1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 288+289

      Hít sâu cái, Hoàng Phủ Diệu Dương kìm nén cơn giận, tạm biết Hứa Hạ, xoay người vào lề đường cho người bộ.

      Lão quản gia vội vàng tới cạnh , "Bá tước tiên sinh, ngài thể làm vậy với tiểu thư được, nếu mọi chuyện được như ý..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương dừng chân, quay mặt lại, nhíu mày nhìn lão, rống giận.

      "Tôi lấy lòng mẹ ấy, nghĩ mọi cách để đến được đây, tôi giả như quen biết ấy..." Yết hầu lại phát rát, khống chế được ho khan, lúc lâu sau mới dứt, " ấy cho tôi tách trà chẳng khác gì nước biển, nhưng tôi uống giọt, tôi khép nép 'xin lỗi' với ấy, ông còn muốn tôi làm gì nữa đây?"

      Từ tới lớn, mỗi lần trêu chọc người khác, cũng chưa từng mềm lòng với ai, chưa từng câu xin lỗi, nhận lỗi, cũng chẳng ăn khép nép với người nào cả.

      Cho dù là mẹ , cũng chừa từng đối xử như vậy, nhưng với khác, câu 'xin lỗi' với ... Là buông xuôi tất cả rồi.

      Nhưng cũng có cảm kích gì đâu!

      Lão quản gia cúi đầu xuống, được gì.

      Lão là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, lão biết, đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Diệu Dương làm chuyện này.

      Nhưng người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc, lão nhìn ra được, Lãnh Tiểu Dã phải là dễ dàng khuất phục.

      Tính cách hai người đều mạnh mẽ như nhau, ai thắng ai thua cũng , tình huống này đúng là làm khó người khác.

      Quay lại, Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh lẽo ra ngoài, nhanh qua đường, ngồi vào ghế au.

      Xoa bóp yết hầu, mở miệng.

      "Trong vòng 2 ngày, tôi muốn mang ấy về nước."

      Lão quản gia đưa cho chai nước suối, vẻ mặt lúng túng, "Bá tước tiên sinh, chuyện này..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, sắc mặt nặng nề, "Mặc kệ ông dùng cách gì, chung, ông phải mang được ấy , nếu ông làm được, tôi tự ra tay!"

      tự mình làm?

      Dựa vào tính cách của , biết còn gây ra chuyện gì nữa đây.

      Quản gia dám thêm gì nữa, vội vàng đáp ứng, "Vâng, bá tước tiên sinh, tôi... Tôi nghĩ cách."

      "Lái xe!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh.

      ...

      ...

      Bên trong biệt thự.

      Lãnh Tiểu Dã quay lại bàn học, cầm lấy bút vào bản thiết kế chưa xong, trong lòng ngừng suy nghĩ miên man, quá tập trung.

      Rắc tiếng, cây bút chì màu trong tay gẫy đôi, mặt giấy xuất lỗ màu.

      "Đáng chết!" tức giận rống lên, cầm lấy bản thiết kế, xe thành từng mảnh, " cho rằng là ai chứ, muốn gặp tôi là tôi phải đưa mặt cho thấy sao, muốn tôi đưa tôi phải làm theo sao.... Dựa vào cái gì chứ!"
      Vứt đống giấy vụn vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nhìn xung quanh, dừng lại ở nơi Hoàng Phủ Diệu Dương đứng cả đêm qua.

      ...

      Tôi rất muốn được ở cùng em, nếu trước kia tôi đối xử với em tốt, tôi... Xin lỗi em, thực rất xin lỗi!
      ...

      Bên tai lại vang lên giọng của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      " tới đây để xin lỗi với thái độ đó sao, xem tôi là Arthur sao, chỉ cần dùng thủ đoạn chút, tôi lập tức nghe theo sao... cho biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, hoàn toàn làm được đâu!"
      được, tên kia có cách tới nhà lần, nhất định có lần thứ hai.

      Mà mẹ luôn là người cẩu thả, biết tên kia làm gì, dụ dỗ được bà như vậy.

      phải mau mau rời khỏi chỗ này thôi, nếu , dựa theo tính cách của , cũng biết làm chuyện động trời gì.

      Nhưng, bây giờ phải thế nào với mẹ đây?

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay đỡ trán, tầm mắt nhìn chiếc cung, đôi mắt chợt sáng bừng lên.

      Cây cung này là món quà ba tặng cho , nhìn thấy cung, lập tức nghĩ tới người ba Lãnh Tử Duệ nhà mình.

      Dù Hoàng Phủ Diệu Dương có bản lĩnh gì nữa, cũng thể nào tìm được tới nơi ba ở đâu.

      phải trốn ở đó vài ngày thôi, để thể tìm được, rồi hoàn toàn dẹp luôn kế hoạch này!

      là làm, Lãnh Tiểu Dã lập tức chạy xuống lầu, vọt vào phòng bếp, ôm lấy hông Hứa Hạ rửa rau.

      "Mẹ, chúng ta thăm ba được ?"

      "Thăm ông ấy làm gì chứ?"

      "Chẳng lẽ, mẹ nhớ ba sao?" Lãnh Tiểu Dã nũng nịu lắc tay bà, "Con rất nhớ ba với trai, xin mẹ luôn đó, với con , mẹ tốt nhất... Là nữ vương đại nhân đẹp nhất vũ trụ... nha mẹ... Xin mẹ luôn đó..."

      "Được rồi, đừng lay nữa, kẻo mẹ hôn mê mất." Hứa Hạ hết cách, đành phải đồng ý theo , "Được được được, , sáng mai liền, được chưa?"

      " được, chúng ta phải liền bây giờ, để cho ba và ông già của con kinh ngạc nữa chứ, được ?"

      "Nưng, mẹ rửa đồ ăn rồi..."

      "Ai da!" Lãnh Tiểu Dã lấy rau xanh trong tay Hứa Hạ bỏ xuống, "Ăn lẩu mà chỉ có hai người vui lắm, chúng ta đem theo luôn, tới đó cả nhà chúng ta cùng ăn, tốt hơn sao?! Tới đây, mẹ rửa tay trước..."

      Giúp Hứa Hạ đưa tay vào bồn, mở vòi nước, Lãnh Tiểu Dã liên tục đẩy bà ra khỏi phòng bếp.

      "Mẹ mau thay quần áo , để con soạn nguyên liệu nấu ăn được."

      Hứa Hạ bất đắc dĩ, đành phải thay quần áo, Lãnh Tiểu Dã bỏ nguyên liệu vào túi to, vào gara, cất vào sau cốp xe.

      Hứa Hạ mặc áo khoác ngồi vào trong xe, Lãnh Tiểu Dã mở máy tính bảng lên, kiểm tra vị trí của Hoàng Phủ Diệu Dương chút, mang theo cung tên, giấy vẽ này nọ bỏ vào túi lớn khác, nhét vào sau xe.

      chuẩn bị rất tốt rồi, lần này tới ở chung với ba, chắc cũng phải ở lại đấy mười tám ngày.

      Hoàng Phủ Diệu Dương rất kiên nhẫn, nhưng cũng phải là có.

      bận rộn như vậy, thể tốn thời gian ở được, tới lúc đó, nhất định rời khỏi Bắc Kinh thôi.

      Trong lòng thầm tính toán, nhảy lên chỗ tài xế, khởi động xe ra khỏi gara.

      Thấy xe ra ngoài, cận vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nổ máy, gọi điện cho quản gia.

      "Ngài quản gia, tiểu thư lái xe ra khỏi khu biệt thự với mẹ rồi."

      "Chờ chút." Đầu kia điện thoại, quản gia lập tức báo cáo lại với Hoàng Phủ Diệu Dương, "Bá tước tiên sinh, tiểu thư cùng Hứa lái xe ra khỏi khu biệt thư rồi."

      Trứng thúi này, lại muốn trốn nữa sao?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhận điện thoại, " cho tôi biết, ấy chạy hướng nào."

      Cận vệ lập tức báo cáo vị trí của Lãnh Tiểu Dã, "Tiểu thư ra khỏi tiểu khu, quẹo, sau đó liền về phía Bắc, bây giờ đường lớn đại học X phố X."

      " theo ấy!" Hoàng Phủ Diệu Dương cúp điện thoại, lập tức ra lệnh với tài xế, "Quẹo trái ở phía trước, theo đường đại học X!"

      "Bá tước tiên sinh, đây là đường chiều!" Tài xế khó .

      Hoàng Phủ Diệu Dương phun ra hai chứ.

      "Tăng tốc."

      Tài xế dám thất lễ, đành phải quẹo trái, chạy lên đường chiều, tăng tốc chạy nhanh.

      Nhìn chiếc Mercedes điên cuồng chạy ngược chiều, tốc độ còn nhanh như con nưựa hoang, ai nấy cũng đều hoảng sợ đạp phanh.

      Chiếc xe điên cuồng chạy ra khỏi đường chiều, vào phố X đại học X.
      Chris, Dunghyt97JupiterGalileo thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 290+291

      Lãnh Tiểu Dã quét mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc xe sau đuôi, khẽ giơ môi cười.

      Đây là Bắc Kinh, nơi nào có đèn đỏ, nơi đó có công an... Phố lớn ngõ đều nắm trong tay thể lạc được.

      Chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn theo dỗi sao, nằm mơ!
      "Mẹ, mẹ cài dây an toàn chưa?"

      "Ừ."

      Hứa Hạ vừa lên tiếng, Lãnh Tiểu Dã đạp chân ga.

      Vốn thẳng, đột nhiên tới ngã tư đường, quẹo trái, quay đầu chạy ngược vào dòng xe.

      là ngựa quen đường cũ, bọn cận vệ phản ứng kịp, lại phải dừng ở đèn đỏ.

      Cận vệ nhíu mày, gọi cho quản gia.

      "Thực xin lỗi, ngài quản gia, chúng tôi mất dấu rồi!"

      " ấy ở đâu?"

      Đầu kia điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương quát hỏi.

      "Quay đầu xe đường lớn, chạy về phía Nam rồi." Cận vệ đáp.

      Hoàng Phủ Diệu Dương tới gần, nhìn bản đồ GPS trước mặt, gõ hai cái, lập tức dùng ngón tay chỉ vào ngã tư.

      "Chạy qua."

      Tài xế nghe theo, chiếc xe Mercedes màu đen lái tới ngã tư, chỉ thấy chiếc Jeep màu đỏ lái đường cái.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nhận ra bảng số xe, "Đuổi theo!"

      Tài xế tăng tốc quẹo phải, Mercedes màu đen nhanh chóng lao theo xe Lãnh Tiểu Dã.

      Trong xe Jeep.

      Lãnh Tiểu Dã chạy chậm lại, "Mẹ, mẹ vài cái tên Hoàng Phủ kia... Quen nhau thế nào vậy?'

      Hứa Hạ dựa lưng vào ghế, "Mẹ từng gặp cậu ta ở buổi đấu giá, sau đó lúc gần tới nhà, xe cậu ta lại va chạm vào xe mẹ cái..."

      Quét mắt nhìn kính chiếu hậu, phát chiếc xe màu đen nhanh chóng tiến tới gần, Lãnh Tiểu Dã khẽ nhíu mày, " ta lái xe gì?"

      "Hình như là Benz, màu đen, mẹ cũng nhìn kỹ nữa." Hứa Hạ cúi đầu nhấn điện thoại, "Để mẹ gọi cho ba con, xem ông ấy ở đâu!"

      Màu đen? Benz?!

      Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn chiếc Benz màu đen cách đó xa, lông mày nhảy dựng.

      Trong lòng lập tức khẳng định, đó nhất định là xe của Hoàng Phủ Diệu Dương -- Bình thường, chủ xe tuyệt đối dám lái những chiếc xe thế này với tốc độ cao như vậy.

      Nhìn con đường trước mắt, lại quét mắt nhìn bản đồ, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương, trận này tôi làm chủ.

      Đây là địa bản của tôi, là hổ phải cho tôi nằm, là rồng phải chô tôi bay!

      Lái xe qua tuyến bên phái, mở đèn xi nhan lên, trực tiếp lái ra đường chính.

      Mercesdes phía sau lập tức đuổi theo.

      Lãnh Tiểu Dã né tránh, khoonh nhanh chậm lái xe về phía trước.

      Bây giờ ở giữa đường và khu tiểu khu, đường ít xe ngừng lại, chỉ có thể đủ cho chiếc xe qua, Hoàng Phủ Diệu Dương đuổi tới , cũng chỉ có thể hít khói xe , cách nào chạy qua được.

      Nhìn cột đèn giao thông lên màu xanh phía xa xa, Lãnh Tiểu Dã nhấn mạnh chân ga, lao vọt về phía trước.

      Bắt gặp chướng ngại vật trước mắt, Mercedes buộc phải dừng lại.

      "Khốn kiếp, ai cho dừng lại vậy hả!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương rống giận, ngẩng đầu nhìn chiếc Jeep màu đỏ trước mặt.

      chợt thấy bàn tay xinh đẹp đưa ra từ cửa sổ.

      Bốn ngón tay được đưa lên, ngón giữ chậm rãi chỉ thẳng lên trung, sau đó xoay tròn vài cái, rồi thu lại.

      Cách đó xa, tiếng xe lửa ré lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương giận dữ, mở cửa bước xuống xe, quát lên.

      "Lãnh Tiểu Dã, tôi nhất định đến bắt em về!"

      Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nhảy xuống xe từ trong kính chiếu hậu, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi lên, thu tay về, đóng cửa sổ lại.

      "Mẹ, điện thoại kết nối được à?"

      Hứa Hạ đặt điện thoại xuống, "Ba con chúng ta cứ trực tiếp tới bộ chỉ huy diễn tập."

      "Ok!" Lãnh Tiểu Dã cười đồng ý, vui sướng gầm , "A —— sân huấn luyện sao!"
      "Vừa rồi con nhìn cái gì vậy?" Hứa Hạ nghi ngờ nhìn phía sau.

      Lúc này, xe lửa chạy qua, chặn hết xe của mọi người kể cả của Hoàng Phủ Diệu Dương lại.

      Lãnh Tiểu Dã cười khẽ, "Nhìn xe lửa thôi!"

      Bên kia xe lửa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng ho khan hai tiếng, xoay người lại, mở cửa ở ghế tài xế, kéo vị tài xế xuống xe, an vị ngồi vào chỗ lái.

      "Tất cả cút hết cho tôi!"

      Vài người nghe thấy giọng tức giận của , ai dám tuân theo, ngoan ngoãn đưa nhau xuống xe.

      Xe lửa qua hết, chướng ngại vật lập tức biến mất.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đạp mạnh chân ga, chiếc Mercedes chạy như ngựa phi, đè nát đường ray xe lửa.

      Điên cuồng đuổi theo mười phút, cuối cùng, cũng nhìn thấy chiếc Jeep màu đỏ, lập tức vọt tới, từng chút từng chút tới gần Lãnh Tiểu Dã.

      Lãnh Tiểu Dã lái xe hề thoải mái, cũng biết tính cách Hoàng Phủ Diệu Dương, nhất định dễ dàng buông tha.

      Nhìn thấy chiếc xe màu đen đuổi theo, lập tức trung nhìn, chợt nhận ra người lái lại là Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Tên khốn kiếp này, đuổi nhanh đó!
      Đúng lúc Lãnh Tiểu Dã thầm tính toán nên đánh lạc hướng Hoàng Phủ Diệu Dương thế nào, bỗng nhiên Hứa Hạ cất giọng .

      "Tiểu Dã, quẹo trái ở đằng trước!"
      "Sao lại quẹo trái chứ?" Lãnh Tiểu Dã ngắt lời, "Con nhớ phải đoạn nữa mà."

      thể để Hoàng Phủ Diệu Dương biết đâu được.

      Hứa Hạ nâng tay chỉ vào tấm bảng phía trước, "Gì vậy, phải tấm bảng kia viết đây chính là 'khu quản lý quân ' rồi sao, nhanh lên, mau vào làn xe bên trái , kẻo chốc lát lại qua được!"
      Lãnh Tiểu Dã lừa được à, đành phải vào làn đường bên trái.

      tăng tốc, thừa lúc hai giây cuối cùng của đèn vang quẹo qua.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hề để ý tới đèn đỏ, trực tiếp chạy vào làn đường bên trái, theo quẹo vào con đường .

      Đâm chết !

      Lãnh Tiểu Dã thầm mắng trong lòng, tiếp tục tăng tốc, chạy nhanh về phía trước.

      Rất nhanh, liền phát bảo vệ ở con đường đằng trước.

      Nhìn thấy 'giấy thông hành chuyên dụng' xe , chào cái rồi cho xe chạy.

      Phía sau, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng theo tới, nhưng lại bị ngăn lại.

      "Thực xin lỗi, tiên sinh!" Bảo vệ gõ cửa sổ xe , "Đây là khu quản lý quân , hai ngày nay, ngài thể vào con đường phía trước được, mời ngài vòng qua."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chiếc Jeep màu đỏ chạy băng băng đường, "Sao ấy lại được vao?"

      "Đó là xe nội bộ của chúng tôi." Bảo vệ .

      Xe nội bộ?

      Khu quản lý quân ?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Có phải tướng quân Lãnh ở trong đây ?"

      Bảo vệ canh giác nhìn, "Xin lỗi, tiên sinh, tôi thể trả lời ngài được, mời ngài lập tức quay đầu, rời khỏi nơi này."

      Biết đây phải là nơi tùy tiện vào, Hoàng Phủ Diệu Dương quay đầu xe, chậm rãi chạy về đường cũ.

      Nhưng, hề rời , mà chỉ chạy vào đường lớn, vòng vòng.

      tới con đường cách đó 5km, tấp xe vào trong rừng cây.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 292+293

      biết tình là gì, chỉ biết, muốn được ở cùng em. —— Hoàng Phủ Diệu Dương

      ...

      ...

      Vươn ngón tay ra, phóng to bản đồ xe, cẩn thận xem xét địa hình xung quanh, sau đó liền mở cửa xe ra, bước xuống.

      Đứng ở ven đường, nhìn ánh sáng dần bị rừng cây bao phủ trước mắt, con mắt màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi nheo lại.

      ...

      ...

      Trại huấn luyện.

      Lúc Lãnh Tiểu Dã lái xe tới gần, cửa lều trại cũng đúng lúc được mở ra.

      Sau đó, bóng hình cao lớn xuất , bước ra khỏi lều.

      Quần bộ đôi dài, đôi ủng màu đen dính đầy bùn đất, thời tiết giữa mùa đông lạnh như vậy, nhưng người đàn ông chỉ mặt chiếc áo thun monhr, hai cánh tay vết thương, cơ bắp đẹp đẽ hề bị thô thiển.

      Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, để lộ vầng trán rộng.

      Ngủ quan tinh tế, nghiệt nhưng để mắt nét cường tráng khỏe mạnh của người đàn ông.

      Người này, đúng là ba của Lãnh Tiểu dã —— ngài thượng tướng Lãnh Tử Duệ.

      Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã nhảy xuống xe, người đàn ông giơ khóe môi lên, trong mắt tràn đầy nụ cười.

      "Nha đầu Dã!"

      Lãnh Tiểu Dã như chú chim , vui sướng nhảy xuống xe, cách ba mình còn hai bước, trực tiếp nhào vào lòng ông.

      "Ba!"

      Đưa tay ôm lấy , Lãnh Tử Duệ xoay hai vòng như đứa trẻ, "Tiểu thúi thúi, sao lại về đây hả?"

      "Ghét ba , sao lại gọi con là tiểu thúi thúi chứ!" Lãnh Tiểu Dã oán trách, nhưng lại đưa tay ôm cổ ông, hôn mặt ông hai cái.

      "Ai bảo lúc còn , con dám làm cả người ba hôi thúi làm gì!" Lãnh Tử Duệ khách khí bắt lỗi .

      Hai đứa con trong nhà, ông đều thương cả, nhưng nếu về chuyện thân thiết hay , ông vẫn thân với con Lãnh Tiểu Dã hơn.

      Còn cái thằng khỉ con nhà ông, tính cách chẳng khác gì ông, cứ cà lơ phất lơ, vậy còn trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác, giống như con , lúc nào cũng khôn lanh, đáng cả.

      Hơn hai năm qua, ông có cơ hội được gần con , khó lắm mới gặp được, tất nhiên ông vui mừng rồi.

      "A —— đáng ghét đáng ghét đáng ghét!" Lãnh Tiểu Dã nhảy ra khỏi lòng ông, đưa tay phải lên trước mặt ông, "Lãnh Tử Duệ, ta muốn đấu với ngươi trận!"

      Lãnh Tử Duệ đặt tay phải ra sau, "Tới , chấp ngươi tay!"

      "Khinh ta sao?!" Lãnh Tiểu Dã cởi áo bành tô người ra, ném vào người Hứa Hạ, "Xem đây!"

      xong, tiến lên bước, tay phải đánh quyền, chân trái đá vào người Lãnh Tử Duệ.

      Lãnh Tử Duệ nâng tay nhàng hất chân ra, ông dương môi cười, "Ừm, tệ, tốc độ tốt hơn chút rồi. Tiếp tục !"

      Lãnh Tiểu Dã cũng khách sao, đánh quyền bên phải quyền bên trái, hai chân cũng liên tục ngừng công kích.

      Lãnh Tử Duệ chỉ đứng yên tại chỗ, tay để sau lưng, ông chỉ dùng tay để đánh lại .

      Cuối cùng, ông bắt lấy cổ chân , nhàng dùng sức, đẩy ra.

      Lãnh Tiểu Dã lộn người trung, rơi xuống đất, hơi choáng váng, cả người liền ngã ra sau.

      "Cẩn thận!"

      Lãnh Tử Duệ hoảng sợ, vội vàng xông tới, bắt lấy tay , kéo người lại.

      Khóe môi giơ lên, Lãnh Tiểu Dã nắm tay phải lại, giả vờ cầm dao, rạch vào cổ ông cái.

      "Ba, ba trúng kế rồi nhé, nếu con mà có dao trong tay..., chắc chắn ba thua thôi!"

      "Ha..." Lãnh Tử Duệ cười ha ha, thuận tay ôm vào lòng, bàn tay to xoa xoa tóc thành ổ chim, "Được rồi, ba thua! , con muốn ba làm gì đây?"

      "Ha ha." Lãnh Tiểu Dã đứng thẳng người, "Con muốn xem ba diễn tập!"

      "Ba biết từ lâu rồi, con thể nào ngồi yên trong nhà được cả, tuy con thể tham gia diễn tập được, nhưng..." Lãnh Tử Duệ cưng chiều xoa mặt , "Ba có thể cho con chơi súng , được chứ?"

      " lúc nào cũng nuông chiều con vậy cả!" Hứa Hạ tới, đặt áo khoác của Lãnh Tiểu Dã lên vai, "Bị làm xem ai ra gì, sau này ai mà dám lấy nó về làm vợ cơ chứ?"

      Lãnh Tử Duệ giúp Lãnh Tiểu Dã thắt chặt vạt áo, "Con tất nhiên phải chiều rồi, muốn làm con rể , vậy phải chịu được công chúa cáu kỉnh này chứ, nếu chịu nổi cút , đúng Tiểu Dã?"

      "Đúng vậy!" Lãnh Tiểu Dã thân thiết ôm tay ông, "Đúng là chỉ có ba mới hiểu con nhất!"
      "Con đúng là có lương tâm..." Hứa Hạ gõ vào đầu , "Mau nhổ hết thức ăn của mẹ ra!"

      "Ba!" Lãnh Tiểu Dã co lại trong lòng Lãnh Tử Duệ, "Vợ của ba lại bắt nạt con kìa, ba có để ý tới ?"

      "Có chứ!" Lãnh Tử Duệ vừa cười vừa xoa , cái trán vốn hề đau tí nào, "Đợi tới buổi tối, ba nghiêm khắc trừng trị bà ấy!"
      "Khụ!" Hứa Hạ ho tiếng, "Em này, tướng quân Lãnh, định thu thập ai đây?"

      Lãnh Tử Duệ tới, nhận lấy túi đồ của Hứa Hạ, "Tất nhiên là Lãnh Tiểu Dã rồi, dám bắt nạt vợ , phải diệt tận gốc chứ, đúng ?"

      "Hừ!" Lãnh Tiểu Dã hừ , "Mất công con đề nghị mang thức ăn tới ăn cùng ba, thế mà ba lại thấy vợ quên con , được rồi."

      Hứa Hạ dừng bước, "Suýt nữa là mẹ quên mất rồi, thịt dê vẫn còn ở cốp sau, biết hư chưa?"

      Lãnh Tử Duệ giơ tay ra, tay ôm vợ, tay ôm con, "Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, hai người mau vào trong , còn lại cứ để ba làm được rồi!"

      Hai mẹ con vào lều trại, Lãnh Tử Duệ mang thức ăn vào trong.

      "A?" Hứa Hạ cởi áo khoác ra, "Hoàng Phủ Ngạo đâu, sao lại thấy bóng dáng đâu vậy?"

      Lãnh Tiểu Dã cười cười, tựa vào ghế, "Mẹ, mẹ đừng có cười như vậy chứ, bây giờ bác Hoàng Phủ là kẻ địch của ba, gọi bác ấy tới, chẳng khác gì chủ động tình báo cho giặc?!"

      Lần diễn tập này, Hoàng Phủ Ngạo và Lãnh Tử Duệ đối đầu với nhau.

      muốn để đối phuong biết được tin tức của mình, cả hai đều cố gắng trốn , cho cơ hội phát .

      Tuy bình thường đều là bạn tốt, nhưng bây giờ kẻ địch, tuyệt đối thể để đối phương tới bộ chỉ huy của mình được.

      " phải vẫn chưa diễn tập chính thức?" Hứa Hạ .

      " này, chắc phải vợ bị Hoàng Phủ Ngạo mua chuộc rồi đó chứ?" Lãnh Tử Duệ đặt thức ăn bàn, tới trước mặt hai người, "Nha đầu Dã, con nhìn xem, lần này ba bố trí thế này được ?"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn bản sắp xếp quân đội bàn, " con đâu?"

      Lãnh Tử Duệ vỗ vai cấp dưới, "Mau mở vệ tinh theo dõi khu 13."

      Đối phuong nhanh chóng gõ bàn phím, rất nhanh hình ảnh khu 13 được lên, Lãnh Tử Duệ nhìn mấy lần, chợt nhìn thấy bóng người từ trong rừng cây ra, phóng to lên.

      "Vậy... Được rồi!"

      Lãnh Tiểu Dã tới gần, nhìn vào màn hình.

      màn hình, người mặc bộ đồ quân đội, vác theo trang bị, tới lui ở đất trũng và lùm cậy, động tác mạnh mẽ như báo.

      Hứa Hạ cũng tới gần, nhìn vào màn hình, "Đây là Tiểu Tà sao?"

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 294+295

      Ai tham gia diễn tập đều phải giả trang, mặt lại có vệt sáng, hơn nữa còn ảnh hưởng bởi góc độ, nên Hứa Hạ vốn thể nhìn thấy khuôn mặt của người màn hình được, tất nhiên cũng thể xác định được đó là con mình.

      "Em làm mẹ vậy sao, ngay cả con trai mình cũng nhận ra." Lãnh Tử Duệ ôm vai bà, " sai đâu, là nó đó, sắp xếp toàn bộ khu 13 cho nó, có khả năng có người khác xuất .

      "Toàn bộ khu 13!" Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc, "Phía sau khu 13 là nơi kinh doanh, ba để trai canh chừng mình như vậy liệu có ổn ?"

      Lãnh Tử Duệ dương môi cười, "Con đừng xem thường con, ngay cả lúc ở đỉnh, nó vẫn có thể phát được người."

      Ông kiêu ngạo .

      "Tiếc !" Lãnh Tiểu Dã bĩu mỗi, "Nếu năm đó con được tham gia quân ngũ, chừng bây giờ có thể kề vai chiến đấu với rồi!"
      Lãnh Tử Duệ cười, xoay người cầm lấy khẩu súng, đưa tới trước mặt .

      "Đây... M99, cha sửa lại rồi, vừa cầm về, nhân lúc trời còn chưa tối, con bắn thử xem!"
      vui vẻ nhận lấy, Lãnh Tiểu Dã ôm súng vào người, chào kiểu quân đội, "Vâng!"
      mang theo súng, vừa hát vừa chạy ra ngoài.

      "Cẩn thận chút!" Hứa Hạ vội vàng dặn dò.

      "Con biết rồi."

      Lãnh Tiểu Dã đáp ứng, chạy ra khỏi lều, lên chiếc Jeep.

      Đặt khẩu súng sang bên, nhìn máy tính bảng trước tấm chắn gió, cầm lấy, mở máy tính lên.

      "Khốn kiếp, biết bây giờ biết khó mà lui nữa?"

      Vừa , vừa tiến vào phần mềm định vị, nhấn vào nút định vị lần nữa.

      Vệ tinh truy tìm, định vị lại vị trí của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      điểm đỏ xuất , lung lay màn hình.

      Góc bên phải hiển thị kinh độ, vĩ độ, và tọa độ của đối phương, còn bên dưới hiển thị: Cách 4562 thước.

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, nhìn khoảng cách màn hình thay đổi.

      Cách 4545 thước.

      "Đồ điên!" Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương tiến vào bộ chỉ huy, Lãnh Tiểu Dã tức giận mắng ra tiếng, " muốn sống nữa sao?!"

      ngờ tên này lại dám thầm vào khu quản lý quân ?!

      Đúng là tức chết mà.

      Cắn chặt răng, Lãnh Tiểu Dã ném máy tính bảng vào thiết bị chắn gió, nổ máy, lập tức lao ra bãi bắn súng.

      Chạy tới gần bãi bia, nhét máy tính bảng vào túi tiền, cầm theo súng, nhảy xuống đất, giả vờ bắn phát súng, ngắm bia.

      Nhìn thấy ai để ý tới, chạy tới phía sau bãi bia, nhanh chóng vào rừng cây.

      Ở trong khu rừng, Lãnh Tiểu Dã lấy máy tính ra, nhìn lướt qua màn hình.

      Màn hình hiển thị: Cách 2809 thước.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, cái tên điên này!"

      Tức giận đạp vào thân cây cước, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng chạy tới chỗ .

      Đây là nơi chỉ huy của ba , vì phòng ngừa quân địch tiến vào, nhất định ông gắn máy quan sát khắp nơi rồi, thế mà tên khốn kiếp này vẫn dám xông vào, muốn sống nữa sao?

      Cẩn thận sâu vào rừng, Lãnh Tiểu Dã vừa vừa chú ý tới khoảng cách của hai người.

      màn hình, khoảng cách dần dần rút ngắn lại.

      ...

      Cách 2605 thước.

      Cách 1289.2 thước.

      ...

      Cuối cùng, cách 509 thước.

      Lãnh Tiểu Dã cầm lấy khẩu súng, nhắm vào phía trước, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      lúc lâu sau, trong khu rừng mờ tối, chợt phát bóng dáng cẩn thận tới.

      Cái bóng dáng kia, động tác lưu loát kém trai Lãnh Tiểu Tà của chút nào.

      người từng huấn luyện quân đội như Hoàng Phủ Diệu Dương nghênh ngang xông vào.

      Để tiện hoạt động, Hoàng Phủ Diệu Dương sớm cởi áo khoác ra, dùng ánh sáng hoàng hôn để che dấu mình, cùng lúc đó, bụi cây bỗng rục rịch.

      mặt bộ tây trang màu đậm, thân hình cao to, dường như hòa vào khu rừng, ngay cả Lãnh Tiểu Dã cũng nửa ngày mới phát ra .

      Nhờ vào ánh sáng cuối cùng trong ngày, Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy tây trang của , sớm dính đầy bùn đất, còn vó vãi chỗ bị rách ra, để lộ màu sắc chiếc áo bên trong.

      " muốn bắn phát chết !"

      Lãnh Tiểu Dã ác độc , rồi thở dài hơi.

      Cũng may, tên này còn biết khiêm tốn, bị phát , nếu , biết giải thích thế nào với ba mình đây.

      Nhanh chóng quan sát bốn phía, phát hêện ra gì, Lãnh Tiểu Dã nhìn lên người Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Thấy từng chút tới gần, chuẩn bị đứng ra cản , đột nhiên, Hoàng Phủ Diệu Dương lùi lại.

      Lãnh Tiểu Dã nghi ngờ nhíu mày, vật từ xa bay tới, rơi vào sau lưng , lập tức quay đầu lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương từ lùm cây kia vòng qua, bay nhào tới, nhảy tới lùm cây phía sau, nắm lấy khẩu súng trong tay Lãnh Tiểu Dã, nắm chặt cổ tay , đưa tay đánh vào cổ .

      Ánh trời chiều chiếu vào mặt , tay dừng cách chỗ hiểm xa.

      "Tiểu Dã?!" Hô tiếng, vội vàng lật lại, thuận tay kéo ngồi dậy, "Em sao chứ?"

      Lãnh Tiểu Dã tức giận nhìn , "Khốn kiếp, ... dám đánh tôi?"

      "Tôi... Tôi biết là em." Hoàng Phủ Diệu Dương áy náy nhìn , con ngươi màu lam lộ ra vui mừng, ngược lại, đau lòng xin lỗi, kinh ngạc nhìn , đưa tay qua, đỡ lấy cổ tay vừa rồi bị dùng lực nắm, "Có phải làm em đau rồi ?

      Lần trước gặp được , có suy nghĩ đen tối, nếu còn thấy lần nữa, bất kể mọi chuyện thế nào, cũng đều phải mang về nước.

      Nhưng tới lúc thực nhìn thấy , hoàn toàn quên kế hoạch kia.

      "Đừng chạm vào tôi!" Lãnh Tiểu Dã hất tay ra, chống lên ngực , cổ họng nặng nề : "Tôi cho biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, mau cút khỏi đây cho tôi, nếu ..."

      "Nếu sao..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương mấy chữ, đột nhiên vội vàng giơ tay lên, lấy mu bàn tay che miệng, cố gắng áp chế tiếng ho.

      Nhìn thấy bộ dạng ho thở ra hơi của , Lãnh Tiểu Dã nhíu mày.

      phải là... Do chén trà mặn của đó chứ?!

      có khả năng đâu, lý nước trà để lại hậu quả nghiêm trọng như vậy được.

      Nhất định là giả vờ rồi!
      "Tôi cho biết, mau ngay cho tôi, nếu tôi bắn chết !"

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, vừa muốn thêm điều gì, lại khống chế được ho khan.

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, vươn tay sờ người, đụng vào hộp kẹo trong túi tiền, tùy tiện đổ vào tay vài viên, đứa tới trước mặt .

      "Đây... Ngậm vào!"

      Nhịn cơn ho khan xuống, ngẩng mặt, liếc nhìn kẹo cao su trong tay , Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu nhìn .

      "Tiểu Dã... Khụ..."

      Vừa ra hai chứ, cổ họng lại ngứa lên, khống chế được ho khan vài tiếng.

      Lãnh Tiểu Dã cau mày, lên tiếng chửi , " gọi ba tôi tới bỏ qua cho tôi, đúng ?!"

      Đặt súng xuống, nắm cằm , nhét viên kẹo vào miệng .

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 296+297

      Mùi hương bạc hà của kẹo cao su tan ra trong miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy cổ họng nóng rực bỗng nhiên thoải mái dễ chịu, ho khan cũng biến mất.

      Nâng tay lên, cầm lấy cổ tay .

      "Tiểu Dã! ràng là em cũng thích tôi, sao lại dám nhận?!"

      Cái gì mà bắn chết , nếu muốn nổ súng, muốn làm từ lâu rồi.

      Thấy ho khan, lại cho kẹo, phải quan tâm là gì chứ?!

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, "Ai tôi dám thừa nhận hả?"

      ngẩn ra, sau đó dương môi cười.

      " vậy, em thừa nhận em cũng thích tôi sao?"

      Lãnh Tiểu Dã chỉ lỡ miệng , nhưng bây giờ muốn phủ nhận cũng trễ quá rồi, bĩu mỗi rút tay ra khỏi tay .

      "Thích sao, thích có nghĩa nghe theo ." cầm khẩu súng đất, "Hoàng Phủ Diệu Dương, bây giờ tôi nghiêm túc cảnh cáo , lập tức..."

      Còn chưa dứt lời, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy súng của , dùng sức kéo .

      Lãnh Tiểu Dã kịp đề phòng, té nhào vào lòng , khuôn mặt nhắn đụng vào ngực .

      Cái mũi bị ngực đụng vào đau xót, cánh tay lại ôm chặt .

      "Tiểu Dã, tôi hứa, sau này khống chế em như trước nữa, tôi cho em tự do..."

      Vội vàng nhiều như vậy, lại ho khan trận.

      Nghe tiếng ho khan từ lòng ngực , Lãnh Tiểu Dã chống tay đứng dậy, hơi do dự đẩy tay ra.

      " phải em , khi nào tôi bình tĩnh lại, xem em là con người, có thể đến tìm em sao? Bây giờ... Khụ.... Bây giờ tôi có thể rồi/"

      Lãnh Tiểu Dã ngẩn ra, ngẩng mặt nhìn , "... Thấy được tờ giấy kia sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng bàn tay to lên, nắm chặt khuôn mặt nhắn của , "Tôi chỉ nhìn thấy được tờ giấy, mà còn thấy em cưỡi Tia Chớp xung quanh còn quay lại nhìn tòa thành của nữa..."

      "Ai nhìn !" Lãnh Tiểu Dã xem thường, "Tôi nhìn Arthur mà."

      "Trở về với tôi , sau đó chúng ta thả Arthur về thảo nguyên châu Phi, được ?"

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Sau đó bắt bỏ tôi vô cái lồng của sao? Nằm mơ!"

      Lồng?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi ngạc nhiên, sau đó mới biết, ra là về tòa thành của .

      "Nếu em thích ở đó, chúng ta có thể nơi khác, em thích Bắc Kinh, tôi mua căn hộ ở Bắc Kinh... Nếu em thích New York, tôi đến New York với em..."

      "Sao hiểu gì hết vậy, vấn đề ở đây phải là sống ở đâu, mà là vốn hề tôn trọng tôi." Lãnh Tiểu Dã đánh gãy lời , "Mỗi muốn gì phải được thế đó, chưa từng nghĩ tới cảm nhận của tôi lần, thích hôn là hôn, thích ngủ ngủ, muốn kết hôn lập tức kết hôn... có từng hỏi ý kiến của tôi chưa?"

      "Tôi..." Hoàng Phủ Diệu Dương nghẹn lời, "Tôi... Quả chưa từng nghĩ tới."

      " muốn vào nhà của tôi phải vào cho bằng được, còn dám lừa mẹ tôi, vậy có từng suy nghĩ tới cảm thụ của tôi chưa hả?"

      "Tôi chỉ là nhớ em quá... Khụ..."

      "Im miệng!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng che miệng lại, "Lỡ như người của ba tôi nghe được, nhất định giết chết !"
      "Tiểu Dã?!"

      vừa dứt lời, giọng quen thuộc truyền tới.

      "Tiểu Dã... Con ở đâu?!"

      Cùng với giọng của Lãnh Tử Duệ, chùm sáng đèn pin chiếu vào khu rừng.

      Nháy mắt, toàn bộ tóc gáy Lãnh Tiểu Dã đều dựng đứng, dùng sức che miệng của Hoàng Phủ Diệu Dương, vào tai .

      "Tôi cách đánh lạc hướng ông ấy, phải lập tức rời khỏi đây, nghe chưa?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương kéo tay xuống, "Tôi còn chưa hết..."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn chùm sáng và tiếng trò chuyện tới gần, nhíu mày đẩy ngã xuống đất, "Im miệng cho tôi!"
      nằm sấp trong lòng , khuôn mặt của áp vào ngực .

      Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Hoàng Phủ Diệu Dương căng thẳng hít thở.

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã vô cùng hồi hộp, chú ý tới , lo lắng nhìn chằm chằm bên ngoài lùm cây.

      Bên ngoài lùm cây.

      Lãnh Tử Duệ giơ đèn pin vừa vừa gọi Lãnh Tiểu Dã.

      "Tiểu thúi túi, đừng trốn nữa... Mau ra đây ! Lát nữa rừng cây được dọn, đừng đùa nữa... Mau ra đây , nếu ba giận đó!"
      Phía sau, cấp dưới thân thiết với ông nhất, Từ Thiếu Xuyên cùng, "Lão đại, Tiểu Dã xảy ra chuyện gì chứ?"

      " có gì đâu, chắc nha đầu kia lại muốn chơi trốn tìm với tôi rồi!" Lãnh Tử Duệ dùng đèn pin chiếu bốn phía, "Cậu cẩn thận chút, chừng con bé nhảy ra đánh lén chúng ta đó. , chúng ta về phía trước xem. Con bé nha đầu Dã này, vừa đụng vào súng là vui sướng như kẻ điên, chắc bây giờ săn thỏ hoang rồi."

      Từ Thiếu Xuyên là người nhìn Tiểu Dã lớn lên, biết tính cách , ông cười cười cùng Lãnh Tử Duệ vào sâu bên trong, "Đáng tiếc, Tiểu Dã lại tham gia quân đội, nếu , chắc cũng trở thành nữ tướng quân."

      "Đúng vậy, con tôi là ai chứ." Lãnh Tử Duệ cười đáp lại.

      Hai người xa dần.

      Lãnh Tiểu Dã hô hấp nặng nhọc, quỳ rạp đất, nhìn thấy hai người xa dần, mới thở phào nhõm, ngồi thẳng dậy.

      "Được rồi, mau , lát nữa rừng cây được dọn bãi, đến lúc người ta thả chó ra chắc chắn 'over'...

      Vừa ngồi thẳng dậy, cảm giác có vật cứng cấn vào người .

      Lãnh Tiểu Dã nóng bừng mặt.

      Tên khốn kiếp này, bay giờ còn có tâm trang nghĩ tới việc này nữa cơ đấy?!

      hoảng hốt đứng dậy, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng ngồi dậy, bắt lấy hai tay .

      "Tiểu Dã, tôi tôn trọng em, cho em tự do, em có thể cho tôi cơ hội được ?"

      " dễ lắm, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, làm được sao?" Lãnh Tiểu Dã ngồi người nhàng uốn éo người, rất kho chịu, " buông tôi ra trước !"

      "Em được ."
      " xem, lại nữa rồi, được được được, tôi phải là cấp dưới của , dựa vào cái gì mà được?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương thay chữ khác, "Vậy... Em đừng nhé."

      Thay đổi vài chữ, giọng của nhàng hon nhiều.

      Ánh trăng rọi xuống đỉnh đầu, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhìn vào mắt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      người đàn ông lúc nào cũng sạch cao ngạo như , thế mà giờ khắc này, lại có nỗi chật vật ra được.

      Tây trang rối tung, đầu tóc dính đầy lá cây, khuôn mặt bẩn thỉu, còn chẳng biết bị cây gì chém vào người để lại vài vết máu... Bỏ qua bùn cát đầy mặt, nhìn bộ dạng này của , chẳng khác người dân châu Phi chạy nạn.

      tự chủ được mềm lòng.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi biết, vì sao thế giới này con nhiều như vậy, mà cứ theo tôi hoài vậy?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương chăm chú nhìn , giọng khàn khàn.

      "Tiểu Dã, tôi muốn những khác, tôi chỉ muốn em. Tôi muốn được ở cùng với em... Khụ... Vĩnh viên."

      Đây có được là tỏ tình ?!

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn, có biết trong tiếng Trung, vĩnh viễn có nghĩa là gì ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu hắng giọng, "Chẳng phải người Trung Quốc có câu, 'Sinh cùng khâm, chết cùng huyệt' sao? Tôi chỉ muốn như vậy với em thôi."
      Chris, WinterJupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :