1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ- 3S- TS] Sủng thê như mệnh - Vụ Thỉ Dực( 60/224)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Ủng hộ editor :038:
      Hàn Ngọc thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Do chương này dài gấp 3 lần bình thường nên có gì ta tách chương đăng nhé các tình iu nhưng độ dài vẫn ngang chương bình thường á. Ta cố đăng hết cả chương trong tuần này. Có gì vừa đọc vừa soát lỗi cho ta với nhé! Iu các nàng chúc các nàng đọc truyện vui.

      Chương 30.1:


      Editor: Hàn Ngọc


      Chờ Vệ Huyên tới cửa thư phòng , liền nhìn thấy cảnh diễn ra trong phòng, ánh mắt của thiếu chút nữa đỏ rực bốc hỏa —— lại phát bệnh.


      ra hai người ở trong thư phòng cũng làm gì, hai người bọn họ vẫn còn là hài tử, chẳng qua chỉ là ngồi ở tháp ăn điểm tâm, còn người đọc sách, mặc dù có trao đổi gì với nhau, nhưng khí trong lại vô hình lưu chuyển loại cảm giác ấm áp vô cùng ăn ý.


      Ít nhất theo Vệ Huyên cảm thấy là như vậy, hoàn toàn quên mất nha hoàn đứng hầu hạ bên cạnh, chỉ cảm thấy khung cảnh quen thuộc như thế này tại sao lại nhức mắt đến như vậy.


      "Thế tử?"


      người vẫn tẫn chức tận trung luôn theo làm cài đuôi của —— Lộ Bình giọng kêu tiếng, đứng ở phía sau cách Vệ Huyên chút. thấy tiểu chủ tử chỉ đứng ở trước cửa thư phòng bất động, có ý định vào trong, nhìn thoáng qua bên trong phòng lượt, cảm thấy khí ổn, liền quay đầu nhìn lại, quả nhiên khuôn mặt bé của tiểu thế tử nhà có chút vặn vẹo, trong ánh mắt mơ hồ có chút đỏ, bộ dáng của thế tử như thế khiến cho người khác nhìn mà sợ run.


      Ít nhất Lộ Bình theo bên cạnh Vệ Huyên được gần tháng, vẫn cảm thấy quen bộ dáng quỷ dị như thế của vị thế tử tôn quý này —— do còn bé nên cũng biết là vì sao lại vậy. Nhưng từ khi ra đời nhi, con người dễ thay đổi, trải qua nhiều việc, nên tính tình của cũng trưởng thành sớm hơn người khác, nhưng có lúc phát vị thế tử tôn quý này dường như còn thành thục hơn so với , hơn nữa phong cách làm việc hơi có chút vô pháp vô thiên, khiến cho người khác thể suy đoán được hành động của , Lộ Bình luôn cảm thấy thế tử gia nhà mình có những lúc rất quỷ dị.


      Vệ Huyên hít hơi sâu, đem cơn điên cuồng cháy phừng phừng trong lòng kia cố gắng đè ép xuống, nhớ là A Uyển thích bộ dáng quá mức nóng nảy này của , nàng thích những hài tử khéo léo hiểu truyện.


      có vấn đề gì, mặc dù khéo léo, nhưng cũng có thể coi là ngoan ngoãn ! Trong tháng này, cảm thấy mình đóng kịch coi như tạm ổn, ít nhất khi ở trước mặt A Uyển, thu liễm rất nhiều còn về phần cảm giác của người ngoài, xin lỗi, đại gia kham nổi, bọn họ cũng tư cách để khiếm phải giả bộ.


      Lại hít hơi sâu, cảm thấy bản thân khôi phục dánh vẻ bình thường xong, Vệ Huyên liền cất bước vào trong phòng.


      "Biểu tỷ, ta tới thăm tỷ đây. "


      A Uyển nghe được giọng quen thuộc liền nhìn lại, nhìn thấy tiểu chính thái hùng hùng hổ hổ tới, nhất thời cảm thấy nhức đầu, khuôn mặt đằng đằng sát khí, giống hệt bộ dáng của trượng phu khi ra ngoài trở về để tới bắt kẻ thông dâm vậy! Cái ví dụ quỷ gì vậy? = 口 =!


      Cho nên, bộ dáng Vệ Huyên tự cho là rất bình thường, ra ở trong mắt của A Uyển vẫn là bộ dáng hung thần ác sát.


      thấy A Uyển lên tiếng, Vệ Huyên theo thường lệ lại bay nhào tới, sau đó trước mặt mọi người nhào đến người A Uyển gặm lên khuôn mặt tiểu la lỵ ngồi bưng trà giường , thuận tiện lại bẹp bẹp hôn hai cái lên, thanh vang dội.


      A Uyển ngây ngốc ngồi chỗ, nàng từ bỏ hàng động chống cự lại, mỗi lần gặp mặt đều phải trải qua lần như vậy, may là tiểu chính thái này vẫn còn , cả hai vẫn còn là trẻ con, bị người khác thấy được cũng bị người ta bàn tán, sau này lớn hơn chút tuyệt đối thể để cho cứ tiếp tục hành động như vậy.


      Hôn người ta xong, lanh lẹ leo lên giường chen lấn ngồi với A Uyển, dùng dáng vẻ tiểu nhân đắc ý mà nhìn tiểu tử ôn nhuận ngồi cách đó xa, thấy hai tay vẫn cầm sách quay sang nhìn, lại càng ngồi sát gần A Uyển hơn chút, bộ dáng độc chiếm làm của riêng, híp mắt cười : "Vệ Quân ngươi cũng ở đây à, ngươi tới làm gì?"


      Lời của khẳng định coi đây như chuyện đương nhiên, dường như dùng tư cách của chủ nhân trong nhà để chất vấn nhưng do vẫn còn tuổi, nụ cười vừa nở mặt lên vẻ vô cùng dễ thương, ngược lại hề tạo cho người ta cảm giác chán ghét.


      Vệ Quân hiền lành : "Ta theo mẫu thân qua thăm Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Thọ An biểu muội. Huyên đệ tại sao đệ cũng tới đây? Đệ đây là…" thấy tiểu hài nhi này bám chặt lấy A Uyển, có chút giống như chú trung khuyển vậy, nên nhất thời khỏi có chút tức cười.


      Đứa trẻ nào cũng thích ăn ngon mặc đẹp, lại có tính độc chiếm rât mạnh, điểm này Vệ Quân hiểu, đặc biệt là người có thân phận như Vệ Huyên, được các vị trưởng bối trong cung sủng ái, sủng ái đến mức chưa bao giờ để cho phải chịu chút ủy khuất nào, cũng chưa bao giờ khiến phải hiểu phải biết chia sẻ, hơn nữa cũng cần và người khác phải chia sẻ thứ gì thuộc về . Cho nên khi thấy dáng vẻ đắc ý lại mang vẻ khiêu khích kia của Vệ Huyên, Vệ Quân ngược lại hề cảm thấy tức giận, chỉ cho là tiểu hài tử này thích chơi cùng biểu muội, sợ mình đoạt biểu muội của .


      " được gọi ta Huyên đệ!" Vệ Huyên thiếu chút nữa dựng ngược lên, cảm thấy cái từ "Huyên đệ" này khi nghe thấy là cực kỳ chói tai, thậm chí khiến cho cảm thấy chán ghét.


      Vệ Quân nghiên đầu chút, như nhìn thấy tức giận của tiểu hài nhi kia, hiền lành : "Nếu gọi đệ là Huyên đệ, vậy ta gọi đệ là thế tử có được ?"


      Vệ Huyên lạnh lùng nhìn cái, tầm mắt chạm đến gương mặt còn hơi mang dáng vẻ của trẻ sơ sinh mập mạp mượt mà của đối phương, nhịn được cau mày, sau đó tâm tình càng trở lên ác liệt hơn. ghét người này, chỉ bởi vì kiếp trước có thể cùng A Uyển định hôn ước mà mối hôn ức này muốn mà cũng được, mà còn tức giận bởi vì Vệ Quân bảo vệ A Uyển tốt, khiến cho A Uyển qua đời. Nhưng nghĩ đến kiếp trước A Uyển chết trong đêm tân hôn bọn họ, lại cảm thấy thống khoái.


      Với tính cách của A Uyển, có thể quyết định đưa ra lựa chọn như vậy, nhất định trong lòng cũng cực kỳ hận , mới có thể làm như vậy để trả thù .


      Như thế cũng đúng, lại càng ôm chặt A Uyển hơn, cho đến khi nàng cảm thấy thoải mái muốn đẩy , mới buông lỏng chút.


      "Tại sao ngươi cũng tới đây?" Mặc dù A Uyển cau mày, nhưng vẫn để cho nha hoàn đưa nước nóng tới để cho lau mặt chút, lại bưng thêm ly canh nóng cho uống, để cho có thể làm nóng thân thể.


      "Ta tới thăm tỷ" Vệ Huyên vô cùng tự nhiên.


      Đứng ở cách đó xa Lộ Bình nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn cái, thế tử lại láo, còn phải là do nhận được mật báo Tĩnh Nam quận vương phi dắt con trai trưởng tới, liền lo lắng như lửa đốt mông chạy ngay tới đây, nếu phải như vậy bây giờ đáng nhẽ phải vào cung.


      "Có cái gì tốt mà nhìn? Ngồi im, uống canh nóng trước ." A Uyển rất kiên nhẫn với tiểu chính thái.


      Vệ Huyên đáp tiếng được, liền ngồi thẳng người, nhận lấy canh nóng Thanh Yên đưa lên từ từ uống, vừa uống vừa với A Uyển về việc mấy ngày nay mình làm những chuyện gì, thuận tiện cũng chút chiến tích ở trong cung của , đặc biệt là việc của Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử.


      "Bọn họ đáng ghét, lúc ấy tự mình xông về phía ta rồi trật chân té, còn đạp vào ta làm ta đau chết luôn, bản thân lại tự khóc trước, đỏ tội lên người ta, may là Hoàng bá phụ tinh tường nhìn mọi việc, vì nghĩa nhận thân nhân, cho nên ta mới có bị bọn họ đổ oan."


      A Uyển cảm thấy nghi ngờ nhìn , " là do chính bọn ngã sao?" Cái tiểu chính thái này lưu manh như vậy, đoán chừng người khác nhìn thấy chạy còn kịp nữa là, có phải do ngáng chân hay ?


      Vệ Quân cũng nhìn , lòng hoàng đế vì nghĩa nhận thân nhân sao? Mặc dù còn tuổi, nhưng cũng vô tình nghe được trưởng bối trong nhà lẩm bẩm qua hoàng đế chính là coi Vệ Huyên thành nhi tử của mình mà cưng chiều, sợ rằng lúc ấy cho dù đúng là do Vệ Huyên làm, hoàng đế cũng gì.


      ra cái này gọi là giúp người thân bất kể nghĩa ?


      "Tất nhiên, ta ngoan như vậy, có bắt nạt người khác." Vệ Huyên lập tức trưng ra khuôn mặt dễ thương với nụ cười ngọt như mật với nàng, lần nữa đến da mặt cũng cần.


      Đối người luôn như xuân phong nhu hòa sao, ở trước mặt A Uyển, nàng thích gì làm cái đó, tuyệt đối bác bỏ!


      A Uyển thiếu chút nữa bị đánh bại, tiểu chính thái này cười rất đáng , hại nàng thiếu chút nữa muốn ôm cái, hài tử khả ái là làm cho người nào có thể cự tuyệt được. Vệ Huyên bây giờ mới sáu tuổi, chính là thời điểm trẻ con khả ái nhất đơn thuần nhất, nếu thu liễm lại tính xấu, làm cho người ta rất khó để có thể cự tuyệt.


      Vệ Huyên vẫn nhìn chằm chằm vào A Uyển, thấy ánh mắt nàng có biến hóa, trong lòng hơi vui.


      Quả nhiên làm đứa trẻ rất có lợi , A Uyển bây giờ bắt đầu thích rồi, chờ lớn lên thành nam tử hán đại trượng phu dũng, nàng nhất định cam tâm tình nguyện gả cho ! =v=


      "Ngươi biết , Tam công chúa nữ nhân đáng ghét, chỉ thích hư vinh, còn có tính hay ghen tỵ với những người có dáng dấp xinh đẹp hơn so với nàng, cho dù người đó là nam nhân hay nữ nhân cũng đều ghen tỵ, nàng ta đáng ghét như vậy, luôn đối nghịch với ta, nhất định là do ghen tỵ dáng dấp của ta đẹp hơn so với nàng, người phụ nữ mà dáng dấp bằng cả người đàn ông, có thể thấy được dáng dấp nàng ta xấu xíđến mức nào. Còn có Ngũ hoàng tử, đừng nhìn thấy văn văn nhã nhã, ra chính là kẻ bại hoại giả tạo, trong bụng đầy mưu mô xấu xa, nhưng lại luôn tỏ vẻ….khụ, chơi với hề vui, rất nhiều việc thương thiên hại lý đều là chủ ý xấu xa thầm nghĩ ra…."


      Kế tiếp, còn liên tiếp tố cáo những khuyết điểm xấu của Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử.


      Trừ nha hoàn đứng hầu hạ ở phía sau, nơi này chỉ có ba đứa bé, trong đó có hai người giả làm trẻ con, còn người là đứa trẻ còn , đứa Vệ Quân này còn tất nhiên nghe hiểu những lời suýt nhỡ miệng vừa rồi của Vệ Huyên, A Uyển ngược lại nghe , chỉ cảm thấy những lời của Vệ Huyên có chút khoa trương, cũng quá để ý.


      "Thế tử, hình như Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử ác liệt như lời ngươi phải?" Vệ Quân nhịn được chen miệng .


      Vệ Huyên liếc mắt nhìn cái liền cảm thấy chán ghét, nhưng mà A Uyển còn ở đây, cũng tiện thể chút gì, phải chờ có dịp rảnh rỗi phải giáo huấn trận tốt mới được, lập tức liền : "Ngươi chỉ thỉnh thoảng mới chơi cùng bọn họ, làm sao biết là ta đúng?"


      " ?" Vệ Quân cũng chưa hoàn toàn tin tưởng.


      Vệ Huyên nghĩ đến Tĩnh Nam quận vương phủ, mặc dù đường xuống dốc, nhưng danh tiếng ở trong tôn thất vẫn cực tốt, đặc biệt là sau khi Vệ Quân được phong làm Tĩnh Nam quận vương phủ thế tử, hoàng bá phụ lại bắt đầu trọng dụng Tĩnh Nam quận vương phủ, vì vậy ban đầu Tam hoàng tử Vệ Thông còn đặc biệt lôi kéo Tĩnh Nam quận vương phủ, thậm chí còn dùng kế làm hại A Uyển thiếu chút nữa xảy ra chuyện.


      Trong nháy mắt ánh mắt của trở lên thâm trầm, nhìn về phía Vệ Quân, lúc này Vệ Quân cũng phải là vị quân tử nhành thanh thoát trong tương lai, mà chỉ là tiểu hài tử mới bảy tuổi. Mặc dù ghét người này, nhưng thể phủ nhận coi như là có năng lực, nếu cứ giết chết đơn giản như vậy có lợi cho quá.


      Nhưng nếu giết chết , trong lòng rất khó chịu!


      Nếu như phải chịu nỗi đau như vậy, vậy cũng phải để cho đối phương cùng bị nỗi đau giống .


      híp mắt nở nụ cười, đứa trẻ mang khuôn mặt nhắn mập mạp hơi mang dáng vẻ của trẻ sơ sinh cười lên rất đáng , : "Đây là điều đương nhiên, nếu như ngươi tin, lần tới lúc ngươi vào cung lúc có thể cẩn thận quan sát lại, Tam công chúa có phải giống như lời ta hay , nàng làm ra ít việc ác độc, ta nghe cung nhân Ngũ hoàng tử là người đứng ở sau lưng nghĩ kế cho nàng, hơn nữa nàng nhất định là dễ dàng tha thứ cho ai có dáng dấp xinh đẹp hơn so với nàng, đến lúc ngươi đó ngươi cẩn thận nàng trở mặt với ngươi nha. "

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ahihi.. a Huyên lên sàn là lại đáng vô đối luôn.. thanks nàng edit nhá nhá.. mong chương ms của nàng...
      Hàn Ngọcsong ngư thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 30.2:


      Editor: Hàn Ngọc



      Vệ Quân mặc dù nửa tin nửa , nhưng trong lòng khỏi cũng sinh ra chút cảm giác thích Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử, nên liền thận trọng với Vệ Huyên: "Thế tử yên tâm, đến lúc đó ta chú ý." cảm thấy tiểu hài tử này ngay cả những lời như vậy cũng với , có thể thấy mặc dù bên ngoài đồn đại bất hảo,nhưng cũng hoàn toàn đúng .


      Vệ Huyên hừ tiếng, liền cúi đầu muốn đem hớp cuối cùng của canh trở nên hơi lạnh uống cạn.


      Sau khi dùng khăn lau sạch tay, Vệ Huyên lại giống như trước quay qua ngắm A Uyển, hỏi: "Mấy ngày nay A Uyển cảm thấy thân thể như thế nào? Có tốt nên chút nào ? Mùa đông sắp đến, trong kinh thành thời tiết rất lạnh, đến lúc đó có khi A Uyển lại ngã bệnh, bằng tỷ đến ôn tuyền thôn trang ở ngoại ô kinh thành ở , trong của hồi môn của mẫu phi ta có ôn tuyền thôn trang, đến lúc đó tỷ có thể đến đó ở, khi rảnh rỗi có thể ngâm ôn tuyền."


      "Chờ chút!" A Uyển cắt đứt lời liên miên dứt của đứa bé trai lải nhải kia, "Đa tạ ý tốt của ngươi, thôn trang là của hồi môn của mẫu phi ngươi nên là của ngươi, có quan hệ gì đến ta."


      Vệ Huyên nắm bàn tay bé của nàng, bởi vì khí trời lạnh, ngón tay của nàng lạnh như băng, cho dù ở trong phòng đốt địa long ấm áp cũng giống vậy, khiến cho trong lòng có chút khó chịu "Có vấn đề gì đâu? Của hồi môn của mẫu phi bây giờ hoàng tổ mẫu an bài người xử lý thay ta, bất kỳ lúc nào ta cũng có thể sử dụng, ta đưa cho tỷ cũng được."


      Từ tự khai quốc của bản triều tới nay, sau khi vị đại phu trong dân gian phát ôn tuyền có tác dụng trị liệu, những mảnh đất có ôn tuyền ở ngoại ô kinh thành liền trở nên đắt đỏ và bị giành giật, trải qua hơn trăm năm, những mảnh đất có phát ôn tuyền sớm bị những gia đình quyền quý giành hết, sư nhiều cháo thiếu, ngàn vàng khó cầu, cho nên cho dù là thế tử gia cũng rất ít người có thể có tòa ôn tuyền thôn trang. Ngay cả đến của hồi môn của Trưởng công chúa Khang Nghi cũng có thôn trang nào ở gần kinh thành có ôn tuyền, nhưng ở những địa phương khác cái, đáng tiếc ở quá xa, tàu xe lại rất mệt mỏi, A Uyển chịu nổi đường mệt nhọc.


      Như vậy xem ra, lúc trước mẫu thân ruột thịt của Vệ Huyên ở phủ Uy Viễn Hầu cũng rất được sủng ái, vì vậy Uy Viễn Hầu phủ mới cam lòng đem ôn tuyền thôn trang làm của hồi môn cho bà, cuối cùng lại để lại cho Vệ Huyên.


      Qúy giá như vậy mà Vệ Huyên lại chớp mắt cái liền đem thôn trang của hồi môn của mẫu thân mình đưa cho người khác, đúng là đứa con bất hiếu.


      Nhìn A Uyển, Vệ Huyên hết sức hợp tình hợp lý , "Vật là đồ chết, người là sống, nếu như là vật hữu dụng với thân thể của tỷ, vì sao tỷ lại cần?"


      A Uyển còn lời nào có thể diễn tả, trong lồng đột nhiên thấy có chút cảm động.


      Trừ lần gặp mặt đầu tiên lúc ba tuổi và lần ở Hạc Châu lúc Vệ Huyên ngã bệnh khiến nàng phải bị chút hành hạ ra, những thời điểm khác mặc dù hơi lỗ mãng manh động chút, cũng hơi lưu manh chút, nhưng mỗi lần sang đây thăm nàng, cũng mang chút lễ vật tới, mặc dù rất thích bám người, biết lúc ở ngoài như thế nào, nhưng cũng rất nghe lời nàng, cũng phải xấu xa như lời đồn.


      Đối với người có ý tốt với mình, A Uyển dĩ nhiên là chà đạp ý tốt của người ta được, nhưng ôn tuyền thôn trang phải là miếng ngọc bội nho hay cái gì linh tinh, = a = A Uyển vẫn nên cự tuyệt.


      Mặc dù Vệ Huyên có thể tùy tiện dùng đồ cưới Thụy Vương đích phi để lại cho , nhưng là A Uyển định nhận vật quý trọng như vậy, ôn tuyền thôn trang hoàn toàn khác những thứ khác, nếu để cho Thụy Vương cùng Thái hậu biết A Uyển thể tưởng tượng được phản ứng của mọi người như thế nào, có thể bọn họ cho là nàng mượn việc hôn ước để lừa gạt Vệ Huyên nhằm chiếm đồ tốt của ?


      Đợi đến lúc Vệ Quân phải rời khỏi, A Uyển vẫn đồng ý nhận ôn tuyền thôn trang mà Vệ Huyên đưa, Vệ Huyên chỉ có thể mím môi trừng Vệ Quân.


      Vệ Quân cực kỳ vô tội, tiểu hài tử này mặc dù hơi ầm ĩ chút, nhưng hình như ở trước mặt Thọ An quận chúa lại đặc biệt tỏ ra ngoan ngoãn lanh lợi, nụ cười kia tươi tắn nhưng những lúc Thọ An quận chúa để ý, Vệ Huyên liền hoàn toàn thay đổi luôn dùng loại ánh mắt quỷ dị nhìn , khiến cho cảm thấy buồn cười.


      Cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.


      "Quân nhi, chúng ta về nhà thôi."


      Tĩnh Nam quận vương phi cùng Trưởng công chúa Khang Nghi đến, thấy ba đứa bé vẫn ngồi ở tháp, Vệ Quân ngồi mình ở bên, mà ở phía bên cạnh Thụy Vương thế tử nằm lên người A Uyển, Tĩnh Nam quận vương phi thấy vậy hơi nhíu mày, trong lòng nổi lên nghi ngờ.


      tiểu nương bé yếu ớt như vậy bị hài tử khỏe mạnh nằm đè lên, làm người ta lo lắng nàng bị đè bẹp, trừ việc đó ra, Thụy Vương thế tử có thân phận khác biệt, bây giờ A Uyển bệnh còn chưa hết, nếu như ở gần Uyển như vậy, vạn nhất bị lây bệnh, đến lúc đó mẹ con Trưởng công chúa Khang Nghi lại phải chịu tội.


      Vệ Quân nghe thấy mẫu thân gọi, vội vàng từ tháp trượt xuống.


      Mà A Uyển cũng đẩy Vệ Huyên ra, ở trong mắt mọi người là Vệ Huyên đè nặng nàng nhưng thực ra Vệ Huyên nằm người nàng cũng dùng bao nhiêu lực, nàng cần dùng chút sức lực nào cũng có thể đẩy ra.


      A Uyển cũng trượt xuống tháp, "Nghiên di phải về sao? Sao người ngồi hàn huyên với mẫu thân chút nữa?"


      A Uyển hỏi rất tâm, nên mặt mày Trưởng công chúa Khang Nghi rất vui vẻ vừa ý, câu này cua A Uyển cũng chọc Tĩnh Nam quận vương phi bật cười, bà hơi khom người sờ đầu A Uyển cái, hiền hòa : " được, trong quận vương phủ còn rất nhiều chuyện, ta cũng ngồi lâu được, ngày khác Nghiên di trở lại thăm mọi người. "


      "Được."


      Tĩnh Nam quận vương phi rất nhanh liền dẫn nhi tử rời , sau khi ngồi lên xe ngựa, bà sửa lại vạt áo cho nhi tử chút rồi hỏi: "Thụy Vương thế tử có nghịch ngợm gì chứ?"


      Bà vừa hỏi hỏi đúng trọng tâm, lúc Thụy Vương thế tử vào, trong lòng bà lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, chỉ sợ Thụy Vương thế tử lại nổi tính khí, trực tiếp vung quyền lên đánh nhi tử của bà, lúc Vệ Huyên mất hứng ngay cả đến hoàng tử cũng dám đánh, huống chi chỉ là con cháu của quận vương.


      " có, rất ngoan." Vệ Quân lại cười , "Chẳng qua là rất thích dính lấy Thọ An biểu muội" nhớ đến lúc ấy Vệ Huyên luôn dùng loại ánh mắt đầy quỷ dị nhìn , làm nhịn được mà buồn cười.


      —— nếu như A Uyển biết tiểu chính thái Vệ Huyên có loại hành động như vậy, chừng đầu đầy hắc tuyến. Nhìn thấy phản ứng như thế phải có thần kinh vững vàng đến mức nào mới cảm thấy ánh mắt quỷ dị khiến cho da đầu tê dại đấy của Vệ Huyên khiến cho người khác cảm thấy buồn cười a? ——


      Tĩnh Nam quận vương phi sau khi nghe xong mới hơi cảm thấy an tâm, nhưng là trong lòng đoán được hành động này của Vệ Huyên có ý gì, đặc biệt đến Hoài Ân bá phủ, chẳng lẽ chỉ là đến thăm A Uyển? Hơn nữa những con em thế gia ở trong kinh thành muốn chơi cùng muốn nịnh bợ phải ít, tại sao lại phải đến tìm A Uyển đây?


      Tĩnh Nam quận vương phi có trăm điều thắc mắc, bà cùng Trưởng công chúa Khang Nghi có quan hệ giao hảo từ lâu, nên cũng rất lưu tâm đến chuyện này.


      ****


      Sau khi Tĩnh Nam quận vương phi rời , Vệ Huyên càng thoải mái hơn, bắt đầu đến chỗ Trưởng công chúa Khang Nghi nịnh bợ.


      " , con và hoàng tổ mẫu đều rất thích biểu tỷ, cho nên sau này con kết hôn với biểu tỷ để biểu tỷ làm thế tử phi của con." Vệ Huyên giả vờ trưng ra khuôn mặt ngây thơ, "Hoàng tổ mẫu hình như bởi vì những lời của Phật tổ, nên cũng có ý định phản đối."


      Những ngày qua Trưởng công chúa Khang Nghi trừ ở trong phủ chăm sóc A Uyển ra cũng chờ phản ứng của những người trong cung, với tính tình của Vệ Huyên, bà biết rất nhanh Thái hậu biết về việc hôn ước hai đứa bé, cần nhìn thái độ của Thái hậu cũng biết Thái hậu kiên quyết đồng ý, gây áp lực cho Thụy Vương, khiến cho Thụy Vương phải giải trừ mối hôn ước này, cho dù như vậy bà cũng thấy kỳ quái.


      cho cùng, vẫn là do thân thể của A Uyển quá yếu đuối, làm người trưởng bối tất nhiên muốn có người con dâu yếu đuối như thế vào cửa, tránh cho tương lai khó có thể sinh con cháu nối dõi, lại chiếm mất vị trí chính thê.


      Nhưng là, bà ngờ nghe được câu trả lời như vậy.


      "Những lời Phật tổ ?"


      A Uyển ngồi ở bên cạnh Trưởng công chúa Khang Nghi chậm rãi uống chén trà có mùi vị quái dị cũng bị những lời này của Vệ Huyên hấp dẫn, chớp chớp mắt, tự dưng có loại cảm giác thể tưởng tượng nổi.


      "Đúng vậy! Hoàng tổ mẫu tin phật, khi lão nhân gia bà biết được nguyên nhân lúc trước con bị ngã bệnh trạm dịch ở Hạc Châu, nếu phải lúc ấy biểu tỷ kịp thời sang thăm con, kéo con khỏi cơn hôn mê bất tỉnh. Có thể lúc ấy con tỉnh lại nữa. Lúc biểu tỷ kéo con khỏi cơn mê, trong giấc mộng con nghe thấy câu phật kệ. Hoàng tổ mẫu , là do Phật tổ chỉ điểm cho con" Vệ Huyên cười đặc biệt ngây thơ, làm bộ dáng "Con là đứa trẻ ngoan. Con chưa bao giờ láo."


      Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong cũng kinh ngạc y hệt Thái hậu, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên, bà còn nhớ việc lúc ở Hạc châu thành. Lúc ấy bà mang nữ nhi thăm Vệ Huyên sốt cao đến hôn mê bất tỉnh, nhưng Vệ Huyên sốt cao đến hôn mê bất tỉnh đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa còn trực tiếp đụng ngã A Uyển, làm hại A Uyển lại bị tội oan, lúc ấy bà còn cảm rất rất tức giận nhưng bây giờ nghe lại như vậy, nhất thời cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.


      chẳng lẽ có loại chuyện như vậy?


      So với người lớn lên ở thời phong kiến cổ đại như Trưởng công chúa Khang Nghi, A Uyển lúc này cả người đờ đẫn nhìn tiểu chính thái chớp mắt mà lừa dối mọi người, thiếu chút nữa há hốc miệng.


      Đây là lừa đảo ? cũng trôi chảy , ngay cả Phật tổ cũng kéo vào, nàng cảm thấy biết nên gì cho phải.


      Nhưng nghĩ đến việc bản thân cũng là người chuyển kiếp, dường như cũng hơi tin chút phải? Nhưng Phật tổ hiển linh cảm hóa Vệ Huyên? như thế nào cũng cảm thấy biết có tin được ? Nếu quả có thần linh, tại sao thần linh lại để cho tiểu chính thái này có thể ngoan ngoãn chút vậy, đừng có lưu manh như vậy chứ?


      Nhưng A Uyển lại cảm thấy bất lực vì mẫu thân nhà nàng dường như lại rất tin!


      Hơn nữa tin tưởng mà chút nghi ngờ! =口=!


      Trưởng công chúa Khang Nghi đột nhiên nở nụ cười, tay nhàng vuốt đầu của Vệ Huyên, mỉm cười : "Nếu như Phật tổ điểm hóa, như vậy kiếp này Huyên Nhi cùng A Uyển hữu duyên, như vậy hai đứa nhất định phải kết làm vợ chồng nắm tay cùng bước cả đời "


      Ngay cả Phật tổ cũng ra mặt điểm hóa, cho nên nữ nhi của bà nhất định có thể bình an sống đến già, đúng ? Lúc này thể được Trưởng công chúa Khang Nghi thỏa mãn đến mức nào, còn có việc gì có thể so với thân thể yếu đuối của nữ nhi. Hóa ra là được Phật tổ phù hộ, có thể bình an sống đến già, bây giờ có thể cần phải lo lắng nàng chưa kịp trưởng thành liền chiết nữa?


      Đáng thương, đây là tấm lòng của tất cả phụ mẫu trong thiên hạ!


      Nghe được tiếng thở phào của Khang Nghi công chúa, Vệ Huyên rất thận trọng gật đầu, nếu như phải có Phật tổ điểm hóa, nếu làm sao có thể ở chết trận rồi lần nữa trọng sinhi trở về thời còn bé, hơn nữa còn có thể gặp A Uyển khi còn bé, tất cả mọi việc đều thay đổi so với lúc trước, có thể giành trước được tiên cơ, còn có thể định hôn ước với A Uyển, còn có thể sớm chuẩn bị tốt, để có thể bảo vệ A Uyển cả đời.


      Kiếp này nhất định bọn họ phải trở thành phu thê sống đến đầu bạc răng long!

    5. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Khéo léo hiểu truyện = khéo léo hiểu chuyện
      Dánh vẻ= dáng vẻ
      Trọng sinhi = trọng sinh
      Hàn Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :