1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 53
      Edit: Ngân Nhi

      Bởi vì nhà có khách, nên mẹ Nhan tất nhiên là muốn tự mình trổ tài nội trợ.Kỳ Trạch cùng Nhan Họa ngồi học trong thư phòng, Triệu Vũ Trì thấy mẹ Nhan bận rộn, là con rể nhà họ Nhan thể giống như ông chủ ngồi chờ ăn được, liền vào phòng bếp muốn giúp bà làm cơm tối, nhưng lại bị mẹ Nhan nhiệt tình đuổi ra phòng khách xem TV.Nhan Vân vẫn quyết vào, đứng bên cạnh vừa nhặt rau vừa chuyện với mẹ Nhan.

      “Dì, cái cậu bé tên Kỳ Trạch kia chính là cháu trai của ông lão mà Nhan Họa cứu sao? Trông đẹp trai quá, nghe thành tích học tập cũng tốt, lần nào cũng đứng đầu.Dì xem hai đứa như vậy có thể nào phát sinh tình cảm ? A Họa năm nay mới mười bảy tuổi, nếu sớm dì có lo lắng ?”

      Mẹ Nhan đứng luộc gà, món mà con bà rất thích, nghe vậy buồn cười : “Cháu suy nghĩ nhiều rồi, A Trạch là đứa bé ngoan, chẳng qua vì sợ A Họa theo kịp bài vở nên mới đến giúp thôi.Cháu cũng biết đấy, A Họa là đứa rất hiếu thắng, nếu như thành tích học của nó giảm sút, tuy ngoài miệng ra nhưng chắc chắn trong lòng rất khó chịu, dù có phải học đến đêm nó cũng bằng lòng.Nếu A Trạch có thể giúp cứ để nó giúp, những chuyện khác phải tùy duyên phận nữa.”

      Con mình mình hiểu, mẹ Nhan tuy ngoài miệng hay trách mắng, nhưng hầu như đều chiều theo con cái, luôn xem trọng mong muốn của hai đứa, mẹ Nhan tuy ủng hộ việc con sớm, nhưng nếu chuyện xảy ra chắc bà cũng thể gây khó khăn với con được.

      Nhan Vân : “Dì tâm lý đấy.” Như thể chỉ cần con vui là được, sớm cũng sao.

      “Dì tâm lý chỗ nào chứ? Cháu biết đứa đáng ghét kia bận rộn học hành thế nào đâu, bác làm vậy cũng chỉ vì lo cho nó thôi.Hàng năm sau mỗi kì thi tốt nghiệp, TV báo chí đều có đưa tin vài thí sinh vì kết quả tốt nên tự sát.Cháu có nhớ chuyện hồi trước ở trong thôn mình , có đứa bình thường học rất tốt, nhưng thi tốt nghiệp lại được như ý, liền đứng sân thượng châm lửa tự tử.Trời ơi, lúc TV đưa hình ảnh đấy lên là dọa chết người, đứa bé kia chết rồi , nhưng bố nó vì chạy vào cứu nên cũng chết cháy luôn, chỉ còn lại người mẹ thân mình, chồng con đều mất hết, nghe cuối cùng cũng phát điên.Nghĩ lại mà vẫn thấy sợ…”

      Nghe mẹ Nhan liên miên, Nhan Vân hết chỗ , liền lên tiếng: “Dì, con cháu nhà họ Nhan chúng ta yếu ớt như vậy đâu, A Họa cũng vậy, dì đừng suy nghĩ nhiều.”

      Mẹ Nhan thấy gà chín, liền vớt ra cái bát to, đáp: “Biết là như vậy rồi, nhưng dì vẫn thể yên tâm được! Cháu nhìn dáng vẻ nó mà xem, thấy nó thế ai mà thương chứ, gia đình dì cũng có đặt kỳ vọng quá cao cho nó đâu, nó cứ tự ép buộc bản thân thôi, bác sĩ nó chịu áp lực quá lớn nên mới ăn ngon miệng, cho nên mới gầy như khỉ thế kia, dì nhìn mà xót quá.”

      Nhan Vân bĩu môi : “Dì à, đấy là do thể chất của A Họa thôi, ăn nhiều cũng béo lên được.Hơn nữa A Họa còn phát triển chiều cao nên nhìn càng gầy hơn.Đợi em ý thi tốt nghiệp xong rồi vào đại học, lúc đó tâm trạng tốt ăn nhiều mập thôi, dì yên tâm .”

      “Đợi nó mập rồi hẵng , con mập mạp chút sau này làm sao gả được? Cháu cũng vậy đó, đừng có suốt ngày kêu giảm cân giảm cân, đàn ông ra là thích con có da có thịt chút…”

      Gì vậy, vốn từ chuyện em bây giờ lại thành ra chuyện của mình rồi, Nhan Vân nghe vậy liền mau chóng đổi chủ đề.

      Tuy vậy điều khiến khổ sở chính là, ràng chuyển đề tài rồi, nhưng cuối cùng lại chuyển đến chuyện kết hôn của , mới 23 tuổi bị bức hôn có phải là sớm quá hay ?

      “Dì, chúng cháu chưa vội…”

      “Sao lại chưa vội? Vũ Trì năm nay cũng 26 rồi, nhà nó chắc cũng mong được bế cháu đó.Dì với cháu rồi, phụ nữ nên sinh con lúc còn trẻ khỏe, chờ cháu già rồi thấy lời dì là đúng…”

      Trong phòng bếp hai người vẫn còn chuyện liên miên, trong thư phòng cũng có hai người chuyện về kỳ thi tháng.

      “Cậu thấy kỳ thi tháng lần này thế nào? Có khó ? Đúng rồi, sao cậu tới nhanh vậy? Cậu nộp bài sớm hả?” Nhan Họa tò mò hỏi.

      Kỳ Trạch bình tĩnh đáp: “Buổi chiều là thi toán, mà toán là thế mạnh của mình, làm bài xong mình nộp bài luôn để đỡ tốn thời gian.” Dừng lát, cậu lại tiếp: “Đề thi của khoa mình khó lắm, cho nên mình mới nộp bài sớm được, còn bên khoa Văn của cậu, mình cũng nhìn lướt qua đề thi rồi, cũng khó lắm đâu.”

      Nghe xong, Nhan Họa được gì, quả nhiên người với người giống nhau, nếu như đầu óc cũng thông minh như cậu ấy tốt.Cầm lấy tờ đề Kỳ Trạch đưa tới, sau khi nhìn thoáng qua mấy câu số học, bỗng có cảm giác thất vọng thể tả.

      Cái này mà khó lắm ư…, vậy chẳng lẽ ngu ngốc đến vậy à?

      Nhan Họa có chút ủ rũ.

      Kỳ Trạch phát Nhan Họa hình như bị đả kích, trong lòng cuống cả lên, rất nhiều lời muốn nhưng lại nghĩ mấy lời này càng cậu ấy càng buồn – cậu có ý đó mà.Những lúc thế này, cậu thiếu niên Kỳ Trạch bỗng cảm thấy việc lấy lòng con đúng là rất khó khăn, cậu có nên mượn Âu Dương Cảnh cuốn ‘100 cách lấy lòng con ’ để nghiên cứu hay ?

      Thư phòng bỗng rơi vào yên tĩnh, Nhan Họa cúi đầu làm bài thi, Kỳ Trạch có việc gì làm, bèn cầm cuốn sách để đọc.Lúc Nhan Họa ngẩng đầu nhìn qua phát ra là cậu ấy đọc tiểu thuyết =.=!

      Quả nhiên là khác nhau mà! cố gắng mãi vẫn đủ, còn người ta cứ nhàn nhã mà vượt qua đủ các kỳ thi.

      lát sau Nhan Lãng tan học về nhà, vừa vào cửa cậu nghĩ ngay đến việc xông lên tầng, nhưng ngờ hôm nay nhà lại có khách.

      “Em chào rể!” Nhan Lãng chào hỏi Triệu Vũ Trì ngồi trong phòng khách.

      Triệu Vũ Trì trông thấy cậu em họ của bạn , khuôn mặt vốn nghiêm túc bỗng dịu , : “A Lãng học về đấy à, uống chén nước .” Sau khi đưa cho Nhan Lãng chén nước, liền hỏi cậu bé về thành tích học tập, đây là bệnh nghề nghiệp của các giáo viên.

      Nhan Lãng đáp lấy lệ cho qua, mắt vẫn liếc nhìn phía tầng, rất muốn cầm thứ gì đó để nhét vào miệng rể…Ồ, mà chị họ nhà cậu vẫn còn chưa gả cho người này đâu.Gia đình Triệu Vũ Trì có tiếng là học giỏi, đối với tiểu bối rất ôn tồn, nhưng cũng hơi nhiều và dài dòng.Đương nhiên mấy điều này chỉ là chuyện , nếu là bình thường Nhan Lãng rất sẵn lòng tiếp chuyện, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn lên kia làm bóng đèn thôi.

      Đợi đến lúc ứng phó xong Triệu Vũ Trì, Nhan Lãng liền nhanh chóng lấy lý do muốn làm bài tập để phi lên tầng, xông vào thư phòng.

      Thấy trong thư phòng người ngồi làm bài thi, người ngồi đọc sách, Nhan Lãng lập tức thấy yên tâm.

      Kỳ Trạch liếc nhìn Nhan Lãng đột nhiên xông vào, : “A Lãng về rồi à, ngồi , hôm nay có cần giúp em học lý hóa ?”

      “Em làm phiền đâu, em hỏi rể là được.” Nhan Lãng khách sáo .Triệu Vũ Trì là giáo viên Vật Lý, nhưng kiến thức hóa học cũng tồi.

      Nhan Lãng lấy sách bài tập ra, mắt liếc cuốn sách trong tay Kỳ Trạch, nhất thời trở nên kích động.

      Trạch, cũng thích đọc cuốn tiểu thuyết này sao?”

      Kỳ Trạch khẽ nheo mắt, thấy gương mặt của Nhan Lãng trở nên đỏ ửng, nhất thời hiểu ra cách để lấy lòng cậu em ngốc nghếch này.Cậu mỉm cười, mở miệng : “Tác giả này viết truyện khoa học viễn tưởng rất hay, có chiều sâu…”

      “Đúng đúng đúng, em cũng rất thích tiểu thuyết của ông ấy, lần nào ra cuốn mới là em đều phải mua ngay về để sưu tầm.Đây là cuốn mới nhất ạ? Có…có thể cho em mượn xem chút ?”

      “Được chứ, nhà còn có cuốn có chữ ký của tác giả, nếu em thích tặng em.”

      “Thế tốt quá, em cảm ơn .”

      “…”

      Nhan Họa thấy cậu em ngốc của mình bỗng trở nên kích động liền ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, nhận ra cậu em ngốc kia vốn có thái độ thù địch với Kỳ Trạch bây giờ lại trở nên thân thiết như vậy gân xanh nổi hết cả lên, suýt chút nữa nhịn được mà gào thét.

      Tên ngốc này, sao lại dễ dàng bị thu phục vậy hả?

      Bỗng dưng phát ra mình và Kỳ Trạch đều cùng thích tác giả truyện khoa học viễn tưởng, cho nên Nhan Lãng có cảm giác như hai người là tri kỷ vậy, chỉ ghét đến nhà mình nữa, ngược lại còn trở thành em tốt, thậm chí còn trao đổi cả số điện thoại, suốt ngày mời đến nhà mình chơi.

      Kỳ Trạch vẫn chỉ nhàng mỉm cười thân thiện, cho dù là vấn đề tiểu thuyết hay game cũng đều có thể thảo luận được, khiến cho Nhan Lãng càng ngày càng thích cậu, từ đó thành công lôi kéo được đồng minh.

      Nhan Họa hết nổi!

      Buổi tối, Nhan Vân và bạn trai cùng nhau ra về, Kỳ Trạch sau khi ăn cơm tối xin phép về luôn, còn hứa hai ngày sau tặng cho Nhan Lãng bộ tiểu thuyết mà cậu bé thích.

      Nhan Lãng rất vui vẻ, trước khi ngủ còn chạy vào quấy rầy chị mình.

      Nhan Họa dựa lưng ngồi giường, cầm cuốn truyện cười trong tay nhưng đọc mãi vào, nhìn em trai hớn hở kể chuyện, cuối cùng nhịn được : “Em hưng phấn như vậy làm gì? Lúc trước phải là em rất ghét ấy sao?” Lòng dạ đàn ông đúng là như kim dưới đáy bể.

      “Em ghét ấy, em chỉ sợ hai người gần gũi nhau quá sớm làm ảnh hưởng đến việc học thôi, đến lúc đó phải chị hối hận sao?” Nhan Lãng , “Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại, em thấy ấy hiểu biết rất nhiều điều, thành tích học tập còn luôn đứng đầu, đây mới là điều mà em muốn học từ ấy.Em quyết định sau này cùng ấy thảo luận nhiều hơn nữa.”

      “Thảo luận cái gì?”

      “Đương nhiên là game và tiểu thuyết rồi!”

      “Em cút !”

      Nhan Lãng cười hì hì : “Chị à, em thấy ấy tệ đâu, nếu sau này hai người thành đôi em can thiệp, nhưng điều kiện tiên quyết là, người ta giỏi giang như thế, chị cũng phải nỗ lực vào, đừng để thành tích giảm sút.”

      “Cút !”

      Nhan Lãng rất vui vẻ cút luôn.

      Nhan Họa lườm cái, đúng là đồ ngốc, mới thế bị mua chuộc rồi.

      Nhan Họa đột nhiên cảm thấy, Kỳ Trạch hình như chẳng cần tốn công làm gì mà có thể chinh phục được người nhà rồi, như vậy sau này có cưới cậu ta cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả…

      Thở dài cái, Nhan Họa trong lòng bế tắc, nằm xuống ngủ.

      Đến lúc tỉnh lại, thấy người đàn ông tuấn xuất ngay trước mắt, lại tiếp tục bế tắc.

      “Sao vậy?” Kỳ Trạch tương lai đỡ ngồi dậy, phát có vẻ bình thường.

      Nhan Họa khổ sở đáp: “Mười năm trước chẳng cần làm gì mà cũng có thể chinh phục ngay được ba mẹ và em trai em.”

      Kỳ Trạch dường như nghĩ tới điều gì đó, có chút buồn cười nhưng lại nhịn xuống được. vỗ đầu , trêu ghẹo : “Cho nên số mệnh an bài hai người phải ở bên nhau rồi, giống như và A Họa vậy.Dù sao sau này em cũng phải gả cho cậu ta, cần gì phải lo lắng như vậy?”

      “…”

      Nhan Họa co quắp mặt, lúc được đưa khăn mặt tới chu miệng : “ em chẳng nhìn ra được là Kỳ Trạch có tình cảm với em, sao mà cậu ấy thích em được chứ…”

      “Sao em lại nghĩ vậy?”

      Nhan Họa trả lại khăn cho , đưa tay bế bánh bao cuộn mình làm ổ trong chăn, hôn con cái rồi đáp: “Nhìn là biết thôi.”

      “Vậy chứng tỏ là mắt em có vấn đề rồi.” Kỳ Trạch phũ phàng .

      Nhan Họa lườm , “Mắt em rất tốt, chỉ là nhìn ra thôi.”

      “Nếu em mà nhìn ra …”

      Nhan Họa tò mò nhìn , sao lại tiếp nữa? lẽ là…Nghĩ đến khả năng, tim bỗng đập chậm nhịp, rất muốn lên tiếng hỏi nhưng lại hơi xấu hổ, trong lòng cuống quýt thôi, thế nhưng lại chuyển chủ đề mất rồi.

      “Nếu như em tin thế nào cũng vô ích, sao em tự mình quan sát cẩn thận ? Dù sao giờ ngày nào cậu ta cũng đến nhà dạy em học đúng ?” nhàng , “Cậu ta là , mà cũng chính là cậu ta, nhưng dù sao và cậu ta cũng cùng tuổi, thể giúp cậu ta được điều gì.”

      đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ thôi, nếu như bây giờ 17 tuổi, bỗng biết được Nhan Họa nhìn thấy trước tương lai trong lòng chắc chắn thoải mái, thậm chí còn nghĩ rằng Nhan Họa thích mình có thể là do bị tương lai ảnh hưởng, cho dù chồng tương lai của Nhan Họa có vẫn là mình chăng nữa cũng thể được.

      Nhan Họa nghe mà sợ nổi da gà, tim đập càng nhanh hơn, mãi đến lúc mang bữa sáng tới mới lên tiếng: “Chuyện đó, ra em cảm thấy vẫn còn hơi sớm, sang năm em thi tốt nghiệp rồi, thể phân tâm được.”

      Kỳ Trạch bí hiểm nhìn , thêm gì nữa, chỉ ngồi bên cạnh nhìn ăn điểm tâm, thuận tiện bắt lấy con khỉ con Duệ Duệ bấu víu vào người “mẹ”, véo má con : “Duệ Duệ ngoan, chờ mẹ ăn xong đút cho con.”

      Cậu bé nghe vậy chỉ ngẩng đầu lên lè lưỡi với bố, khóc quấy.

      Sau khi Nhan Họa ăn sáng xong, lại ngồi đút cho con trai ăn no, sau đó mới nằm xuống ngủ tiếp.
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you26 others thích bài này.

    2. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Cậu Nhan Lãng, cậu làm tôi thất vọng quá :05(1)::05(1)::05(1): chưa chi đã đầu quân cho ̣ch bán chị gái rồi :4::4::4:
      Đóa Quỳnh Trắng, Lazzy LeNgân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 54
      Edit: Ngân Nhi

      Có thể là vì mấy lời Kỳ Trạch tương lai vẫn chưa ý, cho nên những ngày kế tiếp, Nhan Họa quyết định bắt đầu thầm theo dõi Kỳ Trạch.

      Sau thời gian, Nhan Họa cảm thấy như thể ngộ ra điều gì đó, lại như thể có gì đó giải thích được, cuối cùng vẫn mờ mịt, trong lòng kết luận phải là do mắt mình có vấn đề, vì ra là nhìn ra cái gì hết mà…

      cho cùng bọn họ vẫn chỉ là học sinh cấp ba chưa bước chân ra ngoài xã hội thôi, kinh nghiệm có hạn, mặc dù Kỳ Trạch cố ý che dấu nhưng đối với người lớn vẫn có thể dễ dàng nhìn ra, nhưng đối với Nhan Họa để nhìn thấu Kỳ Trạch là điều vô cùng khó khăn.Nếu như biết trước tương lai có khi còn chẳng buồn để ý đến Kỳ Trạch ấy chứ, sợ nếu như mình suy nghĩ nhiều, sau đó phát chuyện vốn phải như vậy có phải là rất mất thể diện ?

      Đối với 17 tuổi mà nhắc đến chuyện tình cảm vẫn hay bị xấu hổ, có thể trong lòng quấn quýt phát điên lên rồi, nhưng cũng mặt dày mà tự cho là người ta thích mình được.

      Cho nên, vì thể xác định được , nên Nhan Họa vô cùng rối rắm.

      Sau khi vượt qua được rào cản là cái bóng đèn Nhan Lãng, Kỳ Trạch càng thêm tự do thoải mái mỗi lần đến nhà Nhan Họa.

      Mấy ngày sau, kết quả của kỳ thi tháng thứ hai có.

      Sau giờ tan học hôm nay, chỉ Kỳ Trạch tới, mà cả nhóm học tập đều cùng nhau đến nhà Nhan Họa chơi.

      Kỳ Trạch vẫn đứng thứ nhất như bình thường, như thể việc bỏ thời gian ra dạy kèm Nhan Họa cũng chẳng làm ảnh hưởng đến kết quả của cậu vậy.Những người khác kết quả khác lần thi đầu là mấy, chỉ có Đàn Tử Quỳnh là lên được mấy hạng, coi như cũng có tiến bộ lớn rồi.

      “Kỳ soái ca, cậu đúng là trâu bò!” Trình Dương khỏi cảm khái, “Có thêm mối quan tâm khác mà thành tích cũng tụt xuống.” xong, cậu liếc Nhan Họa cái, thấy vẫn mỉm cười như mọi ngày, trong lòng thầm lắc đầu, cảm thấy năng lực hành động của Kỳ Trạch thế này là chưa được rồi.

      Kỳ Trạch lạnh nhạt hừ tiếng, tức giận đến mức Chu Dịch phải tới vỗ vai, đáng tiếc lại bị Kỳ Trạch khách khí gạt .

      Đàn Tử Quỳnh nắm vai Nhan Họa : “A Họa cậu phải mau khỏe lên, càng nhiều đối thủ càng có động lực cạnh tranh.Cậu học, mình phải ngồi mình, lúc làm bài lớp có ai để thảo luận, chán chết được.”

      Nhan Họa gõ lớp thạch cao đùi, bất đắc dĩ : “Mình cũng muốn vậy, nhưng cái chân nó vẫn chưa cho phép.”

      “Đàn Tử á, phải có người ở bên cạnh cổ vũ mới có động lực được.” Chu Dịch trêu chọc , “Nhưng mà Đàn Tử cũng đúng, chúng mình cũng chờ cậu khỏe lại rồi đến trường, sau đó nhớ đè uy phong của Đàn Tử xuống đấy.”

      “Cảm ơn cậu.”

      nhóm người tụ tập trong thư phòng nhà Nhan Họa, khó có lúc thoải mái thế này nên ai nấy đều chuyện vui vẻ đến quên cả trời đất.

      “Sắp đến tháng mười hai rồi, chuẩn bị lại có đại hội thể thao mùa đông.” Tô Trọng Tuấn , “Đây là đại hội thể thao cuối cùng của khóa chúng mình đấy, các cậu định tham dự hạng mục nào?”

      Mọi người đều kinh ngạc khi nghe lớp trưởng chuyển chủ đề sang chuyện đại hội thể thao mùa đông được tổ chức vào tháng mười hai hàng năm của trường.Đàm Minh Thiên xua tay : “Lớp trưởng, hô hấp của mình được tốt lắm, mấy môn như chạy cự li dài đừng tìm mình nhé.”

      Liêu Vinh và Đàn Tử Quỳnh cười ha ha, làm cho Tô Trọng Tuấn có phần bất đắc dĩ, gương mặt trông hiền lành vô cùng.Nhan Họa kìm được mà khẽ quan sát cậu ta, theo các đường nét gương mặt đúng là cậu ấy trở thành mỹ nam nếu như gầy .

      Kể từ khi biết rằng Tô Trọng Tuấn sau này trở thành mỹ nam, Nhan Họa vừa ngạc nhiên vừa thán phục, nhịn được mà thầm quan sát cậu mỗi lần gặp mặt, nhìn khuôn mặt béo mập bây giờ đúng là thể nghĩ rằng hai người là được.

      Có thể là do Nhan Họa nhìn trộm người ta khá lâu nên giấu được ánh mắt của số người, nhất là đối với hai cậu thiếu niên thầm thích là Liêu Vinh và Kỳ Trạch, cả hai đều phát ra là ngây ngốc nhìn Tô Trọng Tuấn.

      Sao lại thế này?

      Thường chả ai coi Tô Trọng Tuấn là tình địch cả, bởi vì nhìn Tô Trọng Tuấn có điểm nào để khiến các thích cơ chứ.Liêu Vinh đành, nhưng điều khiến cho Kỳ Trạch buồn bã chính là cậu và Nhan Họa tuy chậm rãi trở nên gần gũi, nhưng Nhan Họa đa phần vẫn rất khách sáo với cậu, tuyệt đối vượt qua khuôn phép, luôn duy trì khoảng cách nhất định, mà đặc biệt là chưa bao giờ thầm nhìn cậu như vậy.

      “A Họa, sao cậu cứ nhìn lớp trưởng mãi thế?” Đàn Tử Quỳnh hỏi thẳng.

      “Hả, có gì, chỉ là mình cảm thấy lớp trưởng lớp mình đúng là người tốt.” Nhan Họa thản nhiên đáp.

      Những người khác nghe vậy cũng gì nhiều mà chỉ trêu ghẹo Tô Trọng Tuấn là được con khen vân vân, Tô Trọng Tuấn ngại ngùng gãi đầu, chỉ cười cười cho qua.

      Mọi người ở nhà Nhan Họa đến trước giờ cơm ra về, mẹ Nhan mời mãi mà ai ở lại ăn cơm, dáng vẻ có phần rất thất vọng.

      Nhan Lãng : “Mẹ à, cả đám thanh niên to lớn thế kia, mẹ muốn làm mình mệt chết à? Muốn cảm ơn người ta vì đến thăm chị hôm nào mời người ta ra nhà hàng là được, cần gì phải tự làm cơm cho mệt.”

      Mẹ Nhan nghe xong liền đập phát vào gáy con trai ngốc, : “Con biết cái gì? Cái này gọi là có qua có lại, chị con mình ở nhà có người chuyện, chị ý đến đây chứng tỏ người ta có tâm, đương nhiên phải đích thân làm cơm mời người ta bữa rồi.Ai, hai ngày tới ở công trường bận rộn, bố mẹ phải vắng cả ngày, mình chị con ở nhà khiến mẹ yên tâm, lâu rồi nó ra ngoài, người chắc mốc meo hết cả…”

      Nghe mẹ , Nhan Lãng nghĩ chút rồi nêu ý kiến: “Được rồi, ngày mai thứ bảy, con đưa chị ra ngoài dạo lúc.Nếu bố mẹ yên tâm để con gọi thêm Trạch nhé? Bố mẹ cứ công việc, buổi trưa bọn con ăn bên ngoài, buổi tối con nấu cho chị ăn.”

      Mẹ Nhan lo lắng nhìn con trai, : “Con nấu được đó? Chai nước tương bị đổ con còn ngại động vào, vào bếp cũng chỉ biết lấy mỗi cái bát, mẹ thể yên tâm nổi.”

      Nhan Lãng cảm thấy mình bị coi thường, bực bội : “Sao mà được ạ? Mẹ cứ chờ xem.Bố ơi, hai ngày tới bố mẹ cứ yên tâm mà ạ, con gọi thêm Trạch tới đây là được.” Nhan Lãng trực tiếp quay sang với bố.

      Bố Nhan suy nghĩ, hai ngày tới có việc rất quan trọng, hai vợ chồng ông được, nhưng ông vẫn cẩn thận : “Con phải hỏi xem thằng bé A Trạch có rảnh để bố xem xét, nếu bận đừng cố quấy rầy nó, người ta cũng phải ở nhà với gia đình.” Mặc dù thứ bảy Kỳ Trạch cũng tới nhà như mọi ngày, nhưng ông là người thích làm phiền người khác, cho nên phải hỏi ràng mới được.

      Được bố đồng ý, Nhan Lãng lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Trạch, chỉ sau hồi chuông là bên kia bắt máy.

      Trạch, ngày mai có kế hoạch gì ạ?”

      “Vẫn chỉ là đến nhà dạy học cho chị em thôi.” Kỳ Trạch nhàng .

      Nhan Lãng quay ra làm dấu với bố mẹ, sau đó mới : “Vậy ạ, đợt này bố mẹ em bận nhiều việc, trong nhà chỉ có em với chị, mà chị em lâu chưa ra ngoài phơi nắng, nên là ngày mai em muốn đưa chị dạo chút, nhưng có ai cùng nên bố mẹ em yên tâm.”

      Kỳ Trạch nghe vậy hiểu ngay, tim đập nhanh vì vui sướng, mỉm cười đồng ý.

      Sau khi cúp máy, Kỳ Trạch hít hơi sâu, ngẩng đầu lên trông thấy ông nội cầm dao điêu khắc tiến lại gần, vì phòng bị nên cậu giật mình hoảng sợ nhảy sang bên: “Ông nội, ông làm gì vậy ạ?”

      Ông Kỳ tuy thấy cháu sợ nhưng cũng chẳng tỏ ra áy náy chút nào, chỉ cười : “Ông cũng muốn hỏi là con làm gì đấy? Ai gọi điện đến mà vui vậy?”

      Kỳ Trạch kể chuyện bố mẹ Nhan Họa bận phải vắng cho ông nội nghe, ông Kỳ nghe xong gật đầu, cảm thấy đây chỉ là chuyện , : “Nếu thế con phải sang xem thế nào, thằng bé A Lãng tuổi còn , bọn họ yên lòng là phải.”

      Kỳ Trạch mím môi cười, định trở về phòng lại nghĩ đến chuyện, bèn ho tiếng rồi : “Chuyện này…ông nội, nếu như con, con…”

      “Hả? Có chuyện gì cứ thẳng.” Ông Kỳ hứng thú nhìn cháu trai hiếm khi ấp a ấp úng như vậy.

      Kỳ Trạch khẽ đảo mắt, khuôn mặt trắng trẻo có chút ửng đỏ, cuối cùng hạ quyết tâm : “Ông nội, nếu con muốn…muốn thành đôi với Nhan Họa, liệu bác trai bác bên đó có tức giận ạ…” xong lúc mà vẫn nghe thấy ông nội trả lời, Kỳ Trạch bèn quay đầu nhìn, thấy ông nội chỉ nhìn mình cười, đến mức mà cả người cậu cũng nóng bừng hết lên rồi.

      Sắp đỏ như tôm luộc mất.

      cho cùng đây là lần đầu tiên trong đời cậu thích , cũng là lần đầu tiên cậu dám thổ lộ tâm tư của mình cho người nhà biết, cho nên có chút ngại ngùng.Tâm trạng này phải chỉ riêng con mà ngay cả con trai cũng có.

      Ông Kỳ cũng biết nếu cháu trai ông mà ra chuyện này ắt hẳn là phải hạ quyết tâm lớn rồi, đây là lần đầu tiên cháu trai tâm với ông, nên đương nhiên ông rất vui, muốn để cháu chờ lâu, ông : “Bố mẹ Nhan Họa đều là người tốt, chỉ cần tình cảm của các con trong sáng là được, hơn nữa nếu vẫn giữ vững được thành tích học tập bọn họ chắc chắn gì đâu, con đừng lo lắng.”

      Chung quy là Kỳ Trạch lo rằng nếu mình theo đuổi con nhà người ta bố mẹ người ta để ý, thậm chí còn cấm cậu được lui tới nữa.Cho nên Kỳ Trạch mới muốn trước chuyện này với ông nội để nghe thử xem ý kiến của ông nội thế nào.

      Bởi vì cậu muốn chỉ đương trong thời gian ngắn, mà cậu suy tính đến chuyện cả đời, cho nên mới phải cẩn thận từng bước như vậy.
      Last edited: 4/11/16

    4. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      tiểu trạch dễ thương quá a, cố gắng theo đuổi nhan họa thui, người thể ra, người đoán mò, chả biết hai người khi nào có tiến triễn a :p
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 55
      Edit: Ngân Nhi

      Thứ bảy, hai vợ chồng họ Nhan ra khỏi nhà từ sáng sớm, lúc này Nhan Họa và Nhan Lãng còn chưa thức giấc.

      Tháng mười thời tiết rất đẹp, buổi tối ngủ quá lạnh cũng quá nóng, là thời gian thích hợp nhất để ngủ nướng, chỉ muốn cuộn tròn trong chăn mãi thôi.

      Mà điều khiến cho Nhan Họa buồn phiền chính là, cho dù có khắc chế thế nào nữa trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ở nhà này vẫn bị người nhà dưỡng cho thói quen ngủ nướng.Trước đây cứ đúng sáu giờ là tỉnh dậy, nhưng bây giờ lại ngủ nhiều hơn nửa tiếng, thậm chí là bảy giờ mới tỉnh, điều này khiến cho sợ rằng sau này học muộn mất.

      Nhan Họa vừa rời giường lâu Nhan Lãng cũng bò dậy.

      Bởi vì bố mẹ có nhà, chị lại bị thương ở chân, có người lớn giúp thể xuống lầu được, cho nên Nhan Lãng mới dám ngủ nướng.Cậu tỉnh dậy lúc bảy giờ, vệ sinh cá nhân xong liền vào bếp mang đồ ăn sáng mẹ chuẩn bị sẵn lên thư phòng, sau đó hai chị em cùng nhau ăn sáng.

      Nhan Lãng đập quả trứng muối rồi chia làm hai, nửa cho chị nửa cho mình, sau đó ăn thìa cháo rồi : “Bố mẹ chưa đến sáu giờ rồi, hôm nay chỉ có hai chị em mình thôi.Chị yên tâm, em chăm sóc chị chu đáo.”

      Nhan Họa cười nhạo : “Chị chưa tàn phế đến mức thể tự lo cho mình được đâu, chỗ nào cần em phải chăm sóc hả? Với lại bữa trưa và bữa tối em lại dùng mì tôm để giải quyết chứ gì? Cẩn thận mẹ biết lại mắng đấy.”

      Mẹ Nhan rất phản đối việc con cái ăn mấy thứ mì tôm đầy chất bảo quản này nọ, trông thấy lần mắng lần, tuyệt đối cho thương lượng.Cho nên nhà Nhan Họa hề có mì ăn liền, nhưng đối với Nhan Lãng món này là nhanh gọn nhất rồi, cùng lắm chỉ phải rửa bát thôi.

      “Chị đừng coi thường em, đến lúc đó có người đến giúp đấy…”

      “Ai? Em Kỳ Trạch á?” Nhan Họa cau mày : “Hôm nay bố mẹ có nhà, chị lại như vậy, thể tiếp đãi người ta được, cho nên hôm qua chị với ấy là hôm nay cần đến rồi.”

      “Nhưng em gọi ấy rồi.”

      “Em…”

      Nhan Lãng cười gian : “Biết sao bây giờ? Em đồng ý với bố mẹ là hôm nay nắng đẹp đưa chị xuống sân dạo rồi, chị cứ luôn ở trong nhà tiếp xúc với ánh mặt trời như vậy phần xương bị gãy rất lâu lành đó…”

      “Đừng có mà ngụy biện!”

      Nhan Họa vừa ngồi ăn sáng vừa đấu võ mồm với em trai, ăn sáng xong, nghĩ đến chuyện cậu em trai ngốc kia mời Kỳ Trạch đến nhà mình trong hai ngày này, trong lòng khỏi cảm thán, chẳng lẽ chỉ có con trai với con trai gặp nhau mới có nhiều chuyện để thôi sao? Dạo này chỉ cần Kỳ Trạch đến là Nhan Lãng kéo người ta vào phòng mình chơi, phải chơi game với nhau là ngồi đọc tiểu thuyết và xem phim, quả đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

      Khoảng chín giờ Kỳ Trạch tới.

      Nhan Lãng ra mở cửa cho Kỳ Trạch, vừa thấy người hưng phấn : “ Trạch, có mang bản trò chơi mới nhất đến ? Ăn trưa xong hai em mình cùng chơi.”

      Kỳ Trạch đưa cái túi cho cậu nhóc: “ có mang đây, nhưng buổi trưa chơi được, hôm nay thời tiết đẹp, phải em là muốn dẫn chị em ra ngoài phơi nắng sao?”

      Nhan Lãng thăm dò nhìn sắc trời bên ngoài, ánh mặt trời rất ấm áp ôn hòa, dù đến giữa trưa cũng nóng đến mức khiến cho người ta khó chịu, ngược lại rất thích hợp để ra ngoài.

      “Vậy để đến tối nhé.”

      “Được.”

      Sau khi trao đổi xong, Kỳ Trạch nhanh chóng lên lầu, mở cửa thư phòng ra, vẫn là hình ảnh Nhan Họa ngồi ghế gần cửa sổ đọc sách chờ cậu, thấy vậy trái tim cậu khẽ rung động mà đập loạn nhịp.

      “Cậu tới rồi à, ăn sáng chưa?” Nhan Họa ngẩng đầu mỉm cười với Kỳ Trạch.

      Kỳ Trạch lấy lại bình tĩnh, cười đáp: “Mình ăn rồi, vừa nãy phải đưa ông nội tới nhà bạn ông nên mình tới hơi muộn.”

      Nhan Họa để cuốn sách xuống, nhìn cậu hỏi: “Ông nội cậu giờ có khỏe ? Vết thương ở tay đỡ hơn chưa?”

      “Ông rất khỏe, vết thương tay đỡ rồi, hai ngày nay còn ngồi điêu khắc mấy cái trâm gỗ, là muốn tặng cho cậu và bác .”

      Lúc Nhan Họa nhận lấy cái hộp gỗ Kỳ Trạch đưa tới, sau khi mở ra thấy mấy cây trâm được điêu khắc rất tinh sảo vừa mừng vừa sợ, thích buông tay.Mặc dù thời bây giờ rất ít người sử dụng kiểu trâm cài tóc thời xưa như vậy, nhưng thể phủ nhận điều rằng những loại đồ như này vẫn rất được các quan tâm, cho dù dùng cũng mua về để trang trí trong nhà, biết đâu ngày nào đấy phải dùng tới.Mà Nhan Họa lại có mái tóc được nuôi dưỡng rất tốt, chiều dài cũng đủ để dùng trâm rồi, còn từng học chị Nhan Vân làm ở thẩm mỹ viện cách để búi tóc bằng trâm nữa.

      là tặng cho mình sao? Giúp mình gửi lời cảm ơn ông cậu nhé, mình thích lắm.” Nhan Họa rất vui sướng cầm cây trâm lên ngắm nghía, “Ông nội cậu còn biết làm cả những đồ này sao? Mình tưởng ông chỉ điêu khắc những món đồ lớn và kì công thôi chứ.”

      Kỳ Trạch thấy thích nghĩ thầm uổng công tối qua cậu vào hẳn phòng làm việc của ông chọn lựa lâu mới được những cái trâm và hộp gỗ kiểu cổ đẹp như thế.Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của , trong lòng cậu cũng vô cùng vui sướng, phải rất cố gắng mới có thể đè nén được tâm trạng của mình xuống, nếu trông cậu rất ngốc.

      “Cậu thích là tốt rồi, ông nội mình có nhiều đồ điêu khắc lắm, hôm nào rảnh mình dẫn cậu đến phòng làm việc của ông nội xem.”

      sao? Đến lúc đó mình phải nhìn cho mắt mới được.”

      Hai người chuyện rất vui vẻ, Nhan Lãng vô tình làm bóng đèn bưng trà ngon tới, mà cậu chút cũng để ý đến việc mình làm bóng đèn, cứ tự nhiên mà xen vào giữa hai người rồi quay ra chuyện với Kỳ Trạch.Nhan Họa cười híp mắt nhìn, Kỳ Trạch tuy vẻ mặt rất bình thản, nhưng trong lòng rất muốn đuổi cậu em trai ngốc này chỗ khác.

      Khó có dịp lần đầu tiên cậu và Nhan Họa chuyện với nhau vui vẻ như thế, vất vả lắm mới có cùng chung đề tài, thế mà lại bị người khác xen ngang, bực thể tả.

      chuyện xong, cả ba bắt đầu ngồi xuống làm bài tập và đọc sách.

      Kỳ Trạch nghiễm nhiên trở thành gia sư của hai chị em họ Nhan, chỉ dạy Nhan Họa về Toán và tiếng , còn phụ đạo cả Lý Hóa cho Nhan Lãng, mấy việc này đối với cậu quả rất đơn giản.

      Trạch, xem xem với tiến độ học tập của chị em liệu sau khi quay trở lại trường có theo kịp nổi ?” Nhan Lãng rất lo lắng cho việc học của chị mình, cho nên lúc rảnh rỗi liền hỏi Kỳ Trạch, “ xem có nên thuê thêm gia sư cho chị ấy ? Toán và tiếng dạy, nhưng còn Sử, Địa, Chính trị phải làm sao?”

      Kỳ Trạch im lặng nhìn Nhan Lãng, mặc dù hơi ngốc chút, nhưng cậu nhóc này luôn quan tâm đến chị mình.Suy nghĩ chút, cậu : “Nhan Họa hơi kém Toán và , còn những môn khác vấn đề gì, chỉ cần đọc sách nhiều là được, cần lo lắng.”

      “Em còn lâu mới lo lắng, chỉ sợ chị ý bị tụt hạng khóc thôi.”

      Nhan Họa từ phòng vệ sinh quay lại, thấy hai cậu con trai tuấn trẻ con chuyện với nhau bỗng giật mình, khỏi nhớ lại mấy tấm hình mà các hủ nữ trong lớp thường vẽ…

      Tuy nhiên, lúc hai người quay sang nhìn , Nhan Họa lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, con trai luôn có những bí mật mà con biết, thỉnh thoảng thần bí chuyện với nhau cũng sao.Em trai lại là người tuổi nhất trong nhà họ Nhan, con trai bác cả tên Nhan Hạo cũng lớn tuổi nên hay chơi cùng bọn họ, cho nên em trai ở nhà cũng hơi buồn, có Kỳ Trạch cách nó có mấy tuổi, lại có nhiều sở thích chung nên thân thiết với nhau cũng đúng thôi.

      “Chị, buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé.” Nhan Lãng vui vẻ , “Em muốn ăn mì sợi.”

      Nhan Họa nhìn Kỳ Trạch, sau đó gật đầu, “Cũng được, vậy hai người ăn rồi mua về…”

      “Mua về cái gì chứ? Cả ba chúng ta cùng , thuận tiện cho chị dạo luôn, cứ ở nhà thế này cũng nghẹn đến mức biến thái mất.” Nhan Lãng trực tiếp cắt đứt lời chị, “Có em và Trạch ở đây rồi, chị còn sợ gì nữa?”

      chết , em mới biến thái có… phải xuống nhà sao?” Nhan Họa hỏi, theo bản năng liếc nhìn Kỳ Trạch sửa sang lại bàn đọc sách.

      Kỳ Trạch thấy tròn mắt nhìn mình rất đáng , liền : “Yên tâm, mình bế cậu xuống lầu, đảm bảo bị ngã đâu, chút sức cỏn con đó mình có thừa.”

      Ai…Ai lo lắng chuyện đó chứ?

      Nhan Họa tim đập nhanh, cậu ấy muốn bế xuống lầu sao? Trừ bố và mấy người lớn ra chưa từng được cậu con trai cùng tuổi bế, có sợ nặng quá nhỉ?

      lúc còn nghĩ ngợi lung tung Nhan Lãng cầm hết điện thoại chìa khóa ví tiền này nọ, sau đó lấy số đồ con hay mang theo để vào trong túi rồi đẩy xe lăn ra khỏi thư phòng.

      Đến trước cầu thang, Kỳ Trạch khom lưng bế Nhan Họa lên.

      Nhan Họa da mặt cứng ngắc, ngoan ngoãn dám động đậy, thậm chí hô hấp cũng quá mạnh, cảm giác này giống với lúc được bố bế chút nào, bởi vì bình thường chỉ quen với việc được bố bế xuống lầu ăn cơm thôi.

      “Có…có phải là rất nặng ?” Nhan Họa ngốc nghếch hỏi, “Thạch cao đùi mình cũng phải mấy cân rồi…”

      nặng chút nào, cậu yên tâm, mình để cậu ngã đâu.”

      Kỳ Trạch mỉm cười, dễ dàng bế ngang Nhan Họa lên, xuống dưới lầu rồi mà vẫn nỡ buông tay.Đây là lần đầu tiên cậu bế Nhan Họa, cho nên trong lòng bỗng nảy sinh ham muốn chiếm hữu, tim cũng đập ngày loạn, cậu mím chặt môi, cố gắng để cho mình trông bình thường chút.

      Nhan Lãng nâng xe lăn sau lưng hai người, xuống dưới lầu, cậu để xe lăn xuống, cùng Kỳ Trạch đỡ Nhan Họa ngồi vào xe lăn, sau đó vui vẻ : “Được rồi, ra ngoài có thang máy, cần phiền nữa rồi, chúng ta thôi.”

      Tiếp theo Kỳ Trạch đẩy xe lăn, Nhan Lãng trước thông đường, Nhan Họa chỉ cần ngồi yên xe lăn là được.

      Ra bên ngoài, thấy xuyên qua những tán cây xanh biếc là bầu trời xanh mây trắng bao la, ánh mặt trời chan hòa, cộng thêm từng cơn gió thổi đến, khiến cho tâm trạng của Nhan Họa trở nên rất tốt. quay đầu lại nhìn người đẩy xe lăn cho mình, thấy cậu ấy nhìn mình cũng rất tự nhiên cười với cậu cái.

      Mặc dù biết tại sao lại đột nhiên cười với mình như vậy, nhưng Kỳ Trạch vẫn bị làm cho đỏ bừng cả hai tai, nhưng lại sợ người ta phát ra nên đành phải mím môi, làm ra vẻ bình thường đẩy xe về phía trước, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. hiểu tại sao lại cười đáng với mình như vậy, mà cho dù thế nào nữa cậu cũng rất vui, nhịn được muốn sờ vào mặt cái…

      Cuối cùng cậu thiếu niên dám sờ mặt kia mà chỉ dám sờ đầu người ta mà thôi, cảm thụ những lọn tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay cậu, trong lòng bỗng cảm thấy tràn ngập thương.

      Làm sao bây giờ? Cậu rất thích này, thích đến mức kìm nén được muốn chạm vào , thích đến mức chỉ cần nhìn thấy cười là cảm thấy hạnh phúc, tựa như bị mắc bệnh nan y có thuốc chữa vậy…

      Trạch, nhanh lên chút, qua bên này.”

      Nhan Lãng phăng phăng về phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu gọi bọn họ, lúc thấy người quen trong khu lại vội vã mở miệng chào hỏi.

      “Ơ, A Lãng, thằng bé đẹp trai kia là ai vậy? Người nhà của cháu à?”

      phải họ hàng nhưng cũng là em tốt của cháu ạ, tên là Kỳ Trạch.” Nhan Lãng tự hào giới thiệu.

      Nhan Họa: “…”

      Ra khỏi khu nhà, thêm mấy con phố, cuối cùng tới khu phố tấp nập, nơi này có rất nhiều quán ăn và tiệm tạp hóa, qua thêm con phố nữa là đến khu chợ lớn.

      “Mì sợi, mì sợi, mì sợi, ta tới đây ~” Nhan Lãng vui vẻ ca hát, sau đó chỉ vào cửa hàng rất đẹp : “ Trạch, chính là chỗ này, nghe là của người Tây Bắc mở đó, em thấy ở đây có rất nhiều món ăn ngon.À, em nghe chị Đàn Tử Quỳnh kỳ thi tháng lần này lại đứng hạng nhất, lấy được học bổng, nên hôm nay mời hai chị em em nhé.”

      Kỳ Trạch vốn rất hào phóng trong chuyện tiền bạc nên chút nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, cậu cũng rất muốn nhìn xem sức ăn của Nhan Lãng thế nào, có thể ăn được bao nhiêu.

      Trong tiệm có nhiều người, chỉ có ba bàn là có khách, sau khi bọn họ bước vào liền có phục vụ tới tiếp đón.

      Nhan Họa sau khi được đỡ ngồi xuống cái ghế gỗ được thiết kế đặc biệt do cửa hàng chuyển tới, hai người đàn ông bắt đầu gọi món, canh thịt viên, miến thịt dê, bún thịt, đậu phụ, mì tương đen, mì nước…

      “Được rồi đó, ăn hết phí lắm.” Nhan Họa bó tay , thể quá phóng túng như vậy được, “A Lãng em đừng có như vậy, Kỳ Trạch cậu cũng đừng tùy tiện dung túng nó.”

      Nhan Lãng liếc cái, khinh thường : “Có ai giảm cân như chị đâu? Em phát triển nên đương nhiên phải ăn nhiều, Trạch, chúng ta cứ ăn bữa no , đừng có học đòi giảm cân như chị em.”

      Bị em trai vậy trước mặt người khác phái, Nhan Họa gân xanh nổi lên, suýt nữa giận đến mức muốn cầm đũa đâm xuống rồi, nhưng thế còn chưa đủ, Kỳ Trạch cũng hùa theo em trai : “Mấy cái giảm cân gì đó tốt đâu.Con các cậu cứ thích làm mấy chuyện đó, rất có hại cho cơ thể, cậu có mập thêm chút nữa mình vẫn bế được.” xong, tầm mắt Kỳ Trạch rất tinh tế liếc nhìn ngực cái…

      Nhan Họa: “…” Hai cái tên khốn kiếp này!
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :