1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giảo Phụ - Cống Trà

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 50

      Đến tối, chân trời treo nửa vầng trăng, nước bếp trước đình viện sôi rồi , phát ra tiếng "ục ục".

      Chân Ngọc ngồi ở trước án kỷ, vẫn còn chăm chú nhìn ấm Thụ đó, càng nhìn càng thích nỡ rời tay, mắt thấy Lập Hạ mang nước sôi tới, vội bảo nàng để xuống, mình cầm nước sôi tới xối bình trà, lại thả lá trà vào ngâm, dặn Lập Hạ cầm cốc trúc mới có được tới châm trà, cười : "Ấm trà này để thời gian rồi, thường xuyên pha trà, nay trà pha ra, thể uống, hơn nữa phải pha qua mấy lần trà, lại dùng nước trà nấu ấm trà này, khử mùi lạ, mới có thể chính thức pha trà uống."

      Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc pha trà có bài có bản, trà pha ra lại cho người uống..., chỉ sai người đổ vào gốc cây hoa, liền cười : "Hành hạ như thế, tối nay là có uống trà rồi?"

      Chân Ngọc cười : "Trà pha ra từ ấm này vẫn thể uống..., nhưng ấm khác có thể!" rồi phân phó Lập Hạ: "Còn tìm ấm khác pha trà?"

      Lập Hạ đáp, vào hồi, cùng ra ngoài với Hồng Tụ người cầm bình, người bưng ly trà, tự bếp trà bận rộn.

      Lúc này Vương Chính Khanh nhìn Hồng Tụ, cũng là càng nhìn càng quen thuộc, cảm giác nàng ta giống như người, lại nhìn Chân Ngọc, trong giây lát, bừng tỉnh, Hồng Tụ này, phải là giống quận chúa Đường Diệu Đan sao? Ban đầu Chân Ngọc cầm bức họa đổi Hồng Tụ, cũng phải là nhìn trúng tư thái của Hồng Tụ, ràng là nhìn tướng mạo nàng ta giống như đường Diệu Đan, lúc này mới tìm cách đổi. Chỉ là nữ tử như Đường Diệu Đan, sao đáng để Chân Ngọc nhớ mong?

      Sau khi từ am Kim Sa trở về, Chân Ngọc lại sai bảo Hồng Tụ nữa, đám người Hồ ma ma cho là nàng mất trí nhớ, nhớ nổi Hồng Tụ, liền cũng để ý. Chỉ có Chân Ngọc nghi hoặc, tự trách mình vì sao mỗi khi nhìn thấy Hồng Tụ, liền có chút chán ghét, ràng Hồng Tụ dịu dàng nhu thuận, nhưng nàng chính là thích Hồng Tụ nữa.

      Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn

      Mắt thấy ánh mắt Vương Chính Khanh di chuyển người Hồng Tụ, Chân Ngọc liền tiến tới : "Thế nào, mỹ nhân vui tai vui mắt chứ? Tặng cho ngươi. Về sau để cho nàng trong thư phòng hầu hạ ngươi là được rồi."

      Vương Chính Khanh cười nhạt : "Đây là ban đầu nàng cầm bức họa đổi với Tăng Thiếu Dương, giờ cần nàng ta, sao trả nàng về Tăng gia, đổi bức họa kia về?"

      Chân Ngọc vừa nghe, hỏi "Mỹ nhân trong phủ chúng ta đủ nhiều rồi, ta làm sao cầm bức họa đổi nàng tới đây chứ?"

      "Lúc ấy nghe Hồ ma ma , hình như là nàng nhìn trúng nha đầu này có tư thái tốt, muốn đổi lấy cho ta làm thiếp thị, sau lại nhìn nha đầu này tệ, liền giữ lại bên mình để dùng." Vương Chính Khanh lắc lắc đầu : "Ta muốn nha đầu này, nhìn chướng mắt."

      Chân Ngọc cũng lắc đầu, ràng nha đầu này rất đẹp, chính mình mấy ngày nhìn nàng, cũng cảm thấy chướng mắt, kỳ quái. Nàng suy nghĩ, giọng hỏi " trả lại Tăng gia, Tăng gia chịu hoàn trả bức họa kia ?"

      "Ta đoán họ chịu, bởi vì bức họa này là tặng cho Tăng lão gia làm thọ lễ, Tăng Thiếu Dương làm sao dám đòi lại từ chỗ Tăng lão gia?" Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc cho là , ngờ tính lấy Hồng Tụ để đổi bức họa kia về, khỏi bật cười, muốn đưa tay sờ sờ đầu nàng, nhất thời thấy trong sân nha đầu nhiều, chỉ đành phải nhịn lại, giọng : "Trong Tăng phủ có mấy ấm tử sa tồi, trong đó có ấm trà Tây Thi, cực kỳ tinh xảo đáng , thích hợp cho hai người dùng trà. Nàng trả lại Hồng Tụ, dùng nàng ta đổi lấy ấm trà kia, đoán chừng Tăng Thiếu Dương thể làm gì khác hơn là đổi với nàng."

      Ánh mắt Chân Ngọc sáng lên, nhàng cười : "Vẫn là Tam lang biết tính toán."

      Nhất thời Lập Hạ rót trà bưng tới, hai người bưng trà uống, lại ăn chút hoa quả, tới thi văn, cũng có hứng thú.

      Lập Hạ thấy Vương Chính Khanh chậm chạp , biết muốn an giấc ở nơi này hay , chỉ nhìn Chân Ngọc, muốn đợi chỉ thị của nàng.

      Chân Ngọc nhìn trời cũng sớm, liền hỏi Vương Chính Khanh: "Tới nay Tam lang muốn nghỉ ngơi ở chỗ này sao?"

      Vương Chính Khanh chỉ chỉ ấm Thụ : "Nó ở đây, ta đương nhiên ở đây."

      Chân Ngọc liền phân phó Lập Hạ: "Tìm người mang giường La Hán tới đây, đưa thêm chăn nệm nữa, Tam gia tạm thời muốn chung phòng với ta."

      phải cùng giường sao? Vương Chính Khanh có chút thất vọng, nhưng ngẫm lại, có thể chung phòng trước tồi rồi, liền nhịn lại phản đối, rất sợ Chân Ngọc để cầm theo ấm trà cút.

      Lập Hạ nghe thấy để cho người mang giường tới, vốn muốn gì, suy nghĩ chút, cũng nữa, chỉ cười mỉm dẫn người chuyển giường.

      Hồ ma ma nghe được muốn thêm giường, liền ngăn Lập Hạ lại : "Chuyển giường phải chọn giờ lành, chuyển lung tung như vậy, thể được."

      Lập Hạ : "Tuy là như thế, nhưng cái khó là tối nay Tam gia và Tam phu nhân muốn chung phòng, lúc này sai người chọn ngày lành tháng tốt kịp nữa. Theo con thấy, tối nay ánh trăng cực tốt, họ vừa vừa cười, chính là giờ lành rồi."

      Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn

      Hồ ma ma vừa nghe, cũng thấy có đạo lý, liền giọng : "Đặt giường của Tam gia đối diện giường Tam phu nhân, để cho họ có thể nhìn thấy đối phương."

      Lập Hạ đáp, lặng lẽ hỏi "Có muốn đốt hương hay ?"

      Hồ ma ma khoát tay : "Tạm thời đừng đốt, phải xem tình trạng Tam gia và phu nhân làm chuyện gì rồi ." Chịu chung phòng rồi, nhất định chung giường. Bọn họ đốt hương trợ hứng, cũng đừng khéo quá hóa vụng.

      Khi Hồ ma ma và Lập Hạ dọn dẹp giường đệm, Chân Ngọc tự vào phòng, đổi xiêm áo sau tấm bình phong, rửa mặt, lên giường của mình nằm trước, phân phó Lập Hạ: "Chốc nữa Tam gia vào, các ngươi hầu hạ là được, ta ngủ trước đây." rồi hạ màn, đắp chăn nhắm mắt lại, chỉ lát liền ngủ thiếp .

      Vương Chính Khanh qua thư phòng chuyến, khi trở về, đèn trong phòng Chân Ngọc chỉ còn lại chiếc, màn của nàng buông xuống, cũng là ngủ rồi.

      Hồ ma ma vào hầu hạ, nhàng giúp trải giường chiếu, lại lấy nước cho Vương Chính Khanh rửa mặt, nhìn lên giường, lúc này mới lui xuống.

      Lập Hạ thấy Hồ ma ma ra ngoài, liền giọng hỏi: "Có phải sai người trực đêm hay ?"

      Hồ ma ma gật đầu : "Đương nhiên rồi, lúc nửa đêm muốn uống nước uống trà, phải có có người ứng tiếng."

      Vương Chính Khanh nằm ở giường, cũng là ngủ được, chỉ trở mình tới lui, lại gọi : "Ngọc nương, Ngọc nương, ngủ chưa?"

      Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn

      Chân Ngọc mơ hồ nghe được tiếng la, thầm : "Ồn ào cái gì?"

      " tốt quá, nàng chưa ngủ nha?" Vương Chính Khanh lập tức nhảy xuống giường, chụp giày vào xông tới bên giường Chân Ngọc, vén màn lên : "Có lẽ uống quá nhiều trà, nên ngủ được, bằng chúng ta tâm !"

      Chân Ngọc nghe được thanh, miễn cưỡng mở mắt, nhìn Vương Chính Khanh hồi lâu : "Tranh cãi lại, ấm trà này ta cần nữa."

      Vương Chính Khanh lập tức ngậm miệng, chỉ đành phải lui về giường của mình, nằm chết dí giường than thở, nhìn thấy, nghe thấy, lại cứ ăn được!

      Chân Ngọc lật người, lại ngủ thiếp , đêm nay, lại trách mộng liên tiếp, khi mơ thấy mình là nam tử, khi mơ thấy mình biến thành nữ tử khác, khi lại mơ thấy mình trúng tên ngã xuống, cúi bên tai Vương Chính Khanh ra bí mật nào đó. Buổi sáng sau khi tỉnh lại, thấy giường Vương Chính Khanh trống , biết vào triều sớm, tim nhất thời đập mạnh và loạn nhịp, thầm nghĩ rảnh rỗi chi bằng hỏi Tam lang chút, khi ta trúng tên ngã xuống, có thể từng với điều gì đó.

      Ninh lão phu nhân biết được Vương Chính Khanh nghỉ ngơi trong phòng Chân Ngọc, cũng thở hơi, vợ chồng ân ái, bà mới có thể sớm được ôm cháu. lâu sau, lại có nha đầu tới cho bà biết, trong phòng Chân Ngọc cso thêm cái giường, Vương Chính Khanh và Chân Ngọc phân giường ngủ, cũng ngủ chung giường lớn.

      Ninh lão phu nhân cực kỳ kinh ngạc, hai vợ chồng náo hoa súng gì đây?

      Nhất thời có nha đầu báo lại, con dâu của Thọ vương phi Quý thị tới.

      Ninh lão phu nhân vội lệnh người mời Quý thị vào, cười hỏi: "Khá lâu thấy cháu rồi, thế nào hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?"

      Quý thị ngồi xuống, cười : "Còn phải là bởi vì lần trước lấy được kịch bản tốt ở chỗ người, lần này, vương phi thúc giục cháu tới xem chút, hỏi Ngọc nương có viết kịch bản nữa ? rằng nếu viết, nhất định phải giành trước,Thọ vương phủ chúng ta diễn kịch trước, cũng mời mọi người tới xem kịch, để cho phủ công chúa giành hết được."

      Ninh lão phu nhân cười : "Mấy ngày trước Đức Khánh Công lão phu nhân cũng tới đây hỏi, thẳng đợi Ngọc nương thân thể tốt lên, giúp viết kịch bản. Ta Ngọc nương nhà ta cũng phải là đặc biệt viết kịch bản, các ngươi hai tới đây muốn kịch bản như vậy, hiền hậu."

      Quý thị cười : "Muốn trách, chỉ có thể trách văn phong của Ngọc nương tốt quá. Lần trước kịch bản đó được bài diễn, cũng nổi tiếng rồi. Ngay cả hoàng thượng trong đạo quan tu đạo, cũng nghe chuyện này, còn hỏi mấy câu đấy. Nghe kịch bản do nữ tử viết, cũng vô cùng ngạc nhiên."

      Trữ lão phu nhân vừa nghe Hoàng đế cũng biết chuyện này, khỏi ngồi thẳng lên, cười hỏi: "Sao huyên náo đến nỗi hoàng thượng cũng biết?"

      Quý thị liền : "Lần trước kịch bản này từ khúc triền miên, có mấy vị công công cũng xem kịch, quay về đạo quan, cũng là cẩn thận hát mấy câu, nên khiến hoàng thượng chú ý."

      Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn

      Ninh lão phu nhân cười cười, muốn khoe khoang thay Chân Ngọc phen, lại nhịn xuống, chỉ sai người mời Chân Ngọc tới đây.

      Quý thị cũng là ngăn Ninh lão phu nhân lại, đứng lên : "Ngọc nương giờ là hồng nhân (người nổi tiếng), hay là cháu thăm nàng!" rồi ra cùng nha đầu.

      Chân Ngọc trong phòng chép chép viết viết, nghe được Quý thị tới chơi, vội ra trước cửa nghênh đón.

      Quý thị cầm tay Chân Ngọc, nhìn kỹ nàng, cười : "Khí sắc tốt hơn nhiều rồi, rảnh rỗi cũng nên ra ngoài dạo, hoạt động chút."

      Chân Ngọc cười mời Quý thị vào phòng, hai người ngồi xuống, lại lên trà, lúc này mới chuyện phiếm.

      Quý thị hỏi được Chân Ngọc viết kịch bản mới, cảm thấy cực hứng thú, chỉ hỏi tới viết kịch tình gì.

      Chân Ngọc cười giới thiệu mấy câu, lại đồng ý viết xong cho quý thị xem trước, Quý thị lúc này mới hài lòng.

      Lại ngồi được chốc lát, thấy bọn nha đầu có bên cạnh, Quý thị mấy lời trong lòng với Chân Ngọc, lặng lẽ : "Muội vào cửa cũng hơn năm, còn có động tĩnh gì, thực khó xử. Nếu là thân thể yếu ớt, nên mời thánh thủ phụ khoa bốc vài thang thuốc uống. Nếu là nguyên nhân khác, cũng nên suy nghĩ chút."

      Đợi đưa Quý thị , Chân Ngọc tự định giá, lại cùng Hồ ma ma : "Ma ma, tuổi Tam gia cũng rồi, còn có con, quả kỳ cục."

      Hồ ma ma vừa nghe liền mừng rỡ, đây là nghĩ thông suốt rồi sao?

      Chân Ngọc lẩm bẩm : "Ma ma cảm thấy, là an bài Chu di nương hầu hạ Tam gia trước, hay là an bài Hạ di nương trước đây? Trong hai người bọn họ, nhất định phải chọn người sinh con."

      Hồ ma ma trong chốc lát há miệng cứng lưỡi, lâu sau mới : "Tam phu nhân, nếu để cho thiếp thị sinh con, đứa bé kia phải nhận người làm đích mẫu, nhưng dù sao người phải là mẹ ruột của đứa bé, tóm lại cách tầng. Tương lai đứa bé lớn lên, nếu là sinh dị tâm, chỉ lo cho mẹ đẻ, để ý tới đích mẫu là người này, người phải chịu thiệt thòi! Biện pháp tốt nhất, là Tam phu nhân tự sinh đứa."
      Last edited: 6/3/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 51

      Chân Ngọc vừa chuyện, lại mài mực, viết phong thư đưa cho Hồ ma ma : "Giao cho người bên ngoài, lệnh họ lập tức đưa đến Tăng gia, mời Dao nương tử đích thân mở."

      Hồ ma ma cười : "Từ lúc Tam phu nhân trúng tên ở am Kim Sa, Dao nương tử mặc dù thể đích thân đến thăm, nhưng cũng phái người hỏi thăm mấy lần, lúc này Tam phu nhân khỏi bệnh rồi, quả nên hồi đáp tạ tiếng."

      Vương Chính Dao là do có thai, thời gian này thể ra ngoài lại, mỗi khi có chuyện, liền sai người viết thư hỏi thăm. Chỉ là lá thư này của Chân Ngọc, ngoại trừ đáp tạ, cũng là Vương Chính Dao có tin mừng, bên cạnh chỉ sợ có người hầu hạ thỏa đáng, muốn đưa Hồng Tụ trở về hầu hạ nàng, còn hỏi ấm Tây Thi mà Tăng Thiếu Dương cất giữ.

      Hồ ma ma nghe muốn trả Hồng Tụ lại, cũng thở hơi, những ngày trước, Tam phu nhân luôn thân thiết với vị nương Hồng Tụ này, hề để tâm tới những người khác, mình, ngay cả Lập Hạ và Bán Hà, cũng có vài câu oán hận! nay trả Hồng Tụ về, chính là điều mà mọi người mong muốn.

      Sau khi bức thư của Chân Ngọc được gửi , tới sáng sớm ngày hôm sau, liền nhận được thư hồi của Vương Chính Dao.

      Chân Ngọc mở thư ra xem, khỏi giãn chân mày, cười với Hồ ma ma: "Dao nương tử cũng sảng khoái, đồng ý để Hồng Tụ trở về, sau đó sai người đưa ấm tử sa tới!"

      lâu sau, Hồng Tụ nghe chuyện này, nhất thời vọt vào phòng, quỳ trước mặt Chân Ngọc trước mặt khấu đầu : "Tam phu nhân thực muốn trả nô tỳ về Tăng gia sao? Sau khi nô tỳ theo Tam phu nhân, tự hỏi cũng có làm sai chuyện gì, lòng hầu hạ Tam phu nhân, dám có chút lòng riêng, bị trả về như vậy, sau này nô tỳ nào có mặt mũi đứng giữa các tỷ muội nữa?"

      Chân Ngọc còn chưa lên tiếng, Hồ ma ma trước: "Càn rỡ! Ban đầu Tam phu nhân dùng bức họa đổi ngươi tới đây, chính là trông cậy vào ngươi có thể được Tam gia coi trọng, sinh hạ trai nửa , nhưng trong thời gian ngươi tới, đuôi mắt Tam gia cũng quét ngươi, ràng là thích ngươi, như vậy, ngươi ở lại chỗ này có tác dụng gì? Hơn nữa nay cũng phải trả về Tăng gia, mà là dùng ngươi đổi ấm tử sa của Tăng gia. Ấm tử sa này là bảo vật, dùng ngươi đổi nó, bôi nhọ ngươi."

      Hồng Tụ vừa nghe là muốn dùng nàng đổi ấm tử sa, trái tim hơi thả lỏng. Nếu là đem trả nàng về, nàng chính là người còn giá trị, tất nhiên bị người khác chê cười. Nếu là dùng nàng đổi ấm tử sa, có thể , nàng đáng giá bằng ấm tử sa, giá trị con người nâng cao lên chút, đến nỗi bị người khác coi thường. Hơn nữa trở lại Tăng gia, quen cửa quen nẻo. Nếu là chủ mẫu cất nhắc, chừng có thể làm thông phòng gì đó, tốt hơn là chịu khổ ở Vương gia như nay. Nàng suy nghĩ như thế, liền hề khóc nữa, chỉ khấu tạ Chân Ngọc, đa tạ nàng những ngày tháng qua chiếu cố.

      Chân Ngọc khoát tay cái : " , hầu hạ chủ mẫu nhà ngươi tốt, chừng tương lai có điềm tốt!"

      Hồ ma ma đợi Hồng Tụ khấu đầu xong, liền phân phó Lập Hạ vào đỡ nàng lui xuống, giúp đỡ thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Tăng gia.

      Tới buổi trưa, Hồng Tụ được đưa , Chân Ngọc đứng dưới mái hiên, nhất thời có chút buồn bã, nhưng biết mình phiền muộn cái gì.

      Hồ ma ma bận rộn phen, lại thấy ma ma lặng lẽ tới tìm bà chuyện, bà vừa nghe, vội vàng tới cửa sau.


      Chân Ngọc ngủ trưa vừa tỉnh, liền thấy Hồ ma ma ngồi ở bên giường nhìn nàng, khỏi giật mình : "Ma ma có chuyện gì sao?"

      Hồ ma ma giọng : "Sử Thiết Thủ tới, có chuyện muốn bẩm với Tam phu nhân."

      "Sử Thiết Thủ?" Chân Ngọc mờ mịt : " là ai?"

      Hồ ma ma vỗ đầu cái, lúc này mới hết cho Chân Ngọc nghe chuyện lúc trước tương trợ Sử Thiết Thủ, lại dặn Sử Thiết Thủ giúp đỡ lưu ý mọi chuyện trong vương phủ.

      Chân Ngọc nghe xong, suy nghĩ chút : "Giờ ta mất trí nhớ, những chuyện trước đây an bài, chỉ sợ thể bận tâm, nếu chuyện này là vì Tam gia, liền để Sử Thiết Thủ bẩm báo với Tam gia, về sau nghe lệnh của Tam gia là được."

      Hồ ma ma vừa nghe, đây là tiết tấu phu nhân muốn an tâm đợi ở phòng trong, mọi chuyện phòng ngoài để Tam gia lo liệu! Bà nhất thời mừng rỡ, liền : "Vốn nên như thế. Hơn nữa mỗi lần Tam phu nhân gặp mặt Sử Thiết Thủ, ta đều lo lắng, sợ bị người khác nhìn thấy, truyền ra những lời hay."

      Chân Ngọc cười : "Bây giờ chính ta để ý tới chuyện phòng ngoài, cũng tự có người đến cho ta biết."

      Hồ ma ma vừa nghe, còn phải sao? Kể từ sau khi kết bài huynh muội với Chân Thạch, phòng ngoài có chuyện gì, Chân Thạch đều thông qua Kiều thị, để Kiều thị cho Tam phu nhân biết, còn quan tâm săn sóc hơn cả đại ca ruột.

      Vào lúc này, Vương Chính Khanh trở về phủ, vào Chân Ngọc phòng, phát thiếu nha đầu, nhiều hơn ấm tử sa, tất nhiên mừng thầm, sớm vừa mắt Hồng Tụ, lần này trả về, trong phòng nhàng khoan khoái hơn nhiều.

      Chân Ngọc thấy tới, liền chuyện về Sử Thiết Thủ cho biết. Vương Chính Khanh vừa nghe liền : “ có chuyện muốn bẩm báo cho nàng biết, nhất định là việc gấp, nên trì hoãn. Giờ ta liền gặp chút, nàng cứ an tâm .”

      Vương Chính Khanh gần nửa canh giờ mới trở về, trầm mặt : “ nha đầu bên quận chúa Đường Diệu Đan cầm theo phong thư xuất phủ, lá thư này được gửi tới phủ đệ của công chúa An Tuệ.”

      Chân Ngọc cau mày : “ như vậy là quận chúa Đường Diệu Đan cấu kết với công chúa An Tuệ?”

      Vương Chính Khanh dạo bước : “ Công chúa An Tuệ nắm giữ tài chính Kinh Thành, vô cùng quan trọng. Quận chúa Đường Diệu Đan mặc dù sống nhờ trong phủ Cửa Giang vương, kì thực nàng ta xuất thân giàu có, năm đó Trấn Bắc vương lưu lại đủ nhiều tiền bạc và tài sản, tất cả những thứ đó đều do vị lão nhân gia trong phủ Trấn Bắc vương nắm giữ, chỉ chờ quận chúa Đường Diệu Đan tuyển được phu quân, mới giao lại sản nghiệp cho quân chúa Đường Diệu Đan. Nếu như quận chúa Đường Diệu Đan bị công chúa An Tuệ kéo về phe mình, sau đó công chúa An Tuệ ra mặt làm chủ hôn cho Đường Diệu Đan, đến lúc đó hai người bọn họ liên thủ, khi muốn gây bất lợi cho Vương Gia, đại giành ngôi của Vương Gia chỉ sợ rơi vào thế hạ phong.”

      Lúc đó Cửu Giang Vương hi vọng Vương Chính Khanh hưu Chân Ngọc, sau đó cưới Đường Diệu Đan, nguyên nhân trong đó, cũng là muốn mượn tay Vương Chính Khanh, giữ phần gia sản này của Đường Diệu Đan vào vương phủ, do vương phủ sử dụng, dùng để nuôi quân đối kháng với hai vị vương gia khác.

      Chân Ngọc nghe xong lời của Vương Chính Khanh, cũng thở dài : “ Nếu như ngươi cưới quận chúa Đường Diệu Đan, là Vương gia được cả người lẫn của! Giờ lại tiện làm rồi.”

      Vương Chính Khanh cũng : “ Hôm nay chỉ sợ quận chúa Đường Đan Diệu vì ái sinh hận, gây bất lợi cho Vương Gia.”

      Chân Ngọc nghe Vương Chính Khanh phân tích tình thế nửa ngày, nhất thời : “ Vương gia đành lòng xuống tay với tiểu đường muội mình nuôi lớn từ , có người có thể xuống tay.”

      Mắt Vương Chính Khanh sáng lên : “ tệ, việc này chỉ cần cho vương phi biết, vương phi tự nhiên tìm cách đối phó với quận chúa Đường Diệu Đan, ít nhất trong lúc này, để cho quận chúa Đường Diệu Đan và công chúa An Tuệ liên thủ với nhau.”

      Vương Chính Khanh suy tính, cũng có việc gấp muốn phân phó cho Chương Phi Bạch làm, nhất thời trở về thư phòng, đêm đó ngủ trong thư phòng, về phòng Chân Ngọc nữa.

      Chân Ngọc ở trong phòng, lại vừa dùng ấm tử sa rót uồn trà, vừa viết kịch bản. Tới ngày thứ ba, Quý thị lại tới, thấy Chân Ngọc viết xong kịch bản, nhanh chóng nhận lấy nhìn cái. Nhìn xong thở dài : “ Ngọc nương, làm sao muội có thể nghĩ ra câu chuyện như thế này, mới lạ.”

      Nội dung của kich bản lần này mà Chân Ngọc viết, là vị nữ tử tài hoa xuất chúng, cam lòng làm nữ tử bình thường trong khuê nữ, bởi vậy giả tranh thành huynh trường, vào kinh thi, đậu tiến sĩ, sau đó thi trong Kim Điện, được phong Bảng Nhãn. Sau đó, nàng và Trạng nguyên gia ăn cùng bàn, ngủ cùng giường, cùng làm việc, hai người dần sinh tình. Trạng Nguyên gia biết nàn là nữ tử, chỉ nghĩ rằng mình đọan tụ ( đồng tính), vô cùng khổ não, suy nghĩ nên lấy vợ để dứt bỏ tâm tư của mình. Bảng nhãn thấy thế, chỉ đành mượn say rượu, công bố thân phận. Kết cục dĩ nhiên là đại đoàn viên.

      Quý thị có được kịch bản, hào hứng trở về phủ, nhanh chóng cầm cho Thọ vương phi xem.

      Thọ vương phi là người thích xem kịch, vừa thấy kịch bản liền cười : “ Lần trước để công chúa An Tuệ có được trước, lúc này chúng ta cũng có thể tranh được trước rồi, mau cho người đến diễn kịch.”

      Mẹ chồng nàng dâu chuyện, bên ngoài có ma ma vào : “ Vương phi, phu nhân, Tam vương gia tới.”

      Thọ vương phi hơi kinh ngạc, Thọ vương gia cùng Tam vương gia Đường Tấn Minh tuy là chú cháu, cũng qua lại thân thiết, thậm chí vì kiêng dè, gặp mặt còn lạnh lùng. Lúc này Đường Tấn Minh đột nhiên tới, là vì chuyện gì?

      Đường Tấn Minh vừa vào, mọi người chào hỏi xong, nhất thời thấy Thọ vương phi cầm kịch bản, liền cười : “ Đây chẳng lẽ là kịch bản lấy được từ trong tay Chân thị?”

      Thọ vương phi cười : “ Đúng thế.”

      Đường Tấn Minh nhất thời đưa tay qua : “ Xin thím cho chất nhi xem chút.”

      Thọ vương phi tiện từ chối, chỉ đành phải đưa kịch bản cho Đường Tấn Minh.

      Đường Tấn Minh lật xem tại chỗ, chưa kịp nhìn xong, đứng lên, cười : “ Thím, kịch bản này ta muốn rồi.” xong đợi Thọ vương phi kịp phản ứng lại, cầm kịch bản nhanh chân bỏ chạy.

      “ Đây là, đây là lừa gạt!” Thọ vương phi thất thanh hô lên: “ Lão Tam, đứng lại!”

      Đường Tấn Minh nào để ý đến bà? Chỉ trong chốc lát, liền chạy ra khỏi Thọ vương phủ, giục ngựa chạy về phủ của mình.

      Mưu sĩ tâm phúc của Đường Tấn Minh Trần Minh Viễn chờ trong thư phòng. thấy Đường Tấn Minh cầm kịch bản trở lại, khỏi cười : “ Đắc thủ rồi.”

      Đường Tấn Minh cười : “ Chỉ là quyển kịch bản, cho dù bị cướp mất, họ cũng chẳng thể làm gì, nhiều nhất cũng chỉ là mắng cho trận thôi.”

      Trần Minh viễn nhận lấy kịch bản lật lật, thở dài : “ Quả nhiên văn phong tồi, chả trách hoàng thượng sau lần nhìn thấy cái kịch bản đó, thêm xem kịch nữa, cũng rất là để ý! Lúc này vương gia nên nhanh chóng cho diễn kịch, mời hoàng thượng xem xong nhất định thưởng cho vương gia.”

      Đường Tấn Minh hài lòng, những người tranh đoạt chết sống lại, lại quên lấy lòng làm cho hoàng thượng vui vẻ. Cần biết rằng, người cuối cùng có thể quyết định kết cục, vẫn là hoàng thượng thôi!

      Trần Minh Viễn ra có chút lẩm bẩm, hoàng thượng ở đao quan thanh tu, lại cứ càng cam lòng tịch mịch, nuôi nhiều tiểu đạo giải buồn, lại xem kịch trồng hoa, ....... Cũng vì vậy tương lai ngôi vị thái tử chừng chỉ dựa vào thích của hoàng thượng mà lập rồi, màng tới những thứ khác! Nếu như vậy, Tam vương gia để ý tiết khí lấy lòng hoàng thuợg, liền có lợi rất lớn.

      Đường Tấn Minh vỗ tay : “ Lần trước để Điền Loan Loan vào Vương gia, để cho nàng ta náo loạn hậu trạch, nhờ vào đó khiến Vương Chính Khanh cách nào lòng tương trợ Cửu đệ bày mưu tính kế, ngờ Điền Loan Loan vô dụng, chỉ vừa ra tay, để cho Chân thị đoán được, còn bị cấm túc. Lúc đó bổn vương cảm thấy kì lạ rồi, nữ tử nơi khuê phòng như Chân thị, sao lại có thủ đoạn đến mức đó! Đợi đến khi mật thám điều tra nghe ngóng, Chân thị rất có thể là mật thám ban đầu Chân Bảng an bài bên cạnh Vương Chính Khanh, mới hóa giải nghi ngờ của bổn vương. Chỉ là nữ tử tài mạo song toàn như vậy, ở bên cạnh bổn vương, chỉ ở bên cạnh Vương Chính Khanh, đáng tiếc.”

      lát sau, Đường Tấn Minh lại cảm thán: “ Lần trước ở phủ công chúa An Tuệ tình cờ nhìn thấy Chân thị, biểu khác thường , cả người còn toát ra vẻ danh sĩ phong lưu, làm người ta vừa thấy liền khó quên.”

      Trần Minh Viễn lật qua trang kịch bản, dùng tay giữ, ngẩng đầu lên : “ Vương gia muốn có được Chân thị, có rất nhiều biện pháp.”

      * Lại có tên đầu heo muốn đánh chủ ý với Ngọc Lang (+_+)
      Last edited: 9/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 52

      Liên tiếp có được hai ấm tử sa, Chân Ngọc vui mừng trong lòng, chỉ là ấm Thụ dù sao cũng quá trân quý, sợ cẩn thận làm vỡ, nên chỉ thỉnh thoảng lấy ra pha trà, thời gian khác chủ yếu là đặt trong tủ đồ quý thưởng thức. Ấm Tây Thi đó ngày ngày dùng.

      Hồ ma ma cười : "Giờ Tam phu nhân chỉ thân thiết với hai cái ấm này thôi, hoàn toàn thích những ấm khác nữa rồi."

      Chân Ngọc cười : "Ấm tử sa là đồ tốt mà, trong ngày hè, để lá trà bên trong bảy ngày, cũng thiu. Dùng loại ấm này pha trà uống..., rất tốt cho thân thể. Hơn nữa trà pha ra, sắc hương vị đầy đủ, mạnh hơn biết bao nhiêu lần so với ấm bình thường."

      Thời gian này Hồ ma ma thấy khi Chân Ngọc pha trà, ấm Tây Thi chỉ pha loại trà, trà khác cũng phân chia các loại, dùng những ấm khác nhau để pha, biết đây là sợ ấm trà hút vị, pha linh tinh hỏng hương vị trà, nhất thời cười : "Ngày trước dạ dày Tam phu nhân được tốt, cũng phải rất thích uống trà, hôm nay có được ấm tử sa, lại thích uống trà."

      đến trà, Chân Ngọc liền hỏi: "Lần trước ở trong am, ma ma phải là ta thắng lão hòa thượng miếu Thanh Phong bốn ván cờ, được ba hộp trà sao? Vậy trà đâu?"

      Hồ ma ma khỏi cười, "Phu nhân còn nhớ sao? Trà này phải phu nhân tặng hộp cho lão phu nhân, hộp cho Tam gia, hộp khác, lúc ấy Tam phu nhân để cho ta đưa qua cho quận chúa Đường Diệu Đan, quận chúa Đường Diệu Đan này ngay trước mặt ta, đưa trà cho bà tử giữ cửa, lãng phí trà ngon như vậy."

      Chân Ngọc cười tiếng : "Lần trước nếu có thể thắng được trà ngon, lần này muốn uống trà ngon, nhất định có thể thắng mấy hộp."

      Hồ ma ma nhất thời cười : "Cũng nghe miếu Thanh Phong vừa hái trà thu, vài nhóm người vì muốn lấy được trà này, lên đánh mấy ván cờ với lão chủ trì, cuối cùng thua ngay từ đầu, hộp trà cũng có được."

      Vừa chuyện, Chân Ngọc quả thực nổi lên hứng thú, quyết định ngày hôm sau đến miếu Thanh Phong dâng hương, thắng mấy hộp trà mang về.

      Ngày hôm sau, Chân Ngọc liền dẫn Hồ ma ma và Lập Hạ đến miếu Thanh Phong. Lão chủ trì thấy là Chân Ngọc tới, nhất thời mất khống chế la ầm lên: "Được lắm, lần trước thắng ba hộp trà về, khắp nơi tuyên dương, đánh cho lão nạp hoa rơi lạc thủy, thất bại thảm hại cái gì đó, đến nỗi hễ là khách hành hương lên núi, đều muốn đánh cùng lão nạp ván, cho là lão nạp nếu bại dưới tay nữ tử, kỳ nghệ nhất định thoái hóa, dễ dàng thắng ván cái gì đó. Ngươi ngươi, thắng thắng, khoe khoang khắp nơi làm cái gì? Giống như lão nạp, cả đời này biết thắng bao nhiêu ván cờ, chưa bao giờ khoe khắp nơi."

      ___Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn___

      Chân Ngọc cười ha ha, "Lão hòa thượng, có dám xuống ba ván cờ nữa hay ? Nếu ông lại thua tiếp, đưa tất cả trà trong miếu cho ta thế nào?"

      "Lần trước thấy ngươi là nữ tử, nhất thời sơ xuất mới có thể thua, lần này sao có thể thua được nữa?" Lão chủ trì vuốt râu ria, lòng tin tràn đầy. Lần đó thua thảm hại, sao đó dùng sức nghiên cứu nước cờ của đối phương, đoán rằng lần đánh này, thua liền ba trận nữa.

      Hai người xong, tiểu hòa thượng bày xong bàn cờ ở trong phòng, mời bọn họ vào.

      Cờ hạ được nửa, tiểu hòa thượng lại vào cúi người bên tai lão chủ trì hai câu, lão chủ trì vừa nghe, khoát tay : "Đợi chúng ta hạ hết ván này rồi ."

      Chân Ngọc đoán lão chủ trì có chuyện quan trọng, liền : "Chủ trì có chuyện cứ làm, ván cờ này tính là cờ hòa."

      Lão chủ trì nào chịu? Kiên trì đánh hết cờ với Chân Ngọc, vẫn là thua, nhất thời thở dài : "Nước cờ của nữ thí chủ có nhiều thay đổi, so với lần trước, hình như lại tinh tiến hơn chút, lợi hại mà!" xong nhìn đám người tiểu hòa thượng và Hồ ma ma chút, rồi nhìn Chân Ngọc : "Có vị quý nhân muốn gặp nữ thí chủ, mượn phòng cờ chuyện mà thôi."

      Chân Ngọc sững sờ, chưa kịp chuyện, rèm cửa bỗng nhiên bị vén lên, quý công tử tuấn lãng vào.

      Hồ ma ma tất nhiên nhận ra đối phương, cúi bên tai Chân Ngọc : "Là Tam vương gia." Bà xong, thầm kinh hãi, Tam vương gia muốn gặp phu nhân ràng như thế này, chuyện cùng phu nhân, là có ý tứ gì?

      Chân Ngọc vừa nghe là Tam vương gia, vội vàng đứng lên hành lễ. Lần trước khi gặp Chân Ngọc, Đường Tấn Minh chỉ nhìn lướt qua, lần này chứa tâm tư, tỉ mỉ quan sát nàng, thấy nàng mày đen mắt thu thủy, eo thon da trắng, còn mê người hơn mỹ nhân trong phủ , lòng khỏi ngứa ngáy, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, khoát tay : " cần đa lễ, mau mau ngồi xuống." Vừa , vừa nhìn về phía những người khác: "Bổn vương có chuyện quan trọng thương lượng với Trạng Nguyên phu nhân, các ngươi lui ra cả !"

      Đến gặp giữa ban ngày ban mặt như thế, cũng sợ làm chuyện xấu, Chân Ngọc gật đầu với Hồ ma ma cái, ý bảo bà và Lập Hạ ra ngoài.

      Đợi phòng cờ yên tĩnh trở lại, Đường Tấn Minh ngồi vào Chân Ngọc đối diện, nhìn Chân Ngọc đạo: "Ngưỡng mộ đại danh phu nhân lâu, hôm nay mới có thể đơn độc gặp nhau, vinh hạnh." Đối phương là nữ tử xinh đẹp, nịnh nọt mấy câu, cũng là tình thú.

      Chân Ngọc thấy hai mắt Đường Tấn Minh sáng quắc, trong lòng giật mình, mặt cũng lộ vẻ gì khác thường, cười nhạt : "Vương gia có chuyện gì cứ thẳng!"

      "Được, sảng khoái!" Đường Tấn Minh vỗ tay, cách hồi : "Thân phận của phu nhân, bổn vương tra ."

      "A, ta là thân phận gì?" Chân Ngọc có chút ngạc nhiên, tra cái gì chứ?

      Đường Tấn Minh cười : "Phu nhân chẳng lẽ phải là nữ mật thám Chân Bảng nhãn an bài bên cạnh Trạng Nguyên gia?"

      Chân Ngọc nâng đầu : "Vậy thế nào?"

      ___Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn___

      Đường Tấn Minh lắc đầu : "Phu nhân vẫn ý tứ của bổn vương?"

      Chân Ngọc suy nghĩ chút : "Ý của vương gia là, ta thân là nữ mật thám, khi thân phận bại lộ, Tam lang giữ ta lại? Vào lúc này tốt nhất nên đầu quân cho minh chủ, tìm tốt đường lui?"

      "Thông minh." Đường Tấn Minh cười : " hổ là người Chân Bảng nhãn an bài!"

      Chân Ngọc : "Vương gia cũng biết ta là người Chân Bảng nhãn an bài, vì sao cho là ta phản bội Cửu Giang vương, ngược lại đầu quân cho vương gia đây?"

      Đường Tấn Minh nhìn Chân Ngọc : "Thứ ta có thể cho phu nhân, Cửu đệ chưa chắc có thể cho."

      Chân Ngọc phóng khoáng quay lại nhìn Đường Tấn Minh, mở miệng : "Vương Gia biết ta cần cái gì ?"

      Đường Tấn Minh Đạo: "Cũng chỉ là danh và lợi, thân phận địa vị, vinh dự gia tộc."

      Chân Ngọc cười : "Ta nay là Trạng Nguyên phu nhân, thân phận địa vị đầy đủ rồi. Về phần chuyện mật thám, ra Tam lang biết hết, ngược lại vương gia cần phải phí tâm vì ta."

      Đường Tấn Minh cười : "Vương Chính Khanh là người xảo quyệt, nay còn phải dùng tới nàng, tự nhiên tha thứ, tương lai sao ?"

      Chân Ngọc chậm rãi : "Ý vương gia là?"

      "Nếu nàng chịu rời khỏi Vương Chính Khanh, đến bên bổn vương, bổn vương hứa hẹn, về sau thành đại , phong nàng làm quý phi, về phần gia tộc nàng, đương nhiên có thể thống lĩnh phương Giang Nam, trở thành gia tộc phú quý nhất Giang Nam." Đường Tấn Minh dần dần lợi dụ (lấy lợi ích dụ dỗ), lại cười : "Yên tâm, bổn vương nuốt lời với nữ nhân."

      Đường Tấn minh hết chỗ chê dạ, nếu như ngươi đồng ý, bắt đầu từ thời khắc này, gia tộc của ngươi, bắt đầu gặp xui xẻo.

      Chân Ngọc trầm mặc hồi lâu : "Để ta suy nghĩ." Còn phải nhanh chóng cho Tam lang, để sắp xếp người chiếu ứng cha mẹ mình, để cho người trong gia tộc thời gian này khiêm tốn chút, nên đụng vào nòng súng, an bài xong những thứ này, mới có thể cự tuyệt vị Tam vương gia này.

      Đường Tấn Minh thấy Chân Ngọc tiếng cự tuyệt, cho là có hy vọng, nhất thời cười : "Cho nàng thời gian nửa tháng suy nghĩ." xong đứng dậy ra.

      Chân Ngọc đợi vừa , khỏi hất hết quân cờ bàn xuống đất, chó má, cái gì mà phong quý phi? Ta thèm sao?

      ___Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn___

      Có chuyện này, Chân Ngọc còn tâm tư đánh cờ với lão hòa thượng, cầm hai hộp trà của rồi xuống núi.

      Vào lúc này Vương Chính Khanh chuyện với Chương Phi Bạch trong thư phòng, cực kỳ kinh ngạc : "Ngươi , Điền Loan Loan là người Tam vương gia gài vào?"

      Thời tiết mặc dù lạnh, Chương Phi Bạch lại đầu mồ hôi, về: "Đúng thế."

      Thời gian này, Chương Phi Bạch sai người giám thị Điền Loan Loan gắt gao, lại cố ý để nha đầu Thiên Hương của Điền Loan Loan xuất phủ, ngờ lại thấy Thiên Hương tiếp xúc với người của Đường Tấn Minh. Sau đó điều tra kĩ càng, lúc này mới tra ra Điền Loan Loan là theo lệnh của Đường Tấn Minh vào phủ, làm như vậy là muốn đảo loạn hậu trạch của Vương Chính Khanh, kéo chân .

      Vương Chính Khanh nhắm mắt lại, bản thân thấy tướng mạo Điền Loan Loan giống Bạch Cốc Lan, luôn thể cứng rắn với nàng ta , lần trước mặc dù thấy nàng ta hãm hại Ngọc nương, vẫn mắt nhắm mắt mở, cũng phạt nặng, chỉ cấm túc. ngờ tới, nàng ta lại là người của Đường Tấn Minh.

      Chương Phi Bạch : "Tam gia, dù sao Điền di nương cũng là trong cung ban thưởng tới, lại thể đuổi , cũng thể làm gì nàng ta, khó xử."

      Vương Chính Khanh : "Đưa nàng lên trang , với bên ngoài là nàng bị bệnh, phải an dưỡng."

      Xử lý xong chuyện Điền Loan Loan, Vương Chính Khanh hơi mệt mỏi, nhấc chân về phía phòng Chân Ngọc.

      Vừa đúng lúc Chân Ngọc từ Thanh Phong miếu về, pha trà, thấy vào, liền rót chén đưa cho .

      "Là trà Vân Vụ miếu Thanh Phong?" Vương Chính Khanh thưởng thức hớp, nhìn về phía Chân Ngọc : "Lại thắng cờ lão hòa thượng nữa hả?"

      Chân Ngọc"Ừ" tiếng : "Lão hòa thượng chịu nổi kích nha!"

      Vương Chính Khanh nhất thời bật cười : "Những người chịu thiệt dưới tay lão hòa thượng mà nghe thấy lời này, chắc phải hộc máu."

      Chân Ngọc thấy sắc mặt Vương Chính Khanh hề nữa u, lúc này mới lên tiếng : "Có chuyện muốn với ngươi."

      ___Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn___

      Vừa đúng lúc Vương Chính Khanh cũng mở miệng chuyện, hai người xong ngẩn ra, lại mở miệng : "Ngươi trước ."

      Vẫn là Chân Ngọc trước, ra chuyện Đường Tấn Minh có ý đồ với mình, chưa hết ý : " nay chỉ sợ Tam vương gia gây bất lợi với người nhà ta, cái khác cũng cần lo lắng."

      Vương Chính Khanh vừa nghe liền : "Cửu Giang vương ở Giang Nam cũng có mật thám, gia tộc mẫu phi Bàng thị của người cũng có thế lực, chuyện này chỉ cần gửi thư nhanh cho gia tộc Bàng thị, để người của họ bảo vệ cha mẹ nàng chút, có lẽ trong thời gian ngắn có trở ngại gì. Chỉ là bằng mau sớm trợ giúp Cửu Giang vương lên ngôi. Chỉ khi người lên ngôi, chúng ta mới có cuộc sống an ổn."

      Chân Ngọc gật đầu cái, lại hỏi Vương Chính Khanh có chuyện gì.

      Vương Chính Khanh liền ra chuyện Điền Loan Loan, xong lại : "Trừ nàng ta ra, biết trong phủ còn ai là mật thám nữa!"

      Chân Ngọc trừng mắt nhìn : "Ta mất trí nhớ, cái gì cũng biết." Ngươi ta là mật thám, nhưng bản thân ta lại có cảm giác!

      Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc trợn mắt, nhất thời phục hồi tinh thần lại, sờ sờ đầu nàng : " phải nàng."

      Nhưng ràng giống như ta. Chân Ngọc tiếp tục trợn mắt, hồi lâu : "Chờ ta khôi phục nhớ, trước kia làm chuyện gì, nhất định dối gạt ngươi, hết cho ngươi biết toàn bộ."

      Vương Chính Khanh cười tiếng, đột nhiên ôm Chân Ngọc vào ngực, dịu dàng : "Mặc kệ nàng là mật thám cũng tốt, phải mật thám cũng tốt, là nam cũng tốt, là nữ cũng tốt, dù sao, người ta thích chính là nàng!"

      Thổ lộ sao? Chân Ngọc bị Vương Chính Khanh ôm lấy, lại nghe thêm lời này, cả người cứng ngắc, trong lòng lại giọng hô hào: Này này, thêm vài câu nữa ! Nghe những lời này, có cảm giác rất ấm lòng.
      Last edited: 16/3/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 53

      Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc huơ quyền lên đánh nữa, mà mặc cho ôm, cũng có chút ngoài ý muốn, nhất thời thầm cảnh cáo mình: thể quá gấp gáp, chi bằng từ từ suy tính. Nay nàng ôn thuận, mình càng nên khống chế, nhàng nắm bắt trái tim nàng.

      Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh chỉ là ôm nàng, cũng có tiến bước, cũng rất là ngoài ý muốn, a, đàng hoàng rồi nha!

      Hai người ngồi yên lặng lát, ngoài ấm áp ra, cũng có chút ngượng ngùng, có chút dám nhìn vào ánh mắt của đối phương.

      Vương Chính Khanh dằn lòng, quyết định lùi bước, nhìn Chân Ngọc có dè chừng hay , bởi vậy buông tay ra, giọng : "Mấy ngày nay bận rộn, ta nghỉ ngơi trong thư phòng, tới đây. Nếu như nàng có chuyện, sai người gọi ta là là được."

      "Ừm!" Chân Ngọc có chút thất vọng nho , nhất thời lại thở hơi, tách ra ở cũng tốt, tránh việc cứ bị đánh thức.

      Vương Chính Khanh chuyển về thư phòng ở Hồ ma ma thất vọng nhất, hai người cũng ở cùng chỗ rồi, tấm khăn trắng vẫn nguyên vẹn, nay Tam gia lại chuyển , rốt cuộc lúc nào tấm khăn trắng kia mới có thể dùng đây?

      Bởi vì trời lạnh, Chân Ngọc thường ra khỏi phòng, chỉ vùi ở trong phòng đọc sách, chép chép viết viết. Hồ ma ma lại cho rằng nên may chút đồ, thể chỉ đọc sách. Bởi vậy : "Tam phu nhân, cũng lâu rồi, mà người chỉ thuê cho Tam gia cái hà bao, săn sóc quan tâm chút nào. Nay rỗi rãnh, cũng nên làm thêm bộ quần áo gì đó cho Tam gia. Tuy tay nghề may vá của tú nương trong phủ rất tốt, rốt cuộc ấm lòng người bằng đồ Tam phu nhân tự mình làm."

      Chân Ngọc vừa nghe, quả nhiên bỏ sách xuống, cùng may vá với Hồ ma ma, chỉ là kim trong tay nàng, lại ngừng đâm vào tay, chảy ra vài giọt máu.

      Hồ ma ma chỉ đành phải ngăn lại, để cho nàng cầm kim, thở dài : "Trước đây khả năng may vá của Tam phu nhân mặc dù tính là tuyệt diệu, nhưng cũng tạm được. Sau lại bệnh nặng trận, cũng quên thêu thùa như thế nào rồi, nay mất trí nhớ, ngay cả kim cũng biết cầm nữa. Aiz!"

      Chân Ngọc an ủi Hồ ma ma : "Vấn đề may vá, còn có mọi người mà, ta chỉ là thêm gấm thêm hoa mà thôi. nay có gấm, sắc màu rực rỡ, cho dù thêm hoa, cũng cản trở."

      Hồ ma ma còn chưa cam tâm, cuối cùng tìm hồng huệ tử tới đây dạy Chân Ngọc bện đồng tâm kết, giọng : " làm được hà bao xiêm áo cái gì đó, bện đồng tâm kết đưa cho Tam gia cũng tốt."

      *Đồng tâm kết(同心结) :thuộc loại hình nghệ thuật dân gian Trung Quốc kết (中国结)của Trung Quốc, có từ rất lâu đời. Được bện từ loại dây chuyên dụng, chủ yếu là ngũ sắc xanh, đỏ, vàng, trắng, đen và có nhiều loại kết với những ý nghĩa khác nhau. Đồng tâm kết mang ý nghĩa vĩnh kết đồng tâm (lảm nhảm hoàn tất)

      Hồ ma ma lấy ra hồng huệ tử (dây bện đó) tương đối to, Chân Ngọc học theo lát, cũng dễ học, lâu sau cũng bện ra đôi đồng tâm kết, mặc dù nhìn được đẹp lắm, nhưng rốt cuộc cũng thành hình thành dạng rồi.

      Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn

      Hồ ma ma cầm lên nhìn, cười khép miệng, "Tam phu nhân thêu thùa nên việc, cái đồng tâm kết này ngược lại học rất nhanh, cứ như vậy, tối mai là có thể bện ra đôi đồng tâm kết đẹp mắt rồi."

      Chân Ngọc nhìn đồng tâm kết trong tay, cũng rất có cảm giác thành tựu, cười : "Cái này dễ chút, với lại bện nhiều mấy đôi, đến lúc đó chọn đẹp nhất tặng cho Tam lang là được."

      Trong lúc Chân Ngọc bận rộn bện đồng tâm kết, Vương Chính Khanh cũng là tra ra trong phủ có tai mắt khác, chính là nha đầu Tiểu La bên cạnh Hạ Sơ liễu.

      Biết được tin tức Vương Chính Khanh liền rót hai ly trà mới đè xuống được hỏa khí, thở hổn hển hỏi Chương Phi Bạch: "Sau khi nha đầu kia vào phủ, có từng truyền tin tức ra khỏi phủ?"

      Chương Phi Bạch đáp: "Nha đầu kia biết được ít công phu, miệng lại ngọt, bình thường lại khắp nơi, tin tức cũng là linh thông. Nhưng điều kỳ lạ là, nàng cũng ra bên ngoài lần lượt tin tức."

      Vương Chính Khanh vừa nghe, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, lúc sau : "Nghĩ lại lúc đó Chân Bảng nhãn mới mất, vương gia muốn trọng dụng ta, lại sợ ta trung thành, có dị động dễ làm việc, bởi vậy mượn chuyện ban thưởng Hạ di nương cho ta, đồng thời an bài Tiểu La theo vào phủ, làm tai mắt. Tiểu La là nha đầu, bắt mắt, ngược lại dễ khiến người hoài nghi."

      Chương Phi Bạch thở dài : "Tam gia xuất thân thế gia, dính dấp quá nhiều, Vương Gia muốn trọng dụng Tam gia, cũng thể đề phòng, cái này cũng có thể hiểu. Nhưng nay tra ra thân phận của Tiểu La, lại thể để mặc như vậy, cũng phải chất vấn vương gia tiếng, rồi bày tỏ lòng trung thành."

      Vương Chính Khanh cũng có ý đó , nhất thời : "Sáng mai đến vương phủ, ta tự có lời muốn cùng vương gia, Hạ di nương và Tiểu La, ta cũng chạm qua, sau khi tới chỗ vương gia, trả người về là được."

      Chương Phi Bạch bật thốt lên: " như vậy, lại tiễn nha đầu xinh đẹp và hai di nương rồi." vừa xong, thiếu chút nữa tát miệng mình, những chuyện này làm gì? nữa làm Tam gia nhớ tới Điền Loan Loan, cẩn thận liên lụy đến bản thân mình, phải chán sống sao?

      Lại , cũng may mà Tam gia nhạy bén, để giám thị Điền Loan Loan, lúc này mới tra ra Điền Loan Loan là người Tam vương gia phái tới. Nếu , dựa ân tình giữa mình và Điền Loan Loan, Điền Loan Loan muốn mình giúp nàng thanh tay lần nữa, chính mình nhất thời mềm lòng, biết chừng lại giúp đỡ. Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện này, mình đương nhiên bị dính vào, muốn rời khỏi Tam gia cũng phải rời khỏi Tam gia rồi. khi rời Tam gia, chẳng lẽ mình hồi hương hay sao? càng nghĩ càng sợ, lại dám nghĩ sâu thêm nữa. Mặc kệ như thế nào, nay Tam gia lên như diều gặp gió, tương lai chừng được phong thừa tướng vào Nội Phủ Các, mình đương nhiên muốn toàn lực làm việc, trung thành với Tam gia, đời này mới có đường ra.

      Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn

      Ngày hôm sau, Vương Chính Khanh gặp Cửu Giang vương, trực tiếp chuyện Tiểu La, chỉ nhìn Cửu Giang vương có phản ứng gì.

      Cửu Giang vương có chút ngập ngừng, hồi lâu mới : "Khi đó Chân Bảng nhãn đột nhiên qua đời, muốn trọng dụng mấy vị mưu sĩ khác, rốt cuộc lại cảm thấy bọn họ chưa đủ tài năng. muốn trọng dụng ngươi, nhưng quả là có chút do dự. Vừa vặn muốn ban thưởng vị mỹ nhân cho ngươi, liền kêu Tiểu La theo mỹ nhân cùng nhau tới Vương gia, cũng là nhờ vào đó an tâm mà thôi, có cố ý phân phó Tiểu La thăm dò tin tức. Những này qua tiếp xúc, bổn vương tất nhiên biết được Trạng Nguyên gia lòng hộ chủ xích tâm (trung thành ý), muốn triệu hồi Tiểu La, lại sợ khiến Trạng Nguyên gia sinh lòng nghi ngờ, từ đó cùng Bổn vương ly tâm."

      Vương Chính Khanh thở dài : "Vương gia à, trong phủ ta trừ Tiểu La, có còn tai mắt khác của người nữa hay ? Lại muốn tra ra người nữa, cũng tiện làm."

      Cửu Giang vương gấp gáp : " có. Nếu Trạng Nguyên gia tra ra ai nữa, cứ tới chất vấn bổn vương."

      Vương Chính Khanh có chút lạnh tâm, cúi đầu .

      Cửu Giang vương thấy vậy, biết chỉ dựa vào ngôn ngữ bình thường, chỉ sợ thể khiến Vương Chính Khanh tin tưởng, bởi vậy tìm con dấu từ trong ngăn kéo,đưa tới tay Vương Chính Khanh : "Đây là con dấu Chân Bảng nhãn sử dụng khi còn sống, khi đó ban xuống rất nhiều mật lệnh, rất nhiều do Chân Bảng nhãn đóng dấu. Giờ tất cả mọi chuyện Chân Bảng nhãn lo liệu trước đây, cũng bàn giao lại cho Trạng Nguyên gia xử lý."

      Vương Chính Khanh cũng biết, Cửu Giang vương đối với chân Bảng nhãn, là toàn tâm toàn ý tin tưởng, lúc ấy đa số chuyện mật trong phủ, cũng là Chân Bảng nhãn lo liệu. Chuyện cuối cùng Cửu Giang vương nắm trong tay, cũng giao cho , chứng minh, đây là chuẩn bị toàn tâm toàn ý trọng dụng .

      Cửu Giang vương nhìn Vương Chính Khanh : "Trạng Nguyên gia cần biết rằng, cầm này con dấu, thậm chí có thể điều động tư binh trong vương phủ. Như vậy, Trạng Nguyên gia nghi ngờ nữa chứ?"

      Vương Chính Khanh nhận lấy con dấu, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi nặng nề. bị trói cùng thuyền với Cửu Giang vương, chỉ có khiến Cửu Giang vương tin tưởng , hoàn toàn trọng dụng , mới có thể giúp Cửu Giang vương bày kế sách tốt hơn, cho sớm thành công, cho sớm thoát khỏi uy hiếp Tam vương gia và Tứ vương gia.

      Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn

      "Cám ơn Vương Gia tin tưởng, thuộc hạ định phụ ưu ái của Vương Gia." nếu dã có được con dấu, Vương Chính Khanh tự nhiên phải tỏ trung thành.

      Lại chuyện lát, Vương Chính Khanh mới cáo từ ra khỏi vương phủ. giục ngựa về nhà, vào cửa, mới đến cửa thư phòng, thấy Chân Ngọc đợi ở ngoài cửa hành lang, nhất thời ngừng bước chân : "Chỗ này gió lớn, sao nàng lại đứng ở đây? Cẩn thận gió thổi, đến lúc đó nhức đầu." rồi mở cửa thư phòng ra, kêu Chân Ngọc : "Nhanh vào !"

      Thị Thư thấy phu thê bọn họ chuyện, sau khi rót trà dâng lên, nhanh chóng lui xuống.

      Vương Chính Khanh lại sợ Chân Ngọc lạnh, đóng chặt cửa sổ, cười hỏi: " phải thêu thùa gì sao, thế nào lại rảnh rỗi tới tìm ta?" Lạnh nhạt với nàng chút, nàng quả nhiên nóng nảy rồi.

      Chân Ngọc có chút ngại ngùng, rốt cuộc lấy ra đôi đồng tâm kết trong ngực, đưa tới Vương Chính Khanh trước mặt : "Bện đêm, bện ra cái này, tặng cho ngươi."

      Mắt Vương Chính Khanh sáng lên, nhận lấy đồng tâm kết, nụ cười sớm nổi lên mặt, trong lòng trực cảm thán: Bảng nhãn gia tự tay bện đồng tâm kết tặng ta! Nếu là ngày trước, nghĩ cũng dám nghĩ. Ngày trước muốn bức tranh của , còn phải thừa dịp say chuếnh choáng, cứng rắn tranh đoạt mới được. Nay khác rồi, đồng tâm kết đều có, cái khác còn có thể xa sao?

      Trong lòng sảng khoái, ít hỏa khí nén chịu ở chỗ Cửu Giang vương, liền biến mất rồi, cười : "Ngày khác ta lại cho tìm cho nàng ấm tử sa tốt."

      Chân Ngọc thấy dáng vẻ Vương Chính Khanh cầm đồng tâm kết, thích buông tay, trong bụng cũng vui mừng, uổng công mình bện cả đêm! Bởi vậy : "Ngươi thích là tốt rồi, về phần ấm tử sa, phải khai thác được bùn tử sa, để cho ta đại ca theo sao? bằng ngày khác đưa ta tới chỗ khai thác, để ta tự mình nặn mấy ấm, chừng còn đẹp hơn ấm bán bên ngoài!"

      "Nàng biết nặn ấm?" Vương Chính Khanh có hơi kinh ngạc, lập tức lại nghĩ đến, tổ thượng Chân Ngọc là đại sư chế bình, nàng biết nặn cũng kỳ lạ.

      Chân Ngọc cười : "Mặc dù mất trí nhớ, ta lại cảm thấy, ta có thể nặn ấm, biết chừng còn là đại sư chế bình."

      Hai người chuyện hồi, Vương Chính Khanh lúc này mới kêu Chương Phi Bạch vào, phân phó : "Sai người báo cho Hạ di nương, để nàng dẫn theo Tiểu La trở về vương phủ. Ngươi đích thân hộ tống qua đó, giao người đến tay vương gia."

      Chương Phi Bạch sao dám nhiều lời, đáp tiếng rồi lui xuống ngay.

      Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn

      Chân Ngọc vừa nghe, phản ứng kịp, hỏi "Hạ di nương là mật thám vương gia phái tới"

      "Nha đầu Tiểu La bên cạnh Hạ di nương là mật thám. Hai người bọn họ đến như thế nào, quay về như thế." Vương Chính Khanh lạnh nhạt : " cho rằng Vương gia nhà ta dễ bắt nạt, hết mật thám này đến mật thám kia." xong sờ sờ đầu Chân Ngọc, " phải nàng đâu!"

      Chân Ngọc đẩy tay ra, liếc cái : " phải ta cần cố ý giải thích."

      Bởi vì thấy Vương Chính Khanh có việc bận rộn, Chân Ngọc ngồi chút liền cáo từ trở về phòng.

      Ngày hôm sau, Vương Chính Khanh lâm triều xong, về phủ cũng sai người ta mời Chân Ngọc, muốn dẫn nàng đến nơi khai thác nặn ấm tử sa.

      Chân Thạch nghe Vương Chính Khanh muốn dẫn Chân Ngọc tới đây, liền để cho người chờ ở ven đường trước, chưa đợi được bọn họ tới, lại thấy Diêu Ngọc Thụ và Bạch Cốc Lan.

      ra là thời gian này khẩu vị của Bạch Cốc Lan được tốt, muốn ăn đồ chay, nghe am chủ mới tới của am Kim Sa làm đồ chay rất ngon, liền cố ý tới đây dâng hương, thuận tiện ăn vài món chay.

      Diêu Ngọc Thụ đưa Bạch Cốc Lan tới am Kim Sa, được biết bùn tử sa mà vương phủ khai thác cũng ở phụ cận, hỏi được địa chỉ, liền dẫn Bạch Cốc Lan tới xem chút.

      Bọn họ vào nơi khai thác bùn tử sa, mới lòng vòng, chưa kịp uống trà, đầu bên kia Chân Thạch lại nghênh đón Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc tới.

      Hai bên vừa nhìn nhau, Diêu Ngọc Thụ và Chân Ngọc sao, Vương Chính Khanh và Bạch Cốc Lan, cũng là đồng thời ngẩn ra, có chút tự tại.
      Last edited: 24/3/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 54

      Khoáng tử sa sau khi được khai thác, phải đem ra ngoài phong hóa, sau đó xay nghiền, cuối cùng nặn với bùn, nung lên mà thành. Đại sư chế bình muốn làm ra ấm tốt, đương nhiên phải hao tổn tinh thần sức lực. Chân Ngọc nhìn quanh vòng, theo sau lưng sư phụ chế bình, .

      Vương Chính Khanh tới nhìn chút, thấy ấm Chân Ngọc làm ra đơn giản hào phóng, khỏi gật đầu : "Ngọc nương quả nhiên biết nặn ấm."

      Chân Ngọc lắc đầu : "Thời gian quá ngắn, chỉ có thể làm ra cái như vậy, cũng biết nung xong có dùng được ? Muốn làm ra được ấm tốt, còn phải chuyển tới đây ở lại mười ngày nửa tháng, tỉ mỉ gia công mới có khả năng."

      Vương Chính Khanh nhìn cái ấm kia, quay đầu lại hỏi sư phụ chế bình : "Cái ấm này như thế nào?" hổ là Chân Bảng nhãn, tiện tay nặn ra cái ấm, cũng là bất phàm, phải xem xem sư phụ đánh giá như thế nào.

      Lúc này Vương Chính Khanh cũng là có chút đắc ý, có chút ý tứ muốn khoe khoang phu nhân nhà mình trước mặt sư phụ chế bình.

      Chế bình sư phụ thấy Chân Ngọc , vốn mang lòng xem thường, sau khi thấy nàng nặn xong ấm, ngược lại dám coi thường nữa, ở bên cạnh : "Thủ nghệ của Trạng Nguyên phu nhân vô cùng tốt, tài nghệ nặn gốm như vậy, nhìn giống như là có danh sư chỉ đạo qua, giống bình thường đâu!"

      Chân Ngọc cười : "Ta cũng là mất trí nhớ, nhớ nổi chuyện trước kia. Chỉ là nhìn các ngươi nặn ấm, tay cảm thấy ngứa ngáy, cũng muốn nặn chút."

      Sư phụ chế bình lại ấm mà nàng làm ra, khen: "Thời gian ngắn như vậy, ấm mà Trạng Nguyên phu nhân nặn ra, bề mặt bóng loáng, nắp ấm vừa vặn, hình thể hào phóng tao nhã, quả giống như từng được danh sư chỉ bảo."


      Lời sư phụ chế bình vừa dứt, cũng có người tiếp lời: "Bên ngoài đều Trạng Nguyên phu nhân là kỳ tài, tiện tay nặn ấm như vậy, cũng thua kém đại sư, danh bất hư truyền!"

      Người lên tiếng, là Diêu Ngọc Thụ.

      Diêu Ngọc Thụ nếu giúp Cửu Giang vương làm việc, đương nhiên cũng biết Cửu Giang vương trọng dụng Vương Chính Khanh, nay mọi chuyện đại trong vương phủ, dường như đều do Vương Chính Khanh quyết định, Vương Chính Khanh tiền đồ vô lượng. Mặc dù tính khí tốt, suy cho cùng cũng có tài năng, hơn nữa cũng khâm phục Vương Chính Khanh, mắt thấy Vương Chính Khanh tuần hầm khoáng, cũng theo, chỉ chỉ chỏ chỏ mấy câu.

      Bạch Cốc Lan theo sau Diêu Ngọc Thụ, thấy nịnh nọt Chân Ngọc, cơ hồ cắn nát răng ngà, phu quân mình bằng người, khiến bản thân thấp hơn cái đầu trước mặt Vương Chính Khanh, hôm nay phu quân mặt dày nịnh nọt phu nhân Vương Chính Khanh, bảo mình để mặt mũi vào đâu?

      Nếu phải trời xui đất khiến, hôm nay người đứng bên cạnh Vương Chính Khanh được người nịnh bợ, chính là mình, sao có thể là nữ nhân kia?

      Chân Ngọc nhìn thấy Bạch Cốc Lan, mặc dù có ấn tượng, nhưng lúc trước nghe Hồ ma ma kể lại chuyện Vương Chính Khanh tặng trà Vân Vụ cho Bạch Cốc Lan, hơn nữa giữa hai người đó còn có chuyện hà bao , tránh được nhìn nàng ta lâu chút, khi thấy nàng ta thỉnh thoảng liếc mình cái, chút che giấu vẻ mặt vui vẻ, cũng khẽ lấy làm lạ, nữ tử này chẳng lẽ còn chưa làm tình huống lúc này?

      Chân Thạch chen sang đây xem Chân Ngọc nặn ấm, lúc lâu mới : "Ngọc nương, thủ nghệ nặn gốm của muội, cũng giống hệt Ngọc Lang! Ai biết, còn tưởng rằng hai người cùng thầy. Nhớ năm đó, lúc gia phụ vẫn còn ở thời điểm, từng cười rằng, nếu Ngọc Lang học, làm đại sư làm gốm cũng có thể vui mừng gia nghiệp, đáng tiếc nó. . . . . ."

      Vương Chính Khanh thấy Chân Thạch thương cảm, liền chen miệng chuyển đề tài, nhất thời vừa cười hỏi Chân Ngọc có mệt và khát .

      Chân Thạch lúc này mới lấy lại tinh thần, với Vương Chính Khanh: "Chỗ này cũng có trà gì ngon, lại lộn xộn, tiện tiếp đãi hai người. bằng Tam lang đưa Ngọc nương đến am Kim Sa dùng chút đồ chay, ăn xong trở về thành."

      Diêu Ngọc Thụ nghe họ chuyện, liền : "Chúng ta cũng tới am Kim Sa ăn đồ chay, dặn họ trước, có lẽ cũng chuẩn bị xong. Nếu ngại, bằng mọi người dùng bữa!"



      Vương Chính Khanh muốn từ chối nhã nhặn, lại nghe thấy Chân Ngọc nhanh miệng đáp: "Tốt qua, vậy cùng tới am Kim Sa ! Lại , giếng sau am Kim Sa, nước rất trong rất ngọt, pha trà uống là ngon nhất."

      "Giếng đó gần tuyền nhãn (nguồn suối), nước giếng đương nhiên ngọt rồi." Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc đồng ý cùng Diêu Ngọc Thụ lên am Kim Sa, cũng muốn làm nàng mất thể diện, nhất thời chỉ đành phải hùa theo.

      lúc sau, nhóm bốn người liền lên am Kim Sa. Am Chủ thấy bọn họ tới, vội vàng ra nghênh đón, hành lễ thỉnh an, lại thúc giục người dâng trà, chuẩn bị khai tiệc.

      Đồ ăn trong bữa ăn này, chỉ có Chân Ngọc ăn ngon miệng, ba người còn lại, cũng là ăn biết mùi vị.

      Diêu Ngọc Thụ nghĩ mình và Vương Chính Khanh tuổi tác cách biệt lắm, người ta phong quang vô hạn, mình vẫn còn giãy dụa, cho nên ăn biết ngon.

      Vương Chính Khanh là đối mặt với Bạch Cốc Lan, thỉnh thoảng lại nhận được ánh mắt hữu ý vô tình của nàng ta, có chút tập trung, chỉ lung tung ăn nửa bát cơm liền đặt đũa xuống.

      Bạch Cốc Lan nhìn về phía Vương Chính Khanh, vừa oán giận vừa ảo não, lại bỏ được tình cũ, sao mà ăn ngon được?

      Cơm nước xong, am chủ lại sai người dâng lên trà, cười sau am có vài đám hoa nở vừa đúng lúc, thưởng hoa tiêu thực cũng tệ?

      Chân Ngọc từng ở nơi này thời gian, cũng có tình cảm với nơi này, vừa nghe hoa nở, liền cười : "Ta xem chút!" rồi dẫn theo hai nha đầu .

      Diêu Ngọc Thụ liếc Bạch Cốc Lan cái : "Ngươi cùng với Trạng Nguyên phu nhân thưởng hoa !" là hi vọng Bạch Cốc Lan thân cận với Chân Ngọc nhiều chút, nhờ vào đó mà quan hệ hai nhà gần hơn, nhưng thấy dáng vẻ Bạch Cốc Lan cao ngạo khó gần, khỏi thầm tức giận, ngươi cho rằng ngươi là ai? Công chúa An Tuệ và quận chúa Đường Diệu Đan, thấy Trạng Nguyên phu nhân cũng có làm ra cái bộ dáng này, ngươi xem ra, bộ dạng cao cao tại thượng, đầu úng nước mà.

      Bạch Cốc Lan mặc dù muốn giả bộ dè dặt trước mặt Vương Chính Khanh, nhưng rốt cuộc dám cãi lời Diêu Ngọc Thụ, nghe vậy chỉ đành phải đứng dậy, theo sau Chân Ngọc.

      Vương Chính Khanh cũng yên tâm Bạch Cốc Lan ở riêng chỗ với Chân Ngọc, nhất thời cười : "Hoa ở am ni này rở rất đẹp, ta cũng muốn xem chút, cùng !" qua đứng dậy.

      Diêu Ngọc Thụ vốn muốn cùng Vương Chính Khanh chuyện riêng, thấy cũng muốn ngắm hoa, chỉ đành phải theo.



      nhóm bốn người vòng quanh khóm hoa hai vòng, lúc này mới quay về tĩnh thất uống trà.

      Vương Chính Khanh nhìn trời cũng sớm, liền chuẩn bị trở về thành, vừa mới đứng dậy, chạm vào vạt áo, lại đột nhiên phát , đồng tâm kết đeo ở thắt lưng biến mất rồi. Đồng tâm kết này là Chân Ngọc tặng, hôm nay ra cửa, hào hứng đeo bên hông, vừa mới còn ở đây, sao lại thấy rồi?

      dám lộ ra đầu mối, chỉ muốn rửa tay, đứng dậy ra ngoài.

      vừa , Diêu Ngọc Thụ cũng tiện ngồi ở bên trong tĩnh thất, chỉ ý bảo Bạch Cốc Lan ngồi cùng Chân Ngọc, bởi vậy cũng rời .

      Bạch Cốc Lan thấy Vương Chính Khanh đột nhiên đứng dậy ra ngoài, trong bụng liền có chút ngọ ngậy, qua loa vài câu với Chân Ngọc, chỉ vừa mới ngắm hoa nở, muốn ngắt cành đem về cắm bình. rồi cũng đứng dậy rời .

      Bạch Cốc Lan ra khỏi tĩnh thất, kiếm cớ tránh hai nha đầu, mình về phía sau núi.

      Cùng lúc đó, Vương Chính Khanh cũng là tới mấy khóm hoa phía sau núi này, tìm kiếm khắp nơi, cũng tìm thấy đồng tâm kết. muốn gọi ni tới hỏi chút, lại sợ Chân Ngọc biết được, giận . Đến lúc đó chừng quý trọng đồng tâm kết, mới có thể làm mất đồng tâm kết. Nhưng nhớ ràng, ở tiền thế Chân Bảng nhãn từng tặng chiếc bút, cẩn thận làm rơi, về sau lại hỏi Chân Bảng nhãn đòi chiếc bút giống như vậy, cũng đòi được nữa.

      Vương Chính Khanh ảo não, lại nghe cái thanh sâu kín oán trách hô: "Tam lang!"

      ngẩng đầu nhìn lên, là Bạch Cốc Lan, nhất thời nhìn hai bên chút, thấy có người khác, khỏi khẽ cau mày.

      Bạch Cốc Lan sâu xa : "Thế nào, muốn gặp ta?"

      Nếu là lúc trước thấy Bạch Cốc Lan, Vương Chính Khanh khó tránh khỏi động đậy tâm tư, nhớ tới những ngày trước kia, nhưng hôm nay gặp, lại hơi phiền não, chỉ sợ hai người đơn độc gặp mặt, để Chân Ngọc nhìn thấy hiểu lầm.

      Bạch Cốc Lan thấy Vương Chính Khanh lời nào, liền cắn răng : "Cũng muốn chuyện, lại hẹn ta gặp mặt ở chỗ này làm chi?"

      Vương Chính Khanh ngẩn ra, có chút hiểu, ngạc nhiên : "Ta hẹn nàng?"


      Bạch Cốc Lan oán hận nhìn Vương Chính Khanh cái, lòng đột nhiên chua xót, ngày trước tìm mọi cách gặp nhau, lần đó phải vui mừng kích động sao? Nay lại giống như lén lén lút lút, nếu bị người khác phát , là vạn kiếp bất phục.

      Nàng ta lấy ra đôi đồng tâm kết từ trong ngực, giơ lên trước mặt Vương Chính Khanh : "Chàng thấy ta bên cạnh, cố ý bỏ cái này xuống, giắt bên cành hoa, chẳng lẽ phải vì hẹn ta gặp mặt ở chỗ này sao?"

      Vương Chính Khanh lúc này mới nhớ tới, khi đó mới quen Bạch Cốc Lan lâu, gặp nhau trong bữa tiệc ở vương phủ, chỉ khổ tâm muốn hẹn nàng câu, lại có quá nhiều người, cách nào tìm được cơ hội. Vừa vặn mọi người ngắm hoa trong vườn, khi lướt qua Bạch Cốc Lan treo lên cành hoa dây ở đuôi quạt (đuôi quạt giấy của văn nhân ngày xưa thường buộc sợi dây đan hình thù gì đó qua cái lỗ tròn ý, các nàng tưởng tượng như móc chìa khóa vậy), đợi Bạch Cốc Lan nhìn sang, chỉ khẽ mỉm cười, Bạch Cốc Lan liền hiểu ý. lâu sau, mọi người tản ra, Bạch Cốc Lan quay lại nơi cành hoa, quả nhiên thấy Vương Chính Khanh đợi ở đó, hai người lúc này mới chuyện.

      Chuyện cũ ràng, Vương Chính Khanh cũng thể toàn bộ quên, chỉ thế nhưng lại muốn bạch cốc lan nữa vùi lấp ở trong chuyện cũ, bởi vì : "Đồng tâm kết, là Ngọc nương bện tặng cho ta, vừa mới chỉ là cẩn thận làm rơi, cũng có ý khác."

      Bạch Cốc Lan khi mới nhặt được đồng tâm kết, vừa oán giận vừa vui mừng, oán giận là, nay hai người có hôn phối riêng, hơn nữa hôm nay Diêu ngọc Thụ ở bên cạnh, Vương Chính Khanh hẹn gặp nàng, nếu bị người khác nhìn thấy, bảo nàng còn mặt mũi nào? Vui mừng là, Vương Chính Khanh dù sao cũng quên được nàng, thời điểm như thế này, còn nhớ nhung nàng, mạo hiểm muốn đơn độc gặp mặt chuyện. Lúc này nghe lời Vương Chính Khanh , giống như mùa đông bị hất lên chậu nước đá, lạnh từ đầu đến chân, co tay cái, đem đồng tâm kết xuống đất, dùng chân hung hăng giẫm đạp, nước mắt sớm lăn xuống, khóc ròng : "Ai kêu chàng khi dễ ta!"

      "Lan nương, Lan nương, đừng như vậy!" Vương Chính Khanh thể giật lại đồng tâm kết từ dưới chân Bạch Cốc Lan, lại thể bỏ Bạch Cốc Lan như vậy mà , nhất thời vội la lên: "Có lời gì từ từ ."

      " gì, gì?" Mũi chân Bạch Cốc Lan giẫm cái, làm cho đồng tâm kết chìm vào trong bùn đất, vẫn hết hận, la ầm lên: "Còn có cái gì để ?"

      "Lan nương, ta và nàng đều có hôn phối của riêng mình, Ngọc Thụ cũng có tài năng, môn đăng hộ đối với nàng, nàng hãy cùng sống qua ngày tốt, cần gì nhớ chuyện trước kia?" Vương Chính Khanh bất đắc dĩ, chỉ nhìn chung quanh lần, rất sợ tiếng khóc của Bạch Cốc Lan dẫn dụ người khác tới.

      Bạch Cốc Lan đáp lời Vương Chính Khanh, ngồi chồm hổm xuống nhặt đồng tâm kết từ dưới bùn đất lên, hung hăng : "Ta muốn đốt nó."

      Vương Chính Khanh thầm kêu khổ, dụ dỗ : "Cái này đáng giá gì, nàng đốt nó cũng thể thay đổi gì, vứt thôi!"

      Vào lúc này, Chân Ngọc vòng qua phía sau núi, nghe được giọng , bước chân nhanh hơn, chỉ vài bước, liền tới chỗ cây hoa, vừa đúng lúc nhìn thấy Bạch Cốc Lan rơi nước mắt, trong tay giơ lên đôi đồng tâm kết bẩn thỉu, la hét muốn thiêu hủy, mà Vương Chính Khanh, dỗ nàng vứt bỏ đồng tâm kết.
      Last edited by a moderator: 6/8/16
      hikari2088, huyendo, caoduong2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :