1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hậu cung Nghi Tu truyện - Sữa Chua Đông Lạnh (28.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 19 (2)

      Ta xem lại mấy chương, phát có nhiều chỗ sai, trong vài ngày tới từ từ sửa lại. Trong chương này, ta tạm sửa Xác Tần thành Cẩn Tần, cũng chính là Cẩn Phi sau này. Các nàng thông cảm cho ta nhé, mới edit lần đầu nên còn nhiều sai sót. ^^

      Chu Nghi Tu vội vàng chạy tới Châu Quang điện thuộc Cam Tuyền cung. Dư Phong khóc mãi thôi, nhũ mẫu dỗ thế nào cũng chẳng chịu nín. Chu Nhu Tắc vội ôm lấy , càng khóc lớn hơn, khóc đến nỗi đỏ cả mặt. Huyền Lăng còn cách nào khác, nghe nội thị báo Chu Nghi Tu đến, liền vội , “Mau tuyên nàng ấy vào!”

      Chu Nghi Tu hành lễ đâu đó xong xuôi, Huyền Lăng gọi nàng qua dỗ đứa . Dư Phong vừa được ôm vào lòng mẫu thân liền nín khóc, chỉ còn những tiếng thút thít, nấc nghẹn.

      “Đại Hoàng tử còn , khó tránh khỏi kêu khóc. Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thứ tội.”

      “Đều tại bản cung tốt, vốn dĩ chỉ muốn nhìn đứa chút, nào ngờ khéo quá hóa vụng.” Sắc mặt Chu Nhu Tắc tốt, vừa nãy nàng ta cố gắng cúi thấp người để dỗ Dư Phong, vậy mà đứa còn chịu cho nàng ta mặt mũi, đúng là biết điều!

      ra là ý của trẫm. Uyển Uyển thích Phong nhi như vậy, trẫm chỉ muốn họ thân với nhau hơn chút.” Huyền Lăng ở bên chen vào.

      “Tâm ý của tỷ tỷ, muội muội rất hiểu. Hoàng thượng, đứa hay dỗi là chuyện thường tình, đôi lúc nô tì cũng phải chiều theo .” Chu Nghi Tu tiếp tục , “ lâu nữa, khi tỷ tỷ có con rồi, mẫu tử tình thâm, chừng Hoàng thượng còn phát ghen với nữa kìa.”

      Huyền Lăng quay đầu qua nhìn Nhu Tắc, “Uyển Uyển, nàng làm như thế sao?”

      Khuôn mặt Chu Nhu Tắc nhất thời đỏ bừng cả lên. Nàng ta cúi đầu, gì cả, nắm lấy bả vai của Huyền Lăng. Nghi Tu gọi nhũ mẫu, bảo ôm đứa xuống, còn mình vội chuyển sang đề tài khác, “Muội muội hôm nay có đưa tới mấy cành mai đỏ, biết tỷ tỷ có thích ?”

      “Đẹp lắm. Muội muội có lòng.” Nhu Tắc nhìn thấy Chu Nghi Tu cười, nhưng ánh mắt nàng lại lạnh lẽo vô cùng cảm thấy run cả người. biết vì sao, mỗi lần đối mặt với muội muội, nàng ta đều có cảm giác kỳ lạ, khiến nàng ta thể phát ra cái uy của vị Hoàng hậu.

      “Uyển Uyển, nàng lạnh sao?” Nhất cử nhất động của Chu Nhu Tắc đều lọt khỏi tầm mắt của Huyền Lăng. Thấy nàng co rúm người, lập tức quan tâm.

      “Lò sưởi đốt lâu rồi, có lẽ cũng nên cho thêm ít than.” Chu Nghi Tu .

      Huyền Lăng lập tức phân phó Lý Trường, “Y theo lời của Quý phi mà làm .”

      Chu Nghi Tu thấy việc vừa rồi qua liền đứng dậy, , “Trời còn sớm nữa. Nô tì nên hồi cung rồi, ngày khác lại đến vấn an tỷ tỷ.”

      Huyền Lăng để lắm, hơi nâng tay, “Ái phi về .”


      “Nương nương, hôm nay trời nắng, chúng ta ra ngoài dạo nhé?” Hội Xuân thấy chủ tử sau khi trở về từ Cam Tuyền cung cứ mãi phiền muộn, liền nghĩ đủ cách để chủ tử được vui.

      Nghi Tu hiểu ý tốt của Hội Xuân, nàng gật đầu đồng ý.

      Mới ra cửa gặp người. Người nọ thấy Chu Nghi Tu, vội bước tới cúi chào, “Tần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.”

      Chu Nghi Tu nhìn ra là Cẩn Tần, nàng cười với nàng ta, “Muội muội cần đa lễ. ngờ bản cung và muội muội đều có nhã hứng đến đây ngắm tuyết.”

      Cẩn Tần trang điểm theo lối thuần khiết, áo màu lục phối cùng váy dài màu trăng non, tóc cài đôi thoa ngọc bích, đứng giữa nơi đầy tuyết trắng như hòa làm thể. Nàng ta cung kính, “Tần thiếp ở trong cung mãi cũng buồn, thỉnh thoảng mới ra cửa, dám nhận lời của nương nương.”

      “Muội còn trẻ, nên ăn mặc rực rỡ hơn chút.” Chu Nghi Tu ra vẻ quan tâm.

      Gương mặt Cẩn Tần chợt thoáng qua chút thương cảm, “Tần thiếp ở phân vị Tần bé, nào dám so sánh cùng các vị nương nương. Huống chi, Hoàng thượng có lẽ sớm quên tần thiếp, tần thiếp có trang điểm rực rỡ cũng có ai xem.”

      Chu Nghi Tu khẽ lắc đầu, Cẩn Tần quả thực là người có đầu óc. Dám ra lời như vậy, nếu lọt vào tai kẻ khác, chỉ e nàng ta bị gán vào tội oán hận Hoàng đế. Kiếp trước, nàng giúp nàng ta dọn sạch đối thủ, kiếp này, nàng làm như vậy nữa. Chu Nghi Tu ra tay cũng có người khác thay nàng trừ Cẩn Tần.

      “Muội muội hà tất ra lời ấy? Hoàng thượng nhớ đến muội, tại sao nghĩ cách để người chú ý đến, mà lại ở đây coi bản thân mình?”

      “Ý tốt của nương nương, tần thiếp xin nhận. Nhưng mà, trong mắt của Hoàng thượng nào có tần thiếp?” Cẩn Tần xong, nơi khóe mắt có mấy giọt lệ.

      Nghi Tu thầm nghĩ, thà rằng chính mình thu nạp Cẩn Tần, còn hơn để nàng ta về phe Chu Nhu Tắc, sau này đợi cơ hội thuận lợi có thể đẩy ngã vị tỷ tỷ kia. Nàng lặng lẽ đánh giá nàng ta phen, “Hình như người muội muội có mùi huân hương?”

      “Mũi của nương nương nhạy đấy! Đây là túi thơm do thần thiếp làm ra.” Cẩn Tần lấy từ bên hông ra cái hồng bao.

      “Có phải bên trong có hương hoa mai?” Nghi Tu vốn tinh thông y đạo, bất kỳ loại dược thảo nào cũng thoát được cái mũi của nàng.

      “Đúng vậy, còn có lá thông, lá trúc. Tuy rằng phải là báu vật gì, nhưng mùi hương này vô cùng thanh nhã.” Cẩn Tần thấy Nhàn Quý phi hứng thú liền hồ hởi .

      Chu Nghi Tu nghe xong cười, “Muội muội rất khéo tay, nhưng có điều, lá trúc kia quá nồng, át cái hương thơm thanh khiết của hoa mai, để chúng cùng chỗ e là hợp với nhau.”

      Cẩn Tần hơi ngơ ngác rồi hiểu ra, lúc này mới khuỵu gối xuống, “Đa tạ nương nương chỉ điểm, tần thiếp cảm kích vô cùng.”

      “Muội muội là người thông minh. Bản cung cũng nên trở về rồi.” Chu Nghi Tu xoay gót, trở lại Phượng Nghi cung.


      đường về, Hội Xuân kìm được tò mò liền hỏi chủ tử, “Nương nương, Hoàng thượng có lẽ sớm quên vị Cẩn Tần bé kia rồi.”

      Chu Nghi Tu nghe vậy liền lườm Hội Xuân cái, “Nàng ta có được sủng ái hay quan trọng, mấu chốt ở chỗ, bản cũng giúp nàng nhưng Hoàng hậu . Huống hồ, nếu nàng ta may mắn được sủng ái, tất nghĩ đến bản cung đầu tiên. Hoàng hậu phải luôn khen ngợi nàng ta “im lặng ngoan ngoãn” hay sao? Cẩn Tần được sủng, tỷ tỷ cũng thể phản đối. Dám có ý muốn đoạt Phong nhi của bản cung, bản cung ngại gì mà để tỷ tỷ nhường ít thương của Hoàng thượng cho kẻ khác?”

      “Với tính tình của Hoàng hậu, xem ra chỉ có thể nhẫn nhịn. Người xem, lúc nào nàng ta cũng chiếm lấy Hoàng thượng, nhưng gần năm rồi mà chẳng có tin vui...”

      “Im ngay! Những lời này muốn là có thể sao? Nếu để kẻ khác vô tình nghe thấy, ngươi có trăm cái miệng cũng đủ đền tội!” Chu Nghi Tu cả giận, quát lên.

      Hội Xuân sợ tới mức quỳ xuống đất thỉnh tội, “Nô tỳ lỡ lời, xin nương nương thứ tội.”

      Chu Nghi Tu thở dài, “Cũng tại ta ngày thường quá chiều ngươi! Sau khi hồi cung, ngươi theo Nhiễm Đông mà học lại quy củ. Bản cung cần người quá mồm mép ở bên cạnh!”

      “... Nô tỳ tuân mệnh.” Hội Xuân lặng lẽ lui ra.

      Mấy ngày sau, hậu cung truyền ra tin tức, Huyền Lăng sủng hạnh Cẩn Tần, thăng vị cho nàng ta lên Tòng Tứ phẩm Thuận nghi.
      song ngư, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20 (1)

      Sóng gió nho ở hậu cung thoát được tai mắt của Thái hậu. Hoàng hậu đưa Dư Phong đến Châu Quang điện, tuy ngoài mặt rằng mình quan tâm đứa , muốn cùng nó thân thiết hơn chút, nhưng những người sáng suốt đều nhìn ra chủ ý của nàng ta.

      Thái hậu ngồi bên cửa sổ, chăm chú nhìn mấy con cá vàng tung tăng trong bể nước rồi với Trúc Tức, “Loài vật vô ưu vô lo, chỉ biết há miệng ăn cơm, nào có như người trong hậu cung, bề ngoài tôn quý mà nỗi khổ trong lòng đành ngậm đắng nuốt cay.”

      Trúc Tức , “Thái hậu khổ tận cam lai, giờ nên là lúc người hưởng phúc.”

      Thái hậu nhếch môi, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, “Tuy ngươi như vậy, nhưng nếu ai gia buông tay, phó mặc mọi thứ, biết hậu cung này loạn thành cái dạng gì nữa.”

      Lão nhân gia nàng vừa dứt lời, thị tỳ ở bên ngoài vào bẩm báo, Hoàng hậu chờ ở điện bên ngoài.

      Thái hậu cầm lấy khăn Trúc Tức đưa đến, suy nghĩ trong giây lát rồi đứng dậy, “ thôi, lâu rồi ai gia chưa gặp Hoàng hậu.”

      Chu Nhu Tắc đứng ở chính điện Di Ninh cung. Huyền Lăng hiếu thuận, so với Cam Tuyền cung của nàng, nơi này hơn phân nửa là trân bảo hiếm có đời. Có điều, nàng chẳng còn tinh thần để mà ngắm chúng, trong lòng nàng lo lắng khôn nguôi, biết Thái hậu đột ngột gọi nàng đến là có việc gì.

      Kỳ thực, Chu Nhu Tắc cần Thái hậu hỏi đến cũng có thể đoán ra năm bảy phần là do chuyện của Dư Phong. Bây giờ nghĩ lại, hôm đó nàng hành động có hơi nóng nảy, vô tình đắc tội với Chu Nghi Tu, nhưng rồi nàng lại nghĩ, nàng là Hoàng hậu kia mà? Chu Nghi Tu chẳng qua chỉ là phi tần, lấy cái gì để oán trách nàng?

      Trúc Tức đỡ Thái hậu ra chính điện, Nhu Tắc vội hành lễ, “Nhi thần thỉnh an Mẫu hậu, Mẫu hậu thiên tuế vạn phúc.”

      “Đứng lên .” Thái hậu ngồi ngay ngắn ở ghế , nhìn vị Hoàng hậu xinh đẹp nhưng chẳng có chút khí chất, trong lòng cảm thấy ức chế vô cùng, liền , “Ai gia nghe được Hoàng hậu gần đây khỏe, giờ đỡ hơn chút nào chưa?”

      Nhu Tắc thấy Thái hậu trìu mến gọi mình là “A Nhu” như thường ngày, trong lòng liền dấy lên nỗi lo lắng, nhưng rồi khi nghe lão nhân gia nàng hỏi thăm bệnh tình của mình, nàng cũng bớt đôi chút nghĩ ngợi rồi thưa, “Đa tạ Mẫu hậu quan tâm, nhi thần khỏi hẳn.”

      Thái hậu “ừ” tiếng rồi tiếp tục, “Hoàng hậu khỏe mạnh ai gia yên tâm, có điều, ngươi và Hoàng thượng qua năm đại hôn mà vẫn chưa có tin vui.”

      Nhu Tắc cúi đầu, khẽ nhếch môi đáp, “Nhi thần vô năng, chậm chạp việc sinh hạ long duệ cho Hoàng thượng.”

      “Hoàng hậu sao lại khiêm tốn như vậy? Ai gia thấy, Hoàng thượng rất sủng ái ngươi, ngày ngày nghỉ lại Cam Tuyền cung, đứa cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Có điều, ngươi thân là Hoàng hậu, độc sủng là chuyện tối kỵ, hậu cung thiếu người tài đức, ngươi nên khuyên nhủ Hoàng thượng đừng quá vắng vẻ những phi tần khác.”

      “Mẫu hậu giáo huấn rất phải, đều là lỗi của nhi thần.”

      “Ngươi là Hoàng hậu, phải có lòng bao dung. Ai gia nghe , ngươi sai người đưa Dư Phong đến Châu Quang điện, còn thỉnh cầu Hoàng thượng cho ngươi nuôi nấng, có việc này ?”

      Nhu Tắc nhất thời nghẹn lời, hồi lâu sau mới dám , “Nhi thần... nhi thần rất thích Đại Hoàng tử, cho nên...”

      Thái hậu nghe vậy thở dài, “Dư Phong là con ruột của Nghi Tu, lúc sinh phải trải qua muôn vàn khó khăn. Nàng bây giờ là Quý phi, so với ai gia, lẽ ra ngươi nên nhìn thấu mọi mới phải. Ngươi tự mà cân nhắc, đừng để tình cảm tỷ muội hai người vào chốn đường cùng.”

      Nhu Tắc bị Thái hậu cho hồi, thẹn đến mức mặt đỏ tai hồng, giọng cũng chợt trở nên yếu ớt, “Nhi thần nhớ kỹ, từ nay về sau đối xử với muội muội tốt.”

      “Ai gia có trách, ngươi cũng đừng cả nghĩ. Ngươi thân là cháu của ai gia, ai gia sao thương ngươi chứ? Nhưng ngươi là Hoàng hậu, phải biết nghĩ cho Đại Chu, nhiều con nhiều cháu mới là phúc của xã tắc. Ngươi về , suy nghĩ cho kỹ mấy lời của ai gia...”

      Trong cuộc đời của mình, Thái hậu hận nhất nữ tử dụ dỗ, mê hoặc đế vương, độc sủng kiêu ngạo. Năm xưa, tiên hoàng Long Khánh đế vì Thư Quý phi mà phế truất Hạ Hoàng hậu, bất hòa với dưỡng mẫu là Chiêu Hiến Thái hậu, biết bao phi tần chịu liên lụy trong chuyện ngày đó. Giữa thế cục như vậy, Lâm phi quyết định nhẫn nại mình, từng bước đoạt lấy đế vị cho Huyền Lăng. Chu Nhu Tắc tuy rằng đúng, nhưng dẫu sao cũng là cháu của lão nhân gia nàng, chịu chút dạy dỗ này là được rồi.

      Chu Nhu Tắc quay về tẩm điện, nghĩ lại mấy lời hôm nay của Thái hậu, càng nghĩ càng thương tâm, chăn uyên ương bị nàng vò lấy trong nước mắt. Vì sao chứ? Nàng đến bây giờ sao vẫn chưa có con? Phải đợi đến bao lâu nàng mới hoài thai đứa con của mình...?!
      song ngư, duyenktn1, thuyt5 others thích bài này.

    3. phương1311

      phương1311 Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      53
      Xem chân hoàn, thương hoàng hậu. Mong rằng ở đây tỷ ấy hạnh phúc
      Nhược VânTrâu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20 (2)

      “Nương nương, Đoan phi nương nương và Cam Tu nghi đến.” Tiễn Thu kéo rèm, nghênh hai vị quý nhân vào nội điện.

      Chu Nghi Tu mời cả hai ngồi xuống rồi phân phó hạ nhân, “Tiễn Thu, nhanh lấy trà Bích Loa xuân mang đến đây. Đoan tỷ tỷ và Cam muội muội ngại tuyết lạnh đường xa đến thăm bản cung, lúc này đây cần ấm áp mới phải.”

      Tiễn Thu lĩnh mệnh ngay. Đoan phi nhìn thấy bàn có mấy quyển sổ liền , “Muội muội chăm chỉ đấy, sách gì thế?”

      Nghi Tu khẽ cười, “Mọi chuyện đều bình yên vô , Hoàng hậu dần khỏe lại, muội muội đâm ra lười nhác, lúc rảnh rỗi đọc chút thi từ tạp văn thôi.”

      “Quý phi tỷ tỷ nề hà trước vinh nhục, chính là tấm gương cho chúng tần thiếp.” Cam thị mở miệng khen ngợi.

      “Cam muội muội quá lời rồi, bản cung thực dám nhận, chỉ là hư danh mà thôi.” Chu Nghi Tu đảo mắt nhìn qua song cửa. luồng gió lạnh thổi qua, mảnh tuyết trắng cành cây lộp độp rơi xuống.

      Cam thị thấy Nhàn Quý phi vậy liền nhíu mày, “Nô tì nghe , Cam Tuyền cung bên kia vô cùng xa hoa lãng phí, trong sổ ghi lại có bảo vật trân quý đến vạn lượng vàng, nàng ta là quốc mẫu, chỉ e việc này ổn đâu.” Sau khi nàng nhập cung, bề ngoài luôn cố gắng duy trì vẻ hiền đức, hiếu thuận, nhưng từ khi thấy Hoàng hậu ca múa trước mặt người khác, chẳng ra thể thống gì, trong lòng liền chẳng có chút tôn kính.

      Nghi Tu rất thích tính tình của Cam thị, ăn ngay thẳng, hề vòng vo tam quốc. Nàng cảm thấy nàng ta vô cùng thú vị, thuận miệng câu, “Cam muội muội nóng nảy quá đấy. Hoàng hậu thân là mẫu nghi thiên hạ, vài món bảo vật là gì, Hoàng thượng dù có ban cho nàng ta lầu vàng cũng là lẽ đương nhiên.”

      Cam thị đối với Huyền Lăng tình cảm bình bình, nghĩ lại quân thần khác biệt nên cũng dám đưa ra ý kiến gì thêm, chỉ , “Nếu là vậy, nô tì còn gì để .”

      “Ta đùa đấy mà, muội muội đừng tưởng .” Chu Nghi Tu thầm than trong lòng, Cam tướng giáo dưỡng con cái quá quy củ, đáng tiếc, kiếp trước bị Huyền Lăng phế làm thứ dân, khí tiết tuổi già khó lòng giữ được.

      Lò than bắn ra vài tia lửa , đúng lúc, nhũ mẫu bế Dư Phong vào trong. Dư Phong thấy Đoan phi, giơ giơ tay ra, ý muốn nàng ôm . Đoan phi cẩn thận từng chút đón lấy từ trong tay nhũ mẫu, đặt ngồi đầu gối rồi cười với Nghi Tu, “Mấy ngày gặp, lớn hơn rất nhiều rồi. Thời gian mới đó mà trôi mau quá, con người ta cũng ngày càng già .”

      “Tỷ tỷ còn trẻ, sao lại như vậy chứ?” Chu Nghi Tu nhìn con rồi , “Sao tìm người khác? Con đấy, chỉ biết làm nũng với Đoan mẫu phi!”

      Cái miệng nhắn của Dư Phong chợt kêu lên, “Đoan mẫu phi.” Ánh mắt chợt chuyển hướng nhìn qua Cam thị, dường như suy nghĩ lát rồi bập bẹ, “... Cam... Cam mẫu phi.”

      Đứa tập làm hai người đều cảm thấy vui. Cam thị cười tươi, “Tỷ tỷ quả có phúc khí, Đại Hoàng tử thông minh, thực khiến người ta ngưỡng mộ.”

      Chu Nghi cười cười, xua xua tay rồi , “Tiểu hài tử này, muội đừng có khen , kiêu ngạo cho xem. Từ lúc biết cứ luôn ầm ĩ thôi, ta thực mong yên lặng chút.”

      Dư Phong dường như hiểu được lời của mẫu phi , liền cọ đầu vào người Đoan phi, miệng ngậm lại dám hé răng khiến Đoan phi thấy mà mềm cả lòng, trách Nghi Tu, “Có mẫu thân nào như muội , làm đứa buồn rồi này.”

      Chu Nghi Tu nhếch miệng cười, cố ý lắc đầu rồi thở dài hơi, “Tỷ tỷ mới bấy nhiêu mềm lòng rồi, kẻ làm mẫu phi như muội nếu quản , sau này lớn lên, trở thành bá vương khiến người khác thương tâm cho xem. Dù sao nữa, muội cũng làm người ác rồi, tỷ tỷ đừng chiều quá đấy nhé.”

      “Muội muội tuy vậy nhưng lòng còn mềm hơn cả ta, hôm trước ta nghe được muội đến Cam Tuyền cung...”

      Ánh mắt Dư Phong chợt khép lại, hai tay nắm nắm, nằm ở trong lòng Đoan phi mà ngủ. Đoan phi liền chuyện .

      Chu Nghi Tu cảm thấy khó chịu, trả lời, “Muội chịu mọi khổ cực, mười tháng hoài thai mới sinh được con. Nàng ta dựa vào đâu mà muốn đoạt lấy? Đúng là khinh người quá đáng...!”

      “Nàng ta xem ra cũng là nóng vội, thân là sủng quan hậu cung, vậy mà hơn năm có tin vui, trong cung nhìn mãi, chỉ mình muội là có đứa .” Đoan phi đối với mọi việc trong hậu cung đều hiểu ràng, nàng ta chê bai Chu Nhu Tắc cách rất kín đáo, thẳng thắn ra điểm mấu chốt.

      Cam thị vô cùng khinh thường, liền , “Từ xưa đến nay, trung cung đứng đầu luôn là người khoan dung độ lượng, hòa hợp cùng chúng phi tần, vì hoàng gia khai chi tán diệp, kéo dài con nối dòng. Cam Tuyền cung kia bản thân sinh được, lại còn dày mặt đòi Hoàng thượng cho mình nuôi con của người khác vất vả sinh ra, đạo lý ở đâu chứ?”

      “Cam muội muội năng cẩn thận, thân là phi tần, nên tùy ý nghị luận Hoàng hậu.” Chu Nghi Tu vội lên tiếng ngăn cản, xem ra Cam thị bất mãn lắm rồi.

      Chốn hậu cung này, đêm dài tịch mịch, sủng ái của đế vương lạnh lẽo như dòng nước, chỉ có bản thân mình có đứa mới có thể duy trì địa vị ngày sau. Còn như con, lại ít thánh sủng, kết cục duy nhất là chết già ở thâm cung, có danh mà cũng như .

      Chu Nghi Tu chuyển hướng nhìn sang Đoan phi rồi , “Dạ yến đêm đó cũng là nhờ tỷ tỷ giải vây, muội muội lấy trà kính rượu, tạ ơn tỷ tỷ.”

      Đoan phi cười trừ, “Muội muội khách khí quá. Ta nhìn Dư phong lớn lên từ , dĩ nhiên muốn trở thành mục tiêu công kích của kẻ khác.”

      “Đáng tiếc, lòng người luôn bao giờ đủ. Tỷ tỷ là Hoàng hậu cao quý rồi, tại sao phải cùng ta tranh giành đứa con này mới được chứ? Thánh sủng dồi dào như nàng, còn sợ sinh nổi con trai trưởng hay sao?” Chu Nghi Tu nhăn mày, bộ dáng vô cùng ủy khuất.

      Cam thị đối với chuyện phong hậu năm đó, nguyên nhân bên trong lẫn bên ngoài đều có nghe qua, vô cùng khinh bỉ hành động hèn mọn của Chu Nhu Tắc. Nàng ta nhìn Chu Nghi Tu rồi , “Quý phi tỷ tỷ xin đừng buồn. Khắp hậu cung này đều biết , Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu quá mức, nô tì tin tưởng Di Ninh cung để yên.”

      Chu Nghi Tu gật đầu, “Ta cũng cầu điều gì cả, chỉ cầu Phong nhi bình an lớn lên là đủ.”

      Đoan phi vỗ lưng của Dư Phong rồi quay sang với Chu Nghi Tu, “Muội có con bên mình, dĩ nhiên phải sầu lo, nhưng cần cẩn thận những kẻ ở trong bóng tối. Trong cung, đứa có thể lớn lên bình an nhiều, muội nghĩ lại chuyện của Tiên đế ngày trước hiểu.” Giọng của Đoan phi giấu sợ hãi, thuở nàng lớn lên trong chốn cung đình, mọi sớm nhìn thấu.

      Kiếp trước, Chu Nghi Tu tay sát hại ít hoàng tự, bây giờ nghĩ lại cũng thầm kinh hãi. Dư Phong tuy tại khỏe mạnh, nhưng phải khi đó ba tuổi chết hay sao? Mặc dù đời này được sinh ra chút lo ngại cũng thể phòng. Muốn những ngày sau được sống yên ổn, xem ra chính mình cũng phải tính toán rất nhiều. Vì vậy, Nghi Tu vô cùng cảm kích lời nhắc nhở của Đoan phi, “Muội muội xin nghe theo lời tỷ tỷ.”

      Đoan phi thường ngày ít , có thể thốt ra lời như vậy cũng vì nàng có con, lại rất thương Dư Phong nên mới phá lệ lần.

      Cam thị cũng có chuyện phiền lòng riêng của mình. Mẫu thân nàng bệnh liệt giường, mọi việc trong nhà đều do người thiếp hầu hạ lâu năm của Cam tướng quản lý. Nàng là đích nữ, biết được chút ít thủ đoạn tranh giành nơi hậu viện, liền , “Gia phụ trị gia nghiêm cẩn, nô tì từng gặp qua vài thứ xuất đệ muội, họ lúc nào cũng im hơi lặng tiếng, khiến người ta rét mà run.”

      Phượng Nghi cung nhất thời chìm trong biển lặng, ba người đều lộ vẻ đăm chiêu.
      song ngư, duyenktn1, thuyt4 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21 (1)

      Đông qua xuân về, hoa đào rực rỡ, nở rộ vào năm Càn Nguyên thứ ba.

      Tháng tư xuân ý dạt dào, ấy là sinh thần của Hoàng hậu Chu Nhu Tắc. Sủng ái của Huyền Lăng đối với nàng trước sau đổi. tặng nàng gốc san hô, cao chừng ba mươi thước, sắc màu đỏ tươi, ban đêm ánh nến chiếu vào, khung cảnh lung linh rạng rỡ.

      Chu Nghi Tu lạnh nhạt liếc nhìn, càng nghĩ càng thấy Chân Huyên ở kiếp trước buồn cười, Huyền Lăng thưởng cho nàng ta cái gì, tỷ tỷ nàng đều dùng qua cả rồi.

      Hôm nay là sinh thần của Hoàng hậu, đám phi tần ai nấy đều chuẩn bị lễ vật. Chu Nghi Tu biết từ Chu Nhu Tắc được Đại phu nhân nuông chiều, nhãn giới của nàng ta rất cao, phàm là vàng bạc liền cảm thấy chướng mắt vì cho rằng chúng dung tục. Vì vậy, nàng gọi Tiễn Thu lấy ra bộ vòng tay chạm ngọc dương chi thượng đẳng, coi như chút tâm ý. Quả nhiên, Chu Nhu Tắc cực kỳ thích, dạ yến ban đêm liền mang theo. Làn da của Hoàng hậu vốn trắng mịn, đeo vào vòng tay càng có vẻ ôn nhuận ngọc ngà, thêm vào lối trang điểm “Hoa đào”, nàng ta khiến ánh mắt vị Hoàng đế càng lúc càng si mê. Chúng phi tần ngồi phía dưới hận đến đỏ mắt.

      Yến hội trôi qua hồi, mấy món ăn đều dâng lên. Mấy phi tử ra vẻ yểu điệu, dùng nhiều lắm, có khi chỉ hai gắp buông đũa rồi. Tình cảnh này đúng như câu thơ: “Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt*.”

      *Nơi cửa son rượu thịt ê hề, ngoài đường cái có xương người chết rét. Đây là hai câu thơ của Đỗ Phủ, trích từ bài Năm trăm chữ vịnh nỗi lo nghĩ đường từ kinh đô về huyện Phụng Tiên, trong tập Trường An Khốn Đốn (746-755).
      Nhu Tắc ngồi bên cạnh Huyền Lăng, nở nụ cười dịu dàng vô cùng, “Hôm nay là sinh thần của nô tì, lại được Tứ lang thương như vậy. Tứ lang, hoa đào trong Ngự hoa viên nở rộ xuân về, hương thơm khiến người ta say cả lòng, nô tì có cho người làm ít “Hoa đào tô”*, mời Tứ lang và chư vị tỷ muội thưởng thức.”

      *Hoa đào tô: món bánh ngọt.
      [​IMG]
      Nguồn ảnh: tieulienlien.wordpress.com

      “Uyển Uyển có lòng, trẫm cũng có lộc ăn.” Huyền Lăng đối với ái thê tựa như vâng mệnh.

      Thính Tuyết bên người Nhu Tắc nhanh chóng bày ra mỗi bàn đĩa. Nghi Tu nhìn qua, trông cũng tinh xảo, mùi hương hoa đào thơm ngát lay lay.

      Bất thình lình, nàng nghe thấy có tiếng thở dốc. Chu Nghi Tu quay đầu nhìn lại, phát Canh Tĩnh Ngôn vừa được tấn vị Thuận nghi ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi toát ra trán, thân người co cứng lại.

      Cam thị ngồi gần đó thấy vậy, vội hướng Huyền Lăng , “Hoàng thượng, Canh Thuận nghi có lẽ là ăn tiêu, bụng thoải mái, hay là triệu Thái y tới xem cho nàng?”

      Ninh Quý tần Miêu thị chợt chen ngang, “Canh Thuận nghi có cái miệng khéo , món ăn của Hoàng hậu vậy mà vẫn hợp khẩu vị của nàng ta sao?”

      Cam thị ngày thường vốn để Miêu thị chanh chua kia vào mắt, nhịn được liền , “Ăn uống cũng có lúc đau bệnh bất thường, Canh Thuận nghi may mới bị như vậy, Quý tần cần gì phải nghĩ nhiều đến thế?”

      “Ngươi...!” Miêu thị cứng họng, hừ lạnh tiếng rồi gì nữa.

      Huyền Lăng cao hứng, nghe thấy Cam Tu nghi vậy có vẻ vui, xoay qua Lý Trường rồi phân phó, “Đưa Canh Thuận nghi trở về Thọ Kỳ cung, gọi cả Thái y đến.” Lý Trường lập tức tuân mệnh. Canh thị còn sức để tạ ơn, nàng ta nhanh chóng được cung nhân dìu .

      Canh Tĩnh Ngôn cùng lắm chỉ như viên đá ném xuống giữa hồ, gây ra chút gợn sóng. hồi sau, yến hội lại tiếp tục như cũ.

      Nhu Tắc với Huyền Lăng, “Nô tì gần đây học được khúc nhạc, mời Tứ lang cùng chư vị tỷ muội thưởng thức.” Nàng ta sai người mang tới vật đính ước giữa nàng ta và Hoàng thượng, tì bà Thiêu Tào. Nhu Tắc ngồi ở chính giữa, bắt đầu gảy đàn.

      Chu Nghi Tu và Đoan phi ngồi đối diện khẽ liếc nhìn nhau, gì. Miêu thị ràng là kẻ chẳng biết an phận, xen mồm vào, “Hoàng hậu nương nương đa tài đa nghệ, nô tì sao sánh kịp.” Giọng của nàng ta tia châm chọc.

      Nhu Tắc nhất thời cứng đờ người, Huyền Lăng thấy vậy liền trách mắng, “Quý tần uống say, năng vô lễ, còn mau đưa nàng ta về Diên Hi cung cho tỉnh rượu?!”

      “Hoàng thượng, nô tì...” Miêu thị còn chưa kịp thêm, cung nhân bên người dìu nàng ta .

      Chu Nghi Tu, Đoan phi và Cam Tu nghi im lặng, làm như nghe thấy, sắc mặt bình thản như thường.

      lâu sau, Lý Trường từ bên ngoài tiến vào. ta có vẻ rất vội, vừa đến liền thầm mấy câu bên tai của Hoàng thượng. Chu Nghi Tu và Đoan phi để ý thấy sắc mặt Huyền Lăng liên tục biến hóa. Ánh mắt nửa sợ hãi nửa vui mừng, khuôn mặt đỏ bừng lên vì rượu.

      Chu Nghi Tu rất nhanh đoán được chuyện gì xảy ra.

      Đợi Chu Nhu Tắc gảy xong bản đàn, Huyền Lăng đứng dậy , “Sinh thần Uyển Uyển vốn ngày vui, nhưng ngờ trẫm lại có thêm tin vui khác nữa, đúng là song hỷ lâm môn!”

      “Tứ lang cho nô tì biết với?” Nhu Tắc ôm đàn, trở lại bên người Huyền Lăng.

      “Dĩ nhiên rồi, mọi người đều nên biết cả. Lý Trường vừa mới báo cho trẫm, Canh thị của Thọ Kỳ cung mang thai hơn hai tháng, ít lâu nữa trẫm lại có thêm hoàng nhi rồi!” Huyền Lăng luôn hy vọng bản thân có thêm con nối dòng, đáng tiếc, Nhu Tắc lại như ý nguyện của , bây giờ Canh thị có thai, bảo sao mừng cho được?

      Quả nhiên đúng như Chu Nghi Tu suy đoán.
      song ngư, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :