1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, hắc bang] Mị Sát - Chiết Hỏa Nhất Hạ (12/56)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7 (1):

      Túc dám buông lỏng tinh thần, dọc theo ven đường cẩn thận từng li từng tí về hướng đại lộ, chưa bao xa chợt nghe có người gọi tên : " Túc! Bên này!" Túc theo tiếng nhìn sang, dưới đèn đường mờ nhạt, chiếc xe màu đen đậu phía trước đường. Thấy thả chậm bước chân, đèn trước xe chớp sáng 2 lần, từ cửa sổ xe Lộ Minh nhô đầu ra ngoắc : "Lên xe!" Túc dừng chút, bước chân hơi chậm chạp tới, Lộ Minh thấy vậy nóng lòng, lại thể thúc giục , nhảy xuống xe vội mở cửa xe phía sau ra cho , Túc đến gần, nhưng có lập tức nhảy vào, đỡ cửa xe, hỏi : "Tổng trợ lý Lộ. Vì sao ngài lại tới?"

      "Chính tôi chờ ở đây lâu rồi. Thiếu gia Sở bảo tôi tới đón ." Túc trầm mặc chút, : "Thôi Chí Tân chết rồi. Tôi giết đấy."

      "Thiếu gia Sở sớm nghĩ đến làm như vậy, nếu cho rằng làm sao có thể thuận lợi như vậy ra tới đây?" Lộ Minh thấy chậm chạp lên xe, rất lo lắng suy nghĩ muốn dùng vũ lực trực tiếp nhét vào, nhưng lại dám chân chính động thủ, thể làm gì khác hơn là nhanh chân thúc giục, "Cụ thể lên xe hẳng , tại hai ta về sở trạch trước." Túc coi lời như gió thoảng bên tai, vẫn là đứng ở nơi đó, khẽ nghiêng đầu, cũng biết suy nghĩ gì, sau lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Sở Hành tại người nào?" ngay cả xưng hô cũng thay đổi, Lộ Minh nhìn chằm chằm, miệng há đóng hai cái, mới : "Thiếu gia Sở ở sở trạch. chờ trở về đấy."

      "Biết tôi giết Thôi Chí Tân còn để cho tôi tới đây, giết xong lại cho tôi còn có tiếp ứng."

      Túc tiến lên bước, theo dõi hỏi, "Đầu óc Sở Hành bị nước vào rồi hả?"

      ". . . . . ."

      " chuyện." đứng quá gần, Lộ Minh nhịn được lui về phía sau bước: "Cái này, Tâm tư của thiếu gia Sở tôi cũng biết. . . . . ."

      " biết." Túc còn là chăm chú nhìn ông, "Các người nhất định là có kế hoạch. Sở Hành sớm có tính toán giết chết Thôi Chí Tân phải , tại vừa đúng cơ hội lấy tôi làm cục đá, trở về khi nhà họ Thôi truy nã khắp thành phố khai mình tôi ra, có phải như vậy hay ?" Lộ Minh chống đỡ cạnh cửa xe thể lui được nữa, ánh mắt của Túc giống như là lưỡi đao, dán xát khiến mồ hôi lạnh của muốn từ trán chảy ra. Trong lòng Lộ Minh ngừng kêu khổ, tránh khỏi ánh mắt của , khuyên: " có chuyện này, đừng suy nghĩ nhiều. Thiếu gia Sở gần đây có chút quá càn quấy, muốn dựa vào lần này áp chế áp chế nhuệ khí của . . . . . ."

      "Áp chế nhuệ khí của tôi?" Túc khẽ cười lạnh tiếng, "Là muốn làm sao áp chế nhuệ khí đây? Đợi ngày mai trời sáng, sau đó tự tay giao tôi cho nhà họ Thôi sao?"

      " phải như vậy. . . . . ." Lộ Minh còn chưa dứt lời, chỉ thấy Túc bên cạnh đột nhiên tiến lên, khoảng cách giữa hai người thân mật đến đủ để thấy ràng chút lông măng sau tai . người như có như hương chanh lởn vởn trong mũi , Lộ Minh chỉ hơi kịp ngẩn ra, cảm thấy sau ót trận đau. Túc thu tay lại, lui về phía sau hai bước, nhìn Lộ Minh té xuống đất. Cúi người sờ tới chìa khóa xe trong túi áo , lại kéo dọc theo ven đường, sau đó khởi động xe, mất.
      Ngày hôm sau nắng sớm , lúc nhà họ Thôi phát động truy nã khắp thành phố, Túc ở thành phố A. Ở thành phố A, Sở Hành có phòng ốc dùng lâu, lại là nơi bảo mật bên trong chung cư thiết bị đầy đủ, đêm đó Túc vứt xe ở ven đường, lúc xe buýt tới thành phố A quyết định đâu. Lại bởi vì trước đây lâu từng gạt Sở Hành cho thuê phòng ở, cho nên bên trong thiết bị còn đầy đủ, trừ bụi bậm nhiều hơn bên ngoài chút, cẩn thận quét dọn phen, ở đây thời gian ngắn vẫn là có thể. Năm ngoái, Túc thiếu tiền dùng, đánh chủ ý tới đầu Sở Hành. Đem tất cả các phòng ốc mà Sở Hành thường dùng ở ngoại thành đều mời người xử lý lần, sau đó hết thảy gạt Sở Hành treo bảng cho thuê. Sau đó, Sở Hành tới thành phố A thị sát sản nghiệp phía dưới, đột nhiên nhớ tới chỗ phòng ốc này, kết quả lúc nghĩ qua đây xem chút bị Túc vắt hết óc ngăn lại. Nhưng rốt cuộc cũng thể lừa gạt bao lâu, vài tháng sau hai người ở giường câu được câu chuyện phiếm, Túc dưới cơn buồn ngủ lỡ miệng ra, vì vậy hai ba câu liền bị Sở Hành moi ra . Ngay tại chỗ bị Sở Hành đánh thạt mạnh năm cái lên mông, ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại càng thêm đùi mềm lướt , lúc xuống giường suýt nữa quỳ đất. Túc đem phòng ốc thu thập xong đến buổi tối. ngày có ăn cái gì, coi như ngày trước ở nhà họ Thôi biết trước ăn nhiều hơn nữa, giờ đây bụng đói kêu vang từ lâu, thể ra siêu thị ngoài chung cư mua đồ. lần này chạy trốn, vì để thuận tiện ngoại trừ cái túi cầm tay cái gì cũng mang theo. Nếu như sớm biết Sở Hành có tiếp ứng, nên mang theo rương hành lý ra ngoài, tại hai tay trống trơn, áo cơm đồ dùng hàng ngày đều phải mua, tiền mặt mang theo lại nhiều lắm, lại thể ngân hàng rút tiền, đây là chuyện trước mắt phiền phức nhất của Túc. Túc tốn giờ trong siêu thị, mua tràn đầy xe đẩy gì đó. Sau khi trả tiền xong, hai tay khó khăn mang theo ra ngoài, bước ra cửa xa chợt bị người gọi lại, quay đầu lại, chàng trai trẻ tuổi mặc quần áo xám nhạt nhanh bước vài bước đuổi theo, miệng hơi cười, đưa tới cái móc dính: "Tiểu thư, cái này hình như là của ? làm rơi vào quầy thu tiền." Túc nhìn chút, xác nhận là của mình có lầm, cám ơn nhận lấy. Đối phương nhìn thấy hai con túi ny lon lớn trong tay , còn : " cũng sống ở chung cư này hả? Mang theo nhiều đồ như vậy về rất mệt, đúng lúc tôi ở căn tận cùng bên trong chung cư này, bằng tôi lái xe đưa qua, tóm lại thuận đường."




      Chương 7 (2):


      "Cám ơn , tự tôi có thể mà."

      nhìn thấy ánh mắt của Túc có chút cảnh giác, cười hai tiếng, giơ tay lên: "Tôi phải người xấu. Mặc dù người xấu chưa bao giờ mình là người xấu, nhưng tôi phải là người xấu. Nếu như tôi muốn làm chuyện xấu, từ phía sau theo về nhà là được, cần chủ động giúp tay. Tiểu thư như vậy nghi ngờ người thiện lương tốt bụng, làm người rất đau lòng ."

      Túc cuối cùng vẫn là từ chối được, cảm ơn rồi lên xe. Ở phương diện tài ăn , năng lực của vẫn mạnh, cùng người cãi nhau cực kỳ ầm ỹ, nhưng bị người lời dịu dàng khuyên bảo cũng biết nên khéo léo từ chối như thế nào. Hơn nữa trực giác cho rằng người này giống như là người xấu, lỗ tai Túc càng thêm mềm, khi đối phương có thể liệt kê ra đầy đủ hai lý do trở lên, tám ^ chín phần mười làm trái với dự tính ban đầu, nghe theo đề nghị của đối phương.

      Trước mắt chính là tình huống như thế.

      Túc đoan chánh ngồi ở phía sau xe, người ngồi lái xe thông qua kính chiếu hậu nhìn chút, mỉm cười : "Tôi tên là Lý Du , sao?"

      "Cái nào Du ?"

      "Hai chữ này người bình thường cũng đoán trúng. Hay là thử chút?"

      Túc suy nghĩ chút: "《 Tả truyện 》 bên trong câu ‘bàn lệ du ’?"

      Lý Du có chút kinh ngạc khẽ nhíu mày, cười : "Khó được cư nhiên biết."

      Túc cười cười: "Khi còn bé từng bị ép thuộc lòng."

      Túc có thể từng thuộc lòng 《 Tả truyện 》, chẳng qua là bởi vì Sở Hành thích. Trừ lần đó ra, Sở Hành còn dạy học thuộc qua Tứ Thư Ngũ Kinh cùng Đường Thi Tống Từ. Khi còn bé Túc bởi vì ghét bỏ khó đọc chịu thuộc, ít lần bị Sở Hành đánh vào lòng bàn tay. Sau lại lên giường, Sở Hành còn từng lấy cái này làm chuyện tình thú, thường thuận miệng ra bài viết văn chương bảo thuộc lòng, đối đáp đúng là trận dịu dàng vui thích, đáp sai câu chính là khổ sở lại kéo dài chín cạn sâu.

      Đường dài, mấy phút liền đến. Túc xuống xe, lại cảm ơn lần, Lý Du giúp lấy đồ ra cửa, cười : " còn chưa cho tôi biết tên của ."

      Túc hơi chần chờ chút, : "Tô Phác. Phác trong Phác Ngọc (Ngọc thô chưa mài dũa)."

      Đây vốn là tên . Bỏ quên từ mười hai tuổi trở lên, cũng tiếp tục dùng qua.

      Thời gian trôi qua lâu như vậy, thiếu chút nữa cũng muốn quên mất.

      Túc thành thành ở trong phòng ngây người vòng, trong lúc đó cũng chỉ ra ngoài lần.

      người, lại ra cửa, cũng thể nào thăm dò được tình hình bên ngoài đến tột cùng là như thế nào. Nhưng nếu như người nhà họ Thôi, tin rằng mình cũng từ bỏ ý đồ ngay trong thời gian ngắn như vậy. Chỉ là bên ngoài long trời lỡ đất như thế nào, đều tạm thời có quan hệ gì với Túc yên lặng xem ti vi ở trong phòng.

      Trừ lần đó ra, mặc kệ Sở Hành có thể giao cho nhà họ Thôi hay , đều muốn trở về thành phố C. Mặc dù biết ngày nào đó bị tìm về, giờ Túc cũng muốn lập tức trở về như vậy.

      Trong thời gian này Lý Du tới gõ cửa mấy lần, hẹn uống trà, hẹn ăn cơm, hẹn chuyện phiếm, Túc luôn khéo léo từ chối. Đến khi có lần Túc lại siêu thị, vừa vặn lần nữa gặp phải Lý Du , lần này lúc ở trước mặt thành khẩn muốn mời uống trà, Túc từ chối được, thể làm gì khác hơn là đồng ý.

      Túc đồng ý uống trà, cũng chỉ là uống trà. Lý Du hỏi câu đáp câu, mực đề cập tới cái khác. Lý Du cũng cảm thấy quá lặng lẽ, ngược lại có chút càng ngày càng thêm ý tứ hứng thú, cười hỏi : "Mới vừa rồi thấy mua rất nhiều túi cải bẹ mặn. thích ăn cái này?"

      "Tôi thích. Nhưng nó rất là rẻ."

      "Rẻ?"

      "Đúng vậy." Túc gật đầu cái, "Tôi rất thiếu tiền."

      Lý Du cười lúc lâu: "Đây là lời giỡn hay ?"

      "Lời ."

      Lý Du nhìn thẳng , lại cười lúc lâu, mới phát ra thanh: "Này, cần tôi cho mượn chút tiền ?"

      Túc suy nghĩ chút, cũng nhìn , nghiêm túc : "Nếu như đồng ý, như vậy đáp án của tôi là cần. Tôi trả lại cho ."

      Chương 7 (3):


      Cuối cùng Lý Du đưa hết tiền mặt trong túi xách cho . Túc nhận lấy, cám ơn xong, suy tư chút, : "Chúng ta có phải nên viết giấy nợ?"

      " cần." Lý Du khoát khoát tay, "Ngay cả trả lại cho tôi cũng vậy có quan hệ gì."

      " đối với mỗi người đều khẳng khái giúp đỡ giống như vậy sao?"

      " phải." Lý Du há miệng, thử thăm dò , "Tô Phác, tôi có thể hỏi vấn đề ?"

      Thấy gật đầu, Lý Du hơi chần chờ chút, tận lực có thể làm người ta buông lỏng, dùng giọng ôn hòa, hỏi " có phải là đại tiểu thư lớn lên từ trong dòng dõi thư hương hay , bởi vì mâu thuẫn cãi nhau với người trong nhà, mới trong cơn tức giận chạy đến?"

      Túc sửng sốt chút, cười cười: " nghĩ hơi nhiều. Tôi sao có thể là."

      buổi trưa cuối xuân mười năm trước, trong sân nhà họ Sở hoa hải đường vừa nở, ánh mặt trời cũng dịu dàng, Sở Hành chọn trong bảy đứng xếp hàng, nhìn chọn trúng đầu tiên chính là Tô Phác. Từ đó về sau, mang theo bên người dường như tấc cũng rời, được tháng tất cả mọi người đường đều biết bên cạnh thiếu gia Sở có thêm , buộc đuôi ngựa đơn giản, đeo vòng tay phỉ thúy trong suốt, cực kỳ được cưng chiều, mười hai tuổi, gọi Túc.

      Khi đó Sở Hành đặc biệt mời người, dạy biết viết chữ kiến thức lễ độ, dạy ôn hòa khiêm tốn, dạy cầm kỳ thư họa thơ trà tửu hoa. vốn là mời khuôn mẫu tiêu chuẩn thục nữ cổ điển tới hết lòng dạy , thậm chí tất cả mặt hắc ám của nhà họ Sở đều bị Sở Hành cố ý thu hồi cách xa với , rốt cuộc cũng biết, vì sao vẫn trở thành cái dáng vẻ như bây giờ.

      Bốn năm trước, rốt cuộc Sở Hành buông tha cho mong đợi khiến Túc trở thành tiểu thư khuê các, ngược lại dạy bắn súng ám sát trước, từng trước mặt mọi người dùng tám chữ rất chính xác để đánh giá về , xinh đẹp động lòng, lòng dạ độc ác.

      Ở thành phố A, Túc ngây người hơn nửa tháng, rốt cuộc có người của nhà họ Thôi tìm tới cửa.

      Ngày đó, thèm ăn chịu nổi, liền cửa hàng bánh ngọt cách chung cư khá xa mua bánh ngọt, sau khi trở lại chung cư, ở chỗ khúc quanh hẻo lánh đột nhiên bị người bịt miệng mũi, tay cũng bị thuận theo siết chặt với nhau, con dao chống lên cổ của , giọng lạnh nhạt ở bên tai vang lên: "Tiểu thư Túc nên lộn xộn. Dao găm có mắt, ngộ thương rồi dễ xử lý."

      Túc hơi dừng chút, tiếp theo hai tay phát lực, chợt tránh ra, mu bàn tay hướng ra phía ngoài trực tiếp bắt được cổ tay đối phương, sao đó hai ngón cái thuận lợi giữ chặt lòng bàn tay đối phương, lại hợp lực tàn nhẫn quặn cái ra bên ngoài.

      Đối phương bị đau, buồn bực rống tiếng, cổ tay mềm nhũn thoát khỏi cánh tay. Thừa dịp sơ hở, hai người còn lại ngây ngẩn, Túc vứt bỏ bánh ngọt, nhanh chóng chạy về phía trước, nhưng còn chưa được mấy bước liền cảm giác trượt chân, trong nháy mắt, Túc chỉ còn kịp hối hận vì sao hôm nay lại mang giày cao gót, thân thể bị khống chế trực tiếp té lên mặt đất cát đá.

      Trước khi đầu gối dập xuống liền được người vững vàng ôm vào ngực, chóp mũi nhanh chóng tràn tới mùi nước hoa thể quen thuộc hơn, Túc chỉ nghe được ba tiếng súng nặng nề khe khẽ vang lên, quay đầu lại ba người đuổi giết ngừng thở.

      Túc nhắm mắt lại, cảm thấy Sở Hành thu súng lục giảm thanh, lấy điện thoại gọi , trầm giọng phân phó: "Trong vòng hai phút lái xe tới chung cư phía tây. Có ba người chết cần xử lý."

      Chờ Sở Hành cúp điện thoại, Túc lập tức thối lui khỏi ôm ấp của . Bởi vì dùng sức quá lớn, ngay lúc thối lui trực tiếp ngồi xuống mặt đất. Sở Hành liếc nhìn cái, đưa tay túm , Túc để lại dấu vết tránh ra, đón ánh mắt của , nguội lạnh mở miệng: "Lúc nào biết?"

      "Mười hai ngày trước." Sở Hành khẽ nhíu mày, thu tay lại, tự mình đứng lên, hơi nhớ lại chút, lại hời hợt bổ sung, "Tối hôm đó hình như là em ăn mỳ ăn liền. Hơn nữa rất nhiều ngày liên tiếp đều ăn mỳ ăn liền."

      ". . . . . ."

      Túc ngửa mặt nhìn chằm chằm , lúc lâu phát ra câu : "Vậy tại sao bây giờ mới tới tìm tôi!"

      Sở Hành lạnh nhạt : "Chẳng lẽ phải chính em chịu về nhà?"

      Túc vừa nghẹn lời, lại qua lúc lâu, phát ra câu thứ hai: "Tôi trở về cũng tìm, vậy bây giờ đứng ở chỗ này làm cái gì!"

      Sở Hành để hai tay trong túi áo, cao nhìn xuống quan sát mười giây, gật đầu cái, xoay người về hướng cửa chung cư. ra xa ba mét cảm thấy sau lưng bị cục đá ném trúng, quay đầu lại, Túc ngồi dưới đất, trong tay nắm cục đá khác, muốn nhắm ngay tiếp tục ném. Thấy dừng bước, cổ nức nở hai cái, phát ra câu : "Tôi bị trặc chân, cõng tôi trở về!"
      139, dhttChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8 (1):

      quay đầu lại, Túc ngồi dưới đất, trong tay nắm cục đá khác, muốn nhắm ngay tiếp tục ném. Thấy dừng bước, cổ nức nở hai cái, phát ra câu : "Tôi bị trặc chân, cõng tôi trở về!"

      Sở Hành hai tay ôm cánh tay, lời nhìn , nhìn thấy ánh mắt Túc bắt đầu di chuyển chung quanh, mới chậm rãi mở miệng: "Tôi nhớ được mới vừa rồi là em muốn tôi đỡ em."

      Mi tâm Túc nhíu cái, chống mình đứng lên, đùng đùng nổi giận, khập khiểng về phía trước. tới hai bước liền bị Sở Hành bắt lấy cổ tay, Túc hất tay ra, lúc đá lại cảm giác thân thể bẫng, bị ôm ngang lên .

      Cái tư thế này xảy ra nhiều lần, Túc dưới ánh mắt cười như cười của Sở Hành lại có chút thẹn quá thành giận, lòng bàn tay "Pằng" cái lên mặt : "Thả tôi xuống!"

      Sở Hành thuận tay nhéo cái ở sau lưng , Túc cứng đờ, nhanh chóng mềm xuống, nghe được mở miệng: "Đàng hoàng chút cho tôi."

      Hai người mười lăm ngày chưa từng gặp mặt.

      Những năm gần đây, Túc cùng Sở Hành chưa từng tách ra quá lâu như vậy. Thỉnh thoảng Túc bị phái thi hành nhiệm vụ ngoài thành phố, cho dù như thế nào cũng luôn trong vòng mười ngày liền trở về thành phố C. Thỉnh thoảng hai người thống nhất ý kiến, Túc giũ tay rời nhà trốn , Sở Hành cần sai người tìm, trong vòng mấy ngày Túc cũng ngoan ngoãn trở lại.

      lần vô cùng tình cờ là ở nửa năm trước, Túc bị phái biên giới tây nam làm nhiệm vụ, trước khi cùng Sở Hành ý kiến hợp, sau khi tức giận ra cửa liên tục chín ngày cũng có theo quy củ gọi điện thoại trở về xin phép. Ngày thứ mười, lúc Sở Hành lặng yên tiếng động xuất tại phòng khách sạn mà ở, khi cầm thẻ mở cửa vào phòng, ngay sau đó dễ dàng giải trừ chiêu thức cảnh giới của , rồi sau đó che miệng của , đem chống đỡ đến bên tường, kéo xuống khăn lụa của , lập tức khiến Túc kêu rên ra tiếng, ra sức cắn miệng lớn ở cổ của .

      Lần đó, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Sở Hành sớm ở bên cạnh. Ngày thứ ba, trở về thành phố C báo cáo, Sở Hành gặp ở sân tập cưỡi ngựa, lúc đó Ly Chi cũng ở đây, trong quá trình Túc báo cáo bị gió thổi qua, Ly Chi liền tinh mắt nhìn thấy vết cắn ứ đọng máu ở dưới khăn quàng cổ của , hả hê cắt đứt lời tại chỗ, lôi đến bên cạnh Sở Hành, thêm dầu thêm mỡ khích bác phen.

      Đến bây giờ, Túc vẫn có thể nhớ lúc ấy Sở Hành ngồi ở ngựa, ánh mắt nhìn sang. Giống như những câu của Ly Chi là , giống như biết tiết chế, giống như vết cắn liên quan với , lòng bàn tay của roi ngựa chậm rãi trượt xuống, lúc mở miệng lại như hơi nổi giận: " tìm Lộ Minh, chính mình lãnh phạt mười gậy."

      Mặc dù sau lưng cũng bị phạt gậy, nhưng ở trong mắt người ngoài, địa vị Túc ở trong lòng Sở Hành sớm dần dần nay bằng xưa.

      Mà đối với Túc mà , lúc đầu còn từng cố gắng nghiền ngẫm dụng ý chân của Sở Hành, ở sau khi nếm thử thất bại nhiều lần, hôm nay chỉ biết ghi tạc trong lòng tất cả ràng từng chuyện từ đầu tới đuôi.

      đường trở về, Túc như lời Sở Hành, đàng hoàng thêm câu.

      Hai người vào phòng khách, Túc ngồi ở ghế sô-pha, nhìn Sở Hành lấy khối băng từ tủ lạnh, dùng khăn lông bao lại, đệm mắt cá chân của đầu gối, nâng ở trong lòng bàn tay chậm rãi thoa. Cho đến nửa ngày thấy sưng đỏ, mới ngừng lại.

      Sở Hành đứng dậy phòng tắm cất khăn lông, sau khi quay lại, Túc đoan chánh ngồi ghế sô-pha, hai tay đặt lên đầu gối, ngửa đầu nhìn : "Chuyện nhà họ Thôi ngài xử lý tốt sao?"

      Sở Hành liếc nhìn cái, khóe môi vẽ ra chút ý cười như có như : "Trêu ra tình trạng hỗn loạn lớn như vậy, em ý tứ khá tốt hỏi?"

      Túc cúi đầu rủ xuống lông mày, cằm rất nhanh lại bị hai ngón tay nắm nâng lên. Sở Hành quan sát hồi lâu, cái tay chậm rãi dò vào váy của , theo sống lưng của thăm dò nhàng xuống, vừa từ từ hỏi "Biết chính mình làm sai chổ nào ?"

      "Biết."

      chậm rãi áp đảo ghế sô-pha, chút để ý : " chút coi."

      Tay của trêu chọc chậm chạp lại nhàng, rất nhanh hơi thở Túc yên, miễn cưỡng tập trung tinh thần đáp: "Giết Thôi Chí Tân, là chuyện sai lầm thứ nhất. Giết rồi nghe lệnh làm việc, còn đánh tổng trợ lý Lộ ngất xỉu, là chuyện sai lầm thứ hai. Qua nửa tháng vẫn trở về thành phố C, là chuyện sai lầm thứ ba."

      Sở Hành nghe xong, đợi trong chốc lát, chợt ở nơi thể của nặng bấm cái, sau đó nghe được Túc thở gấp gáp tiếng, đúng lúc này ngón tay từ từ đổi thành vân vê, vừa : "Có còn gì để nữa ?"

      Túc trở nên quy luật thở dốc, khó khăn nặn ra hai chữ: ". . . . . . có."

      nhìn cái, ôm vào trong ngực, đẩy đáy quần qua bên, còn : " có lần sau."

      "Vâng"

      Túc xong, liền cảm giác ngón tay Sở Hành kéo ra chỗ đó, quá bao lâu, cái khác chậm rãi vào.

      Trơn còn khoái, cho dù tốc độ bị chậm lại, Túc vẫn cảm thấy đau đớn. Trước đây luôn có thói quen nhẫn nại, vậy mà lần này khó chịu, bắt đầu còn có thể cau mày chịu được, sau lúc lâu, rốt cuộc nhịn được chậm kêu tiếng.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8 (2):

      "Rất đau?" Sở Hành vừa từ từ động, vừa cởi từng nút áo của ra, hỏi, "Đau bao nhiêu?"

      tùy ý hỏi, căn bản có ý tứ nghe trả lời. Túc hơi nhếch môi, hai mắt nhắm lại, đầu ngửa lên, bao lâu cảm giác được Sở Hành lật người lại, đặt thành tư thế khác, so với trước kia càng tiến vào sâu.

      Lần này, Sở Hành dùng quá nhiều động tác, Túc lại cảm thấy mỗi lần đều gian nan hơn so với trước kia.

      Lần trước, cảm thấy như vậy mười phần khó có thể chịu được, hay là năm trước trong bể bơi, mà lần kia dù sao cũng là ở dưới điều kiện tiên quyết đầy đủ ẩm ướt. Lần này, Túc từ đầu tới đuôi cũng cảm thấy có bao nhiêu vui vẻ, lúc đầu là bởi vì khô khốc, sau đó có lẽ là vì tư thế cùng sức lực đúng.

      Sở Hành giống như cố tình để cho dễ chịu, mỗi lần Túc muốn mở miệng cầu xin tha thứ đều cúi đầu, tha ra đầu lưỡi của , nông nông sâu sâu cắn. Đến cuối cùng, lúc Túc cảm thấy cách nào nhẫn nại, đẩy ra muốn trốn đến chỗ sâu ghế sô-pha, kết quả bị kịp thời bắt được bắp chân, kéo về, cứ như vậy hậu quả càng thêm nghiêm trọng, hai người cùng nhau từ ghế sô-pha mềm mại lật tới sàn nhà cứng rắn, Sở Hành vân vê áp làm lâu, cho đến khi Túc cảm thấy cả người đều bị cấn đau.

      Cuối cùng, thể lực Túc tiêu hao hết. Chính khẽ động cũng muốn động, được Sở Hành ôm vào phòng tắm, sau khi tắm xong lại ôm vào phòng ngủ. Túc rất buồn ngủ, nhưng dám cũng cách nào ngủ. Sở Hành nằm nghiêng ở bên người , tay đỡ má, tay thủy chung dừng lại ở cổ của . Phân nửa bốn ngón tay của , lỏng loẹt cầm, ngón cái là mực êm ái vuốt ve động mạch cổ của .

      Nếu như Túc bị người xa lạ đối xử như thế, có lẽ cho rằng đối phương suy nghĩ muốn hay phen bóp chết .

      Túc muốn ngủ lại thể ngủ, mắt miễn cưỡng nửa mở lâu, rốt cuộc cho đến khi Sở Hành thu tay về, ở tóc của nhàng vỗ: "Ngủ ."

      Túc như được đại xá, nhắm mắt lại, gần như lập tức ngủ liền.

      Ngày hôm sau, Túc vừa mới tỉnh, liền nghe được Sở Hành điện thoại. thanh phía bên kia lớn, nhưng giờ phút này ở trong phòng an tĩnh vẫn có thể nghe ràng: "Tôi nghĩ ra nhà họ Thôi làm sao lại vẫn ngu xuẩn như vậy. Leo lên Mạnh Khánh liền dám chơi đùa chút kiêng kỵ như vậy, cho là tất cả mọi người ngồi mình liền ăn thịt?"

      "Khách quan mà , nhà họ Thôi chút kiêng kỵ nữa cũng so với được, tiên sinh Thương."

      "Hả? Lời này tôi dám nhận." Bên kia giọng lười biếng mang theo vài phần ý cười tiếp, "Nhưng mà tôi gởi cho tất cả tài liệu phạm tội của Mạnh Khánh, đoán chừng giờ này tháng sau Mạnh Khánh cũng có thể bị miễn chức rồi, nên dùng phần đại lễ kết hôn như thế nào để cám ơn tôi mới thích hợp đây? Ngẫm lại chút tôi đều thay rầu rĩ."

      Sở Hành bình tĩnh mở miệng: "Xem ra Thượng Đế nhất thời có mắt mới để cho thừa cơ kết hôn, tôi miễn phí giúp tìm phụ nữ có thai tốt nhất thay thế, thấy như thế nào? Tôi cho là tương lai đặc biệt cần."

      "Tôi cần, cám ơn. thay vì ác độc nguyền rủa tôi như vậy, còn bằng quan tâm quan tâm chính đấy. Nghe đến nay độc thân có xuống dốc, đoán chừng vô cùng đáng thương? Cần tôi giúp giới thiệu xem mắt ? A Trí khuê mật trong đoàn đến nay còn có cặp phụ nữ độc thân, vô cùng dối trá hiểm, tuyệt đối xứng đôi với . . . . . . Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ tới, nghe lúc đối phó nhà họ Thôi lợi dụng chút người được nuông chiều từ thành tiểu thư Túc? Còn đưa người ta ra ngoài? Tôi bỏ được , sợ ngày nào đó ấy oan khí sâu nặng, nửa đêm tiện tay cho đao?"

      Giọng Sở Hành thoải mái đáp lại: "Có loại lo lắng này phải là ."

      Lại tùy tiện tán gẫu mấy câu, Sở Hành mới cúp điện thoại. Mặt Túc hướng vào vách tường, hai mắt nhắm lại, cảm giác sau lưng Sở Hành vứt di động xuống bên cạnh, sau đó ngừng lát, hình như nghiêng người tới đây, từ xuống dưới quan sát chốc lát.

      Hành động của nhàng chậm chạp, hai cái tay đỡ hai bên thân thể , nhất thời hề cử động. Túc nhúc nhích mặc ánh mắt quan sát, qua lúc, Sở Hành thu hồi tầm mắt, xuống giường.

      Lại đợi hơn 20 phút, Túc mới rời giường. Rửa mặt xong đến phòng khách, Sở Hành thân quần áo sáng màu thoải mái nửa nằm xích đu bên cạnh cửa sổ sát đất. Tay vịn ly cà phê đen bên cạnh, mặt nghiêng tóc ngắn tuấn tú gọn gàng, hai cái chân dài khoác lên cùng nhau, lật tạp chí, bộ dáng lười biếng mà thanh thản.

      nhận thấy được đến, đầu cũng có ngẩn lên, chỉ chỉ lên khay trà chân giò hun khói pho mát bánh mì nướng bánh bao, trứng chiên, cùng với ly sữa tươi: "Ăn điểm tâm xong trở về thành phố C."

      Túc nhìn chằm chằm trứng chiên hình tròn vàng óng ánh chốc lát, mới chậm rãi tới. Còn chưa bưng sữa tươi lên, liền nghe được Sở Hành lại mở miệng: "Em còn thiếu người khác tiền phải ?"

      Túc khẽ ngừng động tác, để sữa tươi xuống, đáp: "Vâng"

      Sở Hành quay đầu sang, liếc nhìn cái, lấy ra ví tiền đưa tới. Túc đôi tay nhận lấy, mở ra, sau khi nhìn lướt qua, lấy toàn bộ tiền bên trong ra ngoài. Đếm, cuối cùng ngẩng đầu lên: "Còn thiếu 500."

      Sở Hành lại nhìn cái, lần này khẽ nhắm mắt lại, mới thuận tay cầm lấy điện thoại di động bên cạnh Túc, gọi dãy số, cùng đối phương : "Lương Phương, lấy chút tiền mặt tới đây."
      Last edited: 5/3/16
      139, Thanh Hằng, dhtt2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 (1):

      Trước khi rời thành phố A, Túc mượn tiền Lý Du , phải chính trả lại.

      Lúc Lương Phương mang tiền tới, theo sau còn có Lộ Minh. Sau đó, Sở Hành ra cửa lên xe, Túc muốn tìm Lý Du , Lộ Minh gọi lại, dáng vẻ muốn lại thôi: "Tiểu thư Túc cần phải giao cho tiên sinh Lý bao nhiêu tiền? Cho tôi con số cụ thể, tôi trả giúp là được."

      "Tại sao?"

      Lộ Minh nhìn chung quanh, ràng muốn nhiều lời. Nhưng mấy năm nay Túc bị Sở Hành hun đúc nhuộm thấm, ánh mắt nhìn người chằm chằm và động tác sớm học được mười phần mười ở Sở Hành. Lộ Minh bị nhìn chằm chằm lâu, liền thua trận, có chút xấu hổ mở miệng: "Nghe ngày hôm trước tiểu thư Túc cùng Lý Du ra ngoài chơi tennis hồi, sau đó lại còn cùng ta ăn bữa cơm, sao?"

      Trong lòng Túc nhanh chóng vòng vo lát, vừa : "Thế nào?"

      Lộ Minh nhìn , ở trong lòng thở dài: " còn nhớ hôm trước là cái ngày gì sao?"

      Nét mặt Túc chút thay đổi nhìn , cuối cùng Lộ Minh thở dài, chung quanh người nào, từ trong túi tiền lấy ra hộp dẹp hình vuông, đưa tới: "Ngày hôm qua, tôi mua vội vàng, cầm tạm chút, lát lấy cái này làm quà sinh nhật."

      Ở bên trong là cái khăn tay vuông, màu sắc khiêm tốn thanh lịch. Túc liếc mắt cái, nhất thời nhận, dịu dàng hỏi: "Tại sao tổng trợ lý Lộ phải chỉ điểm tôi như vậy?"

      "Chỉ điểm tóm lại đối với tôi có chỗ xấu." Lộ Minh cầm khăn tay đưa lên phía trước, thúc giục, "Cầm ."

      Túc hướng về phía khối khăn tay kia đờ đẫn, sau lúc lâu mới nhận lấy. Lộ Minh xoay người phải , bị gọi lại: "Tổng trợ lý Lộ."

      "Cái gì?"

      Túc rũ mắt xuống, bắt đầu nắm tay, bả vai nhu nhược, thái độ hoàn toàn bộ thành khẩn đến thể thành khẩn hơn nữa: "Chuyện ngày đó ở cổng nhà họ Thôi, mấy ngày này tôi vẫn nhớ, tại tôi trịnh trọng xin lỗi ngài. Quà xin lỗi và tiền khăn tay hôm nay, trở về lại tôi đều tới cửa trả lại cho ngài."

      Lộ Minh há hốc mồm, trực giác liền muốn ngàn vạn đừng như vậy, tới đưa tôi là vạn cái chịu nổi. Lừa dối cười hai tiếng, liên tiếp khoát tay: " có việc gì, có việc gì, tôi thiếu chút nữa đều quên rồi. cũng cần để ở trong lòng."

      Túc lặng yên : "Vậy làm sao có thể được. Đích xác là lỗi của tôi."

      Mỗi lần Lộ Minh chuyện với Túc, đều cảm thấy những năm gần đây quả rất được chân truyền từ Sở Hành. Mỗi câu tình cảm chút nào chăn đệm nằm dưới đất phơi ra ngoài, làm cho người ta biết đến tột cùng là bị dụ đến vui mừng, hay là biến sắc tiếu lý tàng đao. Lộ Minh cười hai tiếng có lệ, chỉ muốn ra ngoài nhanh lên chút, cố tình Túc lại mở miệng hỏi : "Tổng trợ lý Lộ, các người đến thành phố A lúc nào?"

      "Buổi trưa ngày hôm qua, cơm trưa cũng ăn, thiếu gia Sở muốn qua." Lộ Minh suy nghĩ chút, lại thở dài, chỉ cái máy mới của Túc khay trà, : " chắc thích nghe. ra cần gì đổi máy mới làm chi? Thiếu gia Sở muốn tìm người, đến nay còn chưa từng có tìm được, điểm này chẳng lẽ ràng?"

      Túc mặt giống như kính cẩn lắng nghe, trong tay cũng câu được câu chuyển cái khăn qua tay kia, chờ xong rồi, hạ mí mắt, nửa ngày cũng tiếp lời. Lộ Minh biết từ trước đến giờ cố chấp trong lòng, lời Sở Hành còn chọn nát món ăn bình thường nghe nửa ném nửa, càng đừng bảo là khuyên . Lộ Minh nhìn như vậy, cũng làm mình nữa, mình xoay người ra ngoài.

      Mười mấy phút sau, Túc lên xe. Sở Hành phê văn kiện, thuận miệng câu: "Quá chậm."

      Túc do dự chút, lại cắn môi cái, cuối cùng vẫn là hai tay nâng cái hộp quà khăn tay kia đến trước mặt Sở Hành.

      Bút ký tên của Sở Hành từ từ dừng lại, khẽ nghiêng mặt sang bên, nghe Túc mở miệng, giọng mềm mại, thái độ dịu ngoan: "Ngày hôm trước là sinh nhật ngài. Đây là quà tặng sinh nhật ngài."

      Sở Hành xem chút cái khăn tay kia, ánh mắt lại mặt Túc đảo vòng, lát sau, bình thản hỏi: "Ngày hôm trước sao đưa cho tôi?"

      ". . . . . ."

      Túc im miệng đáp, Sở Hành cũng trông cậy vào có thể trả lời. Chờ Túc nắm ước chừng hai phút, mới đem hộp quà thong thả ung dung nhận lấy, ở trong lòng bàn tay mở ra. Phía khăn tay hoa văn ràng bằng phẳng, góc thêu tinh sảo tên nhãn hiệu. Sở Hành cầm khăn tay nắm tay vuốt ve, quay đầu sang, đuôi mắt cười như cười: " cái khăn tay liền muốn đuổi tôi, keo kiệt như vậy?"

      Mặt Túc lập tức lạnh xuống, có biểu cảm gì: "Tôi có tiền."

      " có tiền? Tào Đông Dương cho em hơn sáu triệu đâu?"

      Sở Hành hời hợt xong, lại làm cho toàn thân Túc chấn động, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn . Sở Hành bắt chéo chân, nhìn sắc mặt trong khoảnh khắc biến thành tuyết trắng, cười hai tiếng, đưa tay đem ôm vào trong ngực: "Về sau còn dám gạt tôi thử xem? Hả?"

      Túc mặc dù kinh nghi bất định, đầu óc lại xoay chuyển như cũ ràng. Nhận thấy được giờ phút này tâm tình tốt, đối với chuyện của có ý tứ muốn truy cứu, hơi yên tâm lại, suy nghĩ chút, cố ý lớn trả trở về câu: "Dấu diếm thế nào? tại tôi vừa có chuyện làm, nếu là về sau vẫn luôn có việc làm, tôi chỉ tự mình tìm chút đường ngang ngõ tắt, kiếm ít tiền, tìm địa phương tốt về sau dưỡng lão. Cái này chẳng lẽ có lỗi sao?"

      Sở Hành cái tay sờ đỉnh tóc của , vỗ cái: "Muốn làm gì? Em đây là mượn cơ hội oán trách chuyện lúc trước tôi thu quyền lực sao?"

      "Tôi như vậy. Chính ngài trong lòng biết là tốt rồi."

      Sở Hành lại vỗ cái, cười mắng : " lớn . Muốn tạo phản sao?"
      Last edited: 5/3/16
      139, Thanh Hằng, dhtt2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 (2):

      Sở Hành có xấp tài liệu phải xử lý, Túc trong xe cũng có việc gì. Sở Hành tay ôm , mặc dù tư thế quá thoải mái, Túc vẫn dần dần ngủ. Trong lúc ngủ mơ hồ cảm thấy cổ chợt lạnh, Túc nửa mở mắt, liền thấy chút màu xanh lá cây thoáng qua ngay trước mắt.

      khẽ cúi đầu, liền phát cổ có đeo thêm cái Ngọc Phật, trong suốt bên trong nhàn nhạt xanh biếc, phiếm tươi mới xinh đẹp thủy sắc sáng bóng. Túc đưa tay sờ, nghe được Sở Hành ở bên cạnh hỏi: "Thích ?"

      Năm đó, Túc mới tới nhà họ Sở, cũng ngay lúc mông lung nghỉ ngơi chút, cảm thấy cổ tay trái lúc đó hơi lạnh. Nhưng mà khi đó còn trẻ mê ngủ, lạnh chút cũng chỉ là lạnh chút, mí mắt cũng hề nhúc nhích, chỉ trở mình qua rồi ngủ tiếp. Mơ mơ màng màng qua hồi lâu mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền phát tay nhiều thêm cái vòng ngọc.

      Sở Hành vẫn ngồi ở mép giường mà nghỉ ngơi, cũng biết đợi bao lâu. Cười nhìn giơ tay lên giữa trung, sau đó nhàng lay động, cũng hỏi như vậy: "Thích ?"

      Khi đó, Túc biết láo là như thế nào, thích chính là đơn thuần thích, gật đầu chính là nghiêm túc gật đầu. thích buông tay quan sát lâu, lại có chút rối rắm nhìn , hỏi: "Đeo tay trong lời , ngộ nhỡ đụng bể nát làm thế nào?"

      Sở Hành lơ đễnh: "Làm sao dễ dàng bể như vậy."

      Sở Hành như vậy, có bể. Cái vòng ngọc kia được Túc hoàn hảo đeo tám năm, gần như trở thành vật ký hiệu cho . Cho đến năm trước, vào ngày sinh nhật Túc, bị chính mạnh mẽ cởi xuống, gần như chút do dự gì, tiện tay ném cái vào bên bìa hộc tủ.

      Vòng ngọc ngay lập tức chia năm xẻ bảy, khắp nơi đều là mảnh vụn, thể làm nguyên vẹn lại. Sáng ngày hôm sau, Sở Hành từ bên ngoài trở lại, lập tức phát giác ra đúng: "Vòng tay tay đâu rồi?"

      Túc trả lời: "Ngày hôm qua thiếu chút nữa trượt phát, cẩn thận làm rớt bể."

      Sở Hành nghe xong, nhìn kỹ cái. Túc biết đến tột cùng nhìn ra bao nhiêu vấn đề trong đó, rất nhanh đối thoại của hai người liền bị Lộ Minh vội vã chạy tới cắt đứt, Sở Hành xoay người về hướng thư phòng, chỉ kịp với câu: "Bể liền bể, mua thêm cái mới là được."

      Khuyên tai ngọc chạm vào nhẵn nhụi dịu dàng, Túc sờ soạng chốc lát, cụp lông mi xuống, : "Thích."

      Sở Hành dường như hài lòng lắm câu trả lời của , nhưng cũng tức giận. cái tay vòng lại từ phía sau, sờ cằm Túc, nắm lung lay chút, : "Thích? Thích của em chính là cái vẻ mặt này?"

      Túc nhét Ngọc Phật vào trong quần áo, thuận miệng : "Trước đây lâu có người qua mua thêm cái mới, tôi chỉ cũng ngờ kỳ hạn dài như vậy thôi."

      Sở Hành nhịn được vỗ cái lên lưng : "Thù của hai năm trước em cũng có thể nhớ kỹ?"

      Xe chậm rãi lái vào nhà họ Sở, bên ngoài sớm có Ly Chi đợi. Chờ Sở Hành bước xuống xe, lập tức chào đón: "Thiếu gia Sở, tiểu thư Tưởng Miên chờ ngài lâu tại phòng tiếp khách rồi."

      Sở Hành hơi gật đầu, bước chân ngừng về hướng phòng tiếp khách. Túc nghe được chữ "Tưởng", đầu óc chuyển vòng vo cái, khi giương mắt lên thấy Ly Chi đứng cách xa mấy mét ở bên ngoài, bộ sườn xám màu sáng thêu thủ công tinh tế, tóc xoắn, giày cao gót cũng màu trắng nhạt, toàn thân cao thấp đồ trang sức, duy chỉ có dây chuyền cổ, ba khối đá quý xanh lá sáng ngời đoạt mắt.

      Sở Hành vừa , Ly Chi cùng hai bé sau lưng bắt đầu lập tức thảo luận về đồ Ly Chi mặc cho hôm nay. thanh cực lớn, cố ý khiến Túc bên này có thể nghe. Túc xoay người liền về hướng ngược lại, vậy mà gió thổi qua, vẫn có thể nghe được vô cùng ràng: "Đây chính là ngày hôm trước thiếu gia ở trong tiệc sinh nhật đưa cho chị Ly Chi chuỗi dây chuyền ngọc phỉ thúy này? Nhìn gần xinh đẹp hơn so với nhìn từ xa nha."

      "Như vậy đá quý nổi tiếng đương nhiên là nhìn thế nào cũng xinh đẹp. Chỉ là phải ai đeo cũng có thể toát lên vẻ đẹp đó. Cũng chỉ có chị Ly Chi, mặc sườn xám, phối cùng dây chuyền ngọc phỉ thúy, mới có thể đặc biệt có khí chất như vậy. Giống như có số người, mặc cái gì đều là bộ tánh tình. . . . . ."

      "Hơn nữa đồng thời cũng cho thấy ánh mắt thiếu gia tốt nhất. Cái này sườn xám hình như cũng là thiếu gia tự mình vào tiệm chọn cho chị Ly Chi, tôi nhớ lầm chứ?"

      . . . . . .

      Túc chờ cách khá xa, rốt cuộc bên tai mới yên tĩnh. đứng ở đình nghỉ mát trong vườn hoa lúc lâu, nhắm mắt lại hít sâu vài cái, sau đó suy nghĩ chút, bước chân hướng ngã rẽ bên phải, vào đường trong ngày thường yên lặng.

      Cuối đường quanh co khúc khuỷu là lùm cỏ dại, Túc đá đống nhánh cây sớm khô héo qua bên, liền lộ ra cái lỗ tường cao hơn nửa mét.

      Túc ngồi xổm xuống, chui mình qua, đẩy buội rậm hoa hồng trước mặt, lại tiếp tục tiến về phía trước khoảng cách, chính là phòng tiếp khách của Sở Hành.

      Phòng tiếp khách nhà họ Sở được thiết kế theo lối kiến trúc thời Minh Thanh, phía trước là cửa chính, hai bên có cửa sổ. Túc rón rén tới phía dưới cánh cửa sổ, ngừng thở thăm dò nhìn vào trong, Sở Hành ngồi đối diện cái tên Tưởng Miên kia, quả nhiên như suy nghĩ, là ngày đó ở sân bắn gặp, tiểu thư Tưởng, cả người mặc quần áo xanh ngọc, từ đầu đến cuối lời.

      Hai người có ở chuyện với nhau, trong tay Sở Hành là phần tài liệu mỏng, lật xem từ từ từng tờ . Khoảng cách quá xa, Túc thấy chữ viết phía . Chỉ thấy Sở Hành ở lật tới tờ cuối cùng dừng chút, mới đem tài liệu thu hồi, vứt xuống bàn.

      Tưởng Miên để xuống ly trà trong tay, tư thái thoả đáng, thanh dịu dàng mà mềm mại: "Thiếu gia Sở xem xong rồi?"

      Sở Hành ngừng chốc lát, chậm rãi mở miệng: "Ý của tiểu thư Tưởng là, muốn cho Túc nhận tổ quy tông?"

      Tưởng Miên nhàn nhạt cười tiếng: "Nghiêm túc mà , đây là nguyện vọng của cha tôi.
      Last edited: 5/3/16
      139, Thanh Hằng, dhtt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :