1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nam tử nhà trọ - Giang Sơn Đa Tiêu (C27)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 5 Chơi lại chơi

      “Ừ. . .” Hà Nhạc Nhạc ưm tiếng, vì bản thân “Tự cứu” thành công mà cảm thấy có tia an ủi. Nhưng mà, ta vì sao còn chịu ra ngoài ? ta đè ngực đau quá, thở nổi.

      “Đau!” Hà Nhạc Nhạc vô lực chống đẩy người đàn ông to lớn trong ngực.

      ta khẽ nhấc cánh tay trái ra khỏi thân , đôi môi lưu luyến cái cổ trắng nõn cùng bờ vai có chút đơn bạc, nhưng nửa người dưới vẫn đè nặng thân thể non mềm , tay phải xoa bộ ngực mượt mà no đủ của nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng đùa nghịch kéo đầu nhũ .

      Đầu nhũ yếu ớt mà mẫn cảm đêm qua bị ta cắn bị thương, lúc này bị trêu chọc càng làm cho cảm thấy đau đớn, nhưng mà. . . Toàn bộ bầu ngực đều bị bàn tay ấm áp của bao vây tràn đầy, khó có được động tác mềm , tia cảm giác kỳ diệu thoải mái theo bầu ngực nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, thậm chí có thể cảm giác được nơi riêng tư còn bị chiếm cứ tựa hồ ươn ướt. . .

      Cảm thấy thẹn vì phản ứng của bản thân , Hà Nhạc Nhạc chống thân mình lùi mông lại phía sau, người đàn ông người lại lập tức buông lỏng ra tuyết nhũ, rút ra hung khí vẫn như cũ cứng rắn xuống giường.

      Hà Nhạc Nhạc nhất thời phản ứng kịp sửng sốt , sau khi quen với bóng tối , mượn ánh sáng phản quang từ cửa sổ sát đất phía ban công đại khái có thể thấy động tác của người đàn ông kia, nhìn thấy người đàn ông khia từ hung khí lấy cái gì đó ném xuống , xong lại từ trong túi tiền lấy ra vài cái phản xạ ngân quang ──

      Bá! Hà Nhạc Nhạc nháy mắt từ giường nhảy lên, chạy hướng cửa phòng, động tác kia mau lẹ lưu loát, giống bộ dáng như mới vừa bị hung hăng “ thương” qua! Quả nhiên con người khi đứng trước nguy hiểm thường có thể bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có, nhưng bi kịch là ── cửa mở được!

      “Hệ thống bảo vệ ở nhà trọ này có thể mở ra chỉ có 5 nguời, có thể tìm những người khác giúp mở.” Nguyễn Lân chậm rãi cầm trong tay hơn mười gói màu bạc đặt tủ đầu giường , dựa vào đầu giường thản nhiên nửa nằm ở giường, rồi mới thuận tay cầm cái “Màu bạc” trong tay thưởng thức.

      Hà Nhạc Nhạc xoay người nhìn người đàn ông trần trụi giường, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng. quên. . . tuy rằng được xem hợp đồng, nhưng có được xem hướng dẫn sử dụng nhà trọ này. Nhà trọ sử dụng hệ thống bảo an chưa từng nghe qua, nhưng cứ nghĩ đến đám chó săn rình rập nghệ sĩ bất khả xâm nhập, cũng có thể hiểu được năng lực của hệ thống này như thế nào. Ở đây quan trọng nhất là ── năm vị chủ nhân ở đây khóa cửa cũng chỉ có họ mới mở ra được!

      Bình tĩnh, bình tĩnh! Nhất định có biện pháp! Nếu để cho ta chơi buổi tối, ngày mai nhất định ngay cả giường cũng xuống được. Bây giờ phaỉ gì, gì mới có thể thuyết phục được ta!

      Vừa tính mở miệng, Hà Nhạc Nhạc mới nhớ tới căn bản biết người đàn ông này là ai, xưng hô như thế nào.

      , chào , tôi, tôi là Hà Nhạc Nhạc, . . .”

      động tác tay Nguyễn Lân dừng lại chút, tự nhiên thấy buồn cười. Bây giờ là lúc giới thiệu bản thân sao? Nhưng bộ dáng bé này chấn kinh như con thỏ run run . . . Rất đáng .

      “Chào , tôi là Nguyễn Lân.”

      Hoàn toàn hề chú ý tới tên của người đàn ông quen tai hay , điều duy nhất Hà Nhạc Nhạc lo lắng chính là bây giờ làm thế nào để thoát thân! Càng nghĩ, lựa chọn ── ăn ngay .

      “Nguyễn, Nguyễn tiên sinh, tôi, tôi chịu nổi, cũng nên. . .” Chưa từng nghĩ tới bản thân có ngày ra những lời làm cho người ta mặt đỏ tnhư thế, Hà Nhạc Nhạc khỏi càng càng giọng, “. . . tìm phụ nữ của .”

      . . . bé này có ý gì. Bảo tự tìm phụ nữ của mình? Quần cũng cởi rồi còn bảo tìm phụ nữ cuả mình? bé này đủ to gan!

      “Lại đây.”

      “Nguyễn tiên sinh! Xin buông tha tôi ! Tôi biết công việc naỳ còn muốn ──” chưa bao giờ nghĩ tới dùng da thịt để kiếm tiền ! Trước kia nghĩ tới, sau này, sau này lại càng dám !

      “Tôi gọi lại đây!”

      ta gầm lên giận dữ chặt đứt lời giải thích của Nhạc Nhạc , tuy rằng nhìn biểu tình của Nguyễn tiên sinh , nhưng kẻ ngốc cũng biết ta “Tinh lực quá thừa” tên ngựa đực này nổi nóng! Hà Nhạc Nhạc nhanh chân chạy về phía phòng tắm, phòng tắm hình như khóa!

      Đúng vậy! khóa. Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng khóa cửa phòng tắm , rồi mới dựa vào cửa mở to mồm thở phì phò ── được cứu !

      “Tránh ra.” Ngoài cửa truyền đến thanh lãnh khốc của đàn ông .

      Cái gì? ta muốn làm cái gì? Hà Nhạc Nhạc xoay người nhìn cửa phòng tắm , chẳng lẽ ta muốn ──

      Đùng!

      Cửa phòng tắm giống như màng trinh của đêm qua, ngay cả giãy dụa cũng có, dưới kích của liền bị phá hư còn gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bước vào.

      “Nguyễn tiên sinh, tôi, tôi sai rồi, xin đừng ── ”

      , làm sai gì cả. Chọc giận tôi làm cho ‘Tính’ trí của tôi dâng cao, điểm ấy, làm rất khá.”

      , a ── ”

      . . .

      Tiếng vòi hoa sen phun nước tí tách rơi mặt đất, ở trong bóng tối nghe qua hết sức ràng, mà so với tiếng nước càng thanh thúy hơn, chính là thanh thân thể va chạm cùng với tiếng rên rỉ kiều.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 6 Dã man thân sĩ

      Lưng, tựa lên vách tường men sứ lạnh lẽo ngừng ma sát, hai tay vô lực xuôi theo thân thể nhàng đong đưa lên xuống, hai chân đặt khuỷu tay người đàn ông thể giãy dụa, giữa hai chân. . . Là người đàn ông rắn chắc phóng thắt lưng nhanh như bay, biết mệt mỏi luật động.

      Như vậy to dài, như vậy cứng rắn, như vậy nóng rực, như vậy kéo dài, như vậy ── làm cho người ta khó có thể thừa nhận! Có phải hay chịu được ta, Mâu Tư mới cố ý tuyển “Quản lý nhà trọ” như vậy ? Hà Nhạc Nhạc khỏi nghĩ bâng quơ.

      “A. . .” càng cầu xin tha thứ chỉ càng đổi lấy đối đãi thô bạo về sau, quật cường nâng đầu, cắn môi dưới nhịn xuống rên rỉ.

      Người đàn ông thấy thế, xùy cười tiếng, bàn tay nâng mông đột nhiên đưa lên giữa cổ .

      “A ──” Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức thét chói tai. , ta ── “, biến thái! Buông! Buông!”

      Nguyễn Lân cười khẽ, nhàng co rúm chút, vừa mới ngón tay đâm vào cúc hoa chút, làm bộ muốn xâm nhập, bé phiá trước quả nhiên sợ tới mức cả người cứng ngắc, mật huyệt lại xoắn làm cho thích tới cực điểm.

      “Hu hu. . . Đừng, nơi đó thể. . . xin . .”

      bé mảnh mai khóc lóc cầu xin bộ dáng quả lấy lòng , Nguyễn Lân cúi đầu, hung hăng hôn cánh môi mềm mại của , trằn trọc cắn nuốt, đầu lưỡi khiêu mở hàm răng, tại nơi hương vị ngọt ngào trong miệng tàn sát bừa bãi.

      Hà Nhạc Nhạc trừng lớn mắt thể nhúc nhích, từ đêm qua đến giờ, ta biết ở trong thân thể xuất nhập bao nhiêu lần, ở người để lại biết bao nhiêu dấu vết, nhưng ── đây là lần đầu tiên hôn .

      nhịn được đỏ bừng mặt, cố sức nghiêng đầu muốn né tránh, cũng khiến cho ta bất mãn. bên cắn môi , tay lại vào chỗ kết hợp hai người , xoa lấy viên trân châu mẫn cảm nhất của , hung hăng vân vê.

      “A ── ”

      thể phân biệt được đau đớn hay vô số khoái cảm, vô số luồng nhiệt dâng lên trong ngực, đầu óc ong lên, thân thể nhịn được co rút.

      Tuy rằng là cố ý, nhưng Nguyễn Lân cũng bị phản ứng kịch liệt của thân thể kẹp đến lợi hại , thể dùng sức khống chế , lần so với lần càng thêm dùng sức đẩy vào hoa huyệt, va chạm hoa tâm mềm mại mẫn cảm kia .

      “A. . . A a a a a ──” sóng triều khoái cảm ngoài ý muốn mãnh liệt thổi quét hoàn toàn thể xác và tinh thần Hà Nhạc Nhạc, thân thể mới nếm thử tình ái làm sao chịu được kích thích mãnh liệt như thế , sau trận cao vút thét chói tai , thân mình mềm nhũn ngất .

      “Bíp bíp bíp bíp. . . Bíp bíp bíp bíp. . .”

      Buồn ngủ quá, rất mệt nhọc, muốn học chút naò? Nhưng nếu lão sư điểm danh phiền toái, thể bị đánh rớt. . . Đánh rớt? phải tốt nghiệp rồi sao?

      Hà Nhạc Nhạc mở mắt ra, ngây người ba giây mới phản ứng kịp ── nàng quả thực tốt nghiệp rồi, còn tìm được công việc “ bảo mẫu đa năng” , vừa rồi phải ngủ, mà là bị người ta“Làm” từ tươi sống đến chết ngất .

      “Tỉnh?” Nguyễn Lân đến kệ tivi tắt chuông báo thức của di động, xoay người trở về bên giường. cao hứng bé này bị di động của chính đánh thức,lúc trước khi bé này cao trào thét chói tai cùng với thân thể “bổng” kia, nghĩ nghĩ lại đến vài lần, rất nhiều năm có ở thân người phụ nữ nào được thích đến nở nụ cười.

      Bảy năm trước, nếu như xuống tay mạnh chút nữa thiếu chút nữa đánh chết tên cặn bã, lão già đáng chết kia cư nhiên xung quân làm cho mình tới nơi khỉ ho cò gáy kia! May mà lúc ấy Vân di tới thăm mẹ, liền đề nghị cho về nước hun đúc bảo dưỡng tính nết. Cuối cùng theo Vân di bay nửa quả địa cầu, theo công ty truyền thông Mâu Tư làm “Diễn viên”, nhưng mà ── khi lộ ra tin tức “Tính tình tốt” , lập tức bị kéo trở về “Lưu đày” !

      Chết tiệt! Vì để bị kéo trở về, khi bị “ tiền bối” cố ý làm khó dễ , cố nhịn xúc động muốn đánh người- thoải mái cười; khi bị đám chó săn ác ý quấy rầy, nhịn xuống tức giận rộng lượng cười, thậm chí còn giả vờ “Hài hước” giải vây; đó còn chưa tính, ai có thể tưởng tượng trước giường gặp phải phụ nữ ra vẻ đáng ghê tởm, còn phải dịu dàng săn sóc, còn phải chậm rãi, còn phải thương hương tiếc ngọc, còn phải thiện tâm , tóm lại tất cả mọi hành vi đều phải phù hợp với vai trò “thân sĩ hoàn mỹ ” !

      Hai năm trước ra sức diễn nhân vật hai mặt lập tức cầm lấy danh hiệu ảnh đế ── vô nghĩa! nếu diễn tốt sớm bị kéo về rồi! Nếu phải phát ra bản thân rất thích công việc làm diễn viên này , sớm trốn chạy,.

      Cũng may, Vân di nghĩ tới “Thông phòng nha đầu” này. Tại cái nhà trọ này, tại trước mặt người phụ nữ này , , mẹ nó cần làm người đàn ông hoàn mỹ nữa! mẹ nó cũng cả cần cười thoải mái rộng lượng!

      , Nguyễn tiên sinh. . .” ta taị sao còn ở trong này? ta còn chơi sao? đều muốn. . . Tinh cảnh cuối cùng trong phòng tắm khắc kia nổi lên trong óc Nhạc Nhạc ── , đó là, cao trào sao? Trời ơi!

      dám nhìn người đàn ông trong bóng đêm kia nữa, Hà Nhạc Nhạc ngượng ngùng hận thể tìm cái lỗ để chui xuống. Bị người ta thô bạo gian dâm đùa bỡn, cư nhiên còn có thể. . . Cao trào, người đàn ông này nghĩ như thế nào? Chỉ sợ là coi là trời sinh dâm oa đãng phụ ! Trời ạ. . .

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 7 Tôi cho thích

      Nguyễn Lân nằm nghiêng bên cạnh Hà Nhạc Nhạc , tay phải rất tự nhiên đặt ngực , tiện tay thưởng thức.

      được từ chức. Nếu ngại tiền đủ, tôi có thể bảo Vân di tăng thêm, hoặc là tôi đưa thêm cho .” Tối hôm qua lúc nghe từ chức cao hứng phát tiết, để ý lắm . Đêm nay sau khi mời tổ kịch ăn cơm, tuy là chủ chi nhưng lại muốn ra về trước, chính là nghĩ muốn tiếp tục giống như tối hôm qua vui vẻ chơi đùa phen, kết quả liền thấy bé này cư nhiên dám thu thập hành lý!

      nghĩ ai cũng có thể tự do ra vào nhà trọ này hay sao? Muốn tới tới muốn ?

      còn dám bảo tìm khác! nếu có thể tùy tiện leo lên khác còn muốn làm gì nữa!

      , cần. ừ ──” tuyết nhũ bị dùng sức nắm chặt, Hà Nhạc Nhạc nhịn được kêu rên.

      quyết tâm làm?” Được rồi! quả hai ngày này có hơi quá chút, nhưng nghẹn bảy năm, mỗi lần ra ngoài đều có chó săn theo, lúc về nhà thăm mẹ lại bị lão già kia nhìn chăm chú, ngày hôm qua trở về lại mang theo bụng lửa, vì thế. . . có hơi ép buộc chút.

      “Tôi, tôi từ chức được, tôi thêr bồi thường tiền vi phạm hơpj đồng.” , Nhạc Nhạc giải thích ra tâm tình uất ức.

      Vân di, làm tốt lắm! Nguyễn Lân trong lòng khen ngợi, trong tay cũng buông lỏng sức lực, lại tiếp tục chút nặng chút chòng ghẹo.

      Từ khi năm người bọn họ chuyển vào đây sống, quản lý cứ người rồi lại người đổi liên tục, hơn nữa càng ngày càng khó tìm người, nghĩ cũng biết Vân di tốn bao nhiêu công phu mới tìm được cái “nha đầu thông phòng ” như thế, để cho chạy mất, biết đến bao giờ mới tìm được người thay thế, hơn nữa có trời mới biết người kế tiếp có thể hợp khẩu vị với hay , dù sao cũng phải để cho phát tiết khoảng thời gian .

      Đứng dậy rèm ra cửa sổ, làm cho bên trong hoàn toàn tối , Nguyễn Lân lại nằm thân mình kiều mềm của Nhạc Nhạc . Ngày mai có quay phim cũng có hoạt động gì, có thể tận tình phóng thích chút, cũng thể để cho ánh mặt trời phá hủy đêm vui của được.

      “A. . .” ý thưc được số mệnh của bản thân Hà Nhạc Nhạc buông tha cho việc chống cự cùng cầu xin tha thứ, nhưng thời điểm bị đôi môi kia hôn đến choáng váng, đột nhiên cảm thấy bản thân hình như quên mất cái gì đó── a! Cơm rang trứng! Lầu 5!

      “Nguyễn tiên sinh! Mời, mời chờ chút, tiên sinhlầu 5 muốn ta ── a. . .” Lời còn chưa dứt, người đàn ông người đem lửa hung khí nóng to cứng rắn đâm vào thân thể của , ở chỗ sâu trong cơ thể xoay tròn nghiền nát, “A a. . .”

      “Còn có thỏa mãn tôi, liền tính hầu hạ những người khác? ừ?” Lầu 5, Thân Đồ Mặc?

      phải. . . ừ, a. . .”

      Ánh sáng chói mắt đột nhiên từ cửa phòng tràn vào trong phòng, Nguyễn Lân hai mắt híp lại, động tác tạm dừng, nhưng quay đầu lại xem kẻ quấy rầy là ai.

      “Mười giờ” Từ cửa phòng truyền đến tiếng trầm thấp của người đàn ông.

      “Chết tiệt! Thân Đồ Mặc, cậu thể để cho lão tử thích xong được sao?” Nguyễn Lân rít gào .

      “Có thể. Mười giờ, mười giờ tôi muốn đồ ăn, có xuất ở trước mắt tôi, tôi đến cho cậu thích.” giọng Thân Đồ Mặc có chút chập chùng.

      “Cậu con mẹ nó! Đóng cửa!”

      Ánh sáng biến mất.

      “Thân Đồ Mặc muốn ăn?”

      trái tim Hà Nhạc Nhạc mê muội, thời điểm bị người đàn ông xa lạ đặt dưới thân lại xuất thêm người đàn ông khác. . .

      cần Hà Nhạc Nhạc trả lời, Nguyễn Lân cũng biết thoát khỏi, vừa rồi chuông báo hẳn là bé này cài đặt báo thời gian nấu nướng. Chết tiệt.

      Mọi người trong Mâu Tư đều biết kim bài giám chế Thân Đồ Mặc bình thường chính là ma quỷ chuyên ăn tươi nuốt sống , thời điểm ta đói bụng chính là ma vương ngay cả ma quỷ cũng ăn vào bngj được! Dám can đảm làm chậm trễ thời gian ăn cơm của ta. . .

      Nguyễn Lân thấp giọng mắng câu, tuy rằng có thể quan tâm Thân Đồ Mặc, nhưng năm người trong nhà trọ luôn luôn nước giếng phạm nước sông, ta đáng để cho bản thân mình tìm lấy thoải mái.

      “Bé con, thả lỏng!” với người bên cạnh xong, Nguyễn Lân liền nâng hai chân Hà Nhạc Nhạc lên áp lên trước ngực , làm cho mật viên của nâng cao lên, nghênh hướng thắt lưng .

      Nguyễn Lân hít sâu hơi, cúi xuống hôn lên môi đỏ mọng của Hà Nhạc Nhạc , phần eo bắt đầu điên cuồng luật động.

      “A. . . ừ. . . A a ── ”

      Mười giờ năm mươi tám , Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng đem cơm rang đưa đến trước mặt Thân Đồ Mặc , nhưng Thân Đồ Mặc phải ở lầu 5 mà là tầng trệt, ghế ngồi phòng ăn.

      Nhìn đến “Lầu 5 tiên sinh” im lặng hé răng ăn cơm rang, tim Hà Nhạc Nhạc vẫn như cũ đập bang bang, biết vì sao, có loại cảm giác, nếu trước 11 giờ thể đem cơm rang đặt đến trước mặt ta, hậu quả nhất định rất kinh khủng.

      Nhưng, kinh khủng? Ở trải qua hai ngày, hẳn là phải miễn dịch mới đúng. Ánh mắt vô tình nhìn thấy bóng người vừa mới từ phòng ngủ của ra, chân trầntrắng nõn , tây trang màu xám, gợi cảm mê người, cơ bụng ràng rắn chắc, lồng ngực rộng lớn , khuôn cằm với độ cong hoàn mỹ, khuôn mặt tuấn lãng mê người hơi giận──

      “Nguyễn Lân?”

      Nam nữ già trẻ tha đầy khí chất ảnh đế Nguyễn Lân? Diễn viên thần tượng phái thực lưc Nguyễn Lân? Nghệ sĩ hình tượng thân sĩ quý tộc Nguyễn Lân?

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 8 Kim bài giám chế

      nhất định là hoa mắt! Sao có khả năng như vậy! Cái kẻ tình dục cuồng, biến thái, cầm thú, dâm ma, trứng thối. . . Sao có thể là Nguyễn Lân!

      . . . Ở đây là nơi ở của nhân viên cao cấp của Mâu Tư, và qủa ta cũng qua mình là Nguyễn Lân.

      Khó trách Linh Vũ . . . trong giới nghệ sĩ có cái gì là , tất cả đều là giả dối.

      Khó trách lúc trước nhận lời mời làm“Quản lý nhà trọ” có làm nhiều đề bài liên quan đến thần tượng

      Nếu để cho fan của Nguyễn Lân biết được bản chất của ta, tín ngưỡng của fan sập . . .

      Nhưng. . . đối với , ta là Nguyễn Lân hoặc là kỳ lân cũng có ý nghĩa gì, ta chính là người thể đối mặt. . . Kim chủ? Hay gọi ta là khách làng chơi có vẻ hợp lý hơn .

      “Đừng cho tôi, là fan của tôi nha.” Nguyễn Lân trêu tức , ttiện tay kéo ghế dựa ngồi vào bàn ăn . còn cảm thấy kỳ quái lúc trước giới thiệu tên bé này chút phản ứng cũng có, hóa ra là căn bản chưa kịp phản ứng, bây giờ mặc dù có phản ứng. . . Nhưng là so với dự liệu của có hơi quá mức “Bình tĩnh” .

      “Cho dù năm tiểu tử các cậu đều là biến thái, ta cũng tin nào ở trước mặt năm ngươi các cậu hoàn toàn bình thường”, đây nguyên bản là Vân di , bởi vì năm người bọn họ ai đến cũng cự tuyệt, còn có gần đây tìm phụ nữ, vì thế quản lý nhà trọ đúng là tai hoạ ngầm quá lớn, mà bé này conf trực tiếp bị Vân di an bài đến đây làm “nha đầu thông phòng ”, tự nhiên, lại có điểm khác những nình thường kia.

      “Thoạt nhìn cũng tệ lắm, cũng làm cho tôi đến phần .” Nguyễn Lân đồ ăn bàn Thân Đồ Mặc . buổi tối chưa ăn cái gì trở lại,sau phen vận động ,quả là có chút đói.

      Hà Nhạc Nhạc hôì phục chút tâm tình, gật gật đầu, nhìn về phía Thân Đồ Mặc, giọng , “Vị tiên sinh này còn muốn gì khác nữa ?”

      Thân Đồ Mặc còn chưa mở miệng, Nguyễn Lân nhíu mày trước, “ có ai cho 5 người chúng tôi là ai cần phải chú ý cái gì sao?”

      Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, “Hợp đồng quy định trong lúc làm việc phải bảo vệ quyền riêng tư của 5 vị, sau khi rời khỏi công việc cũng được tiết lộ bất kì tin tức gì ra bên ngoài. . . hợp đồng có thông tin về 5 vị chủ nhân.”

      Lúc trước , sau khi ký hợp đồng , “Vân di” từng để cho người tên là “Tiểu Cầm” trợ lý c giới thiệu cho ít tình huống, nhưng Tiểu Cầm kia rất kiên nhẫn vừa mới nhìn cái kêu người đưa đến nhà trọ, cái gì cũng chưa với .

      “Ah?” Nguyễn Lân nhún vai, nghĩ Vân di làm việc tự nhiên có đạo lý của bà, “Vậy giới thiệu cho chút, vị này là Thân Đồ Mặc, Mâu Tư – kim bài giám chế, cần phải chú ý, cậu ta cách mỗi 3h ăn cơm 1 lần, dù ai cũng thể lấy lý do gì làm chậm trễ cậu ta ăn cơm, mặt khác khi ăn cơm nghiêm cấm quấy rầy.”

      “Vâng, tôi hiểu rồi.” Hà Nhạc Nhạc thở dài nhõm hơi, biết theo ai, cũng biết cụ thể nên làm cái gì nên làm cái gì, biết chuyện này, cho dù khó hơn nữa cũng sợ. Kim bài giám chế. . . , cũng có hứng thú.

      Hà Nhạc Nhạc vừa mới chuẩn bị xoay người về phòng bếp, ai ngờ hai chân nháy mắt chịu nổi khống chế mềm nhũn xuống, may mắn chống mặt bàn mới bị ngã ra đất.

      Chân. . . có khí lực. Bởi vì lúc trước rất căng thẳng, toàn thân cơ bắp đều căng lên mới có thể làm xong cơm rang, bây giờ tâm tình buông lỏng, bao nhiêu mệt mỏi liền trút hết lên từng dây thần kinh của thần kinh, hai chân cùng thắt lưng giống như máy giặt vòng vo ngày đêm mới trở về bình thường.

      Nghe được tiếng cười của người đàn ông ở phía sau , Hà Nhạc Nhạc có chút tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Nguyễn Lân liếc mắt cái, rồi mới cố sức đứng lên, làm cơm rang cho ta── ta nên cảm tạ có đạo đức nghề nghiệp, nếu cơm rang có!

      Rạng sáng 5h55.

      “Thân Đồ tiên sinh, cơm rang của ngài có.” Hà Nhạc Nhạc nhìn vào khe hở thang máy khẽ.

      Mười giây sau, cửa thang máy mở ra. Hà Nhạc Nhạc hít sâu hơi, bưng khay chậm rãi vào thang máy ── thể chậm, mỗi khi bước, cả người đều đau nhức đến muốn khóc, nhất là. . . Vô số lần bị bắt tạo ra tu thế cực kỳ xấu hổ còn có mỗi bươc lại ngừng ma sát với quần bò thô ráp, mang đến từng trận đau đớn cùng tê dại.

      Cái tên cầm thú kia! ta lại còn , nếu Thân Đồ Mặc buổi tối ở nhà, nhất định được ngủ yên, ta rất thiện tâm nên có thể giúp giết thời gian! Rồi ── đợi rửa xong bát đũa liền tắt đèn nhà bếp, đem đặt bồn rửa bát, kéo cả quần bò lẫn quần lót của xuống, mở rộng mông cánh hoa, từ phía sau tiến quân thần tốc xỏ xuyên qua , thèm để ý xem có khả năng tiếp nhân hay , “Vui vẻ” làm làm đến giờ. . .

      “Đợi lát nữa từ lầu 5 xuống trực tiếp đến lầu 3, tôi trao quyền cho . Đừng có để tôi chờ!” Khi xụi lơ ngã bàn cầm thú kia liền như thế.

      Ngựa đực! Dâm thú! Vô sỉ khốn khiếp!

      Khi cửa thang máy ở tới lầu 5 tự động mở ra, đạp vào mắt là phòng khách được trang trí tinh xảo tao nhã , mỗi dụng cụ, trang sức trong phòng dường như đều được tính toán rất chi tiết, làm cho nhịn được dâng lên loại cảm giác ── ở trong này, giống như phòng giải phẫu , mà Thân Đồ Mặc ── Hà Nhạc Nhạc nhìn về phía nhà ăn , người đàn ông có gương mặt góc cạnh ràng lại mang theo hơi thở lạnh băng, rất ràng, ta chính là đao phủ

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 9 Hồng trần trà*

      *” Tên 1 loại trà – theo tác giả”

      Khoảng chừng 10 phút sau, Thân Đồ Mặc đặt thìa xuống , Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng chạy tới thu dọn phần thức ăn còn thừa lại.

      “5h ngài muốn ăn cái gì ạ? Nếu như vẫn ăn cơm rang rất ngấy, nhưng bây giờ trong tủ lạnh còn nguyên liệu nấu ăn, hay là ── ”

      “Dưới cửa có đồ của tôi, phiền xuống lấy giúp tôi .” Thân Đồ Mặc đột nhiên ngắt lời .

      Nửa đêm 2h lại có người giao hàng? Chẳng lẽ ở đây còn có dịch vụ chuyển phát thịt, rau dưa, hoa quả lúc nửa đêm nữa àh?

      Khi Hà Nhạc Nhạc xuống lầu, chuông cửa cũng vừa mới vang lên, nhanh chóng đặt khay xuống rồi chạy ra ngoài nhà trọ, cố cố gắng chịu đựng đau nhức thân thể chạy tới cửa sắt trước biệt thự, từ cậu thanh niên trẻ tuổi nhận lấy kiện hàng.

      Chiếc hộp rất , cũng hề nặng.

      “Thân Đồ tiên sinh, đồ của ngài đây.”

      “Nếu có việc gì , tôi xin phép mang người trước.”

      Hà Nhạc Nhạc bi phẫn trừng mắt liếc Nguyễn Lân cái, cái tên gia hỏa này ngang nhiên chạy trực tiếp lên lầu 5 để bắt ! ta nghĩ là quả bóng bay sao? Thổi phồng lên rồi còn có thể bay mất!

      “Chuyện của Tô tiểu thư kia là thế nào?” Thân Đồ Mặc bình tĩnh hỏi.

      Vừa nghe những lời này, Nguyễn Lân vốn dĩ muốn đứng lên lại ngồi trở về, “ muốn tôi sao? Người phụ nữ này căn bản làm được chuyện gì ra hồn cả! Chưa đến , ta đóng phim tốt xấu gì cũng nên học kỹ kịch bản chứ ? Vẻ mặt như tên háo sắc nhìn tôi chằm chằm như thế là ý gì? Tôi biết ta là do bên phía đầu tư nhét vào, nhưng nếu vào đoàn làm phim còn thích gây chú ý lớn như vậy, làm ơn bảo ta cách xa màn ảnh chút , tốt nhất đừng có bảo tôi diễn chung với ta! Tôi sợ tôi nhất thời chịu được lỡ tay bóp chết ta.”

      “Hửm? Nhưng có vài vị đạo diễn ta cũng tệ lắm mà. . . tiểu thư gì đó ơi, giúp tôi pha trà .” Thân Đồ Mặc lấy từ trong bọc ra ba túi trà đưa cho Hà Nhạc Nhạc.

      “A , tôi cần. . .” có thói quen uống trà, nhưng đón nhận ánh mắt hề bận tâm đến ý kiến của của Thân Đồ Mặc cũng đành phải sửa lời, “vâng.”

      Pha trà xong, Thân Đồ Mặc làm cái động tác “Mời” , Hà Nhạc Nhạc đành phải ngồi xuống, yên lặng lắng nghe hai giọng trầm thấp đầy từ tính bàn luận về mộ bộ phim truyền hình nào đó.

      cứ tưởng rằng cái tên cầm thú kia chỉ biết giao phối thôi chứ.

      Uống ngụm trà, tiếp tục nghe. . . Nhìn ra cái cầm thú kia khi làm viêc cũng rất nghiêm túc, nếu bọn họ cứ tiếp tục tốt rồi. . .

      Thân thể cùng tinh thần mệt mỏi làm cho mí mắt Hà Nhạc Nhạc càng ngày càng nặng nề, cuối cùng, gục đầu xuống, bắt đầu buồn ngủ.

      này làm sao vậy?” Thân Đồ Mặc liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, hỏi.

      “A. . . Bị tôi ‘làm’ khô .”

      “. . . Chuẩn bị trở về làm chủ quặng mỏ sao?”

      “Phi phi phi! cái miệng quạ đen nhà ! bé này là do Vân di an bài, tùy tiện chơi chút cũng sao. quên rồi ah?’nha đầu thông phòng’ .” Nguyễn Lân giơ tay nắm thành vòng, tay kia vươn ngón tay ở trong vòng tiến tiến xuất xuất, cười lên vẻ mặt hết sức dâm tiện.

      “Hửm?” Thân Đồ Mặc có chút suy nghĩ.

      “Được rồi, 5h rồi ăn , người tôi mang . Hôm qua tôi mới phá bé này xong, mới mẻ vô cùng! Nếu có cần, lần sau mời sớm chút.” xong, Nguyễn Lân nhấc lên ly trà, đem số nước trà còn lại ngụm uống cạn.

      “Trà mới? Vị rất được.” xong, liền tới bên cạnh Hà Nhạc Nhạc , tay nhấc bổng khiêng lên đầu vai, hướng thang máy đến.

      “A ── , buông! Thả tôi xuống dưới.” Hà Nhạc Nhạc Bừng tỉnh vội vàng giãy dụa.

      Bấm xuống lầu 3 , Nguyễn Lân hướng về phía Thân Đồ Mặc đứng bên ngoài thang máy tiêu sái vung tay lên.” Khách khí như vậy làm gì? cần tiễn.”

      “Hồng trần.”

      “Hả?”

      Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Thân Đồ Mặc đứng bên ngoài thang máy đột nhiên như tia chớp chìa tay ra túm lấy thắt lưng Hà Nhạc Nhạc kéo ra khỏi thang máy.

      “A ──” Hà Nhạc Nhạc vì sao mình lại bị quăng mặt đất.

      “Này! làm sao vậy!” Nguyễn Lân kinh sợ.

      Bíp! Cửa thang máy hoàn toàn đóng chặt.

      “Mẹ nó! Thân Đồ Mặc! Mở cửa! , mẹ nó làm cái gì vậy!” Từ khe hở để chuyện thang máy truyền đến tiếng Nguyễn Lân gào thét.

      “Hồng trần. Tên trà.”

      ! Thân Đồ Mặc! Mẹ nó tổ tông 18 đời nhà ! mẹ nó cho tôi uống thuốc kích dục ! Tôi ‘làm’ ── ”

      Thân Đồ Mặc che lại khe trò chuyện ở thang máy, xoay người trở về sô pha, mở laptop ra , khuôn mặt tuấn mỹ hề có tia tức giận nào.

      Hà Nhạc Nhạc ngồi yên ở cửa thang máy , trong đầu còn có chút mơ hồ. Sao lại như vậy ? Thân Đồ tiên sinh tại sao lại kéo ra? Còn có, Nguyễn Lân rốt cục cái gì. . . Uống cái gì trà kích dục? Nguyễn Lân -cái loại ngựa đực này còn cần thuốc kích dục sao? Trà. . . Trà? Hà Nhạc Nhạc hoảng sợ nhìn về phía bàn trà – ly trà….

      “Tại, tại sao. . .”

      “Nguyễn Lân phải với rồi sao?”

      Bất cứ kẻ nào – bất cứ lý do gì – cũng được làm chậm trễ thời gian ăn cơm của ta sao?” Đối với cũng có ngoại lệ!”

      Thân Đồ Mặc tháo kính mắt xuống, ánh mắt có chút sắc bén chăm chú nhìn về hướng Hà Nhạc Nhạc, “ chưa mắc lỗi, nhưng đây là nhắc nhở của tôi.” Người mắc lỗi phải bị trừng phạt, nhưng thể đợi mất bò mới lo làm chuồng. Cách làm hoàn hảo nhất chính là quá trình khống chế, đưa vào đối phương khuôn phép ngay từ đầu.

      Hà Nhạc Nhạc ngậm miệng, đơn đứng lên, cúi đầu thấp, “. . . Vô cùng xin lỗi, Thân Đồ tiên sinh, tôi cam đoan, tuyệt, tuyệt đối có lần sau.”

      Ánh mắt tối tăm lạnh lẽo của người đàn ông kia liếc cái, rồi lần nữa đeo mắt kính vào, nhìn vào laptop làm việc cuả mình.

      “Thân Đồ tiên sinh, tôi có thể xuống lầu ?” Bầu khi yên tĩnh mang theo hàn ý làm cho rất khó chịu, nhưng thang máy của mỗi tầng cũng chỉ có 5 vị chủ nhân hoặc được họ trao quyền mới mở được, giống gara dưới đất , lầu với lầu 7 là khu vực công cộng năm người đều mở được.

      Người đàn ông lạnh lùng kia vẫn lời nào.

      Thời gian từng chút, từng chút trôi qua, Hà Nhạc Nhạc dần dần cảm thấy bụng mình dâng lên những ngọn lửa , ngọn lửa nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, lan vào trong máu, làm cho cảm thấy vô cùng khô nóng, làn da giống như bị vạn con kiến cắn nuốt vừa buồn vừa ngứa. Khó nhịn nhíu mày, cảm giác ngứa ngáy lại càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng toàn bộ cảm giác ngứa ngáy tập trung vào giữa hai chân ──

      “Ừhm. . .” nhịn được kêu ra tiếng, rất ngứa, hừ. . . là khó chịu. . .

      “Thân Đồ tiên sinh. . .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :