1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã cực sủng - Đề Qua Loạn Khởi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 22: Ngô gia thanh mai sơ dài thục

      Chu Tích Tiệp ở lớp của mình mặc dù nghĩ an phận đều an phận được, nhưng còn là làm theo ý mình, cực ít tham gia hoạt động của lớp học.

      Giờ phút này cậu ngồi ở đằng sau lớp học phi thường thấy được vị trí, để ý đến thanh ồn ào xung quanh, cúi đầu, để ý đến chuyện bên ngoài cầm di động chơi game.

      Nhưng là như thế, vẫn có ít nữ sinh nhảy vào nhìn cậu với ánh mắt khác thường.

      Cuối cùng, tiệc tối bắt đầu, sân khấu nhạc ầm ầm rung động, ở dưới, bọn học sinh mỗi người đều rất kích động, ngồi ở phía sau là vài học sinh dùng sức rướn cổ, Chu Tích Tiệp xem, chỉ là ngẫu nhiên ngẩng đầu lên quét mắt vài lần.

      Đột nhiên, cậu cảm giác được có người chọc vào bả vai trái, Chu Tích Tiệp cầm điện thoại di động tay cũng căng thẳng, đầu lập tức hướng vào bên phải xem.

      Đập vào mi mắt, Kiều Đa Bảo kia lén lén lút lút đùa dai làm mặt xấu, bất quá lần này vẻ mặt căn bản có duy trì giây liền sụp đổ, vẻ mặt lạc lõng cùng cam lòng.

      " khó chịu, mỗi lần đều bắt được cậu!"

      Kiều Đa Bảo bĩu môi cái, nghiêng mắt nhìn phải, đột nhiên thấy Chu Tích Tiệp kia dùng sức duỗi cái cổ sang bên trái, cũng nhìn nhìn tới sân khấu, về sau liền ràng nửa đứng lên xem nam sinh cao kều quất mông lên xem liền đoạt ghế, trực tiếp ngồi ở bên tay phải Chu Tích Tiệp.

      phút đồng hồ sau, nam sinh kia đại khái là nửa ngồi mệt mỏi, liền rất dứt khoát nhấc cái mông ngồi xuống.

      Ai biết cái mông còn, cả người trực tiếp ngã chỏng vó lên trời, ngã ngồi ở bãi cỏ, hù dọa thiếu chút nữa thét chói tai, chạy . Phản ứng được, lập tức tức giận đứng lên, khuôn mặt dữ tợn, nhìn trái nhìn phải, chính là muốn tìm ra kẻ nào trộm ghế của .

      Cuối cùng nam sinh cao kều ánh mắt ngừng ở sân trường, bên ngoài có mộtnhân viên kỷ luật ngồi ghế của học sinh.

      Nên biết bình thường bọn học sinh đảm bảo kỷ luật đều đứng phía sau lớp học hoặc tới lui duy trì trật tự gì gì đó, nhưng kì lạ bọn họ lại lười biếng, ngồi nhờ ghế ngồi của người khác để nghỉ ngơi, thỉnh thoảng mới đứng lên tuần tra tý.

      Kết quả là chuyện xấu, Chu Tích Tiệp hướng tới nam sinh cao kều kia, cho là mình bị nhân viên kỷ luật của lớp trộm lấy mất ghế, lập tức hung thần ác sát chạy tới, cầm lấy chân ghế chính là dùng sức bẻ ra, kia học trưởng cái phòng bị bị mang theo ngã xuống đất.

      "Mới vừa trộm ghế của lão tử! Quăng chết ngươi !"

      đợi học trưởng kia chuyện, nam sinh cao kều sợ hãi chút nào hung hăng nhìn trừng cái, cầm lấy ghế kia trở về đến lớp học phía sau.

      Nhân viên kỷ luật cảm thấy thiếu dưỡng khí a! Thiếu chút nữa ngụm máu oan phun ra ngoài!

      Ai trộm ghế của ngươi ? Đó là của ghế của ta được hay !? Thế nhưng còn quang minh chính đại đến đoạt của ta, giới học đệ như thế nào lại hiểu chuyện cách dã man như vậy a?

      lại giận mà dám gì, sợ với người khác nhưng sau đó lại bị phát khinh thường thất trách lười biếng.

      Lần này ngồi vững tội trạng, lại chọc cho nam sinh cao kều kia trực tiếp giơ ngón giữa với !

      Học trưởng kỷ luật cơ hồ nghĩ muốn ‘nuốt hỏa tự sát’!

      Bên này bởi vì Kiều Đa Bảo chỉ vì cái cử động đưa tới chiến tranh, lại bởi vì sắc trời quá mờ, ở phía sau lại xếp hàng, có nhiều người chú ý tới, chỉ có Chu Tích Tiệp bất đắc dĩ lắc đầu.

      Bởi vì tiết mục của Triệu Nghị Nhiên là cuối cùng, đánh đàn dương cầm đối với Kiều Đa Bảo mà lại là đĩa đồ ăn, có chút nào áp lực ngồi ở bên cạnh Chu Tích Tiệp, bá chiếm điện thoại di động của cậu ta ngoạn được trò chơi, đợi đến lúc bắt đầu tiết mục, mới ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn tý sân khấu biểu diễn, bất quá xem cũng là vô dụng, vóc dáng quá , cơ hồ đều là nhìn đầu của người phía trước.

      Đầu tiên là Long Phượng Kiều chính mình thao đao tập luyện, cổ vũ khiến cho rất nhiều học sinh hô to, đem bầu khí sớm lên, lại là Lâm Nguyệt Dung xuất quả thực làm thầy trò toàn trường đều kinh diễm phen.

      Chỉ thấy sân khấu ánh sáng nhu hòa, vô số màu sắc rực rỡ trầm ngâm nhàng lên, quanh quẩn ở trung tâm sân khấu, mà Lâm Nguyệt Dung thân phấn hồng, chim sa cá lặn, dài mái tóc vén lên, đơn giản mang chút đồ trang sức, thoạt nhìn phi thường uyển chuyển lại mang chút đoan trang, xinh đẹp động lòng người. Nhìn thấy đám nam sinh nguyên đám trong thời kỳ dậy máu trong người sôi trào lên, con mắt bất chấp nhìn lên sân khấu.

      Lâm Nguyệt Dung như nữ nhi thời cổ đại, ưu nhã ngồi xuống ở đàn tranh trước mặt, ngón tay thon dài mảnh khảnh tùy ý sờ vài cái, tiếng đàn boong boong, cầu như nước chảy nước suối leng keng, lại như sơn cốc kia nở rộ hoa u lan, thanh thanh thúy dễ nghe vang vọng ở bên tai, liền ngay cả vài giám khảo cũng rối rít gật đầu tán thưởng.

      Mà dưới đài Chu Tích Tiệp bên này, Kiều Đa Bảo nghe tiếng cũng đứng lên liếc cái, khỏi rùng mình cái.

      Chu Tích Tiệp nghi hoặc nhìn thoáng qua người quần áo người , so với gấu bắc cực còn dầy và béo hơn, còn cảm giác được lạnh ? Cậu đưa tay tới nắm lấy bàn tay bé của Kiều Đa Bảo.

      Ấm áp, thịt mềm nhuyễn, làn da trơn giống như trứng gà, thoáng cái khỏi có chút ít tinh thần nhộn nhạo.

      Kiều Đa Bảo vẻ mặt thể tưởng tượng nổi ngồi xuống, lắc đầu liên tục : "Đại mùa đông mặc được như vậy cũng sợ lạnh, xem rathể chất của tôi còn là đủ cường tráng hơn so với người khác nha."

      Chu Tích Tiệp nghe vậy cũng ngẩng đầu quét lên đài cái, lúc mới bắt đầu còn là mảnh hờ hững lạnh nhạt vẻ mặt, nhưng lập tức như nghĩ tới điều gì, mặt mày lập tức chìm xuống, trừng mắt Kiều Đa Bảo đạo: "Cậu lên biểu diễn cũng muốn mặc thành như vậy !?"

      Kiều Đa Bảo trợn tròn cặp mắt, suy tư hồi lâu mới : "Ừm. . . Hình như phải, lần trước thấy bọn họ xem qua áo quần diễn xuất, giống như phải như thế."

      "Tóm lại nếu như bọn họ muốn cho cậu mặc ít như vậy chính là có ý tốt, cậu cũng đừng đần độn giống như người sân khấu kia, giống như nữ tử thanh lâu giữa gió tây phong!" Chu Tích Tiệp yên tâm nhắc nhở. Nếu như Lâm Nguyệt Dung sân khấu biết được mình sợ giá lạnh vì muốn nghênh hợp với đàn tranh, biểu ra vẻ đẹp thuần mỹ của chính mình, mặc thành như vậy, lại được nghe đánh giá như vậy của Chu Tích Tiệp, phỏng đoán muốn hộc máu.

      Kiều Đa Bảo như gà con mổ thóc gật đầu liên tục, "Yên tâm , bọn họ muốn thoát tôi mặc mỏng lớp khác nào bắt tôi cởi lớp da!!" Chu Tích Tiệp thấy vẻ mặt nghiêm nghị của , mới phóng tâm gật gật đầu.

      Hai người châu đầu ghé tai bao lâu, Kiều Đa Bảo liền bị thúc giục hậu trường chuẩn bị.

      Theo vài tiết mục từ từ biểu diễn hết, tiệc tối cuối cùng tới kết thúc, lúc này sân khấu đột nhiên tối xuống, vài vị nam sinh nhanh chóng đưa đẩy hỏi nhau có cái gì, tâm tình đê mê, bọn học sinh bắt đầu hoan hô đứng lên, nhất là những các nữ sinh kia, tiếng thét chói tai cơ hồ muốn truyền khắp trường học.

      Vài phút sau, sân khấu dần dần phát sáng lên, dưới ánh đèn vàng nhạt, Triệu Nghị Nhiên đứng thẳng mặc lễ phục trắng, cầm trong tay đàn cầm, tóc đen bóng vì dùng keo xịt mà được đứng thẳng lên, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng khẽ mím môi, thoáng hoá trang gương mặt tuấn tú giờ phút này tuấn mỹ như thần tiên, ánh sáng chiếu rọi ở người tỏ ra càng thêm chói mắt.

      Những nữ sinh kia quả thực là muốn sống, hét rầm lên, bởi vì Triệu Nghị Nhiên chỉ lần sân khấu biểu ra tài nhạc hơn người thiên phú, mà lần này thế nhưng lại bỏ qua đàn dương cầm tới kéo đàn vi-ô-lông, càng thêm khiến nữ sinh đều phi thường mong đợi đứng lên.

      Chu Tích Tiệp ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Triệu Nghị Nhiên, có chút khinh thường hừ tiếng. Lập tức cậu đưa ánh mắt nhảy vào hướng sân khấu bên kia, người ngồi trước cây đàn dương cầm trắng, chỉ liếc mắt cái thiếu chút nữa chuyển được ánh mắt.

      Kiều Đa Bảo lúc này mặc váy dài màu nhung người có nhiều trang sức lấp lánh, chân đôi giày màu trắng, cổ quàng chiếc khăn quàng cổ màu xanh điều, bình thường tóc đều buộc đuôi ngựa, giờ phút này mềm mại bằng phẳng khoác ở sau người, vẻn vẹn sợi vải màu trắng tùy ý buộc thả lên tóc làm trang sức.

      Cả người thoạt nhìn vừa thanh thuần như nước, vừa đáng được như tuyết, khoan khoái, mắt to như thạch lam ngọc xen lẫn chút u mê cùng giảo hoạt, toàn thân tản ra loại tự tin lại có điểm lười biếng.

      Chu Tích Tiệp biết nên hình dung loại tâm tình này như thế nào, cậu chỉ biết là từ đến lớn người con ấy cuối cùng cũng trưởng thành xinh đẹp như pha lê, rất có loại nhà có con mới lớn. . . A hừ hừ! Cậu lại phải là cha của Kiều Đa Bảo. Ừm, chính là loại cảm giác của thanh mai trúc mã khi chứng kiến người kia trưởng thành.

      Bởi vì Kiều Đa Bảo chỗ ngồi phải là trung tâm sân khấu, mà là bên trái góc nghiêng đối người xem, hơn nữa vóc dáng tương đối , cho nên phần lớn người xem cũng thấy bộ dáng rang của Kiều Đa Bảo, chỉ cảm thấy nữ sinh này tuổi phải rất , thoạt nhìn tựa như là học sinh trung học, lại nghĩ rằng có thể ngồi ở vị trí đàn dương cầm, cùng hot boy trong trường hợp tấu. Lập tức dưới đài mảnh xôn xao, có ít nữ sinh rất ghen tị, cũng thừa nhận vì có thể đuổi kịp tiết tấu của Triệu Nghị Nhiên, đàn ra khúc nhạc dễ nghe.

      Nhưng bởi vì chỗ ngồi của mỗi lớp học đều là do trường quy định, lớp của Chu Tích Tiệp xếp hạng thứ ba đúng đối diện, có thể ràng trông thấy Kiều Đa Bảo. Vì vậy, ngoại trừ Chu Tích Tiệp nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo, còn có vài nam sinh cùng ban mỗi người đều chảy nước miếng thấp giọng hỏi thăm đây là nữ sinh ban nào. Chọc cho Chu Tích Tiệp vốn là mặt than, mặt càng thêm tỏa hàn khí ra bốn phía.

      So sánh với dưới đài khắp nơi chỉ trỏ, sân khấu Kiều Đa Bảo căn bản liền để ý đến các loại chỉ trích của họ. Chỉ là nhíu lại lông mày hơi có chút mất tự nhiên, váy cứ lộng lộng sau lưng, bình thường quá thích mặc váy, bởi vì thườngvận động biên độ quá lớn, váy chịu được lăn qua lăn lại.

      Mà lần này trang phục là vị sư tỷ chộn rồi trang điểm, tựa hồ biết tâm tư của Kiều Đa Bảo, cố ý cho trong váy còn mặc lớp quần bó miễn cho bị lạnh.

      Dưới sân khấu, Lâm Nguyệt Dung thay quần áo xong đứng ở đằng sau sân trường, cùng hội học sinh duy trì trật tự đứng chung chỗ, chưa có trở lại trong lớp. Lúc này mặt thay đổi nhìn lên sân khấu, hé ra còn chưa kịp tháo trang sức, nụ cười kiều mỵ thôi, chọc cho bên nhóm học trưởng đều thỉnh thoảng liếc trộm.

      Kiều Đa Bảo thường xuyên tập luyện tư thế chào trước khi bắt đầu sân khấu từ vài học tỷ, lập tức chỉnh chỉnh tư thế, điều chỉnh hô hấp, hai tay đặt ngang phím đàn trắng đen. Triệu Nghị Nhiên ánh mắt sáng quắc nhìn hồi, hồi lâu mới mỉm cười với , gật đầu ý bảo bắt đầu.

      Sau khắc, tiếng đàn dương cầm trong trẻo uyển chuyển lại thuần hậu liên miên từ từ vang lên, giống như thủy triều dần dần mở ra bốn phía, bồng bềnh , quanh quẩn bên tai. Ngay sau đó vang lên tiếng vi-ô-lông thoáng trầm thấp du dương, mang theo chút ưu thương cùng hồi tưởng, tưởng niệm, như ngày mùa thu lá rụng mà u buồn yên tĩnh, kèm theo tiếng đàn dương cầm linh hoạt kỳ ảo tuyệt vời, thanh hai người hợp tấu vang lên lượn lờ êm tai, lưu loát được tia dừng lại cùng tạp .

      Ở dưới sân khấu, bọn học sinh vẫn còn xì xào bàn tán thoáng cái toàn bộ đều dừng lại, mỗi người đều có chút ít sợ hãi, rướn cổ hướng lên sân khấu xem, bắt đầu lẳng lặng lắng nghe.

      Theo bối cảnh nhạc vang lên, vàihọc tỷ váy trắng lên sân khấu múa rất uyển chuyển. Mỗi người đều phảng phất giống như tinh linh màu trắng nhàng nhảy múa, dáng múa ưu nhã.

      .


      Tiếng dương cầm trong trẻo cùng tiếng vi-ô-lông ưu thương, ngừng vang vọng sân khấu. Tất cả mọi người đều bị tiếng đàn mê hoặc, mang điện thoại ra chụp lại vài tấm.
      Last edited: 12/4/16
      huyenlaw68, sanone2112, PhongVy3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 23: Tiệc tối phong ba

      Chu Tích Tiệp nhìn sân khấu, Kiều Đa Bảo giờ phút này có chút ngẩn người, cậu chỉ lần nghe qua Kiều Đa Bảo đánh đàn dương cầm, biết từ liền đàn rất khá, có thể đàn ra tiếng đàn êm tai tuyệt vời như thế đúng là cùng với tính cách hết sức bất tương phù hợp.

      Nhưng giờ phút này Chu Tích Tiệp trông thấy - người lẳng lặng ngồi trước đàn dương cầm kia, ánh sáng ố vàng khẽ chiếu vào người , điềm tĩnh tốt đẹp sườn mặt, trong nháy mắt lại cảm thấy hết thảy đều hài hòa chuẩn xác như vậy.

      Đúng là như thế, bất quá ở thời điểm biểu diễn tiến hành đến phần ba, hết thảy liền trở nên. . . Ách. . . có hài hòa như vậy.

      Nguyên lai Kiều Đa Bảo đàn, ánh mắt đột nhiên bị vũ đạo ở trung tâm sân khấu hấp dẫn, bình thường học tỷ học trưởng xếp hàng luyện tập đều mặc quần áo bình thường, có giống hôm nay thuần sắc màu trắng trang phục như vậy, hơn nữa mỗi lần vì để sớm ăn cơm giành giật từng giây đàn xong liền tránh người, căn bản có lưu ý xem bọn họ nhảy cái gì, mà vừa mới tùy ý thoáng nhìn liền quên chuyện mở mắt.

      Ngón tay Kiều Đa Bảo vẫn còn cao siêu đánh đàn, thuần thục đàn trắng khóa đen, nhưng đầu bay tới bên kia sân khấu, con mắt ngơ ngác nhìn những người kia.

      Mà đúng lúc biểu diễn đến đoạn cái đẹp trai kia có chút ít u buồn ôm vị mỹ nữ học tỷ, thầm vào lỗ tai như tình nhân lẩm bẩm , lát sau hai người ôm chằm lại bị bức bách muốn tách ra, hai người duỗi dài hai tay, đôi mắt đẫm lệ lã chã chực khóc cùng bi thương thâm tình, lộ ra ưu thương hợp tấu với nhạc, vài nữ sinh nhìn thấy đều có điểm động tình.

      Kiều Đa Bảo bị hai người ôm nhau hấp dẫn, con mắt hề chớp mắt nhìn xem, mà có thói quen là, khi sa vào là đồng tử vô thần, tiêu điểm bắt đầu khuếch tán. . . .

      Triệu Nghị Nhiên vốn là nhắm hai mắt lại rất là hưởng thụ kéo đàn cầm, nhưng dần dần phát hợp tấu tiếng đàn dương cầm mặc dù liên tục theo tiết tấu, nhưng thanh so với lúc mới bắt đầu bắt đầu yếu .

      có chút ít nghi ngờ mở mắt ra, hướng tới Kiều Đa Bảo nhìn sang, nhìn biết , vừa nhìn giật mình, làm hại thiếu chút nữa nhảy khỏi sân khấu.

      Cái kia …. Tay vô thức đánh đàn, người rúc sang bên, hai mắt nhìn chằm chằm bên kia sân khấu. ấy có ý thức được công khai biểu diễn hay ??

      Chu Tích Tiệp nghiêng đầu nhìn về phía , cũng biết vì sao Kiều Đa Bảo ngẩn người thành như vậy, đối với lần này cậu cũng có chút gì, biểu diễn mà lại thất thần chỉ có mình .

      Triệu Nghị Nhiên trong lòng bồn chồn, vội vàng kéo cao vài , trong lúc nhất thời đàn vi-ô-lông sắc cơ hồ muốn áp đảo thanh đàn dương cầm, nghĩ dùng cái này nhắc nhở Kiều Đa Bảo, lại nghĩ rằng Kiều Đa Bảo vẫn như cũ bảo trì bộ dáng ngây ngô, kiên trì, chỉ là ngón tay có ngừng. Cũng thiệt thòi là bởi từ luyện đàn, thất thần cũng có thể liên tục theo cảm xúc của nhạc.

      Triệu Nghị Nhiên trong lòng bất lực a, lại có chút biện pháp nào, hơn nữa mặt còn muốn duy trì bộ dáng bình tĩnh say mê. Tiếp tục như vậy nữa Kiều Đa Bảo còn có đàn sai, muốn đâm đầu xuống đất.

      Chu Tích Tiệp nhìn phần lớn học sinh cũng bắt đầu cảm nhận đượcâm nhạc có vấn đề, bất quá hoàn hảo ở chỗ chỗ ngồi của Kiều Đa Bảo phải là hết sức ràng, hơn nữa ánh sáng cũng phải là rất sáng, bọn họ cũng có phát Kiều Đa Bảo thất thần.

      Chu Tích Tiệp nhìn lướt qua cố làm ra vẻ trấn định nhưng, khỏi trong lòng nhìn có chút hả hê tý.

      Lập tức cậu lạnh lùng từ chỗ ngồi đứng lên, cầm lấy áo gió vừa rồi bởi vì hơi nóng mà cởi xuống, liền lui thẳng về phía sau vung cái, thong thả ung dung mặc lên người, sau đó lại thản nhiên ngồi xuống.

      Cả quá trình ngoại trừ đứng ở thính phòng đằng sau, bộ kỷ luật tới lui quét vài lần bên ngoài, phía trước các bạn học cũng lưu ý.

      Lâm Nguyệt Dung liền đứng ở đằng sau ban của Chu Tích Tiệp, khuôn mặt tinh xảo vô cùng, giờ phút này tia vẻ mặt cũng có, chỉ là ở vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to của cậu, rốt cuộc có thấy sân khấu.

      A, còn có ở sân khấu bạn học Kiều Đa Bảo ngẩn người, bởi vì sân khấu so với cao nhìn xuống, mà Chu Tích Tiệp lại là ‘mình tối người quen’, đột ngột đứng lên chớp mắt cái, cuối cùng thanh tỉnh lại.

      Kiều Đa Bảo hồi hồn, đàn dương cầm thanh đột nhiên thoáng cái dâng cao đứng lên, mà Triệu Nghị Nhiên lúc ấy bởi vì căng thẳng cũng cùng kéo lên giai điệu cao vút, mà mục đích của biểu diễn chính là phần cao trào. Đoạn coa trào, mấy phen ngẫu nhiên, ngược lại khơi dậy cảm xúc của mọi người, đến cuối cùng hết thảy đều kết thúc hoàn mỹ. Sau khi chấm dứt, toàn bộ học sinh đều hoan hô đứng lên, kể cả giám khảo đều nhô lên vỗ tay nhiệt liệt.

      Tiệc tối Nguyên đán kết thúc, vô dung hoài nghi, Triệu Nghị Nhiên càng thêm bị nữ sinh hoan nghênh, thậm chí có mấy nữ sinh đứng hết lên hoan hô phong thái vương tử của .

      Nhưng tại nơi đây mọi người truyền tai nhau: Triệu Nghị Nhiên ưu ái học muội Kiều Đa Bả cao nhất o, hai người ở tiệc tối nguyên đán cùng hợp tấu được gọi là ‘đàn cầm dây cung cùng kêu’, ông trời tác hợp cho, là danh xứng đôi.

      Đối với hot boy Triệu Nghị Nhiên cùng ai đó có cử chỉ thân mật, loại tin đồn này trước nháo qua mấy lần, bất quá mỗi lần Triệu Nghị Nhiên đều chủ động uyển chuyển vài lời làm sáng tỏ, vừa làm thương tổn tới nữ sinh có tin đồn, cũng có ảnh hưởng đến hình tượng bản thân. Nhưng lúc này đây, vị vương tử hot boy này thế nhưng câu cũng , mấy lần có người ngẫu nhiên gặp được hỏi thăm cũng chỉ là khẽ mỉm cười, có bất kỳ giải thích nào, có chút làm cho người ta chỉ trích.

      Có nhân bởi vậy mà kết luận, Triệu Nghị Nhiên cùng học muội cao nhất Kiều Đa Bảo --- ở cùng chỗ! ! ! !

      Nghe được tin tức này khó chịu nhất bất quá là Mạc Lam, tay của nắm chặt , tiệc tối phấn khích cùng tiếng vỗ tay vốn là cùng Triệu Nghị Nhiên cùng nhau có được, mà bây giờ cùng dính scandal cũng phải là chính - Mạc Lam mới đúng. Nghĩ trước kia để có thể cùng đứng cùng sân khấu với , gian nan cỡ nào, tưởng đối với mình hơi chút có cảm tình. Nhưng thời, tất cả đều thua ở người con bé béo ú này, vậy làm sao có thể cam tâm đâu?

      Làm người khác trong cuộc- Kiều Đa Bảo, nghe được chuyện gì cũng đều tai trái truyền tai phải, biết lại khiến tình huống càng thêm ái muội, căn bản biết phát sinh tình huống gì, như cũ tự tại, tiêu dao. Về sau còn hết sức thản nhiên tiếp nhận lời mời của Triệu Nghị Nhiên, cùng Long Phượng Kiều ăn.

      Kết quả là vừa chạm mặt liền càng thêm làm cho người ta chỉ trích xế chiều sau khi tan học, Kiều Đa Bảo và Long Phượng Kiều cùng nhau nhà cầu, lúc ra lại bị vài người chận.

      Lúc này nhà vệ sinh trống rỗng cũng chỉ có Kiều Đa Bảo cùng Long Phượng Kiều, cùng với mấy nữ sinh đứng chặn trước cửa.

      Cầm đầu là người mặc quần soóc ngắn cùng T-shirt lộ vai, móng tay thoa sáng long lanh, tóc ngắn, vẻ mặt kiêu căng lại khinh bỉ nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo.

      "Mày chính là Kiều Đa Bảo?"

      Kiều Đa Bảo vẫn tình huống, hiểu ra sao liền ngẩn người, bên Long Phượng Kiều liền gào to.

      "Mày là ai, dám chặn chúng ta! ?"

      "Sớm liền nghe chúng mày hết sức lớn lối, ngay cả Mạc Lam cũng hết cách với mày, đáng tiếc a, tỷ phải là như nó, kia tự tác thanh cao, từ trước đến nay thủ đoạn cường ngạnh." Tóc ngắn mỹ nữ lại lần nữa khinh miệt cười tiếng.

      "Nghe, cách xa Triệu Nghị Nhiên xa chút!"

      Kiều Đa Bảo còn là nửa hiểu nửa khôn , bất quá trực giác mách bảo là bọn họ đến khiêu khích trước, đầu tiên là Mạc Lam, tại lại người biết tên gì. Đều hồng nhan họa thủy, kỳ cần phải dùng ở thân nam sinh a.

      Long Phượng Kiều liền biết ràng là chuyện gì xảy ra, biết là Triệu đại hot boy ong ong bướm điệp ghen tị đến đây cảnh cáo, bất quá thấy chuyện như vậy, chẳng những sợ hãi bọn họ nhiều, còn mơ hồ có chút ít hưng phấn, kỳ cùng Kiều Đa Bảo tính cách cũng rất giống nhau.

      "Mày là cái gì của Triệu học trưởng nha? Bạn sao?" Kiều Đa Bảo nháy hai mắt trong suốt, nghiêm trang hỏi.

      Tóc ngắn mỹ nữ kia mặt cứng đờ, lập tức ánh mắt trở nên có chút ít hung hãn đứng lên,

      "Mày quản tao với ấy có lien hệ gì làm cái gì, chỉ cần nhớ kỹ lời của tao, cách ấy xa chút, nếu tao có thể cho chúng mày khóc khô, cút ra khỏi cái trường này!"

      Nghe vậy Kiều Đa Bảo mặt trầm xuống, trong lòng ngọn lửa phủi đất liền bất chấp bùng cháy, mặc dù mặt ngoài nhu thuận ngây ngốc manh, nhưng điều kiện tiên quyết là có người chọc tới . Nha , phải người ta còn xen vào việc của người khác, lại còn dám uy hiếp , quả thực là đến đòi được đánh.

      Long Phượng Kiều càng thêm nóng nảy, từ trước đến nay miệng che đậy lập tức mắng chửi người,

      "Tao dựa vào! Tao ăn cá muối lớn như vậy vẫn chưa có người nào dám bảo ta cút ra khỏi trường học! Mày trông như rễ hành a, quản như vậy còn bằng trực tiếp tìm Triệu học trưởng thổ lộ, mặt dày mày dạn cầu người khác nhường danh bạn cho mày a!"

      Tóc ngắn mỹ nữ kia viền mắt trừng như đại quỷ, sắc mặt xanh lét trắng bệch khối bạch, ngón tay Long Phượng Kiều, tức giận đến thiếu chút nữa ra lời.

      Kiều Đa Bảo con mắt cũng trừng lớn, có chút ít sững sờ nhìn bạn cùng bàn nổi đóa ngồi lợi hại, lời đả kích người khác, so với động thủ đánh người còn có tác dụng hơn.

      "Đem hai con này vào trong, tao cào vài cái rồi nhốt trong nhà vệ sinh luôn!"

      Tóc ngắn nữ sinh cực kỳ tức giận, chỉ huy mấy nữ sinh phía sau đồng loạt xông lên, chuẩn bị động thủ dạy dỗ tý.

      Vốn là vọt ở phía trước Kiều Đa Bảo mắng chửi người, Long Phượng Kiều vừa nhìn trận thế, lập tức mặt liền biến sắc, vèo trốn đến đằng sau Kiều Đa Bảo.

      Kiều Đa Bảo mặt đổi sắc, thân thể nhắn xinh xắn bổ nhào về phía trước mà lên, bắt lấy hai tay của hai nữ sinh vừa định xông lên, uốn cái đưa liền đem người quăng ra ngoài, sau đó, hai nữ sinh lập tức ngã xuống đất, hét rầm lên, cả cái quá trình cũng chưa tới phút.

      Lại thêm hai cái vòng qua vai và hai quả đấm , chỉ nghe thấy Long Phượng Kiều ở phía sau gào khóc khiển trách. Kiều Đa Bảo vung tóc đuôi ngựa, lui về phía sau vừa nhìn, con mắt khỏi trừng lớn, cái miệng nhắn trực tiếp hình chữ 'o '.

      Chỉ thấy Long Phượng Kiều mặt bị bắt tý, nhưng giờ phút này bên hùng hùng hổ hổ, bên dùng hai tay cầm lấy tóc ngắn của nữ sinh, sau đó dưới chân mãnh liệt đạp bụng của .

      Nữ sinh tóc ngắn kia cũng phải là dễ trêu, cũng níu lấy cổ áo Long Phượng Kiều, liền mạnh mẽ dùng móng tay bén nhọn cào mặt của .

      Kiều Đa Bảo ngẩn ngơ, điều này chẳng lẽ chính là nữ sinh vụng trộm đánh nhau? Điều này cũng. . . Quá thảm thiết, quá khó nhìn !

      Dù sao nữ sinh tóc ngắn kia tuổi so với Long Phượng Kiều lớn hơn, khí lực cũng lớn hơn, nảy sinh tội ác muốn tát mạnh vào mặt Long Phượng Kiều, Kiều Đa Bảo tiến lên phát bắt được tay của , chính là nhàng bẻ.

      Răng rắc --- trật khớp.

      "A a a a a!"

      Lập tức nữ sinh kêu thảm thiết triệt để truyền khắp cả tầng lầu.

      Dạy bảo.

      Thầy chủ nhiệm cùng chủ nhiệm hai lớp đều là vẻ mặt trầm cộng thêm mặt tràn đầy khiếp sợ.

      Nhìn ta ngồi ghế mặt mũi bầm dập, khóc sướt mướt, nhìn lại chút đứng hai bên thấy thế nào họ cũng giống như học sinh trung học cao nhất, người mặt mày hốc hác ánh mắt dữ tợn, đầu tóc rối bời, người vẻ mặt vô tội lông tóc lại hao tổn gì.

      Vài lãnh đạo não đều lớn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nha, theo mấy nữ sinh cấp ba khóc lóc kể lể chính là tiểu nữ sinh vẻ mặt vô tội trước mắt đánh bọn họ.

      Hơn nữa cha của nữ sinh tóc ngắn vừa rồi lập tức chạy tới, phát con của mình cánh tay bị trật khớp, giận tím mặt la hét nhất định đem này hai nữ sinh khai trừ khỏi trường học. Thầy chủ nhiệm càng thêm nhức đầu, bởi vì nữ sinh tóc ngắn kia tuy gia trưởng nhưng là trùm bất động sản, hàng năm đều có quyên góp khoản khoản cấp trường học, vậy nên con của lão hỗn được nước gió bắt đầu thổi sinh, vậy nên vạn nhất xử lý làm đắc tội bọn họ, bị tổn thất liền. . .

      Kiều Đa Bảo cùng Long Phượng Kiều bị phạt đứng ở bên, vốn là các liền chờ trường học đem tình làm , đem công bằng ra xử lý, lại nghĩ rằng hiệu trưởng và lãnh đạo- bọn họ cung kính cùng cha của nữ sinh tóc ngắn kia thấp giọng gì đó, căn bản là để ý tới các , còn có nữ sinh tóc ngắn kia khóc lóc trong lòng cha, càn quấy mà đem tất cả trách nhiệm đều đẩy ở người Kiều Đa Bảo.

      Vì vậy, Long Phượng Kiều lại dẫn đầu bộc phát.

      "Bây giờ lão tử đành phải liều mạng." Long Phượng Kiều sờ soạng đem vết thương mặt, trong mắt hung quang đại thịnh, cành cạch từ trong túi quần lây ra điện thoại, nghe điện thoại liền sặc vị thuốc nổ, mười phần la ầm lên.

      "Cha nha! Con của cha ở trường học bị khí dễ! Có ai !"

      "Cái gì? Con nhàn rỗi có chuyện gì lại gây chuyện?! Nhà kia đâu?Con mau thông báo cho bọn họ đến!. . . Ai nha, nhà mình với nhà bọn chúng còn phải như nhau sao. Gọi bọn họ đến, được rồi, các con mau nhanh lên ."

      Long Phượng Kiều sau khi cúp điện thoại, lập tức thần khí mười phần, hung dữ nhìn chằm chằm nữ nữ sinh tóc ngắn, rồi sau đó khinh miệt nhìn ai đó giả tạo trong lòng cha, tựa hồ kết luận điều kiện nhà của hai người công lại bằng gia cảnh của ta.

      Kiều Đa Bảo còn là duy trì bộ ngây ngốc, mắt to nghiêng mắt nhìn phải, thỉnh thoảng còn ngáp cái, vẻ mặt lười biếng được vẻ khẩn trương, tựa hồ căn bản cũng biết chuyện này có nhiều nghiêm trọng.
      huyenlaw68, sanone2112, PhongVy2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 24 - Ngoại truyện 1: Mới vào Chu gia

      Kiều Đa Bảo ba tuổi, mẹ Kiều liền đâm đầu vào nghiên cứu khoa học, cơ hồ mỗi ngày cũng thời gian về nhà chuyến, hai vợ chồng cả ngày ngâm mình ở phòng thí nghiệm, ngay cả bảo mẫu ngày hôm qua xin nghỉ về nhà cũng biết. Cuối cùng vẫn là cha Kiều nhớ tới con nhà mình có người trông nom mới vội vàng thông báo vợ chồng Chu gia xem chút.

      Lúc ấy mẹ Chu đành phải bế Chu Tích Tiệp mãi chịu ăn cơm vội vã chạy sang Kiều gia, dùng chìa khóa dự bị lần trước bọn họ đưa cho rồi mở cửa sau, ném Chu Tích Tiệp ở đại sảnh liền vội vàng lên lầu hai chạy tới gian phòng của Kiều Đa Bảo, bên lên lầu bên kêu la, "Đa Bảo? Đa Bảo con ở đâu? Dì Dương tới thăm con!"

      Nhìn mẹ mình ngừng kêu la mà chịu quét mắt tìm kiếm liền cứ cuống cuồng lên lầu hai, Chu Tích Tiệp bốn tuổi có chút ít nghi hoặc nhìn thoáng qua con nhóc mập mạp ngã chỏng vó ở đại sảnh ai quan tâm, sau đó lại ngẩng đầu nhìn mẹ mình tìm thấy liền như quỷ rống chạy sang gian phòng khác, cậu thể tưởng tượng nổi lắc đầu.

      Lướt qua ghế sô pha đến bên cạnh Kiều Đa Bảo, Chu Tích Tiệp tò mò ngồi chồm hổm xuống, nhìn chằm chằm con nhóc ngủ ở sàn nhà.

      Giờ phút này tay mập của Kiều Đa Bảo cầm lấy trái cà chua lớn chậm rãi ăn cách nồng nhiệt, Chu Tích Tiệp nhịn được đưa tay chọc chọc thịt khuôn mặt nhắn nghi ngờ hỏi: "Này, cậu bị làm sao vậy?"

      Tiểu Đa Bảo nghe tiếng xoay đầu lại, phát bên cạnh là tiểu ca ca lạnh lùng có chút quen mắt lại nhất thời nhớ nổi tên của , hai mắt to theo thói quen lộ ra tia mê mang. Chu Tích Tiệp cau chặt tiểu gương mặt tuấn tú, tiểu tiểu thở dài tý khí, "Cậu lại nhớ tôi à? Tôi là Chu Tích Tiệp nha."

      Chu Tích Tiệp có chút ít khó hiểu, vì sao mẹ của mình lại bảo với chú Kiều là con nhóc này hết sức mau quên, lúc nào cũng thỉnh thoảng quên ít đồ vật.

      Còn nhớ cậu lúc còn rất rất , trong tiểu khu tất cả bố mẹ, chú dì, bác gì gì đó, cậu tại cũng có thể còn nhớ ràng mạch, vì cái gì tiểu muội này ngay cả mấy người thường xuyên đến chơi lại mang quên hết sạch?

      Chẳng lẽ đây là Nhị* ca mà mọi người vẫn ? Nghĩ tới đây, Chu Tích Tiệp lông mày cũng chầm chậm giãn ra, có loại cảm giác "Đẩy bụi hoa gặp phân trâu", cũng thế nào vì hai vị ca ca của mình thường xuyên phân biệt đối xử bất công tốt với nhóc con này mà tức giận, bởi vì muội muội này bị ngốc nha.

      (Nhị* trong tiếng Trung đồng với Ngốc)

      Tiểu Đa Bảo nghiêng cái đầu lại gặm trái cà chua, nước cà chua hồng hồng theo cái miệng nhắn liên tục chảy tới cái cổ, đem trước quàn áo trước ngực thấm đến ướt nhẹp, mắt to nghi ngờ nhìn tiểu ca ca bên cạnh, nhìn hồi ngẩn người, hồi lại mang bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, cho là cũng muốn ăn cà chua, liền giơ cà chua ăn nửa, gặm đến xấu loang lổ trong tay đưa đến bên mồm của , bi bô hỏi: "Cậu cũng muốn ăn sao?"

      Chu Tích Tiệp phục hồi lại tinh thần, nhìn trước mắt trái cà chua dính đầy nước miếng, lại thoáng nhìn miệng mũi dính đầy nước cà chua của Kiều Đa Bảo, bộ dáng vô cùng bẩn thỉu. Mày kiếm nho lại nhíu lại, vì vậy, cậu liền hướng về phía mẹ còn ở lầu như con ruồi đầu vậy hô tiếng.

      Dương Yên nghe tiếng liền vội vã chạy xuống, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mới an tâm lại.

      Chỉ thấy ở đại sảnh đến gần phòng bếp bên kia, tủ lạnh mở rộng ra, khí lạnh nhàng ra, sàn nhà trải đầy rau dưa trái cây cùng vài chai nước uống, mà Đa Bảo nho mặc quần áo ngủ ngồi đối diện tủ lạnh, trình hình chữ đại nằm ở sàn nhà lạnh buốt, hai tay còn nắm hai trái cà chua lớn hướng vào trong miệng gặm.

      Dương Yên vài bước chạy qua vội vàng đem tủ lạnh đóng lại, bên ôm lấy Kiều Đa Bảo, bên trong mắt tràn nước mắt thương dứt đứng lên, "Dì thương con nhất, ngoan, sao lại thành ra bộ dáng này? Dì Dương thương tâm quá!"

      Kiều Đa Bảo nhìn trước mắt dì trước mắt quen thuốc, biết sao lại cười hắc hắc. Dương Yên thương sờ sờ tóc bị xù lên, hôn chút khuôn mặt nhắn của , gẩy trái cà chua trong tay ném vào thùng rác, rất là lo lắng, "Tiểu bảo bối của ta nhất định là đói bụng lắm, ông trời ơi, ăn nhiều cà chua sống như vậy, lại ngủ sàn nhà lạnh, nếu là ngã bệnh phải làm sao bây giờ? Ai ~ đều tại ta đến sơm hơn chút."

      Dương Yên nhanh tay nhanh chân vắt khăn nóng lau mặt lau người cho , lại ôm lên lầu đổi y phục, vội vã thu thập đồ xong liền dẫn Đa Bảo cùng con trai trở lại nhà mình.

      Kết quả là, Kiều Đa Bảo ba tuổi liền bắt đầu ở tại Chu gia, mà Dương Yên đúng lúc lại liên tục hy vọng có con , thương Đa Bảo quả thực muốn vượt qua ba con trai. Kiều cha và mẹ Kiều mụ hết sức yên tâm, cũng hết sức có lương tâm mà đem Đa Bảo nuôi tại Chu gia.

      Kiều Đa Bảo cũng rất yên vui, đối với cha mẹ xứng cũng quá căm hận, khi ba mẹ về nhà liền chạy sang nhà mình, khi họ công tác, lại cao hứng trở lại Chu gia, cùng ba an hem cãi nhau ầm ĩ.

      Buổi tối hôm đó, làm hầu hạ bốn em sau khi tắm xong, Dương Yên mệt mỏi đứng thẳng lên được. Chu Đồng đau lòng, chuẩn bị đuổi bốn em mải ‘ngươi truy ta đuổi’ ở đại sảnh trở về phòng ngủ.

      Ông ngồi ở ghế sô pha bên xem ti vi, bên ngáp, ôm lấy Kiều Đa Bảo, nhìn Dương Yên có chút ít chần chờ, “Đêm nay Đa Bảo ngủ với ai?”

      Bởi vì ở Chu gia, mặc dù bên trong rất rộng lớn, nhưng ba em mỗi người gian phòng sớm liền chiếm hết diện tích.

      Chu Huyền lỗ tai rất thính, vừa nghe đến có thể cùng muội muội cùng nhau ngủ, lập tức xung phong nhận việc đứng ra lớn tiếng : “Cùng con ngủ ! Con chiếu cố muội muội tốt!”

      Lời này vừa ra, lão Nhị vui, nhưng là ngấp nghé muốn ngủ chung cùng muội muội sao có thể để cả chiếm mất, lúc này giành : “Đại ca ngủ thích đá chăn mền, vạn nhất đá muội muội và chăn mền cùng nhau rơi xuống làm sao bây giờ? Con ngủ cũng rất an phận, mẹ người !?” Chu Mạch vừa vừa bên cùng Dương Yên nháy mắt ra hiệu.

      Dương Yên ở bên vui mừng gật đầu đồng ý, “Ừ, Mạch Mạch buổi tối ngủ rất an phận.”

      đợi Chu Mạch cái đuôi đắc ý nhếch lên đến, câu lại tưới tắt dập mất, ngập nhiệt tình.

      “Mẹ có thấy lần trước Mạch Mạch ngủ sàn nhà sao? Là do giường quá hay sao lại lăn xuống đất ngủ?”

      Chu Mạch hết chỗ rồi, Chu Huyền nhìn có chút hả hê, Chu Tích Tiệp trầm mặc.

      Chu Đồng là mặt thay đổi nhìn hai tiểu tử mỗi người đều có mục đích riêng, sờ sờ Kiều Đa Bảo nằm nửa tỉnh nửa ngủ vai ông, trong lòng bên cảm thán bé quả nhiên yên tĩnh hơn, mặt lại ghen tị với Kiều Viễn Sơn.

      “Tốt lắm, Đa Bảo đêm nay và lão Tam cùng nhau ngủ, các con ai lại nhiều câu liền ra ngủ ngoài đường.”

      Chu Đại đương gia lên tiếng, ai dám .

      Vì vậy Chu Huyền, Chu Mạch hai huynh đệ bị kéo thẳng mặt trở về phòng, nhưng Chu Tích Tiệp lại thầm đắc ý, nghĩ thầm lần này cơ hội tới.

      Chu Tích Tiệp ngoan ngoãn bò lên giường sau, nhìn xem Chu cha đem Kiều Đa Bảo nhàng đặt ở giường cậu bên kia, sau đó Dương Yên đắp kín mền cho bọn họ hơn nữa còn tỉ mỉ dặn dò Chu Tích Tiệp cho phép bắt nạt Đa Bảo, mới để lại ngọn đèn , đóng kín cửa ra ngoài.

      Ngay sau khi ba mẹ rời , Chu Tích Tiệp liền lộ nguyên hình, cậu tia ý thức ngồi dậy trừng mắt Kiều Đa Bảo chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, phi thường tức giận duỗi bàn tay bé ra, chỉ chỉ đâm Kiều Đa Bảo chóp mũi cảnh cáo. “Ta với ngươi, ở đây ta mới là lão đại, ngươi về sau phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, nếu ta liền đem ngươi đá xuống!”

      Kiều Đa Bảo mắt to hề sợ hãi nhìn chằm chằm Chu Tích Tiệp.

      Chu Tích Tiệp thấy vậy hừ lạnh tiếng, từ phía sau lấy ra cái quần vung cái ở giường. Thẳng đứng, dựng thẳng ở giữa hai người, sau đó đẩy y phục càng thêm đến gần Kiều Đa Bảo bên kia, mà gian cạnh mình ngừng mở rộng.

      cho phép qua giới hạn!” Cậu trừng mắt Kiều Đa Bảo chỉ vào quần giữa hai người, bộ dáng hung hăng.

      Kiều Đa Bảo ngẩn ra, cũng biết cậu ta điên vì cái gì, ngơ ngác nhìn chằm chằm nhìn mấy giây sau, vừa định chút gì đó, bất quá cái miệng nhắn giật giật còn chưa ra lại trong nháy mắt quên mất. cau tiểu lông mày lại, dứt khoát để ý tới cậu ta, trực tiếp ngã đầu nằm ngủ.

      Chu Tích Tiệp cũng nóng nảy, phi thường có kiên nhẫn ngồi xếp bằng bên, con mắt đen tròn nháy mắt nhìn chằm chằm.

      Giống như sớm có dự liệu trước, phút đồng hồ sau, Kiều Đa Bảo hô hấp đều đều, bụng vừa phồng lên vừa thu lại, toàn thân buông lỏng, bao lâu liền nghiêng người, cái bắp chân béo núc ních liền đáp đến, đúng lúc đè ở cái quần kia, bàn chân qua quần!

      Chu Tích Tiệp lập tức hai mắt tỏa sáng, chờ đến cơ hội liền dùng sức đá cước vào bắp chân qua giới của Kiều Đa Bảo.

      Lại nghĩ rằng dùng lực quá độ, Kiều Đa Bảo thô lỗ cả thân thể tròn vo trực tiếp từ giường ném xuống đất, bóng cao su dưới đất như vậy mà phát ra tiếng kêu đau đớn.

      Chu Tích Tiệp cũng nghĩ tới việc té xuống, thoáng cái bối rối, vội vàng bò qua giường tra xét tình huống.

      Vừa mới nhô ra nửa cái đầu liền bị quả đấm toàn thịt đánh quyền ở mũi cậu!

      Chu Tích Tiệp kêu thảm thiết tiếng, nhấc cái mông ngồi trở lại hai tay che mũi, ngây ngốc nhìn Kiều Đa Bảo nổi giận đùng đùng từ sàn nhà giãy giụa lấy đứng lên, cặp mắt to kia vốn là mơ hồ mông lung thôi giờ phút này bởi vì tức giận mà rạng rỡ phát sáng, sáng, quả thực đủ để sánh ngang với sao trời.

      Chu Tích Tiệp nhìn Kiều Đa Bảo vẫn ôn thuận thôi nhưng giờ phút này lại là bộ dáng tràn trề tức giận, khỏi mở to hai mắt, nhúc nhích sững sờ ở bên.

      Kiều Đa Bảo giận , cực kỳ ghét ba việc! chính là – lúc ngủ, ngủ được cảm giác tốt, lúc ăn cơm ăn hết đồ muốn ăn, thời điểm muốn làm cái gì lại đột nhiên quên muốn làm cái gì!

      Bị ác ý quấy rầy ngủ, lại cũng quản Tam ca gì đó, chuẩn bị vọt chui lên sau khi dạy cho người nào đó biết tốt xấu bài học.

      Bất quá đáng giận chính là, Kiều Đa Bảo giờ phút này bắp chân ngắn với thân thể béo, nghĩ trực tiếp nhảy dựng lên giường, nhảy tới bụng lại bị mép giường đụng phải, lại ngã chổng vó. Vì vậy, càng thêm tức giận, hai cánh tay cầm lấy chăn mền lại lần nữa phủi đất bò lên giường, bổ nhào về phía trước, đem Chu Tích Tiệp áp chế dưới thân, sau đó vung cái quả đấm liền hung hăng hướng tới vị trí người cậu rồi ngừng lại!

      Cũng chớ xem thường quả đấm của Kiều Đa Bảo, hồi hai tuổi được mẹ dạy cách đánh người, như thế nào có thể cho địch vào chỗ chết mà cần chiêu thức. Bởi vậy, quả đấm kia đánh vào mặt người ở dưới, cuối cùng trực tiếp khiến Chu Tích Tiệp phát khóc.

      “Huhuhu. . .”

      Chu Tích Tiệp vùi đầu ở trong gối kêu khóc, mà Kiều Đa Bảo đè nặng bắp chân ngồi ở , bên nghiêng đầu có chút biết làm sao nhìn cậu ta.

      lúc lâu sau, Chu Tích Tiệp còn mơ hồ dưới chăn mền chịu ra, Kiều Đa Bảo gãi gãi đầu tóc rối bời, nhịn được cọ cọ đưa tay qua kéo kéo chăn mền của cậu.

      Kỳ Chu Tích Tiệp vừa mới bắt đầu gào khan vài cái sau đó lại khóc, chẳng qua là cảm thấy có chút mất mặt tốt để ra ngoài đối mặt mà thôi, bất quá trong lòng cậu vẫn là hết sức nghẹn khuất, ở nhà các ca ca lúc nào cũng bắt nạt cậu, mẹ giúp cũng coi như xong, tại so sánh Kiều Đa Bảo còn hơn cậu cũng bắt đầu bắt nạt.

      Cuộc sống của cậu như thế nào liền khổ như vậy a ~ nghĩ nghĩ lại hốc mắt lại bắt đầu hồng (Tác giả: tha thứ cho tâm hồn yếu ớt nam chính )

      Cảm giác được có người kéo chăn mền, cậu lập tức ngừng thở nhúc nhích, thầm tiểu ác bá kia phải lại muốn đánh cậu chứ.

      Kiều Đa Bảo kéo kéo chăn mền của Chu Tích Tiệp thấy cậu có phản ứng gì, chần chờ chút, liền giọng mở miệng hỏi.

      “Cậu. . . Đau lắm hả?”

      Chu Tích Tiệp nghe vậy lập tức cảm thấy vị trí người bị quả đấm kia đánh đến quả nhiên đau rát, khỏi hít hơi khí lạnh, càng thêm chôn ở trong chăn ra.

      Kiều Đa Bảo nhíu lại khuôn mặt , học bộ dáng của Dương Yên an ủi, bàn tay bé vỗ vỗ Chu Tích Tiệp dưới chăn mền, ‘bảy phần mắt khốn ba phần’ bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Đừng khóc.”

      Dưới chăn hợp tác.

      Kiều Đa Bảo nhịn được, đẩy cậu, “Tôi muốn ngủ, cậu đừng cuốn chăn mền nha.”

      . . . Vẫn có động tĩnh.

      Kiều Đa Bảo có biện pháp, đành phải cưỡng chế vén chăn lên, chui vào, vào trong chăn, khuôn mặt nhắn khó chịu đỏ lên cùng Chu Tích Tiệp mắt to trừng mắt .

      Kiều Đa Bảo nhìn mặt cậu ta chỗ hồng chỗ trắng, chỉ liền phốc cái nở nụ cười, lộ ra tiểu răng sữa thưa thớt, Chu Tích Tiệp lườm cái, hừ tiếng quay đầu chỗ khác để ý tới .

      lúc sau, Kiều Đa Bảo đột nhiên duỗi ra bàn tay bé qua ôm lưng Chu Tích Tiệp, Chu Tích Tiệp sững sờ, xoay đầu lại ngơ ngác nhìn Kiều Đa Bảo, chỉ thấy hai mắt sáng long lanh nhìn xem cậu, manh manh là đáng .

      Yên tĩnh nhìn nhau mấy giây sau, tựa như là hẹn ước, hai người đồng loạt nở nụ cười, hai bên khuôn mặt nhắn đều cười đến thịt phúng phính thịt mặt.

      Trẻ con giận dỗi tới cũng nhanh, cũng nhanh, trước giây vẫn còn khắc khẩu đánh nhau, sau giây liền có thể ôm nhau mà cười. Bất quá hai bên cười đủ xong, Kiều Đa Bảo cuối cùng đột nhiên két ngừng lại, bàn tay bé chỉ vào chỗ bị đánh mặt của Chu Tích Tiệp,

      “Cậu cười được thực xấu.”

      “. . .”

      Hồi lâu, Kiều Đa Bảo ngáp cái, đầu nghiêng cái – trong nháy mắt ngủ thiếp .

      Chu Tích Tiệp từ trong chăn chui ra, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Kiều Đa Bảo ngủ say, chỉ thấy lông mi dài vểnh lên vểnh lên, cái mũi thẳng tắp, cánh mũi theo hô hấp khi đóng khi mở, miệng đỏ rực mơ hồ mang theo nước miếng, hai bàn tay bé tùy ý đặt ở bên gối, giống gấu con ngủ say.

      Chu Tích Tiệp cảm thấy giống mấy con búp bê bày kệ ở phòng mẹ, nhịn được duỗi ra bàn tay bé chỉ cái vào khuôn mặt của , trong tay xúc cảm mềm mại non nớt, căn bản giống thịt của các ca ca cứng rắn, cũng giống mấy bé khi khóc trong thực bẩn thỉu.

      “Hừ, lần này coi như xong, sớm muộn gì cũng có ngày ta muốn nhốt ngươi ở nhà của ta hung hăng bắt nạt, sau đó vĩnh viễn đều cho ngươi rời !” Chu Tích Tiệp sờ sờ khóe miệng bị thương, khỏi khẽ hít cái, mạnh miệng hướng về phía người ngủ tuyên thệ.
      Last edited by a moderator: 27/2/16
      huyenlaw68, sanone2112PhongVy thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      các Ngoại truyện liên quan tới nam-nữ 9 bao gồm: Chương 25: NT 2: Về Vạn Tiểu Bân và Chương 26: NT3: Ba học sinh, Chương 27: NT4: Lần đầu gặp nhau, để lại sau khi Hoàn để dẩy nhanh tiến độ

      ☆, chương 28: Giải quyết


      Mười phút sau, cổng trường xuất chiếc xe màu đen có rèm che, người mặc âu phục chống gậy, vẻ mặt trang nghiêm lại hết sức cường tráng xuống xe, mà phía sau ông ta còn có hai người mặc tây trang đeo kính theo.

      Thầy chủ nhiệm cùng các thầy giáo chưa thấy qua việc đời, chỉ cho là gia cảnh của lão gia này rất tốt, chỉ sợ cũng có tiền.

      Lại nghĩ rằng ông chủ bất động sản vừa thấy vị lão nhân này, thiếu chút nữa nhịn được đái ra quần, tai to mặt lớn mặt thoáng chốc tái nhợt thôi.

      "Gia! Lão gia cuối cùng sao lại đến đây!"

      Long Phượng Kiều vừa thấy được lão gia này, lập tức mừng rỡ, lại ủy khuất bổ nhào qua. Lão gia kia vừa thấy được cháu ngoan, vốn là vẻ mặt nghiêm túc lập tức liền tan rã, ông chỉ vào tán Long Phượng Kiều cười mắng: " biết lớn , gọi là ông!"

      "Ông, người xem, người xem mặt của con. . . . Nếu như phải là con…. Người ngồi cùng bàn cũng bị ta hủy cả khuôn mặt!" Long Phượng Kiều làm nũng đem khuôn mặt mình bị thương, mạnh mẽ để lộ ra cho công của mình xem.

      Quả nhiên, lão gia kia vừa nhìn thấy vài vết tát lập tức nổi cơn thịnh nộ, thanh như sấm,

      "Ai vậy làm! ? A Pháo! Cho ta. . ."

      Ông của Long Phượng Kiều rửa tay gác kiếm từ lâu nhưng vẫn bỏ được cái tật động tý là động thủ. Long Phượng Kiều vội vàng lôi kéo tay ông, nhắc nhở nơi đây là trường học.

      Long lão gia khẽ thu lại tính tình bạo ngược, trầm mặc nhìn lướt qua những người kia trợn mắt há hốc mồm cùng với những nữ sinh nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi khỏi run sợ, ánh mắt dừng chút ở chỗ xa kia có nữ sinh ngây ngốc đứng, mở to mắt yên lặng quan sát, Long lão gia cảm thấy có chút quen mặt, lại nhìn kỹ vài lần sau, cảm thấy nghi hoặc, nhíu nhíu mày.

      Sau đó uy nghiêm mười phần ánh mắt lại liếc về phia bên kia có nữ sinh tóc ngắn cùng cha, cái kia.. ông chủ bất động sản mồ hôi đầm đìa, toàn thân phát run.

      vội vã kéo con của tiến lên cùng Long lão gia tử và Long Phượng Kiều xin lỗi, mạnh mẽ là con của mình có lỗi, cũng bày tỏ nguyện ý bồi thường tất cả tiền thuốc thang mà Long Phượng Kiều bị thương, hy vọng hoà giải xong việc, hàng vạn hàng nghìn nên truy cứu, lão kia còn quỳ rạp mặt đất bồi lễ.

      Long lão gia hừ tiếng lên tiếng, bất quá lại nhìn nhìn mấy nữ sinh bị thương, mặc dù đều là bị thương ngoài da, bất quá đủ để nhìn ra người đánh người là người luyện võ.

      Khi biết đích thân tay Kiều Đa Bảo làm, Long lão gia tương đối có chút kinh ngạc nhìn Kiều Đa Bảo thủy chung bảo trì trầm mặc ngu ngơ .

      Nếu chính chủ xin lỗi, Long lão gia cũng thêm cái gì, dù sao cháu mình chút vết thương căn bản vướng bận, mà ông chủ bất động sản kia càng thêm dám gì, rất sợ cẩn thận đắc tội Long gia, chính mình muốn táng gia bại sản.

      Nhưng trường học phải xử lý, trong trường đánh nhau xem như kỷ luật nghiêm trọng, liền tính nhân vật song phương cũng thể đắc tội, lấy cá nhân giải quyết, vậy cũng nên xử lý Kiều Đa Bảo luôn , dù sao ít bạn học đều tận mắt nhìn thấy là Kiều Đa Bảo vung tay, nếu như có câu trả lời thỏa đáng, kỷ luật trường học còn có thể duy trì thế nào?

      "Bạn học Kiều Đa Bảo, như vậy , em thông báo chút tới gia đình em ."

      Thầy chủ nhiệm sắc mặt thay đổi, bình thường chuyện lớn như vậy gia đình sớm nên trình diện, mà đứa này vẫn còn người trơ trọi đứng ở chỗ này câu.

      Kiều Đa Bảo nghe vậy ngẩng đầu lên, mở to mắt vô tội trả lời: "Ba mẹ em ở nhà, tới được."

      "Trong nhà em còn người khác sao? Dù sao cũng phải bàn bạc chút."

      Kiều Đa Bảo nhíu mày, mí mắt cụp xuống, chuyện đánh nhau như vậy biết phải là cái chuyện gì vẻ vang, nếu để cho chú Chu và dì Dương đến chuyến chuyện, vậy quá mất mặt, hơn nữa cũng muốn làm phiền bọn họ.

      Nhìn Long Phượng Kiều cùng nữ sinh tóc ngắn đều có người thân ở đây dựa vào, kỳ trong long vẫn là có chút ít hâm mộ . Mặc dù cũng cảm giác được mình làm sai cái gì, cũng có cảm thấy bị ủy khuất, chỉ là, loại tình huống này có người than và có người thân có đồng dạng như vậy.

      Kiều Đa Bảo cúi đầu trầm mặc , đối với việc lãnh đạo hỏi thăm mực nghe đáp, dầu muối vào, làm cho thầy chủ nhiệm trận đau đầu.

      Long Phượng Kiều trong lòng đành lòng, cho rằng Kiều Đa Bảo, phương diện áo cơm cũng kém so với mình, khẳng định bối cảnh gia đình cũng đơn giản, cũng cho rằng Đa Bảo cũng gọi gia đình mình đến, lại nghĩ rằng đến cùng là kết quả như vậy.

      Long Phượng Kiều muốn gọi ông mình ra mặt giúp Kiều Đa Bảo thoát thân, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

      Chỉ thấy thiếu niên tuấn tú lạnh lùng, bóng dáng cao to vội vàng đẩy cửa vào, Long Phượng Kiều lập tức thở phào nhõm, có đến đây Đa Bảo sao, kỳ cũng biết mình vì cái gì bản than mực lại cho rằng như vậy.

      Chu Tích Tiệp nghe thấy Kiều Đa Bảo đánh nhau liền lập tức chạy tới, bởi vì lúc ấy tin tức có truyền nhanh như vậy, có kịp, bất quá hoàn hảo, hết thảy cũng còn có muộn.

      Cậu quan tâm ngó ngàng đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy được Đa Bảo cúi đầu đứng ở trước mặt thầy chủ nhiệm, trong lòng cứng lại, vội vàng lên kéo tay của liền tỉ mỉ kiểm tra.

      "Đa Bảo, cậu sao chứ?"

      Kiều Đa Bảo có chút ít lăng lăng nhìn Chu Tích Tiệp trước mặt cái trán đổ mồ hôi, thở phì phò chạy tới, trong mắt tràn đầy lo lắng. Tựa hồ mỗi lần nàng xảy ra chuyện gì, người ở bên lúc nào cũng là người trước mắt này. Nhưng mà giải thích được liền cảm thấy rất an tâm hết sức, cái loại cảm giác này tựa hồ đối với cha mình cũng có mãnh liệt như vậy, đây là tại sao vậy chứ.

      "Đa Bảo?" Chu Tích Tiệp thấy lời , cho rằng bị giật mình, khuôn mặt tuấn tú vẻ mặt càng thêm sốt ruột.

      "Ừm? Tôi. . . có việc gì a, có việc chính là các ấy." Kiều Đa Bảo phục hồi tinh thần lại, đưa tay chỉ mấy nữ sinh, lúc sau, hơi có chút đắc ý bồi thêm câu, "Tất cả đều mình tôi đánh đến nằm sấp !"

      Chu Tích Tiệp ở thở phào nhõm ngoài, lại lập tức gì nhìn cái. Ở trước mặt nhiều người như vậy, có nhất định muốn cường điệu hạ mình kể “Chuyện huy hoàng” của mình ra sao.

      Thầy chủ nhiệm nghi ngờ nhìn bọn họ hai cái, sau đó đem ánh mắt đặt ở người Chu Tích Tiệp, cậu này phải là nam sinh năm thứ nhất cấp 3 đệ nhất trong số học sinh khá giỏi sao? Như thế nào lại cũng chỗ với nữ sinh đấnh nhau này?

      "Chu Tích Tiệp, em cùng Kiều Đa Bảo quen biết sao? Có thể liên lạc với gia đình của em ấy ."

      Chu Tích Tiệp đối mặt với lãnh đạo vẫn còn là bộ dạng trong trẻo nhưng lại lạnh lùng chững chạc, cậu ngăn cản Kiều Đa Bảo trước mặt, vẻ mặt nghiêm nghị.

      "Xin lỗi chủ nhiệm, em cảm thấy được việc này trách nhiệm ở Kiều Đa Bảo, các chị ấy là nữ sinh năm cuối lại bắt nạt học muội năm nhất, còn lấy nhiều khi ít, bạn học Kiều Đa Bảo chỉ là lúc phòng ngự, cho nên này hoàn toàn thể trách bạn ấy, nếu như chủ nhiệm nhất định phải xử phạt Kiều Đa Bảo, em có quyền cùng hiệu trưởng hồi báo, hơn nữa công khai trước thầy trò toàn trường đến công chính bình luận xử lý."

      Chu Tích Tiệp nghĩa chính phát ra ngôn từ, đối mặt với nhiều người như vậy cũng sợ chút nào, thầy chủ nhiệm bị chặn vẻ mặt trầm, nhưng lại được phát tác, nếu để cho hiệu trưởng biết mình ngay cả chút chuyện này đều xử lý tốt, hơn nữa còn muốn ở trước mặt thầy trò toàn trường xử lý, mặt mũi của trường học cùng kỷ luật còn có muốn duy trì hay .

      Vốn tưởng rằng xem bộ dáng kia của Kiều Đa Bảo phỏng đoán trong nhà cũng có bối cảnh gì, ai lại đoán được có Trạng nguyên thi đầu vào vì ra mặt chuyện.

      Long lão gia tử nghe lời của Chu Tích Tiệp có chút tán thưởng, tuổi như vậy liền có thể can đảm thể nghi vấn coi như là rất tốt. Ông quét mắt nhìn ông chủ còn nơm nớp lo sợ, lành lạnh chen vào câu: "Ai làm liền phải chịu trách nhiệm."

      Ông chủ Bất động sản run lên, lập tức phụ họa : "Đúng đúng đúng, đều là trẻ con cãi nhau ầm ĩ, cần vô cùng tích cực, đối với cái này chỉ cần bồi thường tiền thuốc thang cho mấy nữ sinh bị thương, tình cứ như vậy giải quyết ."

      "Ba ba! Tại sao có thể như vậy chứ, cha nhìn thấy tay của con đều bị con nha đầu kia đánh bị thương thành như vậy sao, cha phải trút giận cho con. . ."

      Nữ sinh tóc ngắn nóng nảy, vừa mới ở đó nghiêm túc nhìn lão nhân trước mặt biết đối phương dễ chọc, nhẫn dám phát tác, lấy được Long Phượng Kiều, chẳng lẽ ngay cả Kiều Đa Bảo cũng nhúc nhích được sao? lập tức cam lòng, kéo cha lại liền vẻ mặt đưa đám liền la hét.

      Nhưng mà còn chưa hết, lại đột nhiên cảm giác được bên cạnh Kiều Đa Bảo nam sinh cao lớn tuấn tú, ánh mắt lạnh như băng giống như kim đâm lạnh đâm vào người , trong nháy mắt bị chấn động đến mức toàn thân lại toát ra tầng rậm rạp chằng chịt nổi da gà.

      "Câm miệng!" Ông chủ kia hung hăng trừng mắt nhìn con của mình cái, bình thường cáu kỉnh thôi, đều là tuổi còn như vậy tùy hứng ngu ngốc, tại cũng nhìn chút là tình huống nào. Vạn nhất Long lão gia kia xem vừa mắt, tùy tiện động phải đầu ngón út của ông ta, vậy bọn họ chờ hối hận cả đời .

      Nữ sinh tóc ngắn bị vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ cuả cha hù đến, dám lại thêm câu.

      Cuối cùng tình cũng giải quyết như vậy, thầy chủ nhiệm cũng có biện pháp, đối với bên ngoài cũng chỉ dễ là bởi vì chút chuyện có chỗ tranh chấp, sau đó các bạn học ở xô đẩy cẩn thận ngã xuống, cũng có đánh nhau.

      Kiều Đa Bảo chưa trở về ký túc xá, Chu Tích Tiệp liền mang ra ngoài ăn KFC.

      Bọn họ chọn lấy góc gần cửa sổ hết sức yên tĩnh, lúc Chu Tích Tiệp bưng khay tới, xa xa nhìn thấy Kiều Đa Bảo nâng cằm lên nhìn qua ngoài cửa sổ đến ngẩn người, mà ngoài cửa sổ vừa vặn có phụ nữ dắt tay con, bé kia đại khái là bộ dáng năm, sáu tuổi, nháo đòi ba ba mua kem, cha liền từ ái cười mua cho bé cái lớn nhất.

      Kiều Đa Bảo giờ phút này giống như rơi vào trầm tư, tựa hồ nhớ lại cái gì, môi đỏ mọng hơi vểnh lên, con ngươi hắc lam ngọc thạch vậy, sáng long lanh lóe ra ánh sáng lung linh.

      Nhưng Chu Tích Tiệp giờ phút này chứng kiến được sâu trong nội tâm của tia độc cùng đơn, cậy vừa rồi dạy đạo thấy tự mình cúi đầu trầm mặc đứng tại nơi nào, khóc nháo, nhìn mấy nữ sinh kia với ánh mắt hâm mộ..

      Con nhà mình cùng người khác đánh nhau, phần lớn gia đình cũng vô cùng lo lắng bị trường học đuổi , nhưng Kiều Đa Bảo tựa hồ chỉ có mình, từ đến lớn ở trường học gây họa, chỉ mẹ của cậu và cậu giải quyết.

      Chu Tích Tiệp đem hamburger gà miếng vui mừng chồng chất tại trước mặt .

      "Ăn , hôm nay mặc cậu ăn đủ."

      Kiều Đa Bảo phục hồi tinh thần lại, nhìn trước mắt có gì đó, cũng có như thường ngày hai mắt sáng lên, chó dữ vồ mồi bổ nhào tới. Mà là mệt mỏi cầm lấy chân gà nướng, chầm chậm gặm.

      Chu Tích Tiệp nội tâm có chút ít phức tạp, bất quá lại biểu ra quá đa tình, chỉ là nhìn bình tĩnh hỏi: "Muốn cùng chú Kiều và dì chuyện chút sao"

      Kiều Đa Bảo trong tay cầm đùi gà dừng chút, trầm mặc lát sau liền lắc đầu, "Này, có gì tốt mà ."

      Mau quên cũng có cái tốt, những cảm xúc xuống thấp cũng có duy trì bao lâu tan thành mây khói, Kiều Đa Bảo chậm rãi tiêu diệt hết toàn bộ thức ăn.

      Ợ lên no nê, lại duỗi lưng mỏi, Kiều Đa Bảo lau miệng, nhìn 'Hài cốt' đầy bàn, bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ bụng của mình.

      "Coi như ăn cũng được, toàn bộ lực lượng thế giới này có phải đều dồn bụng tôi sao?."

      Khụ khụ. . . Chu Tích Tiệp thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn lại, người này cũng quá kỳ , trước giây còn là buồn bực vui, sau giây liền phun ra mấy câu kinh người.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 29: Bị cắt đứt thổ lộ

      Ban đêm, hai người đường về trường học, đèn đường có chút mờ tối, bên đường nhốn nháo rộn ràng rất nhiều xe qua, ngựa xe như nước có chút náo nhiệt.

      "Đừng ra ngoài, lối bộ."

      Chu Tích Tiệp phen kéo Kiều Đa Bảo trong lúc bất tri bất giác thiếu chút nữa ra đến ven đường, để ý gia tốc mạch máu đập của mềm mại bàn tay bé nắm trong tay.

      Kiều Đa Bảo bị cậu nắm tay cũng thèm để ý, mắt to đánh giá chung quanh cảnh đêm thành thị.

      "Oh, đúng rồi! Chuyện ngày hôm nay cũng cho phép cho ba mẹ của cậu." Kiều Đa Bảo đột nhiên ra.

      "Vì cái gì?" Chu Tích Tiệp có chút kỳ quái.

      "Ai nha, tôi lớn như vậy còn cùng người ta đánh nhau quá mất mặt."

      ". . . Cậu cũng biết mất mặt à." Chu Tích Tiệp khóe miệng quyến rũ ra.

      "Hừ, tôi cũng mười lăm tuổi !"

      Đúng vậy, mười lăm tuổi, cậu cũng mười sáu tuổi, cũng tính là sớm . Nhớ tới Triệu Nghị Nhiên kia thỉnh thoảng quang minh chính đại tìm đến , trong lòng cậu liền đau buồn, như bảo bối của mình dấu ở trong lòng nhiều năm bị người khác ngấp nghé đòi cướp . Nếu như muốn ngăn chặn chuyện như vậy phát sinh, vậy cũng chỉ có biện pháp duy nhất --- đem nhãn hiệu của mình dán lên người của bảo bối kia!

      Nghĩ tới đây, Chu Tích Tiệp trong lòng trận nhiệt huyết bành trướng.

      Cậu nổi lên dũng khí, đột nhiên cầm bả vai Kiều Đa Bảo, sít sao nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo.

      "Đa Bảo."

      "Ừ?"

      Kiều Đa Bảo có chút ít nghi hoặc ngẩng đầu, lại tiến đụng vào Chu Tích Tiệp trong ánh mắt kia sâu thẳm thâm thúy như trong hải dương, chỗ đó tồn tại vô biên ôn nhu cùng quan tâm, đồng thời cũng xen lẫn rất nhiều cảm xúc hiểu.

      Đột nhiên xuất cảm giác khỏi làm tim đập có chút gia tốc.

      "Cậu. . . Cậu thích tôi sao?" Chu Tích Tiệp biết mở miệng như thế nào, đành phải thử dò xét trước.

      Kiều Đa Bảo nhìn mặt của cậu ta, ngây ngốc chốc lát, đột nhiên cười, phi thường ngay thẳng trả lời: "Thích a."

      Chu Tích Tiệp trong lòng vui mừng, bất quá tiếp theo lại nghĩ tới loại khả năng khác, cậu lại thử dò xét hỏi, "Kia. . . Là tình cảm em hay tình cảm nam nữ bình thường?"

      " giống nhau sao?" Kiều Đa Bảo nghi ngờ, đêm nay Chu lão tam thế nào lại bình thường .

      "Làm sao lại giống nhau, Đa Bảo. . ." Chu Tích Tiệp nóng nảy, quả nhiên cậu đoán là cái loại đó, muốn hỏi ràng, nhưng mà lại hé ra tiểu bạch kiểm đột nhiên chen giữa bọn họ.

      đợi cậu kịp bày tỏ, tiểu bạch kiểm kia liền răng rắc tràng.

      "Đa Bảo, chính là cậu! trễ thế này như thế nào vẫn còn ở nơi này, tôi nghe cậu cùng nữ sinh cấp ba. . . Ách, cậu sao chớ? Có bị thương nha?" Vạn Tiểu Bân ban đầu ở trường học cũng cũng nghe về nữ sinh cao nhất sống chết tranh đoạt Triệu Nghị Nhiên cùng nữ sinh cấp ba vung tay trong trường học.

      Cậu lúc ấy nghĩ tới nhân vật chính dĩ nhiên là Kiều Đa Bảo, đợi cậu trở về phòng học vừa nhìn liền phát ra Long Phượng Kiều, từ trong miệng ấy biết được Kiều Đa Bảo bị dạy đạo lại bị Chu Tích Tiệp mang , trong lòng thình thịch, còn yên tâm liền ra tìm xem, nghĩ tới ở ven đường liền bắt gặp.

      Vạn Tiểu Bân nhìn thấy Kiều Đa Bảo như trúng giải thưởng lớn, người mạnh mẽ bên người hỏi han ân cần, căn bản nhìn thấy bên Chu Tích Tiệp mặt đen nổi gân xanh.

      "Tớ khẳng định có việc gì nha, mấy nữ sinh sao có thể là đối thủ của tôi, tôi liền cho đấm. . . Ồ, tại sao cậu lại ở chỗ này?"

      Kiều Đa Bảo mới vừa lúc mới bắt đầu còn mặt mũi tràn đầy đắc ý khoe khoang chính mình lúc ấy lợi hại thế nào, đến hơn phân nửa mới hậu tri hậu giác nghi hoặc Vạn Tiểu Bân.

      "Tớ. . Tớ ra mua ít đồ." Vạn Tiểu Bân ấp úng đổi chủ đề, mặt trắng nõn thế nhưng thoáng đỏ ửng đến khả nghi.

      bên Chu Tích Tiệp nhìn thấy nổi trận lôi đình, họ Triệu cũng thôi, tiểu bạch kiểm cũng muốn đến tham gia cho náo nhiệt, là chủ nhân phòng thủ bảo tang như tôi phát uy, các người người người đều đến đoạt!

      Cơ hội tốt bị cắt đứt , Chu Tích Tiệp bụng khí trở lại ký túc xá, liên tiếp uống nhiều cốc nước lớn mới nằm lại giường, đầu óc ức chế được chà xát, toát ra cái lại cái mưu kế, nghĩ đến, là thời điểm xuất thủ. . .

      Ngày hôm sau Chu Tích Tiệp ngăn chặn, có chút nóng nảy tìm đến Kiều Đa Bảo và Triệu Nghị Nhiên.

      "Thứ sáu lớp có trận bóng rổ, đánh trận ." Chu Tích Tiệp ôm tay dựa lưng vào tường, vẻ mặt lạnh nhạt.

      Triệu Nghị Nhiên bình tĩnh nhìn Chu Tích Tiệp, từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này là biết cậu ta đối với Kiều Đa Bảo cùng tình cảm như vậy, loại đó vượt quá quan tâm của chính mình cùng khống chế dục vọng, còn có cái loại đó- khí chất người lạnh lùng khiếp người, còn là hậu bối cao nhất, đứng ở trước mặt mình cũng khỏi nhường người khác dùng ánh mắt ngang hàng đối đãi .

      Triệu Nghị Nhiên gương mặt ôn hòa như ngọc tuấn tú khẽ mỉm cười, "Học đệ muốn cùng bàn luận, học trưởng tự nhiên đáp ứng, bất quá trận đấu vượt lớp là thiếu trong cực kỳ thiếu, cậu có thể bảo đảm ban của các cậu có thể đánh với đội cấp cao sao."

      "Đây là chuyện của tôi, cần nhọc tâm hao tổn tâm trí." Chu Tích Tiệp nhàn nhạt trả lời câu, đứng thẳng người bước lên bước, chính diện nhìn về phía Triệu Nghị Nhiên, khí thế yếu phần chút nào.

      "Cùng Đa Bảo giữ khoảng cách nhất định , tôi muốn ấy lại bị phiền toái cần thiết cùng tổn thương."

      Nghe vậy Triệu Nghị Nhiên nhướng mày, mặt có chút ít trầm, "Đối với chuyện ngày hôm qua, tôi đều nghe , tôi cùng Đa Bảo xin lỗi. Có chút thời điểm tôi cũng ngăn cản được tư tưởng cùng cử động của người ta, nhưng tôi có thể bảo đảm, về sau tuyệt đối lại có chuyện như vậy phát sinh."

      Chu Tích Tiệp giễu cợt tiếng, có chút kiên nhẫn khoát tay áo, " cần phải những nhiều lời vô dụng này, ngay cả cự tuyệt mọi người còn có thể nho nhã lễ độ, uyển chuyển ôn nhu, tôi tin những thứ nữ sinh não tàn cứ như vậy mà hết hy vọng."

      Triệu Nghị Nhiên rủ mắt xuống , lúc sau nhướn mày hỏi: "Vậy còn cậu, tôi cũng tin về sau cậu gặp phải chuyện như vậy."
      "Nếu có chuyện như vậy, tôi cũng để nó phát sinh."

      Chu Tích Tiệp mặt chút thay đổi, sau khi xong câu đó liền xoay người rời , năng có khí phách, lời lạnh như băng mà tuyệt tình.

      "Bởi vì tôi cho kẻ nào cơ hội cùng hy vọng."

      Trận bóng đúng hạn vào thứ sáu kéo màn che, trận bóng rổ của trường mỗi năm tổ chức lần, ngày đó cơ hồ thầy trò toàn trường thậm chí là học sinh trường khác cũng nghe tiếng chạy đến xem thi đấu.

      Cao , ba ban ủy viên thể dục rất cao hứng, bởi vì trận đấu ngày trước, Chu Tích Tiệp cực ít tham gia bất luận các hoạt động gì của lớp học thế nhưng đồng ý tham gia trận bóng lần này, hơn nữa còn ở trong ban của mình chọn lựa vài đồng đội vừa mắt. khắc kia, cảm thấy tự tin quả thực muốn oanh động!

      Kể từ khai giảng cũng xem Chu Tích Tiệp đấu qua lần, liền bị kỹ thuật dẫn bóng sâu khuất phục, trận bóng lần này khi có gia nhập của , lớp đệ nhất nhất định là trốn thoát, hơn nữa bằng dung mạo của Chu Tích Tiệp đứng trong đội bóng, những nữ sinh kia còn sống nổi điên la to, ngẫm lại đến lúc đó cái kia sĩ khí a, tuyệt đối là chưa từng có tăng mạnh.

      "Tiểu Bảo! Tiểu Bảo! Mau mau mau, nhanh ra sân bóng, trúc mã nhà cậu đánh được quả thực là mở phần mềm hack! Mau mau, mau xem chút."

      Long Phượng Kiều đường ‘đại hống đại khiếu’, ngụm khí chạy mấy tầng cầu thang, xông vào phòng học liền trận điên cuồng mà lay động Kiều Đa Bảo nắm lên nằm sấp ở bàn ngủ gà ngủ gật, sau đó cũng mặc kệ Kiều Đa Bảo thanh có thanh tỉnh, kéo liền chạy đếnsân trường.

      Trận chung kết kết quả cũng trong dự đoán, Chu Tích Tiệp dễ dàng liền đấu cùng lớp đệ nhất, các nữ sinh đều điên khùng thét chói tai đầy sân bong, kêu tên Chu Tích Tiệp. Mà Chu Tích Tiệp chỉ là ngồi ở bên lặng yên uống nước, đối các loại thanh liền mắt điếc tai ngơ, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lườm cái Triệu Nghị Nhiên ở ban cấp ba.

      Làm lớp đội quán quân là có cơ hội khiêu chiến đội bong của năm hai. Nhưng bởi vì thực lực còn cách nhau sai biệt lắm nên đều là Chu Tích Tiệp mang theo cả đội ngũ đường hát vang tiến mạnh, bắt được cơ hội liền nhanh chóng tiến cầu, chút do dự.

      thể tưởng tượng, đến cuối cùng cơ hồ là mình cậu đánh bại đội bóng cao nhị.

      Nhưng mà, đạt được thành tích kinh người như vậy xong, cậu lại vẫn chưa đủ, trực tiếp phát ngôn bừa bãi khiêu chiến đội cấp ba!

      Toàn trường nữ sinh đều điên khùng, đặc biệt là cao nhất, có hưng phấn cũng có nghi vấn, mà học sinh lớp lớn trực tiếp là khinh thường.

      Cho tới bây giờ cũng có học sinh cao nhất có thể đánh bại học trưởng cao nhị tiến còn có thể trực tiếp khiêu chiến đội bóng cấp ba, bởi vì vậy đơn giản là hành vi tìm chết! trước là đội viên phối hợp có hay liền chê vào đâu được, kỹ thuật bóng siêu nhân, chính là thân thể tố chất cũng là so với nhóm học trưởng cấp ba có xa cách.

      Liền ngay cả ủy viên thể dục cùng vài đồng đội dự thi đánh đến mồ hôi đầm đìa cũng tới khuyên Chu Tích Tiệp.

      "A Tiệp, đánh bại đội bóng cao nhị là hạn độ lớn nhất của chúng ta, cần thiết lại khiêu chiến cấp ba, chúng ta phải là đối thủ cảu những học trưởng kia."

      Chu Tích Tiệp nghe vậy chỉ là mặt thay đổi nhìn bọn họ cái, "Tôi cho tới bây giờ cũng các cậu là đối thủ của bọn họ."

      Các bạn học đều là ngẩn ra.

      "Các cậu chỉ cần phòng thủ, mình tôi tiến công."
      Last edited: 12/4/16
      huyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :