thông báo, ta nhất định nhanh chóng tới đây."


      Nhị phu nhân cũng biết cầu của bản thân quá mức khó xử người ta, Trang đại phu phải là những đại phu khác, nàng sợ Liễu phủ, cũng phải người Liễu phủ muốn sai khiến như thế nào nàng phải làm như thế đó, nàng làm Nhị phu nhân Liễu gia nhiều năm nên thể nào có đầu óc, thái độ của lão thái gia đối với vị Bạch công tử kia như thế nào, nàng có thể nhìn ra được, huống chi, từ đáy lòng nàng rất biết ơn vị đại phu trẻ tuổi này.


      Liễu Tri Quỳnh nắm lấy tay Trang Thư Tình ôn nhu , "Nương của ta bị ép buộc nhiều năm, vất vả mới có chút hi vọng, nên mới lo lắng ta xảy ra chuyện gì, muội đừng để trong lòng."


      "Nếu như muội là mẫu thân ta cũng lo lắng như vậy, nhưng mà muội quả thể ở lại Liễu phủ, bên ngoài còn có hai bệnh nhân, hai ngày nay còn chưa đến xem tình huống của bọn họ như thế nào, sợ rằng trong lòng người nhà các nàng cũng yên."


      Trang thân y trước cứu hồng bài của Hồng Hương các là Nam Chị, nàng bị Tần thiếu phu nhân gây thương tích, sau lại cứu Tần thiếu phu nhân, chuyện này truyền khắp Hội Nguyên Phủ, Liễu Tri Quỳnh tất nhiên cũng biết, nhớ tới bản thân nàng cũng được Trang Thư Tình chữa trị, khỏi mỉm cười, "Cho dù thả muội về, nhưng ta vẫn muốn trở thành bệnh nhân được muội quan tâm nhất."


      "Đó là tất nhiên, khi nào tỷ hoàn toàn tốt lên ta mới có thể yên tâm." Trang Thư Tình cũng cười, "Mấy ngày này cho dù đau đớn và đói đến thế nào cũng thể ăn biết ? Nếu như khát chấm chút nước lên môi, nếu nhịn được sau nửa tháng phải tiếp tục chịu đựng đau khổ, nghiêm trọng hơn chính là nguy hiểm đến tính mạng, đừng cho là muội dọa tỷ, nghiêm trọng như vậy, nếu tình huống xấu , sợ rằng muội cũng thể lại cứu tỷ lần nữa."


      "Muội dặn dò vài lần, tỷ đều nhớ kỹ!"


      Rốt cục ra khỏi Liễu phủ, Trang Thư Tình lập tức tới Từ phủ.


      Gặp Tần Lam ở trước cửa, nàng chỉ hơi lui về bước hành lễ, nhìn thấy Tần Lam tâm tình liền tốt.


      Tần Lam vui, nàng cảm thấy rất bình thường. Từ Giai Oánh quyết tâm muốn rời khỏi Tần gia, Từ gia luôn ủng hộ nàng, Tần gia vốn có lý. Dù là ngoài sáng hay trong tối đều bị cự tuyệt, trong lòng khó tránh khỏi tức giận, Ý niệm trong đầu, Từ Giai Oánh chết cùng thay đổi, nhất quyết muốn trở về, Trang Thư Tình tất nhiên cũng nhận được sắc mặt tốt.


      Bạch Chiêm nhíu mắt, ánh mắt lạnh như băng khiến Tần Lam nháy mắt liền tình táo lại, vội hành lễ cáo lui.


      "Trần Nguyên."


      "Công tử."


      "Để phụ thân làm chút chuyện có ích , để ý chút tới Tần gia, cũng thuận tay tìm chút phiền toái cho Tần Lam."


      "Vâng."


      Chờ phân phó xong, Trang Thư Tình mới hỏi." đụng gì tới Tần gia sao?"


      "Chỉ cần thăm dò, chuyện gì cũng được làm thỏa đáng, vào thôi."


      Nhìn Trang Thư Tình cũng tiếp tục truy hỏi, theo Từ phủ quản gia và Lí tẩu vào.


      Mỗi khi đến, Trang Thư Tình đều tỉnh an trưởng gia trước. Từ Công Mậu khó gặp mặt, hôm nay lại ngồi ở đây.


      Vừa thấy nàng đến, Từ phu nhân nhàng thở ra, "Trang đại phu đến."


      "Hai ngày nay có bệnh nhân mới, bệnh tình có chút khó xử lý, thương thế của Từ tiểu thư có gì đáng ngại, Từ phu nhân cần lo lắng như thế."


      Hai ngày nay Trang Thư Tình ở nơi nào, làm gì, những người trong phòng cơ bản đều biết, thấy nàng thoải mái như vậy khỏi hỏi, "Trang đại phu chữa được bệnh bẩm sinh của Liễu tam tiểu thư rồi sao?"


      "Có tốt lên được hay phải vài ngày nữa mới biết được, nhưng ta tận lực, đại phu chỉ là môt phần, tất cả những chuyện còn lại phải dựa vào ý chí của người bệnh."


      Từ phu nhân thở dài. "Cũng nhờ ông trời, nha đầu nhà ta và Liễu tam tiểu thư may mắn là gặp được vị đại phu có tài năng như Trang tiểu thư, nếu sợ là..."


      Lời có chút tâng bốc, Trang Thư Tình cũng muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này, đành phải nâng chén trà lên uống.


      "Trang đại phu. Lão hủ có chuyện này muốn hỏi ngài."


      Trang Thư Tình lập tức ngồi thẳng thân thể, nàng mà, bình thường thấy lão gia tử ở đây, hôm này lại chờ nàng nhất đỉnh là có chuyện. "Từ gia chủ mời ."


      Lông mày Từ Công Mậu gắt gao nhăn lại, cẩn thận lựa từ, "Nếu đột nhiên, trong lúc lại có rất nhiều người bị bệnh ghẻ và mụn nước, như vậy khả năng là bệnh gì?"


      "Này... có rất nhiều khả năng." Trang Thư tình đầu tiên là nghĩ đến bệnh ngoài da, hơn nữa là bệnh có tính truyền nhiễm, nhưng tận mắt nhìn thấy, nàng cũng dám khẳng định, "Còn có những biểu khác của bệnh sao?"


      Từ Công Mậu nghĩ nghĩ, "Giống như phát ban, hơn nữa lại ngứa... Trang đại phu có phải biết được hay ?"


      Vừa nghe đến biểu của chứng bệnh Trang Thư Tình lập tức bật dậy, "Từ gia chủ có tiếp xúc với những người đó ?"


      từ Công Mậu cả kinh, cảm thấy có dự cảm tốt, " có tiếp xúc trực tiếp, nhưng có việc gì sao?"


      "Để ta bắt mạch cho Từ gia chủ." Vẻ mặt Trang Thư Tình nghiêm túc đến gần, tiếp xúc trực tiếp, mà đặt chiếc khăn tay lên cổ tay Từ Công Mậu rồi mới tiến hành bắt mạch, làm đại phu, trong lúc trị bệnh cứu người, điều tốt thiểu nhất phải làm là bảo vệ tốt bản thân, đây mới là điều tốt thiểu giáo sư dạy cho nàng khi vừa vào trường y.


      May mắn, Từ Công Mậu có việc gì, cũng đúng, nếu Từ Công Mậu thể tránh được bị truyền nhiểm thuộc hạ của sợ là người cũng trốn được.


      Từ phu nhân bị hành động của nàng cảm thấy hốt hoảng, "Trang đại phu, lão gia có sao ?"


      "Từ gia chủ có việc gì." Thu hồi khăn tay, Trang Thư Tình ngẩng đầu, "Nếu Từ gia chủ là tình huống trong quân doanh, vậy tình huống kia bây giờ rất tệ, đây rất có khả năng là loại bệnh truyền nhiễm."


      Đối với uy lực của bệnh truyền nhiễm, Từ Công Mậu vừa nghe đến sắc mặt lập tức biền biến, "Có ngiêm trong ? So với ôn dịch như thế nào?"


      " đe dọa đến tính mạng con người lớn như ôn dịch, nhưng phạm vi truyền nhiễm lây lan rất rộng, hơn nữa rất giày vò, nếu là binh lính, sức chiến đấu của họ mất hết, nếu bệnh tình tăng lên, khả năng cao có người chết."


      Y thuật cổ đại cũng có biện pháp xử lý những căn bệnh ngoài da, nhưng thứ Trang Thư Tình quan tâm hơn là chuyện khác, "từ gia chủ, bây giờ còn chưa đến tháng năm, theo lý bệnh ngoài da thể xuất vào khoảng thời gian này, còn là rất nhiều người sinh bệnh cùng nhau, ta hỏi chút, gần đây nhất binh lính có tiếp xúc với những vật dụng gì bình thường họ hay tiếp xúc hay có đến nơi nào ?"


      "Mỗi ngày tướng sĩ đều phải tập luyện, mấy ngày nay cũng có xuất doanh, tình đến..."Từ Công Mậu nổi gân xanh, "Trang đại phu nhắc ta mới nhớ ra, hai ngày trước có đưa đến mấy bộ quần áo mùa hè, ngày đó mọi người rất cao hứng, ít người mặc thử chút."


      "Ngắn tay?"


      "Đúng vậy, quần áo mùa hè rất đơn giản, đều là loại ngắn tay, vấn đề có phải xuất quần áo hay ?"


      "Xưa nay cũng thiếu người động tay động chân ở phương diện này, tra ." Bạch Chiêm tiếp nhận đề tai, nhìn về phía Trang Thư Tình khẩn trương nhíu mày, "Nếu là bệnh truyền nhiễm, bất cứ ai liên quan đều mơ tưởng muốn trốn tránh trách nhiệm."
      Hale205, hargane187, lananhtran5144 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 94: Ta muốn học y

      " bằng ta xem thứ."

      Đối mặt với thái độ cường ngạnh của Bạch Chiêm, ngữ khí Trang Thư Tình nhu hòa, nhưng ý trong lời lại kiên định ai có thể đổi,

      " tại ta hoàn toàn xác định đó có phải là bệnh truyền nhiễm hay , phải thấy được người bệnh mới có thể đưa ra quyết định chính xác, Bạch Chiêm, ta là đại phu, chàng thể cầu đại phu biết vấn đề ở chỗ nào lại tìm hiểu, để mặc cho chuyện xảy ra, sư phụ cả ta nhất đỉnh từ trong quan tài bò ra đến tìm ta tính sổ."


      "Đó là bệnh truyền nhiễm."


      "Đúng vậy, nhưng phải nhìn cái là bị nhiễm bệnh, ta cẩn thận."


      Bạch Chiêm muốn đánh người hôn mê rồi buộc ở nhà, nhưng nếu thực làm vậy, về sau sợ rằng nàng tiếp tục tin , hai người giằng co hồi, cuối cùng Bạch Chiêm đành phải thoái nhượng, "Ta với nàng."


      Lần này là Từ Công Mậu lắc đầu, "Bạch công tử, ngài thể , nếu ngài có chút mệnh hệ gì, lão thần có cách nào đối mặt với..."


      " cần ngươi quan tâm, người ấy còn chưa quản được ta, huống chi là ngươi." Bạch Chiêm có chút hiểu tâm tình của Trang Thư Tình khi ngăn cản nàng, đối phương tuy rằng là mảnh hảo tâm, nhưng phải loại hảo tâm muốn, như vậy thà rằng cần.


      Trang Thư Tình hoàn toàn có tâm tư suy nghĩ những chuyện này, bây giờ đầu óc của nàng hầu như đều đặt vào nguyên nhân bệnh, "Trước mắt phải nhanh chóng tra ra được nguồn gốc căn bệnh, đồng thời cách ly nhưng người bị bệnh, cho dù tạm thời chưa phát bệnh nhưng cũng phái tình huống an toàn, cho người tìm nơi để bọn họ ở lại mấy ngày, bên cạnh đó, được cho những người bình thường tiếp xúc với người bệnh, ngay cả vật dụng của họ cũng được đụng đến, những người bệnh được cách ly riêng trong từng gian phòng."


      Sắc mặt Từ Công Mậu hoàn toàn trầm xuồng, "Cách ly chỉ sợ ổn."


      Trang Thư Tình cười khổ, "Ta là đại phu, sắp xếp như thế chỉ là muốn tạo điều kiện và tình huống tốt nhất cho bệnh nhân, lo lắng của Từ gia chủ nằm trong phạm vi năng lực của ta. Mong thứ lỗi, nếu như phạm vi bệnh càng lớn. Chỉ mình ta sợ rằng lực bất tòng tâm, mong Từ gia chủ triệu tập đại phu trong thành xuống để cùng bàn bạc."


      "Đây là tất nhiên, quản gia, lấy bái thiếp của ta mời những đại phu trong thành đến, cũng chứng bệnh trước cho bọn họ."


      "Vâng."


      "Về phần trong quân... Trang đại phu. Có biện pháp nào có thể che dấu chuyện dịch bệnh chút, phải ta muốn áp chế chuyện này, chỉ là tạm thời thể để cho tướng sĩ biết, quân tâm rối loạn, sợ là ổn."


      "Theo ý của ta, bằng trực tiếp cho mọi người đây là loại bệnh do tiếp xúc với những thứ sạch nên bị bệnh ngoài da, mặc dù truyền nhiễm, nhưng đe dọa đến tính mạng, muốn chữa bệnh tất nhiên thể có động tĩnh lớn, thay vì che lấp khiến lòng người bất an, chẳng bằng thằng. Đương nhiên, đây chỉ là ý của riêng ta."


      Từ Công Mậu cười khổ, đành phải theo lời Trang đại phu, chưa bệnh cũng phải dùng thuốc, trong phạm vi lớn như vậy, cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, càng giấu càng loạn.


      Tính tình của vị Trang đại phu này rất thoải mái, người như vậy khó có ai có thể gây thù.


      Từ Công Mậu đứng dậy ôm quyền nhìn Bạch Chiêm, "Lão thần cầu công tử chuyện."


      "Ta cho người tra."


      Từ Công Mậu hít sâu hơi, áp chế kích động trong lòng, trịnh trọng hành lễ, việc này cũng có thể tra, nhưng nếu thăm dò nhất định thảo kinh xà, mặc dù chưởng quản tám phần binh lực ở Hội Nguyên Phủ, nhưng đối với số người, vẫn thể hành động thiếu suy nghĩ, biết bao nhiêu người vì lợi dụng chuyện này mà muốn kéo xuống nước, trong thời điểm này, tuyệt đối thể xảy ra chuyện.


      Mà thực lực của Bạch công tử có bao sâu, cần những người sống trong các ngõ ngạch ở Hội Nguyên Phủ, cho dù là việc riêng của các hoàng tử sợ là chuyện gì có thể dấu.


      May mà thấy chuyện thích hợp, tận lực ở nhà cho Trang đại phu, bằng chờ khi chuyện vỡ ra, họa khẳng định đổ lên lưng .


      Nghĩ đến đây, Từ Công Mậu cơ hồ cắm chặt răng.


      Trang Thư Tình trước rời để xem tình huống Từ Giao Oánh.


      Chuyện bên ngoài Từ Giai Oánh nghe nha hoàn kể lại, buông tầm mắt xuống nhìn Trang đại phu thay thuốc cho mình, "Cha ta, có việc gì chứ?"


      "Đương nhiên, nếu cho dù Từ gia chủ may mắn thoát được tình huống cũng đến nỗi dùng hai từ "Hỏng bét" để hình dung."


      Cha là chủ soái, nếu như cha là người đầu tiên bị nhiêm, những cấp dưới sợ là người có thể thoát được, Từ Giai Oánh cảm thấy an tâm chút.


      "Hai ngày nay miệng vết thương có chút ngứa đúng ?"


      "Đúng, nếu như phải muội dặn ta nhiều lần thể chạm vào, ta nhất định nhịn được mà gãi nó, ngứa còn khó chịu hơn cả đau."


      " tiếp tục ngứa mấy ngày nữa, tỷ phải chịu đựng, sau khi da non kéo lại xong ngứa nữa, hai ngày nay có nơi nào thoải mái ?"


      Vừa , Trang Thư Tình vừa bắt mạch, nhìn bên ngoài thấy khí sắc từ Giai Oánh rất tốt, hẳn là được chăm sóc chu đáo.


      Từ mạch tượng có thể xác nhận chính xác hơn, mặt Trang Thư Tình mang theo ý cười, " tốt hơn rất nhiều, xem ra, để tỷ về nhà dưỡng thương là lực chọn đúng, tâm tình tốt, miệng vết thương khôi phục nhanh hơn."


      "Tần gia đồng ý hòa ly." Ngữ khí Từ Giai Oánh nhàn nhạt, phảng phất như nàng chuyện của người khác, " nhiều ngày nay đều đến gặp, ngày hôm qua ta vừa gặp , nhớ lại trước kia hận thể buộc ở nhà để thể ra khỏi cửa, chỉ cần nghĩ đến người nữ nhân khác tiêu dao khoái hoạt ta liền hận thể phanh thây ra, nhưng hôm qua nhìn thấy trong lòng ta chỉ cảm thây bình tĩnh, hay hận, thứ gì cũng còn, người chết qua lần, suy nghĩ quả nhiên còn giống như trước, thứ gọi là 'tình ' này, dường như ta còn chút nào lưu luyến."


      Trang Thư Tình yên tĩnh nghe, lúc này hai người giống như đại phu và bệnh nhân, mà càng giông như bằng hữu, người , người nguyện ý lắng nghe.


      "Ta kiên trì muốn hòa ly, náo đến nước này, nếu trở lại chính là đánh vào mặt ta, đánh vào mặt Từ gia, ta cũng tin, nếu như ta trở về Tần gia đối xử tử tế với ta, lấy bản tính của bọn họ, sợ là càng ngày càng nghiêm trọng, cho rằng ta Tần Thái, đến chết sống lại, thể thiếu , biết bọn họ đối xử tử tế với ta, ta cần gì phải úy khuất chính mình, Trang đại phu, muội có đúng ?"


      "Muội biết tỷ làm vậy là có đúng hay , chuyện đến nước này, quyết định như thế nào chỉ có thể là chính tỷ, Từ tiểu thư, cuộc sống của tỷ, chỉ có tỷ mới có thể tự quyết định, người nào có thể quyết định cho tỷ, cũng người nào có thể thay tỷ sống hết quãng đời tiếp theo, cho dù có cha mẹ sủng ái, bọn họ cũng chỉ có thể tận hết khả năng khiến cho tỷ sống cuộc sống thiếu thốn, lo âu, nhưng bọn họ là người trước, người cuối cùng có thể dựa vào chỉ có thể là chính bản thân tỷ, dù ai có tốt cũng thể tốt bằng chính bản thân mình, kiền cường chút, khi trái tim trở nên mạnh mẽ có gì có thể cản nổi.


      "Giống như muội sao?"


      "Muội?" Trang Thư Tình bật cười, "Muội có nhà mẹ đẻ như Từ gia để dựa vào, chịu ủy khuất cũng là có cha mẹ ra mặt giúp đỡ, ta chỉ có thể dùng chính khả năng mà bảo vệ tốt cho mình, bảo vệ tốt cho đệ đệ, tại cũng chỉ là dựa vào danh Bạch công tử để mượi cáo oai hùm thôi, nếu ngày nào đó chán ngấy ta, ta bất quá cũng chỉ là con người bình thường, sao có thể so sánh với Từ tiểu thư."


      Nụ cười mặt điềm đạm, nhưng lời ra lại vô cùng thấu đáo, từ Giai Oánh đột nhiên cảm thấy chính mình có chút vô liêm sỉ, nàng ràng có được hết thẩy, lại cố chấp muốn làm người ác, sợ rằng nàng cũng chỉ muốn mượn chút gia thể để chứng minh cho người khác thấy.


      "Thực xin lỗi."


      Trang Thư Tình vẫn cười, " cần nghĩ nhiều, mặc kệ là tỷ quyết định như thế nào, người nhà khẳng định luôn đứng về phía tỷ, đây là thứ duy nhất tỷ có thể dựa vào."


      Thấy nàng muốn , Từ Giai Oánh giữ chặt tay này, "Ta có thể học y với muội được ?"


      Trang Thư Tình sửng sốt, "Lấy thân phận Từ tiểu thư để học..."


      "Cái gì thân phận, chẳng qua chỉ là người hòa ly thôi." Miễn cưỡng ngồi dậy chút, Từ Giai Oánh tiếp tục : "Ta muốn sống phóng khoáng như Trang đại phu muội, chỉ cần nghĩ đến sau khi ta xuất sư học thành, bất cứ ai trong Tần gia sinh bệnh, ta có thể quang minh chính đại phẫu thuật cho bọn họ, cuối cùng còn lấy kim khâu lại, nghĩ tới thôi cũng thấy ngứa tay muốn làm."


      Suy nghĩ ngày đúng là có chút... khiến người ta dở khóc dở cười.


      Nhưng cũng phải lại, dù gì so với hối hận và ảo tưởng người kia quay đầu thương chính mình, bằng mạnh mẽ tự quyết định cuộc sống.


      "Những thứ trong cơ thể người đối với người bình thường khi nhìn thấy có vẻ rất đáng sợ, những bộ phận trong cơ thể nóng hổi ngay trước mắt, dao mổ xuống, máu lập tức liền phun trào, giống như khi đao phủ hành hình vậy, tinh thần tỷ phải ổn định, chỉ cần tay hơi run lên, con dao sắc bén có thể cắt đứt những bộ phận khác, có thể bởi vì chút run rẩy cũng có thể khiến người khác mất tính mạng, phải nhanh chóng thuần thục mọi động tác, chỉ cần thời gian trôi qua lâu hơn chút cũng có thể khiến người bệnh thể mở mắt lần nữa, tỷ xác định muốn học?"


      Từ Giai Oánh mở miệng muốn , nhưng trong đầu chỉ cần tưởng tưỡng ra hình ảnh cũng khiến nàng liều mạng nuốt xuống lời muốn ra khỏi miệng.


      "Nhìn, tỷ cũng phải kiên định như bản thân tỷ nghĩ cần bởi vì xúc động nhất thời mà phải hối hận sau này, bất kỳ chuyện gì cũng thế." Trang Thư Tình đứng dậy vỗ tay nàng, "Chuyện trước mắt là phải dưỡng thương cho tốt, cần đặt nặng chuyện này, thuốc thay hai lần ngày, mỗi ngày ta đến thăm tỷ, có chổ nào ổn lập tức cho người thông báo ta biết."


      "Ta... ta phải vì xúc động mới như vậy, mấy ngày nay ta luôn suy nghĩ, ta chỉ là... chỉ là..."


      "Muội hiểu được, lúc trước muội học cũng phải chịu rất nhiều cựu khổ, nhịn được muốn nôn, nhưng nôn xong lại tiếp tục, muốn để tay chân ổn định cũng dễ dàng, muội cũng phải học rất nhiều năm..." Nghĩ đến khoảng thời gian tuy vất vả mà lại vui vẻ, Trang Thư Tình lộ ra hoài niệm cười. "Tỷ nghĩ ngơi , ta trước, đại phu hẳn là đến hết."


      Từ Giai Oánh nằm xuống, lâu cũng có nhúc nhích, nàng quaả lo lắng khi quyết định theo Thư tình học y.


      Đại Chu phải là có nữ y, những phải ai có y thuật tinh thông đến nỗi mình có thể đảm đương tất cả phương diện.


      Xem mạch cho các vị tiểu thư phu nhân thành vấn đề, ít chuyện riêng tư bắt buộc phải có nữ y mới có thể, cũng bởi vì là nữ tử nên có thể thông qua nữ y bắt mặt mà trao đổi với đại phu, đại phu dựa theo đó mà kê đơn


      Nữ y có quyền kê đơn thuốc, đây chính là quy củ cơ hồ ai cũng cam chịu.


      Cho dù là nữ y trong cung cũng vậy


      Nhưng Trang đại phu xuất lại đánh vỡ cái lệ thường này, lấy thể như chẻ tre mà tiến lên, chỉ sợ là đến bây giờ những người đó còn chưa ý thức được, xuất của Trang đại phu tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng to lớn đến bọn họ.


      Nếu là người bình thường, bọn họ liên thủ lại khiến Trang đại phu thể sống yên ổn, nhưng phía sau nàng lại có vị Bạch công tử khó lường, ngay cả cha nàng khi gặp mặt cũng phải hành lễ, những người khác lấy năng lực gì có thể đối đầu?


      Trang đại phu có thế, nàng cũng có thể, nàng muốn làm nữ y, sống đến bây giờ, chưa từng có chuyện gì nàng muốn làm bằng được như vậy.
      phương1311, hargane187, lananhtran5145 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 95: Bệnh truyền nhiễm


      Những đại phu được mời đến đều cho rằng người bệnh là Từ tướng quân nên dám trì hoãn, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Từ phủ.


      Nhìn thấy đám người xông đến, người Từ gia khỏi cảm thấy kinh hãi, cũng cảm thấy kì quái, từ trước đến nay, Từ tướng quân rất ít khi sinh bệnh, chẳng lẽ lại dồn hết vào ngày hôm nay, bệnh tình vô cùng nguy kịch?


      Trong lòng Lưu Thanh Quân suy nghĩ rất nhiều, những vẫn thể đoán được lý do vì sao, vừa ngẩng đầu thấy Trang Thư Tình cùng Lí tẩu bước ra, liền vội vàng ra nghênh đón, "Trang đại phu sớm đến đây?"


      "Đến được lúc, là đến xem tình huống của Từ tiểu thư như thế nào."


      "Liễu tam tiểu thư có gì đáng ngại chứ?"


      "Tạm thời còn khó trước."


      Những người chưa gặp mặt nàng đều vô cùng tò mò, nhưng khi Lưu Thanh Quân kêu lên tiếng 'Trang đại phu', ai còn có thể biết được tiếng tâm sớm đồn xa của vị Trang thần y này, người tò mò có, người khó chịu lại càng ít, cũng may là có ai mất lý trí muốn lên dò hỏi hay thể ra mặt, mọi người đều cố gắng thể dáng vẻ phong độ của bản thân.


      Như là cảm nhận được tầm mắt của mọi người, Trang Thư Tình đem chuyện trong quân doanh thấp giọng cho Lưu Thanh Quân biết, "Theo phản đoán của Lưu đại phu, đây khả năng có thể là bệnh gì?"


      ra phải Từ lão gia bị bệnh, những vấn đề xuất trong quân doanh, nhưng vậy chuyện chắc rằng , làm tốt, có thể rơi đầu.


      Nghĩ nghĩ, Lưu Thanh Quân : "Nghe như là triệu chứng của bệnh lở loét, nhiều người đều cùng bị bệnh lúc sao?"


      Lở loét, tức là bệnh ngoài da cũng giống như chứng bệnh nàng chuẩn đoán, chỉ là Lưu Thanh Quân vẫn chưa hiểu hết được đáng sợ của loại bệnh này, "Lỡ loét cũng sai, nhưng mà nghiêm trọng hơn chút so với người bình thường. Bệnh này hẳn là mang tính truyền nhiễm."


      Lưu Thanh Quân kinh hãi, định hỏi cho ràng nhưng mắt thấy Bạch Chiêm và Từ Công Mậu ra. Bởi vì lúc trước Trang Thư Tình kiên trì muốn tìm hiểu loại bệnh này nên sắc mặt tại của Bạch Chiêm rất dễ coi, vừa rồi ở bên trong cùng thương nghị với Từ Công Mậu, mỗi câu đều muốn người bị nghẹn chết.


      tại Từ Công Mậu muốn chọc tới vị đại gia này, cũng có chút lo lắng Trang đại phu có thể bị lây nhiễm, nhưng khi thấy Trang Thư Tình tươi cười nhìn Bạch đại công tử, mặt của Bạch Chiêm lập tức liền dịu rất nhiều. Lúc này, Từ Công Mậu khỏi cảm thán, người và người, sao lại có bất đồng lớn như vậy.


      "Ra mắt Từ tướng quân."


      Từ Công Mậu liền kêu bọn họ đứng lên. Vốn tính để bản thân ra những triệu chứng của căn bệnh, nhưng nghĩ lại thấy dù sao Trang Thư Tình cũng là đại phu, để nàng cặn kẽ hơn chút, vì vậy liền trức tiếp mời Trang Thư Tình lên phía trước, "Lão phu phải đại phu, thể lời cho ràng. Đành để Trang đại phu với mọi người vậy. Trang đại phu, phiền toái ngài."


      Trang Thư Tình cũng cảm thấy có gì đúng, cứ vậy ngắn gọn bệnh trang và khả năng dẫn đến nguyên nhên của chứng bệnh, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thêm câu: " Chưa có nhìn thấy người bệnh vẫn chưa thể phán đoán chính xác được được đây là loại bệnh nào, ta tính muốn đến quân doanh, biết chư vị có đồng ý cùng đồng hành hay ?"


      Vừa nghe có khả năng bệnh truyền nhiễm, ít người đều có trật tự rút lui. Nhưng càng nhiều người tuy rằng trong lòng có kiếp sợ nhưng bọn họ thể biểu ra ngoài rằng bọn họ còn kém nữ nhân, cuối cùng người tìm lý do rời cũng chỉ có ba vị. Bảy vị đại phu còn lại đều cắn răng muốn cùng


      Trang Thư Tình chỉ làm như nhìn thấy bọn họ cam nguyện, "Từ tướng quân, quân doanh thể tùy tiện ra vào, chuyện này đành phiền toái ngài giúp đỡ."


      "Bình thường thể tiến vài, nhưng hôm nay là ngoại lệ." Từ Công Mậu thở dài tiếng, đứng dậy : "Mong các vị tận lực. Người tham gia vào quân ngũ cũng phải dễ dàng, tháng cũng có bao nhiêu bổng lộc. Chịu đau khổ ít, khi có chiến tranh, chuyện bị mất mạng cũng là điều bình thường, nhưng bây giờ lại vì chút nguyên nhân mà lại khiến bọn họ chịu thiệt. Trong lòng lão phu cũng thấy yên.


      "Ta tận lực."


      Ngoài thành, quân doanh.


      Trước khi , Trang Thư Tình cho người về trước gọi Thanh Dương Tử đến, cũng nhắn lại cho nhũng người khác trong nhà, nếu như Thư Hàn về mà nàng vẫn chưa xong chuyện cần lo lắng cho nàng.


      Thanh Dương Tử cảm thấy cưỡi ngựa còn tốt hơn so với ngồi xe với đám đại phu, đợi khi nhìn thấy xe ngựa của công tử, lập tức tới nghênh đón.


      "Rất nhiều người bị bệnh sao?"


      Sau khi được Bạch Chiêm đỡ xuống xe ngựa, ổn định lại thân thể Trang Thư Tình liền trả lời , "Số người cụ thể còn chưa , đợi khi điều tra mới biết được, những thứ kia có mang theo ?"


      "Đều mang theo." Mở hộp đựng thuốc ra, lấy bộ bao tay đeo vào.


      Lưu Thanh Quân chủ động tiến lên nhận lấy, thuần thục đeo vào.


      Những người còn lại đều nhìn đến thất thần, sau khi cởi khẩu trang ra muốn giải thích hai câu, nhưng nghĩ nghĩ, chính cũng biết nguyên nhân tại sao phải mặc vào như vậy, dứt khoát liền ngậm miệng chờ Trang đại phu giải thích.


      "Bệnh rất có khả năng truyền nhiễm, đeo cái này vào đảm bảo hơn."


      Nhưng đại phu khác nghe thấy đều có chút nghi ngờ, nhưng bọn họ cũng ngốc, dù sao đảm bảo được chút còn tốt hơn là có. sau đó mọi người đều học bộ dáng của Lưu Thanh Quân, có người oán trách bày việc ra cho thêm rắc rối, có người trách đeo vào thoải mái.


      Thanh Dương Tử nghe thấy liền hừ lạnh, " muốn đeo vào trả hết lại đây, các ngươi tự suy nghĩ làm sao để bản thân an toàn, còn ở đây đồ của Trang đại phu thế này thế kia, thích tự làm cái hợp sở thích của các ngươi, đừng đeo nữa."


      Trang Thư Tình vỗ bả vai chút, "Được rồi, chúng ta vào thôi, Từ tướng quân, hai rương này phiền ngài cho người mang vào."


      Quân doanh có quy củ của quân doanh, những thứ cần thiết thể mang vào, Trang Thư Tình biết quy củ này nên cũng chủ động để Thanh Dương Tử mở hai rương ra cho mọi người xem.


      "Đây là dụng cụ khám bệnh của ta, những thứ trong rương đều là được liệu."


      Thấy nàng phối hợp như vậy, Từ Công Mậu càng cảm thấy tiểu nương nàng rất biết tiến thối, có Bạch công tử làm chỗ dựa, nàng hoàn toàn cần cố kị những chuyện như vậy, "Trang đại phu dùng những dụng cụ này để cứu tính mạng con người, tất nhiên những thứ này đều phải mang vào."

      Bạch Chiêm lạnh nhạt liếc cái, thần sắc rốt cuộc cũng có chút dịu .


      Quân doanh là thế giới của nam nhân, khắp nơi đều ngập tràn khí khái dương cương, người ở trần đánh quyền ít, Từ Công Mậu nhìn liền nhíu mày, biết xem bệnh, nhưng cũng nhìn ra được, sức lực ra đòn còn mạnh như lức trước.


      Nhìn thấy thấy đoàn người kỳ quái tiến vào quân doanh, binh lính đều ào ào dừng lại động tác nhìn qua, trong lòng đều có ý đề phòng.


      Trag Thư Tình dừng bước lại, "Từ tướng quân, phiền ngài gọi bốn người kia lại, người bọn họ có mồ hôi, nhớ được tiếp xúc."


      Từ Công Mậu lên tiếng phân phó, thân binh bên người liếc nhìn nàng cái, lập tức liền chạy gọi người.


      cần xem mạch, chỉ cần nhìn Trang Thư Tình cũng có thể xác định mấy người này đều bị truyền nhiễm, nhưng chứng bệnh , trán có ghẻ, cổ có chỗ ung, người cũng có mấy chỗ bị mụn nước, nữa người cơ hồ có chỗ nào hoàn hảo.


      Có đại phu muốn tiến lên bắt mạch, Trang Thư Tình vội kêu người đó dừng lại động tác, " nên dụng ."


      Tuổi đại phu kia khoảng chừng bốn mươi, ở trước mặt đám người tính là trẻ tuổi, nhắc tay lên được, rời tay về cũng xong, vô cùng khó xử.


      "Từ tướng quân, mấy người này có phải là những người đầu tiên mặc thử quân trang mới phát ?"


      Từ Công Mậu nghe xong, quay qua phó tướng hỏi hai câu liền gật đầu, "Chính là bốn người này."


      "Tình huống của bọn họ nghiêm trọng nhất, hơn nữa liên quan đến nguyên nhân truyền nhiễm, mong Từ tướng quân mang nhóm người này lập tức cách ly."


      Bốn người đều sợ hãi, trong mắt đều lên vẻ luống cuống, bộ dáng biết mình làm sai chuyện gì, Trang Thư Tình nhìn bọn họ như vậy có chút đành lòng, giông trấn an : "Yên tâm, chỉ vì mọi người chạm vào những thứ sạch nên người mới bị như vậy, chết được, chúng ta là đại phu, nhất định có thể chữa trị tốt cho mọi người."


      Ở trong quân doanh nhiều năm, khó khi nào nghe được thanh của nữ nhân, loại cám gián ôn nhu trấn an như vậy khiến bọn họ yên tâm rất nhiều, kì thực lúc trước bọn họ cũng ngầm chuyện với nhau, quá nhiều người xuất tình trang giống nhau, bọn họ thể đem những thứ này coi là bệnh bình thường.


      "Rất nhiều người giống như chúng ta, đại phu, ... Có thể trị tốt sao?"


      "Có thể." Trang Thư Tình tháo xuống khẩu trang, có khẩu trang ngăn cản, thanh càng thanh thúy, "Nhất định có thể, ta cam đoan, các ngươi cần hoảng, cũng cần loạn, nếu có chút người châm ngòi từ bên trong, phải nhớ, nhất định được mắc mưu, hoàng thượng biết đến chuyện này, chúng ta phụng thánh mệnh đến đây chữa trị cho mọi người, nếu môi người thấy kẻ nào khả nghi phải lập tức báo cho Từ tướng quân, Từ tướng quân nhất định thưởng cho công lao của mọi người."


      Từ Công Mậu kinh ngạc nhìn nhìn Trang Tiểu Thư, cảm thấy gan của nàng lớn, dám giả truyền khẩu dụ, nhưng lúc này lại thể thừa nhận, lời trước mắt vô cùng thích hợp, vào thời điểm này, thứ các tướng sĩ cần chính là an tâm.


      Ho tiếng, Từ Công Mậu khôi phục uy phong lúc trước, nghiêm túc cam đoan, "Đến lúc đó bán tướng quân thưởng hậu hĩnh cho người đóm cũng viết tấu trình cho hoàng thượng."


      Bốn người nhất thời đều kích động , vỗ ngực liên tục biểu thị trung tâm.


      Đợi bốn người rồi, Trang Thư Tình mới quay đầu nhìn về phía Bạch Chiêm, trông mong hỏi, "Có phải ta rất to gan hay ?"


      " tại mới biết hỏi ta?" Bạch Chiêm bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều là kiêu ngạo, Thư Tình liếc mắt thấy chỗ xảy ra của vấn đề, lực quan sát và suy đoán này, phải bất kì nữ nhân nào có thể có, cho dù là nam nhân cũng chưa chắc theo kịp.


      "Ta chính là đột nhiên nghĩ đến, hẳn là có người ra tay ở giữa, nên cứ vậy mà ra... "


      Thấy nàng thực bất an , Bạch Chiêm cũng tiếp tục chọc nàng, " như thế nào cũng thành vấn đề, huống chi nàng làm rất tốt."


      Trang Thư Tình yên tâm , lập tức chút tâm tư ấy vứt qua bên, quay đầu hỏi Lưu Thanh Quân, "Lưu đại phu, nhìn ra được cái gì sao?"


      "Ta từng thấy loại tình huống này trong sách thuốc, quả khả năng lớn là bệnh truyền nhiễm, Từ tướng quân, lão phu mạo muội hỏi câu, trong quân doanh tại có bao nhiêu người?"


      Tuy chuyện này là cơ mật, nhưng thể gạt, "Ba vạn tướng sĩ, còn có hơn bốn trăm tạp dịch khác."



      Nhiều như vậy! Trang Thư Tình lập tức liền tức giận , "Đều ở trong này?"


      "Đúng vậy, tất cả đều ở đây." Ngữ khí Từ Công Mậu nghiến vô cùng chặt, "Chẳng lẽ hơn ba vạn hơn đều bị..."


      Trang Thư Tình cũng dám cam đoan tình thành tình trạng gì, những trước mắt phải đảm bảo rằng bệnh này thể truyền ra bên ngoài, "Từ tướng quân, từ giờ trở , người trong quân doanh tốt nhất là được ra ngoài, những thứ vật dụng gì đó đều từ ngoài chuyển vào, còn phải mong ngài hạ lệnh, tất cả mọi người phải chút ý giữ gìn vệ sinh, hơn nữa đồ vật cá nhân nhất định được xài chung, mặc kệ là dùng hay uống cũng được, bên cạnh đó, mong tướng quân cho người chuyển vào quân doanh lượng lớn muối ăn."



      Lưu Thanh Quân giật mình, "Trang đại phu nhưng là muốn dùng muối ăn trộn với nước vo gạo lau người?"


      "Đúng vậy, tính nghiêm trọng của bệnh bây giờ lới, bắt đầu sớm tình huống khả quan cũng nhiều hơn.


      Cận vệ bên người Từ Công Mậu vội bước nhanh rời .


      "Lưu đại phu, bình thường mọi người gặp phải loại bệnh này trị thế nào?"


      "Mỗi người đều có cách riêng, mỗi người đều có kinh nghiệm của mình, Trang đại phu đợi chút, ta có mang theo cái này, Trình Kha, lại đây."


      Trình Kha chính là vị trung niên nam tử muốn tiến lên bắt mạch lúc nãy, cũng biết có phải các đại phu ở đây đềm trầm ổn, hay là chỉ riêng tính tình của nóng nảy.
      phương1311, Hale205, hargane18744 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 96: tình huống hỏng bét

      "Lưu sư thúc."

      Trang Thư Tình nhướng mày.

      Lưu Thanh Quân cười giải thích, "Đây là đại đệ tử của sư huynh ta, sư huynh vừa lòng an phận, ta lại cảm thấy là người sống bằng đầu óc, chuyên cần nghiên cứu, phù hợp với tính cách của ngươi."

      Đúng vậy, từ những lời lúc nãy, chỉ cần phải người ngu lập tức có thể nhận ra đượcTrang Thư Tình này, nàng biết sợ, chút lo lắng cho tính mạng của bản thân, dám truyền khẩu dụ giả."

      Vì vậy, cho dù trong lòng bọn họ có ý kiến gì cũng đều phải thành mà ngậm miệng lại.

      Trang Thư Tình cười cười, cũng đồng ý hay phủ định, chỉ hỏi, "Trình đại phu bệnh này có biện pháp chữa? ra cho mọi người tham khảo chút ."

      " dám, chỉ là chút biện pháp , sư phụ của ta rất chướng mắt với cái này." Tuy là như vậy, nhưng mặt Trình Kha có chút kích động, hiển nhiên, người này hợp với hai từ 'an phận'

      Lưu Thanh Quân vỗ sau đầu cái, "Gọi ngươi đến phải để lời vô nghĩa."

      Trình Kha nhất thời liền ủ rũ, "Ta có điều chế được loại dầu cao, đối với những chứng bệnh nghiêm trọng tác dụng quá lớn, nhưng trong trường hợp này lại rất hữu hiệu, phương pháp cũng khó, đem thuốc này sức lên miệng vết thương, đồng thời xông ngải cứu trong vòng khắc, nếu số lượng người ít phương pháp này áp dụng rất tốt, nhưng tình hướng trước mắt lại như vậy."
      Quả được, người bị bệnh quá nhiều. Nếu như tất cả mọi người đều bị lây nhiễm, như vậy bệnh tình dễ dàng chế, nhung7 dù sao cũng phải thử. chừng có tác dụng.
      "Điều chế dầu cao bằng cách nào?"
      " khó." Trình Kha nhìn mọi người, hề do dự : "Ta cần ít dược liệu, tướng quân cho người mua là được."

      " thành vấn đề." Từ Công Mậu lập tức cho người lấy giấy lên cho Trình Kha viết, sau đó liền mang theo đám người đến doanh trại.


      Trang Thư Tình càng xem càng kinh hãi, dọc theo đường nàng ít người bị nhiễm bệnh, số người cần nhìn cũng có thể khẳng định chắc chắn bị lây bệnh.
      Hiển nhiên những đại phu khác cũng đều phát . khỏi xích lại gần Trang Thư Tình ít, muốn nghe xem nàng như thế nào.
      Bọn họ cũng từng trị những bệnh nhân từng có triệu chứng tương tự. Nhưng nghiêm trọng như tình huống trước mắt, khỏi khiến da đầu bọn họ run lên.
      Lưu Thanh Quân trầm giọng : "Tình huống quá tốt."

      Là vô cùng ổn. Cho đến bây giờ, nhiều người cùng bị bệnh như vậy là chuyện vô cùng ổn huống chi tại có thuốc kháng sinh, thuốc giảm nhiệt cũng chưa điều chế được.

      Trang Thư Tình mân mân miệng, "Từ tướng quân, phiền toái ngài bố trí cho ta chỗ có thể chuẩn bệnh, ờ bên ngoài cũng được, toàn bộ ngõ ngách trong doanh trại đều phải dùng nước nóng rửa sách, tất cả đồ dùng phải được chụng qua nước sôi, Mặt khác, ta cần đá thạch , rượu mạnh và nồi lớn dùng để chưng rượu. Nếu có thể, mong tướng quân mời sư phu làm rượu đến, ta cần giúp đỡ."

      Từ Công Mậu lập tức làm an bày.

      Trang Thư Tình nhìn về phía những đại phu cùng, "Kê đơn thuốc phải chuyện ta am hiểu, vì vậy, nếu mọi người muốn dùng loại thuốc gì đều do các vị quyết định, tình huống tại các bạn cũng thấy được. thể tiếp tục trì hoãn."

      "Chúng ta thể khoanh tay đứng nhìn." Lưu Thanh Quân trầm giọng đáp ứng , "Trang đại phu, ta thay mặt mọi người hỏi câu, đá thạch và rựơu mạnh, đại phu tính dùng để làm gì?

      "Bệnh của bọn họ phải từ bên trong, mà là do vật bên ngoài gây bệnh, ta tính điều chế loại rựu mạnh dùng để tiêu độc, về phần thạch , ta nhớ trong sách thuốc từng ghi, thủy ngân có thể trị bệnh ngoài da, biện pháo này ta dùng, nhưng mà hai vật này đều có điểm chung đó là đều có độc tính, nhưng nếu biết cách sử dụng nó chính là loại thuốc có thể chữa bệnh.

      Thủy ngân chữa bệnh bọn họ cũng từng nghe , nhưng phương pháp này chưa bao giờ thấy người nào từng áp dụng, Lưu Thanh Quân quyết tâm sau khi chuyện này qua phải hỏi Trang Thư Tình ràng.

      Đợi khi tất cả mọi người trong phòng đều ly khai, Trang Thư Tình mới thở ra hơi, sau lưng có thân nhiệt ấm áp truyền đến, Trang Thư Tình cũng thuận thế dựa vào, "Tình huống so với đoán trước của ta có phần nghiêm trọng hơn, hơn ba vạn người, sợ rằng đa số bị truyền nhiễm, Bạch Chiêm, chàng nhất định phải tra xét ràng, khi quốc gia có biến, binh lính chính là phần quan trọng nhất, ngoài ra còn có điểm này..."

      Trang Thư Tình quay đầu nhìn , trong mắt tràn đầy lo âu, "Chàng phải tra , quân phục mùa hè chỉ được phát trong quân doanh của Từ tướng quân hay tất cả quân doanh đều được phân phát, tại điều ta lo lắng nhất là bệnh trong quân doanh tại có phải bị truyền ra ngoài rồi hay , nếu như truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ra đến ngàn vạn, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Hôm nay ta có thể cùng với các vị đại phu khác, nhưng những vị đại phu ở đây biết rồi giống như ba đại phu lúc trước hay ? Ta chỉ có đôi tay, quản được nhiều chuyện như vậy."
      Bạch Chiêm khẽ vuốt gương mặt lo lắng của nàng, "Ta viết thư cho phụ thân, để người ra roi thúc ngựa tới kinh đô, việc này có người đến lo liệu, hai bàn tay của nàng chỉ cần dùng để cứu người là ngượi, cần gì cứu , ta đều làm được cho nàng."
      hiểu sao, Trang Thư Tình đột nhiên cảm thấy khóe mũi cay cay, tựa đầu lên bờ vai của nam nhân cho nàng dựa vào, nức nở 'ừm' tiếng.
      Từ Công Mậu phân phó mọi chuyện xong xuối liền thấy màn như vậy, khỏi dừng bước lại, chư từng nhìn thấy vẻ mặt công tử nhu hòa như vậy, tất cả thương tiếc cùng sủng nịch trong mắt đều như tràn ra ngoài.

      Cũng may là Trang Thư Tình còn nhớ được nàng còn ở bên ngoài, thất thố chút liền trở lại như bình thường, ngẩng đầu cười nhìn Bạch Chiêm, hốc mắt ửng đỏ hề khiến nàng chật vật, ngược lại còn mang theo tia kinh diễm.

      Tiểu nương mười lăm tuổi bắt đầu ra tia phong tình.

      Quay đầu nhìn đến Từ Công Mậu, Trang Thư Tình có chút ngượng ngùng, cúi đầu che đấu nàng đỏ mặt.

      Nàng lại biết Từ Công Mậu nhìn ánh mắt nàng hồng hồng, nhưng lại nổi lên tâm tư thương tiếc, giống như khi đối mặt với nữ nhi của mình.

      "Khụ, điều kiện đơn sơ, chỉ có thể bố trí như vậy, Trang đại phu, ngươi xem..."

      "Lập tức bắt đầu, bệnh tình người nào nghiêm trọng khám trước." Dừng chút, Trang Thư Tình lại : "Số người bị bệnh quá nhiều, mình ta thể xem hết, nếu vị đại phu nào nguyện ý, tướng quân hãy để bọn họ hỗ trợ chuẩn bệnh, chỉ là ngàn vạn lần phải chút ý được tiếp xúc với bệnh nhân, nhiệt độ thời tiết tăng cao, bệnh nhân đổ mồ hôi nhiều, đây là nguyên nhân khiến bệnh truyền nhiễm gia tăng."

      "Trong lòng ta có tính toán."

      Trang Thư Tình khẽ gật đầu. về phía bàn cách đó xa.

      "Nam Châu Bảo Châu, đưa tất cả khăn tay của các người cho ta, những thứ như vậy thể dùng trong doanh trại. Cho người cửa hàng mua lượng lớn vải sạch, chỗ những vị đại phu khác cũng để ít."

      "Vâng."

      "Thanh Dương Tử, ta chuẩn bệnh như thể nào ngươi thấy ."

      Thanh Dương Tử liên tục gật đầu, trải sẵn trận địa chuẩn bị đón quân địch.

      tại cũng giống như trước kia, Trang tiểu thư sớm rồi, nếu muốn học y thuật của nàng. Quan trọng nhất phải học được căn bản, thể nhanh chóng mà học được ngay.

      Lưu Thanh Quân bước tiến đến."Trang đại phu, ta đến giúp tay."

      "Vừa đúng lúc nhân thủ đủ dùng, phải phiền toái Lưu đại phu giúp ta ghi lại." Lấy quyển sách từ trong rương ra cho xem, giấy có ghi tính danh, tuổi, bệnh trang., "Dùng cách này , đây là quân doanh, số lượng người rất nhiều, bên cạnh đó cũng cần lưu ý khi người trưởng quản trực tiếp là ai, miễn cho những người trùng tên gây phiền toái, có vấn đề gì ?"

      Lưu Thanh Quân tỉ mỉ nhìn, sau đó gật đầu." thành vấn đề."

      "Tốt lắm, Thanh Dương Tử, chuyển cái bàn đến cho Lưu đại phu."

      Đội ngũ dài xếp hằng chờ ngoài cửa. Tuy rằng người chuẩn bệnh là mộ vị nữ y nhưng bởi vì là nữ y, mà phần đông các nam nhân trong quân doanh lâu chưa thấy được nữ nhân mà cảm xúc bắt đầu xao động, ào ào nhướng cổ lên phía trước nhìn xem.

      Trong mắt Bạch Chiêm hơi híp, chuẩn bị muốn phát tác tính tình, Trang Thư Tình nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lại, "Ta đeo khẩu trang mà, bọn họ nhìn thấy được, đừng so đo với bọn họ. Nể mặt tại bọn họ là bệnh nhân, có được ?"

      Đầu hơi ngửa về phía sau, thấy hình ảnh của bản thân lên trong mắt Trang Thư Tình, lửa nóng trong dầu Bạch Chiêm giống như được gáo nước dập tắt, chỉ còn lại nhu tình.

      Giống như tuyên cáo chủ quyền , che mắt nàng lại.

      hiểu được, tuy rằng cho đến tại người Trang Thư Tình phẫu thuật đều là nữ nhân, nhưng đó đơn giản chỉ là vì bệnh nhân nàng gặp được trùng hợp là nữ nhân mà thôi, nếu như ngày đó là người nam nhân bị chém, nàng sờ tới sờ lui người nam nhân đó, chừng cả chỗ kia cũng nhìn thấy, mà lúc đó lại có ở đó để ngăn cản.
      Nếu dám ngăn cấm chuyện mà Trang Thư Tình muốn làm, nàng nhất định chút do dự rời xa .

      Trong lòng Bạch Chiêm dâng lên loại cảm khái, là nam nhân của Trang Thư Tình, nhất định phải nhẫn, vì vậy Bạch đại công tử rất thức thời lui qua bên.
      Từ Công Mậu ở chỗ xa nhìn thấy như vậy mới nhàng thở ra, ở trong lòng lại thầm giơ ngón tay cái về phía Trang Thư Tình, lợi hại, ngự phu cũng cần phải có nghệ thuật, nếu nữ nhi số khổ của có thể học được nửa chiêu thức của Trang đại phu chắc bây giờ cũng đến nỗi rơi vào tình trạng như tại.

      Vừa có chỉ thị từng người lần lượt lập tức bước vào doanh trướng, sau khi ngồi xuống liền rất tự giác duỗi tay ra.

      Đem khăn tay đặt lên cỗ tay của , Trang Thư Tình vừa xem mạch vừa hỏi, "Tên, tuổi, đội trưởng là ai?"

      Mặt nam nhân có chút hồng, dám ngẩng mặt lên nhìn người, tiếng cũng rất , "Trần Nhị, hai mươi ba tuổi, đội trưởng là Tần Quân."

      Lưu Thanh Quân lập tức lưu loát viết xuống, lắng tai nghe.

      "Trừ những chỗ người bị ngứa và đau đớn, còn có chỗ nào khác thoải mái hay ?"

      "Có, có." Nuốt nước miếng cái, nam nhân nỗ lực đem bênh trạng của mình ra, "Sau khi ăn xong có cảm giác buồn nôn, có khi lập tức nôn ra ngoài, tức ngực khó chịu, như là hô hấp được, còn có..."

      Trần Nhị mở lòng bàn tay, chỉ vào các đốt ngón tay : "Chỗ này vô cùng trướng đau, những lúc khó chịu liền hận thể dùng đá chặt đứt."
      Trang Thư Tình khẽ gật đầu, tuy rằng đeo khẩu trang thấy mặt, nhưng thiện ý trong mắt vô cùng ràng, " cần suy nghĩ nhiều, bệnh này có thể trị khỏi,Từ tướng quân cho người chuẩn bị được liệu, chỉ cần chúng ta kê đớn thuốc và điều trị tốt là có thể khỏi , bây giờ ngươi theo người kia, mang ngươi đến nơi mà ngươi phải ở đó điều trị mấy ngày."

      " thể trở về doanh trại của ta sao?"

      "Tạm thời thể, nơi đó sạch , sau khi xử lý cho các ngươi trở về sinh hoạt tiếp, chỉ cần mấy ngày là có thể trở về."

      Thái độ của Trang Thư Tình rất tốt, ngữ khí lại ôn hòa chân thành, khiến cho người bệnh cảm giác như đây cũng chỉ là căn bệnh có gì đáng lo ngại, chĩ cần uống thuốc và điều trị vài ngày là có thể tốt lên, vì vậy Trần Nhị rất yên tâm rời .

      Đúng là người đơn thuần dễ lừa Trang Thư Tình nghĩ.
      Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch đại công tử tựa lưng nhìn nàng, chỉ cần nàng quay người lại liền có thể lập tức thấy được .
      Này nam nhân này dùng thân thể của cho nàng chỗ dựa lưng, mỗi khi nàng dựa vào đều điều chỉnh tốt cỡ thể giúp nàng có thể thoải mái.
      phương1311, Hale205, hargane18746 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 97:


      Số người quá nhiều, Trang Thư Tình dám trì hoãn, tốc độ cũng dần nhanh hơn.


      Lưu Thanh Quân dù sao tuổi tác cũng lớn, phải ngồi viết lượng thông tin lớn cũng hơi quá sức.


      Cũng may có Hội Trình Kha, dược liệu của phải lập tức có thể chuẩn bị đầy đủ, tại nguyên liệu làm thuốc còn chưa tới, vừa lúc cũng cảm thấy hứng thú với cách chữa bệnh của Trang đại phu.


      vốn là người thích theo đường tắt, trong khi người khác cảm thấy dùng thạch để chữa bệnh là chuyện hoang đường, trong đầu lại nghĩ, sao thử chút để xem tác dụng của nó như thế nào?


      Dù sao cũng suy nghĩ kĩ, đến lúc đó nhất định phải xem, cho dù bị là kẻ nhìn lén cũng được.


      "Trình Kha, ngươi tới ghi lại, ghi giống theo cái này, tay ta có chút mỏi, nghỉ lát rồi thay cho ngươi."


      Trình Kha nhìn lướt qua chút, nhất thời cảm thấy phương pháp ghi chép này quá tốt, những có thể nhanh chóng nhìn ra điểm khác nhau của mỗi người khi mắc bệnh, còn có thể tiết kiệm ít thời gian.


      Lưu Thanh Quân xoa xoa cổ tay, vừa giọng trấn an người kế tiếp.


      " phải ôn dịch, ngươi cần lo lắng, chỉ cần uống thuốc tốt, phải bệnh truyền nhiễm nào cũng đều là ôn dịch."


      "Kế tiếp."


      Cứ lặp lại như thế, hàng người xếp hàng dần dần cũng hết, nhưng ngữ khí vẫn như lúc đầu, có nữa phần biến hóa.


      Lưu Thanh Quân cảm thấy tâm tình cũng tốt hơn nhiều, những người đến sau cũng có ai bị bệnh.


      Bạch Chiêm uống vài ngụm nước, nhìn Thư Tình liên tục thay khẩu trang, sắp canh giờ, những người bên cạnh đều nhận ra được giọng của nàng còn trong trẻo như ban đầu.


      Trần Nguyên vẫn luôn giúp đỡ những chuyện vụn vặt bên ngoài đột nhiên bước vào trong trướng, tiến lên , "Nồi chưng rượu bốc hơi."


      Xem xong bệnh án trong tay. Trang Thư Tình ra hiệu tạm dừng, đứng dậy vừa ra ngoài vừa hỏi, "Sư phụ làm rượu đến chưa?"


      " đến, Từ tướng quân sợ rằng đủ nhân lực lên mời ba người đến."


      "Cũng tốt." Nồi hơi đặt ở nơi thường ngày thao luyện binh lính, bên cạnh còn đặt ít vại rượu, từ xa nghe thấy được hương rượu, mặt cả ba người đứng đó đều có chút bất an.


      Trang Thư Tình nếm thử rượu, đoán chừng chỉ có hai mươi độ, "Phiền toái ba vị sư phụ này đem tất cả rượu ở đây đều nấu hết. Chỉ để lại lớp rượu đầu, những phần khác đều đun hết."


      phải dùng để uống, mà dùng vào mục đích khác, vì vậy nhất định phải nấu nhanh, nhanh nhất là bao lâu rượu mới được nấu xong?"


      "Chỉ cần đủ củi lửa. Rất nhanh rượu có thể nấu xong."


      "Từ tướng quân, trong doanh trại có đủ củi để nấu hết số này ?"


      " thiếu, ta lập tức cho người đến hỗ trợ, những chai rượu này lấy ra để dùng làm gì?"


      "Tất cả mọi nươi trong doanh trại đều phải dùng rượu nóng chà lau qua lần, nếu có thể, cho dù là vách tường, phòng ở, bất lỳ ngõ ngách nào đều phải tưới lên ít rượu."


      Từ Công Mậu nhìn quanh doanh trại thấy điểm cuối, nơi lớn như vậy chỉ dùng để đổ rượu lên, như vậy phải dùng hết bao nhiêu...


      "Nhất định phải làm như vậy. Từ tướng quân, bằng bệnh này trừ được gốc, nồi này đúng là có chút đủ nhưng nấu dần cũng hết, đá thạch tìm được chưa?"


      "Ta cũng muốn đến chuyện này, dùng bột phấn có được ?"


      "Có thể, như vậy lại càng tiện, ta nhớ là có nhìn thấy lá thông ở trong núi, phiền toái Từ tướng quân phái người hái về, càng nhiều càng tốt. Trước dùng lá thông nấu nước, nấu đến khi nào có màu xanh biếc cho bột thạch vào, còn vấn đề quan trọng nữa, nấu muối ăn với nước vo gạo chưa?"


      " cho người nấu, phải nấu bao lâu?"


      " canh giờ." Nhìn những bộ quần áo được ở quân doanh, Trang Thư : "Cho bọn họ tắm mới nước vo gạo, nhất định phải chú ý, người tắm được tiếp xúc với người chưa tắm, xiêm y cũng được mặc chung, những bộ nào mặc rồi cũng đều giặt chung với nước vo gạo, hôm nay trời nắng, sau khi giặt xong đem ra phơi, lấy kiện mặc trước , chỉ phơi ngày đủ, tốt nhất là nên phơi ba ngày."


      Từ tướng quân đều ghi nhớ trong lòng, thấy Trang Thư Tình cũng có phân phó gì thêm, Từ tướng quân cũng ở lại lâu, : " còn sớm, ta để người nhà đưa đồ ăn sạch đến đây, Trang đại phu ăn chút..."


      " cần." Tiếng vừa dứt, Bạch Chiêm liền ôm lấy người ra khỏi doanh trại.


      Gỡ khẩu trag và bao tay xuống, Trang Thư Tình dùng rượu rửa tay, lại để Bảo Châu dùng khăn vải tẩm rượu lau qua xiêm y người nàng lần rồi mới lên ngựa.


      Hai nha hoàn vẫn túc trực bên trong xe ngựa lập tức mang đồ ăn nóng hổi lên, Trang Thư Tình cũng câu nệ, nàng cũng đả mệt muốn chết, có Bạch Chiêm ở bên cạnh gắp thức ăn, đầu Trang Thư Tình cũng ngẩng lên, nhanh chóng ăn hết mấy chén cơm.


      Sau khi ăn xong lại bị Bạch Chiêm mạnh mẽ bắt phải nghỉ ngơi mấy khắc cho lại sức, Trang Thư tình mới có thể tiếp tục công việc.


      Tuy rằng phạm vi bệnh rất lớn, nhưng doanh trại cũng có gì nhiễu loạn, điều này khiến cho Từ Công Mậu nhàng thở ra.


      Hương rượu, hương thuốc tràn đầy doanh trại, trời dần tối, người đến tắm rửa cũng ngày càng nhiều, Từ Công Mậu chỉ mong rằng những biện pháp của Trang đại phu có thể hữu dụng.


      "Rượu cũng được, nước cũng được, đều phải tiếp tục, buổi tối cần nghỉ ngơi, cần tắt lửa, để binh lính thay phiên nhau tắm rửa, buổi sáng ngày mai ta lại tới." Cổ họng Trang Thư Tình lúc này vô cùng đau đớn, tiếng cũng phát ra được, bị Bạch Chiêm mạnh mẽ kéo lên xe ngựa rời .


      Bạch Chiêm còn muốn càm ràm vài câu, nhưng nhìn thấy nang muốn ngủ, nhất thời đau lòng nàng cả ngày hôm nay mệt mỏi nên liền để cho Thư Tình ngủ say, ngay cả lúc xuống xe ngựa cũng rất nhàng ôm Thư Tình xuống.


      Rất lâu rồi Trang Thư Tình mới vất vả như vậy, cho dù là kiếp trước hay kiếp này.


      Bệnh tình trong quân doanh cứ thế kéo dài đến sáu ngày.


      Trang Thư Tình cũng chỉ có thể tận lực khi cần thiết, vì vậy mới bị mất giọng.


      Nhưng sáu ngày sau, Trang Thư Tình lại vì cao hứng mà quên mất cổ họng của mình cần được nghỉ ngơi, "Tình huống chuyển tốt, cũng còn nghiêm trọng như lúc trước, chỉ cần tắm thêm vài ngày, sau này chú ý giữ gìn vệ sinh, thuốc vẫn phải tiếp tục uống, những nơi nghiệm trọng bị thối rữa đều phải cắt bỏ, được ăn mặn, cứ theo phương thuốc cũ mà sắc, phải nhớ nhất định chú ý đến vệ sinh, bây giờ chưa phải lúc có thể lơi lỏng."


      Mấy đại phu kia đều nhàng thở ra, Trang đại phu mỗi ngày có thể về nha, nhưng từ khi bọn họ tiến vào quân doanh liền chưa được đặt chân ra ngoài, giờ cuối cùng cũng có thể về nhà."


      Lưu Thanh Quân cười : "Mặt trời mỗi ngày đều rất tốt, ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta."


      Những đại phu khác cũng cười, tuy rằng bọn họ giúp được gì nhiều, những vài ngày ở chung cũng khiến cho bọn họ thân cận lên ít, thái độ với Trang Thư Tình cũng còn tâm lý đối địch như trước, người như Trang đại phu, quả người nào tìm được lý do để mà chán ghét, tôn kinh trưởng lão, từ đầu tới đuôi đều có nửa phần bất kính, vô cùng tận tâm tận lực với bệnh nhân, cùng là đại phu, cùng chữa bệnh cứu người, tuy rằng sau này bọn họ cũng có thể thay thế vị trí của Trang Thư Tình để chuẩn bệnh, nhưng ân cần khuyên nhủ, trấn an bệnh nhân, cho dù nàng được nhưng quan tâm đó ai cũng có thể nhìn ra được, những thứ này, đều đủ chứng minh hết thảy.



      Lúc trước bọn họ phục, những lần này Trang đại phu phải khiến bọn họ lau mắt để nhìn nàng lại lần.


      Bạch Chiêm đứng ở trước cửa sổ, nhìn Trang Thư Tình bị mọi người vậy xung quanh hỏi han, ánh mắt dần nhu hòa xuống, nhưng lời ra nửa phần cũng khách khí, "Cho người truyền lời, tin tức những ngày nay được truyền ra ngoài cho bất kì ai, bọn họ thể biết chuyện xảy ra nhanh như vậy, như vậy tiện cho việc điều tra của người mình."


      Từ Công Mậu cười khổ, "May là có công tử giúp đỡ, bằng tình sợ rằng yên ổn được như tại."


      "Nếu phải Thư Tình thể khoanh tay đứng nhìn, ta cũng lười quản." Bạch Chiêm quay đầu nhìn , hai tay ôm ngực dựa ở song cửa, vẻ mặt lạnh lùng, "Chỉ vì ngươi vô năng mới khiến nàng đến tại vẫn thể được, nếu phải bọn họ được nàng trấn an mới có thể yên lòng rối loạn, những người đó đem nước khuấy đục đến mức nào? Đến lúc đó chưa đến cứu được bao nhiêu người, trách nhiệm này, tất cả ngươi đều phải gánh."


      Bạch Chiêm cười lạnh, "Chỉ vì chút lợi mà bọn họ muốn ta phải gánh trách nhiệm của hoàng tử, nếu ngày xấu trời ta thực ngồi lên vị trí đó, bọn họ nghĩ rằng hơn phân nửa nhân số quan lại trong triều đình còn có thể đạp vững chân mặt đất, đám phế vật."


      Từ Công Mậu chỉ có thể cười khổ, đôi khi rất mong rằng vị hoàng tử này có thể ngồi lên vị trí kia, trừ bỏ tính tình của tốt cùng với mỗi ngày bọn họ phải sống trong căng thẳng, những chuyện rối loạn như thế này chắc chắn giảm rất nhiều.


      "Những người đó gây liên lụy khắp nơi, công tử tính toán phải xử lý như thế nào?"


      "Việc này tự ta có sắp xếp, ngươi cần quản."


      Cuối cùng bọn họ cũng cần phải về nhà trễ, bệnh tình chuyển biến tốt, Trang Thư Tình vô cùng vui vẻ, ngay cả chuyện cũng mang theo ý cười, "Ta đến tiệm rượu mua ít rượu về nấu, còn về sau đến chỗ của mua, tất cả đều là thứ tốt, rất nhiều chỗ có thể dùng được."


      "Ừm."


      "Chỗ của Liễu Tam mỗi ngày cũng chỉ có thể vội vàng nhìn thoáng qua, nhân dịp hôm này còn sớm chúng ta nhanh chóng Liễu gia, nếu lúc về còn sớm đến xem cho Từ tiểu thư."


      "Được."


      "Mấy ngày nay Niệm Niệm vô cùng mất hứng, tuy Thư Hàn , nhưng đệ ấy cũng thích khi về nhà mà thấy ta về, biết còn lo lắng đến chừng nào."


      "Ừm."


      "Trong lòng chàng có tâm sao? Hay thích ta làm như vậy?"


      Bạch Chiêm ngẩng đầu chống lại tầm mắt nghiêm cẩn của nàng liền biết thái độ của mình khiến nàng hiểu lầm, mặt mang theo ý cười mềm mại, "Ta phải trả lời có lệ với nàng."


      "Có phải lại phát sinh chuyện gì ?"


      Thực mẫn cảm, Bạch Chiêm ngồi lại gần nàng chút, cho nàng biết , "Việc này có liên quan đến Đổng gia, ngoài Đổng gia ra tạm thời chưa tra được những người có liên quan đến, nhưng Đổng Minh Đức nhất định chạy thoát."


      hồi lâu Trang Thư Tình cũng gì, người mà nàng tức giận vì gây ra chuyện lớn như vậy trong quân doanh thế nhưng lại là Đổng gia, nguyên nhân khiến mấy ngày nay nàng liều mạng cứu người thế nhưng lại từ Đổng gia!!!


      Ôm lấy thân thể tức giận đến phát run của Trang Thư Tình, Bạch Chiêm hôn hôn đỉnh đầu nàng, " chỉ Đổng gia, theo ta tra được, hình như còn có Từ gia, Thư tình, Đổng gia có bất kỳ quan hệ nào với nàng, nàng gán ghép bọn họ với chính mình."


      "Ta cứu, chính là người mà bọ họ làm hại, đúng là vô sỉ bại hoại." Thanh của Trang Thư Tình khàn khàn, nghe như nấc lên.


      Bạch Chiêm tuy biết bại hoại là gì, nhưng cũng biết là phải lời gì hay , vỗ vỗ sống lưng người trong lòng: "Lúc nên nhận người thân bọn họ tới, tại cũng cần nhiều thêm ra mấy người thân thích để làm gì.


      " tình đơn giản như vậy." Trang Thư Tình nhắm mắt, thống khổ lắc đầu, "Bọn họ biết quan hệ của ta và chàng, như vậy nhất định lời dụng triệt để, nếu chàng giúp bọn họ, đến lúc đó nếu Đổng Minh Đức vô sỉ công khai thừa nhận quan hệ của tỷ đệ chúng ta để mượn chàng làm núi dựa phải làm sao bậy giờ? Với ta sao, ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng về sau Thư Hàn còn phải đến trường thi, bọn họ chắn chắn rằng ta thể mặc kệ tiền đồ của đệ đệ, bọn họ biết chắc tử huyệt của ta..."


      "Yên tâm, có ta." Vỗ lừng nàng, Bạch Chiêm dịu dàng , nhưng trong lời lại vô cùng lại kiên định, khiến trong lòng Trang Thư Tình cũng còn hoảng như trước.


      Kỳ thực nàng biết, biết nam nhân trước mắt cảm thấy nàng mới lạ, chắc chắn mặc kệ nàng.


      Trang Thư Tình ngươi vô sỉ.


      Trang Thư Tình thầm đánh bản thân bạt tai.


      Muốn người nam nhân như vậy rất dễ dàng, nếu chính là báo đáp mà nàng có thể cho , vậy , mặc kệ kết cục như thế nào, ít nhất nam nhân này đáng giá để nàng .
      Last edited: 12/3/16
      phương1311, Hale205, hargane18744 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :