1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 278 + 279:

      Editor: JupiterGalileo
      Beta: Bánh Đậu
      Nguồn edit: www.cungquanghang.com

      Dưới ba chữ ‘chào buổi sáng’ là chữ ký tiếng đẹp đẽ – King.


      “Biết ngay là mà!”


      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, đem thẻ nhét lại vào phong bì.


      Thời điểm nhìn thấy hoa tường vi cùng kiểu chữ, cũng mơ hồ đoán được là Hoàng Phủ Diệu Dương.


      Nhìn hoa tường vi bàn, tiện tay cầm lên, xoay người tới thùng rác, giương tay muốn ném bó hoa vào, ném đến nửa lại rút tay về, để qua bên sàn gỗ.


      Bỏ vào thùng rác, quay đầu lại nhìn thấy mẹ, khẳng định còn muốn hỏi dò, ngược lại phiền phức.


      Suy nghĩ chút, thẳng thắn đổ nước vào bình hoa, cắm hoa vào.


      Chẳng qua, liền là người quý mến mẹ đưa.


      Trở về cạnh bàn ăn, nhìn túi giấy bàn, Lãnh Tiểu Dã do dự chút vẫn là lấy đồ ăn bên trong ra.


      Bữa sáng trong túi rất phong phú, từ cháo phẩm đến trái tim, từ món chính đến ăn sáng... thiếu gì cả.


      Ngửi khí mê người của mùi cơm chín, Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái ngồi vào bên cạnh bàn, khách khí nắm cái muôi lên.


      “Lãng phí đồ ăn là tội lớn nhất, Hoàng Phủ Diệu Dương, đừng cho rằng làm như vậy, tôi chịu thua!”


      Bóp qua tiểu mộc tinh xảo trong lồng bánh bao, cắn miếng lớn, ngay lập tức đưa tay qua chỉ màn hình.


      Màn hình lóe sáng, định vị lại lần nữa chỉ thấy vị trí của Hoàng Phủ Diệu Dương di chuyển về hướng Đông Nam, cách xa hơn chút.


      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn cơm.


      ...


      ...


      Khách sạn Khải Tân Cư Cơ.


      Hoạt động phát ngôn được diễn ra, mọi vũ công người mẫu đều được mời tới, Hứa Hạ mặc bộ váy màu đen ngắn, tới sân khấu.


      Bà vừa lên đài, ngay lập tức đưa tới trận hoan hô cùng tiếng vỗ tay ngừng vang lwn.


      Điều này cũng chẳng trách, bây giờ Hứa Hạ sớm công thành danh toại, mấy năm qua đa số đều giảm thiểu số lượng xuất đầu lộ diện.


      Trừ phi số hoạt động đại hình đặc biệt, bình thường bà rất ít khi xuất .


      Hoạt động lần này là từ Chu Mi, người bạn tốt thuở của bà, hai công ty tạp chí thời trang và hội từ thiện Cơ Kim, hợp tác tổ chức hoạt động gây quỹ từ thiện cho những người bị khiếm khuyết, nên bà mới đồng ý tới tham gia.


      Nếu , hoạt động phổ thông mời nổi vị phật lớn này.


      Đứng ở đài, Hứa Hạ biểu đặc biệt tập trung, tuy rằng chỉ là hoạt động nhưng nếu bà đến và lên sân khấu việc này thể qua loa.


      Đây là thái độ làm việc của bà, hoặc là hát, hoặc là phải hát tốt.


      Kết thúc khúc, tiếng vỗ tay toàn trường như sấm động.


      “Cảm ơn.”


      Hứa Hạ lễ phép cảm ơn, MC và Chu Mi lên đài, hai người cùng nhau khởi động hoạt động này.


      Sau khi trải qua loạt hoạt động và những cái khác, rất nhanh vào hoạt động sau tiệc rượu.


      Trong lòng Hứa Hạ nhớ kỹ con của mình, biết ăn cơm trưa chưa, nhìn đồng hồ đeo tay cái, liền chuẩn bị chào tạm biệt Chu Mi.


      Bà vừa mới bên cạnh Chu Mi, còn chưa kịp mở lời, liền nghe lối vào đột nhiên rối loạn tưng bừng.


      Hứa Hạ và Chu Mi nghi hoặc nhìn sang.


      Chỉ thấy Thái bộ trưởng – người phụ trách hội từ thiện Cơ Kim tới, gấp gáp nghênh đón người ngoài cửa, mặt khiêm tốn mà nghênh đón người từ ngoài cửa vào.


      Đó là thanh niên có mái tóc màu vàng nâu, mặt rất đặc biệt địa đeo cái trùm mắt, chỉ lộ ra con mắt màu lam thâm thúy đẹp đẽ, cao lớn tuấn, khí vũ bất phàm.


      Cất bước tới, bình thường kiêu ngạo tựa như Quốc vương dò xét lãnh địa của mình, lại mất khí chất tao nhã.


      “Người kia là ai?” Nhìn chăm chú vào thanh niên đài, Hứa Hạ tò mò dò hỏi.


      Chu Mi nhún vai cái, “Mình cũng biết .”


      Vị tự nhiên này chính là Hoàng Phủ Diệu Dương.


      Lúc này, Thái bộ trưởng dẫn Hoàng Phủ Diệu Dương tới đài quyên tiền, quản gia đưa chi phiếu đến, Hoàng Phủ Diệu Dương nhận vào tay, tùy tiện viết ở con số rồi kí tên vào.


      Lão quản gia đưa chi phiếu đến tay Thái bộ trưởng.


      10 triệu? !


      10 triệu, tương đương với hoạt động nghiêm chỉnh này, còn nhiều hơn tất cả số tiền mọi người quyên góp.


      Vừa ý với chuỗi con số, nắm chặt bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương, thanh Thái bộ trưởng kích động đều run rẩy.


      “Tiên sinh, thực cám ơn ngài, ta thay hội Cơ Kim, tất cả các cháu thiếu nhi cảm ơn ngài rất nhiều! Mời ngài theo cùng tôi xuống đài, có cần chúng tôi làm vòng hòa mang đến cho những người khuyết tật biết ?"


      Hoàng Phủ Diệu Dương thu bàn tay về, “ cần.”


      “Như vậy...” Thái bộ trưởng ngẩng mặt lên, “Tôi có thể hỏi tên của ngài ?”


      Kỳ thực, Thái bộ trưởng đến cùng cũng biết vị này là người ra sao.


      Chẳng qua là vừa mới đột nhiên liền nhận được cú điện thoại, là có người muốn từ thiện cho hội Kim Cơ.


      Quyên góp tiền, đương nhiên từ chối, ngay lập tức mời đối phương tới tham gia hoạt động này.


      Vì lẽ đó, cho đến bây giờ, Thái bộ trưởng cũng tên của Hoàng Phủ Diệu Dương.



      “Hoàng Phủ Diệu Dương.” Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt .


      ra là Hoàng Phủ tiên sinh!” Thái bộ trưởng cấp tốc suy nghĩ chút, cũng nghĩ ra vị này chính là ai, cũng hỏi nhiều, lập tức khách khí mời, "Nếu như ngài có thời gian, xin mời ở lại tham gia tiệc rượu chứ?"


      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chút bốn phía chung quanh, “Tiệc rượu được... Nghe ca sĩ Hứa Hạ ở đây, có thể dẫn tôi xem chút , tôi rất thích nhạc của bà.”


      Thái bộ trưởng vốn cho là từ chối, bây giờ nghe đáp ứng, như là vừa được sủng ái, lúc này khách khí giơ lên tay.


      “Đương nhiên là được, mời ngài theo tôi.”


      Đưa đến phòng khách, Thái bộ trưởng lập tức đưa dẫn tới trước mặt Hứa Hạ và Chu Mi trước mặt.


      Hứa, giới thiệu biết... Vị này chính là Hoàng Phủ tiên sinh.”


      Hứa Hạ tới nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, lễ phép đưa tay qua chào, “Chào ngài.”


      Đưa tay ra, nắm chặt bàn tay của bà, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi mở miệng cười, “ vui khi gặp được , ba năm trước, con từng xem buổi biểu diễn của tại New York, con rất thích bài hát tiếng của ngài.”


      “Cảm ơn.” mặt Hứa Hạ cũng có quá nhiều tâm tình chập chờn, nhiều năm như vậy, fans của trải rộng toàn cầu, đương nhiên tùy tiện bị như thế tiểu Mã rắm đánh ngất.


      “Tiên sinh!” Lão quản gia tiến lên bước, nhàng rỉ tai Hoàng Phủ Diệu Dương tiếng.


      Hoàng Phủ Diệu Dương gật gật đầu, “Thực là xin lỗi, tôi còn có ít chuyện khác, nhất định phải rồi, hi vọng sau đó còn có cơ hội gặp lại được ngài.”


      “Hẹn gặp lại.” Hứa Hạ lễ phép đáp lại.


      Thái bộ trưởng liền hấp tấp đưa Hoàng Phủ Diệu Dương ra hội trường, hồi lâu, mới lần nữa trở về, tới bên người Hứa Hạ.


      Hứa, vừa nãy thực là mạo muội, mong ngài để ý!”


      Hoạt động lần này có thể mời đến Hứa Hạ hàng hiệu như vậy, bộ trưởng Thái cũng rất cảm kích khi bà dành chút thời gian tới đây.


      Ông cũng biết thân phận của Hứa Hạ, tùy tiện giới thiệu người có quen biết bà như vậy, có vẻ có chút vội vàng.


      Chẳng qua là Hoàng Phủ Diệu Dương thực ra tay hào phóng, ông cũng tiện từ chối.


      sao.” Hứa Hạ cười nhạt, “Vị khách trẻ tuổi vừa nãy là ai, rất đặc biệt.”


      , tôi cũng ràng.” Bộ trưởng Thái nhún vai cái, “Tôi chỉ là nghe ta nghe có tiệc rượu từ thiện, cố ý chạy tới quyên tiền, tôi cũng chỉ biết tên của ta."
      Chris, Bánh Đậu, Hằng Lê2 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 280+281

      Hứa Hạ nhìn trợ lý đứng sau lưng, "Bây giờ mấy giờ rồi?"

      "Nhanh chút." Trợ lý đáp.

      Trong lòng Hứa Hạ ngừng lo lắng cho con Lãnh Tiểu Dã của mình, bà chủ động từ chối, " có chuyện gì nữa, tôi về trước được ?"

      Chu Mi đỡ lấy cánh tay bà, "Ở lại chút, lâu rồi tôi gặp , lát nữa chúng ta tìm chỗ tâm đôi lời ."

      Hứa Hạ áy náy cười, "Tiểu Dã vừa từ Mỹ về, ở nhà mình, tôi sợ con bé đó chịu ăn bữa cơm trưa đàng hoàng, để tôi về nhà xem nó."

      "Vậy à, vậy... Để tôi chuẩn bị chút thức ăn, mang về cho nó được ?" Chu Mi .

      " cần đâu, đường về, tôi mua cho nó là được rồi." Hứa Hạ vỗ vai Chu Mi, cười với bộ trưởng Thái, "Hai vị, tôi trước đây."

      Bộ trưởng Thái và Chu Mi cùng nhân viên tiễn ra xe.

      Chu Mi tò mò nhìn bộ trưởng Thái hỏi, "Sếp, vị vừa rồi... Tiểu thịt tươi thần bí khi nãy cho bao nhiêu vậy?"

      Bộ trưởng Thái vươn ngón tay ra.

      " trăm vạn?" Chu Mi hỏi.

      Bộ trưởng Thái hạ giọng, "Thêm số nữa!"

      Chu Mi kinh ngạc, "Ôi trời ơi, nhà giàu này từ đâu ra vậy!"
      Bộ trưởng Thái nhàng lắc đầu, "Có trời mới biết."

      ...

      ...

      Hứa Hạ ngồi xe, nhìn đồng hồ đeo tay, lấy điện thoại ra gọi về nhà, nhưng gọi cả hai cuộc đều ai nhấc máy.

      Trong điện thoại, thanh tín hiệu liên tục vang lên.

      "Nha đầu thúi kia biết nấu cháo điện thoại với ai!"
      Bà chỉ nghĩ rằng đường dây bận, trách mắng câu rồi cúp điện thoại.

      Phát nhà hàng ven đường, bà lập tức ngồi thẳng dậy, "Dừng ở phía trước, giúp tôi mua cho Tiểu Dã phần cơm trưa."

      Chiếc xe dừng lại, trợ lý lập tức xuống mua cơm trưa cho Lãnh Tiểu Dã.

      Cách đó xa, chiếc Mercedes cũng dừng lại bên ven đường.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi ở ghế sau, ngón tay chậm rãi sờ vào chiếc bông tai màu đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe của mẹ Hứa Hạ.

      lát sau, trợ lý xách cơm trưa lên xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

      Nhìn thấy bọn họ được đoạn, Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt chiếc bông tai.

      "Lái xe!"

      Từ nãy tới giờ, xe của lúc nào cũng giữ khoảng cách cố định với xe của Hứa Hạ.

      Mãi đến khi gần tới khu nhà của Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ giơ cằm.

      "Đuổi theo."

      Chiếc Mercedes màu đen tăng tốc, xuyên qua dòng xe đông đúc, tới gần xe của Hứa Hạ.

      Lúc này, hai chiếc xe chạy tới gần khu biệt thự, tài xế của Hứa Hạ quẹo qua làn xe bên phải.

      Liếc mắt nhìn cửa sổ, Hoàng Phủ Diệu Dương mở miệng.

      "Đụng chút!"
      Tài xe làm theo, nhấn chân gà.

      Chiếc Mercedes màu đen đâm vào đuôi xe Hứ Hạ.

      Xe bà lắc cái, tài xế vội vàng đạp phanh lại, dừng xe, ân cần nhìn Hứa Hạ.

      " Hứa, ngài có sao chứ?" ( ở đây là thầy .)

      " sao!" Hứa Hạ nhìn chiếc xe phía sau, "Cậu mau xem chút, nếu xe sao thôi." Hai chiếc xe chỉ nhàng va vào nhau, tất nhiên để lại tượng gì lớn.

      Trong lòng Hứa Hạ chỉ muốn nhanh chóng mang cơm trưa về cho con , bà lười phải bận tâm đến những việc thế này.

      Tài xế lên tiếng, xuống xe.

      Lão quản gia cũng sớm xuống xe, áy náy dùng tiếng giải thích với tài xế của Hứa Hạ, " xin lỗi, là do chúng tôi cẩn thận, hai vị cứ ra giá đền bù , chúng tôi bồi thường cho."

      Tài xế hiểu tiếng , đành xem tình hình xe chút, chỉ thấy vết trầy sơn mờ mờ.

      "Các ông chờ tôi chút, để tôi hỏi ý kiến của Hứa." Vươn tay bảo quản gia chờ chút, tài xế vội vàng qua mở cửa xe. " Hứa, chỉ tróc sơn chút thôi, nghiêm trọng quá."

      Hứa Hạ nhàng gật đầu, "Thôi quên , chúng ta để bọn họ ."

      Dù sao xe nào cũng có bảo hiểm, đường khó tránh khỏi va chạm.

      Con nhà bà vẫn còn chờ cơm trưa, Hứa Hạ muốn lãng phí thêm thời gian.

      " Hứa!" Tài xế ngượng ngừng xoa tóc, "Hình như người ta là người nước ngoài, tôi hiểu được tiếng ."

      "Để tôi !" Trợ lý vội vàng xuống xe, nhìn thấy lão quản gia, lập tức nhận ra được đó là cấp dưới của Hoàng Phủ Diệu Dương, mặt trợ lý vô cùng kinh ngạc, "Ngài... ngài cùng Hoàng Phủ tiên sinh sao?"

      "Chào ngài." Lão quản gia khách sao cười với chị, " ngờ đây là xe của bà Hứa, ngài chờ chút, tôi với tien sinh."

      Quản gia tới cạnh xe, với Hoàng Phủ diệu Dương vài câu, rồi để xuống xe.

      Trợ lý thấy vậy, vội vàng qua Hứa Hạ tiếng.

      Nghe là Hoàng Phủ Diệu Dương, Hứa Hạ cũng bước xuống xe.

      " Hứa, ngờ lại khéo như vậy!" Hoàng Phủ Diệu Dương giơ khóe môi, " xin lỗi, do tài xế của con cẩn thận."

      Hứa Hạ khoát tay cười, " sao, chuyện thôi mà."

      " xin lỗi." Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêm túc xin lỗi, "Để con xem... có cần con đưa tới bệnh viện kiểm tra chút ?"

      Hứa Hạ cười , " sao mà."

      "Như vậy sao được, nếu lỡ bị thương rất phiền phức." Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, " xác định được có sao , con rất lo lắng đó."

      "Thực sao đâu!" Hứa Hạ cười cười, "Cậu xem, phải tôi vẫn còn rất tốt đó chứ?!"

      "Vậy..." Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy chi phiếu từ tay quản gia, "Để con bồi thường tiền sửa chữa cho ."

      Hứa Hạ đâu có muốn dùng tiền làm gì, " cần đâu, dù sao cũng có bảo hiểm mà, tróc sơn chút cũng phí bao nhiêu tiền đâu."

      Hoàng Phủ diệu Dương cau mày, " vậy, con cảm thấy áy náy đó."

      Hứa Hạ cười rộ lên, "Tôi sao mà, cậu cần khách sáo vậy thôi, cũng sắp tới nhà tôi rồi, cậu cứ an tâm ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khu biệt thư phía sau, "Nhà ở đây sao?"

      "Đúng vậy, nhà tôi ở đây."

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi trầm ngâm, "Hay là, vậy , buổi tối... Con mời gia đình bữa cơm, xem như là lời xin lỗi, thấy thế nào?"

      " cần đâu mà." Hứa Hạ lập tức từ chối.

      Hoàng Phủ Diệu Dương để lại ấn tượng với bà tệ, nhưng tùy tiện nhận lời mời của người mới gặp mặt như vậy, rất mạo phạm.

      "Vậy... Vậy !" Hoàng Phủ Diệu Dương lấy danh thiếp của mình ra, dùng hai tay đưa cho bà, "Đây là danh thiếp của con, nhận , nếu có gặp bất cứ khó chịu nào trong người, hoặc xe có tình huống thế nào, cứ gọi cho con."

      Hứa Hạ thở phào nhõm, lập tức nhận lấy, "Được rồi, vậy... Tạm biệt!"

      "Tạm biệt." Hoàng Phủ Diệu Dương mỉm cười lui qua bên.

      Tài xế và trợ lý lên xe, chạy vào khu biệt thự.

      Hứa Hạ nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn đứng ở ven đường, rồi lại nhìn tấm danh thiếp trong tay, bà cười cười bỏ vào túi tiền.

      "Những đứa trẻ như vậy bây giờ cực kỳ hiếm."

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 282+283

      "Đúng vậy!" Trợ lý cảm thán, "Nếu là người khác, chắc bọn chúng chỉ hận thể rời khỏi ngay lập tức, nhưng còn cậu ta lại muốn chủ động xin chở bệnh viện. Cơ mà, tôi thấy cậu ta hình như giống người châu Âu, ngờ lại được tiếng Trung tốt như vậy..."

      Lúc chuyện, xe lái vào tiểu khu, Hứa Hạ xuống xe, trợ lý đưa cơm trưa cho bà.

      "Mấy người cứ về , hai ngày nay tôi cần dùng xe đâu, mang nó bảo dưỡng chút, có chuyện gì gọi lại cho tôi."

      "Được!"
      Trợ lý Hòa Ti Hành đáp ứng, Hứa Hạ lên phía trước, nhấn chuông cửa.

      Lãnh Tiểu Dã lầu, chăm chú vẽ bản thiết kế, chợt nghe thấy chuông cửa, vội vàng lao xuống mở.

      Hứa Hạ đặt cơm trưa lên tay , "Đây, cơm trưa của con đó!"

      "Cảm ơn mẹ!" Lãnh Tiểu Dã nhận lấy cơm trưa, "Bữa tiệc thế nào rồi?"

      "Bình thường thôi, có gì đặc biệt cả." Hứa Hạ theo vào phòng ăn, phát bình hoa bàn hỏi, "Con mua à?"

      " phải đâu... Là người ta mang tới đó." Lãnh Tiểu Dã thuận miệng .

      Bó hoa này đúng là người khác đưa tới, chắc cũng tính là dối đâu nhỉ1
      Hứa Hạ quan tâm nhiều, dù sao trong nhà cũng thường xuyên nhận được vài món quá, bà nhìn mãi cũng quen rồi.

      Đứng cạnh bàn ăn, Hứa Hạ tháo vòng tay tay xuống, "Chiều nay con có kế hoạch gì ?"

      "Tiếp tục vẽ bản thiết kế thôi." Lãnh Tiểu Dã vừa ăn vừa .

      " muốn ra ngoài sao?" Hứa Hạ hỏi.

      " muốn, con định dùng khoảng thời gian này để hoàn thành bản thiết kế cho học kỳ cuối luôn, giáo bên kia ngừng thúc giục con đó."

      Đương nhiên, đây phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất bây giờ là tuyệt đối muốn ra cửa.

      Tuy Hoàng Phủ Diệu Dương ở ngoài đó, nhưng chắc chắn sắp xếp vài người ở lại canh , bằng mọi giá, cơ hội nhìn thấy .

      "Vậy được rồi, mẹ cũng ở nhà thiết kế với con." Hứa Hạ lên lầu, vài bước, bà chợt dừng lại, "Đúng rồi, bữa tối... Chúng ta ăn lẩu được ?"

      "Được!" Lãnh Tiểu Dã lập tức đồng ý, sau đó ngẩng đầu cười cười, "Nhưng... Con có thời gian siêu thị với mẹ đâu nhé!"

      chúng, những chuyện gì cần ra khỏi nhà, nhất định làm.

      "Con lười đó!"

      Trừng mắt liếc cái, Hứa Hạ nhún vai, lên lầu tẩy trang thay quần áo.

      Lãnh Tiểu Dã ăn com xong, dọn dẹp chút rồi cũng về phòng, đem bản thảo hoàn thành cho xong.

      cầm lấy máy tính bảng, xem hành tung của Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa.

      Vừa mới mở máy tính lên, liền nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyên tới, vội vàng tắt, đặt máy tính qua bên.

      Cửa bị mở ra, nhìn thấy Hứa Hạ tẩy trang, thoải mái cầm đĩa trái cây vào.

      Đặt cái đĩa lên bàn, bà tùy tiện cầm lấy bản thiết kế hoàn thành của Lãnh Tiểu dã.

      Nhìn bản thiết kế của con mình, Hứa Hạ cười gật đầu, " tệ?"

      Tuy phải là nhà thiết kế chuyên nghiệp, nhưng dù sao, nhiều năm qua nhìn biết bao nhiêu trang phụ đẹp, đối với xu hướng thời gian, cũng có mắt thẩm mỹ.

      Lãnh Tiểu Dã nhét quả nho vào miệng, "Tất nhiên rồi, con là ai cơ chứ?"

      Hứa Hạ khẽ giơ khóe môi, "Xem ra gen nghệ thuật của mẹ cũng yếu, côn vẫn được thừa kế chút từ mẹ."

      Lãnh Tiểu Dã khẽ cười, "Mẹ, mẹ đừng có mèo khen mèo dài đuôi được ?"

      "Mẹ đây chỉ ăn ngay mà thôi." Nhìn số nữ trang ở trang cuối, Hứa Hạ cầm lấy nhận xét, đảo mắt đến ảnh người mắt chụp bên mắt, bà khẽ nhíu mày, "Người mẫu bức tranh này là ai vậy, sao mẹ cứ thấy quen quen thế nhỉ?!"

      Lãnh Tiểu Dã bên cạnh liếc mắt cái, cười le lưỡi.

      Hứa Hạ cầm lên xem, đúng là dùng Hoàng Phủ Diệu Dương làm người mẫu thiết kế rồi.

      Chẳng qua, lại đổi mái tóc của Hoàng Phủ Diệu Dương thành tóc dài của .

      "Ai da, mẹ thân à!" Lãnh Tiểu Dã giành lại bản thiết kế của mình, "Mẹ có thể đừng quấy rầy ý tưởng của con được , cho con khí yên tĩnh để thiết kế, ok?!"

      "Tính tình kỳ lạ!" Hứa Hạ liếc mắt nhìn , "Vậy sao còn mở nhạc làm gì?"

      "Hai cái này đâu giống nhau, mà con cũng nghe nghe nhạc lời đó chứ, làm gì có ai hát đâu." Lãnh Tiểu Dã đứng lên, cầm lấy vai bà đẩy ra cử. "Mẹ, mẹ nghỉ chút , nếu thi... mua đồ ăn cũng được, cho con yên tĩnh chút, được ?"

      "Được rồi, mẹ dạo đây, thuận tiện siêu thị luôn. Con cũng đừng cắm đầu vào vẽ, nhớ ăn trái cây chút, uống nhiều nước nữa, hai ngày nay mẹ thấy con giống bị ho khan chút..."

      "Con biết rồi, nữ vương điện hạ, mẹ mau !" Lãnh Tiểu Dã thấy bà ra cửa, mới dừng tay lại.

      Nhìn mẹ mình xuống lầu, thở phào nhõm, quay về phòng, cầm lấy bản thiết kế lấy Hoàng Phủ Diệu Dương làm mẫu.

      Nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ của , lại nghĩ thêm được ý tưởng.

      nhanh chóng cầm lấy giấy bút phác họa lên.

      Bắt đầu bản thiết kế mới, Lãnh Tiểu Dã tập trung tới nỗi quên bén luôn chuyện của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Lãnh Tiểu Dã ở nhà thiết kế, Hứa Hạ xuống lầu, mặc áo khoác vào, cầm lấy khẩu trang và mắt kinh to ra khỏi nhà.

      có xe, bà lười biếng qua khu dành cho người bộ, chạy tới siêu thị cách đó mua nguyên liệu nấu ăn.

      Hứa Hạ biết, từ khi bà vừa bước chân ra khỏi nhà, những người cận vệ mà Hoàng Phủ Diệu Dương sắp xếp luôn theo.

      người trong đó liền qua, gõ vào cửa sổ xe của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Bá tước tiên sinh, bà Hứa ra khỏi nhà rồi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nghiêng măt, nhìn bóng dáng Hứa Hạ băng qua đường.

      "Tôi thấy rồi."

      Ánh mắt nhìn tới hai bao to tay bà, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, nhìn khu bách hóa cách đó xa, nhàng giơ tay lên.

      "Mau theo, được để bà ấy phát ."

      cận vệ lập tức đuổi theo Hứa Hạ, theo bà vào khu bạch hóa, vô siêu thị.

      Thấy Hứa Hạ đẩy xe đến khu vực tươi sống chọn mua nguyên liệu, lập tức gọi điện thoại về thông báo.

      "Bá tước tiên sinh, bà Hứa mua nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị."

      Hoàng Phủ Diệu Dương giơ ngón tay lên, nhàng xoa cầm, lát sau, mở miệng.

      "Chờ đến khi bà ấy tính tiền cho tôi biết."

      Hứa Hạ dạo vòng lớn ở siêu thị, mua được ít nguyên liệu, đến lúc tính tiền, cũng ai phát đàn chị trong giới ca hát lại tự mình ra siêu thị mua sắm.

      Cận vệ nhìn thấy bà ra, lập tức thông báo cho Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Nhận được thông báo, Hoàng Phủ Diệu Dương đẩy cửa xe ra, "Cầm theo hộp qua, với tôi."

      Lão quản gia cầm hộp qua theo xuống xe, có chút lo lắng, lão nhắc nhở, "Bá tước tiên sinh, ngài... Có phải ngài nóng lòng quá rồi ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn tiểu khu đối diện, "Tôi rất kiên nhẫn rồi."

      Dứ lời, nhấc chân tới ngã tư đường.

      Lão quản gia nhíu mày, đành phải cầm hộp quà theo.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 284+285

      Hứa Hạ cầm hai túi mua sắm lớn, đứng đợi đèn xanh.

      Hoàng Phủ Diệu Dương từ xa tới chào hỏi bà, " Hứa!"

      Hứa Hạ quay lại, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương mỉm cười, nhất thời kinh ngạc, "Hoàng Phủ tiên sinh, sao... Sao cậu lại ở đây?"

      "Vừa về khách nên, nghĩ lại chuyện hôm nay, con thấy hơi băn khoăn, nên cố ý tới thăm chút." Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt đưa tay ra, lão quản gia lập tức đưa hộp quà chuẩn bị trước, "Đây là chút lòng thành của con, mong nhận lấy."

      Hứa Hạ bất đắc dĩ cười cười, "Hoàng Phủ tiên sinh, cậu... Chuyện này... Cũng quá khách sao rồi, dù gì cũng là chuyện thôi mà..."

      "Bà Hứa, đây là lòng thành tiên sinh, ngài hãy mau nhận lấy." Lão quản gia đứng bên giúp.

      "Tấm lòng này tôi xin nhận, vậy là được rồi." Hứa Hạ lắc lắc túi mua hàng trong tay, "Cậu xem, tôi còn cầm nữa được ?"

      "Con giúp được ?" Khi chuyện, đưa tay ra, cầm lấy túi mua hàng.

      Đúng lúc, đèn xanh xuất , liền nhấc chân qua đường.

      Thấy nhiệt tình như vậy, Hứa Hạ cũng từ chối nữa, có vẻ có tình người cho lắm.

      Bất đắc dĩ, bà đành phải theo .

      Ba người nhau tới đường cái, tới cửa tiểu khu.

      Bảo vệ nhìn thấy cùng Hứa Hạ vừa vừa chuyện, cũng ngăn cản, Hoàng Phủ Diệu Dương và lão quản gia thuận lợi qua cửa.

      tới trước biệt thự của mình, Hứa Hạ nâng tay chỉ, "Đây là nhà của tôi!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương đặt túi to lên bậc thang, "Con tới đây thôi."

      Hứa Hạ mở miệng cười, "Đừng như vậy, dù sao cũng tới nơi rồi, vào trong ngồi chút !"

      Trong mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên ý cười, nhưng ngoài miệng lại : "Chuyện này... Có phải rất mạo muội rồi ?"

      lầu, Lãnh Tiểu Dã phác họa váy, nghe được tiếng chuông của, biết mẹ lại quên mang theo chìa khóa, vội vàng đặt viết xuống, chạy xuống lầu.

      "Tới đây, mẹ quên mang theo chìa khóa được à?"

      vừa mở cửa vừa kêu than.

      "Trong nhà có người, mang theo chìa khóa làm gì?" Hứa Hạ mở cửa vào, lập tức khách sáo tránh đường, "Hai vị, mời vào!"
      Còn người khác nữa sao?

      Lãnh Tiểu Dã nghi ngờ nhìn qua.

      Chỉ thấy ánh sáng tối sầm lại, bóng người cao lớn xách theo hai túi mua hàng vào.

      Mái tóc màu rám năng, con mắt màu lam nhìn vào .

      Hoàng Phủ... Diệu Dương?!

      Nhìn vẻ mặt đối diện lộ ra ý cười sâu xa, Lãnh Tiểu Dã nháy mắt hóa đá.

      Đưa mắt nhìn biểu kinh ngạc của , Hoàng Phủ Diệu Dương bước lên hai bước, rút ngắn khoảng cách giữ hai người lại.

      "Đây nhất định là con của Hứa rồi, tiểu thư Lãnh Tiểu Dã đúng chứ?" xong, liền buông túi mua hàng trong tay, đưa tay qua, "Rất vui được gặp !"

      Con của Hữa?

      Lãnh Tiểu Dã phục hồi tinh thần, lập tức đoán được, biết tên khốn kiếp này dùng cách gì để mẹ lừa mẹ cho vào nhà nữa đây/

      Đáng chết!
      Tên khốn kiếp này vào nhà làm gi cơ chứ?!

      Lãnh Tiểu Dã thầm cắn răng.

      "Tiểu Dã!" Hứa Hạ thấy ngẩn người, bèn gọi tiếng, vỗ vỗ tay , "Đây là Hoàng Phủ tiên sinh."

      Sợ mẹ nhìn ra sơ hở, Lãnh Tiểu Dã đành đưa tay ra.

      "Hoàng Phủ tiên sinh, chào ngài!"

      Hai tay nắm lấy nhau, bàn tay to lớn của Hoàng Phủ Diệu Dương bao chặt tay .

      Tay nắm cực nhanh.

      Lãnh Tiểu Dã hơi nhíu mày, ngón cái chen vào lòng bàn tay .

      Hèn hạ này, vô sỉ này, lại dám lừa mẹ , ngắt chết luôn!

      Bị ngắt vào lòng bàn tay, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn nhàng nắm lấy bàn tay bé của , buông ra cũng chẳng né tránh, mỉm cười nhìn .

      Chạy chạy lại vài ngày, cuối cùng cũng được nhìn thấy , tuy thể ôm ấp được, nhưng ít nhất cũng được nắm tay.

      Đau, rồi cùng khỏi thôi.

      Hứa Hạ chú ý tới điều này, nhưng lão quản gia đứng phía sau có, ánh mắt lão đảo qua tay hai người, lão liền nhíu mày lại.

      Tính cách hai người này đều rất mạnh, đối với chuyện này, Hoàng Phủ Diệu Dương hoàn toàn bất lời, lão quản gia vội vàng ho tiếng như nhắc nhở.

      Nghe được tiếng ho khan của lão quản gia, Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ buông lỏng ngón tay, Lãnh Tiểu Dã lập tức đưa ngón cái lên, rút khỏi tay .

      "Mẹ mang đồ tới phòng bếp." Hứa Hạ đưa tay nhấc túi nguyên liệu đất lên, "Tiểu Dã, mau mời Hoàng Phủ tiên sinh vào trong ngồi !"

      "Được rồi!" Lãnh Tiểu Dã lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, "Hoàng Phủ tiên sinh, mời vào!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhấc chân vào phòng khác, Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy mẹ vào trog, liên duỗi tay cầm lấy cà vạt của .

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi cho biết, nếu dám nhận ra tôi trước mặt mẹ tôi... Tôi tiêu diệt ..."

      Còn chưa xong, đặt tay lên hông , kéo vào lòng.

      Chỉ sờ tay , đương nhiên thỏa mãn rồi, bây giờ chủ động tới gần, buông tha cơ hội ôm .

      Té vào người , Lãnh Tiểu Dã run sợ, dùng lực đẩy ra, ra vài bước.

      Hứa Hạ cầm đĩa trái cây ra, thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn đứng ở phòng khách, lập tức mở miệng cười.

      "Mau ngồi xuống , đừng khách sao... Đúng rồi, cậu thích uống gì, nước trà hay cái gì khác?"

      "Nước trà là được rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên .

      Hứa Hạ lập tức mở miệng, "Tôi ngâm trà."

      "Mẹ, để con cho!" Lãnh Tiểu Dã ngăn Hứa Hạ lại, uy hiếp nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương rồi xoay người vào bếp.

      Lấy lá trà đặt vào tách, bỏ nước sôi vào, nhìn lá trà trôi nổi mặt nước, đột nhiên nở nụ cười xấu xa.

      Hừ!

      Dám dùng thủ đoạn để vào nhà , vậy cho biết tay.

      Đặt tách trà lên đĩa, kéo ngăn tủ ra, nhìn gia vị bên trong, cầm muỗng múc muối vào.

      Dùng sức khuấy tới khi muối tan hết, dương môi cười.

      Hoàng Phủ Diệu Dương, cho mặn chết luôn!
      Ra khỏi phòng bếp, bình tĩnh đặt tách trà xuống trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Nghiêng người ngồi vào ghế sofa , tùy tiện cầm lấy quả táo, gọt vỏ.

      "Đây là trà mà tôi mang về từ Tín Dương Mao Tiêm đó, biết Hoàng Phủ tiên sinh đây có thích !" Hứa Hạ khách sáo .

      "Cảm ơn."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cảm ơn tiếng, nâng tay cầm lấy tách trà, ánh lướt nhìn Lãnh Tiểu Dã ngồi ghế sofa nho.

      Lãnh Tiểu Dã chú tâm gọt vỏ trái cây, chưa từng nhìn lần.

      Chẳng lẽ, là do quá nhạy cảm rồi sao?!

      Cầm lấy tách, Hoàng Phủ Diệu Dương uống thử hớp.

      Nhất thời, cau mày lại.

      ràng tách trà này bị đụng tay vào, vừa đắng vừa mặn chẳng khác gì nước biển.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 286+287

      Nuốt ngụm trà trong miệng xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn Lãnh Tiểu Dã nở nụ cười vui vẻ.

      Trong mắt lên hai chữ ràng —— đáng đời!

      "Hoàng Phủ tiên sinh, nước trà thế nào?" Hứa Hạ cười hỏi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ho , "Vô cùng... Đặc biệt."

      Hứa Hạ chỉ nghĩ rằng rất thích, liền nhiệt tình giới thiệu, "Lúc trước tôi diễn ở miền Nam, sư phụ về trà cho tôi biết, loại trà này phải uống ba ngụm mới cảm giác được hương vị của nó, cậu mau thử xem.

      hổ là mẹ ruột.

      Hà....!

      Lãnh Tiểu Dã cười to trong lòng, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cười như .

      "Hoàng Phủ tiên sinh, nhớ uống từng ngụm từng ngụm nhé!"

      Tiểu thử thúi, xem còn dám phá...!

      Bưng tách trà lên, liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tách đến bên, uống ngụm lớn, sau đó nuốt xuống.

      Lãnh Tiểu Dã mở to mắt kinh ngạc, ... thực dám uống sao?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương liếc nhìn cái, uống thêm ngụm.

      Sau đó, lại ngụm lớn.

      ...

      Nước trà trong tách dần cạn.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn nuốt xuống, cổ họng cảm thấy thoải mái.

      Đương nhiên Hứa Hạ hề biết con mình bỏ thêm gia vị vào trà, chỉ nhàng mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Hoàng Phủ tiên sinh hình như phải là người Trung Quốc, cậu tới Bắc Kinh để làm ăn sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nuốt ngụm trà cuối cùng xuống miệng, nâng tay che miệng, nhàng ho khan hai tiếng, cổ họng vì chất mặn mà ngừng rát.

      "Con tới đây tìm người!"
      Giọng của có chút khàn khàn.

      Uống cả chén nước muối như vậy, dù là ai cũng thoải mái.

      Huống ch, tàu xe mệt mỏi, khí Bắc Kinh lại khô ráo, khiến có chút khỏe.

      Nghe được giọng có chút thay đổi, Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, trò đùa thành công, nhưng cũng vui vẻ lắm.

      Hứa Hạ là người nhiệt tình, nghe Hoàng Phủ Diệu Dương tìm người, bà chẳng ngượng ngùng gì, chủ động giúp đỡ, " biết cậu muốn tìm ai, tôi có quen biết rất nhiều người ở Bắc Kinh, chừng có thể giúp đỡ cậu phen."

      Lãnh Tiểu Dã ho tiếng, đặt quả táo gọt vỏ xong vào đĩa trái cây, giơ dao lên, chặt đứt quả táo thành hai nữa.

      Tên khốn kiếp này, nếu dám ra tên , chặt đứt !

      Hoàng Phủ Diệu Dương liếc mắt nhìn dao gọt trái cây, nghiêng người , "Con có manh mối rồi, tạm thời cần làm phiền đâu."

      Hứa Hạ gật đầu, "Hi vọng cậu sớm tìm được."

      "Cảm ơn ." khách sao .

      , di động Hứa Hạ liền vang lên, lấy ra nhìn dẫy số hiển thị màn hình, bà áy náy cười với Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Thực xin lỗi, tôi có điện thoại."

      " sao, cứ tự nhiên ạ." Hoàng Phủ Diệu Dương .

      "Tiểu Dã, con tiếp đãi Hoàng Phủ tiên sinh tốt chút." Hứa Hạ cầm di động vào căn phòng , thuận tay đóng cửa lại.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn mẹ mình, rồi liếc Hoàng Phủ Diệu Dương cái, " mau !""

      nhìn , bình tĩnh mở miệng, "Em tiễn tôi ."

      khinh thường, "Nằm mơ."

      nhún vai cái, "Vậy tôi ở đây ăn cơm luôn."

      "..." Lãnh Tiểu Dã chán nản, " biết như vậy rất quá đáng sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại, nhìn , "Vậy còn em, sao tạm biệt tôi?"

      Lãnh Tiểu Dã hừ , "Nếu cho biết, để tôi sao?"

      nhíu mày, "Em hỏi, sao biết tôi cho?"

      trừng mắt, "Vì tôi biết, có hỏi cũng như ."

      nhìn mặt chăm chú, nhớ tới tờ giấy kia, Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng hít vào hơi.

      "Tiểu Dã, thực ra tôi... Khụ... Tôi chưa từng xem em như Arthur, cũng phải Tiểu Tuyết..." đưa tay ra nắm lấy tay , khống chế được ho khan hai tiếng, "Nếu lúc trước tôi đối xử tốt với em, tôi... Khụ khụ... Tôi xin lỗi, thực rất xin lối em!"

      Nghe được xin lỗi, lông mày Lãnh Tiểu Dã liền nhảy dựng.

      , "xin lỗi"?!

      người đàn ông kiêu ngạo, ngang ngược, thế mà lại "xin lỗi" với ?!

      Tiếng cửa mở từ căn phòng vang lên, vội vàng rút tay ra.

      Hứa Hạ ra, áy náy ngồi vào chỗ cũ, "Thực xin lỗi, Hoàng Phủ tiên sinh đừng để ý."

      " sao." Hoàng Phủ Diệu Dương .

      Lãnh Tiểu Dã ngồi thẳng dậy, "Hoàng Phủ tiên sinh có việc, muốn rồi."

      "Gấp vậy sao?" Hứa Hạ nâng tay xem đồng hồ, "Tôi còn định mời cậu ở lại dùng bữa tối chung luôn!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương cười, "Chuyện này... sao chứ?"

      Hứa hạ mở miệng , "Có gì đâu, ăn lẩu nhiều người mới vui chứ, cũng biết cậu đây có ăn quen ..."

      "Mẹ, người ta lúc nào cũng ăn cơm tay, làm sao mà ăn lẩu được!" Lãnh Tiểu Dã xong, liền cau mày nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Hơn nữa, người ta còn có việc... Đúng , Hoàng Phủ tiên sinh!"

      cắn răng bốn chứ "Hoàng Phủ tiên sinh", chứng tỏ rất tức giận.

      Lão quản gia đứng bên cạnh thấy nổi bão, nhàng ho khan tiếng, "Đúng vậy, bà Hứa, thực rất xin lối, tối này bá tước tiên sinh còn bữa xả giao, xem ra phải để ngày khác rồi!"

      Hứa Hạ bị lừa mà chẳng hay biết gì, cười : "Vậy à, thế tôi cũng ép nữa."

      Hứa Hạ còn ở đây, Hoàng Phủ Diệu Dương tiện tức giận, chỉ vui liếc nhìn lão quản gia cái, rồi lại nhìn Lãnh Tiểu Dã lát, mới nhấc chân rời .

      Hứa Hạ lập tức đứng dậy đưa tiễn, lão quản gia cố ý ở lại phía sau, khom người trước Lãnh Tiểu Dã.

      "Phiền chút rồi."

      Do dự lát, cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã đành theo sau, tiễn hai người ra khỏi cửa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương dừng chân ở bậc thang, xoay mặt nhìn , "Tiểu thư Tiểu Dã, có thể phiền đưa tôi chút được , tôi quên đường mất rồi!"

      Thực ra, Lãnh Tiểu Dã vốn định đưa .

      Nhớ lại chén trà mặn, và câu 'xin lỗi' kia của , cũng có chút mềm lòng.

      vốn định lấy cớ tiễn , chuyện với , nhưng nghe câu kia, lập tức nổi giận.

      Coi mình là ông nội người ta sao, nghĩ có cách từ chối?

      ghét nhất bị người khác dạy đời, sắp xếp, tự động sinh ra tâm lý phản nghịch.

      "Tôi còn bản thiết kế nữa, rảnh!"

      Xoay người, vào trong.

      "Thực xin lỗi, Hoàng Phủ tiên sinh!" Hứa Hạ giật mình, vội vàng xin lỗi , "Nha đầu này bị tôi chiều hư rồi, lễ phép chút nào cả, tôi đưa cậu được ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày đứng dưới bậc, kìm nén cơn giận, " cần đâu."

      "Bà Hứa, hôm nay làm phiền bà rồi!" Quản gia vội vàng lên hòa giải, "Chúng tôi tìm chút, nhất định ra được thôi mà, nếu bà ngại, ngày khác chúng tôi lại tới thăm."

      Hứa Hạ gật đầu cười, "Được, lúc nào tôi cũng hoan nghênh, hai vị đường cẩn thận."

      "Tạm biệt." Quản gia khom người trước mặt bà, tới vỗ tay Hoàng Phủ Diệu Dương, "Bá tước tiên sinh, chúng ta phải rồi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :