1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Nay lên Fb mới biết Cung mình cũng làm, cơ mà truyện này nhà greyphan cũng có làm, mới được chừng chục chương đổ lại thôi.
      Tại quỏn nên ngồi đọc chương 1 của 2 bên (tại cái tính ham học hỏi thôi, có lợi cho việc edit của mình), góp ý mấy câu, mong bạn edit đừng giận, đừng bảo mình hay soi mói nhé.

      Góp ý chỉ dựa nền tảng chương 1, tham chiếu bản convert cũng như chưa biết gì về nội dung truyện:
      - Về từ, ngữ: Bên Cungquanghang thuần Việt hơn, nhưng còn đôi chỗ mình thấy để nguyên hay hơn (chỉ có 1, 2 chỗ thôi, vì đây là truyện cổ đại), nhưng xét tinh thần từ dễ hiểu, thuần Việt đây là nhất rồi.
      - Về câu cú: Thú là có nhiều câu bên mình lủng củng hơn, cần thêm trợ từ cho mượt.
      - Về ngữ nghĩa: Có nhiều đoạn bên mình thể được hết ý, chung là ý, bên kia lại làm được. Có khi 1 câu thể hết viết thành 2 câu cũng sao. chủ yếu là giảng giải cho nghĩa, dễ hiểu mà mất ý chính. Do câu cú bên mình nhiều chỗ lủng củng thành ra khó hiểu luôn đó mà >"<.

      Ngoài lề, mình có cảm giác bạn chỉ edit bản convert, còn sót lỗi số lượng từ + hai + lượng. Chỗ này bữa trước mới viết chú ý xong nay gặp nữa. hai = lượng mà. cần thêm từ lượng như vậy.
      Cái nữa là xưng hô đồng nhất, điển hình là từ Shisha, từ này hình như đại quá luôn rồi. Bạn nhớ chú ý nhé.
      ( thể phủ nhận đoạn này bên nàng Grey làm rất hay, dùng từ dễ hình dung: rít thuốc).

      chung đây cũng là tác giả mình thích, viết góp ý như thế mong bạn edit đừng giận cũng đừng dỗi nghen. Tại cái tính mình cái gì thích cũng phải hay, phải đẹp. Túm lại là thích theo ý mình thôi.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Từ Shissha: thuốc lào, thuốc phiện. 1 loại thuốc gây nghiện thời dân quốc. Thực lúc beta Hằng biết nên để từ gì cho hợp vì bản thân chưa đọc truyện nhưnv truyện này edit quá lâu rồi mà chưa đưa lên ngại editor buồn. Mình ghi nhận và xem để sửa lại mấy chương sau. Truyện dân quốc khó edit quá :-(
      Về xưng hô giữa c1 và c2 đồng nhất. Như Hằng cuối c2. Do là truyện dân quốc nên Hằng bối rối chưa biết nên xưng hô thế nào. Để Hằng đọc xong sửa 1 loạt cho đồng nhất
      Rum23, tang tử 15111998, saoxoay5 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 3

      Edit : Bear

      Thẩm Như Bách nay quỳ gối trước mặt bà, khẩn cầu bà đem đứa con si ngốc của bà gả cho , bà còn có gì phải do dự nữa chứ?

      Theo tình hình con bây giờ, cho dù thực còn có người thành tâm vào cửa cầu thân, nhất định cũng là kẻ có mưu đồ với gia nghiệp của Lý gia, làm sao bằng Trầm nhị công tử phẩm tính thuần lương như vậy chứ? Chỉ bằng lí do đó thôi bà nên đồng ý ngay rồi.

      Đợi Thẩm Như Bách cáo từ rời xong, Lý lão phu nhân liền đứng dậy nhìn con . nhiều ngày bà liên tục bái phỏng danh y, nhưng nghe đến bệnh trạng của con xong, dù là danh y nào cũng đều lắc đầu liên tục, sợ chứng bệnh này khó chữa làm hạ thấp danh tiếng của mình,nên chịu ra tay cứu trị.

      Đợi đến khi vào khuê phòng con mình, bà thấy Nhược Ngu thay đổi thân áo ngắn màu vàng nhạt, cúi đầu thưởng thức món đồ được chế tạo bằng gỗ Đàn Hương. Vật này vốn là món đồ chơi của em trai bảy tuổi của , là do Nhược Ngu bị si ngốc nên lấy về chơi trong phòng. Nhiều món đồ chơi như vậy, nhưng chỉ có vật này là được Nhược Ngu ưu ái nhất, từ hôm qua lấy được liền chơi buông.

      Con hôn mê chừng tháng, lại vì có mấy ngày liên tiếp sốt cao, sau khi tỉnh lại trí nhớ hoàn toàn còn gì, lại nhận thức được người nào, mấy ngày đầu cũng chịu cho ai đến gần, ngừng ném vỡ những đồ đạc chung quanh, rồi được người nhà cẩn thận dỗ dành, mới khiến cho tâm tình của bình phục, nhưng phong thái tài nữ danh chấn Giang Nam của ngày xưa gần như còn lại chút gì, cử chỉ tính tình của bây giờ chỉ như đứa bé. Tuy rằng cùng người ngoài quá thân cận, nhưng ngược lại vô cùng thân thiết với đứa em trai bảy tuổi của , Hiền nhi lấy ra mấy món đồ chơi, đều hưng trí bừng bừng chơi cả buổi sáng.

      Lý phu nhân nhìn con mình có hành vi ngây thơ như vậy,bà lại nhịn được mà đau lòng, nhưng bà còn chưa kịp rơi lệ đột nhiên thấy con nâng càm lên, mắt to chớp chớp vui mừng, huơ huơ cửu liên hoàn trong tay, đắc ý bì bõm kêu, khiến cho cậu nhóc bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc thể tin nổi: "Nhị tỷ, chị muốn chọc giận chết Hiền nhi mà, em chơi vài ngày cũng chưa tháo được, sao chị chưa đến hai ngày tháo ra được rồi?"

      xong cậu nhóc liền chạy nhào tới trong lòng Lý phu nhân : "Mẹ, Lục Phúc và các thầy ở trường học đều chị con bị ngốc, Hiền nhi rất giận, còn chạy theo đánh bọn họ trận... Nhưng chị vẫn liên tục chịu chuyện Hiền nhi, nhưng vì sao chị ấy vẫn lợi hại hơn con vậy? Chị ấy giả bộ bệnh phải ạ?"

      Nghe gọng điệu ngây ngô của con trai, Lý phu nhân vuốt khuôn mặt nhắn của cậu, nhìn con quăng cửu liên hoàn rồi lại lấy món đồ chơi bên cạnh,bà ôn nhu : "Bộ cửu liên hoàn kia vốn là món đồ chơi của chị con, sau đó để lại cho con chơi, chị con từ trí tuệ hơn người, bốn tuổi tự tháo được cả bộ cửu liên hoàn, khiến cho cha con rất vui mừng, khuê danh của chị con vốn gọi là Nhược Tích, nhưng sau đó cha con tự mình đổi tên cho chị con là 'Nhược Ngu', dụng ý của ông ấy là sợ chị con quá mức thông mình ngược lại bị tổn phúc..." đến đây, đáy mắt bà lại đau xót, thầm nghĩ: Lão gia lúc trước ông đổi tên cho con, ông có ngờ tới cảnh ngộ của con hôm nay ?

      Nhược Hiền nghe xong lời của mẫu thân, lập tức có chút nghi hoặc, khỏi nhìn lại nhị tỷ, nghĩ rằng: Người thông minh, phải là chuyện tốt sao? Các thầy ở trường học luôn mắng Hiền nhi ngốc, sao nhị tỷ thông minh ngược lại thành tai họa chứ?

      Nhị tỷ ngày xưa luôn có vẻ gì đó rất uy nghiêm, lúc này dáng vẻ hoàn toàn như trước mà tùy tiện nằm ở thảm Ba Tư, chân ngọc mang vớ, dáng vẻ thoải mái vui vẻ ngây thơ, cần như cậu, mỗi ngày phải đến trường để học... Như thế xem ra, chị ấy như vậy cũng là chuyện tốt...

      Lão phu nhân đến đây, hốc mắt ươn ướt, buông con trai ra, tới tấm thảm mềm con nằm, bà tràn ngập thương vuốt cái trán sáng bóng của , nhìn ánh mắt còn lại nét khôn ngoan sắc sảo của ngày xưa, mà chỉ còn lại vẻ ngây thơ trong sáng, , bà nhàng : "Nhị tỷ con biết giả bộ bệnh đâu, chị con là người hiếu thuận nhất, há có thể làm người nhà đau lòng như đứt từng đoạn ruột chứ? Nhưng chị con cũng phải là đứa ngốc giống như người ngoài ,chị con chẳng qua là... Chậm rãi lớn khôn, chậm rãi trưởng thành như Hiền nhi!"

      Nhược Ngu ở bên cạnh miệng kêu ra chữ gì,nhưng ngón tay dài mảnh khảnh rất vui sướng chuyển động Hoa Cổ trong tay, làm nó phát ra tiếng vang lách cách...

      Thẩm Như Bách vào Lý phủ quản Thẩm Mặc của ta biết cũng đến từ bao giờ, ông ta vẫn liên tục đứng chờ ở cạnh người gác cổng, thấy ta ra, ông ta liền theo ra khỏi Lý phủ, còn giọng bẩm báo: "Nhị thiếu gia, mới vừa rồi người ở kinh thành chạy về hồi báo, hướng củaTrử Tư Mã thể thông qua, những thuyền hàng được vận chuyển sông ở phương Bắc giờ giống như bánh bao thịt quăng cho chó, khụ, trở lại !... Tiểu thư Nhược Ngu lần này gây họa ... Trong thiên hạ này, có ai chẳng biết quỷ kiến sầu Trử Kình Phong chính là người có thù tất báo chứ, nguyên tắc làm người của từ trước đến nay là lãnh tình cảm, tiểu thư Nhược Ngu lại dám gan đảm trì hoãn những quân dụng của bọn người Trử Tư Mã, làm hại quân nhà họ Trử thiếu chút nữa bị diệt chung với đám Viên Thuật ở phương bắc, nghe cả Trử Kình Phong cũng bị thương... Đại họa như vậy, ngoài chính Lý Nhược Ngu ra, ai có thể thu xếp ổn thỏa đâu !"

      Thẩm Như Bách nhàng chuyển động nhẫn ngọc trong tay, ta trầm mặc hồi rồi : "Nhược Ngu ấy luôn luôn làm loại chuyện ngu xuẩn để bia miệng cắn nuốt như vậy, nhưng sao lần này lại... Mấy tiểu nhị bị giam lúc trước phải được thả về đó sao? Chẳng lẽ Trử Tư Mã đổi ý?"

      Thẩm Mặc lắc lắc đầu, ông ta giọng : "May mắn là quốc cữu gia Bạch Xuyên Hi bởi vì muốn dựa vào tài đóng thuyền của tiểu thư Nhược Ngu, lại nể tình ngài tự tay viết thư, nên mới bảo quan phủ thả người. Nhưng mà Trử Kình Phong cùng Bạch quốc cữu từ trước đến nay vẫn luôn đối địch, nên đương nhiên nể tình quốc cữu gia, về sau có thể cố ý ngáng chân gây thêm phiền phức gì hay , đều thể biết được... chừng lần té ngựa này của tiểu thư chính là Trử Kình Phong phái người sai khiến... Ngài xem có khi nào do phái người..."

      Thẩm Như Bách nghe đến đó, nhướng mày, hồi phục lại bình tĩnh, trầm giọng : "Liêu thành cũng phải là Mạc Hà thành của Trử Kình Phong , nơi đây hàng năm có phe Bạch gia đóng quân, nên thể nghi là làm? Ngươi đến quân doanh đóng ngoài thành, mang theo thư của ta, cho bọn họ phái mấy người ngựa giỏi chút đến bảo vệ Lý phủ, từ đây đến khi thành lễ, thể để cho Nhược Ngu thiếu sợi lông."

      xong, ta liền phóng lên ngựa, quất roi ngựa phi như bay.

      Thẩm Mặc đứng đờ người tại chỗ, nhịn được lại thở dài hơi. Tiểu thư Nhược Ngu từ trước đến nay đều luôn sai khiến thiếu gia của mình, công tử con nhà quan cao quý, lại theo làm tùy tùng cho nhà thương nhân, bây giờ bị ngốc nhưng thiếu gia vẫn còn tận tâm nghĩ cho ta như vậy nữa !

      Nhưng bây giờ tự ta gây ra họa lớn, nhưng ngược lại sống cực kì bình thản, chỉ cần ngốc nghếch cục diện rối rắm đó lại đẩy hết để cho nhị thiếu gia nhà ông ta thu dọn? Lý Nhược Ngu, ta đúng là khắc tinh của thiếu gia nhà ông ta mà !

      Nghĩ tới trước đó vài ngày truyền tới tin đồn Trử Kình Phong nếm mùi thất bại lại bị thương,ông ta vốn tưởng rằng Trử Tư Mã suy sụp khốn đốn. Nhưng ai biết đúng đêm đó ta lại tự mình dẫn dắt đội tinh , thầm vào thành địch, thừa dịp địch thủ ăn mừng ám sát nguyên soái của đối phương, mở cửa thành tàn sát tất cả binh tướng khắp thành, rửa nhục thù trước! Thẩm Mặc nhịn được mà rùng mình cái, "Trử diêm vương " cũng phải là hư danh cho có, châm ngôn của chính là "Người nghịch ta chết", ác nhân nổi danh ở đại Sở này, oan hồn chết ở dưới tay đâu chỉ có trăm ngàn người?

      Lý Nhược Ngu chiêu chọc ai chọc? Lại cố tình chọc phải cái tên nghiệt quỷ kiến sầu đó... Khụ, bị vị này để mắt, đúng là té để bị ngu ngốc vẫn tốt hơn nhiều!

      Giờ khắc này, Thẩm Mặc lại hết sức hâm mộ nhị tiểu thư ngốc của nhà họ Lý.

      Tin tức Nhược Ngu tiểu thư muốn xuất giá rất nhanh truyền khắp nơi ở Lý phủ.

      Mọi người đều khó nhất là làm vợ thương nhân, nhưng Lý phu nhân cùng lão gia trước khi qua đời hai vợ chồng rất là hòa thuận.

      Chỉ là lúc Lý phu nhân sinh ra Lý Nhược Ngu tuổi tác hơi lớn, bởi vì khó sanh, thương tổn thân thể, lúc ấy lang trung là bà khó có thai lần nữa, bà sầu lo thể kéo dài hương khói cho Lý gia, nên mới năn nỉ phu quân, nạp đứa con nhà nông hộ là Chu thị làm thiếp, nhưng sau khi Chu thị vào cửa, chồng bà cũng có nặng bên này bên kia mà lãnh bạc vợ cả, so sánh với Chu thị xuất thân nông hộ, nhà Lý phu nhân xuất thân thư hương càng được Trầm lão gia kính hơn. Vợ chồng hai người tình thâm cảm động trời cao, sau khi Chu thị vào cửa cũng chỉ sinh được thứ nữ là Lý Tuyền Nhi, mà chính thất Lý phu nhân đúng vào năm bốn mươi sáu tuổi lại sanh được đứa con trai, chính là tiểu công tử Lý Nhược Hiền.

      Đáng tiếc chồng bà nhiễm bệnh nặng, nên buông tay rời khỏi nhân gian, may mà nhị nữ nhi Lý Nhược Ngu có khả năng mới chống đỡ nổi các cửa hàng. Mặc dù chỉ mới phải lo liệu cả gia đình hai tháng, nhưng Lý thị luôn luôn sống trong nhung lụa cũng tâm lực tiều tụy, chỉ cảm thấy tâm mạch như đứt đoạn, giờ bà mới thấy thương con những năm gần đây tuy tuổi nhưng lại có thể chống đỡ nổi cả nhà, cũng có thể là ông trời có mắt, nên mới đánh xuống kiếp nạn này, làm cho con của bà được nghỉ ngơi chút chăng?

      Nội tâm bà áy náy với đứa con , vì vậy tất cả đồ cưới của con bà đương nhiên càng tận tâm tận lực, Lý gia thiếu tiền bạc, từ nam chí bắc kỳ trân dị bảo cũng là qua tay vô số, chứ đừng tiền bạc trong nhà ngừng đổ về nhà. Trong phủ hai ngày nay rất náo nhiệt.

      Ngày hôm đó di nương Chu thị mang theo con của mình là Lý Tuyền nhi đến phòng thỉnh an Lý phu nhân, thuận tiện đem đôi gối long phượng tự tay bà ta thêu lấy ra cho Lý thị xem qua. Ấn theo phong tục địa phương ở Liêu thành, khi con xuất giá, người làm mẹ phải tự tay thêu đôi gối cho con.

      "Tỷ tỷ mấy ngày nay khóc nhiều nên mắt mờ, nên nhịn đau mắt mà thêu thùa. Nếu ghét bỏ muội muội vụng về, tỷ tỷ cứ lấy đôi gối thêu này cho Nhị nương dùng !" Chu thị ngày thường là thanh tú, chuyện cũng ôn nhu dịu dàng, khi bà mối tìm con của mấy nhà cho Lý lão gia chọn lựa, ông ấy lúc đó là nhìn trúng tính tình nhàng này của bà ta, lúc vào nhà cũng vì tranh thủ tình cảm mà gây nhiều chuyện, nên mới tuyển bà ta làm thiếp. Mấy năm qua, Chu di nương cũng luôn thuận theo lão gia phu nhân, chính thê cùng thiếp thất sống chung nhìn qua rất hoà hợp êm thấm,mọi chuyện an ổn. Lão gia qua đời, có đôi khi Lý thị cảm thấy ban đầu bà khuyên lão gia cưới vợ bé là đúng, ít nhất sau này trong nhà nhi quả phụ cũng có chị có em trò chuyện, tuổi già cũng bớt đơn.

      Lý phu nhân nhận lấy gối thêu, sờ sờ thủ công tinh xảo rồi cười : "Muội muội đúng là săn sóc, tay nghề của ta cũng tốt, cho dù là tự tay thêu, cũng tinh xảo như muội muội thêu, muội muội cũng có tâm, thầm đem tất cả những chuyện vốn dĩ ta phải làm đều làm giúp. Chỉ là đây là đại cả đời của Nhược Ngu, ta làm mẹ cũng thể làm, dù cho thể thêu thanh nhã, cũng muốn bêu xấu tự thêu đôi gối, nhưng ta cũng muốn làm phiền muội muội giúp ta vẽ ra bức tranh mẫu, đến lúc đó tâm ý của ta và muội muội đều hòa quyện vào đôi gối này."

      Chu thị nghe vậy cười ôn tồn, lại cùng Lý thị chọn lựa mấy cặp vòng long phượng bằng vàng cẩn đá quý hạ nhân đưa tới, lúc này Chu thị mới nhanh chậm mở miệng : " Xung hỉ là chuyện tốt, nhị nương lấy được người chồng nhân nghĩa, có thể thấy được là do trời cao thương xót, đợi đến khi gả rồi, chỉ cần dốc lòng điều dưỡng thời gian, nhất định có thể khởi sắc."


      Lý thị cũng có thể hơi chút thản nhiên chấp nhận trạng con mình, nghe Chu thị vậy, bà cũng chỉ thở dài hơi : "Chỉ mong được như muội muội ..."

      Chu thị dừng chút lại : "Chỉ là tại tâm trí nhị nương được đầy đủ, Thẩm công tử tuy rằng cũng là người thận trọng quan tâm, nhưng kinh thành cách Liêu thành khá xa, cho dù có nha hoàn hồi môn ở bên người hầu hạ, cũng là phải đắc lực lắm. Bên người Nhị nương nếu có người có thể tin, phu nhân chẳng phải càng lo lắng yên sao?"

      Lời này của Chu thị đúng là nỗi lòng canh cánh của Lý phu nhân mấy ngày qua, lần này lại nghe có người nhắc tới, bà liền lập tức có chút lo âu: "Vậy theo lời muội muội , ta nên làm như thế nào cho phải?"

      Chu thị nhìn nhìn con ở bên cạnh vẫn liên tục cúi đầu , Tuyền nhi năm nay vừa mới mười lăm, ra cũng rất xinh đẹp tuyệt trần.

      nhàng thu hồi ánh mắt, Chu thị thế này mới hòa nhã : " Thẩm gia chính là quan gia nhà giàu, tuy rằng Thẩm công tử đồng ý cưới Nhị nương vào cửa, nhưng mà nếu Nhị nương vẫn liên tục thấy khá lên, khó đảm bảo Thẩm công tử cưới thêm thị thiếp vào phủ để kiếm con nối dòng, nếu lấy thiếp thất có tính tình hiền hòa sao, vậy tổn hại đến Nhị nương, nhưng nếu người đó có tính tình điêu ngoa ác độc... Những chuyện bẩn thỉu thị thiếp tranh giành tình cảm còn ít sao? Dù sao cũng phải con nhà giàu có đều có thể hòa thuận như nhà Lý gia chúng ta..."

      Lời vừa ra, Lý phu nhân chỉ cảm thấy đầu óc lập tức muốn nổ tung, những chuyện ở phía sau nhà của các phu nhân thị thiếp là nơi tụ hợp những tranh giành thị phi tưởng tượng nổi bà cũng nghe được ít,những chuyện đó lập tức giống như đèn kéo quân chạy qua trước mắt bà, vừa nghĩ tới con của mình bị người khác khi dễ, nửa người bà đều lạnh lẽo.

      Bà là người có chủ kiến, mới nghe thấy gió cảm thấy có mưa, nên lập tức có lòng muốn lui hôn , nhưng ngày định, thiệp mời đều phát, nghe

      Thẩm công tử quan hệ rất rộng, kết giao quan lại vô số, thậm chí ngay cả quản Ngụy công công phụ trách thu mua hàng dệt may ngự cống thiết lập tại Giang Nam cũng đến dự lễ.

      tại nếu từ hôn, đừng có lí do đường hoàng, cho dù có, thể diện của Thẩm gia cũng bị Lý gia hối hôn mà mất mặt. Lý phu nhân vốn là người trọng thể diện, chỉ nghĩ đến những hỗn loạn khi từ hôn, nửa người cũng như bị ngâm trong hầm băng rồi.

      Chu thị nhìn Lý phu nhân luống cuống, liền nắm chặt tay Lý phu nhân, trấn an : "Tỷ tỷ đừng vội, chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết. Lại tiếp, cái gì cũng so được với máu mủ ruột thịt, bằng vào việc trông cậy thiếp thất tương lai mà gia cưới vào Thẩm gia là người hiền đức, chẳng bằng cho Tuyền nhi cùng nhị nương gả , cùng là chị em trong nhà, tương lai dù có ra sao, đều cũng có Tuyền nhi dốc hết sức chăm sóc Nhị nương, như vậy tỷ và muội cho dù thân ở Liêu thành, nội tâm cũng bớt lo âu phải sao?"

      Đề nghị như vậy tuy rằng rất hợp tình hợp lí, nhưng Lý thị ngay cả nghĩ đến cũng hề. Chị em Nga Hoàng, Nữ (*) cùng lấy chồng mặc dù là là giai thoại đẹp dước truyền từ thiên cổ đến nay, nhưng áp dụng tới người con mình loại truyện thần thoại thuở sơ khai đó lại là chuyện cực kì hoang đường thể thực .

      ________________________________________

      Nga Hoàng và Nữ là hai chị em ruột, vợ của Vua Thuấn, lấy chung chồng rất hòa thuận từ đó tạo nên truyền thuyết.

      Đọc thêm tại đây

      1.https://vi.wikipedia.org/wiki/Nga_Hoàng_(vợ_cả_đế_Thuấn)

      2. https://vi.wikipedia.org/wiki/Nữ_Anh

      3. https://vi.wikipedia.org/wiki/Thuấn
      noair, BigCute→_→, bogani34 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 4 :

      Edit : Bear

      dù tuổi còn tung hoành khắp đại giang nam bắc, trong mắt chứa nổi hạt cát làm sao lại chấp nhận cùng khác chung chồng chứ ? Lý phu nhân nhịn được mà nghĩ đến, lúc ban đầu khi bà đề cập với Lý Nhược Ngu chuyện cưới thiếp thất cho chồng bà mặt con bé rất lạnh, đôi mắt trưởng thành sớm của nó như mang ý chỉ đúng là bất lực với cách suy nghĩ của bà, làm mẹ như bà mà bị như vậy khinh thường khiến bà xấu hỗ.

      "Nhưng... Chuyện này làm sao có thể chứ ? Chuyện này đối với Tuyền Nhi cũng công bằng !" Lý phu nhân có ý muốn từ chối.

      Nhưng Lý Tuyền Nhi lại ngẩng đầu lên, giọng : "Mẹ cả, nếu là vì nhị tỷ, Tuyền Nhi tình nguyện làm thiếp, chỉ cần có thể được ở gần chăm sóc cho nhị tỷ, Tuyền Nhi cũng xem như được tròn hiếu đạo với mẹ cả, mong mẹ cả chấp thuận."

      "Nhưng mà, tính tình Nhược Ngu chẳng lẽ hai người còn biết sao, nếu con bé khỏi bệnh, biết ta sắp xếp như vậy con bé... rất tức giận..." Lý phu nhân tuy là người có chủ kiến,nhưng mà cũng có trực giác biện pháp này là ổn, nên muốn từ chối.

      Chu thị nhìn thấy đại phu nhân chịu, liền khẽ thở dài cái, sau đó bà ta thấp giọng khiển trách con mình : " sớm với con rồi, tuy rằng con đau lòng nhị tỷ, nhưng gả theo chị con cũng ổn, cho dù mẹ cả con đồng ý, Thẩm gia nhị công tử cũng là người có thân phận, nhìn tiền đồ của cậu ta xem, tương lai cho dù muốn cưới thiếp thất, cũng lấy đứa con con vợ lẻ bình thường đâu,còn bao nhiêu là tiểu thư con nhà quan để cậu ta tuyển chọn chứ, bây giờ con cần gì phải làm khó mẹ cả con!"

      Lời mới nghe qua như khiển trách con nhưng rơi vào tai Lý phu nhân, lập tức khiến cho nội tâm bà quay cuồng.Lời đề nghị của Chu di nương tuy rằng nghe như lo lắng vẩn vơ, nhưng lại có tình có lí, tại Thẩm gia dần dần khôi phục khí thế như xưa, Thẩm nhị thiếu gia tương lai nếu thậtsự được lên chức, những vây quanh làm sao có thể thiếu? Con của bà nếu tốt lên... ... nên làm sao bây giờ ?

      Nghĩ đến đây,bà mới thấy Lý Tuyền Nhi quả nhiên là đau lòng chị mình, nên sớm phòng ngừa chu đáo... ( Bear : sao mẹ nữ 9 với suy nghĩ ngây thơ dễ bị dắt mũi như vậy có thể sống sót trong hậu trạch vậy o bik kỳ tích kỳ tích )

      Bà lập tức cho Chu thị trách cứ Lý Tuyền Nhi nữa, mà chần chờ : "Kỳ muội cũng có lý... Chỉ là làm như vậy là rất ủy khuất cho Tuyền nhi..."

      Lý Tuyền Nhi nghe thấy Lý phu nhân có ý suy nghĩ lại, lập tức khẽ ngẩng đầu, giọng : "Có thể cùng nhị tỷ ở bên nhau, con có ủy khuất gì, mẹ cả cứ yên tâm, sau khi vào cửa Tuyền nhi tận tâm tận lực chiếu cố nhị tỷ, tất nhiên để cho chị ấy bị nửa phần ủy khuất..."

      Mắt thấy vấn đề khó khăn được giải quyết viên mãn, cả nhà Lý gia còn chưa kịp nhoẻn miệng cười, nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng lạnh nhạt : "Nhị muội còn chưa xuất giá, chồng sắp cưới của mình được người ta an bài chia cắt thoả đáng, Nhị nương quả nhiên là tính toán hoàn hảo nhỉ !"

      Lời này quả nhiên là tốt đến cực điểm, mọi người nghe theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy cái mặc đồ cưỡi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang đứng ở trước cửa phòng khách.

      Lý phu nhân ngước mắt nhìn lên, trong mắt có chút vui sướng lâu gặp,mà trừng mắt : "Nhược Tuệ, con bậy gì đó !"

      ra người vừa chuyện, chính là con lớn của Lý phủ xuất giá Lý Nhược Tuệ. ấy lớn hơn Nhược Ngu mười ba tuổi, được gả cho võ quan Lưu Trọng, sau đó theo chồng được điều nhiệm Thường châu sống.

      Thường Châu cách Liêu Thành cũng tính quá gần. Lý Nhược Tuệ nhận được thư của mẹ, biết em thứ hai gặp chuyện may, sau đó liền ngày đêm chạy về nhà mẹ đẻ.

      Liêu Thành lớn, mọi người đều nhận ra , cho nên khi cưỡi ngựa vào thành có người hướng chúc mừng chuyện tốt sắp đến của Lý phủ.

      Trong lòng vốn cảm động vì nhị thiếu gia của Thẩm gia là người tình nghĩa lưỡng toàn, ta cũng vì em bệnh hiểm nghèo mà cự tuyệt hôn nhân. Đến Lý phủ, tính nôn nóng cũng cần quản gia thông báo, mà tự tới cửa phòng khách muốn gặp mẹ. Ai biết được lại nghe thấy Chu thị to vào tai mẹ mình, để cho em riêng con thiếp thất gả theo làm thiếp Thẩm gia nhị thiếu gia, vì thế liền vội vàng thu chân.

      Vốn tưởng rằng đề nghị hoang đường như vậy, mẹ từ chối, nào ngờ đâu người mẹ luôn yếu mềm đúng là lại đột ngột thay đổi ý định, mắt thấy lời đồng ý sắp được mẹ ra miệng liền ngắt lời lời mẹ mình.

      Lý Nhược Tuệ mặc dù là con , nhưng từ thích múa đao lộng thương, tính tình cũng phải là tầm thường trong trạch viện. Làm hại Lý phu nhân thường hay cảm khái, vì sao hai con bà sinh ra đều giống người thường như vậy, nếu bà sinh ra đứa con giống Lý Tuyền Nhi ôn nhu nhàn tĩnh thỏa mãn biết bao. (Bear : bó chiếu mẹ nữ 9 ta anti bà ấy từ đây )

      Lý Nhược Tuệ vừa mới lớn tiếng khiển trách mẹ, tiếp đó sắc mặt thay đổi đặt mông ngồi ở cái ghế, đưa mắt trừng thẳng về phía Lý Tuyền nhi quỳ dưới đất, lạnh giọng mở miệng : "Tam muội đúng là tâm địa thiện lương, chỉ là tôi biết khi nào cùng Nhị muội có tình cảm tốt đến vậy, thà rằng xả thân làm thiếp cũng phải ở cạnh bên muội ấy?"

      Lý Tuyền Nhi cũng ngờ đại tỷ của Lý gia lại...lại về phủ lúc này, từ trước đến nay ta luôn có chút sợ người đại tỷ này, ta sợ hãi thưa dạ : "Đại tỷ có chỗ biết bệnh tình bây giờ của nhị tỷ, nếu đại tỷ thấy tận mắt bộ dáng bây giờ của chị ấy, chỉ sợ cũng nghĩ như Tuyền nhi, yên lòng để chị ấy thân mình gả vào Thẩm gia."

      Thấy con lớn còn muốn nhướng mày lên tiếng, Lý phu nhân vội vàng áp chế lời trước, hỏi: "Chuyện đại , cũng nên bàn bạc kỹ hơn, Tuyền Nhi, mẹ cả biết con có lòng tốt, bây giờ con và mẹ con trở về trước , ta còn muốn mang theo đại tỷ con tới xem Nhược Ngu !"

      Vì thế chuyện "Nga Hoàng Nữ ", phải tan rã trong vui.

      Lý phu nhân cho Chu di nương và con bà ta rời , sau đó bà mới lên tiếng trách cứ con lớn: "Rời nhà lâu như vậy, càng biết phép tắc!"

      Lý Nhược Tuệ tới giúp đỡ mẹ, nhịn được cả giận: "Mẹ, nếu con làm mặt đen như vậy, mẹ có thể bỏ được thể diện mà từ chối hai mẹ con mật ngọt chết ruồi kia sao ? Năm trước lúc con trở về ăn lễ mừng năm mới thấy con Lý Tuyền Nhi kia nhìn đăm đăm nhị công tử Thẩm gia rồi, Chu di nương đúng là tính toán giỏi, Nhược Ngu còn chưa gả tính toán làm thế nào để mưu tính cho con mình thỏa ước nguyện !"

      Cũng ngay lúc này, hai người vào đến sân, chỉ thấy Lý Nhược Ngu mặc bộ đồ gấm quần la nằm đất vẻ mặt hưng trí bừng bừng đào cái động.

      Trò chơi trẻ con như vậy, lúc muội ấy năm tuổi còn chơi nữa, tại lại chơi đến mặt dính đầy bùn, mặt còn nở nụ cười ngây ngô làm cho người ta nhìn mà đau lòng.

      Lý Nhược Tuệ mặc dù ở trong thư biết đại khái tình hình, nhưng khi chính mắt thấy được em mình như vậy, nội tâm lại chua xót khó có thể nên lời, lập tức bước tiến lên vài bước, rồi đoạt lấy nhánh cây dính đầy kiến ở trong tay Lý Nhược Ngu, kế đó liền ôm lấy bờ vai của Nhược Ngu: "Nhị muội, sao em lại biến thành như vậy..." xong, kiên cường cũng nhịn được lệ tràn đầy vành mắt.

      Nhược Ngu nhìn chăm chú mày rậm mắt sáng này, nghĩ nghĩ, sau đó dùng ngón tay dính bùn quệt lên gương mặt thanh lệ, môi đào hé mở rung rung vài cái, sau đó hơi có vẻ bập bẹ ra mấy chữ : "Xấu hổ..."

      nhiều ngày qua, Nhược Ngu vẫn như vậy, vẫn luôn cùng em trai chơi với nhau, ngẫu nhiên ở trong sân có thể nhìn thấy chơi đùa, mỗi lần em trai đều làm cho chị khóc lớn, sau đó em trai làm cái mặt quỷ hô lên : "Lêu lêu mắc cỡ, sợ bị xấu hổ xấu hổ..."

      Nay nhìn này ở trước mặt mình khóc, đột nhiên lại thốt ra câu "Xấu hổ" này.

      Nhưng chỉ có câu như vậy, cũng làm cho Lý phu nhân đứng cạnh kinh hỉ. Phải biết từ khi Lý Nhược Ngu hôn mê rồi tỉnh lại, vẫn liên tục y y nha nha giống như người câm điếc, hôm nay thế nhưng lại có thể đột nhiên mở miệng chuyện, đủ để thấy được chuyển biến tốt đẹp, quả nhiên là tin vui. Nhưng sau khi lôi kéo tay chị mình, sau đó lại mở miệng trêu đùa chị ra lời nào nữa, chỉ lo chơi đào đất.

      Điều này làm Lý phu nhân càng thêm chắc chắc quyết định đồng ý hôn này. Người ta đều xung hỉ thích hợp nhất để làm người bệnh tốt hơn, mắt thấy ngày thành hôn sắp tới gần, Nhược Ngu rốt cục có thể mở miệng đọc từng chữ, chẳng phải là điềm lành sao ?

      Tin tức tốt tự nhiên cũng cần báo cho Thẩm Như Bách biết. Khi ta nghe Nhược Ngu rốt cục có thể chuyện lập tức đến Lý phủ.

      Lúc ta tới còn mang theo hộp đựng thức ăn lớn, trong đó chính là món Vịt nướng và bánh nướng nổi tiếng, Những món này đều là những món Lý Nhược Ngu thích ăn.

      Nhưng chẳng biết tại sao, Nhược Ngu tựa hồ vui khi nhìn thấy nhị thiếu gia Thẩm gia, cho dù cầm hộp thức ăn tràn đầy mùi thơm, vẫn khinh thường quay sang chỗ khác nhìn ta. Thẳng đến khi Thẩm Như Bách cầm chiếc thuyền mô hình bằng gỗ liễu ra,lúc này nhị muội mới mở to mắt hơi hơi xoay người đến đây, nửa nhích lại gần tò mò nhìn thuyền lên dây cót, sau đó nhìn nó được thả trong cái hồ nuôi mấy con cá vàng...

      Mà Thẩm công tử lại còn dùng vẻ mặt đầy cưng chìu nhìn như đứa bé cười khanh khách, ánh mắt đó vẫn giống như đúc ánh mắt trước kia ta nhìn nhị muội.

      Lý Nhược Tuệ nhìn đến đây, nội tâm cũng có hơi chút được trấn an. Nhưng nghi ngờ trong lòng vẫn muốn ra, nên thừa dịp lúc này bèn mở miệng hỏi: "Thẩm công tử, em của tôi nay biến thành đứa trẻ hiểu chuyện gì cả, tuy rằng công tử ghét bỏ, nhưng Thẩm phu nhân trong phủ nhất định là khó xử... vậy về sau tránh được mà muốn cưới thêm thiếp thất cho cậu, biết cậu..."

      Thẩm Như Bách hơi có vẻ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Nhược Tuệ cùng Lý phu nhân, hỏi: " Như Bách chưa bao giờ cân nhắc qua việc cưới thiếp thất, sao đại tỷ lại ra lời này?"

      Lý Nhược Tuệ chỉ coi như thấy được ánh mắt ngăn cản của mẹ mình, lập tức đem lời Chu thị hôm qua lại,

      Thẩm Như Bách nghe xong chỉ nhíu mày chút, sau đó trầm giọng : "Tam tiểu thư có lòng lo lắng cho Nhược Ngu tại hạ rất thông cảm, nhưng chuyện chị em cùng gả ổn, mà kiếp này Như Bách cũng chỉ nguyện cưới mình Nhược Ngu."

      Nghe Thẩm Như Bách như chém đinh chặt sắt, nghi ngờ trong lòng Lý Nhược Tuệ cũng tiêu hết, Thẩm nhị thiếu gia cũng là người trầm ổn có trách nhiệm, chỉ mong muội muội về sau ở Trầm phủ có thể trôi chảy sống tiếp...

      Ngày đó lúc Thẩm Như Bách ra ngoài phủ vừa vặn cùng ở cổng hoa viên chạm mặt Lý Tuyền Nhi, Lý Tuyền Nhi nhìn thấy Thẩm Như Bách, hai má hơi hơi ửng đỏ, gật đầu hướng Thẩm Như Bách chào hỏi.

      Nhưng Thẩm Như Bách cũng chớp mắt, xem cũng xem Lý Tuyền Nhi mà chỉ liếc mắt cái, Lý Tuyền nhi chỉ có thể hơi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, nhìn bốn phía có người, ta liền nhanh chóng lẻn vào của bên cạnh cửa hông nhà.

      Cửa sau của Lý gia là ngõ thanh vắng, trừ bỏ ngẫu nhiên có vài ông mài dao, người bán hàng rong ra, có ai đến đây. Lý Tuyền nhi ra cửa hông, sau đó ta dọc theo đoạn, rồi quẹo đến nơi cuối hẻm. Chỉ chốc lát ta nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Thẩm Như Bách xuất ở ngoài hẻm bên ngoài phố , cũng cưỡi ngựa, mà là bộ.

      Lý Tuyền Nhi thấy đến đầu hẻm liền hợp thời rơi mất cái khăn tay... Khóe mắt Thẩm Như Bách nhìn chiếc khăn tơ lụa rơi xuống liền xoay người lại nhặt, bước chân ta hơi hơi di động quẹo nhanh vào ngõ .

      Thân hình ta cao lớn, nơi đây lại là góc tối, có ánh mặt trời u, cho dù bên ngoài có người qua cũng phát trong góc có người.

      Đôi mắt Lý Tuyền Nhi long lanh ánh nước, còn chưa kịp chuyện, nam tử trước mặt dương tay "Bốp" giáng cái tát vào mặt ta.

      "Ai cho tự chủ trương?" Sắc mặt Thẩm Như Bách trầm.

      tát kia kỳ cũng mạnh lắm, nhưng Lý Tuyền Nhi chưa từng bị trách đánh như vậy ? Lập tức lệ tràn đầy vành mắt, ủy khuất : "Vẫn liên tục thấy chàng hồi , nên em... Em mới kịp đợi mà..." xong ta đưa bàn tay mềm xoa xoa bụng của mình...

      Đông tác này tự nhiên là rơi vào mắt Thẩm Như Bách, mày rậm ta co rúc nhanh chút, trong mắt lên tia ghê tởm, nhưng giọng điệu lại hòa hoãn : "Tôi đương nhiên an bài thoả đáng, nhưng em đừng vội như hôm qua, chạy đến chỗ Lý phu nhân..."

      Lời còn chưa hết, ta vội vàng im miệng, chỉ vì ở sau lưng Lý Tuyền Nhi có người đứng.

      Tuyền Nhi thấy thần sắc Thẩm Như Bách đúng, cũng quay đầu nhìn lại, sau đó sắc mặt ta cũng đại biến. Chỉ thấy người vốn dĩ phải cùng em trai ở trong hoa viên chơi cút bắt Lý Nhược Ngu, bây giờ lại mang vẻ mặt bình thản đứng ở phía sau bọn họ.

      Người nhà Lý phủ nhìn qua sắc mặt đó, mặc dù chỉ là bé có mười bảy tuổi, nhưng mỗi khi Nhược Ngu có vẻ mặt chút thay đổi luôn làm cho những quản dưới trướng mình lòng yên.

      tại Nhị nương Lý phủ cũng dùng vẻ mặt thay đổi nhìn hai người chuyện, trong lòng Lý Tuyền Nhi khỏi nhảy lên kịch liệt, trong phút giây, ta chỉ cảm thấy rất bình thường,nên muốn mở miệng giải thích.

      "Nhị tỷ, tỷ hãy nghe muội ..."

      Còn chưa kịp ra lời giải thích hợp tình hợp lí, có thân hình hơi có vẻ đơn bạc trước mắt về phía trước đưa ngón tay ra nhàng chỉ ở mặt Lý Tuyền Nhi, đột nhiên lại lộ ra hàm răng rồi nháy mắt to : "Xấu hổ..."

      Nơi bị ngón tay chạm vào như có lửa đốt, Lý Tuyền Nhi vội vàng lui về sau hai bước, trái tim treo cao cũng nhỏm rơi xuống.

      Nhị tỷ rốt cuộc vẫn bị ngu ngốc, bằng từ trước đến nay người trong mắt chứa hạt cát như làm sao có thể giống như bây giờ hề đề phòng mà bày ra vẻ mặt cười duyên? ta nghĩ lúc nãy chơi trong hoa viên,sao bây giờ lại mình ra cửa hông chứ ?

      Lý Tuyền nhi mồ hôi lạnh chưa khô xoay người nhìn nhìn ánh mắt đen tối, biết suy nghĩ gì của Thẩm Như Bách, ta nhìn chằm chằm Nhược Ngu hồi, lấy khăn tay ra lau nước bùn dính mặt ta,rồi : "Em dẫn Nhược Ngu trở về ." xong ta liền bước nhanh xoay người rời khỏi.

      Lý Tuyền Nhi chạy nhanh tới lôi kéo Nhược Ngu cười hì hì từ ngõ vào cửa hông, mới vừa tới cửa hậu hoa viên ta liền thấy Long Hương vội vàng chạy qua bên này, nhìn thấy Lý Tuyền Nhi lôi kéo nhị tiểu thư, ấy mới thở hơi : "Nhị tiểu thư biết trốn, tiểu thiếu gia, nhị tiểu thư ở nơi này nè !"

      Mấy nha hoàn đều thở dài nhõm hơi, ai cũng chú ý gò má tam nương có chút ửng đỏ...

      Note:

      Mình có việc cần giải thích về cách xưng hô trong truyện này, do truyện thuộc thời dân quốc. Gần giống với niên đại giờ nên khi các nhân vật chính xưng hô với nhau có 1 vài chênh lệch:

      Thí dụ giữa chị em, hoặc những người thân quen là: tỷ - muội

      Nhưng giữa nam và nữ, nhất là những người có tình cảm, có ái muội .... dùng từ Tôi - em.

      (Hồi trước khi xem phim thời này thấy người ta dịch như thế và rất thích, đây là sở thích riêng của beta ơ nên mong mọi người thông cảm)


      Chương 5 nam 9 xuất hện :dai ca:
      Last edited: 26/2/16
      Mai Trinh, noair, BigCute→_→45 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 5

      Edit : Bear​

      Liêu Thành có ba món bảo bối,chính là dưa muối, thuyền độc huyền, tắm trong đá!

      Hai món đầu dễ giải thích rồi, đầu tiên là về món dưa muối, dưa muối được ướp bằng muối lấy từ mỏ muối địa phương, những miếng dưa cắt cỡ bằng ngón tay có màu xanh tươi sáng bóng, chỉ cắn cái chúng ta có thể ăn hơn phân nửa bát cơm.

      Còn thuyền độc huyền chính là con thuyền do Nhị tiểu thư Lý phủ chế tác. Chẳng những thân tàu nhàng, hơn nữa bất kể là nơi nước cạn hay là biển sâu đều có thể tự do qua, nó là pháp bảo của dân chài lưới.

      Tắm trong đá, cũng nổi tiếng kém ở Liêu Thành. Cạnh chùa Hàn Phong Quân Sơn của Liêu Thành có suối nước nóng thiên nhiên, giữa dòng suối có hai tảng đá thiên nhiên cực lớn mọc lên từ dưới đất, tạo thành chỗ trũng thấp thu gom những dòng suối chung quanh đó chảy về đây, suối nước nóng này cũng rất có công dụng lớn trong việc chữa thương, và nơi đây cũng thường xuyên có người nghe tiếng tìm đến ,những ai đến đấy chỉ cần cho lão chủ trì Quân Sơn số tiền nhang đèn liền có thể tắm nước nóng hơn nửa ngày.

      Lúc trước Nhược Ngu té ngựa bị thương cũng phải chỉ bị thương đầu khiến cho ngốc thôi, phía sau lưng cũng bị ma sát với đá mặt đất làm bị thương, dù sơ cứu và khi được đưa về phủ cũng được chữa trị đầy đủ, nhưng miệng vết thương vẫn cứ sưng đỏ, làn da trắng xuất miệng vết thương đẹp chút nào. Nghe đá lý phao ở suối nước nóng có thể làm cho vết sẹo mờ , cho nên lão phu nhân cố ý trước khi ngày thành hôn diễn ra mang theo Nhược Ngu tới đây ngâm mình phen.

      Thẩm Như Bách cũng rất chu đáo, ta sớm chào hỏi với chủ trì để bao cả ngôi chùa, đến ngày đó, chùa được tiếp khách lạ, miễn cho những người có nhiệm vụ đến quấy rầy những nữ quyến của Lý phủ.

      Lý Nhược Tuệ bởi vì thể ở lâu, thăm muội muội xong ấy liền dặn dò mẹ chút, sáng sớm hôm sau phải quay về nhà, trước khi ấy cứ mãi dặn dò mẹ, tuyệt đối thể làm theo ý của Chu thị. Lý phu nhân mặc dù cảm thấy Chu di nương có ý xấu gì, nhưng cũng để lời dặn của con lớn ở trong lòng.

      Cho nên lần này, bà cũng thông báo cho mẹ con Chu thị chung, mà chỉ mang theo con trai út và con thứ hai ngâm suối nước nóng.

      Mà cũng bởi vì nếu bà ra ngoài phủ, trong phủ trừ quản và tôi tớ, cũng nam chủ nào quản lí nhà cửa, Thẩm Như Bách lại cố ý buông mọi công việc tự mình hộ tống xe ngựa Lý gia xe ngựa đến Hàn Phong tự.

      Núi này thể so với nơi khác, mặc dù là đầu hạ, nhưng khí lạnh cũng hơi cao, khi Nhược Ngu xuống xe, Thẩm Như Bách tỉ mỉ đem cái ao choàng có mủ trùm đầu khoác lên người Nhược Ngu.

      Nhiều ngày qua Thẩm Như Bách càng năng tới lui Lý gia hơn trước kia, mà mỗi lần ta đều mang theo vài thứ khiến cho Nhược Ngu cảm thấy hứng thú, cử chỉ ta cũng rất quy củ, điều này cũng làm cho nhị tiểu thư quên cử chỉ khinh bạc của ta với mình, như mấy ngày trước đây cứ chu miệng tránh né ta nữa.

      Thẩm Như Bách thay Nhược Ngu cột chắc áo choàng,kế đó ta tràn ngập thương tiếc nhìn khuôn mặt nhắn của cười với mình, sau đó ta xoay người :

      "Lý phu nhân, cửa hàng mới đến lô hàng hóa, con phải tự mình nghiệm thu kiểm tra số lượng, nên thể tiếp tục ở lại làm bạn với phu nhân cùng tiểu thư, con để Thẩm Mặc lưu lại, nếu có chuyện gì, mọi người cứ cho truyền lời cho con biết."

      Lý phu nhân cười đáp ứng, bà chỉ cảm thấy hài lòng với con rể, như người ta con rể chính là nửa con trai của mình.

      Suối nước nóng núi này ở giữa có đá thiên nhiên ngăn lại chia thành hai khu vực, Long Hương để cho người hầu hạ Nhược Ngu tiểu thư ở bên ngâm nước nóng có bỏ thêm thuốc Đông y.

      Còn Lý phu nhân mang theo con út Hiền nhi ở phía bên kia tảng đá ngâm mình. Mà tắm suối nước nóng dĩ nhiên là thể mặc quần áo, người tắm chỉ cần quấn cái khăn vải bố, nhưng Hiền nhi tuổi còn ra cũng có gì phải băn khoăn, cậu lộ ra cái mông tròn xoe, được mẹ ôm vào trong ngực cũng yên tĩnh được, mà dùng sức quạt quạt cánh tay ở suối tạo thành những bọt nước lớn bắn tung tóe.

      Lý phu nhân hôm nay cũng muốn được thư giãn nghỉ ngơi chút, nhưng bà bị con út huyên náo làm cho kiên nhẫn, nên bà cho bà vú Trương đem tiểu thiếu gia ôm ra khỏi suối, Hiền nhi bướng bỉnh y như con cá chạch , cái mông dùng sức trầm xuống, muốn tránh thoát cái ôm của bà vú Trương. Vú Trương cười đưa tay búng trán Hiền nhi rồi : "Tiểu thiếu gia đừng náo loạn nữa, cậu cứ như vậy vú kêu lão Kiêu cắt 'con gà con' của cậu đó nha !"

      Hiền nhi bị khều ngứa, nhưng vẫn nghe lời, mà ở trong lòng ngực mập mạp của vú Trương ôm phía dưới uốn người cười to.

      Nhược Ngu ngâm người có chút nóng lên, nửa nằm ở tảng đá hướng mẹ bên này nhìn với qua, thấy em trai đáng tròn tròn cười cũng cười theo.

      Lý phu nhân nhìn nhị nữ nhi, nhịn được lại thấy đau lòng: Bộ dáng đẹp biết bao ! Khẽ cười lên khóe miệng lúm đồng tiền, hai mắt long lanh tựa hồ như hoa đào tháng ba xao động...

      Đúng lúc này, Nhược Ngu cũng thấy có chút nóng lòng muốn thử, giơ tay lên kêu to : "Đem... 'Con gà con'... cắt !"

      Lý phu nhân xoa mi tâm, nếu nó mở miệng chuyện, ai có thể nhìn ra là người ngốc chứ ?

      Ngâm suối nước nóng xong, lại có bàn tiệc chay đáng mong đợi chờ mọi người đến. Dù sao chủ trì chùa chính là người xuất gia, có lòng từ bi, trong lòng ông biết tiền nhan đèn để tắm suối nước nóng thu rất nhiều, tuyệt đối thể làm mua bán để người ta thiệt như vậy, tốt xấu cũng phải để cho hai bên cùng có lợi, vì thế ông liền mời đầu bếp nổi danh nấu tiệc chay, khoản đãi cho những phú hào đến ngâm suối nước nóng.

      Lý gia chính là phú hào ở Liêu Thành, chủ trì đương nhiên sai người khoản đãi tỉ mỉ, ông đặc biệt mở Lâm viên ở phía Tây chùa ra, để khoản đãi các vị nữ quyến dạo mát.

      Nơi này có những cây trúc xanh thấp thoáng, đình đài lầu các cổ đến trăm năm, thực là phong cách cổ xưa thanh tịnh u nhã, nhưng ở nơi có ý cảnh thanh lịch như vậy, cũng bị cái giọng to của Hiền nhi phá hư hầu như còn gì, con trai út thực quậy phá khiến người đau đầu.

      Lý phu nhân nhìn Nhược Ngu ăn vài miếng, sau đó thấy có chút mỏi mệt vô lực, lúc này bà mới nhớ lại lúc lang trung cho thuốc có dược tính thuốc bỏ vào suối nước nóng có thể khiến người ngâm mệt mỏi, liền cho Long Hương mang nhị tiểu thư trước đến đình Lâm viên, vào trong sương phòng nghỉ ngơi chút, lúc này sắc trời dần tối, người nhà cũng liền ngủ lại ở đình Lâm viên đêm.

      Long Hương hầu hạ tiểu thư thay đổi quần áo, sau đó đốt nhang muỗi ở bốn góc giường rồi mới buông xuống lụa mỏng. Trong núi có nhiều muỗi, cần phải hầu hạ thận trọng hơn chút, Nhị nương thể so với trước kia, tính tình y như đứa bé, nếu bị con muỗi đốt, nhất định là khó chịu khóc nháo.

      Chờ hầu hạ nương ngủ xong, Long Hương cùng mọi người liền ngủ canh ở gian ngoài. Ban đêm, bình thường nhị tiểu thư đều ngủ rất say hay tiểu đêm, cho nên gác đêm cũng được nhàn rỗi.

      Nhờ phúc chủ nhân, hôm nay sau khi các ăn xong cũng được theo thứ tự suối nước nóng cọ rửa thân mình, khí huyết lưu thông, ngủ cũng say hơn chút. Cho nên đến sau nửa đêm lúc nhị tiểu thư đứng dậy ngồi ở mép giường ai cũng phát ra, chỉ nghe thấy tiếng ngáy vang dội như sấm.

      Đồ ăn bữa chiều rất mặn, Nhược Ngu ngủ thẳng đến nửa đêm cảm thấy miệng hơi khô, nên lập tức ngồi dậy.

      Lúc này chùa chiền tĩnh lặng, trừ mấy nha hoàn ngủ bên trong, còn có mấy gia đinh cũng đều ở phòng ngay lối vào ngoài đình Lâm viên. Ngoài tiếng hít thở đều đều ra, còn có tiếng côn trùng trong sân khiến cho bóng đêm càng thêm tịch liêu.

      Nhược Ngu vén lên màn lụa mỏng màu xanh, mờ mịt nhìn chung quanh, từ ước chừng tháng nay sau khi hôn mê tỉnh lại, mỗi lần hừng đông mở mắt ra đều cảm thấy đầu óc mình bị mảnh hỗn độn trống rỗng chặt chẽ chiếm cứ, cái cảm giác tịch chỗ nương tựa này biết phải biểu đạt như thế nào, giống như bây giờ cả người đều bị bóng đêm dầy đặc bao vây, phiến đá mang đến cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua lòng bàn chân truyền đến nội tâm trống rỗng của .

      Ở trong bóng tối chậm rãi dụi mắt, rồi đứng dậy, để chân , lặng yên tiếng động ra ngoài phòng.

      Chùa trong núi ban đêm từ những bụi hoa có vài con đom đóm lập lòe, chúng như say mê khêu vũ dưới ánh trăng. Mà ở dưới ánh trăng sáng tỏ, chỉ mặc cái áo ngủ rộng thùng thình xõa tóc dài ở trong sân.

      Rất xa, có thể nghe được ngoài cửa đình có giọng của gia đinh gác đêm thầm chuyện với nhau, giọng còn có tiếng vang vì ở lưng chừng núi lộ ra có chút trống trải.

      thấy vui hơn từ sau khi tỉnh lại, trực giác khiến tránh được gia đinh, mà xoay người hướng tới đình viện bên cạnh rồi về phía sau núi.

      Dựa vào trực giác mà , có thể nghe thấy núi truyền đến tiếng nước chảy... Nhược Ngu nhấp đôi môi khô cạn, đưa tay tạo thành cái loa miệng rồi bắt chước mèo kêu tiếng, sau đó dọc theo hoa lan thấp thoáng con đường đầy đá vụn men theo tiếng nước mà . Cũng biết bao lâu, đến khi tiếng nước càng gần quẹo sang chỗ tảng đá, phía sau tảng đá đúng là bãi tắm yên tĩnh, nơi đây khác hẳn với bãi tắm mà Lý phủ ngâm mình ban ngày, nơi này càng giống nhà tắm thiên nhiên giữa rừng hơn, ở đấy có thùng gỗ lớn được ống trúc dẫn nước nóng đổ vào từ cao.

      Mà lúc này ở trong thùng tắm có thân hình cao lớn....tóc trắng nhắm mắt ngâm mình

      Chỉ thấy mái tóc của xõa tung bắp vai, mà màu tóc mang ánh bạc khiến cho người ta lóa mắt, sắc bạc dưới ánh trăng càng làm nó thêm nổi bật và phát ra tia lạnh lẽo, màu tóc cùng sắc đồng của màu da hình thành nên tương phản quỷ dị.

      Nếu là do tuổi tác nên khiến đầu bạc trắng cũng được, vì xét mày kiếm,cùng khuôn mặt khí bức người kia hoàn toàn giống như lão già tóc bạc, mà càng giống như mỹ nam tử thanh niên trai tráng hơn...

      Chẳng biết tại sao, Nhược Ngu cảm thấy người đàn ông quỷ dị kia dưới ánh trăng, là đẹp mắt... Vì thế nhịn được mà tiến về phía trước vài bước. Nhưng khi bàn chân trần của đạp lên nhánh cây người đàn ông nhắm mắt kia lại mạnh mẽ mở mắt ra, trong đôi mắt phượng hơi xếch đó, dường như có ánh sáng của ngọc lưu ly chiếu lấp lánh....

      Đó là đôi mắt lạ thường, có hai màu khác nhau rất rệt. là màu đen, còn con mắt khác... Chính là màu đỏ nhạt như bảo thạch.

      Trong núi giữa đêm trăng này, nếu có người bên ngoài chợt thấy người đầu bạc với đồng tử khác màu tắm rửa, chỉ sợ nghĩ là quái trong núi, sợ tới mức chật vật chạy xa. Nhưng trớ trêu thay cái người nhìn lén người đàn ông tắm này lại là đứa ngốc, và ngốc nào đó lúc người đàn ông kia bắn thẳng ánh mắt lạnh như băng tới cũng biết trốn mà cứ ngơ ngác nhìn người đàn ông đó.

      Đúng lúc này, mũi kiếm lạnh như băng muốn khoác lên chiếc cổ mảnh khảnh của Nhược Ngu: "Đừng nhúc nhích!"

      người biết từ chỗ nào bay ra kề kiếm vào cổ Nhược Ngu. Lưỡi kiếm sắc bén hơi hơi cắt lên da thịt mềm mại, cảm giác đau làm cho Nhược Ngu nhịn được chậm rãi ngấn lệ...

      Lúc này lại có tên khác hơi hơi nâng ngọn đèn lên, hướng tới phía Nhược Ngu mà , ngọn đèn chiếu mặt của , tỏa ra màu vàng nhạt vô lực.

      Người đàn ông tóc bạc vừa thấy người xông vào, đôi mắt đỏ kia tựa hồ hơi căng thẳng, bên tròng màu đỏ hơi hơi tỏa sáng, đôi mắt dị nhưng lại thể làm cho người ta dám nhìn thẳng, nhàng gợi lên môi mỏng, thấp giọng : "Nhị tiểu thư, đúng là lâu gặp!"

      Nhược Ngu chớp hai mắt đẫm lệ, sợ hãi đột nhiên bùng phát, muốn lên tiếng khóc lớn, lại nghĩ rằng người đàn ông tóc bạc đột nhiên mở miệng gọi . Từ sau khi tỉnh lại, tôi tớ thị nữ bên người đều gọi là "Nhị tiểu thư", khiến nghe cũng quen. Bây giờ nghe người đàn ông này cũng gọi mình như vậy, có thể thấy được quen biết , hại .

      Nghĩ như vậy, từ sợ hãi lại hướng tới nhe răng cười.

      Nhưng chủ động mỉm cười của thu vào trong mắt của người đàn ông kia chính là khiêu khích, ánh mắt khẽ híp cái, chậm rãi từ trong thùng gỗ đứng lên, lộ ra cơ bụng rắn chắc, chỉ thấy thân hình tráng kiện kia trải rộng rất nhiều vết thương mới.

      Xem ra cũng vì nghe danh suối nước nóng này, nên đến đây để ngâm mình chữa thương.

      Dưới ánh trăng, người đàn này tuy rằng khoác áo tắm, nhưng bị nước thấm ướt đẫm, ôm sát người. Nếu như khuê các tầm thường, lúc này sớm thét lên che mắt. Nhưng ngốc nào đó, lại vẫn như cũ mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào bên dưới cơ bụng ...

      Người đàn ông tóc trắng thản nhiên xoa chân đứng lại, nhìn vẻ mặt của Lý Nhược Ngu, mặt thay đổi : "Can đảm của nhị tiểu thư đúng là chưa giảm, ta vốn nể mặt quốc cữu tha cho mạng. Nhưng bây giờ tự động đưa tới cửa, vậy chỉ nên trách thời vận đủ..."

      xong liền đưa tay ra tiếp nhận thanh chủy thủ mà thị vệ đưa tới. Lưỡi dao sắc bén kia có thể cắt được bất luận thứ gì, nó cũng là lợi khí dùng để khoét mắt...

      Người vốn dĩ chế ngụ Nhược Ngu cũng thu lại đao kiếm trong tay. Mặc cho quỳ rạp xuống đất. Chủ công bởi vì trói gà chặt này khiến cho nếm biết bao nhiêu cực khổ và bực bội, tại vất vả mới có chỗ trút giận, bọn họ làm thuộc hạ tự nhiên là phải thức thời chút, chớ để trở ngại việc vui của chủ nhân.

      Nhược Ngu bị đẩy ngã, đau đến giọng rên tiếng, nhưng cảm thấy là do người đàn ông đầu bạc này mở miệng, mới khiến cho ông chú trứng thối sau lưng buông lỏng tay, cho nên nhất định là người tốt. giương mắt nhìn về hướng cái người nào đóvẫn liên tục dùng vẻ mặt lạnh như băng nhìn mình, chỉ cảm thấy đôi mắt đẹp, chỉ là bị nhiều vết thương như vậy, nhất định là rất đau, đau hơn vết thương cổ của rất nhiều.

      Ánh mắt xinh đẹp như thế, nếu cười rộ lên nhất định càng đẹp... Nhược Ngu đột nhiên sáng mắt lên, nhớ lại đều mà ban ngày mới học, liền chậm rãi đứng lên. nhiều ngày qua, cũng làm quen ít bạn mới, cùng mấy bạn của em trai chơi chung rất hòa hợp, nên cũng tìm được vài người bạn thân.

      Lúc này ngốc nào đó ngượng ngùng tới trước mặt người đàn ông đầu bạc mỉm cười, hai tay thắt ống tay áo, chậm rãi nhích đến gần hơn.

      Người đàn ông đầu bạc tựa hồ ngờ tới lại trốn tránh, mà còn chủ động tới cạnh mình. Ánh mắt lóe lên,h ắn buông thõng chủy thủ trong tay, muốn nhìn xem thử muốn làm gì.

      chỉ thấy yếu kia rốt cục lại cúi đầu thong thả đến trước mặt của , khẽ nâng lên khuôn mặt xinh xắn rồi cười ngây ngốc,sau đó cúi người, đưa đầu ngón tay ra, ngón cái cùng ngón trỏ kẹp chéo lại, chậm rãi đưa tới giữa hai chân ... Sau đó búng mạnh cái- - "Cắt... Đem cắt 'con gà con' ..."

      "Leng keng, leng keng..." Trong tiếng cười như chuông bạc của , còn có tiếng đao kiếm thi nhau rơi xuống đất.

      Người đàn ông tóc bạc ngước đôi mắt màu đỏ lên, nhìn mấy viên đại tướng đắc lực của mình lại cầm giữ nổi thanh đao, lúc này miệng há lớn, mắt trừng lớn như quả trứng gà.

      ________________________________________

      Tác giả tâm chút

      Ai yo, Tư Mã đại nhân giá lâm, những người có phận xuống hết! Để bổn tọa tu bổ tự tôn vừa mới bị ngốc nào búng cái~~~~
      huyetdu, Mai Trinh, BigCute→_→53 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :