1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

      [​IMG]

      Nguyên tác: Ngu Tình
      Tên cũ: Chân Tình

      Tác giả: Cuồng Thượng Gia Cuồng

      Edit: Bear+ ai thích có thể tham gia

      Bìa: Kún Lazy

      Số chương: 151c

      Tiến độ: chắc, vì Hằng cũng khá bận


      Gia tộc Lý phủ vốn là gia tộc chuyên về chế tác các loại thuyền, Nhị nương Lý Nhược Ngu là chân truyền tuyệt kỹ của gia tộc trong lần sơ ý bị té ngựa trở nên ngu ngốc. Huệ chất lan tâm gì đó ném sang bên, suốt ngày làm lụng vất vả cũng chấm dứt ở đây, mỗi ngày chỉ cần vui chơi giải trí, chơi đùa với đệ đệ của mình. Đáng tiếc, dù có làm ngốc tử con đường cũng dễ . Ở giữa có vị hôn phu chung tình khó thể phân giả, rời xa, Tư mã đại nhân tình bất định kình địch ngày xưa tay tay nắm quyền sinh sát, bức bách đến cùng... Mọi người hay 'tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi' Nhưng trong trường hợp này, phải làm thế nào để mới có thể 'đấm chết voi' đây/

      Đây là câu chuyện kể về đôi oan gia trước đối đầu sau nhau, sủng càng thêm sủng
      phối hợp diễn: những nhân vật khác


      Thực ra truyện này Hằng chưa đọc,nhưng do thích tác giả này nên nhờ Bear edit từ lúc mới có hơn 30c, từ đó đến giờ chưa rảnh nên chưa tung lên. Theo spoil của các bạn tangthuvien nữ chính cực kì thông minh. Tình huống hài hước khong kém thái phó nhà mình, thôi Hằng vừa beta vừa đọc :dai ca: Ai muốn tiến độ nhanh inbox cho Hằng qua facebook nhé




      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 27/2/22
      shaneward, langthangkt, AELITA69 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 1


      Edit : Bear


      Nhị nương Lý gia của thành Bắc bị ngu ngốc rồi !


      Loại tin tức thể tưởng tượng nổi này giống như mồi lửa đốt cả rừng mùa thu, cần gió hay bão góp sức mà trong nháy mắt nó lan tràn đến cả phạm vi nông thôn của cái Liêu thành này.


      Liêu thành ra là trấn của Giang Nam trong thời loạn, tuy rằng phương bắc có quân phiệt hỗn chiến, gió lửa ngừng. Nhưng vùng Giang Nam hữu tình này lại phải chịu chiến loạn quấy nhiễu, nó vẫn bình dị hoài cổ như trước, cuộc sống cứ chầm chậm mà êm đềm trôi qua.


      Nhưng ngờ trong hồ nước lặng này lại gợi lên chút gợn sóng, là thương đội buôn bán từ nhiều thế hệ của Lý gia ở Liêu thành lúc ra ngoài trở về mang theo vài tin tức. Nhưng bất luận là hôm nay do bên ngoại của Bạch gia Đại Ngụy lên nắm giữ triều cương, hay là ngày mai phương bắc khởi nghĩa vũ trang Viên Mộc công chiếm hết cả nửa giang sơn của phương bắc, dù cho có đại mưa to gió lớn gì xảy ra, kỳ cũng ảnh hưởng gì đến các phụ lão ở Liêu thành.


      Dù sao ai làm hoàng đế, trong cái bát cơm tráng men mỗi ngày ăn với dưa muối vẫn cứ chua như vậy, những lá trà ngâm mình ở bùn, pha trong bình trà con cũng vẫn cứ ngát thơm như thế, chỉ cần ngồi tán chuyện trà dư tửu hậu chút, ngày lười biếng trong ánh chiều tà cũng vẫn cứ trôi qua bình thường.


      Nhưng Nhị nương Lý gia của thành Bắc xảy ra chuyện, chuyện này đối với phụ lão trong Liêu thành mà , đúng là còn kinh tâm động phách hơn cả chuyện hoàng đế Đại Sở bị ngoại thích là Bạch gia soán mất quyền lực!


      Nhị nương Lý gia là loại người nào chứ ? Tất nhiên nàng ấy phải những nương tầm thường bó chân trong nhà, hay thêu thùa may vá. Thương đội của Lý gia tung hoành khắp đại giang nam bắc, bằng vào tài đóng thuyền cao siêu cùng kinh nghiệm biển lâu năm của mình thậm chí triều đình Đại Sở còn từng nhờ họ vận chuyển quân dụng.


      Mà từ khi Lý lão gia năm trước bởi vì bệnh mà qua đời, tất cả những việc buôn bán của Lý gia đều dồn hết lên vai của Nhị nương Lý gia là Lý Nhược Ngu.


      Thế hệ của Lý gia đến lúc này, hương khói đơn bạc, con trai trưởng duy nhất cũng chỉ có sáu tuổi, còn lại là hai nàng con con vợ cả, nhưng chị cả lập gia đình, nên cũng chỉ còn có Nhị nương Lý Nhược Ngu năm nay vừa mới mười bảy tuổi.


      Mặc dù Lý Nhược Ngu là phái nữ, nhưng từ có trí tuệ hơn người, thường hay ra vào thư phòng của cha, được nghe và đọc tất cả những chuyện về tàu thuyền, nàng có thể tự thiết kế ra những chiếc thuyền ngày xé gió ngàn dặm, năm đó nàng còn dấu tên tham gia thi đấu đóng thuyền đoạt giải quán quân, vang danh tám phương.


      Từ đó trở , Lý lão gia sau khi suy tính, làm ra hành động kinh người chính là đem cuốn bí tịch đóng thuyền của Lý gia mà nhiều đời luôn luôn truyền cho con trai truyền cho con - -《 Bí tịch Lướt sóng đạp thuyền 》 truyền cho con thứ hai Lý Nhược Ngu của mình. Mà Nhị nương cũng phụ cha tin tưởng thương , nàng đem tài nghệ đóng thuyền của Lý gia phát dương quang đại, thuyền của Lý gia là ngàn vàng khó cầu, Nhị nương của Lý gia lại càng là bảo vật vô giá. Người nối tiếp nhau tới cửa cầu thân dứt, bà mối chen nhau rơi cả giày thêu quả thực có thể lấy lắp đầy cả kênh đào của Liêu thành.


      Lý Nhị nương còn tuổi, nhưng rất có chính kiến và tự chủ, nàng từng tuyên bố việc buôn bán đóng thuyền của Lý gia nàng thể lo, nếu có người muốn cầu thân, trừ việc theo họ của Lý gia, ở rể ra miễn bàn.


      Nhưng dù có đưa ra điều kiện hà khắc như vậy,người tiến đến cầu thân vẫn nối liền dứt. Cuối cùng, Giang Nam thế gia Nhị công tử của Thẩm gia Thẩm Nhược Bách phong độ tài học xuất chúng mới được lòng của Lý Nhược Ngu, vài năm trước hai bên định việc hôn nhân, vốn định tháng sau lập gia đình...


      Nhưng kỳ nữ thông minh tuyệt đỉnh như thế, lại vì sau lần té ngựa ngoài ý muốn mà bị thương đầu trở nên si si ngốc ngốc... là làm cho người ta nhịn được mà than tiếc, đúng là trời ghen tỵ hồng nhan mà!


      Tiếng than tiếc rất nhiều, tất cả mọi người ở Liêu thành đều kiềm chế được mà đau lòng thôi, đều là hoạn nạn gặp chân tình, nay tài nữ có hai biến thành người ngốc, vậy Nhị công tử của Thẩm gia có còn cuồng dại si tình thay đổi ở rể Lý gia ?


      "Đương nhiên cuộc hôn nhân này thể kết thành rồi !" Người chuyện chính là lão phu nhân của Thẩm gia Thẩm Kiều thị.


      Buông cái tẩu thuốc còn nghi ngút khói xuống khỏi khóe miệng, Thẩm Kiều Thị nửa nằm nhuyễn tháp hé mi chậm rãi : "Bách nhi, con phải cân nhắc cho kĩ, nương nhà họ Lý kia cho dù là kẻ giàu có, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thương nhân, vốn nhà nàng ta với cao nổi trâm thế gia như nhà chúng ta. Nếu phải vì thế hệ này của cha con, vận làm quan củaThẩm gia tốt, đại ca con ở trong triều đình lại bị vụ loạn đảng Vương Kỳ liên lụy, bị giáng chức tới Lĩnh Nam đất cằn sỏi đá, ta tuyệt đối cũng đồng ý con ủy khuất mình, ở rể cho nhà của ả mạnh mẽ đó..."


      đến đây, bà ta chậm rãi hút hơi, lại khò khè phun ra làn khói, ở trong màn khói lượn quanh bà ta lại tiếp: "Ta vốn nghĩ Lý Nhược Ngu kia tuy thanh tao lịch phụ đức gì, nhưng dầu gì cũng là người độc chiếm kỹ thuật của Lý gia, nàng ta cùng bên họ ngoại của Bạch gia giao tình cũng rất tốt, có thể giúp Thẩm gia chúng ta giúp tay. Nhưng hôm nay nàng ta bị ngã biến thành ngu ngốc, con còn muốn nàng ta làm chi?"


      Trong lúc Thẩm Kiều thị chuyện, Thẩm Nhược Bách vẫn vùi đầu bàn, bóp mấy quyển sổ sách tá điền trong tay. vất vả đến lúc Thẩm Kiều thị hết lại hút ngụm, bắt đầu khò khè nhả khói, mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hơi híp lại : "Mẹ, chuyện mẹ cứ cho con trai nghe ở thư phòng thôi, chớ để vào tai người bên cạnh. Con cùng Nhược Ngu chính là lưỡng tình tương duyệt nên quyết định chung thân, nhưng nếu bởi vì nàng ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, liền bội tín bội nghĩa, nhất định bị thế nhân phỉ nhổ!"


      Thẩm Kiều thị nghe xong, lại bất chấp Shisha trong miệng, bà ta vội vàng ngồi dậy, tức giận gõ mép giường rồi : "Con Lý nhị kia rốt cuộc cho con ăn thuốc mê hồn gì, sao con cứ khăng khăng mực, chẳng lẽ con muốn 'Gả' vào Lý gia, cả đời hầu hạ con khờ dại đó !"


      Thẩm Nhược Bách nhớ kỹ số sổ sách cuối cùng, sau đó buông bút lông trong tay ra, đứng dậy, cao giọng với thư đồng bên ngoài thư phòng chuẩn bị ngựa ra ngoài.


      Thẩm Kiều Thị tuy rằng luôn luôn biết đứa con thứ hai này của mình từ trước đến nay tâm tư khó dò, nhưng nay mắt thấy đúng là vẫn khăng khăng mực như vậy, nghe bà khuyên bảo, vẫn khiến cho bà tức giận thở nổi, đứng bật dậy bà ta chuẩn bị lại răn dạy con phen.


      Nhưng còn chưa chờ bà ta mở miệng, Thẩm Nhược Bách thay đổi sắc mặt, lạnh lùng : "Tháng trước trong phủ có thất thoát ba trăm lượng bạc, nghe quản gia là mẫu thân ngài phân phối để tu sửa từ đường cho cậu bên nhà..."


      Thẩm thị nghĩ tới con đột nhiên hỏi chuyện này, biểu tình bà ta hơi chựng lại, lại nghe Thẩm Nhược Bách tiếp: "Mẹ cũng xem, nay Thẩm gia chúng ta suy thoái, đại ca cũng ở đây, Thẩm gia này cần nhờ con tận lực chống đỡ, mà Thẩm gia từ mấy năm trước tham gia vào chuyện làm ăn, đến bây giờ mới có lợi nhuận, áo cơm của mẹ cũng bị giảm bớt nửa phần, cho dù là thuốc mà mẹ hút trong tay này làn khói cũng cân năm mươi hai lượng bạc trắng rồi, cũng chưa từng có ngày ngài hút. Con cầu mẹ bỏ nó, con chỉ cầu mẹ nên quan tâm ngân khố của cả Thẩm gia chút, đó cũng kaf phúc phận của con và may mắn cho Thẩm gia ta, về phần những chuyện khác, mong rằng mẹ cần ưu phiền phải nhắc nhắc lại..."


      Lời lạnh như gió này, làm cho mặt Thẩm Kiều Thị xanh đỏ mảnh, bà ta chính là tiểu thư được sinh ra trong nhà giàu có và đông đúc, từ ăn ngon mặc đẹp, xuôi chèo mát mái, ông chồng qua đời cùng đứa con lớn nhất đều là đối với bà ta ngoan ngoãn phục tùng, chỉ có đứa con thứ hai này, cũng biết là nó giống tính ai, dùng lời hạ thấp mẹ mình còn đến hợp tình hợp lí đến vậy, là làm cho người ta ức chế mà.


      Khi chuyện xong, Thẩm Nhược Bách quay lưng bước bỏ lại người mẹ còn sững sờ của mình ở đó, tới cửa phủ, phóng lên ngựa, vung tay roi ngựa trong tay, trực tiếp thẳng về hướng Lý gia ở thành Bắc...


      Ngay khi Thẩm nhị công tử tới Lý gia người gác cổng thông báo là Lý lão phu nhân ra ngoài tìm danh y, phải đến tối mới có thể về phủ.


      Thẩm Nhược Bách nghe xong, chỉ gật gật đầu, cũng xoay người rời , đem cương ngựa giao cho người gác cổng, sau đó liền đường ngựa quen đường cũ, lập tức đến hậu trạch của Lý gia, mà tất cả hạ nhân của Lý gia cũng tập mãi thành thói quen, cũng ngăn trở .


      Bởi vì bọn hạ nhân đều biết, nhị tiểu thư nhà mình cho tới bây giờ cũng phải nữ tử trong khuê phòng được nuông chiều gì, nàng ấy cùng Thẩm công tử tuy rằng chưa lập gia đình, nhưng cảm tình sâu đậm, từ ba năm trước đây định ra việc hôn nhân, Thẩm Lý hai nhà lại hợp tác mở mấy gian hiệu buôn, cho nên Thẩm công tử cũng thường xuyên đến phủ cùng tiểu thư gặp mặt trao đổi chuyện lợi nhuận quan trọng, ở trong mắt bọn hạ nhân, Thẩm công tử này cũng gần gũi giống như người trong nhà. Nếu phải bởi vì hai năm trước lão gia qua đời, Nhị nương muốn giữ đạo hiếu cho cha hai người sớm thành thân, làm gì phải kéo dài đến hôm nay... Mà nhị tiểu thư chừng cũng có thể tránh thoát tai kiếp kia, bị té ngựa... Khụ, đến cùng, đây đều là kiếp số mà trời cao an bài !


      Thân ảnh cao lớn của Thẩm Nhược Bách xuất ở cửa hậu hoa viên Nguyệt Nha nghe từ đình hóng mát cạnh ao trong hoa viên truyền tới tiếng thanh thúy làm cho dừng bước, giương mắt nhìn lên, ở thấp thoáng trong những khóm hoa nở rộ, trong đình hóng mát kia chính là bóng dáng có hơi suy nhược lại càng thêm có vẻ thước tha.


      Chỉ thấy nàng đưa lưng về phía ngồi xổm ở phiến đá mặt đất, mái tóc như dải lụa,tùy ý cho mái tóc đen xõa ra, vai bờ vai đơn bạc của nàng khẽ rung động.


      Thẩm Nhược Bách hơi hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài, nâng chân dài chậm rãi lên trường đình, đến sau thân ảnh suy nhược kia, cúi đầu vừa nhìn, mới phát tựa hồ nàng đánh vỡ cái cốc trà bạch ngọc, mặc những mãnh vỡ nàng cố gắng lau vạt áo trước dính chút nước trà... Mảnh vải dệt mỏng cũng bởi vì vậy mà càng thấm ướt hơn, gắt gao dán sát vào trước ngực của thiếu nữ, hơi hơi làm nổi bật ra hoa văn màu hồng đào của chiếc áo bên trong, theo hô hấp phập phồng, đường cong ưu mỹ làm cho hô hấp người ta ngưng trệ...


      Tựa hồ là nhìn đến đôi giầy ở cạnh mình, nương chậm chậm ngẩng đầu, bên dưới cái trán trơn bóng xinh đẹp là đôi mắt to long lanh như nước mùa xuân, chỉ là đôi mắt đẹp này tựa hồ mất lanh lợi của ngày trước, gương mặt nàng hơi có vẻ dại ra khiếp sợ nhìn chàng trai cao lớn tuấn bên cạnh.


      Thẩm Nhược Bách lên tiếng, tựa hồ như điều chỉnh hô hấp, tuy rằng qua chừng hai tháng. Nhưng mỗi lần gặp được nàng giờ khác hẳn với bộ dạng trấn định thanh tao lịch ngày xưa, vẫn có hơi chút chần chờ...


      Sau khi bị té trở nên ngốc, nương khôn khéo ngày xưa giờ khiến người ta thể nên lời, nghe theo danh y ở kinh thành mời tới , có thể do đầu nàng có khối máu tụ, trong lúc nhất thời nó làm tắc nghẽn thần kinh của nàng, khiến nàng giống như đứa trẻ ba tuổi, ăn mặc trong cuộc sống hàng ngày cũng phải được người ta chậm rãi dạy lại.


      Hôm nay cũng biết làm sao, bên người nàng người làm cũng có, chỉ có mình nàng nàng đơn đứng ở trong đình nghỉ mát.


      Bởi vì đoạn thời gian này phải nằm giường, làn da có chút ngâm đen vì luôn ra vào bến tàu trước kia nay vì lâu thấy ánh mặt trời, dần dần khôi phục lại da dẻ trắng hơn tuyết. Hai mảnh môi đỏ giống như trái đào chín mộng, chiếc cằm vốn thon, nay càng có vẻ càng thêm thon nhọn, mái tóc đen dày thấp thoáng dưới ánh mặt trời, khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm khéo léo...


      Tài văn chương của Nhị nương Lý gia ngang dọc nam bắc, lại được rèn luyện bởi kinh nghiệm thương trường mà xử càng thêm mạnh mẽ làm cho những địch thủ đối đầu với Lý gia phải hận đến nghiến răng nghiến lợi, kinh niên dầm mưa dãi nắng, lại ham thích trang điểm, nàng luôn để cho người khác xem dung mạo vốn có cũng nổi danh khắp thiên hạ của mình...


      Nhưng nay, bởi vì trở nên ngây ngốc, nương bén nhọn như gai độc của loài hoa quý ngày xưa, trở nên mềm mại dịu dàng được che lấp dưới lớp ngoài cứng rắn trước kia...


      Thẩm Nhược Bách dưới ánh mắt rụt rè nhát gan của đó chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn ngón tay thon dài, trượt gương mặt trơn mềm của nàng, ngón tay dài vuốt ve hồi, liền đường thông suốt tới hai mảnh môi đào, dùng tay vẽ theo khắp viền môi nàng, sau đó chậm rãi trợt vào bên trong, giống như độc xà, có cảm giác đầu lưỡi trơn mềm bao lấy ngón tay mình...


      ________________________________________


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Hố mới mở ~~~~~~~~~~~~~~ cám ơn mọi người cổ động, thỉnh lưu lại các ngươi tiểu dấu móng tay ~~~~ cuồng tử cố gắng điền cái hố ~~(づ ̄3 ̄)づ╭? ~
      cỏ28, huyetdu, nancy198672 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 2 :

      Edit : Bear

      Nhược Ngu bị ngón tay dài trêu đùa rất khó chịu, giãy dụa muốn trốn nhưng cái cằm khéo léo lại bị bàn tay khác của kiềm hãm, nhất thời thể thoát khỏi , cũng thể khép miệng lại được, khiến cho từ miệng chậm rãi chảy ra dòng nước, đôi mắt đẹp của tự nhiên cũng tích tụ giọt nước mắt ủy khuất.

      Đôi mắt Thẩm Như Bách ám trầm thêm vài phần, hơi hơi cúi đầu áp sát vào người trước mặt mình thêm.

      Nhưng vào lúc này, từ lối vào bên kia truyền đến những tiếng bước chân dồn dập :“Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư! ở nơi nào?”

      Người hầu bên người của Lý Nhược Ngu là Long Hương mang vẻ mặt vô cùng lo lắng vào cửa hoa viên, vừa ngước mắt ấy liền thấy bóng dáng cao lớn của Thẩm công tử ngồi trong lương đình, vì dáng người cao lớn, trong lúc nhất thời đúng là thấy tình hình trước người , nhưng khi đến gần thêm vài bước, mới nhìn thấy Thẩm công tử nâng tiểu thư ngồi dưới đất dậy.

      Mới vừa rồi Chu di nương mang theo tam tiểu thư con vợ lẻ Lý Tuyền Nhi đến đình này uống trà, tuy rằng người quay về viện, nhưng cả bàn trà cụ còn chưa kịp thu dọn, cũng do chính sơ sẩy, vừa tới nhà bếp lấy chén thuốc, nhưng ai ngờ má Liễu nhà vệ sinh, nhị tiểu thư có lẽ là buồn khô cổ họng nên mình đến đây, xem tình hình hẳn là tay chân vụng về nên đánh nghiêng chén trà, cũng biết ấy có bị thương tổn tới tay chân hay nữa.

      Chờ Long Hương tới gần, mới nhìn thấy hai mắt tiểu thư phiếm đỏ bừng bên khóe miệng thế nhưng còn có dấu vết tia nước miếng, nội tâm liền thấy chua xót, chỉ mới có mấy tháng ngắn ngủi, nhị tiểu thư thông minh hơn người nay lại trở nên si ngốc như vậy, chảy nước miếng mà cũng biết, nhưng tình trạng này còn có cơ hội xoay chuyển hay ?

      còn chưa lên tiếng, Thẩm Như Bách làm như ngờ hỏi:“Sao cạnh nhị tiểu thư lại có hạ nhân nào hầu hạ vậy ? Lúc ta mới đến đây, ấy bị té ngã đất, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ấy bị mảnh vỡ làm bị thương sao hả ?”

      Vẻ mặt Long Hương xấu hổ, vội vàng nghiêng người thi lễ :“Đều là do nô tỳ đáng chết, nhất thời sơ ý, để cho tiểu thư mình ra khỏi phòng.” xong ấy liền muốn đưa tay đỡ lấy tiểu thư.

      Nhưng Thẩm Như Bách lại đưa cánh tay dài ra trước, ôm lấy nhị tiểu thư, sau đó vững bước ôm nhị tiểu thư đến nội viện. Nhưng tiểu thư cũng biết lại nổi lên tính tình gì, uốn éo người chịu cho Thẩm Như Bách đến gần, nhất thời bị kia cánh tay sắt kia ôm chặt nên thể tự do, nhưng miệng cứ kêu y y nha nha, vươn đôi bàn tay mềm rồi dùng móng tay cào lên mặt tuấn tú của Thẩm công tử ra vài vết máu.

      Dù là như vậy, Thẩm công tử đúng là giận chút nào, hơi hơi loạng choạng cánh tay, nhưng cũng trốn tránh, mà mặc cho tiểu thư cào, miệng còn hòa nhã :“Nhược Ngu ngoan, mới vừa rồi bị té, cũng biết em có bị thương đến gân cốt , để ta ôm em vào trong phòng, kêu thầy thuốc kiểm tra lần, ngoan, hồi ta thả em xuống dưới......”

      Có câu hoạn nạn mới gặp chân tình, hai tháng này, bất luận là chuyện tiểu thư té ngựa sau đó hôn mê bất tỉnh, hay tỉnh lại bị ngốc, vừa nhận thức cũng lời nào nữa, Thẩm nhị công tử đều rời giận, lộ ra chút vui nào.

      Ai chẳng biết Thẩm gia nhị công tử văn võ toàn tài, dáng vẻ lại đường đường, dung mạo có thể là mỹ nam tử. Nếu phải Thẩm gia những năm gần đây suy thoái, tổ tiên từng làm tới quan Tể tướng nếu như còn như trước làm gì có chuyện chịu cam tâm ở rể Lý gia.

      Các hạ nhân vốn cũng có cùng suy nghĩ giống như Lý lão phu nhân, lúc nghe Thẩm nhị công tử chấp nhận tất cả cầu hà khắc của tiểu thư đưa ra, mọi người đều thấy hoài nghi, lòng nghi ngờ này là do thể kế thừa phong hào của Thẩm gia, lại thi rớt ở kinh, nên bây giờ mới hướng về tài phú của Lý gia mà cam tâm ở rể.

      Nhưng mấy năm qua, mắt thấy công tử quan gia vốn hiểu việc buôn bán dưới chỉ điểm của tiểu thư nhà mình, đem mấy hiệu buôn kinh doanh ngày càng phát triển. Hoàn toàn thay đổi quan niệm coi thường thương nhân của Thẩm gia, cầm cố tổ truyền quẫn cảnh. Đủ để thấy được nhị công tử cũng phải dạng người thích ăn ngồi rồi.

      Nghe , Thẩm gia đại công tử bị đầy ra biên quan cũng trở mình, được Bạch gia ưu ái, lần nữa được về kinh công tác. Bây giờ Thẩm gia sắp Đông Sơn tái khởi, tiểu thư lại thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, nếu như Thẩm công tử hối hôn, lui mối hôn xứng đôi này người bên ngoài kỳ cũng thể gì.

      Nhưng Thẩm công tử hầu như mỗi ngày đều đến nhà thăm chừng bệnh tình của tiểu thư, đúng là mối tình thắm thiết rời xa, là làm người ta cảm động. Tiểu thư tuy rằng bất hạnh, nhưng lại có thể lấy được người chồng có tình có nghĩa như vậy, coi như tuổi già cũng được an ổn......

      Nghĩ vậy, khóe mắt Long Hương lại đỏ lên, nhịn được mà rơi nước mắt thay tiểu thư.

      Đợi đến khi Thẩm Như Bách ôm nhị nương vào nội viện, đem nàng đặt ở giường hẹp, đôi mắt to quyến rũ của Lý Nhược Ngu sớm nghẹn đỏ, cầm lấy gối mềm thêu hoa giường hẹp bất chấp ném tới người Thẩm Như Bách.

      Thẩm Như Bách cũng trốn tránh, mặc cho trút giận, nội tâm chỉ nghĩ: Tính tình này ra từ đầu đến cuối đều thay đổi, vẫn giống như trước khi bị thương thể chịu nửa phần ủy khuất.

      Long Hương nhìn thấy, vội vàng che ở trước người Thẩm công tử, ấy mềm giọng khuyên nhủ nửa ngày, mới khiến cho nhị nương ổn định cảm xúc lại, ôm chăn nằm ở góc, tóc dài rối tung, mệt mỏi cuộn mình giường.

      Đúng lúc này, có hạ nhân đến bẩm báo với Thẩm công tử, là lão phu nhân về phủ.

      Vì thế Thẩm Như Bách liền theo hạ nhân tới tiền thính để gặp Lý phu nhân.

      Khoảng thời gian này tâm trạng bà luôn phập phồng, phải dốc hết tâm can suy tính, đúng là làm cho thái dương của Lý phu nhân già thêm mấy phần, bà vốn là thích quan tâm ai. Gả cho Lý gia rồi, được chồng lo liệu lý thỏa đáng mọi chuyện trong phủ, sau đó khi chồng qua đời, có con thứ hai mình đảm đương mọi chuyện, lo liệu tất cả mọi việc cả trong lẫn ngoài, bà cũng được thanh tịnh tự tại.

      Nhưng ai nào ngờ lần ngoài ý muốn, làm cho con té ngựa trở nên si ngốc, làm cho bà tuổi gần năm mươi, vốn tinh lực có lại càng lao lực, nay mọi chuyện lớn trong phủ cứ như thủy triều lao về phía bà, may mà có Thẩm Như Bách con rể hiền tương lai ở bên thay bà lo liệu thỏa đáng công việc đội tàu cùng các cửa hàng, con lại có Lý quản gia coi chừng, bằng cơ nghiệp của Lý gia chắc phải hủy ở tay của bà mất.

      Nay ở trong mắt của Lý phu nhân, Thẩm Như Bách có thể được coi như con trai ruột của bà. Khi thấy mặt Thẩm Như Bách có vài vết cào mới, sắc mặt bà liền vui, than :“Lại là Nhược Ngu cào sao ?”

      ra Thẩm Như Bách cũng để ý lắm, chỉ mỉm cười :“Mới vừa rồi là do con cẩn thận, ngang qua đình viện bị nhánh cây cọ trúng, lão phu nhân cần chú ý.”

      Mà Thẩm Như Bách càng khiêm tốn như vậy càng khiến cho lòng của lão phu nhân càng thêm băn khoăn:“Ta vốn biết con là người ổn trọng như vậy, Nhược Ngu chắc cũng như vậy,nếu biết trước khi gặp chuyện may chắc con bé nháo muốn cùng con giải trừ hôn ước, nay con bé thành ra như vậy, mắt thấy thể chuyển biến tốt, ta tuy rằng thân là mẹ cũng rất đau lòng cho con, nhưng rốt cuộc ta cũng thể làm trái lương tâm gây tai họa cho con trai nhà khác, theo tướng mạo của con nên tìm mối hôn nhân khác xứng đôi hơn.

      Hôn ước lúc trước Nhược Ngu viết xuống còn đây, chỉ là do đột nhiên con bé gặp chuyện may, kịp đưa đến quý phủ con...... tại xem ra là nhân quả báo ứng, là con ta có lỗi với con, nay ta thay con bé giải trừ hôn ước, bức thư kia thể giả, dù sau này có người bên ngoài muốn đàm tiếu về con thư kia chính là bằng chứng...... Vô luận tương lai con cưới tiểu thư nhà ai, ta vẫn xem con như con rể nhà mình, tuyệt oán trách con nửa câu......”

      xong, lão phu nhân lệnh thị nữ bên cạnh lấy đến bức thư, mặt có nét chữ xinh đẹp mà đầy lực đạo đúng là nét bút do chính tay viết.

      Khi Lý phu nhân chuyện, Thẩm Như Bách vẫn kiên nhẫn có lễ lắng nghe,nhưng lúc nghe Lý Nhược Ngu muốn giải trừ hôn ước, tựa hồ khổ sở nhíu mày. Sau khi cầm phong thư tay, mới nhàng rút ra giấy viết thư, hơi hơi nhìn qua lần, tiếp đó mới lên tiếng hỏi:“Lão phu nhân có biết Nhược Ngu vì sao muốn cùng vãn sinh giải trừ hôn ước ?”

      Lý phu nhân thoáng áy náy dừng chút, sau đó lắc đầu :“Con cũng biết đó, con bé từ trước đến nay đều rất tự chủ, lần trước nó từ kinh thành trở về, đột nhiên mở miệng đưa ra quyết định giải trừ hôn ước với ta, sau khi hỏi kỹ con bé chỉ ngậm miệng ...... Tóm lại, là do Lý gia chúng ta có cách dạy bảo con , mong rằng Thẩm công tử trách tội Nhược Ngu......”

      Thẩm Như Bách nghe được đến đây, ngón tay dài chỉ dùng chút lực, bức thư kia liền bị xé ra thành từng mảnh, sau đó mở miệng :“Nếu Nhược Ngu xảy ra chuyện gì,mà trong lòng ấy người khác tốt hơn, Như Bách tuyệt dám ngỗ nghịch ý tiểu thư ; Nhưng nay ấy thành như vậy. Cho dù Lý gia áo cơm lo, nhưng về sau nếu lão phu nhân ở...... ai tận tâm chăm sóc Nhược Ngu? Thẩm mỗ bất tài, nhưng nguyện tận tâm chăm sóc Nhược Ngu cả đời, cầu xin lão phu nhân thành toàn cho Thẩm mỗ!”

      Ngữ khí lời lẽ như vậy, đúng là làm cho nước mắt của Lý phu nhân thể kiềm được, nữ nhi thành như vậy, chung thân đại sao có thể làm cho người ta ưu phiền. Nếu là người khác, bà tuyệt đối thể yên tâm, nhưng Thẩm nhị công tử từ trước đến nay đều chính trực như vậy, thế nhất định quyết tâm rồi, tuyệt đối ghét bỏ con bà, nhất thời nước mắt bà rơi như mưa:“Thẩm công tử...... Con đúng là có tình có nghĩa...... Nhược Ngu, con bé...... Đúng là có phúc......”

      Thẩm Như Bách đứng dậy vén vạt áo quỳ gối trước mặt Lý phu nhân, tiếp tục :“ trai con ít ngày nữa vào kinh báo cáo công tác, ấy viết thư với con, người trong kinh Bạch gia muốn kiến tạo thuỷ quân,nên cần chiến thuyền, mà bản vẽ của chiến thuyền, Nhược Ngu sớm giao cho con, việc này liên quan đến quốc , cho nên cần ở kinh thành tạm cư vài năm, Nhược Ngu tuổi , nếu như vậy, con nghĩ con nên nhanh chóng cưới Nhược Ngu vào cửa, mang ấy vào kinh, mà lúc trước ấy cũng , cần con ở rể Lý gia, nhưng hôm nay cách kỳ thi hương sắp tới......”

      đợi Thẩm Như Bách xong, Lý phu nhân vội vàng cắt ngang lời :“Con ta vốn chỉ làm theo ý mình, tính tình kinh thế hãi tục, lúc trước khi con bé đề nghị, nếu đối tượng là con cái nông gia hay thương nhân bình thường được, nhưng nhà Thẩm gia các người nhiều thế hệ làm quan, vốn là thỏa đáng, nhưng con lại chấp nhận, quan tâm mà đáp ứng tất cả cầu.

      Nhược Ngu vốn muốn lấy người chịu ở rể, cũng do ngại cho tài nghệ làm thuyền của Lý gia bị truyền cho người ngoài. Nay con bé...... như vậy, cho dù có bí kỷ gia truyền, cũng nhớ được nửa phần, cũng miễn được chuyện truyền cho người ngoài, nếu con muốn cưới con bé, đừng vội nhắc lại chuyện ở rể nữa. Lý gia chúng ta cũng phải hạng người hiểu chuyện, tất nhiên cũng thể làm cho con rể nhà mình bị ủy khuất...... Nhưng tại tính tình của Nhược Ngu giống như đứa bé 3 tuổi, khó làm người vợ tốt, nếu con bé cùng con thành thân...... Vậy...... Vậy việc động phòng tân hôn, chỉ sợ là dọa con bé......”

      Thẩm Như Bách tựa hồ sớm đoán được băn khoăn của Lý phu nhân, nên mở miệng hòa hoãn :“Lão phu nhân lo lắng nhiều, con luôn luôn kính Nhược Ngu, cưới ấy đến bên người cũng là vì để dễ dàng chăm sóc, sao con lại có thể lỗ mãng háo sắc như các nam nhân khác làm Nhược Ngu sợ hãi chứ ?

      Nếu ấy muốn, Thẩm mỗ tuyệt đối đối với ấy tương kính như tân, tuyệt để ấy bị ủy khuất nửa phần......”

      Khi chuyện, đôi mắt còn khẩn thiết nhìn Lý phu nhân, khí chất ôn nhuận làm cho người ta thể tin phục.

      Lý phu nhân từ trước đến nay đều là người mềm lòng, trước đó vài ngày, cũng biết con Lý Nhược Ngu ở phương diện làm ăn trêu chọc đối thủ khó chơi nào, sau khi hôn mê bất tỉnh, có mấy chục cửa hàng bị người ta kê biên tài sản, ngay cả quản chưởng quầy tiểu nhị cũng bị người ta bắt bỏ vào quan phủ, may mà Thẩm Như Bách dốc hết sức chu toàn, mới xem như bảo toàn hơn mười tiểu nhị trung thành và tận tâm, nhưng mấy chục cửa hàng rốt cuộc vẫn trở về, sau khi nghe ngóng, bà mới nghe là do lúc trước con đắc tội vị Mã Chử Tư, cố ý làm khó dễ, nên mới làm cho các cửa hàng Lý gia gặp tai ương.

      Tổn thất thảm trọng, mấy ngày nay khiến bà hao phí tâm thần, nên khiến cho Lý phu nhân đối với Thẩm Như Bách bây giờ hầu như là gì nghe nấy.

      Như , truyện này Hằng chưa đọc nhưng có vẻ viết về thời dân quốc, nên editor xưng hô hơi bất nhất, Hằng hứa đọc xong sớm để chỉnh sửa lại cho ổn.
      cỏ28, nancy1986, Mai Trinh63 others thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Á á, truyện Tên gốc là Ngu Tình nè, hèn gì em nhận ko ra, tưởng tác giả vừa ra truyện mới. :04(1): Em theo dõi truyện này lâu lắm rồi, cũng mong có editor edit, cơ mà đọc qua convert thấy khó quá :018:, thôi đứng bên cạnh cỗ vũ bạn Bear cố lên vậy. :2one:
      Rum23, Kemmut, Dion3 others thích bài này.

    5. AnAn

      AnAn Active Member

      Bài viết:
      126
      Được thích:
      27
      Thanks Hang Le nhieu nhe! Ung ho HL het minh.(y)
      Huyềnpluss thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :