1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 30: Thân thể tốt hơn, có khách tới chơi

      dù sao cũng là làm cho người ta uống.

      Nhưng mà lời của Nhu thường tại như vậy, giống như nàng ta cố ý khoe khoang rồi. Ngón tay Tịch Nguyệt nhàng châm chén trà, xem ra, đây đều phải là đèn cạn dầu mà.

      Nếu người khác cho rằng nàng khoe khoang, vậy nàng khoe khoang dường như có lỗi với phen suy nghĩ của những người này rồi.

      Nở nụ cười rực rỡ, Tịch Nguyệt rảng rang mở miệng: "Lúc hoàng thượng ban cho từng , thích lại đưa qua chút, ngược lại ta hiểu trà, cho rằng trà này trân quý."

      Sắc mặt Nhu thường tại thay đổi xuống, cắn môi dưới, vẻ mặt bất mãn. Chẳng qua nàng ta lập tức cúi đầu, hề lộ .

      "Biểu tỷ luôn luôn sơ ý như vậy." Trần Vũ Lan giảng hòa cho hai người, ý ngầm cũng Thẩm Tịch Nguyệt.

      Mấy phi tần che miệng cười.

      Tịch Nguyệt cũng buồn bực, cũng cười.

      "Khi biểu tỷ bị bệnh, muội muội là nhớ mong. giờ thấy thân thể biểu tỷ tốt, muội muội cũng yên tâm. Về sau cần phải cẩn thận, cần nhiễm phải." Vũ Lan dáng vẻ thân thiết, xem ra là tỷ muội tình thâm.

      "Cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi. có gì đáng ngại."

      Bạch Tiểu Điệp bên cạnh mở miệng: "Vừa rồi Vũ Lan muội muội còn Thẩm lương viện sơ ý, lời này vẫn là quá tai rồi."

      Trần Vũ Lan cẩn thận quan sát Thẩm Tịch Nguyệt, cũng biết có phải mình nhìn lầm hay , dường như mỗi lần Bạch Tiểu Điệp xuất , trong ánh mắt biểu tỷ đều lên tia chán ghét, cái này với người khác có, nàng dám chắc có phải mình nhìn lầm rồi hay .

      Nếu là người khác, tự nhiên là quan sát ra, nhưng mà nàng ta lại khác biệt, nàng ta và Thẩm Tịch Nguyệt cùng nhau lớn lên, chút phản ứng với nàng vẫn là ràng.

      Có chuyện gì nàng ta biết sao?

      Trần Vũ Lan cúi đầu suy nghĩ.

      Thấy nàng ta như vậy, lúc này Tịch Nguyệt mới khoan khoái nở nụ cười.

      Tính tình Vũ Lan thông minh lanh lợi, suy nghĩ lại tinh tế, tự nhiên là biết đoán ý qua lời và sắc mặt, biết lần diễn xuất có lẽ cũng vào mắt nàng ta, nàng hiểu tính tình Vũ Lan, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn, nàng ta dẫn Bạch Tiểu Điệp này xuất trước mắt nàng.

      Tuy là mặc kệ tại Vũ Lan hay là Bạch Tiểu Điệp vẫn chưa làm ra mấy chuyện kiếp trước các nàng làm, nhưng sao có thể quên tất cả tổn thương kia?

      Cuối cùng nàng cũng chỉ là người bình thường thôi, cũng có mưu đồ trả thù, vì các nàng còn chưa làm, thế nhưng tuyệt đối có nghĩa là nàng có thể tiếp nhận các nàng.

      có Trần Vũ Lan hòa giải, mặt trận này lại yên tĩnh trở lại.

      Thấy Thẩm Tịch Nguyệt hề hết lòng tiếp đãi các nàng, mà Nhu thường tại cũng hiểu được vừa rồi là có chút xấu hổ, đứng dậy cáo từ. có người rời khỏi, vậy mấy người khác cũng đều rời toàn bộ, ngay cả Trần Vũ Lan cũng ngoại lệ.

      Tịch Nguyệt hiểu , nàng quyết trở về suy xét vì sao mình chán ghét Bạch Tiểu Điệp.

      Suy nghĩ lúc này nhiều người sống luôn rất mệt.

      Thấy đám người nhiều suy nghĩ này đều , Tịch Nguyệt duỗi thắt lưng, là có chút mệt mỏi.

      Cẩm Tâm thấy Tịch Nguyệt hơi mệt, vội vàng qua xoa bóp, sức lực vừa vặn.

      Tịch Nguyệt thoải mái híp mắt: "Sáng sớm các nàng này tới đây, chẳng lẽ còn tưởng rằng có thể gặp hoàng thượng hay sao? là buồn cười. ràng chút tình nghĩa, lần này càng muốn diễn xuất."

      câu phía sau, Cẩm Tâm đương nhiên là hiểu người nào.

      Đánh giá bốn phía, có người.

      Đương nhiên Tịch Nguyệt biết tính tình Cẩm Tâm cẩn thận, chỉ là nàng cũng phải là người mù quáng.

      "Gần đây viện còn yên tĩnh?"

      Tuy là quan hệ người bên trong Thẩm gia tương đối đơn giản, chuyện bẩn thỉu sai lầm này cũng nhiều, nhưng như thế nào Cẩm Tâm cũng là từ nhìn sắc mặt người lớn lên, lại trải qua dạy dỗ của Vu ma ma, trái lại người này thông minh hơn nhiều.

      thanh Cẩm Tâm ép đến rất thấp: " giờ mấy đại cung nữ bên cạnh chủ tử, hai đại thái giám, đều nhìn ra cái gì. Còn lại chuyện mấy chỗ khác chịu được, có số viện khác xếp vào đây, em đánh giá qua, nhưng mà chưa hẳn hiệu quả, em đề phòng."

      Tịch Nguyệt gật đầu, dặn dò Cẩm Tâm: " cần phải bất cứ việc gì mình cũng làm người ác, mượn lực đánh lực, cũng là lựa chọn tệ."

      Cẩm Tâm ngẩn ra, lập tức hiểu , cười gật đầu: "Nô tỳ hiểu."

      "Tiểu Đặng tử là người Thái hậu, em hơi chặt chẽ với chút. Ta muốn bồi dưỡng thành tâm phúc (người thân tín)." mặt Tịch Nguyệt ý cười nổi bật hơn.

      Cẩm Tâm quá đồng ý như thế, Tiểu Đặng tử là người bên cạnh Thái hậu, muốn lôi kéo qua được, rất khó.

      Dường như biết ý nghĩ của Cẩm Tâm, Tịch Nguyệt chỉ nàng ta: "Như vậy phải người khác vui mừng sao?"

      Cẩm Tâm suy nghĩ, sau đó cũng lập tức đồng ý.

      Các nàng có coi là tâm phúc hay , quan trọng, quan trọng là, cho rằng mình là tâm phúc của nàng.
      Last edited: 1/3/16
      Trinhle0825, thuyt, duyenktn13 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 31: Tống gia sụp đổ, Tống phi thất thế.

      Editor: Thơ


      Thiên điện của Tuyên Minh điện lượn lờ hơi nước, nam tử tuấn mĩ ngâm trong hồ nước nóng, đầu tựa vào thành hồ, hai tay dang rộng, trán đặt chiếc khăn, cho dù người mảnh vải che thân nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy được loại khí phách bức người.

      từ từ nhắm hai mắt, bên trong ngoại trừ tiếng nước chảy còn thanh nào khác.

      Bên trong cũng có người nào khác, cứ ngâm mình như vậy, rất lâu, bỗng đột nhiên mở mắt, cái khăn trán bị ném "Bộp" tiếng vào trong nước.

      Khóe môi lộ ra nụ cười băng lãnh.

      Nghiêm Liệt, ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta.

      "Lai Hỉ."

      "Có nô tài." Thanh Cảnh Đế lớn nhưng Lai Hỉ vẫn nghe thấy, bước vào thiên điện, cúi đầu đứng ở bên.

      "Truyền Phó Cẩn Du vào cung yết kiến." Thanh của vẫn băng lãnh như cũ.

      ...

      Ngày hôm sau, triều, Phó tể tướng gây khó dễ cho Tống tướng quân, kể ra mấy tội trạng của Tống tướng quân mà nghiêm trọng nhất là việc con trai lớn của Tống tướng quan tham ô quân lương. Cả triều đình xôn xao vì thông tin này, tiếp theo An đại nhân cũng dâng lên bản tấu chương liệt kê số tội trạng của Tống gia.

      chỉ vậy, còn diendan có thêm mấy vị nữa cũng đứng dậy chỉ trích Tống tướng quân. Tống tướng quân bị đánh bất ngờ, trở tay kịp. lequydon

      Thậm chí còn cả chuyện gần đây Tống gia làm theo sai bảo của Hiền phi, mưu hại huynh trưởng của Thẩm Lương viện, ai cũng biết hậu cung thể xen vào chính , trong lúc này lại dấy lên sóng gió.

      Triều đình từ trước đến nay đều là như vậy, người có mắt sao có thể biết Phó Cẩn Du, công tử nhà Phó Tể tướng, hôm trước được Hoàng Thượng truyền vào cung. Quan hệ giữa Cảnh Đế và Phó công tử bắt đầu từ khi hai người rất , có thể xem như là cùng nhau lớn lên, tình cảm so ra còn hơn cả huynh đệ ruột thịt là Lục Vương gia.

      Người có tâm tư liền có thể liên hệ được chuyện này với chuyện của Tống gia, dường như chuyện này có tính kế của Hoàng Thượng. Tất cả đều nhịn được suy nghĩ nhiều.

      Dường như việc này có dính dáng đến Thẩm gia, tuy là chuyện của hậu cung nhưng trong triều ai cũng biết là Hiền phi vô tình bị Thẩm Lương viện vạch trần việc sử dụng hoa cấm, việc Hiền phi giận chó đánh mèo lên Thẩm gia cũng là chuyện bình thường.

      Cảnh đế nghe Hiền phi can thiệp vào chính , lúc này giận dữ, thẳng rằng người có đức như vậy xứng với hậu cung.

      Truyền lệnh đày vào lãnh cung.

      Mọi người đều hiểu được, chuyện Hiền phi gây ra cho Thẩm gia quá nghiêm trọng nhưng mà Cảnh Đế chấp nhận việc hậu cung tham dự vào chính .

      Trong nửa tháng ngắn ngủi, Hiền phi từ vị trí Hiền phi Nhất phẩm bị đày xuống lãnh cung, tốc độ suy bại khiến cho mọi người đều kinh ngạc. Chuyện này khiến cho mọi người hiểu ra rằng, trong hậu cung, Hoàng Thượng có thể chấo nhận ngươi ngang ngược nhưng chấp nhận được ngươi tham gia vào chính .

      Tịch Nguyệt hề dien biết rằng Tống gia từng gây khó dễ cho ca ca, lúc nghe chuyện dan này tuy ngoài mặt biểu gì nhưng trong lòng rất tức giận. Nhưng nàng cũng le chất vấn Hoàng thượng, ca ca cũng bị làm sao, chỉ là chịu chút khổ cực quy ở trong quân doanh mà thôi, có trách phải trách don chính nàng sơ ý, Tịch Nguyệt thầm hận.

      Xem ra, cho dù nàng có trọng sinh chưa hẳn mọi chuyện đều thuận lợi.

      "Chủ tử, Tống phi bị nhốt vào lãnh cung, Tống tướng quân cũng liên tiếp bị chèn ép, nghe Hoàng Thượng điều tra Tống gia. giờ người của Tống gia đều bị trông coi nghiêm ngặt." Cẩm Tâm thấy Tịch Nguyệt nhíu mày biết tâm tình của nàng tốt.

      Thực ra trong cung này Tịch Nguyệt cũng phải là có tai mắt, tất nhiên nàng cũng có người mà Thẩm gia cài trong cung nhưng mà có ai truyền tin cho nàng hẳn là vì tổ mẫu và phụ thân cảm thấy nghiêm trọng lắm.

      Tịch Nguyệt hiểu được cách nghĩ của bọn họ nhưng mà nghĩ tới mình khiến cho ca ca gặp phải phiền phức thể nào vui nổi. Nàng chỉ có thể nhẫn tâm với bản thân mình, lại thể thấy người thân gặp chút chuyện may nào.

      "Chủ tử, nếu như vẫn lo lắng chúng ta truyền tin ra ngoài cung hỏi xem?" Cẩm Tâm biết được chủ tử lo lắng.

      Tịch Nguyệt nhíu mày: " được. Lúc này chỉ sợ Hoàng Thượng cũng quan sát hậu cung cách kĩ lưỡng."

      Tính tình Cảnh Đế đa nghi, lúc này nhất định thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà... Tịch Nguyệt cười lạnh, cầm lấy bình hoa bàn, đập "choang.." tiếng xuống đất.

      Cẩm Tâm bị dọa bởi hành động của chủ tử.

      "Gọi Hạnh Nhi tới đây, trang điểm cho ta, ta muốn cầu kiến Thái Hậu."

      Hả? Cẩm Tâm hiểu, cho dù chủ tử có cầu xin Thái Hậu phân xử cũng phải là ý hay, dù sao Tống phi nay cũng bị nhốt trong lãnh cũng rồi, chủ tử có ý định gì đây?"

      "Chủ tử, người đừng quá kích động." Cẩm Tâm giữ chặt chủ tử nhà mình.

      Tịch Nguyệt cười lạnh: "Nếu như ta làm gì, ngày khác lại xuất Tống phi khác vậy Thẩm gia của ta liền sụp đổ rồi để mặc cho kẻ nào cũng có thể dẫm đạp lên sao? Chuyện trong hậu cung này vốn thể liên lụy đến triều chính nhưng mà nếu như có người muốn ỷ thế có phụ thân tốt, ca ca tốt, tính kế sau lưng vậy về sau Hoàng thượng cũng cần tuyển tú nữa, cứ lấy những tiểu thư quyền quý vào cung là được rồi." l3quyd0n anhtho

      Thanh của Tịch Nguyệt hề , hơn nữa từ ngữ đều gằn rất mạnh, bày tỏ tức giận của mình.

      Cẩm Tâm hiểu ý của chủ tử nhưng mà thấy Tịch Nguyệt cong môi cười với mình liền hiều được, chủ tử diễn kịch đây, cho dù hiểu được vì sao nàng phải làm như vậy nhưng mà Cẩm Tâm vẫn luôn thông minh lanh lợi liền khuyên giải nữa, còn gọi Hạnh Nhi vào nữa.

      Hạnh Nhi thấy mảnh vỡ mặt đất cũng kinh ngạc, nhanh chóng bước qua, hề nhiều lời.

      lúc sau khắp hậu cung đều biết ca ca của Thẩm Lương viện dính dáng đến chuyện của Tống gia.

      Tuy phải chuyện lớn gì nhưng người có tâm kế vẫn suy nghĩ nhiều.

      Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tịch Nguyệt dẫn theo Đào Nhi và Hạnh Nhi rời , Cẩm Tâm nhìn bóng dáng ba người, lẳng lặng gọi cung nữ tới dọn dẹp.

      Thấy trong phòng đầy mảnh vỡ, cung nữ cũng rất vâng lời, ngoan ngoãn dọn dẹp.

      Tịch Nguyệt đến Tuệ Từ Cung, yên lặng đợi Thái Hậu triệu kiến, nàng đến cầu xin Thái Hậu tất nhiên cũng tính đến chuyện thể gặp được người, dù sao Thái Hậu luôn tự là ở trong cung tĩnh dưỡng, quan tâm đến chuyện hậu cung.

      lâu sau, Quế ma ma bên người Thái Hậu xuất , cả mặt bà đều là ý cười, : "Thẩm Lương viện, mời vào trong, Thái Hậu vời mới nhắc tới người, đây đúng là tâm linh tương thông, chớp mắt người tới đây thỉnh an rồi."

      Tịch Nguyệt cũng cười đáp: " may là hôm nay ta tới đúng lúc rồi, chỉ sợ là quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi thôi."

      Thấy nàng tới, Thái Hậu cũng hề tỏ ra đặc biệt vui sướng hay thân thiết nhưng mà Tịch Nguyệt hiểu được Thái Hậu quả thực đối với nàng tốt hơn người khác chút.

      "Ngươi đến rồi vậy đánh ván cờ với ai gia ."

      Mỗi lần Tịch Nguyệt đến, Thái Hậu đều phải cùng nàng đánh hai ván cờ. Tịch Nguyệt may mắn, bản thân nàng giỏi đánh cờ nhưng mà như vậy mới có thể được Thái Hậu ưu ái. Tịch Nguyệt hề cho rằng Thái Hậu đối xử tốt với nàng là vì nàng có thể đánh cờ với người, Thái Hậu nông cạn như vậy, mà Thẩm Tịch Nguyệt nàng cũng hề đơn giản như thế. thodiendanl3 quy don

      Hôm nay hai người đánh cờ, Tịch Nguyệt thua liên tục ba ván, thấy Tịch Nguyệt như vậy, Thái Hậu cũng có hứng trí chơi tiếp. Chơi cờ phải có thắng có thua mới thú vị, nếu như thắng thua luôn nghiêng về bên có nghĩa lí gì.

      Thấy tâm tư của nàng căn bản đặt trong ván cờ, sắc mặt Thái Hậu đổi : "Hôn nay ngươi mất hồn mất vía như vậy, có thể thấy là phải thực lòng tới thỉnh an ta phải ?"

      Dù vậy Tịch Nguyệt vẫn tươi cười như cũ: "Sao có thể chứ. Thần thiếp đương nhiên là lòng, nhưng mà do trong lòng có tâm cho nên mới để tâm vào ván cờ, mong rằng Thái Hậu ghét bỏ thần thiếp."

      "Đứa nhóc này, đúng là thiếu kiên nhẫn. Mọi việc đều có Hoàng Thượng phân xử cho ngươi, ngươi vội vàng như vậy, trái lại, là tốt." Thái Hậu chậm rãi uống trà, giọng điệu nhàn nhạt.

      Nghe Thái Hậu như vậy, Tịch Nguyệt ủy khuất mếu máo: "Thần thiếp đương nhiên hiểu được Hoàng Thượng phân xử cho thần thiếp nhưng mà trong lòng vẫn rất buồn bực. Thần thiếp vốn có cố ý, chuyện trong hậu cung, cho dù Tống phi tỷ tỷ muốn trách tội thần thiếp, thần thiếp cũng gì, nhưng mà sao có thể liên lụy đến triều chính. Thẩm gia nhà thần thiếp mong phú quý lớn, cũng cầu thần thiếp ở trong cung có thể được sủng ái, thăng cấp, chỉ mong có thể an ổn sống mà cũng được sao?"

      Thái Hậu thấy nàng như vậy lại khẽ cười : "Nếu như có địa vị cao sao có thể an ổn."

      Tịch Nguyệt ra khỏi cung của Thái Hậu, nhàng kéo vạt áo choàng của mình, Đào Nhi và Hạnh Nhi ở phía sau chủ tử nhà mình, hề nhiều lời.

      Người khác biết nàng gì với Thái Hậu ở Tuệ Từ Cung nhưng dù sao Tịch Nguyệt giả vờ khóc lóc kể lể như vậy cũng chỉ là diễn cho người khác xem mà thôi.

      Kiếp trước Hiền Phi hề thất thế như vậy, năm sau nàng ta mới bị đày vào lãnh cung nhưng mà tại mới chỉ qua hai tháng, nàng ta liền rơi từ vị trí Hiền phi Nhất phẩm xuống lãnh cung hoang vu. Có thể thấy được, sau khi trong sinh rất nhiều chuyện đều thay đổi. Nàng thể từng bước dựa vào kí ức kiếp trước, cũng thể dựa vào những chuyện xảy ra ở kiếp trước để chuẩn bị. tại, điều nàng có thể làm chỉ là xốc lại tinh thần, ứng phó với bất kì chuyện gì có thể xảy ra trong cung này. ddl3qu4d0n

      Tống phi thất thế nhưng vẫn còn Đức phi, còn có Phó Cần Dao, tương lai còn có rất nhiều mĩ nữ trẻ tuổi, cho nên nàng phải cẩn thận vạn phần. Trong cung này, từ trước đến giờ đều là đấu qua đấu lại, hôm nay, Tống phi thất thế phải bởi vì nàng ta ngang ngược thế nào, bảo người nhà hãm hại ca ca nàng thế nào, mà nàng ta sai là bởi vì nàng ta có vị phụ thân ở địa vị cao mà còn biết khiêm tốn.

      Đây mới là nguyên nhân khiến cho nàng ta thất thế.
      Last edited: 6/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 32: Gió thu lên, Vương gia trở về
      Editor: Gấu Mũm Mĩm


      Tiến về trạm dịch bên trong Kinh Thành. vị nam tử hai mươi mấy tuổi đứng trong sân, vẻ mặt nhàn nhạt, có vài phần hờ hững, gió thu phất qua, hồi lạnh. Nếu như nhìn kỹ, cùng với Cảnh đế vẫn có vài phần giống nhau.

      hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, thân nữ tử mặc trang phục xanh như nước hồ bước nhanh tới, vẻ mặt kia dường như có mấy phần tiều tụy.

      "Thiếp tham kiến Vương Gia. . . . . ." khẽ cúi người, khuôn mặt đẹp đẽ, thân eo tinh tế cũng đúng là hạng thượng thừa.

      Nam tử cũng quay đầu lại, chỉ bình tĩnh hỏi thăm: "Chuyện gì?"

      dừng chút, tiếng run rẩy: "Vương Gia, thiếp nghe , phụ thân bị giam cầm, tỷ tỷ bị đày vào lãnh cung, Vương Gia, ngài giúp bọn họ chút thôi. . . . . ." thấp giọng nghẹn ngào.

      Nam tử vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Xoay người lại nhìn chỗ nữ tử này như cũ, nâng cằm nàng lên, dung nhan mỹ lệ của nàng tất cả đều là nước mắt.

      tay lau những giọt nước mắt kia, mặc dù động tác êm ái, nhưng trong thanh của cũng tia ấm áp.

      "Vận Dung, bậy gì vậy?"

      Tống Vận Dung cắn môi: "Vương Gia, phụ thân năm đó làm sai, nhưng, xin ngài, xin ngài coi ông là thân phận phụ thân của thiếp, ngài cứu giúp ông ấy ."

      Lục vương gia Nghiêm Liệt thu hồi tay mình, khóe miệng thoáng ánh lên chút giễu cợt: "Vận Dung, đời này cũng có mấy chuyện như vậy. Làm sao nàng liền cho rằng, Bổn Vương cứu người đây? Xem thân phận nàng, nàng lại có gì đáng để Bổn Vương làm như vậy chứ?"

      Tống Vận Dung vốn lệ rơi đầy mặt, nghe như thế, là dường như khó thừa nhận.

      "Vương Gia, Vương Gia đối với thiếp, đến phần tình nghĩa cũng ?" Dường như là tâm trạng kiên định, nàng ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Lục vương gia.

      "Hay là trong lòng Vương Gia, trừ người đó, tất cả mọi người đều là công cụ của ngài? Ngài đối với người khác, nhưng lại có mấy phần lòng?"

      "Bốp!" bạt tai đánh ngã Tống Vận Dung.

      Nàng che mặt mình, cúi đầu run rẩy.

      "Ai cho ngươi quyền, có thể vu oan nàng. Trong lòng ta, các ngươi khác nhau trời vực. Nữ tử như ngươi, sao có tư cách nhắc đến nàng?" Lục vương gia giống vừa mới lạnh nhạt, đầy phần tức giận.

      Mà lúc này Tống Vận Dung giống mới vừa hèn mọn, Tống gia nàng như thế, phụ thân bị giam cầm, trưởng tỷ Hiền phi cũng từ vị trí cao rơi vào bước đường hôm nay, cuộc đời nàng, dù sao cũng là như thế thôi, thân là Trắc phi Lục Vương gia cũng chỉ là tồn tại bị lợi dụng.

      "Khác nhau trời vực? Nếu tính nàng ta là mây trời, đó cũng phải là ngài, Vương Gia, ngài tỉnh táo chút, nàng ta còn. Cho dù chết, nàng ta cũng là chôn cất ở phần mộ tổ tiên nhà người khác, nếu như nàng ta tốt, làm sao quyến rũ ngài? Hai người ngài vốn là khác biệt trời."

      Lục Vương gia Nghiêm Liệt nghe nàng như thế, con mắt đỏ tươi, dường như hận vô cùng, hung dữ đạp tới.

      Tống Vận Dung bị đạp ngã.

      "Vương Gia chịu giúp thiếp, là bởi vì phụ thân thiếp trước kia làm, hay là bởi vì trưởng tỷ chĩa mũi vào huynh muội Thẩm gia?" Nàng thổ ngụm máu, vẫn từng chữ vang vang ôm hận như cũ.

      "Người đâu." Nghiêm Liệt kìm hãm tâm trạng, gọi thị vệ tới.

      "Cơ thể Trắc phi khỏe, suy nghĩ quá nhiều, tâm thần rối loạn. Đưa nàng trở về phòng, chăm sóc tốt."

      Thị vệ nhận được chỉ thị của Nghiêm Liệt, trực tiếp chặn miệng Tống Vận Dung lôi nàng lui xuống.

      Nhìn bóng dáng nàng vẫn giãy giụa, Nghiêm Liệt siết chặt nắm đấm, sắc mặt đau khổ.

      Qua hồi lâu, thấp giọng gọi người: "Huyền Vũ, theo Bổn Vương hồi kinh trước."

      Huyền Vũ cau mày khuyên can: "Vương Gia thận trọng, lúc này Hoàng Thượng đối với ngài vẫn còn quá nhiều kiêng kỵ, ngài như thế khi bị người ngoài biết được chẳng phải để người mượn cớ."

      "Bổn Vương cũng tin, dưới gầm trời này chỗ phải ám vệ của . Ngươi cùng Bổn Vương Mã Gia Tiên vào kinh, sau đó quay về cùng đội ngũ hiệp, cẩn thận mọi lúc, sao."

      Thấy Lục vương gia tâm ý quyết, Huyền Vũ cuối cùng thêm gì, sắp xếp thỏa đáng tất cả, hai người lặng lẽ rời đội ngũ hồi kinh.

      ***

      Tuyên Minh Điện.

      Lai Phúc đứng trước bàn, nhàng hồi báo: "Chủ tử, theo ám vệ hồi báo, Lục vương gia cùng tâm phúc Huyền Vũ kia lặng lẽ lên đường hồi kinh."

      Cảnh đế cười lạnh: " ngược lại to gan. cho là trẫm dám giết sao? vào kinh rồi?"

      "Vâng. Lục vương gia cùng Huyền Vũ sau khi vào kinh thành chỉ chỗ, ngay sau đó rời khỏi Kinh Thành."

      Cảnh đế cũng là nghe được điểm hứng thú: "Ồ? đến nơi nào?"

      "Tổ phần Thẩm gia." Lúc này Lai Phúc nhưng lại nhìn ra nửa phần cười đùa, thường ngày bên cạnh vài phi tần cung nhân kia, bất quá là giấu diếm.

      Đáp án đó ngược lại làm Cảnh Đế kinh ngạc rất nhiều, có chút hiểu, nhướng lông mày lên.

      Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, qua hồi lâu, lần nữa chất vấn: "Có chỗ nào đặc biệt?"

      "Bẩm hoàng thượng, có. Lục vương gia cũng có gặp bất kỳ người nào ở viên mộ Thẩm gia, chỉ có vào có thể có thời gian nửa nén hương, sau liền ra ngoài rời . Huyền Vũ công phu cao cường, ám vệ lo lắng cách quá gần bị phát , cũng có theo sát, vì vậy biết Lục vương gia rốt cuộc vào làm cái gì."

      Viên mộ Thẩm gia?

      Nghiêm Liệt hùng hùng hổ hổ chạy về Kinh Thành, chỉ vì đến viên mộ Thẩm gia? tin. Nghiêm Liệt rốt cuộc muốn làm gì.

      "Lúc trước trạm dịch, Trắc phi Lục Vương gia Tống thị đột nhiên phát chứng điên khùng, được Lục Vương gia coi chừng rồi, nhưng theo ám vệ bẩm báo, Tống thị gặp qua Lục vương gia lại bị đả thương, sau Lục vương gia liền ra lệnh thân tín bên cạnh làm việc này."

      Như thế xem ra, bên cạnh Nghiêm Liệt này sớm bị người mai phục.

      Cho dù ai đều có thể nhìn ra được, chuyện này có kỳ lạ. Chỉ có điều tính Cảnh đế vốn nôn nóng.

      "Tiếp tục theo dõi cho trẫm. Ngoài ra, điều tra kỹ Thẩm Lương Viện tất cả Thẩm gia trước kia." Cái khác cần giao phó.

      "Tuân chỉ."

      Cảnh đế đứng lên: "Bãi giá Thính Vũ Các."

      Lúc này Lai Phúc khôi phục bộ dạng cười đùa a dua thường ngày kia.

      Tịch Nguyệt mấy ngày nay ít giao du bên ngoài, trừ đánh cờ cùng với Thái hậu, cũng va chạm ai. Cho dù là Trần Vũ Lan đến cầu kiến, nàng cũng trốn tránh gặp. Nhưng cho dù như thế, trong cung này cũng mơ hồ có chút lời đồn đãi, là Thẩm Lương Viện bởi vì chuyện Tống phi cực kỳ giận, quăng hết cả phòng đồ sứ.

      "Hoàng thượng giá đáo. . . . . ." Kể từ khi Tống phi bị giáng chức, Cảnh đế có nửa tháng chưa từng tiến vào hậu cung.

      Lúc này Tịch Nguyệt lười biếng nằm sạp, cửa sổ mở ra góc, ngoài cửa sổ có vài lá vàng rơi xuống, nàng nhàn nhã lật sách y trong tay, thỉnh thoảng ăn vài cái mứt hoa quả, ngược lại cũng thoải mái vô cùng.

      Nghe thấy thái giám xướng lên Cảnh đế đến, Tịch Nguyệt liền vội vàng đứng dậy, chỉ có điều hình như động tác Cảnh đế…

      Trong khi chuyện liền đạp vào, thấy tư thái kia của nàng, đưa tay ngăn lại động tác của nàng.

      "Nàng ngược lại thoải mái như thế, chỉ có điều ngày mùa thu lạnh, biết nặng nhiễm lạnh như vậy rồi như thế nào cho phải." ngồi bên nhuyễn tháp, cũng để cho nàng đứng dậy.

      Tịch Nguyệt thấy như thế liền cười duyên.

      "Nàng tuổi , rất nhiều đều chưa hiểu, lần này mọi người cũng nên nhắc nhở rồi." Ánh mắt quét qua mấy đại cung nữ, mấy người đều co rúm lại.

      Đưa bàn tay đan vào với , nàng thu hồi cánh tay, thuận thế dán khuôn mặt nàng lên mu bàn tay , "Khanh khách" cười.

      "Hoàng Thượng khi dễ tần thiếp cũng thôi , còn khi dễ nô tài trong cung thiếp."

      Cảnh đế thấy bộ dạng nàng như thế, dẫn lên chút cười mị hoặc, ngay sau đó cúi đầu, thổi hơi bên tai nàng, chọc cho nàng cười duyên né tránh: "Nàng khẳng định, khi dễ này là giống nhau?"

      Tịch Nguyệt ôm lấy cổ Cảnh Đế, để đầu áp vào cổ , hơi thở thơm như hoa lan: "Hoàng Thượng nhiều ngày tới, tần thiếp đều nhớ, ngài khi dễ người thế nào ư!"

      Tét, phần chân người nào đó sưng lên.

      "Cho nên, nàng là. . . . . .muốn?"

      Tịch Nguyệt lắc đầu.

      Thấy nàng lại hùng hồn lắc đầu, Cảnh Đế xoay ngang ôm người lên.

      " ngoan bị trừng phạt."

      Trong chuyện này Cảnh Đế cũng phải người tính ôn tồn, cho dù là thường ngày thoạt nhìn tao nhã lịch , nhưng mỗi khi như lúc này chung quy lại là cuồng dã khác thường, thấy chút khách khí lôi kéo y phục của nàng, Tịch Nguyệt hiểu được, bộ y phục này lại phải hư hại rồi.

      "Hoàng thượng mỗi lần như này, thần thiếp đều ngượng ngùng, nào có làm y phục làm nhiều lần như vậy." Nàng chu miệng, vẫn còn tuổi, dù là loại động tác này, nàng làm vẫn đáng khác thường.

      Trong mắt Cảnh Đế có độ nóng, cứ cúi đầu như vậy chiếm đoạt nàng.

      Hai người quấn quít lấy nhau, chính là có loại người như vậy, bề ngoài nhìn trong sáng, nho nhã, giống như tiên giáng trần. Bên trong lại hề như thế, tất cả những thứ này chẳng qua đều là hình tượng. Thực tế tính chiếm đoạt của cao, lòng dạ sắt đá. Ngoan giống như địa ngục Tu La.

      Chớp mắt Tịch Nguyệt liền bị lột trần, ánh mắt Cảnh đế u ám "Nguyệt nhi, nàng , nàng có nhớ trẫm hay ."

      Nếu như lúc này còn "Thức thời", e là Tịch Nguyệt bị hung hăng chỉnh đốn, nhưng nghĩ đến vài ngày trước đó, nàng "Thức thời" được, nàng vẫn bị hung hăng chỉnh đốn. Tịch Nguyệt an phận .

      " có?" Vừa dứt lời, liền bị hung hăng đính vào, nàng "A" tiếng, đầu đụng phải đầu giường.

      ", có nhớ trẫm hay ." Cho dù thời khắc này, thanh vẫn lành lạnh như cũ.

      Tuy rằng hỏi như thế, nhưng cũng có cho nàng thời gian , chính là đè ép thân thể nàng, chặn môi nàng lại, dùng lưỡi khuấy đảo trong miệng nàng. Đôi tay thành vuốt ve khắp dưới thân nàng , đôi môi cũng bắt đầu dời xuống.

      Nhéo ở nơi mềm non của nàng, cắn lên cái.

      Nước mắt Tịch Nguyệt trong nháy mắt liền chảy ra, khốn kiếp, có giày vò người như vậy sao! Cầm tinh cẩu a!

      Thấy bộ dạng nàng căm tức nhìn mình, Cảnh Đế cảm giác mình hồi tê dại, dời tay xuống, nhéo ở bắp đùi nàng, dùng lực cái, cả người lại phát lực. Bộ dạng nàng đáng thương lại tức giận như thế khiến lòng ngứa ngáy khó nhịn.

      Cuối cùng cũng nhịn được nữa, liều mạng hành động

      Tịch Nguyệt cắn môi tiếp nhận tất cả, nhìn dung nhan tuấn tú của , vẻ mặt bộc phát hoảng hốt. luôn là như vậy, có thể khiến người ta khắc sâu cảm nhận được tồn tại của .

      Mà Cảnh Đế lại đắm chìm trong cơ thể nàng, ngắm dung nhan nàng, tuy là hừng hực kích tình, nhưng trong lòng lại vẫn vắng lạnh vô cùng.

      Nguyệt Nhi, Nghiêm Liệt tại sao muốn đến viên mộ Thẩm gia nàng?
      Last edited: 6/3/16
      thuyt, duyenktn1, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 33:

      Editor: Thơ


      Trong cung này luôn luôn như vậy, phải là gió đông thổi bạt gió tây chính là gió tây áp đảo gió đông.

      Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Tống phi từ vị trí Hiền phi biến thành tù nhân trong lãnh cung, ai biết nàng ta sống trong lãnh cung ra sao nhưng mà kết cục của nàng ta chính là lời cảnh tỉnh cho những người khác. Đó chính là, Hoàng Đế vô tình.

      Hậu cung thể nào tham gia vào chuyện chính , đây là đạo lí vĩnh viễn bao giờ thay đổi.

      Nhưng mà trong cũng này có ai là kẻ ngốc cả. Những chứng cứ kia vô cùng chính xác, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Tống gia sụp đổ, đây tuyệt đối phải là chuyện ngày ngày hai mà là kế hoạch được tính toán lâu dài.

      Thiếu gia của Thẩm gia Thẩm Thư Bình cùng lắm chịu chút phiền toái ở trong quân doanh mà thôi, có bị hãm hại gì, nhưng cho dù như vậy Hoàng Thượng cũng vẫn niệm tình vô tội, nâng chức quan cho . giờ trở thành đối tượng mà người người muốn nịnh bợ.

      Đùa sao, tuy rằng phân vị của Thẩm Tịch Nguyệt cao nhưng tại cũng là người được sủng ái.

      Tịch Nguyệt nghe được tin tức từ ngoài cung, trong lòng vui mừng.

      Hoàng Thượng bây giờ hỷ nộ thất thường lại giỏi bày mưu tính kế, có đôi khi thăng chức cũng phải là chuyện tốt.

      Những ngày gần đây Hoàng Thượng thường xuyên đến Thính Vũ Các của nàng, nhìn như rất thương nàng nhưng thực ra cũng chỉ có ít lòng mà thôi. Điểm này Thẩm Tịch Nguyệt vẫn luôn hiểu . [diendan^^le=quy=don]

      "Chủ tử, sáng nay khi dùng bữa sáng Phó Quý Nghi cảm thấy thân thể khỏe, thái y chẩn ra được hỉ mạch." Đào Nhi vẫn luôn tinh thông mọi tin tức trong cung.

      Tịch Nguyệt giật mình nhìn Đào Nhi, lập tức nở nụ cười: "Đó... quả thực là chuyện mừng nha. Báo cho Hoàng Thượng chưa?"

      Đào Nhi thấy chủ tử nhà mình hề ghen tị, ngược lại còn cười tươi như hoa, tuy có chút hiểu nhưng mà nàng cũng nghĩ nhiều.

      "Đương nhiên là báo rồi. Nghe Hoàng Thượng và Thái Hậu ban thưởng rất nhiều đồ quý đến đó!" Suy nghĩ chút, Đào Nhi giọng : "Nô tỳ nghe , lần này Phó Quý Nghi được thăng phân vị."

      Tịch Nguyệt gật đầu, điều này là đương nhiên. Hậu cung Nam Thấm Quốc luôn có quy củ này. Nhưng mà, Hoàng Thượng sao có thể để cho Phó Cẩn Dao mang thai? Ngược lại, việc này mới là việc khiến cho nàng cảm thấy thú vị.

      Nhưng mà suy nghĩ chút nàng cũng thấy bất ngờ. Vài ngày trước Phó Tướng vừa mới giúp Hoàng Thượng đánh đổ Tống gia, đảo mắt mấy ngày Phó Quý Nghi liền có thai, đúng là hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Tịch Nguyệt cẩn thận suy nghĩ.

      "Truyền lệnh xuống, mặc kệ người bên ngoài như thế nào, người của Thính Vũ Các chúng ta sau này gặp Phó Quý Nghi trốn xa chút cho ta."

      Đào Nghi vừa nghe, vội vàng xuống truyền lệnh. Nàng vừa rời trong phòng chỉ còn lại Tịch Nguyệt và Cẩm Tâm.

      Thấy chủ tử dường như suy nghĩ cái gì, Cẩm Tâm cũng yên lặng lui xuống.

      Tất cả mọi người rời , Tịch Nguyệt vuốt ve bụng dưới của mình, thầm cười, quả nhiên con của nàng còn chưa tới.

      Như vậy rất tốt, tại nàng thể nào bảo vệ con của nàng cách toàn vẹn, nếu như vậy, tới tốt hơn.

      đến Phó Cẩn Dao, thời điểm này kiếp trước, Phó Cẩn Dao mang thai nhưng tại lại mang thai rồi. bao lâu Tịch Nguyệt liền thông suốt, Hiền phi ngã, Hoàng Thượng sao có thể để cho mình Đức phi thống lĩnh hậu cung chứ. lequydon.com

      Thực kế sách áp chế lẫn nhau, ai giỏi hơn Hoàng Thượng.

      Kiếp trước, Tống gia suy sụp như vậy, khi đó đương nhiên Phó Cẩn Dao mang thai, cũng được tăng phân vị, nhưng tại giống như vậy. Tuy Phó Cẩn Dao là người có phân vị cao nhất trong số đám tú nữ mới vào cung nhưng mà dù sao cũng chỉ là Chính tứ phẩm Quý Nghi mà thôi. Cho dù là tăng phân vị cũng chỉ có thể thăng tới Quý Tần.

      Sinh được cốt nhục của Hoàng gia thân phận liền giống lúc trước nữa, Tịch Nguyệt thở dài, Hoàng Thượng đương nhiên để nàng ta thuận lợi sinh đứa bé ra.

      Người khác biết nhưng nàng lại cực kì hiểu điều này.

      Đứa bé này tới rồi lại , vậy mới có thể tăng cho nàng ta nhiều phân vị chút!

      "Khởi bẩm nương nương." Bên ngoài truyền đến giọng .

      "Có chuyện gì? Vào ."

      Hạnh Nhi vào cửa: "Khởi bẩm nương nương, Quế ma ma bên người Thái Hậu nương nương cầu kiến, là Thái Hậu cho gọi người."

      Đối với chuyện này, mọi người trong cung cũng quen rồi, nhưng vẫn hiểu được, Thẩm Lương Viện hiểu quy củ này tại sao lại vừa ý Thái Hậu, thường xuyên được người cho gọi. Trong cung có số lời đồn, là Thái Hậu rất thích chơi cờ với Thẩm Lương Viện.

      Người có chút tâm tư nghĩ tới chuyện hoa cấm ngày đó, nghĩ tới Thái Hậu thường cùng Hoàng Thượng đánh cờ, nghĩ đến người của Thái Hậu rải đều trong cung, còn có mưu tính của người, mọi người nhịn được, rùng mình run sợ.

      Nhưng mà được mất chỉ trong phút chốc, những người kia suy nghĩ nhiều, bắt đầu nghiên cứu đánh cờ nhưng lại biết thứ từ trước đến giờ Thái Hậu muốn phải là tài đánh cờ cao siêu.

      Tịch Nguyệt thay bộ đồ khác, vấn búi tóc thiếu nữ, nhàng khoan khoái ra ngoài.

      Là do tuổi còn nên ăn mặ
      Chương 33:

      Editor: Thơ *************** ^^=

      Trong cung này luôn luôn như vậy, phải là gió đông thột bạt gió tây chính là gió tây áp đảo gió đông.

      Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Tống phi từ vị trí Hiền phi biến thành tù nhân trong lãnh cung, ai biết nàng ta sống trong lãnh cung ra sao nhưng mà kết cục của nàng ta chính là lời cảnh tỉnh cho những người khác. Đó chính là, Hoàng Đế vô tình.

      Hậu cung thể nào tham gia vào chuyện chính , đây là đạo lí vĩnh viễn bao giờ thay đổi.

      Nhưng mà trong cũng này có ai là kẻ ngốc cả. Những chứng cứ kia vô cùng chính các, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Tống gia sụp đổ, đây tuyệt đối phải là chuyện ngày ngày hai mà là kế hoạch được tính toán lâu dài.

      Thiếu gia của Thẩm gia Thẩm Thư Bình cùng lắm chịu chút phiền toái ở trong quân doang mà thôi, có bị hãm hại gì, nhưng cho dù như vậy Hoàng Thượng cũng vẫn niệm tình vô tội, nâng chức quan cho . giờ trở thành đối tượng mà người người muốn nịnh bợ.

      Đùa sao, tuy rằng phân vị của Thẩm Tịch Nguyệt cao nhưng tại cũng là người được sủng ái.

      Tịch Nguyệt nghe được tin tức từ ngoài cung, trong lòng vui mừng.

      Hoàng Thượng bây giờ hỷ nộ thất thường lại giỏi bày mưu tính kế, có đôi khi thăng chức cũng phải là chuyện tốt.

      Những ngày gần đây Hoàng Thượng thường xuyên đến Thính Vũ Các của nàng, nhìn như rất thương nàng nhưng thực ra cũng chỉ có ít lòng mà thôi. Điểm này Thẩm Tịch Nguyệt vẫn luôn hiểu . [diendan^^le=quy=don]

      "Chủ tử, sáng nay khi dùng bữa sáng Phó Quý Nghi cảm thấy thân thể khỏe, thái y chẩn ra được hỉ mạch." Đào Nhi vẫn luôn tinh thông mọi tin tức trong cung.

      Tịch Nguyệt giật mình nhìn Đào Nhi, lập tức nở nụ cười: "Đó... quả thực là chuyện mừng nha. Báo cho Hoàng Thượng chưa?"

      Đào Nhi thấy chủ tử nhà mình hề ghen tị, ngược lại còn cười tươi như hoa, tuy có chút hiểu nhưng mà nàng cũng nghĩ nhiều.

      "Đương nhiên là báo rồi. Nghe Hoàng Thượng và Thái Hậu ban thưởng rất nhiều đồ quý đến đó!" Suy nghĩ chút, Đào Nhi giọng : "Nô tỳ nghe , lần này Phó Quý Nghi được thăng phân vị."

      Tịch Nguyệt gật đầu, điều này là đương nhiên. Hậu cung Nam Thấm Quốc luôn có quy củ này. Nhưng mà, Hoàng Thượng sao có thể để cho Phó Cẩn Dao mang thai? Ngược lại, việc này mới là việc khiến cho nàng cảm thấy thú vị.

      Nhưng mà suy nghĩ chút nàng cũng thấy bất ngờ. Vài ngày trước Phó Tướng vừa mới giúp Hoàng Thượng đánh đổ Tống gia, đảo mắt mấy ngày Phó Quý Nghi liền có thai, đúng là hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Tịch Nguyệt cẩn thận suy nghĩ.

      "Truyền lệnh xuống, mặc kệ người bên ngoài như thế nào, người của Thính Vũ Các chúng ta sau này gặp Phó Quý Nghi trốn xa chút cho ta."

      Đào Nghi vừa nghe, vội vàng xuống truyènleengh. Nàng vừa rời trong phòng chỉ còn lại Tịch Nguyệt và Cẩm Tâm.

      Thấy chủ tử dường như suy nghĩ cái gì, Cẩm Tâm cũng yên lặng lui xuống.

      Tất cả mọi người rời , Tịch Nguyệt vuốt ve bụng dưới của mình, thầm cười, quả nhiên con của nàng còn chưa tới.

      Như vậy rất tốt, tại nàng thể nào bảo vệ con của nàng cách toàn vẹn, nếu như vậy, tới tốt hơn.

      đến Phó Cẩn Dao, thời điểm này kiếp trước, Phó Cẩn Dao mang thai nhưng tại lại mang thai rồi. bao lâu Tịch Nguyệt liền thông suốt, Hiền phi ngã, Hoàng Thượng sao có thể để cho mình Đức phi thống lĩnh hậu cung chứ. lequydon.com

      Thực kế sách áp chế lẫn nhau, ai giỏi hơn Hoàng Thượng.

      Kiếp trước, Tống gia suy sụp như vậy, khi đó đương nhiên Phó Cẩn Dao mang thai, cũng được tăng phân vị, nhưng tại giống như vậy. Tuy Phó Cẩn Dao là người có phân vị cao nhất trong số đám tú nữ mới vào cung nhưng mà dù sao cũng chỉ là Chính tứ phẩm Quý Nghi mà thôi. Cho dù là tăng phân vị cũng chỉ có thể thăng tới Quý Tần.

      Sinh được cốt nhục của Hoàng gia thân phận liền giống lúc trước nữa, Tịch Nguyệt thở dài, Hoàng Thượng đương nhiên để nàng ta thuận lợi sinh đứa bé ra.

      Người khác biết nhưng nàng lại cực kì hiểu điều này.

      Đứa bé này tới rồi lại , vậy mới có thể tăng cho nàng ta nhiều phân vị chút!

      "Khởi bẩm nương nương." Bên ngoài truyền đến giọng .

      "Có chuyện gì? Vào ."

      Hạnh Nhi vào cửa: "Khởi bẩm nương nương, Quế ma ma bên người Thái Hậu nương nương cầu kiến, là Thái Hậu cho gọi người."

      Đối với chuyện này, mọi người trong cung cũng quen rồi, nhưng vẫn hiểu được, Thẩm Lương Viện hiểu quy củ này tại sao lại vừa ý Thái Hậu, thường xuyên được người cho gọi. Trong cung có số lời đồn, là Thái Hậu rất thích chơi cờ với Thẩm Lương Viện.

      Người có chút tâm tư nghĩ tới chuyện hoa cấm ngày đó, nghĩ tới Thái Hậu thường cùng Hoàng Thượng đánh cờ, nghĩ đến người của Thái Hậu rải đều trong cung, còn có mưu tính của người, mọi người nhịn được, rùng mình run sợ.

      Nhưng mà được mất chỉ trong phút chốc, những người kia suy nghĩ nhiều, bắt đầu nghiên cứu đánh cờ nhưng lại biết thứ từ trước đến giờ Thái Hậu muốn phải là tài đánh cờ cao siêu.

      Tịch Nguyệt thay bộ đồ khác, vấn búi tóc thiếu nữ, nhàng khoan khoái ra ngoài.

      Là do tuổi còn nên ăn mặc luôn tùy ý chút. Nghĩ tới qua vài năm nữa, tuổi lớn hơn chút, cho dù có mặc thế này chỉ sợ cũng chẳng có cảm giác gì.

      Từ trước đến giờ Tịch Nguyệt luôn xem trọng chuyện y phục. Quế ma ma nhìn thấy nàng như vậy hơi cong môi cười.

      Tuy rằng trang phục của Thẩm Lương Viện thường xuyên quá hợp thời nhưng cũng có nhiều biến hóa.

      Nam nhân luôn thích đổi mới. Hoàng Thượng cũng là nam nhân, thường xuyên thay đổi như vậy cũng vừa vặn thích hợp với Hoàng Thượng.

      "Ma ma, thân thể Thái Hậu vẫn tốt chứ? Hôm qua ta thấy người ho khan, chữa trị khỏi chưa?" Câu hỏi này thân thiết, hề giả dối. Quế ma ma là người đắc lực bên người Thái Hậu, cũng hiểu thân thể của người, nghe Thẩm Lương Viện vậy cũng biết nàng là người hiểu chuyện.

      "Người của Thái Y Viện xem qua rồi, gần đây sương giá nhiều, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Thẩm Lương Viện cũng vậy, phải giữ gìn thân thể. Người khỏe mạnh mới có thể hầu hạ Hoàng Thượng tốt." Quế ma ma vỗ vỗ tay của Thẩm Tịch Nguyệt, trong lời có vài phần thân thiết.

      Tịch Nguyệt đỏ mặt, ngượng ngùng : "Đa tạ ma ma quan tâm."

      Đến Tuệ Từ Cung của Thái Hậu, Tịch Nguyệt thấy Thái Hậu ngồi vị trí cùng, Đức Phi ngồi bên trái, còn Phó Quý Nghi lại ngồi bên phải. Nàng vội vàng thỉnh an mấy người. anhtholqd^^~

      "Đứng dậy ." Hôm nay Thái Hậu dường như có chút vui mừng, giọng rất ôn hòa. Tịch Nguyệt lén nhìn Phó Cần Dao, thấy vẻ mặt nàng ta giấu được vui mừng. Dung nhan vỗn tuyệt sắc nay đẹp thêm ba phần.

      là người có chuyện vui, tinh thần cũng thoải mái hơn.

      Đức Phi ôn nhu cười: "Chỉ sợ Lương Viện muội muội còn chưa biết chuyện này. Quý Nghi muội muội có thai rồi." Trong giọng có vẻ rất vui mừng.

      Tịch Nguyệt hơi há miệng, làm ra vẻ mặt kinh ngạc rồi lập tức quay đầu nhìn Phó Cẩn Dao, vẻ mặt cũng rất vui mừng: "Vậy thực là quá tốt rồi, chúc mừng Phó Quý Nghi."

      Phó Cẩn Dao tươi cười hàm súc: "Muội muội cũng cần phải nhanh lên, chúng ta sớm giúp Hoàng Thượng khai chi tán diệp."

      Mới nghe lời này đương nhiên là tìm được lỗi nào, cực kì dễ nghe, nhưng mà Tịch Nguyệt ngốc, nàng đương nhiên nghe ra được ý trào phúng trong lời của Phó Cẩn Dao.

      giờ trong cung này, nàng chính là người được thị tẩm nhiều nhất, nhưng mà nàng lại có thai. Phó Cẩn Dao nhìn như ôn nhu hiền lành nhưng thực tế lại phải như vậy.

      "Quý Nghi tỷ tỷ đừng chê cười muội." Nàng xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.

      Thái Hậu thấy nàng như vậy, khóe miệng cong lện ra ý cười.

      Nàng vốn đâu phải người thẹn thùng như vậy, đúng là nhóc thông minh.

      "Ai gia truyền thái y, tuy có thái y xem mạch rồi nhưng mà đây là cháu nội của ai gia, ai gia vẫn luôn lo lắng. Để cho Từ thái ý cẩn thận bắt mạch chút, ngươi cẩn thận bảo dưỡng thân thể, sớm ngày sinh cho Hoàng Thượng long tử." Lời này của Thái Hậu thực rất xem trong Phó Cẩn Dao.

      "Thần thiếp đa tạ Thái Hậu nương nương ân điển." Phó Cẩn Dao muốn đứng dậy quỳ xuống ta ơn.

      Quế ma ma vội vàng qua đỡ nàng ta.

      "Những tháng đầu khi mới mang thai phải cận thận, ngươi cần động chút là quỳ xuống." Lời của Thái Hậu có chút oán giận nhưng vài phần thân thiết trong lời lại khiến cho người ta yên lòng.

      Đức Phi vẫn ôn nhu nhìn Phó Cẩn Dao, trong lòng Tịch Nguyệt thầm phỉ nhổ, đám người giả dối, phải là cùng nhau diễn trò sao!

      Chốc lát sau, Từ thái y nhanh chóng đến nơi. Phó Cẩn Dao mang thai mới chỉ tháng, chính là thời điểm an ổn. Thái y liên tục dặn dò phải cẩn thận những vật tùy thân, đồ ăn cũng phải cẩn thận.

      Thái Hậu gật đầu, Phó Cẩn Dao cũng nghe rất chăm chú.

      Kiểm tra xong, Từ thái y chuẩn bị cáo từ Thái Hậu gọi ông lại."

      "Bắt mạch cho Thẩm Lương Viện thử xem. Thẩm Lương Viện vào cung lâu, cũng thường hầu hạ Hoàng Thượng, sao vẫn chưa thấy nàng có động tĩnh gì." Lời này ra rất trực tiếp, Tịch Nguyệt xấu hổ, chỉ thiếu nước lấy khăn che mặt mà thôi. l3anhq4ythod0n

      Đức Phi và Phó Cẩn Dao cũng mỉm cười nhìn nàng.

      "Đúng vậy đó, Thẩm muội muội đúng là người được Hoàng Thượng thương ." Đức Phi che miệng cười, lời trêu chọc.

      Phó Cẩn Dao chuyện nhưng mà cũng là ôn hòa điểm tĩnh.

      "Đức Phi tỷ tỷ lại trêu muội rồi, người ngoài nghe thấy lại cười chết muội muội, muội muội sao có thể sánh được với Đức Phi tỷ tỷ và Quý Nghi tỷ tỷ." Mặt nàng đỏ bừng, giống như càng lúc càng xấu hổ.

      Đức Phi cười với Thái Hậu: "Khó trách Hoàng Thượng và Thái Hậu lại thích Thẩm muội muội như vậy, nàng đáng như vậy, ngay cả thần thiếp cũng thấy thích nàng!"

      Tịch Nguyệt sao có thể hiểu Đức Phi là dùng mình để khiến Phó Cẩn Dao khó chịu.

      Nhưng nàng vẫn chưa hiểu vì sao Thái Hậu cho gọi nàng vào lúc này, còn gọi người bắt mạch cho nàng. Chẳng lẽ thực muốn cất nhắc, bồi dưỡng nàng giống như biểu bên ngoài sao?

      Xem ra đối với Hoàng Thượng, hai người kìm chế lẫn nhau là đủ, chỉ là hiểu trong kế hoạch của bọn họ mình đảm nhiệm loại nhân vật nào đây?

      "Ngươi thích nàng cũng được, ngươi chỉ có thể thích Hoàng Thượng mà thôi, ai gia còn chờ khi nàng ngươi cho ai gia thêm cháu nội nữa đây!" Thái Hậu đùa, trong giọng mang theo ý cười.

      Đức Phi cười hì hì.

      Khi mấy người chuyện, Từ thái y đặt chiếc khăn tay mỏng lên cổ tay Thẩm Tịch Nguyệt, nhàng bắt mạch.

      Nhưng mà thời gian trôi qua, ông giống như có gì đó nghi hoặc, lông mi dần dần nhíu chặt.

      Thái Hậu thấy biểu tình của ông như vậy, vội hỏi: "Thẩm Lương Viện có gì ổn sao?"
      Last edited: 6/3/16
      thuyt, dhtt, duyenktn12 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 34:

      Mấy người đều nhìn Từ thái y, cuối cùng Từ thái y cũng là hạng người trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, cẩn thận chẩn mạch lần nữa, quỳ xuống : "Bẩm thái hậu nương nương, trong thời gian ngắn Thẩm lương viện thể nào mang bầu."

      Lời vừa ra, bốn phía đều kinh ngạc.

      Khuôn mặt tươi cười của Thái hậu nhạt dần: "Chuyện gì xảy ra?"

      Ngược lại Từ thái y là người kiêu ngạo tự ti: "Thần bắt mạch cho Thẩm lương viện, phát mạch tượng của nàng hơi phù lại thở hổn hển. Nếu như thần nhầm, có lẽ Thẩm Lương Viện nhất định tiếp xúc đến vật gì nên tiếp xúc rồi."

      Lời này cũng phải trắng ra, nhưng nữ nhân trong cung này còn có cái gì hiểu.

      Sắc mặt của Thái hậu quả nhiên lạnh xuống: "Có thể nhìn ra là vật gì ?"

      Từ thái y hồi bẩm: "Nếu phải là vật bên ngoài, vậy lúc này thứ đó tổn hại thân thể Thẩm Die nd da nl e q uu ydo n lương viện. Nhưng theo thần chẩn đoán bệnh, cũng phải. Có lẽ, vật kia phải là vật ngửi thấy được, hoặc là tiếp xúc được."

      "Bốp!" Cứng rắn ném ly trà xuống, nắp ly trà lăn mấy cái, rơi xuống bên cạnh Từ thái y.

      Thái hậu lạnh giọng: "Chẳng lẽ cho là ai gia quản lý vụ nữa, nên có thể làm xằng làm bậy? Từ thái y, phàm là ngươi có thể nhìn ra, tất cả đều lần cho ai gia."

      "Thuốc này cũng nặng, nếu như thuốc này hạ quá nặng, thân thể biến hóa ràng, ví dụ như choáng váng tim đập nhanh, nhưng mãn tính lại cũng như thế, hơn nữa, vậy cũng độc, ngoài ra vật này có thể tích tụ tính hàn, dễ có thai, cũng có tác dụng khác. Căn cứ mạch tượng mà thần chẩn, Thẩm Lương Viện tiếp xúc vật này chừng hai tháng, nhiều, nhưng phải ít."

      Đức Phi và Phó quý nghi đều ngồi bên cạnh, cũng đáp lời, chỉ thấy Thái hậu hỏi thăm.

      Mà Thẩm Tịch Nguyệt lại có vẻ mặt ngốc trệ. Hình như bị chuyện này làm bối rối.

      " tại như vậy, có thể ảnh hưởng đối với thân thể nàng ?"

      "Bẩm Thái hậu, chỉ cần tìm ra vật này, điều dưỡng chừng nửa năm, Thẩm Lương Viện liền vô ."

      Nghe được lời này, Đức Phi và Phó Cẩn Dao cũng có chút đồng tình thương tiếc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng trong đó có mấy phần lòng, bọn họ tự nhiên đều biết.

      Để Từ thái y . Thái hậu nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.

      "Đứa bé này, nhưng cũng là mệnh chịu tội. Chỉ là, ai gia từng , ai gia ngăn cản các ngươi tranh thủ tình cảm trong cung này, nhưng nếu như có ý đồ tổn thương con cháu của hoàng thượng, ai gia tuyệt đối dễ dàng tha thứ. Quế ma ma, tuổi của Thẩm lương viện còn , rất nhiều chuyện hiểu, ngươi mang theo người đến Thính Vũ Các. Trái lại ai gia phải xem chút, là ai gây sóng gió trong cung này."

      Tuệ Từ Cung chỉ có mấy người này, nhưng Đức Phi và Phó Cẩn Dao cũng có hốt hoảng quá mức hoặc là như thế nào.

      Mà hình như lúc này Thẩm Tịch Nguyệt mới ổn định tinh thần, ngơ ngác nhìn Thái hậu, nước mắt cứ như vậy chảy ra ngoài.

      "Thái hậu, thái hậu nương nương, người phải làm chủ cho tần thiếp, tần thiếp, tần thiếp. . . . . ." Nàng lại nổi nữa, chỉ còn lại hồi tiếng nức nở. Mà trang phục hôm nay của nàng lại trẻ con, ngược lại nàng có vẻ giống như đứa bé vô dụng bị uất ức, làm cho lòng người thương lợi hại.

      "Đứa bé đáng thương , đừng khóc. Mặc kệ là bất kỳ kẻ nào, ai gia cũng thể bỏ qua chuyện này như vậy. Xem ra [​IMG]
      thuyt, duyenktn1, dhtt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :