1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồ Lộ - Kim Bính (3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ĐỒ LỘ


      Tác giả: Kim Bính
      Thể loại: đại
      Số chương: 70 chương
      Tình trạng sáng tác: hoàn thành
      Editor: Mai Hà


      Giới thiệu
      :

      độc, lựa chọn con đường này, sợ đầu rơi máu chảy, sợ chúng bạn xa lánh.

      Sau lại gặp được .

      sợ có chuyện.

      Có người trong tim, tìm được tín ngưỡng.
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 1


      Tưởng Tốn ngồi xếp bằng ghế, cầm xấp tiền đếm " rào rào", đầu ngón tay gẩy nhanh, tâm trạng theo đó nhảy nhót.

      Lúc Tôn Hoài Mẫn đến, thấy ánh mắt phóng ra tia sáng kỳ dị, đếm tiền như con chó nhìn chằm chằm cục xương, chỉ khác là thè lưỡi. Kéo chiếc ghế gấp ngồi xuống bên cạnh, hỏi: " Bạn trai em muốn mời mọi người ăn cơm, cuối tuần chị có thời gian ?".

      Tưởng Tốn đáp lại.

      Hoài Mẫn giật ống tay áo hỏi lần hai: " Chị".

      Tưởng Tốn quay đầu: " Hả?".

      Lúc này Tôn Hoài Mẫn mới phát từ nãy đến giờ hề nghe thấy, hoặc giả có người bên cạnh cũng nhận ra, đành hỏi lần nữa: " Bạn trai em muốn mời mọi người ăn cơm".

      Tưởng Tốn hỏi: " Mọi người là ai".

      " Mấy người họ hàng khác của em".

      Tưởng Tốn cúi đầu, đếm xấp tiền lần nữa, bắt đầu từ tờ đầu tiên, đầu ngón tay vẫn gẩy nhanh, : " ".

      " Tại sao vậy?".

      " Tại sao chị phải ?". Đếm xong mười tập, rút ra tập.

      Tôn Hoài Mẫn đáp: " Em và ấy ở bên nhau gần năm, hiếm khi ấy bằng lòng gặp người nhà của em. Em đối với chị tốt nhất, sao chị có thể ?".

      " Chị với em ai đối tốt nhất hả?".

      Tôn Hoài Mẫn nghẹn lời: " Vậy vì cái gì mà chị ?".

      " Em nghĩ giúp chị lí do".

      Tôn Hoài Mẫn dừng lại chút mới " A ..." lên tiếng, tiếp tục: " Trong công ty em có người đàn ông, lần trước nhìn thấy hình của chị, mực bảo em giúp ta giới thiệu, chuyện tình cảm trước kia của chị có kết quả, hay là thử chút?".

      ta hơi dừng lại rồi tiếp: " ta rất được, tốt nghiệp trường danh tiếng, điều kiện gia đình bình thường, người rất trung thực, so với chị hơi lớn tuổi chút - ". Câu cuối cùng thanh hơn, " Năm nay vừa 37".

      Thấy Tưởng Tốn lên tiếng, ta lại giật ống tay áo .

      Tưởng Tốn ngẩng đầu, liếc mắt lên cánh tay đó. Tôn Hoài Mẫn thấy thứ mình kéo chính là mảnh lụa đen, lập tức rụt tay về như phải bỏng, có phần ngượng ngùng: " Qua thời gian lại giúp chị sắp xếp, gấp gáp thích hợp cho lắm".

      Tưởng Tốn nhìn cười như cười, đâm thủng băn khoăn của ta, Tôn Hoài Mẫn trong lòng bồn chồn, nhìn về phía quầy hàng, phía xếp hơn mười chồng tiền mặt, thuận miệng hỏi: " Tiền gì vậy chị?".

      Tưởng Tốn đáp: " Bây giờ là tiền giấy thôi".

      Tôn Hoài Mẫn " A" tiếng, hiểu " bây giờ" là có ý gì.

      " Tương lai là của hồi môn".

      Tôn Hoài Mẫn sửng sốt, gò má thoáng cháy đỏ, lúc ra cửa va phải người đàn ông, ta cũng để ý. quãng xa quay đầu lại, thấy Tưởng Tốn ngửa mặt lên trời, mỉm cười, khuôn mặt bé, xinh xắn động lòng người. ta nhìn nửa ngày, thần sắc dần bình tĩnh, thẳng.

      A Sùng bị đụng vào người, xoay lưng quát: " Người đẹp, nhìn đường vào" rồi quay lại cười hì hì với Tưởng Tốn: " Lấy cho hai chai nước khoáng".

      Tưởng Tốn đưa ra: " Hai đồng".

      A Sùng nắm chặt, hỏi: " có nước nóng à?".

      Tưởng Tốn ngạc nhiên: " có mua được nước khoáng mà nóng ?".

      A Sùng ngẩn người, dựa lên quầy hàng, đánh giá nàng đối diện. Thấy cách ăn mặc của bình thường, mái tóc dài được kẹp tùy tiện, thậm chí còn hơi rối, nhưng thể che giấu hết vẻ xinh xắn, trong lòng ngứa ngáy, cợt nhả : " Sao mua được chứ. Hôm qua tôi cũng mua hai chai, bà chủ đó còn giúp tôi đun nóng mười phút, đặt trong quần áo". Xong chỉ chỉ vào ngực Tưởng Tốn: " Đặt chỗ đó đó, nóng rất nhanh. Hay là cũng giúp tôi?".

      Tưởng Tốn mỉm cười: " Cái đấy dùng phức tạp vậy?". ngồi xổm xuống, kéo ra hộp lớn đặt lên quầy: " Mười hai tệ, giữ nóng 24 tiếng đồng hồ".

      cái phích rất to.

      A Sùng ngạc nhiên, nhìn Tưởng Tốn hai mắt tròn to, dáng tươi cười sáng lạn. ta vui vẻ, lập tức bỏ tiền: " Ý kiến hay, ý kiến hay. Người đẹp như rất biết buôn bán".

      Tưởng Tốn trả ta tiền lẻ, A Sùng đến gần lấy: " Biết núi Minh Hà như thế nào ?".

      Tưởng Tốn hỏi: " muốn lên núi Minh Hà à?".

      A Sùng : " Đúng vậy, xe tôi bị hỏng, vừa mới sửa, ở đây có taxi à?".

      " Thị trấn chúng tôi làm gì có taxi, chỉ có xe bánh mì , những cái đó đều là xe phạm pháp, nếu đường gặp cảnh sát giao thông rất phiền phức. du lịch à?".

      " Đúng vậy, năm mới chuẩn bị lên núi".

      Ánh mắt Tưởng Tốn sáng lên: " Tôi cũng định núi Minh Hà, dẫn đường giúp môt đoạn được ?".

      A Sùng ngạc nhiên: " dẫn đường cho tôi?".

      " Núi Minh Hà cách chỗ này gần giờ đồng hồ, có xe buýt chạy thẳng, xe bánh mì xử lý được, vé vào cửa 120 đồng tôi có thể mua giúp , thu của nhiều nửa tiền thôi".

      " Hả?". Có chuyện dễ dàng như vậy à?

      Tưởng Tốn bám vào quầy hàng, chỉ biển hiệu dựng thẳng đứng ngoài cửa, A Sùng ngửa ra sau nhìn.

      Tấm biển hình chữ nhật, bối cảnh là sương mù quấn quanh núi.

      Tour du lịch núi Minh Hà, vé vào cửa 120 tệ ( bao gồm tiền xe).

      Tour kéo dài ba ngày, hai đêm.

      ...

      Có thể cung cấp chỗ nghỉ, vận chuyển, hướng dẫn viên du lịch và các dịch vụ khác.

      Liên hệ: Miss Tưởng.

      Điện thoại liên lạc: 187xxxxxxx

      A Sùng mua xong mấy thứ linh tinh, nhảy vào trong chiếc xe đỗ bên đường, cầm chiếc phích ném ra ghế sau, : " Em vừa gọi được chiếc xe, vé trọn gói vào cửa là 120 tệ, được đấy chứ?".

      Bên ghế lái phụ, Hạ Xuyên bóp hộp thuốc lá , mắt nhìn chiếc phích, hỏi: " Cái gì thế?".

      " Phích nước".

      " Để làm gì?".

      A Sùng cười : " phải trời rất lạnh à? Em nghĩ uống nước nóng, dùng cái kia cho dễ".

      Hạ Xuyên liếc ta: " Uống nước nóng? Nước đâu?".

      A Sùng chìa ra hai chai nước khoáng.

      Hạ Xuyên hỏi: " Sao mua luôn cái có thể nấu được ấy?".

      " Có lý".

      Hạ Xuyên bóp nát bao thuốc rỗng: " thôi".

      Tâm tình Hạ Xuyên ghi mặt, A Sùng dám nhiều lời, đợi lát mới thấy lên tiếng: " Vé vào cửa trọn gói 120 đồng, cậu tìm được người hướng dẫn chưa?".

      A Sùng thành khai báo: " Rồi, cửa hàng tạp hóa lúc nãy, chủ kiêm chức này luôn".

      Hạ Xuyên chú ý tới chữ " ", ngón tay giật giật, tiếc là còn thừa bao thuốc nào.

      A Sùng tiếp tục: " Mười hai giờ xe khởi hành, còn mười phút, chúng ta nhanh qua đó".

      Tiệm tạm hóa nho , cửa mở rộng, đối diện cửa là quầy kính, bên cạnh quầy kê cái tủ lạnh, xa hơn phía trong là mấy dãy khay chứa đồ, phía cửa hàng là tấm biển: Cửa hàng tạp hóa Tiền.

      cái tên quá mức thành .

      A Sùng chào hỏi từ xa: " chủ , chúng tôi tới rồi đây".

      Hạ Xuyên híp mắt dò xét sau quầy, thoạt nhìn tuổi còn rất , mặc chiếc áo lông màu đen, tóc buộc hơi lộn xộn, bờ môi chút máu, làn da trắng nõn, đôi mắt to sáng, chiếc cổ thon dài.

      Đôi mắt đẹp vô cùng, khó trách A Sùng mua hẳn cái phích nước.

      Tưởng Tốn nhét đồ đạc vào chiếc túi du lịch, kéo khóa lên, đáp: " Tốt, lập tức xuất phát". buộc khăn quàng cổ, thuận tay lấy ra hộp dài đóng gói, đưa cho A Sùng, cười : " Vừa rồi quên đưa cho cái này".

      A Sùng nhìn chiếc hộp, đó viết: " Nóng nhanh". ta chưa từng thấy cái này, hỏi: " Đây là cái gì?".

      Tưởng Tốn đáp: " Dùng để nấu nước, cắm vào bình là có thể dùng".

      A Sùng vui vẻ: " đúng lúc". Vừa tới có thể nấu nước.

      Tưởng Tốn nghe hiểu, nhưng chẳng ngại ngùng bảo: " 25 tệ".

      A Sùng tình nguyện lần lượt bị làm thịt, vui vẻ rút tiền.

      chiếc SUV bảy chỗ màu trắng đỗ bên ngoài lối bộ, dáng xe to, thân đầy bụi bẩn, đứng bên cạnh là môt người đàn ông, khoác ngoài chiếc áo màu xám thẫm, thân hình khỏe mạnh cao lớn, mái tóc cắt đầu đinh ngắn ngủn, mặt mũi sắc sảo, đầy vẻ trộm cướp, tai trái đeo khuyên.

      So với Tưởng Tốn cao hơn gần hai cái đầu.

      A Sùng giới thiệu: " ấy là bạn tôi, còn ấy họ Tưởng. Đúng rồi, tôi là A Sùng".

      ta giới thiệu người đàn ông kia, Tưởng Tốn cũng hỏi, mở cửa xe để bọn họ lên. Hạ Xuyên liếc mắt nhìn cánh tay phải của Tưởng Tốn, ống tay áo buộc dải lụa đen, giống như hòa làm , nhìn kỹ rất khó phát . trực tiếp ngồi vào sau, A Sùng cất kỹ hai rương hành lý, định chui vào ghế lái phụ.

      Tưởng Tốn cầm túi của mình đặt đất, : " Ngồi đằng sau".

      A Sùng bảo: " Ngồi phía trước, chúng ta hàn huyên, cho ngủ gật lái xe".

      Tưởng Tốn : " Ngồi bên cạnh tôi chỉ có phụ nữ".

      A Sùng mặt dày mày dạn, người ngồi sau kiên nhẫn được nữa: " Quay lại đây!".

      A Sùng mặt mũi xám xịt ngồi xuống sau. Tưởng Tốn nhìn gương chiếu hậu, người đó cũng nhìn từ trong gương, cười cười, khởi động xe.

      gian xe lớn, tính năng chêch lệch, hộp số sàn, phụ nữ bình thường khó khống chế, chuyển động liền lắc lư, khó kiểm soát tốc độ, Tưởng Tốn vào số rất êm, hai người phía sau như ngồi trong phòng.

      A Sùng lòng khen ngợi: " Kỹ thuật lái xe của tệ lắm nhỉ, thi lấy bằng lâu chưa? vẫn còn ít tuổi đúng , bắt đầu được mấy năm rồi?".

      Tưởng Tốn mở nhạc, tiếng ca du dương.

      Chỉ lát sau ngừng xe, A Sùng hỏi: " Sao vậy, muốn vệ sinh à?".

      Tưởng Tốn cười cười: " Gọi điện thoại".

      Gọi điện bao lâu, có bốn nữ hai nam từ trong quán trọ bên cạnh chạy ra. Hai phụ nữ trung niên thân hình mập mạp, hai người đàn ông khác dáng người trung bình, còn lại là hai trẻ, chưa quá hai mươi. Tưởng Tốn để người đàn ông và phụ nữ trung niên ngồi bên tài xế, rồi mở thêm băng ghế thứ hai, bảy tám người xe, hai hàng ghế sau chen chúc chật chội.

      A Sùng lờ mà lờ mờ hỏi: " Sao đông người thế này?".

      Tưởng Tốn cười: " Quên cho biết, bọn họ cũng du lịch núi Minh Hà, hôm qua hẹn xong. Đúng lúc, vừa đủ số người".

      Số người đâu có vừa đủ, ràng thừa ra người, quá tải. Hạ Xuyên và A Sùng ngày thường cao lớn, nhất là Hạ Xuyên, bên trái đột nhiên có thêm phụ nữ trung niên ngồi cùng, mặt đen rồi.

      Hạ Xuyên mở miệng: " Tôi là người thuê xe, để bọn họ ngồi xuống dưới ".

      Người phụ nữ trung niên đồng ý: " Chàng trai, cậu có tiền cũng được thiếu đạo đức như vậy chứ. Theo lý phải là thứ tự trước sau đấy".

      Tưởng Tốn : " Việc làm ăn của tôi xem trọng chữ tín, thể làm thế được. Hai vị nhường chút , cũng chỉ tiếng thôi mà".

      Hạ Xuyên: " Dừng xe".

      " trả lại tiền xe, tôi với A Sùng rồi đấy".

      Xe chạy tốc độ đều đặn, trong lúc chuyện ra khỏi thị trấn, nhập vào đường quốc lộ, hai bên chỉ có màu xanh biếc của thảm thực vật, xuống xe giữa đường hề sáng suốt.

      Tưởng Tốn đưa hai chai nước ra sau đầu, A Sùng nhận lấy.

      Tưởng Tốn cười : " A Sùng, giúp tôi hâm nóng, tôi cũng muốn thử xem cách kia thế nào?".

      Đầu óc A Sùng xoay loạn, sắc mặt cứng đờ. này vẻ ngoài vô thanh vô tức, hóa ra trái tim như lỗ kim.

      Tuyết rơi, trận đầu tiên của mùa đông, mới đầu chỉ có những mảnh , dần dần biến thành những sợi bông, từng hạt từng hạt màu trắng, ùn ùn kéo đến.

      Trong xe ấm áp, bốn phụ nữ liên tục cắn hạt dưa chuyện phiếm. Tưởng Tốn mở cần gạt nước, vô thức nhìn gương chiếu hậu. Người đàn ông kia vẫn nhìn chằm chằm, ánh mắt , sắc mặt bất thiện.

      cười cười, bật loa lớn hơn.
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 2


      Xe chạy mạch, vượt qua từng dãy dương, lên cầu, hai bên cầu đều là nhà xưởng, xa hơn lại thấy cây dương, có cả đồng ruộng và gò núi, lúc là đám màu xanh lục, lúc là đám màu vàng của đất.

      Bầu trời sáng sủa, tuyết lặng lẽ rơi.

      Phía sau, trẻ mở cửa sổ, đưa tay ra cảm nhận gió tuyết, hơi lạnh lập tức xông vào, ấy rất hưng phấn: " Tuyết đẹp ".

      Lời của ấy bị gió phá vỡ, mái tóc dài nhảy múa tán loạn, biểu mặt rất say mê.

      A Sùng uống nước lạnh, bị gió thổi, hàm răng đau buốt, nét mặt cười cười: " Bên đó liệu có tốt hơn xe này ? Ba người đẹp đây, úi chà chà, sai rồi, năm đại mỹ nữ đây, may mắn đều tụ họp trong xe rồi".

      Phái nữ xe đều bị chọc cười, ngoại trừ Tưởng Tốn lái xe phía trước.

      trẻ đóng cửa sổ lại, sửa sang mái tóc, đôi má ửng đỏ hỏi: " Hai người cũng thăm núi Minh Hà à? Chỉ có hai người đàn ông các thôi sao?".

      A Sùng đáp: " À, chỉ có hai tên độc thân chúng tôi, cùng nhau lên núi đón năm mới".

      " Chúng tôi cũng chuẩn bị lên núi để đón năm mới, ngờ hôm nay tuyết rơi, biết có thể lên đó chơi ?". " Tôi là Vương Tiêu. Hai người tên gì?".

      ấy hỏi: " Hai người", nhưng chỉ có A Sùng đáp trả: " Gọi tôi là A Sùng được rồi".

      Vương Tiêu liếc mắt nhìn Hạ Xuyên, ngoài miệng tuy : " À", nhưng biểu lại hài lòng lắm.

      Vỏ hạt dưa đầy cả túi, người phụ nữ trung niên nhiệt tình cầm túi quýt Sa Đường lên mời, A Sùng vui vẻ nhận lấy, bóc vỏ sạch sau đó đưa cho Hạ Xuyên, nhìn bàn tay đàn ông to lớn cầm quả quýt đỏ tươi, Hạ Xuyên nghiến răng nghiến lợi khinh bỉ. A Sùng biết điều lập tức nhét cả quả quýt vào miệng mình.

      Ăn và ăn, người phụ nữ trung niên ngồi cạnh Tưởng Tốn bắt chuyện: " Tiểu Tưởng à, cháu làm nghề này lợi nhuận được bao nhiêu, vé vào cửa ban đầu chỉ có 120 tệ thôi. Coi như cháu gánh tiền vé của cả xe người rồi đấy"

      Tưởng Tốn : " thiệt đâu ạ, cháu có thể mua giúp vé giảm giá. Chỗ nghỉ của mọi người phải do cháu giới thiệu sao? Có thể nhận tiền hoa hồng mà".

      Người phụ nữ trung niên cười: " Cháu đúng là thành . À! Nhìn cháu tuổi lớn lắm, chắc kém Tiêu Tiêu nhà chúng tôi bao nhiêu đâu, nó năm nay vừa tốt nghiệp đại học đấy".

      Tưởng Tốn đáp: " Cháu lớn tuổi hơn ấy".

      " hay giả vậy? Cháu bao nhiêu tuổi?".

      " đoán xem".

      Hỏi tuổi xong, đối phương lại hỏi Tưởng Tốn có bạn trai chưa, trước kia học ở đâu, Tưởng Tốn trả lời: " đoán xem cháu có bạn trai chưa?", " đoán cháu trông giống người học à?".

      có câu trả lời trọng điểm, nhưng người phụ nữ trung niên lại thích hỏi han, trong lúc cao hứng, bỗng nhiên lướt qua miếng vải đen ghim kim băng tay phải của Tưởng Tốn, bà ta thốt lên hỏi: " Trong nhà cháu có ai vừa mất à?".

      Tiếng chuyện trong xe .

      Dừng hai giây, Tưởng Tốn đáp: " Mẹ của cháu".

      Người phụ nữ trung niên lại hỏi: " Ôi, vậy... Mất mấy ngày rồi?". Phía sau cánh tay giật giật bà ta, là Vương Tiêu, bà ta nên hỏi câu này.

      Tưởng Tốn điềm nhiên như trả lời: " À, cũng vài ngày rồi, hôm nay đúng bốn hôm".

      Người phụ nữ trung niên hơi xấu hổ, : " Tôi xin lỗi". Trong xe ai tiếp, tất cả mọi người đều cụt hết hứng.

      Tới gần núi Minh Hà, xe dừng ven đường.

      A Sùng hỏi: " Sao lại dừng?".

      Tưởng Tốn xuống xe: " Nghỉ ngơi vài phút, cho xe mát tí".

      lật ghế lái trước mặt lên, bên dưới bốc luồng hơi nóng, vặn mở chai nước khoáng, từ từ đổ vào, luồng nhiệt bốc lên càng nhiều.

      A Sùng tự nhận hiểu biết sâu rộng nhưng chưa từng thấy việc nào như vậy, vén chiếc ghế ló đầu vào nhìn, mùi dầu diezel đậm đặc xông vào mũi.

      Trong xe mùi khó ngửi, Tưởng Tốn để mọi người xuống dạo. Trước mặt là bờ sông, bên cạnh là khách sạn, ngắm phong cảnh vệ sinh.

      Tất cả xuống xe. Chỉ có Hạ Xuyên ngồi im.

      Tưởng Tốn để ý đến , cách nửa phút lại cho thêm nước vào trong chiếc ghế đầu.

      Tuyết hơn, bay như có như . Xung quanh xe cộ lại, xe riêng, xe ba bánh, xe gắn máy tới lui, bán nước mía, bán bánh rán, tiếng chuyện trò ầm ĩ, cười cười ngừng.

      Tưởng Tốn lẳng lặng đứng bên cạnh cửa xe, cúi đầu, hình dáng gò má như nét bút phác thảo, thần sắc so với dãy núi xa xa càng lộ vẻ yên tĩnh.

      Khi thêm nước lần thứ ba, Hạ Xuyên mở miệng.

      " Thành tâm nhỉ?".

      Tưởng Tốn liếc cái: " Cái gì?".

      Hạ Xuyên cười: " Cậu ấy làm gì mà trêu chọc cậu ấy vui vẻ như vậy?".

      Tưởng Tốn cười cười: " suy nghĩ nhiều quá".

      " sao?". Hạ Xuyên nghiêng người về phía trước, đưa ra chai nước khoáng: " Này, đun nóng giúp tôi".

      Tưởng Tốn: "..."

      Hạ Xuyên hỏi: " thêm nữa à?". Chai nước gần sát phía trước, ngay vị trí ngực áo lông màu đen.

      " ta làm gì, tôi cần đoán cũng biết". Lại gần hơn trước chút.

      " Chỉ biết động mồm, còn biết làm gì". Di chuyển xa hơn, dán sát vào.

      " Tôi trái ngược ta". Dính chặt, chọc chọc.

      Sắc mặt Tưởng Tốn biểu cảm.

      Lại như có như thoáng nghiền phát, rất , giống như sợi lông vũ trêu chọc, chiếc lông rơi xuống, từ từ xoay nền đất.

      Giọng Hạ Xuyên : " Rất mềm".

      Mẹ nhà ...

      Vẫn chĩa vào, Hạ Xuyên : " Quần áo tệ". Cái chai rời .

      Ông bà nhà ...

      Hạ Xuyên hỏi: " Vẫn chơi à?".

      Tổ tông nhà ...

      Tưởng Tốn rút chai nước khoáng trong tay , bỏ vào trong ghế xe, cúi đầu tiếp tục thêm nước.

      Hạ Xuyên cười cười, lát sau mở cửa xe bước xuống, cầm chiếc túi du lịch chiếc ghế cạnh lái xe ném ra đằng sau, tự mình ngồi kế bên tài xế.

      Tưởng Tốn đuổi như đuổi A Sùng.

      Hạ Xuyên để ý sắc mặt của Tưởng Tốn, dựa vào thành ghế, lười biếng gác chân lên, nhếch miệng cười, tỏ ra vô cùng khoái trá. định hút thuốc, sờ túi mới nhớ là có bật lửa, theo thói quen lôi viên kẹo trong chiếc lọ ra nhấm nháp.

      Dốc chai nước cho đến khi thấy đáy, ghế xe còn bốc khói, những người khác mới cười cười trở về.

      Vương Tiêu xách túi mía tước vỏ đưa cho Tưởng Tốn, giọng : " Cho chị này". Rồi ngại ngùng thêm câu: " Chị đừng buồn nhé".

      Tưởng Tốn cười cười, cũng khách khí. Vương Tiêu vui vẻ lên xe, lúc này mới phát chỗ ngồi có thay đổi, mọi người vài câu bâng quơ, ngược lại ai chú ý, hàng sau vẫn chen chúc.

      Đóng cửa xe, Tưởng Tốn cầm chai nước khoáng ném sang ghế phụ. Vỏ chai nóng đầy dầu, vừa mới thấm hơi nước, giờ phút này rơi lên đùi Hạ Xuyên.

      Hạ Xuyên gì, cầm chai nước ném ra đằng sau, đập vào ngực A Sùng, A Sùng kêu váng lên: " Cái gì thế?". Vừa bắt lấy vừa sờ: " Ôi sao lại đầy dầu thế này?".

      Hạ Xuyên : " Cậu muốn nước nóng mà".

      Trong bụng A Sùng thoáng lộp bộp cái, nhìn đông nhìn tây thêm nữa.

      Chiếc xe khởi động lần nữa, đằng sau vô cùng náo nhiệt, phía trước khí trầm lặng.

      Khoảng cách núi càng ngày càng gần, xa xa có thể nhìn thấy mây mù lượn quanh, sắc xanh dần dần nổi ràng. Đến chân núi, xung quanh có thể thấy quán cơm cùng xe cá nhân, mùa đông là mùa du lịch ế hàng, núi vừa ướt vừa lạnh, nhưng gần tới cửa ải cuối năm, số người muốn tới đây vui chơi tính là ít.

      Vương Tiêu rất hưng phấn: " Cuối cùng tới, ngờ đến nhanh vậy". Nhưng hưng phấn được bao lâu.

      Qua chân núi, đường lên vòng vèo. Mới đầu, đường xá còn rộng rãi, xe tới xe rất bình thường. Dần dần, đường bị thu hẹp, uốn lượn dốc đứng. Rẽ đột ngột, mới vòng lần, mấy người xe sắc mặt liền tốt lắm, chỉ có A Sùng và Hạ Xuyên vẫn yên lặng.

      Vương Tiêu lo lắng: " Sao đường xá lại quanh co vậy nhỉ, thể còn dốc đứng nữa. Phía cũng như thế phải ?'.

      Tưởng Tốn : " lên đều như thế này".

      Mấy người khác dặn dò Tưởng Tốn lái chậm chút.

      Từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, có thể thấy những dãy núi chập chùng, bông tuyết rơi xuống, trong nháy mắt liền thấy bóng dáng. màu xanh biếc, bên ngoài đường sâu thấy đáy, xe cẩn thận rơi tan nát. Xe rẽ vào khúc cua, ngừng lại.

      Phía trước kẹt xe.

      Mấy chiếc xe riêng bị ngăn tại đó, đàn ông đàn bà lớn tiếng quát tháo. Tưởng Tốn quay kính xe xuống, thanh theo gió truyền đến.

      " Cứ lái như vậy lên , tất cả mọi người đều lái thế, có chuyện gì đâu".

      " được, đường quá dốc. Lúc nãy qua hai khúc cua tôi run lẩy bẩy rồi. Tôi vừa nghe , phía đều là những đoạn cua đột ngột, tôi lái xe lại tốt".

      " Tôi cũng dám lái đâu, cần gạt nước của tôi bị hỏng, nhìn đường".

      Tưởng Tốn quát: " Này...".

      Hạ Xuyên thoáng nhìn quát mọi người im lặng.

      Phía trước mọi người tranh cãi, thấy có người hô: " Này...", ý thức được là gọi bọn họ, cho đến khi nghe thấy tiếng thứ hai, mới phản ứng, theo giọng nhìn sang, chỉ thấy ló ra từ chiếc xe SUV màu trắng, mấy bông tuyết rơi tóc.

      hô to: " Mấy chiếc xe dám lái?".

      Bọn họ nghe hiểu.

      lại hô: " Các , phía trước có mấy chiếc xe? Mấy chiếc dám lái?".

      Bọn họ hiểu ra, trả lời: " Hai chiếc, có hai chiếc".

      Tưởng Tốn xuống xe, tiến về phía bọn họ. Bây giờ nhìn mới phát xe lên núi xuống núi đều bị chặn, muốn di chuyển sang bên rìa cũng được, thủ phạm gây ra là hai chiếc xe chính giữa, lái xe nam nữ. Tưởng Tốn quay đầu lại, vài phút ngắn ngủi, xe sau lưng bị chặn thành dãy, muốn quay đầu cũng kịp.

      Tưởng Tốn trở lại xe, nhìn trước nhìn sau, ánh mắt quét qua khuôn mặt hai người đàn ông trung niên, lại rơi xuống mặt A Sùng. A Sùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cười cười, lập tức di chuyển tầm mắt, hỏi hai người đàn ông ở hàng sau: " Các chú, các chú có biết lái xe ?".

      " , chúng tôi ra đâu".

      Tưởng Tốn hỏi A Sùng: " có thể lái xe đường uốn khúc ?".

      A Sùng đáp: " quá coi thường tôi đấy".

      Tưởng Tốn thẳng: " theo tôi lái hai chiếc xe phía trước". Rồi quay đầu với Hạ Xuyên: " Còn lái xe của tôi".

      Hạ Xuyên lười biếng đáp: " ".

      Tưởng Tốn : " Bọn họ chặn phía trước, chúng ta thể lên".

      " Vậy chờ ".

      Mọi người xe nhao nhao: " Phải đợi đến khi nào chứ, tốt hơn hết là giúp chút , làm người tốt là chuyện tốt".

      Tưởng Tốn nhìn Hạ Xuyên, lời, Hạ Xuyên cũng nhìn , lát sau, Hạ Xuyên xuống xe, về phía trước, A Sùng cũng nhảy xuống: " Tôi mở được hộp số sàn, tôi trước hỗ trợ".

      Dòng xe rốt cuộc chậm rãi bắt đầu chuyển động, bao lâu, khoảng cách xe thưa dần, thuận lợi về phía trước. Tưởng Tốn lái vừa nhanh vừa chắc, quay quay lại, người xe lại chuyện hào hứng.

      Hạ Xuyên mở cửa xe, người bên cạnh ngừng lời cảm ơn, mắt nhìn kính chiếu hậu, cách chiếc xe, có thể trông thấy đầu xe màu trắng cùng đèn xe.

      Người ngồi hàng ghế sau : " kia lái xe lợi hại , khoảng cách xe thay đổi".

      Những người đó đến điểm, xe ngừng lại, Tưởng Tốn cũng ngừng theo. A Sùng và Hạ Xuyên trở lại lên xe, xe tiếp tục chạy, năm phút sau cuối cùng cũng dừng.

      Cửa mở ra, gió núi trước mặt.

      Vương Tiêu đứng ngắm cảnh, thở dài: " Nơi này quả là diệu kỳ".

      Giữa sườn núi, đỉnh núi, tất cả đều là những ngôi nhà bằng đá, sân vườn , biệt thự thời dân quốc, nhiều vô số, nơi náu thời chiến tranh, sống yên ổn thời hòa bình, tồn tại cùng dãy núi.

      Tuyết ngừng, ánh mặt trời đẩy tầng mây ra, lộ từng vầng sáng vàng ấm áp. Mây cao theo hướng gió thổi qua, thả đường bóng loáng, ánh mặt trời và bóng râm giao thoa. Lọt vào trong tầm mắt, núi non trùng trừng điệp điệp, xa xa mây mù lượn quanh, mênh mông bát ngát.
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 3


      Từng kiện hành lý được lấy ra khỏi ô tô , Tưởng Tốn dựa đầu xe. Bên cạnh, Hạ Xuyên dựa vào hàng rào bảo vệ, cúi đầu, biết suy nghĩ gì.

      Tưởng Tốn đột nhiên gọi: " Này...".

      Hạ Xuyên liếc mắt.

      Tưởng Tốn cười: " biết lái số sàn phải ?".

      Nụ cười của , mang theo ý mỉa mai, bình tĩnh, mắt nheo lại, lộ vẻ xấu xa.

      Hạ Xuyên cười lớn: " Biết thế nào, thế nào?".

      Tưởng Tốn : " đợi đấy".

      Ý tứ khó hiểu.

      Gió núi lành lạnh, thổi lâu, hơi lạnh biến thành băng, nhiệt độ núi so với dưới núi thấp ít nhất 7 - 8 độ. Dưới núi đủ giá, nơi đây càng khỏi phải . đoàn người chờ Tưởng Tốn.

      Tưởng Tốn chỉ hướng đỉnh núi, với A Sùng: " Ở đó là biệt thự số 232 mà các muốn tới. thong thả, tiễn".

      A Sùng nhìn sang, rất xa, có tòa nhà màu xám đen núp trong rừng núi, đám sương mù từ trong thổi qua.

      Khoảng cách này khiến người ta trông mà thấy sợ.

      A Sùng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: " đưa chúng tôi lên à?".

      Tưởng Tốn đáp: " Tôi phải đưa các lên đây rồi sao?".

      " Vẫn chưa đưa đến cửa mà".

      " Ai quy định đưa đến cửa vậy?".

      " Ai lại đưa nửa đường bao giờ".

      Tưởng Tốn : " Nhớ tấm biển quảng cáo trước cửa hàng tôi ?".

      A Sùng hiểu: " Nhớ".

      " Phía viết gì?".

      " Quảng cáo".

      " Ừ... Bên viết, tour du lịch núi Minh Hà, vé vào cửa 120 tệ bao gồm tiền xe". Tưởng Tốn hỏi: " Đây là đâu?".

      A Sùng há to miệng: " Núi Minh Hà".

      Tưởng Tốn chuẩn bị quay người rời , A Sùng ngăn lại, giọng nịnh nọt: " xem xem, lúc trước tôi ăn mạo phạm, nhưng liên tiếp lừa tôi, cũng nên bớt giận chứ".

      Tưởng Tốn : " Nguôi giận rồi".

      A Sùng vui vẻ: " Vậy đưa chúng tôi đến tận nơi ".

      " Nhưng bây giờ người đắc tội tôi phải là ".

      " Hả? Ai đắc tội ?".

      Tưởng Tốn chỉ người phía xa xa: " ta".

      Bên kia, Hạ Xuyên dựa vào lan can, cầm lọ kẹo trong tay, chiếc khuyên bên tai trái lóe lên cái. cười cười, đối mặt với Tưởng Tốn.

      Tưởng Tốn cầm theo túi du lịch của rời , A Sùng tức giận : " Con người lòng dạ hẹp hòi". Rồi kéo túi hành lý hỏi Hạ Xuyên: " đắc tội gì với ấy thế?".

      Hạ Xuyên lạnh lùng liếc ta cái.

      A Sùng làm như nhìn thấy: " Chúng ta phải leo bộ lên à?".

      " Gấp cái gì". Hạ Xuyên khoác túi tiến lên phía trước: " Ăn cơm trước ".

      Phía sau đài quan sát, là khách sạn Lệ Nhân, tòa biệt thự kiểu dáng Tây Âu, xây dựng vào thời kỳ dân quốc, núi đá xây thành.

      Tưởng Tốn dẫn nhóm người Vương Tiêu đặt phòng, tiền phòng đêm là 520 tệ, hai đôi vợ chồng hai nữ sinh, tổng cộng đặt ba phòng. Nhận được chìa khóa, Vương Tiêu khẽ khàng hỏi Tưởng Tốn: " Chị có thể nhận bao nhiêu tiền hoa hồng vậy?".

      Tưởng Tốn đáp: " Tiền bữa cơm".

      " Tiền bữa cơm? Là mấy chục hay mấy trăm?".

      Người bên cạnh gọi ấy: " Được rồi Tiêu Tiêu, đừng làm Tiểu Tưởng chậm trễ nữa, chúng ta lên trước ".

      Vương Tiêu lại vội vội vàng vàng hỏi: " Hai người vừa rồi ở biệt thự ạ? đêm ở biệt thự là bao nhiêu?".

      Tưởng Tốn cười: " năm tiền cơm".

      Hạ Xuyên và A Sùng tới, vừa vặn nghe thấy những lời này.

      A Sùng : " ăn cơm năm ít như vậy à?".

      Vương Tiêu " Ừm" tiếng, lúng túng trốn lên tầng. Tưởng Tốn nhìn về phía bọn , lên tiếng.

      A Sùng bảo: " Chúng ta chưa ăn trưa, nhét đầy dạ dày trước rồi hãy lên".

      Tưởng Tốn thèm để ý.

      Bữa trưa gồm món quyết ( loài thực vật lá non ăn được ), nồi gà đá, măng xào thịt lợn, lá hương thung trộn, thịt hầm sữa. Hai người đàn ông cao lớn đói hơn nửa ngày, A Sùng ăn như hổ, Hạ Xuyên ăn như gió cuốn mây tan.

      Cuối cùng vẫn thừa miếng thịt gà, A Sùng bảo: " Khóe miệng dính xì dầu kìa".

      Hạ Xuyên động đậy, gắp miếng thịt gà. A Sùng đau lòng gần chết, dùng nước canh còn thừa trộn lẫn với cơm.

      Ăn uống no đủ, Hạ Xuyên lại muốn hút thuốc, mò mẫm túi áo, vô thức nhìn qua.

      Trong nhà ăn, hai mặt đều là những ô cửa sổ thủy tinh sát đất, khung cửa màu vàng, dáng vẻ xưa cũ. Tưởng Tốn đứng bên cửa sổ, mang theo túi du lịch, lôi từ trong ra gói thuốc lá cho khách, mỉm cười thu tiền. Có phụ nữ gọi qua, lại lấy ra hai gói băng vệ sinh.

      Trong túi du lịch của , đầy thuốc lá và băng vệ sinh.

      A Sùng và cơm, cũng nhìn Tưởng Tốn, : " Sao ấy lại thành người bán rong rồi nhỉ?".

      Hạ Xuyên kẹp ngón chỏ và ngón giữa, : " Núi Minh Hà có siêu thị".

      " Hả?".

      Hạ Xuyên hiếm khi nhẫn nại giải thích: " Cậu nhận ra à? Nơi đây thương mại hóa, núi có siêu thị, có cửa hàng, muốn mua cái gì, chỉ có thể xuống núi để mua. ấy chỉ bán đồ đàn ông đàn bà đều phải dùng".

      A Sùng nuốt cơm xuống: " Tôi thực nhìn ra, ấy những lòng dạ hẹp hòi, còn là người tham tiền, lúc bán hàng nhìn cười tươi".

      Nhân viên phục vụ qua, A Sùng gọi lại: " Này, chúng tôi bị hỏng xe, ở đây các có xe gì cho chúng tôi thuê ?".

      Nhân viên phục vụ trả lời: " có".

      " Ở đây có hãng taxi nào à? có xe du lịch cho thuê sao? có điện thoại ?".

      Nhân viên phục vụ : " Ở đây chúng tôi có taxi, nhưng có xe du lịch cho thuê, là cư dân của thị trấn. Sắp sang năm mới rồi, ít người làm cái này lắm, các gọi được đâu".

      A Sùng hỏi: " Trong khách sạn các chắc có xe, có thể đưa chúng tôi chuyến được ? Chúng tôi trả tiền".

      Nhân viên phục vụ chần chừ: " Có chiếc xe để trống, các có biết lái ?".

      " Có, chúng tôi biết lái xe".

      Hạ Xuyên đột nhiên mở miệng: " Xe đó... Hộp số tự động hay số sàn?".

      Nhân viên phục vụ đáp: " Là xe tải, hộp số tự động đấy".

      Tròng mắt A Sùng mở lớn như nghĩ gặp chuyện tốt.

      Hạ Xuyên cười cười, hóa ra để cho chờ, chính là chờ ở chỗ này.

      Hạ Xuyên : " Tìm lái xe, đưa chúng tôi chuyến".

      " Bếp phó biết lái xe, nhưng chắc chắn ông ấy được".

      Hạ Xuyên cau mày: " Khách sạn các người có nổi lái xe à?".

      " Có ạ". Nhân viên phục vụ chỉ người: " Bình thường nếu có cầu, ấy giúp khách sạn chúng tôi lái".

      Hạ Xuyên mấp máy khóe miệng, nhìn về hướng ngón tay chỉ.

      ấy.

      Lát sau, Tưởng Tốn kéo túi du lịch chuẩn bị ra, A Sùng mắt nhìn Hạ Xuyên, gọi: " Tưởng ".

      Tưởng Tốn quay đầu lại.

      A Sùng cười : " Mua thuốc".

      Tưởng Tốn đến, hỏi: " muốn mua hiệu nào?".

      A Sùng nhìn Hạ Xuyên, mở miệng, Hạ Xuyên lạnh nhạt với vài giây, hỏi: " Có thuốc gì?".

      " Ngọc Khê, Trung Hoa, Hoàng Hạc Lâu, Lợi Quần".

      Hạ Xuyên : " Nhìn xem nào".

      Tưởng Tốn lôi bốn gói thuốc trong bọc ra để Hạ Xuyên lựa chọn.

      người ngồi, người đứng, chiếc bàn màu nâu thẫm, có vết tích cũ, buông mắt nhìn, theo từng dấu vết cũ ấy, ánh mắt rơi xuống mép bàn, thấy khóa kéo của chiếc quần jeans, lộ dưới đuôi áo khoác lông, là khe mông phụ nữ, hai chân khép chặt, chính giữa khe hở.

      Tưởng Tốn thấy thấp thoáng vết sẹo đầu của Hạ Xuyên, có chút mơ hồ, chưa nhìn lại cho bị chặt đứt.

      Hạ Xuyên hỏi: " có thứ khác à?".

      Tưởng Tốn lấy từ trong túi ra năm gói khác nhau.

      Hạ Xuyên dừng chút, mở bao Hoàng Hạc Lâu.

      Tưởng Tốn : " Cái này trăm đồng bao".

      Hạ Xuyên ngậm điếu thuốc, đánh bật lửa, sau cùng liếc mắt nhìn khe hở mật hợp kia, châm lửa xong, rít hơi, ngẩng đầu hướng về phía Tưởng Tốn phun vòng khói.

      Hạ Xuyên : " Đưa chúng tôi lên kia".

      Tưởng Tốn mỉm cười: " ".

      Hạ Xuyên nhìn , khóe miệng nhếch cái: " Bao xe của , ngày 200 đồng".

      Tưởng Tốn đặt bao thuốc trở lại.

      "300".

      Ba bao thuốc đặt trở lại.

      " 400".

      Bốn bao thuốc đặt trở lại.

      " A Sùng, tính tiền".

      Tưởng Tốn đáp: " Được".

      Ra khỏi nhà hàng Lệ Nhân, tiến về biệt thự số 232.

      Hai người đàn ông ngồi đằng sau, Tưởng Tốn thắt dây an toàn, chỉnh gương chiếu hậu, cước đạp chân ga.

      Gặp khúc cua 120 độ, cộng thêm độ dốc 40 độ, Tưởng Tốn đổi số, khẽ buông côn, cố gắng lên cửa, chiếc xe đầy sức mạnh nhảy vọt lên. Ngay sau đó gặp năm sáu khúc cua hình U. Mỗi khúc ngoặt đều có độ dốc , giao lộ phía trước, lướt qua nhau, cửa sổ khóa, dường như có thể nghe thấy tiếng gió gào thét.

      Hạ Xuyên và A Sùng đều chuyện.

      Xe dừng bên ngoài số 232.

      Tòa nhà đá hoa cương xây theo kiến trúc châu Âu, lá rụng đầy đất, bốn phía mọc từng hàng trúc lớn, trong sân là ba gốc hắc tùng trăm năm.

      núi Minh Hà, hơn hai trăm biệt thự tựa vào núi, coi núi là hàng xóm. Bắt đầu từ thời Mãn Thanh, người nước ngoài, quân phản động, lính chiến, trùm giang hồ, còn có cả đám vợ bé của quân phản động và ông trùm xã hội đen sinh sống.

      Biệt thự này, biết có lịch sử như thế nào.

      A Sùng nhiệt tình chào mời: " Tưởng, vào đây xem. Tòa nhà này nhìn bên ngoài sao giống ngôi nhà ma thế. vào đây chọn phòng ".

      Tưởng Tốn : " cần, tôi có chỗ rồi".

      " ở đâu?".

      " Khách sạn Lệ Nhân".

      A Sùng cũng quá để tâm, kéo hành lý vào.

      Hạ Xuyên xuống xe, vài bước lại quay đầu lại, Tưởng Tốn vừa khởi động, nghe thấy : " Để mấy gói 1916 lại".

      Tưởng Tốn dừng động tác, nhìn vào mắt Hạ Xuyên. Dừng vài giây, lôi mấy gói 1916 từ trong túi du lịch ra. Hạ Xuyên mở ví, rút bốn tờ tiền ném vào trong xe, cầm mấy gói 1916 rời .

      Chỉ có bốn bao Hoàng Hạc Lâu 1916.

      Bộ sô pha châu Âu bày trong phòng khách, đối diện sô pha là chiếc lò sưởi, bên trong sắp sẵn gỗ mộc. Cầu thang xoay tròn, ô cửa sổ thủy tinh chạm sát đất, mái vòm hình cánh hoa. A Sùng thăm vòng, cực kỳ thỏa mãn.

      A Sùng : " Ở đây tồi".

      Hạ Xuyên ngồi sô pha hút thuốc: " nhóm lửa ".

      A Sùng ngồi xổm bên lò sưởi, cầm thanh gỗ mộc nghiên cứu: " Đợi lát nữa em gọi điện cho hãng xe kéo. Chiếc xe kia thể dừng mãi đường lớn. Đúng rồi, mấy ngày tới chúng ta làm gì đây?".

      Hạ Xuyên : " Trước mắt cứ chơi hai ngày, chính vội".

      " Vậy ngày mai lại để kia đưa chúng ta dạo. Con người lòng dạ hẹp hòi đó chắc đoán chúng ta sử dụng xe của ấy? Chưa từng thấy loại phụ nữ nào như thế cả, có thể coi thường người khác như vậy".

      Tìm tòi xong, A Sùng thử nhóm lửa.

      " Đúng rồi, rốt cuộc đắc tội gì với ấy vậy?".

      ai trả lời.

      lát sau, mới nghe thấy: " Tôi sờ ngực của ấy".

      A Sùng quay phắt đầu lại.

      " Ngực trái ".

      Lách tách -

      Trong lò sưởi, ngọn lửa bay lên.
      Kimlexuyen, Anh0639, Hoaithao2 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Truyện hay quá, tiếp chủ thớt
      Anh0639, trang.caHoaithao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :