Chương 42: Bây giờ đồng ý chuyện với tôi chưa Edit: duyenkt Beta: tiểu lộc hàm Tình của ? Đối với , tình = các yếu tố tình cảm chi phối cảm xúc = các yếu tố ảnh hưởng đến lý trí, phán đoán = đồ vô dụng. Vì vậy, nếu bạn muốn hỏi tình là gì theo phương diện học thuật, có thể cho bạn nhiều đáp án đầy đủ theo những khía cạnh khác nhau, từ tâm lý học đến sinh lý học, sinh học hay hành vi học; Nhưng nếu đứng quan điểm cá nhân, hỏi tình là gì, câu trả lời chỉ có . “Tôi cần.” Đường Tố do dự trả lời, Đường Tố như vậy– vì với đó là vấn đề lãng phí thời gian. “Hả?” Sinh viên nữ có chút ngạc nhiên, có chút nghi ngờ: “...... cần?” phải mới vừa giờ còn trình bày quan điểm về tình sao? Phốc! Hứa Luật cười thầm ở trong lòng, quả nhiên là câu trả lời của Đường Tố. Đây mới là chính là con người của Đường Tố, vừa mới thảo luận tình là cái gì, quá huyền ảo, làm hại các ấy đều có chút ảo tưởng. Hỏi thế gian tình là gì? Đường Tố trả lời: Phế vật. Đây mới là phong cách bình thường của Đường Tố! suy nghĩ, chợt thấy ánh mắt của Đường Tố lại quét về chỗ này. lại co rụt đầu lại, giấu bản thân mình vào bên trong, luôn cảm thấy ánh mắt của Đường Tố rất tinh tế, làm cho có cảm giác có nơi để trốn . “Hứa Luật!” Đây...... Chắc là phải gọi , cũng nhiều người trùng tên trùng họ, có thể là Hứa Dẫn, có thể là Hứa Lục, cũng có thể là Hứa Luật! suy nghĩ, lại nghe Đường Tố mở miệng : “Căn cứ vào nhiệt độ trong phòng, tốc độ truyền trong khí là 346m/s, từ lúc tôi gọi đến bây giờ, sắp được 10s, thanh cũng chạy đến nơi nào, lại còn đáp lại, Hứa Luật, phản xạ hình cung của có thể chạy hơn ba vòng trái đất rồi.” Trong phòng học lớn lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn nhau, đều đoán xem người trong lời của Đường Tố là ai, biết ngồi ở đâu? Khóe miệng của Hứa Luật tự chủ được run rẩy. Theo lý luận về tốc độ phản ứng như thế này, Hứa Luật biết là gọi . Nhưng...... Mẹ kiếp! châm chọc mình trước mặt hơn hai trăm sinh viên như vậy, làm cho biết phải trả lời thế nào? Nếu trả lời phải là thừa nhận mình phản xạ quá kém hay sao. Hứa Luật tức giận suy nghĩ. Đợi vài giây vẫn chưa thấy trả lời, Đường Tố nhếch miệng: “Lúc trước là tốc độ phản ứng của quá chậm, bây giờ ràng là có lòng tự trọng, chịu trả lời .” Cái từ có lòng tự trọng này quả rất sinh động, làm cho người ta phải nghiến răng, trong lớp học, có ít người cười thầm trong lòng. Hứa Luật rất hối hận, cảm thấy vừa nãy mình nên nghe lời Đường Tu, chạy tới đây xem “Lễ gặp mặt” đặc biệt, quả nhiên là vô cùng bất ngờ. Ghế ngồi xuống ở cuối lớp là vị trí cạnh cửa ra vào, hay là...... Hứa Luật liếc nhìn cửa ra vào gần trong gang tấc, từ từ xê dịch chân, lại dịch chuyển mông, mông còn chưa an toàn rời khỏi ghế, bị sinh viên nam ngồi gần đấy phát ra: Lớn tiếng hô lên: “A, giáo Hứa – Người giáo sư Đường gọi là ạ?” Mẹ kiếp, mưu kế chạy thoát thân thất bại. Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về . Hứa Luật muốn trả lời vấn đề này. Đường Tố nhớ tới sáng nay, lúc câu kia “Đường Tố, tôi muốn chuyện với nữa.” Vì vậy, đây là dùng hành động, dùng im lặng để ngầm phản kháng. Trong phòng học lớn tràn ngập khí bát quái. Tất cả mọi người chuyện, ánh mắt đảo đảo lại giữa hai người, nhìn , rồi lại nhìn , cảm giác giữa hai người này, hình như có căng thẳng vô hình. Sau vài giây, Đường Tố phá vỡ im lặng: “Hứa Luật, muốn như thế nào mới đồng ý chuyện với tôi.” Hứa Luật phản xạ có điều kiện đáp trả: “Bây giờ tôi muốn chuyện với .” Im lặng năm giây. Thời gian cứ thế trôi qua , mỗi lần “Bây giờ” khác với lần “Bây giờ”. Đường tiên sinh suy nghĩ như vậy nên, rất nghiêm túc hỏi: “Thế bây giờ sao.” “Bây giờ” này phải “Bây giờ” kia. Hả? Hứa Luật: “Vẫn muốn!” “Ừm.” Đường Tố lại chờ đợi, mười giây sau:“Thế bây giờ sao?” Khóe miệng của Hứa Luật tự chủ được co quắp lại:“...... Vẫn muốn!” Được rồi, lại chờ chút. “Thế -- bây -- giờ -- -- sao?” Lần thứ ba, phải Đường Tố hỏi , mà là hai trăm sinh viên trong phòng học thay mở miệng, cùng đặt câu hỏi! Mọi người giương mắt nhìn Hứa Luật, chờ trả lời. Hứa Luật: “......” Đây là xảy ra chuyện gì! “Đường Tố --” Hứa Luật chịu được nữa, đứng lên, trừng mắt với kẻ đầu sỏ gây nên chuyện, vừa thẹn vừa giận:“Cuối cùng muốn như thế nào?” Đường Tố sững sờ, cảm thấy giọng của gọi có chút khác với bình thường, phải là khó nghe, mà là mềm yếu , êm êm, giống...... Giống với loại đồ ăn mà trước kia từng ăn gọi là bánh nếp(*), vừa mềm vừa dính. Lặng người ba giây, Đường Tố kéo suy nghĩ của mình trở về chuyện chính: “Bây giờ đồng ý chuyện với tôi rồi sao?” Hứa Luật có loại cảm giác trâu bắt chó cày, mà chính là con vịt gấp gáp bị dồn ép bởi hơn hai trăm con người, nhìn bộ dáng nghiêm trang của , cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Trước mặt hơn hai trăm sinh viên, hai giáo viên làm ầm ĩ như thế này còn ra thể thống gì nữa. Có người nào có bộ dáng như , ràng là đùa giỡn người khác, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình là đùa giỡn người khác. “Đồng ý với thầy ấy -- Đồng ý với thầy ấy – Đồng ý với thầy ấy --” biết là ai bắt đầu, thanh từ đến lớn, tất cả các sinh viên trong phòng học đều đồng loạt mở miệng, tiếng đồng nhất thúc giục đưa ra câu trả lời. “Đồng ý với thầy ấy -- Đồng ý với thầy ấy – Đồng ý với thầy ấy --” Thôi thôi! Giống như Đường Tu , có lẽ ngay cả cũng biết vì sao có thể làm ra loại hành động như vậy, coi như là có ý gây tội, đại nhân đại lượng tha thứ cho lần vậy. Vì vậy, tha thứ cho lần, để cho sinh viên còn lấy mình làm gương người tốt. “Tôi đồng ý, được chứ!” Hứa Luật giơ cờ trắng, đầu hàng . Vừa dứt lời, trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có người kích động : “Hôn cái! Hôn cái! Hôn cái!” “Đủ rồi mọi người, muốn diễn giống như phim truyền hình à. Tôi và Đường...... Giáo sư Đường chỉ là bạn bè.” Mãi đến lúc trở về chỗ ngồi, Hứa Luật mới hồi tưởng lại, mới vừa nãy còn trong hoàn cảnh đối đầu, thế nào lại biến thành cảnh cầu hôn trong phim thần tượng rồi?. Thể loại phim thần tượng này rất thực tế , sớm qua cái tuổi này, mà Đường Tố cũng thích hợp làm nhân vật chính trong thể loại phim này. Toàn bộ lớp học đều xôn xao cười. * Kết thúc lớp học, Hứa Luật chuồn ra khỏi phòng học đầu tiên, còn chưa được vài bước, Đường Tố như hình với bóng đuổi theo . “Hứa Luật, có khỏe ?.” Hứa Luật ngẩng đầu, căm giận trừng mắt nhìn : “ khỏe, khỏe chút nào.” Hôm nay nhờ ban tặng, mất hết mặt mũi. Đường Tố đề nghị:“Hay là bệnh viện.” Hứa Luật muốn đá cho cước,“...... Quên , hiểu.” Chỉ số EQ ngu ngốc của . “ thế giới này còn có cái gì tôi hiểu.” Đường Tố phê bình cách của , cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nghi ngờ. “ hiểu cảm xúc của tôi.” Hứa Luật cực kỳ ai oán , nghi ngờ chỉ số thông minh của , mà nghi ngờ chỉ số EQ của . Đường Tố nhíu đôi lông mày xinh đẹp: “ hơn chút .” “Quên , cũng hiểu.” muốn uổng phí lời , lại càng muốn tự chui đầu vào rọ -- lời của , kiểu gì cũng bị hẳn sửa thành các loại lý luận tư duy logic gì gì đó. Thế nhưng, bị hai lần “ hiểu”, làm cho Đường Tố rất buồn bực, dừng chân lại, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, đột nhiên câu: “Chẳng lẽ bởi vì vừa nãy tôi hôn sao?” (*) Bánh nếp là món ăn đặc sản đặc biệt của Phúc Kiến, nó là món ăn làm từ gạo nếp giã nhuyễn cắt thành hình tròn dẹt để cho vào nước dùng hoặc có thể nhồi thêm các loại nhân như đậu xanh, đậu đỏ, lạc. ( chung món này hao hao bánh trôi tàu hay bánh chay nếu như muốn ăn kiểu ngọt, kiểu mặn tôi chịu, còn có thể ăn như món bánh dày của mình ý nhưng bọc 1 lớp bột vừng đen hay đõ tương bên ngoài,
Chương 43: Đường Tố, chàng thiên tài EQ. Editor: Màn Thầu Beta: Tiểu lộc hàm Hứa Luật suýt chút nữa đụng trán vào cửa thang máy. Gì? gì? "Đường Tố, logic của lệch khỏi quỹ đạo vũ trụ rồi!" Hôn cái đầu nhà , ai muốn cho hôn chứ. Hứa Luật căm giận bất bình, dùng sức nhấn thang máy. " phải sao". "Dĩ nhiên phải!" Hứa Luật quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với : "Tôi tình nguyện hôn Arthur, cũng muốn hôn ." Đường Tố im lặng rồi im lặng, nhíu mày nhìn cái, chắc chắn hỏi lại: "Hứa Luật, nên biết, Arthur là mèo đó?" "...Đương nhiên tôi biết, thế có làm sao?" "Tuy Arthur được tiêm phòng bệnh, cũng làm kiểm tra định kỳ, nhưng nó vẫn là con mèo có cách nào thay đổi được. người nó có bọ chó, các loại ký sinh trùng khác nhau,..." "Vậy nhất định chưa từng nghe qua câu này 'Mèo sạch hơn người, cần lo lắng về bất cứ điều gì'. Hơn nữa, về điều , tôi đều biết nhưng tôi chút cũng lo lắng." Arthur còn đáng hơn đó. "Vì thế," Lông mày Đường Tố càng nhíu chặt hơn, hơi buồn rầu vì có cách nào thay đổi cái suy nghĩ 'Lệch lạc' này của : " thà rằng hôn Arthur cũng nguyện hôn tôi?" " sai!" Đường Tố hơi bất mãn, lại bằng con mèo Arthur ngu ngốc kia, quả thực dám tin, dù phân tích từ phương diện nào cũng, hề nghi ngờ, chuyện chắc chắn vượt trội hơn Arthur rất nhiều. Đầu tiên là từ giống loài, hoàn toàn thắng Arthur; còn từ năng lực, hề nghi ngờ gì nữa Arthur cách nào so sánh được với , về phần chỉ số thông minh, căn bản trong Arthur tồn tại thứ này, ngẫm lại, thứ duy nhất có thể so sánh, chắc là ăn nhau ở nét mặt. Nhưng, nghĩ nếu muốn so sánh, mình cũng thua Arthur. Cho nên từ các phương diện mà , mới là lựa chọn ưu tiên, mà lại chọn , chọn Arthur, quả thực thể nào lý giải nổi. Rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy? nghĩ ra. Đường Tố nghĩ ra vấn đề này nên thành hỏi người bên cạnh : "Vì sao?" Leng keng! Đúng lúc thang máy đến nơi, mở cửa, bên trong còn có mấy vị thầy giáo đứng đó, Hứa Luật vội vã vào, "Vừa rồi hỏi cái gì?" nghe . Đường Tố theo vào, cẩn thận ràng lặp lại vấn đề của mình lần nữa: "Tôi hỏi vì sao tình nguyện hôn Arthur cũng muốn hôn tôi." Két?! Trong nháy mắt, Hứa Luật nghĩ bầu khí trong thang máy vừa quỷ dị vừa yên tĩnh, mấy vị thầy giáo đồng loạt quay ra nhìn. Lại bị chú ý rồi! "Đừng, đừng hiểu lầm. Arthur là con mèo ấy nuôi." Hứa Luật vội vàng giải thích. Đường Tố cũng : "Đúng, mà tình nguyện chọn hôn con mèo, cũng hôn tôi." Mấy người khác ý vị thâm trường "Ừ--" tiếng, nhất thời Hứa Luật có cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch nỗi oan. Trong số đó có giáo lớn tuổi dùng giọng người từng trải : "Hai người cùng lùi bước, có chuyện gì ra là được." "Đúng vậy. Tôi thấy chàng này rất tốt, đừng làm khó ấy quá." Hứa Luật khẩn trương : " phải như mọi người nghĩ đâu, tôi và ấy..." Leng keng! Thang máy đến tầng , mấy vị giáo viên kia đều ra ngoài, rất thức thời dành riêng gian cho "Đôi vợ chồng son giận dỗi", trong đó người trước khi , còn động viên tinh thần cho Đường Tố: " bạn, cố gắng lên, tôi xem trọng ." "Cảm ơn." Đường Tố lễ phép lời cảm tạ. phải... Mọi người hãy nghe tôi , tôi và ta phải loại quan hệ đó! Lần đầu tiên cảm thấy tốc độ thang máy thực quá nhanh, nhanh đến mức cho thời gian giải thích. Hứa Luật ỉu xìu ra khỏi thang máy. Đường Tố đuổi kịp , hơi nghiêng đầu, nhìn chút: "Sao nhìn ủ rũ như quả dưa chuột héo ấy." Cuối cùng, lại bổ sung thêm câu: "Arthur thích dưa chuôt." Dưa chuột? Vẻ mặt Hứa Luật xanh xao: "Có thể lấy ví dụ khác tốt hơn ?" Đường Tố nghiêm túc suy nghĩ : "Cà?" "..." Đừng là đồ ăn được , tuy cũng biết ví dụ đáng ghét này rất chính xác. "Arthur cũng thích cà." "..." "Arthur thích cá," : "Nhưng tôi còn thích cá hơn cả Arthur," Lại tìm được phương diện mạnh hơn Arthur: "Vì thế, nên chọn Arthur." Hứa Luật bị giọng điệu nghiêm túc của làm cho sửng sốt. Lúc này mới kịp phản ứng, vì sao liên tiếp so sánh với Arthur như vậy?. Quay đầu lại, thấy dáng vẻ cau mày rầu rĩ... ... so sánh ?! Trời ạ, thực so sánh với Arthur sao?. Trời ạ trời ạ, đồ ngốc này làm so sánh giữa mình và con mèo á ? . Trong nháy mắt, tất cả tâm tình phiền muội đều được quét sạch, trong lòng chỉ còn kích động muốn cười. "Đường Tố, ," Khóe miệng Hứa Luật kìm chế được giật giật mấy cái: "Ha ha ha ha -- Đường Tố đúng là tên ngốc --" nhịn được nữa. Hứa Luật cười đến mức khó mà kiềm chế được. Đường Tố nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của , tâm trạng hoàn toàn khác với lúc nãy: "Hứa Luật, tôi phải đồ ngốc. IQ của tôi 180, đây là kết quả kiểm tra mười năm trước, , tôi nghĩ bài kiểm tra IQ gì đó, quả thực ngớ ngẩn muốn chết..." "Ha ha ha -- ai về IQ của chứ, Đường Tố, EQ của quá thấp." Cư nhiên so sáng bản thân với Arthur, còn so sánh đẳng cấp nữa chứ, đơn giản là ngu ngốc muốn chết. " như này cũng khoa học." Đường Tố quyết định phải bảo vệ danh tiếng của mình . "Ha ha!" Cái tên EQ bằng lại dám về EQ với , Hứa Luật trực tiếp cười cho xem. "Tôi biết từ đâu mà suy đoán EQ tôi thấp, nhưng đó là suy đoán sai lầm." "Ừ hừ." Căn bản Hứa Luật cũng tin hiểu EQ là gì. "Lòng tự tin, tôi có." "..." chỉ có mà quá thừa tự tin rồi, được, điểm ấy thắng! "Khống chế tình cảm, đấy là điểm mạnh của tôi." á, căn bản có tình cảm nha. Hừ! sạo! "Tinh thần trách nhiệm, tôi có đủ." Hứa Luật bắt đầu ý thức rằng có phải sai rồi ? "Tinh thần lạc quan, luôn ở trạng thái tích cực." Hứa Luật:... "Năng lực giải quyết vấn đề, hoàn toàn phải là vấn đề." Hứa Luật:... "Tính kỷ luật, còn nghi ngờ gì nữa." Hứa Luật:... "Năng lực khích lệ bản thân, tôi hoàn toàn có năng lực, cần phải khích lệ bản thân nữa." Xem xem , tự tin thừa thãi rồi! "Năng lực nghiệm chứng thực tế, đây là việc tôi thích làm nhất, hành động phân tích cùng từ nghiệm chứng thực tiễn mà ra." Hứa Luật cảm giác mình bắt đầu héo rũ thành dưa chuột hoặc cà héo rồi. "Tính độc lập, bắt đầu từ năm tôi hai tuổi, cũng hiểu ý nghĩa của từ này, đồng thời được xác minh." Hai tuổi có thể độc lập là rất giỏi nha! "Năng lực đề kháng thất bại, có chút áp lực nào." mười trong mười hai hạng, Hứa Luật muốn lấy cái gì đó chặn cái miệng lảm nhảm của lại. "Đồng cảm, tôi có học vị bác sỹ tâm lý học." Đồng cảm với mà , cũng phải là vấn đề: "Về điểm cuối cùng, các mối quan hệ cá nhân..." " gì vậy? Tôi nghe được! Tôi nghe được!" Khốn kiếp, lại còn có lý có lẽ như vậy, thế nào, đây là muốn chứng minh IQ của những rất cao mà EQ cũng vượt trội sao? Đường Tố thấy che lỗ tai, ngậm miệng lại, yên lặng nhìn , sau đó đứng chắn đằng trước . Hứa Luật ngẩng đẩu, hơi bối rối. Ánh nắng nhàn nhạt, xuyên qua tán lá xanh tươi, rơi người mặt , khiến Hứa Luật nhìn cảm xúc mặt . Giây tiếp theo, bỗng lấn người đến, hai tay cầm cổ tay che lỗ tai của , giật lại, tới gần lỗ tai , giọng nặng nề: " phải có người bạn là tôi rồi hay sao." Vì thế, các mối quan hệ cá nhân...cũng tồi! Tóm lại, cái danh hiệu EQ thấp này phù hợp với , nếu muốn phải chính là thiên tài EQ. Đương nhiên, vẫn phải khiêm tốn chút.