1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lương Cầm Chọn Chồng - Thần Vụ Quang (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 23

      Đối mặt với khiêu khích của Khương Doanh, Tống Dật Hàng rất thong thả: “Lương Cầm ít tiếp xúc với xã hội, tính cách lại đơn thuần, tự nhiên tôi nghĩ cách bảo vệ ấy, Khương tiểu thư cần đa tâm quá nhiều.”

      Tống Dật Hàng xong, thỉnh thoảng nắm vai Hứa Lương Cầm, lúc lại vuốt tóc , khiến Hứa Lương Cầm rúc cổ trốn .

      người em có sâu à?” Tống Dật Hàng lôi thẳng tay ra, có chút mất hứng.

      Người này đúng là đa nhân cách, này trai, ba ngày trước tôi với còn cãi nhau ầm ĩ đấy, mất trí à? Ngay lúc này lại còn vuốt ve thân mật, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhất định Khương Doanh nghĩ là lừa ấy!

      “Lương Cầm, đến đây uống với chén nào, hôm nay trong người em có thứ gì quý giá ? ra trong ví ít tiền, nếu em trông hộ nhé, ha ha....” Mạnh Tề cười ha hả đưa ly rượu cho Hứa Lương Cầm, lại trêu đùa, đồng thời cũng rất tò mò việc này ở cùng với Tống Dật Hàng, hơn nữa có vẻ như hai người thân thiết hơn khá nhiều.

      Hứa Lương Cầm xấu hổ nhanh tay cầm ly rượu: “ Mạnh đừng đùa nữa, lần trước là em uống say mà.”

      “Em ăn cơm chưa?” Tống Dật Hàng cúi đầu hỏi, đôi môi ghé vào tai Hứa Lương Cầm .

      Hứa Lương Cầm hít sâu: “Có ăn ít.”

      “Dương Hoa, Lương Cầm chưa ăn cơm này.” Tống Dật Hàng tiếng.

      Dương Hoa nhận lệnh đứng lên: “Này, tớ miễn phí rượu cũng thôi , còn muốn tớ làm đầu bếp nữa sao? Số tôi khổ quá mà!”

      “Cậu cứ nấu cơm , hôm nay tớ cũng vẫn trả tiền như bình thường thôi.” Tống Dật Hàng phất tay với Dương Hoa, lúc này Dương Hoa mới vui vẻ rời .

      Hứa Lương Cầm chờ Dương Hoa làm cơm xong đưa đến trước mặt , cũng có cách nào tiếp xúc với Khương Doanh nữa, chỉ buồn bực ngồi ăn, nghe Tống Dật Hàng chuyện cũng chẳng hiểu là gì, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ rồi nhìn Khương Doanh, biết là phải giải thích như thế nào cậu ấy mới tức giận đây.

      “Thời gian còn sớm nữa, muốn lên tầng cao nhất ngắm sao ?” Dương Hoa nhìn Tống Dật Hàng hỏi.

      Tống Dật Hàng lắc đầu: “ .”

      “Nếu cậu tớ cũng bảo họ mở trần nhà nữa.”

      Tống Dật Hàng gật đầu: “Cậu tìm người đưa Khương tiểu thư về , cậu uống rượu đưa tớ với Lương Cầm về nhà.”

      “Lại còn muốn làm khổ tôi nữa à.” Dương Hoa tình nguyện oán thán.

      “Tớ nhập con xe gì cậu biết à? Chỉ có hai người ngồi ba người ngồi cũng chẳng sao đâu, cậu đưa bọn tớ về nhà, cậu thỏa thích rồi ngày mai đem về cho tớ, cậu vui à?”

      Dương Hoa thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cậu cho tớ lái à?”

      Tống Dật Hàng cười: “Cho cậu lái, người khác lái tớ chẳng yên tâm.”

      Dương Hoa kích động ngồi nổi, thẳng thừng thúc giục Tống Dật Hàng về nhà mau, xem như nếu hoàn thành nhiệm vụ con xe kia được lái rồi.

      “Em về cùng Khương Doanh, cần rắc rối như thế đâu.” Hứa Lương Cầm muốn cùng Tống Dật Hàng.

      ấy tiện đường, thôi.” Tống Dật Hàng liền kéo lên luôn, mang ra ngoài.

      “Làm sao biết ấy tiện đường đưa em về chứ?” Hứa Lương Cầm nghĩ nghĩ rồi ra hiệu cho Khương Doanh nhưng thành công, Tống Dật Hàng lại nắm tay chặt quá.

      đoán vậy.”

      Hứa Lương Cầm thèm nhắc, khi xuống hầm để xe giật mình oán thán: Xe này nhìn đẹp quá, trong giống như những con xe ở trong phim bước ra vậy.

      “Đây là xe gì vậy?” muốn chuyện với Tống Dật Hàng, cho nên mới lui xuống hỏi Dương Hoa.

      “Mercedes Benz nguyên con.” Hai mắt Dương Hoa phát sáng

      “Có đắt ?”

      cũng Dật Hàng mất bao nhiêu tiền để mua chiếc xe này, nhưng mà với số lượng hạn chế phải dưới triệu USD đó, xe này phải dùng dầu đạt chuẩn quốc tế và những kỹ sư cao cấp hàng đầu của Ý đấy, phí bảo dưỡng cũng phải 16 -17 vạn chứ ít gì.”

      Hứa Lương Cầm khỏi líu lưỡi, khó trách Tống Dật Hàng quăng con xe Porche cho chẳng khác nào cái áo cả, chiếc xe này mới gọi là xe này! Rốt cuộc cũng hiểu vì sao Dương Hoa lại vui vẻ như thế, những chiếc xe thể thao đều là những thứ thích của đàn ông, họ đều muốn lái những con xe đó đến nghiện rồi.

      “ òn đứng đó làm gì thế!” Tống Dật Hàng đứng phía trước Dương Hoa, có chút kiên nhẫn.

      Hứa Lương Cầm cùng Dương Hoa nhanh chóng ngồi vào xe, khi xe chạy khỏi hầm Hứa Lương Cầm địa chỉ cho Dương Hoa biết.

      “Tại sao em còn tức giận vậy, khó trách cả tối em chẳng câu nào.” Tống Dật Hàng nghiêng đầu suy nghĩ muốn hôn Hứa Lương Cầm.

      Hứa Lương Cầm lập tức né tránh: “ ngồi nghiêm túc .”

      “Quay về chỗ của , thừa nhận ngày hôm đó hơi quá đáng, về sau em muốn ở đâu cứ ở đó, chìa khóa nơi ở đưa cho em rồi, sao còn dỗi thế?” Tống Dật Hàng cảm thấy nên hạ thấp mình tí, phụ nữ phải đều thích thế à.

      Khi Tống Dật Hàng xong, Hứa Lương Cầm mới nhớ ra chuyện này, lục trong túi đưa chìa khóa ném tới: “Cầm , ngày đó em quên đưa cho .”

      Tống Dật Hàng bất đắc dĩ xoa thái dương: “Lương Cầm, qua cái thời đương trẻ con rồi, em đừng ầm ĩ với nữa, hơn nữa đầu bây giờ rất đau, chúng ta đừng cãi nhau nữa được em?”

      Ai cùng ta đương lít nhít chứ, Hứa Lương Cầm kì quái nhìn Tống Dật Hàng rồi đưa ra kết luận đó! nhìn ra Tống Dật Hàng uống rượu đau đầu rồi muốn tìm người hầu hạ ta, cho nên mới lạt mềm buộc chặt muốn về chỗ ở của ta. Từ tối hôm nay mới nhận ra thể hiểu nổi con người của Tống Dật Hàng nhưng biết tên này rất nguy hiểm, muốn chơi đùa với loại người này đâu!

      Lại thêm ta hôn vũ công ở quán bar, bây giờ mà bôi lên người , nghĩ là loại người gì hả! Tuy Hứa Lương Cầm phải loại soi mói gì nhưng với vấn đề vệ sinh cá nhân khá chú trọng.

      Tuy nghĩ như thế nhưng Hứa Lương Cầm cũng chẳng phản bác lại Tống Dật Hàng, chỉ yên lặng ngồi, Dương Hoa ở phía trước trưng bộ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa chỉ ngước nhìn qua kính chiếu hậu xem tiếp bộ phim.

      Tống Dật Hàng mỉm cười, chỉ nghĩ là Hứa Lương Cầm hiểu chuyện, cũng nữa, chỉ dựa vào ghế nghỉ ngơi.

      “Dừng xe!” Xe tiến vào nội thành Hứa Lương Cầm to, dọa hai người giật mình.

      “Làm sao thế em?” Tống Dật Hàng hỏi.

      “Buồn nôn! Mau dừng xe lại!”

      “Em cũng uống ít rượu mà sao lại buồn nôn thế, có phải lái xe nhanh em? Dương Hoa, cậu lái chậm thôi!” Tống Dật Hàng xong liền xoa ngực giúp Hứa Lương Cầm.

      Dương Hoa sợ Hứa Lương Cầm xe nôn vào xe, lập tức dừng lại bên đường.

      Hứa Lương Cầm bỏ tay Tống Dật Hàng rồi mở cửa xuống xe, sau đó lên mấy bước chân, vẫy taxi rồi ngồi vào đó, ngay và luôn.

      Vào nội thành tiền xe ít ít, khi Lương Cầm ngồi yên ổn trong xe đắc ý cười.

      “Ờ tình huống gì kia? Dật Hàng, tớ đoán nhầm Lương Cầm buồn nôn khi ở cùng với cậu rồi!” Dương Hoa nghĩ là nào từ chối Tống Dật Hàng đấy, khỏi bái phục Hứa Lương Cầm, đúng là bé dũng cảm!

      Tống Dật Hàng đen mặt: “Cậu chú ý lái xe, bớt nhảm .”

      Dương Hoa cười thầm, nhanh chóng lái xe đưa Tống Dật Hàng về nhà.

      Hứa Lương Cầm trở về nhà trọ rồi hôm sau đến nhà ga làm việc, lau xong lần cảm giác khá mệt, trở lại nhà trọ là 7 giờ sáng, vì thế nằm xuống ngủ luôn, khi tỉnh lại là 5 giờ chiều, sau khi rửa mặt và mua đồ ăn nhanh lại bắt đầu viết tiểu thuyết, 2h30 sáng bắt xe đến nhà ga.

      Cứ như vậy ròng rã 1 tuần từ quen dần quen, nhưng lại sụt mất mấy cân, Hứa Lương Cầm cảm thấy khá hài lòng về cuộc sống bây giờ đồng thời cũng gọi điện về cho bố mẹ, thời gian này chưa về nhà được bởi vì sợ Khương Doanh giận , cũng liên lạc lại với ấy.

      Lại buổi sáng 7 giờ về nhà, Hứa Lương Cầm mệt mỏi dựa vào giường rồi cầm “lão nhị ” trong tay lâu dùng.

      Ai bảo người nọ nếm được tư vị thất tình lục dục rồi, vui thích rồi, cũng ngon ngọt đến nghiện rồi, cảm giác được thân thể của mình, bên trong là những đợt xuân tràn về, Hứa Lương Cầm do dự có nên dùng “lão nhị ” này . Trước kia hiểu vì sao những khi trải qua hương vị trái cấm lại tự chủ được mình giờ hiểu rồi, tự trách mình lại nghiện quá.

      Cứ do dự như thế lúc mơ màng ngủ mất.

      Vài ngày sau Tống Dật Hàng thấy Hứa Lương Cầm liên lạc, nghĩ này đúng luôn, nếu như thế cũng nên để tâm nữa, ràng khi những lời này, chẳng khen mà ngược lại còn đẩy xa ngàn dặm nữa, phải trái chẳng cần biết cơ mà!

      Cho dù nghĩ như thế nhưng cuối cùng Tống Dật Hàng cũng gọi cho Hứa Lương Cầm xem sao nhưng kết quả lại liên lạc được với , di động có kêu nhưng người nhận, này làm trò mèo gì đây?

      Mang theo tức giận, Tống Dật Hàng lái xe đến nhà trọ của Hứa Lương Cầm, người ra mở cửa là Tô Hiểu Vũ.

      “Lương Cầm ngủ.” Tô Hiểu Vũ cho rằng nếu Tống Dật Hàng tự tìm tới cửa ràng có để ý tới Lương Cầm, vì thế cũng chẳng làm khó Tống Dật Hàng, cho vào nhà.

      Tống Dật Hàng đến cửa phòng của Hứa Lương Cầm nhàng đẩy ra.

      Thứ này phải vất nó !!! Tống Dật Hàng nhìn vật đặt cạnh Hứa Lương Cầm đờ người ra, tự nhiên hiểu Hứa Lương Cầm muốn đáp ứng nhu cầu sinh lý, vừa nghĩ tới chết tiệt này dám dùng nó để thay thế Tống Dật Hàng tức chịu nổi, cầm cái vật giường, vứt luôn ra ngoài cửa sổ, chẳng cần quan tâm đếch gì đến cái văn minh vứt đồ linh tinh nữa.

      Ném xong đẩy ngăn kéo bàn học của ra, lấy bao cao su ra, trở về nằm bên cạnh Hứa Lương Cầm tự cởi quần áo, ôm lấy .

      Hứa Lương Cầm thỏa mãn trong gió xuân, u mê trong mộng tỉnh lại, vừa có suy nghĩ, đúng là đêm dài lắm mộng, giấc mộng này cũng quá thoải mái .

      Mở mắt ra nhìn điện thoại bên cạnh mới có 2 giờ chiều, dậy cũng sớm.

      Vừa định xuống giường thiếu chút nữa hét chói tai, người này tại sao lại ở đây? Nhìn Tống Dật Hàng tủm tỉm cười, Hứa Lương Cầm vừa sợ vừa giận, đồng thời cảm giác thân thể hơi lành lạnh, phát mặc quần áo, hơn nữa những dòng nước thủy triều đó, khiến trong nháy mắt nhận ra là có chuyện gì xảy ra rồi.

      “Tống Dật Hàng, em có nên gọi cảnh sát hay nhỉ, quá đáng rồi đó!”

      Tống Dật Hàng cũng sợ khi bị Hứa Lương Cầm dọa: “Làm việc gì trái luân thường đạo lý sao? Thời điểm làm việc phải em rất thích à? Nếu vì dáng vẻ khó chịu của em cũng làm việc này đâu!”

      Hứa Lương Cầm đúng thể chứng minh được tư thế ngủ của mình có khiến người khác ngứa ngáy hay , nếu vấn đề này giải quyết xong rồi cũng muốn dây dưa nhiều với người này: “Em như thế nào cũng khiến xen vào, ai cho phép vào đây khi chưa được đồng ý của em, lần sau đừng có như thế!”

      “Sao em lại nhận điện thoại của ?” Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm cảnh cáo.

      “Đặt chế độ im lặng, muốn ai quấy rầy khi ngủ.”

      “Nếu em cảm thấy viết tiểu thuyết mệt quá đừng viết nữa, tìm việc khác cho em.” Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm vừa mặc đồ ngủ vừa ngáp nhíu mày.

      “Em có việc rồi, hơn nữa thu nhập cũng thấp, cần lo lắng, lúc đóng cửa.” Hứa Lương Cầm mặc áo ngủ xong lại nằm xuống ngủ.

      . Sao em lại có thể dùng rồi mà vất bỏ ?”

      Hứa Lương Cầm chẳng còn sức mà cãi nhau với Tống Dật Hàng, xoay người quay lưng về phía rồi ngủ.

      Tống Dật Hàng nhịn xuống, chút suy nghĩ cũng nằm xuống luôn: phải hỏi cho bằng được Hứa Lương Cầm làm việc gì mới được.

      Lúc Hứa Lương Cầm tỉnh dậy khá trễ, lúc tỉnh lại là 2h50, trong khoảng thời gian này mệt muốn chết, sao lại ngủ giấc dài như thế, gấp đến độ chẳng quan tâm Tống Dật Hàng ngủ, Hứa Lương Cầm trực tiếp đá xuống rồi thay quần áo.

      “Em làm cái quái gì thế Lương Cầm?” Tống Dật Hàng thiếu chút nữa bị ngã xuống giường, nhìn biểu cảm của Hứa Lương Cầm hỏi.

      “Làm việc.”

      “Công việc của em là gì vậy?”

      “Ôi ôi, đừng hỏi nữa, em muộn mất rồi!” Hứa Lương Cầm mặc quần áo với tốc độ ánh sáng, trang phục mùa hè ngắn cũn, cầm lấy ví tiền chuẩn bị chạy ra ngoài, Tống Dật Hàng nhanh chân chặn lại.

      “Em em làm gì đừng mơ ra ngoài được.” Trễ như vậy mà muốn làm sao? Tống Dật Hàng bắt đầu nghĩ về những công việc đúng đắn.

      Hứa Lương Cầm rất tức giận, vất vả lắm mới tìm được việc làm, cứ vuột mất thế sao được!

      bỏ ra nào, em làm việc rất đúng đắn!”

      Hai người cứ kéo kéo tránh tránh, xoay tại chỗ, Hứa Lương Cầm sao là đối thủ của Tống Dật Hàng được, người ta dùng lực chút đè xuống giường.

      “Tống Dật Hàng, em mà mất công việc này em giết !” Thời gian nhất định là kịp rồi, tàu chạy rất đúng giờ, Hứa Lương Cầm thở hồng hộc cũng giãy dụa nữa.

      Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm : “ có tìm trăm công việc khác nhau cho em, em , em làm việc gì?”

      “Lau toa tàu.”

      “Cái gì cơ?” Tống Dật Hàng hiểu.

      “Toa tàu ấy, hiểu sao? Em đến nhà ga và lau toa tàu!”

      “Ai giới thiệu cho em việc này?” Tống Dật Hàng cảm thấy người này đáng tin, sao lại có thể đưa công việc này cho chứ, thể lực đủ nữa, nếu xảy ra việc gì làm sao bây giờ!

      “Khương Doanh giới thiệu cho em, làm sao vậy?”

      Tống Dật Hàng có chút tức giận: “Đây là người bạn thân tốt nhất mà em sao? Cũng chả khác gì bạn bình thường, khuyên em về sau nghĩ cho kĩ vào, cẩn thận ngày nào đó họ bán em đấy.” hiểu những người xung quanh Hứa Lương Cầm, chẳng ra gì, người bình thường cũng bằng.

      cho xấu Khương Doanh, tối thiểu lúc em khó khăn ấy tìm mọi cách giúp em. Sao cái gì từ miệng cũng nghĩ xấu những người xung quanh em thế? làm như ai cũng tính kế như sao? nghĩ em chỉ hầu hạ thôi sao? mới có tư cách làm bạn em!” Người này phải vì biết Khương Doanh biết bản chất của ta nên mới khó chịu đúng ?

      “Em có chắc là em hiểu cái người mà em gọi là bạn thân ? Được thôi, cũng chẳng muốn cãi nhau về vấn đề này nữa, em giỏi nhất việc gì?”

      Giỏi nhất á? Đề tài chuyển nhanh quá, Hứa Lương Cầm nghi ngờ nhìn Tống Dật Hàng đến mấy lần, nhưng vẫn nghiêm túc tự hỏi rồi : “Em có thể ăn.”

      Tống Dật Hàng lườm: “ muốn hỏi năng lực trình độ của em là như thế nào?”

      “Ừm.... năng lực hả, em có thể ăn nhiều nhất 3 bát đó.”

      “Hứa Lương Cầm, tìm việc cho em, em nghiêm túc chút và trả lời câu hỏi của !” Tống Dật Hàng cảm giác rất thất bại.

      “À, là em hiểu sai ý của , em trừ việc viết truyện ra chả có sở trường gì. Viết tiểu thuyết vẫn tính là có năng lực đúng ?”

      Tống Dật Hàng hoàn toàn bất lực trước năng lực này: “Thôi em cần gì cả, tìm việc cho em, cam đoan công việc đấy gấp mấy lần lau tàu của em! Bây giờ ngủ!”

      Dù thế nào nữa Hứa Lương Cầm cũng là của , sao lại chạy tới chỗ đó mà lau với chả tàu, trừ khi chết, bằng đừng có làm loại nghề này!

      Bị Tống Dật Hàng ôm chặt vào trong ngực, Hứa Lương Cầm chịu cơn đói nên mở to mắt do dự: bây giờ hai người bọn họ là gì nhỉ? Có phải khôi phục như trước thế, quan hệ thân mật à? Nếu lại ở cùng chỗ với nhau biết ăn thế nào với Khương Doanh đây!

      porsche cayenne
      [​IMG][/IMG] [​IMG]
      mercedes benz
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      meyil08, lananhtran51, Pe Mick28 others thích bài này.

    2. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 24

      5 giờ chiều Tống Dật Hàng và Hứa Lương Cầm tỉnh dậy, có nghi ngờ gì nữa, họ ngủ quá nhiều.

      “Chút nữa ăn gì vậy em?” Tống Dật Hàng hỏi.

      Bụng Hứa Lương Cầm sớm reo lên, có miếng dán nhiệt ở sau lưng: “6 giờ rồi à, xuống chợ mua chút gì .”

      “Em .” Tống Dật Hàng theo thói quen ném ví cho Hứa Lương Cầm.

      “Em đói đến mức sức chẳng còn, thể tự à.”

      “Vậy chúng ta cùng .” Tống Dật Hàng cũng rất đói bụng nhưng muốn chen chúc trong chợ.

      , !” Biết Tống Dật Hàng chịu chợ, tâm trạng Hứa Lương Cầm thăng bằng ít, vì thế nhanh chóng kéo ra cửa.

      Theo ý của Hứa Lương Cầm hai người bọn họ ở đó và ăn luôn rồi về nhà nhưng Tống Dật Hàng sống chết muốn ăn ở đây, cứ thích mua về rồi ăn.

      “Nhiều người như vậy, ăn thoải mái.” đường về, Tống Dật Hàng nhìn khuôn mặt khó chịu của Hứa Lương Cầm giải thích.

      Hứa Lương Cầm hừ tiếng: “Nhiều người mới có hứng ăn, là trẻ con, muốn hòa mình với mọi người gì cả.”

      Hai người chuyện thấy đám người vây quanh trước nhà trọ, người người đều tức giận, Hứa Lương Cầm tò mò đến hỏi: “Chị , làm sao thế?”

      “Là bé Hứa đấy à, em xem bây giờ số người chẳng có ý thức gì cả, thứ này như vậy mà chẳng bọc kín mà vất gì cả, cứ để chềnh ềnh ra ngoài kìa, sao lại có thể tùy tiện vứt xoạch xuống dưới tầng vậy chứ, may là lúc chị quét dọn phát ra đấy, đây là cả khu tập thể mà, nếu có đứa trẻ nào nhặt được sao? Ảnh hưởng xấu đến chúng nó mất!” Người được Hứa Lương Cầm gọi là chị đúng là người trong khu tên là Bảo Viên

      Lúc này Hứa Lương Cầm mới nhìn vật chị ấy cầm tay, nghĩ có người cũng dùng loại giống của mình, nhưng mà người này đúng là vô ý thức, ý thức quá kém, sao lại có thể vất bừa bãi thế cơ chứ!

      Vì thế tức giận phê phán vài câu, Tống Dật Hàng đứng bên cạnh kéo kéo tay Hứa Lương Cầm: “Về thôi em, lạnh ăn ngon.”

      “Chị , em trước đây, chị đừng tức giận, gặp loại người biết xấu hổ như vậy có cách nào khác.”Hứa Lương Cầm an ủi chị Bảo Viên sau đó trở về nhà trọ cùng với Tống Dật Hàng.

      “ Ơ, sao lại tìm thấy nhỉ?”

      Tống Dật Hàng biết Hứa Lương Cầm tìm cái gì, nhưng chỉ có thể giả ngu hỏi: “Em tìm cái gì thế?”

      “Chính là cái ngọ nguậy ấy, em lấy thứ đó để mát xa, ngày hôm qua em để giường, sao bây giờ tìm thấy nhỉ? có thấy ?” Hứa Lương Cầm tìm xung quanh, bởi vì vừa gặp chuyện kia nên nhớ chưa cất vật kia lại.

      Tống Dật Hàng lời nào, ngồi vào bàn học buồn bực ăn.

      “Em hỏi , có thấy ?” Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng trả lời, lại hỏi lần nữa.

      Tống Dật Hàng khó xử ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Lương Cầm, ngày hôm qua trong lúc tức giận nên làm ra chuyện có lý trí, bây giờ biết nên giải thích với thế nào đây.

      nhìn em như thế là ý gì vậy? Em này Tống Dật Hàng, đừng có cái vật ở dưới kia, là của em nhé!”

      Hứa Lương Cầm nhìn chằm chằm Tống Dật Hàng hồi, cuối cùng cũng thể đối mặt với , vừa rồi mới cùng chị mắng mỏ lại là mắng chính mình!

      “Tống Dật Hàng, có tật xấu gì à? , vì sao lại ném đồ của em ra ngoài, còn ném ra ngoài cửa sổ nữa chứ, nếu mà người khác nhìn vật này từ chỗ em xuống em chết cũng hết xấu hổ mất!” Hứa Lương Cầm tức giận, hơn 200 đồng cứ thế mà bay ra ngoài cửa sổ luôn, người này đúng là bị điên mà.

      Tống Dật Hàng chờ Hứa Lương Cầm xong mới mở miệng: “Chuyện này đúng là đúng, ngày hôm qua nhìn thấy vật này bên cạnh em nên thấy ngứa mắt ném nó ra, biết ảnh hưởng sau này của nó, đúng là có ý thức rồi. xin lỗi, em nghĩ , em muốn bồi thường cái gì nào? Nếu việc đó khiến em thoải mái hơn, về sau em đừng dùng thứ này nữa, nếu đau xương sống hay thắt lưng mua gết mát xa cho em, đừng có dùng cái đồ kia nữa.”

      Với thái độ thành khẩn cùng nhún nhường của Tống Dật Hàng khiến Hứa Lương Cầm thể phát hỏa được nữa, người này đúng là nhiều mặt mà. Người bình thường chỉ có hai mặt, mặt trong và mặt ngoài thôi, biểu cảm bên trong với bên ngoài khác là mấy. Mà Tống Dật Hàng này quá là..... cả mặt trong lẫn mặt ngoài cũng chỉ có hai mặt thôi đâu, đúng là siêu nhân.

      Hơn nữa đồ cũng ném rồi, còn làm gì được nữa? bị phát ra cũng là quá may mắn rồi.

      “Thôi được rồi, lần sau chú ý chút, nghe chưa. Về phần bồi thường cần, tìm việc cho em là được rồi.” Hứa Lương Cầm ra ngoài rửa tay, sau đó ngồi giường bắt đầu ăn, đói quá.

      Tống Dật Hàng tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nhịn được cười: Tính nết của quá tốt, dễ dàng dỗ ngọt!

      Ăn xong Tống Dật Hàng nghỉ ngơi chút rồinói với Hứa Lương Cầm là ra ngoài vì có việc bận, Hứa Lương Cầm phất phất tay ý muốn cuốn xéo luôn , Tống Dật Hàng cười xoa đầu : “Tối về.”

      Chờ Tống Dật Hàng , Hứa Lương Cầm cầm điện thoại gọi cho Khương Doanh.

      “Alo.” Khương Doanh nhàn nhạt .

      Hứa Lương Cầm trong lòng nắm chắc lắm: “Khương Doanh, chúng ta có thể gặp mặt nhau được ?”

      “Có thể, giữa trưa tớ đến chỗ cậu.”

      “Cậu đừng đến, tớ đến công ty cậu tìm cậu là được mà.”

      cần, trời nóng như thế cậu ngây ngô đường làm gì, tớ lái xe là được.”

      Nghĩ đến bây giờ Khương Doanh còn suy nghĩ cho , Hứa Lương Cầm cảm thấy ấm áp.

      Khương Doanh giữa trưa đến, kết quả đến 11 giờ đến nhà trọ của Hứa Lương Cầm.

      “Khương Doanh, phải tớ cố ý giấu chuyện tớ có quan hệ với Tống Dật Hàng.” Hứa Lương Cầm nhìn Khương Doanh chút biểu cảm thấp thỏm.

      Khương Doanh nhìn Hứa Lương Cầm đối diện hồi lâu mới : “Lương Cầm, tớ nghĩ cậu lại gạt tớ, có phải cậu biết tớ ngăn cậu tiếp xúc với Tống Dật Hàng ? Còn là tập xe cùng, cậu có biết mấy ngày nay trong lòng tớ rất khó chịu ?”

      “Khương Doanh, tớ muốn lừa cậu, ngày đó quả tớ cãi nhau với Tống Dật Hàng, tớ cũng cho là mình với ta chẳng gặp nhau nữa, cho nên cảm thấy cần ra. Còn có lần xem mắt đó tớ biết ta, sau đó có duyên gặp lại ở chỗ tập xe, từ đó về sau mới liên lạc với nhau nhiều hơn, cái này tớ thề tớ dối. Tớ nghĩ là ngày hôm đó quán bar ta lại biểu như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, tớ rời cùng cậu là tớ đúng, tớ rất xin lỗi.”

      Khương Doanh thở dài: “Chuyện này tớ cũng trách cậu được, dù sao chuyện công ty của tớ còn phải dựa vào nhà bọn họ cung ứng nữa, may là cậu với ta cũng cãi nhau lâu, bằng với tính khí của nhất định trách lên đầu tớ mất. Lương Cầm, tớ vì nguyên nhân riêng của mình mà ngăn cản hạnh phúc của cậu, chỉ là Tống Dật Hàng có phải là người đem lại hạnh phúc cho cậu hay rất khó , điều kiện của ta quá tốt, tình lại quá nhiều. ra với bản thân tớ mà tớ rất mong hai cậu có thể ở chung với nhau.”

      Hứa Lương Cầm nghe xong hiểu nhìn Khương Doanh.

      Khương Doanh cười : “Nếu cậu ở với ta cùng chỗ, chỉ bằng với quan hệ của hai chúng ta, Tống Dật Hàng nhất định chiếu cố gia đình tớ. Nhưng nhâm phẩm của ta khiến tớ lo lắng cậu bị tổn thương, nếu như thế tớ tình nguyện mong cậu rời xa ta để ta làm đau cậu.”

      như thế là cậu giận tớ đúng ?” Hứa Lương Cầm ôm bả vai Khương Doanh.

      Khương Doanh cười lớn: “Tức giận gì chứ, cậu là đồ tim phổi, tớ nào dám giận chứ? Tớ chỉ giận mình đến chết thôi, cậu có làm gì đâu! Đúng rồi, ngày đó về sau cậu với ta có phát sinh gì ?”

      Hứa Lương Cầm gật đầu: “Ngày đó xe được nửa đường tớ nhảy xuống bắt taxi, ngày hôm qua ấy tới tìm tớ, cũng như chẳng có việc gì lại ở với nhau rồi.”

      “Li kỳ thế cơ á? khó có dịp Tống thiếu gia lại có thể hạ mình bám vào cơ đấy.” Khương Doanh rất kinh ngạc.

      “Ai biết ta bị làm sao. Khương Doanh, tớ cũng có chuyện muốn hỏi cậu.”

      “Hỏi .”

      “Cậu cùng Tống Dật Hàng có phải phát sinh chuyện gì vui ? Bằng tớ thấy cậu ít khi biểu địch ý với người khác lắm, nếu cậu có khúc mắc gì với ta, tớ gặp ta nữa.” Hứa Lương Cầm nghĩ mấy năm trước bởi vì gia cảnh nên Khương Doanh mới quen biết với Tống Dật Hàng, sau đó hai người cũng từng có đoạn tình cảm sâu nên Khương Doanh mới có thái độ như vậy với Tống Dật Hàng.

      Việc này trách được đoán lung tung, loại việc này rất dễ phát sinh mà, Khương Doanh lớn hơn hai tuổi, 10 năm trước đúng là khoe sắc, Tống Dật Hàng nhìn thấy mỹ nhân như thế sao động lòng cho được.

      Hơn nữa vị đắng của tình nhất định tồn tại loại hận thâm sâu, càng càng hận nhiều, nếu trong lòng Khương Doanh bị tra tấn như thế nên chấm dứt với Tống Dật Hàng.

      “Chớ nghĩ bậy, tớ với Tống Dật Hàng dù có phát sinh cái gì cũng như cậu nghĩ đâu, cậu muốn làm gì làm , chỉ cần đừng để ra vào tốt thôi. Nếu về sau có chuyện gì khó xử tìm tớ, tớ giải quyết cho cậu.”

      “Vậy tốt rồi, như thế tớ lo lắng nữa, quan hệ của tớ cùng ta cũng thể , chỉ dựa vào cảm xúc mà ở với nhau thôi.” Nếu Khương Doanh muốn tỉ mỉ chuyện năm đó cũng muốn ép.

      Đúng là Hứa Lương Cầm nghĩ Tống Dật Hàng chỉ để thỏa mãn sinh lý mà còn giúp tìm công việc trong thời buổi khó khăn này, người này thân điều kiện tốt nên cũng muốn soi mói kỹ quá. Mà Tống Dật Hàng cũng rất hài lòng với học sinh là , đòi hỏi đến chết sống lại, mặc phải trái đúng sai, hai người khi ở với nhau khá ăn ý.

      Quan trọng là khi bọn họ bên nhau cũng quan tâm đến việc riêng của đối phương, cũng can thiệp chuyện Tống Dật Hàng có tìm đàn bà khác ngoài hay , tự nhiên Tống Dật Hàng cũng can thiệp vào cuộc sống của , tuy rằng phát triển với đối tượng nào khác, nhưng vạn nhất ngày đẹp trời nào đó có đối tượng mà muốn kết hôn lúc đó tách ra khỏi Tống Dật Hàng, chính cũng phải là chân đạp mấy chiếc thuyền mà.

      “Cậu luôn có những ý nghĩ quái đản, tựa như Tô Hiểu Vũ khi gặp đẹp trai nhà giàu mà chiếm chút tiện nghi coi như chịu thiệt rồi, thôi tùy cậu, cậu cảm thấy tốt là được. Được rồi, giờ chuyện nghiêm túc này, bên chỗ nhà ga thấy cậu đến làm việc, sao thế?”

      đến chuyện này, Hứa Lương Cầm trưng gương mặt xin lỗi ra: “Còn phải do Tống Dật Hàng sao? ấy tớ làm việc ở đấy, dọa ấy đau tim, cho nên cho tớ , còn tìm cho tớ công việc khác, cậu hộ tớ bên kia nhé, tớ ngại quá.”

      Khương Doanh gật đầu: “Như thế cũng tốt, bằng tớ cũng lo lắng, xem ra Tống Dật Hàng quan tâm cậu lắm, thời gian còn sớm, tớ về công ty đây.”

      Hứa Lương Cầm tiễn Khương Doanh xong tâm tình tốt hẳn, tình bạn của hai người bị phá hỏng nên cảm thấy vui vẻ.

      Buổi tới, Tống Dật Hàng đưa Hứa Lương Cầm về chỗ ở của , nơi này quá , thoải mái, tâm tình Hứa Lương Cầm rất tốt nên chống đối Tống Dật Hàng, sảng khoái đồng ý.

      Tống Dật Hàng vẫn con xe Mercedes Benz nguyên con phiên bản hạn chế, lúc Hứa Lương Cầm đường thấy ít người cầm điện thoại chụp ảnh quanh chiếc xe, vì thế mang vẻ mặt đắc ý đến đó, xem ra cùng Tống Dật Hàng nên được thơm lây, Hứa Lương Cầm tự kiểm điểm chút.

      Đến chỗ ở của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm thấy dừng ở chỗ thiết kế riêng cho đậu xe, chỗ đậu xe này rất lớn, xung quanh có tấm chắn gì, bên trong còn chiếc xe khác nữa, bốn phía cũng có xe nào nữa.

      “Xe này của ai thế? Cũng rất đẹp nhỉ. Cái này em biết nè, Ferrari đúng ?” Chờ Tống Dật Hàng dừng xe Hứa Lương Cầm vui vẻ chỉ vào chiếc xe kia hỏi Tống Dật Hàng.

      “Có kiến thức đấy, Ferreri 458, được coi là công trình cao nhất trong giới xe hơi đấy em.” Tống Dật Hàng cười .

      chỉ biết là Ferrari chứ chẳng biết xe gì, nhưng đại khái là rất đắt rồi, Hứa Lương Cầm lười hỏi giá.

      “Em thích à? Nếu em chăm chỉ mang chiếc SUV kia luyện tập chờ em tốt cho em lái chiếc này, nhưng mà để an toàn nhất kỹ thuật của em phải nhuần nhuyễn.”

      “Chiếc xe này cũng là của á?” Lúc này Hứa Lương Cầm mới hiểu.

      Tống Dật Hàng cười gật đầu: “Đúng vậy thưa công chúa.”

      Khó trách đúng là đãi ngộ đặc biệt, hai chiếc xe này mà có mệnh hệ gì, chỉ sợ bồi thường nổi, chỉ nghĩ chỗ đậu xe có đến 10 cái camera khá tuyệt mật rồi còn gì.

      Xe sang thế, sao dám động vào chứ!

      “Lên tầng thôi, đặt bít tết với rượu vang đỏ rồi, chúng ta ăn ngon bữa .” Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm vào thang máy.

      Thẳng đến lúc Hứa Lương Cầm hiểu ý ăn ngon của Tống Dật Hàng đúng là hơi khoa trương rồi, bàn cơm chữ nhật đầy thức ăn, cần bánh trái cùng hoa quả, chỉ nhìn thôi rất mê người.

      “Sao lại sang trọng thế?” Hứa Lương Cầm nuốt nước bọt.

      “Tất nhiên là nhận lỗi rồi.” Tống Dật Hàng kéo ghế cho Hứa Lương Cầm.

      Hứa Lương Cầm có chút cảm động: “Em sao mà, sao còn trịnh trọng đặt nhiều thứ vậy, ăn sao hết chứ.”

      “Năng lực của em sao dám xem thường, ăn hết cho vào tủ lạnh, thể để Lương Cầm của chúng ta ăn no được.”

      Hứa Lương Cầm lập tức mỉm cười, cầm ly rượu lên hướng Tống Dật Hàng, Tống Dật Hàng cũng nâng ly hướng Hứa Lương Cầm cười.

      bữa cơm rất ngon, sau đó Hứa Lương Cầm rất chịu khó lau dọn, lại đem thức ăn thừa gói lại để vào tủ lạnh, Tống Dật Hàng chờ Hứa Lương Cầm làm xong vào phòng ngủ.

      Hứa Lương Cầm đẩy phòng ngủ ra, Tống Dật Hàng mở đèn ra, sau khi Hứa Lương Cầm thích ứng được với ánh sáng ngây người.

      Chỉ thấy trong phòng ngập tràn hoa tươi, hơn nữa còn chưa thấy những bông hoa rực rỡ như thế, bởi vì mỗi nhóm hoa đều có những màu sắc khác nhau.

      “Hoa gì thế ?” Hứa Lương Cầm có chút lắp bắp.

      “Hoa hồng Ecuador, chở hai chuyến xe tới đây. Lương Cầm, chuyện ngày hôm qua xin lỗi nhé, để em chịu ủy khuất rồi.”

      Hứa Lương Cầm thiếu chút nữa bật khóc, Tống đại gia quả biết lừa tình, lau khóe mắt ra lời.

      Tống Dật Hàng ôm từ phía sau, ở bên tai thấp giọng : “Có gì mà cảm động chứ? Về sau sợ tái phạm nữa đâu.” xong lại khẽ cắn lên tai Hứa Lương Cầm.

      Hứa Lương Cầm kìm nổi xoay người hôn trả lại Tống Dật Hàng. Đêm này bất kể Tống Dật Hàng làm gì đều kệ, đến cùng trời với !

      Bởi vậy Tống Dật Hàng dùng đại tiệc cùng rừng hoa đổi lấy cả đêm phóng túng.

      Đến ngày hôm sau hai người đều dậy nổi, lại mất ngày giường.

      Hứa Lương Cầm đỡ thắt lưng đáng thương vào phòng bếp, nghĩ đem thứ gì đó trong tủ lạnh hâm nóng lên để ăn cơm, trưa nay cùng Tống Dật Hàng quấn quýt mãi mới dừng, sau đó ngủ đến bây giờ, hai người đều rất đói bụng, Tống Dật Hàng chịu dậy, đành mang cái thân đau nhức xuống bếp.

      lớn tuổi rồi nên chịu được những động tác kịch liệt thế, bây giờ cả thắt lưng với chân đều đau chết được.

      Tùy tiện lấy vài món bỏ vào lò vi sóng, Hứa Lương Cầm vừa cầm điện thoại xem mấy tin tức giải trí.

      Đột nhiên di động rung, Hứa Lương Cầm nhìn số lạ nhưng vẫn nghe: “Alo?”

      “Lương Cầm à, tôi là Quách Mộng Thanh đây.”

      “Ồ, chào , tìm tôi có việc gì à?” Hứa Lương Cầm nghĩ Hội Hạnh Phúc có việc gì rồi, Uông Tân Dương muốn Quách Mộng Thanh gọi cho chăng.

      “Có có rảnh , tôi tâm với được ?”

      “Làm sao vậy?” Mình và Quách Mộng Thanh đâu thân đến mức này.

      Quách Mộng Thanh trầm mặc lúc lâu, sau đó mới trầm thấp : “Tôi quyết định chia tay Tân Dương.”

      suy nghĩ kỹ chưa?” Hứa Lương Cầm nhăn mày lại.

      “Tôi lo lắng rất lâu rồi, cũng rất thận trọng mới ra quyết định như vậy. Thực ra sau ngày từ quán bar trở về, tôi vẫn quên được Tống Dật Hàng. Tuy rằng trước kia chúng tôi ở chung với nhau rồi chia tay, nhưng bây giờ nếu ấy trở lại, chúng tôi lại còn gặp lại nhau, tôi biết là ông trời an bài cho mình, hơn nữa tôi cũng tin tưởng rằng tôi có thể đánh bại được người Nhật kia!”

      muốn đánh bại chỉ có người Nhật kia thôi đâu! Lúc này lò vi sóng “Đinh” tiếng, Hứa Lương Cầm cảm thấy chẳng còn đói bụng nữa.



      Ferrari 458
      [​IMG]
      Hoa hồng Ecuador ( trong những loại hoa đẹp nhất thế giới, thị trường từ 90-100k bông đấy các =D )
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      Wailtting, meyil08, lananhtran5128 others thích bài này.

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Mợ này mơ hay sao mà muốn nối lại tình cũ hả

    4. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 25

      Hứa Lương Cầm hẹn thời gian gặp mặt chuyện với Quách Mộng Thanh xong, ngây người lúc bưng thức ăn đến phòng ngủ.

      “Sao em lâu thế?” Thấy Hứa Lương Cầm bước vào, Tống Dật Hàng lười biếng dựa vào giường hỏi, cảm thấy nếu cứ nhàn nhã ở cùng chỗ với Hứa Lương Cầm rất thích, sau ngày làm việc mệt mỏi về nhà có người nấu cơm cho ăn, tuy Hứa Lương Cầm nấu ngon lắm nhưng rất chăm chỉ nấu ăn, điểm ấy khiến rất hài lòng. Hơn nữa luôn an tĩnh, cằn nhằn với , có quá nhiều cầu, lúc ở giường là học sinh hiếu học, biểu rất tự nhiên nhăn nhó thẹn thùng cũng cố ý khoa trương, cái này cho cảm giác rất tốt, cuộc sống như thế với là quá hài lòng rồi.

      “Vừa rồi có người bên Hội Hạnh Phúc gọi đến số hoạt động muốn em tới trợ giúp.” Đưa cơm cho Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm ngồi ở bên giường .

      “Em ăn à?”

      “Vừa nãy em đói quá nên ăn trước rồi.”

      Tống Dật Hàng uống ngụm nước trái cây, sau đó : “Ngày mai đưa em .”

      cần đâu, tự em là được rồi, đừng chậm trễ công việc của mình.” Hứa Lương Cầm muốn cho biết gặp Quách Mộng Thanh.

      Tống Dật Hàng nghĩ nghĩ cũng kiên trì nữa, chờ ăn xong Hứa Lương Cầm đem đồ ăn vào phòng bếp, trở lại phòng ngủ hai người khá mệt rồi, vì thế chỉ lúc lại lăn ra ngủ tiếp.

      Sau khi trời sáng, Hứa Lương Cầm lại làm đồ ăn sáng, dọn dẹp chút Tống Dật Hàng làm, cũng sửa sang chút rồi gặp Quách Mộng Thanh.

      Hứa Lương Cầm hẹn Quách Mộng Thanh ở phòng trong Hội Hạnh Phúc, lúc đến Quách Mộng Thanh ở đó trước rồi.

      đến rồi à?” Quách Mộng Thanh cười hỏi.

      Thế nhưng Hứa Lương Cầm cười nổi: “Chúng ta vào chuyện luôn , cùng Tân Dương chia tay sao? Tân Dương thích mà, tôi chưa thấy ấy để ý người phụ nữ nào như vậy.”

      “Tối qua khi chuyện điện thoại với xong, tôi liền gọi cho Tân Dương chia tay, nhất thời ấy chấp nhận nổi, tôi biết ấy tốt với tôi chứ, nhưng vì lý do ấy tốt mà tôi làm như thế.”

      Hứa Lương Cầm nghĩ Quách Mộng Thanh lại vội vã muốn chia tay với Tân Dương như vậy, cho nên khỏi tức giận: “ phải là chia tay Tống Dật Hàng rồi chấp nhận cuộc sống với Tân Dương sao? Mà tại sao lại chuyện hai người chia tay với tôi chứ?”

      “Nếu chưa gặp người khiến tôi động lòng chọn Tân Dương là tốt nhất nhưng tôi thể khống chế tình cảm của mình, sở dĩ tôi chuyện này với vì tôi nghĩ là bạn lâu năm của Tân Dương cho nên mong khuyên ấy chút, nên quá đau khổ, nên dây dưa với người mình, như vậy bị tổn thương nhiều hơn.”

      “Tôi nghĩ phải vì lý do tôi là bạn của Uông Tân Dương đâu, mà quan trọng tôi là bạn của Tống Dật Hàng cơ, muốn gì ở tôi?” Hứa Lương Cầm nhìn thẳng khuôn mặt thanh lệ của Quách Mộng Thanh.

      Quách Mộng Thanh hơi giật mình, có chút giật mình với Hứa Lương Cầm ngồi đối diện, trong ấn tượng của , Hứa Lương Cầm chỉ là rất tầm thường, thậm chí có chút hèn yếu nữa, nghĩ tới hôm nay vì biến cố của Uông Tân Dương mà trở nên khá sắc bén.

      Hơi giật mình rồi nở nụ cười: “ quả nhiên Uông Tân Dương rất nhiều.”

      bậy gì vậy?” Hứa Lương Cầm nhíu mày.

      “Lương Cầm, cần giấu tôi, trước kia có người thầm Tân Dương nhiều năm tôi còn tin, nhưng trải qua thời gian tôi tin rồi. Chính biết người bình thường nhìn tình cảm của đối với Uông Tân Dương thế nào đâu, ngày đó khi nghi thức khai mạc xong vội vàng rời , theo tôi hiểu phải là thấy tổn thương đó chứ.”

      “Ai với tôi thầm Uông Tân Dương?”

      “Trần Mĩ Nhạc, ta còn tôi nên đề phòng .” Quách Mộng Thanh trả lời ràng.

      biết Trần Mĩ Nhạc làm chuyện tốt gì mà, lại còn ở trước mặt Quách Mộng Thanh xấu nữa! Tại sao ta ta cũng thầm Uông Tân Dương ? Tuy Hứa Lương Cầm rất tức giận nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp.

      “Chuyện tôi thầm Uông Tân Dương cũng phải lý do mà buông ta đâu.”

      Thanh Quách Mộng Thanh nhu hòa: “Tất nhiên nguyên nhân tôi chia tay Tân Dương phải vì . Nhưng mà Lương Cầm, thấy như vậy, tôi muốn giúp đỡ chút thôi, tại Tân Dương rất đau khổ, vừa lúc có thể an ủi ấy, đây là cơ hội tốt đấy.”

      “Sau đó sao? Kế tiếp phải cầu tôi tạo cơ hội cho cùng Tống Dật Hàng đúng ?” Hứa Lương Cầm tự nhiên biết ý giúp của Quách Mộng Thanh là gì rồi.

      Quách Mộng Thanh tuyệt đối để ý thái độ cứng rắn của Hứa Lương Cầm: “Đây có gì tốt chứ? Hay là cũng còn Uông Tân Dương nữa?”

      Hứa Lương Cầm cảm thấy phải ra: “Ôi, trong lúc đó tôi với Tống Dật Hàng chẳng phải quan hệ bạn bè bình thường nữa rồi.”

      như vậy tôi cũng chẳng giật mình, ai mà chống nổi lại mị lực của Tống Dật Hàng chứ, thế giới này có mấy ai? Tôi chỉ muốn biết có còn Uông Tân Dương hay thôi. Nếu còn ấy, vậy đây là cơ hội tốt cho rồi, giúp tôi cũng chẳng sao, chỉ cần khi rời khỏi Tống Dật Hàng sân khấu là của tôi, về phần Nhật Bản kia tôi có hẳn kế hoạch cho ta!” Quách Mộng Thanh thẳng mục đích của mình.

      Hứa Lương Cầm cũng đáp lại lời của Quách Mộng Thanh, trong cảm nhận của Uông Tân Dương là bạch mã vương tử, tự nhiên muốn ở cùng chỗ với . Nhưng phải đồ ngu, cái này chẳng khác nào công thức cộng bằng chết, Quách Mộng Thanh chia tay Uông Tân Dương, có thể chẳng hẹn hò được với Uông Tân Dương mà ra là chẳng có quan hệ gì luôn, nếu Uông Tân Dương mà có ý với nhiều năm như thế sao chẳng năng gì.

      Hơn nữa Tống Dật Hàng đối với tệ, mà cũng chẳng làm giao dịch mà làm tổn thương hai quan hệ đó, mặc dù muốn ở cùng chỗ với nhưng cũng dưới tình huống này mà rời bỏ đâu.

      “Tôi muốn bắt tay gì với cả, thích ai cứ theo đuổi, cần mang tôi vào, nhưng tôi khuyên câu, tình cảm là thứ nên quá miễn cường, bằng nên quý trọng người mình.” có hẳn Shibata Hisako rồi, lại thêm Quách Mộng Thanh cũng chẳng sao cả.

      Quách Mộng Thanh nghe xong cười châm chọc: “ sao, nhưng mà có nghĩa là tranh thủ nó, yên lặng nhiều năm như thế khỏi hơi uất ức nhỉ? Đương nhiên việc muốn rời khỏi Tống Dật Hàng tôi hiểu được, dù sao ai cũng mê những đồ chói lóa, càng phải điều kiện Dật Hàng rất tốt nữa.”

      Hứa Lương Cầm muốn nhiều, vì thế đứng lên: “ có chuyện gì tôi trước, tạm biệt.”

      Quách Mộng Thanh gật đầu, sau đó nhìn bóng lưng Hứa Lương Cầm hừ tiếng: tình trường như chiến trường, loại đàn bà như Hứa Lương Cầm rất nhanh thôi rời khỏi cuộc chơi!

      Sau khi Hứa Lương Cầm ra khỏi cũng về chỗ Tống Dật Hàng mà về nhà trọ, trong lòng bây giờ loạn lắm, muốn biết Uông Tân Dương ra sao nhưng lại muốn gọi điện cho , sợ nghĩ nhiều chuyện.

      trong lúc do dự Uông Tân Dương gọi đến, Hứa Lương Cầm nghe tiếng rung tí nữa là nhảy dựng lên: “Alo, Tân Dương à?”

      “Là đây.” thanh khàn khàn của Uông Tân Dương vọng lại.

      “Tân Dương, sao chứ?”

      “Lương Cầm, ngày hôm qua Mộng Thanh muốn chia tay với , ấy chuyện với em rồi.”

      “Ngày hôm qua em nhận được điện thoại của ấy.”

      “Lương Cầm, muốn biết Tống Dật Hàng rốt cuộc là loại người nào mà khiến Mộng Thanh si mê đến thế, hơn nữa nghe em biết ta, đúng ?”

      ngờ Quách Mộng Thanh lại thẳng với Uông Tân Dương như vậy, Hứa Lương Cầm đành đem chuyện mình biết quan hệ giữa Quách Mộng Thanh và Tống Dật Hàng ra.

      Uông Tân Dương nghe xong gì, cuối cùng kiên định : “Nếu người đàn ông kia quý trọng Mộng Thanh buông tay, Mộng Thanh chỉ hồ đồ nhất thời thôi, chung trong lòng người kia ấy ấy tồn tại trong họ rồi, hơn nữa Mộng Thanh cũng có tình cảm với mà đúng ? Bằng sao ấy ở chung với thời gian dài như vậy. Lương Cầm, thế có đúng ?”

      Hứa Lương Cầm biết Uông Tân Dương rất cần người khác tán thành, như vậy mới có dũng khí kiên trì tiếp, đau lòng : “Đúng thế, làm gì sai cả, nếu thích phải cố gắng nắm giữ lấy, cho dù thành công nhưng cũng hối hận.” Những lời Quách Mộng Thanh vừa rồi dám cho Uông Tân Dương biết sợ đau lòng.

      “Lương Cầm, cám ơn em, bây giờ của được tốt, chờ ngày nào đó tìm em chuyện sau, tại rất cần người bạn như em ở bên cạnh cổ vũ.”

      Hứa Lương Cầm hề nghĩ ngợi lập tức đáp ứng: “Được, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm hại thân thể.”

      Ôi, việc sao lại phức tạp thế? Uông Tân Dương thích Quách Mộng Thanh, Quách Mộng Thanh thích Tống Dật Hàng, Tống Dật Hàng lại cùng chỗ với mình, mà lại thích Uông Tân Dương, cái này còn chưa tính tới hoa đào tên Shibata Hisako nữa.

      Hứa Lương Cầm rất nhức đầu, mặc kệ , cứ lăn lộn với Tống Dật Hàng là được rồi.

      Tống Dật Hàng ngồi trước bàn nhìn Hứa Lương Cầm nằm giường trầm tư, phát luôn ngẩn ngơ mấy ngày nay rồi, chuyện công việc cũng còn hăng hái nữa, có lẽ khá buồn bực khi ở nhà, cũng nên tìm việc làm cho thôi.

      sắp xếp việc làm rồi.”

      “Trước tiên em này, em biết nhà kinh doanh nhưng chớ đem em vào làm trong những công ty của nhà , em muốn người ta ra vào.” Hứa Lương Cầm xoay mặt đối diện với Tống Dật Hàng.

      Khóe miệng Tống Dật Hàng khẽ nhếch cười: “Cái này hiểu, biết em muốn làm người đặc biệt, công ty này là của bạn , đúng là ta thiếu người, thuận miệng giới thiệu em thôi, có ai biết em vào làm như thế nào cả, ta cũng làm trong ngành bất động sản với luôn.”

      “Vậy tốt, vậy em làm công việc gì?”

      “Chuyện này cũng suy nghĩ, ra làm bên tiêu thụ cũng rèn người và thu nhập cũng cao, làm hậu cần có áp lực lớn nhưng chung quy có phát triển gì cho sau này.”

      “Vậy em thử bên tiêu thụ chút xem sao, nếu làm bên hậu cần.” Hứa Lương Cầm cũng muốn rèn luyện mình.

      Tống Dật Hàng nghĩ nghĩ : “Vậy sát hạch em nhé, theo em nguyên tắc hàng đầu của tiêu thụ là gì?”

      Hứa Lương Cầm rất nghiêm túc tự hỏi rồi lúc sau trả lời: “ Da mặt phải.......”

      phải mặt dày, đừng đề cập đến vấn đề quả táo quả cam đó.” Tống Dật Hàng trực tiếp cắt đứt lời của Hứa Lương Cầm.

      Làm tiêu thụ mà da mặt tốt có thể được ? Hứa Lương Cầm nghĩ ra chỉ chào thua: “Em cũng biết nữa.”

      Tống Dật Hàng cực kỳ bó tay: “Nguyên tắc đầu tiên là phải giao dịch thành công! Mục đích của người bán phải là muốn người mua mua hàng của họ sao? Hứa Lương Cầm à, em nên làm bên hậu cần thôi.”

      “Ơ, được rồi, thế hậu cần làm gì vậy ?” Hứa Lương Cầm cũng biết phản ứng chậm, làm việc này đỡ rước phiền toái cho người khác .

      “Làm đem những con số giao dịch gõ vào máy tính thôi.”

      “Công việc này quá đơn giản, cũng dễ dàng với em, tốc độ xử lý của em cũng tốt, vậy tiền lương là bao nhiêu?” Nếu công việc như vậy tiền chắc cũng cao lắm.

      “Công việc đơn giản nhưng số lượng rất lớn nên phải chú ý được sai sót, cho nên em phải cực kỳ nghiêm túc, tiền lương là 4000 đồng, buổi trưa thứ hai tuần sau đưa em tới đó.”

      “Í! Nhiều vậy!” Hứa Lương Cầm giật mình , đãi ngộ này tốt quá rồi.

      Tống Dật Hàng liếc Hứa Lương Cầm cái: “Nếu cho em lau toa tàu, còn có thể tìm công việc lương thấp hơn sao?”

      Cũng đúng, Tống đại gia muốn thể mà, tự nhiên quăng người này , đúng là khùng. Lúc này Hứa Lương Cầm mới tìm thấy niềm vui trong công việc này.

      Tối thứ 6 qua nhanh, ngày chủ nhật Tống Dật Hàng với Hứa Lương Cầm yên tĩnh ở cùng nhau, ngày thứ hai đến, đưa đến công ty của bạn mình, Hứa Lương Cầm ý kiến chờ ngủ chút đón xe đến đó.

      Bởi vì chủ nhật thức đêm nên đến lúc Hứa Lương Cầm tỉnh lại là trưa thứ hai, vốn định ăn cơm xong đến chỗ mà Tống Dật Hàng , ngờ Uông Tân Dương hẹn 3 giờ chiều ăn cơm.

      Hứa Lương Cầm nghĩ chỉ ở chốc lát với Uông Tân Dương nên đáp ứng.

      Hai người hẹn ở quán ăn cơm bên cạnh Hội Hạnh Phúc, Hứa Lương Cầm vừa nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của Uông Tân Dương hoảng sợ.

      “Tân Dương, sao lại gầy thế?” đúng là vì chuyện tình cảm với Quách Mộng Thanh nên mới bị tổn thương đến dạng này rồi.

      Uông Tân Dương cười khổ: “Đừng nữa, bố mẹ bị dọa sợ rồi. Trước gọi món , hôm nay muốn say về.”

      Hứa Lương Cầm vốn muốn ngăn cản nhưng nghĩ lại trong lòng ấy có khúc mắc, nếu có thể làm lòng kệ , vì thế liền đồng ý để Uông Tân Dương gọi đồ ăn cùng bia, sau đó thừa dịp vệ sinh gọi cho Tống Dật Hàng chiều tối mới qua được, cần gọi điện và cần đến đón, đành phải bỏ qua khâu chuẩn bị rồi.

      Cùng lúc đó Quách Mộng Thanh mang vẻ mặt vui sướng ngồi đối diện với Tống Dật Hàng: “Dật Hàng, em nghĩ đến gặp em.”

      “Nếu là bạn bè, em hẹn , tự đến đây.” Tống Dật Hàng có hứng thú với việc Quách Mộng Thanh biết số điện thoại của , hôm nay cũng muốn chấm dứt hoàn toàn với nàng, bởi vì lúc trước dù sao lời nào mà cùng Shibata Hisako rời khỏi nước .

      “Dật Hàng, em biết em sai ở đâu, vì sao lại gì mà với người Nhật đó?” Hồi tưởng lại chuyện cũ, Quách Mộng Thanh nhịn được mà đau khổ.

      Tống Dật Hàng cầm khăn tay bàn đưa cho Quách Mộng Thanh, giọng êm hòa: “Em có làm gì sai hết, hoàn toàn là nguyên nhân từ thôi. Mộng Thanh, chuyện của chúng ta qua rồi, rất xin lỗi khi lời nào mà biệt, chúng ta ở cùng chỗ rất vui vẻ khoái lạc, nhưng chỉ đến thế thôi.”

      “Làm sao có thể như thế? Khi đó thích em mà, còn lúc chúng ta ở cùng với nhau rất tốt, chúng ta ở cùng với nhau, từng ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều nhàm chán chút nào, tình cảm như thế sao có thể chặt đứt nó? đừng gạt em! Dật Hàng, em tin có nỗi khổ khi ở cùng người Nhật kia.”

      “Chẳng có nguyên nhân nào cả, chỉ ở tạm thời với em khi ấy lựa chọn, Hisako rất hợp với . Giữa chúng ta quả là có tình cảm nhưng với luôn có cái gì đó thiếu thiếu, mọi người ở cùng với nhau vui sướng nên chẳng để ý thời gian dài hay ngắn thôi.”

      Quách Mộng Thanh vẫn tin Tống Dật Hàng có tình cảm với , vì thế khẩn cầu: “Dật Hàng, nếu có tình cảm với em hãy cho chúng ta cơ hội, em biết cảm giác rất quan trọng nhưng nếu chịu cho em cơ hội, em cam đoan chúng ta vẫn quay về cuộc sống trước kia mà, được ?”

      Tống Dật Hàng bắt đầu cảm thấy kiên nhẫn nổi nữa, nhìn đồng hồ nghĩ Hứa Lương Cầm đến rồi.

      “Mộng Thanh, chỉ có thể giải thích như vậy thôi. Về sau em cần giúp gì cố hết sức, trừ việc đó ra mong chúng ta đừng nên gặp nhau nữa.” Tống Dật Hàng dứt khoát, nếu có cảm giác cũng nên níu kéo gì cho mệt, bằng phiền lắm.

      “Sao có thể tuyệt tình đến thế?” Quách Mộng Thanh khó có thể chấp nhận người đàn ông từng chiều mình, nhưng nay lại có thể lạnh lùng vô tình đến vậy.

      “Có số việc cố ép cũng hay.” Tống Dật Hàng đứng lên rời .

      “Vậy Hứa Lương Cầm sao?”

      “Lương Cầm làm sao?” Tống Dật Hàng dừng lại hỏi Quách Mộng Thanh.

      “Em muốn biết kết cục của ấy có giống em ? phải mang Nhật kia về sao? Vậy đối với Hứa Lương Cầm, cũng có cảm giác thiếu thiếu gì ? quăng ấy lại rồi trở về bên Nhật kia sao?”

      “Cái này cần em lo.”

      Quách Mộng Thanh đột nhiên nở nụ cười: “ đúng, là em xen vào việc của . Hứa Lương Cầm cũng giống em đâu, ấy chờ bị vứt bỏ đâu, người ta có niềm vui mới thôi.”

      “Mộng Thanh, em nên suy nghĩ trước những lời mà mình định .” Mặt Tống Dật Hàng đổi .

      “Em đương nhiên biết chứ. biết Uông Tân Dương ? ta là người mà Hứa Lương Cầm thầm nhiều năm trời. Hứa Lương Cầm còn cố ý gia nhập vào tổ chức công ích mà Uông Tân Dương lập đấy, vì như thế hai người có thể sớm tối bên nhau. Chẳng qua Uông Tân Dương hẹn hò với em, Hứa Lương Cầm rất đau lòng nhưng mà bây giờ em vì mà chia tay Uông Tân Dương, nghĩ xem liệu ấy có buông tay cơ hội lớn này ? Tống Dật Hàng, phải ai cũng giống em, ngây ngô đợi đâu, ít nhất Hứa Lương Cầm thông minh hơn em nhiều!”

      Uông Tân Dương là người bạn học mà Hứa Lương Cầm từng qua cho nghe, là hội trưởng Hội Hạnh Phúc.

      Đối với lời của Quách Mộng Thanh về đối tượng Hứa Lương Cầm thầm, Tống Dật Hàng có phần tin tưởng bởi vì lần trước với thái độ về ta của Hứa Lương Cầm, từng nghi Hứa Lương Cầm có cảm giác đặc biệt với Uông Tân Dương.

      Tống Dật Hàng chẳng thèm để ý Quách Mộng Thanh, ra khỏi quán cà phê ngồi vào xe rồi tiện tay cầm điện thoại bên ghế phụ xem, điện thoại có mười mấy cuộc gọi nhỡ, phát là số Hứa Lương Cầm lập tức bấm máy gọi.

      “Tìm sao?” Tống Dật Hàng hỏi.

      “Đúng thế, sao lại nghe máy? Em muốn hỏi là buổi tối đến chỗ bạn được ?”

      tại em ở đâu?”

      “Em với bạn em ăn cơm.”

      “Bạn nào?”

      Cái này quan tâm quá đáng , Hứa Lương Cầm cảm thấy Tống Dật Hàng cũng quan tâm lắm nên chỉ qua loa: “Bạn là bạn, cần biết đâu, em tắt đây, buổi tối gặp lại nhé.”

      “Lương Cầm, đừng chuyện nữa, chúng ta uống tiếp !”

      Tiếng của đàn ông! Có lẽ là tiếng của Uông Tân Dương!

      Tống Dật Hàng nhìn cuộc gọi bị tắt im lặng nở nụ cười: vẫn nghĩ tới việc ở cùng với Hứa Lương Cầm lại gặp nhiều cản trở vậy. Nhưng mà tin với điều kiện có và thủ đoạn của , Hứa Lương Cầm ngoan ngoan ở bên cạnh !
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      Hy Tran, lananhtran51, Pe Mick31 others thích bài này.

    5. Chibumm

      Chibumm Member

      Bài viết:
      75
      Được thích:
      78
      Ôi cắt đúng đoạn qá. Nổi lòng tham muốn nữa cơ huhu
      lananhtran51Bánh Bao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :