CHƯƠNG 4. NGOAN NGOÃN NGHE LỜI Ngày đó ở chợ nô lệ nhìn mặt nàng, hôm nay sau khi trang điểm chải chuốt kĩ càng, mới phát nàng so với bất kì nữ nhân nào trong phủ của chút cũng thua kém. Đặc biệt là nụ cười mỉm kiều diễm cùng bộ dáng thẹn thùng mà sợ sệt kia khiến nàng càng thêm quyến rũ muôn phần. Tuy nàng bị nâng cằm nhưng hai mắt mực chịu nhìn lên. Chính vì lẽ đó, hai hàng mi cong dài rũ xuống khẽ rung kia tạo nên hai chiếc bóng vô cùng tinh mỹ. Lãnh Kỳ Túc kiềm được hỏi, “Thế nào? Sợ bổn vương?” Mặc Sương cắn cắn môi dưới, khẽ gật đầu, nhưng khi nhớ ra điều gì đó nàng lại nhanh chóng lắc đầu. Cả gương mặt nàng lúc này chỉ có thể dùng câu đỏ lựng lên hết cả để hình dung mà thôi. “Cuối cùng vẫn là chữ sợ!” Lãnh Kỳ Túc trầm thấp cười tiếng. Buông tay khỏi cằm nàng, phủi vạt áo ngồi xuống giường, “Bổn vương phải là loài cầm thú chuyên ăn thịt người, chẳng lẽ Vương phi ngươi định cả đời nhìn mặt ta?” Mặc Sương nhất thời ngẩn ra, sau hồi do dự, nàng mới cẩn thận dè dặt nâng mắt nhìn nam nhân gần trong gang tấc kia. Khi bốn mắt nhìn nhau, trong lúc kịp phòng bị, nàng bị hút vào đôi mắt đen láy mà sâu thăm thẳm của . Và cho dù rất nhiều năm về sau, Mặc Sương vẫn nhớ như in ánh mắt của hôm nay: như cười như , như thích thú như chán ghét, lại giống như đầm nước sâu đáy, trong vắt là thế song vĩnh viễn để người ta nhìn thấu. Lãnh Kỳ Túc thân hỷ bào, đầu đội quan ngọc, sau lưng buông vài lọn tóc đen. Đường nét như cắt gọt, ngũ quan tuyệt mỹ, đẹp đến nỗi chẳng khác gì thần tiên quyến lữ. Vì lẽ đó nàng cứ ngẩn ngơ ngồi nhìn mà quên luôn cả dời mắt. “Ngươi còn tính nhìn đến bao giờ?”, nam nhân hứng thú mở miệng hỏi. Trong chớp mắt Mặc Sương bất ngờ bị đè xuống, còn vòng eo thon của nàng được bàn tay to lớn của Lãnh Kỳ Túc ôm lấy. “Ah?” Mặc Sương như bị điện giật, tuy thân thể có chút cứng ngắc nhưng thần trí cuối cùng cũng trở về với thân xác. Đôi tay lần nữa dùng lực, nàng chính thức nằm gọn trong lòng Lãnh Kỳ Túc. Trước chóp mũi bấy giờ là mùi Long Diên hương nhàn nhạt, nàng vùng ra được, nằm im cũng xong, nhất thời trái tim như có con nai chạy loạn. Cung nữ đưa cá sao giờ vẫn chưa tới? Tại sao vẫn chưa nhanh tới? “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Bổn vương có thể cho người cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý”, Lãnh Kỳ Túc đưa môi ghé sát vào vành tai nàng, cảm giác đụng chạm mềm mại như có như ấy khiến toàn thân nàng nổi lên trận gai óc. Giọng trầm thấp như rượu ngon khiến người ta say của thế nhưng lại chứa ý tứ cảnh cáo ràng. cho nàng biết, đây là lý do vì sao cưới nàng, chút cũng liên quan đến tình . Nàng hãy còn nghiền ngẫm câu của bất ngờ Lãnh Kỳ Túc mạng bạo đẩy ngã nàng, lật người ép thân hình mảnh mai của nàng xuống giường. “Ah!”, Mặc Sương chấn kinh, bất giác phát ra tiếng kinh hô, chỉ cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy. Lãnh Kỳ Túc mắt xẹt qua vài tia sáng, khóe môi kéo lên đường cong giá lạnh. mở miệng, phả hơi thở ấm nóng lên mặt nàng, “Sợ, hay là bằng lòng?” “... phải” Tại sao tỳ nữ đưa cá vẫn chưa đến hả trời? “Hà...”, cười cái, sau đó sắc mặt bỗng chốc chuyển nên lạnh tanh, “, ngươi là ai?”
CHƯƠNG 5. NGƯƠI LÀ AI “Hà...”, cười cái, sau đó sắc mặt bỗng chốc chuyển nên lạnh tanh, “, ngươi là ai?” Trái tim Mặc Sương run rẩy trận. Tay Lãnh Kỳ Túc tuy chỉ đặt hờ cổ nàng song chỉ cần dùng sức chút thôi cũng có thể bóp nghẹt yết hầu nàng. Hàn ý như đao! nỗi sợ hãi từ lồng ngực từ từ dâng lên. Khi nó còn chưa chạm được đến đáy mắt đôi con ngươi trong suốt dần xuất tầng ánh lệ, như sương mù, càng ngày càng dày đặt. Rồi các giọt lệ cứ thế từ hốc mắt trào ra, “Nô...nô tỳ...” “Vương phi nên xưng là thần thiếp mới đúng”, Lãnh Kỳ Túc lạnh lùng cắt ngang lời nàng. “Thiếp thân... Mạnh Trang...Ah, phải, thiếp thân là... Lý Mạnh Trang” Sắc mặt nàng trắng bệch, sợ sệt cắn chặt môi dưới mà nhìn , bộ dáng lê hoa đái vũ, bị dọa muốn khóc nhưng dám khóc. Bộ dáng run cầm cập này của nàng khiến nam nhân trước mắt có phần ngẩn ra. Nhưng rất nhanh trong mắt lại xẹt qua tia sáng, khóe môi lần nữa nhếch cười, “Trả lời rất đúng! Ngươi chính là Lý Mạnh Trang, nếu cũng phụ lòng tốt của Lý tướng quân dành cho ngươi!” Vừa , ngón tay thon dài của Lãnh Kỳ Túc như vô tình lại như cố ý chạm vào chiếc vòng ngọc cổ tay nàng. ra là như thế! ra vì chiếc vòng này mà nghi ngờ thân phận của nàng, hay cách khác, nữ nô phải bán mình như nàng làm sao có được trang sức trân quý nhường này? Quả là nam nhân tâm tư sắc bén! Nhưng cũng may nàng sớm có phòng bị, chiếc vòng Phượng huyết kia nàng cất từ lâu, bây giờ tay nàng là vòng ngọc mà Lý tướng quân phu nhân ban cho. “Vương gia giáo huấn phải! Nô tỳ... Thiếp thân lúc chuẩn bị , chính Lý tướng quân phu nhân cho thiếp chiếc vòng này kèm theo cây trâm ngọc làm của hồi môn. Tướng quân phủ đối với thiếp mà có công ơn tái tạo lớn vô cùng, có thể làm Lý... Mạnh Trang, là phúc khí của thiếp, là thiếp thân trèo cao” “Xì...”, Lãnh Kỳ Túc cười giễu tiếng. Sau khi nhanh chóng buông cổ tay nàng ra, tay di chuyển đến mi tâm của nàng, nhàng vân vê đôi chân mày đen nhánh, bằng chất giọng lạnh lùng, “Thấu tình đạt lý thế tốt! Nhưng mà...” Lãnh Kỳ Túc cúi đầu, môi ngặm lấy dái tai trắng ngần của nàng khẽ cắn liếm, “Nữ nhân bổn vương thích nhất vẫn là nữ nhân biết nghe lời, ngoan ngoãn. Xuất thân ra sao quan trọng, có tài đức gì hơn người hay cũng chẳng vấn đề” Trong chớp mắt toàn thân Mặc Sương như bị sét đánh trúng, cái ngưa ngứa nhồn nhột từ dái tai dần dần truyền khắp người khiến nó nhất thời cứng ngắc, mà nàng biết làm sao mới phải. Bất ngờ bên ngoài truyền đến thanh rất , có người gọi Lãnh Kỳ Túc, “Vương gia!” Lãnh Kỳ Túc động tác hơi dừng lại, ngồi dậy khỏi người Mặc Sương, sau khi chỉnh lý lại quần áo xong liền mở cửa. Trong lòng Mặc Sương khỏi thầm thở phào tiếng. Nàng chầm chậm ngồi dậy, lại cẩn thận ngước mắt nhìn lên. Thông qua sa trướng nàng có thể lờ mờ thấy được bóng hình nô tỳ hai tay bưng chậu cá. Quả nhiên người đưa cá đến! Có kịch hay xem rồi! Nàng khẽ nhếch miệng cười cái, trong mắt rất nhanh xẹt qua tia giảo hoạt. “Nô tỳ đảm nhận nhiệm vụ này phải là Tiểu Hồng sao? Cớ gì hôm nay lại là ngươi?” “Vương gia, xảy ra chuyện rồi!”
CHƯƠNG 6. CÓ NGƯỜI PHÁT ĐIÊN RỒI “Vương gia, xảy ra chuyện rồi!” Lãnh Kỳ Túc mi tâm khẽ nhíu lại, “Có chuyện gì?” Nô tỳ đó mở miệng như muốn rồi lại thôi, sau lúc lâu mới trả lời, “Vương gia cứ đến tiền viện nhìn liền hiểu ngay ạ!” Lãnh Kỳ Túc sắc mặt có phần ngưng trọng, lập tức bước ra khỏi phòng, ngay cả tiếng chào cũng thèm với nàng. Mặc Sương khóe môi giật giật, chẳng phải chỉ là có mấy con cá vàng trong ao chết thôi sao, có cần phải như thể nghiêm trọng cùng thần bí lắm như vậy ? Đúng, là nàng làm đó. Để thâm nhập vào Vương phủ, nàng nghiên cứu rất kĩ càng, đương nhiên nàng cũng biết thói quen đặt cặp cá vàng trong đêm động phòng của Lãnh Kỳ Túc. Và để tạo nên “ cố” nho , phòng hờ tên nam nhân này "muốn" nàng, hôm nay lúc ngang qua hồ cá, nàng dùng công phu chớp nhoáng của mình thả vào đó viên Man Đà La (1). Xem ra bây giờ thuốc phát huy tác dụng rồi. thầm đắc ý bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân rất và . Mặc Sương ngẩng đầu liền bắt gặp ngay tỳ nữ khi nãy tiến vào phòng. Người đó nhàng đặt chậu cá lên bàn, lúc quay đầu, phát Mặc Sương cũng nhìn mình, nàng ta liền cong lưng hành lễ kèm theo nụ cười mỉm, “Nô tỳ Linh Lung tham kiến Vương phi, xin chúc Vương gia cùng Vương phi, trăm năm hòa hợp, bạch đầu giai lão” Nàng ta sở hữu đôi lúm đồng tiền nho xinh xinh, ngọt lịm kiều diễm, như ánh mặt trời khiến người khác khỏi say mê. Người như thế này làm nô tỳ quả là đáng tiếc. Mặc Sương kiềm được lại nhìn người trước mắt thêm vài cái, sau đó mới khẽ gật đầu mỉm cười đáp trả lại nàng ta. Khi Linh Lung khỏi, Mặc Sương liền nhanh chóng bước xuống giường tiến đến nâng chậu cá lên. Lúc tận mắt nhìn thấy cặp cá vàng vui vẻ bơi lội bên trong, nàng tài nào tin vào điều mình chứng kiến. Chuyện gì thế này? ràng nàng hạ độc rồi mà, dược tính của thuốc còn mạnh như thế... cớ gì cá vàng lại sao? Với lại nếu cá chết vậy việc mà Linh Lung bẩm báo khi nãy là gì? Lãnh Kỳ Túc mãi vẫn chưa thấy về, Mặc Sương chỉ có thể ôm cái chăn mỏng, nằm trằn trọc lăn lộn giường đến tận nửa đêm mới thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau lúc Mặc Sương rửa mặt chải đầu mới từ chỗ tỳ nữ Bách Hợp biết được tin. Đêm qua xảy ra chuyện, là chuyện của tỳ nữ tên Tiểu Hồng. Nghe nàng ta lúc đến bên hồ vớt cá vàng may rơi xuống nước, khi được vớt lên thế nhưng lại vô cớ phát điên, náo loạn đến long trời lở đất. Cá vàng chết, nhưng người lại phát điên sao? Mặc Sương kinh ngạc thôi, nàng thừa biết loại độc đó thể nào khiến con người ta hóa điên được. Càng kì quái hơn là, Lãnh Kỳ Túc lại cho truy cứu ràng chuyện này, chỉ đem Tiểu Hồng nhốt lại. Mọi người đều thừa hiểu, mạng sống của nô tỳ bần tiện, chỉ như con sâu cái kiến, phát điên phát điên thôi, duy chỉ có nàng là cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó đúng. Bách Hợp còn , Lãnh Kỳ Túc có sai người đến thông báo cùng nàng dùng bữa sáng. Vì thế trang điểm chải tóc xong, Mặc Sương liền ngồi ngay ngắn bên bàn đợi đến. Đợi cả nửa ngày nàng những đợi được Lãnh Kỳ Túc mà còn phải tiếp cả đám nữ nhân của . Người nào người nấy ăn mặc sang trọng, muôn hồng nghìn tía, vô cùng tươi đẹp. CHÚ THÍCH: (1) Man Đà La: còn gọi là cà độc dược, tên khoa học là Datura metel. Thường dùng lá cuộn thành điếu hay thái vấn thành điếu thuốc để hút chữa ho, hen suyễn, dùng hoặc lấy lá hơ nóng đắp điều trị đau nhức, tê thấp. Vì cây có độc tính cao nên chỉ dùng theo hướng dẫn của thầy thuốc. Khi bị ngộ độc, có tượng giãn đồng tử, mờ mắt, tim đập nhanh, giãn phế quản, môi miệng khô, khô cổ đến mức nuốt và được. Chất độc tác động vào hệ thần kinh trung ương, có thể gây tử vong do hôn mê. CHƯƠNG 7. VẺ MẶT CỦA MỖI NGƯỜI Dẫn đầu là nữ nhân váy áo vàng nhạt quần mây, tuy vẻ ngoài thướt tha kiều diễm thế nhưng ngập trong ánh mắt lẫn gương mặt đều là vẻ ngang ngược, vú lắp miệng em. Mặc Sương trong lòng thầm nghĩ, nàng ta chắc hẳn là Trắc phi của Lãnh Ký Túc, Vân Triều Tịch, con của Vân Mặc tướng quân, cháu ruột của đương kim Thái hậu. Chỉ thấy nàng ta ỏng a ỏng ẹo bước tới trước, hướng Mặc Sương gập người, “Chúng muội muội xin thỉnh an Vương phi tỷ tỷ”. Những người khác thấy thế cũng đều lần lượt cúi người hành lễ. Mặc Sương nhanh chóng đứng dậy, yếu ớt đến nâng nàng ta lên. Khẽ cắn cắn môi, Mặc Sương liền lên tiếng hối thúc, “Các muội muội... cần... cần đa lễ!” Bộ dáng hoảng loạn của nàng khiến mọi người nhất thời kinh ngạc. Người này đưa mắt nhìn người kia, sau đó lần lượt ngồi xuống, rất nhanh mặt bọn họ đều lên châm biếm cùng khinh thường. Vẻ mặt của họ lúc này, Mặc Sương đều thu trọn vào trong mắt, rất tốt, bởi điều nàng muốn chính là đây. “Nghe đêm qua có nô tỳ phát điên, biết chuyện này có làm kinh động đến tỷ tỷ chăng?” nữ tử mặc bộ váy áo hồng phấn mở miệng. “... có”, Mặc Sương lắc lắc đầu, ngượng ngập cười tiếng. “Yến muội muội hỏi đây là có ý gì, tỷ tỷ đường đường là con của Lý tướng quân, phong ba bão táp gì mà chưa thấy, làm sao có thể chỉ vì con nô tỳ phát điên dọa cho sợ được chứ?”, Vân Triều Tịch lấy khăn tay che miệng, nụ cười lan đến mắt, “Chỉ là, ra cũng là kì lạ nha, người sống khỏe sờ sờ ra đấy điên là điên ngay. Tuy đêm tân hôn xảy ra chuyện này may mắn lắm nhưng tính ra tỷ tỷ cũng là trong họa có phúc, cần phải cực khổ tiến cung thỉnh an” Mặc Sương mím môi, tuy ngoài miệng tiếng nào song trong lòng lại có chút kinh sợ. nghĩ đến tin tức lại lan truyền nhanh đến thế, ngay cả trong cung cũng biết rồi. Xem ra người phát tán tin tức này để ngồi xem kịch vui cũng ít đâu nhỉ? “Nghe bảo Vương gia tức giận vô cùng, đêm qua sau khi đem nhốt Tiểu Hồng xong liền ở lì trong thư phòng mà quay về chỗ cùa tỷ tỷ” “Đúng vậy, ngày đại hỉ mà lại xảy ra mấy chuyện xui xẻo thế này cũng trách được vì sao ngài tức giận thế. Chỉ mong tỷ tỷ đừng quá đau buồn, sức khỏe mới là quan trọng” “Đúng thế, đúng thế”, đám người đó nghe xong cũng lên tiếng phụ họa theo. Mặc Sương lần nữa mím môi, khóe mắt lại thầm lạnh lùng quan sát đám người mồm năm miệng mười quanh mình, trong lòng chỉ cảm thấy tức cười vô hạn. Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hành lễ của nô tỳ, “Vương gia!” Lãnh Kỳ Túc thân vận áo tím, phong thái thanh nhã mà bước vào phòng. thân hình cao to, ngũ quan tuyệt diễm cùng khí chất thanh cao khiến người ta khỏi cảm thán tiếng thần tiên hạ phàm. Các nữ tử nhanh chóng cúi người hành lễ, Mặc Sương cũng như họ nhàng khom lưng chào . “Đều đứng lên hết , xem ra các nàng cũng dậy sớm quá nhỉ?”, Lãnh Kỳ Túc khóe môi mỏng hơi mím, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua từng người trong phòng, gương mặt nghiêm nghị chút cảm xúc. Lúc nhìn đến phía Mặc Sương, thế nhưng lại nhếch mép cười. Lãnh Kỳ Túc chậm rãi đến bên nàng, nhàng nâng nàng dậy, “Tối qua nàng ngủ có ngon ?” “Dạ”, Mặc Sương cười nhạt gật đầu. “Thân thể có nơi nào khỏe ?” Vừa vừa vén áo ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim trước bàn, gương mặt mang đầy ý cười nhìn nàng, trong mắt lúc này chính là thương vô hạn thể che giấu. LỜI TRANSLATOR: Hôm nay khuyến mãi đầu tuần, 2c lượt luôn, các mỹ nhân xem truyện vui vẻ nhoa,
CHƯƠNG 8. CÓ NƠI NÀO KHỎE “Thân thể có nơi nào khỏe ?” Vừa vừa vén áo ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim trước bàn, gương mặt mang đầy ý cười mà nhìn nàng, trong mắt lúc chính là loại thương thể che giấu. Mặc Sương ngẩn ra, nàng đương nhiên hiểu ý tứ trong câu của , nhưng mà điều đó càng khiến nàng nhìn thấu tâm tư của nam nhân này. ràng đêm hôm qua giữa họ chẳng phát sinh chuyện gì, thế mà giờ đây lại ở đây hỏi ra câu hỏi này. Phải chăng cho nàng chút mặt mũi? Hay là vì lý do gì khác nữa? Trong lúc biết trả lời thế nào, nàng chỉ đành đỏ mặt ngượng ngùng mà lắc đầu. Đúng lúc này, các tỳ nữ nối đuôi nhau tiến vào sảnh, các món ăn , cháo cùng điểm tâm rất nhanh được dọn lên. Lãnh Kỳ Túc cười trầm tiếng, sau đó tự tay lấy chén cháo đặt trước mặt cho nàng, “Nàng đợi cũng lâu rồi, mau ăn ”, sau đó lại cúi đầu quậy cháo trong chén mình. Khi tình cờ thấy nàng vẫn cứ si ngốc ngồi đấy ăn, hơi nhếch mày hỏi, “Sao vậy? Thức ăn hợp khẩu vị của nàng à?” “... phải thế”, Mặc Sương cúi thấp đầu, nàng lén nhìn những nữ nhân bị cho ra rìa từ nãy giờ, còn cách nào khác ngoài đành máy móc múc cháo lên ăn. Về phần mấy nữ nhân kia, vì từ trước đến nay chưa thấy Vương gia ân cần với ai như vậy bao giờ, nên sắc mặt họ người này so với người kia càng khó nhìn gấp bội. Vân Triều Tịch càng nhìn càng gai mắt nên nàng kiềm được mà la lên tiếng “Vương gia!” Lãnh Kỳ Túc cũng chỉ nâng mắt nhìn nàng ta cái rồi lãnh đạm trả lời, “Khổ cho các nàng phải dậy sớm thỉnh an, bây giờ tất cả có thể lui!” Tự thấy còn kịch hay để xem nên tất cả bọn họ, với những vẻ mặt ngưỡng mộ, ghen tị, oán hận, đồng loạt xin cáo lui. Vân Triều Tịch hận đến nỗi môi dưới cắn đến rướm máu, nhưng nàng ta chỉ có thể dậm chân hậm hực quay về như những nữ nhân khác. Bữa ăn sáng trôi qua trong khí quái dị: người thần thái ung dung, ưu nhã thưởng thức, còn người kia lại cúi đầu , quẫn bách cực độ. dễ dàng gì bữa cơm này mới dùng xong, Lãnh Kỳ Túc vì có việc nên phải rời , phân phó Bách Hợp dẫn nàng tham quan Vương phủ, coi như là làm quen với hoàn cảnh xung quanh chút. ra, nàng đối với Tứ vương phủ này chút cũng xa lạ, bởi vào những đêm trăng sao, nàng từng trộm vào đây thám thính tình hình qua hai lần. Hôm nay lại có thể quang minh chính đại dạo xung quanh, Mặc Sương nàng cầu còn được nữa là. Bách Hợp dẫn nàng tham quan vòng, đồng thời giới thiệu sơ lược về tình hình, các quy định trong phủ, cũng như Vương gia họ thích và ghét cái gì. hết vòng này cũng mất hết của nàng nửa ngày trời. Ngoài việc trong phủ thị vệ canh gác rất ít ra, nàng chẳng còn phát đặc biệt nào khác. Nhưng khi ngang qua hồ cá vàng, nàng lại đặc biệt chú ý đến điểm đó là đàn cá vẫn tung tắn bơi lội khỏe mạnh bên dưới. Mãi cho đến tối, Lãnh Kỳ Túc đến chỗ nàng thêm lần nào nữa. Dùng qua bữa tối, mới phái người truyền tin đến, báo rằng cùng Thập nhất Vương gia chơi cờ, có thể rất khuya mới kết thúc nên bảo nàng ngủ trước. Nàng đương nhiên hiểu suy nghĩ của , vị trí Vương phi này chẳng qua là con bù nhìn. Xem ra với nàng có suy nghĩ giống nhau, rằng bản thân muốn cùng người kia phát sinh bất kì quan hệ gì. Chẳng qua nếu là như vậy, nàng mừng quá luôn chứ. Tắm gội xong, nàng mượn cớ lúc ngủ muốn có người đứng bên cạnh làm phiền nên đuổi Bách Hợp ra ngoài. Để khi cánh cửa vừa khép lại, cũng là lúc gương mặt Mặc Sương xuất biểu tình mà ban ngày nàng bao giờ lộ ra: lanh lợi, cơ trí cùng tự tin. CHƯƠNG 9. THUỐC TRÁNH THAI Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại, cũng là lúc gương mặt Mặc Sương xuất biểu tình mà ban ngày nàng bao giờ lộ ra: lanh lợi, cơ trí cùng tự tin. Nàng mau chóng lôi từ gầm giường bộ hắc y nhân giấu sẵn từ trước mặc vội lên người. Lấy nước từ trong chậu cá bỏ vào cái lọ, đậy kĩ nắp, bỏ vào tay áo xong, nàng lại nhàng đến mở cửa sổ. Sau đó chỉ cần cái nhún người, thân ảnh phiêu diêu đen tuyền của Mặc Sương hòa lẫn vào màn đêm đen kịt... Trong thư phòng, ngọn nến đỏ cháy lập lòe cùng mùi mực thơm thoang thoảng. Lãnh Kỳ Túc mặc bộ trung y mỏng ngồi trước thư án, tay cầm quyển sách, tay kia cầm bút lông liên hồi viết viết vẽ vẽ. bên, nô tỳ Linh Lung cũng nâng tay áo nhàng hầu mài mực. Có lúc khi vô tình ngước lên nhìn nam nhân bên cạnh, trong mắt nàng lại xuất tình cảm vô cùng ấm áp. (Translator: Hiểu rồi á ha) “Thập nhất vương gia về rồi sao?”, Lãnh Kỳ Túc ngẩng đầu hỏi. “Lúc này chắc hẳn ngài ấy vẫn còn ở Tử Vân Hiên” “Ừ”, hờ hững trả lời tiếng rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách. “Vương gia hôm nay đến chỗ Vương phi sao?”, Linh Lung mím mím môi, dè dặt hỏi. “, khi nãy bổn vương có ghé qua U Mai uyển, thấy đèn bên trong tắt, chắc hẳn nàng ta ngủ rồi.” “À”, Linh Lung lại cúi đầu, cho thêm nước vào nghiên tiếp tục mài. Bất ngờ cửa “chi-nha” tiếng bị người ta đẩy ra, Vân Triều Tịch thên kiều lả lướt bước vào. người nàng ta lúc này chỉ có bộ áo ngủ mỏng manh khiến cho những đường cong quyến rũ như thoắt thoắt . “Vương gia...”, Vân Triều Tịch nhàng gọi tiếng. Lãnh Kỳ Túc dời mắt nhìn nàng ta cái, sắc mặt vẫn trầm tĩnh song ánh mắt có phần lạnh , “Trời mới vào xuân, Triều Tịch sao lại ăn mặc mỏng manh thế mà ra ngoài chứ?” “Vương gia...”, đôi môi của Vân Triều Tịch khẽ chu lại, nàng tức sà vào lòng của Lãnh Kỳ Túc, hai tay ngọc quấn chặt lấy cổ , còn ngực ngừng ép sát vào người , y hệt con rắn quấn người buông, “Vương gia, hôm nay tiến cung, Thái hậu lại hỏi vì sao trong bụng thiếp vẫn chưa có động tĩnh gì kia kìa...” Lãnh Kỳ Túc gương mặt lạnh nhạt, khẽ gác bút lại nghiên mực, ngước mắt nhìn Linh Lung cái. Linh Lung hiểu ý, nàng sắc mặt hơi lạnh xuống, nhàng cúi người cái, “Vậy nô tỳ xin phép cáo lui” U Mai uyển. Mặc Sương cởi bộ quần áo dạ hành cất lại chỗ cũ, nhanh chóng chui vào trong mền, thế nhưng trái tim rất lâu thể nào bình tĩnh lại được. Khi nãy nàng mang mẫu nước đó đến Lam Dực Môn để làm chút thí nghiệm phân tích. Kết quả nàng phát , ra nước hồ, ngoài nàng còn có người khác hạ thuốc vào. Đó là loại thuốc khi bốc hơi lên khiến con người ta thể mang thai, cách khác đó là thuốc ngừa thai. Khi độc Mạn Đà La và nó kết hợp với nhau, sản sinh ra loại dược tính mới có thể khiến con người thần trí rối loạn, thậm chí phát điên. Đó là lý do vì sao cá vàng vẫn sống còn tiểu Hồng lại phát điên. Chẳng trách mỗi lần động phòng đều đặt chậu cá vàng, ắt hẳn là vì mục đích này. Rất tự nhiên, chủ ý này là của Lãnh Kỳ Túc, nhưng vì sao lại phải làm thế? Vì sao ngay cả con của mình cũng cần? Xem ra, vị Vương gia tranh với đời như có rất nhiều bí mật che giấu. Chỉ là lòng sâu như biển cả, nàng vốn thể nào dò đoán được, có khi như người dịu dàng đa tình, có khi lại biến thành sát thần lạnh lùng vô tình. Nhớ lại ánh mắt đêm qua khi truy vấn thân phận của nàng, Mặc Sương kìm được toàn thân run rẩy trận. LỜI TRANSLATOR Các bạn có góp ý cho nhà mình cứ thoải mái nha, , cứ vào cmmt cho em nó có động lực á